-
Chương 3431-3435
Chương 3431: Con đường phát tài
Lâm Chính không trả lời, chỉ đặt Thông Quan Châu xuống đất. Cô gái nín thở, không nhịn thêm được nữa bèn vung cây kiếm trong tay về phía Lâm Chính.
Kiếm khí chứa độc phóng ra với ý đồ ép Lâm Chính phải lùi xuống. Những người khác cũng đã đưa tay lên để chộp lấy Thông Quan Châu.
Khi cô ta sắp chạm vào được Thông Quan Châu thì một bàn tay đột nhiên chộp lấy cổ tay cô ta và phát lực.
“Á!”, tay cô gái đau tới mức phải thả kiếm ra. Cô ta còn chưa hoàn hồn thì đã thấy bàn tay kia ném cánh tay của cô ta vào bức tường.
Bùm! Cả người cô ta cũng đập mạnh theo. Cô ta cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô ta còn chưa kịp tỉnh thì Lâm Chính đã bước tới, cầm cây kiếm dí vào yết hầu của cô ta. Cô gái nín thở, bất động.
“Đại nhân tôi phục rồi. Đừng giết tôi, đừng giết tôi”, cô gái vội kêu lên.
“Vậy thì, cô muốn ra giá bao nhiêu để đổi lấy mạng của cô?”, Lâm Chính hỏi.
Cô gái run rẩy, nhìn Trương Kỳ và Sở Thu rồi lập tức hiểu ra: “Đại nhân, bọn họ bỏ ra bao nhiêu?”
“Một người 1000 đan dược cấp phẩm, một người 2000”
“Vậy tôi 1500”
“Cô cũng biết trả giá cơ à, thôi được. Thống nhất 1500, dù sao thì Sở Thu cũng là hảo anh kiệt, gia ra đương nhiên cao hơn mọi người một chút”.
Nói xong Lâm Chính đưa cho cô ta một loại độc dược.
Cô gái đau khổ nhận lấy. Những người khác cũng được chứng kiến sự lợi hại của Lâm Chính nên đều tỏ ra do dự, không dám lao lên.
Thế nhưng Lâm Chính dường như đã mất kiên nhẫn, đành lao lên ngay lập tức. Một lúc sau đám người kia đã bị khuất phục.
Sở Thu lẳng lặng đứng bên cạnh quan sát. Một lúc sau hắn trầm giọng: “Tôi nhớ anh là người của nhà họ Trương đúng không?”
“Sở Thu đại nhân vẫn còn nhớ tới tiểu nhân?”, Người kia khá bất ngờ, nhìn Trương Kỳ.
Sở Thu gật đầu, trầm giọng: “Người này là ai?”
“Tôi cũng không biết rõ lắm, hình như là người của Thanh Huyền Tông”.
“Thanh Huyền Tông? Tôi nhớ là Thanh Huyền Tông đã sa sút lắm rồi cơ mà. Từ khi nào mà lại xuất hiện một người lợi hại như vậy chứ?”
“Sở Thu đại Nhân, nếu đại nhân không bị thương thì có phải là có thể đối phó được với người này không?”, Trương Kỳ thận trọng hỏi.
Sở Thu trầm giọng. Một lúc sau hắn lắc đầu: “Nếu tôi đoán không nhầm thì thực lực của người này rất mạnh”.
“Cái gì?”, Trương Kỳ hét lớn.
Chưa tới 10 phút mà Lâm Chính đã khống chết hết bọn họ.
Tất cả đều phải thần phục, ngoan ngoãn dùng thuốc của anh, đồng thời đồng ý giao nộp đan dược để đổi lại mạng sống.
Bọn họ cũng hết cách rồi.
“Thời gian không còn nữa rồi, Thông Quan Châu có thể đưa cho tôi được chưa, nếu không sẽ không đủ thời gian tìm lối ra đâu”, Sở Thu lấy đồng hồ ra
“Không vội”, Lâm Chính liếc nhìn
Tầm sau người nằm dưới đất đang bị thần phục. Cộng tất cả lại thì ở đây là tầm 9 người, chiếm một nửa số tuyển thủ rồi.
15 người còn lại chắc chắn cũng ở gần đây thôi. Nếu như trong 15 người này mà xuất hiện sát tinh thì chắc cũng chẳng còn mấy người.
Như vậy lại càng dễ đối phó.
Còn về Thông Quan Châu, Lâm Chính suy nghĩ rồi nghĩ ra một cách.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên. “Hóa ra là ở đây à?”
Lâm Chính giật mình quay lại nhìn thì thấy Nhiêu Ưng của Trùng Long Cốc. Hắn đang giữ một người.
Người đó chính là Tề Dương. Lúc này Tề Dương máu me be bét, không biết là còn sống hay đã chết.
“Nhiêu anh kiệt?”
Những người khác thấy vậy thì khẽ tái mặt. Nhiêu Ưng với sát ý hừng hực, vứt Tề Dương xuống đất: “Tôi vốn định giết người này rồi nhưng hắn nói tôi không phải là đối thủ của cậu nên tôi đành giữ lại mạng nó để nó cùng với người đời xem xem Trùng Long Cốc sẽ sử lý cậu như thế nào”
Nói xong, hắn bước bề phía Lâm Chính. Đám đông nín thở.
Lâm Chính đanh mắt. Bởi vì họ thấy rõ ràng ở vùng ngực của hắn phát ra ánh sáng. Rõ ràng hắn có một viên Thông Quan Châu.
“Nhiêu Ưng, Trùng Long Cốc chịu chi cho anh bao nhiêu tiền nào?,”, Lâm Chính vô cùng kích động.
Nhiêu Ưng giật mình: “Cậu nói cái gì?”
Chương 3432: Không chịu nổi một đòn
Nghe Lâm Chính nói vậy, đừng nói Nhiêu Ưng hết sức kinh ngạc, ngay cả Sở Thu và đám người Trương Kỳ ở phía sau đều trợn mắt há hốc miệng, không thể tin được.
"Lâm Chính đại nhân đang muốn làm gì đây?"
"Chẳng lẽ… muốn bắt Nhiêu Ưng, sau đó bảo người của Trùng Long Cốc lấy đan dược chuộc người?", khuôn mặt Sở Thu đờ đẫn, ngơ ngác hỏi.
"Anh ta điên rồi sao? Đây là một trong bảy thiên tài đó”.
Trường Kỳ há to miệng, gần như không thể tin được.
Ý tưởng của Lâm Chính thật điên rồ.
Hơn nữa, anh cần nhiều đan dược như vậy làm gì?
Một mình anh có thể ăn hết sao?
Trong cơ thể có nhiều đan dược cực phẩm như vậy, chưa bàn tới là có ăn được hay không, cho dù ăn được, cũng không ai nói được nhiều đan dược dung hợp có dẫn đến biến chất thuốc, sinh ra kịch độc hay không.
Huống chi, một mình anh có hơn mười nghìn viên đan dược cực phẩm, thoạt nhìn đây chẳng khác gì kho bạc di động, ai nhìn mà không ham? Nhất định sẽ sinh ra lòng tham muốn cướp bóc.
Đến lúc đó, nếu có người giở trò với anh, tự anh có thể chống đỡ được sao?
Đồ điên!
Người này hoàn toàn điên rồi.
Mọi người kinh hãi.
"Nhiêu Ưng! Đám người ở Trùng Long Cốc bồi dưỡng anh, chắc chắn tiêu tốn không ít tiền bạc và tài nguyên vì anh. Vậy chắc hẳn giá trị của anh đáng giá ít nhất năm ngàn viên đan dược cực phẩm nhỉ?", Lâm Chính nhìn chằm chằm Nhiêu Ưng, mỉm cười hỏi.
"Hừ, cậu khinh thường người khác thật đấy! Những năm gần đây, số đan dược tiêu hao trên người tôi không chỉ có năm ngàn đâu, chí ít cũng phải tám ngàn, cậu xem thiên tài anh kiệt như tôi là người nào hả? Chỉ một ít thuốc có thể so sánh với tôi hả? Đừng ngạo mạn không coi ai ra gì”.
Nhiêu Ưng lạnh lùng quát rồi giẫm chân bước đến chỗ Lâm Chính.
Ý thù địch nhanh chóng quét đến.
Đương nhiên hắn không muốn nghe Lâm Chính nói nhảm nên muốn ra tay khống chế người này trước.
Mà dường như Lâm Chính không chú ý đến hành động của Nhiêu Ưng, anh vẫn còn đứng yên suy nghĩ.
"Tám ngàn viên đan dược cực phẩm ư? Nếu vậy, tôi ra giá mười ngàn thì liệu Trùng Long Cốc có đồng ý hay không? Nếu không thì nên làm gì? Suy nghĩ kỹ lại, vẫn nên ra cao hơn, chờ bọn họ trả giá…"
Lâm Chính lại tính toán.
Nhiêu Ưng thấy vậy giận tím mặt.
"Đồ khốn nạn! Cậu dám phớt lờ thiên tài anh kiệt như tôi sao?”
Sau khi gào lên một tiếng, Nhiêu Ưng lập tức vung cánh tay về phía Lâm Chính.
Vèo!
Trong nháy mắt, một loạt châm bạc phi đến, bay thẳng đến chỗ hiểm trên người Lâm Chính.
Châm bạc biến thành hình dáng diều hâu, nhìn giống như vật sống, khí thế hung mãnh cùng sức mạnh phi thường.
Lúc xuất hiện chiêu này, Trương Kỳ thét lên chói tai rồi lùi về phía sau.
Sở Thu nghiêm mặt lại.
Thiên tài quả nhiên là thiên tài, cho dù bị kéo vào hàng dự bị, người thường cũng không thể so sánh được.
Cả Sở Thu và Trương Kỳ cũng không thể đỡ được chiêu thức này.
Tốc độ diều hâu cực kỳ nhanh, mở rộng hai cánh nhào về phía Lâm Chính.
Đến lúc Lâm Chính kịp phản ứng thì diều hâu do châm bạc biến thành đã đến gần trong gang tấc.
Lâm Chính nhíu mày, không tránh đi.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!...
Tất cả châm bạc đều đâm vào người anh.
Lâm Chính lập tức lui về sau vài bước, lúc cúi đầu xuống mới thấy trên ngực bất ngờ xuất hiện một hoa văn châm bạc trải rộng.
"Kết thúc rồi à?”
Nhiêu Ưng thấy thế, trên mặt toát ra vẻ khinh thường và cười khinh bỉ.
Hắn hung hăng đạp Tề Dương một cước, híp mắt nói: "Đồ chó! Không phải anh nói người này có thể đánh bại tôi sao? Bây giờ trong người anh ta toàn châm bạc diều hâu của tôi, hơi thở sẽ cạn kiệt trong vòng mười nhịp hô hấp, lục phủ ngũ tạng cũng tan nát, hắn ta sắp chết rồi! Anh như thế này thì lấy gì để đánh bại tôi?”
Tề Dương nghe thấy vậy, sắc mặt sợ hãi đến tái nhợt, đần độn nhìn Lâm Chính, đầu óc trống rỗng.
Hắn từng thấy Lâm Chính ra tay, ít nhất hắn không phải đối thủ của Lâm Chính. Mặc dù hắn cảm thấy chắc chắn Lâm Chính không phải là đối thủ của Nhiêu Ưng nhưng ít nhiều cũng có thể tránh được mấy chiêu.
Ý đồ của hắn là hy vọng Lâm Chính có thể giữ chân Nhiêu Ưng, để hắn thừa cơ chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng Tề Dương cũng không ngờ được rằng, Lâm Chính lại không thể chịu nổi một đòn.
Chương 3433: Thiên tài tuyệt thế?
Đồ phế vật!
Tề Dương giận dữ mắng, sau đó hai mắt nhắm hắn nhắm chặt và liên tục dập đầu trên đất.
Hắn biết mình không còn đường sống nữa.
Với tính tình của Nhiêu Ưng, tất nhiên sẽ truy cùng giết tận, không để ai sống sót.
Chuyện đã tới nước này, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nhổ cây châm bạc trên ngực xuống.
Nhiêu Ưng đang chuẩn bị xử lý Tề Dương nhìn thấy vậy không khỏi giật mình.
Hắn trừng to đôi mắt nhìn Lâm Chính.
Sau đó thấy Lâm Chính duỗi tay ra rút cây châm bạc thứ hai xuống.
Sau đó là cây thứ ba, thứ tư, thứ năm…
Chỉ một lát sau, toàn bộ hơn hai mươi châm bạc đâm vào ngực Lâm Chính đều bị rút ra.
Nhiêu Ưng đột nhiên thở gấp.
Tề Dương gian nan ngước nhìn lên, thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy giật mình.
"Châm bạc Nhiêu anh kiệt nhổ ra dễ dàng như vậy sao?”, Trương Kỳ ngơ ngác nhìn sang, không thể tin nổi.
"Không, số châm bạc đó không dễ rút ra như vậy được!” Sở Thu ở bên cạnh thấp giọng nói.
"Chuyện này là sao?”
"Tôi không biết, bình thường muốn giải trừ châm bạc của người khác chỉ có hai khả năng. Một là tránh từ trước, ngăn châm bạc không sâu ba phần vào người, tiếp xúc với gân mạch. Nếu không, một khi cưỡng chế rút ra sẽ ảnh hưởng đến gân mạch khiến bản thân bị thương nặng. Tôi thấy châm bạc của Nhiêu Ưng đã đâm ba phần vào người Lâm Chính, nhất định đã chạm đến mạch rồi nên điều này không hợp lý”.
"Vậy khả năng còn lại là gì?”
"Một khả năng khác… là Lâm Chính đại nhân hiểu được bộ châm bạc này. Biết cách rút như thế nào”, Sở Thu ngừng lại.
"Hoàn toàn không có khả năng này! Tôi từng nghe nói Thương Ưng Huyền Châm, nhưng đây là bí quyết độc nhất của Trùng Long Cốc. Còn Lâm Chính đại nhân không phải người của Trùng Long Cốc, làm sao có thể biết rõ kỹ năng sử dụng châm này?” Trương Kỳ cười.
"Anh nói đúng, anh ta thật sự không có khả năng hiểu được kỹ năng này từ trước, nhưng nếu không hiểu thì làm sao có thể nhẹ nhàng phá vỡ bí quyết này, loại bỏ từng chiếc châm bạc?” Sở Thu hỏi lại.
"Chẳng lẽ trong nháy mắt, Lâm Chính đại nhân đã nhìn thấy cách Nhiêu Ưng làm kim châm biến thành diều hâu rồi học theo?”, Trương Kỳ mở miệng bông đùa.
Nhưng vừa dứt lời, trái tim hai người giật thót, trong mắt cùng ánh lên vẻ sợ hãi và kinh ngạc.
"Có lẽ… không loại trừ khả năng này…”
Sở Thu im lặng một lúc rồi thấp giọng nói.
Chỉ một câu đơn giản nhưng lại khiến đầu óc Trương Kỳ muốn nổ tung.
Vậy đã đến mức thiên phú kinh khủng như thế nào chứ?
Đây không còn là điều mà cấp độ gặp qua là nhớ có thể biểu hiện, mà còn là năng lực phân tích và tư duy khủng khiếp.
"Không thể nào… tuyệt đối không thể…”
Trương Kỳ không đồng ý lắc đầu, hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Đương nhiên, người không thể tiếp thu được cảnh tượng trước mắt còn có Nhiêu Ưng.
Hắn ngơ ngác nhìn mấy cây châm bạc rơi trên mặt đất, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Cậu… sao cậu có thể làm được?”, Nhiêu Ưng run giọng hỏi.
"Thủ đoạn phóng kim của anh thật tầm thường, nhìn thì lòe loẹt nhưng thật ra vẫn là cùng một bộ của Bồ Châm. Cái gọi là Thương Ưng Huyền Châm chẳng qua là cải tiến trên cơ sở của Bồ Châm, muốn giải thì có gì khó đâu?” Lâm Chính lắc đầu, thản nhiên nói.
"Cậu… đồ khốn nạn”.
Nhiêu Ưng vô cùng tức giận, lập tức tung chiêu muốn chém giết.
Ở bên ngoài mê cung, vô số ánh mắt đều tập trung vào bên này.
"Mau xem, Nhiêu anh kiệt chạm mặt với người ngoại vực kìa”.
"Người ngoại vực kia sao lại có được một viên Thông Quan Châu? Anh ta may mắn như vậy sao?"
"Nhiều người tụ tập như vậy, lại có hai viên Thông Quan Châu, nhất định sẽ nổ ra trận chiến lớn”.
"Nhưng không biết cuối cùng Thông Quan Châu sẽ rơi vào tay ai”.
Đám người bên ngoài vô cùng phấn khích.
Còn đám người thế tộc không hề để tâm.
Tầm mắt của bọn họ chỉ dừng trên người đại diện của mình.
Đám thế tộc Trùng Long Cốc, Tề Phượng Sơn, Thanh Huyền Tông và Vân Khiếu sơn trang do Sở Thu đại diện nhìn chằm chằm vào bên này, không dám dời mắt.
Đặc biệt là người ở Trùng Long Cốc, sắc mặt của tất cả họ đều vô cùng u ám.
Chương 3434: Tên họ Lâm không sống nổi đâu
"Đều nhìn thấy cả rồi chứ?"
Trùng Long cốc chủ ngồi trên chiếc ghế thái sư, nhìn chằm chằm vào mọi thứ bên trong mê cung một cách thờ ơ.
“Cốc chủ đại nhân, có lẽ chỉ là may mắn thôi!” người bên cạnh chắp tay nói.
"Là ăn may sao? Tôi không nghĩ như vậy? Hắn hóa giải được Thương Ưng Huyền Châm của chúng ta mà thậm chí không cần dừng lại nghỉ. Đây chẳng lẽ là chuyện mà người bình thường có thể làm được sao?" Trùng Long cốc chủ lạnh lùng đáp.
"Cốc chủ đại nhân, nhất định là tên này học trộm tuyệt kỹ của cốc chúng ta! Hắn ta đáng chết!", một hộ vệ bên cạnh lạnh lùng nói.
Trên thực tế, hắn cũng cho rằng Lâm Chính có thể đã nhìn thấu Thương Ưng Huyền Châm nên mới có thể loại bỏ nó. Nhưng đây chỉ là một suy đoán có xác suất rất nhỏ, hắn không tin người này lại có được thiên phú đáng sợ như vậy.
"Bất luận là vì lý do gì thì tên nhóc này đều đáng chết, xem Nhiêu Ưng xử lý hắn như thế nào!"
Trùng Long cốc chủ giọng khàn khàn nói, trong mắt hiện lên sát khí.
Bất luận là người này bí mật học được hay là thật sự có thiên phú lĩnh ngộ, dù là vì lý do nào thì người này cũng đều nhất định phải chết.
Trùng Long cốc chủ không phải một người thích đêm dài lắm mộng.
Bây giờ Lâm Chính đã đứng ở phía đối địch của Trùng Long cốc, mối đe dọa tiềm tàng này phải được loại bỏ.
"Cốc chủ đại nhân yên tâm, người này nhất định phải chết. Nhiêu Ưng chắc chắn sẽ vô địch vòng này, cốc chủ quên Nhiêu Ưng đã mang theo con át chủ bài của chúng ta rồi sao!" một ông già bên cạnh cười nói.
"Con át chủ bài đó sau này nên dùng trong các vòng đấu sau, tốt nhất là dùng nó để đối phó với người từ Thần Cung thế gia, không nên lãng phí nó cho tiểu bối vô danh này!" Trùng Long cốc chủ hừ lạnh một tiếng.
Những người khác nghe vậy thì vội vàng cúi đầu xuống.
"Vâng, cốc chủ nói phải!"
Mọi người tiếp tục nhìn về phía mê cung.
Phía Tề Phượng Sơn cũng rất lo lắng.
"Sơn chủ, giờ tôi sẽ đi tìm người của Trùng Long cốc để bọn họ tìm cách liên lạc với Nhiêu Ưng trong mê cung, bảo anh ta tha cho cậu chủ!"
Người của Tề Phượng Sơn vô cùng lo lắng và vội vã chạy đến chỗ Tề Trọng Khôn.
"Đừng bận tâm, mê cung đã bị cô lập và thế giới bên ngoài không thể liên lạc với những người bên trong, Chưa kể, người của Trùng Long cốc sẽ không đồng ý thương lượng với chúng ta", Tề Trọng Khôn khàn giọng nói với vẻ mặt u ám.
"Nhưng...."
Người nhà họ Tề đều thất vọng, vẻ mặt ai cũng lo lắng.
Để Tề Dương rơi vào tay Nhiêu Ưng, đó chắc chắn là một thảm họa.
"Bố, giờ chỉ chờ xem Lâm Chính tiên sinh kia có cứu được anh trai hay không".
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Thủy Tâm vẫn tái nhợt, cô ấy cũng rất lo lắng.
Bây giờ cô ấy chỉ có thể đặt tất cả hy vọng của mình vào Lâm Chính.
Nhưng cô biết rằng Nhiêu Ưng đương nhiên không dễ đối phó.
Trùng Long cốc hẳn đã đưa ra con át chủ bài.
Chỉ hy vọng rằng Nhiêu Ưng chủ quan và cho Lâm Chính một cơ hội.
Tề Thủy Tâm hít một hơi thật sâu và thầm cầu nguyện trong lòng.
Những người từ Thanh Huyền Tông và Vân Tiếu sơn trang cũng vô cùng bối rối.
Họ không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong, nhưng từ tình hình hiện tại, có vẻ như Lâm Chính, Sở Thu và những người khác đã thành lập một nhóm nhỏ, và có vẻ như Lâm Chính vẫn đang liên tục chiêu mộ người gia nhập nhóm nhỏ này.
Việc này thực sự kỳ lạ.
Ái Nhiễm nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, cô cau mày suy nghĩ về điều gì đó.
Lúc này, một giọng nói chói tai truyền đến.
"Ái Nhiễm, chẳng lẽ cô nghĩ thứ cẩu tạp chủng đó sẽ đấu lại thiên tài Nhiêu Ưng sao?"
Ái Nhiễm giật mình và nhìn sang một bên.
Giản Đào đã đến!
“Giản thánh thủ có gì chỉ giáo?” Ái Nhiễm hỏi với vẻ chán ghét trong mắt, mặt không biểu cảm.
"Ôi, cô Ái Nhiễm, cô kiềm chế cũng giỏi đấy. Nhưng chắc chắn cô chưa biết rằng tên khốn họ Lâm đó đã không còn cơ hội sống nữa!" Giản Đào cười nói.
Sắc mặt Ái Nhiễm lập tức biến đổi: “Sao anh lại nói vậy?”
Chương 3435: Cậu, chẳng là gì cả!
"Sao vậy? Ái Nhiễm, lẽ nào cô không biết? Tôi nhận được tin rằng Trùng Long Cốc đã trao cho Nhiêu Ưng báu vật của bọn họ, chính là Trùng Long Thích! ! Cô thực sự nghĩ rằng tên nhãi họ Lâm đó có thể chống lại được thứ vũ khí này sao?" Giản Đào cười lớn nói.
Anh ta vừa dứt lời, khuôn mặt của Ái Nhiễm trở nên tái nhợt, cô ấy đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào mê cung, hoảng loạn như người mất hồn.
Thanh Huyền tông chủ ở bên cạnh mặt cũng biến sắc khi nghe điều này.
"Trùng Long Thích? Sao có thể như vậy được? Thứ này chẳng phải là báu vật gia truyền của Trùng Long Cốc sao? Trùng Long Cốc đã ra một quy tắc từ lâu, chỉ có cốc chủ mới có thể sử dụng thứ này! Tại sao....Nhiêu Ưng lại có được nó?", Thanh Huyền tông chủ đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Giản Đào và hỏi anh ta.
"Hừ, một đám thiếu hiểu biết! Quy tắc là do người định ra, cũng chính là do cốc chủ đời trước định ra, cốc chủ hiện tại thay đổi quy tắc này thì đã sao? Hơn nữa, thiên tài Nhiêu Ưng đến đây để giành được vị trí đứng đầu cuộc thi, vậy thì chắc chắn phải đụng độ với người của Thần Cung thế gia. Bởi lẽ đó, họ đưa Trùng Long Thích cho anh ta cũng có gi kỳ lạ đâu?"
Giản Đào liếc nhìn Thanh Huyền tông chủ một cách khinh bỉ.
Thanh Huyền tông chủ trầm mặc.
"Cô Aí Nhiễm, tôi khuyên cô không nên đặt hy vọng vào tên đó, về nhà họ Dục sớm đi, tôi nghĩ bố cô sẽ không tính toán với cô đâu. Mặc dù Giản Đào tôi không thể giành được vị trí quán quân, nhưng chắc chắn rằng tôi sẽ lọt vào top 20 bảng xếp hạng, thậm chí có cơ hội lọt vào top 10 bảng xếp hạng. Nếu cô theo tôi, tương lai sẽ được hưởng cả danh cả lợi, vinh hoa phú quý vô tận, đi đâu cũng được kính trọng, sủng ái, cũng làm gì có ai dám chọc giận cô kia chứ?", Giản Đào mỉm cười, đôi mắt đầy vẻ đắc ý.
Ái Nhiễm im lặng một lúc, sau đó đáp bằng giọng khàn khàn: "Giản thánh thủ, tôi không quan tâm đến danh hay lợi. Điều tôi quan tâm anh không thể hiểu được. Bất kể Nhiêu Ưng có trong tay báu vật gì hay Lâm thần y sẽ phải đối mặt với điều gì, tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình. Tôi tuyệt đối sẽ không vì Lâm thần y thất bại mà quay sang thỏa hiệp với anh! Vì vậy, anh nên bỏ cuộc đi! Tôi sẽ không đi theo anh đâu!"
"Cô! Đúng là không biết tốt xấu!"
Giản Đào vô cùng tức giận, chỉ vào Ái Nhiễm rồi quát lên: "Tốt! Nếu vậy thì tôi sẽ không khách khí nữa!"
Ái Nhiễm cau mày: "Anh định làm gì?"
"Làm gì? Ái Nhiễm à Ái Nhiễm, tôi không tin cô thực sự có thể bỏ mặc nhà họ Dục! Nói cho cô biết, khi tôi lọt vào top 20, tôi sẽ đi báo công với sư tôn! Sư tôn nhất định sẽ thưởng cho tôi thật hậu hĩnh, sau đó tôi sẽ xin sư tôn đích thân tới nhà họ Dục cầu thân, nếu như cô không đi theo tôi, không chịu làm người phụ nữ của tôi thì sư tôn nhất định sẽ trút giận lên cả nhà cô, cả nhà họ Dục sẽ vì cô mà diệt vong!", Giản Đào cười lạnh.
"Vô liêm sỉ!"
Ái Nhiễm nghiến răng nghiến lợi: "Nhà họ Dục đã cho anh nhiều lợi ích như vậy, vậy mà anh lại làm vậy với nhà họ Dục sao? Anh là đại diện của nhà họ Dục đấy!"
"Đại diện? Vậy thì đã sao? Nếu không phải sư tôn không thể đăng ký tham dự cuộc thi, cô cho rằng tôi sẽ chạy tới nhà họ Dục sao? Tôi và nhà họ Dục chẳng qua chỉ là một mối quan hệ hợp tác, rất nhiều đệ tử của Cửu Tử Chân Nhân đã đến các gia tộc khác với tư cách là đại diện để tham gia cuộc thi, tôi không phải là người duy nhất. Trong mắt chúng tôi, những gia tộc này chỉ là một bàn đạp, chỉ là một tấm vé vào cửa cuộc thi với tư cách là người đại diện. Các người giúp chúng tôi tham dự cuộc thi, đạt được sự sủng ái của sư tôn! Ngoài ra, các người chẳng là gì cả!", Giản Đào khinh bỉ cười khẩy.
Ái Nhiễm siết chặt tay, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ.
Giản Đào quay lưng lại.
"Ái Nhiễm, cứ chờ xem, sau khi chung kết diễn ra và tôi đã giành được thứ hạng top 20 thì hoặc là cô chủ động ngoan ngoãn lên giường với tôi, hoặc cô đứng nhìn nhà họ Dục diệt vong, hahahaha...."
Giản Đào cười lớn và rời đi.
Ái Nhiễm tức đến nỗi lồng ngực như sắp nổ tung.
Thanh Huyền tông chủ yên lặng đứng ở một bên.
Với thân phận và sức mạnh của mình, ông ta hoàn toàn không thể nhúng tay vào.
"Ái Nhiễm, con đừng quá lo lắng, Lâm tiên sinh còn chưa thua, nếu như có thể đạt được thứ hạng tốt trong cuộc thi và có được sự hậu thuẫn của một thế lực hùng mạnh thì ngay cả Cửu Tử Chân Nhân cũng không dám tùy tiện gây khó dễ cho cậu ấy", Thanh Huyền tông chủ hít sâu một hơi, thấp giọng an ủi.
Ái Nhiễm không nói gì, tiếp tục nhìn Lâm Chính.
Cô bây giờ không dám kỳ vọng quá nhiều.
Bởi Lâm Chính giờ phải đối mặt với thứ vũ khí đáng sợ như Trùng Long Thích.
Hiện tại vẫn chưa thể biết liệu anh có thể vượt qua cửa tử này hay không!
Lúc này, Nhiêu Ưng lại bắt đầu tấn công.
Hắn xòe tay sang hai bên, giữa lòng bàn tay xuất hiện một lượng lớn kim bạc sáng loáng như những ánh sao, sau đó hắn đột nhiên dồn sức đẩy kim bạc bay về phía trước.
Vút!
Những chiếc kim bạc lại bay ra, nhưng lần này chúng không trực tiếp lao về phía Lâm Chính mà bay lượn xung quanh anh, cuối cùng xuyên qua toàn bộ cơ thể Lâm Chính.
"Thích khí?"
Lâm Chính cau mày, ngay lập tức hiểu ý đồ của Nhiêu Ưng.
Hắn dùng kim châm này, ý đồ là muốn quấy nhiễu khí công của Lâm Chính, để cho anh không thể thi triển chiêu thức!
Lâm Chính lập tức vươn tay rút kim ra.
Thấy vậy, Nhiêu Ưng nhanh chóng lao về phía Lâm Chính như một cơn bão.
Mỗi lòng bàn tay đều mang theo vạn loại độc tố, vô cùng đáng sợ.
Hắn không muốn cho Lâm Chính cơ hội rút kim.
Thấy vậy, Lâm Chính dứt khoát từ bỏ việc rút kim, đồng thời giơ hai tay lên điên cuồng chống đỡ.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch....
Chưởng của họ liên tiếp đập vào nhau, từ mỗi cú va chạm đều phun ra một đám sương độc lớn.
Những người xung quanh vội vã rút lui, không dám lại gần chút nào.
Chỉ cần chạm nhẹ vào những chất độc này cũng đủ để giết họ.
Sau khi chiến đấu như vậy một lúc, hai bên đột nhiên tách ra.
Nơi mà họ giao đấu xuất hiện một đám mây độc dày đặc, đám mây độc ăn mòn mặt đất, thậm chí bẻ cong nứt tường, có thể tưởng tượng đám mây độc này đáng sợ cỡ nào.
Lâm Chính nhíu mày, nâng lòng bàn tay mình lên rồi liếc nhìn thì thấy lòng bàn tay đen như mực, hiển nhiên là trúng độc.
Ngược lại, Nhiêu Ưng đứng ở phía xa như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt kiêu ngạo, khinh thường nhìn Lâm Chính.
"Cậu đánh không lại tôi, dù sao giữa hai chúng ta có sự chênh lệch quá lớn! Tôi là một trong những thiên tài ở nơi này! Còn cậu, chẳng là gì cả", Nhiêu Ưng chắp tay sau lưng và lạnh lùng nói.
Lâm Chính không trả lời, chỉ đặt Thông Quan Châu xuống đất. Cô gái nín thở, không nhịn thêm được nữa bèn vung cây kiếm trong tay về phía Lâm Chính.
Kiếm khí chứa độc phóng ra với ý đồ ép Lâm Chính phải lùi xuống. Những người khác cũng đã đưa tay lên để chộp lấy Thông Quan Châu.
Khi cô ta sắp chạm vào được Thông Quan Châu thì một bàn tay đột nhiên chộp lấy cổ tay cô ta và phát lực.
“Á!”, tay cô gái đau tới mức phải thả kiếm ra. Cô ta còn chưa hoàn hồn thì đã thấy bàn tay kia ném cánh tay của cô ta vào bức tường.
Bùm! Cả người cô ta cũng đập mạnh theo. Cô ta cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô ta còn chưa kịp tỉnh thì Lâm Chính đã bước tới, cầm cây kiếm dí vào yết hầu của cô ta. Cô gái nín thở, bất động.
“Đại nhân tôi phục rồi. Đừng giết tôi, đừng giết tôi”, cô gái vội kêu lên.
“Vậy thì, cô muốn ra giá bao nhiêu để đổi lấy mạng của cô?”, Lâm Chính hỏi.
Cô gái run rẩy, nhìn Trương Kỳ và Sở Thu rồi lập tức hiểu ra: “Đại nhân, bọn họ bỏ ra bao nhiêu?”
“Một người 1000 đan dược cấp phẩm, một người 2000”
“Vậy tôi 1500”
“Cô cũng biết trả giá cơ à, thôi được. Thống nhất 1500, dù sao thì Sở Thu cũng là hảo anh kiệt, gia ra đương nhiên cao hơn mọi người một chút”.
Nói xong Lâm Chính đưa cho cô ta một loại độc dược.
Cô gái đau khổ nhận lấy. Những người khác cũng được chứng kiến sự lợi hại của Lâm Chính nên đều tỏ ra do dự, không dám lao lên.
Thế nhưng Lâm Chính dường như đã mất kiên nhẫn, đành lao lên ngay lập tức. Một lúc sau đám người kia đã bị khuất phục.
Sở Thu lẳng lặng đứng bên cạnh quan sát. Một lúc sau hắn trầm giọng: “Tôi nhớ anh là người của nhà họ Trương đúng không?”
“Sở Thu đại nhân vẫn còn nhớ tới tiểu nhân?”, Người kia khá bất ngờ, nhìn Trương Kỳ.
Sở Thu gật đầu, trầm giọng: “Người này là ai?”
“Tôi cũng không biết rõ lắm, hình như là người của Thanh Huyền Tông”.
“Thanh Huyền Tông? Tôi nhớ là Thanh Huyền Tông đã sa sút lắm rồi cơ mà. Từ khi nào mà lại xuất hiện một người lợi hại như vậy chứ?”
“Sở Thu đại Nhân, nếu đại nhân không bị thương thì có phải là có thể đối phó được với người này không?”, Trương Kỳ thận trọng hỏi.
Sở Thu trầm giọng. Một lúc sau hắn lắc đầu: “Nếu tôi đoán không nhầm thì thực lực của người này rất mạnh”.
“Cái gì?”, Trương Kỳ hét lớn.
Chưa tới 10 phút mà Lâm Chính đã khống chết hết bọn họ.
Tất cả đều phải thần phục, ngoan ngoãn dùng thuốc của anh, đồng thời đồng ý giao nộp đan dược để đổi lại mạng sống.
Bọn họ cũng hết cách rồi.
“Thời gian không còn nữa rồi, Thông Quan Châu có thể đưa cho tôi được chưa, nếu không sẽ không đủ thời gian tìm lối ra đâu”, Sở Thu lấy đồng hồ ra
“Không vội”, Lâm Chính liếc nhìn
Tầm sau người nằm dưới đất đang bị thần phục. Cộng tất cả lại thì ở đây là tầm 9 người, chiếm một nửa số tuyển thủ rồi.
15 người còn lại chắc chắn cũng ở gần đây thôi. Nếu như trong 15 người này mà xuất hiện sát tinh thì chắc cũng chẳng còn mấy người.
Như vậy lại càng dễ đối phó.
Còn về Thông Quan Châu, Lâm Chính suy nghĩ rồi nghĩ ra một cách.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên. “Hóa ra là ở đây à?”
Lâm Chính giật mình quay lại nhìn thì thấy Nhiêu Ưng của Trùng Long Cốc. Hắn đang giữ một người.
Người đó chính là Tề Dương. Lúc này Tề Dương máu me be bét, không biết là còn sống hay đã chết.
“Nhiêu anh kiệt?”
Những người khác thấy vậy thì khẽ tái mặt. Nhiêu Ưng với sát ý hừng hực, vứt Tề Dương xuống đất: “Tôi vốn định giết người này rồi nhưng hắn nói tôi không phải là đối thủ của cậu nên tôi đành giữ lại mạng nó để nó cùng với người đời xem xem Trùng Long Cốc sẽ sử lý cậu như thế nào”
Nói xong, hắn bước bề phía Lâm Chính. Đám đông nín thở.
Lâm Chính đanh mắt. Bởi vì họ thấy rõ ràng ở vùng ngực của hắn phát ra ánh sáng. Rõ ràng hắn có một viên Thông Quan Châu.
“Nhiêu Ưng, Trùng Long Cốc chịu chi cho anh bao nhiêu tiền nào?,”, Lâm Chính vô cùng kích động.
Nhiêu Ưng giật mình: “Cậu nói cái gì?”
Chương 3432: Không chịu nổi một đòn
Nghe Lâm Chính nói vậy, đừng nói Nhiêu Ưng hết sức kinh ngạc, ngay cả Sở Thu và đám người Trương Kỳ ở phía sau đều trợn mắt há hốc miệng, không thể tin được.
"Lâm Chính đại nhân đang muốn làm gì đây?"
"Chẳng lẽ… muốn bắt Nhiêu Ưng, sau đó bảo người của Trùng Long Cốc lấy đan dược chuộc người?", khuôn mặt Sở Thu đờ đẫn, ngơ ngác hỏi.
"Anh ta điên rồi sao? Đây là một trong bảy thiên tài đó”.
Trường Kỳ há to miệng, gần như không thể tin được.
Ý tưởng của Lâm Chính thật điên rồ.
Hơn nữa, anh cần nhiều đan dược như vậy làm gì?
Một mình anh có thể ăn hết sao?
Trong cơ thể có nhiều đan dược cực phẩm như vậy, chưa bàn tới là có ăn được hay không, cho dù ăn được, cũng không ai nói được nhiều đan dược dung hợp có dẫn đến biến chất thuốc, sinh ra kịch độc hay không.
Huống chi, một mình anh có hơn mười nghìn viên đan dược cực phẩm, thoạt nhìn đây chẳng khác gì kho bạc di động, ai nhìn mà không ham? Nhất định sẽ sinh ra lòng tham muốn cướp bóc.
Đến lúc đó, nếu có người giở trò với anh, tự anh có thể chống đỡ được sao?
Đồ điên!
Người này hoàn toàn điên rồi.
Mọi người kinh hãi.
"Nhiêu Ưng! Đám người ở Trùng Long Cốc bồi dưỡng anh, chắc chắn tiêu tốn không ít tiền bạc và tài nguyên vì anh. Vậy chắc hẳn giá trị của anh đáng giá ít nhất năm ngàn viên đan dược cực phẩm nhỉ?", Lâm Chính nhìn chằm chằm Nhiêu Ưng, mỉm cười hỏi.
"Hừ, cậu khinh thường người khác thật đấy! Những năm gần đây, số đan dược tiêu hao trên người tôi không chỉ có năm ngàn đâu, chí ít cũng phải tám ngàn, cậu xem thiên tài anh kiệt như tôi là người nào hả? Chỉ một ít thuốc có thể so sánh với tôi hả? Đừng ngạo mạn không coi ai ra gì”.
Nhiêu Ưng lạnh lùng quát rồi giẫm chân bước đến chỗ Lâm Chính.
Ý thù địch nhanh chóng quét đến.
Đương nhiên hắn không muốn nghe Lâm Chính nói nhảm nên muốn ra tay khống chế người này trước.
Mà dường như Lâm Chính không chú ý đến hành động của Nhiêu Ưng, anh vẫn còn đứng yên suy nghĩ.
"Tám ngàn viên đan dược cực phẩm ư? Nếu vậy, tôi ra giá mười ngàn thì liệu Trùng Long Cốc có đồng ý hay không? Nếu không thì nên làm gì? Suy nghĩ kỹ lại, vẫn nên ra cao hơn, chờ bọn họ trả giá…"
Lâm Chính lại tính toán.
Nhiêu Ưng thấy vậy giận tím mặt.
"Đồ khốn nạn! Cậu dám phớt lờ thiên tài anh kiệt như tôi sao?”
Sau khi gào lên một tiếng, Nhiêu Ưng lập tức vung cánh tay về phía Lâm Chính.
Vèo!
Trong nháy mắt, một loạt châm bạc phi đến, bay thẳng đến chỗ hiểm trên người Lâm Chính.
Châm bạc biến thành hình dáng diều hâu, nhìn giống như vật sống, khí thế hung mãnh cùng sức mạnh phi thường.
Lúc xuất hiện chiêu này, Trương Kỳ thét lên chói tai rồi lùi về phía sau.
Sở Thu nghiêm mặt lại.
Thiên tài quả nhiên là thiên tài, cho dù bị kéo vào hàng dự bị, người thường cũng không thể so sánh được.
Cả Sở Thu và Trương Kỳ cũng không thể đỡ được chiêu thức này.
Tốc độ diều hâu cực kỳ nhanh, mở rộng hai cánh nhào về phía Lâm Chính.
Đến lúc Lâm Chính kịp phản ứng thì diều hâu do châm bạc biến thành đã đến gần trong gang tấc.
Lâm Chính nhíu mày, không tránh đi.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!...
Tất cả châm bạc đều đâm vào người anh.
Lâm Chính lập tức lui về sau vài bước, lúc cúi đầu xuống mới thấy trên ngực bất ngờ xuất hiện một hoa văn châm bạc trải rộng.
"Kết thúc rồi à?”
Nhiêu Ưng thấy thế, trên mặt toát ra vẻ khinh thường và cười khinh bỉ.
Hắn hung hăng đạp Tề Dương một cước, híp mắt nói: "Đồ chó! Không phải anh nói người này có thể đánh bại tôi sao? Bây giờ trong người anh ta toàn châm bạc diều hâu của tôi, hơi thở sẽ cạn kiệt trong vòng mười nhịp hô hấp, lục phủ ngũ tạng cũng tan nát, hắn ta sắp chết rồi! Anh như thế này thì lấy gì để đánh bại tôi?”
Tề Dương nghe thấy vậy, sắc mặt sợ hãi đến tái nhợt, đần độn nhìn Lâm Chính, đầu óc trống rỗng.
Hắn từng thấy Lâm Chính ra tay, ít nhất hắn không phải đối thủ của Lâm Chính. Mặc dù hắn cảm thấy chắc chắn Lâm Chính không phải là đối thủ của Nhiêu Ưng nhưng ít nhiều cũng có thể tránh được mấy chiêu.
Ý đồ của hắn là hy vọng Lâm Chính có thể giữ chân Nhiêu Ưng, để hắn thừa cơ chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng Tề Dương cũng không ngờ được rằng, Lâm Chính lại không thể chịu nổi một đòn.
Chương 3433: Thiên tài tuyệt thế?
Đồ phế vật!
Tề Dương giận dữ mắng, sau đó hai mắt nhắm hắn nhắm chặt và liên tục dập đầu trên đất.
Hắn biết mình không còn đường sống nữa.
Với tính tình của Nhiêu Ưng, tất nhiên sẽ truy cùng giết tận, không để ai sống sót.
Chuyện đã tới nước này, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nhổ cây châm bạc trên ngực xuống.
Nhiêu Ưng đang chuẩn bị xử lý Tề Dương nhìn thấy vậy không khỏi giật mình.
Hắn trừng to đôi mắt nhìn Lâm Chính.
Sau đó thấy Lâm Chính duỗi tay ra rút cây châm bạc thứ hai xuống.
Sau đó là cây thứ ba, thứ tư, thứ năm…
Chỉ một lát sau, toàn bộ hơn hai mươi châm bạc đâm vào ngực Lâm Chính đều bị rút ra.
Nhiêu Ưng đột nhiên thở gấp.
Tề Dương gian nan ngước nhìn lên, thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy giật mình.
"Châm bạc Nhiêu anh kiệt nhổ ra dễ dàng như vậy sao?”, Trương Kỳ ngơ ngác nhìn sang, không thể tin nổi.
"Không, số châm bạc đó không dễ rút ra như vậy được!” Sở Thu ở bên cạnh thấp giọng nói.
"Chuyện này là sao?”
"Tôi không biết, bình thường muốn giải trừ châm bạc của người khác chỉ có hai khả năng. Một là tránh từ trước, ngăn châm bạc không sâu ba phần vào người, tiếp xúc với gân mạch. Nếu không, một khi cưỡng chế rút ra sẽ ảnh hưởng đến gân mạch khiến bản thân bị thương nặng. Tôi thấy châm bạc của Nhiêu Ưng đã đâm ba phần vào người Lâm Chính, nhất định đã chạm đến mạch rồi nên điều này không hợp lý”.
"Vậy khả năng còn lại là gì?”
"Một khả năng khác… là Lâm Chính đại nhân hiểu được bộ châm bạc này. Biết cách rút như thế nào”, Sở Thu ngừng lại.
"Hoàn toàn không có khả năng này! Tôi từng nghe nói Thương Ưng Huyền Châm, nhưng đây là bí quyết độc nhất của Trùng Long Cốc. Còn Lâm Chính đại nhân không phải người của Trùng Long Cốc, làm sao có thể biết rõ kỹ năng sử dụng châm này?” Trương Kỳ cười.
"Anh nói đúng, anh ta thật sự không có khả năng hiểu được kỹ năng này từ trước, nhưng nếu không hiểu thì làm sao có thể nhẹ nhàng phá vỡ bí quyết này, loại bỏ từng chiếc châm bạc?” Sở Thu hỏi lại.
"Chẳng lẽ trong nháy mắt, Lâm Chính đại nhân đã nhìn thấy cách Nhiêu Ưng làm kim châm biến thành diều hâu rồi học theo?”, Trương Kỳ mở miệng bông đùa.
Nhưng vừa dứt lời, trái tim hai người giật thót, trong mắt cùng ánh lên vẻ sợ hãi và kinh ngạc.
"Có lẽ… không loại trừ khả năng này…”
Sở Thu im lặng một lúc rồi thấp giọng nói.
Chỉ một câu đơn giản nhưng lại khiến đầu óc Trương Kỳ muốn nổ tung.
Vậy đã đến mức thiên phú kinh khủng như thế nào chứ?
Đây không còn là điều mà cấp độ gặp qua là nhớ có thể biểu hiện, mà còn là năng lực phân tích và tư duy khủng khiếp.
"Không thể nào… tuyệt đối không thể…”
Trương Kỳ không đồng ý lắc đầu, hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Đương nhiên, người không thể tiếp thu được cảnh tượng trước mắt còn có Nhiêu Ưng.
Hắn ngơ ngác nhìn mấy cây châm bạc rơi trên mặt đất, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Cậu… sao cậu có thể làm được?”, Nhiêu Ưng run giọng hỏi.
"Thủ đoạn phóng kim của anh thật tầm thường, nhìn thì lòe loẹt nhưng thật ra vẫn là cùng một bộ của Bồ Châm. Cái gọi là Thương Ưng Huyền Châm chẳng qua là cải tiến trên cơ sở của Bồ Châm, muốn giải thì có gì khó đâu?” Lâm Chính lắc đầu, thản nhiên nói.
"Cậu… đồ khốn nạn”.
Nhiêu Ưng vô cùng tức giận, lập tức tung chiêu muốn chém giết.
Ở bên ngoài mê cung, vô số ánh mắt đều tập trung vào bên này.
"Mau xem, Nhiêu anh kiệt chạm mặt với người ngoại vực kìa”.
"Người ngoại vực kia sao lại có được một viên Thông Quan Châu? Anh ta may mắn như vậy sao?"
"Nhiều người tụ tập như vậy, lại có hai viên Thông Quan Châu, nhất định sẽ nổ ra trận chiến lớn”.
"Nhưng không biết cuối cùng Thông Quan Châu sẽ rơi vào tay ai”.
Đám người bên ngoài vô cùng phấn khích.
Còn đám người thế tộc không hề để tâm.
Tầm mắt của bọn họ chỉ dừng trên người đại diện của mình.
Đám thế tộc Trùng Long Cốc, Tề Phượng Sơn, Thanh Huyền Tông và Vân Khiếu sơn trang do Sở Thu đại diện nhìn chằm chằm vào bên này, không dám dời mắt.
Đặc biệt là người ở Trùng Long Cốc, sắc mặt của tất cả họ đều vô cùng u ám.
Chương 3434: Tên họ Lâm không sống nổi đâu
"Đều nhìn thấy cả rồi chứ?"
Trùng Long cốc chủ ngồi trên chiếc ghế thái sư, nhìn chằm chằm vào mọi thứ bên trong mê cung một cách thờ ơ.
“Cốc chủ đại nhân, có lẽ chỉ là may mắn thôi!” người bên cạnh chắp tay nói.
"Là ăn may sao? Tôi không nghĩ như vậy? Hắn hóa giải được Thương Ưng Huyền Châm của chúng ta mà thậm chí không cần dừng lại nghỉ. Đây chẳng lẽ là chuyện mà người bình thường có thể làm được sao?" Trùng Long cốc chủ lạnh lùng đáp.
"Cốc chủ đại nhân, nhất định là tên này học trộm tuyệt kỹ của cốc chúng ta! Hắn ta đáng chết!", một hộ vệ bên cạnh lạnh lùng nói.
Trên thực tế, hắn cũng cho rằng Lâm Chính có thể đã nhìn thấu Thương Ưng Huyền Châm nên mới có thể loại bỏ nó. Nhưng đây chỉ là một suy đoán có xác suất rất nhỏ, hắn không tin người này lại có được thiên phú đáng sợ như vậy.
"Bất luận là vì lý do gì thì tên nhóc này đều đáng chết, xem Nhiêu Ưng xử lý hắn như thế nào!"
Trùng Long cốc chủ giọng khàn khàn nói, trong mắt hiện lên sát khí.
Bất luận là người này bí mật học được hay là thật sự có thiên phú lĩnh ngộ, dù là vì lý do nào thì người này cũng đều nhất định phải chết.
Trùng Long cốc chủ không phải một người thích đêm dài lắm mộng.
Bây giờ Lâm Chính đã đứng ở phía đối địch của Trùng Long cốc, mối đe dọa tiềm tàng này phải được loại bỏ.
"Cốc chủ đại nhân yên tâm, người này nhất định phải chết. Nhiêu Ưng chắc chắn sẽ vô địch vòng này, cốc chủ quên Nhiêu Ưng đã mang theo con át chủ bài của chúng ta rồi sao!" một ông già bên cạnh cười nói.
"Con át chủ bài đó sau này nên dùng trong các vòng đấu sau, tốt nhất là dùng nó để đối phó với người từ Thần Cung thế gia, không nên lãng phí nó cho tiểu bối vô danh này!" Trùng Long cốc chủ hừ lạnh một tiếng.
Những người khác nghe vậy thì vội vàng cúi đầu xuống.
"Vâng, cốc chủ nói phải!"
Mọi người tiếp tục nhìn về phía mê cung.
Phía Tề Phượng Sơn cũng rất lo lắng.
"Sơn chủ, giờ tôi sẽ đi tìm người của Trùng Long cốc để bọn họ tìm cách liên lạc với Nhiêu Ưng trong mê cung, bảo anh ta tha cho cậu chủ!"
Người của Tề Phượng Sơn vô cùng lo lắng và vội vã chạy đến chỗ Tề Trọng Khôn.
"Đừng bận tâm, mê cung đã bị cô lập và thế giới bên ngoài không thể liên lạc với những người bên trong, Chưa kể, người của Trùng Long cốc sẽ không đồng ý thương lượng với chúng ta", Tề Trọng Khôn khàn giọng nói với vẻ mặt u ám.
"Nhưng...."
Người nhà họ Tề đều thất vọng, vẻ mặt ai cũng lo lắng.
Để Tề Dương rơi vào tay Nhiêu Ưng, đó chắc chắn là một thảm họa.
"Bố, giờ chỉ chờ xem Lâm Chính tiên sinh kia có cứu được anh trai hay không".
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Thủy Tâm vẫn tái nhợt, cô ấy cũng rất lo lắng.
Bây giờ cô ấy chỉ có thể đặt tất cả hy vọng của mình vào Lâm Chính.
Nhưng cô biết rằng Nhiêu Ưng đương nhiên không dễ đối phó.
Trùng Long cốc hẳn đã đưa ra con át chủ bài.
Chỉ hy vọng rằng Nhiêu Ưng chủ quan và cho Lâm Chính một cơ hội.
Tề Thủy Tâm hít một hơi thật sâu và thầm cầu nguyện trong lòng.
Những người từ Thanh Huyền Tông và Vân Tiếu sơn trang cũng vô cùng bối rối.
Họ không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong, nhưng từ tình hình hiện tại, có vẻ như Lâm Chính, Sở Thu và những người khác đã thành lập một nhóm nhỏ, và có vẻ như Lâm Chính vẫn đang liên tục chiêu mộ người gia nhập nhóm nhỏ này.
Việc này thực sự kỳ lạ.
Ái Nhiễm nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, cô cau mày suy nghĩ về điều gì đó.
Lúc này, một giọng nói chói tai truyền đến.
"Ái Nhiễm, chẳng lẽ cô nghĩ thứ cẩu tạp chủng đó sẽ đấu lại thiên tài Nhiêu Ưng sao?"
Ái Nhiễm giật mình và nhìn sang một bên.
Giản Đào đã đến!
“Giản thánh thủ có gì chỉ giáo?” Ái Nhiễm hỏi với vẻ chán ghét trong mắt, mặt không biểu cảm.
"Ôi, cô Ái Nhiễm, cô kiềm chế cũng giỏi đấy. Nhưng chắc chắn cô chưa biết rằng tên khốn họ Lâm đó đã không còn cơ hội sống nữa!" Giản Đào cười nói.
Sắc mặt Ái Nhiễm lập tức biến đổi: “Sao anh lại nói vậy?”
Chương 3435: Cậu, chẳng là gì cả!
"Sao vậy? Ái Nhiễm, lẽ nào cô không biết? Tôi nhận được tin rằng Trùng Long Cốc đã trao cho Nhiêu Ưng báu vật của bọn họ, chính là Trùng Long Thích! ! Cô thực sự nghĩ rằng tên nhãi họ Lâm đó có thể chống lại được thứ vũ khí này sao?" Giản Đào cười lớn nói.
Anh ta vừa dứt lời, khuôn mặt của Ái Nhiễm trở nên tái nhợt, cô ấy đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào mê cung, hoảng loạn như người mất hồn.
Thanh Huyền tông chủ ở bên cạnh mặt cũng biến sắc khi nghe điều này.
"Trùng Long Thích? Sao có thể như vậy được? Thứ này chẳng phải là báu vật gia truyền của Trùng Long Cốc sao? Trùng Long Cốc đã ra một quy tắc từ lâu, chỉ có cốc chủ mới có thể sử dụng thứ này! Tại sao....Nhiêu Ưng lại có được nó?", Thanh Huyền tông chủ đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Giản Đào và hỏi anh ta.
"Hừ, một đám thiếu hiểu biết! Quy tắc là do người định ra, cũng chính là do cốc chủ đời trước định ra, cốc chủ hiện tại thay đổi quy tắc này thì đã sao? Hơn nữa, thiên tài Nhiêu Ưng đến đây để giành được vị trí đứng đầu cuộc thi, vậy thì chắc chắn phải đụng độ với người của Thần Cung thế gia. Bởi lẽ đó, họ đưa Trùng Long Thích cho anh ta cũng có gi kỳ lạ đâu?"
Giản Đào liếc nhìn Thanh Huyền tông chủ một cách khinh bỉ.
Thanh Huyền tông chủ trầm mặc.
"Cô Aí Nhiễm, tôi khuyên cô không nên đặt hy vọng vào tên đó, về nhà họ Dục sớm đi, tôi nghĩ bố cô sẽ không tính toán với cô đâu. Mặc dù Giản Đào tôi không thể giành được vị trí quán quân, nhưng chắc chắn rằng tôi sẽ lọt vào top 20 bảng xếp hạng, thậm chí có cơ hội lọt vào top 10 bảng xếp hạng. Nếu cô theo tôi, tương lai sẽ được hưởng cả danh cả lợi, vinh hoa phú quý vô tận, đi đâu cũng được kính trọng, sủng ái, cũng làm gì có ai dám chọc giận cô kia chứ?", Giản Đào mỉm cười, đôi mắt đầy vẻ đắc ý.
Ái Nhiễm im lặng một lúc, sau đó đáp bằng giọng khàn khàn: "Giản thánh thủ, tôi không quan tâm đến danh hay lợi. Điều tôi quan tâm anh không thể hiểu được. Bất kể Nhiêu Ưng có trong tay báu vật gì hay Lâm thần y sẽ phải đối mặt với điều gì, tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình. Tôi tuyệt đối sẽ không vì Lâm thần y thất bại mà quay sang thỏa hiệp với anh! Vì vậy, anh nên bỏ cuộc đi! Tôi sẽ không đi theo anh đâu!"
"Cô! Đúng là không biết tốt xấu!"
Giản Đào vô cùng tức giận, chỉ vào Ái Nhiễm rồi quát lên: "Tốt! Nếu vậy thì tôi sẽ không khách khí nữa!"
Ái Nhiễm cau mày: "Anh định làm gì?"
"Làm gì? Ái Nhiễm à Ái Nhiễm, tôi không tin cô thực sự có thể bỏ mặc nhà họ Dục! Nói cho cô biết, khi tôi lọt vào top 20, tôi sẽ đi báo công với sư tôn! Sư tôn nhất định sẽ thưởng cho tôi thật hậu hĩnh, sau đó tôi sẽ xin sư tôn đích thân tới nhà họ Dục cầu thân, nếu như cô không đi theo tôi, không chịu làm người phụ nữ của tôi thì sư tôn nhất định sẽ trút giận lên cả nhà cô, cả nhà họ Dục sẽ vì cô mà diệt vong!", Giản Đào cười lạnh.
"Vô liêm sỉ!"
Ái Nhiễm nghiến răng nghiến lợi: "Nhà họ Dục đã cho anh nhiều lợi ích như vậy, vậy mà anh lại làm vậy với nhà họ Dục sao? Anh là đại diện của nhà họ Dục đấy!"
"Đại diện? Vậy thì đã sao? Nếu không phải sư tôn không thể đăng ký tham dự cuộc thi, cô cho rằng tôi sẽ chạy tới nhà họ Dục sao? Tôi và nhà họ Dục chẳng qua chỉ là một mối quan hệ hợp tác, rất nhiều đệ tử của Cửu Tử Chân Nhân đã đến các gia tộc khác với tư cách là đại diện để tham gia cuộc thi, tôi không phải là người duy nhất. Trong mắt chúng tôi, những gia tộc này chỉ là một bàn đạp, chỉ là một tấm vé vào cửa cuộc thi với tư cách là người đại diện. Các người giúp chúng tôi tham dự cuộc thi, đạt được sự sủng ái của sư tôn! Ngoài ra, các người chẳng là gì cả!", Giản Đào khinh bỉ cười khẩy.
Ái Nhiễm siết chặt tay, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ.
Giản Đào quay lưng lại.
"Ái Nhiễm, cứ chờ xem, sau khi chung kết diễn ra và tôi đã giành được thứ hạng top 20 thì hoặc là cô chủ động ngoan ngoãn lên giường với tôi, hoặc cô đứng nhìn nhà họ Dục diệt vong, hahahaha...."
Giản Đào cười lớn và rời đi.
Ái Nhiễm tức đến nỗi lồng ngực như sắp nổ tung.
Thanh Huyền tông chủ yên lặng đứng ở một bên.
Với thân phận và sức mạnh của mình, ông ta hoàn toàn không thể nhúng tay vào.
"Ái Nhiễm, con đừng quá lo lắng, Lâm tiên sinh còn chưa thua, nếu như có thể đạt được thứ hạng tốt trong cuộc thi và có được sự hậu thuẫn của một thế lực hùng mạnh thì ngay cả Cửu Tử Chân Nhân cũng không dám tùy tiện gây khó dễ cho cậu ấy", Thanh Huyền tông chủ hít sâu một hơi, thấp giọng an ủi.
Ái Nhiễm không nói gì, tiếp tục nhìn Lâm Chính.
Cô bây giờ không dám kỳ vọng quá nhiều.
Bởi Lâm Chính giờ phải đối mặt với thứ vũ khí đáng sợ như Trùng Long Thích.
Hiện tại vẫn chưa thể biết liệu anh có thể vượt qua cửa tử này hay không!
Lúc này, Nhiêu Ưng lại bắt đầu tấn công.
Hắn xòe tay sang hai bên, giữa lòng bàn tay xuất hiện một lượng lớn kim bạc sáng loáng như những ánh sao, sau đó hắn đột nhiên dồn sức đẩy kim bạc bay về phía trước.
Vút!
Những chiếc kim bạc lại bay ra, nhưng lần này chúng không trực tiếp lao về phía Lâm Chính mà bay lượn xung quanh anh, cuối cùng xuyên qua toàn bộ cơ thể Lâm Chính.
"Thích khí?"
Lâm Chính cau mày, ngay lập tức hiểu ý đồ của Nhiêu Ưng.
Hắn dùng kim châm này, ý đồ là muốn quấy nhiễu khí công của Lâm Chính, để cho anh không thể thi triển chiêu thức!
Lâm Chính lập tức vươn tay rút kim ra.
Thấy vậy, Nhiêu Ưng nhanh chóng lao về phía Lâm Chính như một cơn bão.
Mỗi lòng bàn tay đều mang theo vạn loại độc tố, vô cùng đáng sợ.
Hắn không muốn cho Lâm Chính cơ hội rút kim.
Thấy vậy, Lâm Chính dứt khoát từ bỏ việc rút kim, đồng thời giơ hai tay lên điên cuồng chống đỡ.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch....
Chưởng của họ liên tiếp đập vào nhau, từ mỗi cú va chạm đều phun ra một đám sương độc lớn.
Những người xung quanh vội vã rút lui, không dám lại gần chút nào.
Chỉ cần chạm nhẹ vào những chất độc này cũng đủ để giết họ.
Sau khi chiến đấu như vậy một lúc, hai bên đột nhiên tách ra.
Nơi mà họ giao đấu xuất hiện một đám mây độc dày đặc, đám mây độc ăn mòn mặt đất, thậm chí bẻ cong nứt tường, có thể tưởng tượng đám mây độc này đáng sợ cỡ nào.
Lâm Chính nhíu mày, nâng lòng bàn tay mình lên rồi liếc nhìn thì thấy lòng bàn tay đen như mực, hiển nhiên là trúng độc.
Ngược lại, Nhiêu Ưng đứng ở phía xa như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt kiêu ngạo, khinh thường nhìn Lâm Chính.
"Cậu đánh không lại tôi, dù sao giữa hai chúng ta có sự chênh lệch quá lớn! Tôi là một trong những thiên tài ở nơi này! Còn cậu, chẳng là gì cả", Nhiêu Ưng chắp tay sau lưng và lạnh lùng nói.