-
Chương 3686-3690
Chương 3686: Chạy không thoát đâu!
Biến sao? Tất cả tưởng mình nghe nhầm. Dám nói những lời như thế với Thiên Hổ Xích Vệ Tổ chắc cũng chỉ có Lâm Chính.
Tổ trưởng Vương há mồm trợn mắt nhìn Lâm Chính. Bạch Họa Thủy tái mặt bước tới nói nhỏ: “Thần y Lâm, cậu điên rồi à? Tại sao lại làm mọi chuyện thành ra thế này?”
“Bạch minh chủ, bà sao lại tới đây?”, Lâm Chính chau mày nhìn bà ta.
“Hừ, tôi mà không ra thì Giang Thành đã mất luôn rồi”.
Bạch Họa Thủy trừng mắt: “Tóm lại là cậu đừng quản chuyện này nữa. Hai người đó để họ đưa đi đi. Lùi một bước biển rộng trời cao, cậu đối đầu với đại hội sẽ không có kết cục tốt đẹp được đâu”.
“Vậy thì tôi khiến bà phải thất vọng rồi”.
Ngọn lửa trong tay Lâm Chính vẫn bùng cháy. Anh nhìn chăm chăm Tàng Hổ: “Giang Thành là Giang Thành. Đại hội các người không cứu nổi Giang Thành thì cũng đừng bảo tôi quan tâm tới cái gì. Các người không đáp ứng được thứ mà tôi cần thì tại sao tôi lại phải tuân thủ theo quy tắc của các người”.
“Vậy thì đừng có nói nhiều nữa”.
Tàng Hổ hít một hơi thật sâu, nhìn tổ trưởng Vương: “Tổ trưởng Vương, mọi người tránh ra đi nếu không giết nhau thì mọi người sẽ bị thương đấy”.
“Tàng Hổ đại nhân”, tổ trưởng Vương chau mày, không biết phải làm thế nào. Rõ ràng Tàng hổ không muốn nhiều lời. Ông ta vung cây kiếm lên.
Rầm! Kiếm khí cực mạnh từ bốn phương tám hướng nổi lên chặn đám người tổ trưởng Vương ở bên ngoài. Tổ trưởng Vương khẽ tái mặt.
“Tàng Hổ đại nhân, xin dừng tay. Tàng Hổ đại nhân”.
Bạch Họa Thủy lo lắng, vội hét lớn. Thế nhưng hầu như không có tác dụng.
“Lần này thì rắc rối rồi”, sắc mặt Bạch Họa Thủy trông vô cùng khó coi.
“Bạch minh chủ, giờ phải làm sao?"
Mạn Sát Hồng chau mày. Bạch Họa Thủy thở dài, dường như cũng hết cách, đành lắc đầu.
“Giờ chỉ có thể hi vọng Tàng Dổ đại nhân không khiến thần y Lâm bị thương thôi”.
Bạch Họa Thủy lên tiếng: “Tàng Hổ đại nhân dù sao cũng là người của đại hội, chắc chắn sẽ giữ lại mạng sống cho thần y Lâm. Tôi sẽ tìm cách cứu cậu ấy. Mọi người cũng đừng quá lo lắng".
Mạn Sát Hồng lẳng lặng gật đầu và tỏ vẻ lo lắng. Thiên Hổ Xích Vệ Tổ có sức mạnh thế nào thì cô ta biết rõ. Lần này cô ta thấy Lâm Chính gặp rắc rối lớn rồi.
“Tốt quá”.
Thấy Lâm Chính sắp giết nhau với Thiên Hổ Xích Vệ Tổ thì Triển Hồng kích động nhảy múa. Tiền Thâm cũng nói bằng giọng quỷ dị: “Đừng vội vui mừng quá sớm, lát nữa tìm cơ hội chuồn thôi”
“Chuồn sao?”, Triển Hồng giật mình, thận trọng nói: “Đại hội mà tới Tử Vực tìm chúng ta thì phải làm sao?”
“Hừ, giờ làm gì còn nghĩ nhiều được như thế. Chạy là được rồi. Nếu như bị rơi vào tay của đại hội thì khéo lại bị hỏi gì đó đấy”.
“Vậy được”, Triển Hồng gật đầu, nhìn bốn phía sau đó lùi lại.
Cùng lúc này có 15 thành viên của Tiên Hổ Xích Vệ Tổ đứng sừng sững trước mặt. Bọn họ giơ kiếm trong tay lên, khí tức điên cuồng phóng ra.
Sức mạnh đáng sợ đổ ập xuống Lâm Chính. Lâm Chính một tay siết chặt Thiên Sinh Đao, tay còn lại khẽ giờ lên. Hỏa tinh trong lòng bàn tay bay trong không gian.
Anh nhảy lên, Tàng hổ cũng tức giận lao tới.
“Thần y Lam, để tôi trị cái thói ngông cuồng của cậu”.
“Cửu Tuyệt Chi Lôi, Khai Thiên!”
Tiếng gầm lớn vang lên, Tàng Hổ rút kiếm giết tới. Trong nháy mắt, luồng thần lực điên cuồng được điều động giống như sức mạnh nghịch thiên đổ xuống Lâm Chính.
Lúc này, không gian trở nên méo mó như sắp nổ tung. Trời đất tối sầm lại.
Mặt đất rung chuyển. Khí tức cuốn lấy cả Giang Thành.
Người ở bên ngoài thất sắc. Họ sẽ không bao giờ có thể quên được cảnh tượng này.
“Không thể chặn được”.
Mạn Sát Hồng ý thức được điều gì đó bèn hét lớn: “Mau dừng lại, thần y Lâm không đỡ được đâu. Mau dừng lại”.
Tổ trưởng Vương cũng hết hồn: “Tàng Hổ đại nhân, mau dừng tay, lẽ nào ông định giết chết thần y Lâm sao?”
Rõ ràng là ông ta muốn kết liễu Lâm Chính.Đám đông đều suy nghĩ như vậy. Thế nhưng Tảng Hổ thật ra đã biết sức mạnh của Lâm Chính. Nếu như không tấn công thế này thì sẽ không thể khiến anh bị thương.
“Thần y Lâm, cậu không chạy thoát được đâu”, Tàng Hổ đanh mắt với thần kiếm hung hãn giáng xuống.
Đúng lúc này...
Lâm Chính chộp lấy hỏa tinh, cả người trở nên sáng rực.
Ngay lúc này một luồng sức mạnh giáng xuống người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ.
“Cái gì?”, Tàng Hổ dường như thấy quen thuộc bèn co đồng tử và sững người như kẻ mất hồn.
“Sức mạnh này...lẽ nào...”
Chương 3687: Lửa giáng
Vù!
Tiếng phá không dữ dội vang lên.
Cơ thể của tất cả các thành viên trong Thiên Hổ Xích Vệ Tổ đều trầm xuống nửa mét.
Mặt đất cũng lõm hẳn xuống.
Tất cả đất đá đồ đạc ở trung tâm trấn áp đều biến thành bột mịn.
Tàng Hổ đang nhảy lên cao lại càng bị khí thế tàn bạo này ép cho phải hạ xuống đất.
Khoảnh khắc hai chân chạm đất, sức mạnh khủng khiếp lập tức lan từ hai chân ông ta ra xung quanh như dòng điện.
Trong chớp mắt, mấy con đường xung quanh đều vỡ vụn, nhà cửa đổ nát, bụi bay mù mịt.
Giang Thành chấn động.
Nhưng...
Vẫn chưa kết thúc.
Tàng Hổ ngước mắt lên nhìn.
Chỉ thấy toàn thân Lâm Chính tỏa ra ánh lửa, lao từ trên trời xuống như một ngôi sao băng, rơi vào chính giữa đám người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ.
Rầm!
Năng lượng khủng khiếp như bom nguyên tử lập tức tỏa ra.
Những người bên ngoài màn chắn cương phong chỉ nhìn thấy một đám mây hình nấm vọt lên không trung, ánh lửa vút thẳng lên trời, dường như muốn khoét một cái lỗ trên trời xanh.
Sức mạnh bá đạo lan ra xung quanh, va chạm điên cuồng với cương phong kiếm khí mà Tàng Hổ tế ra.
Màn chắn cương phong kiếm khí kia rung lắc dữ dội, không ngừng tràn ra ngoài.
Những người bên ngoài sợ đến mức mặt mày tái nhợt.
"Mau... Mau chạy đi! Mau chạy đi!".
Mạn Sát Hồng lập tức có phản ứng, hét lên.
Đám Bạch Họa Thủy cũng tái mặt, vội vàng xoay người định bỏ chạy.
Nhưng không còn kịp nữa.
Rắc!
Cương phong nổ tung.
Sức lửa đáng sợ tạt tới, vùi lấp tất cả mọi người.
Nhưng chúng lại nhanh chóng tan biến.
Những người bị ngọn lửa bao trùm như Mạn Sát Hồng và Bạch Họa Thủy, ai nấy nằm bẹp dưới đất, phun ra máu tươi, bị sóng xung kích của ánh lửa làm cho da tróc thịt bong.
May là tổ trưởng Vương còn tế ra khí lực bảo vệ bọn họ, nếu không hậu quả còn nghiêm trọng hơn.
Còn Tiền Thâm và Triển Hồng ở bên kia cũng không thoát được.
Kết cục của bọn họ còn thê thảm hơn, toàn thân như bị nung chảy, đã không còn hình người, chỉ còn thở thoi thóp.
Còn người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ ở trung tâm vụ nổ thì nắm chặt kiếm, cố gắng chống đỡ cơ thể.
Bọn họ cũng da tróc thịt bong, miệng phun máu tươi, mất quá nửa sức chiến đấu.
Cho dù là Tàng Hổ thì lúc này cũng bị thương khá nặng.
Ông ta cảm giác máu tươi trong người như bị bốc hơi.
Khí mạch hoàn toàn khô kiệt, như sắp bị thiêu chín, vô cùng đau đớn.
"Sức mạnh phi thăng, đây là... sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất? Lẽ nào... người này là Lục Địa Thần Tiên?".
Tàng Hổ khó nhọc ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn Lâm Chính, đầu óc trở nên trắng xóa.
Ông ta không ngờ thực lực của Lâm Chính lại mạnh đến mức này.
Cả Thiên Hổ Xích Viêm Tổ cũng không phải là đối thủ của anh.
Lâm Chính ở trung tâm vụ nổ chậm rãi đứng dậy.
Ngọn lửa trên người anh dần tắt, nhìn anh giống như thần lửa, đang bình thản nhìn chúng sinh.
Giờ phút này, trong lòng Tàng Hổ bỗng dưng cảm thấy sợ hãi...
Nhưng Lâm Chính không dừng ở chỗ bọn họ quá lâu, mà điểm chân nhảy về phía đám người Bạch Họa Thủy, vung thanh đao màu trắng trong tay chém mạnh về phía bọn họ.
"Thần y Lâm... Cậu làm cái gì vậy?".
Tổ trưởng Vương đang bị thương nặng cuống quýt kêu lên.
Nhưng không ngăn được hành động của Lâm Chính.
Vèo vèo!
Hai nhát đao chém xuống.
Thân đao tỏa ra ánh sáng trắng như tuyết, bao trùm lấy Mạn Sát Hồng và Bạch Họa Thủy.
Sắc mặt tổ trưởng Vương trắng bệch, nhìn chằm chằm hai người họ.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến ông ta ngớ hẳn người ra.
Chỉ thấy hai người họ không những không bị chém thành bốn năm mảnh, mà nhờ sự bao bọc của ánh sáng trắng, cơ thể đang dần hồi phục từng chút một.
Chỉ trong mấy giây, hai người họ lại đứng lên, toàn thân lành lặn như không có chuyện gì xảy ra.
"Cái gì?".
Tổ trưởng Vương hóa đá.
Chương 3688: Hạ thang cho xuống
"Ủa? Chúng ta chưa chết sao?".
Bạch Họa Thủy và Mạn Sát Hồng kinh ngạc nhìn cơ thể của mình, cảm giác như đang nằm mơ.
"Chuyện này là sao vậy?".
Tổ trưởng Vương yếu ớt kêu lên, cũng tỏ vẻ không dám tin.
Lâm Chính lại giơ Thiên Sinh Đao lên chém về phía ông ta.
Vù!
Sinh khí vô tận như muôn vàn sợi tơ chui vào người ông ta, xoa dịu mỗi vết thương trên người ông ta, hồi phục từng tấc da thịt của ông ta.
Cũng chỉ trong mấy giây, tổ trưởng Vương phát hiện mình đã hoàn toàn hồi phục.
Giống như kì tích!
Còn các thành viên của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ ở bên kia thì đã ngây ngẩn cả người.
"Đó là đao gì vậy?".
Ánh mắt Tàng Hổ đờ đẫn, một lúc lâu không thốt nên lời.
Đao vốn là binh khí giết người, nhưng thanh đao mà Lâm Chính vung lên lại có thể hồi phục xương thịt, khiến miệng vết thương lành lại.
Đây mà là binh khí giết người sao?
Rõ ràng là thần vật cứu người!
Vèo vèo!
Lại hai nhát đao chém tới.
Tiền Thâm và Triển Hồng tưởng như sắp chết ở bên kia cũng sống lại nhờ đao lực.
Nhưng hiển nhiên Lâm Chính không định khiến bọn họ hồi phục hoàn toàn. Tuy hai người không còn gặp nguy hiểm về tính mạng, nhưng tay chân vẫn bị gãy, chỉ có thể nằm dưới đất thở hổn hển, muốn bỏ chạy thì khó hơn lên trời.
Lúc này Lâm Chính mới thu đao, đi về phía đám người Tàng Hổ.
Đám Tàng Hổ biến sắc, còn định giơ kiếm lên.
Nhưng lúc này, bọn họ đều bị thương, còn Lâm Chính vẫn còn lành lặn.
Cứ tiếp tục đấu thì bọn họ sẽ không có bất kì phần thắng nào.
Ngược lại, Lâm Chính có thể dựa vào thủ đoạn quỷ thần khó dò của anh, dễ dàng chữa trị vết thương trên người.
Đấu tiếp như vậy thì chỉ càng bất lợi cho người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ.
Tàng Hổ đanh mắt lại, thực ra đã không còn bao nhiêu ý chí chiến đấu.
Nhưng là Thiên Hổ Xích Vệ Tổ, ông ta có sự kiêu ngạo của chính mình.
Ông ta không cho phép mình đầu hàng bất cứ ai.
Cho dù trận đấu này không còn chút phần thắng nào.
Dường như tổ trưởng Vương nhìn ra gì đó, vội vàng chạy tới nặn ra một nụ cười: "Xin mọi người hãy dừng tay! Xin hãy dừng tay! Thần y Lâm, đừng đánh nữa, coi như nể mặt tôi, được không?".
"Tổ trưởng Vương, tôi và ông chẳng quen biết gì nhau cả".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: "Huống hồ tôi đã cho bọn họ cơ hội, nhưng bọn họ lại không trân trọng, bây giờ thì đừng trách tôi".
"Thần y Lâm, cậu bớt giận, bớt giận, đám Tàng Hổ đại nhân cũng là làm theo việc công, có lẽ đã mạo phạm đến cậu, mong cậu đại nhân đại lượng tha cho bọn họ đi".
Tổ trưởng Vương nặn ra nụ cười nói.
Tiền Thâm và Triển Hồng trợn mắt há mồm.
Người của đại hội cao ngạo như vậy mà cũng hạ giọng cúi đầu với người khác sao?
Thực ra cũng không thể trách tổ trưởng Vương được.
Ông ta cũng ý thức được tầm nghiêm trọng của sự việc, nên mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Nếu cứ để mặc chuyện này tiếp tục, thì ông ta không dám đảm bảo Lâm Chính có giết đám Tàng Hổ hay không.
Nếu người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ bị giết ở đây, thì sẽ to chuyện mất.
Ít nhất người phụ trách của điểm làm việc này như ông ta sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
"Ông muốn giải quyết thế nào?".
Lâm Chính bình thản nhìn tổ trưởng Vương hỏi.
"Đơn giản thôi! Tôi sẽ viết ngay một bản báo cáo, báo với cấp trên chuyện hôm nay, nói tất cả mọi chuyện là do thần y Lâm tự vệ, không có bất cứ chỗ nào không thỏa đáng! Còn hai người này của Tử Vực đương nhiên cũng giao cho cậu xử lý! Tôi đảm bảo đại hội sẽ không truy cứu chuyện này!".
Tổ trưởng Vương xoa tay cười nói.
Lâm Chính nghe thấy thế, suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Nếu vậy thì tôi có thể nể mặt tổ trưởng Vương".
"Tốt, tốt, thần y Lâm, chuyện này cứ quyết định thế nhé".
Tổ trưởng Vương mừng rỡ, gật đầu như giã tỏi, sau đó nói với đám người Tàng Hổ ở bên kia: "Tàng Hổ đại nhân, các ông mau trở về chữa trị vết thương đi! Đừng làm chậm trễ!".
Tàng Hổ đanh mắt lại, vô cùng tức giận, nhưng lúc này tổ trưởng Vương đã hạ thang cho ông ta xuống, cho dù ông ta không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho các thành viên khác.
"Hừ!".
Tàng Hổ nhặt kiếm, vung tay lên, dẫn người rời đi.
Tiền Thâm và Triển Hồng thấy thế, sắc mặt xám ngoét.
Ngay cả Thiên Hổ Xích Vệ Tổ cũng không cứu được bọn họ.
Lần này bọn họ tiêu đời thật rồi!
Chương 3689: Xin lỗi, tôi đã nuốt lời!
Bạch Họa Thủy cũng không ở lại.
Nếu bà ta đã lộ diện thì đương nhiên không thể ở lại đây, nếu không sẽ đem lại rắc rối cho Lâm Chính.
Bà ta nháy mắt với Lâm Chính, sau đó rời đi cùng tổ trưởng Vương.
Lâm Chính liếc mắt nhìn Tiền Thâm và Triển Hồng, sau đó quay sang nói: "Bạch Họa Thủy ra ngoài kiểu gì vậy?".
Mạn Sát Hồng rùng mình một cái, sắc mặt thay đổi, nhỏ giọng nói: "Tôi tưởng cậu không thể về kịp, thấy Thiên Ma Đạo tấn công dữ dội liền bảo bà Bạch đi mời người của đại hội đến giúp đỡ..."
Đôi mắt Lâm Chính lóe lên tia sáng, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ thở dài: "Bỏ đi, thả thì thả, tôi nghĩ chắc Bạch Họa Thủy sẽ không khai ra tôi đâu".
"Thần y Lâm, bây giờ chúng ta hãy mau đi cứu người thôi, nghe nói đám giám đốc Mã, Nguyên Tinh đều bị người của Thiên Ma Đạo bắt đi. Nếu không mau cứu bọn họ về, sợ là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn", Mạn Sát Hồng vội nói.
"Tôi biết".
Lâm Chính nhíu mày, đi về phía Tiền Thâm và Triển Hồng.
"Đại nhân tha mạng... tha mạng..."
Tiền Thâm vội kêu lên, định quỳ xuống dập đầu, nhưng chân tay đều bị gãy khiến ông ta không thể làm được gì.
Vẻ mặt hai người đầy sợ hãi, cơ thể run lên bần bật.
Gần như muốn phát điên.
Lâm Chính đứng bên cạnh Tiền Thâm, từ trên cao nhìn xuống ông ta.
"Hãy nói hết những gì ông biết, có khi tôi còn tha mạng cho các ông, nếu không... chắc là các ông cũng từng nghe nói đến thủ đoạn của tôi, cũng biết tôi giỏi nhất là gì".
Lâm Chính cúi xuống, khàn giọng nói: "Chắc là các ông không muốn nếm thử mùi vị sống không bằng chết đâu nhỉ?".
Hai người sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Lâm Chính là ai chứ?
Anh được công nhận là y võ mạnh nhất Long Quốc!
Anh muốn khiến những người này sống không bằng chết thì dễ như trở bàn tay.
"Tôi nói! Tôi nói! Thần y Lâm, cậu muốn biết gì tôi sẽ nói hết, chỉ xin cậu đừng giết tôi!".
Tiền Thâm run rẩy nói.
"Lần hành động này là sao?".
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Là... là đạo chủ của Thiên Ma Đạo định tấn công Giang Thành, Tử Vực chúng tôi nhận được tin liền... liền có ý định giúp đỡ".
Tiền Thâm run lẩy bẩy nói.
"Giúp đỡ?".
"Đúng, Tử Vực chúng tôi phụ trách báo tin cho người của Thiên Ma Đạo, chặn những người Dương Hoa muốn tháo chạy lại, để người của Thiên Ma Đạo thuận lợi bắt được bọn họ... Thần y Lâm, chúng tôi không giết hại bất cứ người nào của Dương Hoa! Chúng tôi... chúng tôi chỉ báo tin thôi..."
Tiền Thâm gấp gáp kêu lên.
"Nhưng hành vi của các ông có gì khác Thiên Ma Đạo chứ?".
"Thậm chí, hành vi này của các ông còn khiến người ta căm phẫn hơn".
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Thần y Lâm, cậu..."
Tiền Thâm còn định nói gì đó.
Bốp!
Lâm Chính bỗng giơ chân, đạp nát đầu của Tiền Thâm.
"A!".
Triển Hồng sợ hãi hét ầm lên, thân dưới ướt sũng, một mùi khó ngửi tỏa ra.
Cô ta sợ hãi kêu lên, lưỡi cũng líu cả lại.
"Thần y Lâm, anh... chẳng phải anh nói sẽ không giết chúng tôi sao? Tại sao? Tại sao... Hãy tha cho tôi! Xin anh hãy tha cho tôi!".
Cô ta sắp sụp đổ tới nơi.
Nỗi sợ hãi khiến cô ta gần như không thể giữ được ý thức nữa.
Lâm Chính dùng bàn chân nghiền nát đầu của Tiền Thâm, lạnh lùng đáp: "Xin lỗi, tôi đã nuốt lời!".
Triển Hồng ngây người.
Vốn tưởng Lâm Chính sẽ xử quyết cô ta, nhưng lại thấy anh rút Thiên Sinh Đao ra, chém về phía Triển Hồng.
Tay chân bị gãy lìa của cô ta lập tức lành lặn trở lại.
"Thần y Lâm?".
Mạn Sát Hồng có chút sửng sốt.
Lâm Chính cất đao đi, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không giết cô nữa! Tôi cho cô trở về, nói với người của Tử Vực, bảo bọn họ hãy chuẩn bị sẵn sàng! Món nợ này tôi sẽ nhanh chóng đến tìm bọn họ tính sổ! Cút!".
Triển Hồng vội vàng bò dậy, nhưng hai chân mềm nhũn, loạng choạng mấy cái, cuối cùng vừa lăn vừa bò tháo chạy khỏi hiện trường.
Chương 3690: Kì tích
Mạn Sát Hồng nhíu mày, nhìn về phía Triển Hồng rời đi, không nhịn được nói: "Thần y Lâm, tại sao cậu lại thả người này? Giết luôn cô ta chẳng phải tốt hơn sao? Nếu cô ta trở về kể lại chuyện hôm nay thì chỉ sợ Tử Vực sẽ liên thủ với Thiên Ma Đạo! Đến lúc đó, tình cảnh của chúng ta sẽ càng tệ hơn!".
Lâm Chính lắc đầu: "Dù tôi có giết bọn họ thì sao chứ? Tử Vực không thấy bọn họ trở về, đương nhiên sẽ biết là tôi đã quay lại. Huống hồ, cô còn chưa nhìn ra Tử Vực đã liên thủ với Thiên Ma Đạo sao?".
Mạn Sát Hồng sửng sốt, không biết nên đáp lại thế nào.
"Tôi để cô ta trở về chủ yếu là muốn mượn lời cô ta dọa sợ Tử Vực, tranh thủ chút thời gian".
Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao lên, đi ra ngoài.
"Tranh thủ thời gian? Thần y Lâm, ý của cậu là..."
"Nếu bọn họ liên thủ thì quả thực không phải là chuyện tốt đối với tôi, nên tôi muốn nhân lúc này xử lý Thiên Ma Đạo trước".
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Hơi thở của Mạn Sát Hồng trở nên run rẩy, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, nhưng rất lâu không thốt nên lời.
Thực lực của Lâm Chính đương nhiên là cô ta biết.
So với lúc rời đi không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Nhưng Thiên Ma Đạo có nền tảng như thế nào chứ? Đâu phải nói diệt là diệt được?
Nhưng hình như lúc này cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Nếu muốn tự bảo vệ mình thì chỉ có thể chủ động xuất kích.
Dù sao Giang Thành cũng không chịu được sự giày vò như vậy nữa.
Khi Lâm Chính đến học viện Huyền Y Phái, nơi này đã thành một đống đổ nát, không còn mấy tòa nhà nguyên vẹn, thi thể của người chết chất đầy dưới đất.
"Chủ tịch Lâm, cuối cùng cậu cũng về rồi!".
Một tiếng khóc vang lên.
Lâm Chính ngước mắt lên nhìn.
Mới thấy Dịch Quế Lâm toàn thân đầy máu, khó nhọc bò về phía này.
Ông ta vẫn chưa chết.
Mà bị ngất lúc đánh nhau với tám thủ vệ cấm địa.
Lâm Chính lấy mấy cây châm bạc ra, đâm vào người Dịch Quế Lâm.
Vết thương của ông ta lập tức được cải thiện.
"Chủ tịch Lâm, giám đốc Mã bị bắt đi rồi, đám viện trưởng Tần không rõ tung tích! Bây giờ phải làm sao đây? Phải làm sao đây?".
Dịch Quế Lâm vừa khóc vừa nói, gần như suy sụp.
Lâm Chính vỗ vai ông ta, mỉm cười nói: "Dịch Quế Lâm, không cần đau lòng quá đâu, tôi đã trở về thì mọi chuyện sẽ ổn thôi".
Dịch Quế Lâm ngây người nhìn Lâm Chính, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Chỉ thấy Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao lên, đi về phía cổng học viện.
Đằng xa đã có xe cảnh sát lái về phía này.
Lâm Chính nháy mắt với Mạn Sát Hồng.
Mạn Sát Hồng ngạc nhiên, dường như hiểu ra gì đó, lập tức xoay người chạy về phía những chiếc xe cảnh sát kia, ngăn bọn họ lại.
Còn Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao bằng hai tay, giơ lên thật cao.
"Chủ tịch Lâm, cậu định làm gì vậy?".
Dịch Quế Lâm sửng sốt.
Nhưng ngay sau đó.
Vù!
Một luồng khí ý xung thiên tỏa ra từ người Lâm Chính.
Đây là sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất.
Chúng vừa xuất hiện đã khiến vạn dặm bầu trời xung quanh sáng rực.
Sức mạnh tinh thuần như gió xoáy bọc kín lấy thanh đao thon dài kia.
Cuối cùng, cả Thiên Sinh Đao tỏa ra thần quang trắng như tuyết.
Tia sáng vạn trượng chiếu sáng cả bầu trời bốn phương.
Dịch Quế Lâm vội vàng che mắt, không dám nhìn thẳng.
Vèo!
Lâm Chính vung mạnh một cái.
Ầm!
Ánh đao cuồn cuộn như sóng biển phóng từ thân đao ra, cuốn lấy cả học viện Huyền Y Phái.
Khoảnh khắc đó, trong học viện bừng bừng sức sống.
Hoa cỏ bỗng chốc mọc ra.
Như gặp ngày xuân.
Những người đã chết bắt đầu khép miệng vết thương, sau đó ai nấy chậm rãi bò dậy...
Dịch Quế Lâm cố gắng chứng kiến cảnh tượng này qua kẽ ngón tay.
Cả người như bị hồn bay phách lạc.
E rằng kỳ tích... cũng chỉ đến thế này thôi!
Biến sao? Tất cả tưởng mình nghe nhầm. Dám nói những lời như thế với Thiên Hổ Xích Vệ Tổ chắc cũng chỉ có Lâm Chính.
Tổ trưởng Vương há mồm trợn mắt nhìn Lâm Chính. Bạch Họa Thủy tái mặt bước tới nói nhỏ: “Thần y Lâm, cậu điên rồi à? Tại sao lại làm mọi chuyện thành ra thế này?”
“Bạch minh chủ, bà sao lại tới đây?”, Lâm Chính chau mày nhìn bà ta.
“Hừ, tôi mà không ra thì Giang Thành đã mất luôn rồi”.
Bạch Họa Thủy trừng mắt: “Tóm lại là cậu đừng quản chuyện này nữa. Hai người đó để họ đưa đi đi. Lùi một bước biển rộng trời cao, cậu đối đầu với đại hội sẽ không có kết cục tốt đẹp được đâu”.
“Vậy thì tôi khiến bà phải thất vọng rồi”.
Ngọn lửa trong tay Lâm Chính vẫn bùng cháy. Anh nhìn chăm chăm Tàng Hổ: “Giang Thành là Giang Thành. Đại hội các người không cứu nổi Giang Thành thì cũng đừng bảo tôi quan tâm tới cái gì. Các người không đáp ứng được thứ mà tôi cần thì tại sao tôi lại phải tuân thủ theo quy tắc của các người”.
“Vậy thì đừng có nói nhiều nữa”.
Tàng Hổ hít một hơi thật sâu, nhìn tổ trưởng Vương: “Tổ trưởng Vương, mọi người tránh ra đi nếu không giết nhau thì mọi người sẽ bị thương đấy”.
“Tàng Hổ đại nhân”, tổ trưởng Vương chau mày, không biết phải làm thế nào. Rõ ràng Tàng hổ không muốn nhiều lời. Ông ta vung cây kiếm lên.
Rầm! Kiếm khí cực mạnh từ bốn phương tám hướng nổi lên chặn đám người tổ trưởng Vương ở bên ngoài. Tổ trưởng Vương khẽ tái mặt.
“Tàng Hổ đại nhân, xin dừng tay. Tàng Hổ đại nhân”.
Bạch Họa Thủy lo lắng, vội hét lớn. Thế nhưng hầu như không có tác dụng.
“Lần này thì rắc rối rồi”, sắc mặt Bạch Họa Thủy trông vô cùng khó coi.
“Bạch minh chủ, giờ phải làm sao?"
Mạn Sát Hồng chau mày. Bạch Họa Thủy thở dài, dường như cũng hết cách, đành lắc đầu.
“Giờ chỉ có thể hi vọng Tàng Dổ đại nhân không khiến thần y Lâm bị thương thôi”.
Bạch Họa Thủy lên tiếng: “Tàng Hổ đại nhân dù sao cũng là người của đại hội, chắc chắn sẽ giữ lại mạng sống cho thần y Lâm. Tôi sẽ tìm cách cứu cậu ấy. Mọi người cũng đừng quá lo lắng".
Mạn Sát Hồng lẳng lặng gật đầu và tỏ vẻ lo lắng. Thiên Hổ Xích Vệ Tổ có sức mạnh thế nào thì cô ta biết rõ. Lần này cô ta thấy Lâm Chính gặp rắc rối lớn rồi.
“Tốt quá”.
Thấy Lâm Chính sắp giết nhau với Thiên Hổ Xích Vệ Tổ thì Triển Hồng kích động nhảy múa. Tiền Thâm cũng nói bằng giọng quỷ dị: “Đừng vội vui mừng quá sớm, lát nữa tìm cơ hội chuồn thôi”
“Chuồn sao?”, Triển Hồng giật mình, thận trọng nói: “Đại hội mà tới Tử Vực tìm chúng ta thì phải làm sao?”
“Hừ, giờ làm gì còn nghĩ nhiều được như thế. Chạy là được rồi. Nếu như bị rơi vào tay của đại hội thì khéo lại bị hỏi gì đó đấy”.
“Vậy được”, Triển Hồng gật đầu, nhìn bốn phía sau đó lùi lại.
Cùng lúc này có 15 thành viên của Tiên Hổ Xích Vệ Tổ đứng sừng sững trước mặt. Bọn họ giơ kiếm trong tay lên, khí tức điên cuồng phóng ra.
Sức mạnh đáng sợ đổ ập xuống Lâm Chính. Lâm Chính một tay siết chặt Thiên Sinh Đao, tay còn lại khẽ giờ lên. Hỏa tinh trong lòng bàn tay bay trong không gian.
Anh nhảy lên, Tàng hổ cũng tức giận lao tới.
“Thần y Lam, để tôi trị cái thói ngông cuồng của cậu”.
“Cửu Tuyệt Chi Lôi, Khai Thiên!”
Tiếng gầm lớn vang lên, Tàng Hổ rút kiếm giết tới. Trong nháy mắt, luồng thần lực điên cuồng được điều động giống như sức mạnh nghịch thiên đổ xuống Lâm Chính.
Lúc này, không gian trở nên méo mó như sắp nổ tung. Trời đất tối sầm lại.
Mặt đất rung chuyển. Khí tức cuốn lấy cả Giang Thành.
Người ở bên ngoài thất sắc. Họ sẽ không bao giờ có thể quên được cảnh tượng này.
“Không thể chặn được”.
Mạn Sát Hồng ý thức được điều gì đó bèn hét lớn: “Mau dừng lại, thần y Lâm không đỡ được đâu. Mau dừng lại”.
Tổ trưởng Vương cũng hết hồn: “Tàng Hổ đại nhân, mau dừng tay, lẽ nào ông định giết chết thần y Lâm sao?”
Rõ ràng là ông ta muốn kết liễu Lâm Chính.Đám đông đều suy nghĩ như vậy. Thế nhưng Tảng Hổ thật ra đã biết sức mạnh của Lâm Chính. Nếu như không tấn công thế này thì sẽ không thể khiến anh bị thương.
“Thần y Lâm, cậu không chạy thoát được đâu”, Tàng Hổ đanh mắt với thần kiếm hung hãn giáng xuống.
Đúng lúc này...
Lâm Chính chộp lấy hỏa tinh, cả người trở nên sáng rực.
Ngay lúc này một luồng sức mạnh giáng xuống người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ.
“Cái gì?”, Tàng Hổ dường như thấy quen thuộc bèn co đồng tử và sững người như kẻ mất hồn.
“Sức mạnh này...lẽ nào...”
Chương 3687: Lửa giáng
Vù!
Tiếng phá không dữ dội vang lên.
Cơ thể của tất cả các thành viên trong Thiên Hổ Xích Vệ Tổ đều trầm xuống nửa mét.
Mặt đất cũng lõm hẳn xuống.
Tất cả đất đá đồ đạc ở trung tâm trấn áp đều biến thành bột mịn.
Tàng Hổ đang nhảy lên cao lại càng bị khí thế tàn bạo này ép cho phải hạ xuống đất.
Khoảnh khắc hai chân chạm đất, sức mạnh khủng khiếp lập tức lan từ hai chân ông ta ra xung quanh như dòng điện.
Trong chớp mắt, mấy con đường xung quanh đều vỡ vụn, nhà cửa đổ nát, bụi bay mù mịt.
Giang Thành chấn động.
Nhưng...
Vẫn chưa kết thúc.
Tàng Hổ ngước mắt lên nhìn.
Chỉ thấy toàn thân Lâm Chính tỏa ra ánh lửa, lao từ trên trời xuống như một ngôi sao băng, rơi vào chính giữa đám người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ.
Rầm!
Năng lượng khủng khiếp như bom nguyên tử lập tức tỏa ra.
Những người bên ngoài màn chắn cương phong chỉ nhìn thấy một đám mây hình nấm vọt lên không trung, ánh lửa vút thẳng lên trời, dường như muốn khoét một cái lỗ trên trời xanh.
Sức mạnh bá đạo lan ra xung quanh, va chạm điên cuồng với cương phong kiếm khí mà Tàng Hổ tế ra.
Màn chắn cương phong kiếm khí kia rung lắc dữ dội, không ngừng tràn ra ngoài.
Những người bên ngoài sợ đến mức mặt mày tái nhợt.
"Mau... Mau chạy đi! Mau chạy đi!".
Mạn Sát Hồng lập tức có phản ứng, hét lên.
Đám Bạch Họa Thủy cũng tái mặt, vội vàng xoay người định bỏ chạy.
Nhưng không còn kịp nữa.
Rắc!
Cương phong nổ tung.
Sức lửa đáng sợ tạt tới, vùi lấp tất cả mọi người.
Nhưng chúng lại nhanh chóng tan biến.
Những người bị ngọn lửa bao trùm như Mạn Sát Hồng và Bạch Họa Thủy, ai nấy nằm bẹp dưới đất, phun ra máu tươi, bị sóng xung kích của ánh lửa làm cho da tróc thịt bong.
May là tổ trưởng Vương còn tế ra khí lực bảo vệ bọn họ, nếu không hậu quả còn nghiêm trọng hơn.
Còn Tiền Thâm và Triển Hồng ở bên kia cũng không thoát được.
Kết cục của bọn họ còn thê thảm hơn, toàn thân như bị nung chảy, đã không còn hình người, chỉ còn thở thoi thóp.
Còn người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ ở trung tâm vụ nổ thì nắm chặt kiếm, cố gắng chống đỡ cơ thể.
Bọn họ cũng da tróc thịt bong, miệng phun máu tươi, mất quá nửa sức chiến đấu.
Cho dù là Tàng Hổ thì lúc này cũng bị thương khá nặng.
Ông ta cảm giác máu tươi trong người như bị bốc hơi.
Khí mạch hoàn toàn khô kiệt, như sắp bị thiêu chín, vô cùng đau đớn.
"Sức mạnh phi thăng, đây là... sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất? Lẽ nào... người này là Lục Địa Thần Tiên?".
Tàng Hổ khó nhọc ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn Lâm Chính, đầu óc trở nên trắng xóa.
Ông ta không ngờ thực lực của Lâm Chính lại mạnh đến mức này.
Cả Thiên Hổ Xích Viêm Tổ cũng không phải là đối thủ của anh.
Lâm Chính ở trung tâm vụ nổ chậm rãi đứng dậy.
Ngọn lửa trên người anh dần tắt, nhìn anh giống như thần lửa, đang bình thản nhìn chúng sinh.
Giờ phút này, trong lòng Tàng Hổ bỗng dưng cảm thấy sợ hãi...
Nhưng Lâm Chính không dừng ở chỗ bọn họ quá lâu, mà điểm chân nhảy về phía đám người Bạch Họa Thủy, vung thanh đao màu trắng trong tay chém mạnh về phía bọn họ.
"Thần y Lâm... Cậu làm cái gì vậy?".
Tổ trưởng Vương đang bị thương nặng cuống quýt kêu lên.
Nhưng không ngăn được hành động của Lâm Chính.
Vèo vèo!
Hai nhát đao chém xuống.
Thân đao tỏa ra ánh sáng trắng như tuyết, bao trùm lấy Mạn Sát Hồng và Bạch Họa Thủy.
Sắc mặt tổ trưởng Vương trắng bệch, nhìn chằm chằm hai người họ.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến ông ta ngớ hẳn người ra.
Chỉ thấy hai người họ không những không bị chém thành bốn năm mảnh, mà nhờ sự bao bọc của ánh sáng trắng, cơ thể đang dần hồi phục từng chút một.
Chỉ trong mấy giây, hai người họ lại đứng lên, toàn thân lành lặn như không có chuyện gì xảy ra.
"Cái gì?".
Tổ trưởng Vương hóa đá.
Chương 3688: Hạ thang cho xuống
"Ủa? Chúng ta chưa chết sao?".
Bạch Họa Thủy và Mạn Sát Hồng kinh ngạc nhìn cơ thể của mình, cảm giác như đang nằm mơ.
"Chuyện này là sao vậy?".
Tổ trưởng Vương yếu ớt kêu lên, cũng tỏ vẻ không dám tin.
Lâm Chính lại giơ Thiên Sinh Đao lên chém về phía ông ta.
Vù!
Sinh khí vô tận như muôn vàn sợi tơ chui vào người ông ta, xoa dịu mỗi vết thương trên người ông ta, hồi phục từng tấc da thịt của ông ta.
Cũng chỉ trong mấy giây, tổ trưởng Vương phát hiện mình đã hoàn toàn hồi phục.
Giống như kì tích!
Còn các thành viên của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ ở bên kia thì đã ngây ngẩn cả người.
"Đó là đao gì vậy?".
Ánh mắt Tàng Hổ đờ đẫn, một lúc lâu không thốt nên lời.
Đao vốn là binh khí giết người, nhưng thanh đao mà Lâm Chính vung lên lại có thể hồi phục xương thịt, khiến miệng vết thương lành lại.
Đây mà là binh khí giết người sao?
Rõ ràng là thần vật cứu người!
Vèo vèo!
Lại hai nhát đao chém tới.
Tiền Thâm và Triển Hồng tưởng như sắp chết ở bên kia cũng sống lại nhờ đao lực.
Nhưng hiển nhiên Lâm Chính không định khiến bọn họ hồi phục hoàn toàn. Tuy hai người không còn gặp nguy hiểm về tính mạng, nhưng tay chân vẫn bị gãy, chỉ có thể nằm dưới đất thở hổn hển, muốn bỏ chạy thì khó hơn lên trời.
Lúc này Lâm Chính mới thu đao, đi về phía đám người Tàng Hổ.
Đám Tàng Hổ biến sắc, còn định giơ kiếm lên.
Nhưng lúc này, bọn họ đều bị thương, còn Lâm Chính vẫn còn lành lặn.
Cứ tiếp tục đấu thì bọn họ sẽ không có bất kì phần thắng nào.
Ngược lại, Lâm Chính có thể dựa vào thủ đoạn quỷ thần khó dò của anh, dễ dàng chữa trị vết thương trên người.
Đấu tiếp như vậy thì chỉ càng bất lợi cho người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ.
Tàng Hổ đanh mắt lại, thực ra đã không còn bao nhiêu ý chí chiến đấu.
Nhưng là Thiên Hổ Xích Vệ Tổ, ông ta có sự kiêu ngạo của chính mình.
Ông ta không cho phép mình đầu hàng bất cứ ai.
Cho dù trận đấu này không còn chút phần thắng nào.
Dường như tổ trưởng Vương nhìn ra gì đó, vội vàng chạy tới nặn ra một nụ cười: "Xin mọi người hãy dừng tay! Xin hãy dừng tay! Thần y Lâm, đừng đánh nữa, coi như nể mặt tôi, được không?".
"Tổ trưởng Vương, tôi và ông chẳng quen biết gì nhau cả".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: "Huống hồ tôi đã cho bọn họ cơ hội, nhưng bọn họ lại không trân trọng, bây giờ thì đừng trách tôi".
"Thần y Lâm, cậu bớt giận, bớt giận, đám Tàng Hổ đại nhân cũng là làm theo việc công, có lẽ đã mạo phạm đến cậu, mong cậu đại nhân đại lượng tha cho bọn họ đi".
Tổ trưởng Vương nặn ra nụ cười nói.
Tiền Thâm và Triển Hồng trợn mắt há mồm.
Người của đại hội cao ngạo như vậy mà cũng hạ giọng cúi đầu với người khác sao?
Thực ra cũng không thể trách tổ trưởng Vương được.
Ông ta cũng ý thức được tầm nghiêm trọng của sự việc, nên mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Nếu cứ để mặc chuyện này tiếp tục, thì ông ta không dám đảm bảo Lâm Chính có giết đám Tàng Hổ hay không.
Nếu người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ bị giết ở đây, thì sẽ to chuyện mất.
Ít nhất người phụ trách của điểm làm việc này như ông ta sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
"Ông muốn giải quyết thế nào?".
Lâm Chính bình thản nhìn tổ trưởng Vương hỏi.
"Đơn giản thôi! Tôi sẽ viết ngay một bản báo cáo, báo với cấp trên chuyện hôm nay, nói tất cả mọi chuyện là do thần y Lâm tự vệ, không có bất cứ chỗ nào không thỏa đáng! Còn hai người này của Tử Vực đương nhiên cũng giao cho cậu xử lý! Tôi đảm bảo đại hội sẽ không truy cứu chuyện này!".
Tổ trưởng Vương xoa tay cười nói.
Lâm Chính nghe thấy thế, suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Nếu vậy thì tôi có thể nể mặt tổ trưởng Vương".
"Tốt, tốt, thần y Lâm, chuyện này cứ quyết định thế nhé".
Tổ trưởng Vương mừng rỡ, gật đầu như giã tỏi, sau đó nói với đám người Tàng Hổ ở bên kia: "Tàng Hổ đại nhân, các ông mau trở về chữa trị vết thương đi! Đừng làm chậm trễ!".
Tàng Hổ đanh mắt lại, vô cùng tức giận, nhưng lúc này tổ trưởng Vương đã hạ thang cho ông ta xuống, cho dù ông ta không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho các thành viên khác.
"Hừ!".
Tàng Hổ nhặt kiếm, vung tay lên, dẫn người rời đi.
Tiền Thâm và Triển Hồng thấy thế, sắc mặt xám ngoét.
Ngay cả Thiên Hổ Xích Vệ Tổ cũng không cứu được bọn họ.
Lần này bọn họ tiêu đời thật rồi!
Chương 3689: Xin lỗi, tôi đã nuốt lời!
Bạch Họa Thủy cũng không ở lại.
Nếu bà ta đã lộ diện thì đương nhiên không thể ở lại đây, nếu không sẽ đem lại rắc rối cho Lâm Chính.
Bà ta nháy mắt với Lâm Chính, sau đó rời đi cùng tổ trưởng Vương.
Lâm Chính liếc mắt nhìn Tiền Thâm và Triển Hồng, sau đó quay sang nói: "Bạch Họa Thủy ra ngoài kiểu gì vậy?".
Mạn Sát Hồng rùng mình một cái, sắc mặt thay đổi, nhỏ giọng nói: "Tôi tưởng cậu không thể về kịp, thấy Thiên Ma Đạo tấn công dữ dội liền bảo bà Bạch đi mời người của đại hội đến giúp đỡ..."
Đôi mắt Lâm Chính lóe lên tia sáng, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ thở dài: "Bỏ đi, thả thì thả, tôi nghĩ chắc Bạch Họa Thủy sẽ không khai ra tôi đâu".
"Thần y Lâm, bây giờ chúng ta hãy mau đi cứu người thôi, nghe nói đám giám đốc Mã, Nguyên Tinh đều bị người của Thiên Ma Đạo bắt đi. Nếu không mau cứu bọn họ về, sợ là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn", Mạn Sát Hồng vội nói.
"Tôi biết".
Lâm Chính nhíu mày, đi về phía Tiền Thâm và Triển Hồng.
"Đại nhân tha mạng... tha mạng..."
Tiền Thâm vội kêu lên, định quỳ xuống dập đầu, nhưng chân tay đều bị gãy khiến ông ta không thể làm được gì.
Vẻ mặt hai người đầy sợ hãi, cơ thể run lên bần bật.
Gần như muốn phát điên.
Lâm Chính đứng bên cạnh Tiền Thâm, từ trên cao nhìn xuống ông ta.
"Hãy nói hết những gì ông biết, có khi tôi còn tha mạng cho các ông, nếu không... chắc là các ông cũng từng nghe nói đến thủ đoạn của tôi, cũng biết tôi giỏi nhất là gì".
Lâm Chính cúi xuống, khàn giọng nói: "Chắc là các ông không muốn nếm thử mùi vị sống không bằng chết đâu nhỉ?".
Hai người sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Lâm Chính là ai chứ?
Anh được công nhận là y võ mạnh nhất Long Quốc!
Anh muốn khiến những người này sống không bằng chết thì dễ như trở bàn tay.
"Tôi nói! Tôi nói! Thần y Lâm, cậu muốn biết gì tôi sẽ nói hết, chỉ xin cậu đừng giết tôi!".
Tiền Thâm run rẩy nói.
"Lần hành động này là sao?".
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Là... là đạo chủ của Thiên Ma Đạo định tấn công Giang Thành, Tử Vực chúng tôi nhận được tin liền... liền có ý định giúp đỡ".
Tiền Thâm run lẩy bẩy nói.
"Giúp đỡ?".
"Đúng, Tử Vực chúng tôi phụ trách báo tin cho người của Thiên Ma Đạo, chặn những người Dương Hoa muốn tháo chạy lại, để người của Thiên Ma Đạo thuận lợi bắt được bọn họ... Thần y Lâm, chúng tôi không giết hại bất cứ người nào của Dương Hoa! Chúng tôi... chúng tôi chỉ báo tin thôi..."
Tiền Thâm gấp gáp kêu lên.
"Nhưng hành vi của các ông có gì khác Thiên Ma Đạo chứ?".
"Thậm chí, hành vi này của các ông còn khiến người ta căm phẫn hơn".
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Thần y Lâm, cậu..."
Tiền Thâm còn định nói gì đó.
Bốp!
Lâm Chính bỗng giơ chân, đạp nát đầu của Tiền Thâm.
"A!".
Triển Hồng sợ hãi hét ầm lên, thân dưới ướt sũng, một mùi khó ngửi tỏa ra.
Cô ta sợ hãi kêu lên, lưỡi cũng líu cả lại.
"Thần y Lâm, anh... chẳng phải anh nói sẽ không giết chúng tôi sao? Tại sao? Tại sao... Hãy tha cho tôi! Xin anh hãy tha cho tôi!".
Cô ta sắp sụp đổ tới nơi.
Nỗi sợ hãi khiến cô ta gần như không thể giữ được ý thức nữa.
Lâm Chính dùng bàn chân nghiền nát đầu của Tiền Thâm, lạnh lùng đáp: "Xin lỗi, tôi đã nuốt lời!".
Triển Hồng ngây người.
Vốn tưởng Lâm Chính sẽ xử quyết cô ta, nhưng lại thấy anh rút Thiên Sinh Đao ra, chém về phía Triển Hồng.
Tay chân bị gãy lìa của cô ta lập tức lành lặn trở lại.
"Thần y Lâm?".
Mạn Sát Hồng có chút sửng sốt.
Lâm Chính cất đao đi, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không giết cô nữa! Tôi cho cô trở về, nói với người của Tử Vực, bảo bọn họ hãy chuẩn bị sẵn sàng! Món nợ này tôi sẽ nhanh chóng đến tìm bọn họ tính sổ! Cút!".
Triển Hồng vội vàng bò dậy, nhưng hai chân mềm nhũn, loạng choạng mấy cái, cuối cùng vừa lăn vừa bò tháo chạy khỏi hiện trường.
Chương 3690: Kì tích
Mạn Sát Hồng nhíu mày, nhìn về phía Triển Hồng rời đi, không nhịn được nói: "Thần y Lâm, tại sao cậu lại thả người này? Giết luôn cô ta chẳng phải tốt hơn sao? Nếu cô ta trở về kể lại chuyện hôm nay thì chỉ sợ Tử Vực sẽ liên thủ với Thiên Ma Đạo! Đến lúc đó, tình cảnh của chúng ta sẽ càng tệ hơn!".
Lâm Chính lắc đầu: "Dù tôi có giết bọn họ thì sao chứ? Tử Vực không thấy bọn họ trở về, đương nhiên sẽ biết là tôi đã quay lại. Huống hồ, cô còn chưa nhìn ra Tử Vực đã liên thủ với Thiên Ma Đạo sao?".
Mạn Sát Hồng sửng sốt, không biết nên đáp lại thế nào.
"Tôi để cô ta trở về chủ yếu là muốn mượn lời cô ta dọa sợ Tử Vực, tranh thủ chút thời gian".
Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao lên, đi ra ngoài.
"Tranh thủ thời gian? Thần y Lâm, ý của cậu là..."
"Nếu bọn họ liên thủ thì quả thực không phải là chuyện tốt đối với tôi, nên tôi muốn nhân lúc này xử lý Thiên Ma Đạo trước".
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Hơi thở của Mạn Sát Hồng trở nên run rẩy, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, nhưng rất lâu không thốt nên lời.
Thực lực của Lâm Chính đương nhiên là cô ta biết.
So với lúc rời đi không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Nhưng Thiên Ma Đạo có nền tảng như thế nào chứ? Đâu phải nói diệt là diệt được?
Nhưng hình như lúc này cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Nếu muốn tự bảo vệ mình thì chỉ có thể chủ động xuất kích.
Dù sao Giang Thành cũng không chịu được sự giày vò như vậy nữa.
Khi Lâm Chính đến học viện Huyền Y Phái, nơi này đã thành một đống đổ nát, không còn mấy tòa nhà nguyên vẹn, thi thể của người chết chất đầy dưới đất.
"Chủ tịch Lâm, cuối cùng cậu cũng về rồi!".
Một tiếng khóc vang lên.
Lâm Chính ngước mắt lên nhìn.
Mới thấy Dịch Quế Lâm toàn thân đầy máu, khó nhọc bò về phía này.
Ông ta vẫn chưa chết.
Mà bị ngất lúc đánh nhau với tám thủ vệ cấm địa.
Lâm Chính lấy mấy cây châm bạc ra, đâm vào người Dịch Quế Lâm.
Vết thương của ông ta lập tức được cải thiện.
"Chủ tịch Lâm, giám đốc Mã bị bắt đi rồi, đám viện trưởng Tần không rõ tung tích! Bây giờ phải làm sao đây? Phải làm sao đây?".
Dịch Quế Lâm vừa khóc vừa nói, gần như suy sụp.
Lâm Chính vỗ vai ông ta, mỉm cười nói: "Dịch Quế Lâm, không cần đau lòng quá đâu, tôi đã trở về thì mọi chuyện sẽ ổn thôi".
Dịch Quế Lâm ngây người nhìn Lâm Chính, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Chỉ thấy Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao lên, đi về phía cổng học viện.
Đằng xa đã có xe cảnh sát lái về phía này.
Lâm Chính nháy mắt với Mạn Sát Hồng.
Mạn Sát Hồng ngạc nhiên, dường như hiểu ra gì đó, lập tức xoay người chạy về phía những chiếc xe cảnh sát kia, ngăn bọn họ lại.
Còn Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao bằng hai tay, giơ lên thật cao.
"Chủ tịch Lâm, cậu định làm gì vậy?".
Dịch Quế Lâm sửng sốt.
Nhưng ngay sau đó.
Vù!
Một luồng khí ý xung thiên tỏa ra từ người Lâm Chính.
Đây là sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất.
Chúng vừa xuất hiện đã khiến vạn dặm bầu trời xung quanh sáng rực.
Sức mạnh tinh thuần như gió xoáy bọc kín lấy thanh đao thon dài kia.
Cuối cùng, cả Thiên Sinh Đao tỏa ra thần quang trắng như tuyết.
Tia sáng vạn trượng chiếu sáng cả bầu trời bốn phương.
Dịch Quế Lâm vội vàng che mắt, không dám nhìn thẳng.
Vèo!
Lâm Chính vung mạnh một cái.
Ầm!
Ánh đao cuồn cuộn như sóng biển phóng từ thân đao ra, cuốn lấy cả học viện Huyền Y Phái.
Khoảnh khắc đó, trong học viện bừng bừng sức sống.
Hoa cỏ bỗng chốc mọc ra.
Như gặp ngày xuân.
Những người đã chết bắt đầu khép miệng vết thương, sau đó ai nấy chậm rãi bò dậy...
Dịch Quế Lâm cố gắng chứng kiến cảnh tượng này qua kẽ ngón tay.
Cả người như bị hồn bay phách lạc.
E rằng kỳ tích... cũng chỉ đến thế này thôi!