-
Chương 3426-3430
Chương 3426: Thả dây câu cá
Trương Kỳ không đồng ý không được. Bây giờ cái mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay người ta, Lâm Chính nói gì hắn cũng phải làm theo.
Thật ra tìm Thông Quan Châu hoặc lối ra cho Lâm Chính cũng không có gì.
Sau khi Lâm Chính thể hiện thực lực của mình, Trương Kỳ đã hiểu rõ mình không thể thông qua được vòng thứ nhất của cuộc thi, có thể giữ được mạng đã là may mắn.
Nhưng 1000 viên đan dược cực phẩm?
Đây rõ ràng là bắt chẹt!
Đưa ra thì chẳng phải gia tộc sẽ tổn thương nguyên khí hay sao?
Nhưng không đưa cũng không được!
Suy cho cùng, người như Trương Kỳ được cử đi tham gia cuộc thi đều là thiên tài hạt giống do tông môn vất vả đào tạo ra.
Nhân lực vật lực tiêu tốn trên người Trương Kỳ có thể nói là không đếm xuể. Nếu lấy 1000 viên đan dược cực phẩm đến để đổi thì dù có tiếc mấy bọn họ cũng không thể không làm.
Đây cũng là lý do vì sao Lâm Chính dám đòi nhiều như vậy.
Mạng của bọn họ có lẽ không đáng bao nhiêu ở trong mê cung này, nhưng ở bên ngoài sẽ là khoản tiền lớn.
Chỉ không biết đan dược của những tông môn thế tộc này đưa ra có công hiệu gì, phẩm cấp thế nào.
Lâm Chính cực kỳ mong chờ.
“Đợi tôi qua được vòng thứ nhất, lấy được đan dược rồi sẽ đưa thuốc giải cho anh, còn không mau cảm ơn?”.
“Vâng, cảm ơn… cảm ơn đại nhân…”.
Trương Kỳ ủ rũ cúi đầu đồng ý.
Lâm Chính dẫn theo Trương Kỳ tiếp tục tiến về phía trước.
Bọn họ chưa đi được mấy bước, một mùi máu tanh đã lan tới.
“Cẩn thận, có biến!”.
Trương Kỳ hô lên, cẩn thận lùi lại một bước, không dám tiến tới thêm nữa.
Lâm Chính nhìn về phía trước, lúc này mới phát hiện ở con đường trước mặt có một vũng máu, đợi đi ngang qua đó thì thấy là một thi thể ngã xuống bên lối đi.
Lồng ngực của thi thể đó nứt toác, trên người bị đâm châm bạc bôi độc, tình trạng vô cùng thê thảm.
“Người này phát hiện ra Thông Quan Châu sao?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm thi thể, lẩm bẩm.
“Chắc chắn không phải”, Trương Kỳ đi phía sau trả lời.
“Vì sao anh lại khẳng định như vậy?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Lý do rất đơn giản, trên người hắn không có đốm sáng”, Trương Kỳ chỉ vào thi thể kia nói: “Nếu người này tìm được Thông Quan Châu thì Thông Quan Châu sẽ để lại dấu vết trên người hắn. Thông Quan Châu có màu xanh sẫm, vậy thì trên người hắn phải có dấu màu xanh sẫm”.
“Hóa ra là vậy… Thế là hắn bị người ta giết sao?”.
“Đúng”.
“Vì sao lại giết người?”.
“Anh không biết sao? Cứ mỗi một phút lối ra lại thay đổi, có nghĩa thời gian để chúng ta tìm ra lối ra chỉ có một phút. Nếu trong vòng một phút có ai khác nhòm ngó đến Thông Quan Châu, gây cản trở thì thời gian một phút không ai rời khỏi mê cung được. Vì vậy, cách ổn thỏa nhất để thoát khỏi mê cung chỉ có một, đó là giết sạch!”, Trương Kỳ nói.
Lâm Chính nghe vậy lập tức hiểu ra.
Chỉ cần giết sạch tất cả mọi người thì dù là Thông Thiên Quan hay thoát khỏi mê cung đều trở nên cực kỳ dễ dàng!
“Chẳng trách mê cung này lại có tỉ lệ vào vòng trong thấp như vậy, cuộc thi khốc liệt như vậy ai thông qua một cách dễ dàng được? Cách khiêu chiến này chẳng khác nào nuôi cổ trùng!”, Lâm Chính nghiêm nghị nói.
“Người chết vì tiền chim chết vì mồi, mọi người tham gia cuộc thi cũng chỉ vì bảo bối trong tay những người của Lôi Trạch. Vì bảo bối mà coi nhẹ mạng sống, không có gì lạ cả”, Trương Kỳ cười nói.
“Nhưng bảo bối trong mắt các người lại là những thứ vô dụng dư thừa trong mắt người ta”, Lâm Chính nói.
Trương Kỳ nghe vậy, gương mặt lộ vẻ cay đắng, không thể phản bác.
Vèo!
Đúng lúc đó, một luồng sáng lạnh lẽo đột nhiên bay đến.
Trương Kỳ kinh hãi, vội vàng lùi về sau tránh đi.
Lâm Chính lập tức đưa tay chụp lấy luồng sáng kia.
Luồng sáng lọt vào kẽ tay anh, nhìn lại thì là một cây châm độc.
Vù vù vù…
Lúc này, càng nhiều luồng sáng lạnh lẽo bay tới, giống như sao băng.
“Cẩn thận!”.
Trương Kỳ hét lên, lùi ra xa mười mét.
Hiển nhiên, hắn không muốn tham gia vào việc này.
“Mau về đây!”.
Lâm Chính vừa vung châm khí ra vừa hét lên.
Trương Kỳ sửng người, suy nghĩ một lúc, nếu không cứu Lâm Chính có lẽ mình cũng không còn đường sống, thế là hắn cắn răng chạy tới phía trước, phóng châm bạc ra, tấn công phía trước.
Hai người hợp lực ngăn chặn số châm bạc này.
Khi nhìn lại phía trước thì đã trống không.
“Người đâu?”.
Trương Kỳ cẩn thận tới gần phía trước.
“Chạy rồi”.
Lâm Chính đáp.
“Chạy rồi? Hừ, đúng là rùa rụt đầu, chỉ biết làm mấy chuyện đê tiện!”, Trương Kỳ căm phẫn bất bình.
Lâm Chính quái lạ nhìn hắn.
Anh cảm thấy chuyện mình làm quang minh chính đại lắm sao?
Nhưng rõ ràng Trương Kỳ không nhận ra.
“May là anh không chạy, nếu không thì anh đã chết rồi”, Lâm Chính nói.
“Anh nói gì vậy? Sao tôi có thể bỏ anh lại mà chạy một mình được? Anh đừng có hiểu lầm”, Trương Kỳ vội vàng giải thích.
“Tôi không có ý đó, tôi đang nói nếu anh tiếp tục lùi lại thì sẽ rơi vào bẫy của kẻ đó, lúc ấy tôi cũng không cứu được anh”.
“Cái gì?”.
Trương Kỳ rùng mình, lập tức hiểu ra gì đó, vội vàng nhìn ra sau.
Chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện điều bất thường.
Hóa ra con đường phía sau đã bị người ta thả khí độc không màu không mùi.
Nếu Trương Kỳ lùi về sau, đi vào khí độc đó thì không tới một giây sẽ bị hòa tan.
“Hèn hạ!”.
Trương Kỳ mắng một tiếng, nhưng người lại toát đầy mồ hôi lạnh.
“Có lẽ đó là sát thủ chuyên ám sát người tham gia, chúng ta phải cẩn thận. Bây giờ hắn chưa thành công, có thể lát nữa hắn sẽ tìm cơ hội ra tay với chúng ta”, Lâm Chính nói.
“Anh nói phải!”.
“Nhưng không diệt trừ kẻ này cũng sẽ không yên tâm. Trương Kỳ, chúng ta bày kế dẫn hắn ra đi”.
“Anh có kế gì hay?”.
“Dẫn rắn khỏi hang, thả dây câu cá! Thế là được”.
“Kế hay!”, Trương Kỳ vỗ tay, dựng ngón cái, nhưng sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, sửng sốt hỏi: “Nhưng… ai là mồi nhử?”.
“Anh!”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Chương 3427: Muốn chết hả?
Trương Kỳ cực kỳ bực bội, một mình lặng lẽ đi trên con đường vắng vẻ, tĩnh mịch.
Hắn không ngờ mình lại xui xẻo đến thế, lại bị người ta xem là mồi câu.
“Người ở chung dưới mái nhà không thể không cúi đầu. Tên xấu xa này, đợi ông đây ra khỏi chỗ này sẽ cho anh một bài học. Chỉ một người ngoài mà dám sỉ nhục tôi, tôi nhất định phải trả thù này”.
Trương Kỳ nghiến răng nghiến lợi bực tức hậm hực.
Tuy nhiên hắn cũng chỉ có thể oán trách vậy thôi.
Thế nhưng đi chưa được vài bước, trước mặt vang lên tiếng đánh nhau.
Trương Kỳ hơi nín thở quay đầu lại.
“Tiếp tục đi đi”.
Giọng Lâm Chính vang lên từ chỗ tối ở đằng sau.
Trương Kỳ nuốt nước bọt, bước chân hơi run, thận trọng đi về phía trước.
Chỉ thấy phía trước máu chảy thành sông, hai ba thi thể nằm dưới đất, có bốn người đang lao vào liều mạng đánh giết nhau.
Nhìn thấy thế, Trương Kỳ mừng rỡ vội thầm hô: “Đại nhân! Có Thông Quan Châu! Có Thông Quan Châu”.
Lâm Chính ẩn nấp ở phía sau ngước mắt lên nhìn.
Quả nhiên!
Trong bốn người đang đánh giết nhau có một người cầm Thông Quan Châu.
Ba người khác như phát điên tấn công người đó muốn giành lại Thông Quan Châu, nhưng thực lực của người đó siêu phàm, thế mà lại có thể một địch ba.
“Hình như người này là… Sở Thu! Thiên tài Sở Thu”.
Trương Kỳ như nhận ra người ôm Thông Quan Châu đó, lập tức thất thanh nói.
“Thiên tài?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Phải, là nhân vật chỉ đứng sau Nhiêu Ưng, nếu Nhiêu Ưng không còn thì vị trí cuối cùng của bảy thiên tài sẽ thuộc về người này”, Trương Kỳ vội giải thích.
Nghe thế tâm niệm Lâm Chính hơi thay đổi, dường như có suy nghĩ gì đó.
“Đại nhân, chúng ta có cần ra tay không? Tôi thấy hình như ba người kia không phải là đối thủ của Sở Thu, nếu chúng ta ra tay, chắc chắn Sở Thu sẽ thua. Như thế chúng ta có thể đoạt được Thông Quan Châu, nếu để Sở Thu giết được ba người kia, có lẽ lát nữa mê cung sẽ thay đổi, chúng ta sẽ khó ra tay”, Trương Kỳ nói.
Nếu mê cung thay đổi, một khi Sở Thu muốn chạy, chỉ dựa vào ba người này rất khó chặn đường gã.
Vừa rồi lúc Lâm Chính và Trương Kỳ đến, mê cung trên đường thay đổi, địa hình bị dịch chuyển, vách tường thay đổi vị trí khiến hai người suýt đi lạc.
“Bây giờ không thể ra tay”.
Lâm Chính ở đằng sau hạ giọng nói.
“Tại sao?”
Trương Kỳ tỏ ra gấp gáp.
Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một.
“Anh quan sát xung quanh xem”, Lâm Chính trầm giọng nói.
Trương Kỳ sửng sốt, vội nhìn xung quanh.
Nơi này là ngã tư, đường rẽ rất nhiều, có đến sáu đường rẽ.
Thế nhưng Trương Kỳ vẫn nhìn thấy vài bóng người lướt qua ở vài ngã rẽ.
“Có vẻ có không ít người thờ ơ đứng nhìn”, Trương Kỳ thầm nghiến răng.
“Hiện giờ tôi bắt được năm người nhưng tôi nghĩ chắc chắn vẫn còn người ở những chỗ khác, ngay cả người đánh lén chúng ta không thành trước đó”, Lâm Chính nói.
“Đại nhân minh giám, nếu tôi cứ thế đi lên e là cũng trở thành bia đỡ đạn”, Trương Kỳ chắp tay lại nói.
Lâm Chính không nói gì, tiếp tục nhìn trận chiến bên kia, dường như đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau anh bỗng nói: “Chờ thêm hai phút nữa, đợi chúng đến được kha khá, chúng ta ra tay”.
“Hả?”
Trương Kỳ ngơ ngác: “Đại nhân, chẳng phải anh vừa nói không thể ra tay sao? Xung quanh có nhiều người như thế, chúng ta lao lên chẳng phải để chúng đục nước béo cò à?”
“Chúng ta đợi ở đây chỉ lãng phí thời gian, trận đấu chỉ có một tiếng đồng hồ, tìm được Thông Quan Châu rồi còn phải tìm lối ra. Không thể kéo dài được nữa, chuẩn bị ra tay đi”.
Lâm Chính khàn giọng nói, lấy châm bạc ra đâm vào trên người để tăng thực lực.
Trương Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu.
Rốt cuộc Lâm Chính muốn làm gì?
Làm thế chẳng phải… là muốn chết hả?
Chương 3428: Chúng ta thực hiện giao dịch nhé
Sau khi phát hiện xung quanh còn rất nhiều người đang đợi ngư ông đắc lợi, Trương Kỳ hiểu ra lúc này người nào ra tay đều sẽ không thắng.
Nhưng Lâm Chính biết rõ như vậy mà lại còn muốn ra tay.
Rốt cuộc anh ta nghĩ sao thế?
Trương Kỳ không nghĩ Lâm Chính là một tên ngu ngốc.
Chẳng lẽ người này có kế hoạch gì đó?
Trái tim Trương Kỳ đập thình thịch, nhưng không nói gì thêm.
Mạng nhỏ này của mình nằm trong tay Lâm Chính, hắn chỉ đành nghe theo lệnh.
Hai người đứng bên cạnh lẳng lặng quan sát, đợi trận đánh giết bên đó kết thúc.
Rầm!
Lúc này Sở Thu bỗng đánh mạnh một đòn vào một người.
Người đó nôn ra máu, ngã xuống đất, không biết sống chết thế nào.
Hai người còn lại cực kỳ hoảng sợ nhưng không bỏ cuộc, mà cắn răng tiếp tục tấn công.
Sở Thu như phát điên, đánh giết đến đỏ mắt, cả người toát ra khí tức cuồng loạn, sau đó vô số khí tức biến thành châm độc bắn ra xung quanh.
Hai người vội né tránh nhưng vẫn không kịp.
Vèo vèo vèo!
Châm độc dày đặc đâm trúng họ.
Thấy thế Sở Thu lập tức động ngón tay.
Soạt soạt soạt!
Châm bạc trên người mấy người này nổ tung, khí độc nổ tung đó chui vào trong cơ thể họ như giun.
“A! A!”
“Đau quá! Tôi khó chịu quá!”
Hai người lăn lộn dưới đất, ai cũng liên tục cào cấu kêu thảm thiết, một lúc sau tai mắt mũi miệng của hai người chảy máu, chết tại đó.
“Hả?”
Trương Kỳ sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, vội lùi về sau, hai chân run rẩy.
Hắn lấy gì để đánh với nhân vật đáng sợ này chứ?
“Đến lúc rồi!”
Lúc này Lâm Chính bỗng bước lên trước.
“Hả? Không phải… Đại nhân, anh muốn làm gì?”
Trương Kỳ trố mắt nhìn.
Đối phương tàn nhẫn hung ác như vậy, vừa rồi còn giết ba người, thế mà Lâm Chính lại chọn bước ra vào lúc này?
Thế chẳng phải đang liều mạng vuốt râu hổ à?
Thấy Lâm Chính bước lên trước, Trương Kỳ căng thẳng siết chặt nắm đấm, không còn cách nào khác, chỉ đành tỏ ra cứng rắn đi theo.
“Lại thêm một tên không sợ chết sao?”
Sở Thu vẫn chưa kịp nghỉ ngơi lấy hơi thì lập tức nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Sát khí ngút trời cuộn cuồn lao đến.
Thế nhưng Lâm Chính lại không để lộ bất kỳ ý chí chiến đấu nào, ngược lại lạnh nhạt nhìn thẳng vào đối phương.
“Anh là Sở Thu à?”
“Nếu đã biết tên tôi thì tại sao còn dám cả gan đối đầu với tôi như vậy?”, Sở Thu lạnh lùng nói.
“Đến đây rồi thì cho dù anh là ai, nổi tiếng như thế nào, thực lực mạnh ra sao, mọi người đều chỉ có một mục đích, đó là vượt cấp. Không thể phủ nhận rằng anh rất mạnh nhưng bây giờ anh đã thế suy sức yếu, Sở Thu, nếu tôi đánh với anh, anh chắc chắn sẽ chết”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì anh thử xem”, Sở Thu lạnh lùng nói, trong mắt đầy ý chí chiến đấu mãnh liệt.
“Tôi không nghĩ điều đó là cần thiết, vừa rồi anh đối phó với mấy người đó đã cạn kiệt tất cả sức lực rồi, thế nên đừng cố làm ra vẻ, anh không có cơ hội đánh thắng tôi đâu. Một khi lao vào đánh nhau, anh chỉ có một con đường chết, vì Thông Quan Châu này, anh muốn đặt cược cả tính mạng của mình sao?”, Lâm Chính lạnh nhạt hỏi.
Đây là lời khuyên, mà lại giống lời đe dọa hơn.
Ánh mắt Sở Thu hiện lên vẻ giận dữ.
Nhưng là thiên tài nhà họ Sở, gã không thể để cảm xúc của mình ảnh hưởng lý trí.
Nhưng ngay lúc Sở Thu suy tư, Lâm Chính lại lên tiếng.
“Bây giờ cả người anh có ít nhất tám mươi phần trăm kinh mạch đã bị hao tổn, phổi gan đều tổn hại, khí huyết không đủ, kinh mạch không thông suốt, xương cánh tay, chân phải bị nứt. Anh đã kiệt sức rồi, nhưng vì để đe dọa những người xung quanh, vừa rồi anh đã cố gắng chống đỡ cho đến bây giờ, không dám thể hiện sự mệt mỏi của mình cho mọi người thấy. Sở Thu, tôi biết sở dĩ anh như thế là do anh không còn đường lui, vì anh biết rõ cho dù giao Thông Quan Châu ra cũng sẽ chết”.
Anh vừa dứt lời, hơi thở Sở Thu căng chặt, sắc mặt trắng bệch.
“Anh muốn thế nào?”, bị Lâm Chính nói trúng, Sở Thu trầm giọng nói.
“Chúng ta thực hiện một giao dịch nhé, anh thấy sao?”, Lâm Chính nói thẳng.
Chương 3429: Anh có thể mua
“Giao dịch?”
Sở Thu sửng sốt.
Thậm chí ngay cả Trương Kỳ cũng cảm thấy khó hiểu.
Tình hình này mà còn giao dịch gì nữa?
Chẳng phải Lâm Chính nói muốn ra tay sao?
Lẽ nào đây là ra tay mà anh nói à?
“Phải, chúng ta giao dịch, thế nào?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Nếu tôi không giao dịch với anh thì sao?”, Sở Thu nhíu mày.
“Bây giờ tôi sẽ đi, không động vào anh, anh cứ yên tâm, nhưng chắc chắn có rất nhiều người muốn động vào anh, tôi có thể muộn chút mới quay lại”, Lâm Chính nói.
Sao Sở Thu có thể không biết xung quanh đầy rẫy người đang chờ đục nước béo cò, cho dù gã đánh bại ba người này, trận chiến vẫn chưa kết thúc, bản thân gã cũng không còn bình an vô sự.
Thật ra Sở Thu cảm thấy khá xui xẻo.
Gã vừa vào mê cung đã nhìn thấy Thông Quan Châu.
Nói thật, lúc nhìn thấy Thông Quan Châu, gã từng cho rằng mình là người may mắn nhất nhưng sau khi cầm trên tay, gã mới nhận ra thứ này chính là củ khoai nóng bỏng tay, ai lấy được thì sẽ chết sớm.
Vốn tưởng rằng Thông Quan Châu có thể giấu ở trên người, sau đó mặt không đổi sắc rời khỏi mê cung, hoàn thành vòng thi thứ nhất, nhưng lại không ngờ cho dù che đậy bằng một lớp vải dày thì Thông Quan Châu vẫn phát sáng rực rỡ, ngay cả khi gã ngậm vào trong miệng, nó vẫn như thế.
Thế là người bắt gặp trên đường, cho dù là ai cũng đều bắt đầu ra tay đánh gã, từ lúc lấy được Thông Quan Châu, Sở Thu chưa rảnh tay, đã đánh giết bảy tám người rồi.
Nhìn thời gian, thấy còn nửa tiếng nữa cuộc thi sẽ kết thúc.
Nửa tiếng này, gã chưa chắc có thể chống đỡ được.
Nếu giải quyết không tốt, e là phải ngã xuống ở đây.
Sở Thu nhìn mấy ngã rẽ xung quanh.
Bóng người bên đó đều nhìn chằm chằm vào gã, trong mỗi đôi mắt đều lộ ra tham lam và sát khí.
“Anh nói thử xem, giao dịch gì”, Sở Thu hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi.
Gã đã không còn đường đi nữa.
“Tôi sẽ chữa trị cho anh nhưng ngươi phải nghe lệnh của tôi trước khi mê cung vòng thứ nhất kết thúc. Ngoài ra sau khi rời khỏi mê cung, anh phải đưa cho tôi tiền phí là hai ngàn viên đan dược cực phẩm và Thông Quan Châu, thế nào?”, Lâm Chính nói.
Trương Kỳ sửng sốt, không nói gì.
Lúc này hắn mới phản ứng lại, Lâm Chính định kiếm một khoản lớn.
Sở Thu lại cảm thấy khá bất ngờ.
“Anh muốn Thông Quan Châu thì tôi còn có thể hiểu, nhưng tại sao anh lại đòi tôi hai ngàn viên đan dược cực phẩm? Tôi không có nhiều thứ như vậy”, Sở Thu trầm giọng nói.
“Anh không có, nhưng thế lực phía sau anh lại có, dạy dỗ được thiên tài như anh thì chắc chắn đã bỏ ra rất nhiều nhân lực và tài chính, nhiều không kể xiết, nếu lấy hai ngàn viên đan dược cực phẩm để đổi lấy nhân tài như anh, gia tộc đằng sau anh nhất định sẽ không do dự”, Lâm Chính nói.
“Nói như thế tức là anh có thể bảo vệ tôi an toàn rời khỏi mê cung?”, Sở Thu hỏi.
“Phải”.
Lâm Chính gật đầu: “Nhưng trước tiên anh phải uống thứ này”.
Nói xong, anh đưa một viên đan dược cho Sở Thu.
Sở Thu biết rõ viên đan được này là gì, Trương Kỳ càng rõ hơn.
Sở Thu lặng thinh.
Gã nhìn đan dược trong tay Lâm Chính, lại chậm rãi lấy Thông Quan Châu trên người ra, mặt đầy vẻ tiếc nuối.
Tất nhiên gã không nỡ từ bỏ Thông Quan Châu này.
Gã uống thuốc độc của Lâm Chính cũng không sao, gã nghĩ Lâm Chính sẽ không làm hại đến tính mạng mình, nhưng gã đã đổ rất nhiều mồ hôi và máu vì viên Thông Quan Châu này.
Bây giờ lại nhường lại cho người khác, dĩ nhiên gã không cam lòng.
Nhưng lúc này Lâm Chính lại nói một câu.
“Nếu anh tiếc Thông Quan Châu này, anh có thể giữ lại, nhưng tiền đề là anh phải trả đủ đan dược cho tôi”.
Anh vừa dứt lời, Sở Thu trở nên căng thẳng, ngẩng phắt đầu lên trợn to mắt nhìn Lâm Chính.
“Anh… anh nói gì cơ?”
“Tôi nói anh có thể mua lại Thông Quan Châu này”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Chương 3430: Cô đồng ý bỏ ra bao nhiêu?
Sở Thu và Trương Kỳ tưởng mình nghe nhầm. Nhất là Trương Kỳ. Hắn nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt vô cùng mơ hồ. Hắn hoàn toàn không nghĩ ra được người này định làm gì.
Anh đang giở trò sao? Hay là người này tới tham gia cuộc thi chỉ đơn giản là vì làm ăn?
“Anh nghiêm túc chứ?”. Sở Thu vẫn còn cảm thấy không dám tin bèn hỏi bằng giọng nghi ngờ.
“Các hạ cảm thấy tôi đang nói đùa sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Sở Thu im lặng một lúc rồi nói: “Tôi bỏ ra 5000 viên đan được cấp phẩm, coi như là mạng của tôi. Tổng cộng là 7000 viên thì thế nào? Chỉ cần các hạ đảm bảo cho tôi có thể rời được khỏi đây, hơn nữa không động vào Thông Quan Châu của tôi thì 7000 viên đan dược này là của anh”.
Lâm Chính không trả lời ngay mà chỉ hỏi Trương Kỳ: “Sở Thu tới từ thế tộc nào thế?”
“Bẩm đại nhân, Sở Thu là thiếu trang chủ của sơn trang Vân Tiếu. Sơn trang Vân Tiếu cũng là một thế tộc lớn, thực lực rất mạnh. HIện tại đang quản lý tới bốn thành trì. 7000 đan dược cấp phẩm đối với họ không phải là điều gì ghê gớm”, Trương Kỳ nói.
“Vậy sao?”
“Đại nhân, tôi muốn hỏi về Thông Quan Châu...có phải là chỉ cần giao đủ đan dược thì số Thông Quan Châu này là của người đó phải không?”, Trương Kỳ thận trọng hỏi.
Lâm Chính gật đầu, điềm đạm nói: “Đúng vậy, chỉ cần đủ đan dược thì người đó có thể lấy Thông Quan Châu”
“Vây tôi nộp 6000 viên cấp phẩm mua Thông Quan Châu”, Trương Kỳ lập tức hô lên.
Sở Thu giật mình, nhìn chăm chăm Trương Kỳ và trầm giọng: “Tôi bỏ ra 7000 viên”.
“8000”.
“10000”, Sở Thu lập tức tăng giá.
Rõ ràng là Trương Kỳ không thể bằng Sở Thu. Còn tiếp tục thì sẽ không thể nào gom được nhiều đan dược cực phẩm như thế. Đan dược cực phẩm chính là những đan dược được tạo ra từ các dược liệu hiếm có.
Tại vực Diệt Vong, thứ có thể phân rõ ràng địa vị cao thấp của bạn chính là cực phẩm. Ví như nhà họ Dục hay là Tề Phượng Sơn, có khi cả tông môn cũng không có nổi 10000 viên đan dược cực phẩm. Mà số lượng đó còn là số lượng mà các thế gia phải tích lũy nhiều năm mới có được.
Mà số đan dược này chính là con át chủ bài của các gia tộc kia. Vì ở đây là Vực Diệt Vong, mọi người đấu nhau đều dựa vào y thuật cả.
Cực phẩm đan dược có thể tạo ra được các công năng khác nhau và hiệu quả cũng hết sức phi phàm. Ví dụ như một viên đan dược cực phẩm trong nháy mắt có thể khiến sức mạnh của người khác tăng lên hàng nghìn lần.
Hoặc là có thể khiến vạn độc bất nhập. Hoặc là tăng tuổi thọ, tăng tu vi. Nhất là trong quá trình chiến đấu, độc dược mạnh yếu đóng vai trò rất lớn trong việc thắng bại của cuộc chiến.
Hai thế tộc chém giết lẫn nhau thì sẽ dựa vào tài lực, xem ai có đan dược nhiều. Nên giống như là chiến tranh tiền tệ vậy. Nếu có đủ đan dược thì hoàn toàn có thể khiến một người bình thường gia tăng sức mạnh khủng khiếp.
Vì vậy Lâm Chính đòi đan dược từ họ cũng là để chuẩn bị cho chính mình.
Nếu anh không thể thông qua cuộc thi để nhận được sự bảo vệ từ các thế tộc để đối khán với Thiên Thần Điện thì đành phải dùng chiêu này thôi, kiếm đủ đan dược cực phẩm cùng vũ trang cho Dương Hoa để đối đầu với Thánh Quân Diệp Viêm.
Anh cũng không hề lo sợ sau khi rời khỏi mê cung thì những người này sẽ nuốt lời. Bởi vì thứ mà họ đã dùng là độc dược đặc biệt do Lâm Chính tạo ra, trong thời gian ngắn không thể nào giải được hết độc.
Những thế tộc kia đã phải bỏ ra rất nhiều tiền tài công sức để bồi dưỡng ra những thiên tài nay nên bọn họ không thể nào vì đan dược mà từ bỏ những hạt giống của mình.
Thế nhưng rõ ràng cách ra giá của Sở Thu vẫn khá bảo thủ. 10000 viên đan dược không hề tạo ra quá nhiều áp lực cho hắn.
Ngược lại đối với Trương Kỳ thì đây đã là giới hạn rồi. Lâm Chính suy nghĩ rồi điềm đạm nói; “Vậy thì 10000 trước đi”.
Nói xong Lâm Chính lấy ra Thông Quan Châu.
Sở Thu tỏ vẻ ngạc nhiên: “10000 trước là ý gì vậy?”
“Rồi anh sẽ biết. Yên tâm. Nếu giá của anh đủ cao thì Thông Quan Châu này sẽ thuộc về anh”, Lâm Chính cười nói.
Sở Thu không hiểu lắm ý của Lâm Chính. Thế nhưng giờ hắn cũng không thể nói gì , dù sao thì cái mạng nhỏ của hắn cũng bị Lâm Chính tóm rồi
“Được rồi các vị. Thông Quan Châu mà các vị muốn nằm ở đây. Nếu tôi là các vị thì tôi khuyên các vị nên hiện thân đi, đừng để tôi phải ra tay với từng người”, lúc này Lâm Chính giơ cao Thông Quan Châu lên và hô lớn.
Những người đứng từ xa thấy vậy thì đều chau mày. Ý gì vậy? Khiêu chiến với đám đông sao?
Đám đông giật lắm, lập tức bước ra. Đó là một cô gái tóc dài, tầm khoảng 30 tuổi.
Ánh mắt cô ta lạnh như băng. Tay cô ta cầm kiêm dài, toàn thân ghim đầy châm. Rõ ràng điều đó giúp thực lực của cô ta gia tăng.
“Người bạn này, Thông Quan Châu đưa cho tôi, tôi sẽ không giết anh", cô gái trầm giọng.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu, điềm đạm nói: “Cô bỏ ra được bao nhiêu tiền?”
Cô gái giật mình: “Ý anh là gì?”
Trương Kỳ không đồng ý không được. Bây giờ cái mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay người ta, Lâm Chính nói gì hắn cũng phải làm theo.
Thật ra tìm Thông Quan Châu hoặc lối ra cho Lâm Chính cũng không có gì.
Sau khi Lâm Chính thể hiện thực lực của mình, Trương Kỳ đã hiểu rõ mình không thể thông qua được vòng thứ nhất của cuộc thi, có thể giữ được mạng đã là may mắn.
Nhưng 1000 viên đan dược cực phẩm?
Đây rõ ràng là bắt chẹt!
Đưa ra thì chẳng phải gia tộc sẽ tổn thương nguyên khí hay sao?
Nhưng không đưa cũng không được!
Suy cho cùng, người như Trương Kỳ được cử đi tham gia cuộc thi đều là thiên tài hạt giống do tông môn vất vả đào tạo ra.
Nhân lực vật lực tiêu tốn trên người Trương Kỳ có thể nói là không đếm xuể. Nếu lấy 1000 viên đan dược cực phẩm đến để đổi thì dù có tiếc mấy bọn họ cũng không thể không làm.
Đây cũng là lý do vì sao Lâm Chính dám đòi nhiều như vậy.
Mạng của bọn họ có lẽ không đáng bao nhiêu ở trong mê cung này, nhưng ở bên ngoài sẽ là khoản tiền lớn.
Chỉ không biết đan dược của những tông môn thế tộc này đưa ra có công hiệu gì, phẩm cấp thế nào.
Lâm Chính cực kỳ mong chờ.
“Đợi tôi qua được vòng thứ nhất, lấy được đan dược rồi sẽ đưa thuốc giải cho anh, còn không mau cảm ơn?”.
“Vâng, cảm ơn… cảm ơn đại nhân…”.
Trương Kỳ ủ rũ cúi đầu đồng ý.
Lâm Chính dẫn theo Trương Kỳ tiếp tục tiến về phía trước.
Bọn họ chưa đi được mấy bước, một mùi máu tanh đã lan tới.
“Cẩn thận, có biến!”.
Trương Kỳ hô lên, cẩn thận lùi lại một bước, không dám tiến tới thêm nữa.
Lâm Chính nhìn về phía trước, lúc này mới phát hiện ở con đường trước mặt có một vũng máu, đợi đi ngang qua đó thì thấy là một thi thể ngã xuống bên lối đi.
Lồng ngực của thi thể đó nứt toác, trên người bị đâm châm bạc bôi độc, tình trạng vô cùng thê thảm.
“Người này phát hiện ra Thông Quan Châu sao?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm thi thể, lẩm bẩm.
“Chắc chắn không phải”, Trương Kỳ đi phía sau trả lời.
“Vì sao anh lại khẳng định như vậy?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Lý do rất đơn giản, trên người hắn không có đốm sáng”, Trương Kỳ chỉ vào thi thể kia nói: “Nếu người này tìm được Thông Quan Châu thì Thông Quan Châu sẽ để lại dấu vết trên người hắn. Thông Quan Châu có màu xanh sẫm, vậy thì trên người hắn phải có dấu màu xanh sẫm”.
“Hóa ra là vậy… Thế là hắn bị người ta giết sao?”.
“Đúng”.
“Vì sao lại giết người?”.
“Anh không biết sao? Cứ mỗi một phút lối ra lại thay đổi, có nghĩa thời gian để chúng ta tìm ra lối ra chỉ có một phút. Nếu trong vòng một phút có ai khác nhòm ngó đến Thông Quan Châu, gây cản trở thì thời gian một phút không ai rời khỏi mê cung được. Vì vậy, cách ổn thỏa nhất để thoát khỏi mê cung chỉ có một, đó là giết sạch!”, Trương Kỳ nói.
Lâm Chính nghe vậy lập tức hiểu ra.
Chỉ cần giết sạch tất cả mọi người thì dù là Thông Thiên Quan hay thoát khỏi mê cung đều trở nên cực kỳ dễ dàng!
“Chẳng trách mê cung này lại có tỉ lệ vào vòng trong thấp như vậy, cuộc thi khốc liệt như vậy ai thông qua một cách dễ dàng được? Cách khiêu chiến này chẳng khác nào nuôi cổ trùng!”, Lâm Chính nghiêm nghị nói.
“Người chết vì tiền chim chết vì mồi, mọi người tham gia cuộc thi cũng chỉ vì bảo bối trong tay những người của Lôi Trạch. Vì bảo bối mà coi nhẹ mạng sống, không có gì lạ cả”, Trương Kỳ cười nói.
“Nhưng bảo bối trong mắt các người lại là những thứ vô dụng dư thừa trong mắt người ta”, Lâm Chính nói.
Trương Kỳ nghe vậy, gương mặt lộ vẻ cay đắng, không thể phản bác.
Vèo!
Đúng lúc đó, một luồng sáng lạnh lẽo đột nhiên bay đến.
Trương Kỳ kinh hãi, vội vàng lùi về sau tránh đi.
Lâm Chính lập tức đưa tay chụp lấy luồng sáng kia.
Luồng sáng lọt vào kẽ tay anh, nhìn lại thì là một cây châm độc.
Vù vù vù…
Lúc này, càng nhiều luồng sáng lạnh lẽo bay tới, giống như sao băng.
“Cẩn thận!”.
Trương Kỳ hét lên, lùi ra xa mười mét.
Hiển nhiên, hắn không muốn tham gia vào việc này.
“Mau về đây!”.
Lâm Chính vừa vung châm khí ra vừa hét lên.
Trương Kỳ sửng người, suy nghĩ một lúc, nếu không cứu Lâm Chính có lẽ mình cũng không còn đường sống, thế là hắn cắn răng chạy tới phía trước, phóng châm bạc ra, tấn công phía trước.
Hai người hợp lực ngăn chặn số châm bạc này.
Khi nhìn lại phía trước thì đã trống không.
“Người đâu?”.
Trương Kỳ cẩn thận tới gần phía trước.
“Chạy rồi”.
Lâm Chính đáp.
“Chạy rồi? Hừ, đúng là rùa rụt đầu, chỉ biết làm mấy chuyện đê tiện!”, Trương Kỳ căm phẫn bất bình.
Lâm Chính quái lạ nhìn hắn.
Anh cảm thấy chuyện mình làm quang minh chính đại lắm sao?
Nhưng rõ ràng Trương Kỳ không nhận ra.
“May là anh không chạy, nếu không thì anh đã chết rồi”, Lâm Chính nói.
“Anh nói gì vậy? Sao tôi có thể bỏ anh lại mà chạy một mình được? Anh đừng có hiểu lầm”, Trương Kỳ vội vàng giải thích.
“Tôi không có ý đó, tôi đang nói nếu anh tiếp tục lùi lại thì sẽ rơi vào bẫy của kẻ đó, lúc ấy tôi cũng không cứu được anh”.
“Cái gì?”.
Trương Kỳ rùng mình, lập tức hiểu ra gì đó, vội vàng nhìn ra sau.
Chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện điều bất thường.
Hóa ra con đường phía sau đã bị người ta thả khí độc không màu không mùi.
Nếu Trương Kỳ lùi về sau, đi vào khí độc đó thì không tới một giây sẽ bị hòa tan.
“Hèn hạ!”.
Trương Kỳ mắng một tiếng, nhưng người lại toát đầy mồ hôi lạnh.
“Có lẽ đó là sát thủ chuyên ám sát người tham gia, chúng ta phải cẩn thận. Bây giờ hắn chưa thành công, có thể lát nữa hắn sẽ tìm cơ hội ra tay với chúng ta”, Lâm Chính nói.
“Anh nói phải!”.
“Nhưng không diệt trừ kẻ này cũng sẽ không yên tâm. Trương Kỳ, chúng ta bày kế dẫn hắn ra đi”.
“Anh có kế gì hay?”.
“Dẫn rắn khỏi hang, thả dây câu cá! Thế là được”.
“Kế hay!”, Trương Kỳ vỗ tay, dựng ngón cái, nhưng sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, sửng sốt hỏi: “Nhưng… ai là mồi nhử?”.
“Anh!”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Chương 3427: Muốn chết hả?
Trương Kỳ cực kỳ bực bội, một mình lặng lẽ đi trên con đường vắng vẻ, tĩnh mịch.
Hắn không ngờ mình lại xui xẻo đến thế, lại bị người ta xem là mồi câu.
“Người ở chung dưới mái nhà không thể không cúi đầu. Tên xấu xa này, đợi ông đây ra khỏi chỗ này sẽ cho anh một bài học. Chỉ một người ngoài mà dám sỉ nhục tôi, tôi nhất định phải trả thù này”.
Trương Kỳ nghiến răng nghiến lợi bực tức hậm hực.
Tuy nhiên hắn cũng chỉ có thể oán trách vậy thôi.
Thế nhưng đi chưa được vài bước, trước mặt vang lên tiếng đánh nhau.
Trương Kỳ hơi nín thở quay đầu lại.
“Tiếp tục đi đi”.
Giọng Lâm Chính vang lên từ chỗ tối ở đằng sau.
Trương Kỳ nuốt nước bọt, bước chân hơi run, thận trọng đi về phía trước.
Chỉ thấy phía trước máu chảy thành sông, hai ba thi thể nằm dưới đất, có bốn người đang lao vào liều mạng đánh giết nhau.
Nhìn thấy thế, Trương Kỳ mừng rỡ vội thầm hô: “Đại nhân! Có Thông Quan Châu! Có Thông Quan Châu”.
Lâm Chính ẩn nấp ở phía sau ngước mắt lên nhìn.
Quả nhiên!
Trong bốn người đang đánh giết nhau có một người cầm Thông Quan Châu.
Ba người khác như phát điên tấn công người đó muốn giành lại Thông Quan Châu, nhưng thực lực của người đó siêu phàm, thế mà lại có thể một địch ba.
“Hình như người này là… Sở Thu! Thiên tài Sở Thu”.
Trương Kỳ như nhận ra người ôm Thông Quan Châu đó, lập tức thất thanh nói.
“Thiên tài?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Phải, là nhân vật chỉ đứng sau Nhiêu Ưng, nếu Nhiêu Ưng không còn thì vị trí cuối cùng của bảy thiên tài sẽ thuộc về người này”, Trương Kỳ vội giải thích.
Nghe thế tâm niệm Lâm Chính hơi thay đổi, dường như có suy nghĩ gì đó.
“Đại nhân, chúng ta có cần ra tay không? Tôi thấy hình như ba người kia không phải là đối thủ của Sở Thu, nếu chúng ta ra tay, chắc chắn Sở Thu sẽ thua. Như thế chúng ta có thể đoạt được Thông Quan Châu, nếu để Sở Thu giết được ba người kia, có lẽ lát nữa mê cung sẽ thay đổi, chúng ta sẽ khó ra tay”, Trương Kỳ nói.
Nếu mê cung thay đổi, một khi Sở Thu muốn chạy, chỉ dựa vào ba người này rất khó chặn đường gã.
Vừa rồi lúc Lâm Chính và Trương Kỳ đến, mê cung trên đường thay đổi, địa hình bị dịch chuyển, vách tường thay đổi vị trí khiến hai người suýt đi lạc.
“Bây giờ không thể ra tay”.
Lâm Chính ở đằng sau hạ giọng nói.
“Tại sao?”
Trương Kỳ tỏ ra gấp gáp.
Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một.
“Anh quan sát xung quanh xem”, Lâm Chính trầm giọng nói.
Trương Kỳ sửng sốt, vội nhìn xung quanh.
Nơi này là ngã tư, đường rẽ rất nhiều, có đến sáu đường rẽ.
Thế nhưng Trương Kỳ vẫn nhìn thấy vài bóng người lướt qua ở vài ngã rẽ.
“Có vẻ có không ít người thờ ơ đứng nhìn”, Trương Kỳ thầm nghiến răng.
“Hiện giờ tôi bắt được năm người nhưng tôi nghĩ chắc chắn vẫn còn người ở những chỗ khác, ngay cả người đánh lén chúng ta không thành trước đó”, Lâm Chính nói.
“Đại nhân minh giám, nếu tôi cứ thế đi lên e là cũng trở thành bia đỡ đạn”, Trương Kỳ chắp tay lại nói.
Lâm Chính không nói gì, tiếp tục nhìn trận chiến bên kia, dường như đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau anh bỗng nói: “Chờ thêm hai phút nữa, đợi chúng đến được kha khá, chúng ta ra tay”.
“Hả?”
Trương Kỳ ngơ ngác: “Đại nhân, chẳng phải anh vừa nói không thể ra tay sao? Xung quanh có nhiều người như thế, chúng ta lao lên chẳng phải để chúng đục nước béo cò à?”
“Chúng ta đợi ở đây chỉ lãng phí thời gian, trận đấu chỉ có một tiếng đồng hồ, tìm được Thông Quan Châu rồi còn phải tìm lối ra. Không thể kéo dài được nữa, chuẩn bị ra tay đi”.
Lâm Chính khàn giọng nói, lấy châm bạc ra đâm vào trên người để tăng thực lực.
Trương Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu.
Rốt cuộc Lâm Chính muốn làm gì?
Làm thế chẳng phải… là muốn chết hả?
Chương 3428: Chúng ta thực hiện giao dịch nhé
Sau khi phát hiện xung quanh còn rất nhiều người đang đợi ngư ông đắc lợi, Trương Kỳ hiểu ra lúc này người nào ra tay đều sẽ không thắng.
Nhưng Lâm Chính biết rõ như vậy mà lại còn muốn ra tay.
Rốt cuộc anh ta nghĩ sao thế?
Trương Kỳ không nghĩ Lâm Chính là một tên ngu ngốc.
Chẳng lẽ người này có kế hoạch gì đó?
Trái tim Trương Kỳ đập thình thịch, nhưng không nói gì thêm.
Mạng nhỏ này của mình nằm trong tay Lâm Chính, hắn chỉ đành nghe theo lệnh.
Hai người đứng bên cạnh lẳng lặng quan sát, đợi trận đánh giết bên đó kết thúc.
Rầm!
Lúc này Sở Thu bỗng đánh mạnh một đòn vào một người.
Người đó nôn ra máu, ngã xuống đất, không biết sống chết thế nào.
Hai người còn lại cực kỳ hoảng sợ nhưng không bỏ cuộc, mà cắn răng tiếp tục tấn công.
Sở Thu như phát điên, đánh giết đến đỏ mắt, cả người toát ra khí tức cuồng loạn, sau đó vô số khí tức biến thành châm độc bắn ra xung quanh.
Hai người vội né tránh nhưng vẫn không kịp.
Vèo vèo vèo!
Châm độc dày đặc đâm trúng họ.
Thấy thế Sở Thu lập tức động ngón tay.
Soạt soạt soạt!
Châm bạc trên người mấy người này nổ tung, khí độc nổ tung đó chui vào trong cơ thể họ như giun.
“A! A!”
“Đau quá! Tôi khó chịu quá!”
Hai người lăn lộn dưới đất, ai cũng liên tục cào cấu kêu thảm thiết, một lúc sau tai mắt mũi miệng của hai người chảy máu, chết tại đó.
“Hả?”
Trương Kỳ sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, vội lùi về sau, hai chân run rẩy.
Hắn lấy gì để đánh với nhân vật đáng sợ này chứ?
“Đến lúc rồi!”
Lúc này Lâm Chính bỗng bước lên trước.
“Hả? Không phải… Đại nhân, anh muốn làm gì?”
Trương Kỳ trố mắt nhìn.
Đối phương tàn nhẫn hung ác như vậy, vừa rồi còn giết ba người, thế mà Lâm Chính lại chọn bước ra vào lúc này?
Thế chẳng phải đang liều mạng vuốt râu hổ à?
Thấy Lâm Chính bước lên trước, Trương Kỳ căng thẳng siết chặt nắm đấm, không còn cách nào khác, chỉ đành tỏ ra cứng rắn đi theo.
“Lại thêm một tên không sợ chết sao?”
Sở Thu vẫn chưa kịp nghỉ ngơi lấy hơi thì lập tức nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Sát khí ngút trời cuộn cuồn lao đến.
Thế nhưng Lâm Chính lại không để lộ bất kỳ ý chí chiến đấu nào, ngược lại lạnh nhạt nhìn thẳng vào đối phương.
“Anh là Sở Thu à?”
“Nếu đã biết tên tôi thì tại sao còn dám cả gan đối đầu với tôi như vậy?”, Sở Thu lạnh lùng nói.
“Đến đây rồi thì cho dù anh là ai, nổi tiếng như thế nào, thực lực mạnh ra sao, mọi người đều chỉ có một mục đích, đó là vượt cấp. Không thể phủ nhận rằng anh rất mạnh nhưng bây giờ anh đã thế suy sức yếu, Sở Thu, nếu tôi đánh với anh, anh chắc chắn sẽ chết”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì anh thử xem”, Sở Thu lạnh lùng nói, trong mắt đầy ý chí chiến đấu mãnh liệt.
“Tôi không nghĩ điều đó là cần thiết, vừa rồi anh đối phó với mấy người đó đã cạn kiệt tất cả sức lực rồi, thế nên đừng cố làm ra vẻ, anh không có cơ hội đánh thắng tôi đâu. Một khi lao vào đánh nhau, anh chỉ có một con đường chết, vì Thông Quan Châu này, anh muốn đặt cược cả tính mạng của mình sao?”, Lâm Chính lạnh nhạt hỏi.
Đây là lời khuyên, mà lại giống lời đe dọa hơn.
Ánh mắt Sở Thu hiện lên vẻ giận dữ.
Nhưng là thiên tài nhà họ Sở, gã không thể để cảm xúc của mình ảnh hưởng lý trí.
Nhưng ngay lúc Sở Thu suy tư, Lâm Chính lại lên tiếng.
“Bây giờ cả người anh có ít nhất tám mươi phần trăm kinh mạch đã bị hao tổn, phổi gan đều tổn hại, khí huyết không đủ, kinh mạch không thông suốt, xương cánh tay, chân phải bị nứt. Anh đã kiệt sức rồi, nhưng vì để đe dọa những người xung quanh, vừa rồi anh đã cố gắng chống đỡ cho đến bây giờ, không dám thể hiện sự mệt mỏi của mình cho mọi người thấy. Sở Thu, tôi biết sở dĩ anh như thế là do anh không còn đường lui, vì anh biết rõ cho dù giao Thông Quan Châu ra cũng sẽ chết”.
Anh vừa dứt lời, hơi thở Sở Thu căng chặt, sắc mặt trắng bệch.
“Anh muốn thế nào?”, bị Lâm Chính nói trúng, Sở Thu trầm giọng nói.
“Chúng ta thực hiện một giao dịch nhé, anh thấy sao?”, Lâm Chính nói thẳng.
Chương 3429: Anh có thể mua
“Giao dịch?”
Sở Thu sửng sốt.
Thậm chí ngay cả Trương Kỳ cũng cảm thấy khó hiểu.
Tình hình này mà còn giao dịch gì nữa?
Chẳng phải Lâm Chính nói muốn ra tay sao?
Lẽ nào đây là ra tay mà anh nói à?
“Phải, chúng ta giao dịch, thế nào?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Nếu tôi không giao dịch với anh thì sao?”, Sở Thu nhíu mày.
“Bây giờ tôi sẽ đi, không động vào anh, anh cứ yên tâm, nhưng chắc chắn có rất nhiều người muốn động vào anh, tôi có thể muộn chút mới quay lại”, Lâm Chính nói.
Sao Sở Thu có thể không biết xung quanh đầy rẫy người đang chờ đục nước béo cò, cho dù gã đánh bại ba người này, trận chiến vẫn chưa kết thúc, bản thân gã cũng không còn bình an vô sự.
Thật ra Sở Thu cảm thấy khá xui xẻo.
Gã vừa vào mê cung đã nhìn thấy Thông Quan Châu.
Nói thật, lúc nhìn thấy Thông Quan Châu, gã từng cho rằng mình là người may mắn nhất nhưng sau khi cầm trên tay, gã mới nhận ra thứ này chính là củ khoai nóng bỏng tay, ai lấy được thì sẽ chết sớm.
Vốn tưởng rằng Thông Quan Châu có thể giấu ở trên người, sau đó mặt không đổi sắc rời khỏi mê cung, hoàn thành vòng thi thứ nhất, nhưng lại không ngờ cho dù che đậy bằng một lớp vải dày thì Thông Quan Châu vẫn phát sáng rực rỡ, ngay cả khi gã ngậm vào trong miệng, nó vẫn như thế.
Thế là người bắt gặp trên đường, cho dù là ai cũng đều bắt đầu ra tay đánh gã, từ lúc lấy được Thông Quan Châu, Sở Thu chưa rảnh tay, đã đánh giết bảy tám người rồi.
Nhìn thời gian, thấy còn nửa tiếng nữa cuộc thi sẽ kết thúc.
Nửa tiếng này, gã chưa chắc có thể chống đỡ được.
Nếu giải quyết không tốt, e là phải ngã xuống ở đây.
Sở Thu nhìn mấy ngã rẽ xung quanh.
Bóng người bên đó đều nhìn chằm chằm vào gã, trong mỗi đôi mắt đều lộ ra tham lam và sát khí.
“Anh nói thử xem, giao dịch gì”, Sở Thu hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi.
Gã đã không còn đường đi nữa.
“Tôi sẽ chữa trị cho anh nhưng ngươi phải nghe lệnh của tôi trước khi mê cung vòng thứ nhất kết thúc. Ngoài ra sau khi rời khỏi mê cung, anh phải đưa cho tôi tiền phí là hai ngàn viên đan dược cực phẩm và Thông Quan Châu, thế nào?”, Lâm Chính nói.
Trương Kỳ sửng sốt, không nói gì.
Lúc này hắn mới phản ứng lại, Lâm Chính định kiếm một khoản lớn.
Sở Thu lại cảm thấy khá bất ngờ.
“Anh muốn Thông Quan Châu thì tôi còn có thể hiểu, nhưng tại sao anh lại đòi tôi hai ngàn viên đan dược cực phẩm? Tôi không có nhiều thứ như vậy”, Sở Thu trầm giọng nói.
“Anh không có, nhưng thế lực phía sau anh lại có, dạy dỗ được thiên tài như anh thì chắc chắn đã bỏ ra rất nhiều nhân lực và tài chính, nhiều không kể xiết, nếu lấy hai ngàn viên đan dược cực phẩm để đổi lấy nhân tài như anh, gia tộc đằng sau anh nhất định sẽ không do dự”, Lâm Chính nói.
“Nói như thế tức là anh có thể bảo vệ tôi an toàn rời khỏi mê cung?”, Sở Thu hỏi.
“Phải”.
Lâm Chính gật đầu: “Nhưng trước tiên anh phải uống thứ này”.
Nói xong, anh đưa một viên đan dược cho Sở Thu.
Sở Thu biết rõ viên đan được này là gì, Trương Kỳ càng rõ hơn.
Sở Thu lặng thinh.
Gã nhìn đan dược trong tay Lâm Chính, lại chậm rãi lấy Thông Quan Châu trên người ra, mặt đầy vẻ tiếc nuối.
Tất nhiên gã không nỡ từ bỏ Thông Quan Châu này.
Gã uống thuốc độc của Lâm Chính cũng không sao, gã nghĩ Lâm Chính sẽ không làm hại đến tính mạng mình, nhưng gã đã đổ rất nhiều mồ hôi và máu vì viên Thông Quan Châu này.
Bây giờ lại nhường lại cho người khác, dĩ nhiên gã không cam lòng.
Nhưng lúc này Lâm Chính lại nói một câu.
“Nếu anh tiếc Thông Quan Châu này, anh có thể giữ lại, nhưng tiền đề là anh phải trả đủ đan dược cho tôi”.
Anh vừa dứt lời, Sở Thu trở nên căng thẳng, ngẩng phắt đầu lên trợn to mắt nhìn Lâm Chính.
“Anh… anh nói gì cơ?”
“Tôi nói anh có thể mua lại Thông Quan Châu này”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Chương 3430: Cô đồng ý bỏ ra bao nhiêu?
Sở Thu và Trương Kỳ tưởng mình nghe nhầm. Nhất là Trương Kỳ. Hắn nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt vô cùng mơ hồ. Hắn hoàn toàn không nghĩ ra được người này định làm gì.
Anh đang giở trò sao? Hay là người này tới tham gia cuộc thi chỉ đơn giản là vì làm ăn?
“Anh nghiêm túc chứ?”. Sở Thu vẫn còn cảm thấy không dám tin bèn hỏi bằng giọng nghi ngờ.
“Các hạ cảm thấy tôi đang nói đùa sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Sở Thu im lặng một lúc rồi nói: “Tôi bỏ ra 5000 viên đan được cấp phẩm, coi như là mạng của tôi. Tổng cộng là 7000 viên thì thế nào? Chỉ cần các hạ đảm bảo cho tôi có thể rời được khỏi đây, hơn nữa không động vào Thông Quan Châu của tôi thì 7000 viên đan dược này là của anh”.
Lâm Chính không trả lời ngay mà chỉ hỏi Trương Kỳ: “Sở Thu tới từ thế tộc nào thế?”
“Bẩm đại nhân, Sở Thu là thiếu trang chủ của sơn trang Vân Tiếu. Sơn trang Vân Tiếu cũng là một thế tộc lớn, thực lực rất mạnh. HIện tại đang quản lý tới bốn thành trì. 7000 đan dược cấp phẩm đối với họ không phải là điều gì ghê gớm”, Trương Kỳ nói.
“Vậy sao?”
“Đại nhân, tôi muốn hỏi về Thông Quan Châu...có phải là chỉ cần giao đủ đan dược thì số Thông Quan Châu này là của người đó phải không?”, Trương Kỳ thận trọng hỏi.
Lâm Chính gật đầu, điềm đạm nói: “Đúng vậy, chỉ cần đủ đan dược thì người đó có thể lấy Thông Quan Châu”
“Vây tôi nộp 6000 viên cấp phẩm mua Thông Quan Châu”, Trương Kỳ lập tức hô lên.
Sở Thu giật mình, nhìn chăm chăm Trương Kỳ và trầm giọng: “Tôi bỏ ra 7000 viên”.
“8000”.
“10000”, Sở Thu lập tức tăng giá.
Rõ ràng là Trương Kỳ không thể bằng Sở Thu. Còn tiếp tục thì sẽ không thể nào gom được nhiều đan dược cực phẩm như thế. Đan dược cực phẩm chính là những đan dược được tạo ra từ các dược liệu hiếm có.
Tại vực Diệt Vong, thứ có thể phân rõ ràng địa vị cao thấp của bạn chính là cực phẩm. Ví như nhà họ Dục hay là Tề Phượng Sơn, có khi cả tông môn cũng không có nổi 10000 viên đan dược cực phẩm. Mà số lượng đó còn là số lượng mà các thế gia phải tích lũy nhiều năm mới có được.
Mà số đan dược này chính là con át chủ bài của các gia tộc kia. Vì ở đây là Vực Diệt Vong, mọi người đấu nhau đều dựa vào y thuật cả.
Cực phẩm đan dược có thể tạo ra được các công năng khác nhau và hiệu quả cũng hết sức phi phàm. Ví dụ như một viên đan dược cực phẩm trong nháy mắt có thể khiến sức mạnh của người khác tăng lên hàng nghìn lần.
Hoặc là có thể khiến vạn độc bất nhập. Hoặc là tăng tuổi thọ, tăng tu vi. Nhất là trong quá trình chiến đấu, độc dược mạnh yếu đóng vai trò rất lớn trong việc thắng bại của cuộc chiến.
Hai thế tộc chém giết lẫn nhau thì sẽ dựa vào tài lực, xem ai có đan dược nhiều. Nên giống như là chiến tranh tiền tệ vậy. Nếu có đủ đan dược thì hoàn toàn có thể khiến một người bình thường gia tăng sức mạnh khủng khiếp.
Vì vậy Lâm Chính đòi đan dược từ họ cũng là để chuẩn bị cho chính mình.
Nếu anh không thể thông qua cuộc thi để nhận được sự bảo vệ từ các thế tộc để đối khán với Thiên Thần Điện thì đành phải dùng chiêu này thôi, kiếm đủ đan dược cực phẩm cùng vũ trang cho Dương Hoa để đối đầu với Thánh Quân Diệp Viêm.
Anh cũng không hề lo sợ sau khi rời khỏi mê cung thì những người này sẽ nuốt lời. Bởi vì thứ mà họ đã dùng là độc dược đặc biệt do Lâm Chính tạo ra, trong thời gian ngắn không thể nào giải được hết độc.
Những thế tộc kia đã phải bỏ ra rất nhiều tiền tài công sức để bồi dưỡng ra những thiên tài nay nên bọn họ không thể nào vì đan dược mà từ bỏ những hạt giống của mình.
Thế nhưng rõ ràng cách ra giá của Sở Thu vẫn khá bảo thủ. 10000 viên đan dược không hề tạo ra quá nhiều áp lực cho hắn.
Ngược lại đối với Trương Kỳ thì đây đã là giới hạn rồi. Lâm Chính suy nghĩ rồi điềm đạm nói; “Vậy thì 10000 trước đi”.
Nói xong Lâm Chính lấy ra Thông Quan Châu.
Sở Thu tỏ vẻ ngạc nhiên: “10000 trước là ý gì vậy?”
“Rồi anh sẽ biết. Yên tâm. Nếu giá của anh đủ cao thì Thông Quan Châu này sẽ thuộc về anh”, Lâm Chính cười nói.
Sở Thu không hiểu lắm ý của Lâm Chính. Thế nhưng giờ hắn cũng không thể nói gì , dù sao thì cái mạng nhỏ của hắn cũng bị Lâm Chính tóm rồi
“Được rồi các vị. Thông Quan Châu mà các vị muốn nằm ở đây. Nếu tôi là các vị thì tôi khuyên các vị nên hiện thân đi, đừng để tôi phải ra tay với từng người”, lúc này Lâm Chính giơ cao Thông Quan Châu lên và hô lớn.
Những người đứng từ xa thấy vậy thì đều chau mày. Ý gì vậy? Khiêu chiến với đám đông sao?
Đám đông giật lắm, lập tức bước ra. Đó là một cô gái tóc dài, tầm khoảng 30 tuổi.
Ánh mắt cô ta lạnh như băng. Tay cô ta cầm kiêm dài, toàn thân ghim đầy châm. Rõ ràng điều đó giúp thực lực của cô ta gia tăng.
“Người bạn này, Thông Quan Châu đưa cho tôi, tôi sẽ không giết anh", cô gái trầm giọng.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu, điềm đạm nói: “Cô bỏ ra được bao nhiêu tiền?”
Cô gái giật mình: “Ý anh là gì?”