-
Chương 3481-3485
Chương 3481: Em không phải đối thủ của hắn
Vòng thi thứ hai vẫn tiếp tục.
Trận đấu tiếp theo không còn nhiều, nhưng rất đặc sắc.
Trong đó có vài trận khiến Lâm Chính chú ý.
Nhà họ Dục cho Giản Đào ra sân.
Lâm Chính không theo dõi Giản Đào phát huy ở mê cung vòng thứ nhất. Dù sao thời gian thi đấu vòng mê cung quá dài, anh không muốn ở mãi bên mê cung khô khan để xem.
Nhưng trận đấu này của Giản Đào thì không thể bỏ lỡ.
Anh ta chắp hai tay sau lưng, mỉm cười bước lên võ đài, trên mặt tràn đầy tự tin và khinh thường. Đợi đến khi đối thủ lên võ đài, anh ta kiêu ngạo nhìn đối thủ.
“Nhận thua đi! Như vậy sẽ tốt cho anh hơn!”, Giản Đào vào thẳng vấn đề.
“Ngông cuồng!”.
Sao đối thủ có thể dễ dàng nhận thua, phẫn nộ quát lên, lao về phía anh ta.
Giản Đào cũng không khách sáo, vung tay tấn công.
Ầm!
Bàn tay anh ta đánh ra một làn sương mù màu tím nhạt.
Sương mù xoay tròn quanh cánh tay anh ta, sau đó nhanh chóng lan về phía người đang lao đến. Sương mù như rắn độc, người kia tấn công dữ dội nhưng không đánh tan được sương mù, ngược lại bị sương mù bao phủ. Sương mù hóa thành hình dạng rắn độc quấn chặt người kia, sau đó toàn bộ sương mù ngấm vào trong cơ thể người kia.
“Á!”.
Trong nháy mắt, người đó hét lên thảm tiếng, ngã xuống đất, sau đó lăn lộn gào thét như phát điên, hai tay ra sức gãi lên người.
Không lâu sau, cả người gã đã biến thành người đầy máu, nằm trên đất không động đậy, không còn động tĩnh gì.
“Chết người rồi sao?”.
Không ít người run rẩy trước cảnh tượng đó, lại nghe trọng tài hô lên: “Trận đấu kết thúc, người chiến thắng là tuyển thủ Giản Đào!”.
Hiện trường vang lên tiếng hoan hô.
“Đúng là dứt khoát!”.
“Đó là độc gì mà đáng sợ như vậy?”.
“Tôi nhớ hình như đó là Giản thánh thủ Giản Đào? Đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân!”.
“Hóa ra là đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân! Thảo nào lại lợi hại như vậy!”.
“Xem ra cuộc thi lần này là long hổ tranh đấu, vô cùng đặc sắc”.
“Phải, phải”.
Nghe tiếng bàn luận của mọi người, Giản Đào ở trên võ đài vô cùng vui vẻ, nở nụ cười đắc ý đi xuống khỏi võ đài.
Lúc đi ngang qua khu nghỉ ngơi của Thanh Huyền Tông, anh ta dừng bước.
“Cô Ái Nhiễm, xem ra người mà cô tìm được cũng không phải kẻ xoàng xĩnh, có thể vào được vòng chung kết đúng là không tệ, nhưng chỉ như vậy thì không có tác dụng gì! Kẻ mà cô tìm được đã đắc tội với tôi chưa nói, còn dám xúc phạm đến Thần Cung Thương. Tôi nói cho cô biết, vòng thứ ba anh ta sẽ chết trong tay Thần Cung Thương, hoặc là chết trong tay tôi! Các người cứ chờ đấy!”.
Nói xong, Giản Đào nở nụ cười mờ ám, đi về hướng nhà họ Dục.
Ái Nhiễm không lên tiếng, vẻ mặt không tự nhiên.
“Thần y Lâm có nhìn thấu được độc của Giản Đào không?”, một lúc lâu sau, Ái Nhiễm mới quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: “Chưa bao giờ nhìn thấy loại độc quỷ dị như vậy”.
“Chắc chắn là thủ đoạn của Cửu Tử Chân Nhân!”, Ái Nhiễm nói: “Xem ra người anh phải đề phòng không chỉ có một mình Thần Cung Thương…”.
“Binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, không cần quá lo lắng”.
Lâm Chính cười nói.
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng Ái Nhiễm vẫn cảm thấy nặng nề.
Ngoại trừ Giản Đào, tuyển thủ của thế gia Độc Cô cũng rất xuất sắc.
Cậu hai Độc Cô Hoài cũng chiến thắng ba trận tiến vào vòng chung kết.
Cậu cả Độc Cô Vấn càng khiến người khác kinh ngạc, ba trận đấu chỉ dùng ba chiêu đã đánh bại đối thủ. Biểu hiện tuyệt vời như vậy siêu phàm đến mức nào!
“Anh hai, anh tài thật!”.
Độc Cô Hoài vừa về đến khu nghỉ ngơi, Độc Cô Lạc Nhạn đã chạy đến, kích động nói.
“Anh thì tính là gì, người thật sự lợi hại là anh cả!”, Độc Cô Hoài cười nói.
“Anh cả là người có thể sánh ngang với các thiên tài, đánh mấy kẻ tầm thường này chắc chắn rất đơn giản”, Độc Cô Lạc Nhạn cười nói.
“Đúng rồi, anh chỉ không ngờ những kẻ từ xó xỉnh chạy tới đây cũng có thể vào được vòng chung kết!”, Độc Cô Hoài nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt ngập tràn vẻ không phục.
“Anh hai đừng giận, đợi đấy đi, sẽ có lúc chúng ta xử được hắn!”, Độc Cô Lạc Nhạn căm phẫn nói.
“Anh sai người đi sắp xếp cho anh so chiêu với hắn ở vòng chung kết trước. Không tiêu diệt hắn thì dù có lấy được thứ hạng tốt ở cuộc thi, anh cũng không thấy thoải mái. Anh sẽ tự tay giết hắn!”, Độc Cô Hoài lên tiếng.
“Anh hai nhất định có thể làm được”, Độc Cô Lạc Nhạn cổ vũ.
“Em trai, đừng có sơ ý, người ngoại vực tên Lâm Chính kia không hề đơn giản”.
Đúng lúc đó, Độc Cô Vấn đi tới, nói thẳng.
“Anh cả?”.
Độc Cô Hoài sửng sốt.
Phải biết rằng Độc Cô Vấn rất ít khi nói chuyện với hắn.
“Hắn đánh bại Nhiêu Ưng và Duy Ngã Mệnh, không phải tầm thường, e là em không phải đối thủ của hắn. Nếu sai người đi sắp xếp thì em cũng nên tránh giao đấu với hắn”, Độc Cô Vấn nói.
“Anh cả, người của Trùng Long Cốc đã nói hắn có thể thắng Nhiêu Ưng là vì trạng thái của Nhiêu Ưng không được tốt, thêm nữa Nhiêu Ưng chưa sử dụng thành thạo Trùng Long Thích, không phát huy được uy lực của Trùng Long Thích nên mới để hắn đạt được mục đích! Nếu thật sự đụng độ với hắn, em không sợ hắn!”, Độc Cô Hoài nói.
“Vậy Duy Ngã Mệnh thì sao?”, Độc Cô Vấn hỏi ngược lại.
Chương 3482: Không phục
Độc Cô Hoài sửng sốt, ngay sau đó nói: “Duy Ngã Mệnh? Hắn chỉ khinh địch mà thôi!”.
“Khinh địch? Em trai, em đừng có tự an ủi, Duy Ngã Mệnh có khinh địch cũng đâu đến nỗi tới lúc sinh tử còn khinh địch? Hắn thật sự không bằng người ngoại vực kia nên mới bị giết chết. Ngoài ra, cũng không phải Nhiêu Ưng trạng thái không tốt hay không biết sử dụng Trùng Long Thích, chỉ đơn thuần là không đánh thắng được đối thủ. Mấy câu giải thích của Trùng Long Cốc nghe thôi là được rồi, đừng xem là thật. Bọn họ nói vậy chỉ để giữ mặt mũi mà thôi”, Độc Cô Vấn nói.
Độc Cô Hoài và Độc Cô Lạc Nhạn đều sửng sốt, không lên tiếng nữa.
“Trận đấu thứ ba, có thể vào trong đều là cao thủ, em phải cẩn thận. Cao thủ ở cuộc thi lần này có lẽ là nhiều nhất trong lịch sử, thực lực của em chưa là gì cả”.
Nói xong, Độc Cô Vấn rời đi.
Độc Cô Hoài lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Độc Cô Vấn, đợi hắn đi xa rồi mới nghiến răng.
“Anh cả vẫn như xưa, chưa bao giờ xem trọng mình”, Độc Cô Hoài phẫn hận nói.
“Anh hai, anh cả cũng chỉ muốn tốt cho anh. Anh ấy nói người ngoại vực đó không dễ đối phó, chúng ta bỏ qua đi”, Độc Cô Lạc Nhạn do dự một lúc rồi nói.
“Bỏ qua? Sao thế được? Anh phải chứng minh cho anh cả biết anh ấy sai rồi, anh mới là người đúng. Độc Cô Hoài này không yếu như anh ấy tưởng! Chẳng phải chỉ là một kẻ ngoại vực thôi sao? Anh mà không đối phó được hắn?”.
“Nhưng mà anh cả… Cứ nhìn biểu hiện lúc này của người ngoại vực kia, những chuyện xảy ra lúc trước chắc chắn là thật. Đám thổ phỉ kia chắc chắn là do hắn giết, em không bị ảo giác! Anh còn không tin sao?”, Độc Cô Lạc Nhạn vội vàng nói.
Nghĩ tới lúc trước cô ta tận mắt nhìn thấy thủ đoạn khủng khiếp, hung ác tàn bạo của Lâm Chính là lại sợ hãi.
“Sợ cái gì? Độc Cô Hoài anh không sợ hắn, xem anh chém chết hắn như thế nào!”.
Độc Cô Hoài lạnh lùng đáp, ngay lập tức gọi quản sự tới, dặn dò người đó đi tới lầu các một chuyến.
Quản sự hơi do dự, nhưng nhìn thái độ cứng rắn của Độc Cô Hoài cũng chỉ đành xách theo một đống đan dược vào lầu các.
Trận cuối cùng của vòng hai là của Thần Cung Thương.
Hắn vừa lên võ đài, hầu như đã thành tiêu điểm của mọi người.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thần Cung Thương, ai cũng mong chờ hắn phát huy.
So ra đối thủ của Thần Cung Thương thật xui xẻo.
Đó là một cô gái để tóc ngắn, da có màu lúa mạch.
Cô gái mặc võ phục bó sát màu đen, ở thắt lưng quấn một vòng đai vũ khí giống như châm, vừa lên võ đài đã nhìn chằm chằm Thần Cung Thương, gương mặt đầy nghiêm túc.
“Người này hình như là con gái của thành chủ Nam Ly Thành! Nam Hạnh Nhi!”.
“Cũng là một vị thiên kiêu! Chỉ tiếc xui xẻo gặp phải Thần Cung Thương!”.
“Nếu tôi là cô ta thì đã đầu hàng nhận thua rồi, hoàn toàn không có gì để đấu!”.
“Nam Hạnh Nhi xưa nay kiêu ngạo, tính cách mạnh mẽ, chưa bao giờ chịu thua đàn ông. Cô ta là người có tự tôn cao, sao có thể nhận thua trước mặt nhiều người như vậy”.
“Vậy thì rắc rối rồi! Thần Cung Thương không phải người biết thương hoa tiếc ngọc”.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Sắc mặt của thành chủ Nam Ly Thành tất nhiên không dễ coi chút nào, ông ta đứng dậy khỏi ghế, chắp tay nói: “Thương thiên tài, con gái tôi hiếu thắng không chịu nhận thua, Thương thiên tài thứ tội, mong cậu nương tay, đừng làm hại tính mạng con gái tôi!”.
Thần Cung Thương nghe vậy thì liếc sang thành chủ Nam Ly Thành, hờ hững nói: “Nếu cô ta nhận thua ở đây, đương nhiên tôi có thể giữ lại mạng cho cô ta. Nếu cô ta không chịu nhận thua thì tôi cũng không còn cách nào, quyền cước tranh đấu, không quan tâm sinh tử”.
Thành chủ Nam Ly Thành kinh hãi.
Cũng phải, Thần Cung Thương một đường tới đây, đối thủ của hắn hoặc là đầu hàng không thì sẽ chết.
Sao hắn có thể dễ dàng tha cho người khác?
Chương 3483: Cứng quá thì gãy!
“Con gái đừng miễn cưỡng quá, mau đầu hàng đi, đầu hàng Thương anh kiệt không hề mất mặt”, thành chủ Nam Ly Thành đành hét lên với Nam Hạnh Nhi.
Thế nhưng Nam Hạnh Nhi với tính cách ương bướng chỉ bặm môi: “Bố, đánh còn chưa đáng, sao có thể đầu hàng được? Không chiến mà đầu hàng sẽ khiến con mất đi tự trọng. Con nguyện chết còn hơn”.
“Con”, chủ thành Nam Ly Thành tức lắm.
“Nam Hạnh Nhi sao?”, Ái Nhiễm nhìn lê trên đài và kêu lên.
“Cô quen à?”, Lâm Chính hỏi.
“Coi như là biết nhưng cũng không thân lắm”, Ái Nhiễm thở dài:“"Nam Hạnh Nhi là con gái duy nhất của thành chủ Nam Ly Thành. Thành chủ tuổi cao mới có con nên là yêu chiều lắm. Thế nhưng Nam Ly Thành không có người kế vị cũng chính vì lý do này. Nam Hạnh Nhi trước giờ hành sự như con trai. Không chịu lép vế, vô cùng ương ngạnh. Cô ta muốn trở thành nữ thành chủ của Nam Ly Thành. Vì vậy cô ta tu luyện cũng vô cùng khắc khổ. Cô ta muốn giành vị trí kẻ giỏi nhất, để lấp đấy mồm miệng của những kẻ nghi ngờ thực lực của cô ta. Chỉ đáng tiếc cô ta quá xui xẻo, đụng phải Thần Cung Thương...
“Dũng khí được lắm”, Lâm Chính tỏ vẻ đánh giá cao.
“Thần Cung Thương làm người có một nguyên tắc, đó là không bao giờ nương tay với đối thủ. Hắn luôn dồn toàn lực chiến đấu. Thực lực của Nam Hạnh Nhi không hề yếu nhưng so với Thần Cung Thương thì cô ta vẫn không thể thắng nổi được. Nếu cô ta không chịu đầu hàng thì sẽ bỏ mạng ở đây là cái chắc”, Ái Nhiễm tỏ vẻ tiếc nuối.
“Vậy thì đành dvào ý trời thôi”.
“Haizz”, thành chủ Nam Ly Thành không thể khuyên thêm được nữa.
Nam Hạnh Nhi đã chuẩn bị xong. Cô ta dùng thuốc trước rồi dùng châm giúp gia tăng thực lực. Hai mắt cô ta đanh lại, nhìn chăm chăm Thần Cung Thương.
“Trận đấu bắt đầu”, cùng với tiếng hô vang lên thì cả hiện trường cũng trở nên yên lặng.
“Thần Cung Thương. Tôi biết anh rất mạnh nhưng tôi cũng không phải kẻ vừa. Anh cứ cẩn thận đấy”, Nam Hạnh Nhi lên tiếng.
“Cô chuẩn bị xong chưa?”, Thần Cung Thương thản nhiên hỏi.
“Tới đi”, Nam Hạnh Nhi gầm lên, hai tay vung mạnh. Hàng trăm cây châm được phóng ra, lao về phía Thần Cung Thương.
Thế nhưng Thần Cung Thương vẫn đứng im. Hắn chắp tay sau lưng, nhìn đám châm bay tới.
Khi tất cả số châm còn cách Thần Cung Thương một khoảng cách rất gần thôi thì tất cả đều rơi xuống. Giống như chúng chạm vào thứ gì đó vậy. Hóa ra là xung quanh cơ thể Thần Cung Thương có một lớp cương khí bảo vệ.
Nam Hạnh Nhi đanh mặt, rút từ eo ra những cây châm dài màu đen. Mỗi cây châm dài 3 đốt ngón tay, được cô ta siết chặt. Cô ta lao tới, ghim cây châm vào Thần Cung Thương.
“A!”, cô ta hét lớn, dùng toàn lực, rót sức mạnh vào những cây châm đen và ghim về phía cơ thể của Thần Cung Thương.
Lớp khí bỗng rung lên. Những vị trí bị kim châm xuất hiện vết nứt. Những người phía dưới nín thở.
Người của Nam Ly Thành đứng bật dậy, trố mắt nhìn. Đám đông vô cùng kỳ vọng vào những cây châm đen, hi vọng nó có thể đâm xuyên vào cơ thể của Thần Cung Thương.
Thế nhưng...những cây châm dường như chỉ có thể tạo ra được những vết nứt. Ngay sau đó thì những cây châm không thể đâm sâu vào được nữa.
Nam Hạnh Nhi chau mày, bặm môi dồn toàn lực vào những cây châm. Nhưng dù cô ta có cố gắng thế nào thì số châm cũng không thể nhúc nhích thêm nửa phân.
Đúng lúc này điều khiến người ta càng kinh hãi đã xảy ra. Những cây châm gãy vụn. Một luồng sáng phóng lên sau đó những vết nứt biến mất.
“Cái gì?”, Nam Hạnh Nhi trố mắt.
“Thật đáng tiếc”, Thần Cung Thương khẽ lắc đầu, tiếp tục phóng ra sức mạnh.
Không hay rồi...Nam Hạnh Nhi vội vàng rút tay về.
Thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Dòng khí bao trùm lên cơ thể cô ta. Nam Hạnh Nhi bay bật ra, đập mạnh vào tấm chắn của võ đài, sau đó lăn xuống đất và bất động. Cơ thể cô ta bấy nhầy.
“Hạnh Nhi”, thành chủ hét lớn, hai mắt đỏ rực.
Chương 3484: Cao thủ mà lầm bầm!
Toàn bộ những người có mặt đều nhìn chăm chăm vào cô ta. Có người cảm thấy tiếc nuối, có người cảm thấy buồn cười.
Người của Nam Ly Thành thì cảm thấy bi thương. Thành chủ Nam Ly Thành cũng vài tầng lớp quản lý cấp cao của Nam Ly Thành đều xông lên võ đài, khiêng Nam Hạnh Nhi xuống.
Lúc này Nam Hạnh Nhi đã không còn thở nữa. Cả cơ thể cô ta bị nứt ra, kiểm tra kỹ thì nội tạng cũng đã bị đập nát.
Thê thảm như vậy mà mới chỉ là một chiêu của Thần Cung Thương thôi. Đây là thực lực của Thần Cung Thương. Thật sự là không biết hắn mạnh tới mức độ nào.
Đám đông nín thở, da đầu tê dại.
“Mau cứu đi...mau...”, thành chủ Nam Ly Thành vội vàng hét lớn. Mặt ông ta đỏ au.
Ông ta cao tuổi mới có được một đứa con gái. Giờ con gái chết thì sao mà ông ta không đau lòng cho được.
Cao thủ của Nam Ly Thành vội vàng châm cứu cho bón thuốc. Thế nhưng có người nhanh chóng run rẩy lên tiếng: “Thành chủ, cơ thể của cô chủ có tử khí”.
“Tử khí sao?”
Thành chủ tái mặt, vội nói: “Vậy mà đẩy ra ngoài, bảo vệ lục phủ ngũ tạng của cô chủ, đừng để chúng xâm nhập sâu vào trong. Nhanh lên”.
Nam Ly Thành dù sao cũng là thế lực hàng đầu, không giống như sơn trang Vân Tiếu. Các cường giả ở đây đều có khả năng trử khử tử độc . Thế nhưng dù bọn họ dồn toàn lực để ép tử khí ra ngoài thì cũng không có hiệu quả. Khí tức của họ khi tiếp xúc với tử khí thì lập tức bị hấp thụ.
“Sao lại như vậy chứ?”
“Thành chủ, chúng tôi...sức mạnh của chúng tôi không có tác dụng gì với tử khí hết”, đám đông kêu lên.
Thành chủ Nam Ly Thành tái mặt, đẩy đám đông ra và đích thân kiểm tra cho Nam Hạnh Nhi. Thế nhưng ông ta nhanh chóng ngồi phịch ra đất, gào khóc như muốn sụp đổ.
“Thành chủ. Thành chủ”, người của Nam Ly Thành hoang mang, không biết phải làm thế nào.
Thế nhưng thành chủ chỉ lên tiếng: “Trong cơ thể của Hạnh Nhi không phải là tử khí bình thường mà là vua của các loại tử khí – Tử Sát Long Khí”.
“Tử Sát Long Khí sao?”
Tất cả đều thất sắc. Rõ ràng là bọn họ đều nghe qua về khí lực khủng khiếp này.
“Tử Sát Long Khí mạnh hơn tử khí bình thường hàng trăm lần. Một khi bị nó xâm nhập thì bất kỳ đan dược, hay phương thức châm cứu nào cũng vô tác dụng. Đến thần tiên cũng không thể cứu được”, các tầng lớp cấp cao của Nam Ly Thành thở dài.
“Chỉ dựa vào y thuật của Nam Ly Thành có thể xử lý được tử khí thông thường nhưng Tử Sát Long Khí thì không thể”.
“Thần Cung Thương rốt cuộc có ân oán gì với Nam Ly Thành chúng ta chứ? Tại sao lại có thủ đoạn như vậy?”
“Chúng tôi bất tài, không cứu được cô chủ..mong thành chủ trị tội”.
“Mong thành chủ trị tội”.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, khấu đầu trước thành chủ. Bầu không khí bi thương lan tỏa khắp bốn hướng.
Thế nhưng thành chủ không hề từ bỏ. Ông ta không chữa trị được nhưng tin rằng chắc chắn sẽ có cao nhân làm được.
“Các vị, các vị, nếu ai có thể cứu được con gái tôi thì dù tôi có phải thịt nát xương tan cũng báo đáp. Chắc chắn Nam Ly Thành sẽ đồng hành cùng các vị cả đời”, thành chủ Nam Ly Thành nhìn bốn phía và chắp tay cầu cứu. Người cha này biết bản thân không thể làm gì được Tử Sát Long Khí nên đành hi vọng có thể nhà vào vị nào đó ở hiện trường.
Thế nhưng những người ở đây chỉ làm người quan sát. Thành chủ đành phải nhìn người đứng đầu các thế tộc khác bằng ánh mắt cầu cứu.
Tử Sát Long Khí người thường không thể xử lý nhưng ông ta tin trong các thế gia ở đây chắc chắn có người sẽ có cách.
“Gia chủ Độc Cô, xin ông hãy ra tay cứu giúp, cứu lấy mạng của con gái tôi. Đại ân đại đức tôi sẽ không bao giờ quên".
"Thành chủ Nam Ly Thành, không phải chúng tôi không cứu mà là nếu thế gia Độc Cô ra tay thì tức là
đối đầu với Thương anh kiệt. Vì con gái ông mà làm vậy thì được không bằng mất mà”.
“Xin các vị ở Tiên Vấn Tông cứu giúp".
“Thành chủ Nam Ly Thành, chúng tôi cũng giống như gia chủ Độc Cô, con gái ông do Thương anh kiệt giết, không thể cứu được”.
“Người của Ác Phong Xuyên. Các vị không cùng chí hướng với thế gia Thần Cung, chắc các vị không sợ họ đúng không? Xin các vị ra tay giúp đỡ con gái tôi. Nếu được như vậy cả đời này chúng tôi sẽ kết giao với Ác Phong Xuyên, ủng hộ Ác Phong Xuyên vô điều kiện”, nói xong thành chủ Nam Ly Thành quỳ xuống, khấu đầu.
Ác Phong Xuyên cũng là một trong các thế lực có thể trừ khử được hết Tử Sát Long Khí. Nếu đến cả họ cũng từ chối thi Nam Hạnh Nhi thật sự không thể cứu được nữa.
Thành chủ Nam Ly Thành nheo mắt, nhìn họ. Thế nhưng đám người Ác Phong Xuyên cũng nhìn nhau. Một trưởng lão bước lên: “Thành chủ, e rằng chúng tôi không giúp được ông rồi”.
“Tại sao? Ác Phong Xuyên không phải là bất hòa với thế gia Thần Cung sao?”, thành chủ bàng hoàng.
“Đúng là giữa chúng tôi có chút mâu thuẫn, không thể hóa giải. Thế nhưng Thương anh kiệt có thiên tài dị bẩm, chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành bá chủ một phương. Lúc đó thực lực của thế gia Thần Cung cũng sẽ mạnh vô cùng, thậm chí cũng sẽ liệt vào hàng bá chủ. Tới khi đó sao chúng tôi có thể đấu với họ được”.
Chính vì vậy chúng tôi định chủ động hóa giải với thế gia Thần Cung, vậy thì sao chúng tôi có thể làm trái ý của Thương anh kiệt được?”
“Thành chủ, thật lòng xin lỗi”, nói xong trưởng lão bước tới dìu thành chủ đứng dậy.
“Cút", thành chủ phát điên. Ông ta gầm lên.
Ông ta trố tròn mắt nhìn đám đông trước mặt bằng vẻ oán hận: “Quần hùng hào cường mà lại sợ một kẻ vãn bối. Đáng thương và quá nực cười. ha ha…”
Thành chủ mất kiểm soát, vừa bật cười vừa gầm lên giống như bị điên.
Chương 3485: Có lẽ có một người có thể cứu
Những người có mặt im lặng, lạnh lùng nhìn ông ta. Ai lại dám vì Nam Ly Thành mà đắc tội với Thần Cung Thương chứ?
Trong lớp bá chủ thì cũng phân mạnh yếu. Mặc dù Nam Ly Thành là một trong những thế lực bá chủ những cũng xếp ở đoạn sau trong bảng xếp hạng. Còn thế gia Thần Cung thì khác. Ai cũng có thể nhận ra điều đó.
“Thành chủ”, người của Nam Ly Thành chạy tới.
“Thành chủ, đừng cầu xin người khác nữa. Những người này chỉ vì lợi ích thôi, sao họ dám đắc tội với Thần Cung Thương chứ? Chúng ta đành phải tự tìm cách thôi”, một trưởng lão rưng rưng nước mắt khuyên bảo.
Thành chủ bật lực, nước mắt chảy dài. Ông ta nhìn con gái đang nằm be bét máu trước mặt mà mặt xám ngoét.
“Bác Nam, đừng giận, đây là Thanh Tạng Cao do cháu thu thập được có khi có thể giúp được cho Hạnh Nhi”, lúc này Ái Nhiễm bước tới an ủi.
Thực ra cô ta cũng không muốn lo chuyện bao đồng nhưng dù sao thì cô ta cũng đã bị đuổi ra khỏi nhà Dục, Lâm Chính thì đã đắc tội với Thần Cung Thương nên cũng chẳng có gì phải sợ.
“Cháu là?”, thành chủ khẽ ngước nhìn.
“Cháu là bạn của Hạnh Nhi, là Ái Nhiễm của nhà họ Dục. Bữa hôm Hạnh Nhi sinh nhật cháu cũng tới, bác còn nhớ cháu không?”
“Ồ…là cháu à? Cảm ơn chúa. Thật không ngờ vẫn còn có người giúp đỡ Nam Ly Thành. Cảm ơn cháu…”, thành chủ cảm kích lắm. Ông ta khẽ thờ dài: “Chỉ có điều Thanh Tạng Cao này chúng tôi cũng có, thứ này không có tác dụng với Hạnh Nhi”.
‘Vậy ạ…xin lỗi bác”.
“Không có gì, lòng thành của cháu bác nhận, người đâu thưởng 200 viên đan được cấp phẩm”, thành chủ hét lên.
“200 viên đan dược cấp phẩm sao?”, không ít người kêu lên. Thế nhưng Thần Cung Thương vẫn còn đang ở đây nên dù họ dao động thì cũng không dám bước tới.
Một chiếc hộp đựng đầy đan dược cấp phẩm được đưa tới
“Nhóc, cháu nhận đi”.
“Không không bác Nam, cháu không giúp được gì, sao có thể nhận được món quà này? Không được ạ”.
“Nhóc, không sao đâu. Nhận đi. Cháu chịu ra tay giúp đỡ đã là tốt lắm rồi, ít nhất thì Nam Ly Thành chúng ta không bị tất cả mọi người từ bỏ. Như vậy là bác vui lắm rồi”, thành chủ mỉm cười, một nụ cười chua chát
Không nói tới việc Ái Nhiễm bị đuổi ra khỏi nhà họ Dục. Dù không bị đuổi thì thực lực của cô ta cũng kém xa những người của Nam Ly Thành.
Thành chủ không ngờ cuộc thi hôm nay Nam Ly Thành lại thê thảm như vậy. Sự xuất hiện của Ái Nhiễm khiến ông ta cảm thấy được an ủi.
Ái Nhiễm đương nhiên hiểu tâm tư của ông ta. Cô ta im lặng, nhìn Nam Hạnh Nhi ở đằng sau.
Người của Nam Ly Thành chuẩn bị đưa Hạnh Nhi đi. Lúc này, Ái Nhiễm đột nhiên đưa ra một quyết định gì đó bèn lên tiếng: “Bác Nam, có một người không sợ Thương anh kiệt, có thể ra tay cứu Nam Ly Thành đấy. Hay là bác mời anh ấy thử xem”.
“Ái?”, thành chủ quay lại nhìn cô ta.
“Anh Lâm của Thanh Huyền Tông”
“Người ngoại vực đó sao?”, thành chủ sững sờ.
“Đúng vậy”
“Bé con! Kẻ ngoại vực đó có thể trừ khử được Tử Sát Long Khí? Cô đừng đùa ở đây nữa”, người của Nam Ly Thành nghe thấy vậy bèn cười.
“Các vị, bác Nam, trước đó thiếu trang chủ Sở Thu của sơn trang Vân Tiếu cũng bị trúng Tử Sát Khí của Duy Ngã Mệnh, người của sơn trang Vân Tiếu cũng bó tay đã nhờ anh Lâm chữa trị. Giờ Sở Thu đã bình an vô sự và được đưa về sơn trang nghỉ dưỡng rồi. Có thể tin tưởng vào y thuật của anh Lâm”.
“Nhóc, Tử Sát Khí không phải là Tử Sát Long Khí. Thứ này mạnh hơn Tử Sát Khí không biết bao nhiêu lần, sao có thể giống nhau được?”
Ái Nhiễm khẽ chau mày không nói gì. Thế nhưng thành chủ lên tiếng: “Ái Nhiễm, mau dẫn bác đi gặp cậu Lâm”.
“Bác Nam, bác quyết định rồi ạ?”, Ái Nhiễm cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Thành chủ”, đám đông định khuyên can.
Thế nhưng thành chủ chỉ nói bằng vẻ vô cảm: “Ngoại vực thì đã sao? Lẽ nào các người cảm thấy là người của vực Diệt Vong thì vinh quang lắm à? Những người ở đây, họ nào quan tâm tới người ngoại vực hay nội vực. Thứ họ quan tâm là sợ bản thân thiệt thòi mà thôi”.
Đám đông á khẩu. Thành chủ lộ vẻ kiên quyết: “Chúng ta đã bị vực Diệt Vong từ bỏ thì cầu xin người ngoại vực vậy. Chắc chắn sẽ có người chịu giúp chúng ta”.
Nói xong thành chủ bèn đi cùng Ái Nhiễm tới khu nghỉ ngơi của Thanh Huyền Tông.
Vòng thi thứ hai vẫn tiếp tục.
Trận đấu tiếp theo không còn nhiều, nhưng rất đặc sắc.
Trong đó có vài trận khiến Lâm Chính chú ý.
Nhà họ Dục cho Giản Đào ra sân.
Lâm Chính không theo dõi Giản Đào phát huy ở mê cung vòng thứ nhất. Dù sao thời gian thi đấu vòng mê cung quá dài, anh không muốn ở mãi bên mê cung khô khan để xem.
Nhưng trận đấu này của Giản Đào thì không thể bỏ lỡ.
Anh ta chắp hai tay sau lưng, mỉm cười bước lên võ đài, trên mặt tràn đầy tự tin và khinh thường. Đợi đến khi đối thủ lên võ đài, anh ta kiêu ngạo nhìn đối thủ.
“Nhận thua đi! Như vậy sẽ tốt cho anh hơn!”, Giản Đào vào thẳng vấn đề.
“Ngông cuồng!”.
Sao đối thủ có thể dễ dàng nhận thua, phẫn nộ quát lên, lao về phía anh ta.
Giản Đào cũng không khách sáo, vung tay tấn công.
Ầm!
Bàn tay anh ta đánh ra một làn sương mù màu tím nhạt.
Sương mù xoay tròn quanh cánh tay anh ta, sau đó nhanh chóng lan về phía người đang lao đến. Sương mù như rắn độc, người kia tấn công dữ dội nhưng không đánh tan được sương mù, ngược lại bị sương mù bao phủ. Sương mù hóa thành hình dạng rắn độc quấn chặt người kia, sau đó toàn bộ sương mù ngấm vào trong cơ thể người kia.
“Á!”.
Trong nháy mắt, người đó hét lên thảm tiếng, ngã xuống đất, sau đó lăn lộn gào thét như phát điên, hai tay ra sức gãi lên người.
Không lâu sau, cả người gã đã biến thành người đầy máu, nằm trên đất không động đậy, không còn động tĩnh gì.
“Chết người rồi sao?”.
Không ít người run rẩy trước cảnh tượng đó, lại nghe trọng tài hô lên: “Trận đấu kết thúc, người chiến thắng là tuyển thủ Giản Đào!”.
Hiện trường vang lên tiếng hoan hô.
“Đúng là dứt khoát!”.
“Đó là độc gì mà đáng sợ như vậy?”.
“Tôi nhớ hình như đó là Giản thánh thủ Giản Đào? Đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân!”.
“Hóa ra là đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân! Thảo nào lại lợi hại như vậy!”.
“Xem ra cuộc thi lần này là long hổ tranh đấu, vô cùng đặc sắc”.
“Phải, phải”.
Nghe tiếng bàn luận của mọi người, Giản Đào ở trên võ đài vô cùng vui vẻ, nở nụ cười đắc ý đi xuống khỏi võ đài.
Lúc đi ngang qua khu nghỉ ngơi của Thanh Huyền Tông, anh ta dừng bước.
“Cô Ái Nhiễm, xem ra người mà cô tìm được cũng không phải kẻ xoàng xĩnh, có thể vào được vòng chung kết đúng là không tệ, nhưng chỉ như vậy thì không có tác dụng gì! Kẻ mà cô tìm được đã đắc tội với tôi chưa nói, còn dám xúc phạm đến Thần Cung Thương. Tôi nói cho cô biết, vòng thứ ba anh ta sẽ chết trong tay Thần Cung Thương, hoặc là chết trong tay tôi! Các người cứ chờ đấy!”.
Nói xong, Giản Đào nở nụ cười mờ ám, đi về hướng nhà họ Dục.
Ái Nhiễm không lên tiếng, vẻ mặt không tự nhiên.
“Thần y Lâm có nhìn thấu được độc của Giản Đào không?”, một lúc lâu sau, Ái Nhiễm mới quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: “Chưa bao giờ nhìn thấy loại độc quỷ dị như vậy”.
“Chắc chắn là thủ đoạn của Cửu Tử Chân Nhân!”, Ái Nhiễm nói: “Xem ra người anh phải đề phòng không chỉ có một mình Thần Cung Thương…”.
“Binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, không cần quá lo lắng”.
Lâm Chính cười nói.
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng Ái Nhiễm vẫn cảm thấy nặng nề.
Ngoại trừ Giản Đào, tuyển thủ của thế gia Độc Cô cũng rất xuất sắc.
Cậu hai Độc Cô Hoài cũng chiến thắng ba trận tiến vào vòng chung kết.
Cậu cả Độc Cô Vấn càng khiến người khác kinh ngạc, ba trận đấu chỉ dùng ba chiêu đã đánh bại đối thủ. Biểu hiện tuyệt vời như vậy siêu phàm đến mức nào!
“Anh hai, anh tài thật!”.
Độc Cô Hoài vừa về đến khu nghỉ ngơi, Độc Cô Lạc Nhạn đã chạy đến, kích động nói.
“Anh thì tính là gì, người thật sự lợi hại là anh cả!”, Độc Cô Hoài cười nói.
“Anh cả là người có thể sánh ngang với các thiên tài, đánh mấy kẻ tầm thường này chắc chắn rất đơn giản”, Độc Cô Lạc Nhạn cười nói.
“Đúng rồi, anh chỉ không ngờ những kẻ từ xó xỉnh chạy tới đây cũng có thể vào được vòng chung kết!”, Độc Cô Hoài nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt ngập tràn vẻ không phục.
“Anh hai đừng giận, đợi đấy đi, sẽ có lúc chúng ta xử được hắn!”, Độc Cô Lạc Nhạn căm phẫn nói.
“Anh sai người đi sắp xếp cho anh so chiêu với hắn ở vòng chung kết trước. Không tiêu diệt hắn thì dù có lấy được thứ hạng tốt ở cuộc thi, anh cũng không thấy thoải mái. Anh sẽ tự tay giết hắn!”, Độc Cô Hoài lên tiếng.
“Anh hai nhất định có thể làm được”, Độc Cô Lạc Nhạn cổ vũ.
“Em trai, đừng có sơ ý, người ngoại vực tên Lâm Chính kia không hề đơn giản”.
Đúng lúc đó, Độc Cô Vấn đi tới, nói thẳng.
“Anh cả?”.
Độc Cô Hoài sửng sốt.
Phải biết rằng Độc Cô Vấn rất ít khi nói chuyện với hắn.
“Hắn đánh bại Nhiêu Ưng và Duy Ngã Mệnh, không phải tầm thường, e là em không phải đối thủ của hắn. Nếu sai người đi sắp xếp thì em cũng nên tránh giao đấu với hắn”, Độc Cô Vấn nói.
“Anh cả, người của Trùng Long Cốc đã nói hắn có thể thắng Nhiêu Ưng là vì trạng thái của Nhiêu Ưng không được tốt, thêm nữa Nhiêu Ưng chưa sử dụng thành thạo Trùng Long Thích, không phát huy được uy lực của Trùng Long Thích nên mới để hắn đạt được mục đích! Nếu thật sự đụng độ với hắn, em không sợ hắn!”, Độc Cô Hoài nói.
“Vậy Duy Ngã Mệnh thì sao?”, Độc Cô Vấn hỏi ngược lại.
Chương 3482: Không phục
Độc Cô Hoài sửng sốt, ngay sau đó nói: “Duy Ngã Mệnh? Hắn chỉ khinh địch mà thôi!”.
“Khinh địch? Em trai, em đừng có tự an ủi, Duy Ngã Mệnh có khinh địch cũng đâu đến nỗi tới lúc sinh tử còn khinh địch? Hắn thật sự không bằng người ngoại vực kia nên mới bị giết chết. Ngoài ra, cũng không phải Nhiêu Ưng trạng thái không tốt hay không biết sử dụng Trùng Long Thích, chỉ đơn thuần là không đánh thắng được đối thủ. Mấy câu giải thích của Trùng Long Cốc nghe thôi là được rồi, đừng xem là thật. Bọn họ nói vậy chỉ để giữ mặt mũi mà thôi”, Độc Cô Vấn nói.
Độc Cô Hoài và Độc Cô Lạc Nhạn đều sửng sốt, không lên tiếng nữa.
“Trận đấu thứ ba, có thể vào trong đều là cao thủ, em phải cẩn thận. Cao thủ ở cuộc thi lần này có lẽ là nhiều nhất trong lịch sử, thực lực của em chưa là gì cả”.
Nói xong, Độc Cô Vấn rời đi.
Độc Cô Hoài lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Độc Cô Vấn, đợi hắn đi xa rồi mới nghiến răng.
“Anh cả vẫn như xưa, chưa bao giờ xem trọng mình”, Độc Cô Hoài phẫn hận nói.
“Anh hai, anh cả cũng chỉ muốn tốt cho anh. Anh ấy nói người ngoại vực đó không dễ đối phó, chúng ta bỏ qua đi”, Độc Cô Lạc Nhạn do dự một lúc rồi nói.
“Bỏ qua? Sao thế được? Anh phải chứng minh cho anh cả biết anh ấy sai rồi, anh mới là người đúng. Độc Cô Hoài này không yếu như anh ấy tưởng! Chẳng phải chỉ là một kẻ ngoại vực thôi sao? Anh mà không đối phó được hắn?”.
“Nhưng mà anh cả… Cứ nhìn biểu hiện lúc này của người ngoại vực kia, những chuyện xảy ra lúc trước chắc chắn là thật. Đám thổ phỉ kia chắc chắn là do hắn giết, em không bị ảo giác! Anh còn không tin sao?”, Độc Cô Lạc Nhạn vội vàng nói.
Nghĩ tới lúc trước cô ta tận mắt nhìn thấy thủ đoạn khủng khiếp, hung ác tàn bạo của Lâm Chính là lại sợ hãi.
“Sợ cái gì? Độc Cô Hoài anh không sợ hắn, xem anh chém chết hắn như thế nào!”.
Độc Cô Hoài lạnh lùng đáp, ngay lập tức gọi quản sự tới, dặn dò người đó đi tới lầu các một chuyến.
Quản sự hơi do dự, nhưng nhìn thái độ cứng rắn của Độc Cô Hoài cũng chỉ đành xách theo một đống đan dược vào lầu các.
Trận cuối cùng của vòng hai là của Thần Cung Thương.
Hắn vừa lên võ đài, hầu như đã thành tiêu điểm của mọi người.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thần Cung Thương, ai cũng mong chờ hắn phát huy.
So ra đối thủ của Thần Cung Thương thật xui xẻo.
Đó là một cô gái để tóc ngắn, da có màu lúa mạch.
Cô gái mặc võ phục bó sát màu đen, ở thắt lưng quấn một vòng đai vũ khí giống như châm, vừa lên võ đài đã nhìn chằm chằm Thần Cung Thương, gương mặt đầy nghiêm túc.
“Người này hình như là con gái của thành chủ Nam Ly Thành! Nam Hạnh Nhi!”.
“Cũng là một vị thiên kiêu! Chỉ tiếc xui xẻo gặp phải Thần Cung Thương!”.
“Nếu tôi là cô ta thì đã đầu hàng nhận thua rồi, hoàn toàn không có gì để đấu!”.
“Nam Hạnh Nhi xưa nay kiêu ngạo, tính cách mạnh mẽ, chưa bao giờ chịu thua đàn ông. Cô ta là người có tự tôn cao, sao có thể nhận thua trước mặt nhiều người như vậy”.
“Vậy thì rắc rối rồi! Thần Cung Thương không phải người biết thương hoa tiếc ngọc”.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Sắc mặt của thành chủ Nam Ly Thành tất nhiên không dễ coi chút nào, ông ta đứng dậy khỏi ghế, chắp tay nói: “Thương thiên tài, con gái tôi hiếu thắng không chịu nhận thua, Thương thiên tài thứ tội, mong cậu nương tay, đừng làm hại tính mạng con gái tôi!”.
Thần Cung Thương nghe vậy thì liếc sang thành chủ Nam Ly Thành, hờ hững nói: “Nếu cô ta nhận thua ở đây, đương nhiên tôi có thể giữ lại mạng cho cô ta. Nếu cô ta không chịu nhận thua thì tôi cũng không còn cách nào, quyền cước tranh đấu, không quan tâm sinh tử”.
Thành chủ Nam Ly Thành kinh hãi.
Cũng phải, Thần Cung Thương một đường tới đây, đối thủ của hắn hoặc là đầu hàng không thì sẽ chết.
Sao hắn có thể dễ dàng tha cho người khác?
Chương 3483: Cứng quá thì gãy!
“Con gái đừng miễn cưỡng quá, mau đầu hàng đi, đầu hàng Thương anh kiệt không hề mất mặt”, thành chủ Nam Ly Thành đành hét lên với Nam Hạnh Nhi.
Thế nhưng Nam Hạnh Nhi với tính cách ương bướng chỉ bặm môi: “Bố, đánh còn chưa đáng, sao có thể đầu hàng được? Không chiến mà đầu hàng sẽ khiến con mất đi tự trọng. Con nguyện chết còn hơn”.
“Con”, chủ thành Nam Ly Thành tức lắm.
“Nam Hạnh Nhi sao?”, Ái Nhiễm nhìn lê trên đài và kêu lên.
“Cô quen à?”, Lâm Chính hỏi.
“Coi như là biết nhưng cũng không thân lắm”, Ái Nhiễm thở dài:“"Nam Hạnh Nhi là con gái duy nhất của thành chủ Nam Ly Thành. Thành chủ tuổi cao mới có con nên là yêu chiều lắm. Thế nhưng Nam Ly Thành không có người kế vị cũng chính vì lý do này. Nam Hạnh Nhi trước giờ hành sự như con trai. Không chịu lép vế, vô cùng ương ngạnh. Cô ta muốn trở thành nữ thành chủ của Nam Ly Thành. Vì vậy cô ta tu luyện cũng vô cùng khắc khổ. Cô ta muốn giành vị trí kẻ giỏi nhất, để lấp đấy mồm miệng của những kẻ nghi ngờ thực lực của cô ta. Chỉ đáng tiếc cô ta quá xui xẻo, đụng phải Thần Cung Thương...
“Dũng khí được lắm”, Lâm Chính tỏ vẻ đánh giá cao.
“Thần Cung Thương làm người có một nguyên tắc, đó là không bao giờ nương tay với đối thủ. Hắn luôn dồn toàn lực chiến đấu. Thực lực của Nam Hạnh Nhi không hề yếu nhưng so với Thần Cung Thương thì cô ta vẫn không thể thắng nổi được. Nếu cô ta không chịu đầu hàng thì sẽ bỏ mạng ở đây là cái chắc”, Ái Nhiễm tỏ vẻ tiếc nuối.
“Vậy thì đành dvào ý trời thôi”.
“Haizz”, thành chủ Nam Ly Thành không thể khuyên thêm được nữa.
Nam Hạnh Nhi đã chuẩn bị xong. Cô ta dùng thuốc trước rồi dùng châm giúp gia tăng thực lực. Hai mắt cô ta đanh lại, nhìn chăm chăm Thần Cung Thương.
“Trận đấu bắt đầu”, cùng với tiếng hô vang lên thì cả hiện trường cũng trở nên yên lặng.
“Thần Cung Thương. Tôi biết anh rất mạnh nhưng tôi cũng không phải kẻ vừa. Anh cứ cẩn thận đấy”, Nam Hạnh Nhi lên tiếng.
“Cô chuẩn bị xong chưa?”, Thần Cung Thương thản nhiên hỏi.
“Tới đi”, Nam Hạnh Nhi gầm lên, hai tay vung mạnh. Hàng trăm cây châm được phóng ra, lao về phía Thần Cung Thương.
Thế nhưng Thần Cung Thương vẫn đứng im. Hắn chắp tay sau lưng, nhìn đám châm bay tới.
Khi tất cả số châm còn cách Thần Cung Thương một khoảng cách rất gần thôi thì tất cả đều rơi xuống. Giống như chúng chạm vào thứ gì đó vậy. Hóa ra là xung quanh cơ thể Thần Cung Thương có một lớp cương khí bảo vệ.
Nam Hạnh Nhi đanh mặt, rút từ eo ra những cây châm dài màu đen. Mỗi cây châm dài 3 đốt ngón tay, được cô ta siết chặt. Cô ta lao tới, ghim cây châm vào Thần Cung Thương.
“A!”, cô ta hét lớn, dùng toàn lực, rót sức mạnh vào những cây châm đen và ghim về phía cơ thể của Thần Cung Thương.
Lớp khí bỗng rung lên. Những vị trí bị kim châm xuất hiện vết nứt. Những người phía dưới nín thở.
Người của Nam Ly Thành đứng bật dậy, trố mắt nhìn. Đám đông vô cùng kỳ vọng vào những cây châm đen, hi vọng nó có thể đâm xuyên vào cơ thể của Thần Cung Thương.
Thế nhưng...những cây châm dường như chỉ có thể tạo ra được những vết nứt. Ngay sau đó thì những cây châm không thể đâm sâu vào được nữa.
Nam Hạnh Nhi chau mày, bặm môi dồn toàn lực vào những cây châm. Nhưng dù cô ta có cố gắng thế nào thì số châm cũng không thể nhúc nhích thêm nửa phân.
Đúng lúc này điều khiến người ta càng kinh hãi đã xảy ra. Những cây châm gãy vụn. Một luồng sáng phóng lên sau đó những vết nứt biến mất.
“Cái gì?”, Nam Hạnh Nhi trố mắt.
“Thật đáng tiếc”, Thần Cung Thương khẽ lắc đầu, tiếp tục phóng ra sức mạnh.
Không hay rồi...Nam Hạnh Nhi vội vàng rút tay về.
Thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Dòng khí bao trùm lên cơ thể cô ta. Nam Hạnh Nhi bay bật ra, đập mạnh vào tấm chắn của võ đài, sau đó lăn xuống đất và bất động. Cơ thể cô ta bấy nhầy.
“Hạnh Nhi”, thành chủ hét lớn, hai mắt đỏ rực.
Chương 3484: Cao thủ mà lầm bầm!
Toàn bộ những người có mặt đều nhìn chăm chăm vào cô ta. Có người cảm thấy tiếc nuối, có người cảm thấy buồn cười.
Người của Nam Ly Thành thì cảm thấy bi thương. Thành chủ Nam Ly Thành cũng vài tầng lớp quản lý cấp cao của Nam Ly Thành đều xông lên võ đài, khiêng Nam Hạnh Nhi xuống.
Lúc này Nam Hạnh Nhi đã không còn thở nữa. Cả cơ thể cô ta bị nứt ra, kiểm tra kỹ thì nội tạng cũng đã bị đập nát.
Thê thảm như vậy mà mới chỉ là một chiêu của Thần Cung Thương thôi. Đây là thực lực của Thần Cung Thương. Thật sự là không biết hắn mạnh tới mức độ nào.
Đám đông nín thở, da đầu tê dại.
“Mau cứu đi...mau...”, thành chủ Nam Ly Thành vội vàng hét lớn. Mặt ông ta đỏ au.
Ông ta cao tuổi mới có được một đứa con gái. Giờ con gái chết thì sao mà ông ta không đau lòng cho được.
Cao thủ của Nam Ly Thành vội vàng châm cứu cho bón thuốc. Thế nhưng có người nhanh chóng run rẩy lên tiếng: “Thành chủ, cơ thể của cô chủ có tử khí”.
“Tử khí sao?”
Thành chủ tái mặt, vội nói: “Vậy mà đẩy ra ngoài, bảo vệ lục phủ ngũ tạng của cô chủ, đừng để chúng xâm nhập sâu vào trong. Nhanh lên”.
Nam Ly Thành dù sao cũng là thế lực hàng đầu, không giống như sơn trang Vân Tiếu. Các cường giả ở đây đều có khả năng trử khử tử độc . Thế nhưng dù bọn họ dồn toàn lực để ép tử khí ra ngoài thì cũng không có hiệu quả. Khí tức của họ khi tiếp xúc với tử khí thì lập tức bị hấp thụ.
“Sao lại như vậy chứ?”
“Thành chủ, chúng tôi...sức mạnh của chúng tôi không có tác dụng gì với tử khí hết”, đám đông kêu lên.
Thành chủ Nam Ly Thành tái mặt, đẩy đám đông ra và đích thân kiểm tra cho Nam Hạnh Nhi. Thế nhưng ông ta nhanh chóng ngồi phịch ra đất, gào khóc như muốn sụp đổ.
“Thành chủ. Thành chủ”, người của Nam Ly Thành hoang mang, không biết phải làm thế nào.
Thế nhưng thành chủ chỉ lên tiếng: “Trong cơ thể của Hạnh Nhi không phải là tử khí bình thường mà là vua của các loại tử khí – Tử Sát Long Khí”.
“Tử Sát Long Khí sao?”
Tất cả đều thất sắc. Rõ ràng là bọn họ đều nghe qua về khí lực khủng khiếp này.
“Tử Sát Long Khí mạnh hơn tử khí bình thường hàng trăm lần. Một khi bị nó xâm nhập thì bất kỳ đan dược, hay phương thức châm cứu nào cũng vô tác dụng. Đến thần tiên cũng không thể cứu được”, các tầng lớp cấp cao của Nam Ly Thành thở dài.
“Chỉ dựa vào y thuật của Nam Ly Thành có thể xử lý được tử khí thông thường nhưng Tử Sát Long Khí thì không thể”.
“Thần Cung Thương rốt cuộc có ân oán gì với Nam Ly Thành chúng ta chứ? Tại sao lại có thủ đoạn như vậy?”
“Chúng tôi bất tài, không cứu được cô chủ..mong thành chủ trị tội”.
“Mong thành chủ trị tội”.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, khấu đầu trước thành chủ. Bầu không khí bi thương lan tỏa khắp bốn hướng.
Thế nhưng thành chủ không hề từ bỏ. Ông ta không chữa trị được nhưng tin rằng chắc chắn sẽ có cao nhân làm được.
“Các vị, các vị, nếu ai có thể cứu được con gái tôi thì dù tôi có phải thịt nát xương tan cũng báo đáp. Chắc chắn Nam Ly Thành sẽ đồng hành cùng các vị cả đời”, thành chủ Nam Ly Thành nhìn bốn phía và chắp tay cầu cứu. Người cha này biết bản thân không thể làm gì được Tử Sát Long Khí nên đành hi vọng có thể nhà vào vị nào đó ở hiện trường.
Thế nhưng những người ở đây chỉ làm người quan sát. Thành chủ đành phải nhìn người đứng đầu các thế tộc khác bằng ánh mắt cầu cứu.
Tử Sát Long Khí người thường không thể xử lý nhưng ông ta tin trong các thế gia ở đây chắc chắn có người sẽ có cách.
“Gia chủ Độc Cô, xin ông hãy ra tay cứu giúp, cứu lấy mạng của con gái tôi. Đại ân đại đức tôi sẽ không bao giờ quên".
"Thành chủ Nam Ly Thành, không phải chúng tôi không cứu mà là nếu thế gia Độc Cô ra tay thì tức là
đối đầu với Thương anh kiệt. Vì con gái ông mà làm vậy thì được không bằng mất mà”.
“Xin các vị ở Tiên Vấn Tông cứu giúp".
“Thành chủ Nam Ly Thành, chúng tôi cũng giống như gia chủ Độc Cô, con gái ông do Thương anh kiệt giết, không thể cứu được”.
“Người của Ác Phong Xuyên. Các vị không cùng chí hướng với thế gia Thần Cung, chắc các vị không sợ họ đúng không? Xin các vị ra tay giúp đỡ con gái tôi. Nếu được như vậy cả đời này chúng tôi sẽ kết giao với Ác Phong Xuyên, ủng hộ Ác Phong Xuyên vô điều kiện”, nói xong thành chủ Nam Ly Thành quỳ xuống, khấu đầu.
Ác Phong Xuyên cũng là một trong các thế lực có thể trừ khử được hết Tử Sát Long Khí. Nếu đến cả họ cũng từ chối thi Nam Hạnh Nhi thật sự không thể cứu được nữa.
Thành chủ Nam Ly Thành nheo mắt, nhìn họ. Thế nhưng đám người Ác Phong Xuyên cũng nhìn nhau. Một trưởng lão bước lên: “Thành chủ, e rằng chúng tôi không giúp được ông rồi”.
“Tại sao? Ác Phong Xuyên không phải là bất hòa với thế gia Thần Cung sao?”, thành chủ bàng hoàng.
“Đúng là giữa chúng tôi có chút mâu thuẫn, không thể hóa giải. Thế nhưng Thương anh kiệt có thiên tài dị bẩm, chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành bá chủ một phương. Lúc đó thực lực của thế gia Thần Cung cũng sẽ mạnh vô cùng, thậm chí cũng sẽ liệt vào hàng bá chủ. Tới khi đó sao chúng tôi có thể đấu với họ được”.
Chính vì vậy chúng tôi định chủ động hóa giải với thế gia Thần Cung, vậy thì sao chúng tôi có thể làm trái ý của Thương anh kiệt được?”
“Thành chủ, thật lòng xin lỗi”, nói xong trưởng lão bước tới dìu thành chủ đứng dậy.
“Cút", thành chủ phát điên. Ông ta gầm lên.
Ông ta trố tròn mắt nhìn đám đông trước mặt bằng vẻ oán hận: “Quần hùng hào cường mà lại sợ một kẻ vãn bối. Đáng thương và quá nực cười. ha ha…”
Thành chủ mất kiểm soát, vừa bật cười vừa gầm lên giống như bị điên.
Chương 3485: Có lẽ có một người có thể cứu
Những người có mặt im lặng, lạnh lùng nhìn ông ta. Ai lại dám vì Nam Ly Thành mà đắc tội với Thần Cung Thương chứ?
Trong lớp bá chủ thì cũng phân mạnh yếu. Mặc dù Nam Ly Thành là một trong những thế lực bá chủ những cũng xếp ở đoạn sau trong bảng xếp hạng. Còn thế gia Thần Cung thì khác. Ai cũng có thể nhận ra điều đó.
“Thành chủ”, người của Nam Ly Thành chạy tới.
“Thành chủ, đừng cầu xin người khác nữa. Những người này chỉ vì lợi ích thôi, sao họ dám đắc tội với Thần Cung Thương chứ? Chúng ta đành phải tự tìm cách thôi”, một trưởng lão rưng rưng nước mắt khuyên bảo.
Thành chủ bật lực, nước mắt chảy dài. Ông ta nhìn con gái đang nằm be bét máu trước mặt mà mặt xám ngoét.
“Bác Nam, đừng giận, đây là Thanh Tạng Cao do cháu thu thập được có khi có thể giúp được cho Hạnh Nhi”, lúc này Ái Nhiễm bước tới an ủi.
Thực ra cô ta cũng không muốn lo chuyện bao đồng nhưng dù sao thì cô ta cũng đã bị đuổi ra khỏi nhà Dục, Lâm Chính thì đã đắc tội với Thần Cung Thương nên cũng chẳng có gì phải sợ.
“Cháu là?”, thành chủ khẽ ngước nhìn.
“Cháu là bạn của Hạnh Nhi, là Ái Nhiễm của nhà họ Dục. Bữa hôm Hạnh Nhi sinh nhật cháu cũng tới, bác còn nhớ cháu không?”
“Ồ…là cháu à? Cảm ơn chúa. Thật không ngờ vẫn còn có người giúp đỡ Nam Ly Thành. Cảm ơn cháu…”, thành chủ cảm kích lắm. Ông ta khẽ thờ dài: “Chỉ có điều Thanh Tạng Cao này chúng tôi cũng có, thứ này không có tác dụng với Hạnh Nhi”.
‘Vậy ạ…xin lỗi bác”.
“Không có gì, lòng thành của cháu bác nhận, người đâu thưởng 200 viên đan được cấp phẩm”, thành chủ hét lên.
“200 viên đan dược cấp phẩm sao?”, không ít người kêu lên. Thế nhưng Thần Cung Thương vẫn còn đang ở đây nên dù họ dao động thì cũng không dám bước tới.
Một chiếc hộp đựng đầy đan dược cấp phẩm được đưa tới
“Nhóc, cháu nhận đi”.
“Không không bác Nam, cháu không giúp được gì, sao có thể nhận được món quà này? Không được ạ”.
“Nhóc, không sao đâu. Nhận đi. Cháu chịu ra tay giúp đỡ đã là tốt lắm rồi, ít nhất thì Nam Ly Thành chúng ta không bị tất cả mọi người từ bỏ. Như vậy là bác vui lắm rồi”, thành chủ mỉm cười, một nụ cười chua chát
Không nói tới việc Ái Nhiễm bị đuổi ra khỏi nhà họ Dục. Dù không bị đuổi thì thực lực của cô ta cũng kém xa những người của Nam Ly Thành.
Thành chủ không ngờ cuộc thi hôm nay Nam Ly Thành lại thê thảm như vậy. Sự xuất hiện của Ái Nhiễm khiến ông ta cảm thấy được an ủi.
Ái Nhiễm đương nhiên hiểu tâm tư của ông ta. Cô ta im lặng, nhìn Nam Hạnh Nhi ở đằng sau.
Người của Nam Ly Thành chuẩn bị đưa Hạnh Nhi đi. Lúc này, Ái Nhiễm đột nhiên đưa ra một quyết định gì đó bèn lên tiếng: “Bác Nam, có một người không sợ Thương anh kiệt, có thể ra tay cứu Nam Ly Thành đấy. Hay là bác mời anh ấy thử xem”.
“Ái?”, thành chủ quay lại nhìn cô ta.
“Anh Lâm của Thanh Huyền Tông”
“Người ngoại vực đó sao?”, thành chủ sững sờ.
“Đúng vậy”
“Bé con! Kẻ ngoại vực đó có thể trừ khử được Tử Sát Long Khí? Cô đừng đùa ở đây nữa”, người của Nam Ly Thành nghe thấy vậy bèn cười.
“Các vị, bác Nam, trước đó thiếu trang chủ Sở Thu của sơn trang Vân Tiếu cũng bị trúng Tử Sát Khí của Duy Ngã Mệnh, người của sơn trang Vân Tiếu cũng bó tay đã nhờ anh Lâm chữa trị. Giờ Sở Thu đã bình an vô sự và được đưa về sơn trang nghỉ dưỡng rồi. Có thể tin tưởng vào y thuật của anh Lâm”.
“Nhóc, Tử Sát Khí không phải là Tử Sát Long Khí. Thứ này mạnh hơn Tử Sát Khí không biết bao nhiêu lần, sao có thể giống nhau được?”
Ái Nhiễm khẽ chau mày không nói gì. Thế nhưng thành chủ lên tiếng: “Ái Nhiễm, mau dẫn bác đi gặp cậu Lâm”.
“Bác Nam, bác quyết định rồi ạ?”, Ái Nhiễm cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Thành chủ”, đám đông định khuyên can.
Thế nhưng thành chủ chỉ nói bằng vẻ vô cảm: “Ngoại vực thì đã sao? Lẽ nào các người cảm thấy là người của vực Diệt Vong thì vinh quang lắm à? Những người ở đây, họ nào quan tâm tới người ngoại vực hay nội vực. Thứ họ quan tâm là sợ bản thân thiệt thòi mà thôi”.
Đám đông á khẩu. Thành chủ lộ vẻ kiên quyết: “Chúng ta đã bị vực Diệt Vong từ bỏ thì cầu xin người ngoại vực vậy. Chắc chắn sẽ có người chịu giúp chúng ta”.
Nói xong thành chủ bèn đi cùng Ái Nhiễm tới khu nghỉ ngơi của Thanh Huyền Tông.