-
Chương 3676-3680
Chương 3676: Vì sao?
Trận chiến bên ngoài vẫn đang tiếp tục.
Lúc này, Chu Huyền Long dẫn dắt quân đoàn Long Huyền tinh nhuệ liều mạng ngăn cản các cao thủ Thiên Ma Đạo đang xông vào bên trong.
Tuy các cao thủ Thiên Ma Đạo này đều có thực lực đều hùng mạnh, đều là những kẻ được chọn lọc cẩn thận, thế nhưng quân đoàn Long Huyền hiện tại không thể so với lúc trước.
Lâm Chính vì an nguy của Lâm Thành nên cũng đã dốc hết sức giúp đỡ quân đoàn Long Huyền, không chỉ bảo Tần Bách Tùng cử người đưa đan dược, mà còn giao mấy quyển bí pháp rèn luyện thân thể cho Chu Huyền Long, để các chiến sĩ sử dụng.
Vì thế mà quân đoàn Long Huyền hiện tại có chiến lực phi thường, tuy đối mặt với các tinh anh của Thiên Ma Đạo, nhưng bọn họ vẫn có thể dựa vào ưu thế số lượng ngăn chặn được.
Nhưng chiến sự một khi rơi vào thế giằng co thì các ma nhân của Thiên Ma Đạo sẽ càng thêm điên cuồng.
Bọn họ đều đỏ mắt, nổi điên xông về phía quân đoàn Long Huyền, khi đến gần, ma khí dày đặc cuồn cuộn toả ra bao phủ lấy các chiến sĩ, hơn nữa những luồng ma khí này lại cuồng bạo bất an, năng lượng bùng nổ.
Chu Huyền Long lập tức ý thức được gì đó, cố sức thét lên: “Phòng ngự!”
Khi các chiến sĩ quân đoàn Long Huyền ghép những chiếc khiên lớn được chế tạo đặc biệt lại, những Phong Ma của Thiên Đạo Môn đã tự nổ tung trước mặt nhóm người.
Ầm ầm ầm…
Tiếng nổ vang dội khắp nơi.Từng ma nhân lần lượt lao đến tấn công bằng cách tự sát.
Năng lượng và sức tàn phá phát sinh từ việc tự nổ khiến những chiếc khiên trong tay các chiến sĩ chấn động.
Khiên nổ tung, chiến sĩ cầm khiên không kịp lùi về sau nên bị năng lượng kinh khủng từ vụ nổ nghiền nát thành trăm nghìn mảnh vụn.
Chiến sĩ phía sau thấy vậy lập tức tiến lên.Hai mắt Chu Huyền Long u ám, nghiến răng nghiến lợi.Nhưng đối phương tấn công bằng cách liều mạng như vậy, ông ta căn bản không thể làm được gì.
Mà trong nhóm ma nhân tinh nhuệ ở phía sau có vài ma nhân cao lớn đang giương mắt quan sát. Trong số đó, một người đàn ông mặc áo choàng đỏ như máu, tóc ngắn, bạc trắng bất chợt tiến lên trước.
Nước da người đàn ông xanh xao, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt đỏ như máu lại đầy vẻ hung tàn.
“Tấn công quá chậm!”
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Trước khi trời tối, nhất định phải công phá được tuyến phòng ngự này, giết vào Giang Thành! Nghe cho rõ, sau khi vào Giang Thành, huyết tẩy Giang Thành, không chừa lại một kẻ nào!”
“Tuân mệnh!”
“Đại nhân, thật sự phải huyết tẩy Giang Thành sao? Nếu như vậy, há chẳng phải hoàn toàn trở mặt với phía chính phủ Long Quốc? Chúng ta muốn khai chiến với bên Long Quốc sao?”
Một ma nhân lo lắng bước ra, cẩn thận hỏi.
Nhưng hắn ta vừa dứt lời thì người đàn ông tóc trắng kia đã túm lấy hắn ta, ánh mắt lạnh lẽo trừng một cái: “Nghe đây, Thiên Ma Đạo chúng ta sớm muộn gì cũng khai chiến với chính phủ Long Quốc thôi! Chính phủ Long Quốc chắc chắn sẽ diệt trừ chúng ta, hà tất phải quan tâm nhiều như vậy?”
“Nhưng… Chúng ta có thể là đối thủ của chính phủ Long Quốc sao?”, người kia run lẩy bẩy nói.
“Ha ha ha ha, chúng ta là ma, bọn họ là người, ma không thể đấu được với người sao? Hơn nữa, cậu không biết được tại sao chúng ta phải đánh giết vào Giang Thành à? Giang Thành đối với ma nhân chúng ta mà nói thì chính là một kho báu khổng lồ, ma nhân chúng ta cần uống máu, giết càng nhiều người thì chúng ta sẽ càng lợi hại, có hiểu chưa?”
Người đàn ông tóc trắng nheo mắt cười.Ma nhân kia vừa nghe, hô hấp nhanh hơn, lập tức ý thức được gì đó.Hắn ta vội vàng nâng cổ tay mình lên.
Nơi đó có ma văn đỏ sẫm trông cực kỳ đáng sợ, ma văn được vẽ bằng loại chất liệu đặc biệt lập tức khiến da thịt thối rữa, kết nối với thần kinh.
Hắn ta ý thức được đây là một kiểu thủ đoạn hiến tế.Giết càng nhiều người, uống càng nhiều máu, thực lực càng mạnh.
Nhưng loại thực lực mạnh mẽ như vậy lại không hề thêm vào trên người hắn ta. Trên mặt ma nhân là vẻ kinh hoảng và sợ hãi. Hắn ta hiểu rất rõ điều này có ý nghĩa gì.
“Thế nào? Cậu sợ rồi sao? Đúng là thứ vô dụng!”
Người đàn ông tóc trắng thấy ánh mắt ma nhân kia sợ hãi thì lập tức tát hắn ta mấy cái tát. Ma nhân kia lập tức ho ra máu, đến răng cũng gãy mất năm cái.
“Hèn nhát như vậy sao còn trở thành ma làm gì? Cút đi!”
Người đàn ông tóc trắng đánh bay ma nhân kia ra ngoài. Người kia nặng nề rơi xuống đất, nhưng hắn ta không dám chần chừ, vội vàng bò dậy, quay đầu bỏ chạy.
“Phế vật! Đợi chiến sự kết thúc, tôi sẽ tính sổ với cậu sau!”
Người đàn ông tóc trắng lạnh lùng nói, đang định ra lệnh toàn quân tấn công.
Thì lúc này...
Bùm bùm bùm…Hàng loạt tiếng nổ lớn vang lên từ sau lưng đội ngũ ma nhân.Người đàn ông tóc trắng sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì...
Leng keng!
Kiếm quang hung hiểm từ trên trời giáng xuống, chém thẳng về phía hắn ta. Người đàn ông tóc trắng kinh sợ, vội tránh đi.
Nhưng vẫn chậm một bước. Một cánh tay của hắn ta bị chặt đứt lìa, kiếm lực kinh khủng tựa như sóng triều ập lên người hắn ta, xé nát thân thể hắn ta.
Người đàn ông tóc trắng khắp người đầy máu, vội vàng đứng dậy.
Thế nhưng khi hắn ta nhìn thấy đối thủ thì cả người đều choáng váng.
Chương 3677: Là địch hay bạn?
Chu Huyền Long vẻ mặt căng thẳng, đầu kêu ong ong.
Nhìn đám ma nhân không sợ chết lao về phía trước tự nổ, vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm trọng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, phòng tuyến chắc chắn sẽ không trụ nổi, sớm muộn cũng bị phá.
Phải nghĩ cách ngăn chặn.
Ánh mắt Chu Huyền Long dao động, dốc sức suy nghĩ.
Đúng lúc đó, tiếng nổ liên tục ở phương hướng của ma nhân khiến ông ta chú ý.
“Chuyện này là sao? Có người đang tấn công đám người của Thiên Ma Đạo nữa sao?”.
Chu Huyền Long sửng sốt, không khỏi nghi hoặc hỏi.
“Quân đoàn trưởng!”.
Một đội trưởng của tiểu đội vội vã chạy tới.
“Sao thế?”, Chu Huyền Long hỏi, lại nghe người đó nói: “Thưa quân đoàn trưởng, có đội ngũ đang tấn công người của Thiên Ma Đạo, người của Thiên Ma Đạo sắp không chặn được nữa!”.
“Cái gì?”.
Chu Huyền Long sửng sốt, ngạc nhiên nhìn người kia, vội hỏi: “Đội ngũ nào? Có bao nhiêu người?”.
“Không… Không rõ, người của chúng ta ở trên cao nhìn thấy, những người đó ăn mặc kỳ quái, ai cũng cầm đao cầm thương, vô cùng dũng mãnh, hơn nữa nhân số không nhiều, hình như là… chỉ có mười sáu người…”, đội trưởng đó nói.
“Mười sáu người?”.
Chu Huyền Long run rẩy, chưa phản ứng lại.
Trước mắt đội ngũ của Thiên Ma Đạo có đến gần một nghìn người, mỗi người đều là tinh nhuệ trong Thiên Ma Đạo.
Một đội quân mười sáu người lại đối kháng với đội quân của Thiên Ma Đạo?
“Cậu chắc là… mình không nhìn lầm chứ?”.
Chu Huyền Long nhíu mày hỏi.
Tiểu đội trưởng kia còn chưa trả lời.
Rầm!
Một đường kiếm quang đột nhiên xuyên vào giữa đám người Thiên Ma Đạo ở chiến trường phía trước, sau đó một bóng người tung hoành giữa đám đông, gần trăm người của Thiên Ma Đạo ngã xuống la liệt.
Chu Huyền Long mở to mắt nhìn.
Tất cả người của Thiên Ma Đạo đều dừng tấn công quân đoàn Long Huyền, ngược lại bắt đầu đánh loạn xạ, liên tục rút lui, giống như đang phải chống đỡ gì đó.
Không lâu sau, đại quân của Thiên Ma Đạo bắt đầu rút quân.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?”.
Chu Huyền Long sửng sốt.
“Quân đoàn trưởng, không thể để lỡ thời cơ! Chúng ta hãy mau chóng tiến quân, tiêu diệt kẻ thù!”.
Tiểu đội trưởng đó nói.
“Không được!”.
Chu Huyền Long hoàn hồn lại, nhìn thi thể đầy đất, lên tiếng: “Bây giờ chúng ta còn chưa biết đối phương là địch hay là bạn, sao có thể tùy tiện hành động? Tất cả mọi người canh giữ ở đây, không được cho bất cứ ai vào Giang Thành! Chức trách của chúng ta là bảo vệ người dân Giang Thành! Bây giờ mọi chuyện phải lấy tính mạng người dân làm trọng!”.
“Vâng!”.
Bọn họ đồng thanh đáp lại.
Nhưng tâm trạng mỗi người đều không thể bình tĩnh nổi.
Khi người của Thiên Ma Đạo chạy trốn để lại thi thể đầy đất. Những thi thể đó hoặc là bị cắt làm đôi, hoặc là tan xương nát thịt, hầu như không có thi thể nào hoàn chỉnh.
Rốt cuộc là lực lượng nào chỉ dựa vào mười sáu người đã đánh bại đội quân ma nhân?
Trong lòng Chu Huyền Long vô cùng nặng nề.
Chỉ hi vọng… không phải kẻ địch.
Ầm!
Lúc này, ở chân trời xa lóe lên tia chớp màu xanh lục.
Chu Huyền Long nhìn lên, sắc mặt thâm trầm.
Ông ta biết rõ những tia chớp màu xanh đó có nghĩa gì.
Nhưng bây giờ ông ta không đủ nhân lực, không thể quan tâm đến những người đó.
Đúng lúc đó, một ánh cầu vồng rực rỡ đột nhiên bay vút về phía những tia chớp kia, tốc độ rất nhanh, gần như sắp xé rách bầu trời.
“Đó là?”.
Chu Huyền Long mở to mắt hơn.
Mặc dù không nhìn rõ bóng người trong ánh sáng cầu vồng đó, nhưng không biết vì sao trong lòng ông ta lại dâng lên cảm giác rất quen thuộc…
Chương 3678: Vì sao lại đến Giang Thành?
Tia chớp màu xanh lục biến mất, mười mấy bóng người đáp xuống bên ngoài Giang Thành.
Ở bên ngoài, một nhóm cao thủ Tử Vực đang tiếp ứng cho những người chạy ra từ Giang Thành.
“Tạm ổn rồi chứ?”.
Những người đó chạy tới xe đã chuẩn bị sẵn, bọn họ vừa lên xe, Tiền Thâm dẫn đội lên tiếng hỏi.
“Hiệu suất của đám người Thiên Ma Đạo không tệ, tôi nghĩ tám thủ vệ cấm địa đã bắt được người cần bắt! Lần này Dương Hoa tiêu rồi, chúng ta có thể đi rồi!”.
Phó đội trưởng Hàn Khôn cười đáp.
“Tô Nhu, Mã Hải, Tần Bách Tùng thế nào rồi?”, Tiền Thâm hỏi.
“Mã Hải đã được đưa đi, khi chúng tôi rời đi, Tô Nhu cũng bị chặn lại, bây giờ chắc là đã bị bắt đưa đến Thiên Ma Đạo! Tần Bách Tùng thì sao có thể chạy trốn được?”.
Hàn Khôn đốt điếu thuốc, cười nói.
“Vậy thì tốt!”, Tiền Thâm hài lòng gật đầu.
“Thần y Lâm ở Giang Thành quá to gan, dám đối đầu với Tử Vực chúng ta. Lần này Thiên Ma Đạo bắt bao nhiêu người của hắn, chắc chắn sẽ dùng những người này làm con tin đối phó với hắn. Thần y Lâm này chết chắc rồi!”, ở vị trí phó lái, một cô gái vóc dáng bốc lửa, môi đỏ da trắng, lạnh lùng cười nói.
“Các người không làm bại lộ thân phận chứ?”.
Tiền Thâm hỏi.
“Yên tâm, mọi người đều hanh động rất bí mật! Có lẽ chính phủ Long Quốc không hề biết Tử Vực chúng ta đã tham dự!”, Hàn Khôn cười nói.
“Vậy thì tốt!”.
Tiền Thâm gật đầu: “Lần này là trợ giúp Thiên Ma Đạo đối phó với Dương Hoa, nếu để chính phủ Long Quốc biết Tử Vực chúng ta cũng tham dự thì khó mà bảo đảm họ sẽ không đàn áp Tử Vực chúng ta. Nếu bị chính phủ đàn áp thì không phải tin tốt đối với Tử Vực!”.
“Tiền đại nhân yên tâm, lần này Dương Hoa chắc chắn sẽ bị diệt. Ngay cả thủ vệ cấm địa cũng ra quân, xem ra đạo chủ đã quyết tâm tiêu diệt Dương Hoa. Thật ra, dù chúng ta không đến, tình thế này cũng đã định sẵn, cần gì phải lo?”.
“Nói cũng phải, lái xe đi, quay về thôi!”.
“Vâng!”.
Đội xe chậm rãi khởi động.
Người của Tử Vực đều nở nụ cười, định rời khỏi Giang Thành quay về Tử Vực.
Đúng lúc đó.
Vèo!
Một ánh cầu vồng lướt qua đội xe, sau đó đáp xuống phía trước đội xe.
Vù!
Cầu vồng hạ xuống, mặt đất chấn động, con đường phía trước đều bị đạp nứt.
Tất cả xe đều phanh gấp, người trong xe kinh ngạc nhìn người đột nhiên xuất hiện.
“Chuyện gì thế?”.
“Đó… Đó là ai?”.
“Mọi người cẩn thận! Xuống xe xem xem!”.
Tiền Thâm nghiêm túc nói, kéo cửa xe bước xuống.
Hàn Khôn và người phụ nữ Triển Hồng kia cũng xuống xe.
Mọi người vận chuyển khí kình gần như ngay lập tức, cẩn thận tiến đến gần người vừa đáp xuống.
Tiền Thâm quan sát người trước mắt.
Người đó quay lưng với bọn họ, toàn thân áo trắng, tóc trắng tung bay, khí tức sâu xa không thể nắm bắt.
“Cậu là ai? Vì sao lại chặn đường chúng tôi?”.
Tiền Thâm nghiêm túc hỏi.
Lúc này, người đó quay lại, nhìn chằm chằm đám người Tiền Thâm.
“Thần y Lâm?”.
Triển Hồng lập tức la lên.
Bọn họ đều biến sắc.
Không ai ngờ thần y Lâm lại xuất hiện ở nơi này!
Chuyện này là sao?
Chẳng phải lúc này anh phải đi cứu người của Dương Hoa hay sao? Chẳng phải anh phải đang xử lý những ma nhân xung quanh Giang Thành hay sao?
Sao lại chạy tới chặn đội xe của bọn họ?
“Các người là người của Tử Vực đúng không? Vì sao… lại đến Giang Thành?”.
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Thần y Lâm! Chúng tôi đi đâu thì liên quan gì đến cậu? Giang Thành là lãnh thổ của Long Quốc, chúng tôi là công dân Long Quốc, chẳng lẽ chúng tôi đến đây cũng phải báo cáo cho cậu?”.
Hàn Khôn ném điếu thuốc trong tay đi, khinh thường hừ một tiếng, nói.
Ngay khi hắn vừa dứt lời.
Vèo!
Một làn gió lướt qua gò má đám người Tiền Thâm và Triển Hồng.
Sau đó, trong tay Lâm Chính đã bắt giữ một người.
Tiền Thâm mở to mắt.
Triển Hồng vội vàng nhìn sang bên cạnh, lúc này mới phát hiện Hàn Khôn ở bên cạnh đã biến mất, người trong tay Lâm Chính lại chính là Hàn Khôn!
Chương 3679: Bỏ chạy
Tốc độ quá nhanh!
Đám người Tiền Thâm căng thẳng.
Thực lực thế này thật khiến người ta không thể tin được.
“Tiền đại nhân!”.
Tim Triển Hồng đập mạnh, nhỏ giọng gọi.
“Bình tĩnh, đừng lỗ mãng, thực lực của thần y Lâm hình như mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều. Nếu giao đấu với cậu ta, một khi bị chặn đường, đợi người của Dương Hoa và chính phủ Long Quốc đến đây thì tình hình sẽ rất tệ!”, Tiền Thâm nói.
Triển Hồng gật đầu.
Bọn họ căng thẳng nhìn phía trước.
“Thần y Lâm, cậu làm gì vậy? Cậu thả Hàn Khôn ra trước, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói chuyện”.
Tiền Thâm nói.
Ông ta tin rằng người bên mình không để lộ manh mối gì cả, vậy thì có thể dùng lời nói để khuyên nhủ Lâm Chính rời đi.
Nhưng ông ta không biết được sự phẫn nộ trong lòng Lâm Chính lúc này.
Thiên Ma Đạo đang tấn công Giang Thành, làm gì có chuyện người của Tử Vực xuất hiện vào lúc này để giúp đỡ Dương Hoa hoặc đi du lịch?
Lâm Chính không phải kẻ ngốc, không dễ lừa như vậy.
“Nói tôi nghe, rốt cuộc các người đến Giang Thành để làm gì?”.
Lâm Chính nói.
Giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.
“Thần y Lâm, chúng tôi… chúng tôi chỉ là có chút chuyện cần làm, không phải đến để đối phó với Dương Hoa, anh đừng hiểu lầm…”, Triển Hồng cười gượng, nói.
Nhưng cô ta vừa nói xong, tay Lâm Chính đột nhiên dùng sức.
Rắc!
Hàn Khôn bị anh tóm trong tay dừng giãy giụa, tay chân buông lỏng, cứ vậy mà chết.
Người của Tử Vực nín thở.
“Thần y Lâm! Cậu! Cậu làm gì vậy? Chẳng lẽ cậu muốn chiến đấu?”.
Vẻ mặt Tiền Thâm lạnh băng, siết chặt nắm đấm, quát lên.
“Ở đây không có ai ngu cả, các người dẫn theo nhiều người đến Giang Thành như vậy không phải để đối phó với Dương Hoa, chẳng lẽ đến để chúc thọ tôi? Nếu tôi đoán không lầm, các người định trợ giúp Thiên Ma Đạo đối phó với Dương Hoa đúng không?”.
Lâm Chính quăng thi thể của Hàn Khôn sang một bên, lạnh nhạt nói.
Tiền Thâm nheo mắt, muốn biện hộ nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Ông ta nhận ra được Lâm Chính đã hạ quyết tâm. Giờ phút này, mình có nói gì cũng vô dụng. Chỉ có thể chiến đấu một trận!
Soạt!
Tất cả cao thủ Tử Vực ở trên xe đều bước xuống.
Phải gần một trăm người.
“Thần y Lâm, đừng tưởng Tử Vực chúng tôi sợ cậu. Nếu thật sự chiến đấu, cùng lắm thì liều mạng cá chết lưới rách mà thôi!”.
Tiền Thâm quát.
“Vậy thì để tôi xem cá có chết, lưới có rách hay không!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Giết!”.
Tiền Thâm không do dự, phất tay hô lên.
Cao thủ Tử Vực đều xông về phía Lâm Chính.
Ngay lúc này, Lâm Chính cũng hành động.
Cơ thể anh giống như tia chớp, hầu như chỉ chớp mắt đã lao vào giữa đám người Tử Vực, giống như hổ nhảy vào bầy dê, tàn sát trong đám đông.
Lâm Chính không hề phòng ngự, hoàn toàn phớt lờ đòn tấn công của đám người Tử Vực, tập trung đánh vào chỗ hiểm yếu trên người bọn họ.
Mỗi quyền mỗi chưởng giống như vô hình, tàn bạo phi phàm.
Anh đánh vào kẻ nào kẻ đó sẽ bị đánh nát thành mảnh vụn, chết không toàn thây.
Ngược lại, người của Tử Vực tấn công Lâm Chính nhưng không thể làm anh bị thương mảy may.
Lâm Chính cứ như mình đồng da sắt, cương thân bất hoại!
“Sao có thể?”.
Tiền Thâm há hốc miệng.
Triển Hồng cũng ngạc nhiên: “Thần y Lâm ở Giang Thành mạnh đến thế sao? Vì sao người của chúng ta không làm hắn bị thương được?”.
Hai người vừa mới đến Giang Thành, chưa từng gặp thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng.
Bọn họ chỉ tìm hiểu mọi thứ liên quan đến Lâm Chính thông qua tài liệu Tử Vực thu thập được.
Theo cách nói của Tử Vực, mặc dù thần y Lâm ở Giang Thành thiên phú dị bẩm, thực lực siêu phàm nhưng chung quy vẫn còn quá trẻ, thực lực cùng lắm chỉ ngang trưởng lão Tử Vực. Tuy mạnh nhưng nếu bố trí bẫy rập, phái cao thủ bao vây thì giết chết anh không khó.
Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, đây là thực lực sánh ngang với trưởng lão Tử Vực sao?
Đây có khác nào sự tồn tại vô địch!
“Đi!”.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Tiền Thâm đã nhận thức được tình hình không ổn, không nghĩ ngợi gì mà kéo theo Triển Hồng chui vào xe, đạp ga chạy thẳng vào trong Giang Thành.
Lâm Chính không đuổi theo ngay mà quay ra tàn sát người của Tử Vực ở hiện trường. Sau đó, anh mới nhìn theo hướng xe đã chạy xa mấy cây số, tung người nhảy lên, lao vút đi giữa không trung, đuổi theo bọn họ.
“Tiền Thâm đại nhân! Sao chúng ta lại chạy vào Giang Thành? Thế này thì khác nào dê vào miệng cọp?”.
Triển Hồng run rẩy hét lên.
“Đừng ồn!”.
Tiền Thâm nói: “Con đường sống duy nhất của chúng ta bây giờ là nhờ cậy sự giúp đỡ của tám thủ vệ cấm địa! Chỉ có bọn họ mới có thể chặn được thần y Lâm! Nếu không, chúng ta sẽ không thoát được sự truy kích của thần y Lâm, chỉ còn đường chết!”.
“Tám thủ vệ cấm địa ở đâu? Họ… Họ đang ở đâu?”.
“Đừng vội, tin cuối cùng tôi nhận được là họ đang ở một trung tâm mua sắm của Giang Thành, chỉ cần chúng ta đến trung tâm mua sắm, chắc chắn có thể gặp được họ!”.
Tiền Thâm sốt ruột nói, thấy xe chạy không nhanh bèn dùng khí kình bao bọc bốn bánh xe, tăng tốc độ di chuyển của xe.
Chiếc xe giống như sắp bay lên.
Cuối cùng, sau một đường va đập lung tung, xe đã đến gần trung tâm mua sắm.
Nhưng ngạc nhiên là ở gần trung tâm mua sắm không có ma khí dày nặng của thủ vệ cấm địa, chỉ có một ít khí tức lan tràn ở chính giữa trung tâm mua sắm.
“Chẳng lẽ… họ đi rồi?”, Triển Hồng run rẩy hỏi.
“Không thể nào! Nếu bọn họ đi rồi thì cũng phải để lại quỹ đạo khí tức, có thể men theo quỹ đạo khí tức tìm bọn họ. Nhưng khí tức lại đứt đoạn ở bên trong trung tâm mua sắm…”.
“Chẳng lẽ… bọn họ bị giết rồi?”.
Triển Hồng mặt tái nhợt, run rẩy hỏi.
“Im đi!”.
Tiền Thâm tát vào mặt Triển Hồng, tức giận nói: “Tám thủ vệ cấm địa mạnh đến mức nào, Dương Hoa dựa vào đâu giết bọn họ? Cô im đi, yên lặng cho tôi!”.
Triển Hồng bị tát ôm mặt không dám lên tiếng.
Vèo!
Đúng lúc đó, một bóng người bay tới nhanh như chớp, đạp lên đầu xe Mercedes.
Hai người hoảng sợ biến sắc.
Đó chính là Lâm Chính!
Chương 3680: Chúng ta gặp may rồi
Tiền Thâm và Triển Hồng tái mặt. Họ lập tức lao ra khỏi xe về phía trung tâm. Bọn họ không ngờ Lâm Chính lại tới đây nhanh như vậy. Nếu vậy thì tức là đám người chặn Lâm Chính kia đã chết hết rồi sao?
Tiền Thâm cảm thấy da đầu tê dại. Cần phải biết lần hành động này là do tầng lớp cấp cao của Tử Vực chỉ huy, những người được cử tới đều là những cao thủ cả.
Bọn họ mới cầm cự được bao lâu mà đã thành ra như vậy rồi? Thực lực của thần y Lâm rốt cuộc mạnh tới mức nào chứ?
Hai người vội chạy tới hiện trường. Hi vọng duy nhất lúc này của họ là thấy ma khi vẫn còn ở đâu đó quanh đây. Ma khí quá tinh thuần nên chưa tan biến hết.
Đây chắc chắn là khí tức của những người canh giữ cấm địa. Lúc này Tiền Thâm chỉ hi vọng người của cấm địa chỉ đang thu khí tức của mình lại nên mới yếu như vậy.
Nếu mà bọn họ còn ở đấy thì Tiền Thâm còn cảm thấy có chút hi vọng. Hai người họ thầm cầu nguyện. Họ cảm thấy run rẩy, chỉ hi vọng có kỳ tích xảy ra.
Hai người nhanh chóng lao tới đống đổ nát. Bọn họ cũng ngay lập tức nhìn thấy bóng hình của một thủ vệ cấm địa. Thế nhưng…bóng hình này chỉ còn là một cơ thể tàn nát.
“Không…thể nào?”, Tiền Thâm sững sờ.
“Á”, Triển Hồng sợ tới mức ngồi phịch ra đất, mặt tái mét nhìn các thi thể nát bấy nhầy. Nếu không phải tận mắt được nhìn thấy thì chắc không ai dám tin.
Tám thủ vệ…đều đã chết ở đây.
“Là giả! Chắc chắn là giả! Tiền đại nhân, tất cả là giả đúng không?”, Triển Hồng run rẩy, cô ta như muốn phát điên.
Tiền Thâm cũng vô cùng bàng hoàng. Hế nhưng ông ta bình tĩnh hơn Triển Hồng nhiều. Ông ta hít một hơi thật sâu, khẽ nói: “Đến cả thủ vệ cũng chết thì e rằng…chúng ta cũng hết đường sống rồi”.
“Không”, Triển Hồng lao tới bên cạnh một thi thể và gào lên với vẻ bất lực: “Các vị đại nhân, mọi người ở đâu, mau ra đây, chúng ta cùng giết thần y Lâm. Mau lên”.
Cô ta chỉ nhìn thấy có một thi thể. Cô ta tin bảy thủ vệ khác vẫn còn sống. Thế như hiện trường đáp lại cô ta bằng sự vắng ngắt và lạnh lẽo.
Triển Hồng sững sờ, nhìn bốn phía. Tiền Thâm cũng nhắm mắt lại. Lâm Chính bước ra từ đống đổ nát nhìn hai người họ.
“Không cần tốn công sức làm gì. Tất cả tám thủ vệ đã bị giết rồi. Nếu như mọi người muốn gặp họ thì có thể tới tổng bộ Hoa Dương để gặp.
Tiền Thâm nín thở, trố tròn mắt: “Cậu nói cái gì? Cậu…bắt sống họ sao?”
“Có vấn đề gì à?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Không thể nào! Đó là đại ma của Thiên Ma Đạo. Thực lực của họ thông thiên và là những kẻ vô địch. Cậu...sao có thể bắt sống được họ chứ?”
Tiền Thâm hét lớn, không thể chấp nhận được sự thật này. Lâm Chính lắc đầu, bước tới. Tiền Thâm bặm môi, phất mạnh tay.
Có lẽ ông ta muốn phản công. Thế nhưng đòn tấn công của ông ta chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Một tiếng keng vang lên, sức mạnh va đập vào người Lâm Chính tóe lửa sau đó tan biến.
Lâm Chính chẳng hề hấn gì. Hai người như mất hồn, đứng ngây ra đó. Anh chẳng buồn quan tâm tới đòn tấn công của Tiền Thâm.
Nếu không đích thân được trải nghiệm thì có lẽ họ không tin. Tiền Thâm là một trong những cao thủ hàng đầu của Tử Vực mà.
“Xong rồi! Xong thật rồi”, Tiền Thâm lầm bầm, hai chân run rẩy lùi về sau.
Triển Hồng cũng như muốn sụp đổ.
Đúng lúc này...Có âm thanh nặng nề vọng tới. Lâm Chính chau mày, quay qua nhìn.
Ở một góc của đống đổ nát, một bóng hình mặc áo màu đen cầm kiếm xuất hiện.
“Đây là...người của đại hội”, Tiền Thâm lập tức chú ý thấy ký hiệu trên trang phục của đối phương. Ông ta vui lắm, lập tức chạy tới quỳ xuống: “Đại nhân cứu mạng, thần y Lâm của Giang Thành giết chết người của chúng tôi. Xin đại nhân cứu giúp”.
Lúc này Tiền Thâm như vớ được cọng cỏ cứu mạng nên không ngừng cầu xin người vừa xuất hiện. Triển Hồng giật mình, cũng vội vàng chạy tới và khấu đầu.
Mặc dù bọn họ không biết người này có thực lực và địa vị như thế nào. Nhưng chỉ cần là người của đại hội thì chắc chắ là sẽ có khả năng chấn nhiếp.
Lâm Chính nhìn người này. Anh có thể cảm nhận được thực lực của đối phương không hề tầm thường. Ít nhất thì người này cũng có thực lực cao hơn đội thủ vệ của cấm địa.
Đúng lúc này...Vô số bóng bình từ trong không trung đáp xuống.
Bọn họ đứng đó, phát ra sức mạnh vô cùng ghê gớm. Tiền Thâm giật mình, ông ta càng tỏ ra vui mừng hơn.
Khí tức này thật đáng sợ. Người của đại hội đều vô cùng đáng sợ.
“Chúng ta may mắn rồi. Chúng ta được cứu rồi”, Tiền Thâm kích động tới mức không nói nên lời.
“Tiền đại nhân, những người này....là ai của đại hội vậy?”, Triển Hồng run rẩy hỏi.
“Tôi cũng không rõ lắm”, Tiền Thâm cẩn thận nhìn trang phục của họ thì thấy trên quần áo của họ đều có hình đầu rồng.
“Những người này...lẽ nào là người của Thiên Hổ”.
“Thiên Hổ sao”, Triển Hồng nheo mắt.
Tiền Thâm lầm bầm: “Thiên Hổ...Xích Vệ Tổ”.
Trận chiến bên ngoài vẫn đang tiếp tục.
Lúc này, Chu Huyền Long dẫn dắt quân đoàn Long Huyền tinh nhuệ liều mạng ngăn cản các cao thủ Thiên Ma Đạo đang xông vào bên trong.
Tuy các cao thủ Thiên Ma Đạo này đều có thực lực đều hùng mạnh, đều là những kẻ được chọn lọc cẩn thận, thế nhưng quân đoàn Long Huyền hiện tại không thể so với lúc trước.
Lâm Chính vì an nguy của Lâm Thành nên cũng đã dốc hết sức giúp đỡ quân đoàn Long Huyền, không chỉ bảo Tần Bách Tùng cử người đưa đan dược, mà còn giao mấy quyển bí pháp rèn luyện thân thể cho Chu Huyền Long, để các chiến sĩ sử dụng.
Vì thế mà quân đoàn Long Huyền hiện tại có chiến lực phi thường, tuy đối mặt với các tinh anh của Thiên Ma Đạo, nhưng bọn họ vẫn có thể dựa vào ưu thế số lượng ngăn chặn được.
Nhưng chiến sự một khi rơi vào thế giằng co thì các ma nhân của Thiên Ma Đạo sẽ càng thêm điên cuồng.
Bọn họ đều đỏ mắt, nổi điên xông về phía quân đoàn Long Huyền, khi đến gần, ma khí dày đặc cuồn cuộn toả ra bao phủ lấy các chiến sĩ, hơn nữa những luồng ma khí này lại cuồng bạo bất an, năng lượng bùng nổ.
Chu Huyền Long lập tức ý thức được gì đó, cố sức thét lên: “Phòng ngự!”
Khi các chiến sĩ quân đoàn Long Huyền ghép những chiếc khiên lớn được chế tạo đặc biệt lại, những Phong Ma của Thiên Đạo Môn đã tự nổ tung trước mặt nhóm người.
Ầm ầm ầm…
Tiếng nổ vang dội khắp nơi.Từng ma nhân lần lượt lao đến tấn công bằng cách tự sát.
Năng lượng và sức tàn phá phát sinh từ việc tự nổ khiến những chiếc khiên trong tay các chiến sĩ chấn động.
Khiên nổ tung, chiến sĩ cầm khiên không kịp lùi về sau nên bị năng lượng kinh khủng từ vụ nổ nghiền nát thành trăm nghìn mảnh vụn.
Chiến sĩ phía sau thấy vậy lập tức tiến lên.Hai mắt Chu Huyền Long u ám, nghiến răng nghiến lợi.Nhưng đối phương tấn công bằng cách liều mạng như vậy, ông ta căn bản không thể làm được gì.
Mà trong nhóm ma nhân tinh nhuệ ở phía sau có vài ma nhân cao lớn đang giương mắt quan sát. Trong số đó, một người đàn ông mặc áo choàng đỏ như máu, tóc ngắn, bạc trắng bất chợt tiến lên trước.
Nước da người đàn ông xanh xao, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt đỏ như máu lại đầy vẻ hung tàn.
“Tấn công quá chậm!”
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Trước khi trời tối, nhất định phải công phá được tuyến phòng ngự này, giết vào Giang Thành! Nghe cho rõ, sau khi vào Giang Thành, huyết tẩy Giang Thành, không chừa lại một kẻ nào!”
“Tuân mệnh!”
“Đại nhân, thật sự phải huyết tẩy Giang Thành sao? Nếu như vậy, há chẳng phải hoàn toàn trở mặt với phía chính phủ Long Quốc? Chúng ta muốn khai chiến với bên Long Quốc sao?”
Một ma nhân lo lắng bước ra, cẩn thận hỏi.
Nhưng hắn ta vừa dứt lời thì người đàn ông tóc trắng kia đã túm lấy hắn ta, ánh mắt lạnh lẽo trừng một cái: “Nghe đây, Thiên Ma Đạo chúng ta sớm muộn gì cũng khai chiến với chính phủ Long Quốc thôi! Chính phủ Long Quốc chắc chắn sẽ diệt trừ chúng ta, hà tất phải quan tâm nhiều như vậy?”
“Nhưng… Chúng ta có thể là đối thủ của chính phủ Long Quốc sao?”, người kia run lẩy bẩy nói.
“Ha ha ha ha, chúng ta là ma, bọn họ là người, ma không thể đấu được với người sao? Hơn nữa, cậu không biết được tại sao chúng ta phải đánh giết vào Giang Thành à? Giang Thành đối với ma nhân chúng ta mà nói thì chính là một kho báu khổng lồ, ma nhân chúng ta cần uống máu, giết càng nhiều người thì chúng ta sẽ càng lợi hại, có hiểu chưa?”
Người đàn ông tóc trắng nheo mắt cười.Ma nhân kia vừa nghe, hô hấp nhanh hơn, lập tức ý thức được gì đó.Hắn ta vội vàng nâng cổ tay mình lên.
Nơi đó có ma văn đỏ sẫm trông cực kỳ đáng sợ, ma văn được vẽ bằng loại chất liệu đặc biệt lập tức khiến da thịt thối rữa, kết nối với thần kinh.
Hắn ta ý thức được đây là một kiểu thủ đoạn hiến tế.Giết càng nhiều người, uống càng nhiều máu, thực lực càng mạnh.
Nhưng loại thực lực mạnh mẽ như vậy lại không hề thêm vào trên người hắn ta. Trên mặt ma nhân là vẻ kinh hoảng và sợ hãi. Hắn ta hiểu rất rõ điều này có ý nghĩa gì.
“Thế nào? Cậu sợ rồi sao? Đúng là thứ vô dụng!”
Người đàn ông tóc trắng thấy ánh mắt ma nhân kia sợ hãi thì lập tức tát hắn ta mấy cái tát. Ma nhân kia lập tức ho ra máu, đến răng cũng gãy mất năm cái.
“Hèn nhát như vậy sao còn trở thành ma làm gì? Cút đi!”
Người đàn ông tóc trắng đánh bay ma nhân kia ra ngoài. Người kia nặng nề rơi xuống đất, nhưng hắn ta không dám chần chừ, vội vàng bò dậy, quay đầu bỏ chạy.
“Phế vật! Đợi chiến sự kết thúc, tôi sẽ tính sổ với cậu sau!”
Người đàn ông tóc trắng lạnh lùng nói, đang định ra lệnh toàn quân tấn công.
Thì lúc này...
Bùm bùm bùm…Hàng loạt tiếng nổ lớn vang lên từ sau lưng đội ngũ ma nhân.Người đàn ông tóc trắng sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì...
Leng keng!
Kiếm quang hung hiểm từ trên trời giáng xuống, chém thẳng về phía hắn ta. Người đàn ông tóc trắng kinh sợ, vội tránh đi.
Nhưng vẫn chậm một bước. Một cánh tay của hắn ta bị chặt đứt lìa, kiếm lực kinh khủng tựa như sóng triều ập lên người hắn ta, xé nát thân thể hắn ta.
Người đàn ông tóc trắng khắp người đầy máu, vội vàng đứng dậy.
Thế nhưng khi hắn ta nhìn thấy đối thủ thì cả người đều choáng váng.
Chương 3677: Là địch hay bạn?
Chu Huyền Long vẻ mặt căng thẳng, đầu kêu ong ong.
Nhìn đám ma nhân không sợ chết lao về phía trước tự nổ, vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm trọng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, phòng tuyến chắc chắn sẽ không trụ nổi, sớm muộn cũng bị phá.
Phải nghĩ cách ngăn chặn.
Ánh mắt Chu Huyền Long dao động, dốc sức suy nghĩ.
Đúng lúc đó, tiếng nổ liên tục ở phương hướng của ma nhân khiến ông ta chú ý.
“Chuyện này là sao? Có người đang tấn công đám người của Thiên Ma Đạo nữa sao?”.
Chu Huyền Long sửng sốt, không khỏi nghi hoặc hỏi.
“Quân đoàn trưởng!”.
Một đội trưởng của tiểu đội vội vã chạy tới.
“Sao thế?”, Chu Huyền Long hỏi, lại nghe người đó nói: “Thưa quân đoàn trưởng, có đội ngũ đang tấn công người của Thiên Ma Đạo, người của Thiên Ma Đạo sắp không chặn được nữa!”.
“Cái gì?”.
Chu Huyền Long sửng sốt, ngạc nhiên nhìn người kia, vội hỏi: “Đội ngũ nào? Có bao nhiêu người?”.
“Không… Không rõ, người của chúng ta ở trên cao nhìn thấy, những người đó ăn mặc kỳ quái, ai cũng cầm đao cầm thương, vô cùng dũng mãnh, hơn nữa nhân số không nhiều, hình như là… chỉ có mười sáu người…”, đội trưởng đó nói.
“Mười sáu người?”.
Chu Huyền Long run rẩy, chưa phản ứng lại.
Trước mắt đội ngũ của Thiên Ma Đạo có đến gần một nghìn người, mỗi người đều là tinh nhuệ trong Thiên Ma Đạo.
Một đội quân mười sáu người lại đối kháng với đội quân của Thiên Ma Đạo?
“Cậu chắc là… mình không nhìn lầm chứ?”.
Chu Huyền Long nhíu mày hỏi.
Tiểu đội trưởng kia còn chưa trả lời.
Rầm!
Một đường kiếm quang đột nhiên xuyên vào giữa đám người Thiên Ma Đạo ở chiến trường phía trước, sau đó một bóng người tung hoành giữa đám đông, gần trăm người của Thiên Ma Đạo ngã xuống la liệt.
Chu Huyền Long mở to mắt nhìn.
Tất cả người của Thiên Ma Đạo đều dừng tấn công quân đoàn Long Huyền, ngược lại bắt đầu đánh loạn xạ, liên tục rút lui, giống như đang phải chống đỡ gì đó.
Không lâu sau, đại quân của Thiên Ma Đạo bắt đầu rút quân.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?”.
Chu Huyền Long sửng sốt.
“Quân đoàn trưởng, không thể để lỡ thời cơ! Chúng ta hãy mau chóng tiến quân, tiêu diệt kẻ thù!”.
Tiểu đội trưởng đó nói.
“Không được!”.
Chu Huyền Long hoàn hồn lại, nhìn thi thể đầy đất, lên tiếng: “Bây giờ chúng ta còn chưa biết đối phương là địch hay là bạn, sao có thể tùy tiện hành động? Tất cả mọi người canh giữ ở đây, không được cho bất cứ ai vào Giang Thành! Chức trách của chúng ta là bảo vệ người dân Giang Thành! Bây giờ mọi chuyện phải lấy tính mạng người dân làm trọng!”.
“Vâng!”.
Bọn họ đồng thanh đáp lại.
Nhưng tâm trạng mỗi người đều không thể bình tĩnh nổi.
Khi người của Thiên Ma Đạo chạy trốn để lại thi thể đầy đất. Những thi thể đó hoặc là bị cắt làm đôi, hoặc là tan xương nát thịt, hầu như không có thi thể nào hoàn chỉnh.
Rốt cuộc là lực lượng nào chỉ dựa vào mười sáu người đã đánh bại đội quân ma nhân?
Trong lòng Chu Huyền Long vô cùng nặng nề.
Chỉ hi vọng… không phải kẻ địch.
Ầm!
Lúc này, ở chân trời xa lóe lên tia chớp màu xanh lục.
Chu Huyền Long nhìn lên, sắc mặt thâm trầm.
Ông ta biết rõ những tia chớp màu xanh đó có nghĩa gì.
Nhưng bây giờ ông ta không đủ nhân lực, không thể quan tâm đến những người đó.
Đúng lúc đó, một ánh cầu vồng rực rỡ đột nhiên bay vút về phía những tia chớp kia, tốc độ rất nhanh, gần như sắp xé rách bầu trời.
“Đó là?”.
Chu Huyền Long mở to mắt hơn.
Mặc dù không nhìn rõ bóng người trong ánh sáng cầu vồng đó, nhưng không biết vì sao trong lòng ông ta lại dâng lên cảm giác rất quen thuộc…
Chương 3678: Vì sao lại đến Giang Thành?
Tia chớp màu xanh lục biến mất, mười mấy bóng người đáp xuống bên ngoài Giang Thành.
Ở bên ngoài, một nhóm cao thủ Tử Vực đang tiếp ứng cho những người chạy ra từ Giang Thành.
“Tạm ổn rồi chứ?”.
Những người đó chạy tới xe đã chuẩn bị sẵn, bọn họ vừa lên xe, Tiền Thâm dẫn đội lên tiếng hỏi.
“Hiệu suất của đám người Thiên Ma Đạo không tệ, tôi nghĩ tám thủ vệ cấm địa đã bắt được người cần bắt! Lần này Dương Hoa tiêu rồi, chúng ta có thể đi rồi!”.
Phó đội trưởng Hàn Khôn cười đáp.
“Tô Nhu, Mã Hải, Tần Bách Tùng thế nào rồi?”, Tiền Thâm hỏi.
“Mã Hải đã được đưa đi, khi chúng tôi rời đi, Tô Nhu cũng bị chặn lại, bây giờ chắc là đã bị bắt đưa đến Thiên Ma Đạo! Tần Bách Tùng thì sao có thể chạy trốn được?”.
Hàn Khôn đốt điếu thuốc, cười nói.
“Vậy thì tốt!”, Tiền Thâm hài lòng gật đầu.
“Thần y Lâm ở Giang Thành quá to gan, dám đối đầu với Tử Vực chúng ta. Lần này Thiên Ma Đạo bắt bao nhiêu người của hắn, chắc chắn sẽ dùng những người này làm con tin đối phó với hắn. Thần y Lâm này chết chắc rồi!”, ở vị trí phó lái, một cô gái vóc dáng bốc lửa, môi đỏ da trắng, lạnh lùng cười nói.
“Các người không làm bại lộ thân phận chứ?”.
Tiền Thâm hỏi.
“Yên tâm, mọi người đều hanh động rất bí mật! Có lẽ chính phủ Long Quốc không hề biết Tử Vực chúng ta đã tham dự!”, Hàn Khôn cười nói.
“Vậy thì tốt!”.
Tiền Thâm gật đầu: “Lần này là trợ giúp Thiên Ma Đạo đối phó với Dương Hoa, nếu để chính phủ Long Quốc biết Tử Vực chúng ta cũng tham dự thì khó mà bảo đảm họ sẽ không đàn áp Tử Vực chúng ta. Nếu bị chính phủ đàn áp thì không phải tin tốt đối với Tử Vực!”.
“Tiền đại nhân yên tâm, lần này Dương Hoa chắc chắn sẽ bị diệt. Ngay cả thủ vệ cấm địa cũng ra quân, xem ra đạo chủ đã quyết tâm tiêu diệt Dương Hoa. Thật ra, dù chúng ta không đến, tình thế này cũng đã định sẵn, cần gì phải lo?”.
“Nói cũng phải, lái xe đi, quay về thôi!”.
“Vâng!”.
Đội xe chậm rãi khởi động.
Người của Tử Vực đều nở nụ cười, định rời khỏi Giang Thành quay về Tử Vực.
Đúng lúc đó.
Vèo!
Một ánh cầu vồng lướt qua đội xe, sau đó đáp xuống phía trước đội xe.
Vù!
Cầu vồng hạ xuống, mặt đất chấn động, con đường phía trước đều bị đạp nứt.
Tất cả xe đều phanh gấp, người trong xe kinh ngạc nhìn người đột nhiên xuất hiện.
“Chuyện gì thế?”.
“Đó… Đó là ai?”.
“Mọi người cẩn thận! Xuống xe xem xem!”.
Tiền Thâm nghiêm túc nói, kéo cửa xe bước xuống.
Hàn Khôn và người phụ nữ Triển Hồng kia cũng xuống xe.
Mọi người vận chuyển khí kình gần như ngay lập tức, cẩn thận tiến đến gần người vừa đáp xuống.
Tiền Thâm quan sát người trước mắt.
Người đó quay lưng với bọn họ, toàn thân áo trắng, tóc trắng tung bay, khí tức sâu xa không thể nắm bắt.
“Cậu là ai? Vì sao lại chặn đường chúng tôi?”.
Tiền Thâm nghiêm túc hỏi.
Lúc này, người đó quay lại, nhìn chằm chằm đám người Tiền Thâm.
“Thần y Lâm?”.
Triển Hồng lập tức la lên.
Bọn họ đều biến sắc.
Không ai ngờ thần y Lâm lại xuất hiện ở nơi này!
Chuyện này là sao?
Chẳng phải lúc này anh phải đi cứu người của Dương Hoa hay sao? Chẳng phải anh phải đang xử lý những ma nhân xung quanh Giang Thành hay sao?
Sao lại chạy tới chặn đội xe của bọn họ?
“Các người là người của Tử Vực đúng không? Vì sao… lại đến Giang Thành?”.
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Thần y Lâm! Chúng tôi đi đâu thì liên quan gì đến cậu? Giang Thành là lãnh thổ của Long Quốc, chúng tôi là công dân Long Quốc, chẳng lẽ chúng tôi đến đây cũng phải báo cáo cho cậu?”.
Hàn Khôn ném điếu thuốc trong tay đi, khinh thường hừ một tiếng, nói.
Ngay khi hắn vừa dứt lời.
Vèo!
Một làn gió lướt qua gò má đám người Tiền Thâm và Triển Hồng.
Sau đó, trong tay Lâm Chính đã bắt giữ một người.
Tiền Thâm mở to mắt.
Triển Hồng vội vàng nhìn sang bên cạnh, lúc này mới phát hiện Hàn Khôn ở bên cạnh đã biến mất, người trong tay Lâm Chính lại chính là Hàn Khôn!
Chương 3679: Bỏ chạy
Tốc độ quá nhanh!
Đám người Tiền Thâm căng thẳng.
Thực lực thế này thật khiến người ta không thể tin được.
“Tiền đại nhân!”.
Tim Triển Hồng đập mạnh, nhỏ giọng gọi.
“Bình tĩnh, đừng lỗ mãng, thực lực của thần y Lâm hình như mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều. Nếu giao đấu với cậu ta, một khi bị chặn đường, đợi người của Dương Hoa và chính phủ Long Quốc đến đây thì tình hình sẽ rất tệ!”, Tiền Thâm nói.
Triển Hồng gật đầu.
Bọn họ căng thẳng nhìn phía trước.
“Thần y Lâm, cậu làm gì vậy? Cậu thả Hàn Khôn ra trước, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói chuyện”.
Tiền Thâm nói.
Ông ta tin rằng người bên mình không để lộ manh mối gì cả, vậy thì có thể dùng lời nói để khuyên nhủ Lâm Chính rời đi.
Nhưng ông ta không biết được sự phẫn nộ trong lòng Lâm Chính lúc này.
Thiên Ma Đạo đang tấn công Giang Thành, làm gì có chuyện người của Tử Vực xuất hiện vào lúc này để giúp đỡ Dương Hoa hoặc đi du lịch?
Lâm Chính không phải kẻ ngốc, không dễ lừa như vậy.
“Nói tôi nghe, rốt cuộc các người đến Giang Thành để làm gì?”.
Lâm Chính nói.
Giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.
“Thần y Lâm, chúng tôi… chúng tôi chỉ là có chút chuyện cần làm, không phải đến để đối phó với Dương Hoa, anh đừng hiểu lầm…”, Triển Hồng cười gượng, nói.
Nhưng cô ta vừa nói xong, tay Lâm Chính đột nhiên dùng sức.
Rắc!
Hàn Khôn bị anh tóm trong tay dừng giãy giụa, tay chân buông lỏng, cứ vậy mà chết.
Người của Tử Vực nín thở.
“Thần y Lâm! Cậu! Cậu làm gì vậy? Chẳng lẽ cậu muốn chiến đấu?”.
Vẻ mặt Tiền Thâm lạnh băng, siết chặt nắm đấm, quát lên.
“Ở đây không có ai ngu cả, các người dẫn theo nhiều người đến Giang Thành như vậy không phải để đối phó với Dương Hoa, chẳng lẽ đến để chúc thọ tôi? Nếu tôi đoán không lầm, các người định trợ giúp Thiên Ma Đạo đối phó với Dương Hoa đúng không?”.
Lâm Chính quăng thi thể của Hàn Khôn sang một bên, lạnh nhạt nói.
Tiền Thâm nheo mắt, muốn biện hộ nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Ông ta nhận ra được Lâm Chính đã hạ quyết tâm. Giờ phút này, mình có nói gì cũng vô dụng. Chỉ có thể chiến đấu một trận!
Soạt!
Tất cả cao thủ Tử Vực ở trên xe đều bước xuống.
Phải gần một trăm người.
“Thần y Lâm, đừng tưởng Tử Vực chúng tôi sợ cậu. Nếu thật sự chiến đấu, cùng lắm thì liều mạng cá chết lưới rách mà thôi!”.
Tiền Thâm quát.
“Vậy thì để tôi xem cá có chết, lưới có rách hay không!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Giết!”.
Tiền Thâm không do dự, phất tay hô lên.
Cao thủ Tử Vực đều xông về phía Lâm Chính.
Ngay lúc này, Lâm Chính cũng hành động.
Cơ thể anh giống như tia chớp, hầu như chỉ chớp mắt đã lao vào giữa đám người Tử Vực, giống như hổ nhảy vào bầy dê, tàn sát trong đám đông.
Lâm Chính không hề phòng ngự, hoàn toàn phớt lờ đòn tấn công của đám người Tử Vực, tập trung đánh vào chỗ hiểm yếu trên người bọn họ.
Mỗi quyền mỗi chưởng giống như vô hình, tàn bạo phi phàm.
Anh đánh vào kẻ nào kẻ đó sẽ bị đánh nát thành mảnh vụn, chết không toàn thây.
Ngược lại, người của Tử Vực tấn công Lâm Chính nhưng không thể làm anh bị thương mảy may.
Lâm Chính cứ như mình đồng da sắt, cương thân bất hoại!
“Sao có thể?”.
Tiền Thâm há hốc miệng.
Triển Hồng cũng ngạc nhiên: “Thần y Lâm ở Giang Thành mạnh đến thế sao? Vì sao người của chúng ta không làm hắn bị thương được?”.
Hai người vừa mới đến Giang Thành, chưa từng gặp thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng.
Bọn họ chỉ tìm hiểu mọi thứ liên quan đến Lâm Chính thông qua tài liệu Tử Vực thu thập được.
Theo cách nói của Tử Vực, mặc dù thần y Lâm ở Giang Thành thiên phú dị bẩm, thực lực siêu phàm nhưng chung quy vẫn còn quá trẻ, thực lực cùng lắm chỉ ngang trưởng lão Tử Vực. Tuy mạnh nhưng nếu bố trí bẫy rập, phái cao thủ bao vây thì giết chết anh không khó.
Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, đây là thực lực sánh ngang với trưởng lão Tử Vực sao?
Đây có khác nào sự tồn tại vô địch!
“Đi!”.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Tiền Thâm đã nhận thức được tình hình không ổn, không nghĩ ngợi gì mà kéo theo Triển Hồng chui vào xe, đạp ga chạy thẳng vào trong Giang Thành.
Lâm Chính không đuổi theo ngay mà quay ra tàn sát người của Tử Vực ở hiện trường. Sau đó, anh mới nhìn theo hướng xe đã chạy xa mấy cây số, tung người nhảy lên, lao vút đi giữa không trung, đuổi theo bọn họ.
“Tiền Thâm đại nhân! Sao chúng ta lại chạy vào Giang Thành? Thế này thì khác nào dê vào miệng cọp?”.
Triển Hồng run rẩy hét lên.
“Đừng ồn!”.
Tiền Thâm nói: “Con đường sống duy nhất của chúng ta bây giờ là nhờ cậy sự giúp đỡ của tám thủ vệ cấm địa! Chỉ có bọn họ mới có thể chặn được thần y Lâm! Nếu không, chúng ta sẽ không thoát được sự truy kích của thần y Lâm, chỉ còn đường chết!”.
“Tám thủ vệ cấm địa ở đâu? Họ… Họ đang ở đâu?”.
“Đừng vội, tin cuối cùng tôi nhận được là họ đang ở một trung tâm mua sắm của Giang Thành, chỉ cần chúng ta đến trung tâm mua sắm, chắc chắn có thể gặp được họ!”.
Tiền Thâm sốt ruột nói, thấy xe chạy không nhanh bèn dùng khí kình bao bọc bốn bánh xe, tăng tốc độ di chuyển của xe.
Chiếc xe giống như sắp bay lên.
Cuối cùng, sau một đường va đập lung tung, xe đã đến gần trung tâm mua sắm.
Nhưng ngạc nhiên là ở gần trung tâm mua sắm không có ma khí dày nặng của thủ vệ cấm địa, chỉ có một ít khí tức lan tràn ở chính giữa trung tâm mua sắm.
“Chẳng lẽ… họ đi rồi?”, Triển Hồng run rẩy hỏi.
“Không thể nào! Nếu bọn họ đi rồi thì cũng phải để lại quỹ đạo khí tức, có thể men theo quỹ đạo khí tức tìm bọn họ. Nhưng khí tức lại đứt đoạn ở bên trong trung tâm mua sắm…”.
“Chẳng lẽ… bọn họ bị giết rồi?”.
Triển Hồng mặt tái nhợt, run rẩy hỏi.
“Im đi!”.
Tiền Thâm tát vào mặt Triển Hồng, tức giận nói: “Tám thủ vệ cấm địa mạnh đến mức nào, Dương Hoa dựa vào đâu giết bọn họ? Cô im đi, yên lặng cho tôi!”.
Triển Hồng bị tát ôm mặt không dám lên tiếng.
Vèo!
Đúng lúc đó, một bóng người bay tới nhanh như chớp, đạp lên đầu xe Mercedes.
Hai người hoảng sợ biến sắc.
Đó chính là Lâm Chính!
Chương 3680: Chúng ta gặp may rồi
Tiền Thâm và Triển Hồng tái mặt. Họ lập tức lao ra khỏi xe về phía trung tâm. Bọn họ không ngờ Lâm Chính lại tới đây nhanh như vậy. Nếu vậy thì tức là đám người chặn Lâm Chính kia đã chết hết rồi sao?
Tiền Thâm cảm thấy da đầu tê dại. Cần phải biết lần hành động này là do tầng lớp cấp cao của Tử Vực chỉ huy, những người được cử tới đều là những cao thủ cả.
Bọn họ mới cầm cự được bao lâu mà đã thành ra như vậy rồi? Thực lực của thần y Lâm rốt cuộc mạnh tới mức nào chứ?
Hai người vội chạy tới hiện trường. Hi vọng duy nhất lúc này của họ là thấy ma khi vẫn còn ở đâu đó quanh đây. Ma khí quá tinh thuần nên chưa tan biến hết.
Đây chắc chắn là khí tức của những người canh giữ cấm địa. Lúc này Tiền Thâm chỉ hi vọng người của cấm địa chỉ đang thu khí tức của mình lại nên mới yếu như vậy.
Nếu mà bọn họ còn ở đấy thì Tiền Thâm còn cảm thấy có chút hi vọng. Hai người họ thầm cầu nguyện. Họ cảm thấy run rẩy, chỉ hi vọng có kỳ tích xảy ra.
Hai người nhanh chóng lao tới đống đổ nát. Bọn họ cũng ngay lập tức nhìn thấy bóng hình của một thủ vệ cấm địa. Thế nhưng…bóng hình này chỉ còn là một cơ thể tàn nát.
“Không…thể nào?”, Tiền Thâm sững sờ.
“Á”, Triển Hồng sợ tới mức ngồi phịch ra đất, mặt tái mét nhìn các thi thể nát bấy nhầy. Nếu không phải tận mắt được nhìn thấy thì chắc không ai dám tin.
Tám thủ vệ…đều đã chết ở đây.
“Là giả! Chắc chắn là giả! Tiền đại nhân, tất cả là giả đúng không?”, Triển Hồng run rẩy, cô ta như muốn phát điên.
Tiền Thâm cũng vô cùng bàng hoàng. Hế nhưng ông ta bình tĩnh hơn Triển Hồng nhiều. Ông ta hít một hơi thật sâu, khẽ nói: “Đến cả thủ vệ cũng chết thì e rằng…chúng ta cũng hết đường sống rồi”.
“Không”, Triển Hồng lao tới bên cạnh một thi thể và gào lên với vẻ bất lực: “Các vị đại nhân, mọi người ở đâu, mau ra đây, chúng ta cùng giết thần y Lâm. Mau lên”.
Cô ta chỉ nhìn thấy có một thi thể. Cô ta tin bảy thủ vệ khác vẫn còn sống. Thế như hiện trường đáp lại cô ta bằng sự vắng ngắt và lạnh lẽo.
Triển Hồng sững sờ, nhìn bốn phía. Tiền Thâm cũng nhắm mắt lại. Lâm Chính bước ra từ đống đổ nát nhìn hai người họ.
“Không cần tốn công sức làm gì. Tất cả tám thủ vệ đã bị giết rồi. Nếu như mọi người muốn gặp họ thì có thể tới tổng bộ Hoa Dương để gặp.
Tiền Thâm nín thở, trố tròn mắt: “Cậu nói cái gì? Cậu…bắt sống họ sao?”
“Có vấn đề gì à?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Không thể nào! Đó là đại ma của Thiên Ma Đạo. Thực lực của họ thông thiên và là những kẻ vô địch. Cậu...sao có thể bắt sống được họ chứ?”
Tiền Thâm hét lớn, không thể chấp nhận được sự thật này. Lâm Chính lắc đầu, bước tới. Tiền Thâm bặm môi, phất mạnh tay.
Có lẽ ông ta muốn phản công. Thế nhưng đòn tấn công của ông ta chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Một tiếng keng vang lên, sức mạnh va đập vào người Lâm Chính tóe lửa sau đó tan biến.
Lâm Chính chẳng hề hấn gì. Hai người như mất hồn, đứng ngây ra đó. Anh chẳng buồn quan tâm tới đòn tấn công của Tiền Thâm.
Nếu không đích thân được trải nghiệm thì có lẽ họ không tin. Tiền Thâm là một trong những cao thủ hàng đầu của Tử Vực mà.
“Xong rồi! Xong thật rồi”, Tiền Thâm lầm bầm, hai chân run rẩy lùi về sau.
Triển Hồng cũng như muốn sụp đổ.
Đúng lúc này...Có âm thanh nặng nề vọng tới. Lâm Chính chau mày, quay qua nhìn.
Ở một góc của đống đổ nát, một bóng hình mặc áo màu đen cầm kiếm xuất hiện.
“Đây là...người của đại hội”, Tiền Thâm lập tức chú ý thấy ký hiệu trên trang phục của đối phương. Ông ta vui lắm, lập tức chạy tới quỳ xuống: “Đại nhân cứu mạng, thần y Lâm của Giang Thành giết chết người của chúng tôi. Xin đại nhân cứu giúp”.
Lúc này Tiền Thâm như vớ được cọng cỏ cứu mạng nên không ngừng cầu xin người vừa xuất hiện. Triển Hồng giật mình, cũng vội vàng chạy tới và khấu đầu.
Mặc dù bọn họ không biết người này có thực lực và địa vị như thế nào. Nhưng chỉ cần là người của đại hội thì chắc chắ là sẽ có khả năng chấn nhiếp.
Lâm Chính nhìn người này. Anh có thể cảm nhận được thực lực của đối phương không hề tầm thường. Ít nhất thì người này cũng có thực lực cao hơn đội thủ vệ của cấm địa.
Đúng lúc này...Vô số bóng bình từ trong không trung đáp xuống.
Bọn họ đứng đó, phát ra sức mạnh vô cùng ghê gớm. Tiền Thâm giật mình, ông ta càng tỏ ra vui mừng hơn.
Khí tức này thật đáng sợ. Người của đại hội đều vô cùng đáng sợ.
“Chúng ta may mắn rồi. Chúng ta được cứu rồi”, Tiền Thâm kích động tới mức không nói nên lời.
“Tiền đại nhân, những người này....là ai của đại hội vậy?”, Triển Hồng run rẩy hỏi.
“Tôi cũng không rõ lắm”, Tiền Thâm cẩn thận nhìn trang phục của họ thì thấy trên quần áo của họ đều có hình đầu rồng.
“Những người này...lẽ nào là người của Thiên Hổ”.
“Thiên Hổ sao”, Triển Hồng nheo mắt.
Tiền Thâm lầm bầm: “Thiên Hổ...Xích Vệ Tổ”.