-
Chương 3636-3640
Chương 3636: Đại cao thủ tới
Muốn đánh hay muốn hoà đều quyết định trong thời khắc này đây.
Nhất thời, Độc Cô Diệp cũng không biết phải làm sao, chỉ đành đưa mắt nhìn những người còn lại.
Người nhà họ Dục thì muốn đánh.
Nhưng lúc này Ái Nhiễm lại lên tiếng.
“Các vị, các vị ra mặt giúp nhà họ Dục, Ái Nhiễm vô cùng cảm kích. Nhưng Ái Nhiễm cũng biết rằng nếu các vị giao đấu với Cửu Tử Chân Nhân, có lẽ sẽ không có mấy người sống sót. Việc này, xin cứ để nhà họ Dục chúng tôi tự giải quyết”.
Ái Nhiễm bước ra, khàn khàn giọng nói.
“Cháu gái, cháu làm gì vậy? Chẳng lẽ để nhà họ Dục chúng ta tàn bại như thế này sao?”
Có người nhà họ Dục vội vã kêu lên.
Ái Nhiễm nhìn người kia, cúi đầu nói: “Họ đều là nể mặt Lâm Chính mà đến tương trợ chúng ta. Nếu đã vậy thì đây cũng là thể diện của Lâm Chính, chúng ta không thể để họ liều mạng vì nhà họ Dục! Nếu hôm nay máu chảy thành sông, cháu không chỉ là tội nhân của nhà họ Dục, mà còn là tội nhân của Độc Cô thế gia, thành Nam Ly, Tường Vân phái,…”
“Và lúc đó, không chỉ cháu mà toàn bộ nhà họ Dục đều là tội đồ”.
Đôi mắt Ái Nhiễm tuyệt vọng, giọng nói đầy đau đớn.
Đương nhiên cô mong những người này có thể cứu nhà họ Dục trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Nhưng nếu họ chiến đấu, có lẽ mười người chỉ còn lại được một người sống sót.
Đến lúc đó nhà họ Dục dù có không tuyệt diệt thì cũng có ích gì?
Khi đó, hậu duệ của những gia tộc hùng mạnh này sẽ nhìn nhà họ Dục như thế nào?
Họ chỉ nghĩ rằng nhà họ Dục đã hại chết tổ tiên, cha mẹ, chú bác của họ.
Khi thời cơ đến, họ sẽ tìm đến nhà họ Dục để tính sổ một lần nữa, đến lúc đó nhà họ Dục cũng khó mà thoát khỏi họa diệt vong.
Đây là nhân quả.
Khó lòng trốn thoát.
Trong trường hợp đó, Ái Nhiễm thà để nhà họ Dục đối mặt với hậu quả này ngay bây giờ.
Các thành viên nhà họ Dục đều không nói nên lời. Họ nhìn Ái Nhiễm, hoặc thở dài hoặc im lặng.
"Cô Ái Nhiễm, cô không cần cảm thấy gánh nặng, hôm nay chúng tôi tới đây để giúp nhà họ Dục. Sinh tử có số, sống chết tại thiên, bất kỳ tổn thất nào đều do Độc Cô thế gia tự mình gánh chịu!"
Độc Cô Diệp trầm giọng nói.
"Đúng vậy, cô Ái Nhiễm, nếu chúng tôi đã tới đây tương trợ, trong lúc nước sôi lửa bỏng này làm sao có thể đứng ngoài cuộc? Cửu Tử Chân Nhân mặc dù rất mạnh, nhưng chúng tôi cũng không phải không có sức chiến đấu, cứ đánh một trận là được!" Vân Tiếu trang chủ cũng trầm giọng nói.
Mọi người đều bày tỏ thái độ như vậy.
Tuy nhiên, những gì họ nói đã khiến Cửu Tử Chân Nhân vô cùng tức giận.
"Quá ngạo mạn! Một đám chuột nhắt mà dám chống lại bổn tôn?"
Dứt lời Cửu Tử Chân Nhân chuẩn bị động thủ, bà ta định trước tiên sẽ cho những người này biết bản lĩnh của bà ta.
Thấy vậy, Độc Cô Diệp và những người khác không dám sơ suất, lập tức hét lớn, tất cả đều rút vũ khí chuẩn bị ra tay.
Các thế tộc khác cũng vậy.
Một cuộc chiến lớn sắp nổ ra.
Ái Nhiễm siết chặt nắm tay nhỏ bé của mình, vào lúc này, cô đương nhiên không thể đứng ngoài cuộc.
Thấy thái độ của mọi người, Cửu Tử Chân Nhân càng tức giận.
"Tốt! Tốt! Một đám hề! Nếu các người muốn chết, vậy bổn tôn sẽ cho các người toại nguyện!"
Nói xong, Cửu Tử Chân Nhân lập tức vận khí, trầm giọng gầm lên: "Giết sạch bọn chúng! Không để sót lại một ai!"
"Tuân lệnh!"
Các đồ đệ và đồ tôn của Cửu Tử Chân Nhân xung quanh hét lên với vẻ mặt hung dữ, theo Cửu Tử Chân Nhân lao xuống chém giết.
Nhưng vào lúc này, một luồng khí tức đáng sợ từ bầu trời xa xôi bay tới, vụt qua bầu trời như một ngôi sao băng.
Mọi người bàng hoàng quay đầu nhìn về phương trời xa xăm.
Tuy nhiên, bầu trời phía xa âm u, gió thổi dữ dội, dường như có một cỗ năng lượng kinh khủng nào đó đang cuộn trào đến, khiến người đang đứng quan sát đều cảm thấy tê cả da đầu.
"Không hay rồi, có đại cao thủ tới!"
Độc Cô Diệp lập tức kêu lên thất thanh.
Cửu Tử Chân Nhân nhíu mày chăm chú nhìn.
Đại cao thủ?
Một đại cao thủ đến đây vào lúc này để làm gì kia chứ?
Chương 3637: Khiêu chiến
Cửu Tử Chân Nhân đương nhiên không muốn bất kỳ kẻ nào quấy rầy vào lúc này.
Nhưng xét theo phương hướng mà vệt sáng đang di chuyển, điểm đến của nó chắc chắn là nhà họ Dục.
Quả nhiên không ngoài dự đoán!
Bùm!
Vệt sáng như sao băng kia đáp thẳng xuống sân nhà họ Dục.
Khi tiếp đất, nó mang theo khí tức đáng sợ, nhưng không gây ra nhiều chấn động và sàn nhà cũng không hề bị đập vỡ.
Mọi người đều kinh ngạc và tập trung sự chú ý của họ về phía đó.
Ánh sáng tắt dần, khí tức kia cũng dần tiêu tán.
Một bóng người hiện ra trước mắt mọi người.
"Lâm Chính!"
Ái Nhiễm vui mừng khôn xiết.
Người tới lại là Lâm Chính!
"May mà vẫn tới kịp!"
Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm, nặn ra một nụ cười.
"Lâm tiên sinh!"
"Sao tiên sinh lại tới đây?"
"Tốt quá rồi!"
Mọi người cũng rất vui vẻ.
Sự xuất hiện của Lâm Chính giống như một liều thuốc an thần, khiến mọi người vô cùng yên tâm.
Mặc dù Lâm Chính chỉ là quán quân của cuộc thi, nhiêu đó vẫn không thể so với Cửu Tử Chân Nhân, nhưng trong tay Lâm Chính lúc này còn có được Thiên Sinh Đao.
Điều quan trọng nhất là Lâm Chính đã có thể ra khỏi thần mộ chí tôn.
Có thể an toàn rời khỏi thần mộ chí tôn, thực lực này căn bản còn hơn xa mức quán quân cuộc thi.
Có Lâm Chính tham gia cùng, mọi người biết cơ hội chiến thắng đương nhiên cao hơn rất nhiều.
"Hả? Mọi người đều ở đây sao? Có chuyện gì vậy?"
Lâm Chính nhìn xung quanh một cách kỳ lạ.
"Lâm tiên sinh, có lẽ... chúng tôi đang có chút rắc rối".
Dục Chấn Thiên có chút xấu hổ nhìn Cửu Tử Chân Nhân đang đứng trên mái nhà.
Lâm Chính ban nãy hoàn toàn không để ý đến đám người Cửu Tử Chân Nhân.
Điều này làm sao có thể không chọc giận Cửu Tử Chân Nhân?
Sắc mặt Cửu Tử Chân Nhân lúc này cực kỳ lạnh lùng, trong mắt hiện lên sát ý.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, sau đó xoay người nhìn về phía nóc nhà.
"Những người này đều lạ mặt, bọn họ là ai?" Lâm Chính hỏi.
“Lâm tiên sinh, đó là sư phụ của Giản Đào, Cửu Tử Chân Nhân!” Ái Nhiễm thấp giọng nói.
"Ồ? Cửu Tử Chân Nhân sao?"
Lâm Chính lúc này mới vỡ lẽ.
Anh đã từng nghe qua cái tên này.
Cửu Tử Chân Nhân cũng là một nhân vật có tiếng tăm trong vực, đệ tử lên tới mấy nghìn người, thực lực cường hãn, y thuật siêu phàm, ngay cả các gia tộc bá chủ cũng phải nể mặt bà ta ba phần.
"Bà ta đến đây để giải quyết chuyện của Giản Đào?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Đúng vậy..." Ái Nhiễm ngập ngừng đáp.
Lâm Chính lắc đầu cười nói: "Cái chết của Giản Đào là do anh ta tự chuốc lấy, vậy bà ta định giải quyết cái gì?"
"Mày nói gì?"
Giản Sinh vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính và hét lên: "Đồ chó má, mày là cái thá gì? Nếu em trai tao không vì nhà họ Dục, làm sao nó có thể chết trong trận chiến? Nếu hôm nay không tiêu diệt nhà họ Dục thì tao không cam lòng!”
"Ồ?"
Lâm Chính khẽ cau mày, bình thản ngẩng đầu nhìn Giản Sinh: “Anh là anh trai của Giản Đào sao?”
“Thì sao?” Giản Sinh hừ lạnh.
"Trong trường hợp đó, anh đã tìm nhầm người rồi".
Lâm Chính thờ ơ nói.
"Tìm nhầm người? Ý mày là gì?" Giản Sinh ngạc nhiên hỏi.
"Bởi vì người đã giết em trai Giản Đào của anh không phải là nhà họ Dục, mà là tôi! Lâm Chính!" Lâm Chính bình tĩnh nói: "Đối thủ trong trận đấu mà Giản Đào chết là tôi. Nếu không phải vì tôi, anh ta sẽ sẽ không cưỡng ép gia tăng sức mạnh quá mức mà chết. Cho nên chuyện này không liên quan đến nhà họ Dục, các người muốn báo thù, muốn công bằng thì không nên tìm nhà họ Dục, mà phải tìm tôi! Hiểu chưa?"
Anh dứt lời, tất cả im lặng.
Giản Sinh chết lặng nhất thời không thốt nên lời.
"Lâm Chính!"
Ái Nhiễm vội vàng định khuyên can anh, nhưng Lâm Chính đã giơ tay ngăn cô ấy lại.
"Ái Nhiễm, chuyện này tôi sẽ xử lý!" Lâm Chính bình thản nói.
Ái Nhiễm mở miệng, nhưng sau cùng không biết phải nói gì.
Lâm Chính phen này rõ ràng là đang khiêu chiến Cửu Tử Chân Nhân!
Chương 3638: Kiếp sau đi
Đám đông á khẩu.Giản Sinh phản ứng lại, hai mắt đỏ au, lập tức định xử lý Lâm Chính. Thế nhưng Cửu Tử Chân Nhân đã ngăn hắn lại.
“Đệ nhất vực Diệt Vong dù sao cũng là kẻ có thực lực, đừng xốc nổi”, Cửu Tử Chân Nhân điềm đạm nói.
“Vâng sư phụ”, Giản Sinh chắp tay với vẻ mặt dữ dằn.
“Cậu chính là đệ nhất vực Diệt Vong?", Cửu Tử Chân Nhân nhìn Lâm Chính bằng vẻ chịch thượng và thản nhiên hỏi.
“Bà chính là Cửu Tử Chân Nhân?”, Lâm Chính không trả lời mà chỉ hỏi lại.
Thật to gan! Đám đệ tử của Cửu Tử Chân Nhân tức giận.
“Hừ! Ngông cuồng gớm. Cũng kệ thôi, tôi cũng chẳng so đo với người sắp chết làm gì”.
Cửu Tử Chân Nhân hừ giọng: “Vừa rồi cậu đã nói vậy thì giờ tôi giết cậu để báo thù cho đệ tử của tôi, chắc cậu không có ý kiến gì chứ?”
“Cái chết đệ tử của bà là do hắn tự chuốc lấy. Nhưng nếu bà muốn báo thù thì tôi cũng không phản đối. Không biết bà có đủ thực lực hay không thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
Cửu Tử Chân Nhân trông lạnh lùng nhưng thực ra bà ta đang tức điên lên. Bà ta tung hoành ở vực Diệt Vong đã nhiều năm nhưng chưa có ai khiêu chiến bà ta như vậy.
“Thú vị đấy. Xem ra tôi không xử lý cậu thì không ổn rồi. Để tôi xem nhé”, Cửu Tử Chân Nhân bước tới.
“Sư tôn hà tất phải ra tay, để đệ tử”, Giản Sinh vội vàng bước ra, chắp tay nói.
“Người này là đệ nhất Ngoại Vực, thực lực phi phàm, mọi người không phải là đối thủ của cậu ta đâu”, Cửu Tử Chân Nhân chau mày.
“Sư tôn, nếu không thể báo thù cho em trai của đệ tử thì còn có ý nghĩa gì nữa. Huống hồ sư tôn cũng ở đây, nếu đệ tử không làm gì thì cũng không nên ở đây”, Giản Sinh trầm giọng.
Cửu Tử Chân Nhân suy nghĩ rồi gật đầu: “Vậy được, nếu đã vậy thì Giản Sinh lên đi, nhưng nhớ là cẩn thận. Nếu cảm thấy không ổn thì lập tức rút lui”.
“Vâng sư tôn”, Giản Sinh hét lớn, lập tức nhảy lên.
“Đồ chó má, tao phải lấy mạng mày”.
Hắn gầm lớn, thúc giục chân khí và phóng ra mấy chục cây châm ghim vào các vị trí huyệt đạo của mình để gia tăng sức mạnh. Cơ thể hắn nhanh như điện xẹt lao về phía Lâm Chính.
Nguồn khí tức ập tới, hắn đưa tay chộp lấy ngực anh. Rõ ràng hắn có ý đồ bóp nát trái tim anh. Đám đông thất kinh.
Đúng là đệ tử của Cửu Tử Chân Nhân có khác. Thực lực của Giản Sinh thật khủng khiếp.
Thế nhưng đúc lúc này...Cánh tay của Giản Sinh nổ tung, máu bắn ra. Cơ thể hắn khựng lại. Lâm Chính đã siết cổ hắn một cách chính xác. Hắn bị Lâm Chính nhấc bổng lên, lung lay trong không gian.
“Cái gì?", tất cả đều trố tròn mắt.
Cửu Tử Chân Nhân run rẩy, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Thủ đoạn vừa rồi nhanh quá.
Giản Sinh đã bị bóp biến dạng vùng cổ. Hắn điên cuồng giãy giụa nhưng dù thế nào thì cũng không thể thoát khỏi bàn tay Lâm Chính.
“Sao? Có chút thủ đoạn mà cũng đòi báo thù cho em trai à? Thế này...có phải là không biết tự lượng sức mình không?”, Lâm Chính nói.
“Mày...tao thề giết....mày”, Giản Sinh gầm lên, hai mắt đỏ như máu. Hắn hận chỉ muốn lột da anh.
Lâm Chính thấy vậy bèn phóng ra sát ý.
“Giết tôi sao? Đợi kiếp sau đi”, dứt lời anh phát lực.
Đầu Giản Sinh tách rời, hắn chết ngay tại chỗ.
Chương 3639: Anh hãy cẩn thận
Cái chết thảm của Giản Sinh khiến đám đông thất kinh. Cửu Tử Chân Nhân nổi giận.
“Cậu dám giết đồ đệ ngay trước mặt tôi?’, Cửu Tử Chân Nhân hét lớn.
“Đồ đệ của bà tự nộp mạng, bà không ngăn lại, giờ bị tôi giết lại đổ tôi cho tôi sao? Sao, lẽ nào bà hi vọng tôi đứng im cho đồ đệ của bà chém đầu?”, Lâm Chính lạnh lùng đáp lại.
“Cậu! To gan lắm”, Cửu Tử Chân Nhân tức giận đưa tay lên.
Vụt! Một luồng khí độc màu xanh hóa thành bàn tay khổng lồ giáng xuống, chấn nhiếp Lâm Chính.
“Tránh ra”, Lâm Chính hét lớn, đưa tay lên đánh trả. Sức mạnh phi thăng phóng ra.
Rầm! Hai nguồn sức mạnh va chạm, lập tức bùng nổ. Khí tức khủng khiếp lan ra bốn phía, đổ ập xuống thành trì.
Vô số người quỳ phụp xuống, run rẩy. Cửu Tử Chân Nhân chau mày.
“Có thể dễ dàng đỡ chiêu của tôi như vậy, xem ra thực lực của cậu không chỉ hạn chế ở mức đệ nhất vực Diệt Vong nhỉ”.
“Sư tôn, vừa rồi nhận được tin, người này từ thần mộ chí tôn bước ra ạ”, lúc này một đệ tử bước lên, chắp tay nói.
“Cái gì?”
Cửu Tử Chân Nhân trố mắt, bàng hoàng. Thần mộ chí tôn là gì chứ, đương nhiên Cửu Tử Chân Nhân biết rõ.
Thực ra trước đó bà ta cũng cử hai đệ tử mà mình cho là giỏi nhất tới thần mộ chí tôn hòng mong có được cơ duyên. Thế nhưng sau khi hai đệ tử bước vào thần mộ thì đã không thấy đâu nữa. Cửu Tử Chân Nhân đành từ bỏ.
Dù sao thì các hạt giống được bồi dưỡng từ các thế tộc khác còn không dám đảm bảo có ra nổi thần mộ hay không, bà tao sao có thể dựa vào đám đệ tử của mình được.
Bồi dưỡng ra một đệ tử không dễ hơn nữa còn là đệ tử truyền thừa nữa. Các đệ tử bình thường chết thì thôi, còn đệ tử truyền thừa mà chết thì bà ta cũng đau lòng lắm.
“Ai báo tin này vậy”, Cửu Tử Chân Nhân hỏi.
“Là Phó Hoa ạ. Tin của người này lấy từ Lôi Trạch Thiên Các nên không thể sai được” ,người đệ tử nói.
Cửu Tử Chân Nhân im lặng. Bà ta nhìn chăm chăm Lâm Chính với thái độ nghiêm túc hơn.
“Vốn tưởng cậu cũng bình thường thôi không ngờ cậu cũng có chút tài năng đấy nhỉ. Hôm nay tôi muốn giết cậu mà không nghiêm túc thì chắc không được rồi”, bà ta lạnh lùng nói.
Lâm Chính đáp lời: “Trang chủ Vân Tiếu, thành chủ Nam Li Thành mời mọi người rời khỏi đây, để tôi đối phó với kẻ này”.
“Cậu cẩn thận. Cửu Tử Chân Nhân nổi danh đã lâu, không dễ đối phó đâu”, trang chủ Vân Tiêu lên tiếng.
“Đúng vậy Lâm Chính. Anh vừa mới từ trong thần mộ bước ra, trạng thái không được tốt, còn không biết có trúng độc không. Giờ anh nên nghỉ ngơi, anh lùi về sau để chúng tôi đối phó với bà ta”, Ái Nhiễm nói.
Có đợt tầm bảy người vừa ra khỏi thần mộ về tới thế tộc của mình tầm vài ngày thì đều chết cả. Lâm Chính dù an toàn đứng ở đây nhưng Ái Nhiễm vẫn lo lắng anh có thể bắt gặp tình huống tương tự.
Lâm Chính mỉm cười: “Yên tâm đi, tôi biết lượng sức mình. Mọi người lùi đi, nếu không lát nữa sẽ bị ảnh hưởng đấy”.
Ái Nhiễm định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
“Anh phải cẩn thận đấy”, cô ta nói, đôi mắt rưng rưng.
Chương 3640: Tôi muốn lấy mạng cậu!
Đám đông lùi ra sau núi, nhìn ra xa. Người dân ở xung quanh cũng đã bỏ chạy hết.
Cửu Tử Chân Nhân nhếch miệng cười lạnh lùng; “Đợi giết chết cậu xong thì bọn họ cũng không ai chạy thoát được đâu. Có lẽ cậu nên phát động bọn họ cùng tấn công tôi. Như vậy thì còn có cơ hội chiến thắng.Giờ có vẻ như cậu muốn đấu một một với tôi. Cậu có đủ thực lực không?”
“Có hay không thì bà cứ thử là biết”, Lâm Chính nói.
“Tôi đã thử rồi”, Cửu Tử Chân Nhân đột nhiên cười.
“Đã thử rồi sao?”, Lâm Chính giật mình. Dường như anh ý thức được điều gì đó bèn kiểm tra cơ thể mình.
Đột nhiên.
“Hự...”, Lâm Chính run lẩy bẩy, suýt nữa thì ngã xuống đất. Đầu gối cậu khụy xuống, tay chống xuống đất để không cho mình ngã ra.
“Ha ha...”
Các đệ tử phía sau Cửu Tử Chân Nhân bật cười ha ha.
“Đồ vô dụng, như vậy mà cũng đòi đánh với sư tôn? Đúng là nực cười”
“Cậu đã trúng kỳ độc của sư phụ, mạng của cậu sắp không còn nữa rồi”.
“Ha ha…”, đám đệ tử cười chế nhạo.
“Trúng độc?”, Lâm Chính chau mày.
“Sư tôn tôi là ai chứ? Thi triển độc cũng chỉ trong nháy mắt thôi. Lúc cậu nhìn thấy sư tôn của tôi thì sư tôn đã ra tay với cậu rồi”, một đệ tử khác cười nói.
“Lâm Chính, nể tình cậu từng đứng đầu vực Diệt Vong, có thành tích lại có thiên phú không tệ nên hay là thế này, cậu giao cơ duyên mà cậu lấy được ở chí tôn thần mộ cho tôi, may ra tôi còn giữ cho cậu toàn thây”, Cửu Tử Chân Nhân nheo mắt cười.
Thế nhưng, Lâm Chính không nói gì, chỉ khẽ run rẩy và họ khụ mấy tiếng rồi nôn ra máu.
Xì xì…Máu rơi xuống đất, bốc khó xanh giống như đang ăn mòn những thứ khác. Ngay sau đó anh đứng dậy như chưa hề hấn gì.
“Cái gì?”, Cửu Tử Chân Nhân bàng hoàng.
“Một chút độc thế này mà cũng đòi hại chết tôi sao. Sợ rằng bà nghĩ hơi nhiều rồi đấy".
“Cậu…hừ…Hãy xem Phong Độc Thần Công của tôi", Cửu Tử Chân Nhân tức giận đưa cánh tay ra.
Vụt vụt…Khí tức hừng hực phóng tới, bao trùm lên Lâm Chính. Những nơi khí tức đi qua, mọi thứ trở nên khô héo.
Khi tới chỗ Lâm Chính luồng khí tức này không ngừng hút lấy sinh khí của anh, rõ ràng nó muốn hút anh tới khô héo.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn không hề hấn gì. Anh giơ tay lên, búng nhẹ. Luồng khí tức kia lập tức biến mất.
Đám đông nín thở.Cửu Tử chân Nhân lại tấn công tiếp…nhưng bị hóa giải.
“Điều này là không thể”, ánh mắt Cửu Tử Chân Nhân trố tròn, có vẻ bà ta không tin.
Lâm Chính hừ giọng: “Tôi tưởng Cửu Tử Chân Nhân danh tiếng lấy lừng lợi hại thế nào, hóa ra cũng chỉ thế mà thôi”.
“Cậu! Đồ khốn”.
Hai mắt bà ta đỏ rực. Bà ta không nhịn được nữa, khí độc từ hai chân cứ thế phóng ra. Bà ta phóng về phía Lâm Chính. Luồng khí tức hùng hậu cuốn là cả nhà họ Dục.
“Thứ chó má này, tôi phải lấy mạng của cậu”.
Cửu Tử Chân Nhân gầm lớn. Bàn tay bà ta bỗng trở nên khô khốc giống như tay quỷ vồ tới với khí độc ghê người. Tay bà ta nhắm thẳng vào Lâm Chính.
Muốn đánh hay muốn hoà đều quyết định trong thời khắc này đây.
Nhất thời, Độc Cô Diệp cũng không biết phải làm sao, chỉ đành đưa mắt nhìn những người còn lại.
Người nhà họ Dục thì muốn đánh.
Nhưng lúc này Ái Nhiễm lại lên tiếng.
“Các vị, các vị ra mặt giúp nhà họ Dục, Ái Nhiễm vô cùng cảm kích. Nhưng Ái Nhiễm cũng biết rằng nếu các vị giao đấu với Cửu Tử Chân Nhân, có lẽ sẽ không có mấy người sống sót. Việc này, xin cứ để nhà họ Dục chúng tôi tự giải quyết”.
Ái Nhiễm bước ra, khàn khàn giọng nói.
“Cháu gái, cháu làm gì vậy? Chẳng lẽ để nhà họ Dục chúng ta tàn bại như thế này sao?”
Có người nhà họ Dục vội vã kêu lên.
Ái Nhiễm nhìn người kia, cúi đầu nói: “Họ đều là nể mặt Lâm Chính mà đến tương trợ chúng ta. Nếu đã vậy thì đây cũng là thể diện của Lâm Chính, chúng ta không thể để họ liều mạng vì nhà họ Dục! Nếu hôm nay máu chảy thành sông, cháu không chỉ là tội nhân của nhà họ Dục, mà còn là tội nhân của Độc Cô thế gia, thành Nam Ly, Tường Vân phái,…”
“Và lúc đó, không chỉ cháu mà toàn bộ nhà họ Dục đều là tội đồ”.
Đôi mắt Ái Nhiễm tuyệt vọng, giọng nói đầy đau đớn.
Đương nhiên cô mong những người này có thể cứu nhà họ Dục trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Nhưng nếu họ chiến đấu, có lẽ mười người chỉ còn lại được một người sống sót.
Đến lúc đó nhà họ Dục dù có không tuyệt diệt thì cũng có ích gì?
Khi đó, hậu duệ của những gia tộc hùng mạnh này sẽ nhìn nhà họ Dục như thế nào?
Họ chỉ nghĩ rằng nhà họ Dục đã hại chết tổ tiên, cha mẹ, chú bác của họ.
Khi thời cơ đến, họ sẽ tìm đến nhà họ Dục để tính sổ một lần nữa, đến lúc đó nhà họ Dục cũng khó mà thoát khỏi họa diệt vong.
Đây là nhân quả.
Khó lòng trốn thoát.
Trong trường hợp đó, Ái Nhiễm thà để nhà họ Dục đối mặt với hậu quả này ngay bây giờ.
Các thành viên nhà họ Dục đều không nói nên lời. Họ nhìn Ái Nhiễm, hoặc thở dài hoặc im lặng.
"Cô Ái Nhiễm, cô không cần cảm thấy gánh nặng, hôm nay chúng tôi tới đây để giúp nhà họ Dục. Sinh tử có số, sống chết tại thiên, bất kỳ tổn thất nào đều do Độc Cô thế gia tự mình gánh chịu!"
Độc Cô Diệp trầm giọng nói.
"Đúng vậy, cô Ái Nhiễm, nếu chúng tôi đã tới đây tương trợ, trong lúc nước sôi lửa bỏng này làm sao có thể đứng ngoài cuộc? Cửu Tử Chân Nhân mặc dù rất mạnh, nhưng chúng tôi cũng không phải không có sức chiến đấu, cứ đánh một trận là được!" Vân Tiếu trang chủ cũng trầm giọng nói.
Mọi người đều bày tỏ thái độ như vậy.
Tuy nhiên, những gì họ nói đã khiến Cửu Tử Chân Nhân vô cùng tức giận.
"Quá ngạo mạn! Một đám chuột nhắt mà dám chống lại bổn tôn?"
Dứt lời Cửu Tử Chân Nhân chuẩn bị động thủ, bà ta định trước tiên sẽ cho những người này biết bản lĩnh của bà ta.
Thấy vậy, Độc Cô Diệp và những người khác không dám sơ suất, lập tức hét lớn, tất cả đều rút vũ khí chuẩn bị ra tay.
Các thế tộc khác cũng vậy.
Một cuộc chiến lớn sắp nổ ra.
Ái Nhiễm siết chặt nắm tay nhỏ bé của mình, vào lúc này, cô đương nhiên không thể đứng ngoài cuộc.
Thấy thái độ của mọi người, Cửu Tử Chân Nhân càng tức giận.
"Tốt! Tốt! Một đám hề! Nếu các người muốn chết, vậy bổn tôn sẽ cho các người toại nguyện!"
Nói xong, Cửu Tử Chân Nhân lập tức vận khí, trầm giọng gầm lên: "Giết sạch bọn chúng! Không để sót lại một ai!"
"Tuân lệnh!"
Các đồ đệ và đồ tôn của Cửu Tử Chân Nhân xung quanh hét lên với vẻ mặt hung dữ, theo Cửu Tử Chân Nhân lao xuống chém giết.
Nhưng vào lúc này, một luồng khí tức đáng sợ từ bầu trời xa xôi bay tới, vụt qua bầu trời như một ngôi sao băng.
Mọi người bàng hoàng quay đầu nhìn về phương trời xa xăm.
Tuy nhiên, bầu trời phía xa âm u, gió thổi dữ dội, dường như có một cỗ năng lượng kinh khủng nào đó đang cuộn trào đến, khiến người đang đứng quan sát đều cảm thấy tê cả da đầu.
"Không hay rồi, có đại cao thủ tới!"
Độc Cô Diệp lập tức kêu lên thất thanh.
Cửu Tử Chân Nhân nhíu mày chăm chú nhìn.
Đại cao thủ?
Một đại cao thủ đến đây vào lúc này để làm gì kia chứ?
Chương 3637: Khiêu chiến
Cửu Tử Chân Nhân đương nhiên không muốn bất kỳ kẻ nào quấy rầy vào lúc này.
Nhưng xét theo phương hướng mà vệt sáng đang di chuyển, điểm đến của nó chắc chắn là nhà họ Dục.
Quả nhiên không ngoài dự đoán!
Bùm!
Vệt sáng như sao băng kia đáp thẳng xuống sân nhà họ Dục.
Khi tiếp đất, nó mang theo khí tức đáng sợ, nhưng không gây ra nhiều chấn động và sàn nhà cũng không hề bị đập vỡ.
Mọi người đều kinh ngạc và tập trung sự chú ý của họ về phía đó.
Ánh sáng tắt dần, khí tức kia cũng dần tiêu tán.
Một bóng người hiện ra trước mắt mọi người.
"Lâm Chính!"
Ái Nhiễm vui mừng khôn xiết.
Người tới lại là Lâm Chính!
"May mà vẫn tới kịp!"
Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm, nặn ra một nụ cười.
"Lâm tiên sinh!"
"Sao tiên sinh lại tới đây?"
"Tốt quá rồi!"
Mọi người cũng rất vui vẻ.
Sự xuất hiện của Lâm Chính giống như một liều thuốc an thần, khiến mọi người vô cùng yên tâm.
Mặc dù Lâm Chính chỉ là quán quân của cuộc thi, nhiêu đó vẫn không thể so với Cửu Tử Chân Nhân, nhưng trong tay Lâm Chính lúc này còn có được Thiên Sinh Đao.
Điều quan trọng nhất là Lâm Chính đã có thể ra khỏi thần mộ chí tôn.
Có thể an toàn rời khỏi thần mộ chí tôn, thực lực này căn bản còn hơn xa mức quán quân cuộc thi.
Có Lâm Chính tham gia cùng, mọi người biết cơ hội chiến thắng đương nhiên cao hơn rất nhiều.
"Hả? Mọi người đều ở đây sao? Có chuyện gì vậy?"
Lâm Chính nhìn xung quanh một cách kỳ lạ.
"Lâm tiên sinh, có lẽ... chúng tôi đang có chút rắc rối".
Dục Chấn Thiên có chút xấu hổ nhìn Cửu Tử Chân Nhân đang đứng trên mái nhà.
Lâm Chính ban nãy hoàn toàn không để ý đến đám người Cửu Tử Chân Nhân.
Điều này làm sao có thể không chọc giận Cửu Tử Chân Nhân?
Sắc mặt Cửu Tử Chân Nhân lúc này cực kỳ lạnh lùng, trong mắt hiện lên sát ý.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, sau đó xoay người nhìn về phía nóc nhà.
"Những người này đều lạ mặt, bọn họ là ai?" Lâm Chính hỏi.
“Lâm tiên sinh, đó là sư phụ của Giản Đào, Cửu Tử Chân Nhân!” Ái Nhiễm thấp giọng nói.
"Ồ? Cửu Tử Chân Nhân sao?"
Lâm Chính lúc này mới vỡ lẽ.
Anh đã từng nghe qua cái tên này.
Cửu Tử Chân Nhân cũng là một nhân vật có tiếng tăm trong vực, đệ tử lên tới mấy nghìn người, thực lực cường hãn, y thuật siêu phàm, ngay cả các gia tộc bá chủ cũng phải nể mặt bà ta ba phần.
"Bà ta đến đây để giải quyết chuyện của Giản Đào?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Đúng vậy..." Ái Nhiễm ngập ngừng đáp.
Lâm Chính lắc đầu cười nói: "Cái chết của Giản Đào là do anh ta tự chuốc lấy, vậy bà ta định giải quyết cái gì?"
"Mày nói gì?"
Giản Sinh vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính và hét lên: "Đồ chó má, mày là cái thá gì? Nếu em trai tao không vì nhà họ Dục, làm sao nó có thể chết trong trận chiến? Nếu hôm nay không tiêu diệt nhà họ Dục thì tao không cam lòng!”
"Ồ?"
Lâm Chính khẽ cau mày, bình thản ngẩng đầu nhìn Giản Sinh: “Anh là anh trai của Giản Đào sao?”
“Thì sao?” Giản Sinh hừ lạnh.
"Trong trường hợp đó, anh đã tìm nhầm người rồi".
Lâm Chính thờ ơ nói.
"Tìm nhầm người? Ý mày là gì?" Giản Sinh ngạc nhiên hỏi.
"Bởi vì người đã giết em trai Giản Đào của anh không phải là nhà họ Dục, mà là tôi! Lâm Chính!" Lâm Chính bình tĩnh nói: "Đối thủ trong trận đấu mà Giản Đào chết là tôi. Nếu không phải vì tôi, anh ta sẽ sẽ không cưỡng ép gia tăng sức mạnh quá mức mà chết. Cho nên chuyện này không liên quan đến nhà họ Dục, các người muốn báo thù, muốn công bằng thì không nên tìm nhà họ Dục, mà phải tìm tôi! Hiểu chưa?"
Anh dứt lời, tất cả im lặng.
Giản Sinh chết lặng nhất thời không thốt nên lời.
"Lâm Chính!"
Ái Nhiễm vội vàng định khuyên can anh, nhưng Lâm Chính đã giơ tay ngăn cô ấy lại.
"Ái Nhiễm, chuyện này tôi sẽ xử lý!" Lâm Chính bình thản nói.
Ái Nhiễm mở miệng, nhưng sau cùng không biết phải nói gì.
Lâm Chính phen này rõ ràng là đang khiêu chiến Cửu Tử Chân Nhân!
Chương 3638: Kiếp sau đi
Đám đông á khẩu.Giản Sinh phản ứng lại, hai mắt đỏ au, lập tức định xử lý Lâm Chính. Thế nhưng Cửu Tử Chân Nhân đã ngăn hắn lại.
“Đệ nhất vực Diệt Vong dù sao cũng là kẻ có thực lực, đừng xốc nổi”, Cửu Tử Chân Nhân điềm đạm nói.
“Vâng sư phụ”, Giản Sinh chắp tay với vẻ mặt dữ dằn.
“Cậu chính là đệ nhất vực Diệt Vong?", Cửu Tử Chân Nhân nhìn Lâm Chính bằng vẻ chịch thượng và thản nhiên hỏi.
“Bà chính là Cửu Tử Chân Nhân?”, Lâm Chính không trả lời mà chỉ hỏi lại.
Thật to gan! Đám đệ tử của Cửu Tử Chân Nhân tức giận.
“Hừ! Ngông cuồng gớm. Cũng kệ thôi, tôi cũng chẳng so đo với người sắp chết làm gì”.
Cửu Tử Chân Nhân hừ giọng: “Vừa rồi cậu đã nói vậy thì giờ tôi giết cậu để báo thù cho đệ tử của tôi, chắc cậu không có ý kiến gì chứ?”
“Cái chết đệ tử của bà là do hắn tự chuốc lấy. Nhưng nếu bà muốn báo thù thì tôi cũng không phản đối. Không biết bà có đủ thực lực hay không thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
Cửu Tử Chân Nhân trông lạnh lùng nhưng thực ra bà ta đang tức điên lên. Bà ta tung hoành ở vực Diệt Vong đã nhiều năm nhưng chưa có ai khiêu chiến bà ta như vậy.
“Thú vị đấy. Xem ra tôi không xử lý cậu thì không ổn rồi. Để tôi xem nhé”, Cửu Tử Chân Nhân bước tới.
“Sư tôn hà tất phải ra tay, để đệ tử”, Giản Sinh vội vàng bước ra, chắp tay nói.
“Người này là đệ nhất Ngoại Vực, thực lực phi phàm, mọi người không phải là đối thủ của cậu ta đâu”, Cửu Tử Chân Nhân chau mày.
“Sư tôn, nếu không thể báo thù cho em trai của đệ tử thì còn có ý nghĩa gì nữa. Huống hồ sư tôn cũng ở đây, nếu đệ tử không làm gì thì cũng không nên ở đây”, Giản Sinh trầm giọng.
Cửu Tử Chân Nhân suy nghĩ rồi gật đầu: “Vậy được, nếu đã vậy thì Giản Sinh lên đi, nhưng nhớ là cẩn thận. Nếu cảm thấy không ổn thì lập tức rút lui”.
“Vâng sư tôn”, Giản Sinh hét lớn, lập tức nhảy lên.
“Đồ chó má, tao phải lấy mạng mày”.
Hắn gầm lớn, thúc giục chân khí và phóng ra mấy chục cây châm ghim vào các vị trí huyệt đạo của mình để gia tăng sức mạnh. Cơ thể hắn nhanh như điện xẹt lao về phía Lâm Chính.
Nguồn khí tức ập tới, hắn đưa tay chộp lấy ngực anh. Rõ ràng hắn có ý đồ bóp nát trái tim anh. Đám đông thất kinh.
Đúng là đệ tử của Cửu Tử Chân Nhân có khác. Thực lực của Giản Sinh thật khủng khiếp.
Thế nhưng đúc lúc này...Cánh tay của Giản Sinh nổ tung, máu bắn ra. Cơ thể hắn khựng lại. Lâm Chính đã siết cổ hắn một cách chính xác. Hắn bị Lâm Chính nhấc bổng lên, lung lay trong không gian.
“Cái gì?", tất cả đều trố tròn mắt.
Cửu Tử Chân Nhân run rẩy, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Thủ đoạn vừa rồi nhanh quá.
Giản Sinh đã bị bóp biến dạng vùng cổ. Hắn điên cuồng giãy giụa nhưng dù thế nào thì cũng không thể thoát khỏi bàn tay Lâm Chính.
“Sao? Có chút thủ đoạn mà cũng đòi báo thù cho em trai à? Thế này...có phải là không biết tự lượng sức mình không?”, Lâm Chính nói.
“Mày...tao thề giết....mày”, Giản Sinh gầm lên, hai mắt đỏ như máu. Hắn hận chỉ muốn lột da anh.
Lâm Chính thấy vậy bèn phóng ra sát ý.
“Giết tôi sao? Đợi kiếp sau đi”, dứt lời anh phát lực.
Đầu Giản Sinh tách rời, hắn chết ngay tại chỗ.
Chương 3639: Anh hãy cẩn thận
Cái chết thảm của Giản Sinh khiến đám đông thất kinh. Cửu Tử Chân Nhân nổi giận.
“Cậu dám giết đồ đệ ngay trước mặt tôi?’, Cửu Tử Chân Nhân hét lớn.
“Đồ đệ của bà tự nộp mạng, bà không ngăn lại, giờ bị tôi giết lại đổ tôi cho tôi sao? Sao, lẽ nào bà hi vọng tôi đứng im cho đồ đệ của bà chém đầu?”, Lâm Chính lạnh lùng đáp lại.
“Cậu! To gan lắm”, Cửu Tử Chân Nhân tức giận đưa tay lên.
Vụt! Một luồng khí độc màu xanh hóa thành bàn tay khổng lồ giáng xuống, chấn nhiếp Lâm Chính.
“Tránh ra”, Lâm Chính hét lớn, đưa tay lên đánh trả. Sức mạnh phi thăng phóng ra.
Rầm! Hai nguồn sức mạnh va chạm, lập tức bùng nổ. Khí tức khủng khiếp lan ra bốn phía, đổ ập xuống thành trì.
Vô số người quỳ phụp xuống, run rẩy. Cửu Tử Chân Nhân chau mày.
“Có thể dễ dàng đỡ chiêu của tôi như vậy, xem ra thực lực của cậu không chỉ hạn chế ở mức đệ nhất vực Diệt Vong nhỉ”.
“Sư tôn, vừa rồi nhận được tin, người này từ thần mộ chí tôn bước ra ạ”, lúc này một đệ tử bước lên, chắp tay nói.
“Cái gì?”
Cửu Tử Chân Nhân trố mắt, bàng hoàng. Thần mộ chí tôn là gì chứ, đương nhiên Cửu Tử Chân Nhân biết rõ.
Thực ra trước đó bà ta cũng cử hai đệ tử mà mình cho là giỏi nhất tới thần mộ chí tôn hòng mong có được cơ duyên. Thế nhưng sau khi hai đệ tử bước vào thần mộ thì đã không thấy đâu nữa. Cửu Tử Chân Nhân đành từ bỏ.
Dù sao thì các hạt giống được bồi dưỡng từ các thế tộc khác còn không dám đảm bảo có ra nổi thần mộ hay không, bà tao sao có thể dựa vào đám đệ tử của mình được.
Bồi dưỡng ra một đệ tử không dễ hơn nữa còn là đệ tử truyền thừa nữa. Các đệ tử bình thường chết thì thôi, còn đệ tử truyền thừa mà chết thì bà ta cũng đau lòng lắm.
“Ai báo tin này vậy”, Cửu Tử Chân Nhân hỏi.
“Là Phó Hoa ạ. Tin của người này lấy từ Lôi Trạch Thiên Các nên không thể sai được” ,người đệ tử nói.
Cửu Tử Chân Nhân im lặng. Bà ta nhìn chăm chăm Lâm Chính với thái độ nghiêm túc hơn.
“Vốn tưởng cậu cũng bình thường thôi không ngờ cậu cũng có chút tài năng đấy nhỉ. Hôm nay tôi muốn giết cậu mà không nghiêm túc thì chắc không được rồi”, bà ta lạnh lùng nói.
Lâm Chính đáp lời: “Trang chủ Vân Tiếu, thành chủ Nam Li Thành mời mọi người rời khỏi đây, để tôi đối phó với kẻ này”.
“Cậu cẩn thận. Cửu Tử Chân Nhân nổi danh đã lâu, không dễ đối phó đâu”, trang chủ Vân Tiêu lên tiếng.
“Đúng vậy Lâm Chính. Anh vừa mới từ trong thần mộ bước ra, trạng thái không được tốt, còn không biết có trúng độc không. Giờ anh nên nghỉ ngơi, anh lùi về sau để chúng tôi đối phó với bà ta”, Ái Nhiễm nói.
Có đợt tầm bảy người vừa ra khỏi thần mộ về tới thế tộc của mình tầm vài ngày thì đều chết cả. Lâm Chính dù an toàn đứng ở đây nhưng Ái Nhiễm vẫn lo lắng anh có thể bắt gặp tình huống tương tự.
Lâm Chính mỉm cười: “Yên tâm đi, tôi biết lượng sức mình. Mọi người lùi đi, nếu không lát nữa sẽ bị ảnh hưởng đấy”.
Ái Nhiễm định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
“Anh phải cẩn thận đấy”, cô ta nói, đôi mắt rưng rưng.
Chương 3640: Tôi muốn lấy mạng cậu!
Đám đông lùi ra sau núi, nhìn ra xa. Người dân ở xung quanh cũng đã bỏ chạy hết.
Cửu Tử Chân Nhân nhếch miệng cười lạnh lùng; “Đợi giết chết cậu xong thì bọn họ cũng không ai chạy thoát được đâu. Có lẽ cậu nên phát động bọn họ cùng tấn công tôi. Như vậy thì còn có cơ hội chiến thắng.Giờ có vẻ như cậu muốn đấu một một với tôi. Cậu có đủ thực lực không?”
“Có hay không thì bà cứ thử là biết”, Lâm Chính nói.
“Tôi đã thử rồi”, Cửu Tử Chân Nhân đột nhiên cười.
“Đã thử rồi sao?”, Lâm Chính giật mình. Dường như anh ý thức được điều gì đó bèn kiểm tra cơ thể mình.
Đột nhiên.
“Hự...”, Lâm Chính run lẩy bẩy, suýt nữa thì ngã xuống đất. Đầu gối cậu khụy xuống, tay chống xuống đất để không cho mình ngã ra.
“Ha ha...”
Các đệ tử phía sau Cửu Tử Chân Nhân bật cười ha ha.
“Đồ vô dụng, như vậy mà cũng đòi đánh với sư tôn? Đúng là nực cười”
“Cậu đã trúng kỳ độc của sư phụ, mạng của cậu sắp không còn nữa rồi”.
“Ha ha…”, đám đệ tử cười chế nhạo.
“Trúng độc?”, Lâm Chính chau mày.
“Sư tôn tôi là ai chứ? Thi triển độc cũng chỉ trong nháy mắt thôi. Lúc cậu nhìn thấy sư tôn của tôi thì sư tôn đã ra tay với cậu rồi”, một đệ tử khác cười nói.
“Lâm Chính, nể tình cậu từng đứng đầu vực Diệt Vong, có thành tích lại có thiên phú không tệ nên hay là thế này, cậu giao cơ duyên mà cậu lấy được ở chí tôn thần mộ cho tôi, may ra tôi còn giữ cho cậu toàn thây”, Cửu Tử Chân Nhân nheo mắt cười.
Thế nhưng, Lâm Chính không nói gì, chỉ khẽ run rẩy và họ khụ mấy tiếng rồi nôn ra máu.
Xì xì…Máu rơi xuống đất, bốc khó xanh giống như đang ăn mòn những thứ khác. Ngay sau đó anh đứng dậy như chưa hề hấn gì.
“Cái gì?”, Cửu Tử Chân Nhân bàng hoàng.
“Một chút độc thế này mà cũng đòi hại chết tôi sao. Sợ rằng bà nghĩ hơi nhiều rồi đấy".
“Cậu…hừ…Hãy xem Phong Độc Thần Công của tôi", Cửu Tử Chân Nhân tức giận đưa cánh tay ra.
Vụt vụt…Khí tức hừng hực phóng tới, bao trùm lên Lâm Chính. Những nơi khí tức đi qua, mọi thứ trở nên khô héo.
Khi tới chỗ Lâm Chính luồng khí tức này không ngừng hút lấy sinh khí của anh, rõ ràng nó muốn hút anh tới khô héo.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn không hề hấn gì. Anh giơ tay lên, búng nhẹ. Luồng khí tức kia lập tức biến mất.
Đám đông nín thở.Cửu Tử chân Nhân lại tấn công tiếp…nhưng bị hóa giải.
“Điều này là không thể”, ánh mắt Cửu Tử Chân Nhân trố tròn, có vẻ bà ta không tin.
Lâm Chính hừ giọng: “Tôi tưởng Cửu Tử Chân Nhân danh tiếng lấy lừng lợi hại thế nào, hóa ra cũng chỉ thế mà thôi”.
“Cậu! Đồ khốn”.
Hai mắt bà ta đỏ rực. Bà ta không nhịn được nữa, khí độc từ hai chân cứ thế phóng ra. Bà ta phóng về phía Lâm Chính. Luồng khí tức hùng hậu cuốn là cả nhà họ Dục.
“Thứ chó má này, tôi phải lấy mạng của cậu”.
Cửu Tử Chân Nhân gầm lớn. Bàn tay bà ta bỗng trở nên khô khốc giống như tay quỷ vồ tới với khí độc ghê người. Tay bà ta nhắm thẳng vào Lâm Chính.