Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 346-350
Chương 346: Đùa giỡn với tính mạng
Khinh miệt!
Đây là khinh miệt một cách trắng trợn!
Bốn người Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh, Bích Nhàn, Lý Tử Vân là bốn bác sĩ nổi tiếng như cồn trong nước! Họ đều là những thành viên cốt cán của Nam Phái!
Mỗi người trong số bọn họ đều là sự tồn tại ngang hàng với Tần Bách Tùng!
Người như vậy bất kể đi đến đâu, bất kể gặp người ở tầng lớp nào cũng nhận được sự kính trọng ngưỡng mộ.
Nhưng bây giờ lại có người khinh miệt, thách thức bọn họ như vậy!
Sao bọn họ có thể chấp nhận được chứ?
"Súc sinh, cậu nói cái gì hả?", Bích Nhàn là người mất bình tĩnh đầu tiên, chỉ tay vào mũi người kia chửi bới.
"Cậu tưởng thắng được một học sinh là có thể giẫm đạp Nam Phái sao? Vô pháp vô thiên! Đúng là vô pháp vô thiên!", Kim Đỉnh cũng tức giận đến mức cả người run rẩy.
Lý Tử Vân không nói gì, ánh mắt có vẻ kiêng dè.
Theo ông ta thấy, nếu như người kia dám nói ra những lời này một cách khẳng định như vậy, thì chắc chắn phải có sự tự tin, nếu sơ suất thì chỉ e sẽ gặp họa.
Nhưng Vũ Văn Mặc biết, nếu ông ta từ chối lời thách đấu, thì bọn họ sẽ trở thành tội nhân của Nam Phái.
"Các vị, đây là chuyện liên quan đến danh dự của Nam Phái, nếu chúng ta chùn bước, thì chúng ta phải ăn nói thế nào với Nam Phái đây? Liên thủ đi, nếu cậu ta đã muốn đấu với bốn người chúng ta, vậy thì chúng ta hãy cùng so chiêu với cậu ta! Lẽ nào bốn người chúng ta còn không chống lại nổi một người?", Vũ Văn Mặc trầm giọng nói.
Ông ta đã nói đến thế thì đâu còn lý do gì để từ chối chứ?
"Vậy được, chúng ta đấu một phen!".
"Xem thằng nhãi này lấy đâu ra tự tin để ngông cuồng như vậy!".
Mấy người Bích Nhàn trầm giọng quát, sau đó cùng bước tới, dàn thành hàng ngang nhìn chằm chằm người kia.
Cả hội trường thấy thế thì đều xôn xao!
Cả bốn giám khảo cùng ra tay kìa!
Đây là chuyện kinh hãi đến mức nào chứ?
"Các thầy cô có cần giúp đỡ không ạ?".
Đúng lúc này, Uông Canh ở hàng ghế thí sinh lên tiếng.
Anh ta đứng thứ sáu trong bảng bác sĩ thiên tài, thực lực không biết cao hơn Ninh Đồ bao nhiêu. Tuy Ninh Đồ thua thảm hại, nhưng anh ta không sợ. Hơn nữa lên tiếng vào lúc này cũng là thời cơ tuyệt vời để lôi kéo mối quan hệ với Nam Phái.
"Không cần đâu Uông Canh, cậu đứng bên cạnh xem là được rồi".
Bích Nhàn gật đầu, ánh mắt có vẻ khen ngợi.
Cậu ta đang bày tỏ quyết tâm đây mà!
Uông Canh lên tiếng vào lúc này chứng tỏ cậu ta có lòng hướng về Nam Phái, có thể chiêu mộ làm thành viên cốt cán.
"Vậy thì chúc bốn thầy cô giành được chiến thắng!", Uông Canh mỉm cười.
"Đối phó với một kẻ không biết trời cao đất dày như cậu ta mà phải trang trọng thế sao?".
Kim Đỉnh hừ một tiếng, nói với người kia: "Nói đi, lần này thi kiểu gì?".
"Nếu chữa bệnh thì cũng không còn nhiều người bệnh nữa, chúng ta thi cái khác đi".
Người kia bình thản nói.
"Thi cái gì?", Vũ Văn Mặc trầm giọng hỏi.
"Đâm châm", người kia đáp.
"Đâm châm? Cái này thì có gì để thi chứ? Thi xem ai đâm giỏi hơn sao?", Bích Nhàn hừ lạnh.
"Không không không, thi xem ai đâm chuẩn hơn", người kia nói.
"Nghĩa là sao?".
Ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc và khó hiểu.
Người kia không nhanh không chậm đáp: "Cơ thể người có 36 tử huyệt, thêm 15 tử huyệt ẩn, tổng cộng là 51. Chúng ta thi xem ai có thể đâm trúng tử huyệt của đối phương đi. Bốn người các ông có thể lên cùng lúc, chỉ cần đâm trúng tử huyệt của tôi, tôi nghĩ cho dù tôi không nhận thua cũng không được. Đương nhiên, nếu tôi đâm trúng tử huyệt của các ông, thì chắc các ông cũng biết hậu quả là gì. Thế nào? Dám thi không?".
Bốn người Vũ Văn Mặc nghe thấy thế liền biến sắc.
Xung quanh ồ lên kinh ngạc.
"Đây là đùa giỡn với tính mạng sao?".
"Còn kinh sợ hơn là thi đấu vật!".
"Các bác sĩ Đông y đấu y thuật như vậy sao?".
"Thế này đã vượt quá phạm trù đấu y thuật thông thường rồi, nhưng đến cảnh giới như thầy Vũ Văn và cô Bích Nhàn thì đúng là sẽ dùng cách này để giải quyết vấn đề”.
"Nhưng nếu gây ra án mạng thì phải làm sao?".
"Yên tâm, đây là Nam Phái, không xảy ra chuyện được đâu, tử huyệt cũng không phải đâm trúng là chết".
Tiếng bàn tán vang lên, nhiều người hai mắt sáng rỡ, vô cùng mong chờ.
Vũ Văn Mặc vốn định nói gì đó, nhưng thấy thế thì chỉ có thể trầm giọng quát: "Được, chúng ta thi cái này".
"Thế thì các ông phải cẩn thận đấy", người kia điềm nhiên nói.
"Hừ, bốn người chúng tôi mà đấu không lại một mình cậu sao? Nực cười!".
Lý Tử Vân lạnh lùng nói: "Thầy Vũ Văn, cô Bích Nhàn, thầy Kim Đỉnh, chúng ta lên đi".
"Được!".
Bốn người mở túi châm của mình ra, nhón lấy châm bạc tiến về phía người kia.
"Mọi người hãy cẩn thận, người này tinh thông khí châm, đừng để bị cậu ta đánh lén", Vũ Văn Mặc trầm giọng nói.
"Yên tâm, tôi không dùng khí châm".
Người kia nói.
"Thế thì cậu thua chắc rồi!".
Bích Nhàn quát, cầm châm đâm vào lồng ngực người kia.
Thủ pháp đâm châm của bà ta vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát, như sao băng giữa trời đêm, hơn nữa rất chuẩn xác vững vàng. Nếu người kia đứng im, thì chắc chắn cây châm này sẽ đâm trúng.
Nhưng anh ta chỉ lùi lại một bước, rồi lật tay nắm lấy tay Bích Nhàn.
Tốc độ này không biết nhanh hơn Bích Nhàn bao nhiêu lần.
Bà ta hơi khựng lại, chộp được ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong tay người kia.
Châm cứu trong Đông y thông thường phải chậm rãi để đảm bảo tính ổn định và chuẩn xác, nhưng ở Nam Phái thì có rất nhiều cách thi triển châm bạc, không hạn chế một kiểu.
Khuôn mặt Bích Nhàn căng cứng, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, rồi lập tức rút tay lại.
Bà ta biết, nếu chạm phải bàn tay của người kia, thì rất có khả năng cánh tay của bà ta sẽ có thêm một cây châm bạc.
Chỗ cánh tay cũng có tử huyệt, nếu bị cậu ta đâm trúng, cho dù mình không chết ngay, thì chắc chắn cũng sẽ tê liệt ngã xuống.
Nhưng bà ta không sốt ruột.
Bởi vì trong khoảnh khắc bà ta thu tay, Kim Đỉnh, Lý Tử Vân và Vũ Văn Mặc cũng tiến lại gần người kia. Ba người đồng thời ra tay, trong tay mỗi người nhón một cây châm bạc. Trong chớp mắt, sáu cây châm bạc như sáu con rắn độc đang trườn tới, táp thẳng về phía người kia.
Trước, sau, trái, phải, ngực, lưng đều có.
Đây chính là thế bao vây.
Lúc này, e rằng người kia muốn thoát cũng không còn kịp nữa.
Mọi người xung quanh nín thở nhìn.
Đây chính là kỹ thuật của bác sĩ Đông y tài giỏi sao?
Đúng là khiến người ta được mở mang tầm mắt!
Nhưng...
Đúng lúc châm bạc của bọn họ sắp đâm vào tử huyệt của người kia, bỗng thấy anh ta xoay người một cái, một tay gạt ngang xoay tròn, chỗ đầu ngón tay của tay kia còn có một tia sáng lạnh lẽo.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!
Một loạt âm thanh nhỏ vang lên.
Ba người kia run lên, tập trung nhìn kĩ, mới phát hiện tất cả châm bạc trong tay mình đều đã bị gãy.
"Cái gì?".
Kim Đỉnh kinh hãi.
Vũ Văn Mặc cũng sửng sốt, vội vàng nhìn về phía cây châm bạc bị gãy kia, mới kinh ngạc phát hiện ra, những cây châm bạc này không gãy theo chiều ngang, mà là bị đâm vào từ mũi châm... cho đến khi gãy vụn.
Người này... lấy châm bạc của anh ta đâm vào châm bạc của bọn họ!
Rốt cuộc là thủ pháp đáng sợ đến mức nào mới có thể làm được chứ?
"Mau lùi lại!".
Da đầu Vũ Văn Mặc tê dại, vội kêu lên.
Ba người kia vội vàng lùi lại.
Nhưng không kịp nữa.
Chỉ thấy bước chân người kia di chuyển, rồi luồn lách qua bốn người bọn họ như một con rồng.
Sau khi bốn người Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh, Bích Nhàn và Lý Tử Vân lùi lại, giữ khoảng cách với người kia, họ mới kinh hãi phát hiện ra, trên cánh tay mỗi người đều có thêm một cây châm bạc vẫn đang khẽ rung.
Cứ như được người ta làm ảo thuật đâm vào vậy.
Bốn người họ đờ ra.
Cả hội trường im phăng phắc...
Chương 347: Rốt cuộc cậu là ai?
Bốn người liên thủ mà còn không phải là đối thủ của người này!
Thật là đáng sợ!
Về phương diện châm cứu, bốn thành viên cốt cán này của Nam Phái có thể nói là thất bại thảm hại.
Hội trường không có một tiếng động nào.
Đám thí sinh thì vô cùng kinh hãi.
Đám bác sĩ thiên tài chứng kiến cảnh này, ai nấy mắt chữ A miệng chữ O.
Liễu Như Thi và Nam Hành cũng đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn.
"E rằng ngay cả bà nội cũng không làm được điều này", Liễu Như Thi cười nhăn nhó.
Nam Hành thầm hừ một tiếng, ánh mắt tỏ vẻ không cam lòng.
Còn Hồng Gia Lạc ở phía sau thì đã kích động đến mức không còn biết Đông Tây Nam Bắc ở đâu nữa.
"Thầy giỏi quá! Ha ha, thầy thắng rồi, thắng rồi! Ha ha ha...", anh ta vỗ tay reo lên.
Vũ Văn Mặc vội vàng nhón lấy cây châm bạc trên cánh tay, nhẹ nhàng vừa xoay vừa rút nó ra, sau đó lại lấy cây châm bạc khác, nhanh chóng đâm vào người, hình như là tự cứu.
Ba người kia thấy thế, cũng nhanh chóng hoàn hồn, lập tức học theo, bắt đầu tự cứu.
Tử huyệt chia ra tử huyệt lớn, tử huyệt nhỏ, tử huyệt cố định và tử huyệt ẩn.
36 tử huyệt được công nhận sẽ không thay đổi, đương nhiên, bọn chúng sẽ không đâm trúng là chết ngay. Như một số tử huyệt nhỏ, nếu bị đâm trúng thì cơ thể người sẽ sinh ra các kiểu phản ứng và khó chịu, nếu không chữa trị kịp thời thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Mấy người bọn họ bị đâm ở cùng một huyệt vị, hơn nữa còn là tử huyệt nhỏ, nếu xử lý ổn thỏa, thì sẽ không gặp nguy hiểm về tính mạng.
Sau một hồi loay hoay, mấy người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Các ông thua rồi!".
Người kia nói với Vũ Văn Mặc.
"Cậu quả nhiên không tầm thường, không ngờ chúng tôi liên thủ vẫn không phải là đối thủ của cậu! Là chúng tôi tài không bằng người!", Vũ Văn Mặc trầm giọng nói.
"Vậy là các ông đã chịu thua, đúng không?", người kia nói.
"Chịu thua? Hừ, rõ ràng là cậu dùng thủ đoạn bỉ ổi mới có thể thắng được, ai chịu thua với cậu chứ?", Bích Nhàn nghiến răng nghiến lợi nói.
"Thủ đoạn bỉ ổi? Thủ đoạn bỉ ổi gì?", người kia hỏi Bích Nhàn.
Ánh mắt Bích Nhàn lóe lên, khoát tay, tức giận nói: "Làm sao mà tôi biết được? Dù sao cũng là thủ đoạn bỉ ổi, tóm lại trận đấu y thuật này không tính".
"Ồ? Các bà không thừa nhận?", người kia cười nói.
"Chúng tôi vốn dĩ không thua, chỉ là cậu dùng thủ đoạn bỉ ổi nên kết quả mới thành thế này, sao chúng tôi lại thua được chứ?", Lý Tử Vân lạnh lùng nói.
"Nhưng trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, sao các ông có thể lấp liếm được chứ?", người kia hỏi.
"Vậy cậu nói cho tôi xem có những ai nhìn thấy nào?", Kim Đỉnh ung dung hỏi.
Người kia nhìn xung quanh.
Không một ai lên tiếng.
"Mọi người có thấy chúng tôi lấp liếm không?", Bích Nhàn mỉm cười, lớn tiếng hỏi.
"Không!".
Rất nhiều người hô lên.
"Thế có ai nhìn thấy cậu ta gian lận không?", Lý Tử Vân lại hỏi tiếp.
"Có!".
Âm thanh vẫn vang rõ như trước.
Bốn người này muốn lấp liếm kết quả của trận đấu y thuật này!
Liễu Như Thi cau mày.
Nam Hành cười khẩy: "Thằng ngốc này, cậu ta không biết những người ở đây đều nghiêng về Nam Phái sao? Cậu ta còn mong những người này đứng ra xác nhận? Nực cười!".
Đám thí sinh cũng bật cười.
Đúng vậy!
Ở Nam Phái này, Vũ Văn Mặc trước giờ luôn phủ nhận kết quả, sẽ có ai rửa oan cho vị khách không mời mà đến này chứ?
Đây vốn là một cuộc thi không công bằng!
Cái gọi là đấu y thuật cũng chỉ là trò hề!
Hồng Gia Lạc vô cùng tức giận.
"Bỉ ổi! Đúng là bỉ ổi! Rõ ràng đã thua nhưng sống chết không chịu nhận! Quá bỉ ổi!", anh ta lớn tiếng mắng chửi.
Nhưng mọi người đều phớt lờ anh ta.
"Nam Phái cũng chỉ đến thế mà thôi!", người kia lắc đầu, nhưng khuôn mặt không có vẻ gì là kinh hoàng thất thố.
"Chàng trai, y thuật của cậu quả thực không tệ, nhưng cậu lòng dạ đen tối, chạy đến Nam Phái tôi để gây sự! Còn muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi để hãm hại chúng tôi! Bây giờ tôi muốn đuổi cậu ra khỏi Nam Phái, chắc cậu không có ý kiến gì chứ?", Vũ Văn Mặc lạnh lùng nói.
Nếu đấu y thuật mà không đấu lại được đối phương, vậy thì chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.
Nhưng người kia lại lắc đầu.
"Các ông thua chính là thua, điều này sẽ không thay đổi, hơn nữa tôi cũng không định để những người này làm trọng tài. Tôi chỉ bảo bọn họ làm người chứng kiến, để bọn họ tận mắt nhìn thấy Nam Phái các ông không phải là nền y thuật đứng đầu cả nước. Các ông chỉ là một lũ lang băm!".
"Cậu nói cái gì?".
Bích Nhàn nổi giận, chỉ vào người kia gầm lên: "Bắt cậu ta lại cho tôi!".
"Bắt lấy anh ta!".
"Lên!".
Các thành viên Nam Phái cũng không nhịn được nữa, nhao nhao kêu lên rồi xông tới.
Nhưng đúng lúc này, người kia bỗng nói: "Hãy nhìn hai tay của ông bà đi".
Anh ta vừa dứt lời, mấy người Vũ Văn Mặc đều vô thức nhìn hai tay của mình.
Hai tay họ đâu có gì!
Không ít người cũng nhìn về phía hai tay của họ.
Dần dần, dường như bốn người họ hiểu ra gì đó, ai nấy sắc mặt tái mét, ánh mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
"Ơ... Không! Không! Không!".
Bích Nhàn ngã ngồi xuống đất, kêu lên đầy tuyệt vọng.
Tiếng kêu này khiến tất cả các thành viên Nam Phái đều bị dọa sợ.
Bọn họ không khỏi dừng bước, nhìn về phía Bích Nhàn.
Chỉ thấy hai cánh tay của bà ta bắt đầu run rẩy.
Không chỉ Bích Nhàn, mà hai cánh tay của Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh và Lý Tử Vân cũng run lên cầm cập, hoàn toàn không thể khống chế, giống hệt Ninh Đồ trước đó.
"Đây là... Phần Tịch?".
Vũ Văn Mặc thì thào nói.
Cả hội trường huyên náo.
Đầu óc tất cả mọi người ầm một tiếng, trở nên trắng xóa.
“Sao lại như vậy chứ?”.
“Tay của bốn thầy cô… đều bị thương Phần Tịch sao?”.
“Vậy tức là… y thuật của bọn họ đã bị phế?”.
“A!”.
Tiếng hét chói tai, tiếng kêu sợ hãi vang lên không ngừng.
Người này đã phế cả bốn thành viên cốt cán của Nam Phái sao?
Đây là chuyện đáng sợ đến mức nào chứ?
“Thầy, cô!”.
Các thành viên Nam Phái vội vàng xông tới, xúm lại chỗ bốn người, ai nấy đều vô cùng lo lắng.
Kim Đỉnh và Lý Tử Vân như bị mất hồn, đờ đẫn nhìn hai tay của mình.
“Tôi phải giết cậu! Tôi phải giết cậu!”.
Bích Nhàn hét ầm lên, vừa khóc lóc vừa chửi bới như một mụ đàn bà chua ngoa.
“Sao cậu có thể làm được?”, Vũ Văn Mặc ngước mắt lên nhìn người kia, khàn giọng hỏi.
“Vừa rồi khi dùng châm bạc đâm vào tử huyệt của các ông, tôi đã dùng hai châm! Một châm dùng Phần Tịch, một châm là đâm vào tử huyệt!”, người kia đáp.
“Hai… hai châm?”.
Tròng mắt Vũ Văn Mặc run rẩy.
Trong tình huống như vậy mà người này vẫn có thể ra hai châm?
Cũng tức là trong chớp mắt đó, người này đã ra tổng cộng tám châm!
Là tám châm đó!
Trong thời gian ngắn ngủi mà vẫn chuẩn xác và mạnh mẽ nhanh gọn như vậy!
Đây đã không còn là phạm trù của châm cứu Đông y nữa rồi!
Vũ Văn Mặc run rẩy, lần này không chỉ là hai cánh tay, mà toàn thân ông ta cũng run lên bần bật.
Các bác sĩ thiên tài và đám Liễu Như Thi ở bên cạnh cũng bị những lời nói của người kia làm cho mất hết khả năng suy nghĩ.
“Rốt cuộc cậu là ai?”.
Đúng lúc này, Bích Nhàn đang ngồi dưới đất bỗng ngừng gào khóc, gầm lên với người kia.
Người kia mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Bích Nhàn, bình thản lên tiếng.
“Chắc chắn các bà chưa bao giờ nghe nói đến tên tôi, nhưng tôi có một biệt danh, chắc là các bà đều biết!”.
“Biệt danh gì?”, Vũ Văn Mặc run rẩy hỏi.
“Thần y Lâm!”.
Người kia bình tĩnh đáp.
Chương 348: Tôi phải khiến Nam Phái không được yên bình!
Thần y Lâm?
Ba chữ này như một tia sét, bổ thẳng vào đầu mọi người.
Tất cả bọn họ chỉ cảm thấy hai tai ong ong, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Ai cũng ngỡ là mình nghe nhầm hoặc đang nằm mơ.
Dù sao... ba chữ này cũng gây chấn động quá mạnh!
"Anh ta... anh ta là thần y Lâm?".
"Thần y Lâm đã đánh bại Y Vương Hàn Thành đó sao?".
"Không những vậy, anh ta còn là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa, người đã nghiên cứu ra phương thuốc chữa bệnh nhồi máu não và bệnh viêm mũi!".
"Trời ơi, anh ta là truyền kỳ của Hoa Quốc đó!"
"Sao anh ta lại xuất hiện ở đây nhỉ?".
"Hơn nữa còn thách đấu Nam Phái!".
"Trời ơi!".
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên không ngớt.
Không ai ngờ được người này lại chính là thần y Lâm nổi tiếng như cồn kia!
"Hóa... hóa ra là cậu", Vũ Văn Mặc vô cùng ngạc nhiên.
Liễu Như Thi trợn tròn mắt, nhìn Lâm Chính với vẻ bất ngờ.
Cô ấy nhớ khuôn mặt của thần y Lâm không phải như thế này.
Nhưng điều đó không còn quan trọng.
Dù sao thần y Lâm của hiện giờ còn đẹp trai hơn cả trước kia.
Thảo nào lúc mới thấy anh, cô ấy cứ có cảm giác quen thuộc, đây chính là diện mạo thực sự của anh ấy sao?
Khóe miệng Liễu Như Thi nở nụ cười nhẹ.
Nam Hành ở bên cạnh ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt tràn ngập sự ghen ghét.
Đám bác sĩ thiên tài cũng có vẻ mặt y hệt anh ta.
Dù sao thần y Lâm này cũng còn quá trẻ!
Trẻ đến mức thậm chí còn ít tuổi hơn vài người trong số bọn họ.
Còn trẻ mà đã có trình độ Đông y như vậy! Đúng là quá ghê gớm!
"Sau nay e rằng anh ta sẽ trở thành một ngọn núi khổng lồ trước mặt chúng ta, chúng ta không thể vượt qua được ngọn núi này", Diêm Tiểu Nguyệt lo lắng nói.
"Đừng nói sau này, hiện giờ... đã là một ngọn núi khổng lồ trước mặt chúng ta rồi!", Phùng Hiểu Hoành đứng thứ bảy khàn giọng nói.
Những người khác không hé răng nói gì.
Trình Thường Sinh siết chặt nắm tay.
Thần y Lâm vừa để lộ thân phận, ánh mắt tất cả mọi người nhìn người kia đã tràn ngập sự nể sợ.
Dù sao đây cũng là người đánh bại được cả Y Vương Hàn Thành!
Hơn nữa, sau khi cuộc thi y học Hoa - Hàn kết thúc, những lời đồn về thần y Lâm có thể nói là nhiều không đếm xuể, càng đồn càng hoang đường, có người thậm chí còn đồn rằng thần y Lâm chính là Hoa Đà chuyển thế.
Nhưng dù những lời đồn hoang đường đến mức nào, thì ít nhất y thuật của thần y Lâm cũng là điều mà tất cả mọi người chỉ có thể ngửa mặt trông lên.
"Vũ Văn Mặc!".
Lâm Chính nhìn về phía Vũ Văn Mặc.
"Lần này thần y Lâm đến đây là vì chuyện ở Giang Thành chứ gì?", Vũ Văn Mặc trầm giọng hỏi.
"Đúng vậy, tôi đã cảnh cáo Tư Đồ Kính, nhưng Nam Phái các ông vẫn không ngoan ngoãn, vậy thì không thể trách tôi được rồi", Lâm Chính bình thản đáp.
"Không thể trách cậu? Hừ, ý của cậu là Nam Phái chúng tôi còn phải cúi đầu với cậu?", Vũ Văn Mặc lạnh lùng nói.
"Các ông không chịu cúi đầu?", Lâm Chính hỏi ngược lại.
"Là chúng tôi trước giờ không biết cúi đầu! Ngược lại là cậu ấy, cậu đã sẵn sàng để cúi đầu chưa?".
Vũ Văn Mặc gầm lên.
"Ồ? Vậy ông định bắt tôi cúi đầu kiểu gì?", Lâm Chính hỏi ngược lại.
"Thế thì đơn giản lắm! Nơi này là Nam Phái, chúng tôi muốn cậu cúi đầu còn không dễ sao?", khuôn mặt Bích Nhàn đầy vặn vẹo dữ tợn, gào lên: "Tất cả xông lên, ấn cậu ta xuống đất cho tôi, tôi phải đích thân phế hai tay của cậu ta!".
Câu nói này khiến tất cả các thành viên Nam Phái đều run lên.
"Cô Bích, việc này..."
"Mau làm đi!", Bích Nhàn gầm lên.
Lúc này, bà ta đã không muốn quan tâm chuyện gì nữa!
Bà ta chỉ muốn trả thù!
Điên cuồng trả thù người này!
Dù cậu ta có là ai!
Dù cậu ta lợi hại đến mức nào!
Các thành viên Nam Phái cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng, định lao tới ra tay.
Cả hội trường hỗn loạn.
Cục diện đã mất khống chế.
Nhưng đúng lúc này...
Két!
Cửa hội trường bị đẩy ra, một đám người ào vào.
"Tất cả dừng tay cho tôi!".
Tiếng gầm vang lên, ai nấy đều nín thở.
Đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy một đám những thành viên cốt cán của Nam Phái như Kiều Mại Tùng, Khổ Chí Minh, Trương Tiểu Yến, Tập Viên tiến vào hội trường.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên để râu dê, hai mắt sáng như đuốc.
Ông ta mặc Đường trang màu đen, hai bên tóc mai bạc trắng, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, ánh mắt đầy giận dữ.
Ông ta vừa đến, rất nhiều thành viên Nam Phái liền run rẩy, vội vàng cúi đầu.
Một số người có máu mặt ngồi ở hàng ghế khán giả cũng kích động đứng bật dậy.
"Long Thủ! Là thầy Long Thủ!".
"Thầy Long Thủ đến rồi!".
"Tốt quá! Ha ha..."
"Có thầy Long Thủ, xem thằng nhãi này còn dám gây chuyện ở đây nữa không".
Không ít người vỗ tay cười lớn.
Long Thủ nổi tiếng như cồn của Nam Phái cuối cùng cũng xuất hiện!
Đám người Vũ Văn Mặc vô cùng kích động, vội vàng đứng dậy.
"Chào thầy Long Thủ!".
Mọi người lần lượt chào hỏi, vô cùng hưng phấn, ánh mắt ai cũng tràn ngập sự ngưỡng mộ và sùng bái.
Đây là bác sĩ Đông y giỏi nhất Nam Phái!
Đây là trụ cột tinh thần của Nam Phái!
Cả Hoa Quốc, gần như không có ai dám nói vượt mặt được ông ta về phương diện Đông y.
Thần y Lâm là truyền kỳ! Nhưng Long Thủ không phải sao? Lúc Long Thủ trở thành truyền kỳ, còn không biết đã có thần y Lâm hay chưa!
Long Thủ vừa đến, tất cả các thành viên Nam Phái đều không còn hoảng loạn nữa, mà tràn đầy tự tin.
Lâm Chính cũng xoay người lại, nhìn về phía Long Thủ.
"Cuối cùng ông cũng đến rồi?".
Anh bình thản nói.
Long Thủ lạnh lùng nhìn Lâm Chính, sắc mặt vô cùng giận dữ.
Người đứng bên cạnh ông ta là Văn Nhân Chiếu Giang.
Nhát đâm của Tần Ngưng chỉ là vết thương ngoài da, cô ấy là bác sĩ, dù tình hình hoảng loạn thì vẫn biết nặng nhẹ.
Tần Bách Tùng cũng tới.
Ông ta chạy tới bên cạnh Lâm Chính, hơi cúi người: "Thầy!".
Hành động này của ông ta khiến không ít người xung quanh há hốc miệng kinh ngạc.
Đồng thời, hành động này cũng cho thấy ông ta đứng về phía Lâm Chính.
"Tần Bách Tùng, hóa ra ông cùng một giuộc với thần y Lâm?", Khổ Chí Minh lạnh lùng quát.
"Lão già ăn cây táo rào cây sung này!".
"Đồ phản bội Nam Phái!".
"Vô liêm sỉ!".
"Đồ bỉ ổi!".
Đám người Nam Phái tức giận chửi rủa chỉ trích.
Nhưng Tần Bách Tùng lại nổi trận lôi đình: "Ăn cây táo rào cây sung? Đồ phản bội? Tôi chỉ mong Nam Phái chết quách cho rồi!".
Dáng vẻ dữ tợn của ông ta dọa sợ không ít người.
"Tần Bách Tùng, Nam Phái chúng tôi đối xử không tệ với ông, tại sao ông lại làm vậy?", Long Thủ trầm giọng nói.
Nếu Nam Phái không còn Tần Bách Tùng thì sẽ là tổn thất rất lớn! Nhỡ ông ta gia nhập Bắc Phái, thì cũng là cú sốc lớn đối với Nam Phái.
"Long Thủ, ông còn mặt mũi hỏi tôi sao? Nếu không phải ông và học trò của ông là Văn Nhân Chiếu Giang bức chết cháu gái tôi, thì tôi sẽ thế này sao?", Tần Bách Tùng tức giận hét lên.
"Cái gì?".
Mọi người xung quanh xôn xao.
"Tần Bách Tùng, ý ông là gì? Tiểu Ngưng chết rồi sao?", Văn Nhân Chiếu Giang cũng biến sắc.
"Cậu dùng thủ đoạn bỉ ổi hại Tiểu Ngưng, sau đó lấy danh nghĩa của nhà họ Văn Nhân và Long Thủ để ép Tiểu Ngưng. Tiểu Ngưng không chịu nổi áp lực, cũng không muốn liên lụy đến nhà họ Tần, liền uống thuốc độc tự sát! Tất cả là tại các ông, các ông còn muốn tôi bán mạng cho Nam Phái sao? Đừng hòng!", Tần Bách Tùng tức giận nói.
Ông ta vừa dứt lời, đầu óc mọi người đều ong lên...
Vẻ mặt Long Thủ cũng mất tự nhiên.
Chắc là ông ta cũng không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng như vậy.
"Long Thủ, Tần Bách Tùng là học trò của tôi, tôi nghe nói ông là người rất bao che khuyết điểm, vừa khéo tôi lại càng là người bao che khuyết điểm! Ông hại một học trò của tôi, tôi sẽ phế 100 học trò của Nam Phái ông, không quá đáng chứ?".
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, bước về phía Long Thủ.
Một luồng khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ người anh.
"Hôm nay tôi phải khiến Nam Phái của ông không được yên bình!".
Chương 349: Ông ta không chữa được cho các người
“Láo xược!”.
Nghe Lâm Chính nói, Long Thủ nổi giận: “Cậu nghĩ đây là đâu? Đến lượt cậu ngang ngược ở đây?”.
Nói xong, Long Thủ phất tay: “Bắt cậu ta lại cho tôi! Trừng trị nghiêm khắc!”.
“Sao hả? Nam Phái định cậy quyền ép người hay sao?”, Hồng Gia Lạc nổi giận nói.
“Cậy quyền ép người thì đã sao? Đây là Nam Phái, nơi đây không có chuyện gì mà Nam Phái chúng tôi không giải quyết được. Cậu nói cậu đến Nam Phái thi y thuật, cậu có tư cách gì thi với Nam Phái chúng tôi? Vì sao chúng tôi phải thi với cậu? Bây giờ tôi bắt cậu lại, sau đó xử lý cậu theo quy tắc của Nam Phái! Cậu có thể làm gì được chúng tôi?”, Kiều Mại Tùng lạnh lùng nói.
“Các người định xé bỏ bộ mặt lễ nghi của mình, không định suy xét tới bất cứ hậu quả gì nữa sao?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
Nụ cười đó chứa sự dữ tợn.
“Thầy, bọn họ biết thi y thuật không bằng thầy nên mới định dùng cách ngang ngược. Hừ, thầy yên tâm, chuyện này tôi sẽ để bạn bè giới truyền thông đăng lên, đến lúc đó, người trong nước ai cũng sẽ biết phong cách hành sự của Nam Phái, thấy rõ bộ mặt của bọn họ!”, Tần Bách Tùng tức giận nói.
Bây giờ, ông ta vô cùng thất vọng đối với Nam Phái.
“Vậy thì phải xem các người có ra khỏi Nam Phái này được không!”.
Long Thủ lạnh nhạt nói.
Ông ta vừa dứt lời, người xung quanh đã vây lại.
“Các người… Các người định làm gì? Chẳng lẽ các người muốn giết người hay sao?”, Hồng Gia Lạc run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn Long Thủ.
“Với mối quan hệ của Nam Phái chúng tôi, giải quyết vài mạng người không phải là chuyện đơn giản lắm sao?”.
Long Thủ nói, sau đó nghiêng đầu: “Tập Viên!”.
“Phó viện trưởng Long!”.
“Đưa khách ra ngoài đi, gọi người của tổ an ninh vào đây, bắt mấy kẻ gây rối này lại! Nếu bọn họ dám phản kháng thì đánh gãy hai tay hai chân, đừng để bọn họ chết! Tôi muốn bọn họ đích thân tạ tội với người của cả học viện, đích thân dập đầu xin lỗi thầy Vũ Văn và những người khác!”, Long Thủ lạnh lùng nói.
“Được!”.
Tập Viên lập tức chạy ra ngoài hành động, còn những thành viên khác của Nam Phái cũng không nhiều lời nữa. Phó viện trưởng Long cũng đã lên tiếng, bọn họ còn cần khách khí với người này sao?
Ở đây, bọn họ đã không cần lo lắng chuyện gì.
Cho dù có gây ra án mạng, Nam Phái cũng sẽ xử lý cho bọn họ!
Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến thể diện của Nam Phái, không thể làm qua loa.
Trong nháy mắt, đám đông tràn tới như nước triều dâng.
Nhìn thấy thành viên của Nam Phái đều xông tới chỗ Lâm Chính, Tần Bách Tùng biến sắc.
“Thầy yên tâm!”.
“Thầy hãy mau rời khỏi đây! Bọn họ không nói lý lẽ nữa rồi!”.
Hồng Gia Lạc cũng vội vàng níu lấy Lâm Chính, muốn kéo anh đi.
Nhưng dù anh ta có kéo thế nào, Lâm Chính cũng không nhúc nhích.
Ánh mắt Lâm Chính toát ra sự lạnh lẽo, khóe miệng cong lên dữ tợn: “Tôi cũng không định nói lý lẽ với bọn họ!”.
“Vậy thì thành thật một chút cho tôi!”.
Một người vung nắm đấm đánh vào đầu Lâm Chính.
Bọn họ đã không thể nhẫn nhịn thêm tính kiêu căng của người này.
Dù anh ta là thần y Lâm, nhưng trước mặt toàn bộ Nam Phái, anh ta là cái thá gì? Chẳng lẽ một mình anh ta có thể đối phó với cả Nam Phái hay sao?
Chỉ là…
Ngay khi nắm đấm của người đó sắp sửa đánh trúng đầu Lâm Chính…
Lâm Chính tung cú đá.
Ầm!
Tiếng động vang lên.
Người đó bị đá bay, tông mạnh vào đám người ở phía sau, làm bọn họ ngã ra đất.
“Hả?”.
Hồng Gia Lạc sững sờ.
Thần y Lâm lại giỏi đánh nhau như vậy sao?
Các thành viên của Nam Phái cũng sững sờ.
“Khốn nạn! Lên!”, Bích Nhàn hét lên: “Nếu ai có thể đánh gãy tay chân của thằng nhóc này, Phó viện trưởng Long nhất định sẽ giúp người đó trở thành cốt cán của Nam Phái chúng ta!”.
Dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Long Thủ, giống như đợi câu trả lời của Long Thủ.
Long Thủ cũng không từ chối, khẽ gật đầu: “Lời cô Bích Nhàn nói cũng là ý của tôi!”.
Câu nói này đã làm bừng lên nhiệt huyết của bọn họ!
“Xông lên!”.
Thành viên của Nam Phái giống như phát điên, lao về phía Lâm Chính.
Có người cầm cả ghế, có người còn cầm dao trên bàn lên.
Giờ phút này, không ai có thể giữ được lý trí!
Cốt cán của Nam Phái đấy!
Nếu có được vị trí đó, dù là ai cũng có thể một bước lên trời!
Ai chịu được sự cám dỗ này?
Giờ phút này, ai cũng khó mà tự khống chế, bổ nhào về phía Lâm Chính giống như chó điên.
Khí thế như vậy lập tức dọa Tần Bách Tùng và Hồng Gia Lạc sợ.
Nhưng Lâm Chính vẫn không nhúc nhích, dáng vẻ Thái Sơn có sụp xuống trước mắt cũng không đổi sắc mặt.
“Ngã xuống cho tao!”, một người hét lên, vung ghế đánh tới.
Lâm Chính hơi nghiêng người tránh đi, sau đó chạm một tay vào cánh tay của người đó, rồi xoay người đạp vào ngực hắn.
Rắc!
Ngực người đó lập tức lõm xuống, xương cốt không biết gãy mất mấy cái, sau khi ngã xuống khó mà đứng lên lại.
Lâm Chính lại xông về phía những người khác.
Đừng thấy dáng vẻ anh yếu ớt mà lầm, đánh nhau lại rất nhanh mạnh, ra tay vô cùng tàn nhẫn. Mỗi quyền mỗi cước của anh đánh lên người các thành viên của Nam Phái khiến bọn họ ngã ra đất, sưng mặt sưng mũi.
Không lâu sau, gần một trăm thành viên của Nam Phái đều bị Lâm Chính giải quyết.
Thành viên của Nam Phái ngã xuống đất, ai nấy ôm tay ôm chân rên rỉ.
Những thành viên cốt cán của Nam Phái lập tức biến sắc.
Các thí sinh còn chưa rời đi cũng hết sức kinh ngạc.
“Thầy… đánh giỏi thật đấy!”, Hồng Gia Lạc vui mừng không thôi.
“Không chỉ là đánh giỏi!”.
Tần Bách Tùng khản giọng nói.
“Là sao?”, Hồng Gia Lạc khó hiểu nhìn ông ta.
Tần Bách Tùng không nói gì, chỉ nhìn các thành viên Nam Phái ngã trên mặt đất.
Dường như Hồng Gia Lạc ý thức được điều gì, cũng vội vàng nhìn sang, anh ta vừa nhìn đã hiểu ra, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Cánh tay của đa số các thành viên Nam Phái bắt đầu run rẩy không kìm chế được, xuất hiện triệu chứng giống hệt bốn người Vũ Văn Mặc, Bích Nhàn, Kim Đỉnh và Lý Tử Vân.
Phải!
Những thành viên Nam Phái này cũng đã bị Lâm Chính đánh tàn phế.
“Hả?”.
Người của Nam Phái hoang mang.
“Tay của tôi… Tay của tôi!”.
“Trời ạ, chúng ta cũng trúng phải Phần Tịch rồi!”.
“Cứu mạng!”.
“Phó viện trưởng Long, cứu chúng tôi với!”.
Bọn họ sợ đến nỗi đái ra quần, nhiều người ngồi dậy, nhìn về phía Long Thủ.
Đám người Vũ Văn Mặc cũng nhìn Long Thủ với ánh mắt nóng bỏng.
Bây giờ, Long Thủ là hi vọng cuối cùng của bọn họ, nếu Long Thủ cũng không trị được thì bọn họ sẽ thật sự xong đời.
Cuối cùng, Long Thủ cũng không khiến bọn họ thất vọng.
Ông ta thản nhiên nói: “Mọi người không cần phải lo lắng, chỉ một vết thương Phần Tịch nho nhỏ có gì khó chữa, đợi giải quyết xong người này, tôi sẽ chữa trị cho từng người một”.
“Vậy thì tốt!”.
“Cảm ơn Phó viện trưởng Long”.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tảng đá trong lòng đám người Vũ Văn Mặc cũng nhẹ đi.
Đúng lúc đó, Lâm Chính mỉm cười lên tiếng: “Được thôi, Long Thủ, nếu ông nói ông chữa được vết thương Phần Tịch này thì tôi cho ông ra tay, chữa cho bọn họ ngay tại chỗ đi, xem ông có chữa được không”.
Nghe vậy, Long Thủ nhíu mày.
“Cậu có ý gì?”, Kim Đỉnh nhìn chằm chằm Lâm Chính, hỏi.
“Rất đơn giản, Long Thủ đang lừa các người! Ông ta không thể chữa được cho các người!”, Lâm Chính nói.
Chương 350: Chấn nhiếp
Câu nói của Lâm Chính khiến cho đám đông sảng hồn.
“Cậu nói cái quần què gì vậy? Trên đời này có bệnh nào mà phó viện trưởng Long không chữa được chứ? Cậu tưởng bệnh này là nan y chắc? Đối với phó viện trưởng Long thì chỉ là một cái phất tay mà thôi? Cậu tưởng ai cũng kiểu ếch ngồi đáy giếng như cậu à?”, Bích Nhàn lập tức quát tháo.
“Nếu đã vậy thì nói phó viện trưởng Long của các người chữa trị đi! Nếu như quá trình trị liệu dài quá thì có thể bảo ông ta nói cách chữa trị cũng được. Mọi người đều là bác sĩ, đều có chuyên môn, không biết cách chữa nhưng nghe đều hiểu cả”, Lâm Chính lại lên tiếng.
Lời nói của anh lập tức khiến Bích Nhàn nhìn chăm chăm Long Thủ. Tất cả mọi người cũng đổ dồn qua nhìn ông ta. Ánh mắt ai cũng đều ánh lên sự kỳ vọng. Họ hi vọng Long Thủ có thể cho họ một sự khẳng định, để tát thẳng vào mặt Lâm Chính.
Thế nhưng… Long Thủ chỉ im lặng.
Khoảng một phút sau, ông ta mới ngập ngừng lên tiếng: “Phương pháp…đúng là có, nhưng…yêu cầu vô cùng hà khắc”.
Dứt lời, mọi người đều thở phào.
“Nói vậy có nghĩa là phó viện trưởng Long vẫn có cách mà!”
“Thần y Lâm đã nghe thấy chưa? Ha ha, giờ cậu còn gì để nói không?”, đám đông dùng giọng chế nhạo cười vào mặt Lâm Chính.
“Đừng vội, mọi người hãy nghe ông ta nói xem điều kiện hà khắc ở đây là gì?”, Lâm Chính nói.
“Đâu có quan trọng, miễn trị được bệnh thì thôi chứ”, Bích Nhàn hừ giọng.
“Chỉ chữa được cho một người mà cũng gọi là chữa à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Bích Nhàn sững sờ. Vũ Văn Mặc cũng không khỏi giật mình.
Lâm Chính nói tiếp: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì cách chữa trị của Long Thủ đó là kết hợp vật lý trị liệu và các dược liệu quý để hồi phục gân mạch có đúng không? Vật lý trị liệu khá đơn giản, ai cũng biết. Nhưng các dược liệu quý thì khó kiếm. Tạm thời thứ duy nhất có tác dụng trong việc hồi phục gân mạch là tuyết liên. Hơn nữa phải là tuyết lên trên trăm năm. Những thứ khác quý giá hơn thì càng không cần tôi phải nói tới nữa. Tuy nhiên kể cả có như vậy thì cũng chỉ có tác dụng với việc tổn thương gân mạch thông thường, còn đối với tổn thương dạng này là vô ích. Đối với sự tổn thương này cần phải có tuyết liên nghìn năm. Tuyết liên nghìn năm thì vô giá, mà đã lâu lắm rồi không xuất hiện. Bông xuất hiện lần gần đây nhất là mấy chục năm trước. Nam Phái các người có khả năng tìm được vài bông như thế không?”
Dứt lời, tất cả mọi người đều tái mặt.
“Phó viện trưởng Long, cậu….cậu ta nói có thật không”, Bích Nhàn nhìn Long Thủ, chất vấn.
Tất cả mọi người đều nhìn ông ta chăm chăm.
Thế nhưng Long Thủ chỉ im lặng. Một lúc sau mới nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Mọi người đừng lo lắng. Dù hiện tại chưa có cách nhưng sau này tôi sẽ nghĩ cách. Việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng giải quyết những kẻ tới làm loạn Nam Phái, nếu không thì danh tiếng của Nam Phái sẽ bi hủy hoại mất”.
Nghe thấy vậy, mọi người lập tức hiểu ra.
Long Thủ…không có cách. Hoặc cũng có thể là ông ta định nói dối nhưng bị Lâm Chính ép nên không nói dối thành công.
“Các người còn đứng ngây ra đấy làm gì? Xông lên đi chứ? Giữ cậu ta lại”, Trương Tiểu Yến ở bên cạnh hét lớn.
Thế nhưng các thành viên của Nam Phái chỉ nhìn nhau, không ai chịu lao lên.
Trương Tiểu Yến thấy vậy tức giận quát: “Các người thế này là ý gì? Giờ không nghe cả lệnh của chúng tôi nữa sao? Các người còn muốn ở lại Nam Phái nữa hay không? Kẻ nào không nghe thì cút hết ra khỏi Nam Phái đi”
Lời nói quả là có sức uy hiếp. Đám đông khó khăn lắm mới vào được Nam Phái, giờ mà bị khai trừ thì khác gì công cốc.
Thế là bọn họ nhìn nhau rồi nghiến răng thử lao lên. Thế nhưng kết cục chẳng có gì khác biệt.
Bọn họ cũng chỉ làm một đám bác sĩ, làm gì có võ, so với người có vẻ biết võ vừa có tốc độ nhanh đến kinh hồn như Lâm Chính thì đúng là chẳng khác gì mèo và hổ.
Một lúc sau, cả đám thành viên của Nam Phái đều lần lượt bị hạ gục. Lâm Chính cũng không hề nương tay với bọn họ. Tay của tất cả bọn họ đều bắt đầu run lẩy bẩy.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, ai cũng tái mặt. Đôi mắt ánh lên vẻ hoảng loạn.
“Lên! Mau xông lên! Tất cả xông lên cho tôi. Chúng ta nhiều người như vậy mà sợ một mình cậu ta sao?”, Trương Tiểu Yến gầm lên.
Thế nhưng lần này không ai dám lao lên nữa. Bị Nam Phái khai chú thì đã làm sao.
Rời khỏi Nam Phái ít ra còn có thể hành nghề y mưu sinh. Chứ giờ mà lao lên thì khác gì trở thành người tàn phế. Đám người hùng hổ khi nãy giờ không dám ra mặt nữa.
“Các người….được, được lắm. Tất cả các người lát nữa cuốn chiếu cút khỏi đây cho tôi”, Trương Tiểu Yến quát.
“Chúng tôi không phải là đối thủ của cậu ta. Hay là các người lao lên đi”, một thành viên nghiến răng nói.
Đằng nào cũng bị khai trừ mà, bọn họ chẳng còn gì để mất.Câu nói chạm đúng điểm yếu của Trương Tiểu Yến. Bà ta run rẩy, đứng ngây ra một lúc lâu, không nói nên lời.
“Long Thủ, tôi thấy ông đích thân ra tay đi thì hơn! Đừng hi sinh thêm thành viên của Nam Phái nữa”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Long Thủ nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá. Ông ta biết mình đã không còn đường lui bèn bước lên một bước.
Hiện trường im lặng như tờ. Đúng lúc này. Ầm. Cửa của hội trường bị đạp mạnh, sau đó có vô số người lao vào.
Nhìn là thấy có hàng nghìn người đang đổ vào trong. Đi đầu chính là người vừa rời đi không lâu trước đó. Lúc này có một giọng nói của ai đó vọng tới.
“Thần y Lâm, cậu gây chuyện, đánh người của Nam Phái chúng tôi. Cậu không chỉ vi phạm pháp luật mà còn gây rối loạn trật tự của Nam Phái, phá hoại quy tắc nơi đây, gây tổn thương cả danh tiếng của chúng tôi. Cậu đã muốn vậy thì chúng tôi cũng sẽ dốc toàn bộ sức lực đấu với cậu một lần”.
Giọng nói bỗng dừng lại rồi tiếp tục gầm lên: “Tất cả các thành viên của Nam Phái nghe đây, chỉ cần có thể khống chế được kẻ tội đồ này thì sẽ lập tức trở thành thành viên cốt cán của Nam Phái! Hơn nữa được hưởng các sự phục vụ và những điều kiện tốt nhất tới trọn đời”.
Câu nói này khiến đám đông bừng bừng khí thế. Không ít người bắt đầu rục rịch. Tất cả họ đều nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt của những con dã thú.
Tiếng hô hào ầm ầm vào lên. Tần Bách Tùng tái mặt, vội vàng gọi điện thoại cầu cứu nhưng vô tác dụng.
Nào ai dám đối đầu với Nam Phái chứ.
“Các vị, các vị làm vậy có phải là ức hiếp người quá đáng không?”, Liễu Như Thi không nhịn được nữa.
“Cô Liễu, là ai ức hiếp ai cô phải hiểu rõ hơn chúng tôi chứ? Người ta đè lên cả đầu Nam Phái chúng tôi rồi đây này”, Trương Tiểu Yến hằm hằm lên tiếng.
“Như Thi, mặc kệ đi, chúng ta xem là được rồi”, Nam Hành khẽ cười. Anh ta chỉ muốn đám đông đánh phế luôn thần y Lâm.
Liễu Như Thi chau mày, không nói gì. Cục diện đã vượt tầm kiểm soát mất rồi…
Khinh miệt!
Đây là khinh miệt một cách trắng trợn!
Bốn người Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh, Bích Nhàn, Lý Tử Vân là bốn bác sĩ nổi tiếng như cồn trong nước! Họ đều là những thành viên cốt cán của Nam Phái!
Mỗi người trong số bọn họ đều là sự tồn tại ngang hàng với Tần Bách Tùng!
Người như vậy bất kể đi đến đâu, bất kể gặp người ở tầng lớp nào cũng nhận được sự kính trọng ngưỡng mộ.
Nhưng bây giờ lại có người khinh miệt, thách thức bọn họ như vậy!
Sao bọn họ có thể chấp nhận được chứ?
"Súc sinh, cậu nói cái gì hả?", Bích Nhàn là người mất bình tĩnh đầu tiên, chỉ tay vào mũi người kia chửi bới.
"Cậu tưởng thắng được một học sinh là có thể giẫm đạp Nam Phái sao? Vô pháp vô thiên! Đúng là vô pháp vô thiên!", Kim Đỉnh cũng tức giận đến mức cả người run rẩy.
Lý Tử Vân không nói gì, ánh mắt có vẻ kiêng dè.
Theo ông ta thấy, nếu như người kia dám nói ra những lời này một cách khẳng định như vậy, thì chắc chắn phải có sự tự tin, nếu sơ suất thì chỉ e sẽ gặp họa.
Nhưng Vũ Văn Mặc biết, nếu ông ta từ chối lời thách đấu, thì bọn họ sẽ trở thành tội nhân của Nam Phái.
"Các vị, đây là chuyện liên quan đến danh dự của Nam Phái, nếu chúng ta chùn bước, thì chúng ta phải ăn nói thế nào với Nam Phái đây? Liên thủ đi, nếu cậu ta đã muốn đấu với bốn người chúng ta, vậy thì chúng ta hãy cùng so chiêu với cậu ta! Lẽ nào bốn người chúng ta còn không chống lại nổi một người?", Vũ Văn Mặc trầm giọng nói.
Ông ta đã nói đến thế thì đâu còn lý do gì để từ chối chứ?
"Vậy được, chúng ta đấu một phen!".
"Xem thằng nhãi này lấy đâu ra tự tin để ngông cuồng như vậy!".
Mấy người Bích Nhàn trầm giọng quát, sau đó cùng bước tới, dàn thành hàng ngang nhìn chằm chằm người kia.
Cả hội trường thấy thế thì đều xôn xao!
Cả bốn giám khảo cùng ra tay kìa!
Đây là chuyện kinh hãi đến mức nào chứ?
"Các thầy cô có cần giúp đỡ không ạ?".
Đúng lúc này, Uông Canh ở hàng ghế thí sinh lên tiếng.
Anh ta đứng thứ sáu trong bảng bác sĩ thiên tài, thực lực không biết cao hơn Ninh Đồ bao nhiêu. Tuy Ninh Đồ thua thảm hại, nhưng anh ta không sợ. Hơn nữa lên tiếng vào lúc này cũng là thời cơ tuyệt vời để lôi kéo mối quan hệ với Nam Phái.
"Không cần đâu Uông Canh, cậu đứng bên cạnh xem là được rồi".
Bích Nhàn gật đầu, ánh mắt có vẻ khen ngợi.
Cậu ta đang bày tỏ quyết tâm đây mà!
Uông Canh lên tiếng vào lúc này chứng tỏ cậu ta có lòng hướng về Nam Phái, có thể chiêu mộ làm thành viên cốt cán.
"Vậy thì chúc bốn thầy cô giành được chiến thắng!", Uông Canh mỉm cười.
"Đối phó với một kẻ không biết trời cao đất dày như cậu ta mà phải trang trọng thế sao?".
Kim Đỉnh hừ một tiếng, nói với người kia: "Nói đi, lần này thi kiểu gì?".
"Nếu chữa bệnh thì cũng không còn nhiều người bệnh nữa, chúng ta thi cái khác đi".
Người kia bình thản nói.
"Thi cái gì?", Vũ Văn Mặc trầm giọng hỏi.
"Đâm châm", người kia đáp.
"Đâm châm? Cái này thì có gì để thi chứ? Thi xem ai đâm giỏi hơn sao?", Bích Nhàn hừ lạnh.
"Không không không, thi xem ai đâm chuẩn hơn", người kia nói.
"Nghĩa là sao?".
Ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc và khó hiểu.
Người kia không nhanh không chậm đáp: "Cơ thể người có 36 tử huyệt, thêm 15 tử huyệt ẩn, tổng cộng là 51. Chúng ta thi xem ai có thể đâm trúng tử huyệt của đối phương đi. Bốn người các ông có thể lên cùng lúc, chỉ cần đâm trúng tử huyệt của tôi, tôi nghĩ cho dù tôi không nhận thua cũng không được. Đương nhiên, nếu tôi đâm trúng tử huyệt của các ông, thì chắc các ông cũng biết hậu quả là gì. Thế nào? Dám thi không?".
Bốn người Vũ Văn Mặc nghe thấy thế liền biến sắc.
Xung quanh ồ lên kinh ngạc.
"Đây là đùa giỡn với tính mạng sao?".
"Còn kinh sợ hơn là thi đấu vật!".
"Các bác sĩ Đông y đấu y thuật như vậy sao?".
"Thế này đã vượt quá phạm trù đấu y thuật thông thường rồi, nhưng đến cảnh giới như thầy Vũ Văn và cô Bích Nhàn thì đúng là sẽ dùng cách này để giải quyết vấn đề”.
"Nhưng nếu gây ra án mạng thì phải làm sao?".
"Yên tâm, đây là Nam Phái, không xảy ra chuyện được đâu, tử huyệt cũng không phải đâm trúng là chết".
Tiếng bàn tán vang lên, nhiều người hai mắt sáng rỡ, vô cùng mong chờ.
Vũ Văn Mặc vốn định nói gì đó, nhưng thấy thế thì chỉ có thể trầm giọng quát: "Được, chúng ta thi cái này".
"Thế thì các ông phải cẩn thận đấy", người kia điềm nhiên nói.
"Hừ, bốn người chúng tôi mà đấu không lại một mình cậu sao? Nực cười!".
Lý Tử Vân lạnh lùng nói: "Thầy Vũ Văn, cô Bích Nhàn, thầy Kim Đỉnh, chúng ta lên đi".
"Được!".
Bốn người mở túi châm của mình ra, nhón lấy châm bạc tiến về phía người kia.
"Mọi người hãy cẩn thận, người này tinh thông khí châm, đừng để bị cậu ta đánh lén", Vũ Văn Mặc trầm giọng nói.
"Yên tâm, tôi không dùng khí châm".
Người kia nói.
"Thế thì cậu thua chắc rồi!".
Bích Nhàn quát, cầm châm đâm vào lồng ngực người kia.
Thủ pháp đâm châm của bà ta vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát, như sao băng giữa trời đêm, hơn nữa rất chuẩn xác vững vàng. Nếu người kia đứng im, thì chắc chắn cây châm này sẽ đâm trúng.
Nhưng anh ta chỉ lùi lại một bước, rồi lật tay nắm lấy tay Bích Nhàn.
Tốc độ này không biết nhanh hơn Bích Nhàn bao nhiêu lần.
Bà ta hơi khựng lại, chộp được ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong tay người kia.
Châm cứu trong Đông y thông thường phải chậm rãi để đảm bảo tính ổn định và chuẩn xác, nhưng ở Nam Phái thì có rất nhiều cách thi triển châm bạc, không hạn chế một kiểu.
Khuôn mặt Bích Nhàn căng cứng, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, rồi lập tức rút tay lại.
Bà ta biết, nếu chạm phải bàn tay của người kia, thì rất có khả năng cánh tay của bà ta sẽ có thêm một cây châm bạc.
Chỗ cánh tay cũng có tử huyệt, nếu bị cậu ta đâm trúng, cho dù mình không chết ngay, thì chắc chắn cũng sẽ tê liệt ngã xuống.
Nhưng bà ta không sốt ruột.
Bởi vì trong khoảnh khắc bà ta thu tay, Kim Đỉnh, Lý Tử Vân và Vũ Văn Mặc cũng tiến lại gần người kia. Ba người đồng thời ra tay, trong tay mỗi người nhón một cây châm bạc. Trong chớp mắt, sáu cây châm bạc như sáu con rắn độc đang trườn tới, táp thẳng về phía người kia.
Trước, sau, trái, phải, ngực, lưng đều có.
Đây chính là thế bao vây.
Lúc này, e rằng người kia muốn thoát cũng không còn kịp nữa.
Mọi người xung quanh nín thở nhìn.
Đây chính là kỹ thuật của bác sĩ Đông y tài giỏi sao?
Đúng là khiến người ta được mở mang tầm mắt!
Nhưng...
Đúng lúc châm bạc của bọn họ sắp đâm vào tử huyệt của người kia, bỗng thấy anh ta xoay người một cái, một tay gạt ngang xoay tròn, chỗ đầu ngón tay của tay kia còn có một tia sáng lạnh lẽo.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!
Một loạt âm thanh nhỏ vang lên.
Ba người kia run lên, tập trung nhìn kĩ, mới phát hiện tất cả châm bạc trong tay mình đều đã bị gãy.
"Cái gì?".
Kim Đỉnh kinh hãi.
Vũ Văn Mặc cũng sửng sốt, vội vàng nhìn về phía cây châm bạc bị gãy kia, mới kinh ngạc phát hiện ra, những cây châm bạc này không gãy theo chiều ngang, mà là bị đâm vào từ mũi châm... cho đến khi gãy vụn.
Người này... lấy châm bạc của anh ta đâm vào châm bạc của bọn họ!
Rốt cuộc là thủ pháp đáng sợ đến mức nào mới có thể làm được chứ?
"Mau lùi lại!".
Da đầu Vũ Văn Mặc tê dại, vội kêu lên.
Ba người kia vội vàng lùi lại.
Nhưng không kịp nữa.
Chỉ thấy bước chân người kia di chuyển, rồi luồn lách qua bốn người bọn họ như một con rồng.
Sau khi bốn người Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh, Bích Nhàn và Lý Tử Vân lùi lại, giữ khoảng cách với người kia, họ mới kinh hãi phát hiện ra, trên cánh tay mỗi người đều có thêm một cây châm bạc vẫn đang khẽ rung.
Cứ như được người ta làm ảo thuật đâm vào vậy.
Bốn người họ đờ ra.
Cả hội trường im phăng phắc...
Chương 347: Rốt cuộc cậu là ai?
Bốn người liên thủ mà còn không phải là đối thủ của người này!
Thật là đáng sợ!
Về phương diện châm cứu, bốn thành viên cốt cán này của Nam Phái có thể nói là thất bại thảm hại.
Hội trường không có một tiếng động nào.
Đám thí sinh thì vô cùng kinh hãi.
Đám bác sĩ thiên tài chứng kiến cảnh này, ai nấy mắt chữ A miệng chữ O.
Liễu Như Thi và Nam Hành cũng đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn.
"E rằng ngay cả bà nội cũng không làm được điều này", Liễu Như Thi cười nhăn nhó.
Nam Hành thầm hừ một tiếng, ánh mắt tỏ vẻ không cam lòng.
Còn Hồng Gia Lạc ở phía sau thì đã kích động đến mức không còn biết Đông Tây Nam Bắc ở đâu nữa.
"Thầy giỏi quá! Ha ha, thầy thắng rồi, thắng rồi! Ha ha ha...", anh ta vỗ tay reo lên.
Vũ Văn Mặc vội vàng nhón lấy cây châm bạc trên cánh tay, nhẹ nhàng vừa xoay vừa rút nó ra, sau đó lại lấy cây châm bạc khác, nhanh chóng đâm vào người, hình như là tự cứu.
Ba người kia thấy thế, cũng nhanh chóng hoàn hồn, lập tức học theo, bắt đầu tự cứu.
Tử huyệt chia ra tử huyệt lớn, tử huyệt nhỏ, tử huyệt cố định và tử huyệt ẩn.
36 tử huyệt được công nhận sẽ không thay đổi, đương nhiên, bọn chúng sẽ không đâm trúng là chết ngay. Như một số tử huyệt nhỏ, nếu bị đâm trúng thì cơ thể người sẽ sinh ra các kiểu phản ứng và khó chịu, nếu không chữa trị kịp thời thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Mấy người bọn họ bị đâm ở cùng một huyệt vị, hơn nữa còn là tử huyệt nhỏ, nếu xử lý ổn thỏa, thì sẽ không gặp nguy hiểm về tính mạng.
Sau một hồi loay hoay, mấy người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Các ông thua rồi!".
Người kia nói với Vũ Văn Mặc.
"Cậu quả nhiên không tầm thường, không ngờ chúng tôi liên thủ vẫn không phải là đối thủ của cậu! Là chúng tôi tài không bằng người!", Vũ Văn Mặc trầm giọng nói.
"Vậy là các ông đã chịu thua, đúng không?", người kia nói.
"Chịu thua? Hừ, rõ ràng là cậu dùng thủ đoạn bỉ ổi mới có thể thắng được, ai chịu thua với cậu chứ?", Bích Nhàn nghiến răng nghiến lợi nói.
"Thủ đoạn bỉ ổi? Thủ đoạn bỉ ổi gì?", người kia hỏi Bích Nhàn.
Ánh mắt Bích Nhàn lóe lên, khoát tay, tức giận nói: "Làm sao mà tôi biết được? Dù sao cũng là thủ đoạn bỉ ổi, tóm lại trận đấu y thuật này không tính".
"Ồ? Các bà không thừa nhận?", người kia cười nói.
"Chúng tôi vốn dĩ không thua, chỉ là cậu dùng thủ đoạn bỉ ổi nên kết quả mới thành thế này, sao chúng tôi lại thua được chứ?", Lý Tử Vân lạnh lùng nói.
"Nhưng trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, sao các ông có thể lấp liếm được chứ?", người kia hỏi.
"Vậy cậu nói cho tôi xem có những ai nhìn thấy nào?", Kim Đỉnh ung dung hỏi.
Người kia nhìn xung quanh.
Không một ai lên tiếng.
"Mọi người có thấy chúng tôi lấp liếm không?", Bích Nhàn mỉm cười, lớn tiếng hỏi.
"Không!".
Rất nhiều người hô lên.
"Thế có ai nhìn thấy cậu ta gian lận không?", Lý Tử Vân lại hỏi tiếp.
"Có!".
Âm thanh vẫn vang rõ như trước.
Bốn người này muốn lấp liếm kết quả của trận đấu y thuật này!
Liễu Như Thi cau mày.
Nam Hành cười khẩy: "Thằng ngốc này, cậu ta không biết những người ở đây đều nghiêng về Nam Phái sao? Cậu ta còn mong những người này đứng ra xác nhận? Nực cười!".
Đám thí sinh cũng bật cười.
Đúng vậy!
Ở Nam Phái này, Vũ Văn Mặc trước giờ luôn phủ nhận kết quả, sẽ có ai rửa oan cho vị khách không mời mà đến này chứ?
Đây vốn là một cuộc thi không công bằng!
Cái gọi là đấu y thuật cũng chỉ là trò hề!
Hồng Gia Lạc vô cùng tức giận.
"Bỉ ổi! Đúng là bỉ ổi! Rõ ràng đã thua nhưng sống chết không chịu nhận! Quá bỉ ổi!", anh ta lớn tiếng mắng chửi.
Nhưng mọi người đều phớt lờ anh ta.
"Nam Phái cũng chỉ đến thế mà thôi!", người kia lắc đầu, nhưng khuôn mặt không có vẻ gì là kinh hoàng thất thố.
"Chàng trai, y thuật của cậu quả thực không tệ, nhưng cậu lòng dạ đen tối, chạy đến Nam Phái tôi để gây sự! Còn muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi để hãm hại chúng tôi! Bây giờ tôi muốn đuổi cậu ra khỏi Nam Phái, chắc cậu không có ý kiến gì chứ?", Vũ Văn Mặc lạnh lùng nói.
Nếu đấu y thuật mà không đấu lại được đối phương, vậy thì chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.
Nhưng người kia lại lắc đầu.
"Các ông thua chính là thua, điều này sẽ không thay đổi, hơn nữa tôi cũng không định để những người này làm trọng tài. Tôi chỉ bảo bọn họ làm người chứng kiến, để bọn họ tận mắt nhìn thấy Nam Phái các ông không phải là nền y thuật đứng đầu cả nước. Các ông chỉ là một lũ lang băm!".
"Cậu nói cái gì?".
Bích Nhàn nổi giận, chỉ vào người kia gầm lên: "Bắt cậu ta lại cho tôi!".
"Bắt lấy anh ta!".
"Lên!".
Các thành viên Nam Phái cũng không nhịn được nữa, nhao nhao kêu lên rồi xông tới.
Nhưng đúng lúc này, người kia bỗng nói: "Hãy nhìn hai tay của ông bà đi".
Anh ta vừa dứt lời, mấy người Vũ Văn Mặc đều vô thức nhìn hai tay của mình.
Hai tay họ đâu có gì!
Không ít người cũng nhìn về phía hai tay của họ.
Dần dần, dường như bốn người họ hiểu ra gì đó, ai nấy sắc mặt tái mét, ánh mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
"Ơ... Không! Không! Không!".
Bích Nhàn ngã ngồi xuống đất, kêu lên đầy tuyệt vọng.
Tiếng kêu này khiến tất cả các thành viên Nam Phái đều bị dọa sợ.
Bọn họ không khỏi dừng bước, nhìn về phía Bích Nhàn.
Chỉ thấy hai cánh tay của bà ta bắt đầu run rẩy.
Không chỉ Bích Nhàn, mà hai cánh tay của Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh và Lý Tử Vân cũng run lên cầm cập, hoàn toàn không thể khống chế, giống hệt Ninh Đồ trước đó.
"Đây là... Phần Tịch?".
Vũ Văn Mặc thì thào nói.
Cả hội trường huyên náo.
Đầu óc tất cả mọi người ầm một tiếng, trở nên trắng xóa.
“Sao lại như vậy chứ?”.
“Tay của bốn thầy cô… đều bị thương Phần Tịch sao?”.
“Vậy tức là… y thuật của bọn họ đã bị phế?”.
“A!”.
Tiếng hét chói tai, tiếng kêu sợ hãi vang lên không ngừng.
Người này đã phế cả bốn thành viên cốt cán của Nam Phái sao?
Đây là chuyện đáng sợ đến mức nào chứ?
“Thầy, cô!”.
Các thành viên Nam Phái vội vàng xông tới, xúm lại chỗ bốn người, ai nấy đều vô cùng lo lắng.
Kim Đỉnh và Lý Tử Vân như bị mất hồn, đờ đẫn nhìn hai tay của mình.
“Tôi phải giết cậu! Tôi phải giết cậu!”.
Bích Nhàn hét ầm lên, vừa khóc lóc vừa chửi bới như một mụ đàn bà chua ngoa.
“Sao cậu có thể làm được?”, Vũ Văn Mặc ngước mắt lên nhìn người kia, khàn giọng hỏi.
“Vừa rồi khi dùng châm bạc đâm vào tử huyệt của các ông, tôi đã dùng hai châm! Một châm dùng Phần Tịch, một châm là đâm vào tử huyệt!”, người kia đáp.
“Hai… hai châm?”.
Tròng mắt Vũ Văn Mặc run rẩy.
Trong tình huống như vậy mà người này vẫn có thể ra hai châm?
Cũng tức là trong chớp mắt đó, người này đã ra tổng cộng tám châm!
Là tám châm đó!
Trong thời gian ngắn ngủi mà vẫn chuẩn xác và mạnh mẽ nhanh gọn như vậy!
Đây đã không còn là phạm trù của châm cứu Đông y nữa rồi!
Vũ Văn Mặc run rẩy, lần này không chỉ là hai cánh tay, mà toàn thân ông ta cũng run lên bần bật.
Các bác sĩ thiên tài và đám Liễu Như Thi ở bên cạnh cũng bị những lời nói của người kia làm cho mất hết khả năng suy nghĩ.
“Rốt cuộc cậu là ai?”.
Đúng lúc này, Bích Nhàn đang ngồi dưới đất bỗng ngừng gào khóc, gầm lên với người kia.
Người kia mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Bích Nhàn, bình thản lên tiếng.
“Chắc chắn các bà chưa bao giờ nghe nói đến tên tôi, nhưng tôi có một biệt danh, chắc là các bà đều biết!”.
“Biệt danh gì?”, Vũ Văn Mặc run rẩy hỏi.
“Thần y Lâm!”.
Người kia bình tĩnh đáp.
Chương 348: Tôi phải khiến Nam Phái không được yên bình!
Thần y Lâm?
Ba chữ này như một tia sét, bổ thẳng vào đầu mọi người.
Tất cả bọn họ chỉ cảm thấy hai tai ong ong, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Ai cũng ngỡ là mình nghe nhầm hoặc đang nằm mơ.
Dù sao... ba chữ này cũng gây chấn động quá mạnh!
"Anh ta... anh ta là thần y Lâm?".
"Thần y Lâm đã đánh bại Y Vương Hàn Thành đó sao?".
"Không những vậy, anh ta còn là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa, người đã nghiên cứu ra phương thuốc chữa bệnh nhồi máu não và bệnh viêm mũi!".
"Trời ơi, anh ta là truyền kỳ của Hoa Quốc đó!"
"Sao anh ta lại xuất hiện ở đây nhỉ?".
"Hơn nữa còn thách đấu Nam Phái!".
"Trời ơi!".
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên không ngớt.
Không ai ngờ được người này lại chính là thần y Lâm nổi tiếng như cồn kia!
"Hóa... hóa ra là cậu", Vũ Văn Mặc vô cùng ngạc nhiên.
Liễu Như Thi trợn tròn mắt, nhìn Lâm Chính với vẻ bất ngờ.
Cô ấy nhớ khuôn mặt của thần y Lâm không phải như thế này.
Nhưng điều đó không còn quan trọng.
Dù sao thần y Lâm của hiện giờ còn đẹp trai hơn cả trước kia.
Thảo nào lúc mới thấy anh, cô ấy cứ có cảm giác quen thuộc, đây chính là diện mạo thực sự của anh ấy sao?
Khóe miệng Liễu Như Thi nở nụ cười nhẹ.
Nam Hành ở bên cạnh ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt tràn ngập sự ghen ghét.
Đám bác sĩ thiên tài cũng có vẻ mặt y hệt anh ta.
Dù sao thần y Lâm này cũng còn quá trẻ!
Trẻ đến mức thậm chí còn ít tuổi hơn vài người trong số bọn họ.
Còn trẻ mà đã có trình độ Đông y như vậy! Đúng là quá ghê gớm!
"Sau nay e rằng anh ta sẽ trở thành một ngọn núi khổng lồ trước mặt chúng ta, chúng ta không thể vượt qua được ngọn núi này", Diêm Tiểu Nguyệt lo lắng nói.
"Đừng nói sau này, hiện giờ... đã là một ngọn núi khổng lồ trước mặt chúng ta rồi!", Phùng Hiểu Hoành đứng thứ bảy khàn giọng nói.
Những người khác không hé răng nói gì.
Trình Thường Sinh siết chặt nắm tay.
Thần y Lâm vừa để lộ thân phận, ánh mắt tất cả mọi người nhìn người kia đã tràn ngập sự nể sợ.
Dù sao đây cũng là người đánh bại được cả Y Vương Hàn Thành!
Hơn nữa, sau khi cuộc thi y học Hoa - Hàn kết thúc, những lời đồn về thần y Lâm có thể nói là nhiều không đếm xuể, càng đồn càng hoang đường, có người thậm chí còn đồn rằng thần y Lâm chính là Hoa Đà chuyển thế.
Nhưng dù những lời đồn hoang đường đến mức nào, thì ít nhất y thuật của thần y Lâm cũng là điều mà tất cả mọi người chỉ có thể ngửa mặt trông lên.
"Vũ Văn Mặc!".
Lâm Chính nhìn về phía Vũ Văn Mặc.
"Lần này thần y Lâm đến đây là vì chuyện ở Giang Thành chứ gì?", Vũ Văn Mặc trầm giọng hỏi.
"Đúng vậy, tôi đã cảnh cáo Tư Đồ Kính, nhưng Nam Phái các ông vẫn không ngoan ngoãn, vậy thì không thể trách tôi được rồi", Lâm Chính bình thản đáp.
"Không thể trách cậu? Hừ, ý của cậu là Nam Phái chúng tôi còn phải cúi đầu với cậu?", Vũ Văn Mặc lạnh lùng nói.
"Các ông không chịu cúi đầu?", Lâm Chính hỏi ngược lại.
"Là chúng tôi trước giờ không biết cúi đầu! Ngược lại là cậu ấy, cậu đã sẵn sàng để cúi đầu chưa?".
Vũ Văn Mặc gầm lên.
"Ồ? Vậy ông định bắt tôi cúi đầu kiểu gì?", Lâm Chính hỏi ngược lại.
"Thế thì đơn giản lắm! Nơi này là Nam Phái, chúng tôi muốn cậu cúi đầu còn không dễ sao?", khuôn mặt Bích Nhàn đầy vặn vẹo dữ tợn, gào lên: "Tất cả xông lên, ấn cậu ta xuống đất cho tôi, tôi phải đích thân phế hai tay của cậu ta!".
Câu nói này khiến tất cả các thành viên Nam Phái đều run lên.
"Cô Bích, việc này..."
"Mau làm đi!", Bích Nhàn gầm lên.
Lúc này, bà ta đã không muốn quan tâm chuyện gì nữa!
Bà ta chỉ muốn trả thù!
Điên cuồng trả thù người này!
Dù cậu ta có là ai!
Dù cậu ta lợi hại đến mức nào!
Các thành viên Nam Phái cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng, định lao tới ra tay.
Cả hội trường hỗn loạn.
Cục diện đã mất khống chế.
Nhưng đúng lúc này...
Két!
Cửa hội trường bị đẩy ra, một đám người ào vào.
"Tất cả dừng tay cho tôi!".
Tiếng gầm vang lên, ai nấy đều nín thở.
Đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy một đám những thành viên cốt cán của Nam Phái như Kiều Mại Tùng, Khổ Chí Minh, Trương Tiểu Yến, Tập Viên tiến vào hội trường.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên để râu dê, hai mắt sáng như đuốc.
Ông ta mặc Đường trang màu đen, hai bên tóc mai bạc trắng, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, ánh mắt đầy giận dữ.
Ông ta vừa đến, rất nhiều thành viên Nam Phái liền run rẩy, vội vàng cúi đầu.
Một số người có máu mặt ngồi ở hàng ghế khán giả cũng kích động đứng bật dậy.
"Long Thủ! Là thầy Long Thủ!".
"Thầy Long Thủ đến rồi!".
"Tốt quá! Ha ha..."
"Có thầy Long Thủ, xem thằng nhãi này còn dám gây chuyện ở đây nữa không".
Không ít người vỗ tay cười lớn.
Long Thủ nổi tiếng như cồn của Nam Phái cuối cùng cũng xuất hiện!
Đám người Vũ Văn Mặc vô cùng kích động, vội vàng đứng dậy.
"Chào thầy Long Thủ!".
Mọi người lần lượt chào hỏi, vô cùng hưng phấn, ánh mắt ai cũng tràn ngập sự ngưỡng mộ và sùng bái.
Đây là bác sĩ Đông y giỏi nhất Nam Phái!
Đây là trụ cột tinh thần của Nam Phái!
Cả Hoa Quốc, gần như không có ai dám nói vượt mặt được ông ta về phương diện Đông y.
Thần y Lâm là truyền kỳ! Nhưng Long Thủ không phải sao? Lúc Long Thủ trở thành truyền kỳ, còn không biết đã có thần y Lâm hay chưa!
Long Thủ vừa đến, tất cả các thành viên Nam Phái đều không còn hoảng loạn nữa, mà tràn đầy tự tin.
Lâm Chính cũng xoay người lại, nhìn về phía Long Thủ.
"Cuối cùng ông cũng đến rồi?".
Anh bình thản nói.
Long Thủ lạnh lùng nhìn Lâm Chính, sắc mặt vô cùng giận dữ.
Người đứng bên cạnh ông ta là Văn Nhân Chiếu Giang.
Nhát đâm của Tần Ngưng chỉ là vết thương ngoài da, cô ấy là bác sĩ, dù tình hình hoảng loạn thì vẫn biết nặng nhẹ.
Tần Bách Tùng cũng tới.
Ông ta chạy tới bên cạnh Lâm Chính, hơi cúi người: "Thầy!".
Hành động này của ông ta khiến không ít người xung quanh há hốc miệng kinh ngạc.
Đồng thời, hành động này cũng cho thấy ông ta đứng về phía Lâm Chính.
"Tần Bách Tùng, hóa ra ông cùng một giuộc với thần y Lâm?", Khổ Chí Minh lạnh lùng quát.
"Lão già ăn cây táo rào cây sung này!".
"Đồ phản bội Nam Phái!".
"Vô liêm sỉ!".
"Đồ bỉ ổi!".
Đám người Nam Phái tức giận chửi rủa chỉ trích.
Nhưng Tần Bách Tùng lại nổi trận lôi đình: "Ăn cây táo rào cây sung? Đồ phản bội? Tôi chỉ mong Nam Phái chết quách cho rồi!".
Dáng vẻ dữ tợn của ông ta dọa sợ không ít người.
"Tần Bách Tùng, Nam Phái chúng tôi đối xử không tệ với ông, tại sao ông lại làm vậy?", Long Thủ trầm giọng nói.
Nếu Nam Phái không còn Tần Bách Tùng thì sẽ là tổn thất rất lớn! Nhỡ ông ta gia nhập Bắc Phái, thì cũng là cú sốc lớn đối với Nam Phái.
"Long Thủ, ông còn mặt mũi hỏi tôi sao? Nếu không phải ông và học trò của ông là Văn Nhân Chiếu Giang bức chết cháu gái tôi, thì tôi sẽ thế này sao?", Tần Bách Tùng tức giận hét lên.
"Cái gì?".
Mọi người xung quanh xôn xao.
"Tần Bách Tùng, ý ông là gì? Tiểu Ngưng chết rồi sao?", Văn Nhân Chiếu Giang cũng biến sắc.
"Cậu dùng thủ đoạn bỉ ổi hại Tiểu Ngưng, sau đó lấy danh nghĩa của nhà họ Văn Nhân và Long Thủ để ép Tiểu Ngưng. Tiểu Ngưng không chịu nổi áp lực, cũng không muốn liên lụy đến nhà họ Tần, liền uống thuốc độc tự sát! Tất cả là tại các ông, các ông còn muốn tôi bán mạng cho Nam Phái sao? Đừng hòng!", Tần Bách Tùng tức giận nói.
Ông ta vừa dứt lời, đầu óc mọi người đều ong lên...
Vẻ mặt Long Thủ cũng mất tự nhiên.
Chắc là ông ta cũng không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng như vậy.
"Long Thủ, Tần Bách Tùng là học trò của tôi, tôi nghe nói ông là người rất bao che khuyết điểm, vừa khéo tôi lại càng là người bao che khuyết điểm! Ông hại một học trò của tôi, tôi sẽ phế 100 học trò của Nam Phái ông, không quá đáng chứ?".
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, bước về phía Long Thủ.
Một luồng khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ người anh.
"Hôm nay tôi phải khiến Nam Phái của ông không được yên bình!".
Chương 349: Ông ta không chữa được cho các người
“Láo xược!”.
Nghe Lâm Chính nói, Long Thủ nổi giận: “Cậu nghĩ đây là đâu? Đến lượt cậu ngang ngược ở đây?”.
Nói xong, Long Thủ phất tay: “Bắt cậu ta lại cho tôi! Trừng trị nghiêm khắc!”.
“Sao hả? Nam Phái định cậy quyền ép người hay sao?”, Hồng Gia Lạc nổi giận nói.
“Cậy quyền ép người thì đã sao? Đây là Nam Phái, nơi đây không có chuyện gì mà Nam Phái chúng tôi không giải quyết được. Cậu nói cậu đến Nam Phái thi y thuật, cậu có tư cách gì thi với Nam Phái chúng tôi? Vì sao chúng tôi phải thi với cậu? Bây giờ tôi bắt cậu lại, sau đó xử lý cậu theo quy tắc của Nam Phái! Cậu có thể làm gì được chúng tôi?”, Kiều Mại Tùng lạnh lùng nói.
“Các người định xé bỏ bộ mặt lễ nghi của mình, không định suy xét tới bất cứ hậu quả gì nữa sao?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
Nụ cười đó chứa sự dữ tợn.
“Thầy, bọn họ biết thi y thuật không bằng thầy nên mới định dùng cách ngang ngược. Hừ, thầy yên tâm, chuyện này tôi sẽ để bạn bè giới truyền thông đăng lên, đến lúc đó, người trong nước ai cũng sẽ biết phong cách hành sự của Nam Phái, thấy rõ bộ mặt của bọn họ!”, Tần Bách Tùng tức giận nói.
Bây giờ, ông ta vô cùng thất vọng đối với Nam Phái.
“Vậy thì phải xem các người có ra khỏi Nam Phái này được không!”.
Long Thủ lạnh nhạt nói.
Ông ta vừa dứt lời, người xung quanh đã vây lại.
“Các người… Các người định làm gì? Chẳng lẽ các người muốn giết người hay sao?”, Hồng Gia Lạc run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn Long Thủ.
“Với mối quan hệ của Nam Phái chúng tôi, giải quyết vài mạng người không phải là chuyện đơn giản lắm sao?”.
Long Thủ nói, sau đó nghiêng đầu: “Tập Viên!”.
“Phó viện trưởng Long!”.
“Đưa khách ra ngoài đi, gọi người của tổ an ninh vào đây, bắt mấy kẻ gây rối này lại! Nếu bọn họ dám phản kháng thì đánh gãy hai tay hai chân, đừng để bọn họ chết! Tôi muốn bọn họ đích thân tạ tội với người của cả học viện, đích thân dập đầu xin lỗi thầy Vũ Văn và những người khác!”, Long Thủ lạnh lùng nói.
“Được!”.
Tập Viên lập tức chạy ra ngoài hành động, còn những thành viên khác của Nam Phái cũng không nhiều lời nữa. Phó viện trưởng Long cũng đã lên tiếng, bọn họ còn cần khách khí với người này sao?
Ở đây, bọn họ đã không cần lo lắng chuyện gì.
Cho dù có gây ra án mạng, Nam Phái cũng sẽ xử lý cho bọn họ!
Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến thể diện của Nam Phái, không thể làm qua loa.
Trong nháy mắt, đám đông tràn tới như nước triều dâng.
Nhìn thấy thành viên của Nam Phái đều xông tới chỗ Lâm Chính, Tần Bách Tùng biến sắc.
“Thầy yên tâm!”.
“Thầy hãy mau rời khỏi đây! Bọn họ không nói lý lẽ nữa rồi!”.
Hồng Gia Lạc cũng vội vàng níu lấy Lâm Chính, muốn kéo anh đi.
Nhưng dù anh ta có kéo thế nào, Lâm Chính cũng không nhúc nhích.
Ánh mắt Lâm Chính toát ra sự lạnh lẽo, khóe miệng cong lên dữ tợn: “Tôi cũng không định nói lý lẽ với bọn họ!”.
“Vậy thì thành thật một chút cho tôi!”.
Một người vung nắm đấm đánh vào đầu Lâm Chính.
Bọn họ đã không thể nhẫn nhịn thêm tính kiêu căng của người này.
Dù anh ta là thần y Lâm, nhưng trước mặt toàn bộ Nam Phái, anh ta là cái thá gì? Chẳng lẽ một mình anh ta có thể đối phó với cả Nam Phái hay sao?
Chỉ là…
Ngay khi nắm đấm của người đó sắp sửa đánh trúng đầu Lâm Chính…
Lâm Chính tung cú đá.
Ầm!
Tiếng động vang lên.
Người đó bị đá bay, tông mạnh vào đám người ở phía sau, làm bọn họ ngã ra đất.
“Hả?”.
Hồng Gia Lạc sững sờ.
Thần y Lâm lại giỏi đánh nhau như vậy sao?
Các thành viên của Nam Phái cũng sững sờ.
“Khốn nạn! Lên!”, Bích Nhàn hét lên: “Nếu ai có thể đánh gãy tay chân của thằng nhóc này, Phó viện trưởng Long nhất định sẽ giúp người đó trở thành cốt cán của Nam Phái chúng ta!”.
Dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Long Thủ, giống như đợi câu trả lời của Long Thủ.
Long Thủ cũng không từ chối, khẽ gật đầu: “Lời cô Bích Nhàn nói cũng là ý của tôi!”.
Câu nói này đã làm bừng lên nhiệt huyết của bọn họ!
“Xông lên!”.
Thành viên của Nam Phái giống như phát điên, lao về phía Lâm Chính.
Có người cầm cả ghế, có người còn cầm dao trên bàn lên.
Giờ phút này, không ai có thể giữ được lý trí!
Cốt cán của Nam Phái đấy!
Nếu có được vị trí đó, dù là ai cũng có thể một bước lên trời!
Ai chịu được sự cám dỗ này?
Giờ phút này, ai cũng khó mà tự khống chế, bổ nhào về phía Lâm Chính giống như chó điên.
Khí thế như vậy lập tức dọa Tần Bách Tùng và Hồng Gia Lạc sợ.
Nhưng Lâm Chính vẫn không nhúc nhích, dáng vẻ Thái Sơn có sụp xuống trước mắt cũng không đổi sắc mặt.
“Ngã xuống cho tao!”, một người hét lên, vung ghế đánh tới.
Lâm Chính hơi nghiêng người tránh đi, sau đó chạm một tay vào cánh tay của người đó, rồi xoay người đạp vào ngực hắn.
Rắc!
Ngực người đó lập tức lõm xuống, xương cốt không biết gãy mất mấy cái, sau khi ngã xuống khó mà đứng lên lại.
Lâm Chính lại xông về phía những người khác.
Đừng thấy dáng vẻ anh yếu ớt mà lầm, đánh nhau lại rất nhanh mạnh, ra tay vô cùng tàn nhẫn. Mỗi quyền mỗi cước của anh đánh lên người các thành viên của Nam Phái khiến bọn họ ngã ra đất, sưng mặt sưng mũi.
Không lâu sau, gần một trăm thành viên của Nam Phái đều bị Lâm Chính giải quyết.
Thành viên của Nam Phái ngã xuống đất, ai nấy ôm tay ôm chân rên rỉ.
Những thành viên cốt cán của Nam Phái lập tức biến sắc.
Các thí sinh còn chưa rời đi cũng hết sức kinh ngạc.
“Thầy… đánh giỏi thật đấy!”, Hồng Gia Lạc vui mừng không thôi.
“Không chỉ là đánh giỏi!”.
Tần Bách Tùng khản giọng nói.
“Là sao?”, Hồng Gia Lạc khó hiểu nhìn ông ta.
Tần Bách Tùng không nói gì, chỉ nhìn các thành viên Nam Phái ngã trên mặt đất.
Dường như Hồng Gia Lạc ý thức được điều gì, cũng vội vàng nhìn sang, anh ta vừa nhìn đã hiểu ra, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Cánh tay của đa số các thành viên Nam Phái bắt đầu run rẩy không kìm chế được, xuất hiện triệu chứng giống hệt bốn người Vũ Văn Mặc, Bích Nhàn, Kim Đỉnh và Lý Tử Vân.
Phải!
Những thành viên Nam Phái này cũng đã bị Lâm Chính đánh tàn phế.
“Hả?”.
Người của Nam Phái hoang mang.
“Tay của tôi… Tay của tôi!”.
“Trời ạ, chúng ta cũng trúng phải Phần Tịch rồi!”.
“Cứu mạng!”.
“Phó viện trưởng Long, cứu chúng tôi với!”.
Bọn họ sợ đến nỗi đái ra quần, nhiều người ngồi dậy, nhìn về phía Long Thủ.
Đám người Vũ Văn Mặc cũng nhìn Long Thủ với ánh mắt nóng bỏng.
Bây giờ, Long Thủ là hi vọng cuối cùng của bọn họ, nếu Long Thủ cũng không trị được thì bọn họ sẽ thật sự xong đời.
Cuối cùng, Long Thủ cũng không khiến bọn họ thất vọng.
Ông ta thản nhiên nói: “Mọi người không cần phải lo lắng, chỉ một vết thương Phần Tịch nho nhỏ có gì khó chữa, đợi giải quyết xong người này, tôi sẽ chữa trị cho từng người một”.
“Vậy thì tốt!”.
“Cảm ơn Phó viện trưởng Long”.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tảng đá trong lòng đám người Vũ Văn Mặc cũng nhẹ đi.
Đúng lúc đó, Lâm Chính mỉm cười lên tiếng: “Được thôi, Long Thủ, nếu ông nói ông chữa được vết thương Phần Tịch này thì tôi cho ông ra tay, chữa cho bọn họ ngay tại chỗ đi, xem ông có chữa được không”.
Nghe vậy, Long Thủ nhíu mày.
“Cậu có ý gì?”, Kim Đỉnh nhìn chằm chằm Lâm Chính, hỏi.
“Rất đơn giản, Long Thủ đang lừa các người! Ông ta không thể chữa được cho các người!”, Lâm Chính nói.
Chương 350: Chấn nhiếp
Câu nói của Lâm Chính khiến cho đám đông sảng hồn.
“Cậu nói cái quần què gì vậy? Trên đời này có bệnh nào mà phó viện trưởng Long không chữa được chứ? Cậu tưởng bệnh này là nan y chắc? Đối với phó viện trưởng Long thì chỉ là một cái phất tay mà thôi? Cậu tưởng ai cũng kiểu ếch ngồi đáy giếng như cậu à?”, Bích Nhàn lập tức quát tháo.
“Nếu đã vậy thì nói phó viện trưởng Long của các người chữa trị đi! Nếu như quá trình trị liệu dài quá thì có thể bảo ông ta nói cách chữa trị cũng được. Mọi người đều là bác sĩ, đều có chuyên môn, không biết cách chữa nhưng nghe đều hiểu cả”, Lâm Chính lại lên tiếng.
Lời nói của anh lập tức khiến Bích Nhàn nhìn chăm chăm Long Thủ. Tất cả mọi người cũng đổ dồn qua nhìn ông ta. Ánh mắt ai cũng đều ánh lên sự kỳ vọng. Họ hi vọng Long Thủ có thể cho họ một sự khẳng định, để tát thẳng vào mặt Lâm Chính.
Thế nhưng… Long Thủ chỉ im lặng.
Khoảng một phút sau, ông ta mới ngập ngừng lên tiếng: “Phương pháp…đúng là có, nhưng…yêu cầu vô cùng hà khắc”.
Dứt lời, mọi người đều thở phào.
“Nói vậy có nghĩa là phó viện trưởng Long vẫn có cách mà!”
“Thần y Lâm đã nghe thấy chưa? Ha ha, giờ cậu còn gì để nói không?”, đám đông dùng giọng chế nhạo cười vào mặt Lâm Chính.
“Đừng vội, mọi người hãy nghe ông ta nói xem điều kiện hà khắc ở đây là gì?”, Lâm Chính nói.
“Đâu có quan trọng, miễn trị được bệnh thì thôi chứ”, Bích Nhàn hừ giọng.
“Chỉ chữa được cho một người mà cũng gọi là chữa à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Bích Nhàn sững sờ. Vũ Văn Mặc cũng không khỏi giật mình.
Lâm Chính nói tiếp: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì cách chữa trị của Long Thủ đó là kết hợp vật lý trị liệu và các dược liệu quý để hồi phục gân mạch có đúng không? Vật lý trị liệu khá đơn giản, ai cũng biết. Nhưng các dược liệu quý thì khó kiếm. Tạm thời thứ duy nhất có tác dụng trong việc hồi phục gân mạch là tuyết liên. Hơn nữa phải là tuyết lên trên trăm năm. Những thứ khác quý giá hơn thì càng không cần tôi phải nói tới nữa. Tuy nhiên kể cả có như vậy thì cũng chỉ có tác dụng với việc tổn thương gân mạch thông thường, còn đối với tổn thương dạng này là vô ích. Đối với sự tổn thương này cần phải có tuyết liên nghìn năm. Tuyết liên nghìn năm thì vô giá, mà đã lâu lắm rồi không xuất hiện. Bông xuất hiện lần gần đây nhất là mấy chục năm trước. Nam Phái các người có khả năng tìm được vài bông như thế không?”
Dứt lời, tất cả mọi người đều tái mặt.
“Phó viện trưởng Long, cậu….cậu ta nói có thật không”, Bích Nhàn nhìn Long Thủ, chất vấn.
Tất cả mọi người đều nhìn ông ta chăm chăm.
Thế nhưng Long Thủ chỉ im lặng. Một lúc sau mới nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Mọi người đừng lo lắng. Dù hiện tại chưa có cách nhưng sau này tôi sẽ nghĩ cách. Việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng giải quyết những kẻ tới làm loạn Nam Phái, nếu không thì danh tiếng của Nam Phái sẽ bi hủy hoại mất”.
Nghe thấy vậy, mọi người lập tức hiểu ra.
Long Thủ…không có cách. Hoặc cũng có thể là ông ta định nói dối nhưng bị Lâm Chính ép nên không nói dối thành công.
“Các người còn đứng ngây ra đấy làm gì? Xông lên đi chứ? Giữ cậu ta lại”, Trương Tiểu Yến ở bên cạnh hét lớn.
Thế nhưng các thành viên của Nam Phái chỉ nhìn nhau, không ai chịu lao lên.
Trương Tiểu Yến thấy vậy tức giận quát: “Các người thế này là ý gì? Giờ không nghe cả lệnh của chúng tôi nữa sao? Các người còn muốn ở lại Nam Phái nữa hay không? Kẻ nào không nghe thì cút hết ra khỏi Nam Phái đi”
Lời nói quả là có sức uy hiếp. Đám đông khó khăn lắm mới vào được Nam Phái, giờ mà bị khai trừ thì khác gì công cốc.
Thế là bọn họ nhìn nhau rồi nghiến răng thử lao lên. Thế nhưng kết cục chẳng có gì khác biệt.
Bọn họ cũng chỉ làm một đám bác sĩ, làm gì có võ, so với người có vẻ biết võ vừa có tốc độ nhanh đến kinh hồn như Lâm Chính thì đúng là chẳng khác gì mèo và hổ.
Một lúc sau, cả đám thành viên của Nam Phái đều lần lượt bị hạ gục. Lâm Chính cũng không hề nương tay với bọn họ. Tay của tất cả bọn họ đều bắt đầu run lẩy bẩy.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, ai cũng tái mặt. Đôi mắt ánh lên vẻ hoảng loạn.
“Lên! Mau xông lên! Tất cả xông lên cho tôi. Chúng ta nhiều người như vậy mà sợ một mình cậu ta sao?”, Trương Tiểu Yến gầm lên.
Thế nhưng lần này không ai dám lao lên nữa. Bị Nam Phái khai chú thì đã làm sao.
Rời khỏi Nam Phái ít ra còn có thể hành nghề y mưu sinh. Chứ giờ mà lao lên thì khác gì trở thành người tàn phế. Đám người hùng hổ khi nãy giờ không dám ra mặt nữa.
“Các người….được, được lắm. Tất cả các người lát nữa cuốn chiếu cút khỏi đây cho tôi”, Trương Tiểu Yến quát.
“Chúng tôi không phải là đối thủ của cậu ta. Hay là các người lao lên đi”, một thành viên nghiến răng nói.
Đằng nào cũng bị khai trừ mà, bọn họ chẳng còn gì để mất.Câu nói chạm đúng điểm yếu của Trương Tiểu Yến. Bà ta run rẩy, đứng ngây ra một lúc lâu, không nói nên lời.
“Long Thủ, tôi thấy ông đích thân ra tay đi thì hơn! Đừng hi sinh thêm thành viên của Nam Phái nữa”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Long Thủ nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá. Ông ta biết mình đã không còn đường lui bèn bước lên một bước.
Hiện trường im lặng như tờ. Đúng lúc này. Ầm. Cửa của hội trường bị đạp mạnh, sau đó có vô số người lao vào.
Nhìn là thấy có hàng nghìn người đang đổ vào trong. Đi đầu chính là người vừa rời đi không lâu trước đó. Lúc này có một giọng nói của ai đó vọng tới.
“Thần y Lâm, cậu gây chuyện, đánh người của Nam Phái chúng tôi. Cậu không chỉ vi phạm pháp luật mà còn gây rối loạn trật tự của Nam Phái, phá hoại quy tắc nơi đây, gây tổn thương cả danh tiếng của chúng tôi. Cậu đã muốn vậy thì chúng tôi cũng sẽ dốc toàn bộ sức lực đấu với cậu một lần”.
Giọng nói bỗng dừng lại rồi tiếp tục gầm lên: “Tất cả các thành viên của Nam Phái nghe đây, chỉ cần có thể khống chế được kẻ tội đồ này thì sẽ lập tức trở thành thành viên cốt cán của Nam Phái! Hơn nữa được hưởng các sự phục vụ và những điều kiện tốt nhất tới trọn đời”.
Câu nói này khiến đám đông bừng bừng khí thế. Không ít người bắt đầu rục rịch. Tất cả họ đều nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt của những con dã thú.
Tiếng hô hào ầm ầm vào lên. Tần Bách Tùng tái mặt, vội vàng gọi điện thoại cầu cứu nhưng vô tác dụng.
Nào ai dám đối đầu với Nam Phái chứ.
“Các vị, các vị làm vậy có phải là ức hiếp người quá đáng không?”, Liễu Như Thi không nhịn được nữa.
“Cô Liễu, là ai ức hiếp ai cô phải hiểu rõ hơn chúng tôi chứ? Người ta đè lên cả đầu Nam Phái chúng tôi rồi đây này”, Trương Tiểu Yến hằm hằm lên tiếng.
“Như Thi, mặc kệ đi, chúng ta xem là được rồi”, Nam Hành khẽ cười. Anh ta chỉ muốn đám đông đánh phế luôn thần y Lâm.
Liễu Như Thi chau mày, không nói gì. Cục diện đã vượt tầm kiểm soát mất rồi…