Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 331-335
Chương 331: Bà không có tư cách dạy tôi (2)
"Cô Mao, người này khinh thường bài giảng của cô, ngang nhiên ngủ gật trong giờ học! Em không thể chấp nhận được điều này, hy vọng anh ta có thể rời khỏi đây, ít nhất mong anh ta không sỉ nhục cô Mao tôn kính!", người kia lập tức nói.
Mao Ái Cầm nghe thấy thế liền nổi giận.
Bà ta đã không cam tâm tình nguyện chạy đến đây giảng bài cho đám người này, vậy mà còn có người ngủ gật?
Sao bà ta có thể tha thứ được chứ?
"Chuyện này là thật sao? Cậu ngủ gật trong giờ học của tôi?", Mao Ái Cầm nhìn Lâm Chính, hỏi.
"Đâu có", Lâm Chính lắc đầu.
"Anh còn nói dối? Tất cả mọi người đều nhìn thấy!", người kia quát.
"Đúng, tôi cũng nhìn thấy!".
"Cả tôi nữa!".
"Anh đúng là không biết tôn trọng người khác!".
"Bao nhiêu người muốn nghe bài giảng của cô Mao còn không được nghe kia kìa!".
Rất nhiều người xung quanh đứng ra làm chứng, nhao nhao chỉ trích Lâm Chính.
Khuôn mặt Tần Ngưng hơi lạnh đi.
Cô ấy nhận ra tất cả bọn họ đều là người của Trình Thường Sinh...
Bọn họ đang vu oan cho Lâm Chính...
Mao Ái Cầm nổi giận, sắc mặt trở nên vô cùng lạnh lùng, bà ta chỉ ra cửa, quát: "Cậu mau cút ra ngoài cho tôi!".
Lâm Chính cau mày, vẫn ngồi bất động.
Tần Ngưng không nhịn nổi nữa, kéo tay Lâm Chính, nói: "Anh Lâm, chúng ta đi thôi!".
Mấy người kia nghe thấy thế liền cuống lên.
Trình Thường Sinh yêu cầu bọn họ tách Lâm Chính khỏi Tần Ngưng, đây là Viện học thuật Nam Phái, bọn họ không dám dùng vũ lực nên đã tìm cách này. Nhưng nếu Tần Ngưng cũng đi theo Lâm Chính, thì chẳng phải bọn họ đã công cốc sao?
Bọn họ nhanh chóng suy nghĩ, tên lên tiếng đầu tiên hình như nghĩ ra gì đó, lạnh lùng nói: "Muốn cứ thế đi sao? Không được! Cô Mao đức cao vọng trọng, được bao người kính ngưỡng, anh ngủ gật ở đây chính là không tôn trọng cô ấy! Tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh không quỳ xuống xin lỗi cô Mao, thì anh chỉ có thể nằm chứ không phải đi ra khỏi cái cửa này, biết chưa hả?".
Anh ta vừa dứt lời, mấy người còn lại sáng mắt lên.
Thân bại danh liệt! Khiến người này bị sỉ nhục, trở thành trò cười của mọi người trước đã!
Như vậy Tần Ngưng còn ở bên thằng vô dụng này sao?
Một kế hoạch thật thâm độc!
Bây giờ Lâm Chính đã trở thành kẻ bị muôn người phỉ nhổ, ai cũng đứng về phía Mao Ái Cầm, nên đương nhiên cực kỳ căm ghét anh.
Mao Ái Cầm hơi sửng sốt, thực ra bà ta không muốn Lâm Chính phải làm như vậy.
Nhưng mấy người phe Trình Thường Sinh thì lại thêm dầu vào lửa.
"Đúng vậy, mau quỳ xuống xin lỗi cô Mao đi!".
"Quỳ xuống xin lỗi!".
"Quỳ xuống xin lỗi!".
…
Cùng với tiếng hô của mấy người này, cả giảng đường cũng lần lượt hô theo.
Tâm trạng mọi người kích động, cục diện càng ngày càng căng thẳng, nhìn dáng vẻ sục sôi căm phẫn của bọn họ, cứ như Lâm Chính đã làm chuyện gì tày trời vậy.
Vốn dĩ Mao Ái Cầm không muốn phức tạp hóa chuyện này, nhưng nhìn tâm trạng phẫn nộ của mọi người xung quanh, bà ta cũng không dễ xoa dịu.
Huống hồ, nếu người này thực sự quỳ xuống xin lỗi vì ngủ gật trong giờ học của bà ta, thì đồn ra ngoài bà ta cũng có thể diện, cũng có cái để khoe khoang.
Trong lòng Mao Ái Cầm đã quyết định, cứ để thằng ngốc này quỳ thì đã làm sao chứ? Dù sao đây cũng là Nam Phái, chắc chắn người này cũng muốn tham gia đại hội Y Vương, bà ta không cần phải sợ.
Nhưng đúng lúc đám người này đang ép Lâm Chính quỳ xuống, thì anh bỗng lên tiếng.
"Bà ta là cô giáo của các cậu, chứ không phải cô giáo của tôi, dù tôi ngủ ở đây thì sao chứ? Điều này không thể chứng minh là tôi không tôn trọng bà ta, bởi vì bà ta không có tư cách dạy tôi!".
Anh vừa dứt lời, giảng đường lập tức trở nên im phăng phắc.
Ai nấy trợn tròn hai mắt, sửng sốt nhìn Lâm Chính.
Một lát sau, những tiếng mắng chửi vang lên khắp giảng đường.
“Anh nói cái gì? Cô Mao không có tư cách dạy anh?”.
“Anh là cái thá gì chứ?”.
“Thằng chó chết, lập tức quỳ xuống xin lỗi cho tao, nếu không tao xé miệng mày!”.
“Loại súc sinh có mẹ sinh nhưng không có bố dạy!”.
Tiếng chửi rủa không ngớt.
Mao Ái Cầm cũng tức phát điên.
“Cậu… cậu nói cái gì? Ý cậu là tôi không đủ tư cách dạy cậu?”, Mao Ái Cầm chỉ vào Lâm Chính, nổi giận hỏi.
“Đúng vậy”.
Lâm Chính gật đầu nói.
Chương 332: Muôn người phỉ nhổ (1)
Trước giờ chưa bao giờ có ai dám nghi ngờ chất vấn Mao Ái Cầm trước mặt bà ta như vậy.
Bà ta là ai chứ?
Bà ta là một trong số những người sẽ được đưa lên làm cốt cán của Nam Phái.
Bà ta là chuyên gia nổi tiếng trong giới Đông y Hoa Quốc!
Bây giờ, bà ta lại bị một thanh niên thoạt nhìn mới hơn 20 tuổi chỉ trích, còn nói bà ta không có tư cách dạy cậu ta...
Sao Mao Ái Cầm có thể chấp nhận được chứ?
Bà ta tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
"Cậu... cậu nói cái gì? Tôi cho cậu nói lại lần nữa", Mao Ái Cầm nghiến răng nghiến lợi nói, khuôn mặt đỏ bừng.
Mấy người được Trình Thường Sinh phái tới cười thầm.
"Vốn tưởng thằng nhãi này ghê gớm lắm, không ngờ lại là một thằng ngốc, bây giờ anh ta đắc tội với Mao Ái Cầm, hôm nay cho dù không chết thì cũng bị lột một lớp da", một gã nhỏ giọng cười nói.
"Nói cho cậu chủ Trình biết đi".
"Không cần, ý của cậu chủ Trình là có thể tách được thì tách, nếu không tách được thì thôi, dù sao cũng có đầy người muốn xử lý anh ta rồi".
Mấy người họ tươi cười nói.
Lúc này, đã có người định xông tới đánh Lâm Chính.
Không phải Mao Ái Cầm thực sự đức cao vọng trọng, mà là có tin vỉa hè nói Mao Ái Cầm có khả năng sẽ là giám khảo của đại hội Y Vương lần này.
Thế nên bọn họ muốn thể hiện một chút trước mặt bà ta.
Nhưng những người kia còn chưa xông tới, Lâm Chính đã lên tiếng.
"Trong nội dung bài giảng khi nãy của bà có một lý luận sai lầm, lấy Bán Thích mà bà đã giảng ra để nói đi. Bán Thích là một loại trong Ngũ Thích Pháp, Bán Thích đâm vào rất nông, rồi rút ra rất nhanh, không làm tổn thương bắp thịt, giống như nhổ lông vậy. Đây là một loại châm pháp dùng để chữa bệnh phổi ở thời cổ đại, nhưng cách đâm kim của Bán Thích thì bà lại nói ngược. Bà nói phương pháp của Bán Thích là đâm vào phải nhanh, rút ra phải chậm. Đây là thủ pháp châm cứu sai lầm, phải là đâm vào chậm, rút ra nhanh. Tuy nói một cách nghiêm túc, nó có hiệu quả chữa trị, nhưng đối với người chữa trị lại là công nhiều ăn ít. Bà giảng lý luận như vậy, chẳng phải là khiến học sinh hiểu sai sao?".
Anh vừa dứt lời, mọi người lập tức á khẩu.
Những người định đánh Lâm Chính cũng dừng lại, vô cùng kinh ngạc.
"Vớ vẩn! Cậu nói vớ vẩn!".
Mao Ái Cầm tức nổ phổi: "Tôi dùng thủ pháp Bán Thích này đã mười mấy năm, chưa bao giờ xảy ra sai sót. Những thứ tôi dạy đều là lý luận thực tiễn của tôi, sao có thể sai được chứ? Cậu nghi ngờ y thuật của tôi có vấn đề?".
"Nếu bà quả thực hành nghề y theo những lý luận bà đã giảng dạy, thì y thuật của bà đúng là có vấn đề", Lâm Chính đáp.
"Cậu nói gì cơ?", Mao Ái Cầm gần như hét lên.
"Mẹ kiếp, mày dám nghi ngờ cô Mao sao? Lăn ra đây, tao phải đấm chết mày!", một học giả tính tình nóng nảy, định xông tới đánh Lâm Chính, anh ta thực sự không nhịn được nữa rồi.
"Dừng tay!".
Tần Ngưng lập tức đứng dậy, chắn trước mặt Lâm Chính.
Nhìn thấy một đại mỹ nhân bảo vệ Lâm Chính như vậy, rất nhiều người cảm thấy trong lòng khó chịu như ăn phải dấm chua.
"Người đẹp, cô tránh ra đi", người kia trầm giọng nói.
"Nơi này là Nam Phái, nếu ai dám gây chuyện, không sợ bị hủy bỏ tư cách tham gia đại hội Y Vương sao?", Tần Ngưng nói.
Mọi người biến sắc.
"Cái đồ bốc phét khoác lác này, nếu cậu ta đến để tham gia đại hội Y Vương, vậy thì rất tiếc, tôi sẽ hủy bỏ tư cách của cậu ta", Mao Ái Cầm chỉ vào Lâm Chính nói.
"Bốc phét khoác lác? Nếu bà cảm thấy tôi bốc phét khoác lác, vậy thì chúng ta hãy chứng minh ngay tại chỗ, được chứ?", Lâm Chính nói.
Xung quanh lập tức im phăng phắc.
Mao Ái Cầm hơi ngạc nhiên.
Sao cậu ta lại tự tin như vậy chứ?
Lẽ nào là phô trương thanh thế?
Mao Ái Cầm thầm hừ một tiếng: "Chứng minh ngay tại chỗ kiểu gì?".
"Rất đơn giản, tìm trong số sinh viên này hai người bị bệnh phổi, sau đó chúng ta chữa trị ngay tại đây chẳng phải sẽ chứng minh được sao?", Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, rất nhiều người liền phì cười.
"Đầu óc anh có vấn đề à? Chúng tôi đến để nghe giảng chứ có phải đến khám bệnh đâu, lại còn tìm hai người bị bệnh phổi? Anh nói xem trong số chúng tôi ai bị bệnh phổi nào?", một người béo phệ, đeo kính, cười khẩy nói.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính liền chỉ vào cô gái đứng bên cạnh anh ta, và một người đàn ông 30 tuổi khác, nói: "Hai người bọn họ đều bị viêm phổi, chúng ta chữa trị cho bọn họ ngay tại đây đi".
Nghe thấy Lâm Chính nói vậy, hai người họ đều hơi biến sắc.
Mao Ái Cầm cũng không khỏi sửng sốt, nhìn về phía bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, hai người họ rất không đúng lúc ho hai tiếng, sắc mặt cô gái kia lại càng đỏ hơn, đúng kiểu đang phát sốt.
Triệu chứng này thì chắc chắn là viêm phổi không sai đi đâu được.
Rất nhiều người cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng cũng sợ hãi.
Người này chỉ nhìn một cái đã nhìn ra hai người bị bệnh... Xem ra cũng có chút bản lĩnh.
"Với phương pháp của bà, muốn chữa viêm phổi phải mất ít nhất ba liệu trình, cũng tức là tròn một ngày. Còn phương pháp của tôi thì có thể chữa khỏi trong một lần. Mao Ái Cầm, nếu bà nghĩ bà có tư cách dạy tôi, thì chúng ta hãy so tài đi", Lâm Chính bình thản nói.
Mao Ái Cầm nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Chương 333: Muôn người phỉ nhổ (2)
Ba liệu trình?
Đúng vậy!
Bà ta dùng thủ pháp Bán Thích này quả thực cần ba liệu trình!
Ngay cả việc bà ta phải điều trị mấy liệu trình mà người này cũng có thể nói được một cách chính xác, lẽ nào... những lời cậu ta nói là thật? Thủ pháp Bán Thích của bà ta... sai thật sao?
Sắc mặt Mao Ái Cầm lúc xanh lúc đỏ, vô cùng khó xử.
Nhưng xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn như vậy, nếu bà ta chùn chân thì chẳng phải sẽ thân bại danh liệt sao?
Đối với người có lòng tự tôn mạnh mẽ như bà ta, sao bà ta có thể chấp nhận được chuyện này chứ?
"Được! Nếu cậu đã muốn so tài, thì chúng ta so một phen!".
Mao Ái Cầm cắn răng, đánh liều làm tới.
"Mang châm lại đây!".
Bà ta kêu lên.
Nhanh chóng có người chạy đi chuẩn bị.
Hai sinh viên bị viêm phổi kia cũng được đưa ra giữa giảng đường, bọn họ ngồi xuống ghế, vén cánh tay lên.
Lâm Chính và Mao Ái Cầm nhận châm xong cũng bắt đầu châm cứu.
Mọi người xung quanh như nín thở.
Có không ít người bị chuyện ở giảng đường thu hút chạy tới, ngoài cửa sinh viên chen chúc nhau...
Lâm Chính đến Nam Phái không phải để tham gia đại hội Y Vương, anh đến để giẫm đạp y thuật của Nam Phái.
Theo anh thấy, muốn đánh bại Nam Phái thì hoàn toàn không cần đánh từ chính diện, chỉ cần đánh bại lĩnh vực sở trường của bọn họ là được.
Dù sao thứ mà những người có máu mặt coi trọng là y thuật của Nam Phái, khi y thuật của Nam Phái không còn đứng đầu cả nước, thì những người có máu mặt kia cũng sẽ không sống chết đứng về phía Nam Phái, đồng thời cũng không đắc tội với anh nữa.
Như vậy thì danh tiếng của Nam Phái sẽ sụt giảm nghiêm trọng, anh muốn động đến bọn họ cũng không phải kiêng dè gì cả.
Thế nên lần này, Lâm Chính sẽ không nương tay.
Lâm Chính vừa nhận châm bạc đã lập tức châm cứu.
Hai tay anh như rồng bay phượng múa, lướt qua trước người người đàn ông kia, từng cây châm bạc rơi xuống như mây trôi nước chảy, đâm vào làn da anh ta một cách vững vàng.
Thủ pháp Bán Thích được Lâm Chính dùng vô cùng nhuần nhuyễn thành thạo.
Mọi người xung quanh nhìn mà lé mắt.
Lại nhìn sang Mao Ái Cầm.
Tuy thủ pháp Bán Thích của bà ta cũng vô cùng thành thạo, nhưng so với Lâm Chính thì kém hơn không chỉ một chút.
Mọi người chứng kiến cảnh này cũng coi như hiểu ra.
Sợ rằng những lời tên này nói… là thật.
Anh ta hiểu rất rõ về Bán Thích.
Dù sao nhìn thủ pháp châm cứu của anh ta, thì trình độ y thuật của người này chắc chắn không hề thấp...
Lẽ nào đây lại là một bác sĩ thiên tài?
Rất nhiều người thầm kinh ngạc trong lòng.
Khoảng 10 phút sau, Lâm Chính bất ngờ thu châm.
"Xong rồi!".
Lâm Chính bình thản nói, sau đó rót một cốc nước cho người đàn ông kia: "Anh uống nước đi, sau đó đo nhiệt độ cơ thể, bắt mạch chẩn đoán xem còn viêm phổi không".
"Được..."
Người đàn ông gật đầu, làm theo lời Lâm Chính nói.
Một lát sau, anh ta giơ nhiệt kế lên, kinh ngạc nói: "Thật là thần kỳ, tôi hết sốt rồi, viêm phổi cũng khỏi hẳn rồi!".
"Cái gì?".
Cả giảng đường xôn xao.
Mao Ái Cầm ở bên kia cuống lên, cắn chặt răng, cũng dừng tay lại.
"Xong rồi!", Mao Ái Cầm tức giận quát.
"Hả... Xong rồi sao?".
Cô gái kia tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.
"Bây giờ cô cảm thấy thế nào?", Mao Ái Cầm nhìn cô ta chằm chằm, hỏi.
Cô gái bị dọa cho run lập cập, sao dám nhìn thẳng Mao Ái Cầm, nhất là khi nghĩ đến thân phận của bà ta, liền lập tức nặn ra nụ cười, nói: "Cô... cô Mao, em...em... em cảm thấy rất ổn, bây giờ em rất khỏe mạnh!".
"Tốt lắm!".
Mao Ái Cầm nhếch môi nở nụ cười, nhìn Lâm Chính nói: "Nhìn thấy chưa? Thủ pháp Bán Thích của tôi không hề tệ như cậu nói".
"Lợi dụng thân phận đe dọa dụ dỗ mà thôi, cô ta có bị viêm phổi hay không, kiểm tra là biết".
Lâm Chính đưa nhiệt kế cho cô ta: "Đo đi".
Cô gái kia chần chừ một chút, rồi nhận lấy nhiệt kế đo nhiệt độ.
Mọi người đều nhìn cô ta chằm chằm, lặng lẽ chờ đợi.
Mao Ái Cầm cũng vậy.
Lòng bàn tay bà ta đổ đầy mồ hôi.
Thực ra lần thi thố này rất miễn cưỡng.
Bà ta cũng biết chắc chắn mình sẽ thua.
Phải nhanh chóng kiếm cớ thôi, ít nhất cũng vớt vát được thể diện...
Mao Ái Cầm nhắm mắt lại, nhanh chóng suy nghĩ.
Một lát sau, cô gái bỗng lấy nhiệt kế ra, nhìn một cái rồi lớn tiếng nói: "Tôi... tôi khỏe rồi! Tôi không bị sốt, bệnh viêm phổi của tôi khỏi rồi!".
"Đưa tôi xem nào".
Lâm Chính đứng dậy nói.
"Có gì mà xem chứ? Lẽ nào anh nghi ngờ tôi sao?", cô ta lạnh lùng nói.
Lâm Chính nghe thấy thế thì nhíu mày, mơ hồ ý thức được gì đó.
Chỉ thấy cô gái kia nhanh tay thả nhiệt kế vào cốc nước ở bên cạnh, sau đó nói to: "Cô Mao đã chữa khỏi bệnh viêm phổi cho tôi rồi, bây giờ tôi rất khỏe mạnh! Tôi tuyên bố, lý luận của cô Mao không hề sai!".
Cô ta vừa dứt lời, giảng đường lập tức trở nên xôn xao.
"Cô Mao giỏi quá!".
"Tôi đã nói rồi, sao cô Mao có thể sai được chứ?".
"Tên này rõ ràng là gây chuyện!".
Đủ tiếng bàn tán vang lên.
Người của Trình Thường Sinh lập tức bước tới trước mặt Lâm Chính, quát: "Bây giờ anh còn gì để nói nữa nào? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi cô Mao đi?".
"Đúng, xin lỗi đi!".
"Mau quỳ xuống xin lỗi!".
"Xin lỗi đi!".
"Xin lỗi đi!".
Lâm Chính bỗng chốc bị muôn người phỉ nhổ...
Chương 334: Đưa phương thuốc cho họ (1)
Đối diện với sự chỉ trích, Lâm Chính vẫn vô cùng điềm tĩnh. Tần Ngưng mím chặt môi, đôi mắt ánh lên vẻ oán hận. Cô ấy không cho phép những người này khinh thường anh Lâm của mình. Dù anh có làm gì đi nữa.
Huống hồ những người này rõ ràng đang đổi trắng thay đen.
Nhất là cô gái kia. Những người đứng ở đây đều là bác sĩ Đông y, trong đó còn có cả người có tiếng. Lẽ nào bọn họ không nhận ra người phụ nữ kia đang đổ oan cho anh sao?
Nhưng ai cũng biết, cô gái làm như vậy là để giữ thể diện cho Mao Ái Cầm và hơn cả là giữ thể diện cho Nam Phái. Bởi vì…Mao Ái Cầm cũng là người của Nam Phái. Vậy nên lúc này bất kể là ai thì cũng sẽ không chấp nhận Lâm Chính.
Lâm Chính đương nhiên hiểu điều này. Thế nhưng anh vẫn kiên quyết muốn đấu với Mao Ái Cầm là vì thứ nhất anh muốn biết thủ đoạn của Nam Phái. Thứ hai là muốn biết rốt cuộc Nam Phái mạnh tới đâu.
Giờ xem ra có thể dùng bốn từ để miêu tả rồi. Hữu danh vô thực.
“Tôi muốn gặp viện trưởng của các người”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
“Cậu không xứng”, Mao Ái Cầm cười lạnh.
“Vậy à?”, Lâm Chính đanh mắt.
“Mẹ nó, còn không mau quỳ xuống à?”, mấy con chó tay sai của Trình Thường Sinh xông lên định đấm Lâm Chính.
Ngày giây sau đó, một bàn tày đã chộp chặt nắm đấm của một tên một cách chính xác. Lâm Chính bắt đầu vặn.
Rắc rắc. Tiếng xương gãy vang lên giòn giã.
“Á”, tên này kêu thảm thiết, cả nắm đấm của hắn bị biến dạng.
“Á!”
“Cậu làm gì vậy?”
“Giết người rồi!”, đám đông nhao nhao kêu lên.
“Bảo vệ đâu, mau gọi bảo vệ tới, bắt nó lại”, một người phụ nữ khác hét lên.
“Cậu dám láo ở Nam Phái à? Được lắm! Nam Phái đã thành lập nhiều năm như vậy mà không ai dám làm loạn. Cậu là người đầu tiên đấy. Tôi không cần biết cậu là ai nhưng cậu xong đời rồi”, Mao Ái Cầm tức lắm, bà ta chỉ thẳng tay vào Lâm Chính và chửi.
Lâm Chính không nói gì, chỉ sải bước đi về phía cô gái
“Anh định làm gì?”, cô gái rùng mình, vội vàng lùi lại.
“Cút”, tên mập trước đó lao tới định chặn Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính chỉ giáng một bạt tai xuống.
Bốp!
Trên mặt tên mập hiện rõ năm đầu ngón tay. Hắn choáng váng, nổ đom đóm mắt và ngã ra đất.
Đám đông một lần nữa bị dọa chết khiếp. Lúc này không còn ai dám gây sự với Lâm Chính nữa. Lâm Chính chộp tay cô gái, vén tay áo của cô ta lên.
Chỉ thấy cánh tay của cô gái đỏ ửng lên, đỏ một cách bất thường.
“Cô nói bà đã hồi phục rồi, vậy cô thử giải thích xem đây là gì?", Lâm Chính hỏi.
“Đây…đây là”, cô gái lắp bắp không nói nên lời.
Đám đông im bặt. Đây là hiện tượng của việc bị nóng phổi. Người phụ nữ không để mọi người nhìn nhiệt kế khiến nhiều người nghi ngờ nhưng không dám nói. Hành động của Lâm chính chẳng khác gì hạ màn cho trò dối trá của cô ta.
“Ai nói là nóng phổi, tôi…tôi mặc đồ nhiều chứ có gì đâu! Mà anh, anh đánh người của Nam Phái còn dám vênh mặt như vậy. Bắt anh ta lại”, cô gái vội rút tay về.
“Đúng vậy, tất cả xông lên bắt lấy cậu ta”, Mao Ái Cầm cũng hùa theo. Lúc này không phải là lúc đấu võ mồm với Lâm Chính.
“Xông lên”, tên mập ôm mặt gần lên, tiếp tục lao về phía Lâm Chính.
Những người khác thấy vậy cũng lao theo. Cả căn phòng bỗng trở nên sôi sùng sục.
Đối diện với đám người lao lên như vũ bão, Lâm Chính dù mạnh đến mấy e rằng cũng không thể đối phó lại được.
Thế nhưng trông anh vẫn vô cùng điềm đạm. Tần Ngưng toát cả mồ hôi tay. Hiện trường đã mất hoàn toàn kiểm soát. Đúng lúc này, có tiếng hét đầy phẫn nộ vang lên.
“Dừng lại hết cho tôi”, giọng nói vang vọng cả không gian.
Tất cả khựng người, quay qua nhìn thì thấy mọi người dạt qua hai bên. Một người đàn ông mặc trang phục đời Đường rảo bước đi vào.
Chương 335: Đưa phương thuốc cho họ (2)
Người đàn ông chắp tay sau lưng, để lộ vẻ tức giận và nghiêm khắc. Sự xuất hiện của ông ta khiến nhiều người thất thanh: “Diêm Vương Sống!”
“Ôi trời, ông ấy tới rồi”.
“Đây là đại y có tiếng ở Giang Nam mà”, mắt ai nấy đều sáng lên, trông vô cùng kích động.
“Tần tiền bối”.
“Chào tiền bối”.
“Đã lâu không gặp”.
Mọi người lần lượt chào hỏi, định tiếp cận Tần Bách Tùng. Thế nhưng Tần Bách Tùng chỉ trừng mắt với đám người kia: “Các người làm gì vậy? Đây là Nam Phái, là nơi các người làm loạn đấy à?”
“Tần tiền bối, ông tới đúng lúc lắm, mau đuổi người này ra. Cậu ta dám đánh người của Nam Phái, vậy còn ra thể thống gì nữa”, Mao Ái Cầm bước lên.
“Ông ơi, không phải là như vậy ạ”, Tần Ngưng lập tức giải thích.
“Ông ơi”.
Không ít người xì xầm. Mao Ái Cầm cũng giật mình. Không ai ngờ cô gái xinh đẹp đi cùng Lâm Chính lại là cháu của Tần Bách Tùng…
Sắc mặt mấy kẻ là tay sai của Trình Thường Sinh trông vô cùng khó coi. Tần Ngưng thuật lại sơ qua mọi chuyện, sắc mặt Tần Bách Tùng trông càng khó coi hơn.
Ông ta nhìn cô gái nói là bản thân không sao rồi trầm giọng: “Cô…tới đây".
Cô gái giật mình, cẩn trọng bước tới. Tần Bách Tùng giữ chặt tay cô gái và bắt đầu bắt mạch. Một lúc sau ông để lộ vẻ tức giận: “Rõ ràng là nóng phổi mà lại nói là không sao sao?”
“Hả…”
Hiện trường dậy sóng. Đến cả Tần Bách Tùng cũng nói vậy sao? Vậy thì khác gì nói Mao Ái Cầm chưa trị khỏi bệnh cho cô gái? Và y thuật của Nam Phái không bằng cả một thanh niên? Tần Bách Tùng muốn tát thẳng vào mặt Nam Phái đấy à?
Lâm Chính quay qua nhìn Tần Bách Tùng. Anh không nói gì.
“Cô Mao, chuyện gì vậy? Là cô bảo đứa trẻ này nói dối đấy à?”, Tần Bách Tùng trừng mắt với Mao Ái Cầm.
“Chuyện này…”, Mao Ái Cầm á khẩu.
“Nếu y thuật của cô mà hơn cậu nhóc này thì đó là bản lĩnh của cô. Còn nếu đã không thì chấp nhận, chứ đi làm cái thủ đoạn hạ lưu như thế này thì có xứng với danh bác sĩ không?”, Tần Bách Tùng không hề khách khí.
Ông ta vốn nhiều tuổi hơn Mao Ái Cầm. Lúc ông ta gia nhập Nam Phái thì Mao Ái Cầm mới bắt đầu học y. Trước mặt ông, Mao Ái Cầm chẳng là gì cả.
“Tôi…tôi sai rồi”, Mao Ái Cầm cúi đầu nghiến răng.
“Cô đi viết kiểm điểm, sau đó dán lên bảng tin của Nam Phái. Chuyện này tôi sẽ phản ánh với phía bên trên”, Tần Bách Tùng lạnh giọng nói.
“Hả?”, Mao Ái Cầm cuống cả lên: “Tần tiền bối, thầy tha cho tôi một lần. Nếu như thầy phản ánh với bên trên thì tôi…chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi Nam Phái mất. Tần tiền bối tha cho tôi một lần đi”.
“Chuyện lớn thế này rồi, bao nhiêu người nhìn vào, cô tưởng có thể giấu nổi sao?”
Tần Bách Tùng tức giận. Mao Ái Cầm nghe thấy vậy thì mặt tối sầm.
“Ngoài ra, những người can dự vào chuyện lần này, những người góp phần làm loạn sẽ bị hủy tư cách tham gia đại hội Y vương", Tần Bách Tùng tức giận hừ giọng.
Vô số người sợ tới mức da đầu tê dại, mặt cắt không ra máu.
“Thầy Tần, xin tha cho tôi".
“Đừng mà”.
“Tôi khó khăn lắm mới giành được suất tham gia lần này”.
Đám đông nhốn nháo. Tần Bách Tùng chỉ mặc kệ.
“Thầy, chúng ta đi thôi”, Tần Bách Tùng nói nhỏ với Lâm Chính. Lâm Chính gật đầu, cùng Tần Bách Tùng rời đi.
“Cậu chủ, Tần Bách Tùng can thiệp vào rồi”, mấy tên thuộc hạ bèn gọi điện cho Trình Thường Sinh.
“Vậy thì bỏ đi, quay về”, Trình Thường Sinh cười nói.
“Dạ”.
Chuyện xảy ra nhanh chóng truyền đi khắp Nam Phái. Nam Phái ngay lập tức cử người đi xử lý, nhưng do Tần Bách Tùng ra mặt nên cũng không ai dám bảo vệ cho Mao Ái Cầm. Huống hồ việc giả mạo đã rõ như ban ngày, Nam Phái mà bênh bà ta thì sẽ bất lợi. Đối với một tổ chức coi trong danh tiếng như Nam Phái thì bọn họ không thể mạo hiểm vì Mao Ái Cầm được.
Đương nhiên sau khi xảy ra chuyện này, Lâm Chính là người được chú ý tới nhiều nhất. Rất nhiều người tự hỏi người thanh niên vạch mặt Mao Ái Cầm kia là thần thánh phương nào. Thế nhưng Lâm Chính chẳng thèm bận tâm.
Lúc này Lâm Chính đang cùng Tần Bách Tùng đi về khách sạn.
“Sự việc nghiêm trọng quá”, Tần Bách Tùng ngồi ghế phụ, nói giọng khàn khàn.
“Nghiêm trọng gì cơ?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi lại.
“Hành động của Nam Phái đối với tập đoàn Dương Hoa”, Tần Bách Tùng nói tiếp: “Ngày mai bọn họ sẽ xử lý cho xong chuyện ở Nam Thành, năm ngày sau…sẽ bắt đầu chính thức ra tay với tập đoàn Dương Hoa. Thầy à, Nam Phái không phải là tập đoàn Thượng Vũ, thầy không phải là đối thủ của họ đâu”.
“Vậy ý của ông là…”, Lâm Chính hỏi.
“Đưa phương thuốc cho bọn họ. Ngay bây giờ”, Tần Bách Tùng nhìn anh, nghiêm túc nói...
"Cô Mao, người này khinh thường bài giảng của cô, ngang nhiên ngủ gật trong giờ học! Em không thể chấp nhận được điều này, hy vọng anh ta có thể rời khỏi đây, ít nhất mong anh ta không sỉ nhục cô Mao tôn kính!", người kia lập tức nói.
Mao Ái Cầm nghe thấy thế liền nổi giận.
Bà ta đã không cam tâm tình nguyện chạy đến đây giảng bài cho đám người này, vậy mà còn có người ngủ gật?
Sao bà ta có thể tha thứ được chứ?
"Chuyện này là thật sao? Cậu ngủ gật trong giờ học của tôi?", Mao Ái Cầm nhìn Lâm Chính, hỏi.
"Đâu có", Lâm Chính lắc đầu.
"Anh còn nói dối? Tất cả mọi người đều nhìn thấy!", người kia quát.
"Đúng, tôi cũng nhìn thấy!".
"Cả tôi nữa!".
"Anh đúng là không biết tôn trọng người khác!".
"Bao nhiêu người muốn nghe bài giảng của cô Mao còn không được nghe kia kìa!".
Rất nhiều người xung quanh đứng ra làm chứng, nhao nhao chỉ trích Lâm Chính.
Khuôn mặt Tần Ngưng hơi lạnh đi.
Cô ấy nhận ra tất cả bọn họ đều là người của Trình Thường Sinh...
Bọn họ đang vu oan cho Lâm Chính...
Mao Ái Cầm nổi giận, sắc mặt trở nên vô cùng lạnh lùng, bà ta chỉ ra cửa, quát: "Cậu mau cút ra ngoài cho tôi!".
Lâm Chính cau mày, vẫn ngồi bất động.
Tần Ngưng không nhịn nổi nữa, kéo tay Lâm Chính, nói: "Anh Lâm, chúng ta đi thôi!".
Mấy người kia nghe thấy thế liền cuống lên.
Trình Thường Sinh yêu cầu bọn họ tách Lâm Chính khỏi Tần Ngưng, đây là Viện học thuật Nam Phái, bọn họ không dám dùng vũ lực nên đã tìm cách này. Nhưng nếu Tần Ngưng cũng đi theo Lâm Chính, thì chẳng phải bọn họ đã công cốc sao?
Bọn họ nhanh chóng suy nghĩ, tên lên tiếng đầu tiên hình như nghĩ ra gì đó, lạnh lùng nói: "Muốn cứ thế đi sao? Không được! Cô Mao đức cao vọng trọng, được bao người kính ngưỡng, anh ngủ gật ở đây chính là không tôn trọng cô ấy! Tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh không quỳ xuống xin lỗi cô Mao, thì anh chỉ có thể nằm chứ không phải đi ra khỏi cái cửa này, biết chưa hả?".
Anh ta vừa dứt lời, mấy người còn lại sáng mắt lên.
Thân bại danh liệt! Khiến người này bị sỉ nhục, trở thành trò cười của mọi người trước đã!
Như vậy Tần Ngưng còn ở bên thằng vô dụng này sao?
Một kế hoạch thật thâm độc!
Bây giờ Lâm Chính đã trở thành kẻ bị muôn người phỉ nhổ, ai cũng đứng về phía Mao Ái Cầm, nên đương nhiên cực kỳ căm ghét anh.
Mao Ái Cầm hơi sửng sốt, thực ra bà ta không muốn Lâm Chính phải làm như vậy.
Nhưng mấy người phe Trình Thường Sinh thì lại thêm dầu vào lửa.
"Đúng vậy, mau quỳ xuống xin lỗi cô Mao đi!".
"Quỳ xuống xin lỗi!".
"Quỳ xuống xin lỗi!".
…
Cùng với tiếng hô của mấy người này, cả giảng đường cũng lần lượt hô theo.
Tâm trạng mọi người kích động, cục diện càng ngày càng căng thẳng, nhìn dáng vẻ sục sôi căm phẫn của bọn họ, cứ như Lâm Chính đã làm chuyện gì tày trời vậy.
Vốn dĩ Mao Ái Cầm không muốn phức tạp hóa chuyện này, nhưng nhìn tâm trạng phẫn nộ của mọi người xung quanh, bà ta cũng không dễ xoa dịu.
Huống hồ, nếu người này thực sự quỳ xuống xin lỗi vì ngủ gật trong giờ học của bà ta, thì đồn ra ngoài bà ta cũng có thể diện, cũng có cái để khoe khoang.
Trong lòng Mao Ái Cầm đã quyết định, cứ để thằng ngốc này quỳ thì đã làm sao chứ? Dù sao đây cũng là Nam Phái, chắc chắn người này cũng muốn tham gia đại hội Y Vương, bà ta không cần phải sợ.
Nhưng đúng lúc đám người này đang ép Lâm Chính quỳ xuống, thì anh bỗng lên tiếng.
"Bà ta là cô giáo của các cậu, chứ không phải cô giáo của tôi, dù tôi ngủ ở đây thì sao chứ? Điều này không thể chứng minh là tôi không tôn trọng bà ta, bởi vì bà ta không có tư cách dạy tôi!".
Anh vừa dứt lời, giảng đường lập tức trở nên im phăng phắc.
Ai nấy trợn tròn hai mắt, sửng sốt nhìn Lâm Chính.
Một lát sau, những tiếng mắng chửi vang lên khắp giảng đường.
“Anh nói cái gì? Cô Mao không có tư cách dạy anh?”.
“Anh là cái thá gì chứ?”.
“Thằng chó chết, lập tức quỳ xuống xin lỗi cho tao, nếu không tao xé miệng mày!”.
“Loại súc sinh có mẹ sinh nhưng không có bố dạy!”.
Tiếng chửi rủa không ngớt.
Mao Ái Cầm cũng tức phát điên.
“Cậu… cậu nói cái gì? Ý cậu là tôi không đủ tư cách dạy cậu?”, Mao Ái Cầm chỉ vào Lâm Chính, nổi giận hỏi.
“Đúng vậy”.
Lâm Chính gật đầu nói.
Chương 332: Muôn người phỉ nhổ (1)
Trước giờ chưa bao giờ có ai dám nghi ngờ chất vấn Mao Ái Cầm trước mặt bà ta như vậy.
Bà ta là ai chứ?
Bà ta là một trong số những người sẽ được đưa lên làm cốt cán của Nam Phái.
Bà ta là chuyên gia nổi tiếng trong giới Đông y Hoa Quốc!
Bây giờ, bà ta lại bị một thanh niên thoạt nhìn mới hơn 20 tuổi chỉ trích, còn nói bà ta không có tư cách dạy cậu ta...
Sao Mao Ái Cầm có thể chấp nhận được chứ?
Bà ta tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
"Cậu... cậu nói cái gì? Tôi cho cậu nói lại lần nữa", Mao Ái Cầm nghiến răng nghiến lợi nói, khuôn mặt đỏ bừng.
Mấy người được Trình Thường Sinh phái tới cười thầm.
"Vốn tưởng thằng nhãi này ghê gớm lắm, không ngờ lại là một thằng ngốc, bây giờ anh ta đắc tội với Mao Ái Cầm, hôm nay cho dù không chết thì cũng bị lột một lớp da", một gã nhỏ giọng cười nói.
"Nói cho cậu chủ Trình biết đi".
"Không cần, ý của cậu chủ Trình là có thể tách được thì tách, nếu không tách được thì thôi, dù sao cũng có đầy người muốn xử lý anh ta rồi".
Mấy người họ tươi cười nói.
Lúc này, đã có người định xông tới đánh Lâm Chính.
Không phải Mao Ái Cầm thực sự đức cao vọng trọng, mà là có tin vỉa hè nói Mao Ái Cầm có khả năng sẽ là giám khảo của đại hội Y Vương lần này.
Thế nên bọn họ muốn thể hiện một chút trước mặt bà ta.
Nhưng những người kia còn chưa xông tới, Lâm Chính đã lên tiếng.
"Trong nội dung bài giảng khi nãy của bà có một lý luận sai lầm, lấy Bán Thích mà bà đã giảng ra để nói đi. Bán Thích là một loại trong Ngũ Thích Pháp, Bán Thích đâm vào rất nông, rồi rút ra rất nhanh, không làm tổn thương bắp thịt, giống như nhổ lông vậy. Đây là một loại châm pháp dùng để chữa bệnh phổi ở thời cổ đại, nhưng cách đâm kim của Bán Thích thì bà lại nói ngược. Bà nói phương pháp của Bán Thích là đâm vào phải nhanh, rút ra phải chậm. Đây là thủ pháp châm cứu sai lầm, phải là đâm vào chậm, rút ra nhanh. Tuy nói một cách nghiêm túc, nó có hiệu quả chữa trị, nhưng đối với người chữa trị lại là công nhiều ăn ít. Bà giảng lý luận như vậy, chẳng phải là khiến học sinh hiểu sai sao?".
Anh vừa dứt lời, mọi người lập tức á khẩu.
Những người định đánh Lâm Chính cũng dừng lại, vô cùng kinh ngạc.
"Vớ vẩn! Cậu nói vớ vẩn!".
Mao Ái Cầm tức nổ phổi: "Tôi dùng thủ pháp Bán Thích này đã mười mấy năm, chưa bao giờ xảy ra sai sót. Những thứ tôi dạy đều là lý luận thực tiễn của tôi, sao có thể sai được chứ? Cậu nghi ngờ y thuật của tôi có vấn đề?".
"Nếu bà quả thực hành nghề y theo những lý luận bà đã giảng dạy, thì y thuật của bà đúng là có vấn đề", Lâm Chính đáp.
"Cậu nói gì cơ?", Mao Ái Cầm gần như hét lên.
"Mẹ kiếp, mày dám nghi ngờ cô Mao sao? Lăn ra đây, tao phải đấm chết mày!", một học giả tính tình nóng nảy, định xông tới đánh Lâm Chính, anh ta thực sự không nhịn được nữa rồi.
"Dừng tay!".
Tần Ngưng lập tức đứng dậy, chắn trước mặt Lâm Chính.
Nhìn thấy một đại mỹ nhân bảo vệ Lâm Chính như vậy, rất nhiều người cảm thấy trong lòng khó chịu như ăn phải dấm chua.
"Người đẹp, cô tránh ra đi", người kia trầm giọng nói.
"Nơi này là Nam Phái, nếu ai dám gây chuyện, không sợ bị hủy bỏ tư cách tham gia đại hội Y Vương sao?", Tần Ngưng nói.
Mọi người biến sắc.
"Cái đồ bốc phét khoác lác này, nếu cậu ta đến để tham gia đại hội Y Vương, vậy thì rất tiếc, tôi sẽ hủy bỏ tư cách của cậu ta", Mao Ái Cầm chỉ vào Lâm Chính nói.
"Bốc phét khoác lác? Nếu bà cảm thấy tôi bốc phét khoác lác, vậy thì chúng ta hãy chứng minh ngay tại chỗ, được chứ?", Lâm Chính nói.
Xung quanh lập tức im phăng phắc.
Mao Ái Cầm hơi ngạc nhiên.
Sao cậu ta lại tự tin như vậy chứ?
Lẽ nào là phô trương thanh thế?
Mao Ái Cầm thầm hừ một tiếng: "Chứng minh ngay tại chỗ kiểu gì?".
"Rất đơn giản, tìm trong số sinh viên này hai người bị bệnh phổi, sau đó chúng ta chữa trị ngay tại đây chẳng phải sẽ chứng minh được sao?", Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, rất nhiều người liền phì cười.
"Đầu óc anh có vấn đề à? Chúng tôi đến để nghe giảng chứ có phải đến khám bệnh đâu, lại còn tìm hai người bị bệnh phổi? Anh nói xem trong số chúng tôi ai bị bệnh phổi nào?", một người béo phệ, đeo kính, cười khẩy nói.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính liền chỉ vào cô gái đứng bên cạnh anh ta, và một người đàn ông 30 tuổi khác, nói: "Hai người bọn họ đều bị viêm phổi, chúng ta chữa trị cho bọn họ ngay tại đây đi".
Nghe thấy Lâm Chính nói vậy, hai người họ đều hơi biến sắc.
Mao Ái Cầm cũng không khỏi sửng sốt, nhìn về phía bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, hai người họ rất không đúng lúc ho hai tiếng, sắc mặt cô gái kia lại càng đỏ hơn, đúng kiểu đang phát sốt.
Triệu chứng này thì chắc chắn là viêm phổi không sai đi đâu được.
Rất nhiều người cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng cũng sợ hãi.
Người này chỉ nhìn một cái đã nhìn ra hai người bị bệnh... Xem ra cũng có chút bản lĩnh.
"Với phương pháp của bà, muốn chữa viêm phổi phải mất ít nhất ba liệu trình, cũng tức là tròn một ngày. Còn phương pháp của tôi thì có thể chữa khỏi trong một lần. Mao Ái Cầm, nếu bà nghĩ bà có tư cách dạy tôi, thì chúng ta hãy so tài đi", Lâm Chính bình thản nói.
Mao Ái Cầm nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Chương 333: Muôn người phỉ nhổ (2)
Ba liệu trình?
Đúng vậy!
Bà ta dùng thủ pháp Bán Thích này quả thực cần ba liệu trình!
Ngay cả việc bà ta phải điều trị mấy liệu trình mà người này cũng có thể nói được một cách chính xác, lẽ nào... những lời cậu ta nói là thật? Thủ pháp Bán Thích của bà ta... sai thật sao?
Sắc mặt Mao Ái Cầm lúc xanh lúc đỏ, vô cùng khó xử.
Nhưng xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn như vậy, nếu bà ta chùn chân thì chẳng phải sẽ thân bại danh liệt sao?
Đối với người có lòng tự tôn mạnh mẽ như bà ta, sao bà ta có thể chấp nhận được chuyện này chứ?
"Được! Nếu cậu đã muốn so tài, thì chúng ta so một phen!".
Mao Ái Cầm cắn răng, đánh liều làm tới.
"Mang châm lại đây!".
Bà ta kêu lên.
Nhanh chóng có người chạy đi chuẩn bị.
Hai sinh viên bị viêm phổi kia cũng được đưa ra giữa giảng đường, bọn họ ngồi xuống ghế, vén cánh tay lên.
Lâm Chính và Mao Ái Cầm nhận châm xong cũng bắt đầu châm cứu.
Mọi người xung quanh như nín thở.
Có không ít người bị chuyện ở giảng đường thu hút chạy tới, ngoài cửa sinh viên chen chúc nhau...
Lâm Chính đến Nam Phái không phải để tham gia đại hội Y Vương, anh đến để giẫm đạp y thuật của Nam Phái.
Theo anh thấy, muốn đánh bại Nam Phái thì hoàn toàn không cần đánh từ chính diện, chỉ cần đánh bại lĩnh vực sở trường của bọn họ là được.
Dù sao thứ mà những người có máu mặt coi trọng là y thuật của Nam Phái, khi y thuật của Nam Phái không còn đứng đầu cả nước, thì những người có máu mặt kia cũng sẽ không sống chết đứng về phía Nam Phái, đồng thời cũng không đắc tội với anh nữa.
Như vậy thì danh tiếng của Nam Phái sẽ sụt giảm nghiêm trọng, anh muốn động đến bọn họ cũng không phải kiêng dè gì cả.
Thế nên lần này, Lâm Chính sẽ không nương tay.
Lâm Chính vừa nhận châm bạc đã lập tức châm cứu.
Hai tay anh như rồng bay phượng múa, lướt qua trước người người đàn ông kia, từng cây châm bạc rơi xuống như mây trôi nước chảy, đâm vào làn da anh ta một cách vững vàng.
Thủ pháp Bán Thích được Lâm Chính dùng vô cùng nhuần nhuyễn thành thạo.
Mọi người xung quanh nhìn mà lé mắt.
Lại nhìn sang Mao Ái Cầm.
Tuy thủ pháp Bán Thích của bà ta cũng vô cùng thành thạo, nhưng so với Lâm Chính thì kém hơn không chỉ một chút.
Mọi người chứng kiến cảnh này cũng coi như hiểu ra.
Sợ rằng những lời tên này nói… là thật.
Anh ta hiểu rất rõ về Bán Thích.
Dù sao nhìn thủ pháp châm cứu của anh ta, thì trình độ y thuật của người này chắc chắn không hề thấp...
Lẽ nào đây lại là một bác sĩ thiên tài?
Rất nhiều người thầm kinh ngạc trong lòng.
Khoảng 10 phút sau, Lâm Chính bất ngờ thu châm.
"Xong rồi!".
Lâm Chính bình thản nói, sau đó rót một cốc nước cho người đàn ông kia: "Anh uống nước đi, sau đó đo nhiệt độ cơ thể, bắt mạch chẩn đoán xem còn viêm phổi không".
"Được..."
Người đàn ông gật đầu, làm theo lời Lâm Chính nói.
Một lát sau, anh ta giơ nhiệt kế lên, kinh ngạc nói: "Thật là thần kỳ, tôi hết sốt rồi, viêm phổi cũng khỏi hẳn rồi!".
"Cái gì?".
Cả giảng đường xôn xao.
Mao Ái Cầm ở bên kia cuống lên, cắn chặt răng, cũng dừng tay lại.
"Xong rồi!", Mao Ái Cầm tức giận quát.
"Hả... Xong rồi sao?".
Cô gái kia tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.
"Bây giờ cô cảm thấy thế nào?", Mao Ái Cầm nhìn cô ta chằm chằm, hỏi.
Cô gái bị dọa cho run lập cập, sao dám nhìn thẳng Mao Ái Cầm, nhất là khi nghĩ đến thân phận của bà ta, liền lập tức nặn ra nụ cười, nói: "Cô... cô Mao, em...em... em cảm thấy rất ổn, bây giờ em rất khỏe mạnh!".
"Tốt lắm!".
Mao Ái Cầm nhếch môi nở nụ cười, nhìn Lâm Chính nói: "Nhìn thấy chưa? Thủ pháp Bán Thích của tôi không hề tệ như cậu nói".
"Lợi dụng thân phận đe dọa dụ dỗ mà thôi, cô ta có bị viêm phổi hay không, kiểm tra là biết".
Lâm Chính đưa nhiệt kế cho cô ta: "Đo đi".
Cô gái kia chần chừ một chút, rồi nhận lấy nhiệt kế đo nhiệt độ.
Mọi người đều nhìn cô ta chằm chằm, lặng lẽ chờ đợi.
Mao Ái Cầm cũng vậy.
Lòng bàn tay bà ta đổ đầy mồ hôi.
Thực ra lần thi thố này rất miễn cưỡng.
Bà ta cũng biết chắc chắn mình sẽ thua.
Phải nhanh chóng kiếm cớ thôi, ít nhất cũng vớt vát được thể diện...
Mao Ái Cầm nhắm mắt lại, nhanh chóng suy nghĩ.
Một lát sau, cô gái bỗng lấy nhiệt kế ra, nhìn một cái rồi lớn tiếng nói: "Tôi... tôi khỏe rồi! Tôi không bị sốt, bệnh viêm phổi của tôi khỏi rồi!".
"Đưa tôi xem nào".
Lâm Chính đứng dậy nói.
"Có gì mà xem chứ? Lẽ nào anh nghi ngờ tôi sao?", cô ta lạnh lùng nói.
Lâm Chính nghe thấy thế thì nhíu mày, mơ hồ ý thức được gì đó.
Chỉ thấy cô gái kia nhanh tay thả nhiệt kế vào cốc nước ở bên cạnh, sau đó nói to: "Cô Mao đã chữa khỏi bệnh viêm phổi cho tôi rồi, bây giờ tôi rất khỏe mạnh! Tôi tuyên bố, lý luận của cô Mao không hề sai!".
Cô ta vừa dứt lời, giảng đường lập tức trở nên xôn xao.
"Cô Mao giỏi quá!".
"Tôi đã nói rồi, sao cô Mao có thể sai được chứ?".
"Tên này rõ ràng là gây chuyện!".
Đủ tiếng bàn tán vang lên.
Người của Trình Thường Sinh lập tức bước tới trước mặt Lâm Chính, quát: "Bây giờ anh còn gì để nói nữa nào? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi cô Mao đi?".
"Đúng, xin lỗi đi!".
"Mau quỳ xuống xin lỗi!".
"Xin lỗi đi!".
"Xin lỗi đi!".
Lâm Chính bỗng chốc bị muôn người phỉ nhổ...
Chương 334: Đưa phương thuốc cho họ (1)
Đối diện với sự chỉ trích, Lâm Chính vẫn vô cùng điềm tĩnh. Tần Ngưng mím chặt môi, đôi mắt ánh lên vẻ oán hận. Cô ấy không cho phép những người này khinh thường anh Lâm của mình. Dù anh có làm gì đi nữa.
Huống hồ những người này rõ ràng đang đổi trắng thay đen.
Nhất là cô gái kia. Những người đứng ở đây đều là bác sĩ Đông y, trong đó còn có cả người có tiếng. Lẽ nào bọn họ không nhận ra người phụ nữ kia đang đổ oan cho anh sao?
Nhưng ai cũng biết, cô gái làm như vậy là để giữ thể diện cho Mao Ái Cầm và hơn cả là giữ thể diện cho Nam Phái. Bởi vì…Mao Ái Cầm cũng là người của Nam Phái. Vậy nên lúc này bất kể là ai thì cũng sẽ không chấp nhận Lâm Chính.
Lâm Chính đương nhiên hiểu điều này. Thế nhưng anh vẫn kiên quyết muốn đấu với Mao Ái Cầm là vì thứ nhất anh muốn biết thủ đoạn của Nam Phái. Thứ hai là muốn biết rốt cuộc Nam Phái mạnh tới đâu.
Giờ xem ra có thể dùng bốn từ để miêu tả rồi. Hữu danh vô thực.
“Tôi muốn gặp viện trưởng của các người”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
“Cậu không xứng”, Mao Ái Cầm cười lạnh.
“Vậy à?”, Lâm Chính đanh mắt.
“Mẹ nó, còn không mau quỳ xuống à?”, mấy con chó tay sai của Trình Thường Sinh xông lên định đấm Lâm Chính.
Ngày giây sau đó, một bàn tày đã chộp chặt nắm đấm của một tên một cách chính xác. Lâm Chính bắt đầu vặn.
Rắc rắc. Tiếng xương gãy vang lên giòn giã.
“Á”, tên này kêu thảm thiết, cả nắm đấm của hắn bị biến dạng.
“Á!”
“Cậu làm gì vậy?”
“Giết người rồi!”, đám đông nhao nhao kêu lên.
“Bảo vệ đâu, mau gọi bảo vệ tới, bắt nó lại”, một người phụ nữ khác hét lên.
“Cậu dám láo ở Nam Phái à? Được lắm! Nam Phái đã thành lập nhiều năm như vậy mà không ai dám làm loạn. Cậu là người đầu tiên đấy. Tôi không cần biết cậu là ai nhưng cậu xong đời rồi”, Mao Ái Cầm tức lắm, bà ta chỉ thẳng tay vào Lâm Chính và chửi.
Lâm Chính không nói gì, chỉ sải bước đi về phía cô gái
“Anh định làm gì?”, cô gái rùng mình, vội vàng lùi lại.
“Cút”, tên mập trước đó lao tới định chặn Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính chỉ giáng một bạt tai xuống.
Bốp!
Trên mặt tên mập hiện rõ năm đầu ngón tay. Hắn choáng váng, nổ đom đóm mắt và ngã ra đất.
Đám đông một lần nữa bị dọa chết khiếp. Lúc này không còn ai dám gây sự với Lâm Chính nữa. Lâm Chính chộp tay cô gái, vén tay áo của cô ta lên.
Chỉ thấy cánh tay của cô gái đỏ ửng lên, đỏ một cách bất thường.
“Cô nói bà đã hồi phục rồi, vậy cô thử giải thích xem đây là gì?", Lâm Chính hỏi.
“Đây…đây là”, cô gái lắp bắp không nói nên lời.
Đám đông im bặt. Đây là hiện tượng của việc bị nóng phổi. Người phụ nữ không để mọi người nhìn nhiệt kế khiến nhiều người nghi ngờ nhưng không dám nói. Hành động của Lâm chính chẳng khác gì hạ màn cho trò dối trá của cô ta.
“Ai nói là nóng phổi, tôi…tôi mặc đồ nhiều chứ có gì đâu! Mà anh, anh đánh người của Nam Phái còn dám vênh mặt như vậy. Bắt anh ta lại”, cô gái vội rút tay về.
“Đúng vậy, tất cả xông lên bắt lấy cậu ta”, Mao Ái Cầm cũng hùa theo. Lúc này không phải là lúc đấu võ mồm với Lâm Chính.
“Xông lên”, tên mập ôm mặt gần lên, tiếp tục lao về phía Lâm Chính.
Những người khác thấy vậy cũng lao theo. Cả căn phòng bỗng trở nên sôi sùng sục.
Đối diện với đám người lao lên như vũ bão, Lâm Chính dù mạnh đến mấy e rằng cũng không thể đối phó lại được.
Thế nhưng trông anh vẫn vô cùng điềm đạm. Tần Ngưng toát cả mồ hôi tay. Hiện trường đã mất hoàn toàn kiểm soát. Đúng lúc này, có tiếng hét đầy phẫn nộ vang lên.
“Dừng lại hết cho tôi”, giọng nói vang vọng cả không gian.
Tất cả khựng người, quay qua nhìn thì thấy mọi người dạt qua hai bên. Một người đàn ông mặc trang phục đời Đường rảo bước đi vào.
Chương 335: Đưa phương thuốc cho họ (2)
Người đàn ông chắp tay sau lưng, để lộ vẻ tức giận và nghiêm khắc. Sự xuất hiện của ông ta khiến nhiều người thất thanh: “Diêm Vương Sống!”
“Ôi trời, ông ấy tới rồi”.
“Đây là đại y có tiếng ở Giang Nam mà”, mắt ai nấy đều sáng lên, trông vô cùng kích động.
“Tần tiền bối”.
“Chào tiền bối”.
“Đã lâu không gặp”.
Mọi người lần lượt chào hỏi, định tiếp cận Tần Bách Tùng. Thế nhưng Tần Bách Tùng chỉ trừng mắt với đám người kia: “Các người làm gì vậy? Đây là Nam Phái, là nơi các người làm loạn đấy à?”
“Tần tiền bối, ông tới đúng lúc lắm, mau đuổi người này ra. Cậu ta dám đánh người của Nam Phái, vậy còn ra thể thống gì nữa”, Mao Ái Cầm bước lên.
“Ông ơi, không phải là như vậy ạ”, Tần Ngưng lập tức giải thích.
“Ông ơi”.
Không ít người xì xầm. Mao Ái Cầm cũng giật mình. Không ai ngờ cô gái xinh đẹp đi cùng Lâm Chính lại là cháu của Tần Bách Tùng…
Sắc mặt mấy kẻ là tay sai của Trình Thường Sinh trông vô cùng khó coi. Tần Ngưng thuật lại sơ qua mọi chuyện, sắc mặt Tần Bách Tùng trông càng khó coi hơn.
Ông ta nhìn cô gái nói là bản thân không sao rồi trầm giọng: “Cô…tới đây".
Cô gái giật mình, cẩn trọng bước tới. Tần Bách Tùng giữ chặt tay cô gái và bắt đầu bắt mạch. Một lúc sau ông để lộ vẻ tức giận: “Rõ ràng là nóng phổi mà lại nói là không sao sao?”
“Hả…”
Hiện trường dậy sóng. Đến cả Tần Bách Tùng cũng nói vậy sao? Vậy thì khác gì nói Mao Ái Cầm chưa trị khỏi bệnh cho cô gái? Và y thuật của Nam Phái không bằng cả một thanh niên? Tần Bách Tùng muốn tát thẳng vào mặt Nam Phái đấy à?
Lâm Chính quay qua nhìn Tần Bách Tùng. Anh không nói gì.
“Cô Mao, chuyện gì vậy? Là cô bảo đứa trẻ này nói dối đấy à?”, Tần Bách Tùng trừng mắt với Mao Ái Cầm.
“Chuyện này…”, Mao Ái Cầm á khẩu.
“Nếu y thuật của cô mà hơn cậu nhóc này thì đó là bản lĩnh của cô. Còn nếu đã không thì chấp nhận, chứ đi làm cái thủ đoạn hạ lưu như thế này thì có xứng với danh bác sĩ không?”, Tần Bách Tùng không hề khách khí.
Ông ta vốn nhiều tuổi hơn Mao Ái Cầm. Lúc ông ta gia nhập Nam Phái thì Mao Ái Cầm mới bắt đầu học y. Trước mặt ông, Mao Ái Cầm chẳng là gì cả.
“Tôi…tôi sai rồi”, Mao Ái Cầm cúi đầu nghiến răng.
“Cô đi viết kiểm điểm, sau đó dán lên bảng tin của Nam Phái. Chuyện này tôi sẽ phản ánh với phía bên trên”, Tần Bách Tùng lạnh giọng nói.
“Hả?”, Mao Ái Cầm cuống cả lên: “Tần tiền bối, thầy tha cho tôi một lần. Nếu như thầy phản ánh với bên trên thì tôi…chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi Nam Phái mất. Tần tiền bối tha cho tôi một lần đi”.
“Chuyện lớn thế này rồi, bao nhiêu người nhìn vào, cô tưởng có thể giấu nổi sao?”
Tần Bách Tùng tức giận. Mao Ái Cầm nghe thấy vậy thì mặt tối sầm.
“Ngoài ra, những người can dự vào chuyện lần này, những người góp phần làm loạn sẽ bị hủy tư cách tham gia đại hội Y vương", Tần Bách Tùng tức giận hừ giọng.
Vô số người sợ tới mức da đầu tê dại, mặt cắt không ra máu.
“Thầy Tần, xin tha cho tôi".
“Đừng mà”.
“Tôi khó khăn lắm mới giành được suất tham gia lần này”.
Đám đông nhốn nháo. Tần Bách Tùng chỉ mặc kệ.
“Thầy, chúng ta đi thôi”, Tần Bách Tùng nói nhỏ với Lâm Chính. Lâm Chính gật đầu, cùng Tần Bách Tùng rời đi.
“Cậu chủ, Tần Bách Tùng can thiệp vào rồi”, mấy tên thuộc hạ bèn gọi điện cho Trình Thường Sinh.
“Vậy thì bỏ đi, quay về”, Trình Thường Sinh cười nói.
“Dạ”.
Chuyện xảy ra nhanh chóng truyền đi khắp Nam Phái. Nam Phái ngay lập tức cử người đi xử lý, nhưng do Tần Bách Tùng ra mặt nên cũng không ai dám bảo vệ cho Mao Ái Cầm. Huống hồ việc giả mạo đã rõ như ban ngày, Nam Phái mà bênh bà ta thì sẽ bất lợi. Đối với một tổ chức coi trong danh tiếng như Nam Phái thì bọn họ không thể mạo hiểm vì Mao Ái Cầm được.
Đương nhiên sau khi xảy ra chuyện này, Lâm Chính là người được chú ý tới nhiều nhất. Rất nhiều người tự hỏi người thanh niên vạch mặt Mao Ái Cầm kia là thần thánh phương nào. Thế nhưng Lâm Chính chẳng thèm bận tâm.
Lúc này Lâm Chính đang cùng Tần Bách Tùng đi về khách sạn.
“Sự việc nghiêm trọng quá”, Tần Bách Tùng ngồi ghế phụ, nói giọng khàn khàn.
“Nghiêm trọng gì cơ?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi lại.
“Hành động của Nam Phái đối với tập đoàn Dương Hoa”, Tần Bách Tùng nói tiếp: “Ngày mai bọn họ sẽ xử lý cho xong chuyện ở Nam Thành, năm ngày sau…sẽ bắt đầu chính thức ra tay với tập đoàn Dương Hoa. Thầy à, Nam Phái không phải là tập đoàn Thượng Vũ, thầy không phải là đối thủ của họ đâu”.
“Vậy ý của ông là…”, Lâm Chính hỏi.
“Đưa phương thuốc cho bọn họ. Ngay bây giờ”, Tần Bách Tùng nhìn anh, nghiêm túc nói...