-
Chương 3716-3720
Chương 3716: Thân phận của tên quái nhân
Người của Đông Phương Thần Đảo không dám tham chiến, chỉ có thể đứng ở đằng xa nhìn Lâm Chính chiến đấu với tên quái nhân Tây Đảo.
Mặc dù thời khắc này tên quái nhân Tây Đảo đã nổi cơn điên, nhưng ở trước mặt Lâm Chính, ông ta không còn sức đánh trả.
Tên quái nhân Tây Đảo không biết dùng thuật pháp gì, toàn bộ da trên cơ thể đều tỏa ra ánh sáng màu xanh da trời, không ngừng điều động nước biển để đánh Lâm Chính. Nước biển hóa thành bàn tay hoặc thanh kiếm sắc bén, toàn bộ bãi cát bị đánh thủng cả trăm nghìn lỗ, rạn nứt thành từng mảnh.
Trái lại Lâm Chính như không có chuyện gì xảy ra, không hề bị thương.
Người của Thần Đảo cực kỳ sốc.
"Không ngờ thực lực của tướng Lâm... lại mạnh như vậy?", Khuyết Thu ngơ ngác nói.
"Tướng Lâm này, không phải người tầm thường!"
Đông Phương đảo chủ nhìn Lâm Chính một cách chăm chú, khàn giọng nói: "Sức mạnh mà người này sử dụng huyền diệu hơn rất nhiều so với khí kình của chúng ta! Nếu như tôi đoán không sai, sức mạnh mà cậu ta dùng là sức mạnh phi thăng!"
"Cái gì? Sức mạnh phi thăng ư?"
"Đảo chủ không có nói đùa chứ? Vị long soái này lẽ nào là Lục Địa Thần Tiên?"
Mọi người vô cùng khiếp sợ.
Sao bọn họ lại không biết Lục Địa Thần Tiên nghĩa là gì chứ?
Nghe nói tổ tiên của Đông Phương Thần Đảo là một vị Lục Địa Thần Tiên, vì né tránh ân oán, nên đã ẩn dật ở nơi này, từ đó mới có những người ở Đông Phương Thần Đảo.
Đến nay, Đông Phương Thần Đảo chưa từng xuất hiện Lục Địa Thần Tiên nào nữa, mà tất cả những thứ liên quan tới Lục Địa Thần Tiên, chỉ tồn tại ở trong sách và trong truyền thuyết.
"Tôi nói cậu ta có sức mạnh phi thăng, chứ không nói cậu ta chính là Lục Địa Thần Tiên, trên thế gian người nắm giữ sức mạnh phi thăng không nhiều, nhưng có thể chính thức vượt qua một bước, trở thành người cảnh giới Thần Tiên thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay!", Đông Phương đảo chủ lắc đầu nói.
"Cho dù như vậy, cũng rất giỏi rồi! Trẻ tuổi thế mà lại có thể nắm giữ sức mạnh phi thăng, Long Luốc phong cậu ta làm vị long soái thứ tư cũng có lý... Xem ra trước đó là tôi nông cạn”, Khuyết Thu bùi ngùi nói.
Mọi người rối rít gật đầu.
Chiu! Chiu! Chiu...
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên xoay tròn mấy vòng quanh tên quái nhân.
Cơn giận của tên quái nhân bỗng nhiên dừng lại, cơ thể cứng đơ một lát, sau đó nặng nề ngã xuống đất.
"Tên quái nhân chết rồi ư?"
"Tốt quá rồi!"
Người ở Thần Đảo vui mừng hứng khởi, rối rít lao tới.
Đông Phương đảo chủ cũng vội vàng nhảy đến chỗ Lâm Chính.
Lâm Chính phủi cát trên người, nhìn về phía Đông Phương đảo chủ, mỉm cười nói: "Đảo chủ, di vật tổ tiên mà các người muốn, đều ở trong sơn động, ông chỉ cần sai người đến lấy là được”.
"Tướng Lâm thần uy cái thế, bọn tôi bái phục! Bái phục!"
Đông Phương đảo chủ chắp tay nói.
Lâm Chính khẽ cười, không nói gì.
Mọi người vây quanh tên quái nhân nhìn bên trái một chút nhìn rồi lại bên phải một chút, đánh giá ông ta.
Mặt tên quái nhân bị tóc và râu che phủ hoàn toàn, trên người còn chút vải rách, có vẻ như lâu năm không tắm, trên bề mặt da đều là bùn, chẳng khác gì tượng đất.
"Tướng Lâm, ông ta hình như chưa chết?"
Khuyết Thu nhìn tên quái nhân, đột nhiên nói.
"Cái gì?"
Tất cả mọi người bị dọa sợ khiếp vía, vội vàng rút lui.
Lâm Chính cười nhạt nói: "Không sai, ông ta đúng là chưa chết, tôi chỉ dùng châm bạc phong ấn huyệt đạo của ông ta, làm ông ta hôn mê!"
"Thì ra là như vậy!"
Mọi người bừng tỉnh.
"Nếu như vậy, sao không kết liễu người này luôn? Tránh trở thành mối tai họa cho Đông Phương Thần Đảo chúng ta!"
Khuyết Thu trầm giọng nói, rút kiếm ra, muốn đâm vào tên quái nhân.
"Khoan đã!"
Đông phương đảo chủ hét lớn.
Khuyết Thu ngẩn ra.
Đảo chủ đi lên phía trước, nhìn chằm chằm vào tên quái nhân, giọng khàn khàn nói: "Mau lấy nước tới đây, rửa sạch mặt cho ông ta!"
"Vâng!"
Một người chạy đi.
"Đảo chủ, ý của ông là...”
"Tôi thấy công pháp lúc trước mà người này sử dụng là võ thuật của Đông Phương Thần Đảo, tên quái nhân này có thể là người của Thần Đảo”, Đông Phương đảo chủ trầm giọng nói.
"Đảo chủ, sao có thể chứ? Đảo chúng ta gần trăm năm nay, chưa từng có người mất tích! Ông ta sao có thể là người của đảo ta được?", Lôi Phúc nói.
"Xem thì biết”.
Đông Phương đảo chủ thờ ơ nói.
Mọi người không nói thêm gì nữa.
Chẳng mấy chốc, nước được mang tới, hất vào mặt tên quái nhân, một người cởi áo của ông ta rồi lau mặt sạch sẽ.
Khi nhìn thấy tướng mạo của ông ta, đám người Đông Phương đảo chủ, Khuyết Thu và Lôi Phúc đều trợn tròn mắt.
"Chú hai?"
Đông Phương đảo chủ quỳ xuống, kinh ngạc đến mức thất thanh.
"Sao có thể như vậy? Ông ấy vẫn còn sống ư? Ông ta... ông ta không phải đã chết mấy chục năm rồi sao?", Khuyết Thu ngây người nói.
"Sao thế? Ông ta là chú hai của ông à?"
Lâm Chính cau mày hỏi.
"Không sai”.
Đông Phương đảo chủ gật đầu, đôi mắt ngấn lệ: "Chỉ là chú hai tôi đã chết vào mấy chục năm trước! Tang lễ của ông ấy còn do tôi đích thân phụ trách! Sao giờ... ông ấy vẫn còn sống? Hơn nữa còn biến thành bộ dạng này?"
Lâm Chính nhìn tên quái nhân, hờ hững nói: "Sở dĩ ông ta điên điên khùng khùng, giống người hoang dã như vậy là bởi vì thần trí của ông ta bị tổn thương! Nếu như thần trí không thể trở lại bình thường, thì lúc ông ta tỉnh lại vẫn sẽ nổi điên, không nhận ra người thân!"
"Thần trí bị tổn thương?"
Đông Phương đảo chủ vội vàng nhìn Lâm Chính, chắp tay nói: "Xin tướng Lâm ra tay, cứu chú hai của tôi!"
"Tình trạng cơ thể của ông ta rất phức tạp”.
Lâm Chính tiến lên kiểm tra một lượt, giọng khàn khàn nói: "Nếu tôi đoán không sai, có lẽ ông ta bị trúng độc, hơn nữa... thời gian trúng độc đã rất lâu, độc đã ngấm vào xương tủy, muốn giải độc rất khó!"
"Trúng độc ư?"
Đông Phương đảo chủ ngẩn ra: "Chẳng lẽ mấy chục năm trước chú của tôi chưa chết, mà là bị độc này gây nên trạng thái chết giả?"
"Đảo chủ, sao có thể chứ? Cho dù ông ấy không chết thì ông ấy cũng không thể sống lâu như vậy! Tính về tuổi tác, bây giờ ông ấy không phải gần hai trăm tuổi rồi sao? Tại sao tóc và râu vẫn đen, không hề có dấu vết già đi?", Khuyết Thu bên cạnh trầm giọng nói.
Dứt lời, mọi người đều nghi hoặc.
Đông Phương đảo chủ cũng yên lặng gật đầu.
"Dáng vẻ lúc này của chú hai giống hệt lúc mai táng, chẳng lẽ... tuổi của ông ta đã ngừng tăng lên?"
"E rằng không phải!"
Lâm Chính bắt mạch của chú hai, nhàn nhạt nói: "Ông ta dùng thuốc để tăng tuổi thọ, có thể sống đến tầm 190 tuổi, đừng thấy ông ta bây giờ không già mà lầm, trên thực tế các chức năng trong cơ thể ông ta đã rất yếu! Sở dĩ tóc đen râu đen, ngoại hình không bị già đi là do chất độc trong cơ thể ông ta gây ra.
Độc này... không bình thường!"
Chương 3717: Lo sợ
Mọi người đều hoảng sợ, không tin nổi.
Đông Phương đảo chủ vội hỏi: “Tướng Lâm! Đây rốt cuộc là độc gì? Có thể giải được không?”.
“Giải độc thì… cũng có thể, nhưng thời gian ông ta trúng độc quá lâu, hơn nữa, độc này vô cùng phức tạp, tôi cần phải tiêu hao nhiều thời gian!”.
Lâm Chính nói.
“Xin tướng Lâm giúp giải độc cho chú hai tôi”.
Đông Phương đảo chủ lập tức chắp tay, vẻ mặt thành khẩn, giọng nói chân thành.
“Thật ra độc này rất tà ác. Nó không chỉ tăng thêm tuổi thọ của chú hai Hạ, mà còn tăng tu vi của ông ấy, nhưng đồng thời lại khiến ông ấy mất đi lý trí. Độc thường xuyên tấn công thần kinh, ăn mòn ý thức khiến ông ấy sinh ra ảo giác. Đây là một thủ đoạn vô cùng ác độc, bởi vì sau khi trúng độc, ngày nào ông ấy cũng gặp ác mộng, lúc tỉnh thì bị ảo giác, dẫn đến ý chí sụp đổ, hoàn toàn phát điên.
“Rốt cuộc chú hai Hạ có thù oán với ai mà lại bị hại đến mức sống không bằng chết?”.
Lâm Chính hỏi Đông Phương đảo chủ.
Đông Phương đảo chủ ngập ngừng, sau đó thở dài lắc đầu: “Lúc trẻ chú hai Hạ thường hay du lịch ở bên ngoài, cũng từng đi tới ngoại vực. Nói thật, những năm tháng ông ấy phiêu bạt giang hồ chắc chắn đã rước lấy không ít kẻ thù. Nếu nói ai làm ông ấy ra như vậy thì chúng tôi cũng không biết được. Chỉ biết trước khi tôi kế nhiệm chức vị đảo chủ, chú hai Hạ được gọi về, vị trí đảo chủ vốn dĩ truyền cho ông ấy, nhưng ông ấy vừa về không lâu thì đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Chúng tôi chôn ông ấy ở Tây Đảo, không ngờ… ông ấy vẫn còn sống…”.
“Có lẽ là khi độc phát tác đã khiến ông ấy rơi vào trạng thái chết giả, đến khi độc lực xâm lấn xong, ông ấy mới phá quan tài ra ngoài, trở thành quái nhân trên Tây Đảo”.
Lâm Chính nói: “Vậy ai đã hạ độc ông ấy, e là chỉ có chữa khỏi cho ông ấy mới hỏi ông ấy được”.
“Thế thì làm phiền tướng Lâm rồi”.
“Không sao, nhưng chuyện chữa trị không phải ngày một ngày hai, các ông phải tìm dây xích xích ông ấy lại. Hôm nay tôi sẽ chữa cho ông ấy một lần, sau đó kê đơn, mỗi ngày cho ông ấy uống thuốc theo đơn, tạm thời có thể giải được một ít độc lực, để ông ấy không rơi vào trạng thái điên cuồng mất khống chế! Đợi tôi xử lý xong chuyện ở Giang Thành rồi sẽ giải độc cho chú hai Hạ”, Lâm Chính nói.
“Được! Được!”.
Đông Phương đảo chủ liên tục gật đầu, vẻ mặt cực kỳ vui mừng.
Chuyến đi đến Tây Đảo kết thúc.
Trong phòng họp.
Cổ Cương vốn còn đang lo lắng, nhìn thấy Lâm Chính bình yên trở về, trong lòng càng thêm khâm phục Lâm Chính.
“Tướng Lâm quả nhiên là người trời, ngay cả quái nhân cũng có thể hàng phục. Xem ra người của Đông Phương Thần Đảo không dám nghi ngờ gì cậu nữa, chuyện chắc chắn sẽ thành!”.
Cổ Cương cười nói.
“Để xem Đông Phương đảo chủ nói thế nào”.
Lâm Chính cười đáp.
Hai người yên tĩnh chờ đợi.
Sau khi sắp xếp cho chú hai Hạ xong, Đông Phương đảo chủ dẫn theo Khuyết Thu và các lãnh đạo cấp cao đi vào phòng họp.
“Tướng Lâm, để cậu phải đợi lâu rồi!”.
Đông Phương đảo chủ có vẻ áy náy, thái độ khác hoàn toàn trước kia.
Hiển nhiên, cao thủ ở đâu cũng sẽ được tôn trọng, đặc biệt là Lâm Chính còn giúp bọn họ lấy được di vật tổ tiên đã mấy chục năm chưa thể lấy về, chuyện này có ý nghĩa đặc biệt đối với Đông Phương Thần Đảo.
“Đảo chủ, lúc nào chúng ta lên đường?”.
Cổ Cương mỉm cười hỏi.
Nhưng Đông Phương đảo chủ không trả lời ngay mà lại cau mày suy tư.
Cổ Cương ngẩn ra, trở nên bực bội: “Đảo chủ, ông có ý gì? Chẳng lẽ các ông định nuốt lời, không muốn điều động binh lực tương trợ Giang Thành nữa sao?”.
“Cổ tiên sinh đừng giận, sao tôi có thể nuốt lời được? Tôi sẵn sàng điều động người của toàn đảo xuất chiến Giang Thành, chỉ là… bây giờ lại xuất hiện vấn đề mới khiến mọi người chưa chịu đi”, Đông Phương đảo chủ thở dài.
“Vấn đề mới là gì?”, Lâm Chính hỏi.
Đông Phương đảo chủ nhìn chằm chằm Lâm Chính, chậm rãi thốt ra hai chữ: “Lo sợ!”.
Chương 3718: Rời đảo!
“Chuyện tướng Lâm đánh bại chú hai Hạ đã truyền ra khắp đảo, hơn nữa rất nhiều người ở lối vào Tây Đảo đã nhìn thấy, dù chú hai Hạ phát điên nhưng lại không làm bị thương tướng Lâm được chút nào. Từ đó có thể thấy thực lực của tướng Lâm đã đạt tới cảnh giới cực kỳ cao!”.
“Tôi mạnh dạn đoán, tướng Lâm ít nhất cũng là người mạnh nhất dưới cấp Lục Địa Thần Tiên! Chú hai Hạ nắm giữ một phần sức mạnh phi thăng, nhưng trước sức mạnh của cậu, ông ấy còn không có cơ hội đánh trả”.
“Cậu mạnh như vậy, chúng tôi không theo kịp! Người của Thần Đảo đều nhìn thấy, do đó… bọn họ bắt đầu lo sợ”.
Đông Phương đảo chủ thở dài.
“Sợ tướng Lâm sao?”.
Cổ Cương nhíu mày hỏi.
“Không, là sợ kẻ địch của tướng Lâm”.
Đảo chủ nói.
Nghe vậy, Lâm Chính và Cổ Cương thoáng chốc hiểu ra.
Lâm Chính mạnh như vậy mà vẫn không tiêu diệt kẻ địch của anh, ngược lại chạy đến Đông Phương Thần Đảo nhờ cứu viện, vậy thì kẻ địch của Lâm Chính phải mạnh đến mức nào?
Cho nên bọn họ bắt đầu thấy sợ.
Nếu nói kẻ địch còn mạnh hơn Lâm Chính, người của Thần Đảo qua đó chẳng phải sẽ trở thành vật hi sinh hay sao?
Cổ Cương nhíu mày, không nói gì thêm.
Đây đúng là vấn đề mà người của Thần Đảo cần suy xét.
Lâm Chính thì lại lắc đầu: “Đảo chủ, tôi nghĩ người của quý đảo đã hiểu lầm rồi”.
“Hiểu lầm? Tướng Lâm có ý gì?”, đảo chủ thắc mắc hỏi.
“Thật ra lần này tôi đến cầu viện không phải để người của quý đảo đối phó với kẻ địch mạnh, mà là muốn quý đảo phối hợp với tôi bao vây kẻ địch! Bởi vì Thiên Ma Đạo mà tôi muốn tiêu diệt có rất nhiều người, tôi lo sẽ có kẻ lọt lưới nên mới muốn mời các vị cao thủ của Đông Phương Thần Đảo đi cùng tôi bao vây bọn họ! Nếu trong đó có cao thủ, tôi sẽ ra tay giải quyết, ma nhân bình thường thì tôi đã từng tiếp xúc, người của Thần Đảo muốn giết chúng dễ như trở bàn tay”.
Lâm Chính cười đáp.
“Nếu tướng Lâm đã nói như vậy, chúng tôi cũng không còn gì phải lo sợ. Nhưng nói lại những lời này cho mọi người trên Thần Đảo nghe, bọn họ chưa chắc sẽ tin”.
Đông Phương đảo chủ nhíu mày, sau đó chắp tay: “Xin tướng Lâm cho tôi chút thời gian, để tôi thuyết phục mọi người theo cậu rời đảo!”.
“Cần bao nhiêu thời gian?”, Lâm Chính hỏi.
“Nhiều lắm là ba đến năm ngày”.
“Ba đến năm ngày?”.
Lâm Chính nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “E là không được! Tôi không có nhiều thời gian, sợ rằng không đợi được lâu như vậy”.
“Vậy…”.
Đông Phương đảo chủ nhíu mày.
“Đảo chủ, để tôi đi thuyết phục mọi người”.
Đúng lúc đó, Lôi Phúc đột nhiên tiến lên, chắp tay nói.
“Lôi võ trưởng?”.
Đảo chủ sửng sốt.
Khuyết Thu cũng không tin được.
Lâm Chính nhìn sang Lôi Phúc, cũng cực kỳ kinh ngạc.
Từ khi Lâm Chính bước lên Thần Đảo, Lôi Phúc luôn chống đối anh, sao giờ lại xung phong nhận việc?
Lôi Phúc cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, mặt đỏ lên, chắp tay bái Lâm Chính: “Tướng Lâm không so đo việc lúc trước mà cứu tôi ra khỏi Tây Đảo, trong lòng Lôi Phúc cảm kích khôn nguôi, cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Lúc trước Lôi Phúc xúc phạm tướng Lâm nhiều lần, mong tướng Lâm tha thứ!”.
Nói xong, ông ta quỳ một gối xuống.
“Lôi võ trưởng hãy đứng dậy!”.
Lâm Chính vội vàng đỡ Lôi Phúc dậy, cười nói: “Tôi trẻ tuổi ít kinh nghiệm, Lôi võ trưởng nghi ngờ tôi cũng là hợp tình hợp lý, không cần phải để trong lòng, mong Lôi võ trường chỉ giáo nhiều hơn”.
“Tướng Lâm khách sáo rồi”.
Lôi Phúc chắp tay nói: “Tôi bất tài, thân là võ trưởng dạy dỗ người trên đảo nhiều năm, tôi sẽ đi nói rõ tình hình với bọn họ!”.
“Tướng Lâm, Lôi võ trưởng rất có uy tín với người trên đảo, ông ấy ra tay là có thể giải quyết chuyện này!”, đảo chủ cười nói.
“Vậy được, chuyện này không thể chậm trễ, mọi chuyện đành nhờ vào Lôi võ trưởng!”, Lâm Chính vội nói.
Lôi Phúc gật đầu, đi ra khỏi phòng họp.
Quả nhiên, Lôi Phúc rời đi chỉ mới nửa ngày đã quay về trả lời.
Hơn một nửa người trên đảo sẵn sàng rời đảo cùng Lâm Chính, nghe theo sự sai khiến của anh!
Lâm Chính mừng rỡ, trong mắt lóe lên sát ý cuồn cuộn.
Đến lúc đi tìm Thiên Ma Đạo tính sổ rồi!
Chương 3719: Có bản lĩnh thì giết đi
Vù!
Một cơn gió lạnh thổi tới, quất lên cơ thể những người gần như hôn mê ở trong nhà giam.
Không ít người run rẩy tỉnh lại.
“Ông Mã! Ông Mã! Ông không sao chứ? Ông Mã?”.
Một giọng nói yếu ớt vang lên.
Mã Hải gian nan mở mắt ra, nhìn về phía phát ra tiếng.
Đó là Tào Tùng Dương ở phòng giam bên cạnh.
Lúc này, Tào Tùng Dương người đầy máu, tứ chi đứt hết, nằm dưới đất, chỉ có thể nhìn về phía này qua khóe mắt.
“Tôi thì có chuyện gì được… Trái lại là ông, ông Tào… ông phải bảo trọng…”.
Mã Hải cười chua chát, đáp lại.
Ông ta nhìn quanh một vòng.
Xung quanh có gần một trăm phòng giam, trong đó nhốt toàn người của Dương Hoa.
Mã Hải biết bọn họ đều là con tin, là vật trao đổi giữa Thiên Ma Đạo và Lâm Chính!
Mặc dù từ trước tới nay Mã Hải phụ trách quản lý công ty Dương Hoa, nhưng cũng hiểu rất rõ tình hình lúc này.
Thiên Ma Đạo chưa bao giờ sợ Lâm Chính, cũng không sợ Dương Hoa, bọn họ chỉ sợ chính phủ Long Quốc!
Vì vậy, tương đối mà nói, tạm thời những người như ông ta sẽ không nguy hiểm tính mạng.
Đương nhiên điều kiện là Thiên Ma Đạo chưa hoàn toàn trở mặt với Lâm Chính.
Thiên Ma Đạo muốn lôi kéo Lâm Chính, lôi kéo càng nhiều thế lực gia nhập bọn họ, cùng bọn họ đối kháng với chính phủ Long Quốc.
Hơn nữa, khu vực nhốt con tin không chỉ có người của Dương Hoa, mà còn gần một nghìn phòng giam khác.
Mỗi một phòng giam đều nhốt người bị chặt đứt tay chân, cũng có một số người không bị thương gì.
Bọn họ không có tu vi gì giống như Mã Hải.
Nhưng đối với người không có tu vi mà nói, bị nhốt ở đây phải chịu đau đớn ghê gớm hơn.
“Ông Mã! Ông không có tu vi, ở đây ma khí lan tràn, nhiệt độ cực kỳ thấp, ông không chống đỡ được bao lâu nữa đâu. Đợi một lúc người canh giữ đến đây, ông hãy nói rõ tình hình để bọn họ cho ông đan dược, giúp ông cảm thấy dễ chịu hơn!”.
Tào Tùng Dương yếu ớt nói.
Mặc dù tay chân ông ta đã đứt, nhưng lại không nguy hiểm tính mạng. Thiên Ma Đạo đã cầm máu cho ông ta, đợi rời khỏi nơi này, với y thuật của Lâm Chính đủ để giúp tay chân ông ta mọc lại.
“Được…”.
Mã Hải khó khăn gật đầu.
Ông ta thực sự không chống chịu được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là còn chưa kịp đợi được Lâm Chính tới cứu, ông ta đã chết.
Lúc này, vài người canh giữ đến tuần tra.
Mã Hải thấy vậy lập tức yếu ớt gọi: “Đại nhân, đại nhân…”.
“Làm gì đấy?”.
Một ma nhân đi tới, lạnh lùng hỏi.
“Đại nhân… tôi… tôi lạnh quá, tôi sắp không chịu được nữa, có thể cho tôi uống chút thuốc không… Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ sẽ chết cóng ở đây…”, Mã Hải dựa vào phòng giam, yếu ớt nói.
“Ông nhiều chuyện thế? Không phải vẫn chưa chết sao? Im lặng đi!”.
Ma nhân đó mắng chửi, không muốn quan tâm đến Mã Hải.
“Đại nhân… Đại nhân…”.
Mã Hải lại gọi hai tiếng, nhưng không có ích gì.
Ông ta có chết, đám ma nhân cũng sẽ không quan tâm. Dù sao con tin của Dương Hoa mà bọn họ bắt giữ không chỉ có một người, chết bớt một người cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng hành động của ma nhân đó khiến người của Dương Hoa ở quanh đó nổi giận.
“Đứng lại cho tôi!”.
Tào Tùng Dương quát lên.
“Đồ chó! Ông dám nói chuyện với tôi bằng giọng đó à?”.
Ma nhân kia nổi giận, tóm lấy Tào Tùng Dương từ xa.
Cơ thể Tào Tùng Dương lập tức bị nhấc lên.
Ma khí dồi dào hóa thành những mũi gai nhọn đâm vào cơ thể Tào Tùng Dương.
“A…”.
Tào Tùng Dương đau đớn hét lên.
Người của Dương Hoa ở xung quanh đều nổi giận.
“Thứ không biết điều! Ở trong mắt tao, bọn mày còn không bằng con kiến dưới đất. Bọn mày chết thì chết, tưởng tao quan tâm à? Thế quái nào chứ?”.
Ma nhân kia cười lạnh lùng, trên mặt tràn ngập vẻ dữ tợn.
Tào Tùng Dương đau đớn nói không nên lời.
Nguyên Tinh thấy vậy hét lên: “Mày giết đi! Mày có bản lĩnh thì giết ông ấy đi! Mày dám giết ông ấy, bọn tao sẽ tự sát hết, xem mày ăn nói với đạo chủ chúng mày thế nào!”.
Nghe vậy, ma nhân kia sửng sốt.
Đồng bọn của hắn vội vàng nháy mắt ra hiệu: “Người của Dương Hoa mà chết hết thì chúng ta cũng mất mạng”.
Ma nhân đó hơi buồn bực, trong lòng không cam tâm nhưng vẫn phải thỏa hiệp, thả tay ra.
Rầm!
Tào Tùng Dương ngã xuống đất, nhưng lúc này ông ta chảy máu ròng ròng, mất đi ý thức.
Chương 3720: Dẫn quân xuất kích
Mấy ma nhân hoàn toàn không quan tâm.
"Các ông muốn gì thì mau nói đi! Thời gian của tôi là vàng là bạc cả đấy!".
Ma nhân kia liếc mắt nhìn mấy người như nhìn một đống rác.
"Mày lập tức đi lấy thuốc chữa trị cho giám đốc Mã và Tào trưởng lão, sau đó cho mỗi người của Dương Hoa một viên thuốc! Đảm bảo an toàn tính mạng cho bọn họ!".
Nguyên Tinh lạnh lùng nói.
"Ông đang nằm mơ đấy à?".
Ma nhân kia bật cười.
"Nếu mày không làm theo, bây giờ bọn tao sẽ tự sát!", Nguyên Tinh tức giận nói.
"Ông..."
Đám ma nhân tức điên lên.
Rõ ràng là Nguyên Tinh đang uy hiếp bọn chúng.
Bọn chúng tức lắm nhưng không dám làm gì.
Nếu những người này tự sát thật, thì các ma nhân canh giữ ở đây sẽ lập tức trở thành tế phẩm để đạo chủ tu luyện...
Mấy người cân nhắc một lát rồi mới nói: "Chờ đấy, chúng tôi đi báo với đại nhân".
Dứt lời, các ma nhân liền rời đi.
Khoảng nửa tiếng sau, Tử Long Thiên dẫn theo đám ma nhân canh gác kia đi tới.
Ông ta liếc mắt nhìn đám Nguyên Tinh, Mã Hải, rồi vẫy tay: "Cho bọn họ uống thuốc đi".
"Vâng, đại nhân".
Các ma nhân lập tức lấy ra đan dược đã được chuẩn bị sẵn, phân phát cho từng chiếc lồng.
Sau khi uống thuốc, nỗi đau đớn trên người bọn họ thuyên giảm rất nhiều, trong người như dâng lên một luồng nước ấm áp.
Mã Hải cũng thở hắt ra, cảm giác cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc.
Người của các thế tộc khác thấy Dương Hoa dựa vào thủ đoạn này để lấy được đan dược, đều ghen tị đến đỏ mắt.
Nhưng dường như sự việc vẫn chưa kết thúc.
Tử Long Thiên đi tới trước mặt Nguyên Tinh, nhìn ông ta rồi bình tĩnh nói: "Ông rất thông minh, biết dựa vào phương pháp này để đạt được mục đích. Chỉ có điều bây giờ tôi đã mở ra tiền lệ, nếu không ngăn lại, thì các ông sẽ được voi đòi tiên, không ngừng đòi hỏi lợi ích!".
"Ông muốn thế nào?".
Nguyên Tinh cười khẩy.
"Ông hãy xem tôi muốn thế nào đi".
Tử Long Thiên bình thản đáp, sau đó xoay người rời đi, vung tay lên, một tiếng quát khẽ vang lên.
"Cắt hết lưỡi của người Dương Hoa!".
"Tuân lệnh!".
Đám ma nhân lập tức đáp lại.
"Cái gì?".
Đám Nguyên Tinh, Mã Hải đều biến sắc.
Người của các thế tộc khác nghe thấy thế cũng không còn ngưỡng mộ nữa, mà đều tỏ vẻ châm chọc và thương hại.
Rời khỏi lồng giam, Tử Long Thiên lập tức đến đại điện gặp đạo chủ.
Trong đại điện tối tăm tràn ngập ma khí đáng sợ, có một lối đi được trải bằng xương người.
Tử Long Thiên đặt chân lên lối đi chồng chất xương trắng này, đi tới cuối đường, nhìn tấm trướng đen sì, quỳ xuống dập đầu.
"Bái kiến sư phụ!".
"Có chuyện gì vậy?".
Trong tấm trướng đen sì vang lên giọng nói bình thản của đạo chủ.
"Bẩm sư phụ, người của chúng ta đã thâm nhập vào Giang Thành tìm kiếm, nhưng bảy nhóm đi chỉ có sáu nhóm về. Lực lượng phòng vệ của Giang Thành đã được tăng cường, chúng ta rất khó lẻn vào", Tử Long Thiên cung kính nói.
"Vậy là các cậu không thăm dò được gì?".
Giọng nói của đạo chủ dần trở nên lạnh lẽo.
"Cũng không hẳn là thế, về cơ bản có thể chắc chắn một điều".
Tử Long Thiên nhỏ giọng nói.
"Điều gì?".
"Thần y Lâm... không ở Giang Thành".
Hắn dứt lời, đạo chủ im lặg một lúc lâu không lên tiếng.
Không biết đã qua bao lâu, ông ta mới bình thản nói.
"Nếu không ở Giang Thành thì chỉ có thể là đi xin cứu viện, vậy thì... không chờ nữa".
"Ý của sư phụ là..."
"Nếu thần y Lâm không chịu thần phục chúng ta thì không cần khách sáo với bọn họ nữa. Dẫn theo tất cả con tin, toàn lực tấn công Giang Thành, tiêu diệt Dương Hoa rồi giết thần y Lâm!".
"Sư phụ, Long Quốc đã để mắt đến Giang Thành, bây giờ tấn công e là sẽ có không ít tổn thất, hơn nữa hình như lực lượng của đại hội cũng đã đặt chân đến Giang Thành..."
Tử Long Thiên có chút do dự.
"Mặc kệ đi, Dương Hoa là cái gai trong mắt Thiên Ma Đạo, nếu không diệt trừ, một khi tình hình Bắc Cảnh có chuyển biến, Long Quốc rảnh tay thì chắc chắn sẽ liên thủ với thần y Lâm tấn công chúng ta. Cậu đã quên Thánh Sơn rồi sao?".
Đạo chủ lạnh lùng nói.
Trái tim Tử Long Thiên như ngừng đập, lần này không còn chút chần chừ nào nữa.
"Đệ tử sẽ lập tức dẫn quân xuất kích..."
Người của Đông Phương Thần Đảo không dám tham chiến, chỉ có thể đứng ở đằng xa nhìn Lâm Chính chiến đấu với tên quái nhân Tây Đảo.
Mặc dù thời khắc này tên quái nhân Tây Đảo đã nổi cơn điên, nhưng ở trước mặt Lâm Chính, ông ta không còn sức đánh trả.
Tên quái nhân Tây Đảo không biết dùng thuật pháp gì, toàn bộ da trên cơ thể đều tỏa ra ánh sáng màu xanh da trời, không ngừng điều động nước biển để đánh Lâm Chính. Nước biển hóa thành bàn tay hoặc thanh kiếm sắc bén, toàn bộ bãi cát bị đánh thủng cả trăm nghìn lỗ, rạn nứt thành từng mảnh.
Trái lại Lâm Chính như không có chuyện gì xảy ra, không hề bị thương.
Người của Thần Đảo cực kỳ sốc.
"Không ngờ thực lực của tướng Lâm... lại mạnh như vậy?", Khuyết Thu ngơ ngác nói.
"Tướng Lâm này, không phải người tầm thường!"
Đông Phương đảo chủ nhìn Lâm Chính một cách chăm chú, khàn giọng nói: "Sức mạnh mà người này sử dụng huyền diệu hơn rất nhiều so với khí kình của chúng ta! Nếu như tôi đoán không sai, sức mạnh mà cậu ta dùng là sức mạnh phi thăng!"
"Cái gì? Sức mạnh phi thăng ư?"
"Đảo chủ không có nói đùa chứ? Vị long soái này lẽ nào là Lục Địa Thần Tiên?"
Mọi người vô cùng khiếp sợ.
Sao bọn họ lại không biết Lục Địa Thần Tiên nghĩa là gì chứ?
Nghe nói tổ tiên của Đông Phương Thần Đảo là một vị Lục Địa Thần Tiên, vì né tránh ân oán, nên đã ẩn dật ở nơi này, từ đó mới có những người ở Đông Phương Thần Đảo.
Đến nay, Đông Phương Thần Đảo chưa từng xuất hiện Lục Địa Thần Tiên nào nữa, mà tất cả những thứ liên quan tới Lục Địa Thần Tiên, chỉ tồn tại ở trong sách và trong truyền thuyết.
"Tôi nói cậu ta có sức mạnh phi thăng, chứ không nói cậu ta chính là Lục Địa Thần Tiên, trên thế gian người nắm giữ sức mạnh phi thăng không nhiều, nhưng có thể chính thức vượt qua một bước, trở thành người cảnh giới Thần Tiên thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay!", Đông Phương đảo chủ lắc đầu nói.
"Cho dù như vậy, cũng rất giỏi rồi! Trẻ tuổi thế mà lại có thể nắm giữ sức mạnh phi thăng, Long Luốc phong cậu ta làm vị long soái thứ tư cũng có lý... Xem ra trước đó là tôi nông cạn”, Khuyết Thu bùi ngùi nói.
Mọi người rối rít gật đầu.
Chiu! Chiu! Chiu...
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên xoay tròn mấy vòng quanh tên quái nhân.
Cơn giận của tên quái nhân bỗng nhiên dừng lại, cơ thể cứng đơ một lát, sau đó nặng nề ngã xuống đất.
"Tên quái nhân chết rồi ư?"
"Tốt quá rồi!"
Người ở Thần Đảo vui mừng hứng khởi, rối rít lao tới.
Đông Phương đảo chủ cũng vội vàng nhảy đến chỗ Lâm Chính.
Lâm Chính phủi cát trên người, nhìn về phía Đông Phương đảo chủ, mỉm cười nói: "Đảo chủ, di vật tổ tiên mà các người muốn, đều ở trong sơn động, ông chỉ cần sai người đến lấy là được”.
"Tướng Lâm thần uy cái thế, bọn tôi bái phục! Bái phục!"
Đông Phương đảo chủ chắp tay nói.
Lâm Chính khẽ cười, không nói gì.
Mọi người vây quanh tên quái nhân nhìn bên trái một chút nhìn rồi lại bên phải một chút, đánh giá ông ta.
Mặt tên quái nhân bị tóc và râu che phủ hoàn toàn, trên người còn chút vải rách, có vẻ như lâu năm không tắm, trên bề mặt da đều là bùn, chẳng khác gì tượng đất.
"Tướng Lâm, ông ta hình như chưa chết?"
Khuyết Thu nhìn tên quái nhân, đột nhiên nói.
"Cái gì?"
Tất cả mọi người bị dọa sợ khiếp vía, vội vàng rút lui.
Lâm Chính cười nhạt nói: "Không sai, ông ta đúng là chưa chết, tôi chỉ dùng châm bạc phong ấn huyệt đạo của ông ta, làm ông ta hôn mê!"
"Thì ra là như vậy!"
Mọi người bừng tỉnh.
"Nếu như vậy, sao không kết liễu người này luôn? Tránh trở thành mối tai họa cho Đông Phương Thần Đảo chúng ta!"
Khuyết Thu trầm giọng nói, rút kiếm ra, muốn đâm vào tên quái nhân.
"Khoan đã!"
Đông phương đảo chủ hét lớn.
Khuyết Thu ngẩn ra.
Đảo chủ đi lên phía trước, nhìn chằm chằm vào tên quái nhân, giọng khàn khàn nói: "Mau lấy nước tới đây, rửa sạch mặt cho ông ta!"
"Vâng!"
Một người chạy đi.
"Đảo chủ, ý của ông là...”
"Tôi thấy công pháp lúc trước mà người này sử dụng là võ thuật của Đông Phương Thần Đảo, tên quái nhân này có thể là người của Thần Đảo”, Đông Phương đảo chủ trầm giọng nói.
"Đảo chủ, sao có thể chứ? Đảo chúng ta gần trăm năm nay, chưa từng có người mất tích! Ông ta sao có thể là người của đảo ta được?", Lôi Phúc nói.
"Xem thì biết”.
Đông Phương đảo chủ thờ ơ nói.
Mọi người không nói thêm gì nữa.
Chẳng mấy chốc, nước được mang tới, hất vào mặt tên quái nhân, một người cởi áo của ông ta rồi lau mặt sạch sẽ.
Khi nhìn thấy tướng mạo của ông ta, đám người Đông Phương đảo chủ, Khuyết Thu và Lôi Phúc đều trợn tròn mắt.
"Chú hai?"
Đông Phương đảo chủ quỳ xuống, kinh ngạc đến mức thất thanh.
"Sao có thể như vậy? Ông ấy vẫn còn sống ư? Ông ta... ông ta không phải đã chết mấy chục năm rồi sao?", Khuyết Thu ngây người nói.
"Sao thế? Ông ta là chú hai của ông à?"
Lâm Chính cau mày hỏi.
"Không sai”.
Đông Phương đảo chủ gật đầu, đôi mắt ngấn lệ: "Chỉ là chú hai tôi đã chết vào mấy chục năm trước! Tang lễ của ông ấy còn do tôi đích thân phụ trách! Sao giờ... ông ấy vẫn còn sống? Hơn nữa còn biến thành bộ dạng này?"
Lâm Chính nhìn tên quái nhân, hờ hững nói: "Sở dĩ ông ta điên điên khùng khùng, giống người hoang dã như vậy là bởi vì thần trí của ông ta bị tổn thương! Nếu như thần trí không thể trở lại bình thường, thì lúc ông ta tỉnh lại vẫn sẽ nổi điên, không nhận ra người thân!"
"Thần trí bị tổn thương?"
Đông Phương đảo chủ vội vàng nhìn Lâm Chính, chắp tay nói: "Xin tướng Lâm ra tay, cứu chú hai của tôi!"
"Tình trạng cơ thể của ông ta rất phức tạp”.
Lâm Chính tiến lên kiểm tra một lượt, giọng khàn khàn nói: "Nếu tôi đoán không sai, có lẽ ông ta bị trúng độc, hơn nữa... thời gian trúng độc đã rất lâu, độc đã ngấm vào xương tủy, muốn giải độc rất khó!"
"Trúng độc ư?"
Đông Phương đảo chủ ngẩn ra: "Chẳng lẽ mấy chục năm trước chú của tôi chưa chết, mà là bị độc này gây nên trạng thái chết giả?"
"Đảo chủ, sao có thể chứ? Cho dù ông ấy không chết thì ông ấy cũng không thể sống lâu như vậy! Tính về tuổi tác, bây giờ ông ấy không phải gần hai trăm tuổi rồi sao? Tại sao tóc và râu vẫn đen, không hề có dấu vết già đi?", Khuyết Thu bên cạnh trầm giọng nói.
Dứt lời, mọi người đều nghi hoặc.
Đông Phương đảo chủ cũng yên lặng gật đầu.
"Dáng vẻ lúc này của chú hai giống hệt lúc mai táng, chẳng lẽ... tuổi của ông ta đã ngừng tăng lên?"
"E rằng không phải!"
Lâm Chính bắt mạch của chú hai, nhàn nhạt nói: "Ông ta dùng thuốc để tăng tuổi thọ, có thể sống đến tầm 190 tuổi, đừng thấy ông ta bây giờ không già mà lầm, trên thực tế các chức năng trong cơ thể ông ta đã rất yếu! Sở dĩ tóc đen râu đen, ngoại hình không bị già đi là do chất độc trong cơ thể ông ta gây ra.
Độc này... không bình thường!"
Chương 3717: Lo sợ
Mọi người đều hoảng sợ, không tin nổi.
Đông Phương đảo chủ vội hỏi: “Tướng Lâm! Đây rốt cuộc là độc gì? Có thể giải được không?”.
“Giải độc thì… cũng có thể, nhưng thời gian ông ta trúng độc quá lâu, hơn nữa, độc này vô cùng phức tạp, tôi cần phải tiêu hao nhiều thời gian!”.
Lâm Chính nói.
“Xin tướng Lâm giúp giải độc cho chú hai tôi”.
Đông Phương đảo chủ lập tức chắp tay, vẻ mặt thành khẩn, giọng nói chân thành.
“Thật ra độc này rất tà ác. Nó không chỉ tăng thêm tuổi thọ của chú hai Hạ, mà còn tăng tu vi của ông ấy, nhưng đồng thời lại khiến ông ấy mất đi lý trí. Độc thường xuyên tấn công thần kinh, ăn mòn ý thức khiến ông ấy sinh ra ảo giác. Đây là một thủ đoạn vô cùng ác độc, bởi vì sau khi trúng độc, ngày nào ông ấy cũng gặp ác mộng, lúc tỉnh thì bị ảo giác, dẫn đến ý chí sụp đổ, hoàn toàn phát điên.
“Rốt cuộc chú hai Hạ có thù oán với ai mà lại bị hại đến mức sống không bằng chết?”.
Lâm Chính hỏi Đông Phương đảo chủ.
Đông Phương đảo chủ ngập ngừng, sau đó thở dài lắc đầu: “Lúc trẻ chú hai Hạ thường hay du lịch ở bên ngoài, cũng từng đi tới ngoại vực. Nói thật, những năm tháng ông ấy phiêu bạt giang hồ chắc chắn đã rước lấy không ít kẻ thù. Nếu nói ai làm ông ấy ra như vậy thì chúng tôi cũng không biết được. Chỉ biết trước khi tôi kế nhiệm chức vị đảo chủ, chú hai Hạ được gọi về, vị trí đảo chủ vốn dĩ truyền cho ông ấy, nhưng ông ấy vừa về không lâu thì đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Chúng tôi chôn ông ấy ở Tây Đảo, không ngờ… ông ấy vẫn còn sống…”.
“Có lẽ là khi độc phát tác đã khiến ông ấy rơi vào trạng thái chết giả, đến khi độc lực xâm lấn xong, ông ấy mới phá quan tài ra ngoài, trở thành quái nhân trên Tây Đảo”.
Lâm Chính nói: “Vậy ai đã hạ độc ông ấy, e là chỉ có chữa khỏi cho ông ấy mới hỏi ông ấy được”.
“Thế thì làm phiền tướng Lâm rồi”.
“Không sao, nhưng chuyện chữa trị không phải ngày một ngày hai, các ông phải tìm dây xích xích ông ấy lại. Hôm nay tôi sẽ chữa cho ông ấy một lần, sau đó kê đơn, mỗi ngày cho ông ấy uống thuốc theo đơn, tạm thời có thể giải được một ít độc lực, để ông ấy không rơi vào trạng thái điên cuồng mất khống chế! Đợi tôi xử lý xong chuyện ở Giang Thành rồi sẽ giải độc cho chú hai Hạ”, Lâm Chính nói.
“Được! Được!”.
Đông Phương đảo chủ liên tục gật đầu, vẻ mặt cực kỳ vui mừng.
Chuyến đi đến Tây Đảo kết thúc.
Trong phòng họp.
Cổ Cương vốn còn đang lo lắng, nhìn thấy Lâm Chính bình yên trở về, trong lòng càng thêm khâm phục Lâm Chính.
“Tướng Lâm quả nhiên là người trời, ngay cả quái nhân cũng có thể hàng phục. Xem ra người của Đông Phương Thần Đảo không dám nghi ngờ gì cậu nữa, chuyện chắc chắn sẽ thành!”.
Cổ Cương cười nói.
“Để xem Đông Phương đảo chủ nói thế nào”.
Lâm Chính cười đáp.
Hai người yên tĩnh chờ đợi.
Sau khi sắp xếp cho chú hai Hạ xong, Đông Phương đảo chủ dẫn theo Khuyết Thu và các lãnh đạo cấp cao đi vào phòng họp.
“Tướng Lâm, để cậu phải đợi lâu rồi!”.
Đông Phương đảo chủ có vẻ áy náy, thái độ khác hoàn toàn trước kia.
Hiển nhiên, cao thủ ở đâu cũng sẽ được tôn trọng, đặc biệt là Lâm Chính còn giúp bọn họ lấy được di vật tổ tiên đã mấy chục năm chưa thể lấy về, chuyện này có ý nghĩa đặc biệt đối với Đông Phương Thần Đảo.
“Đảo chủ, lúc nào chúng ta lên đường?”.
Cổ Cương mỉm cười hỏi.
Nhưng Đông Phương đảo chủ không trả lời ngay mà lại cau mày suy tư.
Cổ Cương ngẩn ra, trở nên bực bội: “Đảo chủ, ông có ý gì? Chẳng lẽ các ông định nuốt lời, không muốn điều động binh lực tương trợ Giang Thành nữa sao?”.
“Cổ tiên sinh đừng giận, sao tôi có thể nuốt lời được? Tôi sẵn sàng điều động người của toàn đảo xuất chiến Giang Thành, chỉ là… bây giờ lại xuất hiện vấn đề mới khiến mọi người chưa chịu đi”, Đông Phương đảo chủ thở dài.
“Vấn đề mới là gì?”, Lâm Chính hỏi.
Đông Phương đảo chủ nhìn chằm chằm Lâm Chính, chậm rãi thốt ra hai chữ: “Lo sợ!”.
Chương 3718: Rời đảo!
“Chuyện tướng Lâm đánh bại chú hai Hạ đã truyền ra khắp đảo, hơn nữa rất nhiều người ở lối vào Tây Đảo đã nhìn thấy, dù chú hai Hạ phát điên nhưng lại không làm bị thương tướng Lâm được chút nào. Từ đó có thể thấy thực lực của tướng Lâm đã đạt tới cảnh giới cực kỳ cao!”.
“Tôi mạnh dạn đoán, tướng Lâm ít nhất cũng là người mạnh nhất dưới cấp Lục Địa Thần Tiên! Chú hai Hạ nắm giữ một phần sức mạnh phi thăng, nhưng trước sức mạnh của cậu, ông ấy còn không có cơ hội đánh trả”.
“Cậu mạnh như vậy, chúng tôi không theo kịp! Người của Thần Đảo đều nhìn thấy, do đó… bọn họ bắt đầu lo sợ”.
Đông Phương đảo chủ thở dài.
“Sợ tướng Lâm sao?”.
Cổ Cương nhíu mày hỏi.
“Không, là sợ kẻ địch của tướng Lâm”.
Đảo chủ nói.
Nghe vậy, Lâm Chính và Cổ Cương thoáng chốc hiểu ra.
Lâm Chính mạnh như vậy mà vẫn không tiêu diệt kẻ địch của anh, ngược lại chạy đến Đông Phương Thần Đảo nhờ cứu viện, vậy thì kẻ địch của Lâm Chính phải mạnh đến mức nào?
Cho nên bọn họ bắt đầu thấy sợ.
Nếu nói kẻ địch còn mạnh hơn Lâm Chính, người của Thần Đảo qua đó chẳng phải sẽ trở thành vật hi sinh hay sao?
Cổ Cương nhíu mày, không nói gì thêm.
Đây đúng là vấn đề mà người của Thần Đảo cần suy xét.
Lâm Chính thì lại lắc đầu: “Đảo chủ, tôi nghĩ người của quý đảo đã hiểu lầm rồi”.
“Hiểu lầm? Tướng Lâm có ý gì?”, đảo chủ thắc mắc hỏi.
“Thật ra lần này tôi đến cầu viện không phải để người của quý đảo đối phó với kẻ địch mạnh, mà là muốn quý đảo phối hợp với tôi bao vây kẻ địch! Bởi vì Thiên Ma Đạo mà tôi muốn tiêu diệt có rất nhiều người, tôi lo sẽ có kẻ lọt lưới nên mới muốn mời các vị cao thủ của Đông Phương Thần Đảo đi cùng tôi bao vây bọn họ! Nếu trong đó có cao thủ, tôi sẽ ra tay giải quyết, ma nhân bình thường thì tôi đã từng tiếp xúc, người của Thần Đảo muốn giết chúng dễ như trở bàn tay”.
Lâm Chính cười đáp.
“Nếu tướng Lâm đã nói như vậy, chúng tôi cũng không còn gì phải lo sợ. Nhưng nói lại những lời này cho mọi người trên Thần Đảo nghe, bọn họ chưa chắc sẽ tin”.
Đông Phương đảo chủ nhíu mày, sau đó chắp tay: “Xin tướng Lâm cho tôi chút thời gian, để tôi thuyết phục mọi người theo cậu rời đảo!”.
“Cần bao nhiêu thời gian?”, Lâm Chính hỏi.
“Nhiều lắm là ba đến năm ngày”.
“Ba đến năm ngày?”.
Lâm Chính nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “E là không được! Tôi không có nhiều thời gian, sợ rằng không đợi được lâu như vậy”.
“Vậy…”.
Đông Phương đảo chủ nhíu mày.
“Đảo chủ, để tôi đi thuyết phục mọi người”.
Đúng lúc đó, Lôi Phúc đột nhiên tiến lên, chắp tay nói.
“Lôi võ trưởng?”.
Đảo chủ sửng sốt.
Khuyết Thu cũng không tin được.
Lâm Chính nhìn sang Lôi Phúc, cũng cực kỳ kinh ngạc.
Từ khi Lâm Chính bước lên Thần Đảo, Lôi Phúc luôn chống đối anh, sao giờ lại xung phong nhận việc?
Lôi Phúc cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, mặt đỏ lên, chắp tay bái Lâm Chính: “Tướng Lâm không so đo việc lúc trước mà cứu tôi ra khỏi Tây Đảo, trong lòng Lôi Phúc cảm kích khôn nguôi, cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Lúc trước Lôi Phúc xúc phạm tướng Lâm nhiều lần, mong tướng Lâm tha thứ!”.
Nói xong, ông ta quỳ một gối xuống.
“Lôi võ trưởng hãy đứng dậy!”.
Lâm Chính vội vàng đỡ Lôi Phúc dậy, cười nói: “Tôi trẻ tuổi ít kinh nghiệm, Lôi võ trưởng nghi ngờ tôi cũng là hợp tình hợp lý, không cần phải để trong lòng, mong Lôi võ trường chỉ giáo nhiều hơn”.
“Tướng Lâm khách sáo rồi”.
Lôi Phúc chắp tay nói: “Tôi bất tài, thân là võ trưởng dạy dỗ người trên đảo nhiều năm, tôi sẽ đi nói rõ tình hình với bọn họ!”.
“Tướng Lâm, Lôi võ trưởng rất có uy tín với người trên đảo, ông ấy ra tay là có thể giải quyết chuyện này!”, đảo chủ cười nói.
“Vậy được, chuyện này không thể chậm trễ, mọi chuyện đành nhờ vào Lôi võ trưởng!”, Lâm Chính vội nói.
Lôi Phúc gật đầu, đi ra khỏi phòng họp.
Quả nhiên, Lôi Phúc rời đi chỉ mới nửa ngày đã quay về trả lời.
Hơn một nửa người trên đảo sẵn sàng rời đảo cùng Lâm Chính, nghe theo sự sai khiến của anh!
Lâm Chính mừng rỡ, trong mắt lóe lên sát ý cuồn cuộn.
Đến lúc đi tìm Thiên Ma Đạo tính sổ rồi!
Chương 3719: Có bản lĩnh thì giết đi
Vù!
Một cơn gió lạnh thổi tới, quất lên cơ thể những người gần như hôn mê ở trong nhà giam.
Không ít người run rẩy tỉnh lại.
“Ông Mã! Ông Mã! Ông không sao chứ? Ông Mã?”.
Một giọng nói yếu ớt vang lên.
Mã Hải gian nan mở mắt ra, nhìn về phía phát ra tiếng.
Đó là Tào Tùng Dương ở phòng giam bên cạnh.
Lúc này, Tào Tùng Dương người đầy máu, tứ chi đứt hết, nằm dưới đất, chỉ có thể nhìn về phía này qua khóe mắt.
“Tôi thì có chuyện gì được… Trái lại là ông, ông Tào… ông phải bảo trọng…”.
Mã Hải cười chua chát, đáp lại.
Ông ta nhìn quanh một vòng.
Xung quanh có gần một trăm phòng giam, trong đó nhốt toàn người của Dương Hoa.
Mã Hải biết bọn họ đều là con tin, là vật trao đổi giữa Thiên Ma Đạo và Lâm Chính!
Mặc dù từ trước tới nay Mã Hải phụ trách quản lý công ty Dương Hoa, nhưng cũng hiểu rất rõ tình hình lúc này.
Thiên Ma Đạo chưa bao giờ sợ Lâm Chính, cũng không sợ Dương Hoa, bọn họ chỉ sợ chính phủ Long Quốc!
Vì vậy, tương đối mà nói, tạm thời những người như ông ta sẽ không nguy hiểm tính mạng.
Đương nhiên điều kiện là Thiên Ma Đạo chưa hoàn toàn trở mặt với Lâm Chính.
Thiên Ma Đạo muốn lôi kéo Lâm Chính, lôi kéo càng nhiều thế lực gia nhập bọn họ, cùng bọn họ đối kháng với chính phủ Long Quốc.
Hơn nữa, khu vực nhốt con tin không chỉ có người của Dương Hoa, mà còn gần một nghìn phòng giam khác.
Mỗi một phòng giam đều nhốt người bị chặt đứt tay chân, cũng có một số người không bị thương gì.
Bọn họ không có tu vi gì giống như Mã Hải.
Nhưng đối với người không có tu vi mà nói, bị nhốt ở đây phải chịu đau đớn ghê gớm hơn.
“Ông Mã! Ông không có tu vi, ở đây ma khí lan tràn, nhiệt độ cực kỳ thấp, ông không chống đỡ được bao lâu nữa đâu. Đợi một lúc người canh giữ đến đây, ông hãy nói rõ tình hình để bọn họ cho ông đan dược, giúp ông cảm thấy dễ chịu hơn!”.
Tào Tùng Dương yếu ớt nói.
Mặc dù tay chân ông ta đã đứt, nhưng lại không nguy hiểm tính mạng. Thiên Ma Đạo đã cầm máu cho ông ta, đợi rời khỏi nơi này, với y thuật của Lâm Chính đủ để giúp tay chân ông ta mọc lại.
“Được…”.
Mã Hải khó khăn gật đầu.
Ông ta thực sự không chống chịu được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là còn chưa kịp đợi được Lâm Chính tới cứu, ông ta đã chết.
Lúc này, vài người canh giữ đến tuần tra.
Mã Hải thấy vậy lập tức yếu ớt gọi: “Đại nhân, đại nhân…”.
“Làm gì đấy?”.
Một ma nhân đi tới, lạnh lùng hỏi.
“Đại nhân… tôi… tôi lạnh quá, tôi sắp không chịu được nữa, có thể cho tôi uống chút thuốc không… Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ sẽ chết cóng ở đây…”, Mã Hải dựa vào phòng giam, yếu ớt nói.
“Ông nhiều chuyện thế? Không phải vẫn chưa chết sao? Im lặng đi!”.
Ma nhân đó mắng chửi, không muốn quan tâm đến Mã Hải.
“Đại nhân… Đại nhân…”.
Mã Hải lại gọi hai tiếng, nhưng không có ích gì.
Ông ta có chết, đám ma nhân cũng sẽ không quan tâm. Dù sao con tin của Dương Hoa mà bọn họ bắt giữ không chỉ có một người, chết bớt một người cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng hành động của ma nhân đó khiến người của Dương Hoa ở quanh đó nổi giận.
“Đứng lại cho tôi!”.
Tào Tùng Dương quát lên.
“Đồ chó! Ông dám nói chuyện với tôi bằng giọng đó à?”.
Ma nhân kia nổi giận, tóm lấy Tào Tùng Dương từ xa.
Cơ thể Tào Tùng Dương lập tức bị nhấc lên.
Ma khí dồi dào hóa thành những mũi gai nhọn đâm vào cơ thể Tào Tùng Dương.
“A…”.
Tào Tùng Dương đau đớn hét lên.
Người của Dương Hoa ở xung quanh đều nổi giận.
“Thứ không biết điều! Ở trong mắt tao, bọn mày còn không bằng con kiến dưới đất. Bọn mày chết thì chết, tưởng tao quan tâm à? Thế quái nào chứ?”.
Ma nhân kia cười lạnh lùng, trên mặt tràn ngập vẻ dữ tợn.
Tào Tùng Dương đau đớn nói không nên lời.
Nguyên Tinh thấy vậy hét lên: “Mày giết đi! Mày có bản lĩnh thì giết ông ấy đi! Mày dám giết ông ấy, bọn tao sẽ tự sát hết, xem mày ăn nói với đạo chủ chúng mày thế nào!”.
Nghe vậy, ma nhân kia sửng sốt.
Đồng bọn của hắn vội vàng nháy mắt ra hiệu: “Người của Dương Hoa mà chết hết thì chúng ta cũng mất mạng”.
Ma nhân đó hơi buồn bực, trong lòng không cam tâm nhưng vẫn phải thỏa hiệp, thả tay ra.
Rầm!
Tào Tùng Dương ngã xuống đất, nhưng lúc này ông ta chảy máu ròng ròng, mất đi ý thức.
Chương 3720: Dẫn quân xuất kích
Mấy ma nhân hoàn toàn không quan tâm.
"Các ông muốn gì thì mau nói đi! Thời gian của tôi là vàng là bạc cả đấy!".
Ma nhân kia liếc mắt nhìn mấy người như nhìn một đống rác.
"Mày lập tức đi lấy thuốc chữa trị cho giám đốc Mã và Tào trưởng lão, sau đó cho mỗi người của Dương Hoa một viên thuốc! Đảm bảo an toàn tính mạng cho bọn họ!".
Nguyên Tinh lạnh lùng nói.
"Ông đang nằm mơ đấy à?".
Ma nhân kia bật cười.
"Nếu mày không làm theo, bây giờ bọn tao sẽ tự sát!", Nguyên Tinh tức giận nói.
"Ông..."
Đám ma nhân tức điên lên.
Rõ ràng là Nguyên Tinh đang uy hiếp bọn chúng.
Bọn chúng tức lắm nhưng không dám làm gì.
Nếu những người này tự sát thật, thì các ma nhân canh giữ ở đây sẽ lập tức trở thành tế phẩm để đạo chủ tu luyện...
Mấy người cân nhắc một lát rồi mới nói: "Chờ đấy, chúng tôi đi báo với đại nhân".
Dứt lời, các ma nhân liền rời đi.
Khoảng nửa tiếng sau, Tử Long Thiên dẫn theo đám ma nhân canh gác kia đi tới.
Ông ta liếc mắt nhìn đám Nguyên Tinh, Mã Hải, rồi vẫy tay: "Cho bọn họ uống thuốc đi".
"Vâng, đại nhân".
Các ma nhân lập tức lấy ra đan dược đã được chuẩn bị sẵn, phân phát cho từng chiếc lồng.
Sau khi uống thuốc, nỗi đau đớn trên người bọn họ thuyên giảm rất nhiều, trong người như dâng lên một luồng nước ấm áp.
Mã Hải cũng thở hắt ra, cảm giác cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc.
Người của các thế tộc khác thấy Dương Hoa dựa vào thủ đoạn này để lấy được đan dược, đều ghen tị đến đỏ mắt.
Nhưng dường như sự việc vẫn chưa kết thúc.
Tử Long Thiên đi tới trước mặt Nguyên Tinh, nhìn ông ta rồi bình tĩnh nói: "Ông rất thông minh, biết dựa vào phương pháp này để đạt được mục đích. Chỉ có điều bây giờ tôi đã mở ra tiền lệ, nếu không ngăn lại, thì các ông sẽ được voi đòi tiên, không ngừng đòi hỏi lợi ích!".
"Ông muốn thế nào?".
Nguyên Tinh cười khẩy.
"Ông hãy xem tôi muốn thế nào đi".
Tử Long Thiên bình thản đáp, sau đó xoay người rời đi, vung tay lên, một tiếng quát khẽ vang lên.
"Cắt hết lưỡi của người Dương Hoa!".
"Tuân lệnh!".
Đám ma nhân lập tức đáp lại.
"Cái gì?".
Đám Nguyên Tinh, Mã Hải đều biến sắc.
Người của các thế tộc khác nghe thấy thế cũng không còn ngưỡng mộ nữa, mà đều tỏ vẻ châm chọc và thương hại.
Rời khỏi lồng giam, Tử Long Thiên lập tức đến đại điện gặp đạo chủ.
Trong đại điện tối tăm tràn ngập ma khí đáng sợ, có một lối đi được trải bằng xương người.
Tử Long Thiên đặt chân lên lối đi chồng chất xương trắng này, đi tới cuối đường, nhìn tấm trướng đen sì, quỳ xuống dập đầu.
"Bái kiến sư phụ!".
"Có chuyện gì vậy?".
Trong tấm trướng đen sì vang lên giọng nói bình thản của đạo chủ.
"Bẩm sư phụ, người của chúng ta đã thâm nhập vào Giang Thành tìm kiếm, nhưng bảy nhóm đi chỉ có sáu nhóm về. Lực lượng phòng vệ của Giang Thành đã được tăng cường, chúng ta rất khó lẻn vào", Tử Long Thiên cung kính nói.
"Vậy là các cậu không thăm dò được gì?".
Giọng nói của đạo chủ dần trở nên lạnh lẽo.
"Cũng không hẳn là thế, về cơ bản có thể chắc chắn một điều".
Tử Long Thiên nhỏ giọng nói.
"Điều gì?".
"Thần y Lâm... không ở Giang Thành".
Hắn dứt lời, đạo chủ im lặg một lúc lâu không lên tiếng.
Không biết đã qua bao lâu, ông ta mới bình thản nói.
"Nếu không ở Giang Thành thì chỉ có thể là đi xin cứu viện, vậy thì... không chờ nữa".
"Ý của sư phụ là..."
"Nếu thần y Lâm không chịu thần phục chúng ta thì không cần khách sáo với bọn họ nữa. Dẫn theo tất cả con tin, toàn lực tấn công Giang Thành, tiêu diệt Dương Hoa rồi giết thần y Lâm!".
"Sư phụ, Long Quốc đã để mắt đến Giang Thành, bây giờ tấn công e là sẽ có không ít tổn thất, hơn nữa hình như lực lượng của đại hội cũng đã đặt chân đến Giang Thành..."
Tử Long Thiên có chút do dự.
"Mặc kệ đi, Dương Hoa là cái gai trong mắt Thiên Ma Đạo, nếu không diệt trừ, một khi tình hình Bắc Cảnh có chuyển biến, Long Quốc rảnh tay thì chắc chắn sẽ liên thủ với thần y Lâm tấn công chúng ta. Cậu đã quên Thánh Sơn rồi sao?".
Đạo chủ lạnh lùng nói.
Trái tim Tử Long Thiên như ngừng đập, lần này không còn chút chần chừ nào nữa.
"Đệ tử sẽ lập tức dẫn quân xuất kích..."