Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 351-355
Chương 351: Độc chiến Nam Phái
Tần Bách Tùng gọi điện thoại hết người này đến người khác nhưng không ai chịu giúp đỡ, ông ta tức tới mức trợn tròn mắt.
“Đám người này, lúc trước tôi khám bệnh cho thì người nào người đấy cảm kích lắm, định lấy cả tính mạng ra báo đáp cơ đấy. Giờ ông già xảy ra chút chuyện cần sự giúp đỡ thì lủi như hủi. Bọn chết tiệt đáng ghét này”.
Ông ta hằm hằm cất điện thoại vào túi, hỏi Lâm Chính: “Thừa thầy…giờ phải làm sao?”
“Mọi người đừng đi xa tôi quá, tôi sẽ bảo đảm sự an toàn cho mọi người”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thế nhưng…thưa thầy, ở đây có cả hàng nghìn người đấy, thầy…”, Tần Bách Tùng cảm giác như sắp hết không khí tới nơi.
Lẽ nào Lâm Chính thật sự có thể xử lý hết đám người này hay sao?
Anh tưởng mình là chiến thần chắc?
“Phó viện trưởng Long, các thầy, các cô, hi vọng Thường Sinh có thể đóng góp chút sức lực cho Nam Phái”, lúc này, Trình Thường Sinh bước ra.
Anh ta chắp tay sau lưng, dáng vẻ vô cùng ngạo mạn: “Cũng vừa hay để một kẻ không biết trời cao đất dày là gì được biết thế nào là Tuyệt Mệnh Thập Tam Châm của nhà họ Trình”.
Trình Thường Sinh vừa nói vừa nhận được sự tán dương từ rất nhiều người của Nam Phái.
“Trình Thường Sinh, cậu đúng là một hạt giống tốt, tôi sẽ dốc sức đào tạo cậu”, Long Thủ cũng gật đầu.
Nghe thấy vậy, Trình Thường Sinh mừng lắm, vội vàng cúi người: “Phó viện trưởng yên tâm, Thường Sinh luôn đứng về phía Nam Phái”.
“Tốt lắm”, Long Thủ mỉm cười. Nhìn thấy cảnh tượng đó, những bác sĩ thiên tài khác cũng bắt đầu thấy sốt ruột.
“Phó viện trưởng Long, Uông Canh cũng sẵn sàng chiến đấu vì Nam Phái ạ”.
“Phùng Hiểu Hoành cũng nguyện một lòng dốc sức vì danh tiếng của Nam Phái”.
“Còn cả em nữa!
“Em cũng sẵn sàng”,đám đông nhao nhao bày tỏ tấm lòng. Cục diện này thì thắng chắc rồi. Thần y Lâm đúng là khủng khiếp.
Nhưng ở đây có cả hàng ngàn người đấy. Dù anh có là chiến thần hạ phàm thì cũng không thể nào đối phó được với nhiều người như thế này được.
Lúc này không bày tỏ sự trung thành, lấy thiện cảm với Nam Phái thì còn đợi đến khi nào nữa? Hiện trường rầm rầm dậy sóng. Tất cả đều rục rịch nhìn Lâm Chính bằng những cặp mắt rực lửa.
Bọn họ chỉ muốn xé nát Lâm Chính ra ngay lập tức để thể hiện sự trung thành dành cho Nam Phái. Long Thủ cười ha ha nhìn Lâm Chính. Ông ta lên tiếng: Thần y Lâm, ngại quá, e rằng tôi không đấu được với cậu rồi”.
“Không, chúng ta sẽ đấu với nhau chứ”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Sao? Lẽ nào cậu định hạ gục hết những người này sao? Đánh phế hết à?”, Long Thủ bật cười.
Làm gì có ai tin Lâm Chính? Thế nhưng Lâm Chính chỉ khẽ cười, đáp lại: “Đúng vậy”. Chỉ hai từ thôi nhưng khiến cả hội trường im lặng như tờ. Ngay sau đó là tất cả đều bật cười.
“Ha ha….”
“Buồn cười chết mất, thằng nhóc này tưởng mình là Lý Tiểu Long chắc?”
“E rằng đến cả Lý Tiểu Long cũng không đánh được nhiều người như thế”, tiếng cười chế nhạo vang lên, có người ôm bụng cười nắc nẻ, có người bò lăn cả ra đất.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa. Mau ra tay đi”, Bích Nhàn mất kiên nhẫn. Bà ta chỉ muốn Lâm Chính chết ngay.
Đám đông dần bình tĩnh. Long Thủ im lặng quan sát Lâm Chính: “Tôi hỏi lại lần cuối, cậu có đồng ý tự đầu hàng không? Hay là để tôi phải ra tay? Cậu tự chọn đi! Nhớ kỹ, đây là lần cảnh cáo cuối cùng rồi”.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ nghiêng đầu, mỉm cười không nói gì. Ý tứ đã quá rõ ràng.
“Ra tay đi!”, Long Thủ ngồi xuống ghế bên cạnh, vắt chân lên vào hờ hững ra lệnh. Câu nói của ông ta giống như phát súng nổ trước đám đông.
Tất cả đều lao về phía Lâm Chính. Bất kẻ là nam hay nữ. Lúc này, bọn họ không còn là bác sĩ nữa mà là một đám côn đồn, một đám thiêu thân. Cục diện lập tức bùng nổ.
“Đây chính là Nam Phái sao? Bắt một đám đi chết mà cũng đi. Thật khiến người ta thất vọng”, Lâm Chính vội vàng gật đầu. Anh không định nương tay. Anh đưa tay lên kẹp mười hai cây châm. Mỗi bên vai anh ghim ba cây, còn lại ghim hai chân. Mười hai cây châm ghim xong…
Rắc rắc...Tiếng xương cốt vang lên khắp cơ thể anh một cách kỳ lạ.
“Thầy ơi”, Tần Bách Tùng và Hồng Gia Nhạc chưa bao giờ thấy cảnh tượng đó nên sợ tới mức đứng nép vào một góc.
“Đừng lo, hôm nay tối sẽ hạ gục cả Nam Phái”, Lâm Chính nói giọng thản nhiên. Đồng tử của anh co lại. cả cơ thể lao về phía trước như một con bò hoang.
Rầm! Rầm! Rầm…Những người bị anh tông phải bay bật ra sau, tất cả đều bị anh tông bay tứ tung tạo thành một vệt dài.
“Á”, đám đông hoảng loạn. Lâm Chính đột ngột dừng lại. Đám đông thấy thế hô hào cả lao lên. Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi. Anh nhìn họ bằng vẻ khinh thường, đưa tay ra chộp lấy một tên giống như chộp một trái bóng và ném ra xa.
“Á…”, tiếng kêu rên thảm thiết vang lên.
“Các người chỉ là một đám bác sĩ, chưa từng luyện võ, các người không thể nào kiểm soát được tôi đâu. Dù cho các người có hàng nghìn người cũng vậy thôi”, Lâm Chính gầm lên. Một đấm, một đạp, anh cứ thế xử lý từng người khiến chúng ngất lịm, hoặc là bay bật ra như trái bóng.
Những người bị anh xử lý nếu không gãy xương thì cũng bẹp dí. Trong nhóm cũng có không ít người là cao thủ học về Đông y cổ.
Tiếng vụt vụt vang lên, hàng loạn cây châm lao về phía Lâm Chính như những viên đạn, đâm thẳng vào tử huyệt của anh.
Lâm Chính đanh mắt, quay người lại. Lúc những cây châm này đâm vào người anh thì đều bị bay bật ra.
“Trò trẻ con”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy thì hãy xem Tuyệt Mệnh Thập Tam Châm của nhà họ Trình đi”.
Trình Thường Sinh hét lên, tiếp tục tung chưởng về phía Lâm Chính. Chưởng đánh của anh ta nhanh như điện xét.
Cùng với đó là cơn mưa châm bay tới…hơn nữa còn toàn là châm độc.
Chưởng đánh của anh ta không hiểm, hiểm là ở chỗ những cây kim đâm kèm. Nếu đâm trúng huyệt thì độc tố lập tức sẽ phát huy tác dụng, trong thời gian ngắn mà không kịp chữa trị sẽ chết ngay tức thì. Nên bắt buộc phải né.
Thế nhưng…Trình Thường Sinh đã có sự chuẩn bị từ trước.
Một đám đàn ông cao to vạm vỡ đồng loạt lao lên. Bọn chúng ôm chặt eo của Lâm Chính, kẻ thì giữ tay, người thì giữ chân.Tất cả chúng đều là vệ sĩ, hơn nữa cũng hiểu về võ thuật.
Bọn họ chắc chắn không phải người của Nam Phái mà là người của nhà họ Trình. Hóa ra cao thủ của nhà họ Trình vừa nãy đã trà trộn vào đám đông.
Vụt vụt. Cả hai bàn tay của Trình Thường Sinh đập mạnh vào ngực của Lâm Chính.
Đợi đến khi anh ta rút tay ra thì mười cây kim màu xanh đã ghim trúng vùng ngực của Lâm Chính. Độc tố nhanh chóng lan ra, khuôn mặt anh đột nhiên trở nên trắng bệch...
Chương 352: Vậy tôi thử xem
“Thành công rồi! Thành công rồi! Thần y Lâm xong rồi! Ha ha ha ha…”.
Nhìn thấy mười cây châm bạc trước ngực Lâm Chính, Trình Thường Sinh vui mừng điên cuồng, kích động vô cùng.
“Làm tốt lắm! Thường Sinh!”.
Ông Trình ở bên ngoài mỉm cười nói.
Lâm Chính lại nóng lên, gã đàn ông gần một trăm ký bị anh dùng một tay hất bay, tông vào đám người.
Anh lập tức vung tay đành về phía vệ sĩ còn lại.
Rầm!
Vệ sĩ đó bị đánh trúng đầu, lập tức ngất xỉu.
Những người còn lại ôm đùi ôm chân căng thẳng, chưa kịp phản ứng lại, Lâm Chính đã đâm cho mỗi người một kim, ba người thoáng chốc ngất xỉu.
Lúc này, Lâm Chính không khỏi nôn ra máu.
Máu đen kịt, giống như trúng độc.
“Ha ha ha ha, Lâm Chính, anh động đi! Anh động đi! Động tác anh càng nhanh, tuần hoàn máu càng nhanh, độc phát tác càng lợi hại! Anh tiêu rồi! Ha ha ha ha…”, Trình Thường Sinh cười lớn.
“Trình Thường Sinh! Cậu định gây án mạng sao?”, Tần Bách Tùng sốt ruột, la lớn.
“Dù có xảy ra án mạng, Nam Phái tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm!”.
Long Thủ ngồi trên ghế lạnh lùng nói.
Tần Bách Tùng nghẹn họng.
“Thường Sinh, làm tốt lắm! Chuyện kết thúc, cậu hãy đến chỗ tôi học tập đi!”, Long Thủ thản nhiên nói.
Câu nói này khiến Trình Thường Sinh kích động đến mức không nói nên lời.
Những bác sĩ thiên tài khác bao gồm Văn Nhân Chiếu Giang đều ghen tị đến mức mắt đỏ lên.
Nhất là Văn Nhân Chiếu Giang.
Anh ta là học trò duy nhất của Long Thủ!
Bây giờ lại để Trình Thường Sinh xen vào, làm sao anh ta chịu được?
Rõ ràng trước kia người này nịnh bợ mình, bây giờ lại ngang vai ngang vế với mình rồi sao?
Chỉ là, Trình Thường Sinh đắc ý chưa được bao lâu, Lâm Chính lại cười thành tiếng.
“Chút độc của anh mà muốn độc chết tôi? Tuyệt Mệnh Thập Tam Châm của nhà họ Trình các người… giống như trò đùa con nít vậy?”.
“Anh nói cái gì?”, nụ cười của Trình Thường Sinh cứng đờ.
“Chết đến nơi rồi còn cứng miệng! Ra ray! Đánh gãy hai chân hai tay cậu ta cho tôi!”, Bích Nhàn hét lên.
Người xung quanh lại xông tới.
Lâm Chính lập tức phản kích.
Quyền cước đánh ra, vô cùng bén nhọn, đạp trúng người có thể khiến người đó bay xa hơn mười mét, đâm trúng người có thể khiến người đó choáng váng.
Trong chớp mắt, lại có hơn trăm người ngã xuống, kêu khóc thảm thiết.
Nhìn bộ dạng của Lâm Chính càng đánh càng hăng, không giống như đã trúng độc.
Chưa tới năm phút sau, tám trăm thành viên Nam Phái đã bị anh hạ gục, hơn nữa tất cả đều bị anh cắm Phần Tịch.
Người xung quanh sững sờ.
“Chuyện này không thể nào!”, Trình Thường Sinh cũng tròn mắt ngạc nhiên.
“Tuyệt Mệnh Thập Tam Châm của nhà họ Trình chúng ta… sao lại không có tác dụng?”, ông Trình cũng la lên thất thanh.
“Rất đơn giản”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Bởi vì tỉ lệ kháng độc của cơ thể tôi là một trăm phần trăm”.
“Tỉ lệ kháng độc?”.
Người xung quanh mờ mịt, vô cùng khó hiểu.
“Có ý gì?”, ông Trình quát lên.
“Nói đơn giản thì là cơ thể tôi bách độc bất xâm”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, đầu óc bọn họ đều vang lên tiếng ầm ầm.
Bách độc bất xâm? Lại còn loại thể chất này sao?
Đây là phim võ hiệp à?
Ai dám tin?
Nhưng cảnh tượng trước mắt không cho phép bọn họ nghi ngờ…
“A… A… Bố, bây giờ phải làm sao?”, Trình Thường Sinh run rẩy hỏi.
“Con mau về đây!”.
Ông Trình sốt ruột nói.
Nhưng… không kịp nữa rồi!
Lâm Chính đột nhiên bước chân ra, xông về phía Trình Thường Sinh.
Ông Trình biến sắc, la lên thảm thiết: “Bảo vệ cậu chủ!”.
Năm vệ sĩ lao ra khỏi đám đông, muốn ngăn cản Lâm Chính.
“Cút ra!”.
Lâm Chính quát khẽ, hai tay không biết có sức lực đến thế nào, đẩy năm gã cao to cường tráng một mét chín đó ngã ra đất.
“Hả?”.
Trình Thường Sinh đang định chạy trốn vô cùng hoảng hốt, vội vàng chui lên phía trước.
“Trình Thường Sinh, nếu anh đã trung thành với Nam Phái như vậy, tôi đánh anh tàn phế cũng không quá đáng nhỉ?”.
Lâm Chính tóm lấy vai Trình Thường Sinh, sau đó dùng sức đẩy ra xa.
Rầm!
Trình Thường Sinh ngã cắm đầu xuống đất, toác đầu chảy máu.
“Tao liều mạng với mày!”.
Trình Thường Sinh gào lên, vội vàng bò dậy, đấm về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không hề nhúc nhích.
Rầm!
Nắm đấm đấm vào ngực anh lại giống như đấm vào tấm thép.
Trình Thường Sinh cảm thấy xương tay mình sắp nứt ra, còn Lâm Chính… vẫn không suy suyển…
Trình Thường Sinh ngây người, nhìn Lâm Chính không có cảm xúc gì, cơn đau từ xương tay truyền tới cũng không cảm giác được.
Bốp!
Lâm Chính lại đưa tay ra, tóm lấy cổ Trình Thường Sinh, sau đó chậm rãi nhấc anh ta lên.
“Ư… Buông… Buông tay, tôi sắp không thở được… mau buông tay ra…”, Trình Thường Sinh điên cuồng giãy giụa, nhưng mãi không thể thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Lâm Chính.
“Mau, đưa cậu chủ về, đánh chết người đó cho tôi, đánh chết cậu ta!”, ông Trình hét lên với năm vệ sĩ.
Nhưng năm vệ sĩ lại do dự.
Trong mắt bọn họ, sức chiến đấu của Lâm Chính còn là người sao? Đây rõ ràng là siêu nhân!
“Các người còn ngây ra đó làm gì? Lên đi!”, ông Trình hét lên.
Vệ sĩ cắn răng, cuối cùng vẫn xông lên.
Nhưng điều chờ đợi bọn họ vẫn là cẳng chân nhanh như chớp của Lâm Chính.
Rầm rầm rầm rầm rầm!
Nằm tiếng động vang lên.
Các vệ sĩ đều bị đá bay, có người ngất tại chỗ, không ngất cũng giả vờ ngất, hoàn toàn không chịu nổi một đòn.
Ông Trình trợn tròn mắt.
Trình Thường Sinh tuyệt vọng.
Người của Nam Phái ở xung quanh cũng sững sờ.
Không ai dám lên nữa!
Người này… là một tên điên! Là một quái thai!
“Bây giờ không ai có thể cứu được anh nữa rồi!”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm Trình Thường Sinh.
“Anh… Anh định làm gì?”, Trình Thường Sinh run rẩy hỏi.
“Không làm gì cả, chỉ trả lại cho anh một thứ!”.
“Thứ gì?”.
“Thứ này!”, Lâm Chính nói, sau đó rút mười cây châm bạc ở trước ngực ra, cắm từng cây vào hai cánh tay của Trình Thường Sinh.
“Á!”.
Trình Thường Sinh lập tức hét lên thê thảm, hai cánh tay điên cuồng run rẩy, phản ứng còn kịch liệt, tần số còn nhiều hơn những người khác.
Hiển nhiên, Lâm Chính không đơn giản chỉ là sử dụng Phần Tịch lên người anh ta…
Chốc lát sau, Trình Thường Sinh đột nhiên im bặt, ngất đi, không còn động tĩnh cứ như xác chết.
“Cậu đã làm gì con trai tôi?”, ông Trình hét lên.
“Không có gì, chỉ là đời này con trai ông không thể dùng đến hai tay nữa”, Lâm Chính bình thản nói.
“Cái gì?”, ông Trình như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ.
“Món nợ của nhà họ Trình sẽ không kết thúc như vậy. Nếu chúng ta đã kết thù oán, tôn chỉ của tôi là diệt cỏ tận gốc, nhưng bây giờ tôi vẫn còn một món nợ chưa tính!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, hai mắt nhìn chằm chằm Văn Nhân Chiếu Giang ở trong đám người.
Văn Nhân Chiếu Giang run rẩy cả người, nghiến răng, lạnh lùng nói: “Thần y Lâm, thế nào? Anh còn muốn động vào tôi sao?”.
“Tôi không động anh được sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Thế gia Văn Nhân chúng tôi không phải nhà họ Trình! Tốt nhất anh hãy nghĩ cho kỹ!”, Văn Nhân Chiếu Giang lạnh lùng nói.
“Vậy tôi thử xem thế gia Văn Nhân các người mạnh hơn nhà họ Trình chỗ nào là được rồi!”.
Lâm Chính nói, bước thẳng về phía Văn Nhân Chiếu Giang.
Không hề lùi bước.
Văn Nhân Chiếu Giang kinh hãi biến sắc, vội vàng lùi về sau, muốn gọi người bên cạnh giúp đỡ, nhưng khi anh ta quay đầu mới phát hiện xung quanh mình chẳng còn ai.
Tất cả mọi người… đều tránh xa anh ta…
Văn Nhân Chiếu Giang sững sờ.
Lúc này, bất kể là ai cũng sợ Lâm Chính đến tột cùng.
Không ai muốn giúp Văn Nhân Chiếu Giang nữa…
Bây giờ phải làm sao?
Đầu óc Văn Nhân Chiếu Giang rối bời, nhìn Lâm Chính từng bước tới gần, trong đầu anh ta cũng vô cùng hoảng loạn.
Đúng lúc đó… một bóng người đi tới, đứng trước mặt Văn Nhân Chiếu Giang.
Văn Nhân Chiếu Giang sững sờ, sau đó vui mừng kêu lên: “Thầy!”.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, nhìn người chắn trước mặt Văn Nhân Chiếu Giang.
Đó chính là Long Thủ!
Chương 353: Lùi lại
Long Thủ cuối cùng không thể ngồi thêm được nữa. Nghĩ cũng phải. Mặc dù Lâm Chính không hạ gục được tất cả nhưng cũng một phần ba rồi. Nói cách khác, một phần ba người của Nam Phái đã bị Lâm Chính đánh phế.
Một người chiến đấu với cả ngàn người mà không hề hấn gì? Những người còn lại nào còn dám đấu nữa?
Tất cả đều bị sự thần kỳ của Lâm Chính dọa sợ hết hốt. Long Thủ biết, nếu còn dựa vào những người này thì không chỉ gây tổn hại thêm cho thực lực của Nam Phái mà còn khiến Nam Phái mất dần uy tín.
Giờ ông ta phải ra mặt thôi.
Hơn nữa còn phải thắng Lâm Chính.
Nếu không…danh tiếng của Nam Phái sẽ không còn gì.
“Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi”.
Long Thủ nói giọng khàn khàn.
“Là do tôi đã đánh giá các người cao quá”, Lâm Chính lắc đầu.
Long Thủ liếc nhìn xuống những cây kim ở vai và chân của Lâm Chính: “Nếu tôi đoán không nhầm thì mười hai cây kim trên cơ thể cậu dùng để gia tăng sức mạnh cho tay và chân đúng không?”
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu: “Sức mạnh và tốc độ của tôi đâu được nhanh như vậy, chỉ có tận dụng châm cứu thì mới có thể kích phát được tiềm lực mà thôi”.
Dứt lời, rất nhiều người đều kêu lên đầy kinh ngạc. Châm còn có tác dụng như vậy sao?
“Đây là châm quyết gì vậy?”, Long Thủ để lộ ra ánh mắt đố kỵ nên lập tức lên tiếng hỏi.
“Vũ Châm Quyết”.
“Vũ Châm Quyết? Chưa từng nghe thấy”.
“Giờ nghe thấy rồi đấy”, Lâm Chính thản nhiên đáp rồi đi về phía Long Thủ.
Long Thủ nín thở, xắn tay áo lên. Ở cánh tay áo lộ ra một túi đựng châm, bên trong là những cây châm sáng lấp lánh”
“Châm vàng”
Có người kêu lên. Không ngờ Long Thủ lại dùng vàng ròng để tạo ra hai bộ châm này.
Cách tạo ra những cây châm này vô cùng đặc biệt, vậy nên hiệu quả của chúng cũng mạnh hơn châm thông thường rất nhiều…
Có điều có vẻ như Long Thủ không biết cách dùng châm quyết để gia tăng sức mạnh. Chỉ thấy ông ta nhanh như chớp rút châm vàng ra phóng về phía Lâm Chính.
Từng cây châm phóng ra với tốc độ của đạn bắn. Đám đông sợ hãi vội đứng dạt ra. Lâm Chính nhanh nhạy né người, châm vàng cắm thẳng xuống đất.
Thật khủng khiếp. Long Thủ đúng là Long Thủ, kỹ thuật cao hơn bất kỳ thành viên cốt cán nào của Nam Phái.
Nhưng dù sức mạnh của châm vàng lớn thì tốc độ cũng chẳng nhanh là mấy, Lâm Chính vẫn có thể né được một cách dễ dàng.
“Thú vị đó”, Long Thủ nhìn bằng ánh mắt u tối. Rồi bỗng ông ta gầm lên, kim vàng phóng ra đồng loạt tạo thành một cơn mưa châm màu vàng phóng từ trên xuống người Lâm Chính.
Màn tấn công trên diện rộng thế này thật khó mà có thể né hết được. Lâm Chính lập tức khom người, tất cả số châm vàng đều ghim trúng lưng anh.
“Hay lắm!", những thành viên khác của Nam Phái đều hò reo không ngớt.
Tần Bách Tùng lập tức tái mặt. Liễu Như Thi cũng chau mày. Nhưng châm vàng này đều không phải thứ bình thường. Chất liệu của chúng đặc biệt, sẽ phát huy tác dụng theo nhưng cách khác nhau tùy vào cách tạo ra chúng. Có thể chúng giúp chữa bệnh, cũng có thể là châm độc.
Lâm Chính sau khi bị những cây châm này đâm vào người thì cơ thể bỗng xuất hiện tới bảy, tám loại độc tố. Không chỉ có vậy, tất cả các cơ quan trong cơ thể anh đều gặp ảnh hưởng, cơ thể anh cứng đơ.
Anh đứng dậy một cách khó khăn, hơn nữa tay trái phải cố gắng đẩy tay phải lên thì mới nhấc tay lên được.
Long Thủ chắp tay sau lưng bước tới. Ông ta châm thêm một cây kim lên tử tuyệt của Lâm Chính. Cây kim này đủ để khiến anh bị liệt cả đời. Một khi Lâm Chính bị liệt thì sẽ không có ai chữa trị được cho anh. Anh sẽ phải sống cả nửa đời còn lại trong tình cảnh như vậy.
“Thần y danh tiếng lẫy lừng cũng chỉ đến vậy mà thôi”, Vũ Văn Mặc thản nhiên đáp lại.
“Loại khốn như này thì tàn phế đi cũng được”, Trương Tiểu Yến nói.
“Giết chết là tốt nhất”, ông Trình gầm lên.
“Phó viện trưởng Long, đừng nương tay, phải làm thế nào thì hãy làm thế đó. Bất luận thầy xử lý thế nào thì bọn em đều ủng hộ thầy”, một vị bác sĩ hô lên.
“Đúng vậy, phó viện trưởng Long, bọn em ủng hộ thầy”.
“Giết cậu ta đi”.
“Đúng, giết đi”, tiếng gầm vang vọng cả không gian.
“Thầy ơi”, Tần Bách Tùng nhìn Lâm Chính bằng đôi mắt đục ngầu. Ông ta định bước lên.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Đừng tới đây”.
“Nhưng…”, Tần Bách Tùng không biết phải làm sao. Lúc này rồi mà Lâm Chính vẫn muốn gắng gượng sao?
“Ông lùi lại”, Lâm Chính trầm giọng. Tần Bách Tùng cuống cả lên, ông ta đứng không vững nữa.
“Lùi lại”, Lâm Chính lại hét lên. Tần Bách Tùng tỏ ra bất lực, đành phải lùi lại.
“Hồng Gia Lạc, cậu cũng lùi lại”, Lâm Chính lại lên tiếng. Hồng Gia Lạc cảm thấy hoang mang, nhưng vẫn làm theo.
Cùng lúc này, Liễu Như Thi bỗng cảm nhận được điều gì đó bèn lùi lại mười bước.
“Như Thi sao thế?”, Nam Hành cảm thấy nghi ngờ. Liễu Như Thi chau mày, chỉ khẽ nói: “Cứ lùi lại đi”.
“Sợ gì chứ? Yên tâm, chúng ta ở cách xa như vậy, châm không đâm trúng được đâu”, Nam Hành khẽ cười. Liễu Như Thi lắc đầu, không thèm giải thích.
“Cố tỏ ra nguy hiểm à? Lần này để cậu biết cái giá của việc không biết điều là gì?”, Long Thủ lắc đầu, cây kim trong tay siết chặt, đâm thẳng vào tử huyệt của Lâm Chính.
Hung khí phóng ra. Nhát đâm này thực sự khủng khiếp. Thế nhưng đúng lúc này…
Ầm ầm…Một âm thanh nặng nề vang lên. Long Thủ giật mình, đồng tử co lại, lập tức nhận biết ra âm thanh đó phát ra từ đâu. Nó được phát ra từ cánh tay của Lâm Chính.
“Không hay rồi”, LongThủ tái mặt, vội vàng lùi lại. Đúng lúc này, Lâm Chính gầm lên, cánh tay phải của anh lập tức giáng xuống, đập mạnh vào nền nhà.
Cả hội trường rung lắc dữ dội, mặt đất nứt toác, cú nổ khiến Long Thủ bay bật ra, những người xung quanh cũng mất thăng bằng, loạng choạng suýt ngã.
Hiện trường trở nên hỗn loạn. Một lúc sau mọi thứ mới bình thường trở lại. Mọi người vội vàng đứng cho vững, nhìn về phía trước với vẻ bàng hoàng.
Chỗ Lâm Chính đập tay xuống hình thành một cái hố sâu hoắm, xung quanh là những vết nứt như những mảng tơ nhện.
Phải mạnh tới mức nào để có thể làm được như vậy chứ?Nếu như đập trúng người thì khác gì nát nhừ?
Vô số người nín thở, toát mồ hôi lạnh. Long Thủ cũng ngã cắm mặt xuống đất, máu me bê bết. Ông ta đứng dậy với vẻ mặt không dám tin.
Lâm Chính đưa tay lên rút đám châm vàng ở sau lưng ra.
“Giờ đến lượt tôi rồi”, Lâm Chính lạnh giọng.
“Mau, chuẩn bị châm cho tôi, càng nhiều càng tốt’, Long Thủ gào lên. Nhưng lúc này Lâm Chính đã lao tới đạp thẳng vào người Long Thủ.
Rắc
Lại là tiếng xương gãy. Long Thu bay ra ngoài, đập vào đám đông tạo thành một mảng lớn dưới đất.
Có mấy người bị dọa sợ quá ngất ngay tại chỗ…
Chương 354: Đấu châm
Nhìn dáng vẻ thê thảm của Long Thủ, trái tim bọn họ sắp vọt ra khỏi cổ họng.
“Quái vật! Đây là quái vật!”.
“Cứu mạng!”.
Dù là ai cũng bị biểu hiện vượt hơn người thường của Lâm Chính dọa sợ, tất cả điên cuồng bỏ chạy.
Những thành viên cốt cán của Nam Phái cũng sợ hãi.
Nam Phái rộng lớn đã ai nhìn thấy sự tồn tại đáng sợ như vậy?
“Mau, chuẩn bị châm bạc!”.
Long Thủ trên mặt đất nhanh chóng đâm kim lên người mình, dường như đã ổn định vết thương, hét lên khản giọng.
Các thành viên cốt cán run rẩy, vội vàng chạy xuống.
Không lâu sau, lượng lớn túi châm được ném sang.
Long Thủ bắt lấy túi châm, nhanh chóng rút châm bạc ở bên trong ra, phóng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính như thỏ chạy trốn, nhanh chóng lủi đi. Tuy châm bạc như mưa rơi, nhưng anh lướt qua không trúng phải cây kim nào.
“Không đủ, thêm nữa đi!”.
Long Thủ cắn răng quát.
Thành viên của Nam Phái tiếp tục lấy túi châm ném xuống đất.
Trong thời gian ngắn, mặt đất toàn là túi châm, trong mỗi một bộ túi châm đều có mấy trăm cây châm bạc.
Long Thủ rút châm ra là đâm, cả người giống như súng máy bắn phá về phía Lâm Chính, gần như tấn công liên tục không có kẽ hở nào. Trong mắt ông ta toàn là Lâm Chính, những người khác đều không quan tâm.
“Cẩn thận!”.
Một số thành viên của Nam Phái kinh ngạc kêu lên, vội vàng tránh đi, nhưng không kịp nữa. Bọn họ bị những châm bạc này đâm trúng cơ thể, ai nấy đều sùi bọt mép ngã xuống đất, hôn mê.
Người xung quanh kinh hoảng, sợ đến mức vội vàng quay đầu chạy.
“Tôi xem cậu tránh được đến bao giờ!”, Long Thủ hạ giọng quát lên, hai tay không biết mỏi, điên cuồng lấy châm bạc từ trong túi châm ra phóng về phía Lâm Chính.
Tốc độ của Lâm Chính cực kỳ nhanh, cho đến khi anh đáp xuống trước một chiếc bàn, dựng bàn lên che chắn.
Châm bạc cắm vào bàn, cả mặt bàn bị đâm thành tổ ong, lỗ chỗ khiến người ta sợ hãi.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đứng dậy.
Vù vù vù vù…
Lượng lớn châm bạc bỗng chốc đâm vào ngực anh.
Nhưng anh không động đậy.
“Hả?”, ánh mắt của Long Thủ trở nên lạnh lùng.
“Nếu ông đã muốn chơi châm bạc, vậy thì tôi chơi cùng ông!”, Lâm Chính nghiêm nghị, sau đó nhanh chóng rút châm bạc từ trên ngực xuống, đánh về phía Long Thủ.
Vù vù vù vù…
Trong không trung lập tức tóe ra tia lửa.
Đó là tia lửa lúc châm bạc va chạm sinh ra.
Nếu là người có tầm mắt cao siêu nhìn kỹ thì có thể thấy châm bạc mà Long Thủ phóng ra đều bị đánh gãy, hơn nữa không có một cây nào bay đến chỗ Lâm Chính được nữa. Ngược lại, nhìn mặt đất cạnh Long Thủ đã xuất hiện lượng lớn lỗ thủng giống như lỗ châm. Đó là châm bạc mà Lâm Chính đánh ra, dày đặc vô cùng đáng sợ.
Long Thủ run rẩy.
Ông ta không ngờ thuật phóng châm của thần y Lâm cũng đáng sợ như vậy.
“Thế nào? Long Thủ, ông chỉ có chút thực lực này thôi sao?”, đột nhiên Lâm Chính lại lên tiếng.
Long Thủ nhìn lại, da đầu sắp nổ tung.
Hóa ra lúc này Lâm Chính vẫn luôn dùng một cánh tay để phóng châm.
Cánh tay còn lại của anh vẫn chưa dùng đến.
Trái lại, từ lâu Long Thủ đã dùng cả hai tay, phóng châm quá nhanh, mười ngón tay của ông ta sắp bị chuột rút.
Tốc độ và tần số phóng châm của mình so với Lâm Chính đúng là một trời một vực…
Trước sự kinh hãi của Long Thủ, tay kia của Lâm Chính cũng đã vào cuộc.
Một tay anh đưa nhẹ qua.
Những châm bạc cắm vào bàn và mặt đất đều được anh rút ra, sau đó rải về phía ông ta.
Châm bạc xé gió bay đi, rực rỡ duy mỹ giống như sao trời ở dải Ngân Hà.
Long Thủ căng thẳng, vội vàng ngăn đỡ.
Tuy nhiên, cho dù tốc độ chuyển động hai tay của ông ta có nhanh thế nào cũng không thể đỡ được số châm bạc này.
Ông ta càng gắng sức, lại càng tỏ ra bất lực!
Cho đến bây giờ ông ta mới phát hiện ra, trình độ giữa mình và Lâm Chính chênh lệch nhau lớn đến thế nào.
Cuối cùng.
Vù!
Một cây châm bạc cắm vào ngực ông ta.
Long Thủ cảm thấy máu trong cơ thể sôi trào, dường như huyết quản sắp nổ tung, khí tức vô cùng rối loạn, tốc độ di chuyển hai tay cũng chậm hơn nhiều.
Bước chân ông ta vừa rối loạn, châm bạc bay đến càng lúc càng nhiều.
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù…
Trên ngực Long Thủ xuất hiện thêm mấy chục cây châm bạc.
Không xong!
Cứ tiếp tục như vậy sẽ hoàn toàn thất bại.
Phải rút những cây châm bạc này ra trước, ổn định khí huyết.
Long Thủ quay đầu chạy, nhìn thấy một chiếc giường bệnh đã lật úp xuống đất.
Đó là giường để bệnh nhân nằm tương tự như bàn phẫu thuật, trên giường là tấm thép.
Ông ta lập tức chạy tới, trốn ở phía sau giường bệnh.
Quả nhiên…
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…
Tiếng động to rõ vang lên, giường thép tóe ra tia lửa, những cây châm bạc đó đều bị gãy, rơi xuống đất.
Long Thủ nhân cơ hội nhổ những cây châm bạc trên ngực ra.
“Phó viện trưởng Long!”.
Trương Tiểu Yến, Bích Nhàn và các thành viên cốt cán khác lập tức chạy tới, muốn giúp Long Thủ.
“Đừng qua đây!”, Long Thủ sốt ruột hét lên.
Nhưng… bọn họ vừa đến gần Long Thủ, Lâm Chính đã phất tay.
Vù vù vù vù…
Vài cây châm bạc bay qua, mỗi người bị một kim đâm vào cổ. Trong nháy mắt, tất cả họ đều đứng khựng lại, không nhúc nhích được nữa.
Những người khác muốn đi giúp Long Thủ đều trợn tròn mắt, không ai dám tiến lên.
Nhưng bây giờ, Long Thủ đang an toàn.
Lâm Chính không đến nỗi đánh xuyên giường thép chứ?
Mọi người suy nghĩ trong lòng.
“Ông tưởng nấp sau đó là tôi không làm gì được ông sao?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm giường thép dày đó, đột nhiên lộ ra nụ cười dữ tợn.
Long Thủ hồi hộp lo sợ.
Đúng lúc này…
Vù!
Một tiếng động quỷ dị vang lên.
Long Thủ không khỏi run rẩy cả người.
Ông ta gian nan tránh đi, lại thấy giường thép sau lưng mình xuất hiện một lỗ nhỏ giống như lỗ châm, mà phần lưng của mình cũng xuất hiện một cây châm bạc.
“Chuyện này… không thể nào…”, Long Thủ run rẩy nói.
Lâm Chính thật sự có thể dùng châm xuyên thủng giường thép…
Vậy phải có sức lực lớn đến mức nào?
Hơn nữa, rốt cuộc phải là người có đôi tay linh hoạt, khéo léo thế nào mới có thể phát huy sức mạnh đáng sợ như vậy với một cây châm bạc nho nhỏ?
Người xung quanh không dám nghĩ nữa.
Thần y Lâm đã lật đổ hoàn toàn sự hiểu biết của bọn họ đối với Đông y!
Long Thủ cũng không dám tưởng tượng.
Bây giờ ông ta cũng không còn cơ hội để nghĩ nữa.
Bởi vì châm bạc đã rơi xuống như mưa, xuyên thấu giường thép, biến nó thành tổ ong. Trên người Long Thủ đã cắm chi chít hơn một nghìn cây châm bạc…
Ông ta trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn những cây châm bạc, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Bây giờ, ngay cả hai mắt ông ta cũng có một cây châm bạc cắm vào…
Cơ thể ông ta không còn động đậy được nữa.
Ông ta cảm thấy cả người mình đã mất đi tri giác.
Ông ta biết… mình đã thua một cách triệt để!
“Phó viện trưởng Long!”.
Tiếng gào thê lương vang vọng.
Lâm Chính cất bước, cầm cây châm bạc đi tới, sau đó nhẹ nhàng đâm vào cánh tay của Long Thủ.
Châm này chính là huyệt vị khi sử dụng Phần Tịch…
Người xung quanh đều nín thở, không thể tin nổi nhìn động tác của Lâm Chính.
Ai có thể ngờ được, Long Thủ, vị bác sĩ chuyên gia trong truyền thuyết… lại trở thành tàn phế như vậy…
Chương 355: Trốn khỏi Nam Phái
Khi Lâm Chính rút châm bạc ra khỏi tay Long Thủ, Long Thủ đã ngã xuống đất.
Ông ta vẫn còn thở.
Nhưng lúc này ông ta đã giống như người thực vật, tiếng hô hoán của mọi người ông ta không nghe được, cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của mình. Ông ta chỉ có thể hô hấp, cũng chỉ xứng để hô hấp.
Lâm Chính thả châm trong tay ra, thản nhiên nhìn số châm bạc đầy trên mặt đất và các thành viên Nam Phái đang há hốc miệng xung quanh.
“Nam Phái các người còn cao thủ ẩn giấu hay không? Có thì gọi ra đây luôn đi!”, Lâm Chính lên tiếng.
Các thành viên cốt cán run rẩy, nhưng không ai nói gì.
Đã có người lặng lẽ rời đi.
Nhưng không ai thoát khỏi Lâm Chính. Hễ ai muốn chạy ra ngoài từ cổng chính sẽ bị châm bạc của anh làm đứng yên, giây sau lại có một châm bạc bay đến đâm vào cánh tay người đó, sử dụng Phần Tịch lên người đó.
Nhìn thấy cảnh này, bọn họ toát mồ hôi lạnh, không dám chạy trốn nữa.
Lúc này, Lâm Chính mới xoay người lại, đi về phía Văn Nhân Chiếu Giang ở không xa.
Không còn Long Thủ bảo vệ, Văn Nhân Chiếu Giang sợ đến mức lá gan sắp nổ tung.
“Anh định làm gì?”, Văn Nhân Chiếu Giang run rẩy hỏi.
“Chính anh đã bức ép Tiểu Ngưng đến mức phải tự sát đúng không?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Tôi… tôi không biết cô ấy lại cực đoan như vậy…”, hai chân Văn Nhân Chiếu Giang run rẩy.
Anh ta không dùng danh tiếng của thế gia Văn Nhân dọa Lâm Chính nữa.
Không cần thiết nữa.
Bởi vì một người dám làm Long Thủ tàn phế… thì sao lại bị thế gia Văn Nhân dọa sợ được? Hơn nữa, y thuật người này cao hơn cả Long Thủ, thế lực sau lưng anh ta… còn đáng sợ đến mức nào?
“Anh không biết cũng không sao, anh chỉ cần biết con người tôi rất cực đoan là được!”.
Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó phóng ra một châm.
Vút!
Châm bạc đâm vào cánh tay của Văn Nhân Chiếu Giang.
Trong chớp mắt, hai cánh tay anh ta cũng trở nên run rẩy.
“Không!”.
Văn Nhân Chiếu Giang gào lên, trong mắt tràn ngập sự căm hận: “Anh làm tôi tàn phế rồi sao? Anh lại dám làm tôi tàn phế?”.
Anh ta là hạt giống của Nam Phái!
Anh ta là bác sĩ thiên tài trong nước!
Hôm nay lại bị Lâm Chính làm tàn phế!
Nỗ lực bao nhiêu năm nay của anh ta đã hoàn toàn tan biến vào ngày hôm nay, làm sao anh ta có thể chịu được? Làm sao anh ta có thể chấp nhận nổi?
“Khốn nạn! Tao liều mạng với mày!”.
Văn Nhân Chiếu Giang quát lên, sau đó lao thẳng về phía Lâm Chính.
Nhưng anh ta vừa đến gần, Lâm Chính đã vung tay tát vào mặt anh ta.
Bốp!
Văn Nhân Chiếu Giang giống như con quay bị quất trúng, xoay tròn tại chỗ, sau đó nặng nề ngã ra đất, hoa mắt chóng mặt, miệng phun ra máu lẫn răng.
“Mày…”.
Anh ta ngẩng đầu lên, còn định nói gì đó, Lâm Chính bỗng nhiên đá vào cằm anh ta.
Rắc!
Cằm Văn Nhân Chiếu Giang vỡ nát, cổ ngửa ra sau, lại gục xuống.
Lâm Chính bước nhanh tới vài bước, tóm lấy Văn Nhân Chiếu Giang nằm trên đất lên, sau đó tát mạnh vào mặt anh ta.
Bốp bốp bốp bốp bốp…
Tiếng tát tai giòn giã vô cùng vang vọng trong hội trường.
Một lúc sau, Văn Nhân Chiếu Giang không còn tỉnh táo nữa, ngất đi, răng trong miệng bị Lâm Chính tát rụng sạch.
Lâm Chính buông tay, Văn Nhân Chiếu Giang mềm nhũn ngã ra đất, giống như bùn nhão.
Nhưng anh vẫn tiếp tục đạp tới một đạp.
“Á!”.
Văn Nhân Chiếu Giang đã ngất đi lại kêu lên thảm thiết.
Tứ chi anh ta bị Lâm Chính giẫm gãy.
“Tôi vốn đã định giết anh rồi, nhưng tôi là công dân tuân thủ pháp luật, tha cho anh một cái mạng chó vậy”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Trong tình trạng này, Văn Nhân Chiếu Giang không khác gì tàn phế.
Anh ta lại ngất đi trong đau đớn lần nữa.
Lâm Chính quay người lại, nhìn về phía những thành viên khác trong Nam Phái.
Tất cả đều vội vàng lùi về sau, run rẩy nhìn con người giống như ác quỷ ấy.
“Thần y Lâm, cậu đã trả được thù, có phải nên thu tay rồi không?”, Trương Tiểu Yến run rẩy lên tiếng.
“Tha cho chúng tôi đi, chúng… chúng tôi vô tội…”, Kiều Mại Tùng cũng hét lên.
“Không, các người không vô tội”, Lâm Chính lắc đầu: “Từ thời khắc các người đứng về phía Long Thủ, các người đã là kẻ địch của tôi, con người tôi xưa nay không nương tay với kẻ địch, cho nên các người không hề vô tội!”.
Nói xong, Lâm Chính lại đưa châm bạc lên, phóng về phía những người đó.
“Á!”.
Những tiếng kêu la thảm thiết vang lên.
Hai tay của những thành viên cốt cán đó đều run rẩy.
Bọn họ đều bị trúng Phần Tịch.
“Tay của tôi…”.
“Không!”.
Tiếng gào thảm thiết vang lên bên tai không dứt.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn không dừng lại, tiếp tục phóng châm bạc đi.
Lần này, anh nhắm đến các thành viên bình thường của Nam Phái.
“Anh làm gì vậy?”.
“Chúng tôi mà anh cũng không tha?”.
“Chúng tôi không hề ra tay!”.
“Mau dừng tay!”.
Tiếng la thảm thiết vang lên không dứt.
Cả đám người điên cuồng bỏ chạy.
Nhưng nếu ai muốn bỏ chạy, Lâm Chính sẽ xử lý người đó trước.
Trong thời gian ngắn, cả hội trường vang lên tiếng kêu la thảm thiết, kêu rên không ngừng, bọn họ giống như bị Parkinson, hai tay run rẩy dữ dội.
Cảnh tượng này không phải địa ngục nhưng còn hơn cả địa ngục.
Hồng Gia Lạc, Tần Bách Tùng và khách khứa đều sững sờ nhìn cảnh ấy, bọn họ đều bị hành động tàn nhẫn hung ác của Lâm Chính dọa sợ.
Ai có thể ngờ Lâm Chính lại điên cuồng như vậy…
“Dừng tay!”.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng quát tức giận.
Lâm Chính dừng lại, hờ hững nhìn về phía đó.
Nơi đó có một ông lão đầu tóc bạc phơ, mặc áo trắng chạy vào.
Ông lão ăn mặc theo phong cách xưa cũ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, giống như cao nhân ẩn sĩ gì đó.
Nhiều người đã gặp qua ông ta.
Ông ta chính là viện trưởng của Viện học thuật Nam Phái, Hùng Trưởng Bạch!
“Viện trưởng!”.
“Viện trưởng đến rồi, chúng ta được cứu rồi!”.
“Tốt quá!”.
Bọn họ kích động kêu lên, đồng loạt chạy về phía đó.
Hùng Trưởng Bạch an ủi bọn họ mấy câu, sau đó đi tới, lạnh lùng nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu làm gì vậy? Cậu thật sự muốn phế tất cả người của Nam Phái chúng tôi mới cam tâm sao?”.
“Phải!”.
Lâm Chính thản nhiên đáp.
“Điên rồi! Tôi thấy cậu điên thật rồi! Cậu có biết hậu quả khi làm như vậy là gì không?”, Hùng Trưởng Bạch tức giận quát.
Y thuật của ông ta không bằng Long Thủ, cho nên ông ta sẽ không ra tay, lúc này chỉ có thể dựa vào tài ăn nói.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không phải người giải quyết sự việc bằng miệng mồm.
Anh cất bước đi về phía Hùng Trưởng Bạch, châm bạc trong tay lấp lánh giống như răng nanh của ác quỷ.
“Hùng Trưởng Bạch, đến lúc này rồi mà ông còn không nhìn thấu sao? Tôi nhất định phải diệt toàn bộ Nam Phái, phế hết toàn bộ thành viên Đông y của Nam Phái, nếu không, người chết không có chỗ chôn thân sẽ là tôi! Bởi vì chỉ khi nào bọn họ ngã xuống, mối quan hệ sau lưng Nam Phái các người mới sụp đổ, như vậy sẽ không tạo thành mối đe dọa cho tôi nữa. Cho nên, ông muốn khuyên tôi dừng tay gần như là không thể, trừ khi… các người có thể giết chết tôi!”.
“Cậu nói gì?”.
Hùng Trưởng Bạch căng thẳng.
Vù!
Một cây châm bạc phóng tới.
Hùng Trưởng Bạch vội vàng quay người định tránh.
Nhưng… đã muộn!
Tốc độ của châm bạc quá nhanh, dường như vượt quá tốc độ âm thanh.
Đợi đến khi Hùng Trưởng Bạch quay người lại, cánh tay ông ta đã bị châm bạc đâm vào.
“Chạy! Chạy mau! Tất cả mọi người chạy mau! Trốn khỏi Nam Phái! Mau trốn khỏi Nam Phái!”, Hùng Trưởng Bạch gào lên.
Thành viên của Nam Phái lập tức chạy trốn như điên.
Tần Bách Tùng gọi điện thoại hết người này đến người khác nhưng không ai chịu giúp đỡ, ông ta tức tới mức trợn tròn mắt.
“Đám người này, lúc trước tôi khám bệnh cho thì người nào người đấy cảm kích lắm, định lấy cả tính mạng ra báo đáp cơ đấy. Giờ ông già xảy ra chút chuyện cần sự giúp đỡ thì lủi như hủi. Bọn chết tiệt đáng ghét này”.
Ông ta hằm hằm cất điện thoại vào túi, hỏi Lâm Chính: “Thừa thầy…giờ phải làm sao?”
“Mọi người đừng đi xa tôi quá, tôi sẽ bảo đảm sự an toàn cho mọi người”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thế nhưng…thưa thầy, ở đây có cả hàng nghìn người đấy, thầy…”, Tần Bách Tùng cảm giác như sắp hết không khí tới nơi.
Lẽ nào Lâm Chính thật sự có thể xử lý hết đám người này hay sao?
Anh tưởng mình là chiến thần chắc?
“Phó viện trưởng Long, các thầy, các cô, hi vọng Thường Sinh có thể đóng góp chút sức lực cho Nam Phái”, lúc này, Trình Thường Sinh bước ra.
Anh ta chắp tay sau lưng, dáng vẻ vô cùng ngạo mạn: “Cũng vừa hay để một kẻ không biết trời cao đất dày là gì được biết thế nào là Tuyệt Mệnh Thập Tam Châm của nhà họ Trình”.
Trình Thường Sinh vừa nói vừa nhận được sự tán dương từ rất nhiều người của Nam Phái.
“Trình Thường Sinh, cậu đúng là một hạt giống tốt, tôi sẽ dốc sức đào tạo cậu”, Long Thủ cũng gật đầu.
Nghe thấy vậy, Trình Thường Sinh mừng lắm, vội vàng cúi người: “Phó viện trưởng yên tâm, Thường Sinh luôn đứng về phía Nam Phái”.
“Tốt lắm”, Long Thủ mỉm cười. Nhìn thấy cảnh tượng đó, những bác sĩ thiên tài khác cũng bắt đầu thấy sốt ruột.
“Phó viện trưởng Long, Uông Canh cũng sẵn sàng chiến đấu vì Nam Phái ạ”.
“Phùng Hiểu Hoành cũng nguyện một lòng dốc sức vì danh tiếng của Nam Phái”.
“Còn cả em nữa!
“Em cũng sẵn sàng”,đám đông nhao nhao bày tỏ tấm lòng. Cục diện này thì thắng chắc rồi. Thần y Lâm đúng là khủng khiếp.
Nhưng ở đây có cả hàng ngàn người đấy. Dù anh có là chiến thần hạ phàm thì cũng không thể nào đối phó được với nhiều người như thế này được.
Lúc này không bày tỏ sự trung thành, lấy thiện cảm với Nam Phái thì còn đợi đến khi nào nữa? Hiện trường rầm rầm dậy sóng. Tất cả đều rục rịch nhìn Lâm Chính bằng những cặp mắt rực lửa.
Bọn họ chỉ muốn xé nát Lâm Chính ra ngay lập tức để thể hiện sự trung thành dành cho Nam Phái. Long Thủ cười ha ha nhìn Lâm Chính. Ông ta lên tiếng: Thần y Lâm, ngại quá, e rằng tôi không đấu được với cậu rồi”.
“Không, chúng ta sẽ đấu với nhau chứ”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Sao? Lẽ nào cậu định hạ gục hết những người này sao? Đánh phế hết à?”, Long Thủ bật cười.
Làm gì có ai tin Lâm Chính? Thế nhưng Lâm Chính chỉ khẽ cười, đáp lại: “Đúng vậy”. Chỉ hai từ thôi nhưng khiến cả hội trường im lặng như tờ. Ngay sau đó là tất cả đều bật cười.
“Ha ha….”
“Buồn cười chết mất, thằng nhóc này tưởng mình là Lý Tiểu Long chắc?”
“E rằng đến cả Lý Tiểu Long cũng không đánh được nhiều người như thế”, tiếng cười chế nhạo vang lên, có người ôm bụng cười nắc nẻ, có người bò lăn cả ra đất.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa. Mau ra tay đi”, Bích Nhàn mất kiên nhẫn. Bà ta chỉ muốn Lâm Chính chết ngay.
Đám đông dần bình tĩnh. Long Thủ im lặng quan sát Lâm Chính: “Tôi hỏi lại lần cuối, cậu có đồng ý tự đầu hàng không? Hay là để tôi phải ra tay? Cậu tự chọn đi! Nhớ kỹ, đây là lần cảnh cáo cuối cùng rồi”.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ nghiêng đầu, mỉm cười không nói gì. Ý tứ đã quá rõ ràng.
“Ra tay đi!”, Long Thủ ngồi xuống ghế bên cạnh, vắt chân lên vào hờ hững ra lệnh. Câu nói của ông ta giống như phát súng nổ trước đám đông.
Tất cả đều lao về phía Lâm Chính. Bất kẻ là nam hay nữ. Lúc này, bọn họ không còn là bác sĩ nữa mà là một đám côn đồn, một đám thiêu thân. Cục diện lập tức bùng nổ.
“Đây chính là Nam Phái sao? Bắt một đám đi chết mà cũng đi. Thật khiến người ta thất vọng”, Lâm Chính vội vàng gật đầu. Anh không định nương tay. Anh đưa tay lên kẹp mười hai cây châm. Mỗi bên vai anh ghim ba cây, còn lại ghim hai chân. Mười hai cây châm ghim xong…
Rắc rắc...Tiếng xương cốt vang lên khắp cơ thể anh một cách kỳ lạ.
“Thầy ơi”, Tần Bách Tùng và Hồng Gia Nhạc chưa bao giờ thấy cảnh tượng đó nên sợ tới mức đứng nép vào một góc.
“Đừng lo, hôm nay tối sẽ hạ gục cả Nam Phái”, Lâm Chính nói giọng thản nhiên. Đồng tử của anh co lại. cả cơ thể lao về phía trước như một con bò hoang.
Rầm! Rầm! Rầm…Những người bị anh tông phải bay bật ra sau, tất cả đều bị anh tông bay tứ tung tạo thành một vệt dài.
“Á”, đám đông hoảng loạn. Lâm Chính đột ngột dừng lại. Đám đông thấy thế hô hào cả lao lên. Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi. Anh nhìn họ bằng vẻ khinh thường, đưa tay ra chộp lấy một tên giống như chộp một trái bóng và ném ra xa.
“Á…”, tiếng kêu rên thảm thiết vang lên.
“Các người chỉ là một đám bác sĩ, chưa từng luyện võ, các người không thể nào kiểm soát được tôi đâu. Dù cho các người có hàng nghìn người cũng vậy thôi”, Lâm Chính gầm lên. Một đấm, một đạp, anh cứ thế xử lý từng người khiến chúng ngất lịm, hoặc là bay bật ra như trái bóng.
Những người bị anh xử lý nếu không gãy xương thì cũng bẹp dí. Trong nhóm cũng có không ít người là cao thủ học về Đông y cổ.
Tiếng vụt vụt vang lên, hàng loạn cây châm lao về phía Lâm Chính như những viên đạn, đâm thẳng vào tử huyệt của anh.
Lâm Chính đanh mắt, quay người lại. Lúc những cây châm này đâm vào người anh thì đều bị bay bật ra.
“Trò trẻ con”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy thì hãy xem Tuyệt Mệnh Thập Tam Châm của nhà họ Trình đi”.
Trình Thường Sinh hét lên, tiếp tục tung chưởng về phía Lâm Chính. Chưởng đánh của anh ta nhanh như điện xét.
Cùng với đó là cơn mưa châm bay tới…hơn nữa còn toàn là châm độc.
Chưởng đánh của anh ta không hiểm, hiểm là ở chỗ những cây kim đâm kèm. Nếu đâm trúng huyệt thì độc tố lập tức sẽ phát huy tác dụng, trong thời gian ngắn mà không kịp chữa trị sẽ chết ngay tức thì. Nên bắt buộc phải né.
Thế nhưng…Trình Thường Sinh đã có sự chuẩn bị từ trước.
Một đám đàn ông cao to vạm vỡ đồng loạt lao lên. Bọn chúng ôm chặt eo của Lâm Chính, kẻ thì giữ tay, người thì giữ chân.Tất cả chúng đều là vệ sĩ, hơn nữa cũng hiểu về võ thuật.
Bọn họ chắc chắn không phải người của Nam Phái mà là người của nhà họ Trình. Hóa ra cao thủ của nhà họ Trình vừa nãy đã trà trộn vào đám đông.
Vụt vụt. Cả hai bàn tay của Trình Thường Sinh đập mạnh vào ngực của Lâm Chính.
Đợi đến khi anh ta rút tay ra thì mười cây kim màu xanh đã ghim trúng vùng ngực của Lâm Chính. Độc tố nhanh chóng lan ra, khuôn mặt anh đột nhiên trở nên trắng bệch...
Chương 352: Vậy tôi thử xem
“Thành công rồi! Thành công rồi! Thần y Lâm xong rồi! Ha ha ha ha…”.
Nhìn thấy mười cây châm bạc trước ngực Lâm Chính, Trình Thường Sinh vui mừng điên cuồng, kích động vô cùng.
“Làm tốt lắm! Thường Sinh!”.
Ông Trình ở bên ngoài mỉm cười nói.
Lâm Chính lại nóng lên, gã đàn ông gần một trăm ký bị anh dùng một tay hất bay, tông vào đám người.
Anh lập tức vung tay đành về phía vệ sĩ còn lại.
Rầm!
Vệ sĩ đó bị đánh trúng đầu, lập tức ngất xỉu.
Những người còn lại ôm đùi ôm chân căng thẳng, chưa kịp phản ứng lại, Lâm Chính đã đâm cho mỗi người một kim, ba người thoáng chốc ngất xỉu.
Lúc này, Lâm Chính không khỏi nôn ra máu.
Máu đen kịt, giống như trúng độc.
“Ha ha ha ha, Lâm Chính, anh động đi! Anh động đi! Động tác anh càng nhanh, tuần hoàn máu càng nhanh, độc phát tác càng lợi hại! Anh tiêu rồi! Ha ha ha ha…”, Trình Thường Sinh cười lớn.
“Trình Thường Sinh! Cậu định gây án mạng sao?”, Tần Bách Tùng sốt ruột, la lớn.
“Dù có xảy ra án mạng, Nam Phái tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm!”.
Long Thủ ngồi trên ghế lạnh lùng nói.
Tần Bách Tùng nghẹn họng.
“Thường Sinh, làm tốt lắm! Chuyện kết thúc, cậu hãy đến chỗ tôi học tập đi!”, Long Thủ thản nhiên nói.
Câu nói này khiến Trình Thường Sinh kích động đến mức không nói nên lời.
Những bác sĩ thiên tài khác bao gồm Văn Nhân Chiếu Giang đều ghen tị đến mức mắt đỏ lên.
Nhất là Văn Nhân Chiếu Giang.
Anh ta là học trò duy nhất của Long Thủ!
Bây giờ lại để Trình Thường Sinh xen vào, làm sao anh ta chịu được?
Rõ ràng trước kia người này nịnh bợ mình, bây giờ lại ngang vai ngang vế với mình rồi sao?
Chỉ là, Trình Thường Sinh đắc ý chưa được bao lâu, Lâm Chính lại cười thành tiếng.
“Chút độc của anh mà muốn độc chết tôi? Tuyệt Mệnh Thập Tam Châm của nhà họ Trình các người… giống như trò đùa con nít vậy?”.
“Anh nói cái gì?”, nụ cười của Trình Thường Sinh cứng đờ.
“Chết đến nơi rồi còn cứng miệng! Ra ray! Đánh gãy hai chân hai tay cậu ta cho tôi!”, Bích Nhàn hét lên.
Người xung quanh lại xông tới.
Lâm Chính lập tức phản kích.
Quyền cước đánh ra, vô cùng bén nhọn, đạp trúng người có thể khiến người đó bay xa hơn mười mét, đâm trúng người có thể khiến người đó choáng váng.
Trong chớp mắt, lại có hơn trăm người ngã xuống, kêu khóc thảm thiết.
Nhìn bộ dạng của Lâm Chính càng đánh càng hăng, không giống như đã trúng độc.
Chưa tới năm phút sau, tám trăm thành viên Nam Phái đã bị anh hạ gục, hơn nữa tất cả đều bị anh cắm Phần Tịch.
Người xung quanh sững sờ.
“Chuyện này không thể nào!”, Trình Thường Sinh cũng tròn mắt ngạc nhiên.
“Tuyệt Mệnh Thập Tam Châm của nhà họ Trình chúng ta… sao lại không có tác dụng?”, ông Trình cũng la lên thất thanh.
“Rất đơn giản”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Bởi vì tỉ lệ kháng độc của cơ thể tôi là một trăm phần trăm”.
“Tỉ lệ kháng độc?”.
Người xung quanh mờ mịt, vô cùng khó hiểu.
“Có ý gì?”, ông Trình quát lên.
“Nói đơn giản thì là cơ thể tôi bách độc bất xâm”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, đầu óc bọn họ đều vang lên tiếng ầm ầm.
Bách độc bất xâm? Lại còn loại thể chất này sao?
Đây là phim võ hiệp à?
Ai dám tin?
Nhưng cảnh tượng trước mắt không cho phép bọn họ nghi ngờ…
“A… A… Bố, bây giờ phải làm sao?”, Trình Thường Sinh run rẩy hỏi.
“Con mau về đây!”.
Ông Trình sốt ruột nói.
Nhưng… không kịp nữa rồi!
Lâm Chính đột nhiên bước chân ra, xông về phía Trình Thường Sinh.
Ông Trình biến sắc, la lên thảm thiết: “Bảo vệ cậu chủ!”.
Năm vệ sĩ lao ra khỏi đám đông, muốn ngăn cản Lâm Chính.
“Cút ra!”.
Lâm Chính quát khẽ, hai tay không biết có sức lực đến thế nào, đẩy năm gã cao to cường tráng một mét chín đó ngã ra đất.
“Hả?”.
Trình Thường Sinh đang định chạy trốn vô cùng hoảng hốt, vội vàng chui lên phía trước.
“Trình Thường Sinh, nếu anh đã trung thành với Nam Phái như vậy, tôi đánh anh tàn phế cũng không quá đáng nhỉ?”.
Lâm Chính tóm lấy vai Trình Thường Sinh, sau đó dùng sức đẩy ra xa.
Rầm!
Trình Thường Sinh ngã cắm đầu xuống đất, toác đầu chảy máu.
“Tao liều mạng với mày!”.
Trình Thường Sinh gào lên, vội vàng bò dậy, đấm về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không hề nhúc nhích.
Rầm!
Nắm đấm đấm vào ngực anh lại giống như đấm vào tấm thép.
Trình Thường Sinh cảm thấy xương tay mình sắp nứt ra, còn Lâm Chính… vẫn không suy suyển…
Trình Thường Sinh ngây người, nhìn Lâm Chính không có cảm xúc gì, cơn đau từ xương tay truyền tới cũng không cảm giác được.
Bốp!
Lâm Chính lại đưa tay ra, tóm lấy cổ Trình Thường Sinh, sau đó chậm rãi nhấc anh ta lên.
“Ư… Buông… Buông tay, tôi sắp không thở được… mau buông tay ra…”, Trình Thường Sinh điên cuồng giãy giụa, nhưng mãi không thể thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Lâm Chính.
“Mau, đưa cậu chủ về, đánh chết người đó cho tôi, đánh chết cậu ta!”, ông Trình hét lên với năm vệ sĩ.
Nhưng năm vệ sĩ lại do dự.
Trong mắt bọn họ, sức chiến đấu của Lâm Chính còn là người sao? Đây rõ ràng là siêu nhân!
“Các người còn ngây ra đó làm gì? Lên đi!”, ông Trình hét lên.
Vệ sĩ cắn răng, cuối cùng vẫn xông lên.
Nhưng điều chờ đợi bọn họ vẫn là cẳng chân nhanh như chớp của Lâm Chính.
Rầm rầm rầm rầm rầm!
Nằm tiếng động vang lên.
Các vệ sĩ đều bị đá bay, có người ngất tại chỗ, không ngất cũng giả vờ ngất, hoàn toàn không chịu nổi một đòn.
Ông Trình trợn tròn mắt.
Trình Thường Sinh tuyệt vọng.
Người của Nam Phái ở xung quanh cũng sững sờ.
Không ai dám lên nữa!
Người này… là một tên điên! Là một quái thai!
“Bây giờ không ai có thể cứu được anh nữa rồi!”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm Trình Thường Sinh.
“Anh… Anh định làm gì?”, Trình Thường Sinh run rẩy hỏi.
“Không làm gì cả, chỉ trả lại cho anh một thứ!”.
“Thứ gì?”.
“Thứ này!”, Lâm Chính nói, sau đó rút mười cây châm bạc ở trước ngực ra, cắm từng cây vào hai cánh tay của Trình Thường Sinh.
“Á!”.
Trình Thường Sinh lập tức hét lên thê thảm, hai cánh tay điên cuồng run rẩy, phản ứng còn kịch liệt, tần số còn nhiều hơn những người khác.
Hiển nhiên, Lâm Chính không đơn giản chỉ là sử dụng Phần Tịch lên người anh ta…
Chốc lát sau, Trình Thường Sinh đột nhiên im bặt, ngất đi, không còn động tĩnh cứ như xác chết.
“Cậu đã làm gì con trai tôi?”, ông Trình hét lên.
“Không có gì, chỉ là đời này con trai ông không thể dùng đến hai tay nữa”, Lâm Chính bình thản nói.
“Cái gì?”, ông Trình như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ.
“Món nợ của nhà họ Trình sẽ không kết thúc như vậy. Nếu chúng ta đã kết thù oán, tôn chỉ của tôi là diệt cỏ tận gốc, nhưng bây giờ tôi vẫn còn một món nợ chưa tính!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, hai mắt nhìn chằm chằm Văn Nhân Chiếu Giang ở trong đám người.
Văn Nhân Chiếu Giang run rẩy cả người, nghiến răng, lạnh lùng nói: “Thần y Lâm, thế nào? Anh còn muốn động vào tôi sao?”.
“Tôi không động anh được sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Thế gia Văn Nhân chúng tôi không phải nhà họ Trình! Tốt nhất anh hãy nghĩ cho kỹ!”, Văn Nhân Chiếu Giang lạnh lùng nói.
“Vậy tôi thử xem thế gia Văn Nhân các người mạnh hơn nhà họ Trình chỗ nào là được rồi!”.
Lâm Chính nói, bước thẳng về phía Văn Nhân Chiếu Giang.
Không hề lùi bước.
Văn Nhân Chiếu Giang kinh hãi biến sắc, vội vàng lùi về sau, muốn gọi người bên cạnh giúp đỡ, nhưng khi anh ta quay đầu mới phát hiện xung quanh mình chẳng còn ai.
Tất cả mọi người… đều tránh xa anh ta…
Văn Nhân Chiếu Giang sững sờ.
Lúc này, bất kể là ai cũng sợ Lâm Chính đến tột cùng.
Không ai muốn giúp Văn Nhân Chiếu Giang nữa…
Bây giờ phải làm sao?
Đầu óc Văn Nhân Chiếu Giang rối bời, nhìn Lâm Chính từng bước tới gần, trong đầu anh ta cũng vô cùng hoảng loạn.
Đúng lúc đó… một bóng người đi tới, đứng trước mặt Văn Nhân Chiếu Giang.
Văn Nhân Chiếu Giang sững sờ, sau đó vui mừng kêu lên: “Thầy!”.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, nhìn người chắn trước mặt Văn Nhân Chiếu Giang.
Đó chính là Long Thủ!
Chương 353: Lùi lại
Long Thủ cuối cùng không thể ngồi thêm được nữa. Nghĩ cũng phải. Mặc dù Lâm Chính không hạ gục được tất cả nhưng cũng một phần ba rồi. Nói cách khác, một phần ba người của Nam Phái đã bị Lâm Chính đánh phế.
Một người chiến đấu với cả ngàn người mà không hề hấn gì? Những người còn lại nào còn dám đấu nữa?
Tất cả đều bị sự thần kỳ của Lâm Chính dọa sợ hết hốt. Long Thủ biết, nếu còn dựa vào những người này thì không chỉ gây tổn hại thêm cho thực lực của Nam Phái mà còn khiến Nam Phái mất dần uy tín.
Giờ ông ta phải ra mặt thôi.
Hơn nữa còn phải thắng Lâm Chính.
Nếu không…danh tiếng của Nam Phái sẽ không còn gì.
“Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi”.
Long Thủ nói giọng khàn khàn.
“Là do tôi đã đánh giá các người cao quá”, Lâm Chính lắc đầu.
Long Thủ liếc nhìn xuống những cây kim ở vai và chân của Lâm Chính: “Nếu tôi đoán không nhầm thì mười hai cây kim trên cơ thể cậu dùng để gia tăng sức mạnh cho tay và chân đúng không?”
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu: “Sức mạnh và tốc độ của tôi đâu được nhanh như vậy, chỉ có tận dụng châm cứu thì mới có thể kích phát được tiềm lực mà thôi”.
Dứt lời, rất nhiều người đều kêu lên đầy kinh ngạc. Châm còn có tác dụng như vậy sao?
“Đây là châm quyết gì vậy?”, Long Thủ để lộ ra ánh mắt đố kỵ nên lập tức lên tiếng hỏi.
“Vũ Châm Quyết”.
“Vũ Châm Quyết? Chưa từng nghe thấy”.
“Giờ nghe thấy rồi đấy”, Lâm Chính thản nhiên đáp rồi đi về phía Long Thủ.
Long Thủ nín thở, xắn tay áo lên. Ở cánh tay áo lộ ra một túi đựng châm, bên trong là những cây châm sáng lấp lánh”
“Châm vàng”
Có người kêu lên. Không ngờ Long Thủ lại dùng vàng ròng để tạo ra hai bộ châm này.
Cách tạo ra những cây châm này vô cùng đặc biệt, vậy nên hiệu quả của chúng cũng mạnh hơn châm thông thường rất nhiều…
Có điều có vẻ như Long Thủ không biết cách dùng châm quyết để gia tăng sức mạnh. Chỉ thấy ông ta nhanh như chớp rút châm vàng ra phóng về phía Lâm Chính.
Từng cây châm phóng ra với tốc độ của đạn bắn. Đám đông sợ hãi vội đứng dạt ra. Lâm Chính nhanh nhạy né người, châm vàng cắm thẳng xuống đất.
Thật khủng khiếp. Long Thủ đúng là Long Thủ, kỹ thuật cao hơn bất kỳ thành viên cốt cán nào của Nam Phái.
Nhưng dù sức mạnh của châm vàng lớn thì tốc độ cũng chẳng nhanh là mấy, Lâm Chính vẫn có thể né được một cách dễ dàng.
“Thú vị đó”, Long Thủ nhìn bằng ánh mắt u tối. Rồi bỗng ông ta gầm lên, kim vàng phóng ra đồng loạt tạo thành một cơn mưa châm màu vàng phóng từ trên xuống người Lâm Chính.
Màn tấn công trên diện rộng thế này thật khó mà có thể né hết được. Lâm Chính lập tức khom người, tất cả số châm vàng đều ghim trúng lưng anh.
“Hay lắm!", những thành viên khác của Nam Phái đều hò reo không ngớt.
Tần Bách Tùng lập tức tái mặt. Liễu Như Thi cũng chau mày. Nhưng châm vàng này đều không phải thứ bình thường. Chất liệu của chúng đặc biệt, sẽ phát huy tác dụng theo nhưng cách khác nhau tùy vào cách tạo ra chúng. Có thể chúng giúp chữa bệnh, cũng có thể là châm độc.
Lâm Chính sau khi bị những cây châm này đâm vào người thì cơ thể bỗng xuất hiện tới bảy, tám loại độc tố. Không chỉ có vậy, tất cả các cơ quan trong cơ thể anh đều gặp ảnh hưởng, cơ thể anh cứng đơ.
Anh đứng dậy một cách khó khăn, hơn nữa tay trái phải cố gắng đẩy tay phải lên thì mới nhấc tay lên được.
Long Thủ chắp tay sau lưng bước tới. Ông ta châm thêm một cây kim lên tử tuyệt của Lâm Chính. Cây kim này đủ để khiến anh bị liệt cả đời. Một khi Lâm Chính bị liệt thì sẽ không có ai chữa trị được cho anh. Anh sẽ phải sống cả nửa đời còn lại trong tình cảnh như vậy.
“Thần y danh tiếng lẫy lừng cũng chỉ đến vậy mà thôi”, Vũ Văn Mặc thản nhiên đáp lại.
“Loại khốn như này thì tàn phế đi cũng được”, Trương Tiểu Yến nói.
“Giết chết là tốt nhất”, ông Trình gầm lên.
“Phó viện trưởng Long, đừng nương tay, phải làm thế nào thì hãy làm thế đó. Bất luận thầy xử lý thế nào thì bọn em đều ủng hộ thầy”, một vị bác sĩ hô lên.
“Đúng vậy, phó viện trưởng Long, bọn em ủng hộ thầy”.
“Giết cậu ta đi”.
“Đúng, giết đi”, tiếng gầm vang vọng cả không gian.
“Thầy ơi”, Tần Bách Tùng nhìn Lâm Chính bằng đôi mắt đục ngầu. Ông ta định bước lên.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Đừng tới đây”.
“Nhưng…”, Tần Bách Tùng không biết phải làm sao. Lúc này rồi mà Lâm Chính vẫn muốn gắng gượng sao?
“Ông lùi lại”, Lâm Chính trầm giọng. Tần Bách Tùng cuống cả lên, ông ta đứng không vững nữa.
“Lùi lại”, Lâm Chính lại hét lên. Tần Bách Tùng tỏ ra bất lực, đành phải lùi lại.
“Hồng Gia Lạc, cậu cũng lùi lại”, Lâm Chính lại lên tiếng. Hồng Gia Lạc cảm thấy hoang mang, nhưng vẫn làm theo.
Cùng lúc này, Liễu Như Thi bỗng cảm nhận được điều gì đó bèn lùi lại mười bước.
“Như Thi sao thế?”, Nam Hành cảm thấy nghi ngờ. Liễu Như Thi chau mày, chỉ khẽ nói: “Cứ lùi lại đi”.
“Sợ gì chứ? Yên tâm, chúng ta ở cách xa như vậy, châm không đâm trúng được đâu”, Nam Hành khẽ cười. Liễu Như Thi lắc đầu, không thèm giải thích.
“Cố tỏ ra nguy hiểm à? Lần này để cậu biết cái giá của việc không biết điều là gì?”, Long Thủ lắc đầu, cây kim trong tay siết chặt, đâm thẳng vào tử huyệt của Lâm Chính.
Hung khí phóng ra. Nhát đâm này thực sự khủng khiếp. Thế nhưng đúng lúc này…
Ầm ầm…Một âm thanh nặng nề vang lên. Long Thủ giật mình, đồng tử co lại, lập tức nhận biết ra âm thanh đó phát ra từ đâu. Nó được phát ra từ cánh tay của Lâm Chính.
“Không hay rồi”, LongThủ tái mặt, vội vàng lùi lại. Đúng lúc này, Lâm Chính gầm lên, cánh tay phải của anh lập tức giáng xuống, đập mạnh vào nền nhà.
Cả hội trường rung lắc dữ dội, mặt đất nứt toác, cú nổ khiến Long Thủ bay bật ra, những người xung quanh cũng mất thăng bằng, loạng choạng suýt ngã.
Hiện trường trở nên hỗn loạn. Một lúc sau mọi thứ mới bình thường trở lại. Mọi người vội vàng đứng cho vững, nhìn về phía trước với vẻ bàng hoàng.
Chỗ Lâm Chính đập tay xuống hình thành một cái hố sâu hoắm, xung quanh là những vết nứt như những mảng tơ nhện.
Phải mạnh tới mức nào để có thể làm được như vậy chứ?Nếu như đập trúng người thì khác gì nát nhừ?
Vô số người nín thở, toát mồ hôi lạnh. Long Thủ cũng ngã cắm mặt xuống đất, máu me bê bết. Ông ta đứng dậy với vẻ mặt không dám tin.
Lâm Chính đưa tay lên rút đám châm vàng ở sau lưng ra.
“Giờ đến lượt tôi rồi”, Lâm Chính lạnh giọng.
“Mau, chuẩn bị châm cho tôi, càng nhiều càng tốt’, Long Thủ gào lên. Nhưng lúc này Lâm Chính đã lao tới đạp thẳng vào người Long Thủ.
Rắc
Lại là tiếng xương gãy. Long Thu bay ra ngoài, đập vào đám đông tạo thành một mảng lớn dưới đất.
Có mấy người bị dọa sợ quá ngất ngay tại chỗ…
Chương 354: Đấu châm
Nhìn dáng vẻ thê thảm của Long Thủ, trái tim bọn họ sắp vọt ra khỏi cổ họng.
“Quái vật! Đây là quái vật!”.
“Cứu mạng!”.
Dù là ai cũng bị biểu hiện vượt hơn người thường của Lâm Chính dọa sợ, tất cả điên cuồng bỏ chạy.
Những thành viên cốt cán của Nam Phái cũng sợ hãi.
Nam Phái rộng lớn đã ai nhìn thấy sự tồn tại đáng sợ như vậy?
“Mau, chuẩn bị châm bạc!”.
Long Thủ trên mặt đất nhanh chóng đâm kim lên người mình, dường như đã ổn định vết thương, hét lên khản giọng.
Các thành viên cốt cán run rẩy, vội vàng chạy xuống.
Không lâu sau, lượng lớn túi châm được ném sang.
Long Thủ bắt lấy túi châm, nhanh chóng rút châm bạc ở bên trong ra, phóng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính như thỏ chạy trốn, nhanh chóng lủi đi. Tuy châm bạc như mưa rơi, nhưng anh lướt qua không trúng phải cây kim nào.
“Không đủ, thêm nữa đi!”.
Long Thủ cắn răng quát.
Thành viên của Nam Phái tiếp tục lấy túi châm ném xuống đất.
Trong thời gian ngắn, mặt đất toàn là túi châm, trong mỗi một bộ túi châm đều có mấy trăm cây châm bạc.
Long Thủ rút châm ra là đâm, cả người giống như súng máy bắn phá về phía Lâm Chính, gần như tấn công liên tục không có kẽ hở nào. Trong mắt ông ta toàn là Lâm Chính, những người khác đều không quan tâm.
“Cẩn thận!”.
Một số thành viên của Nam Phái kinh ngạc kêu lên, vội vàng tránh đi, nhưng không kịp nữa. Bọn họ bị những châm bạc này đâm trúng cơ thể, ai nấy đều sùi bọt mép ngã xuống đất, hôn mê.
Người xung quanh kinh hoảng, sợ đến mức vội vàng quay đầu chạy.
“Tôi xem cậu tránh được đến bao giờ!”, Long Thủ hạ giọng quát lên, hai tay không biết mỏi, điên cuồng lấy châm bạc từ trong túi châm ra phóng về phía Lâm Chính.
Tốc độ của Lâm Chính cực kỳ nhanh, cho đến khi anh đáp xuống trước một chiếc bàn, dựng bàn lên che chắn.
Châm bạc cắm vào bàn, cả mặt bàn bị đâm thành tổ ong, lỗ chỗ khiến người ta sợ hãi.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đứng dậy.
Vù vù vù vù…
Lượng lớn châm bạc bỗng chốc đâm vào ngực anh.
Nhưng anh không động đậy.
“Hả?”, ánh mắt của Long Thủ trở nên lạnh lùng.
“Nếu ông đã muốn chơi châm bạc, vậy thì tôi chơi cùng ông!”, Lâm Chính nghiêm nghị, sau đó nhanh chóng rút châm bạc từ trên ngực xuống, đánh về phía Long Thủ.
Vù vù vù vù…
Trong không trung lập tức tóe ra tia lửa.
Đó là tia lửa lúc châm bạc va chạm sinh ra.
Nếu là người có tầm mắt cao siêu nhìn kỹ thì có thể thấy châm bạc mà Long Thủ phóng ra đều bị đánh gãy, hơn nữa không có một cây nào bay đến chỗ Lâm Chính được nữa. Ngược lại, nhìn mặt đất cạnh Long Thủ đã xuất hiện lượng lớn lỗ thủng giống như lỗ châm. Đó là châm bạc mà Lâm Chính đánh ra, dày đặc vô cùng đáng sợ.
Long Thủ run rẩy.
Ông ta không ngờ thuật phóng châm của thần y Lâm cũng đáng sợ như vậy.
“Thế nào? Long Thủ, ông chỉ có chút thực lực này thôi sao?”, đột nhiên Lâm Chính lại lên tiếng.
Long Thủ nhìn lại, da đầu sắp nổ tung.
Hóa ra lúc này Lâm Chính vẫn luôn dùng một cánh tay để phóng châm.
Cánh tay còn lại của anh vẫn chưa dùng đến.
Trái lại, từ lâu Long Thủ đã dùng cả hai tay, phóng châm quá nhanh, mười ngón tay của ông ta sắp bị chuột rút.
Tốc độ và tần số phóng châm của mình so với Lâm Chính đúng là một trời một vực…
Trước sự kinh hãi của Long Thủ, tay kia của Lâm Chính cũng đã vào cuộc.
Một tay anh đưa nhẹ qua.
Những châm bạc cắm vào bàn và mặt đất đều được anh rút ra, sau đó rải về phía ông ta.
Châm bạc xé gió bay đi, rực rỡ duy mỹ giống như sao trời ở dải Ngân Hà.
Long Thủ căng thẳng, vội vàng ngăn đỡ.
Tuy nhiên, cho dù tốc độ chuyển động hai tay của ông ta có nhanh thế nào cũng không thể đỡ được số châm bạc này.
Ông ta càng gắng sức, lại càng tỏ ra bất lực!
Cho đến bây giờ ông ta mới phát hiện ra, trình độ giữa mình và Lâm Chính chênh lệch nhau lớn đến thế nào.
Cuối cùng.
Vù!
Một cây châm bạc cắm vào ngực ông ta.
Long Thủ cảm thấy máu trong cơ thể sôi trào, dường như huyết quản sắp nổ tung, khí tức vô cùng rối loạn, tốc độ di chuyển hai tay cũng chậm hơn nhiều.
Bước chân ông ta vừa rối loạn, châm bạc bay đến càng lúc càng nhiều.
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù…
Trên ngực Long Thủ xuất hiện thêm mấy chục cây châm bạc.
Không xong!
Cứ tiếp tục như vậy sẽ hoàn toàn thất bại.
Phải rút những cây châm bạc này ra trước, ổn định khí huyết.
Long Thủ quay đầu chạy, nhìn thấy một chiếc giường bệnh đã lật úp xuống đất.
Đó là giường để bệnh nhân nằm tương tự như bàn phẫu thuật, trên giường là tấm thép.
Ông ta lập tức chạy tới, trốn ở phía sau giường bệnh.
Quả nhiên…
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…
Tiếng động to rõ vang lên, giường thép tóe ra tia lửa, những cây châm bạc đó đều bị gãy, rơi xuống đất.
Long Thủ nhân cơ hội nhổ những cây châm bạc trên ngực ra.
“Phó viện trưởng Long!”.
Trương Tiểu Yến, Bích Nhàn và các thành viên cốt cán khác lập tức chạy tới, muốn giúp Long Thủ.
“Đừng qua đây!”, Long Thủ sốt ruột hét lên.
Nhưng… bọn họ vừa đến gần Long Thủ, Lâm Chính đã phất tay.
Vù vù vù vù…
Vài cây châm bạc bay qua, mỗi người bị một kim đâm vào cổ. Trong nháy mắt, tất cả họ đều đứng khựng lại, không nhúc nhích được nữa.
Những người khác muốn đi giúp Long Thủ đều trợn tròn mắt, không ai dám tiến lên.
Nhưng bây giờ, Long Thủ đang an toàn.
Lâm Chính không đến nỗi đánh xuyên giường thép chứ?
Mọi người suy nghĩ trong lòng.
“Ông tưởng nấp sau đó là tôi không làm gì được ông sao?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm giường thép dày đó, đột nhiên lộ ra nụ cười dữ tợn.
Long Thủ hồi hộp lo sợ.
Đúng lúc này…
Vù!
Một tiếng động quỷ dị vang lên.
Long Thủ không khỏi run rẩy cả người.
Ông ta gian nan tránh đi, lại thấy giường thép sau lưng mình xuất hiện một lỗ nhỏ giống như lỗ châm, mà phần lưng của mình cũng xuất hiện một cây châm bạc.
“Chuyện này… không thể nào…”, Long Thủ run rẩy nói.
Lâm Chính thật sự có thể dùng châm xuyên thủng giường thép…
Vậy phải có sức lực lớn đến mức nào?
Hơn nữa, rốt cuộc phải là người có đôi tay linh hoạt, khéo léo thế nào mới có thể phát huy sức mạnh đáng sợ như vậy với một cây châm bạc nho nhỏ?
Người xung quanh không dám nghĩ nữa.
Thần y Lâm đã lật đổ hoàn toàn sự hiểu biết của bọn họ đối với Đông y!
Long Thủ cũng không dám tưởng tượng.
Bây giờ ông ta cũng không còn cơ hội để nghĩ nữa.
Bởi vì châm bạc đã rơi xuống như mưa, xuyên thấu giường thép, biến nó thành tổ ong. Trên người Long Thủ đã cắm chi chít hơn một nghìn cây châm bạc…
Ông ta trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn những cây châm bạc, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Bây giờ, ngay cả hai mắt ông ta cũng có một cây châm bạc cắm vào…
Cơ thể ông ta không còn động đậy được nữa.
Ông ta cảm thấy cả người mình đã mất đi tri giác.
Ông ta biết… mình đã thua một cách triệt để!
“Phó viện trưởng Long!”.
Tiếng gào thê lương vang vọng.
Lâm Chính cất bước, cầm cây châm bạc đi tới, sau đó nhẹ nhàng đâm vào cánh tay của Long Thủ.
Châm này chính là huyệt vị khi sử dụng Phần Tịch…
Người xung quanh đều nín thở, không thể tin nổi nhìn động tác của Lâm Chính.
Ai có thể ngờ được, Long Thủ, vị bác sĩ chuyên gia trong truyền thuyết… lại trở thành tàn phế như vậy…
Chương 355: Trốn khỏi Nam Phái
Khi Lâm Chính rút châm bạc ra khỏi tay Long Thủ, Long Thủ đã ngã xuống đất.
Ông ta vẫn còn thở.
Nhưng lúc này ông ta đã giống như người thực vật, tiếng hô hoán của mọi người ông ta không nghe được, cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của mình. Ông ta chỉ có thể hô hấp, cũng chỉ xứng để hô hấp.
Lâm Chính thả châm trong tay ra, thản nhiên nhìn số châm bạc đầy trên mặt đất và các thành viên Nam Phái đang há hốc miệng xung quanh.
“Nam Phái các người còn cao thủ ẩn giấu hay không? Có thì gọi ra đây luôn đi!”, Lâm Chính lên tiếng.
Các thành viên cốt cán run rẩy, nhưng không ai nói gì.
Đã có người lặng lẽ rời đi.
Nhưng không ai thoát khỏi Lâm Chính. Hễ ai muốn chạy ra ngoài từ cổng chính sẽ bị châm bạc của anh làm đứng yên, giây sau lại có một châm bạc bay đến đâm vào cánh tay người đó, sử dụng Phần Tịch lên người đó.
Nhìn thấy cảnh này, bọn họ toát mồ hôi lạnh, không dám chạy trốn nữa.
Lúc này, Lâm Chính mới xoay người lại, đi về phía Văn Nhân Chiếu Giang ở không xa.
Không còn Long Thủ bảo vệ, Văn Nhân Chiếu Giang sợ đến mức lá gan sắp nổ tung.
“Anh định làm gì?”, Văn Nhân Chiếu Giang run rẩy hỏi.
“Chính anh đã bức ép Tiểu Ngưng đến mức phải tự sát đúng không?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Tôi… tôi không biết cô ấy lại cực đoan như vậy…”, hai chân Văn Nhân Chiếu Giang run rẩy.
Anh ta không dùng danh tiếng của thế gia Văn Nhân dọa Lâm Chính nữa.
Không cần thiết nữa.
Bởi vì một người dám làm Long Thủ tàn phế… thì sao lại bị thế gia Văn Nhân dọa sợ được? Hơn nữa, y thuật người này cao hơn cả Long Thủ, thế lực sau lưng anh ta… còn đáng sợ đến mức nào?
“Anh không biết cũng không sao, anh chỉ cần biết con người tôi rất cực đoan là được!”.
Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó phóng ra một châm.
Vút!
Châm bạc đâm vào cánh tay của Văn Nhân Chiếu Giang.
Trong chớp mắt, hai cánh tay anh ta cũng trở nên run rẩy.
“Không!”.
Văn Nhân Chiếu Giang gào lên, trong mắt tràn ngập sự căm hận: “Anh làm tôi tàn phế rồi sao? Anh lại dám làm tôi tàn phế?”.
Anh ta là hạt giống của Nam Phái!
Anh ta là bác sĩ thiên tài trong nước!
Hôm nay lại bị Lâm Chính làm tàn phế!
Nỗ lực bao nhiêu năm nay của anh ta đã hoàn toàn tan biến vào ngày hôm nay, làm sao anh ta có thể chịu được? Làm sao anh ta có thể chấp nhận nổi?
“Khốn nạn! Tao liều mạng với mày!”.
Văn Nhân Chiếu Giang quát lên, sau đó lao thẳng về phía Lâm Chính.
Nhưng anh ta vừa đến gần, Lâm Chính đã vung tay tát vào mặt anh ta.
Bốp!
Văn Nhân Chiếu Giang giống như con quay bị quất trúng, xoay tròn tại chỗ, sau đó nặng nề ngã ra đất, hoa mắt chóng mặt, miệng phun ra máu lẫn răng.
“Mày…”.
Anh ta ngẩng đầu lên, còn định nói gì đó, Lâm Chính bỗng nhiên đá vào cằm anh ta.
Rắc!
Cằm Văn Nhân Chiếu Giang vỡ nát, cổ ngửa ra sau, lại gục xuống.
Lâm Chính bước nhanh tới vài bước, tóm lấy Văn Nhân Chiếu Giang nằm trên đất lên, sau đó tát mạnh vào mặt anh ta.
Bốp bốp bốp bốp bốp…
Tiếng tát tai giòn giã vô cùng vang vọng trong hội trường.
Một lúc sau, Văn Nhân Chiếu Giang không còn tỉnh táo nữa, ngất đi, răng trong miệng bị Lâm Chính tát rụng sạch.
Lâm Chính buông tay, Văn Nhân Chiếu Giang mềm nhũn ngã ra đất, giống như bùn nhão.
Nhưng anh vẫn tiếp tục đạp tới một đạp.
“Á!”.
Văn Nhân Chiếu Giang đã ngất đi lại kêu lên thảm thiết.
Tứ chi anh ta bị Lâm Chính giẫm gãy.
“Tôi vốn đã định giết anh rồi, nhưng tôi là công dân tuân thủ pháp luật, tha cho anh một cái mạng chó vậy”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Trong tình trạng này, Văn Nhân Chiếu Giang không khác gì tàn phế.
Anh ta lại ngất đi trong đau đớn lần nữa.
Lâm Chính quay người lại, nhìn về phía những thành viên khác trong Nam Phái.
Tất cả đều vội vàng lùi về sau, run rẩy nhìn con người giống như ác quỷ ấy.
“Thần y Lâm, cậu đã trả được thù, có phải nên thu tay rồi không?”, Trương Tiểu Yến run rẩy lên tiếng.
“Tha cho chúng tôi đi, chúng… chúng tôi vô tội…”, Kiều Mại Tùng cũng hét lên.
“Không, các người không vô tội”, Lâm Chính lắc đầu: “Từ thời khắc các người đứng về phía Long Thủ, các người đã là kẻ địch của tôi, con người tôi xưa nay không nương tay với kẻ địch, cho nên các người không hề vô tội!”.
Nói xong, Lâm Chính lại đưa châm bạc lên, phóng về phía những người đó.
“Á!”.
Những tiếng kêu la thảm thiết vang lên.
Hai tay của những thành viên cốt cán đó đều run rẩy.
Bọn họ đều bị trúng Phần Tịch.
“Tay của tôi…”.
“Không!”.
Tiếng gào thảm thiết vang lên bên tai không dứt.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn không dừng lại, tiếp tục phóng châm bạc đi.
Lần này, anh nhắm đến các thành viên bình thường của Nam Phái.
“Anh làm gì vậy?”.
“Chúng tôi mà anh cũng không tha?”.
“Chúng tôi không hề ra tay!”.
“Mau dừng tay!”.
Tiếng la thảm thiết vang lên không dứt.
Cả đám người điên cuồng bỏ chạy.
Nhưng nếu ai muốn bỏ chạy, Lâm Chính sẽ xử lý người đó trước.
Trong thời gian ngắn, cả hội trường vang lên tiếng kêu la thảm thiết, kêu rên không ngừng, bọn họ giống như bị Parkinson, hai tay run rẩy dữ dội.
Cảnh tượng này không phải địa ngục nhưng còn hơn cả địa ngục.
Hồng Gia Lạc, Tần Bách Tùng và khách khứa đều sững sờ nhìn cảnh ấy, bọn họ đều bị hành động tàn nhẫn hung ác của Lâm Chính dọa sợ.
Ai có thể ngờ Lâm Chính lại điên cuồng như vậy…
“Dừng tay!”.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng quát tức giận.
Lâm Chính dừng lại, hờ hững nhìn về phía đó.
Nơi đó có một ông lão đầu tóc bạc phơ, mặc áo trắng chạy vào.
Ông lão ăn mặc theo phong cách xưa cũ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, giống như cao nhân ẩn sĩ gì đó.
Nhiều người đã gặp qua ông ta.
Ông ta chính là viện trưởng của Viện học thuật Nam Phái, Hùng Trưởng Bạch!
“Viện trưởng!”.
“Viện trưởng đến rồi, chúng ta được cứu rồi!”.
“Tốt quá!”.
Bọn họ kích động kêu lên, đồng loạt chạy về phía đó.
Hùng Trưởng Bạch an ủi bọn họ mấy câu, sau đó đi tới, lạnh lùng nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu làm gì vậy? Cậu thật sự muốn phế tất cả người của Nam Phái chúng tôi mới cam tâm sao?”.
“Phải!”.
Lâm Chính thản nhiên đáp.
“Điên rồi! Tôi thấy cậu điên thật rồi! Cậu có biết hậu quả khi làm như vậy là gì không?”, Hùng Trưởng Bạch tức giận quát.
Y thuật của ông ta không bằng Long Thủ, cho nên ông ta sẽ không ra tay, lúc này chỉ có thể dựa vào tài ăn nói.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không phải người giải quyết sự việc bằng miệng mồm.
Anh cất bước đi về phía Hùng Trưởng Bạch, châm bạc trong tay lấp lánh giống như răng nanh của ác quỷ.
“Hùng Trưởng Bạch, đến lúc này rồi mà ông còn không nhìn thấu sao? Tôi nhất định phải diệt toàn bộ Nam Phái, phế hết toàn bộ thành viên Đông y của Nam Phái, nếu không, người chết không có chỗ chôn thân sẽ là tôi! Bởi vì chỉ khi nào bọn họ ngã xuống, mối quan hệ sau lưng Nam Phái các người mới sụp đổ, như vậy sẽ không tạo thành mối đe dọa cho tôi nữa. Cho nên, ông muốn khuyên tôi dừng tay gần như là không thể, trừ khi… các người có thể giết chết tôi!”.
“Cậu nói gì?”.
Hùng Trưởng Bạch căng thẳng.
Vù!
Một cây châm bạc phóng tới.
Hùng Trưởng Bạch vội vàng quay người định tránh.
Nhưng… đã muộn!
Tốc độ của châm bạc quá nhanh, dường như vượt quá tốc độ âm thanh.
Đợi đến khi Hùng Trưởng Bạch quay người lại, cánh tay ông ta đã bị châm bạc đâm vào.
“Chạy! Chạy mau! Tất cả mọi người chạy mau! Trốn khỏi Nam Phái! Mau trốn khỏi Nam Phái!”, Hùng Trưởng Bạch gào lên.
Thành viên của Nam Phái lập tức chạy trốn như điên.