-
Chương 3556-3560
Chương 3556: Đãng Thiên Nhai
Bên ngoài con đường nhỏ. Đội quân tinh nhuệ của các thế lực Ác Phong Xuyên, Thiên Vấn Tông cũng đã có mặt.
Xuyên chủ Ác Phong Xuyên và tông chủ Thiên Vấn Tông cũng đều quan sát từ ngọn núi gần đó. Họ không định can dự vào.
Rõ ràng bọn họ thấy làm ngư ông đắc lợi mới là lựa chọn tốt nhất. Đúng lúc này xuyên chủ Ác Phong Xuyên nín thở, giống như nhìn thấy thứ gì đó. Ông ta nhìn về phía con đường nhỏ.
Một người cưỡi ngựa xuất hiện. Người này có phong thái vô cùng ung dung trong bộ quần áo màu trắng, mái tóc dài buông và cùng ngũ quan tinh tế giống như một bức họa vậy.
Điều khiến người khác phải chú ý đó là eo của người này có một chiếc dùi đâm, trên chiếc dùi có hình rồng. Dù được treo ở eo nhưng vật đó cũng phát ra ánh sáng vô cùng lấp lánh.
Xuyên chủ tái mặt. Người của Thiên Vấn Tông cũng phát hiện ra bèn nói: “Tông chủ mau nhìn phía bên đó”.
Tông chủ lập tức nhìn và đanh mặt: “Đó là Đãng Thiên Nhai sao?”
Tông chủ nhìn người đó và nói.
“Cái gì?”, Ái Nhiễm bàng hoàng.
“Anh kiệt xếp thứ tư? Hừ, lẽ nào người này cũng có hứng thú với Thiên Sinh Đao?”
Thần Cung Thương siết nắm đấm, đôi mắt lạnh như băng. Hắn luôn coi Đãng Thiên Nhai là mục tiêu. Thế nhưng trong cuộc chiến lần này hắn đã hiểu ra khoảng cách giữa hắn và Đãng Thiên Nhai là quá lớn.
“Thực ra từ lúc đầu thực lực giữa các anh kiệt đã có sự đứt đoạn rồi. Tôi và Đãng Thiên Nhai lúc giao đấu, hắn chỉ dùng một chiêu đã đánh bại được tôi rồi. Nếu anh muốn thay thế vị trí của anh ta, chiến thắng anh ta thì rất khó, phải có cơ duyên”, Nguyên Huyền Tâm có vẻ nhận ra sự bất cam của Thần Cung Thương nên đã lên tiếng. Thần Cung Thương đương nhiên biết điều đó.
“Cơ duyên sao? Hừ giờ tôi giống như con chó què còn gì cơ duyên nữa? Giờ Lâm Chính sống chết chưa biết thế nào, cơ hội hồi phục thiên phú duy nhất của tôi có thê sẽ không còn thì làm gì còn hi vọng có thể đối kháng được với Đãng Thiên Nhai?”, Thần Thương Cung cười chua chát.
Nguyên Huyền Tâm không nói gì. Lúc này Đãng Thiên Nhai có vẻ đã để ý thấy Thần Cung Thương nên dừng ngựa.
Hắn tỏ vẻ vô cùng khinh thường: “Thần Thương Cung”.
“Chào Đãng anh kiệt", Thần Thương Cung chắp tay.
“Tôi nghe nói rồi, tôi tưởng anh cũng là một trong những anh kiệt của vực Diệt Vong cơ không ngờ anh không những thua kẻ ngoại vực đó mà còn quỳ trước mặt hắn, tát thẳng vào mặt người của vực Diệt Vong. Đúng là mất sạch thể diện”, Đãng Thiên Nhai điềm đạm nói.
“Đãng anh kiệt, người ngoại vực đó rất phi phàm, đến cả Thất Tu La của Thiên Thần Điện còn không phải là đối thủ của anh ta. Thương anh kiệt bị thua cũng là hợp lý thôi”, Nguyên Huyền Tâm vội giải thích.
“Thua là thua còn phải tìm cớ làm gì để người khác rủ lòng thương hại?”
Đãng Thiên Hai lắc đầu, sau đó đưa tay ra: “Giao ra đây”.
“Giao cái gì?”, Thần Cung Thương giật mình.
“Anh Kiệt Lệnh của anh. Loại người như anh không xứng làm anh kiệt, tôi đại diện cho bảy anh kiệt loại anh ra khỏi danh sách”, Đãng Thiên Nhai nói.
“Anh”.
Thần Cung Thương tức run người: “Đãng Thiên Nhai, anh đừng có sỉ nhục người khác’.
“Sỉ nhục? Anh cũng xứng sao?”, Đãng Thiên Nhai hừ giọng và phất tay.
Vụt...Vô số châm khí được phóng ra. Thần Cung Thương tái mặt, vội né đòn.
Thế nhưng tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh, mắt thường không thể nhìn thấy được huống hồ là sự phản ứng của cơ thể.
Trong nháy mắt hai chân của Thần Cung Thương bị trúng châm, anh ta quỳ phụp xuống.
Đãng Thiên Nhai xuống ngựa, đạp lên vai của Thần Cung Thương. Thần Cung Thương trợn mắt, điên cuồng giãy giụa nhưng vô ích.
Châm của Đãng Thiên Nhai đã khống chế hắn. Hắn chỉ có thể trơ mắt ra chịu nhục...
chương 3557: Tôi sẽ khiến anh tâm phục khẩu phục
“Cậu chủ Thương”.
“Thiên tài Đãng, đừng làm cậu chủ Thương nhà tôi bị thương”.
Người thế gia Thần Cung đều chạy đến bao vây lấy Đãng Thiên Nhai, ai nấy cũng vô cùng lo lắng.
“Đều giải tán hết cho tôi”.
Nguyên Huyền Tâm cực kỳ sợ hãi lập tức quát.
Mọi người sửng sốt, nhìn thấy là Nguyên Huyền Tâm thì hơi do dự.
“Đều tản ra hết đi”.
Gia chủ thế gia Thần Cung bước đến lạnh lùng nói.
Lúc này mọi người lùi lại.
“Thiên tài Đãng, xin hãy nể mặt thế gia Thần Cung bỏ qua cho con trai tôi, con trai tôi không biết nên vô lễ với cậu, mong cậu rộng lượng đừng trách”.
Gia chủ Thần Cung chắp tay lại nói.
Ông ta biết rõ năng lực của Đãng Thiên Nhai.
Người như thế này không phải là người thế gia Thần Cung có thể chống đối.
Chưa kể thực lực của bản thân Đãng Thiên Nhai đáng sợ thế nào, chỉ riêng thế lực phía sau hắn đã không phải là thế lực mà người thường có thể đối phó.
Đối mặt với người như vậy, thà chịu thiệt một chút, mất mặt một chút cũng không thể chọc vào.
Thế nhưng Đãng Thiên Nhai dường như cũng xem thường gia chủ Thần Cung, mặt không cảm xúc nói: “Nể mặt thế gia Thần Cung ư? Hừ, thế gia Thần Cung là cái thá gì mà cũng dám đòi tôi giữ thể diện?”
Dứt lời, hắn dùng sức đạp Thần Cung Thương dưới đất, một chân giẫm lên đầu Thần Cung Thương.
“Khốn nạn!”
“Giết!”
Mọi người không chịu được nữa, gào lên rồi xông đến.
“Dừng tay lại cho tôi”.
Nguyên Huyền Tâm gào lên, ngăn người thế gia Thần Cung lại.
“Thiên tài Nguyên, cô mau tránh ra”.
Người thế gia Thần Cung nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nghe đây, nếu mọi người không muốn chết thì dừng lại hết cho tôi, nếu dám mạo phạm lần nữa thì đừng nói là mạng sống của mọi người, ngay cả mạng của thiên tài Thương cũng không giữ được đâu”, Nguyên Huyền Tâm nói.
Mọi người lo sợ, thấy vẻ mặt Nguyên Huyền Tâm vừa tức giận vừa lo lắng, họ đều do dự.
Lúc này Thần Cung Thương cũng cất tiếng nói.
“Mọi người… đều… lùi lại…”
Thần Cung Thương gian nan nói, cho dù hắn liều mạng giãy giụa nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của Đãng Thiên Nhai.
“Cậu chủ!”
Người Thần Cung Thương nước mắt giàn giụa, đều quỳ xuống đất bật khóc.
“Xem ra anh vẫn còn biết nghĩ cho những người này, anh biết nếu mấy người này dám xông lên chắc chắn chỉ có con đường chết, cho nên không cho phép chúng lao đến. Nhưng anh cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho chúng sao?”, mặt Đãng Thiên Nhai không đổi sắc nói: “Trong mắt tôi, chúng đều là tội đồ của vực Diệt Vong giống anh, anh đáng chết, chúng cũng đáng chết”.
Dứt lời, chân Đãng Thiên Nhai dùng sức đạp mạnh lên đầu Thần Cung Thương.
Cảm giác áp bức cực lớn khiến Thần Cung Thương cực kỳ đau đớn, mặt cũng đỏ bừng.
Hắn biết nếu không tự cứu mình ra thì chắc chắn sẽ chết, không còn cách nào khác đành nghiến răng nói: “Đãng Thiên Nhai, anh cứ phải làm trời làm đất trước mặt tôi thế à? Nếu anh có bản lĩnh thật thì đi tìm người ngoại vực kia đi”.
“Ồ?”
Đãng Thiên Nhai nhìn hắn: “Anh muốn dùng kế khích tướng để bảo vệ mạng sống của mình sao?”
“Mặc kệ anh nói thế nào cũng được, tôi nói cho anh biết! Đãng Thiên Nhai, tôi từng đánh với tên ngoại vực kia, tôi biết thực lực của người ngoại vực đó mạnh đến cỡ nào, anh có thể đánh bại tôi nhưng anh chưa chắc có thể đánh bại người ngoại vực đó. Nếu anh gặp phải người đó, anh nghĩ anh sẽ không làm mất mặt vực Diệt Vong sao? Anh nghĩ anh nhất định có thể thắng hắn sao? Nằm mơ đi”.
“Xem ra anh không phục tôi?”
“Phải đấy, tôi không phục anh! Tôi chết không tiếc, muốn giết muốn chém là tùy anh, chỉ tiếc là tôi không thể nhìn thấy khoảnh khắc người ngoại vực đó giẫm đạp anh dưới chân, tôi không cam lòng”, Thần Cung Thương trầm giọng nói, dáng vẻ tràn đầy tức giận.
Vừa dứt lời, cái chân đạp lên đầu hắn lập tức nhấc lên.
Thần Cung Thương ngẩng đầu.
Nhưng chỉ thấy Đãng Thiên Nhai xoay người, nhảy lên ngựa.
“Khích tướng hay đấy! Thần Cung Thương, tôi cứ tưởng anh không có đầu óc, hôm nay xem ra là tôi lầm rồi”, Đãng Thiên Nhai từ trên cao nhìn xuống.
Thần Cung Thương ngồi dậy, trợn mắt nhìn hắn.
“Nhưng tôi vẫn trúng kế của anh, dù sao nếu không thể khiến anh tâm phục khẩu phục mà chết, tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối. Vậy thì chính tay tôi sẽ giết người ngoại vực đó để rửa sạch nỗi nhục nhã mà anh khiến người vực Diệt Vong phải chịu, sau đó để anh chết mà không thấy tiếc”, Đãng Thiên Nhai nói.
“Vậy thì tôi không còn gì để nói”, Thần Cung Thương nói.
“Người ngoại vực đó ở đâu?”, Đãng Thiên Nhai không cảm xúc nói.
“Ở trong đó, người ngoại vực giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi, tay cầm Thiên Sinh Đao, bây giờ đã bị người vực Diệt Vong bao vây, có mọc cánh cũng khó thoát. Nhưng bọn tôi không biết người đó sống hay chết, nếu thiên tài Đãng muốn tiêu diệt người ngoại vực kia, chỉ cần đánh vào trong rồi thăm dò là được”.
Lập tức có người thế gia Thần Cung nói.
“Câm miệng!”
Thần Cung Thương biến sắc lập tức quát.
“Cậu chủ, tôi chỉ vì muốn cứu anh”.
Người đó bất lực nói.
Thần Cung Thương nghẹn họng.
“Sao nào? Anh đau lòng cho người ngoại vực đó à? Hừ, không ngờ người ngoại vực đó lại đánh gục được anh, thú vị đấy”.
Đãng Thiên Nhai tỏ vẻ thờ ơ, sau đó quất ngựa chạy đến con đường mòn.
Thần Cung Thương mặt mày tỏ vẻ lo lắng, thầm nghiến răng.
Ái Nhiễm cách đó không xa thở dài, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
“Lần này cậu Lâm lành ít dữ nhiều rồi”, tông chủ Thanh Huyền Tông cười khổ nói.
“Có thiên tài hạng bốn ra tay, anh Lâm chắc chắn không còn đường sống”.
“Cô Ái Nhiễm, chúng ta đi thôi”.
“Muốn đi thì mọi người đi là được, cứ mặc tôi”.
Ái Nhiễm lạnh lùng nói, sau đó đột nhiên cất bước cũng chạy vào con đường mòn.
“Ái Nhiễm! Ái Nhiễm!”
Tông chủ Thanh Huyền Tông vội vàng gọi.
Thế nhưng Ái Nhiễm không quan tâm.
“Điên rồi! Nó điên rồi”.
“Cô ấy sẽ không nghĩ mình có thể cứu được anh Lâm đấy chứ?”
“Chỉ dựa vào mấy người chúng ta, đến đó chỉ đâm đầu vào chỗ chết, lẽ nào cô ta không biết sao?”
“Sư phụ, nên làm gì đây?”
Nam Phong lo lắng hỏi.
Mọi người đều quay sang nhìn tông chủ Thanh Huyền Tông.
Tông chủ Thanh Huyền Tông nghiến răng, do dự một lúc bỗng sầm mặt nói: “Đi, vào trong xem thử, nếu tìm được cậu Lâm, nhanh chóng dẫn cậu ấy đi, bất chấp tất cả”.
Dứt lời, ông ta dẫn người chạy vào.
Người của mấy thế tộc phía sau nhìn nhau.
Nhưng cuối cùng họ vẫn không ra tay.
Dù sao ngay cả Đãng Thiên Nhai cũng đã đến.
Nếu họ vào trong thì là đang đối đầu với Đãng Thiên Nhai, vậy thì hậu quả sau đó có thể là bị diệt tộc.
“Bố, làm sao đây?”, Nam Hạnh Nhi lau nước mắt hỏi.
“Bây giờ… chỉ có thể nghe theo mệnh trời”.
Thành chủ Nam Ly Thành lắc đầu thở dài.
Chương 3558: Tranh đoạt ác liệt
Lâm Chính hoàn toàn không biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này anh ngồi xếp bằng trên con đường mòn, như một bức tượng bất động.
Vì phía sau anh là đường đến vùng đất Tu Di, không còn đường đi nữa, xung quanh không có ai, cũng không bị làm phiền.
Ông hai Dục đứng ở một bên lặng lẽ quan sát.
Mặc dù ông ta không tin Lâm Chính có thể dựa vào việc tăng thực lực này giành được Thiên Sinh Đạo, nhưng ông ta rất mong đợi Lâm Chính sau khi tăng thực lực sẽ thể hiện được thực lực thế nào.
“Mặc dù người này là người ngoại vực nhưng thuật châm cứu của cậu ta rất huyền bí, đến mức người thường không thể hiểu được. Đại ca không chọn người này đại diện cho nhà họ Dục chúng ta ra trận được, thật sự là nhà họ Dục vô phúc”, ông hai Dục thở dài, cảm thấy bực dọc.
Ông ta vẫn nhớ lúc đầu mình cũng khuyên can Lâm Chính, muốn anh đi khỏi đây.
Bây giờ nghĩ lại mình thật ngây thơ, đúng là không biết cái gì cả như một tên hề, xấu hổ quá đi mất.
Cuộc đánh giết vẫn còn đang tiếp tục.
Trên con đường mòn đã đầy rẫy thể, máu chảy thành sông.
Thi thể của những người đã chết đó chất đầy cả con đường mòn.
Không khí nồng nặc mùi tanh của máu, tanh đến mức người ta muốn nôn.
Người của vài thế tộc tầm trung và nhỏ đã rời đi.
Không phải họ không muốn đánh mà đã có quá nhiều người trong tộc của họ chết rồi, không còn sức đánh để tranh đoạt Thiên Sinh Đao nữa.
Họ từng tận mắt nhìn thấy một gia tộc cỡ lớn điên cuồng, bất chấp mọi thứ cướp đoạt Thiên Sinh Đao, kết quả đều bị tiêu diệt.
Vì tranh giành Thiên Sinh Đao mà hầu hết mọi người đều xin cứu viện của gia tộc tông môn mình.
Mọi người cứ liên tục ào ạt chạy đến vào trận chém giết bên trong.
Diệt tộc?
Ở đây trở nên rất dễ thấy.
Trước cám dỗ cực lớn, mọi người hoàn tòa không thể giữ được lý trí.
Ông hai Dục ngây ngốc nhìn mọi thứ, đầu óc nóng bừng.
Hình như ông ta bỗng nhận ra điều gì, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi.
“Thì ra là thế… thì ra là thế, đáng sợ thật, chắc chắn Lôi Trạch cố ý lấy Thiên Sinh Đao ra”.
“Thần binh như vậy, sao họ dễ dàng giao cho người khác được”.
“Thế nhưng họ vẫn không chút do dự lấy nó ra, thật ra cũng không phải là vì ban thưởng cho vị trí đứng đầu cuộc thi mà là để gây tranh chấp, kích động đánh giết, dẫn đến rất nhiều thế tộc tự chém giết lẫn nhau”.
Nghĩ đến đây ông hai Dục hít khí lạnh.
Tại sao vực Diệt Vong nhiều năm rồi vẫn không có thế tộc bá chủ có thể thăng cấp thành thế tộc siêu bá chủ?
E là vì thế tộc siêu bá chủ như Lôi Trạch Thiên Các ở bên trên chặn họng.
Cuộc thi lần này có vài thế tộc bá chủ tham gia, cũng có thiên tài tiềm năng vô hạn như Thần Cung Thương xuất hiện.
Họ chỉ cần một cơ hội là có thể vượt bậc, làm cho thế tộc trở thành sự tồn tại bá chủ siêu việt, địa vị ngang với Lôi Trạch.
Thế nhưng hôm nay các thế tộc bá chủ này tàn sát lẫn nhau vì trận chiến này, nguyên khí bị tổn thương, những người như Thần Cung Thương thì thiên phú bị phế, vô cùng thê thảm.
Mọi chuyện đều không liên quan đến Lôi Trạch được sao?
“Cuộc thi đó cũng chỉ là một âm mưu?”
Ông hai Dục thầm nghiến răng.
Vèo!
Bụp!
Bốp!
Vài cường giả tuyệt thế vẫn bao vây chém giết nhau quanh Thiên Sinh Đao.
Chỉ thấy Bách Độc lão nhân nôn ra máu, bị một người phụ nữ tóc đỏ phía đối diện đánh một quyền văng ra xa, đập mạnh xuống đất, sắc mặt đỏ bừng như bị trúng hỏa độc.
Ông ta còn muốn ngồi dậy nhưng liên tục nôn ra máu mấy lần, không còn bao nhiêu sức chiến đấu.
Thấy thế người phụ nữ tóc đỏ lập tức cầm lấy Thiên Sinh Đao rơi trên đống thi thể.
Nhưng sau đó lại có một người đàn ông trung niên lao đến.
Khí kình quanh người đàn ông biến thành một con hổ, khí thế hung hãn, cực kỳ hung dữ, đâm thẳng vào người phụ nữ.
Người phụ nữ vội lấy châm bạc ra búng vào người đàn ông.
Nhưng châm bạc đánh vào trên người đàn ông như đánh vào tấm sắt, không có cây nào đâm trúng.
Người phụ nữ tóc đỏ thở hổn hển, cuối cùng bị người đàn ông đánh văng ra xa.
“Mấy người không thể chạm vào Thiên Sinh Đao này”.
Người đàn ông trung niên bật cười, giơ tay lên cầm lấy Thiên Sinh Đao, sau đó định chạy ra ngoài.
Nhưng ngay khi hắn cầm Thiên Sinh Đao lên.
Bốp bốp bốp!
Một đòn tấn công như lũ xối xả bao trùm lấy nó, hàng chục châm bạc trút xuống.
Nụ cười của người đàn ông cứng đờ, ánh mắt thay đổi, vội vàng dùng khí kình để chống cự.
Thế nhưng khí kình vừa xuất hiện, xung quanh lại có mấy pháp phá khí làm khí kình của hắn vỡ tan.
“Không ổn!”
Người đàn ông biến sắc, vội lùi về sau chạy mất.
Nhưng… không kịp nữa rồi.
Vụt vụt vụt!
Cơ thể người đàn ông bị đâm thành tổ ong, lập tức bị giết chết.
Thấy thế mọi người đều sửng sốt.
Chương 3559: Liên thủ?
Bây giờ, không ai dám chủ động nhặt lại Thiên Sinh Đao.
Bởi người ta ý thức được rằng ai dám cầm thanh đao vào lúc này sẽ trở thành mục tiêu tấn công của đám đông.
Bây giờ ai ở gần Thiên Sinh Đao đều là cái gai trong mắt mọi người.
Có người mặc dù biết lấy không được Thiên Sinh Đao, nhưng cũng không muốn nhìn đối phương đoạt lấy, cho nên cũng không rời đi mà tiếp tục ở lại chém giết.
Đây đều là những kẻ đang rình rập.
Họ đang chờ cơ hội của mình.
Người phụ nữ tóc đỏ và những người khác nhận thức rõ điều này.
Một người dù mạnh đến đâu cũng không thể mạnh hơn một đội quân.
Bây giờ điều họ đang nghĩ không phải là làm thế nào để lấy đao, mà là làm thế nào để rời khỏi đây sau khi cầm đao.
Cô gái tóc đỏ nhìn trái nhìn phải, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người Bách Độc lão nhân còn đang trị thương, khàn giọng nói: “Bách Độc lão nhân, tôi và ông liên thủ, trước tiên lấy Thiên Sinh Đao, sau đó chúng ta sẽ tìm một nơi phân cao thấp giành quyền sở hữu thì sao?”
Bách Độc lão nhân đôi mắt già nua sáng lên, lập tức trịnh trọng nói: "Được! Tôi cùng cô liên thủ, lấy đao trước, lấy được rồi liền rời khỏi nơi này. Trong khoảng thời gian này, không ai được phép làm gì đối phương. Sau khi chúng ta lấy được Thiên Sinh Đao, chúng ta sẽ quyết định ai sở hữu nó bằng một trận đấu!"
"Tốt lắm! Làm thôi!"
Người phụ nữ tóc đỏ hét lên: "Yểm trợ tôi!"
Nói xong, ngay lập tức lao về phía Thiên Sinh Đao.
Thấy vậy, Bách Độc lão nhân ngưng trị thương, gầm lên một tiếng, từ trong áo choàng ném ra một lượng lớn khí độc lan tràn ra bốn phía.
"Ah!!"
Những người xung quanh lập tức la hét và vùng vẫy, vội vã rút lui.
Khung cảnh trở nên hỗn loạn vì những khí độc này.
Dù sao cũng là Bách Độc lão nhân, độc của ông ta làm sao có thể bình thường? Những người kia không thể chống lại chất độc này.
Nhưng làm như vậy, Bách Độc lão nhân khiến tất cả mũi dùi đều hướng vào mình.
"Khốn kiếp! Bách Độc lão nhân, ông dám dùng độc!"
"Đã như vậy, đừng trách tôi!"
"Giết! Trước tiên giết Bách Độc lão nhân!"
"Làm đi!"
Một nhóm cao thủ vô cùng tức giận, gầm lên và tấn công Bách Độc lão nhân.
Mặc dù có rất nhiều thế tộc và vô số giáo phái ở hiện trường, nhưng mọi người đều ngầm đồng ý không sử dụng sương độc.
Xét cho cùng, phương thức phun sương độc quy mô lớn như vậy rất khó kiểm soát, một khi vô tình làm bị thương người khác, sẽ chỉ càng gây ra nhiều thù hận.
Vì vậy, mọi người chỉ tấn công bằng kim châm hoặc kiếm.
Nhưng hành động của Bách Độc lão nhân đã hoàn toàn phá vỡ cam kết ngầm của mọi người.
Mọi người không còn đắn đo gì nữa, tất cả đều lao tới tấn công ông ta.
Bách Độc lão nhân không thể chống cự được nữa, liên tục hét lên: "Hồng Diên! Cô còn không mau tới giúp tôi! Nếu tôi chết, cô nhất định sẽ không chạy thoát!!"
Người phụ nữ tóc đỏ cầm Thiên Sinh Đao, đôi mắt nhìn chăm chú rồi lập tức vung đao về phía đó.
Keng!
Một ánh sáng trắng rực rỡ loé lên.
Dưới tác động của Thiên Sinh Đao, Bách Độc lão nhân được chữa lành tất cả các vết thương và cơ thể của ông ta trở lại nguyên vẹn như ban đầu.
"Tốt, rất tốt!"
Bách Độc lão nhân vui mừng khôn xiết, nhìn về phía Tây, hô to: "Phía Tây ít người, đi theo tôi!"
Nói xong, ông ta sử dụng một lượng lớn gai độc cùng sương độc ném vào đám người, mở ra một con đường máu.
Bất cứ ai muốn đến gần ngăn cản Bách Độc lão nhân, cơ thể chạm vào màn sương độc sẽ ngay lập tức tan chảy và chết ngay tại chỗ.
Quả là tàn ác.
"Mau ngăn cản bọn chúng!"
"Bọn chúng muốn phá vòng vây!"
Tiếng mọi người liên tục hô lên.
Lúc này, mấy bóng người giống như tia chớp lao về phía Bách Độc lão nhân trước mặt. Những người này hợp lực tạo ra một lớp cương khí bảo vệ.
Bịch!
Cơ thể của Bách Độc lão nhân đập mạnh vào lớp cương khí rồi bắn ra ngoài.
Người phụ nữ tên Hồng Diên hít một hơi thật sâu và vội vàng lùi lại.
Khi Bách Độc lão nhân đứng dậy, hai người đã bị bao vây.
"Giết chúng phá vòng vây!"
Bách Độc lão nhân nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chỉ sợ không được!"
Người phụ nữ tóc đỏ khàn khàn giọng nói.
Bách Độc lão nhân sửng sốt một lúc, ngước mắt lên và nhìn thấy ba bóng người đứng trước mặt mình.
Họ là Nông Thiên Hạo của Phạn Âm Chiến Các, Tứ Hải thánh nữ của Tứ Hải Giáo, Đông Lăng Trấn đảo chủ đảo Đông Lăng, thiếu sơn chủ của Cổ Xuyên Sơn - Cổ Thiếu Hùng.
Đó là những cao thủ mạnh nhất trong bốn gia tộc bá chủ ...
Bốn người này, người này lại đáng sợ người kia.
"Hồng Diên, để lại Thiên Sinh Đao, các người an toàn rời đi, mọi người sẽ sống trong hòa bình. Cô thấy thế nào?" Cổ Thiếu Hùng thờ ơ nhìn người phụ nữ tóc đỏ rồi nói.
“Chỉ e tôi không thể làm vậy” Hồng Diên lạnh lùng nói.
"Hai người các cô không phải là đối thủ của chúng tôi! Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng, bỏ Thiên Sinh Đao xuống, nếu không các ngươi sẽ bị băm thành nghìn mảnh!" Cổ Thiếu Hùng giọng nói càng thêm lạnh lùng.
"Bình thường hai người chúng tôi quả thực không phải là đối thủ của anh, nhưng hiện tại tôi có Thiên Sinh Đao trong tay, sao tôi phải sợ anh chứ?"
Hồng Diên lạnh lùng nói.
"Thật sao? Vậy tôi muốn xem Thiên Sinh Đao có thể cho cô bao nhiêu sức mạnh!", Nông Thiên Hạo hừ một tiếng rồi hô lên: "Mọi người, xông lên!"
"Vậy thì đừng phí lời nữa!"
Tứ Hải thánh nữ bình thản bước tới.
Cố Thiếu Hùng không khách khí nữa, vung tay lên: "Giết!"
Nói xong, tất cả những người xung quanh đều lao về phía Bách Độc lão nhân và Hồng Diên.
Hai bên giao tranh ác liệt.
Tuy nhiên, vào lúc này, một luồng khí tức đáng sợ bao trùm lấy đám đông.
Mọi người sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Trong nháy mắt, một bóng người lao vào trong đám đông.
Hồng Diên, Cổ Thiếu Hùng và những người khác đang chiến đấu dữ dội cũng giật mình, không ai trong số họ kịp phản ứng.
Bang bang bang bang...
Bọn họ đều bị đánh gục xuống đất.
Khung cảnh thật hỗn loạn.
Khi mọi người đứng lên, liền nhìn thấy một người mặc đàn ông mặc áo trắng đứng ở giữa đám người.
Người đàn ông một tay cầm Thiên Sinh Đao, yên lặng quan sát, ánh mắt đầy ý vị.
"Đãng Thiên Nhai?"
Có người thốt lên, vô cùng sửng sốt.
Chương 3560: Tôi thành toàn cho các người
Sự xuất hiện của Đãng Thiên Nhai nằm ngoại dự tính của vô số người.
Không ai ngờ người này lại xuất hiện ở đây.
Trong khoảnh khắc đó, bất luận là Hồng Diên, Cổ Thiếu Hùng, Tứ Hải thánh nữ, Bách Độc lão nhân, v.v., vẻ mặt đều vô cùng khó coi.
Sự xuất hiện của người này có thể nói là một biến số rất lớn.
"Đao tốt! Đao tốt. . ."
Lúc này, Đãng Thiên Nhai đột nhiên lên tiếng, mắt không thèm nhìn những người xung quanh.
"Đãng thiên tài, không ngờ anh lại xuất hiện ở đây!" Hồng Diên khẽ thở hắt ra một hơi, khàn khàn giọng nói: "Đao này thật thích hợp với thiên tài”.
"Tôi thích điều cô vừa nói, nhưng tôi không ưa các người”.
Đãng Thiên Nhai cầm Thiên Sinh Đao, lạnh lùng nói: "Trong cuộc thi đấu, các người để một kẻ ngoại vực giành vị trí quán quân, còn lũ khốn các ngươi chỉ đứng ngoài quan sát. Thật khiến người khác thất vọng, các người không biết giữ thể diện cho vực Diệt Vong. Giờ lại vì Thiên Sinh Đao này mà chém giết lẫn nhau. Như vậy có khác gì đám súc sinh hay không?”
Những lời này vô cùng khó nghe, nhưng mọi người không dám bác bỏ.
Dù gì trước mặt họ là thiên tài xếp hạng bốn.
Sức mạnh của các thiên tài trong top bốn có thể nói là thần thông quảng đại, uy chấn vô song.
Trong vực Diệt Vong, các thế tộc có khả năng cao nhất để thăng cấp thành thế tộc bá chủ là thế tộc của bốn thiên tài hàng đầu này.
Ai nấy sa sầm mặt lại, không dám hé răng nửa lời.
"Tránh ra”.
Đãng Thiên Nhai lạnh lùng nói.
Lần này, hắn không chỉ tới đây để lấy thanh đao mà còn để tính sổ với “người ngoại vực” kia.
Vì vậy, hắn không có thời gian để tiếp chuyện với những người này.
Chỉ là sau khi hắn nói ra lời này, những người có mặt tại đó vẫn thờ ơ như cũ, tiếp tục vây quanh Đãng Thiên Nhai, trong mắt lộ ra vẻ tham lam và giận dữ.
"Gì vậy?"
Đãng Thiên Nhai nhìn thấy sự kỳ lạ trong mắt đám người, cau mày và khàn giọng nói: "Lẽ nào tôi đã quá nhân từ? Cho nên các người coi thường khả năng của tôi??"
"Chúng tôi không có ý chống lại anh, nhưng đây là một thanh đao ai cũng muốn, anh làm sao có thể mang nó đi như vậy?", một người trong đám đông lên tiếng.
"Nói cách khác, anh đang ép tôi giết hết tất cả những kẻ ở đây?" Đãng Thiên Nhai nhíu mày.
Tim mọi người đập thình thịch, nhưng… họ vẫn im lặng.
"Tốt! Tốt! Tốt lắm!"
Đãng Thiên Nhai hít sâu một hơi, ánh mắt thâm sâu khó dò, cười nhạt nói: "Vậy thì, các người động thủ đi. Muốn thanh đao này sao, tới lấy đi!"
Dứt lời, hắn cắm mạnh Thiên Sinh Đao xuống đất.
Mọi người run lên.
"Mọi người, chúng ta liên thủ, lấy đao đi trước!"
Hồng Diên hét lên.
Mọi người cùng nhau lao về phía Đãng Thiên Nhai.
Nhưng Đãng Thiên Nhai ra tay nhanh như tia chớp, nhanh chóng rút ra hai cây kim châm bên hông, bắn ra.
Vút vút...
Một vầng trăng tròn xuất hiện.
Những người xung quanh lập tức ngã xuống đất, thân thể đột nhiên co giật, sau đó bắt đầu nứt ra thành trăm mảnh, chết ngay tại chỗ.
"Ah??"
Những người phía sau sợ tới mức hoảng loạn.
Chuyện gì thế này? ?
"Các người muốn chết? Tôi sẽ cho các người toại nguyện!"
Đãng Thiên Nhai bình tĩnh nói, vọt nhảy lên không trung. Ngân Long Châm Thích trong tay xoay tròn như một bông hoa, sau đó đột nhiên phóng xuống dưới đất.
Vút! Vút! Vút
Hai cây kim châm biến thành hai con rồng bạc đáng sợ, lao vào trong đám người như một chiếc tàu con thoi.
Vô số người bị đâm trúng ngực và cổ họng, lập tức chết thảm.
Trong chớp mắt, gần trăm người chết.
Hồng Diên và những người khác đồng tử nở to, da đầu tê dại, cả người run rẩy.
Đây là sức mạnh của thiên tài đứng hạng tư sao?
Bên ngoài con đường nhỏ. Đội quân tinh nhuệ của các thế lực Ác Phong Xuyên, Thiên Vấn Tông cũng đã có mặt.
Xuyên chủ Ác Phong Xuyên và tông chủ Thiên Vấn Tông cũng đều quan sát từ ngọn núi gần đó. Họ không định can dự vào.
Rõ ràng bọn họ thấy làm ngư ông đắc lợi mới là lựa chọn tốt nhất. Đúng lúc này xuyên chủ Ác Phong Xuyên nín thở, giống như nhìn thấy thứ gì đó. Ông ta nhìn về phía con đường nhỏ.
Một người cưỡi ngựa xuất hiện. Người này có phong thái vô cùng ung dung trong bộ quần áo màu trắng, mái tóc dài buông và cùng ngũ quan tinh tế giống như một bức họa vậy.
Điều khiến người khác phải chú ý đó là eo của người này có một chiếc dùi đâm, trên chiếc dùi có hình rồng. Dù được treo ở eo nhưng vật đó cũng phát ra ánh sáng vô cùng lấp lánh.
Xuyên chủ tái mặt. Người của Thiên Vấn Tông cũng phát hiện ra bèn nói: “Tông chủ mau nhìn phía bên đó”.
Tông chủ lập tức nhìn và đanh mặt: “Đó là Đãng Thiên Nhai sao?”
Tông chủ nhìn người đó và nói.
“Cái gì?”, Ái Nhiễm bàng hoàng.
“Anh kiệt xếp thứ tư? Hừ, lẽ nào người này cũng có hứng thú với Thiên Sinh Đao?”
Thần Cung Thương siết nắm đấm, đôi mắt lạnh như băng. Hắn luôn coi Đãng Thiên Nhai là mục tiêu. Thế nhưng trong cuộc chiến lần này hắn đã hiểu ra khoảng cách giữa hắn và Đãng Thiên Nhai là quá lớn.
“Thực ra từ lúc đầu thực lực giữa các anh kiệt đã có sự đứt đoạn rồi. Tôi và Đãng Thiên Nhai lúc giao đấu, hắn chỉ dùng một chiêu đã đánh bại được tôi rồi. Nếu anh muốn thay thế vị trí của anh ta, chiến thắng anh ta thì rất khó, phải có cơ duyên”, Nguyên Huyền Tâm có vẻ nhận ra sự bất cam của Thần Cung Thương nên đã lên tiếng. Thần Cung Thương đương nhiên biết điều đó.
“Cơ duyên sao? Hừ giờ tôi giống như con chó què còn gì cơ duyên nữa? Giờ Lâm Chính sống chết chưa biết thế nào, cơ hội hồi phục thiên phú duy nhất của tôi có thê sẽ không còn thì làm gì còn hi vọng có thể đối kháng được với Đãng Thiên Nhai?”, Thần Thương Cung cười chua chát.
Nguyên Huyền Tâm không nói gì. Lúc này Đãng Thiên Nhai có vẻ đã để ý thấy Thần Cung Thương nên dừng ngựa.
Hắn tỏ vẻ vô cùng khinh thường: “Thần Thương Cung”.
“Chào Đãng anh kiệt", Thần Thương Cung chắp tay.
“Tôi nghe nói rồi, tôi tưởng anh cũng là một trong những anh kiệt của vực Diệt Vong cơ không ngờ anh không những thua kẻ ngoại vực đó mà còn quỳ trước mặt hắn, tát thẳng vào mặt người của vực Diệt Vong. Đúng là mất sạch thể diện”, Đãng Thiên Nhai điềm đạm nói.
“Đãng anh kiệt, người ngoại vực đó rất phi phàm, đến cả Thất Tu La của Thiên Thần Điện còn không phải là đối thủ của anh ta. Thương anh kiệt bị thua cũng là hợp lý thôi”, Nguyên Huyền Tâm vội giải thích.
“Thua là thua còn phải tìm cớ làm gì để người khác rủ lòng thương hại?”
Đãng Thiên Hai lắc đầu, sau đó đưa tay ra: “Giao ra đây”.
“Giao cái gì?”, Thần Cung Thương giật mình.
“Anh Kiệt Lệnh của anh. Loại người như anh không xứng làm anh kiệt, tôi đại diện cho bảy anh kiệt loại anh ra khỏi danh sách”, Đãng Thiên Nhai nói.
“Anh”.
Thần Cung Thương tức run người: “Đãng Thiên Nhai, anh đừng có sỉ nhục người khác’.
“Sỉ nhục? Anh cũng xứng sao?”, Đãng Thiên Nhai hừ giọng và phất tay.
Vụt...Vô số châm khí được phóng ra. Thần Cung Thương tái mặt, vội né đòn.
Thế nhưng tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh, mắt thường không thể nhìn thấy được huống hồ là sự phản ứng của cơ thể.
Trong nháy mắt hai chân của Thần Cung Thương bị trúng châm, anh ta quỳ phụp xuống.
Đãng Thiên Nhai xuống ngựa, đạp lên vai của Thần Cung Thương. Thần Cung Thương trợn mắt, điên cuồng giãy giụa nhưng vô ích.
Châm của Đãng Thiên Nhai đã khống chế hắn. Hắn chỉ có thể trơ mắt ra chịu nhục...
chương 3557: Tôi sẽ khiến anh tâm phục khẩu phục
“Cậu chủ Thương”.
“Thiên tài Đãng, đừng làm cậu chủ Thương nhà tôi bị thương”.
Người thế gia Thần Cung đều chạy đến bao vây lấy Đãng Thiên Nhai, ai nấy cũng vô cùng lo lắng.
“Đều giải tán hết cho tôi”.
Nguyên Huyền Tâm cực kỳ sợ hãi lập tức quát.
Mọi người sửng sốt, nhìn thấy là Nguyên Huyền Tâm thì hơi do dự.
“Đều tản ra hết đi”.
Gia chủ thế gia Thần Cung bước đến lạnh lùng nói.
Lúc này mọi người lùi lại.
“Thiên tài Đãng, xin hãy nể mặt thế gia Thần Cung bỏ qua cho con trai tôi, con trai tôi không biết nên vô lễ với cậu, mong cậu rộng lượng đừng trách”.
Gia chủ Thần Cung chắp tay lại nói.
Ông ta biết rõ năng lực của Đãng Thiên Nhai.
Người như thế này không phải là người thế gia Thần Cung có thể chống đối.
Chưa kể thực lực của bản thân Đãng Thiên Nhai đáng sợ thế nào, chỉ riêng thế lực phía sau hắn đã không phải là thế lực mà người thường có thể đối phó.
Đối mặt với người như vậy, thà chịu thiệt một chút, mất mặt một chút cũng không thể chọc vào.
Thế nhưng Đãng Thiên Nhai dường như cũng xem thường gia chủ Thần Cung, mặt không cảm xúc nói: “Nể mặt thế gia Thần Cung ư? Hừ, thế gia Thần Cung là cái thá gì mà cũng dám đòi tôi giữ thể diện?”
Dứt lời, hắn dùng sức đạp Thần Cung Thương dưới đất, một chân giẫm lên đầu Thần Cung Thương.
“Khốn nạn!”
“Giết!”
Mọi người không chịu được nữa, gào lên rồi xông đến.
“Dừng tay lại cho tôi”.
Nguyên Huyền Tâm gào lên, ngăn người thế gia Thần Cung lại.
“Thiên tài Nguyên, cô mau tránh ra”.
Người thế gia Thần Cung nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nghe đây, nếu mọi người không muốn chết thì dừng lại hết cho tôi, nếu dám mạo phạm lần nữa thì đừng nói là mạng sống của mọi người, ngay cả mạng của thiên tài Thương cũng không giữ được đâu”, Nguyên Huyền Tâm nói.
Mọi người lo sợ, thấy vẻ mặt Nguyên Huyền Tâm vừa tức giận vừa lo lắng, họ đều do dự.
Lúc này Thần Cung Thương cũng cất tiếng nói.
“Mọi người… đều… lùi lại…”
Thần Cung Thương gian nan nói, cho dù hắn liều mạng giãy giụa nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của Đãng Thiên Nhai.
“Cậu chủ!”
Người Thần Cung Thương nước mắt giàn giụa, đều quỳ xuống đất bật khóc.
“Xem ra anh vẫn còn biết nghĩ cho những người này, anh biết nếu mấy người này dám xông lên chắc chắn chỉ có con đường chết, cho nên không cho phép chúng lao đến. Nhưng anh cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho chúng sao?”, mặt Đãng Thiên Nhai không đổi sắc nói: “Trong mắt tôi, chúng đều là tội đồ của vực Diệt Vong giống anh, anh đáng chết, chúng cũng đáng chết”.
Dứt lời, chân Đãng Thiên Nhai dùng sức đạp mạnh lên đầu Thần Cung Thương.
Cảm giác áp bức cực lớn khiến Thần Cung Thương cực kỳ đau đớn, mặt cũng đỏ bừng.
Hắn biết nếu không tự cứu mình ra thì chắc chắn sẽ chết, không còn cách nào khác đành nghiến răng nói: “Đãng Thiên Nhai, anh cứ phải làm trời làm đất trước mặt tôi thế à? Nếu anh có bản lĩnh thật thì đi tìm người ngoại vực kia đi”.
“Ồ?”
Đãng Thiên Nhai nhìn hắn: “Anh muốn dùng kế khích tướng để bảo vệ mạng sống của mình sao?”
“Mặc kệ anh nói thế nào cũng được, tôi nói cho anh biết! Đãng Thiên Nhai, tôi từng đánh với tên ngoại vực kia, tôi biết thực lực của người ngoại vực đó mạnh đến cỡ nào, anh có thể đánh bại tôi nhưng anh chưa chắc có thể đánh bại người ngoại vực đó. Nếu anh gặp phải người đó, anh nghĩ anh sẽ không làm mất mặt vực Diệt Vong sao? Anh nghĩ anh nhất định có thể thắng hắn sao? Nằm mơ đi”.
“Xem ra anh không phục tôi?”
“Phải đấy, tôi không phục anh! Tôi chết không tiếc, muốn giết muốn chém là tùy anh, chỉ tiếc là tôi không thể nhìn thấy khoảnh khắc người ngoại vực đó giẫm đạp anh dưới chân, tôi không cam lòng”, Thần Cung Thương trầm giọng nói, dáng vẻ tràn đầy tức giận.
Vừa dứt lời, cái chân đạp lên đầu hắn lập tức nhấc lên.
Thần Cung Thương ngẩng đầu.
Nhưng chỉ thấy Đãng Thiên Nhai xoay người, nhảy lên ngựa.
“Khích tướng hay đấy! Thần Cung Thương, tôi cứ tưởng anh không có đầu óc, hôm nay xem ra là tôi lầm rồi”, Đãng Thiên Nhai từ trên cao nhìn xuống.
Thần Cung Thương ngồi dậy, trợn mắt nhìn hắn.
“Nhưng tôi vẫn trúng kế của anh, dù sao nếu không thể khiến anh tâm phục khẩu phục mà chết, tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối. Vậy thì chính tay tôi sẽ giết người ngoại vực đó để rửa sạch nỗi nhục nhã mà anh khiến người vực Diệt Vong phải chịu, sau đó để anh chết mà không thấy tiếc”, Đãng Thiên Nhai nói.
“Vậy thì tôi không còn gì để nói”, Thần Cung Thương nói.
“Người ngoại vực đó ở đâu?”, Đãng Thiên Nhai không cảm xúc nói.
“Ở trong đó, người ngoại vực giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi, tay cầm Thiên Sinh Đao, bây giờ đã bị người vực Diệt Vong bao vây, có mọc cánh cũng khó thoát. Nhưng bọn tôi không biết người đó sống hay chết, nếu thiên tài Đãng muốn tiêu diệt người ngoại vực kia, chỉ cần đánh vào trong rồi thăm dò là được”.
Lập tức có người thế gia Thần Cung nói.
“Câm miệng!”
Thần Cung Thương biến sắc lập tức quát.
“Cậu chủ, tôi chỉ vì muốn cứu anh”.
Người đó bất lực nói.
Thần Cung Thương nghẹn họng.
“Sao nào? Anh đau lòng cho người ngoại vực đó à? Hừ, không ngờ người ngoại vực đó lại đánh gục được anh, thú vị đấy”.
Đãng Thiên Nhai tỏ vẻ thờ ơ, sau đó quất ngựa chạy đến con đường mòn.
Thần Cung Thương mặt mày tỏ vẻ lo lắng, thầm nghiến răng.
Ái Nhiễm cách đó không xa thở dài, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
“Lần này cậu Lâm lành ít dữ nhiều rồi”, tông chủ Thanh Huyền Tông cười khổ nói.
“Có thiên tài hạng bốn ra tay, anh Lâm chắc chắn không còn đường sống”.
“Cô Ái Nhiễm, chúng ta đi thôi”.
“Muốn đi thì mọi người đi là được, cứ mặc tôi”.
Ái Nhiễm lạnh lùng nói, sau đó đột nhiên cất bước cũng chạy vào con đường mòn.
“Ái Nhiễm! Ái Nhiễm!”
Tông chủ Thanh Huyền Tông vội vàng gọi.
Thế nhưng Ái Nhiễm không quan tâm.
“Điên rồi! Nó điên rồi”.
“Cô ấy sẽ không nghĩ mình có thể cứu được anh Lâm đấy chứ?”
“Chỉ dựa vào mấy người chúng ta, đến đó chỉ đâm đầu vào chỗ chết, lẽ nào cô ta không biết sao?”
“Sư phụ, nên làm gì đây?”
Nam Phong lo lắng hỏi.
Mọi người đều quay sang nhìn tông chủ Thanh Huyền Tông.
Tông chủ Thanh Huyền Tông nghiến răng, do dự một lúc bỗng sầm mặt nói: “Đi, vào trong xem thử, nếu tìm được cậu Lâm, nhanh chóng dẫn cậu ấy đi, bất chấp tất cả”.
Dứt lời, ông ta dẫn người chạy vào.
Người của mấy thế tộc phía sau nhìn nhau.
Nhưng cuối cùng họ vẫn không ra tay.
Dù sao ngay cả Đãng Thiên Nhai cũng đã đến.
Nếu họ vào trong thì là đang đối đầu với Đãng Thiên Nhai, vậy thì hậu quả sau đó có thể là bị diệt tộc.
“Bố, làm sao đây?”, Nam Hạnh Nhi lau nước mắt hỏi.
“Bây giờ… chỉ có thể nghe theo mệnh trời”.
Thành chủ Nam Ly Thành lắc đầu thở dài.
Chương 3558: Tranh đoạt ác liệt
Lâm Chính hoàn toàn không biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này anh ngồi xếp bằng trên con đường mòn, như một bức tượng bất động.
Vì phía sau anh là đường đến vùng đất Tu Di, không còn đường đi nữa, xung quanh không có ai, cũng không bị làm phiền.
Ông hai Dục đứng ở một bên lặng lẽ quan sát.
Mặc dù ông ta không tin Lâm Chính có thể dựa vào việc tăng thực lực này giành được Thiên Sinh Đạo, nhưng ông ta rất mong đợi Lâm Chính sau khi tăng thực lực sẽ thể hiện được thực lực thế nào.
“Mặc dù người này là người ngoại vực nhưng thuật châm cứu của cậu ta rất huyền bí, đến mức người thường không thể hiểu được. Đại ca không chọn người này đại diện cho nhà họ Dục chúng ta ra trận được, thật sự là nhà họ Dục vô phúc”, ông hai Dục thở dài, cảm thấy bực dọc.
Ông ta vẫn nhớ lúc đầu mình cũng khuyên can Lâm Chính, muốn anh đi khỏi đây.
Bây giờ nghĩ lại mình thật ngây thơ, đúng là không biết cái gì cả như một tên hề, xấu hổ quá đi mất.
Cuộc đánh giết vẫn còn đang tiếp tục.
Trên con đường mòn đã đầy rẫy thể, máu chảy thành sông.
Thi thể của những người đã chết đó chất đầy cả con đường mòn.
Không khí nồng nặc mùi tanh của máu, tanh đến mức người ta muốn nôn.
Người của vài thế tộc tầm trung và nhỏ đã rời đi.
Không phải họ không muốn đánh mà đã có quá nhiều người trong tộc của họ chết rồi, không còn sức đánh để tranh đoạt Thiên Sinh Đao nữa.
Họ từng tận mắt nhìn thấy một gia tộc cỡ lớn điên cuồng, bất chấp mọi thứ cướp đoạt Thiên Sinh Đao, kết quả đều bị tiêu diệt.
Vì tranh giành Thiên Sinh Đao mà hầu hết mọi người đều xin cứu viện của gia tộc tông môn mình.
Mọi người cứ liên tục ào ạt chạy đến vào trận chém giết bên trong.
Diệt tộc?
Ở đây trở nên rất dễ thấy.
Trước cám dỗ cực lớn, mọi người hoàn tòa không thể giữ được lý trí.
Ông hai Dục ngây ngốc nhìn mọi thứ, đầu óc nóng bừng.
Hình như ông ta bỗng nhận ra điều gì, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi.
“Thì ra là thế… thì ra là thế, đáng sợ thật, chắc chắn Lôi Trạch cố ý lấy Thiên Sinh Đao ra”.
“Thần binh như vậy, sao họ dễ dàng giao cho người khác được”.
“Thế nhưng họ vẫn không chút do dự lấy nó ra, thật ra cũng không phải là vì ban thưởng cho vị trí đứng đầu cuộc thi mà là để gây tranh chấp, kích động đánh giết, dẫn đến rất nhiều thế tộc tự chém giết lẫn nhau”.
Nghĩ đến đây ông hai Dục hít khí lạnh.
Tại sao vực Diệt Vong nhiều năm rồi vẫn không có thế tộc bá chủ có thể thăng cấp thành thế tộc siêu bá chủ?
E là vì thế tộc siêu bá chủ như Lôi Trạch Thiên Các ở bên trên chặn họng.
Cuộc thi lần này có vài thế tộc bá chủ tham gia, cũng có thiên tài tiềm năng vô hạn như Thần Cung Thương xuất hiện.
Họ chỉ cần một cơ hội là có thể vượt bậc, làm cho thế tộc trở thành sự tồn tại bá chủ siêu việt, địa vị ngang với Lôi Trạch.
Thế nhưng hôm nay các thế tộc bá chủ này tàn sát lẫn nhau vì trận chiến này, nguyên khí bị tổn thương, những người như Thần Cung Thương thì thiên phú bị phế, vô cùng thê thảm.
Mọi chuyện đều không liên quan đến Lôi Trạch được sao?
“Cuộc thi đó cũng chỉ là một âm mưu?”
Ông hai Dục thầm nghiến răng.
Vèo!
Bụp!
Bốp!
Vài cường giả tuyệt thế vẫn bao vây chém giết nhau quanh Thiên Sinh Đao.
Chỉ thấy Bách Độc lão nhân nôn ra máu, bị một người phụ nữ tóc đỏ phía đối diện đánh một quyền văng ra xa, đập mạnh xuống đất, sắc mặt đỏ bừng như bị trúng hỏa độc.
Ông ta còn muốn ngồi dậy nhưng liên tục nôn ra máu mấy lần, không còn bao nhiêu sức chiến đấu.
Thấy thế người phụ nữ tóc đỏ lập tức cầm lấy Thiên Sinh Đao rơi trên đống thi thể.
Nhưng sau đó lại có một người đàn ông trung niên lao đến.
Khí kình quanh người đàn ông biến thành một con hổ, khí thế hung hãn, cực kỳ hung dữ, đâm thẳng vào người phụ nữ.
Người phụ nữ vội lấy châm bạc ra búng vào người đàn ông.
Nhưng châm bạc đánh vào trên người đàn ông như đánh vào tấm sắt, không có cây nào đâm trúng.
Người phụ nữ tóc đỏ thở hổn hển, cuối cùng bị người đàn ông đánh văng ra xa.
“Mấy người không thể chạm vào Thiên Sinh Đao này”.
Người đàn ông trung niên bật cười, giơ tay lên cầm lấy Thiên Sinh Đao, sau đó định chạy ra ngoài.
Nhưng ngay khi hắn cầm Thiên Sinh Đao lên.
Bốp bốp bốp!
Một đòn tấn công như lũ xối xả bao trùm lấy nó, hàng chục châm bạc trút xuống.
Nụ cười của người đàn ông cứng đờ, ánh mắt thay đổi, vội vàng dùng khí kình để chống cự.
Thế nhưng khí kình vừa xuất hiện, xung quanh lại có mấy pháp phá khí làm khí kình của hắn vỡ tan.
“Không ổn!”
Người đàn ông biến sắc, vội lùi về sau chạy mất.
Nhưng… không kịp nữa rồi.
Vụt vụt vụt!
Cơ thể người đàn ông bị đâm thành tổ ong, lập tức bị giết chết.
Thấy thế mọi người đều sửng sốt.
Chương 3559: Liên thủ?
Bây giờ, không ai dám chủ động nhặt lại Thiên Sinh Đao.
Bởi người ta ý thức được rằng ai dám cầm thanh đao vào lúc này sẽ trở thành mục tiêu tấn công của đám đông.
Bây giờ ai ở gần Thiên Sinh Đao đều là cái gai trong mắt mọi người.
Có người mặc dù biết lấy không được Thiên Sinh Đao, nhưng cũng không muốn nhìn đối phương đoạt lấy, cho nên cũng không rời đi mà tiếp tục ở lại chém giết.
Đây đều là những kẻ đang rình rập.
Họ đang chờ cơ hội của mình.
Người phụ nữ tóc đỏ và những người khác nhận thức rõ điều này.
Một người dù mạnh đến đâu cũng không thể mạnh hơn một đội quân.
Bây giờ điều họ đang nghĩ không phải là làm thế nào để lấy đao, mà là làm thế nào để rời khỏi đây sau khi cầm đao.
Cô gái tóc đỏ nhìn trái nhìn phải, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người Bách Độc lão nhân còn đang trị thương, khàn giọng nói: “Bách Độc lão nhân, tôi và ông liên thủ, trước tiên lấy Thiên Sinh Đao, sau đó chúng ta sẽ tìm một nơi phân cao thấp giành quyền sở hữu thì sao?”
Bách Độc lão nhân đôi mắt già nua sáng lên, lập tức trịnh trọng nói: "Được! Tôi cùng cô liên thủ, lấy đao trước, lấy được rồi liền rời khỏi nơi này. Trong khoảng thời gian này, không ai được phép làm gì đối phương. Sau khi chúng ta lấy được Thiên Sinh Đao, chúng ta sẽ quyết định ai sở hữu nó bằng một trận đấu!"
"Tốt lắm! Làm thôi!"
Người phụ nữ tóc đỏ hét lên: "Yểm trợ tôi!"
Nói xong, ngay lập tức lao về phía Thiên Sinh Đao.
Thấy vậy, Bách Độc lão nhân ngưng trị thương, gầm lên một tiếng, từ trong áo choàng ném ra một lượng lớn khí độc lan tràn ra bốn phía.
"Ah!!"
Những người xung quanh lập tức la hét và vùng vẫy, vội vã rút lui.
Khung cảnh trở nên hỗn loạn vì những khí độc này.
Dù sao cũng là Bách Độc lão nhân, độc của ông ta làm sao có thể bình thường? Những người kia không thể chống lại chất độc này.
Nhưng làm như vậy, Bách Độc lão nhân khiến tất cả mũi dùi đều hướng vào mình.
"Khốn kiếp! Bách Độc lão nhân, ông dám dùng độc!"
"Đã như vậy, đừng trách tôi!"
"Giết! Trước tiên giết Bách Độc lão nhân!"
"Làm đi!"
Một nhóm cao thủ vô cùng tức giận, gầm lên và tấn công Bách Độc lão nhân.
Mặc dù có rất nhiều thế tộc và vô số giáo phái ở hiện trường, nhưng mọi người đều ngầm đồng ý không sử dụng sương độc.
Xét cho cùng, phương thức phun sương độc quy mô lớn như vậy rất khó kiểm soát, một khi vô tình làm bị thương người khác, sẽ chỉ càng gây ra nhiều thù hận.
Vì vậy, mọi người chỉ tấn công bằng kim châm hoặc kiếm.
Nhưng hành động của Bách Độc lão nhân đã hoàn toàn phá vỡ cam kết ngầm của mọi người.
Mọi người không còn đắn đo gì nữa, tất cả đều lao tới tấn công ông ta.
Bách Độc lão nhân không thể chống cự được nữa, liên tục hét lên: "Hồng Diên! Cô còn không mau tới giúp tôi! Nếu tôi chết, cô nhất định sẽ không chạy thoát!!"
Người phụ nữ tóc đỏ cầm Thiên Sinh Đao, đôi mắt nhìn chăm chú rồi lập tức vung đao về phía đó.
Keng!
Một ánh sáng trắng rực rỡ loé lên.
Dưới tác động của Thiên Sinh Đao, Bách Độc lão nhân được chữa lành tất cả các vết thương và cơ thể của ông ta trở lại nguyên vẹn như ban đầu.
"Tốt, rất tốt!"
Bách Độc lão nhân vui mừng khôn xiết, nhìn về phía Tây, hô to: "Phía Tây ít người, đi theo tôi!"
Nói xong, ông ta sử dụng một lượng lớn gai độc cùng sương độc ném vào đám người, mở ra một con đường máu.
Bất cứ ai muốn đến gần ngăn cản Bách Độc lão nhân, cơ thể chạm vào màn sương độc sẽ ngay lập tức tan chảy và chết ngay tại chỗ.
Quả là tàn ác.
"Mau ngăn cản bọn chúng!"
"Bọn chúng muốn phá vòng vây!"
Tiếng mọi người liên tục hô lên.
Lúc này, mấy bóng người giống như tia chớp lao về phía Bách Độc lão nhân trước mặt. Những người này hợp lực tạo ra một lớp cương khí bảo vệ.
Bịch!
Cơ thể của Bách Độc lão nhân đập mạnh vào lớp cương khí rồi bắn ra ngoài.
Người phụ nữ tên Hồng Diên hít một hơi thật sâu và vội vàng lùi lại.
Khi Bách Độc lão nhân đứng dậy, hai người đã bị bao vây.
"Giết chúng phá vòng vây!"
Bách Độc lão nhân nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chỉ sợ không được!"
Người phụ nữ tóc đỏ khàn khàn giọng nói.
Bách Độc lão nhân sửng sốt một lúc, ngước mắt lên và nhìn thấy ba bóng người đứng trước mặt mình.
Họ là Nông Thiên Hạo của Phạn Âm Chiến Các, Tứ Hải thánh nữ của Tứ Hải Giáo, Đông Lăng Trấn đảo chủ đảo Đông Lăng, thiếu sơn chủ của Cổ Xuyên Sơn - Cổ Thiếu Hùng.
Đó là những cao thủ mạnh nhất trong bốn gia tộc bá chủ ...
Bốn người này, người này lại đáng sợ người kia.
"Hồng Diên, để lại Thiên Sinh Đao, các người an toàn rời đi, mọi người sẽ sống trong hòa bình. Cô thấy thế nào?" Cổ Thiếu Hùng thờ ơ nhìn người phụ nữ tóc đỏ rồi nói.
“Chỉ e tôi không thể làm vậy” Hồng Diên lạnh lùng nói.
"Hai người các cô không phải là đối thủ của chúng tôi! Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng, bỏ Thiên Sinh Đao xuống, nếu không các ngươi sẽ bị băm thành nghìn mảnh!" Cổ Thiếu Hùng giọng nói càng thêm lạnh lùng.
"Bình thường hai người chúng tôi quả thực không phải là đối thủ của anh, nhưng hiện tại tôi có Thiên Sinh Đao trong tay, sao tôi phải sợ anh chứ?"
Hồng Diên lạnh lùng nói.
"Thật sao? Vậy tôi muốn xem Thiên Sinh Đao có thể cho cô bao nhiêu sức mạnh!", Nông Thiên Hạo hừ một tiếng rồi hô lên: "Mọi người, xông lên!"
"Vậy thì đừng phí lời nữa!"
Tứ Hải thánh nữ bình thản bước tới.
Cố Thiếu Hùng không khách khí nữa, vung tay lên: "Giết!"
Nói xong, tất cả những người xung quanh đều lao về phía Bách Độc lão nhân và Hồng Diên.
Hai bên giao tranh ác liệt.
Tuy nhiên, vào lúc này, một luồng khí tức đáng sợ bao trùm lấy đám đông.
Mọi người sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Trong nháy mắt, một bóng người lao vào trong đám đông.
Hồng Diên, Cổ Thiếu Hùng và những người khác đang chiến đấu dữ dội cũng giật mình, không ai trong số họ kịp phản ứng.
Bang bang bang bang...
Bọn họ đều bị đánh gục xuống đất.
Khung cảnh thật hỗn loạn.
Khi mọi người đứng lên, liền nhìn thấy một người mặc đàn ông mặc áo trắng đứng ở giữa đám người.
Người đàn ông một tay cầm Thiên Sinh Đao, yên lặng quan sát, ánh mắt đầy ý vị.
"Đãng Thiên Nhai?"
Có người thốt lên, vô cùng sửng sốt.
Chương 3560: Tôi thành toàn cho các người
Sự xuất hiện của Đãng Thiên Nhai nằm ngoại dự tính của vô số người.
Không ai ngờ người này lại xuất hiện ở đây.
Trong khoảnh khắc đó, bất luận là Hồng Diên, Cổ Thiếu Hùng, Tứ Hải thánh nữ, Bách Độc lão nhân, v.v., vẻ mặt đều vô cùng khó coi.
Sự xuất hiện của người này có thể nói là một biến số rất lớn.
"Đao tốt! Đao tốt. . ."
Lúc này, Đãng Thiên Nhai đột nhiên lên tiếng, mắt không thèm nhìn những người xung quanh.
"Đãng thiên tài, không ngờ anh lại xuất hiện ở đây!" Hồng Diên khẽ thở hắt ra một hơi, khàn khàn giọng nói: "Đao này thật thích hợp với thiên tài”.
"Tôi thích điều cô vừa nói, nhưng tôi không ưa các người”.
Đãng Thiên Nhai cầm Thiên Sinh Đao, lạnh lùng nói: "Trong cuộc thi đấu, các người để một kẻ ngoại vực giành vị trí quán quân, còn lũ khốn các ngươi chỉ đứng ngoài quan sát. Thật khiến người khác thất vọng, các người không biết giữ thể diện cho vực Diệt Vong. Giờ lại vì Thiên Sinh Đao này mà chém giết lẫn nhau. Như vậy có khác gì đám súc sinh hay không?”
Những lời này vô cùng khó nghe, nhưng mọi người không dám bác bỏ.
Dù gì trước mặt họ là thiên tài xếp hạng bốn.
Sức mạnh của các thiên tài trong top bốn có thể nói là thần thông quảng đại, uy chấn vô song.
Trong vực Diệt Vong, các thế tộc có khả năng cao nhất để thăng cấp thành thế tộc bá chủ là thế tộc của bốn thiên tài hàng đầu này.
Ai nấy sa sầm mặt lại, không dám hé răng nửa lời.
"Tránh ra”.
Đãng Thiên Nhai lạnh lùng nói.
Lần này, hắn không chỉ tới đây để lấy thanh đao mà còn để tính sổ với “người ngoại vực” kia.
Vì vậy, hắn không có thời gian để tiếp chuyện với những người này.
Chỉ là sau khi hắn nói ra lời này, những người có mặt tại đó vẫn thờ ơ như cũ, tiếp tục vây quanh Đãng Thiên Nhai, trong mắt lộ ra vẻ tham lam và giận dữ.
"Gì vậy?"
Đãng Thiên Nhai nhìn thấy sự kỳ lạ trong mắt đám người, cau mày và khàn giọng nói: "Lẽ nào tôi đã quá nhân từ? Cho nên các người coi thường khả năng của tôi??"
"Chúng tôi không có ý chống lại anh, nhưng đây là một thanh đao ai cũng muốn, anh làm sao có thể mang nó đi như vậy?", một người trong đám đông lên tiếng.
"Nói cách khác, anh đang ép tôi giết hết tất cả những kẻ ở đây?" Đãng Thiên Nhai nhíu mày.
Tim mọi người đập thình thịch, nhưng… họ vẫn im lặng.
"Tốt! Tốt! Tốt lắm!"
Đãng Thiên Nhai hít sâu một hơi, ánh mắt thâm sâu khó dò, cười nhạt nói: "Vậy thì, các người động thủ đi. Muốn thanh đao này sao, tới lấy đi!"
Dứt lời, hắn cắm mạnh Thiên Sinh Đao xuống đất.
Mọi người run lên.
"Mọi người, chúng ta liên thủ, lấy đao đi trước!"
Hồng Diên hét lên.
Mọi người cùng nhau lao về phía Đãng Thiên Nhai.
Nhưng Đãng Thiên Nhai ra tay nhanh như tia chớp, nhanh chóng rút ra hai cây kim châm bên hông, bắn ra.
Vút vút...
Một vầng trăng tròn xuất hiện.
Những người xung quanh lập tức ngã xuống đất, thân thể đột nhiên co giật, sau đó bắt đầu nứt ra thành trăm mảnh, chết ngay tại chỗ.
"Ah??"
Những người phía sau sợ tới mức hoảng loạn.
Chuyện gì thế này? ?
"Các người muốn chết? Tôi sẽ cho các người toại nguyện!"
Đãng Thiên Nhai bình tĩnh nói, vọt nhảy lên không trung. Ngân Long Châm Thích trong tay xoay tròn như một bông hoa, sau đó đột nhiên phóng xuống dưới đất.
Vút! Vút! Vút
Hai cây kim châm biến thành hai con rồng bạc đáng sợ, lao vào trong đám người như một chiếc tàu con thoi.
Vô số người bị đâm trúng ngực và cổ họng, lập tức chết thảm.
Trong chớp mắt, gần trăm người chết.
Hồng Diên và những người khác đồng tử nở to, da đầu tê dại, cả người run rẩy.
Đây là sức mạnh của thiên tài đứng hạng tư sao?