-
Chương 3656-3660
Chương 3656: Đến muộn một bước
Khi nghe tin Thần Hỏa Tôn Giả bại trận, Mã Hải đã biết tầm nghiêm trọng của chuyện lần này.
Thần Hỏa Tôn Giả là con át chủ bài cuối cùng của Dương Hoa.
Nếu ngay cả ông ta cũng không ngăn cản được những kẻ này, thì tức là Thiên Ma Đạo đã bắt đầu chính thức tấn công Giang Thành.
Chắc chắn những cường giả được phái đến cũng không phải hạng người tầm thường.
Mã Hải từng bàn bạc với mọi người.
Nếu Thiên Ma Đạo tấn công vào Giang Thành, thì bọn chúng chỉ có hai mục tiêu hàng đầu.
Thứ nhất là học viện Huyền Y Phái, thứ hai là trụ sở Dương Hoa.
Thế nên Mã Hải biết mình cực kỳ khó thoát.
Thực ra ông ta bảo Từ Thiên đi bảo vệ Tô Nhu, Lạc Thiên chỉ là để điều Từ Thiên đi mà thôi.
Dù sao Từ Thiên ở lại đây cũng chỉ có chết.
Mã Hải vốn cũng chuẩn bị rời đi, đến học viện Huyền Y Phái để lánh nạn.
Nhưng không ngờ đối phương lại đến nhanh như vậy.
Mã Hải đặt chiếc bút trong tay xuống, lặng lẽ nhìn mấy bóng người bị sương đen bao trùm khắp người này, đã sẵn sàng để hi sinh.
"Giám đốc Mã!".
Mấy võ sĩ xông vào phòng làm việc.
Đây là những người bảo vệ sự an toàn cho Mã Hải.
"Đừng vào đây! Mau chạy đi!".
Mã Hải vội hét lên.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Bọn họ vừa lao vào phòng làm việc.
Bụp! Bụp! Bụp!
Từng luồng khí nổ đáng sợ nổ tung trên người bọn họ.
Mấy võ sĩ lập tức bị nổ tan xác, chết không toàn thây.
Sắc mặt Mã Hải trắng bệch.
Ánh mắt ông ta chứa đấy lửa giận, lạnh lùng nhìn đám ma nhân này, khẽ gầm lên: "Muốn giết thì cứ giết đi".
Nhưng đối phương không giết Mã Hải ngay.
Chỉ thấy một ma nhân vóc dáng hình như là nữ bước tới, mặt không cảm xúc quan sát Mã Hải, sau đó khàn giọng nói: "Thần y Lâm của các ông... đang ở đâu?".
"Hừ!".
Mã Hải lạnh lùng trừng mắt nhìn bà ta, ngậm miệng không nói.
Người kia thấy thế, hai mắt đỏ ngầu, nhưng không ra tay giết Mã Hải, mà ngoảnh sang nói: "Xem ra người này cũng không ngoan ngoãn khai ra tung tích của thần y Lâm đâu, cứ đưa đi trước đã".
"Được".
Hai ma nhân ở bên cạnh giơ tay lên, phóng ma khí về phía trước.
Ma khí dày đặc, cuồn cuộn như nước sông, rồi tụ lại ở một chỗ, cuối cùng sắp xếp tập hợp, hóa thành một chiếc lồng đen sì...
Hơi thở của Mã Hải trở nên run rẩy.
Người phụ nữ túm lấy Mã Hải, ném vào chiếc lồng kia.
Mã Hải không kịp trở tay, ngã lăn vào trong lồng.
Ông ta còn chưa kịp phản ứng.
Phập!
Phập!
Trong lồng bắn ra mấy chiếc gai nhọn đen sì, xuyên qua xương đầu gối, xương cánh tay và xương quai xanh của ông ta.
Nỗi đau đớn khủng khiếp khiến Mã Hải như muốn ngất lịm.
Toàn thân ông ta run rẩy, không nhịn được hét lên.
Phập!
Lại một chiếc gai nhọn đen sì xuyên thấu từ gò má trái sang gò má phải.
Mã Hải run lên bần bật, lúc này, ngay cả việc hét lên ông ta cũng không làm được nữa.
Máu tươi rỉ ra, nhuộm đỏ bộ vest trên người ông ta.
Sự đau đớn khiến ông ta không thể suy nghĩ được gì nữa.
Chỉ có thể cố gắng hít thở...
"Đạo chủ có lệnh, nếu không tìm thấy tung tích của thần y Lâm, thì bắt hết lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa, những người này sẽ là con át chủ bài để bắt thần y Lâm vào khuôn khổ!".
"Vâng!".
Đám người gật đầu, xách chiếc lồng ma khí lao ra khỏi cửa sổ, rời khỏi tòa nhà Dương Hoa.
Khoảng mấy phút sau, Băng Thượng Quân dẫn theo một đám cao thủ xông vào phòng làm việc của Mã Hải.
Khi nhìn thấy máu tươi đầy đất và cửa sổ vỡ tan, sắc mặt Băng Thượng Quân vô cùng khó coi.
"Chết rồi, chúng ta đã đến muộn một bước!".
"Đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm sao?".
"Mau đến học viện Huyền Y Phái!".
Băng Thượng Quân không dám chần chừ, quát khẽ một tiếng, dẫn người rời khỏi Dương Hoa, đến thẳng học viện.
Chương 3657: Tử thủ
Ở học viện Huyền Y Phái.
Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương đang chỉ đạo các cường giả của Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái trấn thủ nơi này.
Bảy ảnh ngự đều được điều động đến.
Đông Hoàng Giáo huy động toàn bộ lực lượng, Cổ Phái điều một nửa tới, bao vây chặt chẽ xung quanh học viện Huyền Y Phái.
Sắc mặt của Nguyên Tinh cực kỳ khó coi.
Ông ta vừa nhận được điện thoại, biết tin Thần Hỏa Tôn Giả đã bại trận bị bắt.
Đối với mọi người thì tin này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Thần Hỏa Tôn Giả là sự tồn tại cấp bậc thế nào chứ?
Bây giờ ngay cả ông ta cũng bị đánh bại thì ai dám tin?
Nếu ông ta cũng không phải là đối thủ, thì e là những người ở đây không ai chống lại được sự tấn công của cường giả Thiên Ma Đạo.
"Những ma nhân đến Giang Thành lần này đều không tầm thường, chắc là chúng ta cũng không chống lại được đâu!".
Nguyên Tinh ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi: "Đã sơ tán hết mọi người chưa?".
"Thái thượng trưởng lão, những người như Tần Bách Tùng, Long Thủ đều đã được sắp xếp xe rời khỏi đây".
Một giáo chúng của Đông Hoàng Giáo nhanh chân bước tới, ôm quyền nói.
"Tốt lắm!".
Nguyên Tinh gật đầu, khàn giọng nói: "Sau khi bọn họ đi, chúng ta cũng phải nhanh chóng rời khỏi đây, không được giao đấu trực diện với đám ma nhân kia, nếu không chỉ có thương vong vô ích thôi".
"Nguyên Tinh, nếu đi thì chúng ta có thể đi đâu?".
Tào Tùng Dương nhíu mày hỏi.
"Theo lời giáo chủ nói trước đó thì đến chỗ quân đoàn Long Huyền".
Nguyên Tinh suy nghĩ một lát rồi đáp.
Hơi thở của Tào Tùng Dương như ngừng lại, lập tức hiểu ý.
Nếu mọi người rút đến chỗ quân đoàn Long Huyền mà còn bị người của Thiên Ma Đạo tấn công, thì chuyện này không còn là ân oán giữa Thiên Ma Đạo và Lâm Chính nữa, mà sẽ lên đến cấp độ quốc gia.
Đến lúc đó Long Quốc nhúng tay vào thì Thiên Ma Đạo lãnh đủ.
Nhưng sắc mặt của Tào Tùng Dương lại không có vẻ gì là nhẹ nhõm.
Ông ta nhíu chặt mày, nhỏ giọng nói: "Nguyên Tinh đại nhân, đám ma nhân này đều là lũ điên, e là dù có rút đến đó thì cũng không thể dọa được bọn chúng. Nếu chúng cứ cố tấn công thì sợ là chúng ta không chống lại được!".
"Tào đại nhân có cách gì hay hơn sao?".
Nguyên Tinh nhìn ông ta hỏi.
Tào Tùng Dương ngập ngừng một lát rồi trầm giọng đáp: "Kế hoạch hiện giờ chỉ có thể tiến về phía Nam Sơn, tôi nghe nói Thiên Tính Gia đã biến ngọn núi đó thành một chiếc thùng sắt. Nếu như có thể dựa vào các cơ quan cạm bẫy trong Nam Sơn và được các cao thủ của Thiên Tính Gia giúp đỡ, thì chắc là có thể cầm cự chờ cường giả của chính quyền Long Quốc đến".
Mọi người không biết lúc nào thì Lâm Chính trở về, bây giờ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào chính quyền Long Quốc.
Dù sao Giang Thành cũng là lãnh thổ của Long Quốc, nơi này xảy ra bạo động như vậy, chính quyền Long Quốc tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nguyên Tinh ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói: "Vậy thì tất cả chúng ta sẽ rút về phía Nam Sơn".
"Được".
Quyết định xong, mọi người lập tức hành động.
Nhưng đúng lúc này.
Vù vù vù...
Trên bầu trời bỗng xuất hiện một đám mây dày rất lớn.
Mây đen cuồn cuộn kéo tới, mấy tia sét đáng sợ lóe lên trong đó.
Sau đó, cuồng phong nổi lên, sấm sét vang rền.
Ma khí dày đặc ập về phía này.
Mọi người biến sắc.
"Hỏng rồi, ma nhân đã đến!".
"Mau, mau khởi động vũ khí phòng ngự!".
Tiếng la hét không ngớt.
Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương vội rút vũ khí ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm đám mây đang bay tới kia.
Các cường giả ở phía sau cũng đều lấy vũ khí ra.
Những món vũ khí này đều do một tay Từ Chính làm!
Theo yêu cầu của Lâm Chính, thời gian này đội nghiên cứu của Từ Chính đã tận dụng những nguyên liệu đặc biệt như Thiên Phương Thần Thạch để chế tạo vũ khí.
Hiện giờ mọi người đều đã sẵn sàng chiến đấu.
Tuy thực lực tu vi không phải là đối thủ của các cao thủ Thiên Ma Đạo, nhưng lưỡi kiếm sắc trong tay bọn họ thì không thể coi thường. Chỉ cần trúng một nhát đao nhát kiếm, cho dù thực lực mạnh đến đâu cũng phải mất mạng.
Ầm ầm ầm...
Đám mây đáng sợ sà xuống.
Các cao thủ của Dương Hoa đều tề tựu ở học viện, nhìn chằm chằm vào đám mây dày trên trời, nghiêm mặt chờ đợi.
Chỉ thấy trong đám mấy lộ ra mấy đôi mắt đỏ lòm đáng sợ.
Sau đó đám mây dần tan đi, đập vào mắt mọi người là tám bóng người.
Được bao trùm bởi sương đen.
Nhìn không rõ vóc dáng mặt mũi.
Nhưng quanh người bọn họ đều có đám mây dày đặc vô cùng đáng sợ bao trùm.
"Ma khí khủng khiếp quá!".
"Những ma nhân này... đáng sợ đến mức nào đây?".
Hai người biến sắc, tim đập thình thịch.
Bọn họ biết trận chiến này... e là cực kỳ thảm khốc.
Chương 3658: Xong đời thật rồi
Bốn phía Giang Thành đều vang lên tiếng đánh nhau và tiếng nổ.
Cảnh sát của thành phố nhanh chóng sơ tán người dân, đồng thời thông báo là tạm thời diễn tập, người dân Giang Thành không cần hoảng sợ.
Đồng thời phía Yên Kinh cũng nhận được thông báo khẩn của Giang Thành, rất nhiều cường giả nhanh chóng đổ về phía Giang Thành.
Bạch Họa Thủy rời khỏi tầng hầm, dưới sự dẫn dắt của Mạn Sát Hồng, tiến thẳng đến điểm làm việc gần Giang Thành nhất của đại hội.
Bạch Họa Thủy lái xe như điên, tốc độ cực nhanh, vượt cả đèn đỏ.
Sắc mặt của Mạn Sát Hồng trắng bệch, cơ thể vẫn đang run rẩy, dáng vẻ hồn bay phách lạc.
"Hội trưởng Bạch, bà không thể gọi thẳng với bên đại hội sao?".
Mạn Sát Hồng run rẩy hỏi.
"Số điện thoại của bên đại hội bị mất lâu rồi, lúc tôi bị thần y Lâm bắt xuống tầng hầm, để phòng ngừa thần y Lâm thông qua tôi lợi dụng đại hội, tôi đã đập nát chiếc điện thoại lưu số trực thuộc của đại hội. Bây giờ ngoài việc đích thân đến tận nơi thì tôi không thể liên lạc với đại hội được", Bạch Họa Thủy chua chát nói.
"Vậy bây giờ bà đi thì có tác dụng không? Tôi nghe nói chức vụ của bà đã bị bãi bỏ, hơn nữa... bà bất ngờ xuất hiện trước mặt đại hội, thì chẳng phải sẽ làm lộ thần y Lâm sao? Đến lúc đó, thần y Lâm sẽ bị đại hội nhằm vào, sợ là chúng tôi cũng tiêu đời!".
Dường như Mạn Sát Hồng nghĩ ra gì đó, bỗng quát: "Không được! Bà phải dừng lại, quay về với tôi!".
Bạch Họa Thủy nhíu mày, lập tức giẫm chân phanh, ngoảnh lại nhìn cô ta chằm chằm, nói: "Quay về với cô? Sau đó chúng ta chìa cổ ra để người của Thiên Ma Đạo chém sao?".
"Ơ..."
Mạn Sát Hồng lập tức á khẩu.
"Cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ không khai ra thần y Lâm đâu, tôi có tài ăn nói, sẽ giải thích rõ ràng với đại hội".
Bạch Họa Thủy giẫm chân ga, mỉm cười nói: "Thần y Lâm từng nói, chờ đại hội kết thúc, cậu ta sẽ thả tôi đi, nếu vậy thì tại sao tôi phải khai ra cậu ta chứ? Huống hồ... thần y Lâm vẫn còn có ích với tôi, tôi không nỡ khiến cậu ta chết!".
"Vậy sao?".
Mạn Sát Hồng nhìn Bạch Họa Thủy với ánh mắt kỳ quái, không hiểu bà ta có ý gì.
Mạn Sát Hồng không biết rằng Bạch Họa Thủy đã được các loại đan dược thần kỳ của thần y Lâm tăng cường.
Nếu Lâm Chính xảy ra chuyện thì nguồn thuốc của bà ta sẽ bị đứt, bà ta biết đi tìm ai đây?
Vạch trần Lâm Chính thì cùng lắm Bạch Họa Thủy chỉ được khôi phục chức vụ, tiếp tục làm minh chủ của Thương Minh, đối với bà ta cũng chỉ là thêm chút tiền, quyền lợi cũng không có gì lớn.
Nhưng nếu không vạch trần, bà ta có thể lấy vô số Trú Nhan Đan dùng tiền cũng không mua được từ tay Lâm Chính, thậm chí còn có bảo bối tốt hơn Trú Nhan Đan.
Bạch Họa Thủy tính toán rất rõ ràng lợi hại trong vụ làm ăn này, sao bà ta có thể làm chuyện gây tổn thất đến lợi ích của mình chứ?
"Đúng rồi, Mạn Sát Hồng! Cô nói cho tôi nghe xem rốt cuộc tám thủ vệ cấm địa này có trình độ gì mà có thể dọa cô sợ hãi như vậy? Đại hội phải phái người có cấp bậc gì đến mới có thể ổn định tình hình?".
Bạch Họa Thủy vừa lái xe vừa hỏi.
Mạn Sát Hồng chần chừ một lát, sắc mặt tái mét đáp: "Rốt cuộc tám thủ vệ cấm địa có thực lực thế nào thì tôi cũng không biết, chỉ biết tám người này đã sống rất lâu".
"Sống rất lâu? Lâu đến mức nào?", Bạch Họa Thủy ngạc nhiên hỏi.
"Cụ thể thì tôi không biết, có khả năng là bốn năm trăm năm, cũng có khả năng... là hơn nghìn năm..."
"Ặc... Bọn họ là thần tiên sao? Sống dai thế?", Bạch Họa Thủy không khỏi hít vào khí lạnh.
"Có người nói lúc bọn họ ở cấm địa, cơ thể thường xuyên ngâm trong nước bí ẩn, loại nước bí ẩn này có thể khiến thân xác bọn họ trẻ mãi không già, dù trải qua hơn trăm năm vẫn không có bất cứ thay đổi gì. Chỉ khi nào có người xông vào cấm địa, bọn họ mới ra khỏi nước bí ẩn".
"Hóa ra là vậy..."
Bạch Họa Thủy vô cùng cảm khái.
"Hội trưởng Bạch, chúng ta còn cách điểm làm việc của đại hội bao xa?".
"Khoảng 200km nữa".
"Cái gì? Vậy chẳng phải ít nhất hai tiếng nữa mới đến nơi sao?".
"Một tiếng là đến nơi rồi, cô cứ bình tĩnh! Nhưng việc tôi lo lắng bây giờ là... không biết ở điểm làm việc có cao thủ hay không. Nếu không có cao thủ mạnh mẽ trú đóng, thì phải điều từ trụ sở đến. Nếu vậy thì sẽ mất chút thời gian".
"Việc này..."
Mạn Sát Hồng á khẩu.
Đúng lúc này.
Ầm!
Chân trời phía xa bỗng xẹt qua một tia sét màu xanh lá.
Bạch Họa Thủy vô cùng kinh ngạc: “Không ngờ còn có cả tia sét màu xanh lá nữa, thật là kỳ lạ”.
Mạn Sát Hồng ở bên cạnh trợn mắt há mồm, cả người ngây dại.
"Nhóc con, cô sao thế?".
Bạch Họa Thủy cảm thấy không ổn, nhíu mày hỏi.
Nhưng Mạn Sát Hồng không quan tâm đến bà ta, chỉ đờ đẫn nhìn về phía chân trời, trong miệng thì thào.
"Xong rồi, lần này Giang Thành... xong đời thật rồi!".
Chương 3659: Thần tiên khó cứu
Trên nóc một tòa nhà, mấy bóng người đang nhìn về phía học viện Huyền Y Phái, sắc mặt đanh lại, nhìn không chớp mắt.
"Không ngờ Thiên Ma Đạo phái cả tám thủ vệ của cấm địa tới, xem ra đạo chủ đã hạ quyết tâm tiêu diệt Dương Hoa rồi".
Một người đàn ông khàn giọng nói.
"Dương Hoa Giang Thành như cái gai trong mắt Thiên Ma Đạo, chính vì thần y Lâm mà Thiên Ma Đạo tổn thất gần hết Ma Quân, cao thủ bị giết vô số, gần như muốn đứt đoạn. Với tính cách của đạo chủ thì sao có thể bỏ qua mối thù này chứ? Không tiêu diệt Dương Hoa thì Thiên Ma Đạo mất ăn mất ngủ, hơn nữa nghe nói tình hình ở chiến trường Bắc Cảnh càng ngày càng khốc liệt, chính quyền Long Quốc đã điều không ít người đến chi viện. Trước giờ chính quyền luôn có thái độ diệt trừ Thiên Ma Đạo, hơn nữa thời gian trước còn tấn công mãnh liệt hơn. Nếu đạo chủ không nhân cơ hội chính quyền Long Quốc không thể để mắt đến Giang Thành để ra tay với Dương Hoa thì đúng là lỡ mất thời cơ tốt!".
Cô gái bên cạnh mỉm cười đáp: "Thánh Sơn chính là vết bánh xe đổ".
"Đúng vậy, nếu chờ chính quyền Long Quốc ổn định được tình hình của chiến trường Bắc Cảnh, hợp lực với Dương Hoa tấn công Thiên Ma Đạo, thì chắc chắn Thiên Ma Đạo sẽ bị hủy diệt. Hôm nay không xóa sổ Dương Hoa thì còn chờ đến bao giờ?".
"Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Tọa sơn quan hổ đấu sao?".
"Hừ, nếu không thì sao? Nếu Dương Hoa sụp đổ thì cũng là chuyện tốt đối với chúng ta, dù sao Cô Phong chúng ta cũng có thâm thù huyết hải với thần y Lâm", người đàn ông lạnh lùng nói.
Trong trận chiến ở sơn trang Tuệ Nguyên, Cô Phong có không ít cường giả chết và bị thương, tuy có một phần là bị cốc chủ Hồng Nhan Cốc giết, nhưng Lâm Chính cũng không tránh khỏi liên quan.
"Nan Tuyệt, anh là đệ nhất thiên tài của Cô Phong ta, nếu đánh với thần y Lâm thì có mấy phần thắng?", cô gái ở bên cạnh hỏi.
Tiêu Nan Tuyệt mỉm cười: "Người đời đều tưởng tôi vì bố nuôi là ông Hầu bị giết mà nộ hỏa công tâm, tẩu hỏa nhập ma dẫn đến mất mạng, chứ không biết tôi đã đột phá cảnh giới hiện giờ, lên đến cảnh giới đại thành. Đối phó thần y Lâm không đến mức dư sức, nhưng cũng thuận lợi thôi, không sợ!".
"Thế thì tốt!".
Ánh mắt cô gái tỏ vẻ đắc ý: "Hiện giờ Cô Phong chúng ta đã từ liên minh do mười ba thế lực siêu cấp cấu thành tăng lên là liên minh của hai mươi lăm thế lực siêu cấp, thực lực vô cùng lớn mạnh, trải khắp Long Quốc. Nếu chúng ta ra tay đối phó Dương Hoa thì đương nhiên dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ Thiên Ma Đạo đã tiêu diệt Dương Hoa thì chúng ta cứ tọa sơn quan hổ đấu đi".
"Nếu đấu nhau chưa đủ hăng thì tôi cũng không ngại thêm dầu vào lửa".
Tiêu Nan Tuyệt nheo mắt nói.
"Ha ha ha".
Những người xung quanh cười lớn.
Nhưng đúng lúc này, dường như cô gái nhìn thấy gì đó, nhỏ giọng nói: "Chắc là không cần anh thêm dầu vào lửa rồi".
"Hử?".
Tiêu Nan Tuyệt nhíu mày, nhìn theo tầm mắt của cô gái.
Đúng lúc nhìn thấy một tia sét màu xanh lá ở phía chân trời.
"Đó là... người của Tử Vực?", Tiêu Nan Tuyệt lập tức nhận ra nguồn cơn của tia sét này.
"Xem ra hôm nay Dương Hoa khó thoát kiếp nạn rồi", cô gái bình thản nói.
"Tử Vực cũng có thù với thần y Lâm, bọn họ vốn dĩ không tranh với đời, lặng lẽ ở ẩn, chính thần y Lâm khiến bọn họ lộ mặt trước người đời. Tử Vực trước giờ có thù tất báo, hôm nay Thiên Ma Đạo và Dương Hoa xảy ra đại chiến, bọn họ đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn".
"Thiên Ma Đạo và Tử Vực cùng ra tay sao? Dương Hoa... thần tiên cũng khó cứu rồi!".
Tiêu Nan Tuyệt khẽ cười, ánh mắt đầy châm chọc.
Ầm ầm ầm...
Một loạt tiếng nổ vang lên từ phía học viện Huyền Y Phái.
Chỉ thấy đằng đó xuất hiện xuất nhiều sương đen, khu vực bị nổ máu thịt tung tóe, rất nhiều người chết không toàn thây.
Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương chật vật tránh khỏi phạm vi vụ nổ, ai nấy nằm rạp xuống đất, mặt mũi lấm lem.
Nhưng bọn họ không dừng lại, tiếp tục gào lên: "Khai hỏa!".
Tạch tạch tạch...
Súng máy phân bố xung quanh lập tức bắn về phía tám thủ vệ cấm địa ở trên trời.
Đạn được bắn từ những khẩu súng này đã được xử lý đặc biệt.
Chất liệu của viên đạn không những có thể dễ dàng xuyên qua khí kình, mà đầu đạn còn bôi chất kịch độc, một khi bắn trúng, cho dù không găm vào da thịt những người này mà chỉ sượt qua, thì cũng có thể khiến bọn họ mất mạng tại chỗ.
Nhưng rõ ràng tám thủ vệ cấm địa này không phải những người tầm thường.
Chỉ thấy hai người bước lên phía trước, cách không chộp một cái.
Vù!
Một luồng sương đen dày đặc hóa thành màn chắn, ngăn cản những viên đạn đang bay tới.
Tất cả những viên đạn bắn trúng ma khí đều vỡ vụn, không viên nào có thể xuyên qua để bắn trúng người của tám thủ vệ cấm địa.
Hơi thở của hai người đều trở nên run rẩy.
"Không được! Cứ thế này cũng không phải là cách, vẫn phải dựa vào chúng ta đánh giáp lá cà thôi!".
Tào Tùng Dương khẽ gầm lên, cầm trường kiếm bằng thủy tinh đặc chế xông tới, chém mạnh một nhát.
Rắc!
Màn chắn bằng ma khí lập tức nứt thành hai nửa.
Ông ta thầm mừng rỡ, không chút do dự, lật tay đâm về phía một thủ vệ cấm địa ở sau màn chắn.
Nhưng thủ vệ kia vẫn rất bình tĩnh, chìa hai ngón tay ra kẹp lấy.
Keng!
Thanh kiếm thủy tinh kia bị kẹp ở đầu ngón tay ông ta, không thể động đậy.
Nhưng Tào Tùng Dương không hề hoảng hốt, mà còn cười khẩy: "Mắc bẫy rồi!".
"Hử?".
Thủ vệ kia ngước mắt lên nhìn.
Xoẹt!
Chỉ thấy trên thanh kiếm thủy tinh kia bỗng tỏa ra một luồng kiếm khí, trong chớp mắt xẻo đứt năm ngón tay của thủ vệ kia...
Chương 3660: Tháo chạy
Kiếm khí đột ngột khiến người khác không kịp đề phòng.
Thủ vệ đó đã bao giờ thấy binh khí quỷ dị như thế đâu?
Năm ngón tay ông ta đều gãy, máu trào ra.
Tào Tùng Dương mừng rỡ, vội vàng đâm kiếm về phía trước.
Trường kiếm thủy tinh không còn bị ràng buộc đâm vào ngực người đó thế như chẻ tre.
“Hay!”.
Nhóm người Nguyên Tinh từ phía sau ùa tới bao vây thủ vệ đó, lưỡi kiếm sắc bén đâm tới.
Phập!
Phập!
Phập!
…
Lưỡi kiếm sắc bén của mọi người đâm vào trong cơ thể của thủ vệ cấm địa như dự liệu.
Cơ thể ông ta bị đâm thành mười mấy lỗ, nhìn mà kinh hãi.
Sĩ khí bên phía Dương Hoa tăng cao.
Hóa ra đám người Thiên Ma Đạo cũng không phải tồn tại vô địch đối với bọn họ!
Có lẽ bọn họ có thể đánh lùi được kẻ địch!
Nhưng giây lát sau, thủ vệ cấm địa bị đâm thủng trăm nghìn lỗ đột nhiên cử động, đánh một chưởng vào ngực Tào Tùng Dương.
Ầm!
Tào Tùng Dương lập tức bay ra xa, nôn ra máu, đập mạnh người xuống đất, không thể đứng dậy được.
Định thần nhìn lại, một khoảng lớn trên ngực ông ta đã lõm xuống.
“Tào đại nhân!”.
Mọi người chạy tới đỡ ông ta dậy.
Nguyên Tinh kinh ngạc, rút kiếm định chém đầu của thủ vệ cấm địa kia, nhưng không kịp nữa.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Khí đen xung quanh thủ vệ cấm địa hóa thành những bàn tay đáng sợ, đánh lên người bọn họ.
Tất cả đều bị đánh bay, không ai thoát khỏi.
Có người còn bị đánh nát nội tạng mà chết.
Người có thực lực mạnh như Nguyên Tinh cũng không chịu nổi đòn tấn công của đối phương, ngực chảy máu, bị thương nặng ngã xuống đất, không dậy nổi nữa.
Ai ai cũng kinh hãi.
Thủ vệ cấm địa lại hờ hững nhìn người ở bên dưới, sau đó chậm rãi đưa tay, rút đao kiếm đâm trên người ra.
Sau khi đao kiếm được rút hết ra, những chỗ bị thương trên cơ thể ông ta trào ra cả cột máu, nhìn mà ghê rợn.
Nhưng cột máu chỉ phun trào ba tích tắc rồi dừng lại, không tiếp tục chảy ra nữa.
Sau đó, những vết thương đều lành lại nhanh chóng.
Chưa tới mấy phút, tên thủ vệ cấm địa đó đã không còn thương tích gì nữa…
“Sao có thể?”.
Nguyên Tinh mở to mắt, không tin nổi.
“Thái thượng trưởng lão, bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
Người của Đông Hoàng Giáo run rẩy hỏi.
“Dùng vũ khí laser chặn bọn họ, những người khác… chạy ra khỏi đây từ cửa sau… nhanh!”.
Nguyên Tinh vừa nôn ra máu vừa hét lên.
Ông ta biết bọn họ không thể đối kháng với những thủ vệ cấm địa này, cứ chém giết nhau thì chỉ có đường chết.
Cách tốt nhất bây giờ chỉ có chạy trốn.
Nếu còn ngoan cố chống cự, Dương Hoa có nhiều người chăng nữa cũng không đủ để đám người kia giết.
Bọn họ vội vàng lùi về sau, chạy về phía phòng nghiên cứu.
Từ Chính và những người khác đã được sắp xếp di dời từ trước.
Bây giờ trong học viện Huyền Y Phái chỉ còn lại nhân viên chiến đấu.
Vài người của Cổ Phái đã vào chỗ, nhận được mệnh lệnh của Nguyên Tinh thì lập tức khởi động vũ khí laser.
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù…
Những chùm tia laser bắn về phía tám thủ vệ cấm địa.
Bước chân của tám người chậm lại.
“Sức mạnh thật kỳ lạ!”.
“Hừ, chỉ là trò vặt vãnh mà thôi!”.
Hai thủ vệ cấm địa đi ra phía trước bọn họ đều cảm thấy chấn động.
Soạt!
Ma khí đen kịt bay ra, hóa thành hai tấm khiên hình thoi, đẩy về phía trước.
Những tia laser bắn vào khiên lập tức bị đánh bật ra.
Khiên cũng không cầm cự được bao lâu, chẳng mấy chốc đã bị vũ khí laser đánh cho tan vỡ.
Nhưng trước khi nó kịp nổ tung thì đã có khiên khác được lấy ra chống đỡ.
Nhờ sự chống đỡ của khiên, tám thủ vệ cấm địa đã đến gần nơi lắp đặt vũ khí laser.
“Không hay!”.
“Chạy!”.
Người của Cổ Phái đang điều khiển vũ khí hoảng sợ, vội vàng ôm đầu bỏ chạy.
Một giây sau.
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù…
Tất cả đều bị ma đao chém đến mức xương vốt vỡ nát mà chết.
Khi nghe tin Thần Hỏa Tôn Giả bại trận, Mã Hải đã biết tầm nghiêm trọng của chuyện lần này.
Thần Hỏa Tôn Giả là con át chủ bài cuối cùng của Dương Hoa.
Nếu ngay cả ông ta cũng không ngăn cản được những kẻ này, thì tức là Thiên Ma Đạo đã bắt đầu chính thức tấn công Giang Thành.
Chắc chắn những cường giả được phái đến cũng không phải hạng người tầm thường.
Mã Hải từng bàn bạc với mọi người.
Nếu Thiên Ma Đạo tấn công vào Giang Thành, thì bọn chúng chỉ có hai mục tiêu hàng đầu.
Thứ nhất là học viện Huyền Y Phái, thứ hai là trụ sở Dương Hoa.
Thế nên Mã Hải biết mình cực kỳ khó thoát.
Thực ra ông ta bảo Từ Thiên đi bảo vệ Tô Nhu, Lạc Thiên chỉ là để điều Từ Thiên đi mà thôi.
Dù sao Từ Thiên ở lại đây cũng chỉ có chết.
Mã Hải vốn cũng chuẩn bị rời đi, đến học viện Huyền Y Phái để lánh nạn.
Nhưng không ngờ đối phương lại đến nhanh như vậy.
Mã Hải đặt chiếc bút trong tay xuống, lặng lẽ nhìn mấy bóng người bị sương đen bao trùm khắp người này, đã sẵn sàng để hi sinh.
"Giám đốc Mã!".
Mấy võ sĩ xông vào phòng làm việc.
Đây là những người bảo vệ sự an toàn cho Mã Hải.
"Đừng vào đây! Mau chạy đi!".
Mã Hải vội hét lên.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Bọn họ vừa lao vào phòng làm việc.
Bụp! Bụp! Bụp!
Từng luồng khí nổ đáng sợ nổ tung trên người bọn họ.
Mấy võ sĩ lập tức bị nổ tan xác, chết không toàn thây.
Sắc mặt Mã Hải trắng bệch.
Ánh mắt ông ta chứa đấy lửa giận, lạnh lùng nhìn đám ma nhân này, khẽ gầm lên: "Muốn giết thì cứ giết đi".
Nhưng đối phương không giết Mã Hải ngay.
Chỉ thấy một ma nhân vóc dáng hình như là nữ bước tới, mặt không cảm xúc quan sát Mã Hải, sau đó khàn giọng nói: "Thần y Lâm của các ông... đang ở đâu?".
"Hừ!".
Mã Hải lạnh lùng trừng mắt nhìn bà ta, ngậm miệng không nói.
Người kia thấy thế, hai mắt đỏ ngầu, nhưng không ra tay giết Mã Hải, mà ngoảnh sang nói: "Xem ra người này cũng không ngoan ngoãn khai ra tung tích của thần y Lâm đâu, cứ đưa đi trước đã".
"Được".
Hai ma nhân ở bên cạnh giơ tay lên, phóng ma khí về phía trước.
Ma khí dày đặc, cuồn cuộn như nước sông, rồi tụ lại ở một chỗ, cuối cùng sắp xếp tập hợp, hóa thành một chiếc lồng đen sì...
Hơi thở của Mã Hải trở nên run rẩy.
Người phụ nữ túm lấy Mã Hải, ném vào chiếc lồng kia.
Mã Hải không kịp trở tay, ngã lăn vào trong lồng.
Ông ta còn chưa kịp phản ứng.
Phập!
Phập!
Trong lồng bắn ra mấy chiếc gai nhọn đen sì, xuyên qua xương đầu gối, xương cánh tay và xương quai xanh của ông ta.
Nỗi đau đớn khủng khiếp khiến Mã Hải như muốn ngất lịm.
Toàn thân ông ta run rẩy, không nhịn được hét lên.
Phập!
Lại một chiếc gai nhọn đen sì xuyên thấu từ gò má trái sang gò má phải.
Mã Hải run lên bần bật, lúc này, ngay cả việc hét lên ông ta cũng không làm được nữa.
Máu tươi rỉ ra, nhuộm đỏ bộ vest trên người ông ta.
Sự đau đớn khiến ông ta không thể suy nghĩ được gì nữa.
Chỉ có thể cố gắng hít thở...
"Đạo chủ có lệnh, nếu không tìm thấy tung tích của thần y Lâm, thì bắt hết lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa, những người này sẽ là con át chủ bài để bắt thần y Lâm vào khuôn khổ!".
"Vâng!".
Đám người gật đầu, xách chiếc lồng ma khí lao ra khỏi cửa sổ, rời khỏi tòa nhà Dương Hoa.
Khoảng mấy phút sau, Băng Thượng Quân dẫn theo một đám cao thủ xông vào phòng làm việc của Mã Hải.
Khi nhìn thấy máu tươi đầy đất và cửa sổ vỡ tan, sắc mặt Băng Thượng Quân vô cùng khó coi.
"Chết rồi, chúng ta đã đến muộn một bước!".
"Đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm sao?".
"Mau đến học viện Huyền Y Phái!".
Băng Thượng Quân không dám chần chừ, quát khẽ một tiếng, dẫn người rời khỏi Dương Hoa, đến thẳng học viện.
Chương 3657: Tử thủ
Ở học viện Huyền Y Phái.
Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương đang chỉ đạo các cường giả của Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái trấn thủ nơi này.
Bảy ảnh ngự đều được điều động đến.
Đông Hoàng Giáo huy động toàn bộ lực lượng, Cổ Phái điều một nửa tới, bao vây chặt chẽ xung quanh học viện Huyền Y Phái.
Sắc mặt của Nguyên Tinh cực kỳ khó coi.
Ông ta vừa nhận được điện thoại, biết tin Thần Hỏa Tôn Giả đã bại trận bị bắt.
Đối với mọi người thì tin này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Thần Hỏa Tôn Giả là sự tồn tại cấp bậc thế nào chứ?
Bây giờ ngay cả ông ta cũng bị đánh bại thì ai dám tin?
Nếu ông ta cũng không phải là đối thủ, thì e là những người ở đây không ai chống lại được sự tấn công của cường giả Thiên Ma Đạo.
"Những ma nhân đến Giang Thành lần này đều không tầm thường, chắc là chúng ta cũng không chống lại được đâu!".
Nguyên Tinh ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi: "Đã sơ tán hết mọi người chưa?".
"Thái thượng trưởng lão, những người như Tần Bách Tùng, Long Thủ đều đã được sắp xếp xe rời khỏi đây".
Một giáo chúng của Đông Hoàng Giáo nhanh chân bước tới, ôm quyền nói.
"Tốt lắm!".
Nguyên Tinh gật đầu, khàn giọng nói: "Sau khi bọn họ đi, chúng ta cũng phải nhanh chóng rời khỏi đây, không được giao đấu trực diện với đám ma nhân kia, nếu không chỉ có thương vong vô ích thôi".
"Nguyên Tinh, nếu đi thì chúng ta có thể đi đâu?".
Tào Tùng Dương nhíu mày hỏi.
"Theo lời giáo chủ nói trước đó thì đến chỗ quân đoàn Long Huyền".
Nguyên Tinh suy nghĩ một lát rồi đáp.
Hơi thở của Tào Tùng Dương như ngừng lại, lập tức hiểu ý.
Nếu mọi người rút đến chỗ quân đoàn Long Huyền mà còn bị người của Thiên Ma Đạo tấn công, thì chuyện này không còn là ân oán giữa Thiên Ma Đạo và Lâm Chính nữa, mà sẽ lên đến cấp độ quốc gia.
Đến lúc đó Long Quốc nhúng tay vào thì Thiên Ma Đạo lãnh đủ.
Nhưng sắc mặt của Tào Tùng Dương lại không có vẻ gì là nhẹ nhõm.
Ông ta nhíu chặt mày, nhỏ giọng nói: "Nguyên Tinh đại nhân, đám ma nhân này đều là lũ điên, e là dù có rút đến đó thì cũng không thể dọa được bọn chúng. Nếu chúng cứ cố tấn công thì sợ là chúng ta không chống lại được!".
"Tào đại nhân có cách gì hay hơn sao?".
Nguyên Tinh nhìn ông ta hỏi.
Tào Tùng Dương ngập ngừng một lát rồi trầm giọng đáp: "Kế hoạch hiện giờ chỉ có thể tiến về phía Nam Sơn, tôi nghe nói Thiên Tính Gia đã biến ngọn núi đó thành một chiếc thùng sắt. Nếu như có thể dựa vào các cơ quan cạm bẫy trong Nam Sơn và được các cao thủ của Thiên Tính Gia giúp đỡ, thì chắc là có thể cầm cự chờ cường giả của chính quyền Long Quốc đến".
Mọi người không biết lúc nào thì Lâm Chính trở về, bây giờ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào chính quyền Long Quốc.
Dù sao Giang Thành cũng là lãnh thổ của Long Quốc, nơi này xảy ra bạo động như vậy, chính quyền Long Quốc tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nguyên Tinh ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói: "Vậy thì tất cả chúng ta sẽ rút về phía Nam Sơn".
"Được".
Quyết định xong, mọi người lập tức hành động.
Nhưng đúng lúc này.
Vù vù vù...
Trên bầu trời bỗng xuất hiện một đám mây dày rất lớn.
Mây đen cuồn cuộn kéo tới, mấy tia sét đáng sợ lóe lên trong đó.
Sau đó, cuồng phong nổi lên, sấm sét vang rền.
Ma khí dày đặc ập về phía này.
Mọi người biến sắc.
"Hỏng rồi, ma nhân đã đến!".
"Mau, mau khởi động vũ khí phòng ngự!".
Tiếng la hét không ngớt.
Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương vội rút vũ khí ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm đám mây đang bay tới kia.
Các cường giả ở phía sau cũng đều lấy vũ khí ra.
Những món vũ khí này đều do một tay Từ Chính làm!
Theo yêu cầu của Lâm Chính, thời gian này đội nghiên cứu của Từ Chính đã tận dụng những nguyên liệu đặc biệt như Thiên Phương Thần Thạch để chế tạo vũ khí.
Hiện giờ mọi người đều đã sẵn sàng chiến đấu.
Tuy thực lực tu vi không phải là đối thủ của các cao thủ Thiên Ma Đạo, nhưng lưỡi kiếm sắc trong tay bọn họ thì không thể coi thường. Chỉ cần trúng một nhát đao nhát kiếm, cho dù thực lực mạnh đến đâu cũng phải mất mạng.
Ầm ầm ầm...
Đám mây đáng sợ sà xuống.
Các cao thủ của Dương Hoa đều tề tựu ở học viện, nhìn chằm chằm vào đám mây dày trên trời, nghiêm mặt chờ đợi.
Chỉ thấy trong đám mấy lộ ra mấy đôi mắt đỏ lòm đáng sợ.
Sau đó đám mây dần tan đi, đập vào mắt mọi người là tám bóng người.
Được bao trùm bởi sương đen.
Nhìn không rõ vóc dáng mặt mũi.
Nhưng quanh người bọn họ đều có đám mây dày đặc vô cùng đáng sợ bao trùm.
"Ma khí khủng khiếp quá!".
"Những ma nhân này... đáng sợ đến mức nào đây?".
Hai người biến sắc, tim đập thình thịch.
Bọn họ biết trận chiến này... e là cực kỳ thảm khốc.
Chương 3658: Xong đời thật rồi
Bốn phía Giang Thành đều vang lên tiếng đánh nhau và tiếng nổ.
Cảnh sát của thành phố nhanh chóng sơ tán người dân, đồng thời thông báo là tạm thời diễn tập, người dân Giang Thành không cần hoảng sợ.
Đồng thời phía Yên Kinh cũng nhận được thông báo khẩn của Giang Thành, rất nhiều cường giả nhanh chóng đổ về phía Giang Thành.
Bạch Họa Thủy rời khỏi tầng hầm, dưới sự dẫn dắt của Mạn Sát Hồng, tiến thẳng đến điểm làm việc gần Giang Thành nhất của đại hội.
Bạch Họa Thủy lái xe như điên, tốc độ cực nhanh, vượt cả đèn đỏ.
Sắc mặt của Mạn Sát Hồng trắng bệch, cơ thể vẫn đang run rẩy, dáng vẻ hồn bay phách lạc.
"Hội trưởng Bạch, bà không thể gọi thẳng với bên đại hội sao?".
Mạn Sát Hồng run rẩy hỏi.
"Số điện thoại của bên đại hội bị mất lâu rồi, lúc tôi bị thần y Lâm bắt xuống tầng hầm, để phòng ngừa thần y Lâm thông qua tôi lợi dụng đại hội, tôi đã đập nát chiếc điện thoại lưu số trực thuộc của đại hội. Bây giờ ngoài việc đích thân đến tận nơi thì tôi không thể liên lạc với đại hội được", Bạch Họa Thủy chua chát nói.
"Vậy bây giờ bà đi thì có tác dụng không? Tôi nghe nói chức vụ của bà đã bị bãi bỏ, hơn nữa... bà bất ngờ xuất hiện trước mặt đại hội, thì chẳng phải sẽ làm lộ thần y Lâm sao? Đến lúc đó, thần y Lâm sẽ bị đại hội nhằm vào, sợ là chúng tôi cũng tiêu đời!".
Dường như Mạn Sát Hồng nghĩ ra gì đó, bỗng quát: "Không được! Bà phải dừng lại, quay về với tôi!".
Bạch Họa Thủy nhíu mày, lập tức giẫm chân phanh, ngoảnh lại nhìn cô ta chằm chằm, nói: "Quay về với cô? Sau đó chúng ta chìa cổ ra để người của Thiên Ma Đạo chém sao?".
"Ơ..."
Mạn Sát Hồng lập tức á khẩu.
"Cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ không khai ra thần y Lâm đâu, tôi có tài ăn nói, sẽ giải thích rõ ràng với đại hội".
Bạch Họa Thủy giẫm chân ga, mỉm cười nói: "Thần y Lâm từng nói, chờ đại hội kết thúc, cậu ta sẽ thả tôi đi, nếu vậy thì tại sao tôi phải khai ra cậu ta chứ? Huống hồ... thần y Lâm vẫn còn có ích với tôi, tôi không nỡ khiến cậu ta chết!".
"Vậy sao?".
Mạn Sát Hồng nhìn Bạch Họa Thủy với ánh mắt kỳ quái, không hiểu bà ta có ý gì.
Mạn Sát Hồng không biết rằng Bạch Họa Thủy đã được các loại đan dược thần kỳ của thần y Lâm tăng cường.
Nếu Lâm Chính xảy ra chuyện thì nguồn thuốc của bà ta sẽ bị đứt, bà ta biết đi tìm ai đây?
Vạch trần Lâm Chính thì cùng lắm Bạch Họa Thủy chỉ được khôi phục chức vụ, tiếp tục làm minh chủ của Thương Minh, đối với bà ta cũng chỉ là thêm chút tiền, quyền lợi cũng không có gì lớn.
Nhưng nếu không vạch trần, bà ta có thể lấy vô số Trú Nhan Đan dùng tiền cũng không mua được từ tay Lâm Chính, thậm chí còn có bảo bối tốt hơn Trú Nhan Đan.
Bạch Họa Thủy tính toán rất rõ ràng lợi hại trong vụ làm ăn này, sao bà ta có thể làm chuyện gây tổn thất đến lợi ích của mình chứ?
"Đúng rồi, Mạn Sát Hồng! Cô nói cho tôi nghe xem rốt cuộc tám thủ vệ cấm địa này có trình độ gì mà có thể dọa cô sợ hãi như vậy? Đại hội phải phái người có cấp bậc gì đến mới có thể ổn định tình hình?".
Bạch Họa Thủy vừa lái xe vừa hỏi.
Mạn Sát Hồng chần chừ một lát, sắc mặt tái mét đáp: "Rốt cuộc tám thủ vệ cấm địa có thực lực thế nào thì tôi cũng không biết, chỉ biết tám người này đã sống rất lâu".
"Sống rất lâu? Lâu đến mức nào?", Bạch Họa Thủy ngạc nhiên hỏi.
"Cụ thể thì tôi không biết, có khả năng là bốn năm trăm năm, cũng có khả năng... là hơn nghìn năm..."
"Ặc... Bọn họ là thần tiên sao? Sống dai thế?", Bạch Họa Thủy không khỏi hít vào khí lạnh.
"Có người nói lúc bọn họ ở cấm địa, cơ thể thường xuyên ngâm trong nước bí ẩn, loại nước bí ẩn này có thể khiến thân xác bọn họ trẻ mãi không già, dù trải qua hơn trăm năm vẫn không có bất cứ thay đổi gì. Chỉ khi nào có người xông vào cấm địa, bọn họ mới ra khỏi nước bí ẩn".
"Hóa ra là vậy..."
Bạch Họa Thủy vô cùng cảm khái.
"Hội trưởng Bạch, chúng ta còn cách điểm làm việc của đại hội bao xa?".
"Khoảng 200km nữa".
"Cái gì? Vậy chẳng phải ít nhất hai tiếng nữa mới đến nơi sao?".
"Một tiếng là đến nơi rồi, cô cứ bình tĩnh! Nhưng việc tôi lo lắng bây giờ là... không biết ở điểm làm việc có cao thủ hay không. Nếu không có cao thủ mạnh mẽ trú đóng, thì phải điều từ trụ sở đến. Nếu vậy thì sẽ mất chút thời gian".
"Việc này..."
Mạn Sát Hồng á khẩu.
Đúng lúc này.
Ầm!
Chân trời phía xa bỗng xẹt qua một tia sét màu xanh lá.
Bạch Họa Thủy vô cùng kinh ngạc: “Không ngờ còn có cả tia sét màu xanh lá nữa, thật là kỳ lạ”.
Mạn Sát Hồng ở bên cạnh trợn mắt há mồm, cả người ngây dại.
"Nhóc con, cô sao thế?".
Bạch Họa Thủy cảm thấy không ổn, nhíu mày hỏi.
Nhưng Mạn Sát Hồng không quan tâm đến bà ta, chỉ đờ đẫn nhìn về phía chân trời, trong miệng thì thào.
"Xong rồi, lần này Giang Thành... xong đời thật rồi!".
Chương 3659: Thần tiên khó cứu
Trên nóc một tòa nhà, mấy bóng người đang nhìn về phía học viện Huyền Y Phái, sắc mặt đanh lại, nhìn không chớp mắt.
"Không ngờ Thiên Ma Đạo phái cả tám thủ vệ của cấm địa tới, xem ra đạo chủ đã hạ quyết tâm tiêu diệt Dương Hoa rồi".
Một người đàn ông khàn giọng nói.
"Dương Hoa Giang Thành như cái gai trong mắt Thiên Ma Đạo, chính vì thần y Lâm mà Thiên Ma Đạo tổn thất gần hết Ma Quân, cao thủ bị giết vô số, gần như muốn đứt đoạn. Với tính cách của đạo chủ thì sao có thể bỏ qua mối thù này chứ? Không tiêu diệt Dương Hoa thì Thiên Ma Đạo mất ăn mất ngủ, hơn nữa nghe nói tình hình ở chiến trường Bắc Cảnh càng ngày càng khốc liệt, chính quyền Long Quốc đã điều không ít người đến chi viện. Trước giờ chính quyền luôn có thái độ diệt trừ Thiên Ma Đạo, hơn nữa thời gian trước còn tấn công mãnh liệt hơn. Nếu đạo chủ không nhân cơ hội chính quyền Long Quốc không thể để mắt đến Giang Thành để ra tay với Dương Hoa thì đúng là lỡ mất thời cơ tốt!".
Cô gái bên cạnh mỉm cười đáp: "Thánh Sơn chính là vết bánh xe đổ".
"Đúng vậy, nếu chờ chính quyền Long Quốc ổn định được tình hình của chiến trường Bắc Cảnh, hợp lực với Dương Hoa tấn công Thiên Ma Đạo, thì chắc chắn Thiên Ma Đạo sẽ bị hủy diệt. Hôm nay không xóa sổ Dương Hoa thì còn chờ đến bao giờ?".
"Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Tọa sơn quan hổ đấu sao?".
"Hừ, nếu không thì sao? Nếu Dương Hoa sụp đổ thì cũng là chuyện tốt đối với chúng ta, dù sao Cô Phong chúng ta cũng có thâm thù huyết hải với thần y Lâm", người đàn ông lạnh lùng nói.
Trong trận chiến ở sơn trang Tuệ Nguyên, Cô Phong có không ít cường giả chết và bị thương, tuy có một phần là bị cốc chủ Hồng Nhan Cốc giết, nhưng Lâm Chính cũng không tránh khỏi liên quan.
"Nan Tuyệt, anh là đệ nhất thiên tài của Cô Phong ta, nếu đánh với thần y Lâm thì có mấy phần thắng?", cô gái ở bên cạnh hỏi.
Tiêu Nan Tuyệt mỉm cười: "Người đời đều tưởng tôi vì bố nuôi là ông Hầu bị giết mà nộ hỏa công tâm, tẩu hỏa nhập ma dẫn đến mất mạng, chứ không biết tôi đã đột phá cảnh giới hiện giờ, lên đến cảnh giới đại thành. Đối phó thần y Lâm không đến mức dư sức, nhưng cũng thuận lợi thôi, không sợ!".
"Thế thì tốt!".
Ánh mắt cô gái tỏ vẻ đắc ý: "Hiện giờ Cô Phong chúng ta đã từ liên minh do mười ba thế lực siêu cấp cấu thành tăng lên là liên minh của hai mươi lăm thế lực siêu cấp, thực lực vô cùng lớn mạnh, trải khắp Long Quốc. Nếu chúng ta ra tay đối phó Dương Hoa thì đương nhiên dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ Thiên Ma Đạo đã tiêu diệt Dương Hoa thì chúng ta cứ tọa sơn quan hổ đấu đi".
"Nếu đấu nhau chưa đủ hăng thì tôi cũng không ngại thêm dầu vào lửa".
Tiêu Nan Tuyệt nheo mắt nói.
"Ha ha ha".
Những người xung quanh cười lớn.
Nhưng đúng lúc này, dường như cô gái nhìn thấy gì đó, nhỏ giọng nói: "Chắc là không cần anh thêm dầu vào lửa rồi".
"Hử?".
Tiêu Nan Tuyệt nhíu mày, nhìn theo tầm mắt của cô gái.
Đúng lúc nhìn thấy một tia sét màu xanh lá ở phía chân trời.
"Đó là... người của Tử Vực?", Tiêu Nan Tuyệt lập tức nhận ra nguồn cơn của tia sét này.
"Xem ra hôm nay Dương Hoa khó thoát kiếp nạn rồi", cô gái bình thản nói.
"Tử Vực cũng có thù với thần y Lâm, bọn họ vốn dĩ không tranh với đời, lặng lẽ ở ẩn, chính thần y Lâm khiến bọn họ lộ mặt trước người đời. Tử Vực trước giờ có thù tất báo, hôm nay Thiên Ma Đạo và Dương Hoa xảy ra đại chiến, bọn họ đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn".
"Thiên Ma Đạo và Tử Vực cùng ra tay sao? Dương Hoa... thần tiên cũng khó cứu rồi!".
Tiêu Nan Tuyệt khẽ cười, ánh mắt đầy châm chọc.
Ầm ầm ầm...
Một loạt tiếng nổ vang lên từ phía học viện Huyền Y Phái.
Chỉ thấy đằng đó xuất hiện xuất nhiều sương đen, khu vực bị nổ máu thịt tung tóe, rất nhiều người chết không toàn thây.
Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương chật vật tránh khỏi phạm vi vụ nổ, ai nấy nằm rạp xuống đất, mặt mũi lấm lem.
Nhưng bọn họ không dừng lại, tiếp tục gào lên: "Khai hỏa!".
Tạch tạch tạch...
Súng máy phân bố xung quanh lập tức bắn về phía tám thủ vệ cấm địa ở trên trời.
Đạn được bắn từ những khẩu súng này đã được xử lý đặc biệt.
Chất liệu của viên đạn không những có thể dễ dàng xuyên qua khí kình, mà đầu đạn còn bôi chất kịch độc, một khi bắn trúng, cho dù không găm vào da thịt những người này mà chỉ sượt qua, thì cũng có thể khiến bọn họ mất mạng tại chỗ.
Nhưng rõ ràng tám thủ vệ cấm địa này không phải những người tầm thường.
Chỉ thấy hai người bước lên phía trước, cách không chộp một cái.
Vù!
Một luồng sương đen dày đặc hóa thành màn chắn, ngăn cản những viên đạn đang bay tới.
Tất cả những viên đạn bắn trúng ma khí đều vỡ vụn, không viên nào có thể xuyên qua để bắn trúng người của tám thủ vệ cấm địa.
Hơi thở của hai người đều trở nên run rẩy.
"Không được! Cứ thế này cũng không phải là cách, vẫn phải dựa vào chúng ta đánh giáp lá cà thôi!".
Tào Tùng Dương khẽ gầm lên, cầm trường kiếm bằng thủy tinh đặc chế xông tới, chém mạnh một nhát.
Rắc!
Màn chắn bằng ma khí lập tức nứt thành hai nửa.
Ông ta thầm mừng rỡ, không chút do dự, lật tay đâm về phía một thủ vệ cấm địa ở sau màn chắn.
Nhưng thủ vệ kia vẫn rất bình tĩnh, chìa hai ngón tay ra kẹp lấy.
Keng!
Thanh kiếm thủy tinh kia bị kẹp ở đầu ngón tay ông ta, không thể động đậy.
Nhưng Tào Tùng Dương không hề hoảng hốt, mà còn cười khẩy: "Mắc bẫy rồi!".
"Hử?".
Thủ vệ kia ngước mắt lên nhìn.
Xoẹt!
Chỉ thấy trên thanh kiếm thủy tinh kia bỗng tỏa ra một luồng kiếm khí, trong chớp mắt xẻo đứt năm ngón tay của thủ vệ kia...
Chương 3660: Tháo chạy
Kiếm khí đột ngột khiến người khác không kịp đề phòng.
Thủ vệ đó đã bao giờ thấy binh khí quỷ dị như thế đâu?
Năm ngón tay ông ta đều gãy, máu trào ra.
Tào Tùng Dương mừng rỡ, vội vàng đâm kiếm về phía trước.
Trường kiếm thủy tinh không còn bị ràng buộc đâm vào ngực người đó thế như chẻ tre.
“Hay!”.
Nhóm người Nguyên Tinh từ phía sau ùa tới bao vây thủ vệ đó, lưỡi kiếm sắc bén đâm tới.
Phập!
Phập!
Phập!
…
Lưỡi kiếm sắc bén của mọi người đâm vào trong cơ thể của thủ vệ cấm địa như dự liệu.
Cơ thể ông ta bị đâm thành mười mấy lỗ, nhìn mà kinh hãi.
Sĩ khí bên phía Dương Hoa tăng cao.
Hóa ra đám người Thiên Ma Đạo cũng không phải tồn tại vô địch đối với bọn họ!
Có lẽ bọn họ có thể đánh lùi được kẻ địch!
Nhưng giây lát sau, thủ vệ cấm địa bị đâm thủng trăm nghìn lỗ đột nhiên cử động, đánh một chưởng vào ngực Tào Tùng Dương.
Ầm!
Tào Tùng Dương lập tức bay ra xa, nôn ra máu, đập mạnh người xuống đất, không thể đứng dậy được.
Định thần nhìn lại, một khoảng lớn trên ngực ông ta đã lõm xuống.
“Tào đại nhân!”.
Mọi người chạy tới đỡ ông ta dậy.
Nguyên Tinh kinh ngạc, rút kiếm định chém đầu của thủ vệ cấm địa kia, nhưng không kịp nữa.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Khí đen xung quanh thủ vệ cấm địa hóa thành những bàn tay đáng sợ, đánh lên người bọn họ.
Tất cả đều bị đánh bay, không ai thoát khỏi.
Có người còn bị đánh nát nội tạng mà chết.
Người có thực lực mạnh như Nguyên Tinh cũng không chịu nổi đòn tấn công của đối phương, ngực chảy máu, bị thương nặng ngã xuống đất, không dậy nổi nữa.
Ai ai cũng kinh hãi.
Thủ vệ cấm địa lại hờ hững nhìn người ở bên dưới, sau đó chậm rãi đưa tay, rút đao kiếm đâm trên người ra.
Sau khi đao kiếm được rút hết ra, những chỗ bị thương trên cơ thể ông ta trào ra cả cột máu, nhìn mà ghê rợn.
Nhưng cột máu chỉ phun trào ba tích tắc rồi dừng lại, không tiếp tục chảy ra nữa.
Sau đó, những vết thương đều lành lại nhanh chóng.
Chưa tới mấy phút, tên thủ vệ cấm địa đó đã không còn thương tích gì nữa…
“Sao có thể?”.
Nguyên Tinh mở to mắt, không tin nổi.
“Thái thượng trưởng lão, bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
Người của Đông Hoàng Giáo run rẩy hỏi.
“Dùng vũ khí laser chặn bọn họ, những người khác… chạy ra khỏi đây từ cửa sau… nhanh!”.
Nguyên Tinh vừa nôn ra máu vừa hét lên.
Ông ta biết bọn họ không thể đối kháng với những thủ vệ cấm địa này, cứ chém giết nhau thì chỉ có đường chết.
Cách tốt nhất bây giờ chỉ có chạy trốn.
Nếu còn ngoan cố chống cự, Dương Hoa có nhiều người chăng nữa cũng không đủ để đám người kia giết.
Bọn họ vội vàng lùi về sau, chạy về phía phòng nghiên cứu.
Từ Chính và những người khác đã được sắp xếp di dời từ trước.
Bây giờ trong học viện Huyền Y Phái chỉ còn lại nhân viên chiến đấu.
Vài người của Cổ Phái đã vào chỗ, nhận được mệnh lệnh của Nguyên Tinh thì lập tức khởi động vũ khí laser.
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù…
Những chùm tia laser bắn về phía tám thủ vệ cấm địa.
Bước chân của tám người chậm lại.
“Sức mạnh thật kỳ lạ!”.
“Hừ, chỉ là trò vặt vãnh mà thôi!”.
Hai thủ vệ cấm địa đi ra phía trước bọn họ đều cảm thấy chấn động.
Soạt!
Ma khí đen kịt bay ra, hóa thành hai tấm khiên hình thoi, đẩy về phía trước.
Những tia laser bắn vào khiên lập tức bị đánh bật ra.
Khiên cũng không cầm cự được bao lâu, chẳng mấy chốc đã bị vũ khí laser đánh cho tan vỡ.
Nhưng trước khi nó kịp nổ tung thì đã có khiên khác được lấy ra chống đỡ.
Nhờ sự chống đỡ của khiên, tám thủ vệ cấm địa đã đến gần nơi lắp đặt vũ khí laser.
“Không hay!”.
“Chạy!”.
Người của Cổ Phái đang điều khiển vũ khí hoảng sợ, vội vàng ôm đầu bỏ chạy.
Một giây sau.
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù…
Tất cả đều bị ma đao chém đến mức xương vốt vỡ nát mà chết.