-
Chương 3691-3695
Chương 3691: Chuyện lớn
Sau khi ánh sáng biến mất, thì Dịch Quế Lâm đã hóa đá hoàn toàn.
Vô số thi thể trước mặt đều đã đứng dậy.
Xác sống?
Không!
Nhìn không giống xác sống!
Rõ ràng cơ thể bọn họ đã hồi phục, lành lặn như không có chuyện gì xảy ra.
"Trời ơi... Rốt cuộc chuyện này là sao?".
Dịch Quế Lâm thì thào.
"Tôi làm sao vậy?".
"Tôi... tôi chưa chết sao?".
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?".
Những người mới tỉnh lại cũng nhìn ngang ngó dọc cơ thể mình.
Ý thức của bọn họ vẫn dừng ở giây phút bị giết, nên khi nhìn thấy cơ thể lành lặn của mình thì đều cảm thấy khó hiểu.
Cạch!
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng hạ Thiên Sinh Đao xuống, cơ thể loạng choạng, suýt nữa ngã lăn ra đất, phải dùng Thiên Sinh Đao chống xuống đất mới miễn cưỡng đứng vững.
"Thần y Lâm!".
"Chủ tịch Lâm!".
Mọi người hoàn hồn, vội vàng xông tới đỡ Lâm Chính.
"Thần y Lâm, cậu không sao chứ?".
Mạn Sát Hồng cũng chạy tới.
Khi nhìn thấy những người trong học viện đã sống lại, khuôn mặt cô ta cũng đầy kinh ngạc.
Dù đã đoán được trước, nhưng khi chứng kiến tận mắt, cô ta vẫn không dám tin.
"Tôi không sao, chỉ là tiêu hao nhiều sức lực quá thôi".
Sắc mặt Lâm Chính trắng bệch, trán rịn mồ hôi.
"Thần y Lâm, cậu giỏi quá! Trong lòng tôi cậu chính là thần linh!".
Dịch Quế Lâm xông tới, quỳ xuống trước mặt Lâm Chính, dập đầu kêu lên.
Ông ta đã tận mắt chứng kiến kì tích này.
Giờ phút này, ông ta đã trở thành tín đồ trung thành nhất của Lâm Chính.
"Tôi không phải là thần linh, thực ra những việc tôi có thể làm cũng không nhiều".
Lâm Chính lau mồ hôi trên mặt, hơi thở dốc, nhưng ánh mắt lại có vẻ không cam lòng.
"Tôi chỉ cứu được những người mà thi thể còn nguyên vẹn, nhìn vết máu và thịt vụn ở đây thì còn ít nhất một nửa số người không thể sống lại, tôi... dù sao cũng đã đến muộn".
Mọi người sửng sốt, ai nấy lộ vẻ thương cảm, không nói câu nào.
"Đưa hết thi thể ở những nơi khác lại đây, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu".
Lâm Chính ngồi xếp bằng, vừa nuốt thuốc vừa nói.
"Vâng..."
Mọi người lập tức bắt tay vào làm.
Chẳng mấy chốc, rất nhiều thi thể được đưa tới học viện Huyền Y Phái.
Trong đó có cả đám người Từ Thiên, Thẩm Niên Hoa.
Từ Nam Đống dẫn người của Nam Thành đến giúp đỡ.
Tất cả người của Thiên Tính Gia cũng được điều động.
Mất nửa ngày thì tình hình của Giang Thành cũng coi như ổn định, hầu hết người Dương Hoa bị chết trận đều được cứu sống.
Nhưng trong trận này, Dương Hoa vẫn bị tổn thất hơn hai nghìn võ sĩ.
Không những vậy, hầu hết các lãnh đạo cấp cao như Mã Hải, Thần Hỏa Tôn Giả đều bị Thiên Ma Đạo bắt đi.
Lâm Chính biết, Thiên Ma Đạo bắt bọn họ đi chỉ để làm lá chắn đối phó với anh.
Có số con tin này, ít nhất Lâm Chính cũng không dám phát động Tịnh Thế Bạch Liên.
"Tướng Lâm! Cậu trở về rồi!".
Trong phòng làm việc tạm thời của học viện.
Lâm Chính đang hỏi han tình hình từ mọi người thì Chu Huyền Long dẫn theo một đám người đi vào.
Lâm Chính liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy đằng sau Chu Huyền Long là một người đàn ông cao gần hai mét.
Người đàn ông gần 40 tuổi, làn da rám nắng, khuôn mặt có vết sẹo, khí chất hung hãn.
Thứ bắt mắt nhất là bông hoa trên bộ quần áo của anh ta.
Đây không phải là chức vụ bình thường.
Còn trẻ như vậy mà đã ngồi được vào cái ghế này, e rằng cũng phải dùng mạng để đánh đổi.
"Tướng Lâm!".
Người đàn ông sải bước đi tới, chào Lâm Chính.
Lâm Chính đứng lên chào lại.
"Quân đoàn trưởng Chu, sự việc lần này, ông cũng vất vả rồi", Lâm Chính bình thản nói.
"Tướng Lâm nói gì vậy? Bảo vệ an toàn cho người dân vốn là chức trách của tôi mà".
Chu Huyền Long mỉm cười, sau đó giới thiệu: "Đúng rồi tướng Lâm, đây là thống soái Phó, cậu ấy nhận lệnh của cấp trên, dẫn quân Nam Xuyên đến chi viện cho Giang Thành".
"Quân Nam Xuyên đã có mặt đầy đủ, xin tướng Lâm hãy ra chỉ thị!".
Phó Ngưu hào sảng nói.
Lâm Chính nghe thấy thế, lặng lẽ quan sát Phó Ngưu, sau đó bình thản hỏi: "Tôi nhớ quân Nam Xuyên là tinh nhuệ của quân Nam Cảnh đúng không? Lần này Giang Thành gặp nạn, tại sao chỉ huy Vạn Kình Tùng không đến?".
"Báo cáo tướng Lâm, tình hình chiến sự ở Bắc Cảnh căng thẳng, tướng Vạn phải đích thân đến tiền tuyến, không thể chi viện cho Giang Thành, mong tướng Lâm tha tội", Phó Ngưu đáp.
Lâm Chính gật đầu.
Nếu vậy thì cũng không thể trách Vạn Kình Tùng được.
Không ngờ tình hình của Long Quốc lại nguy ngập như vậy.
Trong có đám Thiên Ma Đạo, Tử Vực tác oai tác quái, ngoài có chiến trường Bắc Cảnh mãi chưa yên bình.
"Xem ra phải có một số thủ đoạn mạnh tay thôi".
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Lập tức chỉnh đốn quân, trước tiên tu sửa Giang Thành, sắp xếp cho những người dân đang trôi dạt khắp nơi do lần bạo động này! Sau đó sẽ xử lý Thiên Ma Đạo!".
"Rõ!".
Phó Ngưu đáp.
"Chủ tịch Lâm, đám giám đốc Mã bị bắt, nguy trong sớm tối, nhiệm vụ cấp bách của chúng ta là phải cứu bọn họ đã".
Từ Thiên vừa hồi phục xong đã đi vào, gấp gáp nói.
"Người dân Giang Thành vì tôi mà gặp nạn, bây giờ đương nhiên phải lấy dân làm chủ. Hơn nữa, tôi đoán đám Mã Hải không phải lo lắng về tính mạng đâu. Nếu người của Thiên Ma Đạo muốn giết bọn họ thì đã ra tay ở Giang Thành rồi, cớ sao phải đưa họ về? Thế nên ông không cần lo lắng".
Lâm Chính bình thản nói.
Từ Thiên ngập ngừng một lát, muốn nói lại thôi.
"Thả tôi ra! Cho tôi vào... Đừng giết tôi! Tôi... tôi có chuyện quan trọng muốn báo với thần y Lâm! Thả tôi ra!".
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng huyên náo.
"Có chuyện gì vậy?".
Mạn Sát Hồng đi ra khỏi phòng, lớn tiếng quát hỏi.
Chỉ thấy một người của Dương Hoa nhanh chân đi tới báo cáo.
"Bẩm đại nhân, chúng tôi bắt được một người Thiên Ma Đạo! Hắn kêu muốn gặp thần y Lâm!".
"Người của Thiên Ma Đạo?".
Mạn Sát Hồng sửng sốt.
"Đưa hắn vào đây".
Lâm Chính nói.
Hai người của Dương Hoa nhanh chóng đưa một ma nhân vô cùng nhếch nhác vào phòng.
"Đúng là ma nhân".
Mạn Sát Hồng giám định một lát, rồi nói với Lâm Chính.
Lâm Chính gật đầu, nhìn chằm chằm người kia, nói: "Anh là ai? Đến đây làm gì?".
"Bẩm thần y Lâm, tôi là người truyền lệnh trong Sát Ma Quân, lần này đến là có chuyện lớn muốn báo với anh!".
Ma nhân kia quỳ dưới đất, gấp gáp kêu lên.
Chương 3692: Rốt cuộc có mục đích gì?
"Sát Ma Quân?".
Lâm Chính nhíu mày.
"Tướng Lâm, hình như là một đội quân trong đám ma nhân tấn công Giang Thành".
Chu Huyền Long nói: "Nhưng đội quân này đã bị người của Thiên Hổ Xích Viêm Tổ đánh bại, thua trận tan tác! Người thì chết, người thì bỏ chạy, ngay cả quan chỉ huy cũng bỏ mạng!".
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính gật đầu, nhìn về phía người truyền lệnh kia: "Sát Ma Quân đã bại trận, sao anh không về Thiên Ma Đạo mà lại chạy tới đây dựa dẫm vào tôi? Lý do là gì?".
Hắn run rẩy kêu lên: "Thần y Lâm, tôi không có ý gì khác, chỉ mong có thể giữ được tính mạng".
"Sao vậy? Về đó thì mất mạng à?", Lâm Chính nhíu mày hỏi.
"Trở về... trở về đúng là sẽ mất mạng...", người truyền lệnh kia run rẩy đáp.
"Tại sao?".
Lâm Chính khó hiểu hỏi.
"Bởi vì... bởi vì đạo chủ đã dùng tới kế hoạch Phệ Huyết! Hiện giờ tất cả những người tấn công Giang Thành đều là Phệ Huyết Quân! Chúng tôi chắc chắn sẽ phải chết!".
Người truyền lệnh nặng nề dập đầu xuống đất, toàn thân run lên bần bật.
Các ma nhân khác ở bên cạnh như Mạn Sát Hồng và Cùng Đao nghe thấy thế, sắc mặt đều xám ngoét.
Nhất là Mạn Sát Hồng, cô ta lùi lại mấy bước, suýt nữa thì không đứng vững.
Lâm Chính nhận ra sự khác thường, lập tức nhìn về phía Mạn Sát Hồng: "Sát Hồng! Phệ Huyết Quân này... là cái gì vậy?".
Mạn Sát Hồng cắn môi, im lặng một lúc lâu mới run rẩy đáp: "Phệ Huyết Quân là tên gọi một trạng thái sau khi đạo chủ dùng bí thuật tiến hành bỏ lệnh cấm đối với ma nhân".
"Bí thuật bỏ lệnh cấm?", Lâm Chính vẫn cảm thấy hơi khó hiểu, nhìn Mạn Sát Hồng với ánh mắt kì quái.
"Đúng".
Ánh mắt Mạn Sát Hồng chứa đầy vẻ sợ hãi: "Trong Thiên Ma Đạo có một bí pháp, có thể kích hoạt ma huyết của ma nhân, khiến ma nhân sở hữu sức mạnh của Phệ Huyết! Nhờ sức mạnh Phệ Huyết này, ma nhân giết chóc càng nhiều sẽ càng mạnh hơn! Thần y Lâm, cậu... cậu hãy nhìn cổ tay anh ta đi!".
Lâm Chính dường như nín thở.
Từ Thiên ở bên cạnh đi mấy bước tới, túm lấy cánh tay ma nhân kia, vén tay áo lên xem.
Chỗ cổ tay hắn có một đường vân quỷ đỏ tươi như máu vô cùng dữ tợn.
"Đây là cái gì?".
Lâm Chính kinh ngạc.
"Đây chính là bí pháp đó!".
Mạn Sát Hồng kinh hãi chỉ vào vân quỷ màu đỏ máu kia nói: "Đạo chủ sẽ cấy vân quỷ này vào người ma nhân, những ma nhân có vân quỷ này mà giết người thì sẽ uống máu tươi, hấp thu sát khí để nuôi dưỡng vân quỷ. Cùng với sự hiến tế nuôi dưỡng từ từ, vân quỷ sẽ chuyển sang màu đen, những ma nhân mang theo vân quỷ cũng dần đánh mất lý trí và tâm tính, bị vân quỷ này thay thế. Khi sát phạt đến mức độ nhất định, họ sẽ không còn là con người trước đây nữa, mà bị vân quỷ này thay thế hoàn toàn, trở thành quỷ đầu ma. Khi năng lượng trong vân quỷ tiêu hao hết sạch, cái được gọi là "quỷ đầu ma" sẽ mất mạng tại chỗ..."
Mọi người xung quanh đều biến sắc.
"Tôi không muốn trở thành quỷ đầu ma rồi mất mạng, nên sẵn lòng đầu hàng thần y Lâm! Xin thần y Lâm hãy thu nhận tôi, xin thần y Lâm hãy rủ lòng thương xót!".
Người kia dập đầu bôm bốp, kinh hoàng tột độ.
Trái tim Lâm Chính thắt lại, suy tư một lát rồi trầm giọng nói: "Từ Thiên, người này giao cho ông, sắp xếp cho anh ta đi".
"Được".
Từ Thiên gật đầu.
Lâm Chính không nói gì nữa, ngồi xoa cằm, dường như đang nghĩ ngợi gì đó.
"Điên rồi! Lần này đạo chủ điên thật rồi! Đây rõ ràng là hiến tế tính mạng của vô số ma nhân!".
Trong lòng Mạn Sát Hồng vẫn còn sợ hãi, không khỏi hít vào khí lạnh.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nghĩ ra gì đó, quay phắt sang nhìn chằm chằm Mạn Sát Hồng.
"Mạn Sát Hồng! Vừa nãy cô nói... vân quỷ này cần phải không ngừng giết người để hiến tế, thì ma nhân mới có sức mạnh đúng không?".
"Đúng...", Mạn Sát Hồng gật đầu, ánh mắt tỏ vẻ kỳ quái.
"Từ Thiên, mau gọi ma nhân kia quay lại đây!".
Lâm Chính quát.
Từ Thiên sửng sốt, vội vàng chạy đi.
Người truyền lệnh kia lại nhanh chóng quay lại quỳ trước mặt Lâm Chính.
"Đại nhân có... có phân phó gì ạ?", ma nhân run rẩy hỏi.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn hắn: "Nói cho tôi biết! Rốt cuộc mục đích chính Thiên Ma Đạo các anh tấn công Giang Thành lần này... là gì?".
Chương 3693: Tôi muốn nói chuyện trực tiếp
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều sững sờ.
“Thần y Lâm, mục đích của Thiên Ma Đạo không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Bọn họ tới đây là nhắm vào Dương Hoa! Tại sao tướng Lâm lại hỏi câu hỏi này?” Chu Huyền Long khó hiểu hỏi.
“Không!”
Lâm Chính lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: “Nhắm tới Dương Hoa chỉ có tám thủ vệ cấm địa! Không phải Sát Ma Quân! Người của Sát Ma Quân từ trước tới nay đều chưa từng gây ra các cuộc tấn công vào Dương Hoa! Mục tiêu tấn công của họ vẫn luôn là Giang Thành!”
Mọi người run rẩy, cùng nhìn về phía người truyền lệnh.
Người truyền lệnh run lên, vội vàng cúi đầu xuống: “Thần y Lâm thật sáng suốt! Sát Ma Quân và các chi nhánh khác từ trước tới nay đều vì mục đích tàn sát Giang Thành”.
“Cái gì cơ?”
Mọi người đều chấn động.
“Thiên Ma Đạo các người thật to gan! Lại dám tấn công vào Long Quốc! các người điên hết rồi sao?”
Chu Huyền Long đột nhiên tức giận, tóm lấy người truyền lệnh gào lên.
Người truyền lệnh sợ tới mức cả người run rẩy không đứng thẳng được.
“Chu Huyền Long, buông hắn ra!” Lâm Chính hét lên.
Chu Huyền Long kìm nén cơn giận, ném người truyền lệnh xuống đất.
Lâm Chính đi chầm chậm về phía trước, khàn giọng nói: “Nếu như tôi đoán không lầm thì Đạo chủ muốn sử dụng Giang Thành làm tế phẩm để biến những ma nhân này thành quỷ đầu ma có đúng không?”
“Ừ... Đúng vậy...”
Người truyền lệnh chật vật gật đầu.
“Sức chiến đấu của quỷ đầu ma rất mạnh mẽ, vô cùng đáng sợ, nếu như có ba ngàn quỷ đầu ma thì đã đủ để tạo ra sự uy hiếp đối với tám thủ vệ cấm địa, tại sao Đạo chủ lại điên khùng tới mức muốn tắm máu Giang Thành chỉ để sử dụng quỷ đầu ma? Chẳng lẽ là vì muốn đối phó với thần y Lâm?”, Mạn Sát Hồng sợ hãi hỏi.
Sắc mặt của Lâm Chính tái nhợt nhìn chằm chằm vào người truyền lệnh nhỏ giọng nói: “E là không phải...”
“Không phải vì đối phó với cậu ư? Tướng Lâm, Đạo chủ tạo ra những quái vật này để làm gì vậy?”
Chu Huyền Long bàng hoàng hỏi.
“Tôi nghĩ là... có lẽ là muốn đối phó với Long Quốc!”
Lâm Chính trầm giọng nói.
“A?”
Mọi người đều sững sờ, ai cũng mở to mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, không nói nên lời!
Chu Huyền Long đờ người ra.
“Tướng Lâm, tại sao lại nói như vậy? Thiên Ma Đạo ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao? Dám làm những chuyện ngỗ ngược như thế này? Chẳng lẽ Thiên Ma Đạo muốn bị tiêu diệt?”
Phó Ngưu khịt mũi nói.
“Tôi nghe nói Long Quốc đã bắt đầu đàn áp Thiên Ma Đạo, cũng đã tính toán rõ ràng các hành động rồi, tình hình chiến trường phía Bắc rất gay go còn có sự tồn tại của giặc ngoại xâm, mà những rắc rối này chính là đối tượng mà Long Quốc cần tiêu diệt, đây là những việc bắt buộc phải làm, tôi nghĩ rằng Thiên Ma Đạo cũng đã nhận ra điều này, nên dự định đánh phủ đầu trước! Không muốn đợi tới khi Long Quốc đến tiêu diệt bọn họ”.
Ánh mắt của Lâm Chính lạnh như băng, dường như nghĩ tới điều gì đó lập tức hét lên: “Ngay lập tức phái toàn bộ mọi người ra ngoài, lấy khu vực của Thiên Ma Đạo làm trung tâm, đóng quân ở xung quanh, yêu cầu các thành phố phải cảnh giác, điều động tất cả các đội tuần tra và sẵn sàng chống trả bất cứ lúc nào!”
Tim mọi người run lên dữ dội.
Phó Ngưu và Chu Huyền Long lập tức nhận ra điều gì đó.
“Tướng Lâm, ý của cậu là...”
“Người của Thiên Ma Đạo đã bại trận ở Giang Thành nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ không từ bỏ, tôi chỉ sợ rằng bọn chúng sẽ chọn thành phố khác để huyết tế! Biến ma nhân thành quỷ đầu ma!”
“Hả?”
“Tình huống này quá nguy cấp phải mau báo lên cấp trên, yêu cầu các bộ phải đề phòng!”
“Tôi sẽ gọi ngay cho cấp trên!”
Chu Huyền Long vội vàng nói rồi ngay lập tức xoay người bỏ chạy.
“Chỉ phòng thủ thôi rõ ràng là không đủ, Thiên Ma Đạo là một khối u ác tính, nhất định phải diệt trừ tận gốc!”
Ánh mắt của Lâm Chính đầy nghiêm túc.
Nhờ vào chuyến đi tới vực Diệt Vong, sức mạnh của anh đã tăng lên rất nhiều, đồng thời giúp anh có Thiên Sinh Đao và xương chí tôn.
Nhưng nếu chỉ dựa vào một mình Lâm Chính thì không thể hoàn toàn tiêu diệt được Thiên Ma Đạo.
Chỉ cần có một con cá lọt lưới thì chắc chắn sẽ có tai họa.
Nếu có thể bao vây giết hết thì tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Lâm Chính xoay người đi về phía Chu Huyền Long đang ở phòng bên cạnh.
Chu Huyền Long đang định bấm số thì thấy Lâm Chính bước vào nên sửng sốt.
“Tướng Lâm, cậu có chỉ thị gì sao?”
“Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cấp trên!”
Lâm Chính trầm giọng nói.
Chương 3694: Một trăm ngàn thiên binh
Chu Huyền Long nghe thấy vậy ngay lập tức sững sờ, ngón tay đang chuẩn bị nhấn xuống cũng cứng đờ.
“Chu Huyền Long! Ông còn đứng ngây ra đó làm gì hả? Bấm số nhanh lên cho tôi, sắp không kịp rồi!”
Lâm Chính nhăn mày, lập tức hét lên.
Chu Huyền Long đột nhiên run rẩy, hồi phục tinh thần rồi vội vàng bấm số.
Nếu Lâm Chính muốn nói chuyện trực tiếp với cấp trên thì chắc chắn là không thể gọi cho tam đại long soái được nữa!
Người giống như Chu Huyền Long đều do tam đại long soái phụ trách.
Nhưng Lâm Chính lại là long soái thứ tư.
Mặc dù là long soái mới, trong tay không có binh quyền nhưng với địa vị của anh ở đây cũng không cần chịu sự phụ trách của tam long soái.
Mà là người ở phía trên chỉ huy trực tiếp tam long soái.
Tất nhiên.
Với quyền hạn của Chu Huyền Long thì cũng không thể quay số đó được.
Đầu tiên ông ta gọi điện thoại cho Mộc Thái Cực để giải thích rõ các lý do.
Mộc Thái Cực cau mày, ngay lập tức hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của tình hình hiện tại, không nói nhiều lời mà ngay lập tức gọi điện đến Yên Kinh.
Khoảng một phút sau, Mộc Thái Cực chuyển điện thoại qua cho Lâm Chính.
“Tướng Lâm à? Ha ha, đây có thể là cuộc trò chuyện đầu tiên giữa chúng ta! Cậu có thể gọi tôi là Dịch Công, sao vậy? Có chuyện gì?”
Một giọng nói hòa ái dễ gần phát ra từ đầu dây bên kia.
Giống như ông chú nhà bên vậy.
Nhưng nghe như thế, Lâm Chính hiểu người này nhất định là trụ cột của Long Quốc, là người chống đỡ đất nước!
“Dịch Công! Người của Thiên Ma Đạo đã rơi vào tình trạng điên loạn, thiệt hại mà họ gây ra cho Long Quốc không thể lường trước được, nếu không tiêu diệt Thiên Ma Đạo càng sớm càng tốt thì chắc chắn Long Quốc sẽ không được yên bình và thậm chí còn đe dọa tới tình hình của Bắc Cảnh! Tôi cần phải huy động quân đội ngay lập tức, hãy phối hợp với tôi để tiêu diệt Thiên Ma Đạo, trả lại sự bình an cho Long Quốc!”
Lâm Chính nói rất nghiêm túc.
Ở bên kia đã chìm vào im lặng.
Một lúc sau mới cất tiếng hỏi: “Cậu cần bao nhiêu binh sĩ?”
“Năm mươi nghìn!”, Lâm Chính nói ngay lập tức: “Hơn nữa họ nhất định phải là lính tinh nhuệ, trang bị đầy đủ quân trang, tôi còn cần một lượng lớn vũ khí nghiên cứu khoa học để dự phòng!”
Bên kia lại im lặng.
Tầm bảy tám giây sau mới có âm thanh phát ra.
“Tướng Lâm, tình hình ở Bắc Cảnh có liên quan đến tương lai của Long Quốc, hầu hết lính tinh nhuệ đều tập trung ở đó, ngoài ra còn có lính biên phòng bảo vệ biên cương, nhằm cảnh giác trước những thay đổi của các nước khác, vì thế nếu cậu muốn huy động được năm mươi ngàn quân tinh nhuệ thì tôi khó lòng mà đáp ứng được”.
Dịch Công bình tĩnh nói.
Năm mươi ngàn binh sĩ thì dễ.
Năm mươi ngàn lính tinh nhuệ thì còn khó hơn lên trời.
Mặc dù Dịch Công chưa bao giờ gặp mặt Lâm Chính nhưng những việc liên quan tới Lâm Chính thì ông ấy biết rõ hơn bất kỳ ai.
Ông ấy biết rõ trình độ của năm mươi ngàn lính tinh nhuệ mà Lâm Chính nói là như thế nào!
Dù sao cũng là đối phó với Thiên Ma Đạo, nếu sức mạnh quá yếu thì chẳng khác nào đưa đầu ra cho người ta chém.
Nghe thấy vậy, Lâm Chính cũng im lặng.
“Nhưng tôi có một trăm ngàn thiên binh có thể sử dụng, có điều tôi phải trấn thủ Yên Kinh nên không thể tự mình tới để đối phó với Thiên Ma Đạo được! Vì vậy nếu cậu cần huy động một trăm ngàn thiên binh này thì phải xem bản lĩnh của cậu!”
Dịch Công đột nhiên nói.
“Một trăm ngàn thiên binh hả?”
Lâm Chính sửng sốt, còn tưởng là mình nghe nhầm.
“Tướng Lâm, cậu hãy ở Giang Thành đợi khoảng một giờ, sẽ có người tới đó giao cho cậu”, Dịch Công nói tiếp.
Lâm Chính hơi mơ hồ.
Không phải binh lính?
Mà là thiên binh sao?
Vả lại còn có một trăm ngàn?
Long Quốc có thiên binh hả?
Anh không thể nào hiểu nổi những gì Dịch Công đang nói, nhưng anh vẫn gật đầu trả lời: “Vậy tôi sẽ đợi ở Giang Thành!”
“Được!”
Giọng nói của Dịch Công rất nghiêm túc: “Tướng Lâm, Thiên Ma Đạo thật sự là mối đe dọa! Tất cả đều trông cậy vào long soái!”
“Cứ giao cho tôi!”
Lâm Chính trầm giọng nói rồi cúp điện thoại.
Chờ đến khi anh bước ra khỏi căn phòng, mọi người đều rối rít bao vây anh.
“Thần y Lâm, sao rồi?”
Mạn Sát Hồng hỏi.
“Đợi”.
Lâm Chính suy nghĩ một chút rồi nói ra chữ này.
Mọi người nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào.
Một giờ, nói nhanh không nhanh mà nói chậm cũng không chậm.
Lâm Chính vẫn ở Huyền Y Phái để xử lí các vết thương cho những người bị thương, đột nhiên có một chiếc trực thăng từ trên trời đáp xuống, nhanh chóng đậu xuống khoảng đất trống của học viện.
Sau đó một người đàn ông trung niên mặc đồng phục nhảy xuống, cầm theo một cái hộp chạy về phía Lâm Chính.
“Tướng Lâm! Cổ Cương muốn báo cáo với cậu!”
Người đó chào Lâm Chính rồi mở cái hộp ra.
Lâm Chính nhìn vào bên trong, không khỏi sững sờ.
Bên trong có một lệnh bài làm bằng gỗ đã mục nát...
Chương 3695: Nghĩa sĩ
“Đây là gì?”.
Lâm Chính không khỏi lên tiếng hỏi.
Người xung quanh cũng không hiểu ra sao.
Cấp trên để Lâm Chính đợi ở đây một tiếng chỉ để đợi khúc củi mục này thôi sao?
Cổ Cương lại vội vàng giải thích.
“Tướng Lâm, đây là Đông Phương Lệnh, tín vật của Dịch Thái Công, bố của Dịch Công, giao cho đảo chủ Đông Phương Thần Đảo thời khai quốc. Ý của Dịch Công là mời cậu giữ lệnh bài này, đến Đông Phương Thần Đảo điều động ba nghìn tinh nhuệ trên đảo, trợ giúp cậu diệt Thiên Ma Đạo!”.
Mọi người nhìn nhau, trên mỗi gương mặt đều đầy vẻ khó hiểu.
“Đông Phương Thần Đảo? Đã nghe qua chưa?”.
“Chưa từng nghe qua!”.
“Đó là đâu?”.
“Chẳng lẽ là nơi tương tự đảo Thần Hỏa?”.
“Có lẽ vậy”.
Tiếng bàn tán vang lên không dứt.
Lâm Chính cũng rất tò mò, nhìn người đó, hỏi: “Đông Phương Thần Đảo ở đâu?”.
“Đây là địa chỉ!".
Cổ Cương lấy một bản vẽ đã ố vàng trong chiếc hộp có khóa mật mã giao cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy xem qua, đó là một bức vẽ Cửu Cung Bát Quái, nhưng bức vẽ này khác với bức vẽ bình thường, trên Cửu Cung Bát Quái có một đường dài màu đỏ nối từ Tây sang Đông!
“Đông Phương Thần Đảo là một tiên đảo cách xa với đời! Nó cũng thuộc lãnh thổ của Long Quốc chúng ta, nằm ở khu vực biển Đông của Long Quốc, nhưng vị trí của nó rất khó phát hiệ. Bởi vì quanh đảo có sương mù tự nhiên bao bọc, cộng thêm xung quanh sương mù mưa to liên tục, thuyền chài ngày thường không thể đến gần đảo, ngay cả máy bay tàu chiến cũng không dám đến gần. Bởi vì từ trường trong sương mù rất mạnh, làm nhiễu sóng và radar, cho nên người ngoài không vào được đảo này, người trên đảo cũng không ra được, đương nhiên thông tin về đảo này đã ít lại càng ít”, Cổ Cương giải thích.
“Hóa ra là vậy?”.
“Không ngờ trên đời này lại có cả hòn đảo như vậy, tiên nhân sống trên đảo này sao?”.
Mạn Sát Hồng và những người khác không khỏi cảm khái.
Cổ Cương mỉm cười: “Không phải tiên nhân, họ cũng là con dân của Long Quốc như chúng ta, thời kỳ chiến tranh bảo vệ đất nước, cao thủ của Đông Phương Thần Đảo đều ra trận, trợ giúp đại quân đánh bại kẻ xâm lăng, đều có công lớn! Nhưng bọn họ không cần ban thưởng, lúc đất nước thái bình thì quay về đảo, đồng thời giao Đông Phương Lệnh cho Dịch Thái Công, nói rằng nếu sau này có chuyện gì thì có thể điều động bọn họ thông qua lệnh bài này, nhưng phải là đại sự của Long Quốc, bọn họ chắc chắn sẽ không chối từ”.
Lâm Chính nghe vậy lặng lẽ gật đầu.
“Đúng là nghĩa sĩ!”.
“Tướng Lâm, đường màu đỏ trên bức vẽ chính là con đường đến đảo. Cậu chỉ cần đi dọc theo đường này là có thể tránh được gió bão, thuận lợi lên được đảo!”, Cổ Cương lại nói.
“Tôi hiểu rồi! Nếu đã như vậy thì phải mau mau xuất phát!”.
Lâm Chính nói.
Nói không chừng không bao lâu nữa Thiên Ma Đạo sẽ đến tàn sát thành phố, dùng hiến tế quỷ đầu ma.
Bây giờ thời gian cấp bách.
“Được, tôi sẽ sắp xếp tàu chiến ngay!”.
“Vâng!”.
Lâm Chính gật đầu.
“Chủ tịch Lâm, những người đã bị bắt thì sao? Mã tổng vẫn còn ở trong tay bọn họ!”.
Từ Thiên sốt ruột.
“Nếu bây giờ tôi đi cứu, chắc chắn bọn chúng sẽ dùng họ để uy hiếp tôi. Bọn chúng có con tin trong tay, dù tôi tấn công Thiên Ma Đạo cũng sẽ bị bó tay bó chân, rơi vào bất lợi. Bây giờ chuyện tôi cần làm là ổn định Thiên Ma Đạo, không để bọn họ hại đám người Mã Hải, đồng thời tìm được vị trí Mã Hải bị nhốt, chờ thời cơ cứu người!”.
Lâm Chính nói: “Thế này, tôi đến Thiên Ma Đạo một chuyến, đợi Cổ Cương sắp xếp ổn thỏa, tôi sẽ lên đảo dẫn cao thủ của Đông Phương Thần Đảo đến giúp đỡ! Các ông hãy phái thêm tai mắt đến Thiên Ma Đạo, điều tra nơi nhốt đám người Mã Hải, thu thập tin tức, chuẩn bị cứu viện!”.
“Vâng!”.
Từ Thiên chạy đi.
Lâm Chính thu dọn một phen, một mình lái xe đến Thiên Ma Đạo.
Mã Hải và những người khác bị bắt, rõ ràng Thiên Ma Đạo muốn dụ Lâm Chính đến đó.
Do đó, Lâm Chính dẫn theo nhiều người cũng vô dụng, thay vì vậy chi bằng đơn thương độc mã đến đó đàm phán với bọn họ.
Thời gian vô cùng cấp bách, Lâm Chính thậm chí không kịp gặp mặt Tô Nhu.
Anh giữ vô lăng, nhấn ga hết cỡ, xe lao về phía trước như điên.
Dưới chân núi Ma Sơn của Thiên Ma Đạo.
Lâm Chính xuống xe, bước từng bước đến khu vực của Thiên Ma Đạo.
Vô số ma nhân bên ngoài đã thấy bóng dáng của anh, cũng nhận ra sát thần đó là ai, nhưng không ai dám lỗ mãng mà di chuyển theo Lâm Chính từng chút một.
Không lâu sau, một bóng người đã xuất hiện trước mặt Lâm Chính.
“Thần y Lâm, đã lâu không gặp, không ngờ cậu lại đích thân đến Thiên Ma Đạo chúng tôi! Đúng là khách hiếm có!”.
Tử Long Thiên nhìn anh, trong mắt tràn ngập vẻ sâu xa.
“Người của tôi đâu?”.
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Yên tâm, bọn họ vẫn yên ổn, mặc dù không còn tay chân, nhưng mạng vẫn còn”.
Tử Long Thiên nheo mắt lại, nói.
“Các ông bắt người của tôi là định dùng bọn họ đe dọa tôi sao? Nếu vậy thì tôi nghĩ các ông lầm rồi! Mặc dù bọn họ làm việc cho tôi rất lâu, nhưng dù gì bọn họ cũng chỉ là thuộc hạ của tôi, tôi không thể hi sinh mạng mình vì bọn họ! Cho nên tôi khuyên các người hoặc là thả người, hoặc là đợi sự trả thù của tôi!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Ha ha ha ha!”, Tử Long Thiên cười lớn: “Thần y Lâm, cậu là ai tưởng tôi không biết sao? Cậu không quan tâm đến thuộc hạ của cậu? Cậu cứ thích nói những lời đó! Đâu phải ai cũng ngốc, cậu thành thật một chút thì hơn!”.
Lâm Chính sửng sốt, nói: “Rốt cuộc các người muốn thế nào?”.
“Thật ra ý của đạo chủ rất đơn giản!”.
Tử Long Thiên mỉm cười đi tới, hai mắt đỏ như máu híp lại: “Đạo chủ muốn hợp tác với cậu, bắt tay mở ra một chân trời mới, không biết cậu… có hứng thú không?”.
Sau khi ánh sáng biến mất, thì Dịch Quế Lâm đã hóa đá hoàn toàn.
Vô số thi thể trước mặt đều đã đứng dậy.
Xác sống?
Không!
Nhìn không giống xác sống!
Rõ ràng cơ thể bọn họ đã hồi phục, lành lặn như không có chuyện gì xảy ra.
"Trời ơi... Rốt cuộc chuyện này là sao?".
Dịch Quế Lâm thì thào.
"Tôi làm sao vậy?".
"Tôi... tôi chưa chết sao?".
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?".
Những người mới tỉnh lại cũng nhìn ngang ngó dọc cơ thể mình.
Ý thức của bọn họ vẫn dừng ở giây phút bị giết, nên khi nhìn thấy cơ thể lành lặn của mình thì đều cảm thấy khó hiểu.
Cạch!
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng hạ Thiên Sinh Đao xuống, cơ thể loạng choạng, suýt nữa ngã lăn ra đất, phải dùng Thiên Sinh Đao chống xuống đất mới miễn cưỡng đứng vững.
"Thần y Lâm!".
"Chủ tịch Lâm!".
Mọi người hoàn hồn, vội vàng xông tới đỡ Lâm Chính.
"Thần y Lâm, cậu không sao chứ?".
Mạn Sát Hồng cũng chạy tới.
Khi nhìn thấy những người trong học viện đã sống lại, khuôn mặt cô ta cũng đầy kinh ngạc.
Dù đã đoán được trước, nhưng khi chứng kiến tận mắt, cô ta vẫn không dám tin.
"Tôi không sao, chỉ là tiêu hao nhiều sức lực quá thôi".
Sắc mặt Lâm Chính trắng bệch, trán rịn mồ hôi.
"Thần y Lâm, cậu giỏi quá! Trong lòng tôi cậu chính là thần linh!".
Dịch Quế Lâm xông tới, quỳ xuống trước mặt Lâm Chính, dập đầu kêu lên.
Ông ta đã tận mắt chứng kiến kì tích này.
Giờ phút này, ông ta đã trở thành tín đồ trung thành nhất của Lâm Chính.
"Tôi không phải là thần linh, thực ra những việc tôi có thể làm cũng không nhiều".
Lâm Chính lau mồ hôi trên mặt, hơi thở dốc, nhưng ánh mắt lại có vẻ không cam lòng.
"Tôi chỉ cứu được những người mà thi thể còn nguyên vẹn, nhìn vết máu và thịt vụn ở đây thì còn ít nhất một nửa số người không thể sống lại, tôi... dù sao cũng đã đến muộn".
Mọi người sửng sốt, ai nấy lộ vẻ thương cảm, không nói câu nào.
"Đưa hết thi thể ở những nơi khác lại đây, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu".
Lâm Chính ngồi xếp bằng, vừa nuốt thuốc vừa nói.
"Vâng..."
Mọi người lập tức bắt tay vào làm.
Chẳng mấy chốc, rất nhiều thi thể được đưa tới học viện Huyền Y Phái.
Trong đó có cả đám người Từ Thiên, Thẩm Niên Hoa.
Từ Nam Đống dẫn người của Nam Thành đến giúp đỡ.
Tất cả người của Thiên Tính Gia cũng được điều động.
Mất nửa ngày thì tình hình của Giang Thành cũng coi như ổn định, hầu hết người Dương Hoa bị chết trận đều được cứu sống.
Nhưng trong trận này, Dương Hoa vẫn bị tổn thất hơn hai nghìn võ sĩ.
Không những vậy, hầu hết các lãnh đạo cấp cao như Mã Hải, Thần Hỏa Tôn Giả đều bị Thiên Ma Đạo bắt đi.
Lâm Chính biết, Thiên Ma Đạo bắt bọn họ đi chỉ để làm lá chắn đối phó với anh.
Có số con tin này, ít nhất Lâm Chính cũng không dám phát động Tịnh Thế Bạch Liên.
"Tướng Lâm! Cậu trở về rồi!".
Trong phòng làm việc tạm thời của học viện.
Lâm Chính đang hỏi han tình hình từ mọi người thì Chu Huyền Long dẫn theo một đám người đi vào.
Lâm Chính liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy đằng sau Chu Huyền Long là một người đàn ông cao gần hai mét.
Người đàn ông gần 40 tuổi, làn da rám nắng, khuôn mặt có vết sẹo, khí chất hung hãn.
Thứ bắt mắt nhất là bông hoa trên bộ quần áo của anh ta.
Đây không phải là chức vụ bình thường.
Còn trẻ như vậy mà đã ngồi được vào cái ghế này, e rằng cũng phải dùng mạng để đánh đổi.
"Tướng Lâm!".
Người đàn ông sải bước đi tới, chào Lâm Chính.
Lâm Chính đứng lên chào lại.
"Quân đoàn trưởng Chu, sự việc lần này, ông cũng vất vả rồi", Lâm Chính bình thản nói.
"Tướng Lâm nói gì vậy? Bảo vệ an toàn cho người dân vốn là chức trách của tôi mà".
Chu Huyền Long mỉm cười, sau đó giới thiệu: "Đúng rồi tướng Lâm, đây là thống soái Phó, cậu ấy nhận lệnh của cấp trên, dẫn quân Nam Xuyên đến chi viện cho Giang Thành".
"Quân Nam Xuyên đã có mặt đầy đủ, xin tướng Lâm hãy ra chỉ thị!".
Phó Ngưu hào sảng nói.
Lâm Chính nghe thấy thế, lặng lẽ quan sát Phó Ngưu, sau đó bình thản hỏi: "Tôi nhớ quân Nam Xuyên là tinh nhuệ của quân Nam Cảnh đúng không? Lần này Giang Thành gặp nạn, tại sao chỉ huy Vạn Kình Tùng không đến?".
"Báo cáo tướng Lâm, tình hình chiến sự ở Bắc Cảnh căng thẳng, tướng Vạn phải đích thân đến tiền tuyến, không thể chi viện cho Giang Thành, mong tướng Lâm tha tội", Phó Ngưu đáp.
Lâm Chính gật đầu.
Nếu vậy thì cũng không thể trách Vạn Kình Tùng được.
Không ngờ tình hình của Long Quốc lại nguy ngập như vậy.
Trong có đám Thiên Ma Đạo, Tử Vực tác oai tác quái, ngoài có chiến trường Bắc Cảnh mãi chưa yên bình.
"Xem ra phải có một số thủ đoạn mạnh tay thôi".
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Lập tức chỉnh đốn quân, trước tiên tu sửa Giang Thành, sắp xếp cho những người dân đang trôi dạt khắp nơi do lần bạo động này! Sau đó sẽ xử lý Thiên Ma Đạo!".
"Rõ!".
Phó Ngưu đáp.
"Chủ tịch Lâm, đám giám đốc Mã bị bắt, nguy trong sớm tối, nhiệm vụ cấp bách của chúng ta là phải cứu bọn họ đã".
Từ Thiên vừa hồi phục xong đã đi vào, gấp gáp nói.
"Người dân Giang Thành vì tôi mà gặp nạn, bây giờ đương nhiên phải lấy dân làm chủ. Hơn nữa, tôi đoán đám Mã Hải không phải lo lắng về tính mạng đâu. Nếu người của Thiên Ma Đạo muốn giết bọn họ thì đã ra tay ở Giang Thành rồi, cớ sao phải đưa họ về? Thế nên ông không cần lo lắng".
Lâm Chính bình thản nói.
Từ Thiên ngập ngừng một lát, muốn nói lại thôi.
"Thả tôi ra! Cho tôi vào... Đừng giết tôi! Tôi... tôi có chuyện quan trọng muốn báo với thần y Lâm! Thả tôi ra!".
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng huyên náo.
"Có chuyện gì vậy?".
Mạn Sát Hồng đi ra khỏi phòng, lớn tiếng quát hỏi.
Chỉ thấy một người của Dương Hoa nhanh chân đi tới báo cáo.
"Bẩm đại nhân, chúng tôi bắt được một người Thiên Ma Đạo! Hắn kêu muốn gặp thần y Lâm!".
"Người của Thiên Ma Đạo?".
Mạn Sát Hồng sửng sốt.
"Đưa hắn vào đây".
Lâm Chính nói.
Hai người của Dương Hoa nhanh chóng đưa một ma nhân vô cùng nhếch nhác vào phòng.
"Đúng là ma nhân".
Mạn Sát Hồng giám định một lát, rồi nói với Lâm Chính.
Lâm Chính gật đầu, nhìn chằm chằm người kia, nói: "Anh là ai? Đến đây làm gì?".
"Bẩm thần y Lâm, tôi là người truyền lệnh trong Sát Ma Quân, lần này đến là có chuyện lớn muốn báo với anh!".
Ma nhân kia quỳ dưới đất, gấp gáp kêu lên.
Chương 3692: Rốt cuộc có mục đích gì?
"Sát Ma Quân?".
Lâm Chính nhíu mày.
"Tướng Lâm, hình như là một đội quân trong đám ma nhân tấn công Giang Thành".
Chu Huyền Long nói: "Nhưng đội quân này đã bị người của Thiên Hổ Xích Viêm Tổ đánh bại, thua trận tan tác! Người thì chết, người thì bỏ chạy, ngay cả quan chỉ huy cũng bỏ mạng!".
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính gật đầu, nhìn về phía người truyền lệnh kia: "Sát Ma Quân đã bại trận, sao anh không về Thiên Ma Đạo mà lại chạy tới đây dựa dẫm vào tôi? Lý do là gì?".
Hắn run rẩy kêu lên: "Thần y Lâm, tôi không có ý gì khác, chỉ mong có thể giữ được tính mạng".
"Sao vậy? Về đó thì mất mạng à?", Lâm Chính nhíu mày hỏi.
"Trở về... trở về đúng là sẽ mất mạng...", người truyền lệnh kia run rẩy đáp.
"Tại sao?".
Lâm Chính khó hiểu hỏi.
"Bởi vì... bởi vì đạo chủ đã dùng tới kế hoạch Phệ Huyết! Hiện giờ tất cả những người tấn công Giang Thành đều là Phệ Huyết Quân! Chúng tôi chắc chắn sẽ phải chết!".
Người truyền lệnh nặng nề dập đầu xuống đất, toàn thân run lên bần bật.
Các ma nhân khác ở bên cạnh như Mạn Sát Hồng và Cùng Đao nghe thấy thế, sắc mặt đều xám ngoét.
Nhất là Mạn Sát Hồng, cô ta lùi lại mấy bước, suýt nữa thì không đứng vững.
Lâm Chính nhận ra sự khác thường, lập tức nhìn về phía Mạn Sát Hồng: "Sát Hồng! Phệ Huyết Quân này... là cái gì vậy?".
Mạn Sát Hồng cắn môi, im lặng một lúc lâu mới run rẩy đáp: "Phệ Huyết Quân là tên gọi một trạng thái sau khi đạo chủ dùng bí thuật tiến hành bỏ lệnh cấm đối với ma nhân".
"Bí thuật bỏ lệnh cấm?", Lâm Chính vẫn cảm thấy hơi khó hiểu, nhìn Mạn Sát Hồng với ánh mắt kì quái.
"Đúng".
Ánh mắt Mạn Sát Hồng chứa đầy vẻ sợ hãi: "Trong Thiên Ma Đạo có một bí pháp, có thể kích hoạt ma huyết của ma nhân, khiến ma nhân sở hữu sức mạnh của Phệ Huyết! Nhờ sức mạnh Phệ Huyết này, ma nhân giết chóc càng nhiều sẽ càng mạnh hơn! Thần y Lâm, cậu... cậu hãy nhìn cổ tay anh ta đi!".
Lâm Chính dường như nín thở.
Từ Thiên ở bên cạnh đi mấy bước tới, túm lấy cánh tay ma nhân kia, vén tay áo lên xem.
Chỗ cổ tay hắn có một đường vân quỷ đỏ tươi như máu vô cùng dữ tợn.
"Đây là cái gì?".
Lâm Chính kinh ngạc.
"Đây chính là bí pháp đó!".
Mạn Sát Hồng kinh hãi chỉ vào vân quỷ màu đỏ máu kia nói: "Đạo chủ sẽ cấy vân quỷ này vào người ma nhân, những ma nhân có vân quỷ này mà giết người thì sẽ uống máu tươi, hấp thu sát khí để nuôi dưỡng vân quỷ. Cùng với sự hiến tế nuôi dưỡng từ từ, vân quỷ sẽ chuyển sang màu đen, những ma nhân mang theo vân quỷ cũng dần đánh mất lý trí và tâm tính, bị vân quỷ này thay thế. Khi sát phạt đến mức độ nhất định, họ sẽ không còn là con người trước đây nữa, mà bị vân quỷ này thay thế hoàn toàn, trở thành quỷ đầu ma. Khi năng lượng trong vân quỷ tiêu hao hết sạch, cái được gọi là "quỷ đầu ma" sẽ mất mạng tại chỗ..."
Mọi người xung quanh đều biến sắc.
"Tôi không muốn trở thành quỷ đầu ma rồi mất mạng, nên sẵn lòng đầu hàng thần y Lâm! Xin thần y Lâm hãy thu nhận tôi, xin thần y Lâm hãy rủ lòng thương xót!".
Người kia dập đầu bôm bốp, kinh hoàng tột độ.
Trái tim Lâm Chính thắt lại, suy tư một lát rồi trầm giọng nói: "Từ Thiên, người này giao cho ông, sắp xếp cho anh ta đi".
"Được".
Từ Thiên gật đầu.
Lâm Chính không nói gì nữa, ngồi xoa cằm, dường như đang nghĩ ngợi gì đó.
"Điên rồi! Lần này đạo chủ điên thật rồi! Đây rõ ràng là hiến tế tính mạng của vô số ma nhân!".
Trong lòng Mạn Sát Hồng vẫn còn sợ hãi, không khỏi hít vào khí lạnh.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nghĩ ra gì đó, quay phắt sang nhìn chằm chằm Mạn Sát Hồng.
"Mạn Sát Hồng! Vừa nãy cô nói... vân quỷ này cần phải không ngừng giết người để hiến tế, thì ma nhân mới có sức mạnh đúng không?".
"Đúng...", Mạn Sát Hồng gật đầu, ánh mắt tỏ vẻ kỳ quái.
"Từ Thiên, mau gọi ma nhân kia quay lại đây!".
Lâm Chính quát.
Từ Thiên sửng sốt, vội vàng chạy đi.
Người truyền lệnh kia lại nhanh chóng quay lại quỳ trước mặt Lâm Chính.
"Đại nhân có... có phân phó gì ạ?", ma nhân run rẩy hỏi.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn hắn: "Nói cho tôi biết! Rốt cuộc mục đích chính Thiên Ma Đạo các anh tấn công Giang Thành lần này... là gì?".
Chương 3693: Tôi muốn nói chuyện trực tiếp
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều sững sờ.
“Thần y Lâm, mục đích của Thiên Ma Đạo không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Bọn họ tới đây là nhắm vào Dương Hoa! Tại sao tướng Lâm lại hỏi câu hỏi này?” Chu Huyền Long khó hiểu hỏi.
“Không!”
Lâm Chính lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: “Nhắm tới Dương Hoa chỉ có tám thủ vệ cấm địa! Không phải Sát Ma Quân! Người của Sát Ma Quân từ trước tới nay đều chưa từng gây ra các cuộc tấn công vào Dương Hoa! Mục tiêu tấn công của họ vẫn luôn là Giang Thành!”
Mọi người run rẩy, cùng nhìn về phía người truyền lệnh.
Người truyền lệnh run lên, vội vàng cúi đầu xuống: “Thần y Lâm thật sáng suốt! Sát Ma Quân và các chi nhánh khác từ trước tới nay đều vì mục đích tàn sát Giang Thành”.
“Cái gì cơ?”
Mọi người đều chấn động.
“Thiên Ma Đạo các người thật to gan! Lại dám tấn công vào Long Quốc! các người điên hết rồi sao?”
Chu Huyền Long đột nhiên tức giận, tóm lấy người truyền lệnh gào lên.
Người truyền lệnh sợ tới mức cả người run rẩy không đứng thẳng được.
“Chu Huyền Long, buông hắn ra!” Lâm Chính hét lên.
Chu Huyền Long kìm nén cơn giận, ném người truyền lệnh xuống đất.
Lâm Chính đi chầm chậm về phía trước, khàn giọng nói: “Nếu như tôi đoán không lầm thì Đạo chủ muốn sử dụng Giang Thành làm tế phẩm để biến những ma nhân này thành quỷ đầu ma có đúng không?”
“Ừ... Đúng vậy...”
Người truyền lệnh chật vật gật đầu.
“Sức chiến đấu của quỷ đầu ma rất mạnh mẽ, vô cùng đáng sợ, nếu như có ba ngàn quỷ đầu ma thì đã đủ để tạo ra sự uy hiếp đối với tám thủ vệ cấm địa, tại sao Đạo chủ lại điên khùng tới mức muốn tắm máu Giang Thành chỉ để sử dụng quỷ đầu ma? Chẳng lẽ là vì muốn đối phó với thần y Lâm?”, Mạn Sát Hồng sợ hãi hỏi.
Sắc mặt của Lâm Chính tái nhợt nhìn chằm chằm vào người truyền lệnh nhỏ giọng nói: “E là không phải...”
“Không phải vì đối phó với cậu ư? Tướng Lâm, Đạo chủ tạo ra những quái vật này để làm gì vậy?”
Chu Huyền Long bàng hoàng hỏi.
“Tôi nghĩ là... có lẽ là muốn đối phó với Long Quốc!”
Lâm Chính trầm giọng nói.
“A?”
Mọi người đều sững sờ, ai cũng mở to mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, không nói nên lời!
Chu Huyền Long đờ người ra.
“Tướng Lâm, tại sao lại nói như vậy? Thiên Ma Đạo ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao? Dám làm những chuyện ngỗ ngược như thế này? Chẳng lẽ Thiên Ma Đạo muốn bị tiêu diệt?”
Phó Ngưu khịt mũi nói.
“Tôi nghe nói Long Quốc đã bắt đầu đàn áp Thiên Ma Đạo, cũng đã tính toán rõ ràng các hành động rồi, tình hình chiến trường phía Bắc rất gay go còn có sự tồn tại của giặc ngoại xâm, mà những rắc rối này chính là đối tượng mà Long Quốc cần tiêu diệt, đây là những việc bắt buộc phải làm, tôi nghĩ rằng Thiên Ma Đạo cũng đã nhận ra điều này, nên dự định đánh phủ đầu trước! Không muốn đợi tới khi Long Quốc đến tiêu diệt bọn họ”.
Ánh mắt của Lâm Chính lạnh như băng, dường như nghĩ tới điều gì đó lập tức hét lên: “Ngay lập tức phái toàn bộ mọi người ra ngoài, lấy khu vực của Thiên Ma Đạo làm trung tâm, đóng quân ở xung quanh, yêu cầu các thành phố phải cảnh giác, điều động tất cả các đội tuần tra và sẵn sàng chống trả bất cứ lúc nào!”
Tim mọi người run lên dữ dội.
Phó Ngưu và Chu Huyền Long lập tức nhận ra điều gì đó.
“Tướng Lâm, ý của cậu là...”
“Người của Thiên Ma Đạo đã bại trận ở Giang Thành nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ không từ bỏ, tôi chỉ sợ rằng bọn chúng sẽ chọn thành phố khác để huyết tế! Biến ma nhân thành quỷ đầu ma!”
“Hả?”
“Tình huống này quá nguy cấp phải mau báo lên cấp trên, yêu cầu các bộ phải đề phòng!”
“Tôi sẽ gọi ngay cho cấp trên!”
Chu Huyền Long vội vàng nói rồi ngay lập tức xoay người bỏ chạy.
“Chỉ phòng thủ thôi rõ ràng là không đủ, Thiên Ma Đạo là một khối u ác tính, nhất định phải diệt trừ tận gốc!”
Ánh mắt của Lâm Chính đầy nghiêm túc.
Nhờ vào chuyến đi tới vực Diệt Vong, sức mạnh của anh đã tăng lên rất nhiều, đồng thời giúp anh có Thiên Sinh Đao và xương chí tôn.
Nhưng nếu chỉ dựa vào một mình Lâm Chính thì không thể hoàn toàn tiêu diệt được Thiên Ma Đạo.
Chỉ cần có một con cá lọt lưới thì chắc chắn sẽ có tai họa.
Nếu có thể bao vây giết hết thì tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Lâm Chính xoay người đi về phía Chu Huyền Long đang ở phòng bên cạnh.
Chu Huyền Long đang định bấm số thì thấy Lâm Chính bước vào nên sửng sốt.
“Tướng Lâm, cậu có chỉ thị gì sao?”
“Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cấp trên!”
Lâm Chính trầm giọng nói.
Chương 3694: Một trăm ngàn thiên binh
Chu Huyền Long nghe thấy vậy ngay lập tức sững sờ, ngón tay đang chuẩn bị nhấn xuống cũng cứng đờ.
“Chu Huyền Long! Ông còn đứng ngây ra đó làm gì hả? Bấm số nhanh lên cho tôi, sắp không kịp rồi!”
Lâm Chính nhăn mày, lập tức hét lên.
Chu Huyền Long đột nhiên run rẩy, hồi phục tinh thần rồi vội vàng bấm số.
Nếu Lâm Chính muốn nói chuyện trực tiếp với cấp trên thì chắc chắn là không thể gọi cho tam đại long soái được nữa!
Người giống như Chu Huyền Long đều do tam đại long soái phụ trách.
Nhưng Lâm Chính lại là long soái thứ tư.
Mặc dù là long soái mới, trong tay không có binh quyền nhưng với địa vị của anh ở đây cũng không cần chịu sự phụ trách của tam long soái.
Mà là người ở phía trên chỉ huy trực tiếp tam long soái.
Tất nhiên.
Với quyền hạn của Chu Huyền Long thì cũng không thể quay số đó được.
Đầu tiên ông ta gọi điện thoại cho Mộc Thái Cực để giải thích rõ các lý do.
Mộc Thái Cực cau mày, ngay lập tức hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của tình hình hiện tại, không nói nhiều lời mà ngay lập tức gọi điện đến Yên Kinh.
Khoảng một phút sau, Mộc Thái Cực chuyển điện thoại qua cho Lâm Chính.
“Tướng Lâm à? Ha ha, đây có thể là cuộc trò chuyện đầu tiên giữa chúng ta! Cậu có thể gọi tôi là Dịch Công, sao vậy? Có chuyện gì?”
Một giọng nói hòa ái dễ gần phát ra từ đầu dây bên kia.
Giống như ông chú nhà bên vậy.
Nhưng nghe như thế, Lâm Chính hiểu người này nhất định là trụ cột của Long Quốc, là người chống đỡ đất nước!
“Dịch Công! Người của Thiên Ma Đạo đã rơi vào tình trạng điên loạn, thiệt hại mà họ gây ra cho Long Quốc không thể lường trước được, nếu không tiêu diệt Thiên Ma Đạo càng sớm càng tốt thì chắc chắn Long Quốc sẽ không được yên bình và thậm chí còn đe dọa tới tình hình của Bắc Cảnh! Tôi cần phải huy động quân đội ngay lập tức, hãy phối hợp với tôi để tiêu diệt Thiên Ma Đạo, trả lại sự bình an cho Long Quốc!”
Lâm Chính nói rất nghiêm túc.
Ở bên kia đã chìm vào im lặng.
Một lúc sau mới cất tiếng hỏi: “Cậu cần bao nhiêu binh sĩ?”
“Năm mươi nghìn!”, Lâm Chính nói ngay lập tức: “Hơn nữa họ nhất định phải là lính tinh nhuệ, trang bị đầy đủ quân trang, tôi còn cần một lượng lớn vũ khí nghiên cứu khoa học để dự phòng!”
Bên kia lại im lặng.
Tầm bảy tám giây sau mới có âm thanh phát ra.
“Tướng Lâm, tình hình ở Bắc Cảnh có liên quan đến tương lai của Long Quốc, hầu hết lính tinh nhuệ đều tập trung ở đó, ngoài ra còn có lính biên phòng bảo vệ biên cương, nhằm cảnh giác trước những thay đổi của các nước khác, vì thế nếu cậu muốn huy động được năm mươi ngàn quân tinh nhuệ thì tôi khó lòng mà đáp ứng được”.
Dịch Công bình tĩnh nói.
Năm mươi ngàn binh sĩ thì dễ.
Năm mươi ngàn lính tinh nhuệ thì còn khó hơn lên trời.
Mặc dù Dịch Công chưa bao giờ gặp mặt Lâm Chính nhưng những việc liên quan tới Lâm Chính thì ông ấy biết rõ hơn bất kỳ ai.
Ông ấy biết rõ trình độ của năm mươi ngàn lính tinh nhuệ mà Lâm Chính nói là như thế nào!
Dù sao cũng là đối phó với Thiên Ma Đạo, nếu sức mạnh quá yếu thì chẳng khác nào đưa đầu ra cho người ta chém.
Nghe thấy vậy, Lâm Chính cũng im lặng.
“Nhưng tôi có một trăm ngàn thiên binh có thể sử dụng, có điều tôi phải trấn thủ Yên Kinh nên không thể tự mình tới để đối phó với Thiên Ma Đạo được! Vì vậy nếu cậu cần huy động một trăm ngàn thiên binh này thì phải xem bản lĩnh của cậu!”
Dịch Công đột nhiên nói.
“Một trăm ngàn thiên binh hả?”
Lâm Chính sửng sốt, còn tưởng là mình nghe nhầm.
“Tướng Lâm, cậu hãy ở Giang Thành đợi khoảng một giờ, sẽ có người tới đó giao cho cậu”, Dịch Công nói tiếp.
Lâm Chính hơi mơ hồ.
Không phải binh lính?
Mà là thiên binh sao?
Vả lại còn có một trăm ngàn?
Long Quốc có thiên binh hả?
Anh không thể nào hiểu nổi những gì Dịch Công đang nói, nhưng anh vẫn gật đầu trả lời: “Vậy tôi sẽ đợi ở Giang Thành!”
“Được!”
Giọng nói của Dịch Công rất nghiêm túc: “Tướng Lâm, Thiên Ma Đạo thật sự là mối đe dọa! Tất cả đều trông cậy vào long soái!”
“Cứ giao cho tôi!”
Lâm Chính trầm giọng nói rồi cúp điện thoại.
Chờ đến khi anh bước ra khỏi căn phòng, mọi người đều rối rít bao vây anh.
“Thần y Lâm, sao rồi?”
Mạn Sát Hồng hỏi.
“Đợi”.
Lâm Chính suy nghĩ một chút rồi nói ra chữ này.
Mọi người nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào.
Một giờ, nói nhanh không nhanh mà nói chậm cũng không chậm.
Lâm Chính vẫn ở Huyền Y Phái để xử lí các vết thương cho những người bị thương, đột nhiên có một chiếc trực thăng từ trên trời đáp xuống, nhanh chóng đậu xuống khoảng đất trống của học viện.
Sau đó một người đàn ông trung niên mặc đồng phục nhảy xuống, cầm theo một cái hộp chạy về phía Lâm Chính.
“Tướng Lâm! Cổ Cương muốn báo cáo với cậu!”
Người đó chào Lâm Chính rồi mở cái hộp ra.
Lâm Chính nhìn vào bên trong, không khỏi sững sờ.
Bên trong có một lệnh bài làm bằng gỗ đã mục nát...
Chương 3695: Nghĩa sĩ
“Đây là gì?”.
Lâm Chính không khỏi lên tiếng hỏi.
Người xung quanh cũng không hiểu ra sao.
Cấp trên để Lâm Chính đợi ở đây một tiếng chỉ để đợi khúc củi mục này thôi sao?
Cổ Cương lại vội vàng giải thích.
“Tướng Lâm, đây là Đông Phương Lệnh, tín vật của Dịch Thái Công, bố của Dịch Công, giao cho đảo chủ Đông Phương Thần Đảo thời khai quốc. Ý của Dịch Công là mời cậu giữ lệnh bài này, đến Đông Phương Thần Đảo điều động ba nghìn tinh nhuệ trên đảo, trợ giúp cậu diệt Thiên Ma Đạo!”.
Mọi người nhìn nhau, trên mỗi gương mặt đều đầy vẻ khó hiểu.
“Đông Phương Thần Đảo? Đã nghe qua chưa?”.
“Chưa từng nghe qua!”.
“Đó là đâu?”.
“Chẳng lẽ là nơi tương tự đảo Thần Hỏa?”.
“Có lẽ vậy”.
Tiếng bàn tán vang lên không dứt.
Lâm Chính cũng rất tò mò, nhìn người đó, hỏi: “Đông Phương Thần Đảo ở đâu?”.
“Đây là địa chỉ!".
Cổ Cương lấy một bản vẽ đã ố vàng trong chiếc hộp có khóa mật mã giao cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy xem qua, đó là một bức vẽ Cửu Cung Bát Quái, nhưng bức vẽ này khác với bức vẽ bình thường, trên Cửu Cung Bát Quái có một đường dài màu đỏ nối từ Tây sang Đông!
“Đông Phương Thần Đảo là một tiên đảo cách xa với đời! Nó cũng thuộc lãnh thổ của Long Quốc chúng ta, nằm ở khu vực biển Đông của Long Quốc, nhưng vị trí của nó rất khó phát hiệ. Bởi vì quanh đảo có sương mù tự nhiên bao bọc, cộng thêm xung quanh sương mù mưa to liên tục, thuyền chài ngày thường không thể đến gần đảo, ngay cả máy bay tàu chiến cũng không dám đến gần. Bởi vì từ trường trong sương mù rất mạnh, làm nhiễu sóng và radar, cho nên người ngoài không vào được đảo này, người trên đảo cũng không ra được, đương nhiên thông tin về đảo này đã ít lại càng ít”, Cổ Cương giải thích.
“Hóa ra là vậy?”.
“Không ngờ trên đời này lại có cả hòn đảo như vậy, tiên nhân sống trên đảo này sao?”.
Mạn Sát Hồng và những người khác không khỏi cảm khái.
Cổ Cương mỉm cười: “Không phải tiên nhân, họ cũng là con dân của Long Quốc như chúng ta, thời kỳ chiến tranh bảo vệ đất nước, cao thủ của Đông Phương Thần Đảo đều ra trận, trợ giúp đại quân đánh bại kẻ xâm lăng, đều có công lớn! Nhưng bọn họ không cần ban thưởng, lúc đất nước thái bình thì quay về đảo, đồng thời giao Đông Phương Lệnh cho Dịch Thái Công, nói rằng nếu sau này có chuyện gì thì có thể điều động bọn họ thông qua lệnh bài này, nhưng phải là đại sự của Long Quốc, bọn họ chắc chắn sẽ không chối từ”.
Lâm Chính nghe vậy lặng lẽ gật đầu.
“Đúng là nghĩa sĩ!”.
“Tướng Lâm, đường màu đỏ trên bức vẽ chính là con đường đến đảo. Cậu chỉ cần đi dọc theo đường này là có thể tránh được gió bão, thuận lợi lên được đảo!”, Cổ Cương lại nói.
“Tôi hiểu rồi! Nếu đã như vậy thì phải mau mau xuất phát!”.
Lâm Chính nói.
Nói không chừng không bao lâu nữa Thiên Ma Đạo sẽ đến tàn sát thành phố, dùng hiến tế quỷ đầu ma.
Bây giờ thời gian cấp bách.
“Được, tôi sẽ sắp xếp tàu chiến ngay!”.
“Vâng!”.
Lâm Chính gật đầu.
“Chủ tịch Lâm, những người đã bị bắt thì sao? Mã tổng vẫn còn ở trong tay bọn họ!”.
Từ Thiên sốt ruột.
“Nếu bây giờ tôi đi cứu, chắc chắn bọn chúng sẽ dùng họ để uy hiếp tôi. Bọn chúng có con tin trong tay, dù tôi tấn công Thiên Ma Đạo cũng sẽ bị bó tay bó chân, rơi vào bất lợi. Bây giờ chuyện tôi cần làm là ổn định Thiên Ma Đạo, không để bọn họ hại đám người Mã Hải, đồng thời tìm được vị trí Mã Hải bị nhốt, chờ thời cơ cứu người!”.
Lâm Chính nói: “Thế này, tôi đến Thiên Ma Đạo một chuyến, đợi Cổ Cương sắp xếp ổn thỏa, tôi sẽ lên đảo dẫn cao thủ của Đông Phương Thần Đảo đến giúp đỡ! Các ông hãy phái thêm tai mắt đến Thiên Ma Đạo, điều tra nơi nhốt đám người Mã Hải, thu thập tin tức, chuẩn bị cứu viện!”.
“Vâng!”.
Từ Thiên chạy đi.
Lâm Chính thu dọn một phen, một mình lái xe đến Thiên Ma Đạo.
Mã Hải và những người khác bị bắt, rõ ràng Thiên Ma Đạo muốn dụ Lâm Chính đến đó.
Do đó, Lâm Chính dẫn theo nhiều người cũng vô dụng, thay vì vậy chi bằng đơn thương độc mã đến đó đàm phán với bọn họ.
Thời gian vô cùng cấp bách, Lâm Chính thậm chí không kịp gặp mặt Tô Nhu.
Anh giữ vô lăng, nhấn ga hết cỡ, xe lao về phía trước như điên.
Dưới chân núi Ma Sơn của Thiên Ma Đạo.
Lâm Chính xuống xe, bước từng bước đến khu vực của Thiên Ma Đạo.
Vô số ma nhân bên ngoài đã thấy bóng dáng của anh, cũng nhận ra sát thần đó là ai, nhưng không ai dám lỗ mãng mà di chuyển theo Lâm Chính từng chút một.
Không lâu sau, một bóng người đã xuất hiện trước mặt Lâm Chính.
“Thần y Lâm, đã lâu không gặp, không ngờ cậu lại đích thân đến Thiên Ma Đạo chúng tôi! Đúng là khách hiếm có!”.
Tử Long Thiên nhìn anh, trong mắt tràn ngập vẻ sâu xa.
“Người của tôi đâu?”.
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Yên tâm, bọn họ vẫn yên ổn, mặc dù không còn tay chân, nhưng mạng vẫn còn”.
Tử Long Thiên nheo mắt lại, nói.
“Các ông bắt người của tôi là định dùng bọn họ đe dọa tôi sao? Nếu vậy thì tôi nghĩ các ông lầm rồi! Mặc dù bọn họ làm việc cho tôi rất lâu, nhưng dù gì bọn họ cũng chỉ là thuộc hạ của tôi, tôi không thể hi sinh mạng mình vì bọn họ! Cho nên tôi khuyên các người hoặc là thả người, hoặc là đợi sự trả thù của tôi!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Ha ha ha ha!”, Tử Long Thiên cười lớn: “Thần y Lâm, cậu là ai tưởng tôi không biết sao? Cậu không quan tâm đến thuộc hạ của cậu? Cậu cứ thích nói những lời đó! Đâu phải ai cũng ngốc, cậu thành thật một chút thì hơn!”.
Lâm Chính sửng sốt, nói: “Rốt cuộc các người muốn thế nào?”.
“Thật ra ý của đạo chủ rất đơn giản!”.
Tử Long Thiên mỉm cười đi tới, hai mắt đỏ như máu híp lại: “Đạo chủ muốn hợp tác với cậu, bắt tay mở ra một chân trời mới, không biết cậu… có hứng thú không?”.