-
Chương 3361-3365
Chương 3361: Lựa chọn
Bầu không khí trong sảnh tiệc vô cùng kỳ quái.
Người nhà họ Dục yên lặng nhìn Lâm Chính, vẻ mặt họ cực kỳ cổ quái.
Không ai ngờ rằng y thuật của một người ngoại vực lại kinh khủng như vậy.
"Thế nào? Giản thánh thủ, sao anh không quỳ xuống và xin lỗi với tôi? Anh định nuốt lời sao?", thấy Giản Đào vẫn đứng im bất động, Lâm Chính hỏi thẳng, khí thế bức người.
"Anh... không tính! Trận này không tính!!" Giản Đào vô cùng tức giận, lập tức hét lên.
"Tại sao không?" Lâm Chính giọng lạnh tanh hỏi.
"Anh đánh lén! Đánh lén thì làm sao tính được?"
"Đánh lén? Không phải là bởi vì chính anh không kịp phản ứng sao?"
"Tóm lại không tính! Anh chơi hèn hạ như vậy thì tôi làm sao thắng được?" Giản Đào tức giận nói.
"Giản thánh thủ, xem ra anh lại muốn giở trò quỷ! Không ngờ rằng, Cửu Tử chân nhân lại có một đồ đệ thích nuốt lời như vậy! Không biết Cửu Tử chân nhân mà biết được thì có xấu hổ hay không?" Ái Nhiễm nghiêm nghị nói.
Sắc mặt Giản Đào hơi thay đổi, anh ta cắn cắn môi dưới định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Chuyện như đùa, nếu thật sự quỳ xuống trước mặt Lâm Chính, như vậy mới là nỗi nhục đối với Cửu Tử chân nhân.
Bây giờ tìm đại một cái cớ để nguỵ biện vậy.
Hơn nữa, anh ta tin rằng nhà họ Dục không thể để anh ta quỳ gối trước một người ngoại vực.
Nếu không, không chỉ mình Lâm Chính đắc tội với Cửu Tử chân nhân, mà là toàn bộ nhà họ Dục!
"Anh bạn trẻ, tôi cảm thấy trận tranh tài này còn có nhiều vấn đề, có thể là trước đó Giản thánh thủ chuẩn bị chưa kỹ, cho nên mới thành ra như vậy. Trận tranh tài này căn bản không phản ánh được trình độ của hai bên. Vì vậy, tôi nghĩ rằng kết quả thi này nên bỏ qua đi" Dục Chấn Thiên đứng dậy và nói nhẹ nhàng.
"Bố?"
Ái Nhiễm đột nhiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm Dục Chấn Thiên.
Nhưng cô ấy không nói đỡ cho Lâm Chính.
Bởi vì suy nghĩ của Dục Chấn Thiên, cô ấy biết rõ. Cô ấy cũng không muốn nhà họ Dục đắc tội với Cửu Tử chân nhân!
Nhưng như vậy, chẳng phải Lâm Chính sẽ tức chết sao?
"Nói hay lắm! Hay cho cái cớ kết quả thi đấu không thể phản ánh trình độ thực sự! Tôi không ngờ rằng nhà họ Dục các người có thể đổi trắng thay đen trắng trợn như vậy" Lâm Chính giận dữ đến nỗi bật cười, đôi mắt anh dần trở nên lạnh lùng.
Các cao thủ nhà họ Dục ở hai bên đều giận dữ và tiến lại gần.
"Cái gì? Tôi nói sai cái gì sao?"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Cậu...."
Người nhà họ Dục giận dữ định động thủ, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Ái Nhiễm, họ lại do dự.
"Nhưng không sao, nếu vừa rồi các người không công nhận kết quả tỷ thí, vậy chúng tôi sẽ thi đấu một lần nữa! Tôi sẽ khiến các người tâm phục khẩu phục!"
Lâm Chính liếc nhìn những người có mặt và lạnh lùng nói.
Da đầu Giản Đào tê dại.
Một trận đấu khác?
Khi nãy Lâm Chính ra tay, anh ta đã sớm nhận ra, Lâm Chính thực lực chắc chắn là hơn xa anh ta.
Đấu một trận nữa chẳng khác gì tự làm nhục mình.
Nhưng nếu anh ta từ chối trực tiếp thì sẽ mất mặt.
Phải làm gì mới được?
Giản Đào nghiến răng, đột nhiên hét lên: "Tên khốn kiếp, sao dám to gan như vậy! Tôi cảm thấy anh rõ ràng không coi trọng tôi và sư phụ Cửu Tử chân nhân của tôi! Nghe đây, giờ tôi muốn anh quỳ xuống dập đầu xin lỗi, bằng không đừng trách tôi không khách sáo!"
"Ồ?" Lâm Chính thần sắc lạnh lùng: "Tôi thật muốn biết anh định không khách sáo như thế nào?"
"Cứ chờ đó!"
Giản Đào quay đầu đi thẳng, nhìn chằm chằm Dục Chấn Thiên và nói: "Ông chủ Dục, tôi đã đồng ý sẽ đại diện nhà họ Dục tham gia cuộc thi, và tôi sẽ giành được thứ hạng vừa ý cho gia tộc của ông. Tôi đã bày tỏ rõ quan điểm của mình, còn nhà họ Dục các ông thì sao?"
Anh ta nói dứt lời, tất cả các thành viên trong gia đình đều cau mày.
Dục Chấn Thiên cũng im lặng.
Ý của Giản Đào rất đơn giản, anh ta chắc chắn sẽ không thể đánh bại Lâm Chính, nhưng nếu các cao thủ nhà họ Dục giúp anh ta, Lâm Chính nhất định sẽ thua, như vậy anh ta có thể lấy lại vị trí của mình.
Giản Đào muốn Dục Chấn Thiên lựa chọn giữa anh ta và Lâm Chính.
Nếu giờ ra tay với Lâm Chính thì nhà họ Dục không thể chọn anh làm người đại diện.
Nhưng Dục Chấn Thiên cũng đã động lòng trước thực lực của Lâm Chính.
Dù sao, Lâm Chính đã chứng minh được khả năng của mình và anh rõ ràng giỏi hơn Giản Đào ...
Phải làm sao đây?
Dục Chấn Thiên do dự.
"Xem ra gia chủ nhà họ Dục cũng không quá coi trọng tôi. Nếu đã như vậy, tôi cũng không cần ở lại chỗ này, xin cáo biệt!" Giản Đào vô cùng tức giận, phất tay muốn rời đi.
“Giản thánh thủ, chờ một chút!” Dục Chấn Thiên đột nhiên đứng dậy, lo lắng kêu lên.
Ngay khi ông ta vừa dứt lời, Giản Đào lập tức dừng lại.
Đôi mắt Ái Nhiễm lúc này tràn trề thất vọng...
Chương 3362: Để anh xem xem bản lĩnh thật của tôi
Dục Chấn Thiên lên tiếng đã dập tắt ngọn lửa hi vọng cuối cùng trong lòng Ái Nhiễm.
Lâm Chính cũng hiểu ra thái độ của nhà họ Dục.
Anh lắc đầu, không nói tiếng nào.
Giản Đào cười lớn, quay đầu hỏi: “Gia chủ, có chuyện gì?”.
Dục Chấn Thiên vô cùng do dự, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Nhà họ Dục chúng tôi rất sùng bái Cửu Tử Chân Nhân. Hôm nay cậu ta đến khiêu khích Cửu Tử Chân Nhân, chúng tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Hãy để nhà họ Dục thay Cửu Tử Chân Nhân tiền bối giải quyết kẻ này, lấy lại thanh danh cho ông ấy!”.
“Ha ha ha, gia chủ Dục, tôi có thể đảm bảo với ông, ông sẽ không phải hối hận vì quyết định của mình!”, Giản Đào cười lớn, liên tục vỗ tay.
“Bố! Sao bố lại hồ đồ như vậy?”, Ái Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, tức giận hét lên.
Nhưng Dục Chấn Thiên không muốn nói thêm lời nào với Ái Nhiễm.
Ông ta giơ tay lên, sau đó phất tay: “Bắt lấy cậu ta, giao cho Giản thánh thủ xử lý!”.
“Vâng!”.
Người nhà họ Dục không hề do dự, cùng nhau đứng dậy khỏi ghế, lao về phía Lâm Chính.
Vèo vèo vèo...
Mấy trăm cây châm bạc lập tức bay đến từ bốn phương tám hướng, khí độc chưởng độc đáng sợ đánh về phía Lâm Chính một cách vô tình.
Sảnh tiệc vô cùng hỗn loạn.
Nhưng Lâm Chính không lúng túng, vận chuyển sức mạnh phi thăng bao phủ toàn thân.
Keng! Keng! Keng! Keng...
Tiếng động to rõ không ngừng vang lên bên tai.
Tất cả số châm bạc bay về phía Lâm Chính đều bị thân xác Lâm Chính chặn lại.
“Cái gì?”.
Mọi người mở to mắt, không thể tin được.
“Xem Thiên Dục Độc Chưởng của tôi đây!”.
Một cao thủ nhà họ Dục hét lên, lòng bàn tay lan tỏa khói độc, đánh về phía Lâm Chính.
“Chỉ vậy mà cũng xứng gọi là chưởng độc?”.
Lâm Chính hừ lạnh, trở tay đánh tới một chưởng.
Lòng bàn tay anh không hề có chút khí độc nào, nhưng khi đến gần chưởng độc của kẻ kia, khói độc trên tay kẻ kia đều tán loạn tan đi.
“Bị ăn mòn rồi sao?”.
Dục Chấn Thiên biến sắc.
Rầm!
Hai chưởng đối chọi.
Cao thủ nhà họ Dục lập tức bị đánh bay ra ngoài, đâm vào bàn làm chiếc bàn nứt đôi. Người đó không thể đứng dậy được nữa, cánh tay đen thui một mảng, không động đậy được.
Độc lực này đáng sợ đến thế nào?
Mọi người mở to hai mắt, vô cùng kinh ngạc.
“Độc của cậu ta đã đến mức vô hình không màu không mùi! Không hề tầm thường!”, một ông cụ nhà họ Dục kinh hãi thốt lên.
“Không cần sợ anh ta! Chúng ta nhiều người như vậy mà không giải quyết được anh ta hay sao?”.
Giản Đào hét lên, tạo một đường châm quyết, đánh về phía Lâm Chính.
Năm ngón tay anh ta linh động, tung ra mười bảy cây châm bạc, xếp thành hình một con báo ở trên trời cao. Con báo đó giống như đang sống, bay qua bầu trời, bổ nhào về phía Lâm Chính.
Khi nó sắp đến gần, hai tay Lâm Chính nhanh như cắt chụp về phía đám châm bạc hình con báo.
Người xung quanh đều kinh ngạc.
Chẳng lẽ Lâm Chính muốn dùng tay không bắt châm?
Nhưng tốc độ và lực xung kích của châm bạc quá mạnh, lúc Lâm Chính ra tay thì hầu như đã không kịp nữa, châm bạc đâm thẳng vào ngực anh.
“Hay!”.
Người nhà họ Dục âm thầm vỗ tay.
“Ha ha, anh tiêu rồi, anh đã trúng Huyền Báo Kỳ Châm Quyết! Không ngoài ba nhịp thở, lục phủ ngũ tạng của anh sẽ giống như bị con báo gặm nhấm, bị ăn sạch sẽ!”, Giản Đào mừng rỡ, cười lớn.
Nhưng Lâm Chính không hoảng loạn, mà lạnh lùng nhìn Giản Đào: “Con báo? Báo đâu ra? Tôi chỉ nhìn thấy một con cá!”.
Nói xong, Lâm Chính hơi đứng thẳng người dậy.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ tình trạng lồng ngực của Lâm Chính.
Trước ngực anh cắm đầy châm bạc, xếp thành hình con cá...
“Cái gì?”, Giản Đào kinh ngạc.
Hóa ra lúc nãy Lâm Chính ra tay nhanh như chớp không phải muốn dùng tay không bắt châm, mà là chuyển dời vị trí của những cây châm bạc đó, khiến chúng từ hình một con báo biến thành hình một con cá.
Đợi đến khi châm bạc cắm lên người Lâm Chính thì đã thành hình con cá.
Nếu châm bạc xếp thành hình báo đâm vào sẽ khiến lục phủ ngũ tạng của Lâm Chính bị ăn mòn, thì châm bạc xếp thành hình con cá lại tăng cường xác thịt và nội tạng của Lâm Chính...
Lúc này, Lâm Chính đã trở nên mạnh hơn.
Mọi người đứng ngây ra.
Dục Chấn Thiên và những người khác đều kinh ngạc.
Dục Chấn Thiên tự nhận dù là ông ta cũng không thể thực hiện được kỹ pháp cao siêu như vậy!
Thực lực người thanh niên do Ái Nhiễm dẫn về đáng sợ vậy sao?
“Giản Đào, không biết anh học được gì từ Cửu Tử Chân Nhân. Nếu thủ đoạn của anh chỉ có vậy thì thật khiến người ta thất vọng”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Anh... Anh đừng có đắc ý!”, Giản Đào nghiến răng: “Tôi còn chưa dùng tới bản lĩnh thật!”.
“Thế à? Nếu vậy thì tôi đành để anh xem xem bản lĩnh thật của tôi thôi!”.
Lâm Chính nói, sau đó vung tay.
Một luồng sáng vàng lan tỏa.
Sau đó từng cây Hồng Mông Long Châm lấp lánh rực rỡ bay ra...
Chương 3363: Uy lực của Long Châm
Tất cả mở to mắt, há hốc miệng, kinh ngạc nhìn những cây Long Châm óng ánh lơ lửng trên trời.
“Đó là châm gì? Sao khí tức của nó lại mạnh đến vậy?”.
Ông năm nhà họ Dục kêu lên, trong lòng cực kỳ kinh hãi.
“Anh cả, em cảm thấy nên dừng tay lại đi, thằng nhóc này không đơn giản. Mặc dù cậu ta nói cậu ta đến từ ngoại vực, nhưng có lẽ ngoại vực cũng có không ít thế lực siêu phàm, e rằng sẽ đắc tội với cao nhân”, ông hai nhà họ Dục cảm thấy tình hình không ổn, hạ giọng nói.
“Dừng tay? Lúc này chú bảo tôi làm sao dừng tay? Chẳng lẽ bất tôi phải dập đầu với thằng nhóc này? Giờ đã quyết định rồi thì không thể nuốt lời! Chúng ta phải kiên định đứng về phía Giản thánh thủ!”, Dục Chấn Thiên nói.
Ông hai nhà họ Dục há hốc miệng, không nói nữa.
Dục Chấn Thiên lại lên tiếng: “Nghe đây, chú hai, tình hình hiện nay chúng ta không thể quay đầu được nữa. Hôm nay nhất định phải giải quyết thằng nhóc này, lúc cần thiết, các chú cũng xông lên cho tôi!”.
“Anh cả…”.
“Đây là mệnh lệnh!”.
Dục Chấn Thiên vô cùng nghiêm túc, thái độ quyết tuyệt.
Ông hai nhà họ Dục thở dài, không nói nữa.
Ái Nhiễm không nhìn thêm được nữa, muốn tiến lên giúp đỡ.
Lâm Chính quát khẽ: “Cô Ái Nhiễm, cô không cần ra tay, tôi giải quyết được”.
“Thần y Lâm… Tôi…”.
“Yên tâm, nể mặt cô, tôi sẽ không làm bọn họ bị thương!”.
Lâm Chính nói, sau đó ngón tay vẽ ra một đường ở trước mặt.
Vèo vèo vèo vèo…
Hồng Mông Long Châm xoay tròn, hóa thành một con rồng vàng quấn quanh người anh, giống như đã sống dậy.
Người xung quanh đều kinh hãi mở to mắt, không ai dám tiến lên.
Giản Đào cũng hoảng sợ, nhìn rồng vàng linh động mà huyền diệu quấn quanh người Lâm Chính, cơ thể không khỏi run rẩy.
“Gia chủ! Không hay rồi, đây ít nhất cũng là châm quyết cấp Địa, chúng tôi khó mà phòng ngự! Ông hãy mau mau ra tay!”.
Lúc này, một người nhà họ Dục ý thức được điều gì, vội vàng hét lên.
Dục Chấn Thiên sầm mặt, không do dự nữa lập tức nhảy vọt lên trời cao. Ánh sáng lạnh lẽo tỏa sáng trong lòng bàn tay ông ta, chỉ chớp mắt đã đánh ra bảy trăm cây châm bạc, hóa thành một vầng trăng sáng bao phủ về phía Lâm Chính.
Suy cho cùng ông ta cũng là chủ của nhà họ Dục, đòn tấn công này mang khí thế long trời lở đất khiến mặt trời cũng phải tắt nắng.
Sức mạnh trên những cây châm bạc đó vô cùng vô tận, dường như có một nghìn loại kịch độc hội tụ trên đầu mỗi cây châm.
Khí thế như cầu vồng, không thể chống đỡ!
Đúng lúc này, Lâm Chính lại đưa tay chỉ về phía trước.
Gào!
Long Châm bắt đầu tấn công, rồng vàng lượn tròn bay đi.
Ầm!
Rồng vàng đánh mạnh lên vầng trăng châm bạc của Dục Chấn Thiên. Châm của hai bên đối chọi sinh ra hoa văn sức mạnh đáng sợ, làm toàn bộ nhà họ Dục chấn động rung chuyển. Người xung quanh liên tục lùi lại, suýt chút nữa ngã xuống.
Sức mạnh thật đáng sợ!
Dục Chấn Thiên nghiến chặt răng, không ngừng vận khí duy trì vầng trăng.
Rồng vàng và vầng trăng châm bạc giằng co không bao lâu thì...
Vèo!
Rồng vàng bỗng nhiên xuyên qua vầng trăng, bay về phía Dục Chấn Thiên và Giản Đào.
Vầng trăng tan đi, bảy trăm cây châm bạc rơi xuống đất.
“Hả?”.
Đám người Giản Đào, Dục Chấn Thiên ở phía sau vô cùng kinh hãi, muốn chống đỡ nhưng không kịp nữa, bọn họ chỉ đành liên tục lùi ra sau.
Rầm!
Cuối cùng, lúc rồng vàng đến gần bọn họ thì đột nhiên nổ tung. Vô số cây châm bạc như thiên nữ rải hoa bung ra tứ phía, đâm vào mỗi một người trong nhà họ Dục.
Trong nháy mắt, người nhà họ Dục giống như lúa gặt, ngã xuống từng đám, không còn sức chiến đấu.
Ngay cả Dục Chấn Thiên cũng không tránh khỏi.
Ông ta cúi đầu nhìn, trên cánh tay mình có một cây châm vàng óng ánh, khẽ rung rung, cắm vào da thịt ba phân.
Đồng thời, tất cả khí kình trên người ông ta đều tan đi, cảm giác không còn sức lực ập đến, suýt nữa thì không đứng vững, phải vội vàng chống tay vào bàn mới không bị ngã xuống.
Ái Nhiễm sững sờ chứng kiến tất cả, hoàn toàn hóa đá.
Chương 3364: Hối hận thì đã muộn
Cả sảnh tiệc trở nên hỗn loạn.
Những người nhà họ Dục vẫn còn đứng đã không còn nhiều.
Dục Chấn Thiên, ông hai và ông năm nhà họ Dục, thậm chí cả Giản Đào, người thì ngã người thì lảo đảo, khó mà đứng thẳng được.
Ái Nhiễm lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Cô Ái Nhiễm, cô đừng lo, tôi chỉ phong bế gân mạch và khí mạch của bọn họ, khiến bọn họ tạm thời mất đi sức mạnh và khí kình, một lát sau sẽ khôi phục. Tôi đã hứa với cô là sẽ không làm hại bọn họ", Lâm Chính ngoảnh sang, mỉm cười nói.
Đôi mắt Ái Nhiễm khẽ dao động, cúi đầu nói: "Thần y Lâm, tôi rất xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra, tôi thực sự không ngờ người của gia tộc mình lại ngu dốt vô tri như vậy, thực sự rất xin lỗi..."
"Không cần xin lỗi đâu, chuyện này không thể trách cô được, nếu tôi đã không thể đại diện cho nhà họ Dục các cô tham gia cuộc thi, thì chuyện của chúng ta cũng nên kết thúc thôi, tôi phải đi rồi", Lâm Chính mỉm cười nói, sau đó ngón tay nhoáng lên.
Vèo vèo vèo...
Tất cả Hồng Mông Long Châm đang cắm trên người nhà họ Dục đều bay trở lại, được anh thu vào ống tay áo.
Long châm đã rút nhưng hiệu quả vẫn còn đó, khiến bọn họ không thể đứng dậy được.
"Cô Ái Nhiễm, tôi xin phép".
Lâm Chính chắp tay rồi xoay người rời đi.
"Thần..."
Ái Nhiễm há miệng, còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt hết những lời muốn nói vào bụng.
Trong lòng cô ta chỉ còn sự áy náy và bất đắc dĩ.
Lâm Chính nhanh chóng biến mất khỏi cánh cửa của nhà họ Dục.
Còn phía nhà họ Dục vẫn kêu la thảm thiết.
Ái Nhiễm xoay người lại, lạnh lùng nhìn những người này, trầm giọng quát: "Người đâu, bôi gân cốt cao cho bọn họ!".
"Vâng, cô chủ".
Mấy người còn đứng được vội vàng chạy tới phòng thuốc, lấy gân cốt cao tới bôi cho mọi người.
Bôi xong gân cốt cao, bọn họ mới dần cử động được.
"Bố, bố có nhìn ra châm pháp Lâm Chính sử dụng khi nãy không?", Ái Nhiễm nhìn chằm chằm Dục Chấn Thiên, khàn giọng nói.
"Châm pháp cấp Thiên!".
Ông hai nhà họ Dục hít vào khí lạnh.
Dục Chấn Thiên im lặng.
Người nhà họ Dục đều biết, với thực lực của Dục Chấn Thiên thì chắc chắn có thể đỡ được châm pháp cấp Địa, nhưng nếu gặp phải châm pháp cấp Thiên thì cũng khó nhằn.
Chỉ là châm pháp cấp Thiên vô cùng mạnh mẽ, người bình thường sẽ không biết tới. Đừng nói là loại người như Giản Đào, ngay cả Dục Chấn Thiên cũng không nắm được châm quyết cấp Thiên, vậy mà Lâm Chính lại có thể thi triển được châm quyết đáng sợ như vậy.
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là Lâm Chính chính là một thiên tài tuyệt thế, bản lĩnh trên cả thánh thủ, gần với tới danh hiệu "thần y".
"Bố phải biết rằng thực lực của Lâm Chính còn hơn xa những gì mọi người chứng kiến hôm nay, mọi người không thể tưởng tượng được năng lực của anh ấy mạnh đến mức nào đâu", Ái Nhiễm hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Mọi người có biết trước khi đến nhà họ Dục, bọn con đã đi đâu không?".
"Các cháu đi đâu?", chú Năm vội hỏi.
"Thiên Thần Điện!", Ái Nhiễm sẵng giọng đáp.
"Cái gì?".
Ai nấy đều biến sắc.
"Ái Nhiễm, cháu... các cháu đến đó làm gì?", ông hai nhà họ Dục vội hỏi.
"Lâm Chính đi xử lý một số việc riêng, nhưng xảy ra mâu thuẫn với người của Thiên Thần Điện. Con nói cho mọi người biết, dưới sự bao vây tấn công của vô số cao thủ Thiên Thần Điện mà Lâm Chính còn cứu được con ra ngoài. Mọi người nghĩ thực lực của anh ấy mạnh đến mức nào?", Ái Nhiễm hừ mũi đáp.
Cô ta vừa dứt lời, tất cả đều á khẩu.
"Con vốn định nhờ Lâm Chính đại diện cho nhà họ Dục chúng ta tham gia cuộc thi, với thực lực của anh ấy, thì chắc chắn có thể lọt vào tốp 20, nhưng mọi người... lại vì một kẻ ỷ vào thanh danh của Cửu Tử Chân Nhân tác oai tác quái khắp nơi mà ép Lâm Chính đi! Bố khiến con quá thất vọng, cả các chú các bác nữa, mọi người quá ngu muội!".
Ái Nhiễm tức giận nói, đôi mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy.
Nhà họ Dục vốn dĩ sẽ có một tương lai tươi sáng.
Nhưng bây giờ, tất cả đã bị chôn vùi!
Đáng hận!
Trong lòng Ái Nhiễm tràn ngập nỗi tuyệt vọng và bất lực.
Dục Chấn Thiên hít sâu một hơi, bình thản nhìn cô con gái, khàn giọng nói: "Không ngờ... Dục Chấn Thiên ta cũng có ngày nhìn nhầm... Haizz..."
"Gia chủ Dục, ý ông là sao? Ông hối hận vì đã chọn tôi sao?".
Giản Đào nổi giận, hậm hực nói.
Dục Chấn Thiên nhìn Giản Đào, không nói lời nào.
Sao ông ta có thể không hối hận cho được?
Nhưng chuyện đến nước này, có nói gì cũng vô ích.
Dù sao đây cũng là sự lựa chọn của ông ta...
Chương 3365: Hứa hẹn
"Gia chủ Dục, sao ông không nói gì? Ông thực sự nghĩ tôi không bằng thằng nhãi ngoại vực kia sao? Được, thế thì tôi đi!".
Giản Đào nổi giận đùng đùng, xoay người định đi.
Ông năm nhà họ Dục thấy thế, vội kéo Giản Đào lại, cười nói: "Giản thánh thủ, cậu nói cái gì vậy? Nhà họ Dục chúng tôi đã chọn cậu thì sao có thể hối hận chứ? Cậu nghĩ nhiều rồi, hạ hỏa đi..."
Giản Đào chắp hai tay sau đít, không thèm để ý đến ông năm nhà họ Dục, nhưng bước chân thì đã dừng lại.
Mọi người đều biết anh ta đang chờ Dục Chấn Thiên lên tiếng.
Ông năm nhà họ Dục thấy thế liền chạy đến bên cạnh Dục Chấn Thiên, nhỏ giọng nói: "Anh cả, đã đến nước này thì đừng nghĩ nhiều nữa, thằng nhãi kia đã đi rồi, chúng ta cũng không thể đuổi theo kéo lại được. Nếu lại đắc tội với người này, thì chúng ta biết đi đâu tìm một thánh thủ đại diện cho nhà họ Dục tham gia cuộc thi đây?".
Ông ta vừa dứt lời, Dục Chấn Thiên hơi ngẩng đầu lên, dường như có chút động lòng.
Nhưng đúng lúc này, ông hai nhà họ Dục ở bên cạnh bỗng bước tới, trầm giọng nói: "Anh cả, em thấy Giản Đào này giúp nhà họ Dục chúng ta, tâm địa bất chính, chắc chắn là có mục đích. Còn Lâm Chính kia vốn là bạn của Tiểu Nhiễm, động cơ giúp đỡ cũng xuất phát từ tình cảm, cộng thêm việc cậu ta là người ngoại vực, không có nhiều mâu thuẫn phức tạp như ở vực Diệt Vong chúng ta. Theo em nghĩ, chúng ta nên phái người đuổi theo gọi Lâm Chính quay lại, nhà họ Dục chúng ta xin lỗi đàng hoàng, em nghĩ nể mặt Tiểu Nhiễm, cậu ta có lẽ sẽ tha thứ cho chúng ta, thay mặt nhà họ Dục tham gia cuộc thi".
"Anh hai, anh nói vớ vẩn cái gì vậy? Đã trở mặt với nhau rồi còn gọi người ta quay lại? Như vậy chẳng phải quá hoang đường sao? Huống hồ nếu đối phương không đồng ý, thì nhà họ Dục chúng ta sẽ mất sạch thể diện! Bị một người ngoại vực từ chối lại càng nhục nhã hơn!", ông năm nhà họ Dục nhíu mày nói.
"Chú năm, các chú chỉ thuần túy là khinh thường người ta, nghĩ rằng người ngoại vực sẽ làm mất mặt nhà họ Dục chúng ta mà thôi", ông hai nhà họ Dục lạnh lùng nói.
"Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông! Anh cả, chuyện đến nước này thì anh hãy quyết định đi!", ông năm nhà họ Dục chẳng buồn nhiều lời nữa, liền bảo thẳng Dục Chấn Thiên ra quyết định.
Dục Chấn Thiên nhắm hai mắt lại, bắt đầu suy tư.
Người nhà họ Dục đổ dồn mắt về phía ông ta.
Ái Nhiễm cũng lặng lẽ nhìn.
Cô ta cũng nghe thấy lời chú Hai nói, tuy cô ta cảm thấy rất khó có khả năng mọi người làm theo lời chú hai, nhưng nó ít nhiều có thể thay đổi cái nhìn của Lâm Chính đối với nhà họ Dục, như vậy thì ít nhất cô ta và Lâm Chính vẫn còn làm bạn được.
Nhưng câu nói tiếp theo của Dục Chấn Thiên đã dập tắt tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng Ái Nhiễm.
"Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông. Chú năm nói đúng, tôi đã đưa ra lựa chọn thì không nên thay đổi", Dục Chấn Thiên mở mắt ra, chậm rãi nói.
"Anh cả...", ông hai há miệng, không biết phải nói gì.
Dục Chấn Thiên đứng lên, đi về phía Giản Đào, sau đó ôm quyền nói: "Mong Giản thánh thủ bớt giận, tôi tuyệt đối không có ý đó. Nếu nhà họ Dục đã mời cậu thay mặt chúng tôi tham gia cuộc thi, thì tuyệt đối sẽ không thay đổi! Xin Giản thánh thủ đừng hiểu lầm!".
Tất cả người nhà họ Dục đều không nói gì.
Ái Nhiễm nhắm hai mắt lại, lặng lẽ ngồi trên ghế, cũng không nói câu nào.
Giản Đào mừng rỡ, cất tiếng cười lớn: "Gia chủ Dục, ông sẽ không hối hận với quyết định này đâu! Tôi nói cho ông biết, tuy tôi chỉ là đệ tử nội môn, nhưng có một người anh là đệ tử chân truyền. Lần này trở về sư môn, tôi sẽ nói với anh ấy chuyện này, để anh ấy xin sư phụ ban đan dược cho tôi, giúp tôi tham gia cuộc thi! Tôi đảm bảo chắc chắn lần này nhà họ Dục sẽ lọt vào tốp 20!".
Anh ta dứt lời, người nhà họ Dục đều sáng mắt lên.
Dục Chấn Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Không ngờ anh của cậu lại là đệ tử chân truyền của Cửu Tử Chân Nhân! Giản thánh thủ, sao cậu không nói sớm?", ông năm nhà họ Dục vô cùng mừng rỡ, vỗ tay nói.
"Nói sớm hay nói muộn đâu khác gì nhau? Tôi chỉ muốn nói với nhà họ Dục các ông, lựa chọn hợp tác với tôi sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng các ông cũng phải hoàn thành toàn bộ các yêu cầu của tôi, rõ chưa?", Giản Đào nheo mắt cười.
"Giản thánh thủ yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị những thứ cậu muốn, ngoài ra, đám cưới của cậu và con gái tôi sẽ được tổ chức ngay vào ngày mai".
"Ha ha ha! Tốt! Tốt lắm!", Giản Đào cười lớn.
"Tiểu Nhiễm, con không có ý kiến gì chứ?".
Dục Chấn Thiên ngoảnh sang, bình thản nói.
Nhưng nhìn một lượt vẫn không thấy bóng dáng Ái Nhiễm đâu.
"Tiểu Nhiễm đâu?", Dục Chấn Thiên nhíu mày, lập tức quát hỏi.
Lúc này mọi người mới chú ý, nhưng không thấy bóng dáng Ái Nhiễm đâu, ai nấy đều tỏ vẻ nghi hoặc.
"Cô chủ đi đâu rồi?".
"Không biết nữa, vừa nãy còn ở đây mà".
"Tự dưng chạy đi đâu rồi nhỉ?".
Dường như Dục Chấn Thiên nghĩ ra gì đó, vội quát: "Mau! Phái người đi tìm cô chủ về! Nhanh lên!".
"Vâng!".
Mọi người lập tức túa ra khỏi sảnh tiệc.
Bầu không khí trong sảnh tiệc vô cùng kỳ quái.
Người nhà họ Dục yên lặng nhìn Lâm Chính, vẻ mặt họ cực kỳ cổ quái.
Không ai ngờ rằng y thuật của một người ngoại vực lại kinh khủng như vậy.
"Thế nào? Giản thánh thủ, sao anh không quỳ xuống và xin lỗi với tôi? Anh định nuốt lời sao?", thấy Giản Đào vẫn đứng im bất động, Lâm Chính hỏi thẳng, khí thế bức người.
"Anh... không tính! Trận này không tính!!" Giản Đào vô cùng tức giận, lập tức hét lên.
"Tại sao không?" Lâm Chính giọng lạnh tanh hỏi.
"Anh đánh lén! Đánh lén thì làm sao tính được?"
"Đánh lén? Không phải là bởi vì chính anh không kịp phản ứng sao?"
"Tóm lại không tính! Anh chơi hèn hạ như vậy thì tôi làm sao thắng được?" Giản Đào tức giận nói.
"Giản thánh thủ, xem ra anh lại muốn giở trò quỷ! Không ngờ rằng, Cửu Tử chân nhân lại có một đồ đệ thích nuốt lời như vậy! Không biết Cửu Tử chân nhân mà biết được thì có xấu hổ hay không?" Ái Nhiễm nghiêm nghị nói.
Sắc mặt Giản Đào hơi thay đổi, anh ta cắn cắn môi dưới định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Chuyện như đùa, nếu thật sự quỳ xuống trước mặt Lâm Chính, như vậy mới là nỗi nhục đối với Cửu Tử chân nhân.
Bây giờ tìm đại một cái cớ để nguỵ biện vậy.
Hơn nữa, anh ta tin rằng nhà họ Dục không thể để anh ta quỳ gối trước một người ngoại vực.
Nếu không, không chỉ mình Lâm Chính đắc tội với Cửu Tử chân nhân, mà là toàn bộ nhà họ Dục!
"Anh bạn trẻ, tôi cảm thấy trận tranh tài này còn có nhiều vấn đề, có thể là trước đó Giản thánh thủ chuẩn bị chưa kỹ, cho nên mới thành ra như vậy. Trận tranh tài này căn bản không phản ánh được trình độ của hai bên. Vì vậy, tôi nghĩ rằng kết quả thi này nên bỏ qua đi" Dục Chấn Thiên đứng dậy và nói nhẹ nhàng.
"Bố?"
Ái Nhiễm đột nhiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm Dục Chấn Thiên.
Nhưng cô ấy không nói đỡ cho Lâm Chính.
Bởi vì suy nghĩ của Dục Chấn Thiên, cô ấy biết rõ. Cô ấy cũng không muốn nhà họ Dục đắc tội với Cửu Tử chân nhân!
Nhưng như vậy, chẳng phải Lâm Chính sẽ tức chết sao?
"Nói hay lắm! Hay cho cái cớ kết quả thi đấu không thể phản ánh trình độ thực sự! Tôi không ngờ rằng nhà họ Dục các người có thể đổi trắng thay đen trắng trợn như vậy" Lâm Chính giận dữ đến nỗi bật cười, đôi mắt anh dần trở nên lạnh lùng.
Các cao thủ nhà họ Dục ở hai bên đều giận dữ và tiến lại gần.
"Cái gì? Tôi nói sai cái gì sao?"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Cậu...."
Người nhà họ Dục giận dữ định động thủ, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Ái Nhiễm, họ lại do dự.
"Nhưng không sao, nếu vừa rồi các người không công nhận kết quả tỷ thí, vậy chúng tôi sẽ thi đấu một lần nữa! Tôi sẽ khiến các người tâm phục khẩu phục!"
Lâm Chính liếc nhìn những người có mặt và lạnh lùng nói.
Da đầu Giản Đào tê dại.
Một trận đấu khác?
Khi nãy Lâm Chính ra tay, anh ta đã sớm nhận ra, Lâm Chính thực lực chắc chắn là hơn xa anh ta.
Đấu một trận nữa chẳng khác gì tự làm nhục mình.
Nhưng nếu anh ta từ chối trực tiếp thì sẽ mất mặt.
Phải làm gì mới được?
Giản Đào nghiến răng, đột nhiên hét lên: "Tên khốn kiếp, sao dám to gan như vậy! Tôi cảm thấy anh rõ ràng không coi trọng tôi và sư phụ Cửu Tử chân nhân của tôi! Nghe đây, giờ tôi muốn anh quỳ xuống dập đầu xin lỗi, bằng không đừng trách tôi không khách sáo!"
"Ồ?" Lâm Chính thần sắc lạnh lùng: "Tôi thật muốn biết anh định không khách sáo như thế nào?"
"Cứ chờ đó!"
Giản Đào quay đầu đi thẳng, nhìn chằm chằm Dục Chấn Thiên và nói: "Ông chủ Dục, tôi đã đồng ý sẽ đại diện nhà họ Dục tham gia cuộc thi, và tôi sẽ giành được thứ hạng vừa ý cho gia tộc của ông. Tôi đã bày tỏ rõ quan điểm của mình, còn nhà họ Dục các ông thì sao?"
Anh ta nói dứt lời, tất cả các thành viên trong gia đình đều cau mày.
Dục Chấn Thiên cũng im lặng.
Ý của Giản Đào rất đơn giản, anh ta chắc chắn sẽ không thể đánh bại Lâm Chính, nhưng nếu các cao thủ nhà họ Dục giúp anh ta, Lâm Chính nhất định sẽ thua, như vậy anh ta có thể lấy lại vị trí của mình.
Giản Đào muốn Dục Chấn Thiên lựa chọn giữa anh ta và Lâm Chính.
Nếu giờ ra tay với Lâm Chính thì nhà họ Dục không thể chọn anh làm người đại diện.
Nhưng Dục Chấn Thiên cũng đã động lòng trước thực lực của Lâm Chính.
Dù sao, Lâm Chính đã chứng minh được khả năng của mình và anh rõ ràng giỏi hơn Giản Đào ...
Phải làm sao đây?
Dục Chấn Thiên do dự.
"Xem ra gia chủ nhà họ Dục cũng không quá coi trọng tôi. Nếu đã như vậy, tôi cũng không cần ở lại chỗ này, xin cáo biệt!" Giản Đào vô cùng tức giận, phất tay muốn rời đi.
“Giản thánh thủ, chờ một chút!” Dục Chấn Thiên đột nhiên đứng dậy, lo lắng kêu lên.
Ngay khi ông ta vừa dứt lời, Giản Đào lập tức dừng lại.
Đôi mắt Ái Nhiễm lúc này tràn trề thất vọng...
Chương 3362: Để anh xem xem bản lĩnh thật của tôi
Dục Chấn Thiên lên tiếng đã dập tắt ngọn lửa hi vọng cuối cùng trong lòng Ái Nhiễm.
Lâm Chính cũng hiểu ra thái độ của nhà họ Dục.
Anh lắc đầu, không nói tiếng nào.
Giản Đào cười lớn, quay đầu hỏi: “Gia chủ, có chuyện gì?”.
Dục Chấn Thiên vô cùng do dự, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Nhà họ Dục chúng tôi rất sùng bái Cửu Tử Chân Nhân. Hôm nay cậu ta đến khiêu khích Cửu Tử Chân Nhân, chúng tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Hãy để nhà họ Dục thay Cửu Tử Chân Nhân tiền bối giải quyết kẻ này, lấy lại thanh danh cho ông ấy!”.
“Ha ha ha, gia chủ Dục, tôi có thể đảm bảo với ông, ông sẽ không phải hối hận vì quyết định của mình!”, Giản Đào cười lớn, liên tục vỗ tay.
“Bố! Sao bố lại hồ đồ như vậy?”, Ái Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, tức giận hét lên.
Nhưng Dục Chấn Thiên không muốn nói thêm lời nào với Ái Nhiễm.
Ông ta giơ tay lên, sau đó phất tay: “Bắt lấy cậu ta, giao cho Giản thánh thủ xử lý!”.
“Vâng!”.
Người nhà họ Dục không hề do dự, cùng nhau đứng dậy khỏi ghế, lao về phía Lâm Chính.
Vèo vèo vèo...
Mấy trăm cây châm bạc lập tức bay đến từ bốn phương tám hướng, khí độc chưởng độc đáng sợ đánh về phía Lâm Chính một cách vô tình.
Sảnh tiệc vô cùng hỗn loạn.
Nhưng Lâm Chính không lúng túng, vận chuyển sức mạnh phi thăng bao phủ toàn thân.
Keng! Keng! Keng! Keng...
Tiếng động to rõ không ngừng vang lên bên tai.
Tất cả số châm bạc bay về phía Lâm Chính đều bị thân xác Lâm Chính chặn lại.
“Cái gì?”.
Mọi người mở to mắt, không thể tin được.
“Xem Thiên Dục Độc Chưởng của tôi đây!”.
Một cao thủ nhà họ Dục hét lên, lòng bàn tay lan tỏa khói độc, đánh về phía Lâm Chính.
“Chỉ vậy mà cũng xứng gọi là chưởng độc?”.
Lâm Chính hừ lạnh, trở tay đánh tới một chưởng.
Lòng bàn tay anh không hề có chút khí độc nào, nhưng khi đến gần chưởng độc của kẻ kia, khói độc trên tay kẻ kia đều tán loạn tan đi.
“Bị ăn mòn rồi sao?”.
Dục Chấn Thiên biến sắc.
Rầm!
Hai chưởng đối chọi.
Cao thủ nhà họ Dục lập tức bị đánh bay ra ngoài, đâm vào bàn làm chiếc bàn nứt đôi. Người đó không thể đứng dậy được nữa, cánh tay đen thui một mảng, không động đậy được.
Độc lực này đáng sợ đến thế nào?
Mọi người mở to hai mắt, vô cùng kinh ngạc.
“Độc của cậu ta đã đến mức vô hình không màu không mùi! Không hề tầm thường!”, một ông cụ nhà họ Dục kinh hãi thốt lên.
“Không cần sợ anh ta! Chúng ta nhiều người như vậy mà không giải quyết được anh ta hay sao?”.
Giản Đào hét lên, tạo một đường châm quyết, đánh về phía Lâm Chính.
Năm ngón tay anh ta linh động, tung ra mười bảy cây châm bạc, xếp thành hình một con báo ở trên trời cao. Con báo đó giống như đang sống, bay qua bầu trời, bổ nhào về phía Lâm Chính.
Khi nó sắp đến gần, hai tay Lâm Chính nhanh như cắt chụp về phía đám châm bạc hình con báo.
Người xung quanh đều kinh ngạc.
Chẳng lẽ Lâm Chính muốn dùng tay không bắt châm?
Nhưng tốc độ và lực xung kích của châm bạc quá mạnh, lúc Lâm Chính ra tay thì hầu như đã không kịp nữa, châm bạc đâm thẳng vào ngực anh.
“Hay!”.
Người nhà họ Dục âm thầm vỗ tay.
“Ha ha, anh tiêu rồi, anh đã trúng Huyền Báo Kỳ Châm Quyết! Không ngoài ba nhịp thở, lục phủ ngũ tạng của anh sẽ giống như bị con báo gặm nhấm, bị ăn sạch sẽ!”, Giản Đào mừng rỡ, cười lớn.
Nhưng Lâm Chính không hoảng loạn, mà lạnh lùng nhìn Giản Đào: “Con báo? Báo đâu ra? Tôi chỉ nhìn thấy một con cá!”.
Nói xong, Lâm Chính hơi đứng thẳng người dậy.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ tình trạng lồng ngực của Lâm Chính.
Trước ngực anh cắm đầy châm bạc, xếp thành hình con cá...
“Cái gì?”, Giản Đào kinh ngạc.
Hóa ra lúc nãy Lâm Chính ra tay nhanh như chớp không phải muốn dùng tay không bắt châm, mà là chuyển dời vị trí của những cây châm bạc đó, khiến chúng từ hình một con báo biến thành hình một con cá.
Đợi đến khi châm bạc cắm lên người Lâm Chính thì đã thành hình con cá.
Nếu châm bạc xếp thành hình báo đâm vào sẽ khiến lục phủ ngũ tạng của Lâm Chính bị ăn mòn, thì châm bạc xếp thành hình con cá lại tăng cường xác thịt và nội tạng của Lâm Chính...
Lúc này, Lâm Chính đã trở nên mạnh hơn.
Mọi người đứng ngây ra.
Dục Chấn Thiên và những người khác đều kinh ngạc.
Dục Chấn Thiên tự nhận dù là ông ta cũng không thể thực hiện được kỹ pháp cao siêu như vậy!
Thực lực người thanh niên do Ái Nhiễm dẫn về đáng sợ vậy sao?
“Giản Đào, không biết anh học được gì từ Cửu Tử Chân Nhân. Nếu thủ đoạn của anh chỉ có vậy thì thật khiến người ta thất vọng”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Anh... Anh đừng có đắc ý!”, Giản Đào nghiến răng: “Tôi còn chưa dùng tới bản lĩnh thật!”.
“Thế à? Nếu vậy thì tôi đành để anh xem xem bản lĩnh thật của tôi thôi!”.
Lâm Chính nói, sau đó vung tay.
Một luồng sáng vàng lan tỏa.
Sau đó từng cây Hồng Mông Long Châm lấp lánh rực rỡ bay ra...
Chương 3363: Uy lực của Long Châm
Tất cả mở to mắt, há hốc miệng, kinh ngạc nhìn những cây Long Châm óng ánh lơ lửng trên trời.
“Đó là châm gì? Sao khí tức của nó lại mạnh đến vậy?”.
Ông năm nhà họ Dục kêu lên, trong lòng cực kỳ kinh hãi.
“Anh cả, em cảm thấy nên dừng tay lại đi, thằng nhóc này không đơn giản. Mặc dù cậu ta nói cậu ta đến từ ngoại vực, nhưng có lẽ ngoại vực cũng có không ít thế lực siêu phàm, e rằng sẽ đắc tội với cao nhân”, ông hai nhà họ Dục cảm thấy tình hình không ổn, hạ giọng nói.
“Dừng tay? Lúc này chú bảo tôi làm sao dừng tay? Chẳng lẽ bất tôi phải dập đầu với thằng nhóc này? Giờ đã quyết định rồi thì không thể nuốt lời! Chúng ta phải kiên định đứng về phía Giản thánh thủ!”, Dục Chấn Thiên nói.
Ông hai nhà họ Dục há hốc miệng, không nói nữa.
Dục Chấn Thiên lại lên tiếng: “Nghe đây, chú hai, tình hình hiện nay chúng ta không thể quay đầu được nữa. Hôm nay nhất định phải giải quyết thằng nhóc này, lúc cần thiết, các chú cũng xông lên cho tôi!”.
“Anh cả…”.
“Đây là mệnh lệnh!”.
Dục Chấn Thiên vô cùng nghiêm túc, thái độ quyết tuyệt.
Ông hai nhà họ Dục thở dài, không nói nữa.
Ái Nhiễm không nhìn thêm được nữa, muốn tiến lên giúp đỡ.
Lâm Chính quát khẽ: “Cô Ái Nhiễm, cô không cần ra tay, tôi giải quyết được”.
“Thần y Lâm… Tôi…”.
“Yên tâm, nể mặt cô, tôi sẽ không làm bọn họ bị thương!”.
Lâm Chính nói, sau đó ngón tay vẽ ra một đường ở trước mặt.
Vèo vèo vèo vèo…
Hồng Mông Long Châm xoay tròn, hóa thành một con rồng vàng quấn quanh người anh, giống như đã sống dậy.
Người xung quanh đều kinh hãi mở to mắt, không ai dám tiến lên.
Giản Đào cũng hoảng sợ, nhìn rồng vàng linh động mà huyền diệu quấn quanh người Lâm Chính, cơ thể không khỏi run rẩy.
“Gia chủ! Không hay rồi, đây ít nhất cũng là châm quyết cấp Địa, chúng tôi khó mà phòng ngự! Ông hãy mau mau ra tay!”.
Lúc này, một người nhà họ Dục ý thức được điều gì, vội vàng hét lên.
Dục Chấn Thiên sầm mặt, không do dự nữa lập tức nhảy vọt lên trời cao. Ánh sáng lạnh lẽo tỏa sáng trong lòng bàn tay ông ta, chỉ chớp mắt đã đánh ra bảy trăm cây châm bạc, hóa thành một vầng trăng sáng bao phủ về phía Lâm Chính.
Suy cho cùng ông ta cũng là chủ của nhà họ Dục, đòn tấn công này mang khí thế long trời lở đất khiến mặt trời cũng phải tắt nắng.
Sức mạnh trên những cây châm bạc đó vô cùng vô tận, dường như có một nghìn loại kịch độc hội tụ trên đầu mỗi cây châm.
Khí thế như cầu vồng, không thể chống đỡ!
Đúng lúc này, Lâm Chính lại đưa tay chỉ về phía trước.
Gào!
Long Châm bắt đầu tấn công, rồng vàng lượn tròn bay đi.
Ầm!
Rồng vàng đánh mạnh lên vầng trăng châm bạc của Dục Chấn Thiên. Châm của hai bên đối chọi sinh ra hoa văn sức mạnh đáng sợ, làm toàn bộ nhà họ Dục chấn động rung chuyển. Người xung quanh liên tục lùi lại, suýt chút nữa ngã xuống.
Sức mạnh thật đáng sợ!
Dục Chấn Thiên nghiến chặt răng, không ngừng vận khí duy trì vầng trăng.
Rồng vàng và vầng trăng châm bạc giằng co không bao lâu thì...
Vèo!
Rồng vàng bỗng nhiên xuyên qua vầng trăng, bay về phía Dục Chấn Thiên và Giản Đào.
Vầng trăng tan đi, bảy trăm cây châm bạc rơi xuống đất.
“Hả?”.
Đám người Giản Đào, Dục Chấn Thiên ở phía sau vô cùng kinh hãi, muốn chống đỡ nhưng không kịp nữa, bọn họ chỉ đành liên tục lùi ra sau.
Rầm!
Cuối cùng, lúc rồng vàng đến gần bọn họ thì đột nhiên nổ tung. Vô số cây châm bạc như thiên nữ rải hoa bung ra tứ phía, đâm vào mỗi một người trong nhà họ Dục.
Trong nháy mắt, người nhà họ Dục giống như lúa gặt, ngã xuống từng đám, không còn sức chiến đấu.
Ngay cả Dục Chấn Thiên cũng không tránh khỏi.
Ông ta cúi đầu nhìn, trên cánh tay mình có một cây châm vàng óng ánh, khẽ rung rung, cắm vào da thịt ba phân.
Đồng thời, tất cả khí kình trên người ông ta đều tan đi, cảm giác không còn sức lực ập đến, suýt nữa thì không đứng vững, phải vội vàng chống tay vào bàn mới không bị ngã xuống.
Ái Nhiễm sững sờ chứng kiến tất cả, hoàn toàn hóa đá.
Chương 3364: Hối hận thì đã muộn
Cả sảnh tiệc trở nên hỗn loạn.
Những người nhà họ Dục vẫn còn đứng đã không còn nhiều.
Dục Chấn Thiên, ông hai và ông năm nhà họ Dục, thậm chí cả Giản Đào, người thì ngã người thì lảo đảo, khó mà đứng thẳng được.
Ái Nhiễm lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Cô Ái Nhiễm, cô đừng lo, tôi chỉ phong bế gân mạch và khí mạch của bọn họ, khiến bọn họ tạm thời mất đi sức mạnh và khí kình, một lát sau sẽ khôi phục. Tôi đã hứa với cô là sẽ không làm hại bọn họ", Lâm Chính ngoảnh sang, mỉm cười nói.
Đôi mắt Ái Nhiễm khẽ dao động, cúi đầu nói: "Thần y Lâm, tôi rất xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra, tôi thực sự không ngờ người của gia tộc mình lại ngu dốt vô tri như vậy, thực sự rất xin lỗi..."
"Không cần xin lỗi đâu, chuyện này không thể trách cô được, nếu tôi đã không thể đại diện cho nhà họ Dục các cô tham gia cuộc thi, thì chuyện của chúng ta cũng nên kết thúc thôi, tôi phải đi rồi", Lâm Chính mỉm cười nói, sau đó ngón tay nhoáng lên.
Vèo vèo vèo...
Tất cả Hồng Mông Long Châm đang cắm trên người nhà họ Dục đều bay trở lại, được anh thu vào ống tay áo.
Long châm đã rút nhưng hiệu quả vẫn còn đó, khiến bọn họ không thể đứng dậy được.
"Cô Ái Nhiễm, tôi xin phép".
Lâm Chính chắp tay rồi xoay người rời đi.
"Thần..."
Ái Nhiễm há miệng, còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt hết những lời muốn nói vào bụng.
Trong lòng cô ta chỉ còn sự áy náy và bất đắc dĩ.
Lâm Chính nhanh chóng biến mất khỏi cánh cửa của nhà họ Dục.
Còn phía nhà họ Dục vẫn kêu la thảm thiết.
Ái Nhiễm xoay người lại, lạnh lùng nhìn những người này, trầm giọng quát: "Người đâu, bôi gân cốt cao cho bọn họ!".
"Vâng, cô chủ".
Mấy người còn đứng được vội vàng chạy tới phòng thuốc, lấy gân cốt cao tới bôi cho mọi người.
Bôi xong gân cốt cao, bọn họ mới dần cử động được.
"Bố, bố có nhìn ra châm pháp Lâm Chính sử dụng khi nãy không?", Ái Nhiễm nhìn chằm chằm Dục Chấn Thiên, khàn giọng nói.
"Châm pháp cấp Thiên!".
Ông hai nhà họ Dục hít vào khí lạnh.
Dục Chấn Thiên im lặng.
Người nhà họ Dục đều biết, với thực lực của Dục Chấn Thiên thì chắc chắn có thể đỡ được châm pháp cấp Địa, nhưng nếu gặp phải châm pháp cấp Thiên thì cũng khó nhằn.
Chỉ là châm pháp cấp Thiên vô cùng mạnh mẽ, người bình thường sẽ không biết tới. Đừng nói là loại người như Giản Đào, ngay cả Dục Chấn Thiên cũng không nắm được châm quyết cấp Thiên, vậy mà Lâm Chính lại có thể thi triển được châm quyết đáng sợ như vậy.
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là Lâm Chính chính là một thiên tài tuyệt thế, bản lĩnh trên cả thánh thủ, gần với tới danh hiệu "thần y".
"Bố phải biết rằng thực lực của Lâm Chính còn hơn xa những gì mọi người chứng kiến hôm nay, mọi người không thể tưởng tượng được năng lực của anh ấy mạnh đến mức nào đâu", Ái Nhiễm hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Mọi người có biết trước khi đến nhà họ Dục, bọn con đã đi đâu không?".
"Các cháu đi đâu?", chú Năm vội hỏi.
"Thiên Thần Điện!", Ái Nhiễm sẵng giọng đáp.
"Cái gì?".
Ai nấy đều biến sắc.
"Ái Nhiễm, cháu... các cháu đến đó làm gì?", ông hai nhà họ Dục vội hỏi.
"Lâm Chính đi xử lý một số việc riêng, nhưng xảy ra mâu thuẫn với người của Thiên Thần Điện. Con nói cho mọi người biết, dưới sự bao vây tấn công của vô số cao thủ Thiên Thần Điện mà Lâm Chính còn cứu được con ra ngoài. Mọi người nghĩ thực lực của anh ấy mạnh đến mức nào?", Ái Nhiễm hừ mũi đáp.
Cô ta vừa dứt lời, tất cả đều á khẩu.
"Con vốn định nhờ Lâm Chính đại diện cho nhà họ Dục chúng ta tham gia cuộc thi, với thực lực của anh ấy, thì chắc chắn có thể lọt vào tốp 20, nhưng mọi người... lại vì một kẻ ỷ vào thanh danh của Cửu Tử Chân Nhân tác oai tác quái khắp nơi mà ép Lâm Chính đi! Bố khiến con quá thất vọng, cả các chú các bác nữa, mọi người quá ngu muội!".
Ái Nhiễm tức giận nói, đôi mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy.
Nhà họ Dục vốn dĩ sẽ có một tương lai tươi sáng.
Nhưng bây giờ, tất cả đã bị chôn vùi!
Đáng hận!
Trong lòng Ái Nhiễm tràn ngập nỗi tuyệt vọng và bất lực.
Dục Chấn Thiên hít sâu một hơi, bình thản nhìn cô con gái, khàn giọng nói: "Không ngờ... Dục Chấn Thiên ta cũng có ngày nhìn nhầm... Haizz..."
"Gia chủ Dục, ý ông là sao? Ông hối hận vì đã chọn tôi sao?".
Giản Đào nổi giận, hậm hực nói.
Dục Chấn Thiên nhìn Giản Đào, không nói lời nào.
Sao ông ta có thể không hối hận cho được?
Nhưng chuyện đến nước này, có nói gì cũng vô ích.
Dù sao đây cũng là sự lựa chọn của ông ta...
Chương 3365: Hứa hẹn
"Gia chủ Dục, sao ông không nói gì? Ông thực sự nghĩ tôi không bằng thằng nhãi ngoại vực kia sao? Được, thế thì tôi đi!".
Giản Đào nổi giận đùng đùng, xoay người định đi.
Ông năm nhà họ Dục thấy thế, vội kéo Giản Đào lại, cười nói: "Giản thánh thủ, cậu nói cái gì vậy? Nhà họ Dục chúng tôi đã chọn cậu thì sao có thể hối hận chứ? Cậu nghĩ nhiều rồi, hạ hỏa đi..."
Giản Đào chắp hai tay sau đít, không thèm để ý đến ông năm nhà họ Dục, nhưng bước chân thì đã dừng lại.
Mọi người đều biết anh ta đang chờ Dục Chấn Thiên lên tiếng.
Ông năm nhà họ Dục thấy thế liền chạy đến bên cạnh Dục Chấn Thiên, nhỏ giọng nói: "Anh cả, đã đến nước này thì đừng nghĩ nhiều nữa, thằng nhãi kia đã đi rồi, chúng ta cũng không thể đuổi theo kéo lại được. Nếu lại đắc tội với người này, thì chúng ta biết đi đâu tìm một thánh thủ đại diện cho nhà họ Dục tham gia cuộc thi đây?".
Ông ta vừa dứt lời, Dục Chấn Thiên hơi ngẩng đầu lên, dường như có chút động lòng.
Nhưng đúng lúc này, ông hai nhà họ Dục ở bên cạnh bỗng bước tới, trầm giọng nói: "Anh cả, em thấy Giản Đào này giúp nhà họ Dục chúng ta, tâm địa bất chính, chắc chắn là có mục đích. Còn Lâm Chính kia vốn là bạn của Tiểu Nhiễm, động cơ giúp đỡ cũng xuất phát từ tình cảm, cộng thêm việc cậu ta là người ngoại vực, không có nhiều mâu thuẫn phức tạp như ở vực Diệt Vong chúng ta. Theo em nghĩ, chúng ta nên phái người đuổi theo gọi Lâm Chính quay lại, nhà họ Dục chúng ta xin lỗi đàng hoàng, em nghĩ nể mặt Tiểu Nhiễm, cậu ta có lẽ sẽ tha thứ cho chúng ta, thay mặt nhà họ Dục tham gia cuộc thi".
"Anh hai, anh nói vớ vẩn cái gì vậy? Đã trở mặt với nhau rồi còn gọi người ta quay lại? Như vậy chẳng phải quá hoang đường sao? Huống hồ nếu đối phương không đồng ý, thì nhà họ Dục chúng ta sẽ mất sạch thể diện! Bị một người ngoại vực từ chối lại càng nhục nhã hơn!", ông năm nhà họ Dục nhíu mày nói.
"Chú năm, các chú chỉ thuần túy là khinh thường người ta, nghĩ rằng người ngoại vực sẽ làm mất mặt nhà họ Dục chúng ta mà thôi", ông hai nhà họ Dục lạnh lùng nói.
"Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông! Anh cả, chuyện đến nước này thì anh hãy quyết định đi!", ông năm nhà họ Dục chẳng buồn nhiều lời nữa, liền bảo thẳng Dục Chấn Thiên ra quyết định.
Dục Chấn Thiên nhắm hai mắt lại, bắt đầu suy tư.
Người nhà họ Dục đổ dồn mắt về phía ông ta.
Ái Nhiễm cũng lặng lẽ nhìn.
Cô ta cũng nghe thấy lời chú Hai nói, tuy cô ta cảm thấy rất khó có khả năng mọi người làm theo lời chú hai, nhưng nó ít nhiều có thể thay đổi cái nhìn của Lâm Chính đối với nhà họ Dục, như vậy thì ít nhất cô ta và Lâm Chính vẫn còn làm bạn được.
Nhưng câu nói tiếp theo của Dục Chấn Thiên đã dập tắt tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng Ái Nhiễm.
"Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông. Chú năm nói đúng, tôi đã đưa ra lựa chọn thì không nên thay đổi", Dục Chấn Thiên mở mắt ra, chậm rãi nói.
"Anh cả...", ông hai há miệng, không biết phải nói gì.
Dục Chấn Thiên đứng lên, đi về phía Giản Đào, sau đó ôm quyền nói: "Mong Giản thánh thủ bớt giận, tôi tuyệt đối không có ý đó. Nếu nhà họ Dục đã mời cậu thay mặt chúng tôi tham gia cuộc thi, thì tuyệt đối sẽ không thay đổi! Xin Giản thánh thủ đừng hiểu lầm!".
Tất cả người nhà họ Dục đều không nói gì.
Ái Nhiễm nhắm hai mắt lại, lặng lẽ ngồi trên ghế, cũng không nói câu nào.
Giản Đào mừng rỡ, cất tiếng cười lớn: "Gia chủ Dục, ông sẽ không hối hận với quyết định này đâu! Tôi nói cho ông biết, tuy tôi chỉ là đệ tử nội môn, nhưng có một người anh là đệ tử chân truyền. Lần này trở về sư môn, tôi sẽ nói với anh ấy chuyện này, để anh ấy xin sư phụ ban đan dược cho tôi, giúp tôi tham gia cuộc thi! Tôi đảm bảo chắc chắn lần này nhà họ Dục sẽ lọt vào tốp 20!".
Anh ta dứt lời, người nhà họ Dục đều sáng mắt lên.
Dục Chấn Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Không ngờ anh của cậu lại là đệ tử chân truyền của Cửu Tử Chân Nhân! Giản thánh thủ, sao cậu không nói sớm?", ông năm nhà họ Dục vô cùng mừng rỡ, vỗ tay nói.
"Nói sớm hay nói muộn đâu khác gì nhau? Tôi chỉ muốn nói với nhà họ Dục các ông, lựa chọn hợp tác với tôi sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng các ông cũng phải hoàn thành toàn bộ các yêu cầu của tôi, rõ chưa?", Giản Đào nheo mắt cười.
"Giản thánh thủ yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị những thứ cậu muốn, ngoài ra, đám cưới của cậu và con gái tôi sẽ được tổ chức ngay vào ngày mai".
"Ha ha ha! Tốt! Tốt lắm!", Giản Đào cười lớn.
"Tiểu Nhiễm, con không có ý kiến gì chứ?".
Dục Chấn Thiên ngoảnh sang, bình thản nói.
Nhưng nhìn một lượt vẫn không thấy bóng dáng Ái Nhiễm đâu.
"Tiểu Nhiễm đâu?", Dục Chấn Thiên nhíu mày, lập tức quát hỏi.
Lúc này mọi người mới chú ý, nhưng không thấy bóng dáng Ái Nhiễm đâu, ai nấy đều tỏ vẻ nghi hoặc.
"Cô chủ đi đâu rồi?".
"Không biết nữa, vừa nãy còn ở đây mà".
"Tự dưng chạy đi đâu rồi nhỉ?".
Dường như Dục Chấn Thiên nghĩ ra gì đó, vội quát: "Mau! Phái người đi tìm cô chủ về! Nhanh lên!".
"Vâng!".
Mọi người lập tức túa ra khỏi sảnh tiệc.