-
Chương 3441-3445
Chương 3441: Anh kiệt mới
Lúc này cho dù là trong hay ngoài mê cung cũng đều im lặng như tờ.
Mọi người đều trố mắt nhìn như thể sắp rơi ra khỏi tròng mắt.
Ai mà có thể tưởng tượng được người đến từ bên ngoài thế mà có thể đỡ được Trùng Long Thích.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể”.
“Đó là thần khí của Trùng Long Cốc, sao tên này có thể đỡ được?”
Tứ Long Vệ của Trùng Long Cốc gần như suy sụp, các đệ tử các vẫn còn chưa thoát khỏi cảm xúc chấn động.
Cốc chủ Trùng Long Cốc nhắm mắt lại, hồi lâu vẫn chưa nói gì.
“Không ngờ đường đường là bảo vật trấn cốc của Trùng Long Cốc nhưng chỉ được như thế, đúng là tôi đánh giá quá cao rồi”, người của thế tộc Bá Chủ cúi đầu cười nhạo.
“Cho đến nay Trùng Long Cốc vẫn chưa được thăng cấp lên thế tộc Bá Chủ, nguyên nhân là do Trùng Long Thích này không phải là thần vật thực sự. Người Trùng Long Cốc khoe khoang quá mức, thổi phồng Trùng Long Thích này đến mức lợi hại, bây giờ xem ra đúng thật là cũng chỉ thế thôi”.
“Cũng không mạnh như từng nói”.
“Đúng là khiến người ta thất vọng”.
Không ít người cũng bắt đầu chế giễu cười nhạo.
Họ nghĩ Lâm Chính có thể đỡ được không phải là do Lâm Chính quá mạnh, mà là Trùng Long Thích không mạnh như mọi người nghĩ.
Dù sao hầu hết mọi người đều chỉ nghe đến Trùng Long Thích qua lời đồn đại.
Rốt cuộc vật này lợi hại thế nào, chưa ai từng thấy.
Nhưng họ không biết uy lực của Trùng Long Thích có thể sánh với bom hạt nhân, nếu không phải Lâm Chính tiêu hao tiêu thọ, chống đỡ bằng sức mạnh tinh huyết của bản mệnh, kết hợp với sức mạnh phi thăng thì hoàn toàn không thể đỡ được.
Dĩ nhiên quan trọng nhất là Nhiêu Ưng không phóng ra toàn bộ sức mạnh của Trùng Long Thích.
Dù sao Nhiêu Ưng cũng bị thương, thêm nữa Lâm Chính thi châm bạc phong ấn khí mạch của hắn, hắn cũng chỉ phát động Trùng Long Thích bằng cách tế máu.
Mà cái giá này là chỉ có thể phát huy được một phần mười uy lực của Trùng Long Thích.
Nhưng dù là một phần mười cũng đủ khiến mọi người hãi hùng.
Lâm Chính đã không cảm nhận được hai cánh tay mình nữa.
Lúc này da thịt ở hai cánh tay đều nứt toạc, ngay cả xương cũng gãy, không chỉ thế, lục phủ ngũ tạng, xương cốt, huyết mạch, khí mạch cả người đều bị ảnh hưởng nặng.
Nếu không nhờ cơ thể Lâm Chính cứng cáp, có sức mạnh phi thăng bảo vệ thì cái giá phải trả cho việc cứng rắn chống đỡ là tan xương nát thịt.
Mặc dù Lâm Chính chỉ là Bán Bộ Phi Thăng, vẫn chưa phi thăng thành công hoàn toàn để trở thành Lục Địa Thần Tiên, nhưng phải biết là sức mạnh phi thăng này ngang với tiên lực.
Như thế cũng chỉ có thể đỡ được uy lực một phần mười của Trùng Long Thích.
Vô cùng đáng sợ.
Lâm Chính thở hổn hển, da thịt trên mặt nứt lìa, máu chảy ra khiến anh trông cực kỳ nhếch nhác.
Nhưng cũng may cuối cùng vẫn kiên trì được.
Lâm Chính khó khăn thở hổn hển, tầm mắt nhìn chằm chằm vào đối phương đang nắm chặt Trùng Long Thích trước mặt đó, thấp giọng gầm gữ, đá mạnh vào bụng Nhiêu Ưng.
Nhiêu Ưng vẫn chưa hoàn hồn lại căn bản không kịp phản ứng.
Bốp.
Bụng hắn bị đá mạnh một cái, cả người văng ra xa đập mạnh xuống đất, lăn vài vòng mới dừng lại.
Đám người Trương Kỳ, Sở Thu vội chạy đến đè Nhiêu Ưng xuống.
Thật ra lúc này Nhiêu Ưng đã không còn bao nhiêu sức đánh trả.
Khí mạch bị phong ấn nên Nhiêu Ưng liều mạng tế máu mới khởi động được Trùng Long Thích.
Bây giờ Trùng Long Thích không giết được Lâm Chính, lòng hắn đã như tro nguội, hai mắt không có tiêu cự, cứ thế nằm dưới đất, để mặc đám người Sở Thu làm gì thì làm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều biết Nhiêu Ưng thất bại rồi.
Thua một cách mơ hồ, cực kỳ thê thảm.
Lần này thất bại tức là hắn vô duyên với thiên tài anh kiệt, Lâm Chính sẽ thay thế hắn trở thành thiên tài anh kiệt mới.
Chương 3442: Không ai vượt cấp?
Nhận thức của mọi người như được làm mới lại, cảm thấy bị kích thích.
Cuộc thi vòng thứ nhất xảy ra tình huống khiến mọi người kinh hãi, không biết các cuộc thi phía sau sẽ hấp dẫn thế nào.
“Người này là ai thế?”
Bên Thần Cung thế gia, Thần Cung Thương ngồi trên ghế lạnh nhạt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Thưa cậu chủ, người này tên là Lâm Chính, nghe nói là đến từ ngoại vực, lần này đại diện cho Thanh Huyền Tông đến tham gia cuộc thi”, người bên cạnh lập tức chắp tay lại nói.
“Người ngoại vực?”, Thần Cung Thương hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Chỉ là một con chuột ngoại vực, có thể có y thuật này sao? Người này chắc chắn không phải người ngoại vực, có lẽ là người vực Diệt Vong bị lưu đày đến ngoại vực”.
Người đó không nói gì.
Một người phụ nữ tóc dài trắng như tuyết, mặc áo tím mỉm cười: “Thương anh kiệt, anh đừng xem thường người ngoại vực, mặc dù điều kiện ở ngoại vực không bằng vực Diệt Vong chúng ta nhưng có rất nhiều cao nhân, tên Lâm Chính này có chút thực lực, phải cẩn thận hơn”.
“Huyền Tâm anh kiệt, cô quá mức thận trọng, nếu không phải vì tính cách này của cô thì sao có thể chỉ đứng thứ năm trong hàng thiên tài anh kiệt? Trận chiến lúc đầu vốn dĩ là cô thắng, nhưng vì thận trọng và do dự của cô mà dẫn đến đánh mất thời cơ tốt. Cô vẫn chưa rút kinh nghiệm được sao?”, Thần Cung Thương mặc không cảm xúc nói.
Vẻ mặt Nguyên Huyền Tâm trở nên nghiêm trọng, nhưng nhanh chóng nở nụ cười: “Đứng thứ năm hay thứ tư thì có làm sao? Chỉ là hư danh thôi”.
Thần Cung Thương khẽ lắc đầu không nói gì thêm.
Mọi người ở đây mỗi người một sắc mặt, lòng cảm thấy phức tạp.
Bên Thanh Huyền Tông lại là một trận reo hò hoan hô.
“Chặn được rồi! Chặn được rồi!”
“Trời ạ, Lâm Chính đại nhân mạnh quá”.
“Đó là thần khí của Trùng Long Cốc đấy, thế mà anh ta có thể dùng tay không đỡ được! Tốt quá”.
Mấy người Nam Phong vui mừng ôm lấy nhau, khóc vì sung sướng.
Ái Nhiễm cũng thở phào, đến khi phản ứng lại mới nhận ra sau lưng mình ướt đẫm vì căng thẳng.
“Bố, bố nói xem, chú hai có nên đưa Tiêu Dao Thần Tán cho anh Lâm không?”
Bên Tề Phượng Sơn, Tề Thủy Tâm nghiêng đầu mỉm cười nói.
Lúc nãy sắc mặt cô ta trắng bệch, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô ta lại xuất hiện tia hy vọng.
“Nên đưa! Nên đưa”.
Tề Trọng Khôn cũng mừng rỡ, liên tục gật đầu: “Bố nên đền tội với cậu Lâm vì sự thất lễ trước đó của mình”.
“Đó là đương nhiên. Nhiêu Ưng thua, Tề Dương cũng sẽ sống sót. Chỉ tiếc bây giờ chỉ còn năm phút nữa là cuộc thi mê cung kết thúc, trong năm phút này rất khó tìm được đường ra, vòng thứ nhất cuộc thi mê cung này e là không ai đủ điều kiện vượt cấp”, Tề Thủy Tâm thở dài.
Cô ta vừa dứt lời, người xung quanh đều thở dài, lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc.
Bên ngoài mê cung là một trận nhốn nháo.
Nhưng người trong mê cung lại không nghe thấy.
“Anh Lâm, anh vẫn ổn chứ?”
Sở Thu dẫn mấy người Trương Kỳ nhanh chân bước đến, vội vàng hỏi.
Có vài người thấy Lâm Chính thê thảm như vậy cũng sinh lòng tham, nhưng nghĩ Lâm Chính có thể tay không đỡ được Trùng Long Thích bèn đánh bay suy nghĩ này.
Người này quả thật là yêu nghiệt.
“Tôi vẫn ổn”.
Lâm Chính yếu ớt nói, sau đó nhanh chóng lấy một viên đan dược trong người ra cho vào miệng.
Quan hệ của anh và đám người này rất vi diệu, nếu để lộ vẻ mệt mỏi, rất có thể sẽ gây ra họa sát thân.
“Vậy thì tốt”.
Mọi người thở phào.
“Anh Lâm, xem ra vòng thứ nhất, không ai trong chúng ta đủ điều kiện vượt cấp”.
Sở Thu nhìn đồng hồ, khàn giọng nói.
Nghe thế mọi người đều sửng sốt, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ mất mát.
Chương 3443: Đấu giá
Chỉ còn lại bốn phút.
Chút thời gian này muốn tìm được lối ra rời khỏi mê cung, hoàn thành kiểm tra đúng là khó như lên trời.
“Hóa ra trên người Nhiêu Ưng không chỉ có một Thông Quan Châu, những viên Thông Quan Châu còn lại đều ở trên người hắn. Có lẽ hắn muốn giết tất cả mọi người để cướp hết Thông Quan Châu, mà ánh sáng của Thông Quan Châu có thể chồng lên nhau, cho nên chúng ta lầm tưởng hắn chỉ có một viên Thông Quan Châu”.
“Nhưng bây giờ có nhiều Thông Quan Châu như thế thì thế nào? Không đủ thời gian, chẳng khác nào là phế phẩm”.
“Ba mươi người đi vào có bao nhiêu người bỏ mạng vì nó, cuối cùng chỉ là một giấc mộng”.
Mọi người cảm khái, ai cũng than ngắn thở dài như thể bừng tỉnh.
“Ai nói với mọi người là không đủ thời gian vậy?”
Lâm Chính bước đến lấy hết Thông Quan Châu trên người Nhiêu Ưng, lạnh nhạt nói.
Mọi người đều nhíu mày nhìn sang Lâm Chính.
“Anh Lâm, chỉ còn mấy phút, chúng ta có thể chạy thoát khỏi lối ra thế nào?”
“Ở đây có nhiều người như vậy, sao không thể tìm được lối ra trong thời gian ngắn chứ? Huống gì hiện giờ mê cung đã bị phá, cho dù mỗi phút nó có thể thay đổi địa hình nhưng cũng vô dụng, vì phần lớn các bức tường đều bị phá hủy, ít nhất địa hình của nửa mê cung có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chúng ta chỉ cần chia ra mỗi người đi một con đường, trong vòng một phút là có thể tìm được lối ra, sau đó rời khỏi đây”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Đúng thế, chúng ta có thể chia nhau mỗi người một ngã hành động”.
“Như thế quá tốt! Quá tốt”.
“Sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ?”
Mọi người vui mừng reo hò.
Sau đó ánh mắt mọi người đều tập trung vào Thông Quan Châu trong tay Lâm Chính.
“Quy tắc cũ”.
Lâm Chính khẽ cười: “Bốn viên Thông Quan Châu, người nào ra giá cao thì được, giá khởi đầu hai ngàn viên đan dược cực phẩm”.
“Tôi ba ngàn viên”.
“Tôi bốn ngàn viên”.
“Tôi năm ngàn”.
Mọi người vội vàng đấu giá.
Thời gian gấp gáp, Lâm Chính cũng sẽ không lãng phí thời gian, sau khi viên Thông Quan Châu lên đến chín ngàn viên, anh bèn hô dừng lại rồi giao Thông Quan Châu ra.
Ba viên khác cũng lập tức được đấu giá xong, lấy mốc chín ngàn bắt đầu hô giá.
Trương Kỳ và Tề Dương cũng đều hô giá lên cao dần, những người khác đến từ các gia tộc nhỏ, không có bản lĩnh này.
Thế nhưng lúc đấu giá một viên cuối cùng…
“Viên Thông Quan Châu này, tôi ra giá mười ngàn viên đan dược”.
Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều sửng sốt, đều quay đầu lại nhìn theo hướng phát ra tiếng.
Người nói không ai khác chính là Nhiêu Ưng vẫn còn nằm dưới đất.
“Sao nào? Anh cũng có tư cách đấu giá à?”
“Anh vẫn còn muốn tiếp tục cuộc thi sao? Nực cười, gặp phải anh Lâm, anh vẫn thất bại thôi”.
“Tôi thấy anh vẫn nên ngoan ngoan quay về Trùng Long Cốc trị thương đi”.
Người bên cạnh đều cười nhạo.
Thế nhưng Lâm Chính lại mỉm cười nói: “Cuộc đấu giá của tôi chưa từng phân biệt ai với ai, người nào cũng có thể tham gia. Mười ngàn viên của hắn cũng được”.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt những người còn lại trở nên khó coi.
Trùng Long Cốc có tiền nhưng chưa chắc họ có tiền.
Họ không có mười ngàn viên đan dược cực phẩm này.
Thế là mọi người chỉ đành bỏ cuộc.
Cuối cùng năm viên Thông Quan Châu, Sở Thu lấy được một viên, Trương Kỳ một viên, Tề Dương một viên và Nhiêu Ưng đưa ra giá cao lấy được một viên, Lâm Chính để lại cho mình một viên.
“Cũng sắp hết giờ rồi, mọi người nhanh chóng đi tìm lối ra đi”, Lâm Chính nói.
“Được!”
Mấy người Sở Thu gật đầu.
Nhưng những người không có được Thông Quan Châu đó lại tỏ ra không quan tâm lắm.
“Mọi người cũng phải đi, đừng quên mạng của các người vẫn nằm trong tay tôi”, Lâm Chính nói.
Sắc mặt mọi người rất khó coi, mặc dù rất tức giận nhưng cũng không còn cách nào khác.
Quả nhiên sau một hồi cố gắng, chưa đến hai phút đã tìm được lối ra.
Sau khi ai đó hô lên “tìm được lối ra” rồi, mọi người đều điên cuồng chạy về phía đó.
Chương 3444: Chỉ một chút đồ?
Mọi người ở ngoài đều kinh ngạc.
Họ hoàn toàn không hiểu tại sao đám người còn lại này lại ngừng đánh giết, ngược lại cực kỳ ăn ý tìm lối ra.
“Có nhiều người như vậy phân công rõ ràng, mỗi người tìm một đường, cứ thế tìm được lối ra trong vòng vài phút cũng không khó”, Thần Cung Thương bên Thần Cung thế gia nhìn chằm chằm mê cung, lạnh nhạt nói.
“Tìm lối ra bằng cách nào đúng là không khó gì, nhưng khó là họ sao mà lại đồng lòng như vậy? Là ai khiến họ đồng lòng?”, Nguyên Huyền Tâm bên cạnh mỉm cười nói.
Thần Cung Thương không ừ hử gì, nhìn chằm chằm một bóng người đã bước vào lối ra.
“Vòng thứ nhất cuộc thi mê cung chính thức kết thúc, tuyển thủ đầu tiên ra khỏi mê cung là Lâm Chính – đại diện của Thanh Huyền Tông”.
“Tuyển thủ thứ hai ra khỏi mê cung là Sở Thu – đại diện Vân Tiếu sơn trang”.
“Tuyển thủ thứ ba ra khỏi mê cung là Trương Kỳ - đại diện Tường Vân Phái”.
“Tuyển thủ thứ tư ra khỏi mê cung là Tề Dương – đại diện Tề Phượng Sơn”.
“Tuyển thủ thứ năm ra khỏi mê cung là Nhiêu Ưng – đại diện của Trùng Long Cốc”.
“Xin chúc mừng năm đại diện trên đã thành công tiến vào vòng thứ hai của cuộc thi. Mời các vị tuyển thủ nghỉ ngơi trong chốc lát, mê cung cuộc thi sẽ tiến hành đóng lại trong thời gian ngắn, chúng tôi sẽ sửa chữa những phần bị hư hỏng của mê cung. Khi sửa chữa xong, vòng thứ hai sẽ mở ra cho nhóm tuyển thủ thứ hai”.
Ông lão đứng trên lâu các cao giọng nói.
Sau đó danh sách những người đủ điều kiện vào vòng tiếp theo được đính trên tấm bảng cực lớn bên cạnh.
Tên Lâm Chính đứng ở vị trí đầu tiên rất bắt mắt.
“Anh Lâm, anh lợi hại quá”.
“Vạn tuế!”
Người Thanh Huyền Tông cực kỳ vui mừng, đều lao đến chỗ lối ra, mọi người đều vây quanh Lâm Chính reo hò hoan hô.
“A Kỳ! Khá đấy! Không ngờ con lại có thể đứng vững vượt qua vòng thứ nhất, giữ thể diện cho tông môn lắm đấy”.
Người Tường Vân Phái nhanh chân bước đến, chưởng môn Tường Vân Phái – Trương Chính Phong kích động nói.
Trương Kỳ là con trai của Trương Chính Phong.
Thật ra Tường Vân Phái chỉ là một tông môn nhỏ, tham gia cuộc thi chẳng qua là để cho con trai của họ đến trải nghiệm, người Tường Vân Phái không ngờ Trương Kỳ có thể tiến vào vòng thứ hai, dù sao cuộc thi này cũng toàn là người tài giấu tài, thiên tài vô số kể. Xét về thực lực thì Trương Kỳ cũng không tính là mạnh, muốn vượt qua ba mươi thiên tài quả thật khó như lên trời.
Nhưng ai mà ngờ được Trương Kỳ lại có thể làm được, hơn nữa vẫn bình an vô sự.
Đây đúng là kỳ tích.
Dự tính của Trương Chính Phong là Trương Kỳ đi vào trong, không cần phải lấy được Thông Quan Châu, chỉ cần có thể bình an quay về là may mắn lắm rồi.
Ông ta chỉ có một đứa con trai này, dĩ nhiên là quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, thế gian này tàn khốc, ông ta không muốn con trai mình trở thành đóa hoa trong nhà kính nên mới để hắn đến đây trải nghiệm một chút.
Không ngờ con trai lại đem đến bất ngờ lớn cho mình.
“Đại sư huynh tiến vào vòng thứ hai, có hi vọng rất lớn là có thể lọt vào top một trăm của cuộc thi. Chưởng môn, đây là chuyện vui nhất kể từ khi Tường Vân Phái thành lập”, trưởng lão Tường Vân Phái vui mừng nói.
“Nói đúng lắm! Chưởng môn, chúng ta phải chúc mừng mới được”.
“Nhất định phải ăn mừng”.
Mọi người bật cười nói, ai nấy cũng thể hiện rõ sự vui mừng trên mặt.
Nhưng Trương Kỳ lại cười khổ nói: “Bố, trước tiên bố đừng vui mừng quá sớm, con có thể vượt qua vòng thứ nhất đã bỏ ra một cái giá khá lớn, nếu không con trai bố đã không còn mạng từ lâu rồi”.
“Trả giá? Trả giá gì?”, Trương Chính Phong sửng sốt, vội hỏi.
“Sở dĩ lần này con có thể vượt qua được đều nhờ vào anh Lâm – đại diện của Thanh Huyền Tông”.
“Ồ? Là cậu ta sao? Mọi người đứng trên kia đều thấy con đi chung với cậu ta, lẽ nào là cậu ta giúp con à?”
“Cũng có thể nói là thế, thật ra Thông Quan Châu của con là mua từ trong tay anh Lâm”, Trương Kỳ cười khổ nói.
“Mua?”
“Vâng, phải trả vài viên đan dược cực phẩm”.
"Ồ, chỉ là mấy viên đan dược thôi sao? Không sao, mặc dù Tường Vân Phái chúng ta không phải là tông môn lớn gì, nhưng chúng ta có không ít đan dược. Chúng ta có thể trả được, so với việc có thể vào vòng trong thì thứ này tính là gì chứ?”, Trương Chính Phong vỗ ngực, tự tin nói.
Thế nhưng sắc mặt Trương Kỳ lại hơi kỳ lạ, do dự một lúc mới thấp giọng nói: “Bố, không phải chỉ là chút đồ thôi đâu…”
Nụ cười Trương Chính Phong cứng đờ, ngạc nhiên nhìn hắn: “Con phải trả bao nhiêu đan dược cho cậu ta?”
“Tất cả là… tám ngàn viên…”
“Bao nhiêu?”, Trương Chính Phong như ngừng thở, bước lên túm lấy cổ áo Trương Kỳ hỏi.
“Tám… tám ngàn viên…”
“Đan dược cực phẩm?”
“Vâng…”, Trương Kỳ khó khăn gật đầu.
Cả người Trương Chính Phong mềm nhũn, hai mắt tối sầm, choáng váng đến mức ngất lịm.
“Bố!”
“Chưởng môn!”
Chương 3445: Tính nợ
Người của Tường Vân Phái một lúc sau mới giúp Trương Chính Phong tỉnh lại được.
“Chưởng môn không sao chứ?”, đám đông vây quanh ông ta vừa châm cứu vừa xoa bóp.
Trương Chính Phong từ từ mở mắt. Trương Kỳ đã quỳ xuống trước mặt ông ta.
“Bố, con xin lỗi...”, Trương Kỳ khổ sở nói.
Trương Chính Phong nhìn Trương Kỳ. Ông ta định nói gì đó xong lại thôi: “Thôi bỏ đi, cũng chẳng có gì. Tốn thì tốn thôi. Con có thể thăng cấp, bố rất mừng. Vậy thì hãy nắm lấy cơ hội hiếm có này đi”.
“Bố yên tâm, con nhất định sẽ nổ lực giành vị trí cao cho lần này”.
“Được được”, Trương Chính Phong gật đầu, cố nặn ra một nụ cười.
Mặc dù khó khăn nhưng dù sao con trai mình cũng đã vào được vòng hai rồi. Nếu có thể xếp trong top 100 thì cũng coi như khá ổn. Nếu xếp trong top 50 thì thì bỏ ra số đan dược đó cũng là đáng mà.
Chỉ đáng tiếc có thể vào được top 50 có kẻ nào không phải yêu nghiệt đâu Với trình độ của con trai mình thì thật sự chưa là gì.
“Chưởng môn, dù sao thì A Kỳ cũng thăng cấp rồi, đan dược có đưa hay không vẫn do chúng ta quyết. Tôi thấy, những thứ này chúng ta không nên đưa. Cậu ta là đại diện của Thanh Huyền Tông thì làm gì được chúng ta chứ?”, lúc này một trưởng lão khác bước tới nói.
“Đúng vậy chưởng môn. Một mình cậu ta làm gì nổi chúng ta. Không đưa là được”
“Mấy nghìn đan dược cực phẩm đấy, chúng ta mà đưa thì khác gì bị rút cạn tủy. Sao có thể chứ?”
Những người khác cũng lên tiếng. Nhưng Trương Chính Phong chỉ im lặng: “Vậy sao có thể? A Kỳ đã hứa với người ta thì chúng ta phải làm theo. Huống hồ vừa rồi sự việc trong mê cung mọi người không thấy sao? Người ta đã cố tình tha mạng cho A Kỳ rồi. Vốn có thể giết mà lại đi tha cho thằng bé, hơn nữa còn đưa Thông Quan Châu cho nó. Người ta làm vậy, sao chúng ta có thể trả thù được? Danh tiếng của Tường Vân Phái chẳng phải sẽ bị tiêu hủy sao?”
“Thế nhưng...”, đám người kia còn định nói gì đó thì Trương Kỳ đã lên tiếng: “Thưa bố, thưa các vị trưởng lão, thực ra nhất định phải giao số đan dược đó”.
“Tại sao?”, đám đông đều đổ dồn ánh mắt về phía Trương Kỳ.
“Bởi vì anh Lâm sợ chúng ta sẽ lật mặt nên đã bắt bọn con dùng thuốc rồi. Nếu như không dùng giao đan dược thì con sẽ không lấy được thuốc giả”, Trương Kỳ cười khổ.
“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng.
Dù sao thì đúng là Trương Kỳ cũng có được lợi lạc. Mà không chỉ có Trương Kỳ, ngay cả Sở Thu cũng không có bất kỳ ý kiến gì. Sơn trang Vân Tiếu rõ ràng là hào phóng hơn cả Tường Vân Phái. Sau khi nghe tin trang chủ không nói gì, cứ thế cử người đi lấy đan dược, đồng thời đưa Sở Thu bái kiến Lâm Chính.
Lúc này Lâm Chính đang ở trong Thanh Huyền Tông nghỉ ngơi. Sau khi biết sự việc xảy ra trong mê cung thì Ái Nhiễm và tông chủ tỏ ra vô cùng lo lắng. Người của Tường Vân Phái cũng đồng loạt có mặt.
“Tông chủ, thật vinh dự”, Trương Chính Phong mỉm cười chắp tay.
“Trưởng chưởng môn, vinh hạnh! Sớm nghe danh Trương Chính Phong anh tài từ lâu nay được gặp quả đúng như lời đồn”, tông chủ cũng ngạc nhiên. Vội vàng đáp lễ.
Thanh Huyền Tông sa sút lúc này đến cả Tường Vân Phái còn không bằng. Giờ người đứng đầu của một tông môn có mặt thì đương nhiên là cảm thấy vinh dự rồi.
“Tông chủ quá khen. Lần này tới đây là vì muốn gặp cậu Lâm, không biết có tiện hay không?”, Trương Chính Phong mỉm cười nói.
“Cậu Lâm...cậu xem”, tông chủ không dám quyết, vội vàng nhìn Lâm Chính. Lúc này ông ta trở nên khách khí với Lâm Chính vô cùng.
“Trương chưởng môn tới là bàn về chuyện đan dược đúng không?”, Lâm Chính mở mắt mỉm cười.
“Chào cậu Lâm. Cậu nói đúng, lần này tôi tới đúng là vì chuyện đan dược. Đương nhiên, lần này tôi đưa cả con trai tới để cảm ơn cậu. Nếu không có cậu thì tôi e rằng con trai tôi đã lành ít dữ nhiều và không thể thăng cấp được nhanh như vậy rồi”, Trương Chính Phong mỉm cười.
“Không cần cảm ơn tôi. Tôi và Trương Kỳ cũng coi là giao dịch thôi”.
Lâm Chính lấy ra một bao bột, nói: “Pha nước uống tầm nửa tiếng thì sẽ giải được độc trên người”.
“Nhưng tôi không mang nhiều đan dược cực phẩm như thế bên người. Cậu Lâm cũng biết đấy, từng đó đan dược thì không phải con số nhỏ. Chúng tôi phải về bẩm báo với tông môn đã”.
“Không sao, chúng ta có thể giải độc trước nhưng cần hai người lập một biên bản và mời phía bên chức trách làm chứng. Tôi nghĩ có họ thì mọi người sẽ không nuốt lời đâu”, Lâm Chính nói.
“Haha về điểm này thì cậu Lâm cứ yên tâm. Tường Vân Phái chúng tôi dù không phải là tông phái lớn nhưng về vấn đề tín nhiệm thì hoàn toàn có thể yên tâm. Chúng tôi tuyệt đối không nuốt lời. Còn về biên bản cũng không thanh vấn đề, tôi sẽ đích thân cùng cậu tới lầu các, tìm vài vị đại nhân để họ làm chứng”, Trương Chính Phong cười.
“Được”.
Đối với sự việc này, Lôi Trạch Thiên Các đương nhiên sẽ không ra mặt mà sẽ chỉ người có địa vị thấp hơn xíu làm đại diện. Lâm Chính hứa sẽ bỏ ra 500 viên đan dược cấp phẩm làm phí dùng, điều này khiến đám người đi làm đại diện sướng điên nên vỗ ngực đồng ý ngay: “Nếu có kẻ nào dám nuốt lời thì cứ giao cho chúng tôi. Người của Lôi Trạch chắc chắn sẽ khiến họ đẹp mặt. Vì dù sao điều này cũng liên quan tới danh tiếng của Lôi Trạch mà”.
Người của Lôi Trạch lên tiếng đương nhiên là sự việc sẽ dễ xử lý hơn nhiều. Sau khi đám người Tường Vân Phái đi khỏi thì người của sơn trang Vân Tiếu cũng vội vàng có mặt.
Nhưng điều khiến Lâm Chính ngạc nhiên là so với Tường Vân Phái thì thái độ của sơn trang Vân Tiếu càng cung kính hơn: "Cậu Lâm, biên bản không cần đâu, chúng tôi đã cho người về tông môn lấy đan dược rồi. Sơn trang của chúng tôi ở gần đây, một lúc là sẽ mang đan dược tới ngay", trang chủ Vân Tiếu cười nói.
Lúc này cho dù là trong hay ngoài mê cung cũng đều im lặng như tờ.
Mọi người đều trố mắt nhìn như thể sắp rơi ra khỏi tròng mắt.
Ai mà có thể tưởng tượng được người đến từ bên ngoài thế mà có thể đỡ được Trùng Long Thích.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể”.
“Đó là thần khí của Trùng Long Cốc, sao tên này có thể đỡ được?”
Tứ Long Vệ của Trùng Long Cốc gần như suy sụp, các đệ tử các vẫn còn chưa thoát khỏi cảm xúc chấn động.
Cốc chủ Trùng Long Cốc nhắm mắt lại, hồi lâu vẫn chưa nói gì.
“Không ngờ đường đường là bảo vật trấn cốc của Trùng Long Cốc nhưng chỉ được như thế, đúng là tôi đánh giá quá cao rồi”, người của thế tộc Bá Chủ cúi đầu cười nhạo.
“Cho đến nay Trùng Long Cốc vẫn chưa được thăng cấp lên thế tộc Bá Chủ, nguyên nhân là do Trùng Long Thích này không phải là thần vật thực sự. Người Trùng Long Cốc khoe khoang quá mức, thổi phồng Trùng Long Thích này đến mức lợi hại, bây giờ xem ra đúng thật là cũng chỉ thế thôi”.
“Cũng không mạnh như từng nói”.
“Đúng là khiến người ta thất vọng”.
Không ít người cũng bắt đầu chế giễu cười nhạo.
Họ nghĩ Lâm Chính có thể đỡ được không phải là do Lâm Chính quá mạnh, mà là Trùng Long Thích không mạnh như mọi người nghĩ.
Dù sao hầu hết mọi người đều chỉ nghe đến Trùng Long Thích qua lời đồn đại.
Rốt cuộc vật này lợi hại thế nào, chưa ai từng thấy.
Nhưng họ không biết uy lực của Trùng Long Thích có thể sánh với bom hạt nhân, nếu không phải Lâm Chính tiêu hao tiêu thọ, chống đỡ bằng sức mạnh tinh huyết của bản mệnh, kết hợp với sức mạnh phi thăng thì hoàn toàn không thể đỡ được.
Dĩ nhiên quan trọng nhất là Nhiêu Ưng không phóng ra toàn bộ sức mạnh của Trùng Long Thích.
Dù sao Nhiêu Ưng cũng bị thương, thêm nữa Lâm Chính thi châm bạc phong ấn khí mạch của hắn, hắn cũng chỉ phát động Trùng Long Thích bằng cách tế máu.
Mà cái giá này là chỉ có thể phát huy được một phần mười uy lực của Trùng Long Thích.
Nhưng dù là một phần mười cũng đủ khiến mọi người hãi hùng.
Lâm Chính đã không cảm nhận được hai cánh tay mình nữa.
Lúc này da thịt ở hai cánh tay đều nứt toạc, ngay cả xương cũng gãy, không chỉ thế, lục phủ ngũ tạng, xương cốt, huyết mạch, khí mạch cả người đều bị ảnh hưởng nặng.
Nếu không nhờ cơ thể Lâm Chính cứng cáp, có sức mạnh phi thăng bảo vệ thì cái giá phải trả cho việc cứng rắn chống đỡ là tan xương nát thịt.
Mặc dù Lâm Chính chỉ là Bán Bộ Phi Thăng, vẫn chưa phi thăng thành công hoàn toàn để trở thành Lục Địa Thần Tiên, nhưng phải biết là sức mạnh phi thăng này ngang với tiên lực.
Như thế cũng chỉ có thể đỡ được uy lực một phần mười của Trùng Long Thích.
Vô cùng đáng sợ.
Lâm Chính thở hổn hển, da thịt trên mặt nứt lìa, máu chảy ra khiến anh trông cực kỳ nhếch nhác.
Nhưng cũng may cuối cùng vẫn kiên trì được.
Lâm Chính khó khăn thở hổn hển, tầm mắt nhìn chằm chằm vào đối phương đang nắm chặt Trùng Long Thích trước mặt đó, thấp giọng gầm gữ, đá mạnh vào bụng Nhiêu Ưng.
Nhiêu Ưng vẫn chưa hoàn hồn lại căn bản không kịp phản ứng.
Bốp.
Bụng hắn bị đá mạnh một cái, cả người văng ra xa đập mạnh xuống đất, lăn vài vòng mới dừng lại.
Đám người Trương Kỳ, Sở Thu vội chạy đến đè Nhiêu Ưng xuống.
Thật ra lúc này Nhiêu Ưng đã không còn bao nhiêu sức đánh trả.
Khí mạch bị phong ấn nên Nhiêu Ưng liều mạng tế máu mới khởi động được Trùng Long Thích.
Bây giờ Trùng Long Thích không giết được Lâm Chính, lòng hắn đã như tro nguội, hai mắt không có tiêu cự, cứ thế nằm dưới đất, để mặc đám người Sở Thu làm gì thì làm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều biết Nhiêu Ưng thất bại rồi.
Thua một cách mơ hồ, cực kỳ thê thảm.
Lần này thất bại tức là hắn vô duyên với thiên tài anh kiệt, Lâm Chính sẽ thay thế hắn trở thành thiên tài anh kiệt mới.
Chương 3442: Không ai vượt cấp?
Nhận thức của mọi người như được làm mới lại, cảm thấy bị kích thích.
Cuộc thi vòng thứ nhất xảy ra tình huống khiến mọi người kinh hãi, không biết các cuộc thi phía sau sẽ hấp dẫn thế nào.
“Người này là ai thế?”
Bên Thần Cung thế gia, Thần Cung Thương ngồi trên ghế lạnh nhạt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Thưa cậu chủ, người này tên là Lâm Chính, nghe nói là đến từ ngoại vực, lần này đại diện cho Thanh Huyền Tông đến tham gia cuộc thi”, người bên cạnh lập tức chắp tay lại nói.
“Người ngoại vực?”, Thần Cung Thương hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Chỉ là một con chuột ngoại vực, có thể có y thuật này sao? Người này chắc chắn không phải người ngoại vực, có lẽ là người vực Diệt Vong bị lưu đày đến ngoại vực”.
Người đó không nói gì.
Một người phụ nữ tóc dài trắng như tuyết, mặc áo tím mỉm cười: “Thương anh kiệt, anh đừng xem thường người ngoại vực, mặc dù điều kiện ở ngoại vực không bằng vực Diệt Vong chúng ta nhưng có rất nhiều cao nhân, tên Lâm Chính này có chút thực lực, phải cẩn thận hơn”.
“Huyền Tâm anh kiệt, cô quá mức thận trọng, nếu không phải vì tính cách này của cô thì sao có thể chỉ đứng thứ năm trong hàng thiên tài anh kiệt? Trận chiến lúc đầu vốn dĩ là cô thắng, nhưng vì thận trọng và do dự của cô mà dẫn đến đánh mất thời cơ tốt. Cô vẫn chưa rút kinh nghiệm được sao?”, Thần Cung Thương mặc không cảm xúc nói.
Vẻ mặt Nguyên Huyền Tâm trở nên nghiêm trọng, nhưng nhanh chóng nở nụ cười: “Đứng thứ năm hay thứ tư thì có làm sao? Chỉ là hư danh thôi”.
Thần Cung Thương khẽ lắc đầu không nói gì thêm.
Mọi người ở đây mỗi người một sắc mặt, lòng cảm thấy phức tạp.
Bên Thanh Huyền Tông lại là một trận reo hò hoan hô.
“Chặn được rồi! Chặn được rồi!”
“Trời ạ, Lâm Chính đại nhân mạnh quá”.
“Đó là thần khí của Trùng Long Cốc đấy, thế mà anh ta có thể dùng tay không đỡ được! Tốt quá”.
Mấy người Nam Phong vui mừng ôm lấy nhau, khóc vì sung sướng.
Ái Nhiễm cũng thở phào, đến khi phản ứng lại mới nhận ra sau lưng mình ướt đẫm vì căng thẳng.
“Bố, bố nói xem, chú hai có nên đưa Tiêu Dao Thần Tán cho anh Lâm không?”
Bên Tề Phượng Sơn, Tề Thủy Tâm nghiêng đầu mỉm cười nói.
Lúc nãy sắc mặt cô ta trắng bệch, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô ta lại xuất hiện tia hy vọng.
“Nên đưa! Nên đưa”.
Tề Trọng Khôn cũng mừng rỡ, liên tục gật đầu: “Bố nên đền tội với cậu Lâm vì sự thất lễ trước đó của mình”.
“Đó là đương nhiên. Nhiêu Ưng thua, Tề Dương cũng sẽ sống sót. Chỉ tiếc bây giờ chỉ còn năm phút nữa là cuộc thi mê cung kết thúc, trong năm phút này rất khó tìm được đường ra, vòng thứ nhất cuộc thi mê cung này e là không ai đủ điều kiện vượt cấp”, Tề Thủy Tâm thở dài.
Cô ta vừa dứt lời, người xung quanh đều thở dài, lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc.
Bên ngoài mê cung là một trận nhốn nháo.
Nhưng người trong mê cung lại không nghe thấy.
“Anh Lâm, anh vẫn ổn chứ?”
Sở Thu dẫn mấy người Trương Kỳ nhanh chân bước đến, vội vàng hỏi.
Có vài người thấy Lâm Chính thê thảm như vậy cũng sinh lòng tham, nhưng nghĩ Lâm Chính có thể tay không đỡ được Trùng Long Thích bèn đánh bay suy nghĩ này.
Người này quả thật là yêu nghiệt.
“Tôi vẫn ổn”.
Lâm Chính yếu ớt nói, sau đó nhanh chóng lấy một viên đan dược trong người ra cho vào miệng.
Quan hệ của anh và đám người này rất vi diệu, nếu để lộ vẻ mệt mỏi, rất có thể sẽ gây ra họa sát thân.
“Vậy thì tốt”.
Mọi người thở phào.
“Anh Lâm, xem ra vòng thứ nhất, không ai trong chúng ta đủ điều kiện vượt cấp”.
Sở Thu nhìn đồng hồ, khàn giọng nói.
Nghe thế mọi người đều sửng sốt, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ mất mát.
Chương 3443: Đấu giá
Chỉ còn lại bốn phút.
Chút thời gian này muốn tìm được lối ra rời khỏi mê cung, hoàn thành kiểm tra đúng là khó như lên trời.
“Hóa ra trên người Nhiêu Ưng không chỉ có một Thông Quan Châu, những viên Thông Quan Châu còn lại đều ở trên người hắn. Có lẽ hắn muốn giết tất cả mọi người để cướp hết Thông Quan Châu, mà ánh sáng của Thông Quan Châu có thể chồng lên nhau, cho nên chúng ta lầm tưởng hắn chỉ có một viên Thông Quan Châu”.
“Nhưng bây giờ có nhiều Thông Quan Châu như thế thì thế nào? Không đủ thời gian, chẳng khác nào là phế phẩm”.
“Ba mươi người đi vào có bao nhiêu người bỏ mạng vì nó, cuối cùng chỉ là một giấc mộng”.
Mọi người cảm khái, ai cũng than ngắn thở dài như thể bừng tỉnh.
“Ai nói với mọi người là không đủ thời gian vậy?”
Lâm Chính bước đến lấy hết Thông Quan Châu trên người Nhiêu Ưng, lạnh nhạt nói.
Mọi người đều nhíu mày nhìn sang Lâm Chính.
“Anh Lâm, chỉ còn mấy phút, chúng ta có thể chạy thoát khỏi lối ra thế nào?”
“Ở đây có nhiều người như vậy, sao không thể tìm được lối ra trong thời gian ngắn chứ? Huống gì hiện giờ mê cung đã bị phá, cho dù mỗi phút nó có thể thay đổi địa hình nhưng cũng vô dụng, vì phần lớn các bức tường đều bị phá hủy, ít nhất địa hình của nửa mê cung có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chúng ta chỉ cần chia ra mỗi người đi một con đường, trong vòng một phút là có thể tìm được lối ra, sau đó rời khỏi đây”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Đúng thế, chúng ta có thể chia nhau mỗi người một ngã hành động”.
“Như thế quá tốt! Quá tốt”.
“Sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ?”
Mọi người vui mừng reo hò.
Sau đó ánh mắt mọi người đều tập trung vào Thông Quan Châu trong tay Lâm Chính.
“Quy tắc cũ”.
Lâm Chính khẽ cười: “Bốn viên Thông Quan Châu, người nào ra giá cao thì được, giá khởi đầu hai ngàn viên đan dược cực phẩm”.
“Tôi ba ngàn viên”.
“Tôi bốn ngàn viên”.
“Tôi năm ngàn”.
Mọi người vội vàng đấu giá.
Thời gian gấp gáp, Lâm Chính cũng sẽ không lãng phí thời gian, sau khi viên Thông Quan Châu lên đến chín ngàn viên, anh bèn hô dừng lại rồi giao Thông Quan Châu ra.
Ba viên khác cũng lập tức được đấu giá xong, lấy mốc chín ngàn bắt đầu hô giá.
Trương Kỳ và Tề Dương cũng đều hô giá lên cao dần, những người khác đến từ các gia tộc nhỏ, không có bản lĩnh này.
Thế nhưng lúc đấu giá một viên cuối cùng…
“Viên Thông Quan Châu này, tôi ra giá mười ngàn viên đan dược”.
Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều sửng sốt, đều quay đầu lại nhìn theo hướng phát ra tiếng.
Người nói không ai khác chính là Nhiêu Ưng vẫn còn nằm dưới đất.
“Sao nào? Anh cũng có tư cách đấu giá à?”
“Anh vẫn còn muốn tiếp tục cuộc thi sao? Nực cười, gặp phải anh Lâm, anh vẫn thất bại thôi”.
“Tôi thấy anh vẫn nên ngoan ngoan quay về Trùng Long Cốc trị thương đi”.
Người bên cạnh đều cười nhạo.
Thế nhưng Lâm Chính lại mỉm cười nói: “Cuộc đấu giá của tôi chưa từng phân biệt ai với ai, người nào cũng có thể tham gia. Mười ngàn viên của hắn cũng được”.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt những người còn lại trở nên khó coi.
Trùng Long Cốc có tiền nhưng chưa chắc họ có tiền.
Họ không có mười ngàn viên đan dược cực phẩm này.
Thế là mọi người chỉ đành bỏ cuộc.
Cuối cùng năm viên Thông Quan Châu, Sở Thu lấy được một viên, Trương Kỳ một viên, Tề Dương một viên và Nhiêu Ưng đưa ra giá cao lấy được một viên, Lâm Chính để lại cho mình một viên.
“Cũng sắp hết giờ rồi, mọi người nhanh chóng đi tìm lối ra đi”, Lâm Chính nói.
“Được!”
Mấy người Sở Thu gật đầu.
Nhưng những người không có được Thông Quan Châu đó lại tỏ ra không quan tâm lắm.
“Mọi người cũng phải đi, đừng quên mạng của các người vẫn nằm trong tay tôi”, Lâm Chính nói.
Sắc mặt mọi người rất khó coi, mặc dù rất tức giận nhưng cũng không còn cách nào khác.
Quả nhiên sau một hồi cố gắng, chưa đến hai phút đã tìm được lối ra.
Sau khi ai đó hô lên “tìm được lối ra” rồi, mọi người đều điên cuồng chạy về phía đó.
Chương 3444: Chỉ một chút đồ?
Mọi người ở ngoài đều kinh ngạc.
Họ hoàn toàn không hiểu tại sao đám người còn lại này lại ngừng đánh giết, ngược lại cực kỳ ăn ý tìm lối ra.
“Có nhiều người như vậy phân công rõ ràng, mỗi người tìm một đường, cứ thế tìm được lối ra trong vòng vài phút cũng không khó”, Thần Cung Thương bên Thần Cung thế gia nhìn chằm chằm mê cung, lạnh nhạt nói.
“Tìm lối ra bằng cách nào đúng là không khó gì, nhưng khó là họ sao mà lại đồng lòng như vậy? Là ai khiến họ đồng lòng?”, Nguyên Huyền Tâm bên cạnh mỉm cười nói.
Thần Cung Thương không ừ hử gì, nhìn chằm chằm một bóng người đã bước vào lối ra.
“Vòng thứ nhất cuộc thi mê cung chính thức kết thúc, tuyển thủ đầu tiên ra khỏi mê cung là Lâm Chính – đại diện của Thanh Huyền Tông”.
“Tuyển thủ thứ hai ra khỏi mê cung là Sở Thu – đại diện Vân Tiếu sơn trang”.
“Tuyển thủ thứ ba ra khỏi mê cung là Trương Kỳ - đại diện Tường Vân Phái”.
“Tuyển thủ thứ tư ra khỏi mê cung là Tề Dương – đại diện Tề Phượng Sơn”.
“Tuyển thủ thứ năm ra khỏi mê cung là Nhiêu Ưng – đại diện của Trùng Long Cốc”.
“Xin chúc mừng năm đại diện trên đã thành công tiến vào vòng thứ hai của cuộc thi. Mời các vị tuyển thủ nghỉ ngơi trong chốc lát, mê cung cuộc thi sẽ tiến hành đóng lại trong thời gian ngắn, chúng tôi sẽ sửa chữa những phần bị hư hỏng của mê cung. Khi sửa chữa xong, vòng thứ hai sẽ mở ra cho nhóm tuyển thủ thứ hai”.
Ông lão đứng trên lâu các cao giọng nói.
Sau đó danh sách những người đủ điều kiện vào vòng tiếp theo được đính trên tấm bảng cực lớn bên cạnh.
Tên Lâm Chính đứng ở vị trí đầu tiên rất bắt mắt.
“Anh Lâm, anh lợi hại quá”.
“Vạn tuế!”
Người Thanh Huyền Tông cực kỳ vui mừng, đều lao đến chỗ lối ra, mọi người đều vây quanh Lâm Chính reo hò hoan hô.
“A Kỳ! Khá đấy! Không ngờ con lại có thể đứng vững vượt qua vòng thứ nhất, giữ thể diện cho tông môn lắm đấy”.
Người Tường Vân Phái nhanh chân bước đến, chưởng môn Tường Vân Phái – Trương Chính Phong kích động nói.
Trương Kỳ là con trai của Trương Chính Phong.
Thật ra Tường Vân Phái chỉ là một tông môn nhỏ, tham gia cuộc thi chẳng qua là để cho con trai của họ đến trải nghiệm, người Tường Vân Phái không ngờ Trương Kỳ có thể tiến vào vòng thứ hai, dù sao cuộc thi này cũng toàn là người tài giấu tài, thiên tài vô số kể. Xét về thực lực thì Trương Kỳ cũng không tính là mạnh, muốn vượt qua ba mươi thiên tài quả thật khó như lên trời.
Nhưng ai mà ngờ được Trương Kỳ lại có thể làm được, hơn nữa vẫn bình an vô sự.
Đây đúng là kỳ tích.
Dự tính của Trương Chính Phong là Trương Kỳ đi vào trong, không cần phải lấy được Thông Quan Châu, chỉ cần có thể bình an quay về là may mắn lắm rồi.
Ông ta chỉ có một đứa con trai này, dĩ nhiên là quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, thế gian này tàn khốc, ông ta không muốn con trai mình trở thành đóa hoa trong nhà kính nên mới để hắn đến đây trải nghiệm một chút.
Không ngờ con trai lại đem đến bất ngờ lớn cho mình.
“Đại sư huynh tiến vào vòng thứ hai, có hi vọng rất lớn là có thể lọt vào top một trăm của cuộc thi. Chưởng môn, đây là chuyện vui nhất kể từ khi Tường Vân Phái thành lập”, trưởng lão Tường Vân Phái vui mừng nói.
“Nói đúng lắm! Chưởng môn, chúng ta phải chúc mừng mới được”.
“Nhất định phải ăn mừng”.
Mọi người bật cười nói, ai nấy cũng thể hiện rõ sự vui mừng trên mặt.
Nhưng Trương Kỳ lại cười khổ nói: “Bố, trước tiên bố đừng vui mừng quá sớm, con có thể vượt qua vòng thứ nhất đã bỏ ra một cái giá khá lớn, nếu không con trai bố đã không còn mạng từ lâu rồi”.
“Trả giá? Trả giá gì?”, Trương Chính Phong sửng sốt, vội hỏi.
“Sở dĩ lần này con có thể vượt qua được đều nhờ vào anh Lâm – đại diện của Thanh Huyền Tông”.
“Ồ? Là cậu ta sao? Mọi người đứng trên kia đều thấy con đi chung với cậu ta, lẽ nào là cậu ta giúp con à?”
“Cũng có thể nói là thế, thật ra Thông Quan Châu của con là mua từ trong tay anh Lâm”, Trương Kỳ cười khổ nói.
“Mua?”
“Vâng, phải trả vài viên đan dược cực phẩm”.
"Ồ, chỉ là mấy viên đan dược thôi sao? Không sao, mặc dù Tường Vân Phái chúng ta không phải là tông môn lớn gì, nhưng chúng ta có không ít đan dược. Chúng ta có thể trả được, so với việc có thể vào vòng trong thì thứ này tính là gì chứ?”, Trương Chính Phong vỗ ngực, tự tin nói.
Thế nhưng sắc mặt Trương Kỳ lại hơi kỳ lạ, do dự một lúc mới thấp giọng nói: “Bố, không phải chỉ là chút đồ thôi đâu…”
Nụ cười Trương Chính Phong cứng đờ, ngạc nhiên nhìn hắn: “Con phải trả bao nhiêu đan dược cho cậu ta?”
“Tất cả là… tám ngàn viên…”
“Bao nhiêu?”, Trương Chính Phong như ngừng thở, bước lên túm lấy cổ áo Trương Kỳ hỏi.
“Tám… tám ngàn viên…”
“Đan dược cực phẩm?”
“Vâng…”, Trương Kỳ khó khăn gật đầu.
Cả người Trương Chính Phong mềm nhũn, hai mắt tối sầm, choáng váng đến mức ngất lịm.
“Bố!”
“Chưởng môn!”
Chương 3445: Tính nợ
Người của Tường Vân Phái một lúc sau mới giúp Trương Chính Phong tỉnh lại được.
“Chưởng môn không sao chứ?”, đám đông vây quanh ông ta vừa châm cứu vừa xoa bóp.
Trương Chính Phong từ từ mở mắt. Trương Kỳ đã quỳ xuống trước mặt ông ta.
“Bố, con xin lỗi...”, Trương Kỳ khổ sở nói.
Trương Chính Phong nhìn Trương Kỳ. Ông ta định nói gì đó xong lại thôi: “Thôi bỏ đi, cũng chẳng có gì. Tốn thì tốn thôi. Con có thể thăng cấp, bố rất mừng. Vậy thì hãy nắm lấy cơ hội hiếm có này đi”.
“Bố yên tâm, con nhất định sẽ nổ lực giành vị trí cao cho lần này”.
“Được được”, Trương Chính Phong gật đầu, cố nặn ra một nụ cười.
Mặc dù khó khăn nhưng dù sao con trai mình cũng đã vào được vòng hai rồi. Nếu có thể xếp trong top 100 thì cũng coi như khá ổn. Nếu xếp trong top 50 thì thì bỏ ra số đan dược đó cũng là đáng mà.
Chỉ đáng tiếc có thể vào được top 50 có kẻ nào không phải yêu nghiệt đâu Với trình độ của con trai mình thì thật sự chưa là gì.
“Chưởng môn, dù sao thì A Kỳ cũng thăng cấp rồi, đan dược có đưa hay không vẫn do chúng ta quyết. Tôi thấy, những thứ này chúng ta không nên đưa. Cậu ta là đại diện của Thanh Huyền Tông thì làm gì được chúng ta chứ?”, lúc này một trưởng lão khác bước tới nói.
“Đúng vậy chưởng môn. Một mình cậu ta làm gì nổi chúng ta. Không đưa là được”
“Mấy nghìn đan dược cực phẩm đấy, chúng ta mà đưa thì khác gì bị rút cạn tủy. Sao có thể chứ?”
Những người khác cũng lên tiếng. Nhưng Trương Chính Phong chỉ im lặng: “Vậy sao có thể? A Kỳ đã hứa với người ta thì chúng ta phải làm theo. Huống hồ vừa rồi sự việc trong mê cung mọi người không thấy sao? Người ta đã cố tình tha mạng cho A Kỳ rồi. Vốn có thể giết mà lại đi tha cho thằng bé, hơn nữa còn đưa Thông Quan Châu cho nó. Người ta làm vậy, sao chúng ta có thể trả thù được? Danh tiếng của Tường Vân Phái chẳng phải sẽ bị tiêu hủy sao?”
“Thế nhưng...”, đám người kia còn định nói gì đó thì Trương Kỳ đã lên tiếng: “Thưa bố, thưa các vị trưởng lão, thực ra nhất định phải giao số đan dược đó”.
“Tại sao?”, đám đông đều đổ dồn ánh mắt về phía Trương Kỳ.
“Bởi vì anh Lâm sợ chúng ta sẽ lật mặt nên đã bắt bọn con dùng thuốc rồi. Nếu như không dùng giao đan dược thì con sẽ không lấy được thuốc giả”, Trương Kỳ cười khổ.
“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng.
Dù sao thì đúng là Trương Kỳ cũng có được lợi lạc. Mà không chỉ có Trương Kỳ, ngay cả Sở Thu cũng không có bất kỳ ý kiến gì. Sơn trang Vân Tiếu rõ ràng là hào phóng hơn cả Tường Vân Phái. Sau khi nghe tin trang chủ không nói gì, cứ thế cử người đi lấy đan dược, đồng thời đưa Sở Thu bái kiến Lâm Chính.
Lúc này Lâm Chính đang ở trong Thanh Huyền Tông nghỉ ngơi. Sau khi biết sự việc xảy ra trong mê cung thì Ái Nhiễm và tông chủ tỏ ra vô cùng lo lắng. Người của Tường Vân Phái cũng đồng loạt có mặt.
“Tông chủ, thật vinh dự”, Trương Chính Phong mỉm cười chắp tay.
“Trưởng chưởng môn, vinh hạnh! Sớm nghe danh Trương Chính Phong anh tài từ lâu nay được gặp quả đúng như lời đồn”, tông chủ cũng ngạc nhiên. Vội vàng đáp lễ.
Thanh Huyền Tông sa sút lúc này đến cả Tường Vân Phái còn không bằng. Giờ người đứng đầu của một tông môn có mặt thì đương nhiên là cảm thấy vinh dự rồi.
“Tông chủ quá khen. Lần này tới đây là vì muốn gặp cậu Lâm, không biết có tiện hay không?”, Trương Chính Phong mỉm cười nói.
“Cậu Lâm...cậu xem”, tông chủ không dám quyết, vội vàng nhìn Lâm Chính. Lúc này ông ta trở nên khách khí với Lâm Chính vô cùng.
“Trương chưởng môn tới là bàn về chuyện đan dược đúng không?”, Lâm Chính mở mắt mỉm cười.
“Chào cậu Lâm. Cậu nói đúng, lần này tôi tới đúng là vì chuyện đan dược. Đương nhiên, lần này tôi đưa cả con trai tới để cảm ơn cậu. Nếu không có cậu thì tôi e rằng con trai tôi đã lành ít dữ nhiều và không thể thăng cấp được nhanh như vậy rồi”, Trương Chính Phong mỉm cười.
“Không cần cảm ơn tôi. Tôi và Trương Kỳ cũng coi là giao dịch thôi”.
Lâm Chính lấy ra một bao bột, nói: “Pha nước uống tầm nửa tiếng thì sẽ giải được độc trên người”.
“Nhưng tôi không mang nhiều đan dược cực phẩm như thế bên người. Cậu Lâm cũng biết đấy, từng đó đan dược thì không phải con số nhỏ. Chúng tôi phải về bẩm báo với tông môn đã”.
“Không sao, chúng ta có thể giải độc trước nhưng cần hai người lập một biên bản và mời phía bên chức trách làm chứng. Tôi nghĩ có họ thì mọi người sẽ không nuốt lời đâu”, Lâm Chính nói.
“Haha về điểm này thì cậu Lâm cứ yên tâm. Tường Vân Phái chúng tôi dù không phải là tông phái lớn nhưng về vấn đề tín nhiệm thì hoàn toàn có thể yên tâm. Chúng tôi tuyệt đối không nuốt lời. Còn về biên bản cũng không thanh vấn đề, tôi sẽ đích thân cùng cậu tới lầu các, tìm vài vị đại nhân để họ làm chứng”, Trương Chính Phong cười.
“Được”.
Đối với sự việc này, Lôi Trạch Thiên Các đương nhiên sẽ không ra mặt mà sẽ chỉ người có địa vị thấp hơn xíu làm đại diện. Lâm Chính hứa sẽ bỏ ra 500 viên đan dược cấp phẩm làm phí dùng, điều này khiến đám người đi làm đại diện sướng điên nên vỗ ngực đồng ý ngay: “Nếu có kẻ nào dám nuốt lời thì cứ giao cho chúng tôi. Người của Lôi Trạch chắc chắn sẽ khiến họ đẹp mặt. Vì dù sao điều này cũng liên quan tới danh tiếng của Lôi Trạch mà”.
Người của Lôi Trạch lên tiếng đương nhiên là sự việc sẽ dễ xử lý hơn nhiều. Sau khi đám người Tường Vân Phái đi khỏi thì người của sơn trang Vân Tiếu cũng vội vàng có mặt.
Nhưng điều khiến Lâm Chính ngạc nhiên là so với Tường Vân Phái thì thái độ của sơn trang Vân Tiếu càng cung kính hơn: "Cậu Lâm, biên bản không cần đâu, chúng tôi đã cho người về tông môn lấy đan dược rồi. Sơn trang của chúng tôi ở gần đây, một lúc là sẽ mang đan dược tới ngay", trang chủ Vân Tiếu cười nói.