-
Chương 3476-3480
Chương 3476: Kết cục
Hiện trường thi đấu xảy ra chuyện như vậy tính chất vô cùng tệ hại.
Bởi vì đây chẳng khác nào tát vào mặt của người tổ chức cuộc thi, tát vào mặt người của Lôi Trạch!
Trong mắt người của Lôi Trạch, cuộc thi này vô cùng nghiêm trang. Với tư cách ban tổ chức, bọn họ sẽ không cho phép ai phá rối cuộc thi, nếu không sẽ là khiêu khích Lôi Trạch.
Với vai trò là tồn tại siêu nhiên hơn cả thế lực bá chủ, sao có thể để chuyện như vậy xảy ra?
Do đó, sau khi cuộc hỗn loạn xảy ra, Lôi Trạch lập tức điều động đội Thiên Tuần khống chế hiện trường.
Có đội Thiên Tuần ở đây, hiện trường lập tức được ổn định.
Người đàn ông trung niên lên tiếng, lãnh đạo của các thế tộc đó đi đến bên rìa võ đài, không ai dám đắc tội với Lôi Trạch.
“Bái kiến đại nhân”.
Bọn họ vội vàng hành lễ với người đàn ông trung niên trên võ đài.
“Ai cho phép các người tự tiện xông vào sân đấu? Ai cho phép các người làm loạn ở sân đấu?”, người đàn ông trung niên thấp giọng nói, vẻ mặt lạnh lùng.
Mấy người họ đều biến sắc.
Cốc chủ Trùng Long Cốc gần như không hề do dự, chắp tay nói: “Đại nhân, Trùng Long Cốc chúng tôi thấy những người này làm loạn ở sân đấu nên mới xuống đây hỗ trợ tự nguyện. Nếu có gì mạo phạm, mong đại nhân thứ tội!”.
Nói xong, cốc chủ Trùng Long Cốc quỳ xuống dập đầu, bộ dạng chờ đợi trừng phạt.
“Hỗ trợ tự nguyện? Hừ, ông nghĩ Lôi Trạch chúng tôi hết người rồi sao, chúng tôi cần các ông hỗ trợ?”, người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
“Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân biết tội!”.
Cốc chủ Trùng Long Cốc lập tức nói.
Người đàn ông trung niên lạnh lùng liếc nhìn ông ta, không nói gì thêm, sau đó lại nhìn sang những người khác.
“Các người thì sao?”.
“Thưa đại nhân, tuyển thủ Duy Ngã Mệnh phạm quy, cơ quan bị hỏng, trong thời gian ngắn không thể mở ra. Chúng tôi lo cho tuyển thủ Lâm Chính nên đã vào sân đấu hỗ trợ các vị đại nhân mở màn chắn, bảo vệ sự an toàn của tuyển thủ Lâm Chính. Lời nói của cốc chủ Trùng Long Cốc rõ ràng là vô căn cứ!
"Ông đến để duy trì trật tự hiện trường? Hừ! Ông mới là nguồn cơn gây hỗn loạn trật tự hiện trường. Nếu Trùng Long Cốc các ông không xen vào, sao việc đóng màn chắn lại bị cản trở?”, trang chủ Vân Tiếu tiến tới, chỉ trích cốc chủ Trùng Long Cốc.
“Vu khống! Đây là vu khống trần trụi! Trang chủ Vân Tiếu! Trùng Long Cốc không thù không oán với ông, sao ông có thể ngậm máu phun người? Chúng tôi đơn thuần là vì bảo vệ trật tự, không để các người phá hoại cuộc thi! Ông lại nói chúng tôi cản trở việc đóng màn chắn? Ông! Đúng là nói năng lung tung!”, cốc chủ Trùng Long Cốc lập tức phản bác, bộ dạng tức giận, nhưng sự lạnh lùng trong mắt ông ta rất rõ rệt.
Chỉ với mấy lời của trang chủ Vân Tiếu, hiển nhiên mối thù này đã kết.
“Nói năng lung tung? Vu khống? Hừ, cốc chủ Trùng Long Cốc, ông đừng tưởng chúng tôi bị mù! Trùng Long Cốc các ông ác ý tấn công các vị đại nhân của Lôi Trạch, ngăn cản bọn họ đóng màn chắn, chúng tôi tận mắt nhìn thấy!”.
“Oan quá! Ông đang đổ oan cho tôi!”.
Cốc chủ Trùng Long Cốc tỏ vẻ kinh hãi, dập đầu với người đàn ông trung niên: “Đại nhân, người này đổ oan cho tôi! Ông ta đang đổ oan cho tôi! Trùng Long Cốc luôn kính sợ các vị đại nhân của Lôi Trạch, sao dám tấn công? Chúng tôi bị oan! Mong đại nhân minh giám!”.
Trong mắt người đàn ông trung niên bốc lửa giận, nhưng trước ánh nhìn của nhiều người, ông ta không thể xử trí những người này một cách tùy tiện, phải đưa ra chứng cứ hợp tình hợp lý thì mới có thể phục chúng, bằng không, danh tiếng của Lôi Trạch sẽ xấu đi.
“Các cậu bị tấn công sao?”, người đàn ông trung niên nhìn sang nhân viên ở hiện trường.
“Bẩm đại nhân, không tính là bị tấn công, chỉ là trong lúc chúng tôi đóng màn chắn võ đài cứ có người va vào chúng tôi, có vẻ là lúc chiến đấu bị đánh bay tới, ngoài ý muốn va vào chúng tôi”, một người trả lời.
Ngoài ý muốn?
Từ này mang hàm ý rất sâu xa.
“Là người của thế tộc nào ngoài ý muốn va vào các cậu?”, người đàn ông trung niên lại hỏi.
“Tôi nghĩ là người của vị cốc chủ này”, người đó chỉ vào cốc chủ Trùng Long Cốc, nói.
Cốc chủ Trùng Long Cốc thoáng chốc biến sắc, dập đầu: “Đại nhân, hiện trường hỗn loạn, Trùng Long Cốc chúng tôi bị ba gia tộc khác vây công, đương nhiên không chống đỡ nổi. Những chuyện này đều là ngoài ý muốn, đều là ngoài ý muốn…”.
“Trên đời này làm gì có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy? Tưởng người của Lôi Trạch chúng tôi là đồ ngốc cả sao? Người đâu, bắt lấy người của Trùng Long Cốc cho tôi!”, người đàn ông trung niên ra lệnh.
“Vâng!”.
Người của đội Thiên Tuần lập tức tiến lên.
“Cái gì?”.
Cốc chủ Trùng Long Cốc biến sắc, vội hô lên: “Đại nhân, oan quá, chúng tôi thật sự bị oan, chúng tôi chỉ muốn hỗ trợ các vị đại nhân bảo vệ trật tự, oan quá đại nhân!”.
Thật ra cốc chủ Trùng Long Cốc biết một khi can thiệp chắc chắn sẽ bị Lôi Trạch trách phạt. Nhưng để tiêu diệt Lâm Chính trừ mối họa về sau, ông ta buộc phải làm thế. Nếu không, thả một yêu nghiệt đỉnh cấp ngay cả Duy Ngã Mệnh cũng không thắng được này đi, sau này có thời gian để kẻ đó trưởng thành ắt sẽ là mối họa diệt vong của Trùng Long Cốc.
Vì vậy, cốc chủ Trùng Long Cốc phải hành động.
Nhưng ông ta không ngờ người của Lôi Trạch lại kiên quyết như vậy.
Nếu bị đội Thiên Tuần đưa đi, kết cục sẽ là không chết cũng tàn phế, chắc chắn sẽ khó sống!
Người ông ta dẫn theo toàn là tinh nhuệ của Trùng Long Cốc, bọn họ gặp nạn, Trùng Long Cốc cũng tiêu tùng.
Sắc mặt cốc chủ Trùng Long Cốc trắng bệch, không biết nên nói thế nào cho phải, toàn thân chỉ biết run rẩy không ngừng.
“Cốc chủ! Chúng ta phải ngồi im chịu chết sao?”.
Nhìn đội Thiên Tuần đi đến, một người của Trùng Long Cốc cắn răng nói.
“Im miệng! Chẳng lẽ cậu muốn đối đầu với Lôi Trạch hay sao? Nếu Lôi Trạch toàn lực ra tay với Trùng Long Cốc chúng ta, chúng ta sẽ không chống cự nổi qua một tích tắc!”, cốc chủ Trùng Long Cốc tát cho người đó một tát, phẫn nộ nói.
“Nhưng…”.
Người đó ôm mặt, không nói nên lời.
Đội Thiên Tuần bao vây người của Trùng Long Cốc, chuẩn bị đeo xiềng xích cho bọn họ.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.
“Lôi Hổ đại nhân, nếu ông cứ đưa bọn họ đi như vậy thì e là sẽ mất lòng dân, sau này không còn ai hướng về Lôi Trạch nữa!”.
Nghe vậy, tim tất cả mọi người đều đập mạnh, nhìn sang phía người nói.
Khi nhìn thấy người lên tiếng, ai cũng ngạc nhiên.
“Thần Cung Thương?”.
Ái Nhiễm kinh ngạc thốt lên.
Chương 3477: Trừng phạt
Lâm Chính còn đang ngồi khoanh chân dưới đất, nghe tiếng gọi của Ái Nhiễm thì nhíu mày, anh mở mắt ra nhìn sang.
Chỉ thấy Thần Cung Thương dẫn một nhóm người thế gia Thần Cung đi đến. Cô gái bên cạnh hắn cũng nhìn chằm chằm anh, thấy Lâm Chính nhìn sang, cô gái mỉm cười khẽ gật đầu với anh.
“Người phụ nữ này là ai?”, Lâm Chính tò mò hỏi Ái Nhiễm đang tỏ ra ngạc nhiên bên cạnh.
“Nguyên Huyền Tâm, anh kiệt đứng thứ năm”, Ái Nhiễm thở gấp, thấp giọng nói.
“Đứng thứ năm bảng anh kiệt? Nguyên Huyền Tâm?”
Lâm Chính khá ngạc nhiên: “Chẳng phải nói anh kiệt không có hứng thú với cuộc thi sao? Tại sao lại có ba anh kiệt đến cuộc thi này vậy?”
“Tôi cũng không biết, có lẽ là chuyện chưa từng có trước đây!”, Ái Nhiễm cười khổ nói.
“Vậy sao?”, Lâm Chính khẽ gật đầu với Nguyên Huyền Tâm xem như chào lại.
Người đàn ông trung niên Lôi Hổ nhìn Thần Cung Thương, lạnh nhạt nói: “Thì ra là Thương anh kiệt, sao thế? Cậu muốn cầu xin cho Trùng Long Cốc à?”
“Tôi không cầu xin cho Trùng Long Cốc mà muốn nói thay cho Lôi Trạch”, Thần Cung Thương nói.
“Có ý gì?", Lôi Hổ nhíu mày.
“Lôi Hổ đại nhân, ông thử nghĩ xem nguyên nhân Trùng Long Cốc vào đấy là gì?”
“Họ nói là bảo vệ trật tự cuộc thi nhưng thật ra là làm loạn trật tự thi đấu!”, Lôi Hổ hừ một tiếng.
“Hình như không có chứng cứ chứng minh điều này nhỉ?”, Thần Cung Thương nói.
Lôi Hổ suy ngẫm, không nói gì.
“Không có bằng chứng thuyết phục nhưng ông lại muốn trừng phạt Trùng Long Cốc, quả thật là không hợp lý. Hơn nữa, ông nói người Trùng Long Cốc đến để làm loạn trật tự của đấu trường, ngăn cản các vị đại nhân đóng màn chắn, vậy động cơ của họ là gì?”, Thần Cung Thương lại nói.
“Động cơ? Dĩ nhiên là họ muốn mượn tay Duy Ngã Mệnh để giết hại cậu Lâm. Phải biết là cậu Lâm đã đánh bại đại diện Trùng Long Cốc của họ, ở vòng đầu tiên, còn lấy được Trùng Long Thích, người Trùng Long Cốc có thể không hận cậu Lâm được sao?”, trang chủ Vân Tiếu trầm giọng nói.
“Trang chủ Vân Tiếu nói không đúng rồi. Hận thì hận, nhưng tôi nghĩ với thực lực của Trùng Long Cốc, muốn tìm anh Lâm này trả thù chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay, không đến mức toàn bộ Trùng Long Cốc mà chẳng đối phó được với một người ngoại vực chứ?”, Thần Cung Thương thờ ơ nói.
“Nếu không phải muốn mượn đao giết người thì là muốn lấy lại Trùng Long Thích”.
“Cái này cũng không đúng! Nếu cậu Lâm chết ở trong tay Duy Ngã Mệnh, Trùng Long Thích cũng chỉ thuộc về Duy Ngã Mệnh, Duy Ngã Mệnh và Trùng Long Cốc không có quan hệ gì, dù như thế nào, Trùng Long Thích cũng sẽ không về lại trong tay Trùng Long Cốc”, Thần Cung Thương lắc đầu nói: “Thế mới nói người Trùng Long Cốc không có động cơ làm loạn hiện trường, nói thế bọn họ đến đó chỉ có một mục đích, là duy trì trật tự hiện trường”.
“Họ chỉ xuất phát từ lòng tốt, nếu Lôi Trạch muốn trừng phạt Trùng Long Cốc thì người trong thiên hạ sẽ nhìn Lôi Trạch thế nào? Sau này còn có ai dám tiếp cận Lôi Trạch?”
“Thế nên xin Lôi Hổ đại nhân hãy cân nhắc”.
Lời này làm mấy người Lôi Trạch bó tay hết cách.Cốc chủ Trùng Long Cốc mừng rỡ, nhìn Thần Cung Thương, trong mắt đều là vẻ biết ơn.Nhưng ông ta lại càng cảm thấy khó hiểu.
Thật ra Trùng Long Cốc không qua lại nhiều với thế gia Thần Cung, theo lý, Thần Cung Thương không cần phải ra mặt nói đỡ cho Trùng Long Cốc.
Hơn nữa, người đời đều biết Thần Cung Thương không thích tham gia vào tranh đấu giữa các thế lực, tại sao hôm nay lại ra mặt nói chuyện thay Trùng Long Cốc?
“Quên đi, nếu anh kiệt Thương đã nói thế, vậy tôi cũng nể mặt cậu. Nhưng chuyện tự ý vào đấu trường là không thể tha thứ, có thể miễn tội chết nhưng không thể tha dễ như vậy. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi năm Trùng Long Cốc phải cống nạp cho Lôi Trạch một nghìn tấn Hỏa Linh Thảo, một nghìn tấn Hi Huyền Căn, một nghìn tấn Ngải Sinh Hoa, thời hạn mười năm, hiểu chưa?”, Lôi Hổ nói.
“Hiểu, hiểu rồi! Cảm ơn Lôi Hổ đại nhân, cảm ơn Lôi Hổ đại nhân”, cốc chủ Trùng Long Cốc vội vàng dập đầu, sau đó lại nói với Thần Cung Thương: “Cảm ơn anh kiệt Thương nói đỡ cứu giúp”.
“Tôi chỉ dựa trên công bằng thôi”, Thần Cung Thương nói.
“Vâng, vâng…”, cốc chủ Trùng Long Cốc gật đầu, mặt mày mừng rỡ.Ông ta biết mình cũng xem như là bám được vào mối quan hệ với anh kiệt Thương này rồi.
“Ba thế tộc khác cũng trừng phạt như thế, có ý kiến gì không?”, Lôi Hổ nói.
“Không có”.
“Tôi không có ý kiến”, sơn chủ Tề Phượng Sơn và trang chủ Vân Tiếu nói.
Tông chủ Thanh Huyền Tông do dự một lúc, ngập ngừng không dám đáp lời.
“Sao thế? Người Thanh Huyền Tông có vấn đề gì à?”, Lôi Hổ nhíu mày, nhìn tông chủ Thanh Huyền Tông.
Chương 3478: Anh là Lâm Chính đúng không?
“Tôi…”
Tông chủ Thanh Huyền Tông do dự, nhưng thấy đệ tử Thanh Huyền Tông xung quanh đều tỏ ra căng thẳng, chỉ đành đồng ý: “Tôi không có ý kiến…”
Mọi người bèn thở phào.
“Vậy thì tốt”.
Lôi Hổ mặt không cảm xúc bèn gật đầu, sau đó thản nhiên nói: “Bắt đầu từ bây giờ, bất luận ai dám phạm sai lầm ở cuộc thi thì sẽ giết không tha. Cho dù là kẻ nào, dù người đó làm gì, thậm chí bất kể ý định và nguyên nhân ban đầu là gì, chỉ cần quấy rối hiện trường cuộc thi, phá vỡ các quy tắc do tôi đặt ra thì đều giết không cần hỏi. Cho nên đừng trách tôi không nhắc các người trước! Nhớ đấy”.
Nói rồi Lôi Hổ đi thẳng xuống võ đài, một mình rời đi.
Nhưng đội Thiên Tuần vẫn chưa rời khỏi mà lần lượt đứng xung quanh vùng đất Tu Di.
Có đội Thiên Tuần ở đây, ai còn dám láo xược?
Chuyện đến đây cũng xem như kết thúc.Ông lão trên lầu các tiếp tục bắt đầu chọn tuyển thủ lên võ đài tham gia trận đấu.
Vùng đất Tu Di khôi phục lại bình thường, tầm mắt mọi người cũng tập trung lên trận đấu trên võ đài.
Nhưng một số người vẫn mang tâm trạng không yên, thi thoảng liếc nhìn sang Lâm Chính.
Khi Lâm Chính lướt qua những ánh mắt đó, chủ nhân của chúng lại lập tức chuyển tầm nhìn sang chỗ khác, giả vờ không quan tâm.
Lâm Chính nhíu mày, nghiêng đầu nói: “Tông chủ, sao vừa rồi ông lại do dự khi Lôi Trạch đại nhân tên là Lôi Hổ kia đưa ra trừng phạt? Không phải chỉ là chút ít đồ vật thôi sao? Tại sao không nỡ bỏ ra?”
“Thế là một ít sao? Mỗi năm ba nghìn tấn dược liệu, số lượng đó cũng không dễ dàng thu thập, dù những dược liệu này không đắt nhưng lại là mấy loại rất thông dụng. Sơn trang Vân Tiếu, Trùng Long Cốc thậm chí là Tề Phượng Sơn đều là các tộc và tông lớn, có rất nhiều đệ tử trong tông môn, dĩ nhiên sẽ dễ thu thập, nhưng hiện tại nhân khẩu của Thanh Huyền Tông rất ít, chỉ còn lại mấy chục đệ tử, muốn gom nhiều dược liệu như vậy chẳng lẽ không khó như lên trời sao?”, tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài nói.
Ông ta vừa dứt lời, người Thanh Huyền Tông sửng sốt, ai nấy cũng mặt mày ủ rũ.Họ không nghĩ đến vấn đề này, cứ cảm thấy có thể trấn an Lôi Trạch là có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Sư phụ, Lôi Trạch sẽ không mặc cả với người, cho dù người nói ra nỗi khó khăn của mình, họ cũng sẽ không quan tâm, bây giờ mọi thứ đã xong, chúng ta nghĩ cách giải quyết ổn thỏa thôi, nếu không được nữa, con về nhà họ Dục, nhờ người nhà họ Dục giúp đỡ”, Ái Nhiêm nói.
“Tiểu Nhiễm, con nói như thế chỉ khiến sư phụ cảm thấy hổ thẹn, con đừng về nhà họ Dục, sư phụ sẽ nghĩ cách”, tông chủ Thanh Huyền Tông nói.
“Tông chủ đừng lo, sơn trang Vân Tiếu sẵn lòng giúp Thanh Huyền Tông một tay”.
Lúc này trang chủ Vân Tiếu đi đến nói.
“Trang chủ Vân Tiếu?”, tông chủ Thanh Huyền Tông sửng sốt, sau đó cảm ơn rối rít, vội bái lạy: “Nếu thế thì bọn tôi tuyệt đối sẽ không quên đại ơn đại đức của sơn trang Vân Tiếu đâu”.
“Khách sáo quá rồi!”
Trang chủ Vân Tiếu mỉm cười nhưng mắt lại nhìn Lâm Chính.Hiển nhiên trang chủ Vân Tiếu giúp đỡ như thế hoàn toàn là nể mặt Lâm Chính.Nhưng lời này của ông ta lại khiến người sơn trang Vân Tiếu không vui.
“Trang chủ, nếu như vậy, chẳng phải vật tư của sơn trang sẽ bị cạn kiệt sao? Chúng ta cũng không gánh vác nổi nhiều dược liệu như thế”, một người vội tiến lên, đè thấp giọng nói.
“Đừng lo, mặc dù trách nhiệm có chút nặng nề, nhưng vẫn không đến nỗi đè bẹp được sơn trang Vân Tiếu”, trang chủ Vân Tiếu nói.
“Nhưng…”, người đó còn muốn khuyên can nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của trang chủ Vân Tiếu chỉ đành thôi.
Cộp cộp! Lúc này một tràng tiếng bước chân vang lên.Mọi người nghiêng đầu nhìn, hơi thở căng thẳng.
Chỉ thấy các cao thủ thế gia Thần Cung bước đến bên này. Mọi người nhìn sang.
Thần Cung Thương đi thẳng đến trước mặt Lâm Chính.
“Anh… là Lâm Chính, đúng chứ?”, Thần Cung Thương thờ ơ hỏi.
Chương 3479: Tôi nghĩ là hơn anh đấy!
Lâm Chính đanh mắt, hỏi thẳng: “Có việc gì sao?”
“To gan, dám dùng giọng điệu đó để hỏi cậu chủ của chúng tôi sao? Cậu chán sống hay gì?"
“Quỳ xuống hành lễ với cậu chủ cho tôi”.
Cao thủ đứng bên cạnh Thần Cung Thương tức giận, ra uy. Lúc này, nguồn khí thế hừng hực giáng xuống.
Người của Thanh Huyền Tông lập tức cảm thấy vô cùng khó thở. Họ tái mặt, cảm tưởng chân không thể đứng vững thêm được nữa. Tông chủ Thanh Huyền Tông cũng vậy. Ông ta lập tức phóng ra chân khí để cân bằng.
“Tông chủ, không cần phải làm vậy, bọn họ muốn đánh muốn giết thì để họ ra tay đi. Tôi muốn xem xem Lôi Hổ đại nhân vừa nói những lời đó thì để xem có ai dám làm trái hay không?”
Dứt lời hai cao thủ kia phải nín thở.
“Còn không dừng tay sao?”, Thần Cung Thương chau mày. Hai người kia vội vàng tém tém lại với sắc mặt vô cùng khó coi.
“Thương anh kiệt, tôi và anh không quen biết, nếu như có gì mạo phạm thì mong lượng thứ”, Lâm Chính nói.
“Không ngờ mọt người ngoại vực như anh lại to gan và có thủ đoạn như vậy. Xem ra tôi phải thay đổi cách nhìn nhận dành cho người ngoại vực rồi”, Thần Cung Thương thản nhiên nói.
“Ngoại vực thì cũng là người. Chẳng có gì khác vực Diệt Vong cả. Mọi người đều sống ở trái đất, làm gì có phân cao thấp”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Thú vị đấy. Tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh. Hi vọng anh trả lời thật thà”. Thần Cung Thương điềm đạm nói: “Tôi hỏi anh, Thượng Cổ Huyết Liên Thiên Uy Chưởng, anh đã học được nó như thế nào? Ai đã truyền thừa nó cho anh hay là do anh may mắn có được? Ngoài ra, thuốc mà anh dùng để đánh bại được Duy Ngã Mệnh là gì? Ai luyện chế ra?”
Những câu hỏi này có rất nhiều người muốn biết đáp án. Bất luận là Thượng Cổ Huyết Liên Thiên Uy Chưởng hay là loại thuốc Lâm Chính dùng thì cũng đều quá kinh người. Tất cả những thủ đoạn đó mà ở trong vực Diệt Vong thì đều là thủ đoạn của siêu cao thủ cả.
Thế nhưng...Lâm Chính không hề trả lời, giống như không hề nghe thấy.
“Này, anh điếc đấy à? Đang hỏi anh đấy”, một người tức giận quát.
“Vậy anh hỏi cậu chủ của anh, lúc hỏi người khác không biết dùng từ “xin hỏi” hay gì?”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
“Anh nói cái gì?”, tên kia tức tới mức muốn phát nổ.
Bị một kẻ ngoại vực khiêu khích như vậy thì sao có thể chịu nổi chứ? Cần phải biết, Thần Cung Thế Gia không phải là đối tượng mà Trùng Long Cốc hay sơn trang Vân Tiếu có thể so sánh được. Đó là một thế lực mạnh thực sự. Thần Cung Thương còn là một nhân vật có tiếng trong vực Diệt Vong nữa.
Đến cả Lôi Hổ cũng phải nể mặt hắn vậy mà một kẻ ngoại vực lại dám ngông cuồng như vậy.
“Quá ngông cuồng”.
“Đúng vậy.
“Một kẻ ngoại vực mà dám ăn nói như vậy với Thương anh kiệt, qua khốn nạn”.
“Nếu đây không phải là Tu Di thì tôi đã xử lý cậu ta từ lâu rồi’.
“Tôi cũng vậy”.
Có không ít người tức giận chửi bới. Thế nhưng Lâm Chính vẫn mặc kệ.
Thần Cung Thương nhìn chăm chăm Lâm Chính, nheo mắt nhưng chỉ khẽ gật đầu: “Được, vậy xin hỏi các hạ có thể trả lời những câu hỏi vừa rồi của tôi không?”
“Được”, Lâm Chính gật đầu: “Thực ra chưởng đánh tôi sử dụng không hoàn toàn là Thượng Cổ Huyết Liên Thiên Uy Chưởng hoàn chỉnh mà là dựa vào dựa vào ghi chép trong sách về chiêu thức đó và học thôi”.
“Tự học sao?”, Thần Cung Thương chau mày.
“Đúng vậy. Dựa vào ghi chép của các sách thì tôi đã từ kết nối và học nên không có ai dạy cả, cũng không phải là do may mắn. Nếu mà để nói thì trong quá trình học có câu hỏi hay vấn đề nào tôi sẽ nhờ các thầy nổi tiếng giải thích giúp”
“Vậy đan dược gia tăng sức mạnh thì sao?”
“Do tôi dùng một loại đan dược gia tăng huyết mạch do tôi tự luyện chế”, Lâm Chính nói.
“Đến cả tôi cũng không thể nào chỉ dựa vào sách mà có thể học được những chiêu pháp của hàng ngàn năm trước. Thiên phú của các hạ chẳng lẽ còn mạnh hơn cả tôi sao?”, Thần Cung Thương bật cười.
Lâm Chính gật đầu: “Tôi nghĩ đúng là như vậy đấy”.
Dứt lời, cả hiện trường im lặng.
Chương 3480: Dốc hết sức đấu một trận
Kẻ ngông cuồng trên thế gian chắc cũng chỉ vậy mà thôi.
Hiện trường yên lặng lại, trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ như vậy.
Đây là Thần Cung Thương! Thiên tài xếp thứ sáu!
Lúc trước Nhiêu Ưng gì đó, Duy Ngã Mệnh gì đó còn không xứng xách giày cho người này.
Vậy mà Lâm Chính lại dám khiêu khích cả Thần Cung Thương!
“Khốn kiếp, quá sức ngông cuồng!”.
“Kẻ ngoại vực kia chắc là điên rồi!”.
“Còn không phải à, thắng được Nhiêu Ưng, đánh bại được Duy Ngã Mệnh là nghĩ mình đã vô địch thiên hạ! Không xem người của vực Diệt Vong chúng ta ra gì!”.
“Hừ, kẻ ngông cuồng! Cậu ta không biết trong mắt Thương thiên tài, cậu ta chỉ là kẻ rao bán mạng mình mà thôi!”.
“Cậu ta đáng chết!”.
“Tôi chỉ mong cậu ta tiếp tục khiêu khích Thương thiên tài, vậy thì Thương thiên tài sẽ ra tay giải quyết cậu ta, cho cậu ta biết vực Diệt Vong không phải nơi mà đánh bại Nhiêu Ưng, đánh bại Duy Ngã Mệnh là có thể hoành hành vô độ!”.
Người xung quanh âm thầm mắng chửi, oán giận nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Lâm Chính không phản ứng gì.
Thần Cung Thương im lặng một lúc lại lộ ra nụ cười mỉm, dần dần nụ cười mỉm biến thành cười lớn.
“Ha ha, hay! Hay lắm! Ha ha ha ha ha… Hay lắm! Ha ha ha ha…”.
Thần Cung Thương cười lớn khiến hiện trường vốn hơi sôi sục trở nên im ắng một lần nữa.
Mọi người toát mồ hôi, kinh ngạc nhìn Thần Cung Thương.
Thần Cung Thương nheo mắt lại, nói: “Xem ra tôi đến cuộc thi này là đúng rồi! Lâm Chính! Có lẽ anh sẽ mang đến nhiều niềm vui cho tôi, đúng không? Ha ha ha ha…”.
“Niềm vui?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Hãy mong chờ trận đấu giữa chúng ta đi. Tôi sẽ giao đấu với anh ở vòng ba, lúc đó tôi hi vọng anh sẽ phát huy ra toàn bộ thực lực, giúp tôi biết cực hạn của người ngoại vực các anh rốt cuộc nằm ở đâu!”.
Thần Cung Thương cười lớn, không tức giận vì lời nói của Lâm Chính mà vô cùng vui vẻ, nói xong thì dẫn theo người rời đi.
Lâm Chính nhìn Thần Cung Thương chằm chằm, không nói gì.
Ái Nhiễm tiến lên, nhìn bóng lưng của Thần Cung Thương, chậm rãi lên tiếng: “Người giống như Thần Cung Thương tham gia cuộc thi có lẽ là yêu cầu của người đứng sau hắn, hoặc là hi vọng có thể rèn luyện một phen. Nhưng trong mắt hắn, những thiên kiêu ở cuộc thi không có gì khác biệt với người bình thường, cũng không gợi lên bất cứ hứng thú gì cho hắn. Thần y Lâm tới đây lại khiến hắn có mục tiêu và động lực. Tôi nghĩ, bây giờ chuyện hắn muốn làm nhất chính là chiến đấu với anh một trận, sau đó giẫm anh ở dưới chân”.
“Nói vậy, người như Thần Cung Thương rất cô đơn”.
Lâm Chính nói.
“Tôi nghĩ đúng là vậy…”.
“Nếu vậy tôi lại rất tò mò, Thần Cung Thương xếp thứ sáu, Nguyên Huyền Tâm đi theo bên cạnh anh ta xếp thứ năm, vì sao Nguyên Huyền Tâm không tham gia cuộc thi?”, Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Thần y Lâm, thực ra Thần Cung Thương vốn dĩ cũng sẽ không tham gia cuộc thi, tôi đoán là người đứng sau hắn yêu cầu hắn tham gia nên hắn mới đến đây. Thiên tài hạng sáu còn không muốn tham gia cuộc thi này, thiên tài hạng năm cớ gì phải tham gia? Bọn họ đến xem thi đấu đã là nể mặt rồi”, Ái Nhiễm cười khổ.
“Nhìn bộ dạng và thái độ của Nguyên Huyền Tâm có vẻ rất cung kính với Thần Cung Thương, không giống thái độ của một người mạnh hơn hắn… Chuyện này là sao?", Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Có lẽ thực lực của Nguyên Huyền Tâm không bằng Thần Cung Thương!”.
Ái Nhiễm do dự một lúc rồi trả lời.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên: “Thiên tài hạng năm không bằng thiên tài hạng sáu? Có chuyện đó nữa sao?”.
“Nghe nói Thần Cung Thương từng âm thầm giao đấu với Nguyên Huyền Tâm. Nguyên Huyền Tâm thất bại, nhưng quan hệ giữa hai người rất tốt nên Thần Cung Thương không thay thế vị trí thiên tài hạng năm của Nguyên Huyền Tâm. Đương nhiên đó cũng chỉ là nghe nói, chân tướng thế nào không ai biết rõ. Chỉ có một điều có thể biết chính xác, đó là Thần Cung Thương đã bắt đầu vượt qua thiên tài hạng năm Nguyên Huyền Tâm khiêu chiến với thiên tài hạng bốn Đãng Thiên Nhai, vì vậy rất nhiều người cảm thấy Nguyên Huyền Tâm không phải đối thủ của Thần Cung Thương”, Ái Nhiễm giải thích.
“Hóa ra là vậy”.
Lâm Chính để lộ vẻ mặt bừng tỉnh.
“Thần y Lâm, tuy anh có thể đánh bại Nhiêu Ưng và Duy Ngã Mệnh, nhưng gặp phải người này, tôi nghĩ anh vẫn phải cẩn thận. Nếu không thắng được thì mau chóng đầu hàng. Anh đã vào được vòng ba, tôi đoán không sai thì ít nhất anh cũng sẽ vào được top 30, may mắn thì có thể lọt vào top 20, vậy là đủ rồi. Tôi nghĩ sẽ có rất nhiều thế tộc bá chủ quăng cành ô liu ra cho anh, mục đích của chúng ta đã đạt được, không cần phải gây thù kết oán với Thần Cung Thương”, Ái Nhiễm nhỏ giọng nói một cách nghiêm túc.
“Nhưng chuyện này không phải do tôi quyết định, Thần Cung Thương muốn giao đấu với tôi, tôi tránh cũng không được. Dù tôi không đánh không lại nhận thua thì sau cuộc thì này, hắn cũng sẽ tìm đến tôi, cô tin không?”, Lâm Chính lắc đầu đáp.
Ái Nhiễm ngây ra một lúc, không phản bác.
Thần Cung Thương là người thế nào, cô ta cũng có nghe nói.
Người này chưa đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, muốn hắn thôi tranh đấu là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
“Thần y Lâm, anh định thế nào?”, Ái Nhiễm do dự một lúc rồi cẩn thận hỏi.
“Dốc hết sức đấu một trận, thắng thua nghe theo số mệnh”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Hiện trường thi đấu xảy ra chuyện như vậy tính chất vô cùng tệ hại.
Bởi vì đây chẳng khác nào tát vào mặt của người tổ chức cuộc thi, tát vào mặt người của Lôi Trạch!
Trong mắt người của Lôi Trạch, cuộc thi này vô cùng nghiêm trang. Với tư cách ban tổ chức, bọn họ sẽ không cho phép ai phá rối cuộc thi, nếu không sẽ là khiêu khích Lôi Trạch.
Với vai trò là tồn tại siêu nhiên hơn cả thế lực bá chủ, sao có thể để chuyện như vậy xảy ra?
Do đó, sau khi cuộc hỗn loạn xảy ra, Lôi Trạch lập tức điều động đội Thiên Tuần khống chế hiện trường.
Có đội Thiên Tuần ở đây, hiện trường lập tức được ổn định.
Người đàn ông trung niên lên tiếng, lãnh đạo của các thế tộc đó đi đến bên rìa võ đài, không ai dám đắc tội với Lôi Trạch.
“Bái kiến đại nhân”.
Bọn họ vội vàng hành lễ với người đàn ông trung niên trên võ đài.
“Ai cho phép các người tự tiện xông vào sân đấu? Ai cho phép các người làm loạn ở sân đấu?”, người đàn ông trung niên thấp giọng nói, vẻ mặt lạnh lùng.
Mấy người họ đều biến sắc.
Cốc chủ Trùng Long Cốc gần như không hề do dự, chắp tay nói: “Đại nhân, Trùng Long Cốc chúng tôi thấy những người này làm loạn ở sân đấu nên mới xuống đây hỗ trợ tự nguyện. Nếu có gì mạo phạm, mong đại nhân thứ tội!”.
Nói xong, cốc chủ Trùng Long Cốc quỳ xuống dập đầu, bộ dạng chờ đợi trừng phạt.
“Hỗ trợ tự nguyện? Hừ, ông nghĩ Lôi Trạch chúng tôi hết người rồi sao, chúng tôi cần các ông hỗ trợ?”, người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
“Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân biết tội!”.
Cốc chủ Trùng Long Cốc lập tức nói.
Người đàn ông trung niên lạnh lùng liếc nhìn ông ta, không nói gì thêm, sau đó lại nhìn sang những người khác.
“Các người thì sao?”.
“Thưa đại nhân, tuyển thủ Duy Ngã Mệnh phạm quy, cơ quan bị hỏng, trong thời gian ngắn không thể mở ra. Chúng tôi lo cho tuyển thủ Lâm Chính nên đã vào sân đấu hỗ trợ các vị đại nhân mở màn chắn, bảo vệ sự an toàn của tuyển thủ Lâm Chính. Lời nói của cốc chủ Trùng Long Cốc rõ ràng là vô căn cứ!
"Ông đến để duy trì trật tự hiện trường? Hừ! Ông mới là nguồn cơn gây hỗn loạn trật tự hiện trường. Nếu Trùng Long Cốc các ông không xen vào, sao việc đóng màn chắn lại bị cản trở?”, trang chủ Vân Tiếu tiến tới, chỉ trích cốc chủ Trùng Long Cốc.
“Vu khống! Đây là vu khống trần trụi! Trang chủ Vân Tiếu! Trùng Long Cốc không thù không oán với ông, sao ông có thể ngậm máu phun người? Chúng tôi đơn thuần là vì bảo vệ trật tự, không để các người phá hoại cuộc thi! Ông lại nói chúng tôi cản trở việc đóng màn chắn? Ông! Đúng là nói năng lung tung!”, cốc chủ Trùng Long Cốc lập tức phản bác, bộ dạng tức giận, nhưng sự lạnh lùng trong mắt ông ta rất rõ rệt.
Chỉ với mấy lời của trang chủ Vân Tiếu, hiển nhiên mối thù này đã kết.
“Nói năng lung tung? Vu khống? Hừ, cốc chủ Trùng Long Cốc, ông đừng tưởng chúng tôi bị mù! Trùng Long Cốc các ông ác ý tấn công các vị đại nhân của Lôi Trạch, ngăn cản bọn họ đóng màn chắn, chúng tôi tận mắt nhìn thấy!”.
“Oan quá! Ông đang đổ oan cho tôi!”.
Cốc chủ Trùng Long Cốc tỏ vẻ kinh hãi, dập đầu với người đàn ông trung niên: “Đại nhân, người này đổ oan cho tôi! Ông ta đang đổ oan cho tôi! Trùng Long Cốc luôn kính sợ các vị đại nhân của Lôi Trạch, sao dám tấn công? Chúng tôi bị oan! Mong đại nhân minh giám!”.
Trong mắt người đàn ông trung niên bốc lửa giận, nhưng trước ánh nhìn của nhiều người, ông ta không thể xử trí những người này một cách tùy tiện, phải đưa ra chứng cứ hợp tình hợp lý thì mới có thể phục chúng, bằng không, danh tiếng của Lôi Trạch sẽ xấu đi.
“Các cậu bị tấn công sao?”, người đàn ông trung niên nhìn sang nhân viên ở hiện trường.
“Bẩm đại nhân, không tính là bị tấn công, chỉ là trong lúc chúng tôi đóng màn chắn võ đài cứ có người va vào chúng tôi, có vẻ là lúc chiến đấu bị đánh bay tới, ngoài ý muốn va vào chúng tôi”, một người trả lời.
Ngoài ý muốn?
Từ này mang hàm ý rất sâu xa.
“Là người của thế tộc nào ngoài ý muốn va vào các cậu?”, người đàn ông trung niên lại hỏi.
“Tôi nghĩ là người của vị cốc chủ này”, người đó chỉ vào cốc chủ Trùng Long Cốc, nói.
Cốc chủ Trùng Long Cốc thoáng chốc biến sắc, dập đầu: “Đại nhân, hiện trường hỗn loạn, Trùng Long Cốc chúng tôi bị ba gia tộc khác vây công, đương nhiên không chống đỡ nổi. Những chuyện này đều là ngoài ý muốn, đều là ngoài ý muốn…”.
“Trên đời này làm gì có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy? Tưởng người của Lôi Trạch chúng tôi là đồ ngốc cả sao? Người đâu, bắt lấy người của Trùng Long Cốc cho tôi!”, người đàn ông trung niên ra lệnh.
“Vâng!”.
Người của đội Thiên Tuần lập tức tiến lên.
“Cái gì?”.
Cốc chủ Trùng Long Cốc biến sắc, vội hô lên: “Đại nhân, oan quá, chúng tôi thật sự bị oan, chúng tôi chỉ muốn hỗ trợ các vị đại nhân bảo vệ trật tự, oan quá đại nhân!”.
Thật ra cốc chủ Trùng Long Cốc biết một khi can thiệp chắc chắn sẽ bị Lôi Trạch trách phạt. Nhưng để tiêu diệt Lâm Chính trừ mối họa về sau, ông ta buộc phải làm thế. Nếu không, thả một yêu nghiệt đỉnh cấp ngay cả Duy Ngã Mệnh cũng không thắng được này đi, sau này có thời gian để kẻ đó trưởng thành ắt sẽ là mối họa diệt vong của Trùng Long Cốc.
Vì vậy, cốc chủ Trùng Long Cốc phải hành động.
Nhưng ông ta không ngờ người của Lôi Trạch lại kiên quyết như vậy.
Nếu bị đội Thiên Tuần đưa đi, kết cục sẽ là không chết cũng tàn phế, chắc chắn sẽ khó sống!
Người ông ta dẫn theo toàn là tinh nhuệ của Trùng Long Cốc, bọn họ gặp nạn, Trùng Long Cốc cũng tiêu tùng.
Sắc mặt cốc chủ Trùng Long Cốc trắng bệch, không biết nên nói thế nào cho phải, toàn thân chỉ biết run rẩy không ngừng.
“Cốc chủ! Chúng ta phải ngồi im chịu chết sao?”.
Nhìn đội Thiên Tuần đi đến, một người của Trùng Long Cốc cắn răng nói.
“Im miệng! Chẳng lẽ cậu muốn đối đầu với Lôi Trạch hay sao? Nếu Lôi Trạch toàn lực ra tay với Trùng Long Cốc chúng ta, chúng ta sẽ không chống cự nổi qua một tích tắc!”, cốc chủ Trùng Long Cốc tát cho người đó một tát, phẫn nộ nói.
“Nhưng…”.
Người đó ôm mặt, không nói nên lời.
Đội Thiên Tuần bao vây người của Trùng Long Cốc, chuẩn bị đeo xiềng xích cho bọn họ.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.
“Lôi Hổ đại nhân, nếu ông cứ đưa bọn họ đi như vậy thì e là sẽ mất lòng dân, sau này không còn ai hướng về Lôi Trạch nữa!”.
Nghe vậy, tim tất cả mọi người đều đập mạnh, nhìn sang phía người nói.
Khi nhìn thấy người lên tiếng, ai cũng ngạc nhiên.
“Thần Cung Thương?”.
Ái Nhiễm kinh ngạc thốt lên.
Chương 3477: Trừng phạt
Lâm Chính còn đang ngồi khoanh chân dưới đất, nghe tiếng gọi của Ái Nhiễm thì nhíu mày, anh mở mắt ra nhìn sang.
Chỉ thấy Thần Cung Thương dẫn một nhóm người thế gia Thần Cung đi đến. Cô gái bên cạnh hắn cũng nhìn chằm chằm anh, thấy Lâm Chính nhìn sang, cô gái mỉm cười khẽ gật đầu với anh.
“Người phụ nữ này là ai?”, Lâm Chính tò mò hỏi Ái Nhiễm đang tỏ ra ngạc nhiên bên cạnh.
“Nguyên Huyền Tâm, anh kiệt đứng thứ năm”, Ái Nhiễm thở gấp, thấp giọng nói.
“Đứng thứ năm bảng anh kiệt? Nguyên Huyền Tâm?”
Lâm Chính khá ngạc nhiên: “Chẳng phải nói anh kiệt không có hứng thú với cuộc thi sao? Tại sao lại có ba anh kiệt đến cuộc thi này vậy?”
“Tôi cũng không biết, có lẽ là chuyện chưa từng có trước đây!”, Ái Nhiễm cười khổ nói.
“Vậy sao?”, Lâm Chính khẽ gật đầu với Nguyên Huyền Tâm xem như chào lại.
Người đàn ông trung niên Lôi Hổ nhìn Thần Cung Thương, lạnh nhạt nói: “Thì ra là Thương anh kiệt, sao thế? Cậu muốn cầu xin cho Trùng Long Cốc à?”
“Tôi không cầu xin cho Trùng Long Cốc mà muốn nói thay cho Lôi Trạch”, Thần Cung Thương nói.
“Có ý gì?", Lôi Hổ nhíu mày.
“Lôi Hổ đại nhân, ông thử nghĩ xem nguyên nhân Trùng Long Cốc vào đấy là gì?”
“Họ nói là bảo vệ trật tự cuộc thi nhưng thật ra là làm loạn trật tự thi đấu!”, Lôi Hổ hừ một tiếng.
“Hình như không có chứng cứ chứng minh điều này nhỉ?”, Thần Cung Thương nói.
Lôi Hổ suy ngẫm, không nói gì.
“Không có bằng chứng thuyết phục nhưng ông lại muốn trừng phạt Trùng Long Cốc, quả thật là không hợp lý. Hơn nữa, ông nói người Trùng Long Cốc đến để làm loạn trật tự của đấu trường, ngăn cản các vị đại nhân đóng màn chắn, vậy động cơ của họ là gì?”, Thần Cung Thương lại nói.
“Động cơ? Dĩ nhiên là họ muốn mượn tay Duy Ngã Mệnh để giết hại cậu Lâm. Phải biết là cậu Lâm đã đánh bại đại diện Trùng Long Cốc của họ, ở vòng đầu tiên, còn lấy được Trùng Long Thích, người Trùng Long Cốc có thể không hận cậu Lâm được sao?”, trang chủ Vân Tiếu trầm giọng nói.
“Trang chủ Vân Tiếu nói không đúng rồi. Hận thì hận, nhưng tôi nghĩ với thực lực của Trùng Long Cốc, muốn tìm anh Lâm này trả thù chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay, không đến mức toàn bộ Trùng Long Cốc mà chẳng đối phó được với một người ngoại vực chứ?”, Thần Cung Thương thờ ơ nói.
“Nếu không phải muốn mượn đao giết người thì là muốn lấy lại Trùng Long Thích”.
“Cái này cũng không đúng! Nếu cậu Lâm chết ở trong tay Duy Ngã Mệnh, Trùng Long Thích cũng chỉ thuộc về Duy Ngã Mệnh, Duy Ngã Mệnh và Trùng Long Cốc không có quan hệ gì, dù như thế nào, Trùng Long Thích cũng sẽ không về lại trong tay Trùng Long Cốc”, Thần Cung Thương lắc đầu nói: “Thế mới nói người Trùng Long Cốc không có động cơ làm loạn hiện trường, nói thế bọn họ đến đó chỉ có một mục đích, là duy trì trật tự hiện trường”.
“Họ chỉ xuất phát từ lòng tốt, nếu Lôi Trạch muốn trừng phạt Trùng Long Cốc thì người trong thiên hạ sẽ nhìn Lôi Trạch thế nào? Sau này còn có ai dám tiếp cận Lôi Trạch?”
“Thế nên xin Lôi Hổ đại nhân hãy cân nhắc”.
Lời này làm mấy người Lôi Trạch bó tay hết cách.Cốc chủ Trùng Long Cốc mừng rỡ, nhìn Thần Cung Thương, trong mắt đều là vẻ biết ơn.Nhưng ông ta lại càng cảm thấy khó hiểu.
Thật ra Trùng Long Cốc không qua lại nhiều với thế gia Thần Cung, theo lý, Thần Cung Thương không cần phải ra mặt nói đỡ cho Trùng Long Cốc.
Hơn nữa, người đời đều biết Thần Cung Thương không thích tham gia vào tranh đấu giữa các thế lực, tại sao hôm nay lại ra mặt nói chuyện thay Trùng Long Cốc?
“Quên đi, nếu anh kiệt Thương đã nói thế, vậy tôi cũng nể mặt cậu. Nhưng chuyện tự ý vào đấu trường là không thể tha thứ, có thể miễn tội chết nhưng không thể tha dễ như vậy. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi năm Trùng Long Cốc phải cống nạp cho Lôi Trạch một nghìn tấn Hỏa Linh Thảo, một nghìn tấn Hi Huyền Căn, một nghìn tấn Ngải Sinh Hoa, thời hạn mười năm, hiểu chưa?”, Lôi Hổ nói.
“Hiểu, hiểu rồi! Cảm ơn Lôi Hổ đại nhân, cảm ơn Lôi Hổ đại nhân”, cốc chủ Trùng Long Cốc vội vàng dập đầu, sau đó lại nói với Thần Cung Thương: “Cảm ơn anh kiệt Thương nói đỡ cứu giúp”.
“Tôi chỉ dựa trên công bằng thôi”, Thần Cung Thương nói.
“Vâng, vâng…”, cốc chủ Trùng Long Cốc gật đầu, mặt mày mừng rỡ.Ông ta biết mình cũng xem như là bám được vào mối quan hệ với anh kiệt Thương này rồi.
“Ba thế tộc khác cũng trừng phạt như thế, có ý kiến gì không?”, Lôi Hổ nói.
“Không có”.
“Tôi không có ý kiến”, sơn chủ Tề Phượng Sơn và trang chủ Vân Tiếu nói.
Tông chủ Thanh Huyền Tông do dự một lúc, ngập ngừng không dám đáp lời.
“Sao thế? Người Thanh Huyền Tông có vấn đề gì à?”, Lôi Hổ nhíu mày, nhìn tông chủ Thanh Huyền Tông.
Chương 3478: Anh là Lâm Chính đúng không?
“Tôi…”
Tông chủ Thanh Huyền Tông do dự, nhưng thấy đệ tử Thanh Huyền Tông xung quanh đều tỏ ra căng thẳng, chỉ đành đồng ý: “Tôi không có ý kiến…”
Mọi người bèn thở phào.
“Vậy thì tốt”.
Lôi Hổ mặt không cảm xúc bèn gật đầu, sau đó thản nhiên nói: “Bắt đầu từ bây giờ, bất luận ai dám phạm sai lầm ở cuộc thi thì sẽ giết không tha. Cho dù là kẻ nào, dù người đó làm gì, thậm chí bất kể ý định và nguyên nhân ban đầu là gì, chỉ cần quấy rối hiện trường cuộc thi, phá vỡ các quy tắc do tôi đặt ra thì đều giết không cần hỏi. Cho nên đừng trách tôi không nhắc các người trước! Nhớ đấy”.
Nói rồi Lôi Hổ đi thẳng xuống võ đài, một mình rời đi.
Nhưng đội Thiên Tuần vẫn chưa rời khỏi mà lần lượt đứng xung quanh vùng đất Tu Di.
Có đội Thiên Tuần ở đây, ai còn dám láo xược?
Chuyện đến đây cũng xem như kết thúc.Ông lão trên lầu các tiếp tục bắt đầu chọn tuyển thủ lên võ đài tham gia trận đấu.
Vùng đất Tu Di khôi phục lại bình thường, tầm mắt mọi người cũng tập trung lên trận đấu trên võ đài.
Nhưng một số người vẫn mang tâm trạng không yên, thi thoảng liếc nhìn sang Lâm Chính.
Khi Lâm Chính lướt qua những ánh mắt đó, chủ nhân của chúng lại lập tức chuyển tầm nhìn sang chỗ khác, giả vờ không quan tâm.
Lâm Chính nhíu mày, nghiêng đầu nói: “Tông chủ, sao vừa rồi ông lại do dự khi Lôi Trạch đại nhân tên là Lôi Hổ kia đưa ra trừng phạt? Không phải chỉ là chút ít đồ vật thôi sao? Tại sao không nỡ bỏ ra?”
“Thế là một ít sao? Mỗi năm ba nghìn tấn dược liệu, số lượng đó cũng không dễ dàng thu thập, dù những dược liệu này không đắt nhưng lại là mấy loại rất thông dụng. Sơn trang Vân Tiếu, Trùng Long Cốc thậm chí là Tề Phượng Sơn đều là các tộc và tông lớn, có rất nhiều đệ tử trong tông môn, dĩ nhiên sẽ dễ thu thập, nhưng hiện tại nhân khẩu của Thanh Huyền Tông rất ít, chỉ còn lại mấy chục đệ tử, muốn gom nhiều dược liệu như vậy chẳng lẽ không khó như lên trời sao?”, tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài nói.
Ông ta vừa dứt lời, người Thanh Huyền Tông sửng sốt, ai nấy cũng mặt mày ủ rũ.Họ không nghĩ đến vấn đề này, cứ cảm thấy có thể trấn an Lôi Trạch là có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Sư phụ, Lôi Trạch sẽ không mặc cả với người, cho dù người nói ra nỗi khó khăn của mình, họ cũng sẽ không quan tâm, bây giờ mọi thứ đã xong, chúng ta nghĩ cách giải quyết ổn thỏa thôi, nếu không được nữa, con về nhà họ Dục, nhờ người nhà họ Dục giúp đỡ”, Ái Nhiêm nói.
“Tiểu Nhiễm, con nói như thế chỉ khiến sư phụ cảm thấy hổ thẹn, con đừng về nhà họ Dục, sư phụ sẽ nghĩ cách”, tông chủ Thanh Huyền Tông nói.
“Tông chủ đừng lo, sơn trang Vân Tiếu sẵn lòng giúp Thanh Huyền Tông một tay”.
Lúc này trang chủ Vân Tiếu đi đến nói.
“Trang chủ Vân Tiếu?”, tông chủ Thanh Huyền Tông sửng sốt, sau đó cảm ơn rối rít, vội bái lạy: “Nếu thế thì bọn tôi tuyệt đối sẽ không quên đại ơn đại đức của sơn trang Vân Tiếu đâu”.
“Khách sáo quá rồi!”
Trang chủ Vân Tiếu mỉm cười nhưng mắt lại nhìn Lâm Chính.Hiển nhiên trang chủ Vân Tiếu giúp đỡ như thế hoàn toàn là nể mặt Lâm Chính.Nhưng lời này của ông ta lại khiến người sơn trang Vân Tiếu không vui.
“Trang chủ, nếu như vậy, chẳng phải vật tư của sơn trang sẽ bị cạn kiệt sao? Chúng ta cũng không gánh vác nổi nhiều dược liệu như thế”, một người vội tiến lên, đè thấp giọng nói.
“Đừng lo, mặc dù trách nhiệm có chút nặng nề, nhưng vẫn không đến nỗi đè bẹp được sơn trang Vân Tiếu”, trang chủ Vân Tiếu nói.
“Nhưng…”, người đó còn muốn khuyên can nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của trang chủ Vân Tiếu chỉ đành thôi.
Cộp cộp! Lúc này một tràng tiếng bước chân vang lên.Mọi người nghiêng đầu nhìn, hơi thở căng thẳng.
Chỉ thấy các cao thủ thế gia Thần Cung bước đến bên này. Mọi người nhìn sang.
Thần Cung Thương đi thẳng đến trước mặt Lâm Chính.
“Anh… là Lâm Chính, đúng chứ?”, Thần Cung Thương thờ ơ hỏi.
Chương 3479: Tôi nghĩ là hơn anh đấy!
Lâm Chính đanh mắt, hỏi thẳng: “Có việc gì sao?”
“To gan, dám dùng giọng điệu đó để hỏi cậu chủ của chúng tôi sao? Cậu chán sống hay gì?"
“Quỳ xuống hành lễ với cậu chủ cho tôi”.
Cao thủ đứng bên cạnh Thần Cung Thương tức giận, ra uy. Lúc này, nguồn khí thế hừng hực giáng xuống.
Người của Thanh Huyền Tông lập tức cảm thấy vô cùng khó thở. Họ tái mặt, cảm tưởng chân không thể đứng vững thêm được nữa. Tông chủ Thanh Huyền Tông cũng vậy. Ông ta lập tức phóng ra chân khí để cân bằng.
“Tông chủ, không cần phải làm vậy, bọn họ muốn đánh muốn giết thì để họ ra tay đi. Tôi muốn xem xem Lôi Hổ đại nhân vừa nói những lời đó thì để xem có ai dám làm trái hay không?”
Dứt lời hai cao thủ kia phải nín thở.
“Còn không dừng tay sao?”, Thần Cung Thương chau mày. Hai người kia vội vàng tém tém lại với sắc mặt vô cùng khó coi.
“Thương anh kiệt, tôi và anh không quen biết, nếu như có gì mạo phạm thì mong lượng thứ”, Lâm Chính nói.
“Không ngờ mọt người ngoại vực như anh lại to gan và có thủ đoạn như vậy. Xem ra tôi phải thay đổi cách nhìn nhận dành cho người ngoại vực rồi”, Thần Cung Thương thản nhiên nói.
“Ngoại vực thì cũng là người. Chẳng có gì khác vực Diệt Vong cả. Mọi người đều sống ở trái đất, làm gì có phân cao thấp”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Thú vị đấy. Tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh. Hi vọng anh trả lời thật thà”. Thần Cung Thương điềm đạm nói: “Tôi hỏi anh, Thượng Cổ Huyết Liên Thiên Uy Chưởng, anh đã học được nó như thế nào? Ai đã truyền thừa nó cho anh hay là do anh may mắn có được? Ngoài ra, thuốc mà anh dùng để đánh bại được Duy Ngã Mệnh là gì? Ai luyện chế ra?”
Những câu hỏi này có rất nhiều người muốn biết đáp án. Bất luận là Thượng Cổ Huyết Liên Thiên Uy Chưởng hay là loại thuốc Lâm Chính dùng thì cũng đều quá kinh người. Tất cả những thủ đoạn đó mà ở trong vực Diệt Vong thì đều là thủ đoạn của siêu cao thủ cả.
Thế nhưng...Lâm Chính không hề trả lời, giống như không hề nghe thấy.
“Này, anh điếc đấy à? Đang hỏi anh đấy”, một người tức giận quát.
“Vậy anh hỏi cậu chủ của anh, lúc hỏi người khác không biết dùng từ “xin hỏi” hay gì?”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
“Anh nói cái gì?”, tên kia tức tới mức muốn phát nổ.
Bị một kẻ ngoại vực khiêu khích như vậy thì sao có thể chịu nổi chứ? Cần phải biết, Thần Cung Thế Gia không phải là đối tượng mà Trùng Long Cốc hay sơn trang Vân Tiếu có thể so sánh được. Đó là một thế lực mạnh thực sự. Thần Cung Thương còn là một nhân vật có tiếng trong vực Diệt Vong nữa.
Đến cả Lôi Hổ cũng phải nể mặt hắn vậy mà một kẻ ngoại vực lại dám ngông cuồng như vậy.
“Quá ngông cuồng”.
“Đúng vậy.
“Một kẻ ngoại vực mà dám ăn nói như vậy với Thương anh kiệt, qua khốn nạn”.
“Nếu đây không phải là Tu Di thì tôi đã xử lý cậu ta từ lâu rồi’.
“Tôi cũng vậy”.
Có không ít người tức giận chửi bới. Thế nhưng Lâm Chính vẫn mặc kệ.
Thần Cung Thương nhìn chăm chăm Lâm Chính, nheo mắt nhưng chỉ khẽ gật đầu: “Được, vậy xin hỏi các hạ có thể trả lời những câu hỏi vừa rồi của tôi không?”
“Được”, Lâm Chính gật đầu: “Thực ra chưởng đánh tôi sử dụng không hoàn toàn là Thượng Cổ Huyết Liên Thiên Uy Chưởng hoàn chỉnh mà là dựa vào dựa vào ghi chép trong sách về chiêu thức đó và học thôi”.
“Tự học sao?”, Thần Cung Thương chau mày.
“Đúng vậy. Dựa vào ghi chép của các sách thì tôi đã từ kết nối và học nên không có ai dạy cả, cũng không phải là do may mắn. Nếu mà để nói thì trong quá trình học có câu hỏi hay vấn đề nào tôi sẽ nhờ các thầy nổi tiếng giải thích giúp”
“Vậy đan dược gia tăng sức mạnh thì sao?”
“Do tôi dùng một loại đan dược gia tăng huyết mạch do tôi tự luyện chế”, Lâm Chính nói.
“Đến cả tôi cũng không thể nào chỉ dựa vào sách mà có thể học được những chiêu pháp của hàng ngàn năm trước. Thiên phú của các hạ chẳng lẽ còn mạnh hơn cả tôi sao?”, Thần Cung Thương bật cười.
Lâm Chính gật đầu: “Tôi nghĩ đúng là như vậy đấy”.
Dứt lời, cả hiện trường im lặng.
Chương 3480: Dốc hết sức đấu một trận
Kẻ ngông cuồng trên thế gian chắc cũng chỉ vậy mà thôi.
Hiện trường yên lặng lại, trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ như vậy.
Đây là Thần Cung Thương! Thiên tài xếp thứ sáu!
Lúc trước Nhiêu Ưng gì đó, Duy Ngã Mệnh gì đó còn không xứng xách giày cho người này.
Vậy mà Lâm Chính lại dám khiêu khích cả Thần Cung Thương!
“Khốn kiếp, quá sức ngông cuồng!”.
“Kẻ ngoại vực kia chắc là điên rồi!”.
“Còn không phải à, thắng được Nhiêu Ưng, đánh bại được Duy Ngã Mệnh là nghĩ mình đã vô địch thiên hạ! Không xem người của vực Diệt Vong chúng ta ra gì!”.
“Hừ, kẻ ngông cuồng! Cậu ta không biết trong mắt Thương thiên tài, cậu ta chỉ là kẻ rao bán mạng mình mà thôi!”.
“Cậu ta đáng chết!”.
“Tôi chỉ mong cậu ta tiếp tục khiêu khích Thương thiên tài, vậy thì Thương thiên tài sẽ ra tay giải quyết cậu ta, cho cậu ta biết vực Diệt Vong không phải nơi mà đánh bại Nhiêu Ưng, đánh bại Duy Ngã Mệnh là có thể hoành hành vô độ!”.
Người xung quanh âm thầm mắng chửi, oán giận nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Lâm Chính không phản ứng gì.
Thần Cung Thương im lặng một lúc lại lộ ra nụ cười mỉm, dần dần nụ cười mỉm biến thành cười lớn.
“Ha ha, hay! Hay lắm! Ha ha ha ha ha… Hay lắm! Ha ha ha ha…”.
Thần Cung Thương cười lớn khiến hiện trường vốn hơi sôi sục trở nên im ắng một lần nữa.
Mọi người toát mồ hôi, kinh ngạc nhìn Thần Cung Thương.
Thần Cung Thương nheo mắt lại, nói: “Xem ra tôi đến cuộc thi này là đúng rồi! Lâm Chính! Có lẽ anh sẽ mang đến nhiều niềm vui cho tôi, đúng không? Ha ha ha ha…”.
“Niềm vui?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Hãy mong chờ trận đấu giữa chúng ta đi. Tôi sẽ giao đấu với anh ở vòng ba, lúc đó tôi hi vọng anh sẽ phát huy ra toàn bộ thực lực, giúp tôi biết cực hạn của người ngoại vực các anh rốt cuộc nằm ở đâu!”.
Thần Cung Thương cười lớn, không tức giận vì lời nói của Lâm Chính mà vô cùng vui vẻ, nói xong thì dẫn theo người rời đi.
Lâm Chính nhìn Thần Cung Thương chằm chằm, không nói gì.
Ái Nhiễm tiến lên, nhìn bóng lưng của Thần Cung Thương, chậm rãi lên tiếng: “Người giống như Thần Cung Thương tham gia cuộc thi có lẽ là yêu cầu của người đứng sau hắn, hoặc là hi vọng có thể rèn luyện một phen. Nhưng trong mắt hắn, những thiên kiêu ở cuộc thi không có gì khác biệt với người bình thường, cũng không gợi lên bất cứ hứng thú gì cho hắn. Thần y Lâm tới đây lại khiến hắn có mục tiêu và động lực. Tôi nghĩ, bây giờ chuyện hắn muốn làm nhất chính là chiến đấu với anh một trận, sau đó giẫm anh ở dưới chân”.
“Nói vậy, người như Thần Cung Thương rất cô đơn”.
Lâm Chính nói.
“Tôi nghĩ đúng là vậy…”.
“Nếu vậy tôi lại rất tò mò, Thần Cung Thương xếp thứ sáu, Nguyên Huyền Tâm đi theo bên cạnh anh ta xếp thứ năm, vì sao Nguyên Huyền Tâm không tham gia cuộc thi?”, Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Thần y Lâm, thực ra Thần Cung Thương vốn dĩ cũng sẽ không tham gia cuộc thi, tôi đoán là người đứng sau hắn yêu cầu hắn tham gia nên hắn mới đến đây. Thiên tài hạng sáu còn không muốn tham gia cuộc thi này, thiên tài hạng năm cớ gì phải tham gia? Bọn họ đến xem thi đấu đã là nể mặt rồi”, Ái Nhiễm cười khổ.
“Nhìn bộ dạng và thái độ của Nguyên Huyền Tâm có vẻ rất cung kính với Thần Cung Thương, không giống thái độ của một người mạnh hơn hắn… Chuyện này là sao?", Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Có lẽ thực lực của Nguyên Huyền Tâm không bằng Thần Cung Thương!”.
Ái Nhiễm do dự một lúc rồi trả lời.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên: “Thiên tài hạng năm không bằng thiên tài hạng sáu? Có chuyện đó nữa sao?”.
“Nghe nói Thần Cung Thương từng âm thầm giao đấu với Nguyên Huyền Tâm. Nguyên Huyền Tâm thất bại, nhưng quan hệ giữa hai người rất tốt nên Thần Cung Thương không thay thế vị trí thiên tài hạng năm của Nguyên Huyền Tâm. Đương nhiên đó cũng chỉ là nghe nói, chân tướng thế nào không ai biết rõ. Chỉ có một điều có thể biết chính xác, đó là Thần Cung Thương đã bắt đầu vượt qua thiên tài hạng năm Nguyên Huyền Tâm khiêu chiến với thiên tài hạng bốn Đãng Thiên Nhai, vì vậy rất nhiều người cảm thấy Nguyên Huyền Tâm không phải đối thủ của Thần Cung Thương”, Ái Nhiễm giải thích.
“Hóa ra là vậy”.
Lâm Chính để lộ vẻ mặt bừng tỉnh.
“Thần y Lâm, tuy anh có thể đánh bại Nhiêu Ưng và Duy Ngã Mệnh, nhưng gặp phải người này, tôi nghĩ anh vẫn phải cẩn thận. Nếu không thắng được thì mau chóng đầu hàng. Anh đã vào được vòng ba, tôi đoán không sai thì ít nhất anh cũng sẽ vào được top 30, may mắn thì có thể lọt vào top 20, vậy là đủ rồi. Tôi nghĩ sẽ có rất nhiều thế tộc bá chủ quăng cành ô liu ra cho anh, mục đích của chúng ta đã đạt được, không cần phải gây thù kết oán với Thần Cung Thương”, Ái Nhiễm nhỏ giọng nói một cách nghiêm túc.
“Nhưng chuyện này không phải do tôi quyết định, Thần Cung Thương muốn giao đấu với tôi, tôi tránh cũng không được. Dù tôi không đánh không lại nhận thua thì sau cuộc thì này, hắn cũng sẽ tìm đến tôi, cô tin không?”, Lâm Chính lắc đầu đáp.
Ái Nhiễm ngây ra một lúc, không phản bác.
Thần Cung Thương là người thế nào, cô ta cũng có nghe nói.
Người này chưa đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, muốn hắn thôi tranh đấu là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
“Thần y Lâm, anh định thế nào?”, Ái Nhiễm do dự một lúc rồi cẩn thận hỏi.
“Dốc hết sức đấu một trận, thắng thua nghe theo số mệnh”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.