-
Chương 3681-3685
Chương 3681: Ai cho các người đi thế?
“Thiên Hổ Xích Vệ Tổ sao?”
Triển Hồng giật mình: “Tiền đại nhân, tại sao lại là Thiên Hổ Xích Vệ Tổ vậy?”
“Đến cả cái này mà cô cũng không biết à? Thiên Hổ Xích Vệ Tổ là một trong những chiến lực mạnh nhất của đại hội. Là tổ chức mẹ của đội phán quyết thiên Khải và người Tuyệt Phạt. Cả hai đội này đều do tổ chức Thiên Hổ Xích Vệ Tổ bồi dưỡng mà thành. Cô nói xem như vậy thì họ mạnh tới mức nào?"
Tiền Thâm khẽ nói. Triển Hồng giật mình sau đó thì tỏ ra mừng lắm. Cả người cô ta kích động tới mức như muốn ngất đi được.
Nếu mà họ mạnh như vậy thì hai người cô ta hôm nay được cứu rồi. Đúng là trong họa có phúc mà.
“Tốt quá rồi”
“Giờ chỉ mong Thiên Hổ Xích Vệ Tổ có thể bảo vệ chúng ta”, Tiền Thâm vui lắm.
Ông ta tin người của đại hội nhất định sẽ bảo vệ họ đúng theo nguyên tắc. Trước tiên là bọn họ không vi phạm gì, mà dù có vi phạm thì cũng sẽ do đại hội xử lý mơi đúng. Người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ đã có mặt thì tất cả sẽ không còn do Lâm Chính quyết nữa.
Lâm Chính quan sát kỹ mười sáu bóng hình đột nhiên xuất hiện trước mặt. Anh ý thức được đây đều là người của đại hội.
Nhưng điều khiến anh nghi ngờ là người của đại hội tại sao lại xuất hiện ở Giang Thành, hơn nữa thực lực của mỗi người đều vô cùng đáng sợ.
Đại hội cử những người như thế này tới đây lẽ nào là để điều tra điều gì đó. Lâm Chính chau mày, cảm thấy lo lắng.
Mặc dù lần tới vực Diệt Vong này giúp anh tăng sức mạnh lên nhiều nhưng cũng tạo ra thêm không ít kẻ địch. Thiên Ma Đạo, Tử Vực rồi giờ thêm cả Thiên Thần Điện.
Nếu lúc này đại hộ mà gây khó dễ nữa thì Lâm Chính thật sự rơi vào nguy hiểm. Lâm Chính cố gắng tỏ ra bình tĩnh và quan sát những người này.
“Các vị là ai? Định bảo vệ người của Tử Vực sao?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Trong đó có một người liếc nhìn Lâm Chính và chắp tay: “Chúng tôi là người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ. Nghe nói Thiên Ma Đạo tiến công Giang Thành nên đã tới cứu viện, các hạ có phải là thần y Lâm không?”
“Đúng vậy” .
Lâm Chính gật đầu nhưng vẫn chau mày: “Tôi nghe nói Thiên Hổ Xích Vệ Tổ trước giờ luôn hoạt động ở ngoại vực, tại sao lại xuất hiện ở đây? Ngoài ra, ai đã thông báo cho các vị vậy?”
“Về điều này các hạ không cần phải hỏi, giờ tình hình Giang Thành đã ổn định, những người còn lại chúng tôi sẽ xử lý, mong thần y Lâm mau ổn định tình hình của Dương Hoa, đừng gây rắc rối thêm nữa”, người này thản nhiên nói.
Lâm Chính chau mày, nhìn Tiền Thâm: “Hai người này, giúp Thiên Ma Đạo hại người của Dương Hoa chúng tôi. Tôi phải đưa họ đi. Các vị định xen vào sao?”
Người kia nghe thấy vậy thì nói: “Các người là ma nhân?”
“Không phải, không phải đại nhân, chúng tôi là người của Tử Vực, không phải là ma nhân. Chuyện này không có liên quan gì tới chúng tôi. Xin mọi người”, Tiền Thâm hét lớn.
“Đã là người của Tử Vực thì tại sao các người lại ở đây?”
Người này lại hỏi.
“Chúng tôi…chỉ là tới đây du lịch thôi. Chúng tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này, mong đại nhân giám xét”.
Tiền Thâm hoảng loạn bèn tìm lý do. Mặc dù lý do dở tệ và người của Thiên Hổ Xích Vệ cũng không tin. Nhưng dù sao họ cũng là người của đại hội.
“Đưa họ về điều tra, nếu điều tra ra họ có liên quan tới chuyện này thì xử lý theo quy định”, người kia lên tiếng.
“Vâng”
Người bên cạnh gật đầu, lập tức bước tới kiểm soát Triển Hồng và Tiền Thâm. Hai người này mừng lắm.
Bọn họ thà bị Thiên Hổ Xích Vệ bắt đi còn hơn. Như vậy thì họ còn được sống.
Chưa cần biết có điều tra được gì hay không, dù có điều tra được thì việc trừng phạt cũng không hề nghiêm trọng.
Ít nhất thì không mất mạng. Nhưng đối với Lâm Chính thì đây không phải chuyện hay.
Thiên Hổ Xích Vệ Tổ có được Triển Hồng và Tiền Thâm định rời đi.
Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Ai cho các người đi thế?”
Chương 3682: Huyết khí
Vừa dứt lời, người của đội Thiên Hổ Xích Vệ đều dừng bước, nghiêng đầu nhìn Lâm Chính.
“Thần y Lâm, còn việc gì sao?”, đội trưởng Xích Vệ - Tàng Hổ lạnh nhạt hỏi.
“Người thì để lại, các ông muốn đi thì cứ đi. Tôi muốn tự mình xử lý hai người này”, mặt Lâm Chính không cảm xúc nói.
Anh vừa dứt lời, mấy người này nhìn nhau, Tàng Hổ nhíu mày.
“Thần y Lâm, chuyện này để cho đại hội giải quyết, cậu không cần bận tâm”.
“Đại hội giải quyết ư?”
Lâm Chính lạnh nhạt nhìn Tàng Hổ: “Có phải các ông đã quên nơi này là địa bàn của tôi rồi không? Họ đi vào Giang Thành, mưu đồ bất chính, không để tôi xử lý, liên quan gì đến đại hội?”
Trong mắt Tàng Hổ hiện lên vẻ lạnh lùng: “Thần y Lâm, cậu có ý gì? Lẽ nào các cậu định rời khỏi đại hội?”
“Rời khỏi? Sao thế? Đại hội từng quản việc của chúng tôi à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Đại hội duy trì trật tự giới võ của Long Quốc, tất cả các thế lực đều phải tuân theo quy tắc của đại hội, nếu bất kỳ ai vi phạm sẽ là kẻ thù của đại hội. Tôi mong các cậu có thể tuân theo quy tắc của đại hội, chuyện này để cho đại hội xử lý đi”, Tàng Hổ trầm giọng nói.
“Đại hội xử lý?”
Lâm Chính hừ một tiếng: “Vậy tôi hỏi ông, tại sao Giang Thành xảy ra chuyện mà các ông không lập tức bảo vệ người Giang Thành, ngược lại chờ tôi chạy đến xử lý đám người này, ông mới đứng ra bảo vệ họ? Chẳng lẽ chuyện này là sai lầm của Dương Hoa tôi à?”
“Dĩ nhiên không phải”.
“Nếu đã thế thì các ông cứ mặc kệ đi. Nếu các ông đã không thể lập tức chạy đến Giang Thành để giải quyết tai họa ở đây, thì đừng nhúng tay vào nữa. Sao lại có thể cứu những kẻ vi phạm quy định của đại hội, mà khiến người tuân thủ quy tắc không vui chứ? Đây là sự công bằng mà đại hội luôn nhấn mạnh đấy à?”
Lâm Chính nói.
Đám người Tàng Hổ không nói gì.
Nhưng họ sẽ không lùi bước bởi vài câu của Lâm Chính.
“Thần y Lâm, nếu có bất mãn hoặc có ý kiến gì, cậu có thể viết thư hoặc đến thẳng điểm làm việc của đại hội để khiếu nại, người của chúng tôi sẽ cho cậu câu trả lời thỏa đáng”.
Tàng Hổ nói, cũng không nhiều lời với Lâm Chính nữa, phất tay dẫn người rời đi.
Thế nhưng họ vừa dịch chuyển, Lâm Chính bỗng nhảy vọt, nhanh như chớp bay lên trên đỉnh đầu đám người, sau đó giơ cánh tay lên.
Ầm…
Một đao khí đáng sợ lao ra từ trên cánh tay anh, chặn hết con đường trước mặt đội Thiên Hổ Xích Vệ.
Mọi người lập tức dừng bước, rút kiếm ra lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
“Thần y Lâm, cậu muốn làm gì?”
Tàng Hổ quát.
“Tôi chưa từng gặp đội Thiên Hổ Xích Vệ, cũng chưa từng biết rốt cuộc các ông là thật hay giả. Tôi nghi ngờ các ông không phải là người của đội Thiên Hổ Xích Vệ thật nên mau chóng thả hai người này ra. Nếu không tôi sẽ xem các ông là đồng bọn của hai người này, đừng trách tôi không khách sáo”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Dĩ nhiên anh cảm thấy tức giận.
Người đại hội không thể đến cứu viện ngay nhưng vẫn muốn dẫn hai người Tử Vực này đi.
Với Lâm Chính, đây gần như đã là thiên vị rồi.
Đương nhiên quan trọng nhất là Lâm Chính cũng nên ra uy với đại hội.
Rõ ràng xung quanh Giang Thành có nhiều tai mắt của Tử Vực và Thiên Đạo Ma như thế mà đại hội lại không có biện pháp gì, dẫn đến xảy ra bi kịch hôm nay.
Thế nên có thể nói thái độ của Lâm Chính với đại hội đã thay đổi theo hướng xấu.
Anh cũng không cần khách sáo gì nữa.
Anh vừa dứt lời, Tiền Thâm mừng rỡ nhìn sang.
“Người này dám chống đối đội Thiên Hổ Xích Vệ? Ha ha, hắn chán sống rồi à”.
Tiền Thâm thầm vỗ tay, vui mừng nói.
“Không ngờ thần y Lâm lại không có đầu óc như thế, nếu chống đối với đội Thiên Hổ Xích Vệ e là hắn sẽ chết ở đây”, Triển Hồng cũng mừng rỡ nói.
“Dù sao cũng là người trẻ tuổi, sức lực dồi dào. Hừ, xem thử hắn chết thế nào”.
Tiền Thâm híp mắt nhìn Lâm Chính giữa không trung, tâm trạng khá tốt.
Nếu Lâm Chính có thể bị đội Thiên Hổ Xích Vệ tiêu diệt, vậy thì chuyến đi này của ông ta cũng không uổng công.
Chương 3683: Tôi cho cậu ba lần cảnh cáo
Lâm Chính nói thế khiến sắc mặt đám người Tàng Hổ trở nên nghiêm nghị.
Ai mà ngờ Lâm Chính lại cương quyết như thế.
“Thần y Lâm, tôi khuyên cậu nên bình tĩnh lại thì tốt hơn, nếu đánh giết nhau cậu chưa chắc là đối thủ của bọn tôi”.
Tàng Hổ nhìn chằm chằm Lâm Chính, mặt chẳng để vẻ dao động cảm xúc nào: “Tôi biết cậu rất tức giận nhưng mọi chuyện đều phải làm theo quy tắc. Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng, mời cậu đi cho”.
“Tôi đã nói rồi, thả người ra, các ông rời đi, nếu không các ông là đồng phạm”, Lâm Chính không cảm xúc nói.
“Thần y Lâm, cậu kiên quyết muốn sử dụng bạo lực à?”
Tàng Hổ cũng không phải là người có tính tình tốt, lập tức sầm mặt khàn giọng hỏi.
“Đội Thiên Hổ Xích Vệ vốn dĩ tác chiến ở ngoại vực, tại sao lại đột ngột xuất hiện ở Giang Thành? Điều này sao không khiến người khác nghi ngờ được? Ngoài ra, các ông có thể xuất trình thứ gì có thể chứng minh thân phận không? E là không có nhỉ. Nếu đã thế, dĩ nhiên tôi có lý do để nghi ngờ thân phận của các ông, nếu các ông giả mạo, tôi cần gì phải khách sáo với các ông”, Lâm Chính nhàn nhạt nói.
“Hỗn láo!”
Một thành viên của đội Thiên Hổ Xích Vệ nổi giận đùng đùng: “Thần y Lâm, anh nhất quyết muốn thấy bản lĩnh của bọn tôi mới có thể biết bọn tôi là thật hay giả à? Bọn tôi khách sáo với anh vì bọn tôi là thành viên của đại hội, nếu không anh là thá gì chứ? Giết anh chỉ là chuyện như trở bàn tay”.
“Thẹn quá hóa giận sao? Như thế tôi muốn xem thử anh giết tôi thế nào?”
Lâm Chính lắc đầu.
“Khốn nạn!”
Thành viên đội Thiên Hổ Xích Vệ đó tức giận gào lên, cầm kiếm định lao đến giết.
“Chu Liêu, dừng tay!”
Tàng Hổ quát.
“Đội trưởng”, ánh mắt Chu Liêu căng chặt.
Tàng Hổ đưa mắt tỏ ý đừng nóng nảy, rồi nhìn Lâm Chính: “Khoảng thời gian trước, chúng tôi nhận được mệnh lệnh và được sắp xếp đóng quân tại điểm làm việc của đại hội gần Giang Thành. Chúng tôi cũng vừa nhận được tin tức mới chạy đến đây để chi viện. Thần y Lâm, vốn dĩ chúng tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cậu, nói với cậu nhiều như thế chẳng qua là vì tố chất cơ bản của một thành viên đại hội, nhưng cậu phải biết chúng tôi không thuộc bất kỳ bộ phận nào của đại hội, chúng tôi có liên hệ trực tiếp với lãnh đạo cao nhất ở đại hội. Cuối cùng, tôi cảnh cáo cậu ba lần, nếu cậu không làm thì bọn tôi chỉ đành ra tay với cậu”.
Nói rồi ánh mắt Tàng Hổ lạnh như băng.
“Cảnh cáo lần đầu, nhanh chóng rời khỏi đây”.
Lâm Chính không nói gì, ngón tay hơi động, Hồng Mông Long Châm bay ra đâm vào người ông ta.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều hiểu rõ thái độ của Lâm Chính.
“Cảnh cáo lần thứ hai, mau chóng rời khỏi đây”.
Tàng Hổ lại nghiêm trọng nói.
Tiền Thâm, Triển Hồng mừng như điên, đầy vẻ đợi mong đợi xem trận chiến này nổ ra.
“Cảnh cáo lần thứ ba”.
Tàng Hổ nói.
Thấy Lâm Chính vẫn bất động, ông ta hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Tàng Hổ hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Bắt lấy thần y Lâm dẫn về, đợi xử lý”.
“Tuân lệnh”.
Các thành viên Thiên Hổ Xích Vệ đồng thành nhảy đến tấn công Lâm Chính.
Nhất là người tên Chu Liêu lúc đầu lao đến trước, vung loạn thanh kiếm nặng cả hàng ngàn cân, chém vào đỉnh đầu Lâm Chính bằng khí thế như bổ núi.
Thế nhưng…
Lâm Chính lại thờ ơ với thanh kiếm đánh lén này, trở tay tích tụ một quyền.
“Hả?”
Đồng tử Tàng Hổ ngây dại.
Rầm!
Thanh kiếm vừa rơi xuống như trời sụp đất lở, sức mạnh tàn bạo phá vỡ hư không.
Lâm Chính tung nắm đấm, khí thế vô song.
Đây là chiêu thức gì thế?
Chẳng lẽ người này định phá hủy hết, cá chết lưới rách?
Tàng Hổ hơi lo lắng.
Nhưng ngay sau đó ông ta nhận ra mình đã lầm rồi.
Bụp!
Thanh kiếm đáng sợ đó đập vào trên đầu Lâm Chính rồi nổ thành những gợn sóng hủy diệt màu vàng.
Nhưng đầu Lâm Chính không bị gì.
“Cái gì?”
Chu Liêu run lên.
Rầm!
Nắm đấm đáng sợ của Lâm Chính đánh mạnh vào trên ngực hắn.
Chu Liêu lập tức phun ra máu, văng ra xa, đâm xuyên vào mấy tòa nhà lớn, cuối cùng đập cả người vào công viên cách đó khá xa.
Thấy thế, Tàng Hổ, Tiền Thâm và Triển Hồng đều sửng sốt.
Chương 3684: Kiếm trận Cửu Tuyệt Chu Thiên
Bọn họ là đội Thiên Hổ Xích Vệ đấy.
Một trong những người có sức chiến đấu cao của đại hội đấy.
Lúc này thế mà lại chẳng làm gì Lâm Chính được?
Ngược lại bị anh đánh cho một quyền văng ra xa.
“Không… không thể nào… Làm gì có chuyện này”.
Tiền Thâm run rẩy, đầu óc ong ong.
Triển Hồng đã hóa đá.
Lúc này ngay cả Tàng Hổ cũng không khỏi run lên, nhãn cầu suýt nữa rơi ra khỏi hốc mắt.
“Thần y Lâm ở Giang Thành, mạnh thế… từ bao giờ đấy?”
Tàng Hổ sầm mặt.
Những điều ông ta biết về Lâm Chính cũng chỉ là mấy tin tức cơ bản mà đại hội nắm giữ.
Đại hội cũng đánh giá khá tốt với thực lực của Lâm Chính.
Người đứng đầu trong y thuật và võ đạo của Long Quốc.
Mấy chữ này trông rất siêu phàm nhưng với Tàng Hổ, nó chẳng là gì cả.
Đội Thiên Hổ Xích Vệ bọn tôi luôn hoạt động ở ngoại vực, đã giết không biết bao nhiêu người tự xưng là đứng đầu hoặc tự cho là vô địch thiên hạ ở ngoại vực?
Mấy người này ai cũng đều đứng trên đỉnh cao ở kỹ năng hoặc lĩnh vực của mình, đều là các nhân vật tầm cỡ vang danh.
Thế nên danh xưng đứng đầu y võ Long Quốc cũng chẳng lợi hại gì với họ cả.
Chỉ là...
Bên đại hội đáp trả một câu khiến Tàng Hổ luôn canh cánh trong lòng.
Thần y Lâm tiến bộ như thần.
Tiến bộ như thần? Tức là thiên phú cực kỳ cao, khả năng lĩnh hội siêu phàm.
Nhưng lời nói này rất mơ hồ.
Rốt cuộc như thần là đến mức độ nào, thiên phú của anh mạnh ra sao?
Tàng Hổ không biết.
Bây giờ trong đầu ông ta còn hiện lên một suy nghĩ đáng sợ.
Là “người đứng đầu y võ Long Quốc” này hình như cũng là một khái niệm rất mơ hồ.
Vì nếu thần y Lâm là người đứng thứ hai, thứ ba y võ Long Quốc thì tức là thực lực của anh chỉ có thể đứng thứ hai hoặc thứ ba y võ Long Quốc.
Mà anh là người đứng đầu y võ Long Quốc…
Có phải là vì chỉ là vị trí đứng đầu này chứ không đại diện cho thực lực của anh giới hạn đến đây không…
Lúc này các thành viên đội Thiên Hổ Xích Vệ khác cũng lao đến.
Mặc dù Lâm Chính đã thể hiện thực lực khiến mọi người kinh sợ nhưng chưa đủ để dọa đội Thiên Hổ Xích Vệ.
“Kiếm, chém!”
Một người hét to lên, thanh kiếm lớn trong tay toát ra kiếm ảnh đáng sợ đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính trở tay lấy châm bạc vung về phía hắn.
Vèo!
Cây kim giống một con rắn đập vào trên kiếm ảnh đó khiến nó bị đập nát, sau đó lại văng ra theo hướng cánh tay của Lâm Chính đâm vào một thành viên Thiên Hổ Xích Vệ đang lao đến ở phía bên phải.
Thanh niên đó điên cuồng vung kiếm, kiếm khí cuồn cuộn như vũ bão.
Nhưng như thế đủ để đánh vỡ kiếm khí đáng sợ như Thái Sơn vừa hình thành, đang định tóm gọn Lâm Chính thì bị Hồng Mông Long Châm xé toạc ra.
“Không thể nào”.
Một thành viên Thiên Hổ ngây người nhìn: “Tại sao sức mạnh của chúng ta lại không thể giết được người này? Rốt cuộc mấy châm bạc kia được làm bằng gì? Sao lại cứng như thế?”
“Có lẽ không phải là do châm bạc cứng mà là khí tức trên đầu châm bạc rất lớn”.
Tàng Hổ nhìn chằm chằm phi châm đang xoay vòng quanh Lâm Chính, nhíu chặt mày.
Ông ta bỗng nhận ra mình lại không nhìn thấu khí tức này, như thể không phải là khí kình, mà càng giống… sức mạnh phi thăng”.
Tàng Hổ hít sâu một hơi, cảm thấy có khả năng này.
Dù sao thần y Lâm cũng là nhân vật hơn cả Thánh Sơn.
Ngay cả Long Thiên Tử cũng thất bại trong tay anh, biết được vài sức mạnh phi thăng cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.
Suy tư một hồi, Tàng Hổ hít sâu một hơi rồi nói: “Dùng kiếm trận Cửu Tuyệt Chu Thiên đi”.
Ông ta vừa dứt lời, các thành viên Thiên Hổ Xích Vệ đồng loạt nhìn ông ta.
“Đội trưởng, đối phó với người này, đâu cần dùng đến đòn sát thủ chứ?”
Một thành viên nói.
“Đừng nhiều lời, tôi đã nói với mọi người nhiều lần rồi, không được phép xem thường từng trận đấu, nhanh chóng thi triển kiếm trận Cửu Tuyệt Chu Thiên bắt người này lại”, Tàng Hổ nói.
“Tuân lệnh”.
Tất cả thành viên lập tức bao vây Lâm Chính, vung kiếm trong tay lên.
Ngay cả người bị Lâm Chính đánh văng ra xa với một quyền cũng chạy đến.
Họ sử dụng khí kình liên tục xoay quanh Lâm Chính, sức mạnh được sinh ra trong lúc kiếm trong tay vung lên và đồng bọn xung quanh cảm ứng với nhau, dần dung hợp.
Tàng Hổ siết chặt kiếm đi về phía đại trận.
Sức mạnh phi thăng thì sao chứ?
Ông ta hoàn toàn không sợ sức mạnh phi thăng yếu ớt, đơn bạc.
Kiếm trận Cửu Tuyệt Chu Thiên này đủ để giết mọi thứ.
Dù là người có được sức mạnh phi thăng sơ bộ vì cơ duyên cũng không tồn tại được dưới kiếm trận Cửu Tuyệt Chu Thiên này.
Đội Thiên Hổ Xích Vệ không thể bị sỉ nhục.
“Thần y Lâm, hôm nay cậu nhất định phải bại ở đây”.
Tàng Hổ thầm nói, sau đó định nhấc kiếm nhảy lên gia nhập vào trong đại trận, hoàn thành tuyệt trận này.
Nhưng lúc này một tiếng gọi gấp gáp vang lên.
“Tàng Hổ đại nhân, mau dừng tay”.
Tàng Hổ nhướng mày nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một chiếc xe Mercedes-Benz chạy nhanh đến, sau đó phanh gấp rồi dừng lại bên cạnh đống đổ nát.
Mấy bóng người vội vàng bước xuống xe.
Đó chính là Bạch Họa Thủy và Mạn Sát Hồng.
Ngoài ra Tổ trưởng Vương cũng đến.
Chương 3685: Thả người rồi biến!
“Bà là…Bạch minh chủ?”, Tàng Hổ lập tức nhận ra Bạch Họa Thủy nên ngạc nhiên lắm.
Ông ta nhận ra Bạch Họa Thủy. Không chỉ có ông ta mà người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ cũng nhận ra.
Bởi vì Thương Minh có không ít những món đồ quý giá tới từ ngoại vực. Mà việc vận chuyển những thứ này lại dựa vào Thiên Hổ Xích Vệ Tổ. Vì vậy Bạch Họa Thủy qua lại khá nhiều với đám người Tàng Hổ.
Nhưng không phải là Bạch Họa Thủy đã mất tích từ lâu rồi sao? Tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây.
Ngay cả tổ trưởng Vương cũng có mặt ở đây nữa. Tàng Hổ chau mày, lập tức giơ tay lên ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Đám đông vội tản ra. Tiền Thâm và Triển Hồng tỏ ra thất vọng.
“Tàng Hổ đại nhân, người này ngang nhiên khiêu chiến với đại hội, không thể để yên được, phải nhanh chóng tiêu diệt”, Tiền Thâm vội vàng đổ thêm dầu vào lửa.
Thế nhưng Tàng Hổ có thể nhận ra ý tứ của ông ta nên hừ giọng: “Sao thế, ông đang dạy tôi phải làm gì đấy à?”
“Không không Tàng Hổ đại nhân hiểu lầm rồi”, Tiền Thâm vội vàng xua tay, toát mồ hôi lạnh. Tàng hổ mặc kệ ông ta chỉ nhìn tổ trưởng Vương.
“Tổ trưởng Vương, ông đích thân xử lý sao? Còn nữa Bạch minh chủ tại sao lại ở đây? Không phải bà ấy…”
“Bạch minh chủ thông minh, đã thoát khỏi nơi bị giam giữ, tới đây giúp tôi. Giang Thành đang gặp nguy hiểm. Chúng tôi tới cứu viện chứ không hề muốn gây xung đột với thần y Lâm”.
Tổ trưởng Vương bước tới đống đổ nát, nhìn tình hình và chau mày: “Tàng Hổ đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao hai bên lại thành ra thế này?”
Tàng Hổ bèn thuật lại mọi chuyện. Tổ trưởng Vương nghe thấy vậy bèn rơi vào im lặng.
Rõ ràng chuyện này ai cũng nói theo lý của mình mà. Tàng Hổ làm việc theo quy tắc của đại hội nên đương nhiên là đúng rồi.
Lâm Chính muốn xử lý những người có khả năng là người của Tử Vực này thì cũng không sai.
Nhất thời ngay cả tổ trưởng Vương thì cũng cảm thấy khó xử.
“Tổ trưởng Vương, ông không cần cảm thấy khó xử, Thiên Hổ Xích Vệ Tổ của chúng tôi có nguyên tắc của riêng mình. Nếu thần y Lâm mà cố tình vi phạm, đối đầu với chúng tôi thì chúng tôi đành phải dùng vũ lực đẻ giải quyết. Dù sao là người của đại hội thì chúng tôi cũng có trách nhiệm phải làm như vậy.
Tàng Hổ nhìn chăm chăm Lâm Chính và nói.
“Điều này…”, Tổ trưởng Vương không biết phải phản bác như thế nào.
Bạch Họa Thủy cũng giật mình. Bà ta không ngợ sự việc lại tới nước này. Bà ta để tổ trưởng Vương điều động Thiên Hổ Xích Vệ Tổ tới Giang Thành là để giải quyết mối nguy ở đây.
Bà ta không ngờ là Lâm Chính đã trở về. Và xảy ra xung đột với Thiên Hổ Xích Vệ Tổ.
Lần này thì rắc rối rồi. Bạch Họa Thủy cười khổ.
“Sao thế? Các người định duy trì quy tắc của đại hội còn tôi thì không được duy trì quy tắc của Dương Hoa đúng không?”
Lâm Chính đạp lên một tảng đá, nhìn xuống Tàng Hổ bằng vẻ âm sầm.
“Thần y Lâm,cậu đừng tưởng mình sở hữu sức mạnh phi thăng thì có thể đối đầu với chúng tôi. Nếu vừa rồi mà Cửu Tuyệt Tru Thiên Kiếm Trận được thi triển thì cậu đã mất mạng rồi. Tôi cho cậu hai lựa chọn, một là nhanh chóng rời khỏi đây, để chúng tôi đưa hai người này đi. Hai là cậu cùng chúng tôi về đại hội”.
Tàng Hổ lạnh giọng. Giọng điệu ông ta vô cùng bá đạo.
Thế nhưng là tổ trưởng của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ thì sao ông ta không bá đạo cho được.
Các thành viên khác của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ cũng lạnh lùng nhìn Lâm Chính. Tất cả đều tỏ ra vô cùng tự tin.
Tổ trưởng Vương toát mồ hôi, định khuyên can. Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng.
“Có lẽ tôi sẽ không chọn cái nào đâu”, đám đông nín thở.
“Ý của cậu là gì?”, Tàng Hổ chất vấn.
Lâm Chính lấy ra một thanh kiếm dài màu trắng giơ lên cao. Tay anh bùng lên dị hỏa.
“Thả người, sau đó…biến”
“Thiên Hổ Xích Vệ Tổ sao?”
Triển Hồng giật mình: “Tiền đại nhân, tại sao lại là Thiên Hổ Xích Vệ Tổ vậy?”
“Đến cả cái này mà cô cũng không biết à? Thiên Hổ Xích Vệ Tổ là một trong những chiến lực mạnh nhất của đại hội. Là tổ chức mẹ của đội phán quyết thiên Khải và người Tuyệt Phạt. Cả hai đội này đều do tổ chức Thiên Hổ Xích Vệ Tổ bồi dưỡng mà thành. Cô nói xem như vậy thì họ mạnh tới mức nào?"
Tiền Thâm khẽ nói. Triển Hồng giật mình sau đó thì tỏ ra mừng lắm. Cả người cô ta kích động tới mức như muốn ngất đi được.
Nếu mà họ mạnh như vậy thì hai người cô ta hôm nay được cứu rồi. Đúng là trong họa có phúc mà.
“Tốt quá rồi”
“Giờ chỉ mong Thiên Hổ Xích Vệ Tổ có thể bảo vệ chúng ta”, Tiền Thâm vui lắm.
Ông ta tin người của đại hội nhất định sẽ bảo vệ họ đúng theo nguyên tắc. Trước tiên là bọn họ không vi phạm gì, mà dù có vi phạm thì cũng sẽ do đại hội xử lý mơi đúng. Người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ đã có mặt thì tất cả sẽ không còn do Lâm Chính quyết nữa.
Lâm Chính quan sát kỹ mười sáu bóng hình đột nhiên xuất hiện trước mặt. Anh ý thức được đây đều là người của đại hội.
Nhưng điều khiến anh nghi ngờ là người của đại hội tại sao lại xuất hiện ở Giang Thành, hơn nữa thực lực của mỗi người đều vô cùng đáng sợ.
Đại hội cử những người như thế này tới đây lẽ nào là để điều tra điều gì đó. Lâm Chính chau mày, cảm thấy lo lắng.
Mặc dù lần tới vực Diệt Vong này giúp anh tăng sức mạnh lên nhiều nhưng cũng tạo ra thêm không ít kẻ địch. Thiên Ma Đạo, Tử Vực rồi giờ thêm cả Thiên Thần Điện.
Nếu lúc này đại hộ mà gây khó dễ nữa thì Lâm Chính thật sự rơi vào nguy hiểm. Lâm Chính cố gắng tỏ ra bình tĩnh và quan sát những người này.
“Các vị là ai? Định bảo vệ người của Tử Vực sao?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Trong đó có một người liếc nhìn Lâm Chính và chắp tay: “Chúng tôi là người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ. Nghe nói Thiên Ma Đạo tiến công Giang Thành nên đã tới cứu viện, các hạ có phải là thần y Lâm không?”
“Đúng vậy” .
Lâm Chính gật đầu nhưng vẫn chau mày: “Tôi nghe nói Thiên Hổ Xích Vệ Tổ trước giờ luôn hoạt động ở ngoại vực, tại sao lại xuất hiện ở đây? Ngoài ra, ai đã thông báo cho các vị vậy?”
“Về điều này các hạ không cần phải hỏi, giờ tình hình Giang Thành đã ổn định, những người còn lại chúng tôi sẽ xử lý, mong thần y Lâm mau ổn định tình hình của Dương Hoa, đừng gây rắc rối thêm nữa”, người này thản nhiên nói.
Lâm Chính chau mày, nhìn Tiền Thâm: “Hai người này, giúp Thiên Ma Đạo hại người của Dương Hoa chúng tôi. Tôi phải đưa họ đi. Các vị định xen vào sao?”
Người kia nghe thấy vậy thì nói: “Các người là ma nhân?”
“Không phải, không phải đại nhân, chúng tôi là người của Tử Vực, không phải là ma nhân. Chuyện này không có liên quan gì tới chúng tôi. Xin mọi người”, Tiền Thâm hét lớn.
“Đã là người của Tử Vực thì tại sao các người lại ở đây?”
Người này lại hỏi.
“Chúng tôi…chỉ là tới đây du lịch thôi. Chúng tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này, mong đại nhân giám xét”.
Tiền Thâm hoảng loạn bèn tìm lý do. Mặc dù lý do dở tệ và người của Thiên Hổ Xích Vệ cũng không tin. Nhưng dù sao họ cũng là người của đại hội.
“Đưa họ về điều tra, nếu điều tra ra họ có liên quan tới chuyện này thì xử lý theo quy định”, người kia lên tiếng.
“Vâng”
Người bên cạnh gật đầu, lập tức bước tới kiểm soát Triển Hồng và Tiền Thâm. Hai người này mừng lắm.
Bọn họ thà bị Thiên Hổ Xích Vệ bắt đi còn hơn. Như vậy thì họ còn được sống.
Chưa cần biết có điều tra được gì hay không, dù có điều tra được thì việc trừng phạt cũng không hề nghiêm trọng.
Ít nhất thì không mất mạng. Nhưng đối với Lâm Chính thì đây không phải chuyện hay.
Thiên Hổ Xích Vệ Tổ có được Triển Hồng và Tiền Thâm định rời đi.
Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Ai cho các người đi thế?”
Chương 3682: Huyết khí
Vừa dứt lời, người của đội Thiên Hổ Xích Vệ đều dừng bước, nghiêng đầu nhìn Lâm Chính.
“Thần y Lâm, còn việc gì sao?”, đội trưởng Xích Vệ - Tàng Hổ lạnh nhạt hỏi.
“Người thì để lại, các ông muốn đi thì cứ đi. Tôi muốn tự mình xử lý hai người này”, mặt Lâm Chính không cảm xúc nói.
Anh vừa dứt lời, mấy người này nhìn nhau, Tàng Hổ nhíu mày.
“Thần y Lâm, chuyện này để cho đại hội giải quyết, cậu không cần bận tâm”.
“Đại hội giải quyết ư?”
Lâm Chính lạnh nhạt nhìn Tàng Hổ: “Có phải các ông đã quên nơi này là địa bàn của tôi rồi không? Họ đi vào Giang Thành, mưu đồ bất chính, không để tôi xử lý, liên quan gì đến đại hội?”
Trong mắt Tàng Hổ hiện lên vẻ lạnh lùng: “Thần y Lâm, cậu có ý gì? Lẽ nào các cậu định rời khỏi đại hội?”
“Rời khỏi? Sao thế? Đại hội từng quản việc của chúng tôi à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Đại hội duy trì trật tự giới võ của Long Quốc, tất cả các thế lực đều phải tuân theo quy tắc của đại hội, nếu bất kỳ ai vi phạm sẽ là kẻ thù của đại hội. Tôi mong các cậu có thể tuân theo quy tắc của đại hội, chuyện này để cho đại hội xử lý đi”, Tàng Hổ trầm giọng nói.
“Đại hội xử lý?”
Lâm Chính hừ một tiếng: “Vậy tôi hỏi ông, tại sao Giang Thành xảy ra chuyện mà các ông không lập tức bảo vệ người Giang Thành, ngược lại chờ tôi chạy đến xử lý đám người này, ông mới đứng ra bảo vệ họ? Chẳng lẽ chuyện này là sai lầm của Dương Hoa tôi à?”
“Dĩ nhiên không phải”.
“Nếu đã thế thì các ông cứ mặc kệ đi. Nếu các ông đã không thể lập tức chạy đến Giang Thành để giải quyết tai họa ở đây, thì đừng nhúng tay vào nữa. Sao lại có thể cứu những kẻ vi phạm quy định của đại hội, mà khiến người tuân thủ quy tắc không vui chứ? Đây là sự công bằng mà đại hội luôn nhấn mạnh đấy à?”
Lâm Chính nói.
Đám người Tàng Hổ không nói gì.
Nhưng họ sẽ không lùi bước bởi vài câu của Lâm Chính.
“Thần y Lâm, nếu có bất mãn hoặc có ý kiến gì, cậu có thể viết thư hoặc đến thẳng điểm làm việc của đại hội để khiếu nại, người của chúng tôi sẽ cho cậu câu trả lời thỏa đáng”.
Tàng Hổ nói, cũng không nhiều lời với Lâm Chính nữa, phất tay dẫn người rời đi.
Thế nhưng họ vừa dịch chuyển, Lâm Chính bỗng nhảy vọt, nhanh như chớp bay lên trên đỉnh đầu đám người, sau đó giơ cánh tay lên.
Ầm…
Một đao khí đáng sợ lao ra từ trên cánh tay anh, chặn hết con đường trước mặt đội Thiên Hổ Xích Vệ.
Mọi người lập tức dừng bước, rút kiếm ra lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
“Thần y Lâm, cậu muốn làm gì?”
Tàng Hổ quát.
“Tôi chưa từng gặp đội Thiên Hổ Xích Vệ, cũng chưa từng biết rốt cuộc các ông là thật hay giả. Tôi nghi ngờ các ông không phải là người của đội Thiên Hổ Xích Vệ thật nên mau chóng thả hai người này ra. Nếu không tôi sẽ xem các ông là đồng bọn của hai người này, đừng trách tôi không khách sáo”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Dĩ nhiên anh cảm thấy tức giận.
Người đại hội không thể đến cứu viện ngay nhưng vẫn muốn dẫn hai người Tử Vực này đi.
Với Lâm Chính, đây gần như đã là thiên vị rồi.
Đương nhiên quan trọng nhất là Lâm Chính cũng nên ra uy với đại hội.
Rõ ràng xung quanh Giang Thành có nhiều tai mắt của Tử Vực và Thiên Đạo Ma như thế mà đại hội lại không có biện pháp gì, dẫn đến xảy ra bi kịch hôm nay.
Thế nên có thể nói thái độ của Lâm Chính với đại hội đã thay đổi theo hướng xấu.
Anh cũng không cần khách sáo gì nữa.
Anh vừa dứt lời, Tiền Thâm mừng rỡ nhìn sang.
“Người này dám chống đối đội Thiên Hổ Xích Vệ? Ha ha, hắn chán sống rồi à”.
Tiền Thâm thầm vỗ tay, vui mừng nói.
“Không ngờ thần y Lâm lại không có đầu óc như thế, nếu chống đối với đội Thiên Hổ Xích Vệ e là hắn sẽ chết ở đây”, Triển Hồng cũng mừng rỡ nói.
“Dù sao cũng là người trẻ tuổi, sức lực dồi dào. Hừ, xem thử hắn chết thế nào”.
Tiền Thâm híp mắt nhìn Lâm Chính giữa không trung, tâm trạng khá tốt.
Nếu Lâm Chính có thể bị đội Thiên Hổ Xích Vệ tiêu diệt, vậy thì chuyến đi này của ông ta cũng không uổng công.
Chương 3683: Tôi cho cậu ba lần cảnh cáo
Lâm Chính nói thế khiến sắc mặt đám người Tàng Hổ trở nên nghiêm nghị.
Ai mà ngờ Lâm Chính lại cương quyết như thế.
“Thần y Lâm, tôi khuyên cậu nên bình tĩnh lại thì tốt hơn, nếu đánh giết nhau cậu chưa chắc là đối thủ của bọn tôi”.
Tàng Hổ nhìn chằm chằm Lâm Chính, mặt chẳng để vẻ dao động cảm xúc nào: “Tôi biết cậu rất tức giận nhưng mọi chuyện đều phải làm theo quy tắc. Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng, mời cậu đi cho”.
“Tôi đã nói rồi, thả người ra, các ông rời đi, nếu không các ông là đồng phạm”, Lâm Chính không cảm xúc nói.
“Thần y Lâm, cậu kiên quyết muốn sử dụng bạo lực à?”
Tàng Hổ cũng không phải là người có tính tình tốt, lập tức sầm mặt khàn giọng hỏi.
“Đội Thiên Hổ Xích Vệ vốn dĩ tác chiến ở ngoại vực, tại sao lại đột ngột xuất hiện ở Giang Thành? Điều này sao không khiến người khác nghi ngờ được? Ngoài ra, các ông có thể xuất trình thứ gì có thể chứng minh thân phận không? E là không có nhỉ. Nếu đã thế, dĩ nhiên tôi có lý do để nghi ngờ thân phận của các ông, nếu các ông giả mạo, tôi cần gì phải khách sáo với các ông”, Lâm Chính nhàn nhạt nói.
“Hỗn láo!”
Một thành viên của đội Thiên Hổ Xích Vệ nổi giận đùng đùng: “Thần y Lâm, anh nhất quyết muốn thấy bản lĩnh của bọn tôi mới có thể biết bọn tôi là thật hay giả à? Bọn tôi khách sáo với anh vì bọn tôi là thành viên của đại hội, nếu không anh là thá gì chứ? Giết anh chỉ là chuyện như trở bàn tay”.
“Thẹn quá hóa giận sao? Như thế tôi muốn xem thử anh giết tôi thế nào?”
Lâm Chính lắc đầu.
“Khốn nạn!”
Thành viên đội Thiên Hổ Xích Vệ đó tức giận gào lên, cầm kiếm định lao đến giết.
“Chu Liêu, dừng tay!”
Tàng Hổ quát.
“Đội trưởng”, ánh mắt Chu Liêu căng chặt.
Tàng Hổ đưa mắt tỏ ý đừng nóng nảy, rồi nhìn Lâm Chính: “Khoảng thời gian trước, chúng tôi nhận được mệnh lệnh và được sắp xếp đóng quân tại điểm làm việc của đại hội gần Giang Thành. Chúng tôi cũng vừa nhận được tin tức mới chạy đến đây để chi viện. Thần y Lâm, vốn dĩ chúng tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cậu, nói với cậu nhiều như thế chẳng qua là vì tố chất cơ bản của một thành viên đại hội, nhưng cậu phải biết chúng tôi không thuộc bất kỳ bộ phận nào của đại hội, chúng tôi có liên hệ trực tiếp với lãnh đạo cao nhất ở đại hội. Cuối cùng, tôi cảnh cáo cậu ba lần, nếu cậu không làm thì bọn tôi chỉ đành ra tay với cậu”.
Nói rồi ánh mắt Tàng Hổ lạnh như băng.
“Cảnh cáo lần đầu, nhanh chóng rời khỏi đây”.
Lâm Chính không nói gì, ngón tay hơi động, Hồng Mông Long Châm bay ra đâm vào người ông ta.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều hiểu rõ thái độ của Lâm Chính.
“Cảnh cáo lần thứ hai, mau chóng rời khỏi đây”.
Tàng Hổ lại nghiêm trọng nói.
Tiền Thâm, Triển Hồng mừng như điên, đầy vẻ đợi mong đợi xem trận chiến này nổ ra.
“Cảnh cáo lần thứ ba”.
Tàng Hổ nói.
Thấy Lâm Chính vẫn bất động, ông ta hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Tàng Hổ hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Bắt lấy thần y Lâm dẫn về, đợi xử lý”.
“Tuân lệnh”.
Các thành viên Thiên Hổ Xích Vệ đồng thành nhảy đến tấn công Lâm Chính.
Nhất là người tên Chu Liêu lúc đầu lao đến trước, vung loạn thanh kiếm nặng cả hàng ngàn cân, chém vào đỉnh đầu Lâm Chính bằng khí thế như bổ núi.
Thế nhưng…
Lâm Chính lại thờ ơ với thanh kiếm đánh lén này, trở tay tích tụ một quyền.
“Hả?”
Đồng tử Tàng Hổ ngây dại.
Rầm!
Thanh kiếm vừa rơi xuống như trời sụp đất lở, sức mạnh tàn bạo phá vỡ hư không.
Lâm Chính tung nắm đấm, khí thế vô song.
Đây là chiêu thức gì thế?
Chẳng lẽ người này định phá hủy hết, cá chết lưới rách?
Tàng Hổ hơi lo lắng.
Nhưng ngay sau đó ông ta nhận ra mình đã lầm rồi.
Bụp!
Thanh kiếm đáng sợ đó đập vào trên đầu Lâm Chính rồi nổ thành những gợn sóng hủy diệt màu vàng.
Nhưng đầu Lâm Chính không bị gì.
“Cái gì?”
Chu Liêu run lên.
Rầm!
Nắm đấm đáng sợ của Lâm Chính đánh mạnh vào trên ngực hắn.
Chu Liêu lập tức phun ra máu, văng ra xa, đâm xuyên vào mấy tòa nhà lớn, cuối cùng đập cả người vào công viên cách đó khá xa.
Thấy thế, Tàng Hổ, Tiền Thâm và Triển Hồng đều sửng sốt.
Chương 3684: Kiếm trận Cửu Tuyệt Chu Thiên
Bọn họ là đội Thiên Hổ Xích Vệ đấy.
Một trong những người có sức chiến đấu cao của đại hội đấy.
Lúc này thế mà lại chẳng làm gì Lâm Chính được?
Ngược lại bị anh đánh cho một quyền văng ra xa.
“Không… không thể nào… Làm gì có chuyện này”.
Tiền Thâm run rẩy, đầu óc ong ong.
Triển Hồng đã hóa đá.
Lúc này ngay cả Tàng Hổ cũng không khỏi run lên, nhãn cầu suýt nữa rơi ra khỏi hốc mắt.
“Thần y Lâm ở Giang Thành, mạnh thế… từ bao giờ đấy?”
Tàng Hổ sầm mặt.
Những điều ông ta biết về Lâm Chính cũng chỉ là mấy tin tức cơ bản mà đại hội nắm giữ.
Đại hội cũng đánh giá khá tốt với thực lực của Lâm Chính.
Người đứng đầu trong y thuật và võ đạo của Long Quốc.
Mấy chữ này trông rất siêu phàm nhưng với Tàng Hổ, nó chẳng là gì cả.
Đội Thiên Hổ Xích Vệ bọn tôi luôn hoạt động ở ngoại vực, đã giết không biết bao nhiêu người tự xưng là đứng đầu hoặc tự cho là vô địch thiên hạ ở ngoại vực?
Mấy người này ai cũng đều đứng trên đỉnh cao ở kỹ năng hoặc lĩnh vực của mình, đều là các nhân vật tầm cỡ vang danh.
Thế nên danh xưng đứng đầu y võ Long Quốc cũng chẳng lợi hại gì với họ cả.
Chỉ là...
Bên đại hội đáp trả một câu khiến Tàng Hổ luôn canh cánh trong lòng.
Thần y Lâm tiến bộ như thần.
Tiến bộ như thần? Tức là thiên phú cực kỳ cao, khả năng lĩnh hội siêu phàm.
Nhưng lời nói này rất mơ hồ.
Rốt cuộc như thần là đến mức độ nào, thiên phú của anh mạnh ra sao?
Tàng Hổ không biết.
Bây giờ trong đầu ông ta còn hiện lên một suy nghĩ đáng sợ.
Là “người đứng đầu y võ Long Quốc” này hình như cũng là một khái niệm rất mơ hồ.
Vì nếu thần y Lâm là người đứng thứ hai, thứ ba y võ Long Quốc thì tức là thực lực của anh chỉ có thể đứng thứ hai hoặc thứ ba y võ Long Quốc.
Mà anh là người đứng đầu y võ Long Quốc…
Có phải là vì chỉ là vị trí đứng đầu này chứ không đại diện cho thực lực của anh giới hạn đến đây không…
Lúc này các thành viên đội Thiên Hổ Xích Vệ khác cũng lao đến.
Mặc dù Lâm Chính đã thể hiện thực lực khiến mọi người kinh sợ nhưng chưa đủ để dọa đội Thiên Hổ Xích Vệ.
“Kiếm, chém!”
Một người hét to lên, thanh kiếm lớn trong tay toát ra kiếm ảnh đáng sợ đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính trở tay lấy châm bạc vung về phía hắn.
Vèo!
Cây kim giống một con rắn đập vào trên kiếm ảnh đó khiến nó bị đập nát, sau đó lại văng ra theo hướng cánh tay của Lâm Chính đâm vào một thành viên Thiên Hổ Xích Vệ đang lao đến ở phía bên phải.
Thanh niên đó điên cuồng vung kiếm, kiếm khí cuồn cuộn như vũ bão.
Nhưng như thế đủ để đánh vỡ kiếm khí đáng sợ như Thái Sơn vừa hình thành, đang định tóm gọn Lâm Chính thì bị Hồng Mông Long Châm xé toạc ra.
“Không thể nào”.
Một thành viên Thiên Hổ ngây người nhìn: “Tại sao sức mạnh của chúng ta lại không thể giết được người này? Rốt cuộc mấy châm bạc kia được làm bằng gì? Sao lại cứng như thế?”
“Có lẽ không phải là do châm bạc cứng mà là khí tức trên đầu châm bạc rất lớn”.
Tàng Hổ nhìn chằm chằm phi châm đang xoay vòng quanh Lâm Chính, nhíu chặt mày.
Ông ta bỗng nhận ra mình lại không nhìn thấu khí tức này, như thể không phải là khí kình, mà càng giống… sức mạnh phi thăng”.
Tàng Hổ hít sâu một hơi, cảm thấy có khả năng này.
Dù sao thần y Lâm cũng là nhân vật hơn cả Thánh Sơn.
Ngay cả Long Thiên Tử cũng thất bại trong tay anh, biết được vài sức mạnh phi thăng cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.
Suy tư một hồi, Tàng Hổ hít sâu một hơi rồi nói: “Dùng kiếm trận Cửu Tuyệt Chu Thiên đi”.
Ông ta vừa dứt lời, các thành viên Thiên Hổ Xích Vệ đồng loạt nhìn ông ta.
“Đội trưởng, đối phó với người này, đâu cần dùng đến đòn sát thủ chứ?”
Một thành viên nói.
“Đừng nhiều lời, tôi đã nói với mọi người nhiều lần rồi, không được phép xem thường từng trận đấu, nhanh chóng thi triển kiếm trận Cửu Tuyệt Chu Thiên bắt người này lại”, Tàng Hổ nói.
“Tuân lệnh”.
Tất cả thành viên lập tức bao vây Lâm Chính, vung kiếm trong tay lên.
Ngay cả người bị Lâm Chính đánh văng ra xa với một quyền cũng chạy đến.
Họ sử dụng khí kình liên tục xoay quanh Lâm Chính, sức mạnh được sinh ra trong lúc kiếm trong tay vung lên và đồng bọn xung quanh cảm ứng với nhau, dần dung hợp.
Tàng Hổ siết chặt kiếm đi về phía đại trận.
Sức mạnh phi thăng thì sao chứ?
Ông ta hoàn toàn không sợ sức mạnh phi thăng yếu ớt, đơn bạc.
Kiếm trận Cửu Tuyệt Chu Thiên này đủ để giết mọi thứ.
Dù là người có được sức mạnh phi thăng sơ bộ vì cơ duyên cũng không tồn tại được dưới kiếm trận Cửu Tuyệt Chu Thiên này.
Đội Thiên Hổ Xích Vệ không thể bị sỉ nhục.
“Thần y Lâm, hôm nay cậu nhất định phải bại ở đây”.
Tàng Hổ thầm nói, sau đó định nhấc kiếm nhảy lên gia nhập vào trong đại trận, hoàn thành tuyệt trận này.
Nhưng lúc này một tiếng gọi gấp gáp vang lên.
“Tàng Hổ đại nhân, mau dừng tay”.
Tàng Hổ nhướng mày nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một chiếc xe Mercedes-Benz chạy nhanh đến, sau đó phanh gấp rồi dừng lại bên cạnh đống đổ nát.
Mấy bóng người vội vàng bước xuống xe.
Đó chính là Bạch Họa Thủy và Mạn Sát Hồng.
Ngoài ra Tổ trưởng Vương cũng đến.
Chương 3685: Thả người rồi biến!
“Bà là…Bạch minh chủ?”, Tàng Hổ lập tức nhận ra Bạch Họa Thủy nên ngạc nhiên lắm.
Ông ta nhận ra Bạch Họa Thủy. Không chỉ có ông ta mà người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ cũng nhận ra.
Bởi vì Thương Minh có không ít những món đồ quý giá tới từ ngoại vực. Mà việc vận chuyển những thứ này lại dựa vào Thiên Hổ Xích Vệ Tổ. Vì vậy Bạch Họa Thủy qua lại khá nhiều với đám người Tàng Hổ.
Nhưng không phải là Bạch Họa Thủy đã mất tích từ lâu rồi sao? Tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây.
Ngay cả tổ trưởng Vương cũng có mặt ở đây nữa. Tàng Hổ chau mày, lập tức giơ tay lên ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Đám đông vội tản ra. Tiền Thâm và Triển Hồng tỏ ra thất vọng.
“Tàng Hổ đại nhân, người này ngang nhiên khiêu chiến với đại hội, không thể để yên được, phải nhanh chóng tiêu diệt”, Tiền Thâm vội vàng đổ thêm dầu vào lửa.
Thế nhưng Tàng Hổ có thể nhận ra ý tứ của ông ta nên hừ giọng: “Sao thế, ông đang dạy tôi phải làm gì đấy à?”
“Không không Tàng Hổ đại nhân hiểu lầm rồi”, Tiền Thâm vội vàng xua tay, toát mồ hôi lạnh. Tàng hổ mặc kệ ông ta chỉ nhìn tổ trưởng Vương.
“Tổ trưởng Vương, ông đích thân xử lý sao? Còn nữa Bạch minh chủ tại sao lại ở đây? Không phải bà ấy…”
“Bạch minh chủ thông minh, đã thoát khỏi nơi bị giam giữ, tới đây giúp tôi. Giang Thành đang gặp nguy hiểm. Chúng tôi tới cứu viện chứ không hề muốn gây xung đột với thần y Lâm”.
Tổ trưởng Vương bước tới đống đổ nát, nhìn tình hình và chau mày: “Tàng Hổ đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao hai bên lại thành ra thế này?”
Tàng Hổ bèn thuật lại mọi chuyện. Tổ trưởng Vương nghe thấy vậy bèn rơi vào im lặng.
Rõ ràng chuyện này ai cũng nói theo lý của mình mà. Tàng Hổ làm việc theo quy tắc của đại hội nên đương nhiên là đúng rồi.
Lâm Chính muốn xử lý những người có khả năng là người của Tử Vực này thì cũng không sai.
Nhất thời ngay cả tổ trưởng Vương thì cũng cảm thấy khó xử.
“Tổ trưởng Vương, ông không cần cảm thấy khó xử, Thiên Hổ Xích Vệ Tổ của chúng tôi có nguyên tắc của riêng mình. Nếu thần y Lâm mà cố tình vi phạm, đối đầu với chúng tôi thì chúng tôi đành phải dùng vũ lực đẻ giải quyết. Dù sao là người của đại hội thì chúng tôi cũng có trách nhiệm phải làm như vậy.
Tàng Hổ nhìn chăm chăm Lâm Chính và nói.
“Điều này…”, Tổ trưởng Vương không biết phải phản bác như thế nào.
Bạch Họa Thủy cũng giật mình. Bà ta không ngợ sự việc lại tới nước này. Bà ta để tổ trưởng Vương điều động Thiên Hổ Xích Vệ Tổ tới Giang Thành là để giải quyết mối nguy ở đây.
Bà ta không ngờ là Lâm Chính đã trở về. Và xảy ra xung đột với Thiên Hổ Xích Vệ Tổ.
Lần này thì rắc rối rồi. Bạch Họa Thủy cười khổ.
“Sao thế? Các người định duy trì quy tắc của đại hội còn tôi thì không được duy trì quy tắc của Dương Hoa đúng không?”
Lâm Chính đạp lên một tảng đá, nhìn xuống Tàng Hổ bằng vẻ âm sầm.
“Thần y Lâm,cậu đừng tưởng mình sở hữu sức mạnh phi thăng thì có thể đối đầu với chúng tôi. Nếu vừa rồi mà Cửu Tuyệt Tru Thiên Kiếm Trận được thi triển thì cậu đã mất mạng rồi. Tôi cho cậu hai lựa chọn, một là nhanh chóng rời khỏi đây, để chúng tôi đưa hai người này đi. Hai là cậu cùng chúng tôi về đại hội”.
Tàng Hổ lạnh giọng. Giọng điệu ông ta vô cùng bá đạo.
Thế nhưng là tổ trưởng của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ thì sao ông ta không bá đạo cho được.
Các thành viên khác của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ cũng lạnh lùng nhìn Lâm Chính. Tất cả đều tỏ ra vô cùng tự tin.
Tổ trưởng Vương toát mồ hôi, định khuyên can. Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng.
“Có lẽ tôi sẽ không chọn cái nào đâu”, đám đông nín thở.
“Ý của cậu là gì?”, Tàng Hổ chất vấn.
Lâm Chính lấy ra một thanh kiếm dài màu trắng giơ lên cao. Tay anh bùng lên dị hỏa.
“Thả người, sau đó…biến”