-
Chương 3421-3425
Chương 3421: Mê cung cơ quan
Ở trung tâm vùng đất Tu Di có một lầu các cao sừng sững.
Trên nóc lầu cao có một chiếc chuông cổ, khi gõ vào chuông này, tiếng nó phát ra có thể vang xa khắp vùng đất Tu Di. Tiếng chuông có một loại ma lực đặc biệt, dù người có nóng nảy thế nào nghe tiếng chuông này cũng có thể tịnh tâm trở lại.
Người của các thế tộc đều tụ tập ở khu vực trung tâm.
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động, giống như động đất xảy ra.
“Chuyện gì thế?".
“Xảy ra động đất rồi sao?”.
“Mọi người cẩn thận!”.
Một vài người mới tham gia cuộc thi lần đầu hoảng hốt la lên.
Những người từng tham gia thì nhìn bọn họ như nhìn những tay mơ.
“Ngu ngốc, có gì mà ngạc nhiên thế, đây là cơ quan thi đấu được khởi động!”.
“Cơ quan thi đấu?”.
“Đúng, mọi người nhìn hướng Tây Nam đi”.
Bọn họ nhanh chóng nhìn về phía khu đất trống ở hướng Tây Nam.
Bề mặt khu đất trống nứt ra từng mảng, sau đó di chuyển về hai bên trái phải, để lộ mê cung rộng lớn dưới lòng đất.
Mê cung được bao phủ bằng thủy tinh, từ phía trên bọn họ có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong mê cung một cách hoàn hảo.
“Đây là cái gì?”.
“Đây là mê cung cơ quan, là địa điểm thi đấu vòng thứ nhất của cuộc thi!”.
“Thế à? Tất cả đại diện tham gia đều thi đấu ở trong này sao?”.
“Đúng, nhưng không phải tất cả đều vào mà là chia nhóm vào, mỗi nhóm 30 người, giành lấy 5 thứ hạng! Vòng thứ nhất không dễ, có lúc 30 người tiến vào đều bị loại, không một ai ra được!”.
“Cái gì? Mê cung này đáng sợ vậy sao? Chẳng lẽ trong này chỗ nào cũng là bẫy?”.
“Cũng không phải, bẫy cơ quan trong mê cung không nhiều, chỉ là rất khó thoát khỏi mê cung! Theo tôi được biết, mê cung cơ quan của cuộc thi kéo dài một tiếng. Nói cách khác, sau khi vào trong mê cung thì phải rời khỏi mê cung trong vòng một tiếng, đến giờ mà không thoát ra được mê cung thì sẽ bị loại!”.
“Trong vòng một tiếng rời khỏi mê cung thì có gì khó? Mê cung này cũng chỉ lớn hơn sân bóng một chút, đổi lại là tôi mười phút là có thể ra ngoài”.
“Đổi lại là anh mười phút là có thể ra? Ha, anh nằm mơ đi! Tôi nói cho mà biết, mê cung cứ một phút lại thay đổi một lần, lối ra của mê cung này cũng sẽ thay đổi! Nói cách khác, sau khi mê cung thay đổi, anh phải rời khỏi mê cung trong vòng một phút, nếu không thì sẽ uổng công! Ngoài ra, trong mê cung có năm viên Thông Quan Châu, chỉ có ai lấy được năm viên Thông Quan Châu này mới có thể rời khỏi mê cung, không lấy được thì dù có thoát ra được cũng bị loại!”.
“Cái gì? Khắc nghiệt vậy sao?”.
“Vậy nghĩa là 30 người vào trong không những phải lấy năm viên Thông Quan Châu, mà còn phải đề phòng người khác cướp của mình và tìm được lối ra?”.
“Không sai”.
“Vậy thì khó thật…”.
Mọi người xôn xao bàn tán, ai cũng than vãn về độ khó của vòng thi.
Người của Thanh Huyền Tông đến gần mê cung, cúi xuống nhìn toàn bộ mê cung.
Tông chủ Thanh Huyền Tông có vẻ mặt rất khó coi: “Lần này phiền phức rồi”.
“Tông chủ, sao vậy?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Hạng mục thi đấu đều là ngẫu nhiên. Tôi cứ tưởng vòng thứ nhất sẽ là thi đấu y thuật, không ngờ lại là mê cung! Mục này có độ khó lớn nhất trong vòng thi đầu tiên của cuộc thi đấu này!”.
“Lớn thế nào?”.
“Cuộc thi đấu đợt trước tỷ lệ thông qua thấp nhất là ba mươi phần trăm, nhưng tỷ lệ qua được mê cung cơ quan chưa tới mười phần trăm! Hơn nữa… tỷ lệ tử vong trong mê cung là cao nhất trong các hạng mục thi đấu!”.
Người của Thanh Huyền Tông kinh ngạc.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.
Ba mươi người tranh giành năm viên Thông Quan Châu chắc chắn sẽ phải liều mạng, tỷ lệ tử vong đương nhiên sẽ cao. Nếu là thi đấu y thuật đơn thuần ắt sẽ biết đến lúc thì dừng, nhưng thi đấu kiểu này thì không chết không thôi!
“Cậu Lâm, trong cuộc thi này có thể đầu hàng, nếu cậu gặp điều gì bất lợi ở vòng thứ nhất thì cứ đầu hàng ngay lập tức! Chuyện này không có gì phải xấu hổ”, tông chủ Thanh Huyền Tông nghiêm túc dặn dò: “Ngoài ra, tôi nghĩ người nhà họ Dục và người của Trùng Long Cốc chắc chắn sẽ đối phó với cậu, cậu nhất định phải cẩn thận hơn. Cuộc thi này có thể giết người, đồng thời người tổ chức cuộc thi quy định nếu giết chết đối thủ trong cuộc thi, thế lực đằng sau người chết không được truy cứu trách nhiệm, nếu không, bọn họ sẽ đích thân vào cuộc! Cậu nhất định phải cẩn thận!”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu đáp.
Lúc này hiện trường lại xôn xao.
Lâm Chính nhìn về phía lầu cao kia theo hướng nhìn đám đông, lại thấy ở bên trên lầu cao xuất hiện năm bóng người.
Ba nam hai nữ, một nam một nữ trong đó đều có vẻ ngoài hơn bảy mươi tuổi, hai nam một nữ còn lại thì đội nón che mặt, không nhìn rõ mặt mũi.
Bọn họ đứng song song nhau.
Ông lão đứng ở chính giữa đầu tóc bạc trắng phất phơ theo gió, gương mặt tang thương toát lên vẻ thản nhiên.
“Những người đó là ai?”.
Lâm Chính tò mò hỏi.
“Ban tổ chức cuộc thi, người của Lôi Trạch!”, Ái Nhiễm đáp.
Chương 3442: Giở trò
“Lôi Trạch là nơi nào?”, Lâm Chính nghe được cái tên này không chỉ một lần bèn hỏi.
“Tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết hình như là một thế tộc bá chủ siêu việt, sự tồn tại bao trùm tất cả. Nhưng có thể tổ chức được cuộc thi, hơn nữa khiến rất nhiều người tranh giành lợi ích trong đó thì chắc chắn không phải là nơi chúng ta có thể dây vào”, Ái Nhiễm nói.
Lâm Chính gật đầu, không nói gì thêm.
“Đã đến giờ rồi, cuộc thi sắp bắt đầu, bây giờ tôi sẽ đọc quy tắc cuộc thi, mời các vị lắng nghe”.
Ông lão nói, giọng nói vang vọng khắp cả Tu Di.Quy tắc cuộc thi rất đơn giản, đại khái cũng giống những gì Lâm Chính nghe được từ miệng người qua đường.
Trong cuộc thi, giết người không phạm pháp.Trong vòng đầu tiên của mê cung, người tham dự phải rời khỏi mê cung với tiền đề là lấy được Thông Quan Châu, sau đó có thể bước vào vòng thứ hai.
Mỗi đợt sẽ có ba mươi người đi vào mê cung, chia thành từng nhóm đi vào, ba mươi người này sẽ được chọn ngẫu nhiên bằng một thẻ tháp trên lầu gác.
Lúc Lâm Chính đăng ký, đối phương đã đưa cho anh một tấm thẻ thứ tự có số 219.Người muốn tham gia vào cuộc thi ít nhất có gần một nghìn, cứ thế lần lượt thách đấu, chỉ riêng vòng thứ nhất đã mất hơn một ngày.
Có vẻ vẫn có đủ thời gian để nghỉ ngơi.Lâm Chính thầm nghĩ.
“Bây giờ tôi tuyên bố: Vòng thứ nhất cuộc thi chính thức bắt đầu. Mời các tuyển thủ chọn thẻ tháp!”, ông lão hô.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên thẻ tháp.Thẻ tháp được tạo thành từ một trăm miếng gỗ có thể xoay chuyển, mỗi tấm gỗ có mười mặt, được ghi chú từ 0 đến 9. Khi ông lão vừa dứt lời, những tấm gỗ này đều chuyển động.
Một lúc sau, ba mươi số đều đã được rút.Mọi người vội vàng nhìn xem.
“219? Có anh Lâm Chính ở đây không!”, người Thanh Huyền Tông lập tức bắt lấy con số hô lên.
“Sao vòng thứ nhất lại rút phải cậu Lâm Chính?”
“Trùng hợp quá đấy”, vài đệ tử không khỏi oán trách.
Nhưng Ái Nhiễm lại cảm thấy không đúng, trầm giọng nói: “E là không phải trùng hợp, có người động tay động chân vào việc này”.
“Sao cô lại nói thế?”, Lâm Chính hỏi.
Ái Nhiễm chỉ về phía Trùng Long Cốc, nhận ra bên Trùng Long Cốc hơi nhốn nháo, tay Nhiêu Ưng cầm thẻ số đi ra khỏi đám đông.
Số của hắn là 006.Hắn cũng xuất trận trong vòng thứ nhất.
“Ngoài ra, số của Tề Dương cũng có - 078. Thần y Lâm, vòng thứ nhất, anh, Tề Dương, Nhiêu Ưng đều có mặt, anh nghĩ đây là trùng hợp sao?’, Ái Nhiễm nghiêm trọng nói.
“Đây là đang nhằm vào ai đó”, Nam Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Vừa rồi tôi nhìn thấy bên Trùng Long Cốc có người đi vào lầu gác, không biết là làm gì, chẳng lẽ bọn họ đi tìm người điều khiển cơ quan để gian lận?”, lúc này một đệ tử ngạc nhiên nói.
“Rất có khả năng”, Ái Nhiễm gật đầu.
“Không thể nào đâu nhỉ? Cô từng nói Lôi Trạch là sự tồn tại vượt lên trên thế lực bá chủ, sao có thể muốn món lợi nhỏ từ Trùng Long Cốc chứ?”, Lâm Chính cảm thấy kỳ lạ hỏi.
“Lôi Trạch đúng thật là sự tồn tại hơn hẳn thế lực bá chủ, nhưng những người làm công này chẳng qua là đám tiểu tốt dưới trướng của Lôi Trạch mà thôi. Những nhân vật tầm cỡ ở Lôi Trạch đều không thèm để ý đến chút lợi ích nhỏ nhoi này, còn những kẻ dưới quyền họ thì sao? Rất nhiều người có thân phận thấp kém của Lôi Trạch đều dựa vào cuộc thi này để kiếm tiền. Sao mà họ có thể không tham cho được?”, Ái Nhiễm lắc đầu, sau đó trầm giọng nói: “Thần y Lâm, hay là… anh bỏ cuộc đi”.
“Bỏ cuộc?”, Lâm Chính sửng sốt, sau đó cười nói: “Không cần phải vậy, vẫn còn chưa đánh mà”.
“Nhưng đối phương là một trong bảy thiên tài. Cho dù Nhiêu Ưng là người thay thế trong bảy thiên tài thì thực lực cũng không kém cạnh là bao. Nói thật, trước đó Thủy Tâm có thể đánh lui Nhiêu Ưng bằng một đòn tấn công, quả thật là dựa vào ưu thế đánh lén bất ngờ, nếu Nhiêu Ưng chiến đấu bằng cả sức lực, tuyệt đối không kém cạnh Thủy Tâm. Anh đánh nhau với Nhiêu Ưng, tôi sợ anh chưa chắc có thể thắng...”, Ái Nhiễm mím môi nói.
Chương 3423: Đường hẹp
Mặc dù Nhiêu Ưng xếp thứ bảy nhưng cũng phải có đủ thực lực thì mới có thể ngồi vào vị rí này được.
Ái Nhiễm biết thực lực của Lâm Chính rất phi phàm nhưng sau lưng Nhiêu Ưng là Trùng Long Cốc. Trận đấu đầu tiên này Nhiêu Ưng chắc chắn là đã được sử dụng những loại linh đan diệu dược của Trùng Long Cốc rồi.Ái Nhiễm thật sự không dám tưởng tượng Lâm Chính có đối kháng được hay không.
“Chuyện tới đâu hay tới đó. Chúng ta tham gia cuộc thi là vì muốn tìm cơ hội tiêu diệt sự uy hiếp của Thiên Thần Điện. Giờ chúng ta không làm gì được họ. Nếu như mới gặp chút vấn đề đã thoái lui thì thà tôi ở Giang Thành đợi chết còn hơn”, Lâm Chính nói. Ái Nhiễm thở dài.
Lúc này, mặt đất bắt đầu rung chuyển. Bốn phía xuất hiện 30 lối vào màu đen kịt giống như đường hầm. Tất cả những lối vào này đều thông với mê cung.
Đồng thời trong mê cung cũng xuất hiện năm đường ánh sáng yếu ớt màu lam. Vừa nhìn đã biết ngay đó là Thông Quan Châu. Chúng được phân tán ở năm góc của mê cung.
Đám đông ngước nhìn. Các tuyển thủ thật chỉ muốn giời lao tới để lấy cho bằng được Thông Quan Châu. Chỉ đáng tiếc mê cung sẽ biến đổi bất kỳ lúc nào. Dù giờ họ có nhớ được vị trí của chúng thì lát nước vào vào mê cung, Thông Quan Châu cũng bị xê dịch.
“Mời các tuyển thủ đã rút thăm bước vào mê cung và bắt đầu trận thi đấu”, ông cụ trên lầu các hô lớn.
Lâm Chính lập tức đi vào.
“Thần y Lâm”, Ái Nhiễm kêu lên.
Lâm Chính nhìn cô ta nhưng Ái Nhiễm không nói gì, đôi mắt chỉ ánh lên vẻ lo lắng.
“Không sao, tôi sẽ ra nhanh thôi”, Lâm Chính mỉm cười, tiếp tục bước vào.
Cùng lúc này 29 người khác cũng bước vào theo. Người cảu Tu Di đều tập trung ở bên cạnh mê cung.
“Nhập cung”, tiếng hô vang lên.
Lâm Chính nhảy phốc lên, cả người lao vào trong. Bên trong lối đi tối đen, Lâm Chính đi men theo bức vách tới nơi có ánh sáng.
Tầm vài giây sau mắt anh mới quen dần. Đợi tới khi Lâm Chính kịp phản ứng lại thì cơ thể đã trượt vào giữa mê cung.
Đúng lúc này mê cung đã bắt đầu có sự dịch chuyển. Những bức vách chuyển động. Những con đường thông với nhau lập tức biến thành ngõ cụt. Và những con đường mới lại xuất hiện.
“Rốt cuộc là ai đã tạo ra tòa mê cung này vậy?”, Lâm Chính lên tiếng.
Mê cung này dùng các cơ quan từ thời xưa tạo thành không hề có sự tham gia của điện hay máy móc mà có thể hoàn hảo như thế. Dù là khoa học hiện đại bây giờ thì cũng khó có thể tạo ra được mê cung như vậy.
Vực Diệt Vong quả nhiên thâm sâu khó lường. Nhưng giờ không phải lúc để cảm thán. Lâm Chính nhìn về phía trước.
Phía trên mê cung là một lớp kính trong suốt với một chất liệu đặc biệt không thể đập vỡ. Muốn rời khỏi đây chỉ có cách là tìm ra Thông Quan Châu.
Qua lớp kính có thể nhìn thấy được vô số bóng hình ở bên ngoài. Tất cả họ đều tập trung nhìn vào trong mê cung. Đương nhiên bọn họ chỉ nhìn những người đại diện của mình. Mê cung quá lớn nên cũng khó mà tìm được đội nhà ngay.
Hơn nữa lớp kính còn có tác dụng cách âm. Bên trong vô cùng yên tĩnh, không thể nghe được những tiếng huyên náo ở bên ngoài.
“Tìm Thông Quan Châu trước vậy”, Lâm Chính lầm bầm rồi bước lên.
Thế nhưng anh mới đi được vài bước thì đã nghe thấy tiếng bước chân vọng tới.
Lâm Chính chau mày, dừng lại.
Lúc này tiếng bước chân cũng dừng lại. Rõ ràng là đối phương cảm nhận được sự tồn tại của Lâm Chính.
Chương 3424: Anh là người ngoài vực thật sao?
Đối phương đứng ở một góc khác. Lâm Chính không nhìn thấy và đối phương cũng không nhìn thấy.
“Người anh em, anh có Thông Quan Châu không?”, người ở phía đối diện lên tiếng. Giọng điệu nghe rất thân thiện, không hề tỏ ra địch ý.
“Không có”, Lâm Chính thành thật trả lời.
Tôi cũng không có. Vậy thì chúng ta cũng không cần phải chém giết nhau làm gì, tìm Thông Quan Châu trước thôi”, đối phương mỉm cười rồi bước ra.
Đó là một người đàn ông để đầu đinh với gò má cao. Người này mặc áo bào màu xám, lưng dắt một con dao nhìn có vẻ vô hại.
“Người anh em, tôi tên Trương Kỳ. Còn anh”, hắn đưa tay ra.
“Lâm Chính”, Lâm Chính cũng bắt tay lại.
“Người anh em, tôi cảm thấy người đông sẽ có sức mạnh nhiều. Một người tìm ra được Thông Quan Châu thì cũng khó mà giữ được. Thông Quan Châu phát ra ánh sáng mà, giấu làm sao được. Cầm Thông Quan Châu cũng không tìm được lối ra. Nhưng nếu chúng ta kết hợp, đụng đâu đánh đó, hai đánh một không chột cũng què mà. Vậy thì chúng ta cùng nhau tìm Thông Quan Châu thì thế nào?”, Trương Kỳ cười nói.
“Vậy tìm được Thông Quan Châu rồi thì anh cầm hay tôi cầm?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh cầm sau đó chúng ta tìm thêm một viên nữa”.
“Nghe có vẻ không tệ nhỉ”.
“Ha ha...người anh em thật thú vị. Đường tôi đi là đường cụt, chúng ta đi đường của anh đi”, Trương Kỳ cười nói.
“Được thôi”, Lâm Chính gật đầu rồi bước tiếp.
Nhưng chưa đi được bao lâu thì bỗng có một luồng sát ý lạnh lẽ ập tới. Lâm Chính lập tức quay người lại. Trương Kỳ rút dao ra đâm vào ngực Lâm Chính.
“Chết đi”, bộ mặt Trương Kỳ khác hoàn toàn tước đó. Hắn gầm lên. Thế nhưng ngay khi con dao chạm vào ngực Lâm Chính thì.
Keng...Âm thanh giòn giã vag lên. Con dao độc không thể làm gì được Lâm Chính.
“Cái gì?”, Trương Kỳ bàng hoàng.
“Người anh em, đánh lén sau lưng là không hay rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Trương Kỳ sợ hãi tới mức vội vàng lùi lại và kéo dãn khoảng cách với Lâm Chính.
“Tôi vốn tưởng có thể tìm được một người bạn thật lòng để hợp tác, một người sẽ không hại tôi,thật không ngờ anh khiến tôi thất vọng quá”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đây là đâu chứ? Là cuộc thi. Bớt một người sẽ bớt đi một đối thủ. Hơn nữa, anh tưởng rằng tôi không biết anh là ai sao? Anh là người ngoài vực mà Thanh Huyền Tông cử tới. Một kẻ ngoại vực thôi mà, muốn giết thì giết. Có điều anh cũng cảnh giác cao độ đấy. Tôi đánh lén mà anh vẫn đỡ được. Đúng là cũng có chút bản lĩnh mà", Trương Kỳ cười lạnh.
Lâm Chính nhìn chăm chăm. Đây là góc của mê cung. Góc tường khá dày nên không có nhiều người nhìn thấy.
“Anh cảm thấy tôi chỉ đến vậy thôi sao?”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu.
“Hừ, tôi nghĩ chắc anh cùng dùng loại thuốc nào đó để khiến cơ thể mạnh lên thôi. Thế nhưng thuốc đó cũng không duy trì được lâu mà còn để lại di chứng nữa. Anh dùng thứ đó để đỡ đòn của tôi thì đúng là quá ngốc nghếch. Có lẽ lúc này thuốc dã phát tác dụng rồi”.
Trương Kỳ mỉm cười, cầm con dao đi về phía Lâm Chính.
Lâm Chính hờ hững nhìn anh ta: “Anh còn vô tri lắm”.
“Ngốc mà còn cứng miệng à”, Trương Kỳ gầm lên và lao con dao tới.
Nhưng đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên. Cả người Trương Kỳ bị một luồng sức mạnh vô cùng khủng khiếp chèn ép. Hắn khó có thể đứng thẳng người
Hắn bàng hoàng nhìn Lâm Chính: “Anh...đúng là người ngoài vực sao?”
Chương 3425: Cầm tiền
Trương Kỳ chưa bao giờ phải đối mặt với khí tức đáng sợ như vậy.
Hắn chỉ cảm thấy trên thân như có thêm bảy, tám ngọn núi lớn đè xuống, hoàn toàn không đứng dậy nổi, thậm chí ngón tay còn chẳng thể nhúc nhích.
Đây là sức mạnh gì? Đây là thực lực mà người ngoài vực sẽ có được sao?
Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Trương Kỳ run rẩy, trán chảy đầy mồ hôi.
Lâm Chính đi tới trước mắt hắn, khàn giọng nói: “Tôi là người ngoài vực, có vấn đề gì không?”
“Anh...”, Trương Kỳ há to miệng nhưng không biết nên nói gì mới đúng.
Lâm Chính cầm lên độc đao của đối phương.Trương Kỳ sợ tới mức tè ra quần, vội gào lên: “Đại nhân, đừng giết tôi! Đại nhân, cầu xin anh, chỉ cần anh không giết tôi! Anh muốn tôi làm gì cũng được!”
“Đây là cuộc thi, tôi còn có thể muốn anh làm gì? Vừa rồi anh muốn giết tôi, tôi phải giết anh cho hả giận!”, Lâm Chính cầm lấy đao, giả vờ muốn đâm xuống.
“Đại nhân, tôi biết Thông Quan Châu ở đâu! Chỉ cần anh không giết, tôi sẽ dẫn anh đi tìm nó!”, trong tình thế nguy cấp, Trương Kỳ bất lực gào thét.
Lời này vừa dứt, thanh đao vốn phải đâm vào tim Trương Kỳ bỗng ngừng lại. Trương Kỳ hơi giật mình, khó nhọc ngẩng đầu nhìn Lâm Chính, tim run rẩy.
Người này tin rồi sao? Hắn chỉ thuận miệng nói thôi.
“Tôi tha cho anh một mạng!”, lúc này, Lâm Chính đột nhiên nói.
“Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn!”, Trương Kỳ mừng rỡ, kích động tới mức liên tục la lên: “Đại nhân, anh thả tôi, tôi lập tức dẫn anh đi tìm Thông Quan Châu!”
“Anh nghĩ tôi ngu lắm hay gì? Mê cung này cứ một phút thay đổi một lần, vì vậy cũng có thể suy ra được là một phút, vị trí của Thông Quan Châu sẽ đổi một lần, sao anh có thể biết vị trí của nó chứ? Coi tôi là thằng ngốc à?”, Lâm Chính hờ hững nói.
Trương Kỳ run lên, há hốc mồm không biết phải nói gì.
“Anh nghe đây, tôi có thể tha chết cho anh nhưng anh phải nghe lời tôi, biết chưa?”, Lâm Chính nói tiếp.
“Được, được! Đại nhân, anh nói gì thì tôi làm cái đó, anh bảo tôi đi hướng đông, tôi sẽ không rẽ hướng tây! Tôi sẽ là con chó nghe lời của anh!”, Trương Kỳ vội thề thốt.
Thực lực Lâm Chính thể hiện quá khủng bố. Trương Kỳ biết mình không phải đối thủ của anh. Cấp bậc như thế này mà muốn giết hắn thì đúng là dễ như ăn bánh, thậm chí có thể giết bất cứ ai trong cuộc thi, hắn chỉ còn nước nghe lời mà thôi.
Lâm Chính lấy một viên đan dược từ trong người ra, nhét nó vào miệng Trương Kỳ.Trương Kỳ lập tức ý thức được đây là độc dược, nhưng hắn không dám phản kháng.
“Đan dược này có dược hiệu kéo dài hai tiếng, sau hai tiếng thì độc phát! Thực lực của tôi, anh cũng thấy rồi, anh cũng có thể thử giải độc, nhưng tôi đảm bảo là anh chỉ lãng phí thời gian!”
“Đại nhân cứ đùa ạ, không biết đây là đan dược gì?”, Trương Kỳ cố nặn ra nụ cười.
Sau khi nói câu này, hắn lén dùng lực, muốn dùng khí kình bao bọc viên đan dược, không cho nó hòa tan trong dạ dày nhưng khi dùng sức, hắn phát hiện đan dược vào trong cổ họng thì biến thành làn khói xanh rồi tiêu tan, hắn muốn nhổ viên đan dược ra thì rất khó.
Nhận thức được điều này, sắc mặt Trương Kỳ trở nên khó coi vô cùng.
“Sao? Dược của tôi lợi hại không? Không màu, không mùi, không vị, vô hình vô ảnh, anh muốn giải độc là bất khả thi!”, Trương Kỳ thì thầm.
Trương Kỳ trợn to hai mắt, trán chảy đầy mồ hôi: “Đại nhân... tôi... tôi không biết anh đang nói gì...”
“Đừng vờ vịt với tôi! Nghe đây, tôi muốn anh làm hai việc: Một, tìm giúp tôi Thông Quan Châu và cửa ra; hai, khi cuộc thi kết thúc, tôi muốn thế lực đứng sau anh cung cấp cho tôi một nghìn viên đan dược cực phẩm! Rõ chưa?”
“Một nghìn viên đan dược cực phẩm?”, Trương Kỳ chợt trở nên căng thẳng.
“Trong vực Diệt Vong, y giả đông đúc, kỳ đan thần dược chắc cũng vô số kể nhỉ, một nghìn viên chắc không quá đáng nhỉ? Nghe đây, các người phải đưa tôi đan dược tốt nhân, tôi sẽ tìm người giám định chất lượng. Nếu các người dùng hàng dỏm, vậy hãy nhờ gia tộc hay tông môn sau lưng anh chờ nhặt xác anh đi!”
Lâm Chính trầm giọng nói
Ở trung tâm vùng đất Tu Di có một lầu các cao sừng sững.
Trên nóc lầu cao có một chiếc chuông cổ, khi gõ vào chuông này, tiếng nó phát ra có thể vang xa khắp vùng đất Tu Di. Tiếng chuông có một loại ma lực đặc biệt, dù người có nóng nảy thế nào nghe tiếng chuông này cũng có thể tịnh tâm trở lại.
Người của các thế tộc đều tụ tập ở khu vực trung tâm.
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động, giống như động đất xảy ra.
“Chuyện gì thế?".
“Xảy ra động đất rồi sao?”.
“Mọi người cẩn thận!”.
Một vài người mới tham gia cuộc thi lần đầu hoảng hốt la lên.
Những người từng tham gia thì nhìn bọn họ như nhìn những tay mơ.
“Ngu ngốc, có gì mà ngạc nhiên thế, đây là cơ quan thi đấu được khởi động!”.
“Cơ quan thi đấu?”.
“Đúng, mọi người nhìn hướng Tây Nam đi”.
Bọn họ nhanh chóng nhìn về phía khu đất trống ở hướng Tây Nam.
Bề mặt khu đất trống nứt ra từng mảng, sau đó di chuyển về hai bên trái phải, để lộ mê cung rộng lớn dưới lòng đất.
Mê cung được bao phủ bằng thủy tinh, từ phía trên bọn họ có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong mê cung một cách hoàn hảo.
“Đây là cái gì?”.
“Đây là mê cung cơ quan, là địa điểm thi đấu vòng thứ nhất của cuộc thi!”.
“Thế à? Tất cả đại diện tham gia đều thi đấu ở trong này sao?”.
“Đúng, nhưng không phải tất cả đều vào mà là chia nhóm vào, mỗi nhóm 30 người, giành lấy 5 thứ hạng! Vòng thứ nhất không dễ, có lúc 30 người tiến vào đều bị loại, không một ai ra được!”.
“Cái gì? Mê cung này đáng sợ vậy sao? Chẳng lẽ trong này chỗ nào cũng là bẫy?”.
“Cũng không phải, bẫy cơ quan trong mê cung không nhiều, chỉ là rất khó thoát khỏi mê cung! Theo tôi được biết, mê cung cơ quan của cuộc thi kéo dài một tiếng. Nói cách khác, sau khi vào trong mê cung thì phải rời khỏi mê cung trong vòng một tiếng, đến giờ mà không thoát ra được mê cung thì sẽ bị loại!”.
“Trong vòng một tiếng rời khỏi mê cung thì có gì khó? Mê cung này cũng chỉ lớn hơn sân bóng một chút, đổi lại là tôi mười phút là có thể ra ngoài”.
“Đổi lại là anh mười phút là có thể ra? Ha, anh nằm mơ đi! Tôi nói cho mà biết, mê cung cứ một phút lại thay đổi một lần, lối ra của mê cung này cũng sẽ thay đổi! Nói cách khác, sau khi mê cung thay đổi, anh phải rời khỏi mê cung trong vòng một phút, nếu không thì sẽ uổng công! Ngoài ra, trong mê cung có năm viên Thông Quan Châu, chỉ có ai lấy được năm viên Thông Quan Châu này mới có thể rời khỏi mê cung, không lấy được thì dù có thoát ra được cũng bị loại!”.
“Cái gì? Khắc nghiệt vậy sao?”.
“Vậy nghĩa là 30 người vào trong không những phải lấy năm viên Thông Quan Châu, mà còn phải đề phòng người khác cướp của mình và tìm được lối ra?”.
“Không sai”.
“Vậy thì khó thật…”.
Mọi người xôn xao bàn tán, ai cũng than vãn về độ khó của vòng thi.
Người của Thanh Huyền Tông đến gần mê cung, cúi xuống nhìn toàn bộ mê cung.
Tông chủ Thanh Huyền Tông có vẻ mặt rất khó coi: “Lần này phiền phức rồi”.
“Tông chủ, sao vậy?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Hạng mục thi đấu đều là ngẫu nhiên. Tôi cứ tưởng vòng thứ nhất sẽ là thi đấu y thuật, không ngờ lại là mê cung! Mục này có độ khó lớn nhất trong vòng thi đầu tiên của cuộc thi đấu này!”.
“Lớn thế nào?”.
“Cuộc thi đấu đợt trước tỷ lệ thông qua thấp nhất là ba mươi phần trăm, nhưng tỷ lệ qua được mê cung cơ quan chưa tới mười phần trăm! Hơn nữa… tỷ lệ tử vong trong mê cung là cao nhất trong các hạng mục thi đấu!”.
Người của Thanh Huyền Tông kinh ngạc.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.
Ba mươi người tranh giành năm viên Thông Quan Châu chắc chắn sẽ phải liều mạng, tỷ lệ tử vong đương nhiên sẽ cao. Nếu là thi đấu y thuật đơn thuần ắt sẽ biết đến lúc thì dừng, nhưng thi đấu kiểu này thì không chết không thôi!
“Cậu Lâm, trong cuộc thi này có thể đầu hàng, nếu cậu gặp điều gì bất lợi ở vòng thứ nhất thì cứ đầu hàng ngay lập tức! Chuyện này không có gì phải xấu hổ”, tông chủ Thanh Huyền Tông nghiêm túc dặn dò: “Ngoài ra, tôi nghĩ người nhà họ Dục và người của Trùng Long Cốc chắc chắn sẽ đối phó với cậu, cậu nhất định phải cẩn thận hơn. Cuộc thi này có thể giết người, đồng thời người tổ chức cuộc thi quy định nếu giết chết đối thủ trong cuộc thi, thế lực đằng sau người chết không được truy cứu trách nhiệm, nếu không, bọn họ sẽ đích thân vào cuộc! Cậu nhất định phải cẩn thận!”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu đáp.
Lúc này hiện trường lại xôn xao.
Lâm Chính nhìn về phía lầu cao kia theo hướng nhìn đám đông, lại thấy ở bên trên lầu cao xuất hiện năm bóng người.
Ba nam hai nữ, một nam một nữ trong đó đều có vẻ ngoài hơn bảy mươi tuổi, hai nam một nữ còn lại thì đội nón che mặt, không nhìn rõ mặt mũi.
Bọn họ đứng song song nhau.
Ông lão đứng ở chính giữa đầu tóc bạc trắng phất phơ theo gió, gương mặt tang thương toát lên vẻ thản nhiên.
“Những người đó là ai?”.
Lâm Chính tò mò hỏi.
“Ban tổ chức cuộc thi, người của Lôi Trạch!”, Ái Nhiễm đáp.
Chương 3442: Giở trò
“Lôi Trạch là nơi nào?”, Lâm Chính nghe được cái tên này không chỉ một lần bèn hỏi.
“Tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết hình như là một thế tộc bá chủ siêu việt, sự tồn tại bao trùm tất cả. Nhưng có thể tổ chức được cuộc thi, hơn nữa khiến rất nhiều người tranh giành lợi ích trong đó thì chắc chắn không phải là nơi chúng ta có thể dây vào”, Ái Nhiễm nói.
Lâm Chính gật đầu, không nói gì thêm.
“Đã đến giờ rồi, cuộc thi sắp bắt đầu, bây giờ tôi sẽ đọc quy tắc cuộc thi, mời các vị lắng nghe”.
Ông lão nói, giọng nói vang vọng khắp cả Tu Di.Quy tắc cuộc thi rất đơn giản, đại khái cũng giống những gì Lâm Chính nghe được từ miệng người qua đường.
Trong cuộc thi, giết người không phạm pháp.Trong vòng đầu tiên của mê cung, người tham dự phải rời khỏi mê cung với tiền đề là lấy được Thông Quan Châu, sau đó có thể bước vào vòng thứ hai.
Mỗi đợt sẽ có ba mươi người đi vào mê cung, chia thành từng nhóm đi vào, ba mươi người này sẽ được chọn ngẫu nhiên bằng một thẻ tháp trên lầu gác.
Lúc Lâm Chính đăng ký, đối phương đã đưa cho anh một tấm thẻ thứ tự có số 219.Người muốn tham gia vào cuộc thi ít nhất có gần một nghìn, cứ thế lần lượt thách đấu, chỉ riêng vòng thứ nhất đã mất hơn một ngày.
Có vẻ vẫn có đủ thời gian để nghỉ ngơi.Lâm Chính thầm nghĩ.
“Bây giờ tôi tuyên bố: Vòng thứ nhất cuộc thi chính thức bắt đầu. Mời các tuyển thủ chọn thẻ tháp!”, ông lão hô.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên thẻ tháp.Thẻ tháp được tạo thành từ một trăm miếng gỗ có thể xoay chuyển, mỗi tấm gỗ có mười mặt, được ghi chú từ 0 đến 9. Khi ông lão vừa dứt lời, những tấm gỗ này đều chuyển động.
Một lúc sau, ba mươi số đều đã được rút.Mọi người vội vàng nhìn xem.
“219? Có anh Lâm Chính ở đây không!”, người Thanh Huyền Tông lập tức bắt lấy con số hô lên.
“Sao vòng thứ nhất lại rút phải cậu Lâm Chính?”
“Trùng hợp quá đấy”, vài đệ tử không khỏi oán trách.
Nhưng Ái Nhiễm lại cảm thấy không đúng, trầm giọng nói: “E là không phải trùng hợp, có người động tay động chân vào việc này”.
“Sao cô lại nói thế?”, Lâm Chính hỏi.
Ái Nhiễm chỉ về phía Trùng Long Cốc, nhận ra bên Trùng Long Cốc hơi nhốn nháo, tay Nhiêu Ưng cầm thẻ số đi ra khỏi đám đông.
Số của hắn là 006.Hắn cũng xuất trận trong vòng thứ nhất.
“Ngoài ra, số của Tề Dương cũng có - 078. Thần y Lâm, vòng thứ nhất, anh, Tề Dương, Nhiêu Ưng đều có mặt, anh nghĩ đây là trùng hợp sao?’, Ái Nhiễm nghiêm trọng nói.
“Đây là đang nhằm vào ai đó”, Nam Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Vừa rồi tôi nhìn thấy bên Trùng Long Cốc có người đi vào lầu gác, không biết là làm gì, chẳng lẽ bọn họ đi tìm người điều khiển cơ quan để gian lận?”, lúc này một đệ tử ngạc nhiên nói.
“Rất có khả năng”, Ái Nhiễm gật đầu.
“Không thể nào đâu nhỉ? Cô từng nói Lôi Trạch là sự tồn tại vượt lên trên thế lực bá chủ, sao có thể muốn món lợi nhỏ từ Trùng Long Cốc chứ?”, Lâm Chính cảm thấy kỳ lạ hỏi.
“Lôi Trạch đúng thật là sự tồn tại hơn hẳn thế lực bá chủ, nhưng những người làm công này chẳng qua là đám tiểu tốt dưới trướng của Lôi Trạch mà thôi. Những nhân vật tầm cỡ ở Lôi Trạch đều không thèm để ý đến chút lợi ích nhỏ nhoi này, còn những kẻ dưới quyền họ thì sao? Rất nhiều người có thân phận thấp kém của Lôi Trạch đều dựa vào cuộc thi này để kiếm tiền. Sao mà họ có thể không tham cho được?”, Ái Nhiễm lắc đầu, sau đó trầm giọng nói: “Thần y Lâm, hay là… anh bỏ cuộc đi”.
“Bỏ cuộc?”, Lâm Chính sửng sốt, sau đó cười nói: “Không cần phải vậy, vẫn còn chưa đánh mà”.
“Nhưng đối phương là một trong bảy thiên tài. Cho dù Nhiêu Ưng là người thay thế trong bảy thiên tài thì thực lực cũng không kém cạnh là bao. Nói thật, trước đó Thủy Tâm có thể đánh lui Nhiêu Ưng bằng một đòn tấn công, quả thật là dựa vào ưu thế đánh lén bất ngờ, nếu Nhiêu Ưng chiến đấu bằng cả sức lực, tuyệt đối không kém cạnh Thủy Tâm. Anh đánh nhau với Nhiêu Ưng, tôi sợ anh chưa chắc có thể thắng...”, Ái Nhiễm mím môi nói.
Chương 3423: Đường hẹp
Mặc dù Nhiêu Ưng xếp thứ bảy nhưng cũng phải có đủ thực lực thì mới có thể ngồi vào vị rí này được.
Ái Nhiễm biết thực lực của Lâm Chính rất phi phàm nhưng sau lưng Nhiêu Ưng là Trùng Long Cốc. Trận đấu đầu tiên này Nhiêu Ưng chắc chắn là đã được sử dụng những loại linh đan diệu dược của Trùng Long Cốc rồi.Ái Nhiễm thật sự không dám tưởng tượng Lâm Chính có đối kháng được hay không.
“Chuyện tới đâu hay tới đó. Chúng ta tham gia cuộc thi là vì muốn tìm cơ hội tiêu diệt sự uy hiếp của Thiên Thần Điện. Giờ chúng ta không làm gì được họ. Nếu như mới gặp chút vấn đề đã thoái lui thì thà tôi ở Giang Thành đợi chết còn hơn”, Lâm Chính nói. Ái Nhiễm thở dài.
Lúc này, mặt đất bắt đầu rung chuyển. Bốn phía xuất hiện 30 lối vào màu đen kịt giống như đường hầm. Tất cả những lối vào này đều thông với mê cung.
Đồng thời trong mê cung cũng xuất hiện năm đường ánh sáng yếu ớt màu lam. Vừa nhìn đã biết ngay đó là Thông Quan Châu. Chúng được phân tán ở năm góc của mê cung.
Đám đông ngước nhìn. Các tuyển thủ thật chỉ muốn giời lao tới để lấy cho bằng được Thông Quan Châu. Chỉ đáng tiếc mê cung sẽ biến đổi bất kỳ lúc nào. Dù giờ họ có nhớ được vị trí của chúng thì lát nước vào vào mê cung, Thông Quan Châu cũng bị xê dịch.
“Mời các tuyển thủ đã rút thăm bước vào mê cung và bắt đầu trận thi đấu”, ông cụ trên lầu các hô lớn.
Lâm Chính lập tức đi vào.
“Thần y Lâm”, Ái Nhiễm kêu lên.
Lâm Chính nhìn cô ta nhưng Ái Nhiễm không nói gì, đôi mắt chỉ ánh lên vẻ lo lắng.
“Không sao, tôi sẽ ra nhanh thôi”, Lâm Chính mỉm cười, tiếp tục bước vào.
Cùng lúc này 29 người khác cũng bước vào theo. Người cảu Tu Di đều tập trung ở bên cạnh mê cung.
“Nhập cung”, tiếng hô vang lên.
Lâm Chính nhảy phốc lên, cả người lao vào trong. Bên trong lối đi tối đen, Lâm Chính đi men theo bức vách tới nơi có ánh sáng.
Tầm vài giây sau mắt anh mới quen dần. Đợi tới khi Lâm Chính kịp phản ứng lại thì cơ thể đã trượt vào giữa mê cung.
Đúng lúc này mê cung đã bắt đầu có sự dịch chuyển. Những bức vách chuyển động. Những con đường thông với nhau lập tức biến thành ngõ cụt. Và những con đường mới lại xuất hiện.
“Rốt cuộc là ai đã tạo ra tòa mê cung này vậy?”, Lâm Chính lên tiếng.
Mê cung này dùng các cơ quan từ thời xưa tạo thành không hề có sự tham gia của điện hay máy móc mà có thể hoàn hảo như thế. Dù là khoa học hiện đại bây giờ thì cũng khó có thể tạo ra được mê cung như vậy.
Vực Diệt Vong quả nhiên thâm sâu khó lường. Nhưng giờ không phải lúc để cảm thán. Lâm Chính nhìn về phía trước.
Phía trên mê cung là một lớp kính trong suốt với một chất liệu đặc biệt không thể đập vỡ. Muốn rời khỏi đây chỉ có cách là tìm ra Thông Quan Châu.
Qua lớp kính có thể nhìn thấy được vô số bóng hình ở bên ngoài. Tất cả họ đều tập trung nhìn vào trong mê cung. Đương nhiên bọn họ chỉ nhìn những người đại diện của mình. Mê cung quá lớn nên cũng khó mà tìm được đội nhà ngay.
Hơn nữa lớp kính còn có tác dụng cách âm. Bên trong vô cùng yên tĩnh, không thể nghe được những tiếng huyên náo ở bên ngoài.
“Tìm Thông Quan Châu trước vậy”, Lâm Chính lầm bầm rồi bước lên.
Thế nhưng anh mới đi được vài bước thì đã nghe thấy tiếng bước chân vọng tới.
Lâm Chính chau mày, dừng lại.
Lúc này tiếng bước chân cũng dừng lại. Rõ ràng là đối phương cảm nhận được sự tồn tại của Lâm Chính.
Chương 3424: Anh là người ngoài vực thật sao?
Đối phương đứng ở một góc khác. Lâm Chính không nhìn thấy và đối phương cũng không nhìn thấy.
“Người anh em, anh có Thông Quan Châu không?”, người ở phía đối diện lên tiếng. Giọng điệu nghe rất thân thiện, không hề tỏ ra địch ý.
“Không có”, Lâm Chính thành thật trả lời.
Tôi cũng không có. Vậy thì chúng ta cũng không cần phải chém giết nhau làm gì, tìm Thông Quan Châu trước thôi”, đối phương mỉm cười rồi bước ra.
Đó là một người đàn ông để đầu đinh với gò má cao. Người này mặc áo bào màu xám, lưng dắt một con dao nhìn có vẻ vô hại.
“Người anh em, tôi tên Trương Kỳ. Còn anh”, hắn đưa tay ra.
“Lâm Chính”, Lâm Chính cũng bắt tay lại.
“Người anh em, tôi cảm thấy người đông sẽ có sức mạnh nhiều. Một người tìm ra được Thông Quan Châu thì cũng khó mà giữ được. Thông Quan Châu phát ra ánh sáng mà, giấu làm sao được. Cầm Thông Quan Châu cũng không tìm được lối ra. Nhưng nếu chúng ta kết hợp, đụng đâu đánh đó, hai đánh một không chột cũng què mà. Vậy thì chúng ta cùng nhau tìm Thông Quan Châu thì thế nào?”, Trương Kỳ cười nói.
“Vậy tìm được Thông Quan Châu rồi thì anh cầm hay tôi cầm?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh cầm sau đó chúng ta tìm thêm một viên nữa”.
“Nghe có vẻ không tệ nhỉ”.
“Ha ha...người anh em thật thú vị. Đường tôi đi là đường cụt, chúng ta đi đường của anh đi”, Trương Kỳ cười nói.
“Được thôi”, Lâm Chính gật đầu rồi bước tiếp.
Nhưng chưa đi được bao lâu thì bỗng có một luồng sát ý lạnh lẽ ập tới. Lâm Chính lập tức quay người lại. Trương Kỳ rút dao ra đâm vào ngực Lâm Chính.
“Chết đi”, bộ mặt Trương Kỳ khác hoàn toàn tước đó. Hắn gầm lên. Thế nhưng ngay khi con dao chạm vào ngực Lâm Chính thì.
Keng...Âm thanh giòn giã vag lên. Con dao độc không thể làm gì được Lâm Chính.
“Cái gì?”, Trương Kỳ bàng hoàng.
“Người anh em, đánh lén sau lưng là không hay rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Trương Kỳ sợ hãi tới mức vội vàng lùi lại và kéo dãn khoảng cách với Lâm Chính.
“Tôi vốn tưởng có thể tìm được một người bạn thật lòng để hợp tác, một người sẽ không hại tôi,thật không ngờ anh khiến tôi thất vọng quá”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đây là đâu chứ? Là cuộc thi. Bớt một người sẽ bớt đi một đối thủ. Hơn nữa, anh tưởng rằng tôi không biết anh là ai sao? Anh là người ngoài vực mà Thanh Huyền Tông cử tới. Một kẻ ngoại vực thôi mà, muốn giết thì giết. Có điều anh cũng cảnh giác cao độ đấy. Tôi đánh lén mà anh vẫn đỡ được. Đúng là cũng có chút bản lĩnh mà", Trương Kỳ cười lạnh.
Lâm Chính nhìn chăm chăm. Đây là góc của mê cung. Góc tường khá dày nên không có nhiều người nhìn thấy.
“Anh cảm thấy tôi chỉ đến vậy thôi sao?”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu.
“Hừ, tôi nghĩ chắc anh cùng dùng loại thuốc nào đó để khiến cơ thể mạnh lên thôi. Thế nhưng thuốc đó cũng không duy trì được lâu mà còn để lại di chứng nữa. Anh dùng thứ đó để đỡ đòn của tôi thì đúng là quá ngốc nghếch. Có lẽ lúc này thuốc dã phát tác dụng rồi”.
Trương Kỳ mỉm cười, cầm con dao đi về phía Lâm Chính.
Lâm Chính hờ hững nhìn anh ta: “Anh còn vô tri lắm”.
“Ngốc mà còn cứng miệng à”, Trương Kỳ gầm lên và lao con dao tới.
Nhưng đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên. Cả người Trương Kỳ bị một luồng sức mạnh vô cùng khủng khiếp chèn ép. Hắn khó có thể đứng thẳng người
Hắn bàng hoàng nhìn Lâm Chính: “Anh...đúng là người ngoài vực sao?”
Chương 3425: Cầm tiền
Trương Kỳ chưa bao giờ phải đối mặt với khí tức đáng sợ như vậy.
Hắn chỉ cảm thấy trên thân như có thêm bảy, tám ngọn núi lớn đè xuống, hoàn toàn không đứng dậy nổi, thậm chí ngón tay còn chẳng thể nhúc nhích.
Đây là sức mạnh gì? Đây là thực lực mà người ngoài vực sẽ có được sao?
Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Trương Kỳ run rẩy, trán chảy đầy mồ hôi.
Lâm Chính đi tới trước mắt hắn, khàn giọng nói: “Tôi là người ngoài vực, có vấn đề gì không?”
“Anh...”, Trương Kỳ há to miệng nhưng không biết nên nói gì mới đúng.
Lâm Chính cầm lên độc đao của đối phương.Trương Kỳ sợ tới mức tè ra quần, vội gào lên: “Đại nhân, đừng giết tôi! Đại nhân, cầu xin anh, chỉ cần anh không giết tôi! Anh muốn tôi làm gì cũng được!”
“Đây là cuộc thi, tôi còn có thể muốn anh làm gì? Vừa rồi anh muốn giết tôi, tôi phải giết anh cho hả giận!”, Lâm Chính cầm lấy đao, giả vờ muốn đâm xuống.
“Đại nhân, tôi biết Thông Quan Châu ở đâu! Chỉ cần anh không giết, tôi sẽ dẫn anh đi tìm nó!”, trong tình thế nguy cấp, Trương Kỳ bất lực gào thét.
Lời này vừa dứt, thanh đao vốn phải đâm vào tim Trương Kỳ bỗng ngừng lại. Trương Kỳ hơi giật mình, khó nhọc ngẩng đầu nhìn Lâm Chính, tim run rẩy.
Người này tin rồi sao? Hắn chỉ thuận miệng nói thôi.
“Tôi tha cho anh một mạng!”, lúc này, Lâm Chính đột nhiên nói.
“Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn!”, Trương Kỳ mừng rỡ, kích động tới mức liên tục la lên: “Đại nhân, anh thả tôi, tôi lập tức dẫn anh đi tìm Thông Quan Châu!”
“Anh nghĩ tôi ngu lắm hay gì? Mê cung này cứ một phút thay đổi một lần, vì vậy cũng có thể suy ra được là một phút, vị trí của Thông Quan Châu sẽ đổi một lần, sao anh có thể biết vị trí của nó chứ? Coi tôi là thằng ngốc à?”, Lâm Chính hờ hững nói.
Trương Kỳ run lên, há hốc mồm không biết phải nói gì.
“Anh nghe đây, tôi có thể tha chết cho anh nhưng anh phải nghe lời tôi, biết chưa?”, Lâm Chính nói tiếp.
“Được, được! Đại nhân, anh nói gì thì tôi làm cái đó, anh bảo tôi đi hướng đông, tôi sẽ không rẽ hướng tây! Tôi sẽ là con chó nghe lời của anh!”, Trương Kỳ vội thề thốt.
Thực lực Lâm Chính thể hiện quá khủng bố. Trương Kỳ biết mình không phải đối thủ của anh. Cấp bậc như thế này mà muốn giết hắn thì đúng là dễ như ăn bánh, thậm chí có thể giết bất cứ ai trong cuộc thi, hắn chỉ còn nước nghe lời mà thôi.
Lâm Chính lấy một viên đan dược từ trong người ra, nhét nó vào miệng Trương Kỳ.Trương Kỳ lập tức ý thức được đây là độc dược, nhưng hắn không dám phản kháng.
“Đan dược này có dược hiệu kéo dài hai tiếng, sau hai tiếng thì độc phát! Thực lực của tôi, anh cũng thấy rồi, anh cũng có thể thử giải độc, nhưng tôi đảm bảo là anh chỉ lãng phí thời gian!”
“Đại nhân cứ đùa ạ, không biết đây là đan dược gì?”, Trương Kỳ cố nặn ra nụ cười.
Sau khi nói câu này, hắn lén dùng lực, muốn dùng khí kình bao bọc viên đan dược, không cho nó hòa tan trong dạ dày nhưng khi dùng sức, hắn phát hiện đan dược vào trong cổ họng thì biến thành làn khói xanh rồi tiêu tan, hắn muốn nhổ viên đan dược ra thì rất khó.
Nhận thức được điều này, sắc mặt Trương Kỳ trở nên khó coi vô cùng.
“Sao? Dược của tôi lợi hại không? Không màu, không mùi, không vị, vô hình vô ảnh, anh muốn giải độc là bất khả thi!”, Trương Kỳ thì thầm.
Trương Kỳ trợn to hai mắt, trán chảy đầy mồ hôi: “Đại nhân... tôi... tôi không biết anh đang nói gì...”
“Đừng vờ vịt với tôi! Nghe đây, tôi muốn anh làm hai việc: Một, tìm giúp tôi Thông Quan Châu và cửa ra; hai, khi cuộc thi kết thúc, tôi muốn thế lực đứng sau anh cung cấp cho tôi một nghìn viên đan dược cực phẩm! Rõ chưa?”
“Một nghìn viên đan dược cực phẩm?”, Trương Kỳ chợt trở nên căng thẳng.
“Trong vực Diệt Vong, y giả đông đúc, kỳ đan thần dược chắc cũng vô số kể nhỉ, một nghìn viên chắc không quá đáng nhỉ? Nghe đây, các người phải đưa tôi đan dược tốt nhân, tôi sẽ tìm người giám định chất lượng. Nếu các người dùng hàng dỏm, vậy hãy nhờ gia tộc hay tông môn sau lưng anh chờ nhặt xác anh đi!”
Lâm Chính trầm giọng nói