-
Chương 3571-3575
Chương 3571: Phệ Huyết Huyền Châm
Đám đông thót tim khi chứng kiến cảnh tượng quỷ dị trước mặt.
Huyết châm không ngừng hấp thụ máu tươi, khuôn mặt Lâm Chính cũng trở nên trắng bệch. Tứ chi của anh đen xì và dần khô khốc lại.
Huyết châm ghim trên người anh biến thành màu đỏ máu quỷ dị khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại. Lâm Chính cảm thấy vô cùng đau khổ, anh đưa tay lên định rút chúng đi. Thế nhưng tay anh đã phải khựng lại.
“Đừng mong rút được, nếu không khi mạch và hệ thần kinh trong cơ thể anh cũng sẽ bị rút hết ra theo đấy. Tới khi đó tôi không thể đảm bảo được là anh sẽ sống hay chết đâu”, Đãng Thiên Nhai cười nói.
Lâm Chính thở hắt ra. Anh không nói gì nhưng trạng thái có vẻ rất không ổn.
“Chiêu thức này anh không phá được đâu. Tôi nói rồi, anh thua rồi. Thế nhưng mục đích của tôi không phải là giết chết anh là là khóa mệnh mạch của anh, để anh sống sót sau đó từ từ rút gân, lột da anh"
Đãng Thiên Nhai khẽ động đậy ngón tay. Một cây châm bạc màu trắng tuyết xuất hiện. Hắn từ từ bước về phía Lâm Chính.
Lúc này Lâm Chính đã không còn đứng vững được nữa. Anh đứng đó, hai mắt hõm sâu, miệng thở hổn hển. Chỉ mới có vài giây mà anh như già đi cả 30 tuổi.
Anh cố gắng lấy ra một cây châm đâm vào ngực của mình. Thế nhưng ngón tay dường như không nghe lời, nó run một cách mãnh liệt.
“Trạng thái này đến cả một cây kim cũng không cầm được mà còn muốn tự cứu mình sao? Huống hồ, chiêu của tôi mà một kẻ ngoại vực như anh cũng phá được?”, Đãng Thiên Nhai cười khinh thường, bước tới vài bước túm cổ Lâm Chính và định ghim châm.
Đúng lúc này, Lâm Chính với cơ thể vốn không đứng vững bỗng ngẩng đầu, túm lấy cổ áo của Đãng Thiên Nhai và ghì hắn xuống đất.
“Cái gì?”
Đám đông bàng hoàng. Đãng Thiên Nhai co đồng tử. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị đập mạnh xuống đất.
Hắn lập tức đứng dậy, nhưng một bàn tay khô khốc đã ấn vào ngực hắn khiến hắn dán xuống đất một lần nữa.
Đãng Thiên Nhai giật mình. Đó chính là tay của Lâm Chính.
Chuyện gì vậy? Không phải là anh ta đã bị huyết châm hấp thụ hết máu tươi rồi sao?
Tại sao vẫn sống được? Thậm chí vẫn còn sức mạnh để phản công. Đãng Thiên Nhai cảm thấy da đầu tê dại, hắn thấy có gì đó không ổn.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên tung một cú đấm với đôi mắt đỏ như máu về phía Đãng Thiên Nhai.
Dù chỉ là một cú đấm của bàn tay khô khốc với da bọc xương nhưng sức mạnh chứa đựng thì khủng khiếp vô cùng.
Cú đấm này mà giáng xuống thì còn gì là cơ thể người nữa. Đến cả đầu khéo cũng nát bét.
Đãng Thiên Nhai tái mét mặt, lập tức hạ người thấp xuống nữa. Dùng bàn tay đỡ cú đấm của Lâm Chính rồi cố gắng đẩy qua một bên.
Cú đấm của Lâm Chính bị hụt, anh đấm mạnh xuống đất.
Bùm! Sức mạnh khủng khiếp khiến mặt đất rung chuyển. Đám đông xung quanh cũng bị ảnh hưởng.
Cả vùng Tu Di rung lên bần bật. Đãng Thiên Nhai run rẩy. Một lúc sau hắn mới hoàn hồn và nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính từ từ đứng dậy. Cơ thể gầy gò bắt đầu hồi phục lại, nước da tái nhợt đã trở nên hồng hào hơn, thậm chí còn nhuận sắc hơn cả trước đây nữa.
“Không thể nào?”
Đãng Thiên Nhai giật mình nhìn Lâm Chính. Hắn không dám tin: “Phệ Huyết Huyền Châm của tôi sao lại không có tác dụng với anh chứ?”
“Tôi còn tưởng đây là châm quyết ghê gớm nào cơ, hóa ra chỉ cần nghiên cứu là biết được sơ hở ngay”, Lâm Chính nói.
“Sơ hở sao?”, Đãng Thiên Nhai nín thở. Bỗng nhiên hắn đột nhiên nhớ ra điêu gì đó bèn nhìn vào vị trí ngực của Lâm Chính.
Đó là một cây châm.
“Lẽ nào...cây châm này đã phá vỡ chiêu thức của tôi?”, Đãng Thiên Nhai lầm bầm.
Chương 3572: Cường hóa cơ thể
Phệ Huyết Huyền Châm là tuyệt kỹ thành danh của Đãng Thiên Nhai. Hắn sử dụng chiêu thức này đã đánh bại không biết bao nhiêu đối thủ. Có thể ngồi vững ở vị trí thứ tư anh kiệt thì không thể thiếu được chiêu thức này.
Hắn biết rõ sự tinh diệu của chiêu thức và biết nó không dễ gì bị phá vỡ. Vậy tại sao...người này chỉ dùng một cây châm mà đã làm được điều đó?
Đãng Thiên Nhai trố tròn mắt nhìn cây châm và sự huyền diệu của nó.
Một lúc sau hắn co đồng tử, tim giật thót.
Tuyệt diệu! Quá tuyệt diệu. Nhát châm đó cứ như vẽ thêm mắt cho rồng vậy.
Tại sao trước đây tôi không phát hiện ra nếu như ghim châm vào vị trí này thì có thể hóa giải được Phệ Huyết Huyền Châm nhỉ?
Tại sao người này trong thời gian ngắn như vậy lại có thể hóa giải được chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có một cách giải thích thôi. Thiên tài của người này quá khủng khiếp
Thiên tài của anh ta không chỉ thể hiện ở tài năng thiên bẩm mà còn sở hữu sự thông minh và ngộ tính cao nữa.
Nếu không anh đã không thể trong thời gian ngắn như vậy có thể thi triển được một châm pháp đánh bại Phệ Huyết Huyết Châm của hắn.
Những huyết châm hút máu trên người Lâm Chính liên tục còn cây châm kia thì có tác dụng chặn dòng máu bị hút. Như vậy thì sao có thể không kinh người cho được?
“Đợi đã", đột nhiên Đãng Thiên Nhai ý thức được điều gì đó. Hắn cẩn thận quan sát ngực của Lâm Chính và bỗng tái mặt.
“Cây châm này...không chỉ phá vỡ được châm quyết của tôi mà còn lợi dụng cả châm quyết của tôi nữa”, Đãng Thiên Nhai thất thanh, trố tròn mắt.
“Không phải lợi dụng mà là hồi phục lại trạng thái vốn có của nó”, Lâm Chính nói.
“Trạng thái vốn có sao?”, Đãng Thiên Nhai giật mình.
“Phệ Huyết Huyền Châm Quyết mà anh nói tới đúng là chỉ là một phần của một bộ châm quyết mà thôi. Bản hoàn chỉnh của nó chính là trạng thái chúng ghim trên người tôi lúc này. Do thiếu đi chính cây châm ở ngực tôi nên mới khiến chúng có đặc tính hút máu như thế. Thực ra nó giúp con người lưu thông mạch máu, cường hóa cơ thể thì đúng hơn. Có lẽ những gì anh học được là một bản không hoàn chỉnh, vì vậy mới khiến nó có khả năng tấn công như thế".
“Cường hóa cơ thể sao?”, Đãng Thiên Nhai bỗng khựng người, ý thức được điều gì đó và vung tay.
Vụt vụt...Những cây châm trên người Lâm Chính lập tức được rút ra, chúng tổ hợp lại tạo thành hai cây châm dài màu đỏ máu.
Sắc mặt Đãng Thiên Nhai trông vô cùng khó coi. Lúc này hắn không dám chủ động ra tay nữa. Bởi vì hắn nghe thấy bốn từ cường hóa cơ thể.
Nếu những gì Lâm Chính nói là thật thì cơ thể của anh đã được cường hóa rồi. Vậy thì, thực lực hiện tại của anh ít nhất cũng phải mạnh lên gấp trăm lần.
Không thể nào..Cường hóa cơ thể như thế này chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Sao có thể chứ?
Cần phải biết, việc này còn liên quan tới tăng tuổi thọ và liên quan tới mệnh mạch và tinh túy của một con người.
Nếu những thứ đó mà có thể cường hóa thì chẳng phải là anh thích đạt tới cảnh giới cao nhất cũng được hay sao?
Đây rõ ràng là làm trái với đạo lý mà. Quá vô lý.
Đãng Thiên Nhai lắc đầu cười. Thế nhưng một giây sau...
Vụt...Lâm Chính đột nhiên biến mất không để lại dấu vết.
“Cái gì?”, Đãng Thiên Nhai giật mình, hắn lập tức ý thức được điều bất thường và lùi lại.
Nhưng đúng lúc này...Một cú đấm nhanh như điện xẹt giáng xuống ngực hắn.
Phụt!
Đãng Thiên Nhai cảm giác cả vùng ngực như bị đấm xuyên. Người hắn bay bật ra xa như một mũi tên, lao qua con đường nhỏ đập mạnh xuống khu vực gần chỗ thi đấu.
Lúc này đám đông đều phải nín lặng.
Chương 3573: Không biết tốt xấu
Đầu óc mọi người đều trống rỗng.
Ai mà ngờ được mạnh như Đãng Thiên Nhai – thiên tài hạng bốn cũng không chịu được một quyền của Lâm Chính.
Người ngoại vực này… nghịch thiên quá rồi nhỉ?
Xung quanh trầm lặng hồi lâu mới vang lên tiếng xôn xao nghị luận.
“Bên trong… làm sao thế?”
Thần Cung Thương được dìu đến một bên nghỉ ngơi liếc mắt nhìn con đường mòn, nhíu mày hỏi.
Vì Đãng Thiên Nhai đã ra lệnh nên không ai dám rời khỏi đây, nếu không sợ sau chuyện này Đãng Thiên Nhai sẽ trả thù, thế nên lúc này con đường mòn vẫn rất đông người.
“Tôi không biết, hình như tiếng đánh nhau vang lên từ vùng đất Tu Di”, người thế gia Thần Cung bên cạnh nói.
“Bảo người đi xem thử”.
Thần Cung Thương trầm giọng nói.
“Cậu chủ, còn phải đi xem gì nữa chứ? Chúng ta vẫn nên nhân lúc Đãng Thiên Nhai chưa ra nhanh chóng đi khỏi đây”, người bên cạnh vội nói.
“Đi ư? Cho dù trốn được nhất thời nhưng không thể thoát được, hôm nay chạy trốn, ngày mai Đãng Thiên Nhai cũng đánh đến thế gia Thần Cung. Người này có thù tất báo, bây giờ mà chạy chỉ sẽ khiến người này càng thêm điên cuồng báo thù, thay vì như thế thì chi bằng đợi ở đây”, Thần Cung Thương khàn giọng nói.
“Cậu chủ, chắc sẽ không hy vọng người ngoại vực kia đánh bại Đãng Thiên Nhai chứ? Cậu chủ, người nghĩ hơi kỳ lạ đấy, Đãng Thiên Nhai lợi hại thế nào, người bình thường sao có thể đối phó được?”
“Tôi biết, nhưng bây giờ không còn đường lui nữa, chỉ có thể hy vọng sẽ có kỳ tích…”
Thần Cung Thương thở dài, lắc đầu nói.
“Kỳ tích?”
Sắc mặt người xung quanh sa sầm, ánh mắt lộ ra vẻ mất mát.
Nếu dễ có kỳ tích như thế, vậy thì đâu còn gọi là kỳ tích nữa.
“Cậu chủ, cậu chủ!”
Lúc này tiếng gọi gấp gáp vang lên.
“Sao thế?”, Thần Cung Thương lo lắng nhìn.
Người thế gia Thần Cung vội vàng chạy đến, lo lắng nói: “Hình như tôi nghe được mấy người kia nói, anh Lâm đó chiếm ưu thế rồi. Đãng Thiên Nhai có phần không đấu lại được”.
“Gì cơ?”
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
“Cậu chắc chắn không nghe lầm đấy chứ?”, Thần Cung Thương trợn to mắt hỏi.
“Ồn quá nên nghe cũng không rõ lắm, nhưng rất nhiều người đều nói thế…”
“Nhanh lên, lập tức gọi người đi nghe ngóng”, Thần Cung Thương vội nói.
Lập tức có vài người thế gia Thần Cung chạy vào con đường nhỏ.
Lúc này người trong con đường nhỏ đều chạy về hướng vùng đất Tu Di.
Ai lại muốn bỏ lỡ trận đại chiến kinh thiên động địa như vậy?
Cho dù có lo lắng đến tính mạng thì chết cũng không hối tiếc.
“Khụ khụ…”
Trong vùng đất Tu Di, Đãng Thiên Nhai từ từ bò dậy, nhổ máu trong miệng ra, ngực hơi khó chịu.
Cũng may cơ thể Vĩnh Sâm tiếp tục phát huy hiệu quả, phần ngực bị xẹp của hắn đang nhanh chóng phồng lên lại.
Chỉ là khả năng tự lành của cơ thể Vĩnh Sâm có hạn, mặc dù khí kình không bị tiêu hao nhiều nhưng vẫn sẽ tiêu hao không ít khi bị thương nặng.
Đãng Thiên Nhai lau máu ở khóe miệng, đôi mắt lóe lên tia đáng sợ.
Hắn bắt đầu nghi ngờ khả năng phán đoán của mình.
Với uy lực của đòn tấn công này, có lẽ bản nguyên của người ngoại vực đó tăng lên thật rồi.
Không chỉ thế, hắn nhận ra sức mạnh của người ngoại vực này vẫn còn tăng lên.
Sức mạnh tăng lên hoàn toàn không thua kém sức mạnh ban đầu.
Lúc này sức chiến đấu của Lâm Chính đã vượt xa mức bình thường.
Lúc này anh đủ để đấu với thiên tài hạng ba… à không thiên tài hạng hai.
Thậm chí là thiên tài đứng đầu, anh cũng có sức chiến đấu như thế.
Không chỉ đánh tiếp được nữa.
Nếu không e là sẽ nộp mạng tại đây.
Đãng Thiên Nhai là người rất thận trọng.
Hắn biết khả năng thắng của mình rất thấp, dù có thắng Lâm Chính cũng sẽ bị thương nặng.
Hiện giờ hắn đã đắc tội với quá nhiều thế tộc, một khi hắn mất đi sức chiến đấu, những thế tộc đó chắc chắn sẽ toàn lực xông vào xé xác hắn thành trăm mảnh.
Thế nên đánh tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đi!
Đãng Thiên Nhai lập tức có ý nghĩ này.
Nhưng cứ thế rời đi thì một người kiêu ngạo như hắn sao có thể làm được?
Đây là sự sỉ nhục cực kỳ lớn!
Một khi bỏ chạy, hắn sẽ mất sạch danh tiếng, chắc chắn không còn mặt mũi nào nhìn gặp ai cả.
Làm sao đây?
Ngay khi Đãng Thiên Nhai còn đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Vù.
Một trận cuồng phong ập đến.
Sau đó không biết Lâm Chính đã đứng trước mặt hắn từ bao giờ.
Đãng Thiên Nhai biến sắc, lập tức lấy châm Huyết Long ra đâm vào Lâm Chính.
Kim châm nhanh như chớp, một cây đâm vào tim Lâm Chính, một cây đâm vào mặt Lâm Chính.
Nhưng lúc kim châm sắp trúng vào người Lâm Chính, Lâm Chính bỗng giơ tay lên.
Vụt.
Âm thanh vang lên.
Sau đó một cây kim châm màu đỏ máu bay lên không trung, xoay tròn rồi rơi xuống đất.
Đãng Thiên Nhai nhìn theo.
“Sao lại chỉ có một?”
“Lẽ nào một cây còn lại đã đâm trúng người ngoại vực kia rồi sao?”
Đãng Thiên Nhai mừng thầm, vội nhìn về phía Lâm Chính.
Thế nhưng chỉ liếc mắt nhìn, tim hắn như muốn nhảy ra ngoài.
Chỉ thấy một tay Lâm Chính cầm lấy cây kim châm máu màu còn lại.
Anh thế mà có thể bắt được một cây châm, sau đó lại lấy cây châm này hất tung cây châm còn lại.
Đây… tốc độ nhanh đến mức nào?
Đãng Thiên Nhai run lẩy bẩy.
Lâm Chính cầm cây kim đỏ như máu lên nhìn, nhíu mày nói: “Cây châm này độc thật, chắc là anh dùng máu để luyện chế hai cây châm này quanh năm nhỉ? Làm như thế chỉ sẽ khiến anh mất đi bản tĩnh, sau này đừng thế nữa”.
Dứt lời, anh ném cây châm lại cho Đãng Thiên Nhai.
Đãng Thiên Nhai sửng sốt, cơn giận bốc lên.
Lúc này nỗi sợ hãi và sự băn khoăn cũng hoàn toàn biến mất.
“Khốn kiếp, một người ngoại vực như anh mà cũng dám sỉ nhục tôi ư?”
Dứt lời, hắn lại tích tụ châm, nhanh chóng uống mấy viên đan dược lao về phía Lâm Chính.
Hắn quyết định bất chấp tất cả.
Cho dù không phải là đối thủ của Lâm Chính, ít nhất cũng vì danh dự, hắn cũng phải liều mạng.
Mình tuyệt đối không thể thua một người ngoại vực.
Mình không thể thua mấy con chuột bẩn thỉu hạ đẳng này.
Tuyệt đối không được!
Đãng Thiên Nhai gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ ngầu, hai tay nắm kim châm, giải phóng toàn bộ sức mạnh đánh về phía Lâm Chính.
Lúc này vùng đất Tu Di cũng bị sức mạnh của hắn làm rung chuyển, mây trời phân tán, mặt trời và mặt trăng trở nên tối tăm, khí kình cực mạnh và động tác của hắn cùng lúc đánh về phía Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính căng chặt, hừ một tiếng: “Không biết tốt xấu”.
Dứt lời, anh giơ tay lên cao.
Ba mươi hai cây Hồng Mông Long Châm đều đâm vào lòng bàn tay hắn.
Một luồng khí tuyệt thế lập tức lao lên trời.
Sau đó Lâm Chính lại đánh một chưởng vào Đãng Thiên Nhai.
Bốp!
Âm thanh cực lớn đến mức chói tai vang lên.
Như thể muốn khiến cả vực Diệt Vong chấn động.
Vùng đất Tu Di bị chia thành hai nửa từ vị trí trung tâm.
Mọi người trợn to mắt, hoảng sợ nhìn theo.
Cả vực Diệt Vong đã bị khói bụi đầy trời che lấp.
Chương 3574: Tôi dạy anh nhé
Uy lực còn sót lại lan ra bốn phía.
Sức mạnh cực lớn từ từ tan biến.
Bụi đất che phủ cả bầu trời như thể cả vùng đất Tu Di bị bao trùm trong sự hỗn độn.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngay sau đó, tim mọi người như nhảy ra khỏi ngực.
Họ để ý thấy luồng sức mạnh vô cùng mạnh, mạnh hơn cả thần minh từ trên trời rơi xuống.
Sau đó sức mạnh này dần biến mất chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Họ đều chạy đến lối vào con đường mòn, nhìn vào trong vùng đất Tu Di.
Bụi đất đầy trời dần rơi xuống.
Vùng đất Tu Di vốn dĩ đã bị tàn phá, lúc này càng trở nên lộn xộn.
Đến khi bụi đất tan đi hết, mọi thứ bên trong mới dần hiện ra.
Chỉ thấy Lâm Chính vẫn đứng ở vùng đất Tu Di, lại nhìn sang Đãng Thiên Nhai, hắn đã nằm sấp dưới đất.
Nhưng hắn vẫn chưa chết mà chỉ đang run rẩy, cực kỳ sợ hãi mà ôm lấy đầu.
Dường như hắn không bị tấn công.
Nhưng đòn tấn công lúc nãy đã đập nát sự kiêu ngạo của hắn, đánh tan hoàn toàn ý chí chiến đấu của hắn.
Bây giờ hắn chỉ muốn sống.
Hắn đang rơi vào trong cơn tuyệt vọng và hoảng sợ.
Như một chú mèo run lẩy bẩy trốn trong góc tường, mong đợi nguy hiểm đừng đến.
Mọi người há hốc miệng, ánh mắt dại ra nhìn sang bên này.
Ai mà ngờ Đãng Thiên Nhai – thiên tài hạng bốn có danh tiếng ở vực Diệt Vong, có uy lực siêu phàm đó lại ra nông nỗi này, lộ ra tư thế này?
“Đừng giết tôi… đừng giết tôi…”
Đãng Thiên Nhai run rẩy lẩm bẩm, gương mặt tái nhợt.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn hắn, sau đó ngồi xổm xuống, lạnh nhạt nói: “Tôi không giết anh, đừng lo”.
Đãng Thiên Nhai thở gấp, thận trọng ngẩng đầu lên đối mặt với Lâm Chính.
Hắn khá ngạc nhiên, vội vàng nhìn cơ thể mình.
Không bị thương gì cả.
Nhưng lúc hắn nhìn xung quanh, sắc mặt trở nên ngây dại.
Ngoài mảnh đất dưới chân họ, mọi thứ xung quanh đã biến thành tro tàn, đều bị bốc hơi.
Đây là do đòn tấn công lúc nãy của Lâm Chính gây ra sao?
Đãng Thiên Nhai không dám tưởng tượng.
Nếu đòn tấn công lúc nãy đánh trúng người mình thì sẽ có kết cục thế nào?
E là… mình đã tan thành mây khói nhỉ…
“Tại… tại sao anh không giết tôi?”
Đãng Thiên Nhai há miệng, lẩm bẩm hỏi.
“Tại sao tôi không giết anh ư?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Tôi và anh chẳng có ân oán gì, đến đây là được rồi. Lẽ nào tôi trút giận lên anh chỉ vì mấy câu mắng nhiếc của anh sao? Lòng khoan dung của tôi không nhỏ như thế”, Lâm Chính cười nhạt.
Đãng Thiên Nhai sửng sốt, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù không giết tôi, cũng đừng tưởng rằng tôi sẽ tha cho anh. Vực Diệt Vong không phải là nơi người ngoại vực các anh có thể tác oai tác quái. Tôi nói cho anh biết tôi sẽ không nhận thua đâu”.
“Anh có nhận thua hay không cũng chẳng quan trọng với tôi. Mục đích tôi đến đây là lấy được vị trí đầu cuộc thi, tiện thể lấy đồ của tôi về”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Anh…”
Đãng Thiên Nhai siết chặt nắm đấm nhìn người ngoại vực này, thật ra trong lòng hắn có vô vàn thắc mắc.
Rốt cuộc chuyện là thế nào?
Tại sao một người ngoại vực lại biết chiêu pháp mạnh như thế?
Tại sao một người ngoại vực lại có thực lực mạnh như vậy?
Hắn cực kỳ căm uất, nỗi hận dâng trào.
Hắn không thể chấp nhận thất bại hôm nay.
Điều càng khiến hắn đau đớn hơn là mình thế mà lại sợ đến mức nằm rạp xuống đất run rẩy khi đối mặt với chiêu thức của người ngoại vực này.
Nhục nhã!
Quá mức nhục nhã!
Nếu không giết người này, hắn sẽ có tâm ma.
Đáy mắt Đãng Thiên Nhai hiện lên sát ý.
Lâm Chính dường như không để ý, xoay người đi lấy Thiên Sinh Đao.
Cơ hội tốt.
Đãng Thiên Nhai mừng thầm, châm Huyết Long bên cạnh bỗng bay lên hợp thành một, hắn siết chặt lấy nó đâm mạnh vào sau lưng Lâm Chính.
“Cẩn thận!”
Tiếng hô gấp gáp của Ái Nhiễm vang lên trên con đường mòn.
Nhưng ngay sau đó Lâm Chính bỗng xoay người đấm một cút vào Đãng Thiên Nhai.
Đãng Thiên Nhai trợn mắt, bỗng dừng lại.
Cây châm chỉ còn cách cơ thể Lâm Chính nửa tấc.
Nhưng nắm đấm đáng sợ đó lại dừng lại trước mặt hắn chỉ vài centimet.
Sau đó luồng khí hung tàn nổ tung trên nắm đấm.
Đãng Thiên Nhai cảm thấy cả người mình như sắp bị xé toạc ra, đầu tóc quần áo bị sức mạnh đó thổi đến sắp rách.
Cứ thế kéo dài khoảng ba giây, sức mạnh đó mới biến mất.
Lâm Chính buông tay xuống.
Hai mắt Đãng Thiên Nhai ngơ ngác, cả người như ngây dại.
Một lúc sau hắn mới chậm rãi xoay người đi.
Chỉ thấy linh hồn hắn đang run rẩy, tim gần như ngừng đập.
Phía sau xuất hiện một vực thẳm sâu cả ngàn trượng.
Vực thẳm thật.
Vì vùng đất Tu Di hoàn toàn bị chia thành hai phần như thể bị một chiếc rìu bổ ra từ phần giữa, khó mà hợp lại.
Đây… rõ ràng là do uy lực cú đấm của Lâm Chính tạo ra.
Đãng Thiên Nhai hiểu ra mình căn bản chẳng phải là đối thủ của Lâm Chính.
Cho dù là cảnh giới hay y thuật, mình kém quá xa…
Hắn ngây ngốc nhìn Lâm Chính, ngập ngừng một lúc lâu mới run giọng nói: “Anh… rốt cuộc đây là công pháp gì?”
“Sao thế? Anh muốn học à?”
“Tôi dạy anh nhé”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 3575: Khoan dung
Đãng Thiên Nhai run lẩy bẩy, trợn to mắt sửng sốt nhìn Lâm Chính.
Một lúc sau hắn chậm rãi bò dậy, giàn giụa nước mắt: “Tôi thua rồi… tôi thua rồi…”
“Thua, không đáng sợ, anh phải nhớ bị đánh bại không quan trọng, quan trọng là anh có thể đứng dậy được mấy lần”.
Lâm Chính vỗ vai hắn, quay đầu đi về phía con đường mòn.
Thiên Sinh Đao vẫn còn cắm ở đó.
Nhưng lúc này không ai dám động vào nó.
Cho dù là người tham lam thì lúc này cũng không dám có ý nghĩ gì với Thiên Sinh Đao.
Lâm Chính bước đến, mọi người đồng loạt tản ra, nào dám ngăn lại.
Anh cứ như đi vào thế giới không người, đi đến cạnh Thiên Sinh Đao, sau đó giơ tay rút nó ra.
Lúc này không ai dám cướp lấy.
Mấy người Ái Nhiễm, tông chủ Thanh Huyền Tông thấy thế đều reo hò vui mừng.
Ái Nhiễm thở phào, đôi mắt ngân ngấn nước.
“Ha ha! Được được! Ha ha ha…”
Ông hai Dục mừng rỡ đến mức chân tay loạn xạ.
Hắn liếc mắt nhìn sang các thế lực vẫn còn đang bao vây nhà họ Dục nói: “Sao nào? Các vị còn muốn đánh nữa sao?”
“Ôi…”
Sắc mặt tộc trưởng chưởng môn của các thế tộc đều trở nên rất thú vị.
“Ông hai nói đùa rồi, bọn tôi nào dám động tay động chân với nhà họ Dục”.
“Hiểu lầm thôi, hiểu lầm…”
“Ông đừng để trong lòng, ha ha…”
Mấy người đó gượng cười, sau đó vội vung tay lên gọi người đi.
“Đứng lại! Muốn đi như thế à? Các người xem nhà họ Dục tôi là cái gì?”
Ông hai Dục lạnh lùng quát, ý muốn tính sổ với họ.
Có uy thế của Lâm Chính ở đây, bây giờ ông ta cũng cứng rắn hơn.
“Chú hai, làm người phải khoan dung, để họ đi đi”, lúc này Ái Nhiễm gọi một tiếng.
Ông hai Dục sửng sốt, thấy Ái Nhiễm bình tĩnh như thế thì mấp máy môi, cuối cùng mất kiên nhẫn phất tay: “Còn không mau cút đi”.
Các tộc trưởng chưởng môn vội dẫn người của mình rời đi.
“Con bé này, sao lại không để chú dạy dỗ đám khốn nạn đó một trận?”, ông hai Dục như bất mãn với việc Ái Nhiễm ngăn ông ta lại.
Nhưng Ái Nhiễm lại nói: “Chú hai, bây giờ chú cáo mượn oai hùm còn quá sớm, vẫn chưa biết anh Lâm có thể tha thứ cho nhà họ Dục hay không. Nếu anh Lâm không định tha cho nhà họ Dục, muốn tìm các chú tính sổ, chú còn đắc tội với mấy thế tộc kia, chú có nghĩ đến hậu quả sẽ thế nào chưa?”
Cô ta vừa dứt lời, cả người Ông hai Dục run lên.
Đúng thế nhỉ, bây giờ tình hình nhà họ Dục vẫn chưa đến đâu.
Nếu Lâm Chính muốn tìm nhà họ Dục tính sổ, nhà họ Dục lấy cái gì mà chống đỡ? Chỉ có thể ngoan ngoãn đợi chết thôi.
Ông hai Dục thấp thỏm bất an.
Tâm trạng của mọi người ở đó đều rất phức tạp.
Thiên tài đứng thứ tư thất bại.
Thế chẳng phải ba thiên tài đứng trước mới có thể đánh bại được người ngoại vực này sao?
Ở đầu bên kia vùng đất Tu Di bị tàn phá có mấy bóng người đang nhìn chằm chằm Lâm Chính trên con đường mòn.
“Mọi người thấy tên này thế nào?”
“Rất tốt, là một ứng viên rất phù hợp”.
“Vậy thì… quyết định là cậu ta nhé”.
“Cứ thử đi, cũng không có ứng viên phù hợp nữa”.
“Ừ, thế tôi đi sắp xếp”.
“Ừ”.
Mấy người đó bàn bạc xong thì lặng lẽ rời đi.
Lâm Chính cũng thu lại tầm nhìn từ chỗ Thiên Sinh Đao, sau đó nhìn mấy người tông chủ Thanh Huyền Tông, khẽ cười: “Để mọi người lo lắng rồi”.
“Cậu Lâm, cậu… cậu mạnh quá”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông há miệng, nhất thời không biết miêu tả tâm trạng kích động của mình bằng ngôn từ nào, chỉ đành chắp tay lại với Lâm Chính.
“Không phải do tôi mạnh, mà là trước đó tôi đã sử dụng quá nhiều khả năng tăng cường sức mạnh, hơn nữa Phệ Huyết Huyền Châm của Đãng Thiên Nhai bị tôi chuyển hóa thành Tăng Ích Châm Pháp, làm sức mạnh của tôi mạnh hơn mới có thể thắng được dễ dàng như thế. Chúng ta về thôi, khi nào trạng thái trên cơ thể tôi biến mất, tôi không còn bao nhiêu sức chiến đấu nữa”, Lâm Chính cười nói.
Mọi người nghe thế thì biến sắc, vội nói: “Vậy được, chúng ta nhanh chóng quay về, mau về thôi”.
Lâm Chính liên tiếp đánh mấy trận, dĩ nhiên cũng bị hao tổn rất nhiều.
Mặc dù người ở đó bị Lâm Chính đe dọa nhưng khó đảm bảo sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.
Thế là mọi người vội vàng đi khỏi con đường mòn, không dám dừng lại.
Những người ở các thế tộc khác thấy không còn hy vọng cướp lại Thiên Sinh Đao nữa cũng chỉ có thể hậm hực quay về.
Trên con đường mòn chỉ còn lại mấy ngàn thi thể không ai hỏi thăm.
Đám đông thót tim khi chứng kiến cảnh tượng quỷ dị trước mặt.
Huyết châm không ngừng hấp thụ máu tươi, khuôn mặt Lâm Chính cũng trở nên trắng bệch. Tứ chi của anh đen xì và dần khô khốc lại.
Huyết châm ghim trên người anh biến thành màu đỏ máu quỷ dị khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại. Lâm Chính cảm thấy vô cùng đau khổ, anh đưa tay lên định rút chúng đi. Thế nhưng tay anh đã phải khựng lại.
“Đừng mong rút được, nếu không khi mạch và hệ thần kinh trong cơ thể anh cũng sẽ bị rút hết ra theo đấy. Tới khi đó tôi không thể đảm bảo được là anh sẽ sống hay chết đâu”, Đãng Thiên Nhai cười nói.
Lâm Chính thở hắt ra. Anh không nói gì nhưng trạng thái có vẻ rất không ổn.
“Chiêu thức này anh không phá được đâu. Tôi nói rồi, anh thua rồi. Thế nhưng mục đích của tôi không phải là giết chết anh là là khóa mệnh mạch của anh, để anh sống sót sau đó từ từ rút gân, lột da anh"
Đãng Thiên Nhai khẽ động đậy ngón tay. Một cây châm bạc màu trắng tuyết xuất hiện. Hắn từ từ bước về phía Lâm Chính.
Lúc này Lâm Chính đã không còn đứng vững được nữa. Anh đứng đó, hai mắt hõm sâu, miệng thở hổn hển. Chỉ mới có vài giây mà anh như già đi cả 30 tuổi.
Anh cố gắng lấy ra một cây châm đâm vào ngực của mình. Thế nhưng ngón tay dường như không nghe lời, nó run một cách mãnh liệt.
“Trạng thái này đến cả một cây kim cũng không cầm được mà còn muốn tự cứu mình sao? Huống hồ, chiêu của tôi mà một kẻ ngoại vực như anh cũng phá được?”, Đãng Thiên Nhai cười khinh thường, bước tới vài bước túm cổ Lâm Chính và định ghim châm.
Đúng lúc này, Lâm Chính với cơ thể vốn không đứng vững bỗng ngẩng đầu, túm lấy cổ áo của Đãng Thiên Nhai và ghì hắn xuống đất.
“Cái gì?”
Đám đông bàng hoàng. Đãng Thiên Nhai co đồng tử. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị đập mạnh xuống đất.
Hắn lập tức đứng dậy, nhưng một bàn tay khô khốc đã ấn vào ngực hắn khiến hắn dán xuống đất một lần nữa.
Đãng Thiên Nhai giật mình. Đó chính là tay của Lâm Chính.
Chuyện gì vậy? Không phải là anh ta đã bị huyết châm hấp thụ hết máu tươi rồi sao?
Tại sao vẫn sống được? Thậm chí vẫn còn sức mạnh để phản công. Đãng Thiên Nhai cảm thấy da đầu tê dại, hắn thấy có gì đó không ổn.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên tung một cú đấm với đôi mắt đỏ như máu về phía Đãng Thiên Nhai.
Dù chỉ là một cú đấm của bàn tay khô khốc với da bọc xương nhưng sức mạnh chứa đựng thì khủng khiếp vô cùng.
Cú đấm này mà giáng xuống thì còn gì là cơ thể người nữa. Đến cả đầu khéo cũng nát bét.
Đãng Thiên Nhai tái mét mặt, lập tức hạ người thấp xuống nữa. Dùng bàn tay đỡ cú đấm của Lâm Chính rồi cố gắng đẩy qua một bên.
Cú đấm của Lâm Chính bị hụt, anh đấm mạnh xuống đất.
Bùm! Sức mạnh khủng khiếp khiến mặt đất rung chuyển. Đám đông xung quanh cũng bị ảnh hưởng.
Cả vùng Tu Di rung lên bần bật. Đãng Thiên Nhai run rẩy. Một lúc sau hắn mới hoàn hồn và nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính từ từ đứng dậy. Cơ thể gầy gò bắt đầu hồi phục lại, nước da tái nhợt đã trở nên hồng hào hơn, thậm chí còn nhuận sắc hơn cả trước đây nữa.
“Không thể nào?”
Đãng Thiên Nhai giật mình nhìn Lâm Chính. Hắn không dám tin: “Phệ Huyết Huyền Châm của tôi sao lại không có tác dụng với anh chứ?”
“Tôi còn tưởng đây là châm quyết ghê gớm nào cơ, hóa ra chỉ cần nghiên cứu là biết được sơ hở ngay”, Lâm Chính nói.
“Sơ hở sao?”, Đãng Thiên Nhai nín thở. Bỗng nhiên hắn đột nhiên nhớ ra điêu gì đó bèn nhìn vào vị trí ngực của Lâm Chính.
Đó là một cây châm.
“Lẽ nào...cây châm này đã phá vỡ chiêu thức của tôi?”, Đãng Thiên Nhai lầm bầm.
Chương 3572: Cường hóa cơ thể
Phệ Huyết Huyền Châm là tuyệt kỹ thành danh của Đãng Thiên Nhai. Hắn sử dụng chiêu thức này đã đánh bại không biết bao nhiêu đối thủ. Có thể ngồi vững ở vị trí thứ tư anh kiệt thì không thể thiếu được chiêu thức này.
Hắn biết rõ sự tinh diệu của chiêu thức và biết nó không dễ gì bị phá vỡ. Vậy tại sao...người này chỉ dùng một cây châm mà đã làm được điều đó?
Đãng Thiên Nhai trố tròn mắt nhìn cây châm và sự huyền diệu của nó.
Một lúc sau hắn co đồng tử, tim giật thót.
Tuyệt diệu! Quá tuyệt diệu. Nhát châm đó cứ như vẽ thêm mắt cho rồng vậy.
Tại sao trước đây tôi không phát hiện ra nếu như ghim châm vào vị trí này thì có thể hóa giải được Phệ Huyết Huyền Châm nhỉ?
Tại sao người này trong thời gian ngắn như vậy lại có thể hóa giải được chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có một cách giải thích thôi. Thiên tài của người này quá khủng khiếp
Thiên tài của anh ta không chỉ thể hiện ở tài năng thiên bẩm mà còn sở hữu sự thông minh và ngộ tính cao nữa.
Nếu không anh đã không thể trong thời gian ngắn như vậy có thể thi triển được một châm pháp đánh bại Phệ Huyết Huyết Châm của hắn.
Những huyết châm hút máu trên người Lâm Chính liên tục còn cây châm kia thì có tác dụng chặn dòng máu bị hút. Như vậy thì sao có thể không kinh người cho được?
“Đợi đã", đột nhiên Đãng Thiên Nhai ý thức được điều gì đó. Hắn cẩn thận quan sát ngực của Lâm Chính và bỗng tái mặt.
“Cây châm này...không chỉ phá vỡ được châm quyết của tôi mà còn lợi dụng cả châm quyết của tôi nữa”, Đãng Thiên Nhai thất thanh, trố tròn mắt.
“Không phải lợi dụng mà là hồi phục lại trạng thái vốn có của nó”, Lâm Chính nói.
“Trạng thái vốn có sao?”, Đãng Thiên Nhai giật mình.
“Phệ Huyết Huyền Châm Quyết mà anh nói tới đúng là chỉ là một phần của một bộ châm quyết mà thôi. Bản hoàn chỉnh của nó chính là trạng thái chúng ghim trên người tôi lúc này. Do thiếu đi chính cây châm ở ngực tôi nên mới khiến chúng có đặc tính hút máu như thế. Thực ra nó giúp con người lưu thông mạch máu, cường hóa cơ thể thì đúng hơn. Có lẽ những gì anh học được là một bản không hoàn chỉnh, vì vậy mới khiến nó có khả năng tấn công như thế".
“Cường hóa cơ thể sao?”, Đãng Thiên Nhai bỗng khựng người, ý thức được điều gì đó và vung tay.
Vụt vụt...Những cây châm trên người Lâm Chính lập tức được rút ra, chúng tổ hợp lại tạo thành hai cây châm dài màu đỏ máu.
Sắc mặt Đãng Thiên Nhai trông vô cùng khó coi. Lúc này hắn không dám chủ động ra tay nữa. Bởi vì hắn nghe thấy bốn từ cường hóa cơ thể.
Nếu những gì Lâm Chính nói là thật thì cơ thể của anh đã được cường hóa rồi. Vậy thì, thực lực hiện tại của anh ít nhất cũng phải mạnh lên gấp trăm lần.
Không thể nào..Cường hóa cơ thể như thế này chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Sao có thể chứ?
Cần phải biết, việc này còn liên quan tới tăng tuổi thọ và liên quan tới mệnh mạch và tinh túy của một con người.
Nếu những thứ đó mà có thể cường hóa thì chẳng phải là anh thích đạt tới cảnh giới cao nhất cũng được hay sao?
Đây rõ ràng là làm trái với đạo lý mà. Quá vô lý.
Đãng Thiên Nhai lắc đầu cười. Thế nhưng một giây sau...
Vụt...Lâm Chính đột nhiên biến mất không để lại dấu vết.
“Cái gì?”, Đãng Thiên Nhai giật mình, hắn lập tức ý thức được điều bất thường và lùi lại.
Nhưng đúng lúc này...Một cú đấm nhanh như điện xẹt giáng xuống ngực hắn.
Phụt!
Đãng Thiên Nhai cảm giác cả vùng ngực như bị đấm xuyên. Người hắn bay bật ra xa như một mũi tên, lao qua con đường nhỏ đập mạnh xuống khu vực gần chỗ thi đấu.
Lúc này đám đông đều phải nín lặng.
Chương 3573: Không biết tốt xấu
Đầu óc mọi người đều trống rỗng.
Ai mà ngờ được mạnh như Đãng Thiên Nhai – thiên tài hạng bốn cũng không chịu được một quyền của Lâm Chính.
Người ngoại vực này… nghịch thiên quá rồi nhỉ?
Xung quanh trầm lặng hồi lâu mới vang lên tiếng xôn xao nghị luận.
“Bên trong… làm sao thế?”
Thần Cung Thương được dìu đến một bên nghỉ ngơi liếc mắt nhìn con đường mòn, nhíu mày hỏi.
Vì Đãng Thiên Nhai đã ra lệnh nên không ai dám rời khỏi đây, nếu không sợ sau chuyện này Đãng Thiên Nhai sẽ trả thù, thế nên lúc này con đường mòn vẫn rất đông người.
“Tôi không biết, hình như tiếng đánh nhau vang lên từ vùng đất Tu Di”, người thế gia Thần Cung bên cạnh nói.
“Bảo người đi xem thử”.
Thần Cung Thương trầm giọng nói.
“Cậu chủ, còn phải đi xem gì nữa chứ? Chúng ta vẫn nên nhân lúc Đãng Thiên Nhai chưa ra nhanh chóng đi khỏi đây”, người bên cạnh vội nói.
“Đi ư? Cho dù trốn được nhất thời nhưng không thể thoát được, hôm nay chạy trốn, ngày mai Đãng Thiên Nhai cũng đánh đến thế gia Thần Cung. Người này có thù tất báo, bây giờ mà chạy chỉ sẽ khiến người này càng thêm điên cuồng báo thù, thay vì như thế thì chi bằng đợi ở đây”, Thần Cung Thương khàn giọng nói.
“Cậu chủ, chắc sẽ không hy vọng người ngoại vực kia đánh bại Đãng Thiên Nhai chứ? Cậu chủ, người nghĩ hơi kỳ lạ đấy, Đãng Thiên Nhai lợi hại thế nào, người bình thường sao có thể đối phó được?”
“Tôi biết, nhưng bây giờ không còn đường lui nữa, chỉ có thể hy vọng sẽ có kỳ tích…”
Thần Cung Thương thở dài, lắc đầu nói.
“Kỳ tích?”
Sắc mặt người xung quanh sa sầm, ánh mắt lộ ra vẻ mất mát.
Nếu dễ có kỳ tích như thế, vậy thì đâu còn gọi là kỳ tích nữa.
“Cậu chủ, cậu chủ!”
Lúc này tiếng gọi gấp gáp vang lên.
“Sao thế?”, Thần Cung Thương lo lắng nhìn.
Người thế gia Thần Cung vội vàng chạy đến, lo lắng nói: “Hình như tôi nghe được mấy người kia nói, anh Lâm đó chiếm ưu thế rồi. Đãng Thiên Nhai có phần không đấu lại được”.
“Gì cơ?”
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
“Cậu chắc chắn không nghe lầm đấy chứ?”, Thần Cung Thương trợn to mắt hỏi.
“Ồn quá nên nghe cũng không rõ lắm, nhưng rất nhiều người đều nói thế…”
“Nhanh lên, lập tức gọi người đi nghe ngóng”, Thần Cung Thương vội nói.
Lập tức có vài người thế gia Thần Cung chạy vào con đường nhỏ.
Lúc này người trong con đường nhỏ đều chạy về hướng vùng đất Tu Di.
Ai lại muốn bỏ lỡ trận đại chiến kinh thiên động địa như vậy?
Cho dù có lo lắng đến tính mạng thì chết cũng không hối tiếc.
“Khụ khụ…”
Trong vùng đất Tu Di, Đãng Thiên Nhai từ từ bò dậy, nhổ máu trong miệng ra, ngực hơi khó chịu.
Cũng may cơ thể Vĩnh Sâm tiếp tục phát huy hiệu quả, phần ngực bị xẹp của hắn đang nhanh chóng phồng lên lại.
Chỉ là khả năng tự lành của cơ thể Vĩnh Sâm có hạn, mặc dù khí kình không bị tiêu hao nhiều nhưng vẫn sẽ tiêu hao không ít khi bị thương nặng.
Đãng Thiên Nhai lau máu ở khóe miệng, đôi mắt lóe lên tia đáng sợ.
Hắn bắt đầu nghi ngờ khả năng phán đoán của mình.
Với uy lực của đòn tấn công này, có lẽ bản nguyên của người ngoại vực đó tăng lên thật rồi.
Không chỉ thế, hắn nhận ra sức mạnh của người ngoại vực này vẫn còn tăng lên.
Sức mạnh tăng lên hoàn toàn không thua kém sức mạnh ban đầu.
Lúc này sức chiến đấu của Lâm Chính đã vượt xa mức bình thường.
Lúc này anh đủ để đấu với thiên tài hạng ba… à không thiên tài hạng hai.
Thậm chí là thiên tài đứng đầu, anh cũng có sức chiến đấu như thế.
Không chỉ đánh tiếp được nữa.
Nếu không e là sẽ nộp mạng tại đây.
Đãng Thiên Nhai là người rất thận trọng.
Hắn biết khả năng thắng của mình rất thấp, dù có thắng Lâm Chính cũng sẽ bị thương nặng.
Hiện giờ hắn đã đắc tội với quá nhiều thế tộc, một khi hắn mất đi sức chiến đấu, những thế tộc đó chắc chắn sẽ toàn lực xông vào xé xác hắn thành trăm mảnh.
Thế nên đánh tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đi!
Đãng Thiên Nhai lập tức có ý nghĩ này.
Nhưng cứ thế rời đi thì một người kiêu ngạo như hắn sao có thể làm được?
Đây là sự sỉ nhục cực kỳ lớn!
Một khi bỏ chạy, hắn sẽ mất sạch danh tiếng, chắc chắn không còn mặt mũi nào nhìn gặp ai cả.
Làm sao đây?
Ngay khi Đãng Thiên Nhai còn đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Vù.
Một trận cuồng phong ập đến.
Sau đó không biết Lâm Chính đã đứng trước mặt hắn từ bao giờ.
Đãng Thiên Nhai biến sắc, lập tức lấy châm Huyết Long ra đâm vào Lâm Chính.
Kim châm nhanh như chớp, một cây đâm vào tim Lâm Chính, một cây đâm vào mặt Lâm Chính.
Nhưng lúc kim châm sắp trúng vào người Lâm Chính, Lâm Chính bỗng giơ tay lên.
Vụt.
Âm thanh vang lên.
Sau đó một cây kim châm màu đỏ máu bay lên không trung, xoay tròn rồi rơi xuống đất.
Đãng Thiên Nhai nhìn theo.
“Sao lại chỉ có một?”
“Lẽ nào một cây còn lại đã đâm trúng người ngoại vực kia rồi sao?”
Đãng Thiên Nhai mừng thầm, vội nhìn về phía Lâm Chính.
Thế nhưng chỉ liếc mắt nhìn, tim hắn như muốn nhảy ra ngoài.
Chỉ thấy một tay Lâm Chính cầm lấy cây kim châm máu màu còn lại.
Anh thế mà có thể bắt được một cây châm, sau đó lại lấy cây châm này hất tung cây châm còn lại.
Đây… tốc độ nhanh đến mức nào?
Đãng Thiên Nhai run lẩy bẩy.
Lâm Chính cầm cây kim đỏ như máu lên nhìn, nhíu mày nói: “Cây châm này độc thật, chắc là anh dùng máu để luyện chế hai cây châm này quanh năm nhỉ? Làm như thế chỉ sẽ khiến anh mất đi bản tĩnh, sau này đừng thế nữa”.
Dứt lời, anh ném cây châm lại cho Đãng Thiên Nhai.
Đãng Thiên Nhai sửng sốt, cơn giận bốc lên.
Lúc này nỗi sợ hãi và sự băn khoăn cũng hoàn toàn biến mất.
“Khốn kiếp, một người ngoại vực như anh mà cũng dám sỉ nhục tôi ư?”
Dứt lời, hắn lại tích tụ châm, nhanh chóng uống mấy viên đan dược lao về phía Lâm Chính.
Hắn quyết định bất chấp tất cả.
Cho dù không phải là đối thủ của Lâm Chính, ít nhất cũng vì danh dự, hắn cũng phải liều mạng.
Mình tuyệt đối không thể thua một người ngoại vực.
Mình không thể thua mấy con chuột bẩn thỉu hạ đẳng này.
Tuyệt đối không được!
Đãng Thiên Nhai gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ ngầu, hai tay nắm kim châm, giải phóng toàn bộ sức mạnh đánh về phía Lâm Chính.
Lúc này vùng đất Tu Di cũng bị sức mạnh của hắn làm rung chuyển, mây trời phân tán, mặt trời và mặt trăng trở nên tối tăm, khí kình cực mạnh và động tác của hắn cùng lúc đánh về phía Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính căng chặt, hừ một tiếng: “Không biết tốt xấu”.
Dứt lời, anh giơ tay lên cao.
Ba mươi hai cây Hồng Mông Long Châm đều đâm vào lòng bàn tay hắn.
Một luồng khí tuyệt thế lập tức lao lên trời.
Sau đó Lâm Chính lại đánh một chưởng vào Đãng Thiên Nhai.
Bốp!
Âm thanh cực lớn đến mức chói tai vang lên.
Như thể muốn khiến cả vực Diệt Vong chấn động.
Vùng đất Tu Di bị chia thành hai nửa từ vị trí trung tâm.
Mọi người trợn to mắt, hoảng sợ nhìn theo.
Cả vực Diệt Vong đã bị khói bụi đầy trời che lấp.
Chương 3574: Tôi dạy anh nhé
Uy lực còn sót lại lan ra bốn phía.
Sức mạnh cực lớn từ từ tan biến.
Bụi đất che phủ cả bầu trời như thể cả vùng đất Tu Di bị bao trùm trong sự hỗn độn.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngay sau đó, tim mọi người như nhảy ra khỏi ngực.
Họ để ý thấy luồng sức mạnh vô cùng mạnh, mạnh hơn cả thần minh từ trên trời rơi xuống.
Sau đó sức mạnh này dần biến mất chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Họ đều chạy đến lối vào con đường mòn, nhìn vào trong vùng đất Tu Di.
Bụi đất đầy trời dần rơi xuống.
Vùng đất Tu Di vốn dĩ đã bị tàn phá, lúc này càng trở nên lộn xộn.
Đến khi bụi đất tan đi hết, mọi thứ bên trong mới dần hiện ra.
Chỉ thấy Lâm Chính vẫn đứng ở vùng đất Tu Di, lại nhìn sang Đãng Thiên Nhai, hắn đã nằm sấp dưới đất.
Nhưng hắn vẫn chưa chết mà chỉ đang run rẩy, cực kỳ sợ hãi mà ôm lấy đầu.
Dường như hắn không bị tấn công.
Nhưng đòn tấn công lúc nãy đã đập nát sự kiêu ngạo của hắn, đánh tan hoàn toàn ý chí chiến đấu của hắn.
Bây giờ hắn chỉ muốn sống.
Hắn đang rơi vào trong cơn tuyệt vọng và hoảng sợ.
Như một chú mèo run lẩy bẩy trốn trong góc tường, mong đợi nguy hiểm đừng đến.
Mọi người há hốc miệng, ánh mắt dại ra nhìn sang bên này.
Ai mà ngờ Đãng Thiên Nhai – thiên tài hạng bốn có danh tiếng ở vực Diệt Vong, có uy lực siêu phàm đó lại ra nông nỗi này, lộ ra tư thế này?
“Đừng giết tôi… đừng giết tôi…”
Đãng Thiên Nhai run rẩy lẩm bẩm, gương mặt tái nhợt.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn hắn, sau đó ngồi xổm xuống, lạnh nhạt nói: “Tôi không giết anh, đừng lo”.
Đãng Thiên Nhai thở gấp, thận trọng ngẩng đầu lên đối mặt với Lâm Chính.
Hắn khá ngạc nhiên, vội vàng nhìn cơ thể mình.
Không bị thương gì cả.
Nhưng lúc hắn nhìn xung quanh, sắc mặt trở nên ngây dại.
Ngoài mảnh đất dưới chân họ, mọi thứ xung quanh đã biến thành tro tàn, đều bị bốc hơi.
Đây là do đòn tấn công lúc nãy của Lâm Chính gây ra sao?
Đãng Thiên Nhai không dám tưởng tượng.
Nếu đòn tấn công lúc nãy đánh trúng người mình thì sẽ có kết cục thế nào?
E là… mình đã tan thành mây khói nhỉ…
“Tại… tại sao anh không giết tôi?”
Đãng Thiên Nhai há miệng, lẩm bẩm hỏi.
“Tại sao tôi không giết anh ư?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Tôi và anh chẳng có ân oán gì, đến đây là được rồi. Lẽ nào tôi trút giận lên anh chỉ vì mấy câu mắng nhiếc của anh sao? Lòng khoan dung của tôi không nhỏ như thế”, Lâm Chính cười nhạt.
Đãng Thiên Nhai sửng sốt, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù không giết tôi, cũng đừng tưởng rằng tôi sẽ tha cho anh. Vực Diệt Vong không phải là nơi người ngoại vực các anh có thể tác oai tác quái. Tôi nói cho anh biết tôi sẽ không nhận thua đâu”.
“Anh có nhận thua hay không cũng chẳng quan trọng với tôi. Mục đích tôi đến đây là lấy được vị trí đầu cuộc thi, tiện thể lấy đồ của tôi về”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Anh…”
Đãng Thiên Nhai siết chặt nắm đấm nhìn người ngoại vực này, thật ra trong lòng hắn có vô vàn thắc mắc.
Rốt cuộc chuyện là thế nào?
Tại sao một người ngoại vực lại biết chiêu pháp mạnh như thế?
Tại sao một người ngoại vực lại có thực lực mạnh như vậy?
Hắn cực kỳ căm uất, nỗi hận dâng trào.
Hắn không thể chấp nhận thất bại hôm nay.
Điều càng khiến hắn đau đớn hơn là mình thế mà lại sợ đến mức nằm rạp xuống đất run rẩy khi đối mặt với chiêu thức của người ngoại vực này.
Nhục nhã!
Quá mức nhục nhã!
Nếu không giết người này, hắn sẽ có tâm ma.
Đáy mắt Đãng Thiên Nhai hiện lên sát ý.
Lâm Chính dường như không để ý, xoay người đi lấy Thiên Sinh Đao.
Cơ hội tốt.
Đãng Thiên Nhai mừng thầm, châm Huyết Long bên cạnh bỗng bay lên hợp thành một, hắn siết chặt lấy nó đâm mạnh vào sau lưng Lâm Chính.
“Cẩn thận!”
Tiếng hô gấp gáp của Ái Nhiễm vang lên trên con đường mòn.
Nhưng ngay sau đó Lâm Chính bỗng xoay người đấm một cút vào Đãng Thiên Nhai.
Đãng Thiên Nhai trợn mắt, bỗng dừng lại.
Cây châm chỉ còn cách cơ thể Lâm Chính nửa tấc.
Nhưng nắm đấm đáng sợ đó lại dừng lại trước mặt hắn chỉ vài centimet.
Sau đó luồng khí hung tàn nổ tung trên nắm đấm.
Đãng Thiên Nhai cảm thấy cả người mình như sắp bị xé toạc ra, đầu tóc quần áo bị sức mạnh đó thổi đến sắp rách.
Cứ thế kéo dài khoảng ba giây, sức mạnh đó mới biến mất.
Lâm Chính buông tay xuống.
Hai mắt Đãng Thiên Nhai ngơ ngác, cả người như ngây dại.
Một lúc sau hắn mới chậm rãi xoay người đi.
Chỉ thấy linh hồn hắn đang run rẩy, tim gần như ngừng đập.
Phía sau xuất hiện một vực thẳm sâu cả ngàn trượng.
Vực thẳm thật.
Vì vùng đất Tu Di hoàn toàn bị chia thành hai phần như thể bị một chiếc rìu bổ ra từ phần giữa, khó mà hợp lại.
Đây… rõ ràng là do uy lực cú đấm của Lâm Chính tạo ra.
Đãng Thiên Nhai hiểu ra mình căn bản chẳng phải là đối thủ của Lâm Chính.
Cho dù là cảnh giới hay y thuật, mình kém quá xa…
Hắn ngây ngốc nhìn Lâm Chính, ngập ngừng một lúc lâu mới run giọng nói: “Anh… rốt cuộc đây là công pháp gì?”
“Sao thế? Anh muốn học à?”
“Tôi dạy anh nhé”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 3575: Khoan dung
Đãng Thiên Nhai run lẩy bẩy, trợn to mắt sửng sốt nhìn Lâm Chính.
Một lúc sau hắn chậm rãi bò dậy, giàn giụa nước mắt: “Tôi thua rồi… tôi thua rồi…”
“Thua, không đáng sợ, anh phải nhớ bị đánh bại không quan trọng, quan trọng là anh có thể đứng dậy được mấy lần”.
Lâm Chính vỗ vai hắn, quay đầu đi về phía con đường mòn.
Thiên Sinh Đao vẫn còn cắm ở đó.
Nhưng lúc này không ai dám động vào nó.
Cho dù là người tham lam thì lúc này cũng không dám có ý nghĩ gì với Thiên Sinh Đao.
Lâm Chính bước đến, mọi người đồng loạt tản ra, nào dám ngăn lại.
Anh cứ như đi vào thế giới không người, đi đến cạnh Thiên Sinh Đao, sau đó giơ tay rút nó ra.
Lúc này không ai dám cướp lấy.
Mấy người Ái Nhiễm, tông chủ Thanh Huyền Tông thấy thế đều reo hò vui mừng.
Ái Nhiễm thở phào, đôi mắt ngân ngấn nước.
“Ha ha! Được được! Ha ha ha…”
Ông hai Dục mừng rỡ đến mức chân tay loạn xạ.
Hắn liếc mắt nhìn sang các thế lực vẫn còn đang bao vây nhà họ Dục nói: “Sao nào? Các vị còn muốn đánh nữa sao?”
“Ôi…”
Sắc mặt tộc trưởng chưởng môn của các thế tộc đều trở nên rất thú vị.
“Ông hai nói đùa rồi, bọn tôi nào dám động tay động chân với nhà họ Dục”.
“Hiểu lầm thôi, hiểu lầm…”
“Ông đừng để trong lòng, ha ha…”
Mấy người đó gượng cười, sau đó vội vung tay lên gọi người đi.
“Đứng lại! Muốn đi như thế à? Các người xem nhà họ Dục tôi là cái gì?”
Ông hai Dục lạnh lùng quát, ý muốn tính sổ với họ.
Có uy thế của Lâm Chính ở đây, bây giờ ông ta cũng cứng rắn hơn.
“Chú hai, làm người phải khoan dung, để họ đi đi”, lúc này Ái Nhiễm gọi một tiếng.
Ông hai Dục sửng sốt, thấy Ái Nhiễm bình tĩnh như thế thì mấp máy môi, cuối cùng mất kiên nhẫn phất tay: “Còn không mau cút đi”.
Các tộc trưởng chưởng môn vội dẫn người của mình rời đi.
“Con bé này, sao lại không để chú dạy dỗ đám khốn nạn đó một trận?”, ông hai Dục như bất mãn với việc Ái Nhiễm ngăn ông ta lại.
Nhưng Ái Nhiễm lại nói: “Chú hai, bây giờ chú cáo mượn oai hùm còn quá sớm, vẫn chưa biết anh Lâm có thể tha thứ cho nhà họ Dục hay không. Nếu anh Lâm không định tha cho nhà họ Dục, muốn tìm các chú tính sổ, chú còn đắc tội với mấy thế tộc kia, chú có nghĩ đến hậu quả sẽ thế nào chưa?”
Cô ta vừa dứt lời, cả người Ông hai Dục run lên.
Đúng thế nhỉ, bây giờ tình hình nhà họ Dục vẫn chưa đến đâu.
Nếu Lâm Chính muốn tìm nhà họ Dục tính sổ, nhà họ Dục lấy cái gì mà chống đỡ? Chỉ có thể ngoan ngoãn đợi chết thôi.
Ông hai Dục thấp thỏm bất an.
Tâm trạng của mọi người ở đó đều rất phức tạp.
Thiên tài đứng thứ tư thất bại.
Thế chẳng phải ba thiên tài đứng trước mới có thể đánh bại được người ngoại vực này sao?
Ở đầu bên kia vùng đất Tu Di bị tàn phá có mấy bóng người đang nhìn chằm chằm Lâm Chính trên con đường mòn.
“Mọi người thấy tên này thế nào?”
“Rất tốt, là một ứng viên rất phù hợp”.
“Vậy thì… quyết định là cậu ta nhé”.
“Cứ thử đi, cũng không có ứng viên phù hợp nữa”.
“Ừ, thế tôi đi sắp xếp”.
“Ừ”.
Mấy người đó bàn bạc xong thì lặng lẽ rời đi.
Lâm Chính cũng thu lại tầm nhìn từ chỗ Thiên Sinh Đao, sau đó nhìn mấy người tông chủ Thanh Huyền Tông, khẽ cười: “Để mọi người lo lắng rồi”.
“Cậu Lâm, cậu… cậu mạnh quá”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông há miệng, nhất thời không biết miêu tả tâm trạng kích động của mình bằng ngôn từ nào, chỉ đành chắp tay lại với Lâm Chính.
“Không phải do tôi mạnh, mà là trước đó tôi đã sử dụng quá nhiều khả năng tăng cường sức mạnh, hơn nữa Phệ Huyết Huyền Châm của Đãng Thiên Nhai bị tôi chuyển hóa thành Tăng Ích Châm Pháp, làm sức mạnh của tôi mạnh hơn mới có thể thắng được dễ dàng như thế. Chúng ta về thôi, khi nào trạng thái trên cơ thể tôi biến mất, tôi không còn bao nhiêu sức chiến đấu nữa”, Lâm Chính cười nói.
Mọi người nghe thế thì biến sắc, vội nói: “Vậy được, chúng ta nhanh chóng quay về, mau về thôi”.
Lâm Chính liên tiếp đánh mấy trận, dĩ nhiên cũng bị hao tổn rất nhiều.
Mặc dù người ở đó bị Lâm Chính đe dọa nhưng khó đảm bảo sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.
Thế là mọi người vội vàng đi khỏi con đường mòn, không dám dừng lại.
Những người ở các thế tộc khác thấy không còn hy vọng cướp lại Thiên Sinh Đao nữa cũng chỉ có thể hậm hực quay về.
Trên con đường mòn chỉ còn lại mấy ngàn thi thể không ai hỏi thăm.