-
Chương 3486-3490
Chương 3486: Làm trâu làm ngựa
Tất cả đều nhìn theo bóng lưng thành chủ rời đi. Khi thấy ông ta đi về hướng ở của Thanh Huyền Tông thì không ít người bàng hoàng.
“Thành chủ Nam Ly Thành định làm gì vậy?”
“Không phải thật sự đi tìm kẻ ngoại vực đó nhờ giúp đỡ đấy chứ?”
“Không phải chứ? Người của Nam Ly Thành sa sút tới mức độ đó rồi sao? Đi cầu xin một kẻ ngoại vực giúp đỡ?”
“Đúng là quá mất mặt”.
“Chính xác”
Có không ít người khịt mũi. Người của Nam Ly Thành nghe thấy vậy thì tái mặt. Bọn họ không thể làm gì được thành chủ, đành phải liều mạng đi cùng.
“Ồ! Thành chủ đại nhân”, tông chủ Thanh Huyền Tông thấy đám người của Nam Ly Thành tới cùng với Ái Nhiễm thì cũng mơ hồ đoán ra được điều gì đó bèn chắp tay đáp lễ.
“Chào tông chủ, không biết cậu Lâm có ở đây không? Có thể cho tôi gặp mặt không?”, thành chủ tỏ vẻ cấp bách
“Cậu Lâm ở đây, mời ông”, tông chủ cũng vội vàng trả lời.
Tại khu vực nghỉ ngơi ở bên trong. Lâm Chính đang ngồi thiền nghỉ ngơi. Thành chủ thấy vậy thì bước tới quỳ xuống không chút do dự: “Xin cậu Lâm ra tay cứu lấy con gái tôi”.
Nói xong ông ta khấu đầu trước Lâm Chính.
“Thành chủ”, người của Nam Ly Thành ở phía sau trố tròn mắt. Không ai ngờ thành chủ lại quỳ gối trước một kẻ ngoại vực.
Bọn họ thấy đúng là còn mất mặt hơn cả Duy Ngã Mệnh nữa. Có không ít người đứng ngoài ngạc nhiên. Sau đó là tiếng xì xầm bàn tán vang lên.
“Nam Trấn Ân đúng là không cần thể diện nữa rồi”.
“Quá mất mặt”
“Quỳ trước một kẻ ngoại vực sao? Còn dứt khoát, nhanh nhẹn như vậy. Đúng là hèn mà”
“Danh tiếng của Nam Ly Thành coi như bị hủy rồi”.
“Nam Ly Thành có một thành chủ như vậy thật là bất hạnh”
Những lời chửi rủa vang lên. Có không ít người của Nam Ly Thành tức tới mức đỏ mặt. Họ đứng không yên, cuối cùng thì có một vài người đã phải rời đi.
Lâm Chính thấy vậy lập tức đứng lên đỡ thành chủ.
“Thành chủ đại nhân, ông đang làm gì vậy?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Cậu Lâm, tôi nghe Ái Nhiễm nói cậu có cách đẩy được Tử Sát Long Khí ra khỏi người con gái tôi. Xin cậu ra tay cứu giúp. Chỉ cần con bé sống lại thì Nam Trấn Ân tôi nguyện làm trâu làm ngựa suốt đời cho cậu”, thành chủ chắp tay, nước mắt rưng rưng
“Tử Sát Long Khí sao?", Lâm Chính suy nghĩ và chau chặt mày.
“Cậu Lâm, cậu có cách gì không?”, đôi mắt thành chủ ánh lên vẻ mong chờ.
“Có! Nhưng khá phức tạp” Lâm Chính nói.
“Thật sao?”, thành chủ mừng lắm.
“Muốn trừ khử được hết thì có cách, nhưng thành chủ tôi muốn hỏi một câu, ông nói sẽ làm trâu làm ngựa cho tôi có phải là thật không đấy?” ,Lâm Chính đột nhiên hỏi.
Thành chủ giật mình, nhưng ngay lập tức gật đầu: “Nếu như cậu Lâm cần chúng tôi giúp điều gì thì cứ nói”.
“Được, thành chủ đã nói như vậy thì tôi cũng đồng ý ra tay. Làm trâu làm ngựa thì không cần nhưng tôi cần người của thành chủ đồng ý ba việc. Nếu có thể thì tôi sẽ chữa trị cho con gái ông”, Lâm Chính nói.
“Đừng nói là ba việc, dù là 30 việc, 300 việc thì cũng không thành vấn đề", thành chủ kích động: “Không biết đó là ba việc gì?”
“Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra. Đợi tôi nghĩ ra rồi sẽ nói cho ông Giờ thành chủ đưa người tới đây đi”, Lâm Chính nói.
“Được được, người đâu! Đưa cô chủ tới đây”, thành chủ vội vàng kêu lên.
Người của Nam Ly Thành vội vàng khiêng thi thể của Nam Hạnh Nhi vào.
Bên ngoài có không ít người nhón chân lên xem. Tuy nhiên, càng lúc càng có nhiều người của Nam Ly Thành tỏ ra bất mãn.
Chương 3487: Tan rã
Khắp người Nam Hạnh Nhi đều là vết thương, các cơ quan nội tạng bị vỡ, tim không còn đập nữa. Người Nam Ly Thành đã khóa mạch khí của cô ta lại bằng một cây châm bạc bí ẩn, thế nên cô ta vẫn còn chút hơi thở cuối cùng, nếu rút cây châm bạc này ra, linh hồn của Nam Hạnh Nhi sẽ về với trời.
Lâm Chính kiểm tra qua một lần không khỏi thở dài.
Bản lĩnh của Thần Cung Thương quả thật cao hơn Duy Ngã Mệnh không chỉ một bậc.
Đầu tiên là cường độ của Tử Sát Long Khí này cực kỳ siêu phàm, Tử Sát Long Khí gần như phân bố trên từng bộ phận trên cả người Nam Hạnh Nhi, muốn loại bỏ e là rất khó.
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Lúc này anh cũng đã có nhận định sơ bộ về thực lực của Thần Cung Thương.
Mỗi lần người này bước lên võ đài đều không phát huy hết thực lực của mình.
Bản lĩnh của hắn chắc chắn cực kỳ đáng sợ.
“Cậu Lâm, cho hỏi có chữa trị được không?”, thành chủ Nam Ly Thành thận trọng hỏi.
“Vẫn chữa được nhưng nơi này không tiện lắm, tôi cần một căn phòng”.
“Mặc dù vùng đất Tu Di khá lớn nhưng không có phòng ốc, lều trại được không?”
“Cũng được”.
“Được, vậy tôi đi bảo người dựng lều”.
“Ngoài ra còn cần vài loại thuốc, hay mau chóng gom đủ giúp tôi”.
Nói xong, Lâm Chính lấy cuốn bách khoa toàn thư mà Ái Nhiễm đưa ra, vừa lật trang sách vừa đọc tên thuốc.
“Ám Kinh, Giả Nhã Thảo, Thất Đan Hoa, Vô Ngân Hỏa Thạch…”
“Chừng đó đấy”.
“Được, được, cậu Lâm đợi chốc lát, tôi lập tức bảo người chuẩn bị”.
Động tác của thành chủ Nam Ly Thành rất nhanh, chẳng mấy chốc đã dựng xong lều, Lâm Chính gọi Ái Nhiễm đến giúp, đợi những thứ anh cần được đưa đến lập tức bắt đầu chữa trị cho Nam Hạnh Nhi.
Thành chủ Nam Ly Thành lo lắng đợi ở bên ngoài.
Lúc này ông ta nóng lòng muốn cứu con gái, chẳng hề biết rằng người Nam Ly Thành đã ngày càng bất mãn với ông ta.
“Thành chủ!”
Lúc này, một vị quan lớn của Nam Ly Thành đi đến: “Bởi vì hành động trước đây của ông mà khiến nhiều người trong thành đều phẫn nộ, giận dữ, đã có hơn hai mươi người gửi đơn xin rời thành, yêu cầu thoát ly khỏi Nam Ly Thành, ông thấy…”
“Phê duyệt hết đi”, thành chủ thành Nam Lỳ hừ một tiếng nói.
“Chuyện này… Thành chủ, những người này đều là nhân vật cốt lõi của Nam Ly Thành chúng ta, để họ đi rồi, Nam Ly Thành chúng ta phải làm sao?”
“Tôi không tin bớt đi đám người này, Nam Ly Thành không thể chuyển mình? Huống gì tôi thân là chủ của một thành, ngay cả con gái của mình cũng không thể cứu thì còn làm thành chủ làm gì nữa?”
Hơn nữa điều họ quan tâm đến là gì? Chẳng phải là thể diện sao? Bây giờ tôi quỳ xuống trước mặt cậu Lâm cũng chẳng phải họ, tại sao tôi phải quỳ xuống? Là vì cứu người đấy! Mất thể diện thì sau này có thể lấy lại, nhưng tính mạng thì lấy thế nào được? Nếu họ chỉ quan tâm đến mấy cái hư danh đó thì họ không xứng ở lại Nam Ly Thành”.
Thành chủ Nam Ly Thành lạnh lùng nói.
“Ờ… được rồi”.
Người đó thở dài, cảm thấy bất lực.
Sau khi thành chủ Nam Ly Thành nói thế, càng có nhiều người lựa chọn rời khỏi Nam Ly Thành.
Người vực Diệt Vong trước giờ luôn kiêu ngạo, thành chủ Nam Ly Thành có thể quỳ gối nhưng không thể quỳ gối với người ngoại vực.
Đây là chuyện họ không thể chấp nhận được.
Thế là trong quá trình Lâm Chính chữa bệnh, một nửa đội ngũ Nam Ly Thành đã rời thành.
“Ồ? Thành chủ Nam Ly Thành tìm người ngoại vực đó à?”
Thần Cung Thương về đến khu nghỉ ngơi uống trà nghiêng đầu nói.
“Ừ, không ít người Nam Ly Thành sinh lòng bất mãn, nhân lúc này rời khỏi Nam Ly Thành, người Nam Ly Thành đã tán loạn lắm rồi”, Nguyên Huyền Tâm cười nói.
“Ừ, đây là một cơ hội”.
Thần Cung Thương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đi, lôi kéo những người rời khỏi Nam Ly Thành, tiện thể nói với những người chưa đi rằng thế gia Thần Cung luôn chào đón họ”.
“Thiên tài Thương, anh muốn nhân lúc này thâu tóm Nam Ly Thành à?”, hai mắt Nguyên Huyền Tâm sáng rực, cười hỏi.
“Đây chẳng phải là cơ hội trời ban sao?”, Thần Cung Thương cười nói.
Chương 3488: Công kích
Nam Trấn Ân thừa nhận mình quả thật không phải là thành chủ đủ tư cách.
Thật ra lúc Nam Hạnh Nhi tham gia cuộc thi, ông ta nên chuẩn bị tâm lý, nếu Nam Hạnh Nhi chết thật, ông ta cũng nên cố gắng bảo vệ lợi ích của Nam Ly Thành.
Nhưng ông ta không làm được.
Lúc trẻ ông ta từng bị thương đến mức cả đời này rất khó có tương lai, Nam Hạnh Nhi là cô con gái được sinh ra khi ông ta tuổi đã lớn. Cho đến nay, ông ta đã một trăm ba mươi tuổi, ông ta biết nếu Hạnh Nhi xảy ra chuyện, dòng dõi của ông ta hoàn toàn bị tuyệt hậu.
Lúc này ông ta không muốn suy nghĩ đến chuyện Nam Ly Thành gì đó nữa, ông ta nghĩ mình đã đổ công sức cho Nam Ly Thành đủ nhiều rồi.
Hôm nay cho dù xảy ra chuyện gì, ông ta chỉ cầu mong Hạnh Nhi có thể sống lại.
Thành chủ Nam Ly Thành cứ thế đứng bên ngoài lều, yên tĩnh đợi kết quả cứu chữa của Lâm Chính.
Không ít người đều nhìn ông ta bằng ánh mắt kỳ lạ.
Cứ thế chẳng khác nào vệ sĩ.
“Chủ của một thành lại ra cái thể thống gì vậy?”
“Tốt xấu gì Nam Ly Thành cũng là thế tộc bá chủ, sao có thể hèn nhát như vậy?”
Không ít người hừ miệng khinh thường, nhôn nhao bàn tán.
Lúc này một vị quan Nam Ly Thành vội vàng chạy đến.
“Thành chủ, không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi”.
“Xảy ra chuyện gì? Tôi đã nói rồi, nếu họ không vừa mắt những việc tôi làm, họ muốn đi thì cứ đi, Nam Trấn Ân tôi không cưỡng ép giữ họ lại”, thành chủ Nam Ly Thành ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, khàn giọng nói.
“Thành chủ, ông không thể nói như vậy, hiện giờ những người rời đi không chỉ có mười mấy hai mươi người đâu, mà là rời đi từng đợt, mấy trăm người. Ngay cả trong Nam Ly Thành cũng có người cũng nghe nói đến chuyện này, cũng muốn bỏ đi”, người đó nôn nóng nói.
“Gì cơ?”
Thành chủ Nam Ly Thành sửng sốt: “Sao người Nam Ly Thành lại biết chuyện này nhanh như thế? Lẽ nào những người rời đi nói cho họ biết?”
“Không phải, thành chủ à, có người của một vài thế tộc bá chủ thông báo, chúng thừa cơ hội chiêu mộ thu nạp người của chúng ta, cướp người của chúng ta, không ít cao thủ của Nam Ly Thành đều đã bỏ đi, Nam Ly Thành đang tan rã”, vị quan đó khóc không ra nước mắt nói.
“Cái gì?”
Sắc mặt thành chủ Nam Ly Thành khó coi đến cực điểm.
“Là thế tộc nào làm chuyện này?”
“Thế gia Thần Cung, thế gia Độc Cô, Thiên Vấn Tông, Ác Phong Xuyên… chúng muốn chia năm xẻ bảy Nam Ly Thành chúng ta”.
Thành chủ Nam Ly Thành im lặng không nói.
Mặc dù Nam Ly Thành là thế lực bá chủ nhưng nếu đặt chung với mấy thế tộc bá chủ này thì là thế tộc kém nhất.
Bây giờ lại xảy ra chuyện này, tình hình của Nam Ly Thành thế nào không nghĩ cũng biết.
“Chuyện đã đến nước này, tôi cũng chẳng còn gì để nói, họ muốn đi thì cứ đi, tôi không giữ được lòng người, chỉ mong tự hỏi không thẹn với lòng”, thành chủ Nam Ly Thành khàn giọng nói.
Vị quan đó há miệng, chỉ đành bất lực thở dài.
Thành chủ Nam Ly Thành nhìn những người mình tin tưởng nhất đã đi theo mình hơn năm mươi năm trước mặt, nói: “Triệu Tranh, có người muốn mời ông về bên họ à?”
Người đó sửng sốt, cười khổ: “Hầu hết tất cả thế lực bá chủ đều phái người đến liên hệ với tôi, hơn nữa điều kiện cũng rất hậu hĩnh”.
“Hậu hĩnh thế nào?”
“Chẳng hạn như thế gia Độc Cô, nếu tôi đến thế gia Độc Cô, ít nhất cũng là trưởng lão có địa vị cao, đồng thời tiền lương hàng tháng là một ngàn viên đan dược cực phẩm, tôi đều sẽ được ưu tiên sử dụng tất cả tài nguyên trong thế gia, các tiểu bối trong thế gia gặp tôi đều phải chào”.
“Đãi ngộ cao hơn lúc ông ở Nam Ly Thành rất nhiều, sao ông không chịu đi?”, thành chủ Nam Ly Thành khó hiểu hỏi.
“Ơn của thành chủ với tôi nặng như núi, sao tôi có thể phản bội được? Năm đó nếu không có thành chủ cứu tôi, tôi đã trở thành một nắm đất rồi. Bây giờ Nam Ly Thành gặp phải chuyện như vậy, nếu tôi còn ruồng bỏ ông thì tôi có còn là người nữa không?”, Triệu Tranh quỳ xuống đất, khấu đầu khóc.
Thành chủ Nam Ly Thành thở dài, gật đầu nói: “Ông là người tốt, nếu ông không đi thì tôi yên tâm, chờ Hạnh Nhi bình an vô sự, tôi sẽ quay lại Nam Ly Thành, chủ trì đại cục. Ông yên tâm, chỉ cần tôi còn sống, những thế tộc kia đừng hòng gây được sóng lớn gì, tôi muốn xem thử, dạ dày chúng lớn đến mức nào, có thể thâu tóm đến bao giờ”.
Nói đến đây cả người thành chủ Nam Ly Thành toát ra khí thế bá đạo, người xung quanh không dám nhìn thẳng vào ông ta, ai nấy cũng cúi thấp đầu xuống.
“A!”
Ngay lúc này trong lều vang lên tiếng thét không cao nhưng lại rất rõ.
Mọi người đều sửng sốt.
Thành chủ Nam Ly Thành run lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn lều trại.
“Thành chủ, đây là giọng của cô chủ”, Triệu Tranh vui mừng nói.
“Đúng thế, là giọng của Hạnh Nhi, Hạnh Nhi chắc chắn sẽ không sao”, thành chủ Nam Ly Thành mừng rỡ nói.
“Chúc mừng thành chủ”, Triệu Tranh chắp tay lại nói.
“Đi xem thế nào trước”.
Thành chủ Nam Ly Thành mừng rỡ đi vào bên trong.
Thế nhưng vẫn chưa bước vào trong thì lại thấy Lâm Chính bỗng lảo đảo, cả người nhếch nhác từ bên trong đi ra.
Đồng thời còn có vài cái bình bay ra, suýt nữa đụng vào người ông ta.
Thành chủ Nam Ly Thành sửng sốt.
Lại nghe thấy giọng của Nam Hạnh Nhi vang lên từ trong lều: “Anh đừng đi! Mau quay lại”.
“Cô chủ Nam Hạnh Nhi, cô bình tĩnh lại”.
Lâm Chính đứng vững lại, lập tức trầm giọng nói.
“Cô Nam Hạnh Nhi, anh Lâm đang chữa trị cho cô, tại sao cô lại tấn công anh ấy?”
Giọng Ái Nhiễm cũng vang lên, sau đó nhìn thấy Nam Hạnh Nhi cả người quấn đầy thuốc bị Ái Nhiễm dìu đi ra ngoài.
Quần áo của cô ta hơi xộc xệch nhưng may mắn là những nơi quan trọng đều được che kỹ, chỉ là đôi gò má vốn dĩ màu lúa mì của cô ta lại ửng hồng, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận.
Nhìn thấy thế, thành chủ Nam Ly Thành lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Chương 3489: Cố chấp
“Thành chủ đại nhân, xem ra con gái của ông rất thiếu cảm giác an toàn. Tôi vừa mới loại bỏ Tử Sát Long Khí để cô ta hồi phục lại, cô ta đã tấn công tôi, nếu tôi không nhanh, chỉ sợ trên người đã bị ngón tay cô ta bấm ra mấy lỗ máu”, Lâm Chính nhíu mày, trầm giọng nói.
“Cậu Lâm thứ tội, xin hãy thứ tội”.
Thành chủ Nam Ly Thành vội chắp tay lại, cười khổ nói: “Thật ra không phải do nó thiếu cảm giác an toàn mà là tính cách nó như vậy”.
“Tính cách lấy oán trả ơn à?”
“Không không, không phải như thế, tôi muốn hỏi cậu Lâm một chút, trong quá trình cậu chữa trị cho con gái tôi có phải đã cởi quần áo của nó không?”
“Lúc giải quyết Tử Sát Long Khí, trên người không thể mặc hay đeo bất cứ thứ gì, dĩ nhiên quần áo cũng thế, nếu không tôi không thể loại bỏ triệt để Tử Sát Long Khí”, Lâm Chính cau mày nói: “Thành chủ Nam Ly Thành, người vực Diệt Vong đều hành nghề y, theo lý hẳn sẽ không ngại mấy tiểu tiết trong việc lớn như cứu người này chứ, sao thế? Chẳng lẽ các ông còn muốn truy cứu chuyện này?”
“Cậu hiểu lầm rồi, cậu Lâm hiểu lầm rồi. Sao tôi có thể không biết đạo lý này được? Chỉ là tính cách của con gái tôi mạnh mẽ, tính tình bướng bỉnh, nó từng nói chỉ cần có bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cơ thể nó, nó nhất định sẽ gả cho đối phương, ngay cả khi đó là vì cứu mạng”, thành chủ Nam Ly Thành cười khổ nói.
“Gì cơ? Còn có chuyện này à?”, Lâm Chính trố mắt.
“Tính cách con gái tôi mạnh mẽ, từ nhỏ chưa từng thua con trai, nó thề sẽ trở thành nữ thành chủ của Nam Ly Thành, thường xuyên tiếp xúc với vài đại thần quan trọng ở Nam Ly Thành, cũng học hỏi từ các cao thủ. Vì tính cách của nó như vậy nên bị đàm tiếu khắp nơi, rất nhiều người chỉ trỏ nói này nói nọ nó nhưng để chứng minh sự trong sạch của mình, nó đã thề trước mặt mọi người như vậy để mọi người không nói nữa”.
“Chuyện này quá mức hoang đường”.
Lâm Chính dở khóc dở cười: “Huống gì tôi đã kết hôn rồi, tôi cũng không thể cưới cô Hạnh Nhi”.
Lâm Chính chẳng có hứng thú với Nam Hạnh Nhi, mặc dù xuất thân của Nam Hạnh Nhi rất lớn, oai hùng hiên ngang, rất có sức hấp dẫn với đàn ông, nhưng Lâm Chính không phải là một kẻ đào hoa, anh đã có Tô Nhu rồi, có thể đi trêu hoa ghẹo nguyệt sao?
“Dù anh đã kết hôn cũng không sao, trong vực Diệt Vong tam thê tứ thiếp là chuyện quá bình thường, cùng lắm tôi làm vợ bé”, Nam Hạnh Nhi nghiến răng hừ một tiếng nói.
“Cô Hạnh Nhi, hôm nay tôi chỉ đơn thuần là cứu người, không phải vì điều gì khác, huống gì tôi không phải là người vực Diệt Vong, tôi không suy xét đến tam thê tứ thiếp, tôi mong chúng ta đều xem như chuyện này chưa từng xảy ra, tôi rất yêu vợ mình. Cho dù tôi đồng ý, chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý, vậy nên tôi nghĩ vẫn nên thôi đi”, Lâm Chính cười nói.
“Không được! Nam Hạnh Nhi tôi từng thề rồi, anh nhìn thấy cơ thể tôi rồi thì phải cưới tôi! Nếu không, nếu không…”
“Nếu không thì sao?”
“Nếu không anh phải tự móc mắt mình”, Nam Hạnh Nhi lạnh lùng nói.
“Ồ…”
Lâm Chính nghẹn họng.
“Anh do dự như thế chẳng lẽ là chê tôi xấu?”
“Cô Hạnh Nhi nói đùa rồi, cô rất xinh đẹp”.
“Vậy là chê tính tình tôi không tốt?”
“Có lẽ tôi vẫn không hiểu gì về cô”.
“Kết hôn rồi thì sẽ hiểu hết thôi”.
“Chuyện này…”
Phụt.
Lúc này Nam Hạnh Nhi bỗng nôn ra máu, sau đó cả người lảo đảo sắp ngã xuống, gần như hôn mê.
“Cô ta bị thương nặng vừa ổn định, không thể để cảm xúc quá kịch liệt, mau đưa cô ta vào nghỉ ngơi”, Lâm Chính nói.
“Ừ, mau! Mau đưa cô chủ xuống nghỉ ngơi”.
Thành chủ Nam Ly Thành vội nói.
Sau đó Nam Hạnh Nhi được dẫn đi.
“Cảm ơn cậu Lâm”, thành chủ Nam Ly Thành bước lên trước chắp tay lại.
“Không cần cảm ơn tôi đâu, nhưng hy vọng thành chủ sẽ không quên những lời ông đã nói trước đó, một ngày nào đó sau này có lẽ tôi sẽ sử dụng lực lượng của Nam Ly Thành, chỉ mong đến lúc đó thành chủ đừng trốn tránh”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu Lâm đừng lo, tôi có thể thề ở đây”.
“Thề gì đó thì không cần”.
“Nếu thế cậu Lâm hãy nhận lấy cái này”.
Thành chủ Nam Ly Thành đưa một tấm lệnh bài cho Lâm Chính.
“Đây là gì?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Dây là Thành Chủ Lệnh của Nam Ly Thành”.
“Thành Chủ Lệnh?”
Lâm Chính khá ngạc nhiên.
“Có lệnh bài này, dù là tôi cũng phải nghe theo lệnh điều phối của cậu. Nếu cậu Lâm ở trên đất Nam Ly Thành, chỉ cần cầm lệnh bài phái người đến Nam Ly Thành, đến lúc đó cả thành bọn tôi đều sẽ hưởng ứng”, thành chủ Nam Ly Thành nói.
Lâm Chính nhìn lệnh bài, trầm tư một lúc rồi gật đầu: “Được, tôi cũng không phải là người già mồm cãi láo, nếu thành chủ đã nói thế thì tôi cũng không khách sáo, tôi nhận lệnh bài này”.
“Cậu Lâm, tôi đi xem tình hình của con gái trước, có việc gì thì bảo người báo cho tôi”.
“Ừ”.
“Tạm biệt”.
Thành chủ Nam Ly Thành vội vàng rời đi.
Lâm Chính cất lệnh bài đi.
“Thần y Lâm, chúc mừng nhé, không ngờ cuộc thi này còn có thể đánh ra vận đào hoa”, Ái Nhiễm nói.
Dù cô ta chỉ đang đùa nhưng vì vấn đề thể chất, tôi có cảm giác câu nói đùa của cô ta rất lạnh lùng.
“Cô Ái Nhiễm, đừng trêu tôi”.
“Sao thế? Thần y Lâm không định cưới cô gái này à?”
“Tôi không quen biết gì cô gái này, sao có thể kết hôn với cô ta chỉ bằng một lời nói? Sau khi giải quyết xong việc, tôi sẽ đi khỏi vực Diệt Vong, tin chắc một thời gian sau Nam Hạnh Nhi sẽ nghĩ thoáng ra”, Lâm Chính cười nói, nhưng tâm trí lại trôi về Giang Thành.
Không biết lúc này Tiểu Nhu có sống tốt không.
Chương 3490: Trận chung kết
“Sống rồi, sống rồi!”
“Thật sao?”
“Có thể là giả được à? Tôi tận mắt nhìn thấy Nam Hạnh Nhi ở Nam Ly Thành được mọi người dìu về khu nghỉ ngơi”.
“Trời ạ, cô ta trúng Tử Sát Long Khí, thế mà còn có thể sống?”
“Ai cứu thế?”
“Người ngoại vực của Thanh Huyền Tông”.
“Lại là cậu ta?”
“Y thuật của tên này tốt thế sao? Đó là Tử Sát Long Khí do chính tay thiên tài Thương thi triển, cậu ta loại bỏ nó thế nào vậy?”
“Không thể tin được…”
Mọi người đều ngạc nhiên thốt lên, tụm năm tụm ba lại bàn tán, không khỏi nhìn sang Lâm Chính.
“Ồ? Loại bỏ được hết ư?”
Bên gia thế Thần Cung, sau khi biết được tin, Thần Cung Thương mở mắt ra, khẽ nhíu mày.
“Thiên tài Thương, người ngoại vực này chắc cũng có chút bản lĩnh, được gọi là thiên yêu nghiệt, anh không thể xem thường”, Nguyên Huyền Tâm bước đến nói.
“Người có thể giải được Tử Sát Long Khí thì dĩ nhiên bản lĩnh không phải tầm thường, nhưng tôi đến cuộc thi là để đánh với những thiên tài yêu nghiệt này. Đợi đến trận cuối vòng thứ ba, tôi sẽ cho mọi người biết ai mới là người đứng đầu cuộc thi thật sự, ai mới là thiên kiêu vạn thế thật sự”, Thần Cung Thương bình tĩnh nói, trong mắt hiện lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Mắt Nguyên Huyền Tâm sáng rực nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ mong đợi và thâm tình.
Lúc này những người Nam Ly Thành được gia thế Độc Cô, gia thế Thần Cung, Ác Phong Xuyên và các thế tộc bá chủ chiêu mộ đều tụ lại một chỗ.
“Nghe nói gì chưa? Cô Nam Hạnh Nhi tỉnh rồi”.
“Sao có thể? Khắp người cô ta đều là Tử Sát Long Khí, sao có thể còn sống được?”
“Tìm người ngoại vực đó cứu đấy”.
“Thành chủ đúng là suy đồi về tư tưởng mất rồi, thế mà lại tìm người ngoại vực đến cứu”.
“Hơ, tôi còn nghe được tin tức bạo hơn nữa”.
“Tin gì cơ?”
“Nghe nói thành chủ còn chuẩn bị gả Nam Hạnh Nhi cho người ngoại vực đó”.
“Cái gì?”
“Thành chủ điên rồi à?”
“Ván đã đóng thuyền rồi”.
“Đây…”
“Haizz, Nam Ly Thành sa đọa thật sự”.
“Cũng may chúng ta đi khỏi Nam Ly Thành rồi, nếu không chuyện mất mặt như vậy, sau này chúng ta còn làm sao gặp người khác được đây?”
“Đúng thế…”
Những lời như thế được lưu truyền trong nhiều thế tộc.
Những người Nam Ly Thành còn ở lại cảm thấy cực kỳ tủi nhục, nhưng họ không muốn đi khỏi thành, dù sao thành chủ Nam Ly Thành cũng đối xử với họ rất tốt.
Con người dù sao cũng phải có trái tim.
Nhưng sau chuyện Nam Hạnh Nhi, có vài người của các thế lớn lại động lòng.
Dù sao có không ít tuyển thủ bị thương trong cuộc thi, mà những người này đều là đại diện của thế tộc, mặc dù ai trong vực Diệt Vong cũng đều có y thuật, nhưng không có nghĩa là có nhiều bác sĩ có thể chữa được mọi loại bệnh.
Có vài vết thương khó xử lý, họ cũng không thể giải quyết.
Nhìn thấy Lâm Chính có thể chữa được cho tình trạng đáng sợ của Nam Hạnh Nhi, họ cũng có suy nghĩ mời Lâm Chính ra tay.
Nhưng thấy dư luận về Nam Ly Thành ngày càng xấu, các thế lực khác muốn nhân cơ hội cướp người cũng đánh bay suy nghĩ này.
Chỉ có thể nhìn niềm hy vọng của mình giãy giụa trong đau đớn.
Trận đấu thứ hai kéo dài khoảng một ngày mới kết thúc.
Sau khi kết thúc sẽ có nửa ngày để đợi.
Vùng đất Tu Di khôi phục lại yên tĩnh.
Nhưng bầu không khí lại cực kỳ trầm lắng.
Mỗi người đều đang chuẩn bị, ai cũng cảm thấy thấp thỏm.
Mọi người đều mong chờ trận thứ ba, cũng sợ trận thứ ba, đều thầm cầu nguyện.
Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau.
Mặt trời từ từ ló dạng.
Keng!
Một tiếng chuông vang dội vang vọng khắp vùng đất Tu Di.
Mọi người đều run lên.
Trận chung kết bắt đầu rồi.
Tất cả đều nhìn theo bóng lưng thành chủ rời đi. Khi thấy ông ta đi về hướng ở của Thanh Huyền Tông thì không ít người bàng hoàng.
“Thành chủ Nam Ly Thành định làm gì vậy?”
“Không phải thật sự đi tìm kẻ ngoại vực đó nhờ giúp đỡ đấy chứ?”
“Không phải chứ? Người của Nam Ly Thành sa sút tới mức độ đó rồi sao? Đi cầu xin một kẻ ngoại vực giúp đỡ?”
“Đúng là quá mất mặt”.
“Chính xác”
Có không ít người khịt mũi. Người của Nam Ly Thành nghe thấy vậy thì tái mặt. Bọn họ không thể làm gì được thành chủ, đành phải liều mạng đi cùng.
“Ồ! Thành chủ đại nhân”, tông chủ Thanh Huyền Tông thấy đám người của Nam Ly Thành tới cùng với Ái Nhiễm thì cũng mơ hồ đoán ra được điều gì đó bèn chắp tay đáp lễ.
“Chào tông chủ, không biết cậu Lâm có ở đây không? Có thể cho tôi gặp mặt không?”, thành chủ tỏ vẻ cấp bách
“Cậu Lâm ở đây, mời ông”, tông chủ cũng vội vàng trả lời.
Tại khu vực nghỉ ngơi ở bên trong. Lâm Chính đang ngồi thiền nghỉ ngơi. Thành chủ thấy vậy thì bước tới quỳ xuống không chút do dự: “Xin cậu Lâm ra tay cứu lấy con gái tôi”.
Nói xong ông ta khấu đầu trước Lâm Chính.
“Thành chủ”, người của Nam Ly Thành ở phía sau trố tròn mắt. Không ai ngờ thành chủ lại quỳ gối trước một kẻ ngoại vực.
Bọn họ thấy đúng là còn mất mặt hơn cả Duy Ngã Mệnh nữa. Có không ít người đứng ngoài ngạc nhiên. Sau đó là tiếng xì xầm bàn tán vang lên.
“Nam Trấn Ân đúng là không cần thể diện nữa rồi”.
“Quá mất mặt”
“Quỳ trước một kẻ ngoại vực sao? Còn dứt khoát, nhanh nhẹn như vậy. Đúng là hèn mà”
“Danh tiếng của Nam Ly Thành coi như bị hủy rồi”.
“Nam Ly Thành có một thành chủ như vậy thật là bất hạnh”
Những lời chửi rủa vang lên. Có không ít người của Nam Ly Thành tức tới mức đỏ mặt. Họ đứng không yên, cuối cùng thì có một vài người đã phải rời đi.
Lâm Chính thấy vậy lập tức đứng lên đỡ thành chủ.
“Thành chủ đại nhân, ông đang làm gì vậy?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Cậu Lâm, tôi nghe Ái Nhiễm nói cậu có cách đẩy được Tử Sát Long Khí ra khỏi người con gái tôi. Xin cậu ra tay cứu giúp. Chỉ cần con bé sống lại thì Nam Trấn Ân tôi nguyện làm trâu làm ngựa suốt đời cho cậu”, thành chủ chắp tay, nước mắt rưng rưng
“Tử Sát Long Khí sao?", Lâm Chính suy nghĩ và chau chặt mày.
“Cậu Lâm, cậu có cách gì không?”, đôi mắt thành chủ ánh lên vẻ mong chờ.
“Có! Nhưng khá phức tạp” Lâm Chính nói.
“Thật sao?”, thành chủ mừng lắm.
“Muốn trừ khử được hết thì có cách, nhưng thành chủ tôi muốn hỏi một câu, ông nói sẽ làm trâu làm ngựa cho tôi có phải là thật không đấy?” ,Lâm Chính đột nhiên hỏi.
Thành chủ giật mình, nhưng ngay lập tức gật đầu: “Nếu như cậu Lâm cần chúng tôi giúp điều gì thì cứ nói”.
“Được, thành chủ đã nói như vậy thì tôi cũng đồng ý ra tay. Làm trâu làm ngựa thì không cần nhưng tôi cần người của thành chủ đồng ý ba việc. Nếu có thể thì tôi sẽ chữa trị cho con gái ông”, Lâm Chính nói.
“Đừng nói là ba việc, dù là 30 việc, 300 việc thì cũng không thành vấn đề", thành chủ kích động: “Không biết đó là ba việc gì?”
“Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra. Đợi tôi nghĩ ra rồi sẽ nói cho ông Giờ thành chủ đưa người tới đây đi”, Lâm Chính nói.
“Được được, người đâu! Đưa cô chủ tới đây”, thành chủ vội vàng kêu lên.
Người của Nam Ly Thành vội vàng khiêng thi thể của Nam Hạnh Nhi vào.
Bên ngoài có không ít người nhón chân lên xem. Tuy nhiên, càng lúc càng có nhiều người của Nam Ly Thành tỏ ra bất mãn.
Chương 3487: Tan rã
Khắp người Nam Hạnh Nhi đều là vết thương, các cơ quan nội tạng bị vỡ, tim không còn đập nữa. Người Nam Ly Thành đã khóa mạch khí của cô ta lại bằng một cây châm bạc bí ẩn, thế nên cô ta vẫn còn chút hơi thở cuối cùng, nếu rút cây châm bạc này ra, linh hồn của Nam Hạnh Nhi sẽ về với trời.
Lâm Chính kiểm tra qua một lần không khỏi thở dài.
Bản lĩnh của Thần Cung Thương quả thật cao hơn Duy Ngã Mệnh không chỉ một bậc.
Đầu tiên là cường độ của Tử Sát Long Khí này cực kỳ siêu phàm, Tử Sát Long Khí gần như phân bố trên từng bộ phận trên cả người Nam Hạnh Nhi, muốn loại bỏ e là rất khó.
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Lúc này anh cũng đã có nhận định sơ bộ về thực lực của Thần Cung Thương.
Mỗi lần người này bước lên võ đài đều không phát huy hết thực lực của mình.
Bản lĩnh của hắn chắc chắn cực kỳ đáng sợ.
“Cậu Lâm, cho hỏi có chữa trị được không?”, thành chủ Nam Ly Thành thận trọng hỏi.
“Vẫn chữa được nhưng nơi này không tiện lắm, tôi cần một căn phòng”.
“Mặc dù vùng đất Tu Di khá lớn nhưng không có phòng ốc, lều trại được không?”
“Cũng được”.
“Được, vậy tôi đi bảo người dựng lều”.
“Ngoài ra còn cần vài loại thuốc, hay mau chóng gom đủ giúp tôi”.
Nói xong, Lâm Chính lấy cuốn bách khoa toàn thư mà Ái Nhiễm đưa ra, vừa lật trang sách vừa đọc tên thuốc.
“Ám Kinh, Giả Nhã Thảo, Thất Đan Hoa, Vô Ngân Hỏa Thạch…”
“Chừng đó đấy”.
“Được, được, cậu Lâm đợi chốc lát, tôi lập tức bảo người chuẩn bị”.
Động tác của thành chủ Nam Ly Thành rất nhanh, chẳng mấy chốc đã dựng xong lều, Lâm Chính gọi Ái Nhiễm đến giúp, đợi những thứ anh cần được đưa đến lập tức bắt đầu chữa trị cho Nam Hạnh Nhi.
Thành chủ Nam Ly Thành lo lắng đợi ở bên ngoài.
Lúc này ông ta nóng lòng muốn cứu con gái, chẳng hề biết rằng người Nam Ly Thành đã ngày càng bất mãn với ông ta.
“Thành chủ!”
Lúc này, một vị quan lớn của Nam Ly Thành đi đến: “Bởi vì hành động trước đây của ông mà khiến nhiều người trong thành đều phẫn nộ, giận dữ, đã có hơn hai mươi người gửi đơn xin rời thành, yêu cầu thoát ly khỏi Nam Ly Thành, ông thấy…”
“Phê duyệt hết đi”, thành chủ thành Nam Lỳ hừ một tiếng nói.
“Chuyện này… Thành chủ, những người này đều là nhân vật cốt lõi của Nam Ly Thành chúng ta, để họ đi rồi, Nam Ly Thành chúng ta phải làm sao?”
“Tôi không tin bớt đi đám người này, Nam Ly Thành không thể chuyển mình? Huống gì tôi thân là chủ của một thành, ngay cả con gái của mình cũng không thể cứu thì còn làm thành chủ làm gì nữa?”
Hơn nữa điều họ quan tâm đến là gì? Chẳng phải là thể diện sao? Bây giờ tôi quỳ xuống trước mặt cậu Lâm cũng chẳng phải họ, tại sao tôi phải quỳ xuống? Là vì cứu người đấy! Mất thể diện thì sau này có thể lấy lại, nhưng tính mạng thì lấy thế nào được? Nếu họ chỉ quan tâm đến mấy cái hư danh đó thì họ không xứng ở lại Nam Ly Thành”.
Thành chủ Nam Ly Thành lạnh lùng nói.
“Ờ… được rồi”.
Người đó thở dài, cảm thấy bất lực.
Sau khi thành chủ Nam Ly Thành nói thế, càng có nhiều người lựa chọn rời khỏi Nam Ly Thành.
Người vực Diệt Vong trước giờ luôn kiêu ngạo, thành chủ Nam Ly Thành có thể quỳ gối nhưng không thể quỳ gối với người ngoại vực.
Đây là chuyện họ không thể chấp nhận được.
Thế là trong quá trình Lâm Chính chữa bệnh, một nửa đội ngũ Nam Ly Thành đã rời thành.
“Ồ? Thành chủ Nam Ly Thành tìm người ngoại vực đó à?”
Thần Cung Thương về đến khu nghỉ ngơi uống trà nghiêng đầu nói.
“Ừ, không ít người Nam Ly Thành sinh lòng bất mãn, nhân lúc này rời khỏi Nam Ly Thành, người Nam Ly Thành đã tán loạn lắm rồi”, Nguyên Huyền Tâm cười nói.
“Ừ, đây là một cơ hội”.
Thần Cung Thương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đi, lôi kéo những người rời khỏi Nam Ly Thành, tiện thể nói với những người chưa đi rằng thế gia Thần Cung luôn chào đón họ”.
“Thiên tài Thương, anh muốn nhân lúc này thâu tóm Nam Ly Thành à?”, hai mắt Nguyên Huyền Tâm sáng rực, cười hỏi.
“Đây chẳng phải là cơ hội trời ban sao?”, Thần Cung Thương cười nói.
Chương 3488: Công kích
Nam Trấn Ân thừa nhận mình quả thật không phải là thành chủ đủ tư cách.
Thật ra lúc Nam Hạnh Nhi tham gia cuộc thi, ông ta nên chuẩn bị tâm lý, nếu Nam Hạnh Nhi chết thật, ông ta cũng nên cố gắng bảo vệ lợi ích của Nam Ly Thành.
Nhưng ông ta không làm được.
Lúc trẻ ông ta từng bị thương đến mức cả đời này rất khó có tương lai, Nam Hạnh Nhi là cô con gái được sinh ra khi ông ta tuổi đã lớn. Cho đến nay, ông ta đã một trăm ba mươi tuổi, ông ta biết nếu Hạnh Nhi xảy ra chuyện, dòng dõi của ông ta hoàn toàn bị tuyệt hậu.
Lúc này ông ta không muốn suy nghĩ đến chuyện Nam Ly Thành gì đó nữa, ông ta nghĩ mình đã đổ công sức cho Nam Ly Thành đủ nhiều rồi.
Hôm nay cho dù xảy ra chuyện gì, ông ta chỉ cầu mong Hạnh Nhi có thể sống lại.
Thành chủ Nam Ly Thành cứ thế đứng bên ngoài lều, yên tĩnh đợi kết quả cứu chữa của Lâm Chính.
Không ít người đều nhìn ông ta bằng ánh mắt kỳ lạ.
Cứ thế chẳng khác nào vệ sĩ.
“Chủ của một thành lại ra cái thể thống gì vậy?”
“Tốt xấu gì Nam Ly Thành cũng là thế tộc bá chủ, sao có thể hèn nhát như vậy?”
Không ít người hừ miệng khinh thường, nhôn nhao bàn tán.
Lúc này một vị quan Nam Ly Thành vội vàng chạy đến.
“Thành chủ, không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi”.
“Xảy ra chuyện gì? Tôi đã nói rồi, nếu họ không vừa mắt những việc tôi làm, họ muốn đi thì cứ đi, Nam Trấn Ân tôi không cưỡng ép giữ họ lại”, thành chủ Nam Ly Thành ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, khàn giọng nói.
“Thành chủ, ông không thể nói như vậy, hiện giờ những người rời đi không chỉ có mười mấy hai mươi người đâu, mà là rời đi từng đợt, mấy trăm người. Ngay cả trong Nam Ly Thành cũng có người cũng nghe nói đến chuyện này, cũng muốn bỏ đi”, người đó nôn nóng nói.
“Gì cơ?”
Thành chủ Nam Ly Thành sửng sốt: “Sao người Nam Ly Thành lại biết chuyện này nhanh như thế? Lẽ nào những người rời đi nói cho họ biết?”
“Không phải, thành chủ à, có người của một vài thế tộc bá chủ thông báo, chúng thừa cơ hội chiêu mộ thu nạp người của chúng ta, cướp người của chúng ta, không ít cao thủ của Nam Ly Thành đều đã bỏ đi, Nam Ly Thành đang tan rã”, vị quan đó khóc không ra nước mắt nói.
“Cái gì?”
Sắc mặt thành chủ Nam Ly Thành khó coi đến cực điểm.
“Là thế tộc nào làm chuyện này?”
“Thế gia Thần Cung, thế gia Độc Cô, Thiên Vấn Tông, Ác Phong Xuyên… chúng muốn chia năm xẻ bảy Nam Ly Thành chúng ta”.
Thành chủ Nam Ly Thành im lặng không nói.
Mặc dù Nam Ly Thành là thế lực bá chủ nhưng nếu đặt chung với mấy thế tộc bá chủ này thì là thế tộc kém nhất.
Bây giờ lại xảy ra chuyện này, tình hình của Nam Ly Thành thế nào không nghĩ cũng biết.
“Chuyện đã đến nước này, tôi cũng chẳng còn gì để nói, họ muốn đi thì cứ đi, tôi không giữ được lòng người, chỉ mong tự hỏi không thẹn với lòng”, thành chủ Nam Ly Thành khàn giọng nói.
Vị quan đó há miệng, chỉ đành bất lực thở dài.
Thành chủ Nam Ly Thành nhìn những người mình tin tưởng nhất đã đi theo mình hơn năm mươi năm trước mặt, nói: “Triệu Tranh, có người muốn mời ông về bên họ à?”
Người đó sửng sốt, cười khổ: “Hầu hết tất cả thế lực bá chủ đều phái người đến liên hệ với tôi, hơn nữa điều kiện cũng rất hậu hĩnh”.
“Hậu hĩnh thế nào?”
“Chẳng hạn như thế gia Độc Cô, nếu tôi đến thế gia Độc Cô, ít nhất cũng là trưởng lão có địa vị cao, đồng thời tiền lương hàng tháng là một ngàn viên đan dược cực phẩm, tôi đều sẽ được ưu tiên sử dụng tất cả tài nguyên trong thế gia, các tiểu bối trong thế gia gặp tôi đều phải chào”.
“Đãi ngộ cao hơn lúc ông ở Nam Ly Thành rất nhiều, sao ông không chịu đi?”, thành chủ Nam Ly Thành khó hiểu hỏi.
“Ơn của thành chủ với tôi nặng như núi, sao tôi có thể phản bội được? Năm đó nếu không có thành chủ cứu tôi, tôi đã trở thành một nắm đất rồi. Bây giờ Nam Ly Thành gặp phải chuyện như vậy, nếu tôi còn ruồng bỏ ông thì tôi có còn là người nữa không?”, Triệu Tranh quỳ xuống đất, khấu đầu khóc.
Thành chủ Nam Ly Thành thở dài, gật đầu nói: “Ông là người tốt, nếu ông không đi thì tôi yên tâm, chờ Hạnh Nhi bình an vô sự, tôi sẽ quay lại Nam Ly Thành, chủ trì đại cục. Ông yên tâm, chỉ cần tôi còn sống, những thế tộc kia đừng hòng gây được sóng lớn gì, tôi muốn xem thử, dạ dày chúng lớn đến mức nào, có thể thâu tóm đến bao giờ”.
Nói đến đây cả người thành chủ Nam Ly Thành toát ra khí thế bá đạo, người xung quanh không dám nhìn thẳng vào ông ta, ai nấy cũng cúi thấp đầu xuống.
“A!”
Ngay lúc này trong lều vang lên tiếng thét không cao nhưng lại rất rõ.
Mọi người đều sửng sốt.
Thành chủ Nam Ly Thành run lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn lều trại.
“Thành chủ, đây là giọng của cô chủ”, Triệu Tranh vui mừng nói.
“Đúng thế, là giọng của Hạnh Nhi, Hạnh Nhi chắc chắn sẽ không sao”, thành chủ Nam Ly Thành mừng rỡ nói.
“Chúc mừng thành chủ”, Triệu Tranh chắp tay lại nói.
“Đi xem thế nào trước”.
Thành chủ Nam Ly Thành mừng rỡ đi vào bên trong.
Thế nhưng vẫn chưa bước vào trong thì lại thấy Lâm Chính bỗng lảo đảo, cả người nhếch nhác từ bên trong đi ra.
Đồng thời còn có vài cái bình bay ra, suýt nữa đụng vào người ông ta.
Thành chủ Nam Ly Thành sửng sốt.
Lại nghe thấy giọng của Nam Hạnh Nhi vang lên từ trong lều: “Anh đừng đi! Mau quay lại”.
“Cô chủ Nam Hạnh Nhi, cô bình tĩnh lại”.
Lâm Chính đứng vững lại, lập tức trầm giọng nói.
“Cô Nam Hạnh Nhi, anh Lâm đang chữa trị cho cô, tại sao cô lại tấn công anh ấy?”
Giọng Ái Nhiễm cũng vang lên, sau đó nhìn thấy Nam Hạnh Nhi cả người quấn đầy thuốc bị Ái Nhiễm dìu đi ra ngoài.
Quần áo của cô ta hơi xộc xệch nhưng may mắn là những nơi quan trọng đều được che kỹ, chỉ là đôi gò má vốn dĩ màu lúa mì của cô ta lại ửng hồng, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận.
Nhìn thấy thế, thành chủ Nam Ly Thành lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Chương 3489: Cố chấp
“Thành chủ đại nhân, xem ra con gái của ông rất thiếu cảm giác an toàn. Tôi vừa mới loại bỏ Tử Sát Long Khí để cô ta hồi phục lại, cô ta đã tấn công tôi, nếu tôi không nhanh, chỉ sợ trên người đã bị ngón tay cô ta bấm ra mấy lỗ máu”, Lâm Chính nhíu mày, trầm giọng nói.
“Cậu Lâm thứ tội, xin hãy thứ tội”.
Thành chủ Nam Ly Thành vội chắp tay lại, cười khổ nói: “Thật ra không phải do nó thiếu cảm giác an toàn mà là tính cách nó như vậy”.
“Tính cách lấy oán trả ơn à?”
“Không không, không phải như thế, tôi muốn hỏi cậu Lâm một chút, trong quá trình cậu chữa trị cho con gái tôi có phải đã cởi quần áo của nó không?”
“Lúc giải quyết Tử Sát Long Khí, trên người không thể mặc hay đeo bất cứ thứ gì, dĩ nhiên quần áo cũng thế, nếu không tôi không thể loại bỏ triệt để Tử Sát Long Khí”, Lâm Chính cau mày nói: “Thành chủ Nam Ly Thành, người vực Diệt Vong đều hành nghề y, theo lý hẳn sẽ không ngại mấy tiểu tiết trong việc lớn như cứu người này chứ, sao thế? Chẳng lẽ các ông còn muốn truy cứu chuyện này?”
“Cậu hiểu lầm rồi, cậu Lâm hiểu lầm rồi. Sao tôi có thể không biết đạo lý này được? Chỉ là tính cách của con gái tôi mạnh mẽ, tính tình bướng bỉnh, nó từng nói chỉ cần có bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cơ thể nó, nó nhất định sẽ gả cho đối phương, ngay cả khi đó là vì cứu mạng”, thành chủ Nam Ly Thành cười khổ nói.
“Gì cơ? Còn có chuyện này à?”, Lâm Chính trố mắt.
“Tính cách con gái tôi mạnh mẽ, từ nhỏ chưa từng thua con trai, nó thề sẽ trở thành nữ thành chủ của Nam Ly Thành, thường xuyên tiếp xúc với vài đại thần quan trọng ở Nam Ly Thành, cũng học hỏi từ các cao thủ. Vì tính cách của nó như vậy nên bị đàm tiếu khắp nơi, rất nhiều người chỉ trỏ nói này nói nọ nó nhưng để chứng minh sự trong sạch của mình, nó đã thề trước mặt mọi người như vậy để mọi người không nói nữa”.
“Chuyện này quá mức hoang đường”.
Lâm Chính dở khóc dở cười: “Huống gì tôi đã kết hôn rồi, tôi cũng không thể cưới cô Hạnh Nhi”.
Lâm Chính chẳng có hứng thú với Nam Hạnh Nhi, mặc dù xuất thân của Nam Hạnh Nhi rất lớn, oai hùng hiên ngang, rất có sức hấp dẫn với đàn ông, nhưng Lâm Chính không phải là một kẻ đào hoa, anh đã có Tô Nhu rồi, có thể đi trêu hoa ghẹo nguyệt sao?
“Dù anh đã kết hôn cũng không sao, trong vực Diệt Vong tam thê tứ thiếp là chuyện quá bình thường, cùng lắm tôi làm vợ bé”, Nam Hạnh Nhi nghiến răng hừ một tiếng nói.
“Cô Hạnh Nhi, hôm nay tôi chỉ đơn thuần là cứu người, không phải vì điều gì khác, huống gì tôi không phải là người vực Diệt Vong, tôi không suy xét đến tam thê tứ thiếp, tôi mong chúng ta đều xem như chuyện này chưa từng xảy ra, tôi rất yêu vợ mình. Cho dù tôi đồng ý, chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý, vậy nên tôi nghĩ vẫn nên thôi đi”, Lâm Chính cười nói.
“Không được! Nam Hạnh Nhi tôi từng thề rồi, anh nhìn thấy cơ thể tôi rồi thì phải cưới tôi! Nếu không, nếu không…”
“Nếu không thì sao?”
“Nếu không anh phải tự móc mắt mình”, Nam Hạnh Nhi lạnh lùng nói.
“Ồ…”
Lâm Chính nghẹn họng.
“Anh do dự như thế chẳng lẽ là chê tôi xấu?”
“Cô Hạnh Nhi nói đùa rồi, cô rất xinh đẹp”.
“Vậy là chê tính tình tôi không tốt?”
“Có lẽ tôi vẫn không hiểu gì về cô”.
“Kết hôn rồi thì sẽ hiểu hết thôi”.
“Chuyện này…”
Phụt.
Lúc này Nam Hạnh Nhi bỗng nôn ra máu, sau đó cả người lảo đảo sắp ngã xuống, gần như hôn mê.
“Cô ta bị thương nặng vừa ổn định, không thể để cảm xúc quá kịch liệt, mau đưa cô ta vào nghỉ ngơi”, Lâm Chính nói.
“Ừ, mau! Mau đưa cô chủ xuống nghỉ ngơi”.
Thành chủ Nam Ly Thành vội nói.
Sau đó Nam Hạnh Nhi được dẫn đi.
“Cảm ơn cậu Lâm”, thành chủ Nam Ly Thành bước lên trước chắp tay lại.
“Không cần cảm ơn tôi đâu, nhưng hy vọng thành chủ sẽ không quên những lời ông đã nói trước đó, một ngày nào đó sau này có lẽ tôi sẽ sử dụng lực lượng của Nam Ly Thành, chỉ mong đến lúc đó thành chủ đừng trốn tránh”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu Lâm đừng lo, tôi có thể thề ở đây”.
“Thề gì đó thì không cần”.
“Nếu thế cậu Lâm hãy nhận lấy cái này”.
Thành chủ Nam Ly Thành đưa một tấm lệnh bài cho Lâm Chính.
“Đây là gì?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Dây là Thành Chủ Lệnh của Nam Ly Thành”.
“Thành Chủ Lệnh?”
Lâm Chính khá ngạc nhiên.
“Có lệnh bài này, dù là tôi cũng phải nghe theo lệnh điều phối của cậu. Nếu cậu Lâm ở trên đất Nam Ly Thành, chỉ cần cầm lệnh bài phái người đến Nam Ly Thành, đến lúc đó cả thành bọn tôi đều sẽ hưởng ứng”, thành chủ Nam Ly Thành nói.
Lâm Chính nhìn lệnh bài, trầm tư một lúc rồi gật đầu: “Được, tôi cũng không phải là người già mồm cãi láo, nếu thành chủ đã nói thế thì tôi cũng không khách sáo, tôi nhận lệnh bài này”.
“Cậu Lâm, tôi đi xem tình hình của con gái trước, có việc gì thì bảo người báo cho tôi”.
“Ừ”.
“Tạm biệt”.
Thành chủ Nam Ly Thành vội vàng rời đi.
Lâm Chính cất lệnh bài đi.
“Thần y Lâm, chúc mừng nhé, không ngờ cuộc thi này còn có thể đánh ra vận đào hoa”, Ái Nhiễm nói.
Dù cô ta chỉ đang đùa nhưng vì vấn đề thể chất, tôi có cảm giác câu nói đùa của cô ta rất lạnh lùng.
“Cô Ái Nhiễm, đừng trêu tôi”.
“Sao thế? Thần y Lâm không định cưới cô gái này à?”
“Tôi không quen biết gì cô gái này, sao có thể kết hôn với cô ta chỉ bằng một lời nói? Sau khi giải quyết xong việc, tôi sẽ đi khỏi vực Diệt Vong, tin chắc một thời gian sau Nam Hạnh Nhi sẽ nghĩ thoáng ra”, Lâm Chính cười nói, nhưng tâm trí lại trôi về Giang Thành.
Không biết lúc này Tiểu Nhu có sống tốt không.
Chương 3490: Trận chung kết
“Sống rồi, sống rồi!”
“Thật sao?”
“Có thể là giả được à? Tôi tận mắt nhìn thấy Nam Hạnh Nhi ở Nam Ly Thành được mọi người dìu về khu nghỉ ngơi”.
“Trời ạ, cô ta trúng Tử Sát Long Khí, thế mà còn có thể sống?”
“Ai cứu thế?”
“Người ngoại vực của Thanh Huyền Tông”.
“Lại là cậu ta?”
“Y thuật của tên này tốt thế sao? Đó là Tử Sát Long Khí do chính tay thiên tài Thương thi triển, cậu ta loại bỏ nó thế nào vậy?”
“Không thể tin được…”
Mọi người đều ngạc nhiên thốt lên, tụm năm tụm ba lại bàn tán, không khỏi nhìn sang Lâm Chính.
“Ồ? Loại bỏ được hết ư?”
Bên gia thế Thần Cung, sau khi biết được tin, Thần Cung Thương mở mắt ra, khẽ nhíu mày.
“Thiên tài Thương, người ngoại vực này chắc cũng có chút bản lĩnh, được gọi là thiên yêu nghiệt, anh không thể xem thường”, Nguyên Huyền Tâm bước đến nói.
“Người có thể giải được Tử Sát Long Khí thì dĩ nhiên bản lĩnh không phải tầm thường, nhưng tôi đến cuộc thi là để đánh với những thiên tài yêu nghiệt này. Đợi đến trận cuối vòng thứ ba, tôi sẽ cho mọi người biết ai mới là người đứng đầu cuộc thi thật sự, ai mới là thiên kiêu vạn thế thật sự”, Thần Cung Thương bình tĩnh nói, trong mắt hiện lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Mắt Nguyên Huyền Tâm sáng rực nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ mong đợi và thâm tình.
Lúc này những người Nam Ly Thành được gia thế Độc Cô, gia thế Thần Cung, Ác Phong Xuyên và các thế tộc bá chủ chiêu mộ đều tụ lại một chỗ.
“Nghe nói gì chưa? Cô Nam Hạnh Nhi tỉnh rồi”.
“Sao có thể? Khắp người cô ta đều là Tử Sát Long Khí, sao có thể còn sống được?”
“Tìm người ngoại vực đó cứu đấy”.
“Thành chủ đúng là suy đồi về tư tưởng mất rồi, thế mà lại tìm người ngoại vực đến cứu”.
“Hơ, tôi còn nghe được tin tức bạo hơn nữa”.
“Tin gì cơ?”
“Nghe nói thành chủ còn chuẩn bị gả Nam Hạnh Nhi cho người ngoại vực đó”.
“Cái gì?”
“Thành chủ điên rồi à?”
“Ván đã đóng thuyền rồi”.
“Đây…”
“Haizz, Nam Ly Thành sa đọa thật sự”.
“Cũng may chúng ta đi khỏi Nam Ly Thành rồi, nếu không chuyện mất mặt như vậy, sau này chúng ta còn làm sao gặp người khác được đây?”
“Đúng thế…”
Những lời như thế được lưu truyền trong nhiều thế tộc.
Những người Nam Ly Thành còn ở lại cảm thấy cực kỳ tủi nhục, nhưng họ không muốn đi khỏi thành, dù sao thành chủ Nam Ly Thành cũng đối xử với họ rất tốt.
Con người dù sao cũng phải có trái tim.
Nhưng sau chuyện Nam Hạnh Nhi, có vài người của các thế lớn lại động lòng.
Dù sao có không ít tuyển thủ bị thương trong cuộc thi, mà những người này đều là đại diện của thế tộc, mặc dù ai trong vực Diệt Vong cũng đều có y thuật, nhưng không có nghĩa là có nhiều bác sĩ có thể chữa được mọi loại bệnh.
Có vài vết thương khó xử lý, họ cũng không thể giải quyết.
Nhìn thấy Lâm Chính có thể chữa được cho tình trạng đáng sợ của Nam Hạnh Nhi, họ cũng có suy nghĩ mời Lâm Chính ra tay.
Nhưng thấy dư luận về Nam Ly Thành ngày càng xấu, các thế lực khác muốn nhân cơ hội cướp người cũng đánh bay suy nghĩ này.
Chỉ có thể nhìn niềm hy vọng của mình giãy giụa trong đau đớn.
Trận đấu thứ hai kéo dài khoảng một ngày mới kết thúc.
Sau khi kết thúc sẽ có nửa ngày để đợi.
Vùng đất Tu Di khôi phục lại yên tĩnh.
Nhưng bầu không khí lại cực kỳ trầm lắng.
Mỗi người đều đang chuẩn bị, ai cũng cảm thấy thấp thỏm.
Mọi người đều mong chờ trận thứ ba, cũng sợ trận thứ ba, đều thầm cầu nguyện.
Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau.
Mặt trời từ từ ló dạng.
Keng!
Một tiếng chuông vang dội vang vọng khắp vùng đất Tu Di.
Mọi người đều run lên.
Trận chung kết bắt đầu rồi.