-
Chương 3461-3465
Chương 3461: Anh đang sỉ nhục tôi sao?
Câu nói này của Lâm Chính khiến tất cả mọi người hoàn toàn im lặng.
Bọn họ kinh ngạc nhìn Lâm Chính đang ở võ đài bên cạnh, tất cả đều ngơ ngác, còn cho rằng mình đã nghe nhầm.
“Thằng kia, mấy lời vừa nãy là anh nói sao?”
Duy Ngã Mệnh không hề mất bình tĩnh mà cất tiếng hỏi, lạnh lùng nhìn chắm chằm Lâm Chính.
“Là tôi nói”.
“Vậy là anh đang sỉ nhục tôi đúng không?”, Duy Ngã Mệnh nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi chỉ nói sự thật thôi”.
"Sự thật ư?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Người này đã mất khả năng chiến đấu, không còn khả năng phản kháng lại anh, nhưng anh vẫn muốn giết anh ta, không phải là anh muốn diệt từ tai họa về sau sao?”, Lâm Chính nói.
“Diệt trừ tai họa hả?”
“Đương nhiên, tôi quen biết với Sở Thu từ trước, cũng đã từng đánh nhau với anh ta, thực lực của anh ta không chỉ ở trạng thái như bây giờ, tôi nghĩ chắc chắn vì một nguyên nhân gì đó mà anh ta đã không thể phát huy hoàn toàn sức mạnh của mình, nếu không thì anh ta muốn giết anh cũng dễ như trở bàn tay!”, Lâm Chính nói.
Những lời này được nói ra khiến cho những người của Vân Tiếu sơn trang ngơ ngác.
Đám người Thanh Huyền Tông, Ái Nhiễm và Tề Phượng Sơn đều trở nên bàng hoàng, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng Duy Ngã Mệnh biết rõ ràng, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, cười ha hả nói: “Thằng kia, anh cho rằng tôi không biết anh có ý đồ gì sao? Anh chỉ đang dùng thủ đoạn khích tướng để tôi không giết hắn chứ gì! Anh cho rằng tôi không nhận ra mấy thủ đoạn nhỏ nhặt này hay sao?”
“Tôi nói rồi, những gì tôi nói đều là sự thật, thực lực của tôi và Sở Thu ngang nhau, chúng tôi đã quen biết từ lâu, sao tôi lại không biết thực lực của anh ta thế nào chứ? Đừng nói là anh ta, trên thực tế ngay cả tôi, anh cũng không đánh lại”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Ồ! Nói năng ngông cuồng! Nếu đã như vậy thì tôi sẽ chấp nhận lời khích tướng của anh, không giết hắn nữa, những dù vậy thì hắn cũng không thể sống tiếp! Còn anh, nếu anh đã nói có thể dễ dàng đánh bại được tôi thì ở trận đấu tiếp theo, chắc hẳn anh có thể dễ dàng chiến thắng nhỉ? Tôi sẽ đợi anh ở vòng thứ ba! Tôi hy vọng thực lực của anh cũng sẽ mạnh mẽ như miệng lưỡi của anh!”, Duy Ngã Mệnh thích thú nói, sau đó buông lỏng tay ra.
Cơ thể của Sở Thu lập tức ngã ập xuống đất như vũng bùn.
Bất tỉnh nhân sự.
Thấy vậy, trọng tài hét lớn: “Võ đài số hai kết thúc trận đấu, người chiến thắng là tuyển thủ Duy Ngã Mệnh!”
Thế nhưng khán giả ở hiện trường hình như không nghe thấy giọng nói của trọng tài, tất cả mọi người đều nhìn thẳng vào Lâm Chính.
Thật đáng kinh ngạc!
Mọi người đều khiếp sợ.
Vừa nãy Duy Ngã Mệnh suýt chút nữa đã giết chết Sở Thu, vậy mà lại có người không sợ chết dám vuốt râu hùm?
“Người này là ai? Sao lại chán sống như vậy chứ?”
“Cậu không biết anh ta hả? Đó là đại diện của Thanh Huyền Tông, là người ngoại vực, trước đó ở vòng thi đấu mê cung thứ nhất anh ta đã gặp may mắn, đánh bại Nhiêu Ưng đang ở trong trạng thái không tốt lắm!”
“Ra là như vậy, có vẻ anh ta thật sự có thực sự có một chút thực lực! Nhưng cũng không thể so sánh với Duy Ngã Mệnh được!”
“Thì đó, cho dù Nhiêu Ưng đấu với Duy Ngã Mệnh đại nhân cũng chưa chắc có phần thắng, bởi Duy Ngã Mệnh đại nhân từng nói không coi trọng vị trí cuối trong bảng xếp hạng bảy thiên tài anh kiệt, muốn bắt đầu khiêu chiến với người ở vị trí thứ sáu là Thần Cung Thương, nếu không thì sao Nhiêu Ưng có thể ngồi vào vị trí của bảy thiên tài chứ?”
“Nhưng tại sao người này lại to gan như vậy? Dám khiêu khích sỉ nhục Duy Ngã Mệnh đại nhân? Anh ta muốn chết hả?”
“Ha ha, vậy mới nói người ngoại vực hoàn toàn không biết sự đáng sợ của Duy Ngã Mệnh đại nhân! Nếu không thì sao lại nói năng ngông cuồng như vậy chứ?”
“Bảng đấu của anh ta cùng bảng đấu với Duy Ngã Mệnh, chỉ cần anh ta thắng trận đấu tiếp theo thì anh ta sẽ đối đầu với Duy Ngã Mệnh đại nhân, tới lúc đó anh ta sẽ biết bản thân mình ngu ngốc tới mức nào!”
“Thằng ngu thì không biết sợ, kẻ đần sẽ phải hối hận!”
Xung quanh bàn tán sôi nổi.
Đủ các kiểu khinh miệt, coi thường, những âm thanh trào phúng đều tập trung vào Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không sợ, anh đi thẳng tới võ đài đối diện kéo Sở Thu xuống.
“Thiếu trang chủ!”
“A Thu!”
Người của Vân Tiếu sơn trang nhao nhao chạy tới, nhanh chóng chữa trị cho gã.
Khung cảnh hơi hỗn loạn.
Chương 3462: Sát khí chết chóc
Mọi người luống cuống tay chân chữa trị cho Sở Thu.
Người của Vân Tiếu sơn trang lấy ra loại thuốc tốt nhất, mấy trưởng lão đều cùng châm cứu, muốn ổn định chút hơi tàn cho Sở Thu.
Nhưng một lát sau, Đại trưởng lão thay đổi sắc mặt: “Khí tức này... xong rồi! Là khí tức chết chóc! Là khí tức chết chóc!”
"Cái gì?"
Mọi người xung quanh kinh ngạc thất thần.
Trang chủ Vân Tiếu nghe vậy, vội vàng đẩy người bên cạnh ra, tự kiểm tra con trai của mình.
Không bao lâu, cả người ông ta tê liệt ngồi trên mặt đất, sắc mặt đờ đẫn, hai mắt vô thần, trong miệng không ngừng lẫm bẩm: "Sao có thể... sao có thể chứ?"
"Chẳng trách Duy Ngã Mệnh nói mạng của thiếu trang chủ đã hết cách cứu chữa, thì ra mỗi một cây khí châm trên người gã đều kèm theo sát khí chết chóc, nếu không loại bỏ hết sát khí chết chóc đó thì chúng ta có dùng bất kỳ cách châm cứu hay bất kỳ loại thuốc nào cũng không có tác dụng với cơ thể của thiếu trang chủ, vết thương của gã cũng không có chút chuyển biến tốt nào”.
“Vậy thiếu trang chủ với tình trạng này, còn có thể chống đỡ được bao lâu?"
Người của Vân Tiếu sơn trang im lặng đứng lên, bi thương lo âu.
"Trang chủ, chúng ta đi cầu xin Duy Ngã Mệnh loại bỏ sát khí chết chóc trên người thiếu trang chủ đi...”, một người trong sơn trang vội vàng nói.
"Đừng ngu ngốc nữa, Duy Ngã Mệnh sao có thể đồng ý với chúng ta chứ? Cho dù tôi có quỳ xuống, hắn cũng không ra tay giúp đỡ, ở trong mắt hắn, chúng ta giống như một đám kiến hôi, hắn không màng đến sự tồn tại của chúng ta, hắn trợn mắt cũng không nhìn chúng ta lấy một cái”, trang chủ Vân Tiếu khàn giọng nói, siết chặt hai nắm đấm, răng ông ta như sắp bị nghiền nát.
"Hắn đã hết cách cứu chữa! Tên kia, tôi sẽ chờ anh ở trận thứ ba, tôi khuyên anh không nên bỏ cuộc, bởi vì cho dù anh bỏ cuộc, từ bỏ cuộc thi, rời khỏi vùng đất Tu Di thì tôi cũng sẽ tính toán với anh, vì vừa nãy anh đã nói lời xúc phạm tôi, tôi đảm bảo, anh sẽ chỉ chết càng thê thảm hơn Sở Thu”, Duy Ngã Mệnh cười nhẹ, sau đó xoay người đi về phía võ đài.
Mọi người ngạc nhiên.
Sắc mặt Lâm Chính bình tĩnh, chăm chú nhìn Duy Ngã Mệnh, không lên tiếng, sau đó xoay người bước nhanh đi tới chỗ Sở Thu.
"Cậu Lâm...” trang chủ Vân Tiếu nhìn Lâm Chính, khẽ làm động tác chào hỏi.
Nếu không phải Lâm Chính lên tiếng, e là Sở Thu ngay cả thi thể cũng khó giữ nguyên vẹn.
Nhưng Lâm Chính cũng không phải đến thăm hỏi trang chủ Vân Tiếu, anh đẩy mọi người sang một bên, lấy ra Hồng Mông Long Châm rồi châm vài nhát vào người Sở Thu.
Nhưng sát khí chết chóc quá mạnh mẽ, Long Châm đâm xuống nhưng không có chút tác dụng nào vào người Sở Thu.
"Cậu Lâm, vô dụng thôi, trên người Sở Thu toàn là sát khí chết chóc, nếu không loại bỏ sát khí chết chóc, bất kỳ loại thuốc nào hay cách châm cứu nào cũng không có tác dụng với gã, không thấy người ở Vân Tiếu sơn trang cũng hết cách đó sao?", Ái Nhiễm và người Thanh Huyền Tông đi tới, Ái Nhiễm thở dài nói.
"Sát khí chết chóc là loại cấm khí chỉ người có y thuật hết sức cao siêu mới có thể tu luyện ra được, loại cấm khí này ngay cả thánh thủ cũng không thể tu luyện được, mặc dù có hơn một vạn người ở vùng đất Tu Di, nhưng có rất ít người thực sự nắm bắt được sát khí chết chóc, ngay cả trang chủ Vân Tiếu cũng chưa từng nắm vững được nó, cậu càng không có khả năng. Cậu Lâm, cậu vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị đi, cậu sắp phải lên võ đài chiến đấu rồi”, tông chủ Thanh Huyền Tông cũng thuyết phục.
Nhưng Lâm Chính không để ý, mà nhìn chằm chằm vào vết thương của Sở Thu một lúc lâu, đột nhiên anh lấy ra một bình sứ nhỏ từ trên người, đổ ra ít bột lên tay, sau đó nhẹ nhàng thoa lên những vết thương và những huyệt trên người Sở Thu.
Nhìn thấy vậy, mọi người đều cau mày.
"Cậu Lâm, tôi đến chết cũng không quên ân tình của cậu đối với Vân Tiếu sơn trang, nhưng con trai tôi đã không thể cứu chữa, cậu còn phải tiếp tục thi đấu, đừng trì hoãn ở đây, nếu cậu rời khỏi võ đài quá lâu, sẽ bị phán quyết là bỏ quyền thi đấu, mau trở về đi”, trang chủ Vân Tiếu ngước cặp mắt đỏ au lên, khàn giọng nói.
Đúng như dự đoán, bên kia trọng tài đã lên tiếng.
"Tuyển thủ Lâm Chính, mời cậu lập tức trở lại võ đài, không được đến nơi cách võ đài quá xa, nếu không, tôi có quyền bãi bỏ quyền thi đấu của cậu!"
Nhưng Lâm Chính vẫn làm như không nghe thấy, tiếp tục làm việc của mình.
"Cậu Lâm!"
"Thần y Lâm!"
Mọi người nôn nóng, rối rít gọi.
Chương 3463: Kỳ tích
Sự cố chấp của Lâm Chính vượt ra khỏi sức tưởng tượng của mọi người.
Ngay cả khi trọng tài lên tiếng, Lâm Chính vẫn ở đó chữa trị cho Sở Thu.
Bất đắc dĩ, tông chủ Thanh Huyền Tông chỉ có thể lớn tiếng hét lên: "Trọng tài đại nhân thật ngại quá, tâm trạng của tuyển thủ Lâm Chính hơi thất thường, dẫu sao người này cũng là bạn thân của cậu ấy, có thể cho thêm chút thời gian không, suy cho cùng cuộc đấu ở võ đài số bốn vẫn chưa xong”.
"Không được, cuộc thi chính là cuộc thi, không thể vì bất kỳ lý do gì mà không tuân theo quy định, trong vòng mười giây, tuyển thủ Lâm Chính phải trở lại! Nếu không tôi sẽ bãi bỏ quyền thi đấu! 10! 9! 8...”
Trọng tài bực bội nói, bắt đầu đếm ngược.
Mọi người kinh hãi.
"Thần y Lâm! Anh mau qua đó đi!", Ái Nhiễm vội vàng thúc giục.
"Cậu Lâm, không thể vì chúng tôi mà làm trì hoãn tiền đồ của cậu!"
"Nhanh đi thi đấu đi!"
"Nếu vì vậy mà bị loại thì phải làm thế nào đây?"
Người của sơn trang cũng sốt sắng kêu lên.
Lúc này, một âm thanh truyền tới.
"Thật ra anh Lâm không đi cũng tốt, nếu đi e là lát nữa sẽ phải đối đầu với Duy Ngã Mệnh, như vậy, anh Lâm chẳng phải sẽ đối đầu với chiêu hiểm của Duy Ngã Mệnh sao?"
Mọi người liếc nhìn, là Tề Thủy Tâm đang ngồi trên xe lăn đi tới.
Nghe vậy, mọi người bừng tỉnh.
Đúng vậy, Lâm Chính vì cứu Sở Thu, khiêu khích Duy Ngã Mệnh, Duy Ngã Mệnh chắc chắn sẽ rất giận dữ, có suy nghĩ muốn giết Lâm Chính, nếu Lâm Chính tiếp tục lên võ đài, ngược lại sẽ bất lợi.
Nếu như vậy, chi bằng bây giờ từ bỏ và bị đào thải.
Sau khi nghĩ thông suốt, mọi người cũng không khuyên anh nữa.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đứng lên.
"Xong rồi, sát khí chết chóc trên người anh ta đã được loại bỏ, trang chủ, lần chữa trị tiếp theo giao cho mọi người, nhanh chóng nối lại cánh tay và đầu lưỡi cho Sở Thu, nếu chậm trễ chút nữa sẽ để lại di chứng!" Lâm Chính cười nói.
Dứt lời, mọi người xung quanh đều yên lặng.
Họ trừng mắt nhìn Lâm Chính, sau đó đồng loạt nhìn về Sở Thu.
Chỉ thấy trên người Sở Thu đang cắm mười mấy cây Hồng Mông Long Châm.
Lúc này quỹ đạo của những cây Hồng Mông Long Châm phân bố hết sức kỳ lạ.
"2!"
Bên kia trọng tài đã đếm ngược đến hai giây.
"Đến rồi, đến rồi đây!"
Lâm Chính hô lên, lập tức bước nhanh chạy tới.
Cả đám người vẫn ở trạng thái ngơ ngác.
"Cậu Lâm... vẫn còn muốn tham gia à?", một người trong sơn trang nói.
"Nhưng lời lúc nãy của Cậu Lâm là có ý gì? Sát khí chết chóc trên người thiếu trang chủ đã được loại bỏ ư?"
"Không thể nào? Sao cậu Lâm có thể hiểu phương pháp giải trừ sát khí chết chóc chứ?"
"Phải biết rằng, cho dù là người hiểu cách tạo ra sát khí chết chóc thì cũng chưa chắc đã hiểu được cách giải trừ sát khí chết chóc!"
Mọi người kinh ngạc bàn tán, đều cảm thấy khó tin.
Nhưng một trưởng lão như ý thức được gì đó, vội vàng cúi xuống, kiểm tra người Sở Thu.
Một lát sau, ông ta ngạc nhiên mừng rỡ.
"Thật sự không còn nữa! Thật sự đã giải hết rồi!", trưởng lão kích động đến mức cả người run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu kêu lên: "Trang chủ! Sát khí chết chóc trên người thiếu trang chủ thật sự đã được loại bỏ!"
"Cái gì?"
Trang chủ Vân Tiếu vội vàng đến kiểm tra, một lát sau, ông ta mừng rỡ như điên, cất tiếng hét lớn: "Mau! Mau đến chữa trị cho A Thu, mau đến chữa trị!"
"Rõ, thưa trang chủ!"
Mọi người vội vàng hành động.
Người ở đằng xa nhìn thấy vậy, cũng rất tò mò không hiểu chuyện gì.
"Người của Vân Tiếu sơn trang đang làm gì thế? Sở Thu không thể cứu được rồi, còn ở đây lãng phí công sức ư?"
"Dẫu sao cũng là con trai của trang chủ, dù không cứu được, bọn họ cũng phải làm cho ra dáng một chút, nếu không cũng không biết ăn nói thế nào?"
"Nói vậy cũng đúng”.
Một số người bật cười.
Người của Vân Tiếu sơn trang không để ý tới.
Bọn họ thấy được hy vọng.
Bọn họ cũng biết, đây là hy vọng do Lâm Chính mang lại.
Đám người Ái Nhiễm cực kỳ kinh ngạc.
"Anh Lâm có thể loại bỏ được sát khí chết chóc ư? Sao anh ấy có thể làm được?", Tề Thủy Tâm hơi khó tin, phải biết rằng, ngay cả khi cô ta đã từng là thiên tài anh kiệt cũng không thể làm điều này.
"Có lẽ... là nhờ bộ châm cứu trên người A Thu”.
Trang chủ Vân Tiếu trầm tư một lúc, mắt nhìn chằm chằm vào những cây Hồng Mông Long Châm trên người Sở Thu, thấp giọng nói.
Chương 3464: Lên võ đài
Bọn họ kinh hãi, nhìn chằm chằm bộ châm bạc trên người Sở Thu.
“Trang chủ, đó… đó là châm quyết gì vậy?”, một người của sơn trang cẩn thận hỏi.
Trang chủ Vân Tiếu xem xét châm trên người Sở Thu một cách kĩ càng, lắc đầu: “Tôi cũng không rõ. Mặc dù chỉ có mười mấy châm ít ỏi, nhưng hướng đi mỗi châm đều vô cùng tinh xảo, hơn nữa…”.
Nói đến đó, ông ta dừng lại, chạm tay vào Hồng Mông Long Châm, vẻ mặt căng thẳng.
“Không thể tin được!”.
"Trang chủ, châm này có chỗ nào đặc biệt sao?”.
“Có! Đương nhiên là có! Số cây châm bạc này nhìn có vẻ như đâm vào huyệt đạo của A Thu, nhưng thực tế lại rất tỉ mỉ. Chúng không thật sự đâm vào huyệt đạo, mà là đâm ở mép huyệt đạo. Đường biên của châm và đường biên huyệt đạo không trùng nhau!”.
“Cái gì?”.
Người người kinh hãi.
Đường biên của châm bạc phải mảnh đến mức nào, đường biên của huyệt đạo lại tinh xảo đến mức nào.
Châm đâm vào mà vẫn không bị trùng nhau, e là dùng kính hiển vi kỹ thuật cao và dụng cụ đo cũng chưa chắc đã làm được.
“Tôi thấy thủ pháp dùng châm của cậu Lâm không có gì lạ, sao… sao cậu ta lại làm được điều này? Trùng hợp sao?”, một người của sơn trang sửng sốt hỏi.
“Tôi nghĩ có lẽ không phải trùng hợp, bởi vì mỗi một châm đều như vậy”, trang chủ Vân Tiếu nói.
Mọi người hít sâu một hơi.
“Xem ra thực lực của cậu Lâm này không đơn giản như chúng ta nghĩ”, trang chủ nói.
Mọi người cùng gật đầu.
Tề Thủy Tâm chăm chú nhìn Sở Thu, như có điều suy nghĩ.
“Em Thủy Tâm, em sao thế? Nhìn ra được gì rồi sao?”, Ái Nhiễm ở cạnh thấy vậy không nhịn được hỏi.
“Châm pháp này… giống như một loại châm pháp cổ xưa… Chỉ là… em không chắc lắm”, Tề Thủy Tâm nhìn chăm chú, nhíu mày nói.
“Châm pháp cổ xưa?”.
Người xung quanh đưa mắt nhìn nhau.
“Cô Tề, đây là châm pháp gì?”, trang chủ Vân Tiếu hỏi.
Tề Thủy Tâm từng là thiên tài, được không ít thế tộc bá chủ mời về, kiến thức không thua kém gì trang chủ Vân Tiếu.
Tề Thủy Tâm im lặng một lúc, nói: “Đây có lẽ là… Quỷ Môn Tạo Sinh Châm Quyết!”.
“Không thể nào!”.
Trang chủ Vân Tiếu nghe vậy lập tức lắc đầu: “Đó là châm pháp của một nghìn năm trước, hơn nữa đã thất truyền từ lâu. Mọi ghi chép liên quan đến châm pháp chỉ tồn tại trong lịch sử, hơn nữa cũng không được ghi chép chi tiết. Sao cậu Lâm có thể biết châm pháp cổ từ một nghìn năm trước? Tuyệt đối không thể!”.
“Thật ra cách nói thất truyền chưa bao giờ được chứng thực, hơn nữa tôi từng đọc một cuốn sách cổ ở Hoài Long Tông, thế tộc bá chủ vực Tây Nam, trong cuốn sách đó có ghi chép cực kỳ rõ ràng về Quỷ Môn Tạo Sinh Châm Quyết. Tôi thấy cách sử dụng châm của anh Lâm giống như là Quỷ Môn Tạo Sinh Châm Quyết…”.
“Có lẽ chỉ là trông giống mà thôi!”, trang chủ Vân Tiếu lắc đầu, vẫn không muốn chấp nhận sự thật.
Lúc này, hiện trường lại vang lên tiếng hô kinh ngạc.
Lâm Chính chậm rãi đi về phía võ đài.
Lúc này Duy Ngã Mệnh đã đứng trên võ đài, vẻ mặt thản nhiên, khóe miệng cong lên, đứng trên cao nhìn xuống Lâm Chính.
Vẻ mặt đó vô cùng ngông cuồng ngạo mạn.
Người người dõi theo.
Trang chủ Vân Tiếu, Ái Nhiễm, Tề Thủy Tâm, tông chủ Thanh Huyền Tông và những người khác đều hồi hộp theo dõi.
“Xem ra không đến lượt tôi ra tay rồi”.
Bên phía nhà họ Dục, Giản Đào ngồi trên ghế, bưng tách trà cười lớn.
Dục Chấn Thiên thở phào, dường như đã bỏ được tảng đá trong lòng xuống.
“Cứ ngỡ cậu ta sẽ trở thành mối họa lớn của nhà họ Dục, không ngờ cậu ta lại chán sống đắc tội với Duy Ngã Mệnh. Vậy xem ra nhà họ Dục chúng ta không cần lo lắng, cậu ta chắc chắn sẽ phải chết ở đây!”, Dục Chấn Thiên vuốt râu cười nói.
“Chúc mừng gia chủ”.
Người nhà họ Dục cười mừng rỡ.
“Cốc chủ, có lẽ đây không phải chuyện tốt đối với chúng ta!”.
Nhìn Lâm Chính tiến lên võ đài, người bên phía Trùng Long Cốc đều có vẻ mặt nghiêm trọng. Một Long Vệ tiến tới, chắp tay nói.
“Phải, quả thật không phải chuyện tốt. Nếu tên họ Lâm này chết trong tay Duy Ngã Mệnh, vậy thì Trùng Long Thích chắc chắn sẽ rời vào tay Duy Ngã Mệnh, vậy Trùng Long Cốc muốn lấy lại Trùng Long Thích sẽ không dễ dàng!”, cốc chủ Trùng Long Cốc nghiêm nghị, nhỏ giọng nói.
“Cốc chủ, chúng tôi mai phục bên ngoài vùng đất Tu Di, vây quét Duy Ngã Mệnh cũng không phải chuyện khó”, một Long Vệ lên tiếng.
“Không được, không thể tùy tiện động vào Duy Ngã Mệnh. Thế lực đằng sau hắn không hề tầm thường! Nếu hắn thật sự có được Trùng Long Thích, tôi sẽ thương lượng với hắn trước, không được thì mới tính tiếp”.
“Vâng!”.
Ở thế gia Thần Cung.
Thần Cung Thương đang ngồi tĩnh tọa ở khu nghỉ ngơi, nhắm mắt điều tức.
“Thương anh kiệt, anh không đi xem sao?”, cô gái xinh đẹp bước tới, cười nhẹ hỏi.
“Xem cái gì?”, Thần Cung Thương mở mắt ra, chậm rãi hỏi.
“Trận quyết đấu của Duy Ngã Mệnh! Hắn sắp đấu với anh rồi!”.
“Hắn không xứng làm đối thủ của tôi”.
“Không thể nói vậy, Thương anh kiệt, tôi thấy trận chiến lúc trước của Duy Ngã Mệnh cũng có chút lề lối. Xem ra hắn tiến bộ thần tốc trong thời gian gần đây, anh đừng coi thường”, người phụ nữ cười nói.
Thần Cung Thương im lặng, dường như không muốn nói gì thêm nữa.
Cô gái cười chua chát, không nói gì thêm, quay người nhìn về phía võ đài.
Thật ra cô ta không quá quan tâm Duy Ngã Mệnh, cô ta thật ra chỉ quan tâm tới người ngoại vực kia.
Chỉ một kẻ ngoại vực, rốt cuộc lấy lòng tin ở đâu ra để khiêu chiến với Duy Ngã Mệnh?
“Hi vọng anh thật sự có chút bản lĩnh, chứ không phải đầu óc có vấn đề, nếu không, trận thi đấu này sẽ trở nên rất tẻ nhạt”.
Cô gái nhìn chằm chằm Lâm Chính, lầm bầm trong miệng. Nhưng trong lòng cô ta vẫn nghiêng về phía đầu óc anh có vấn đề.
Lâm Chính đứng trên võ đài.
Hiện trường ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
“Xét thấy lòng dũng cảm của anh, tôi sẽ giữ lại xương của anh để chế thành lọ đựng thuốc! Dù sao anh cũng là người ngoại vực đầu tiên mà tôi giết”.
Duy Ngã Mệnh chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm Lâm Chính, thản nhiên nói.
Chương 3465: Tôi dùng chút sức lực vậy
“Thế sao?”.
Lâm Chính mỉm cười nói: “Nếu vậy, hình như trước kia anh chưa từng tiếp xúc với người ngoại vực?”.
“Người hướng lên cao nước chảy chỗ trũng, người ngoại vực đê hèn thấp kém, sao tôi phải tiếp xúc?”, Duy Ngã Mệnh lắc đầu nói.
“Xem ra anh chỉ đang ngồi đáy giếng, huênh hoang tự đại”.
“Hi vọng lát nữa anh vẫn có thể miệng mồm như vậy”, Duy Ngã Mệnh nói, sau đó đi về phía Lâm Chính.
Sự kiên nhẫn của hắn đã đến cực hạn. Hắn chỉ muốn đánh cho tên ngông cuồng ở trước mắt quỳ xuống xin tha, muốn xem gương mặt tuyệt vọng giãy giụa, kêu gào thảm thiết của người này.
“Chuẩn bị ra tay rồi”.
Người bên dưới võ đài la lên.
Duy Ngã Mệnh đi về phía Lâm Chính từng bước, bắt đầu tích lũy khí thế toàn thân. Khí tức cuồng bạo bá đạo không ngừng xoay chuyển quanh người hắn, cứ như nước sôi, phát ra âm thanh ục ục.
Sau đó.
“Quỳ xuống cho tôi!”.
Duy Ngã Mệnh đột nhiên quát lên, giẫm một chân xuống.
Ầm!
Võ đài lung lay.
Màn chắn tạo thành bằng khí kình ở xung quanh giống như sóng biển không ngừng lay động.
Thậm chí ngay cả bên ngoài cũng bị ảnh hưởng, rung chuyển nhè nhẹ.
“Wow!”.
Người người kinh ngạc.
Đó là uy thế bậc nào!
Sau khi Duy Ngã Mệnh giẫm chân, uy thế đáng sợ lan về phía Lâm Chính, định đè anh quỳ xuống đất.
Nhưng… khi uy thế ập đến, Lâm Chính… vẫn không nhúc nhích.
Anh vẫn đứng yên tại chỗ, cơ thể không hề lung lay chút nào, thậm chí cả tà áo cũng không hề lay động.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, há hốc miệng.
“Quả nhiên người này vẫn có chút thực lực!”, cô gái bên phía thế gia Thần Cung nhìn chằm chằm Lâm Chính, khẽ nhíu mày.
“Cậu ta có thể đỡ được Trùng Long Thích của Trùng Long Cốc thì sao lại bị chút uy thế đó dọa sợ? Duy Ngã Mệnh khinh địch rồi”, cốc chủ Trùng Long Cốc thản nhiên nói.
Tông chủ Thanh Huyền Tông, Tề Thủy Tâm, Ái Nhiễm, trang chủ Vân Tiếu và những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng bọn họ không dám buông lỏng, tiếp tục dõi theo Lâm Chính.
“Ồ?”.
Thấy Lâm Chính vẫn bình yên vô sự, Duy Ngã Mệnh hơi kinh ngạc: “Xem ra tôi coi thường anh rồi?”.
“Tôi đã nói rồi, anh chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Thật ra Sở Thu cũng có thể đánh bại anh, còn tôi đánh bại anh lại rất dễ dàng!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha, anh bớt nói lung tung ở đây, làm loạn tâm cảnh của tôi. Sở Thu có thực lực gì, tôi liếc mắt là có thể nhận ra. Còn anh, có lẽ cũng chỉ mạnh hơn Sở Thu một chút”, Duy Ngã Mệnh cười nhạt, nói.
“Thế sao? Vậy anh ra tay đi, xem tôi mạnh hơn Sở Thu một chút hay là mạnh hơn anh một chút”, Lâm Chính nói.
“Ngông cuồng!”.
Duy Ngã Mệnh lạnh lùng quát, vung tay lên.
Vèo vèo vèo…
Bảy ánh sao bay ra từ lòng bàn tay hắn, hóa thành hình chòm sao Bắc Đẩu, bao phủ về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức vung tay, búng đầu ngón tay, phóng ra mười mấy cây châm khí nhắm tới số châm hình sao Bắc Đẩu.
Châm khí va chạm lập tức bị châm hình sao Bắc Đẩu đánh nát. Số châm đó không hề bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục bay về phía Lâm Chính.
“Trò vặt vãnh như thế mà cũng dám phô bày trước mặt tôi?”, Duy Ngã Mệnh khinh thường cười nói.
Nhưng giây lát sau.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Số châm hình chòm sao Bắc Đẩu đột nhiên nổ tung, một vài cây nứt ra làm đôi, tất cả rơi xuống đất.
“Cái gì?”.
Duy Ngã Mệnh sửng sốt.
Đột nhiên hắn ý thức được gì đó.
“Hóa ra châm khí vừa rồi không phải dùng để ngăn cản thế châm của tôi, mà là để phá hoại cấu trúc bên trong của số châm này, từ đó khiến nó nổ tung?”, Duy Ngã Mệnh nhỏ giọng nói.
“Xem ra anh không ngốc”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Ánh mắt của Duy Ngã Mệnh lập tức lạnh băng.
Hắn biết năng lực của người trước mặt không kém như mình nghĩ, cần phải nghiêm túc chiến đấu.
Duy Ngã Mệnh hít sâu một hơi, đột nhiên đưa tay điểm vào mấy huyệt vị trên người.
“Thất huyệt, mở!”.
Duy Ngã Mệnh hô lên, khí tức, ý cảnh đột nhiên tăng lên gấp ba lần.
“Ồ?”.
Lâm Chính hơi bất ngờ.
“Tôi sẽ dùng chút sức lực vậy”.
Duy Ngã Mệnh hờ hững nhìn Lâm Chính.
Lúc này hai mắt hắn đã trở nên trắng dã.
Câu nói này của Lâm Chính khiến tất cả mọi người hoàn toàn im lặng.
Bọn họ kinh ngạc nhìn Lâm Chính đang ở võ đài bên cạnh, tất cả đều ngơ ngác, còn cho rằng mình đã nghe nhầm.
“Thằng kia, mấy lời vừa nãy là anh nói sao?”
Duy Ngã Mệnh không hề mất bình tĩnh mà cất tiếng hỏi, lạnh lùng nhìn chắm chằm Lâm Chính.
“Là tôi nói”.
“Vậy là anh đang sỉ nhục tôi đúng không?”, Duy Ngã Mệnh nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi chỉ nói sự thật thôi”.
"Sự thật ư?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Người này đã mất khả năng chiến đấu, không còn khả năng phản kháng lại anh, nhưng anh vẫn muốn giết anh ta, không phải là anh muốn diệt từ tai họa về sau sao?”, Lâm Chính nói.
“Diệt trừ tai họa hả?”
“Đương nhiên, tôi quen biết với Sở Thu từ trước, cũng đã từng đánh nhau với anh ta, thực lực của anh ta không chỉ ở trạng thái như bây giờ, tôi nghĩ chắc chắn vì một nguyên nhân gì đó mà anh ta đã không thể phát huy hoàn toàn sức mạnh của mình, nếu không thì anh ta muốn giết anh cũng dễ như trở bàn tay!”, Lâm Chính nói.
Những lời này được nói ra khiến cho những người của Vân Tiếu sơn trang ngơ ngác.
Đám người Thanh Huyền Tông, Ái Nhiễm và Tề Phượng Sơn đều trở nên bàng hoàng, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng Duy Ngã Mệnh biết rõ ràng, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, cười ha hả nói: “Thằng kia, anh cho rằng tôi không biết anh có ý đồ gì sao? Anh chỉ đang dùng thủ đoạn khích tướng để tôi không giết hắn chứ gì! Anh cho rằng tôi không nhận ra mấy thủ đoạn nhỏ nhặt này hay sao?”
“Tôi nói rồi, những gì tôi nói đều là sự thật, thực lực của tôi và Sở Thu ngang nhau, chúng tôi đã quen biết từ lâu, sao tôi lại không biết thực lực của anh ta thế nào chứ? Đừng nói là anh ta, trên thực tế ngay cả tôi, anh cũng không đánh lại”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Ồ! Nói năng ngông cuồng! Nếu đã như vậy thì tôi sẽ chấp nhận lời khích tướng của anh, không giết hắn nữa, những dù vậy thì hắn cũng không thể sống tiếp! Còn anh, nếu anh đã nói có thể dễ dàng đánh bại được tôi thì ở trận đấu tiếp theo, chắc hẳn anh có thể dễ dàng chiến thắng nhỉ? Tôi sẽ đợi anh ở vòng thứ ba! Tôi hy vọng thực lực của anh cũng sẽ mạnh mẽ như miệng lưỡi của anh!”, Duy Ngã Mệnh thích thú nói, sau đó buông lỏng tay ra.
Cơ thể của Sở Thu lập tức ngã ập xuống đất như vũng bùn.
Bất tỉnh nhân sự.
Thấy vậy, trọng tài hét lớn: “Võ đài số hai kết thúc trận đấu, người chiến thắng là tuyển thủ Duy Ngã Mệnh!”
Thế nhưng khán giả ở hiện trường hình như không nghe thấy giọng nói của trọng tài, tất cả mọi người đều nhìn thẳng vào Lâm Chính.
Thật đáng kinh ngạc!
Mọi người đều khiếp sợ.
Vừa nãy Duy Ngã Mệnh suýt chút nữa đã giết chết Sở Thu, vậy mà lại có người không sợ chết dám vuốt râu hùm?
“Người này là ai? Sao lại chán sống như vậy chứ?”
“Cậu không biết anh ta hả? Đó là đại diện của Thanh Huyền Tông, là người ngoại vực, trước đó ở vòng thi đấu mê cung thứ nhất anh ta đã gặp may mắn, đánh bại Nhiêu Ưng đang ở trong trạng thái không tốt lắm!”
“Ra là như vậy, có vẻ anh ta thật sự có thực sự có một chút thực lực! Nhưng cũng không thể so sánh với Duy Ngã Mệnh được!”
“Thì đó, cho dù Nhiêu Ưng đấu với Duy Ngã Mệnh đại nhân cũng chưa chắc có phần thắng, bởi Duy Ngã Mệnh đại nhân từng nói không coi trọng vị trí cuối trong bảng xếp hạng bảy thiên tài anh kiệt, muốn bắt đầu khiêu chiến với người ở vị trí thứ sáu là Thần Cung Thương, nếu không thì sao Nhiêu Ưng có thể ngồi vào vị trí của bảy thiên tài chứ?”
“Nhưng tại sao người này lại to gan như vậy? Dám khiêu khích sỉ nhục Duy Ngã Mệnh đại nhân? Anh ta muốn chết hả?”
“Ha ha, vậy mới nói người ngoại vực hoàn toàn không biết sự đáng sợ của Duy Ngã Mệnh đại nhân! Nếu không thì sao lại nói năng ngông cuồng như vậy chứ?”
“Bảng đấu của anh ta cùng bảng đấu với Duy Ngã Mệnh, chỉ cần anh ta thắng trận đấu tiếp theo thì anh ta sẽ đối đầu với Duy Ngã Mệnh đại nhân, tới lúc đó anh ta sẽ biết bản thân mình ngu ngốc tới mức nào!”
“Thằng ngu thì không biết sợ, kẻ đần sẽ phải hối hận!”
Xung quanh bàn tán sôi nổi.
Đủ các kiểu khinh miệt, coi thường, những âm thanh trào phúng đều tập trung vào Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không sợ, anh đi thẳng tới võ đài đối diện kéo Sở Thu xuống.
“Thiếu trang chủ!”
“A Thu!”
Người của Vân Tiếu sơn trang nhao nhao chạy tới, nhanh chóng chữa trị cho gã.
Khung cảnh hơi hỗn loạn.
Chương 3462: Sát khí chết chóc
Mọi người luống cuống tay chân chữa trị cho Sở Thu.
Người của Vân Tiếu sơn trang lấy ra loại thuốc tốt nhất, mấy trưởng lão đều cùng châm cứu, muốn ổn định chút hơi tàn cho Sở Thu.
Nhưng một lát sau, Đại trưởng lão thay đổi sắc mặt: “Khí tức này... xong rồi! Là khí tức chết chóc! Là khí tức chết chóc!”
"Cái gì?"
Mọi người xung quanh kinh ngạc thất thần.
Trang chủ Vân Tiếu nghe vậy, vội vàng đẩy người bên cạnh ra, tự kiểm tra con trai của mình.
Không bao lâu, cả người ông ta tê liệt ngồi trên mặt đất, sắc mặt đờ đẫn, hai mắt vô thần, trong miệng không ngừng lẫm bẩm: "Sao có thể... sao có thể chứ?"
"Chẳng trách Duy Ngã Mệnh nói mạng của thiếu trang chủ đã hết cách cứu chữa, thì ra mỗi một cây khí châm trên người gã đều kèm theo sát khí chết chóc, nếu không loại bỏ hết sát khí chết chóc đó thì chúng ta có dùng bất kỳ cách châm cứu hay bất kỳ loại thuốc nào cũng không có tác dụng với cơ thể của thiếu trang chủ, vết thương của gã cũng không có chút chuyển biến tốt nào”.
“Vậy thiếu trang chủ với tình trạng này, còn có thể chống đỡ được bao lâu?"
Người của Vân Tiếu sơn trang im lặng đứng lên, bi thương lo âu.
"Trang chủ, chúng ta đi cầu xin Duy Ngã Mệnh loại bỏ sát khí chết chóc trên người thiếu trang chủ đi...”, một người trong sơn trang vội vàng nói.
"Đừng ngu ngốc nữa, Duy Ngã Mệnh sao có thể đồng ý với chúng ta chứ? Cho dù tôi có quỳ xuống, hắn cũng không ra tay giúp đỡ, ở trong mắt hắn, chúng ta giống như một đám kiến hôi, hắn không màng đến sự tồn tại của chúng ta, hắn trợn mắt cũng không nhìn chúng ta lấy một cái”, trang chủ Vân Tiếu khàn giọng nói, siết chặt hai nắm đấm, răng ông ta như sắp bị nghiền nát.
"Hắn đã hết cách cứu chữa! Tên kia, tôi sẽ chờ anh ở trận thứ ba, tôi khuyên anh không nên bỏ cuộc, bởi vì cho dù anh bỏ cuộc, từ bỏ cuộc thi, rời khỏi vùng đất Tu Di thì tôi cũng sẽ tính toán với anh, vì vừa nãy anh đã nói lời xúc phạm tôi, tôi đảm bảo, anh sẽ chỉ chết càng thê thảm hơn Sở Thu”, Duy Ngã Mệnh cười nhẹ, sau đó xoay người đi về phía võ đài.
Mọi người ngạc nhiên.
Sắc mặt Lâm Chính bình tĩnh, chăm chú nhìn Duy Ngã Mệnh, không lên tiếng, sau đó xoay người bước nhanh đi tới chỗ Sở Thu.
"Cậu Lâm...” trang chủ Vân Tiếu nhìn Lâm Chính, khẽ làm động tác chào hỏi.
Nếu không phải Lâm Chính lên tiếng, e là Sở Thu ngay cả thi thể cũng khó giữ nguyên vẹn.
Nhưng Lâm Chính cũng không phải đến thăm hỏi trang chủ Vân Tiếu, anh đẩy mọi người sang một bên, lấy ra Hồng Mông Long Châm rồi châm vài nhát vào người Sở Thu.
Nhưng sát khí chết chóc quá mạnh mẽ, Long Châm đâm xuống nhưng không có chút tác dụng nào vào người Sở Thu.
"Cậu Lâm, vô dụng thôi, trên người Sở Thu toàn là sát khí chết chóc, nếu không loại bỏ sát khí chết chóc, bất kỳ loại thuốc nào hay cách châm cứu nào cũng không có tác dụng với gã, không thấy người ở Vân Tiếu sơn trang cũng hết cách đó sao?", Ái Nhiễm và người Thanh Huyền Tông đi tới, Ái Nhiễm thở dài nói.
"Sát khí chết chóc là loại cấm khí chỉ người có y thuật hết sức cao siêu mới có thể tu luyện ra được, loại cấm khí này ngay cả thánh thủ cũng không thể tu luyện được, mặc dù có hơn một vạn người ở vùng đất Tu Di, nhưng có rất ít người thực sự nắm bắt được sát khí chết chóc, ngay cả trang chủ Vân Tiếu cũng chưa từng nắm vững được nó, cậu càng không có khả năng. Cậu Lâm, cậu vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị đi, cậu sắp phải lên võ đài chiến đấu rồi”, tông chủ Thanh Huyền Tông cũng thuyết phục.
Nhưng Lâm Chính không để ý, mà nhìn chằm chằm vào vết thương của Sở Thu một lúc lâu, đột nhiên anh lấy ra một bình sứ nhỏ từ trên người, đổ ra ít bột lên tay, sau đó nhẹ nhàng thoa lên những vết thương và những huyệt trên người Sở Thu.
Nhìn thấy vậy, mọi người đều cau mày.
"Cậu Lâm, tôi đến chết cũng không quên ân tình của cậu đối với Vân Tiếu sơn trang, nhưng con trai tôi đã không thể cứu chữa, cậu còn phải tiếp tục thi đấu, đừng trì hoãn ở đây, nếu cậu rời khỏi võ đài quá lâu, sẽ bị phán quyết là bỏ quyền thi đấu, mau trở về đi”, trang chủ Vân Tiếu ngước cặp mắt đỏ au lên, khàn giọng nói.
Đúng như dự đoán, bên kia trọng tài đã lên tiếng.
"Tuyển thủ Lâm Chính, mời cậu lập tức trở lại võ đài, không được đến nơi cách võ đài quá xa, nếu không, tôi có quyền bãi bỏ quyền thi đấu của cậu!"
Nhưng Lâm Chính vẫn làm như không nghe thấy, tiếp tục làm việc của mình.
"Cậu Lâm!"
"Thần y Lâm!"
Mọi người nôn nóng, rối rít gọi.
Chương 3463: Kỳ tích
Sự cố chấp của Lâm Chính vượt ra khỏi sức tưởng tượng của mọi người.
Ngay cả khi trọng tài lên tiếng, Lâm Chính vẫn ở đó chữa trị cho Sở Thu.
Bất đắc dĩ, tông chủ Thanh Huyền Tông chỉ có thể lớn tiếng hét lên: "Trọng tài đại nhân thật ngại quá, tâm trạng của tuyển thủ Lâm Chính hơi thất thường, dẫu sao người này cũng là bạn thân của cậu ấy, có thể cho thêm chút thời gian không, suy cho cùng cuộc đấu ở võ đài số bốn vẫn chưa xong”.
"Không được, cuộc thi chính là cuộc thi, không thể vì bất kỳ lý do gì mà không tuân theo quy định, trong vòng mười giây, tuyển thủ Lâm Chính phải trở lại! Nếu không tôi sẽ bãi bỏ quyền thi đấu! 10! 9! 8...”
Trọng tài bực bội nói, bắt đầu đếm ngược.
Mọi người kinh hãi.
"Thần y Lâm! Anh mau qua đó đi!", Ái Nhiễm vội vàng thúc giục.
"Cậu Lâm, không thể vì chúng tôi mà làm trì hoãn tiền đồ của cậu!"
"Nhanh đi thi đấu đi!"
"Nếu vì vậy mà bị loại thì phải làm thế nào đây?"
Người của sơn trang cũng sốt sắng kêu lên.
Lúc này, một âm thanh truyền tới.
"Thật ra anh Lâm không đi cũng tốt, nếu đi e là lát nữa sẽ phải đối đầu với Duy Ngã Mệnh, như vậy, anh Lâm chẳng phải sẽ đối đầu với chiêu hiểm của Duy Ngã Mệnh sao?"
Mọi người liếc nhìn, là Tề Thủy Tâm đang ngồi trên xe lăn đi tới.
Nghe vậy, mọi người bừng tỉnh.
Đúng vậy, Lâm Chính vì cứu Sở Thu, khiêu khích Duy Ngã Mệnh, Duy Ngã Mệnh chắc chắn sẽ rất giận dữ, có suy nghĩ muốn giết Lâm Chính, nếu Lâm Chính tiếp tục lên võ đài, ngược lại sẽ bất lợi.
Nếu như vậy, chi bằng bây giờ từ bỏ và bị đào thải.
Sau khi nghĩ thông suốt, mọi người cũng không khuyên anh nữa.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đứng lên.
"Xong rồi, sát khí chết chóc trên người anh ta đã được loại bỏ, trang chủ, lần chữa trị tiếp theo giao cho mọi người, nhanh chóng nối lại cánh tay và đầu lưỡi cho Sở Thu, nếu chậm trễ chút nữa sẽ để lại di chứng!" Lâm Chính cười nói.
Dứt lời, mọi người xung quanh đều yên lặng.
Họ trừng mắt nhìn Lâm Chính, sau đó đồng loạt nhìn về Sở Thu.
Chỉ thấy trên người Sở Thu đang cắm mười mấy cây Hồng Mông Long Châm.
Lúc này quỹ đạo của những cây Hồng Mông Long Châm phân bố hết sức kỳ lạ.
"2!"
Bên kia trọng tài đã đếm ngược đến hai giây.
"Đến rồi, đến rồi đây!"
Lâm Chính hô lên, lập tức bước nhanh chạy tới.
Cả đám người vẫn ở trạng thái ngơ ngác.
"Cậu Lâm... vẫn còn muốn tham gia à?", một người trong sơn trang nói.
"Nhưng lời lúc nãy của Cậu Lâm là có ý gì? Sát khí chết chóc trên người thiếu trang chủ đã được loại bỏ ư?"
"Không thể nào? Sao cậu Lâm có thể hiểu phương pháp giải trừ sát khí chết chóc chứ?"
"Phải biết rằng, cho dù là người hiểu cách tạo ra sát khí chết chóc thì cũng chưa chắc đã hiểu được cách giải trừ sát khí chết chóc!"
Mọi người kinh ngạc bàn tán, đều cảm thấy khó tin.
Nhưng một trưởng lão như ý thức được gì đó, vội vàng cúi xuống, kiểm tra người Sở Thu.
Một lát sau, ông ta ngạc nhiên mừng rỡ.
"Thật sự không còn nữa! Thật sự đã giải hết rồi!", trưởng lão kích động đến mức cả người run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu kêu lên: "Trang chủ! Sát khí chết chóc trên người thiếu trang chủ thật sự đã được loại bỏ!"
"Cái gì?"
Trang chủ Vân Tiếu vội vàng đến kiểm tra, một lát sau, ông ta mừng rỡ như điên, cất tiếng hét lớn: "Mau! Mau đến chữa trị cho A Thu, mau đến chữa trị!"
"Rõ, thưa trang chủ!"
Mọi người vội vàng hành động.
Người ở đằng xa nhìn thấy vậy, cũng rất tò mò không hiểu chuyện gì.
"Người của Vân Tiếu sơn trang đang làm gì thế? Sở Thu không thể cứu được rồi, còn ở đây lãng phí công sức ư?"
"Dẫu sao cũng là con trai của trang chủ, dù không cứu được, bọn họ cũng phải làm cho ra dáng một chút, nếu không cũng không biết ăn nói thế nào?"
"Nói vậy cũng đúng”.
Một số người bật cười.
Người của Vân Tiếu sơn trang không để ý tới.
Bọn họ thấy được hy vọng.
Bọn họ cũng biết, đây là hy vọng do Lâm Chính mang lại.
Đám người Ái Nhiễm cực kỳ kinh ngạc.
"Anh Lâm có thể loại bỏ được sát khí chết chóc ư? Sao anh ấy có thể làm được?", Tề Thủy Tâm hơi khó tin, phải biết rằng, ngay cả khi cô ta đã từng là thiên tài anh kiệt cũng không thể làm điều này.
"Có lẽ... là nhờ bộ châm cứu trên người A Thu”.
Trang chủ Vân Tiếu trầm tư một lúc, mắt nhìn chằm chằm vào những cây Hồng Mông Long Châm trên người Sở Thu, thấp giọng nói.
Chương 3464: Lên võ đài
Bọn họ kinh hãi, nhìn chằm chằm bộ châm bạc trên người Sở Thu.
“Trang chủ, đó… đó là châm quyết gì vậy?”, một người của sơn trang cẩn thận hỏi.
Trang chủ Vân Tiếu xem xét châm trên người Sở Thu một cách kĩ càng, lắc đầu: “Tôi cũng không rõ. Mặc dù chỉ có mười mấy châm ít ỏi, nhưng hướng đi mỗi châm đều vô cùng tinh xảo, hơn nữa…”.
Nói đến đó, ông ta dừng lại, chạm tay vào Hồng Mông Long Châm, vẻ mặt căng thẳng.
“Không thể tin được!”.
"Trang chủ, châm này có chỗ nào đặc biệt sao?”.
“Có! Đương nhiên là có! Số cây châm bạc này nhìn có vẻ như đâm vào huyệt đạo của A Thu, nhưng thực tế lại rất tỉ mỉ. Chúng không thật sự đâm vào huyệt đạo, mà là đâm ở mép huyệt đạo. Đường biên của châm và đường biên huyệt đạo không trùng nhau!”.
“Cái gì?”.
Người người kinh hãi.
Đường biên của châm bạc phải mảnh đến mức nào, đường biên của huyệt đạo lại tinh xảo đến mức nào.
Châm đâm vào mà vẫn không bị trùng nhau, e là dùng kính hiển vi kỹ thuật cao và dụng cụ đo cũng chưa chắc đã làm được.
“Tôi thấy thủ pháp dùng châm của cậu Lâm không có gì lạ, sao… sao cậu ta lại làm được điều này? Trùng hợp sao?”, một người của sơn trang sửng sốt hỏi.
“Tôi nghĩ có lẽ không phải trùng hợp, bởi vì mỗi một châm đều như vậy”, trang chủ Vân Tiếu nói.
Mọi người hít sâu một hơi.
“Xem ra thực lực của cậu Lâm này không đơn giản như chúng ta nghĩ”, trang chủ nói.
Mọi người cùng gật đầu.
Tề Thủy Tâm chăm chú nhìn Sở Thu, như có điều suy nghĩ.
“Em Thủy Tâm, em sao thế? Nhìn ra được gì rồi sao?”, Ái Nhiễm ở cạnh thấy vậy không nhịn được hỏi.
“Châm pháp này… giống như một loại châm pháp cổ xưa… Chỉ là… em không chắc lắm”, Tề Thủy Tâm nhìn chăm chú, nhíu mày nói.
“Châm pháp cổ xưa?”.
Người xung quanh đưa mắt nhìn nhau.
“Cô Tề, đây là châm pháp gì?”, trang chủ Vân Tiếu hỏi.
Tề Thủy Tâm từng là thiên tài, được không ít thế tộc bá chủ mời về, kiến thức không thua kém gì trang chủ Vân Tiếu.
Tề Thủy Tâm im lặng một lúc, nói: “Đây có lẽ là… Quỷ Môn Tạo Sinh Châm Quyết!”.
“Không thể nào!”.
Trang chủ Vân Tiếu nghe vậy lập tức lắc đầu: “Đó là châm pháp của một nghìn năm trước, hơn nữa đã thất truyền từ lâu. Mọi ghi chép liên quan đến châm pháp chỉ tồn tại trong lịch sử, hơn nữa cũng không được ghi chép chi tiết. Sao cậu Lâm có thể biết châm pháp cổ từ một nghìn năm trước? Tuyệt đối không thể!”.
“Thật ra cách nói thất truyền chưa bao giờ được chứng thực, hơn nữa tôi từng đọc một cuốn sách cổ ở Hoài Long Tông, thế tộc bá chủ vực Tây Nam, trong cuốn sách đó có ghi chép cực kỳ rõ ràng về Quỷ Môn Tạo Sinh Châm Quyết. Tôi thấy cách sử dụng châm của anh Lâm giống như là Quỷ Môn Tạo Sinh Châm Quyết…”.
“Có lẽ chỉ là trông giống mà thôi!”, trang chủ Vân Tiếu lắc đầu, vẫn không muốn chấp nhận sự thật.
Lúc này, hiện trường lại vang lên tiếng hô kinh ngạc.
Lâm Chính chậm rãi đi về phía võ đài.
Lúc này Duy Ngã Mệnh đã đứng trên võ đài, vẻ mặt thản nhiên, khóe miệng cong lên, đứng trên cao nhìn xuống Lâm Chính.
Vẻ mặt đó vô cùng ngông cuồng ngạo mạn.
Người người dõi theo.
Trang chủ Vân Tiếu, Ái Nhiễm, Tề Thủy Tâm, tông chủ Thanh Huyền Tông và những người khác đều hồi hộp theo dõi.
“Xem ra không đến lượt tôi ra tay rồi”.
Bên phía nhà họ Dục, Giản Đào ngồi trên ghế, bưng tách trà cười lớn.
Dục Chấn Thiên thở phào, dường như đã bỏ được tảng đá trong lòng xuống.
“Cứ ngỡ cậu ta sẽ trở thành mối họa lớn của nhà họ Dục, không ngờ cậu ta lại chán sống đắc tội với Duy Ngã Mệnh. Vậy xem ra nhà họ Dục chúng ta không cần lo lắng, cậu ta chắc chắn sẽ phải chết ở đây!”, Dục Chấn Thiên vuốt râu cười nói.
“Chúc mừng gia chủ”.
Người nhà họ Dục cười mừng rỡ.
“Cốc chủ, có lẽ đây không phải chuyện tốt đối với chúng ta!”.
Nhìn Lâm Chính tiến lên võ đài, người bên phía Trùng Long Cốc đều có vẻ mặt nghiêm trọng. Một Long Vệ tiến tới, chắp tay nói.
“Phải, quả thật không phải chuyện tốt. Nếu tên họ Lâm này chết trong tay Duy Ngã Mệnh, vậy thì Trùng Long Thích chắc chắn sẽ rời vào tay Duy Ngã Mệnh, vậy Trùng Long Cốc muốn lấy lại Trùng Long Thích sẽ không dễ dàng!”, cốc chủ Trùng Long Cốc nghiêm nghị, nhỏ giọng nói.
“Cốc chủ, chúng tôi mai phục bên ngoài vùng đất Tu Di, vây quét Duy Ngã Mệnh cũng không phải chuyện khó”, một Long Vệ lên tiếng.
“Không được, không thể tùy tiện động vào Duy Ngã Mệnh. Thế lực đằng sau hắn không hề tầm thường! Nếu hắn thật sự có được Trùng Long Thích, tôi sẽ thương lượng với hắn trước, không được thì mới tính tiếp”.
“Vâng!”.
Ở thế gia Thần Cung.
Thần Cung Thương đang ngồi tĩnh tọa ở khu nghỉ ngơi, nhắm mắt điều tức.
“Thương anh kiệt, anh không đi xem sao?”, cô gái xinh đẹp bước tới, cười nhẹ hỏi.
“Xem cái gì?”, Thần Cung Thương mở mắt ra, chậm rãi hỏi.
“Trận quyết đấu của Duy Ngã Mệnh! Hắn sắp đấu với anh rồi!”.
“Hắn không xứng làm đối thủ của tôi”.
“Không thể nói vậy, Thương anh kiệt, tôi thấy trận chiến lúc trước của Duy Ngã Mệnh cũng có chút lề lối. Xem ra hắn tiến bộ thần tốc trong thời gian gần đây, anh đừng coi thường”, người phụ nữ cười nói.
Thần Cung Thương im lặng, dường như không muốn nói gì thêm nữa.
Cô gái cười chua chát, không nói gì thêm, quay người nhìn về phía võ đài.
Thật ra cô ta không quá quan tâm Duy Ngã Mệnh, cô ta thật ra chỉ quan tâm tới người ngoại vực kia.
Chỉ một kẻ ngoại vực, rốt cuộc lấy lòng tin ở đâu ra để khiêu chiến với Duy Ngã Mệnh?
“Hi vọng anh thật sự có chút bản lĩnh, chứ không phải đầu óc có vấn đề, nếu không, trận thi đấu này sẽ trở nên rất tẻ nhạt”.
Cô gái nhìn chằm chằm Lâm Chính, lầm bầm trong miệng. Nhưng trong lòng cô ta vẫn nghiêng về phía đầu óc anh có vấn đề.
Lâm Chính đứng trên võ đài.
Hiện trường ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
“Xét thấy lòng dũng cảm của anh, tôi sẽ giữ lại xương của anh để chế thành lọ đựng thuốc! Dù sao anh cũng là người ngoại vực đầu tiên mà tôi giết”.
Duy Ngã Mệnh chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm Lâm Chính, thản nhiên nói.
Chương 3465: Tôi dùng chút sức lực vậy
“Thế sao?”.
Lâm Chính mỉm cười nói: “Nếu vậy, hình như trước kia anh chưa từng tiếp xúc với người ngoại vực?”.
“Người hướng lên cao nước chảy chỗ trũng, người ngoại vực đê hèn thấp kém, sao tôi phải tiếp xúc?”, Duy Ngã Mệnh lắc đầu nói.
“Xem ra anh chỉ đang ngồi đáy giếng, huênh hoang tự đại”.
“Hi vọng lát nữa anh vẫn có thể miệng mồm như vậy”, Duy Ngã Mệnh nói, sau đó đi về phía Lâm Chính.
Sự kiên nhẫn của hắn đã đến cực hạn. Hắn chỉ muốn đánh cho tên ngông cuồng ở trước mắt quỳ xuống xin tha, muốn xem gương mặt tuyệt vọng giãy giụa, kêu gào thảm thiết của người này.
“Chuẩn bị ra tay rồi”.
Người bên dưới võ đài la lên.
Duy Ngã Mệnh đi về phía Lâm Chính từng bước, bắt đầu tích lũy khí thế toàn thân. Khí tức cuồng bạo bá đạo không ngừng xoay chuyển quanh người hắn, cứ như nước sôi, phát ra âm thanh ục ục.
Sau đó.
“Quỳ xuống cho tôi!”.
Duy Ngã Mệnh đột nhiên quát lên, giẫm một chân xuống.
Ầm!
Võ đài lung lay.
Màn chắn tạo thành bằng khí kình ở xung quanh giống như sóng biển không ngừng lay động.
Thậm chí ngay cả bên ngoài cũng bị ảnh hưởng, rung chuyển nhè nhẹ.
“Wow!”.
Người người kinh ngạc.
Đó là uy thế bậc nào!
Sau khi Duy Ngã Mệnh giẫm chân, uy thế đáng sợ lan về phía Lâm Chính, định đè anh quỳ xuống đất.
Nhưng… khi uy thế ập đến, Lâm Chính… vẫn không nhúc nhích.
Anh vẫn đứng yên tại chỗ, cơ thể không hề lung lay chút nào, thậm chí cả tà áo cũng không hề lay động.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, há hốc miệng.
“Quả nhiên người này vẫn có chút thực lực!”, cô gái bên phía thế gia Thần Cung nhìn chằm chằm Lâm Chính, khẽ nhíu mày.
“Cậu ta có thể đỡ được Trùng Long Thích của Trùng Long Cốc thì sao lại bị chút uy thế đó dọa sợ? Duy Ngã Mệnh khinh địch rồi”, cốc chủ Trùng Long Cốc thản nhiên nói.
Tông chủ Thanh Huyền Tông, Tề Thủy Tâm, Ái Nhiễm, trang chủ Vân Tiếu và những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng bọn họ không dám buông lỏng, tiếp tục dõi theo Lâm Chính.
“Ồ?”.
Thấy Lâm Chính vẫn bình yên vô sự, Duy Ngã Mệnh hơi kinh ngạc: “Xem ra tôi coi thường anh rồi?”.
“Tôi đã nói rồi, anh chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Thật ra Sở Thu cũng có thể đánh bại anh, còn tôi đánh bại anh lại rất dễ dàng!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha, anh bớt nói lung tung ở đây, làm loạn tâm cảnh của tôi. Sở Thu có thực lực gì, tôi liếc mắt là có thể nhận ra. Còn anh, có lẽ cũng chỉ mạnh hơn Sở Thu một chút”, Duy Ngã Mệnh cười nhạt, nói.
“Thế sao? Vậy anh ra tay đi, xem tôi mạnh hơn Sở Thu một chút hay là mạnh hơn anh một chút”, Lâm Chính nói.
“Ngông cuồng!”.
Duy Ngã Mệnh lạnh lùng quát, vung tay lên.
Vèo vèo vèo…
Bảy ánh sao bay ra từ lòng bàn tay hắn, hóa thành hình chòm sao Bắc Đẩu, bao phủ về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức vung tay, búng đầu ngón tay, phóng ra mười mấy cây châm khí nhắm tới số châm hình sao Bắc Đẩu.
Châm khí va chạm lập tức bị châm hình sao Bắc Đẩu đánh nát. Số châm đó không hề bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục bay về phía Lâm Chính.
“Trò vặt vãnh như thế mà cũng dám phô bày trước mặt tôi?”, Duy Ngã Mệnh khinh thường cười nói.
Nhưng giây lát sau.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Số châm hình chòm sao Bắc Đẩu đột nhiên nổ tung, một vài cây nứt ra làm đôi, tất cả rơi xuống đất.
“Cái gì?”.
Duy Ngã Mệnh sửng sốt.
Đột nhiên hắn ý thức được gì đó.
“Hóa ra châm khí vừa rồi không phải dùng để ngăn cản thế châm của tôi, mà là để phá hoại cấu trúc bên trong của số châm này, từ đó khiến nó nổ tung?”, Duy Ngã Mệnh nhỏ giọng nói.
“Xem ra anh không ngốc”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Ánh mắt của Duy Ngã Mệnh lập tức lạnh băng.
Hắn biết năng lực của người trước mặt không kém như mình nghĩ, cần phải nghiêm túc chiến đấu.
Duy Ngã Mệnh hít sâu một hơi, đột nhiên đưa tay điểm vào mấy huyệt vị trên người.
“Thất huyệt, mở!”.
Duy Ngã Mệnh hô lên, khí tức, ý cảnh đột nhiên tăng lên gấp ba lần.
“Ồ?”.
Lâm Chính hơi bất ngờ.
“Tôi sẽ dùng chút sức lực vậy”.
Duy Ngã Mệnh hờ hững nhìn Lâm Chính.
Lúc này hai mắt hắn đã trở nên trắng dã.
Bình luận facebook