-
Chương 3321-3325
Chương 3321: Dị hoa thành hình
Ái Nhiễm nhìn ra được Lâm Chính là một người rất say mê y thuật, hơn nữa si mê một cách điên cuồng.
Nếu không đưa cho anh, chỉ sợ anh sẽ nếm thử tất cả kì hoa dị thảo chưa thấy bao giờ dọc đường đi.
"Cảm ơn, cảm ơn".
Lâm Chính vội nhận lấy quyển sách kia, nóng lòng mở ra đọc luôn.
"Thần y Lâm, chẳng phải anh muốn giải quyết thiên kiêu hạng nhất sao? Nếu chúng ta còn chậm trễ thì sẽ bỏ lỡ thời gian tốt nhất đấy, mau lên đường thôi", Ái Nhiễm nói.
"Được, được! Chúng ta đi luôn nào!".
Lâm Chính gật đầu lia lịa, bước chân nhanh hơn, nhưng mắt vẫn không dứt ra khỏi quyển bách khoa toàn thư y dược kia.
Ái Nhiễm lắc đầu, cũng chẳng buồn khuyên nữa.
Cứ như thế, Lâm Chính vừa đi vừa đọc, nhìn chẳng giống một người sắp đi giết người chút nào, mà giống như học giả cần cù hơn.
Tuy bách khoa toàn thư kia dày cộp, nhưng chỉ không đến nửa ngày, Lâm Chính đã hài lòng gấp sách lại.
"Ủa, không đọc nữa à?", Ái Nhiễm khó hiểu hỏi.
"Không đọc nữa".
Lâm Chính mỉm cười, ánh mắt không khỏi liếc về phía cây cối ở hai bên đường. Khi nhìn thấy thảo dược nào đó, anh sẽ chạy ngay tới hái, thủ pháp không thành thạo lắm, hình như làm theo phương thức trong bách khoa toàn thư, nhưng cũng không có sai sót gì.
"Anh đúng là biết học đi đôi với hành".
Ái Nhiễm nhìn cách hái của Lâm Chính liền gật đầu, vô cùng tán thưởng.
"Ở ngoài không có những loại thảo dược này, hôm nay đã đến đây thì phải hái một ít chứ", Lâm Chính vừa hái vừa cười đáp.
"Những loại thảo dược ven đường chẳng có chút giá trị gì ở vực Diệt Vong cả, anh muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu", Ái Nhiễm nói.
Lâm Chính mỉm cười, không nói gì.
Ái Nhiễm cũng chẳng buồn khuyên nữa.
Nhưng không biết tại sao, cô ta lại cảm thấy kỳ lạ.
Cô ta lặng lẽ nhìn Lâm Chính chằm chằm một lát, bỗng bừng hiểu ra.
Là thủ pháp!
Đúng, thủ pháp của Lâm Chính trở nên kỳ lạ hơn.
Nếu trước đó hái hai ba cây, thủ pháp của anh vẫn cứng nhắc, tuy không sai nhưng nhìn rất vụng về.
Nhưng sau khi hái được hơn mười cây, thủ pháp của anh liền trở nên thành thạo tự nhiên, lúc nắm lúc ngắt lúc túm lúc vặt, không có một động tác dư thừa nào.
Ái Nhiễm hơi há miệng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chuyện này là sao đây?
Là kết quả của sự tiến bộ thần tốc sao?
"Được rồi!".
Lâm Chính cởi áo ngoài ra, bọc một đống dược liệu, hài lòng nói.
"Chúng ta đi tiếp thôi".
"Ừ, được..."
Ái Nhiễm dường như có chút suy nghĩ, khẽ gật đầu.
Trên đường đi Lâm Chính cũng không rảnh rỗi, vừa đi vừa hái dược liệu, thử tổng hợp chúng với nhau.
Ái Nhiễm không khỏi liếc nhìn anh, thấy Lâm Chính đang trộn hai loại dược liệu hoàn toàn không dung hòa được với nhau, liền bình thản nói: "Đây đều là những dược liệu bình thường nhất ở vực Diệt Vong, dược liệu của chúng đã được công bố từ lâu, ai nấy đều biết. Những loại dược liệu nào có thể kết hợp, sinh ra dược tính mới, những loại nào không thể kết hợp, trong bách khoa toàn thư y dược đều có ghi chép, sao anh còn làm mấy việc vô ích này làm gì?".
"Nghịch chơi thôi".
Lâm Chính mỉm cười, tiếp tục trộn lẫn.
Ái Nhiễm không nói gì nữa.
Nhưng đúng lúc hai người đang đi dọc theo con đường nhỏ.
Xoẹt!
Phía xa bỗng vang lên một âm thanh quỷ dị, sau đó một luồng sáng xanh ở trong khe núi phía xa lao vút lên trời, thẳng vào mây xanh.
Ái Nhiễm dừng bước, ngước mắt lên nhìn, đồng tử hơi mở to.
"Đây là... dị hoa thành hình! Hỏng rồi, chúng ta mau đi đường khác thôi!".
"Đi đường khác?".
Lâm Chính sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy mấy bóng dáng xẹt qua đỉnh đầu hai người, lao thẳng về nơi luồng sáng xanh xung thiên kia.
Ánh mắt Lâm Chính bỗng đanh lại.
Những bóng dáng này đều là y võ bất phàm có thực lực đáng sợ.
Chương 3322: Lẽ nào hắn là một cây si?
"Dị hoa thành hình, tên sao nghĩa vậy, tức là một bông kì hoa vô cùng hiếm có đã thành công đơm hoa kết trái! Có thể hái được! Thực ra loại kì hoa này từ lúc nảy mầm đã có người để mắt đến. Các đại năng của vực Diệt Vong sẽ tính toán thời gian chúng đơm hoa kết trái, và ngày đó sẽ thu hút vô số cường giả đến tranh cướp, chắc chắn đại chiến sẽ nổ ra. Thế nên chúng ta phải tránh lại gần luồng sáng xanh kia, nếu bị cuốn vào trận chiến, thì sợ là không dễ thoát thân", sắc mặt Ái Nhiễm trầm xuống, nhỏ giọng giải thích.
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính hiểu ra.
"Nơi này không tiện ở lại lâu, đi thôi".
Ái Nhiễm đi nhanh chân hơn.
Lâm Chính vội bám sát theo sau.
Nhưng dù Ái Nhiễm đã chọn đường vòng, thì vẫn bị chặn đường.
"Đứng lại!".
Hai bóng người bỗng xuất hiện trước mặt, chặn đường đi của bọn họ.
"To gan! Dám cướp dị hoa với núi Tề Phượng tao! Chán sống à? Bắt lấy! Nếu dám phản kháng, giết luôn không cần luận tội!".
Hai người quát, xung quanh lại có thêm bốn bóng dáng nữa. Sáu người lập tức bao vây Lâm Chính và Ái Nhiễm, đang định rút kiếm ra tay.
"Khoan đã! Tôi là người của nhà họ Dục! Chúng tôi chỉ đi qua đây chứ không có ý định cướp dị hoa, xin hãy cho tôi qua!", Ái Nhiễm vội sẵng giọng nói.
Nhưng dường như đối phương không định nhiều lời với cô ta, lập tức giơ tay đánh tới.
Lòng bàn tay bọn họ đều bôi một loại phấn quỷ dị, đây chắc chắn là phấn độc, chỉ sợ chạm vào không chết thì cũng bị liệt.
Ái Nhiễm cũng nổi giận, thấy mình nói rõ thân phận và ý đồ rồi mà đối phương vẫn không chịu bỏ qua, cô ta khẽ hừ một tiếng, giơ bàn tay thon nhỏ lên.
Vèo vèo vèo...
Châm bạc như hoa lê dầm mưa từ đầu ngón tay cô ta bắn ra xung quanh.
Những người xung quanh lập tức giơ kiếm lên đỡ.
Nhưng số châm bạc này lại dễ dàng xuyên qua thân kiếm rồi đâm vào người bọn họ.
Tất cả bọn họ lập tức run bắn lên, sau đó cơ thể thẳng tắp ngã xuống.
Lâm Chính thấy thế thì há hốc miệng.
Tất cả những người này đã tắt thở...
"Cái tôi học là y thuật giết người, một khi ra tay thì chắc chắn sẽ lấy mạng, thần y Lâm đừng sợ", Ái Nhiễm trầm giọng nói.
"Y thuật giết người? Cô chưa bao giờ dùng y thuật cứu người sao?", Lâm Chính sửng sốt hỏi.
"Người nhà họ Dục chúng tôi từ khi học y đến nay chưa từng cứu một người nào!", Ái Nhiễm lạnh lùng đáp.
"Ơ..."
Lâm Chính có chút không biết nên tiếp lời thế nào, một lúc lâu sau mới nói: "Nếu đã vậy thì tại sao cô không tu tập võ đạo luôn?".
"Võ đạo?", Ái Nhiễm lắc đầu: "Có những lúc giết người bằng võ đạo không tiện bằng y đạo".
Lâm Chính câm nín luôn.
"Đi thôi!".
Ái Nhiễm trầm giọng quát, nhanh chân tiến về phía trước.
Lâm Chính cũng biết tiếp tục ở lại đây sẽ chỉ gặp rắc rối, nên không nhiều lời nữa, mà đi nhanh chân hơn.
Nhưng rắc rối vẫn chưa kết thúc.
"Giết người của tao mà còn muốn đi sao? Đứng lại!".
Một tiếng quát vang lên, sau đó mấy bóng người đáng sợ lao tới, đuổi theo hai người.
Vù!
Một luồng sương độc đáng sợ như vật sống phóng ra từ một cái bóng, ập về phía bọn họ.
Ánh mắt Ái Nhiễm lạnh lẽo, xoay người lại vỗ một chưởng, lòng bàn tay phóng ra khí ý huyền diệu, xuyên qua màn sương độc này.
"Phá Độc Chưởng? Là người nhà họ Dục?".
Có người nhận ra thủ đoạn của Ái Nhiễm, lập tức kêu lên thất thanh.
Mấy bóng người hạ xuống đất, vội nhìn về phía Ái Nhiễm.
"Là cô Ái Nhiễm?".
"Dục Ái Nhiễm của nhà họ Dục?".
Những tiếng nói kinh ngạc vang lên.
Một người đàn ông ăn mặc xa hoa, khuôn mặt đẹp trai, vội bước ra khỏi đám người, khuôn mặt tỏ vẻ mừng rỡ: "Cô Ái Nhiễm, không ngờ lại gặp được cô ở đây! Trùng hợp quá!".
"Tề Dương?".
Ái Nhiễm nhíu mày, hình như không muốn nhìn thấy người này lắm.
"Cô Ái Nhiễm, chuyện này là sao? Sao cô lại xuất hiện ở đây? Mấy người vừa rồi của núi Tề Phượng chúng tôi... là do cô giết sao?", Tề Dương hỏi.
"Là do tôi giết! Bọn họ chặn đường tôi, còn muốn giết tôi, tôi nói rõ thân phận rồi mà không được, trong lúc cấp bách tôi chỉ đành ra tay", Ái Nhiễm bình thản nói.
"Nếu vậy thì bọn họ chết cũng không oan, ở vực Diệt Vong ai mà chẳng biết người nhà họ Dục không dễ chọc vào, chọc vào là chết, là người của tôi có mắt như mù thôi", Tề Dương không hề nổi giận, mà còn ôm quyền nói đầy tự trách: "Khiến cô Ái Nhiễm bị sợ rồi, mong cô bỏ qua cho".
Lâm Chính ở bên cạnh tỏ vẻ kinh ngạc.
Sao tên Tề Dương này lại có thái độ như vậy?
Lẽ nào... hắn là một cây si?
Chương 3323: Thần hoa Côn Bằng
Lâm Chính tự nhận mình vẫn có chút mắt nhìn.
Ánh sáng không thể che giấu tỏa ta từ mắt Tề Dương khi nhìn Ái Nhiễm chính là tình yêu.
Nhưng mà cũng phải, Ái Nhiễm này quả thực là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mĩ mạo như tiên. Dung mạo của cô ta không phải dựa vào khoa học kĩ thuật hiện đại hay dược vật để tạo ra, mà là vẻ đẹp trời sinh. Hơn nữa cô gái này có thể chất đặc biệt, toàn thân tràn ngập khí tức lạnh lùng.
Nếu chinh phục được người đẹp như vậy, thì bất cứ người đàn ông nào cũng có cảm giác thành tựu.
Nhưng nhìn dáng vẻ Ái Nhiễm thì hình như cô ta không thích Tề Dương.
Nên nói là kiểu phụ nữ như cô ta sẽ không có hứng thú với bất cứ người đàn ông nào.
Bởi vì Lâm Chính không nhìn thấy trong mắt Ái Nhiễm bất cứ điều gì liên quan đến tình dục. Tuy cô ta có tên là Ái Nhiễm, nhưng lại chẳng liên quan gì đến cái tên.
"Tề Dương, tôi không có ý định giết bọn họ, cũng không có lòng tranh cướp dị hoa kia. Lần này tôi chỉ đơn thuần là đi ngang qua thôi. Tôi còn có việc, để hôm khác nhà họ Dục chúng tôi sẽ phái người đến xin lỗi, chào anh".
Ái Nhiễm bình thản nói, định xoay người rời đi.
"Cô Ái Nhiễm, khoan đã!".
Tề Dương vội kêu lên.
"Còn chuyện gì sao?", Ái Nhiễm ngoảnh lại.
"Cô Ái Nhiễm, không biết người này là..."
Tề Dương liếc mắt nhìn Lâm Chính.
Hắn đã chú ý tới Lâm Chính từ lâu, chỉ là không biết nên hỏi thế nào, thấy Ái Nhiễm có vẻ vội vàng, hắn không kiềm chế được nữa liền buột miệng hỏi.
"Đây là bạn tôi, sao vậy?", Ái Nhiễm bình thản hỏi.
"Bạn của cô? Sao tôi chưa bao giờ thấy..."
"Tôi kết bạn với ai cũng phải đưa đến gặp anh sao? Tề Dương, nếu có chuyện gì thì anh nói thẳng đi, còn không thì tạm biệt", Ái Nhiễm bình thản nói.
Giọng nói vẫn lạnh tanh.
Tề Dương sửng sốt, vội cười đáp: "Cô Ái Nhiễm, cô đừng đi vội như vậy, mấy người vừa rồi đều là thân tín của chú tôi. Tôi nghĩ cô vẫn nên theo tôi lên núi, giải thích rõ ràng với chú tôi đi, nếu không một mình tôi cũng khó ăn nói..."
"Thân tín của chú anh?", Ái Nhiễm nhíu mày.
"Đúng vậy, cô cứ yên tâm, chỉ cần cô nói rõ ràng, thì chắc chắn chú tôi sẽ không trách cô, dù sao chú ấy cũng biết rõ quy tắc của nhà họ Dục. Lần này là chúng tôi mạo phạm tới cô trước", Tề Dương vội giải thích.
Ái Nhiễm sa sầm mặt, không nói gì.
"Hay là cứ đi đi, nơi này cách chỗ dị hoa thành hình không xa, đi một chuyến cũng không mất nhiều thời gian", Lâm Chính liếc nhìn luồng sáng xanh ở phía xa, lên tiếng.
"Nếu chỉ là giải thích đơn thuần thì không vấn đề gì, nhưng tên Tề Dương này từ trước đến giờ vẫn có ý với tôi. Anh ta bảo tôi đi giải thích với ông chú chỉ là cái cớ, mục đích là muốn tiếp cận tôi. Tôi sợ đến đó anh ta sẽ quấn lấy tôi không buông, làm lỡ chuyện của chúng ta", Ái Nhiễm nhỏ giọng nói.
"Thế à...", Lâm Chính hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Nhưng một mực rời đi thì chắc chắn đối phương sẽ dùng biện pháp mạnh, như vậy sẽ càng rắc rối hơn".
"Tôi cũng đau đầu vì chuyện đó đây".
Ái Nhiễm lắc đầu, bình thản nói: "Thôi được rồi, cứ đi xem sao".
Dứt lời, cô ta nói với Tề Dương: "Tôi nói với chú anh một tiếng rồi sẽ đi ngay, Tề Dương, anh có đồng ý không?".
"Đương nhiên, đương nhiên là đồng ý rồi, cô Ái Nhiễm, mời đi bên này. Hôm nay cũng vừa khéo được chứng kiến sự ra đời của "thần hoa Côn Bằng", ha ha...", Tề Dương mừng rỡ, vội vàng nói.
"Thần hoa Côn Bằng?".
Ái Nhiễm sửng sốt.
Hơi thở của Lâm Chính cũng không khỏi ngừng lại.
Đây chính là loài cây trong truyền thuyết.
Trong bách khoa toàn thư y dược mà Ái Nhiễm đưa cho anh có ghi chép về thần hoa Côn Bằng, nhưng cực kì ít thông tin, chỉ biết loại thảo dược này 500 năm mới thành hình một lần, hơn nữa cực kì hiếm gặp, gần như chưa ai từng thấy. Không ngờ dị hoa thành hình ở đây lại là thần hoa Côn Bằng trong truyền thuyết...
Nhất thời Ái Nhiễm và Lâm Chính đều sáng mắt lên, vô cùng có hứng thú với dị hoa này.
"Nếu thế thì ở thêm một lát cũng được, đi thôi".
"Được được, cô Ái Nhiễm, mời bên này".
Tề Dương cười nói, lập tức đi trước dẫn đường.
Hai người đi theo Tề Dương lên núi.
Lúc này, trên dưới núi xuất hiện không ít bóng dáng có khí tức đáng sợ, những người này mặc quần áo giống nhau, có thể nhìn ra được họ đều là người của núi Tề Phượng.
"Lần này núi Tề Phượng các anh huy động tất cả lực lượng sao?".
Ái Nhiễm liếc mắt nhìn trên dưới núi, bình thản hỏi.
"Đương nhiên rồi! Dù sao thần hoa Côn Bằng này cũng có quá nhiều người nhòm ngó, để có thể thuận lợi lấy được thảo dược này, núi Tề Phượng chúng tôi đã huy động tất cả lực lượng để đảm bảo thần hoa Côn Bằng được an toàn", Tề Dương đáp.
"Hừ, cho dù các anh hái được thần hoa Côn Bằng thì sao chứ? Các đại năng muốn có nó vẫn có thể đến thẳng núi Tề Phượng các anh để lấy. Lấy được mà không giữ được thì bông hoa này vẫn trở lại tay của các cường giả, thậm chí còn mang lại tai họa cho núi Tề Phượng, lẽ nào các anh không biết sao?", Ái Nhiễm lạnh lùng hừ một tiếng.
"Tôi biết chứ, nhưng chúng tôi không định mang thứ này về", Tề Dương mỉm cười đáp.
"Là sao?", Ái Nhiễm sửng sốt, lập tức hỏi.
"Em gái tôi cũng đến rồi, thần hoa Côn Bằng này... là để chuẩn bị cho nó", Tề Dương cười nói, đôi mắt ánh lên một tia phức tạp.
Chương 3324: Bảy thiên tài của vực Diệt Vong
"Em gái anh?”
Ái Nhiễm hơi sững lại, thấp giọng hỏi: “Cô Thuỷ Tâm cũng tới sao? Lẽ nào nói… mọi người đang định dùng thần hoa Côn Bằng này để chữa trị vết thương trên người cô ấy?”
“Không sai”, Tề Dương trong mắt loé lên một tia hy vọng: “Tôi tin … thần hoa nhất định có thể khiến tình hình của em gái chuyển biến tốt. Chỉ cần em gái tôi được chữa khỏi, núi Tề Phượng này cũng có thể một bước lên tiên”.
“Vậy thì phải chúc mừng mọi người rồi!”, Ái Nhiễm bình tĩnh đáp
“Ha ha, cô Ái Nhiễm yên tâm, núi Từ Phượng và nhà họ Dục trước nay đều có quan hệ tốt. Núi Từ Phượng ổn rồi thì nhà họ Dục cũng sẽ như cá gặp nước, ngày một phát triển!”, Tề Dương cười lớn đáp.
Ái Nhiễm không nói lời nào.
"Nào, cô Ái Nhiễm, mời đi lối này”.
Tề Dương liếc nhìn Lâm Chính, khẽ mỉm cười, dẫn đầu đi thẳng về phía trước.
Hai người không còn cách nào khác đành phải đi theo Tề Dương lên núi.
Lâm Chính nhìn Tề Dương trước mặt, thấp giọng hỏi: "Hoa thần Côn Bằng, tại sao lại dùng để chữa bệnh cho người? Dùng để luyện đan không phải càng tốt sao? Mà anh nói có rất nhiều thầy thuốc ở vực Diệt Vong, chẳng lẽ vẫn có bệnh họ không chữa được sao?"
"Sao lại không có kia chứ? Trên đời có quá nhiều chuyện kỳ quái, bệnh khó chữa cũng vô số kể, người ở vực Diệt Vong cũng không thể chữa hết bệnh. Hơn nữa, người ở vực Diệt Vong rất thích mày mò chế thuốc. Việc dung hợp các độc tố trong cơ thể sinh ra độc tố mới cũng không phải là hiếm, hơn nữa những độc tố mới này có thể là độc nhất vô nhị trên thế giới. Đối với những bệnh này, làm sao có thể nói chữa khỏi là có thể chữa khỏi?" Ái Nhiễm bình tĩnh nói.
“Cho nên, bệnh của em gái Tề Dương là một trong những chứng bệnh kỳ lạ này?” Lâm Chính hỏi.
“Đúng vậy!” Ái Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu: “Lúc cô ấy bào chế độc dược đã thử trên người mình, khiến cho kinh mạch toàn thân bị hao tổn, gân cốt dập nát, khiến cả người như nhũn ra, bị liệt từ đầu trở xuống, không cử động được, chỉ có thể dựa vào xe lăn, ăn uống sinh hoạt đều phải nhờ người khác. Độc tố trong người không đào thải thì cơ thể không thể phục hồi được”.
"Thì ra là như vậy. . . Xem ra thần hoa Côn Bằng có thể cứu cô ấy?"
“Thần hoa Côn Bằng là một loại thuốc giải độc cực mạnh, nó có tác dụng kỳ diệu đối với căn bệnh này”.
"Thật sao?" Lâm Chính gật đầu, nhưng anh như thể lại nghĩ tới cái gì, vội vàng hỏi: "Đúng rồi, tôi vừa mới nghe Tề Dương nói nếu em gái anh ấy có thể khôi phục, núi Tề Phượng có thể một bước lên tiên? Việc này là sao? "
Ái Nhiễm liếc nhìn Lâm Chính, thấp giọng nói: "Rất đơn giản! Em gái của Tề Dương là Tề Thủy Tâm! Cô ấy là một trong bảy thiên tài kiệt xuất của vực Diệt Vong!"
"Bảy thiên tài của vực Diệt Vong?"
Lâm Chính ngạc nhiên.
"Đúng vậy, họ là bảy người tài giỏi nhất ở vực Diệt Vong, đáng tiếc Tề Thuỷ Tâm trúng độc, kinh mạch và gân cốt đều đứt đoạn, mất đi khả năng của mình. Vì vậy, cô ấy đã bị loại khỏi danh sách bảy thiên tài. Mọi người đều muốn chữa lành vết thương cho cô ấy và giúp cô ấy giành lại vị trí của mình. Đó là lý do tại sao Tề Dương lại nói như vậy”.
“Ra là vậy..."
Lâm Chính lúc này mới vỡ lẽ.
Chẳng mấy chốc, mấy người họ đã đến ngọn núi và đứng trước hoa thần Côn Bằng.
Lúc này, hoa thần Côn Bằng đã bị mọi người vây quanh.
Họ đều là người của núi Tề Phượng.
Nhưng hoa thần Côn Bằng vẫn chưa nở hết, vì vậy các cao thủ núi Tề Phượng chỉ vây quanh nó, đợi cho hoa nở xong mới bắt đầu hái.
Lâm Chính liếc nhìn cảnh tượng đó, sau đó ánh mắt anh ngay lập tức dừng lại ở một cô gái ngồi trên xe lăn trước bông hoa thần.
Cô gái trông mới chừng mười tám đôi mươi, mặc một bộ váy màu lam đang ngồi trên chiếc xe lăn làm bằng gỗ, mái tóc dài xõa xuống vai như thác nước, nhìn cô xinh đẹp ngọt ngào, gương mặt ôn hòa.
Đây là Tề Thuỷ Tâm, một trong bảy thiên tài của vực Diệt Vong sao?
Chương 3325: Chưa chắc đã chữa được
Tề Thuỷ Tâm chăm chú nhìn thần hoa Côn Bằng, đôi mắt không hề rời khỏi bông hoa như thể đang quan sát gì đó.
"Nếu so với cô ấy thì y thuật của cô ở mức nào?", Lâm Chính nhìn Tề Thuỷ Tâm rồi hỏi Ái Nhiễm.
"Thứ tôi tu luyện là y thuật để giết người, chưa từng tự đem mình so với cô ấy. Nhưng nếu có thể được phong là một trong bảy thiên tài thì chắc chắn cả thiên phú và tài năng của cô ấy đều là tuyệt thế! Tôi không dám so sánh như vậy", Ái Nhiễm lắc đầu.
"Cô thật khiêm tốn, Ái Nhiễm. Mặc dù cô lớn hơn cô ấy, nhưng cô chỉ mới ngoài hai mươi. Cô còn rất trẻ, nhưng y thuật của cô đã rất thành thạo. Tu luyện đến trình độ đó không dễ dàng. Ngay cả khi cô không nằm trong top bảy thiên tài của vực Diệt Vong, tôi vẫn cảm thấy cô rất giỏi" Lâm Chính cười nói.
Ái Nhiễm nghe vậy thì tò mò nhìn Lâm Chính: "Anh chưa từng chứng kiến y thuật của tôi, làm sao anh biết y thuật của tôi không tệ?"
"Tôi muốn nhìn rõ một người y thuật có tốt hay không, không cần đối phương trực tiếp ra tay. Chỉ cần quan sát đặc điểm của đối phương là tôi có thể biết được" Lâm Chính cười nói.
"Thật sao? Xem ra tôi đánh giá thấp anh rồi" Ái Nhiễm khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời nữa.
Lúc này, Tề Dương đi tới bên cạnh một người đàn ông trung niên, nhỏ giọng nói vài câu.
Người đàn ông trung niên lập tức liếc nhìn Lâm Chính và Ái Nhiễm rồi đi về phía họ.
“Hân hạnh được gặp chú Tề!” Ái Nhiễm hơi cúi đầu, vẻ mặt lãnh đạm.
"Ái Nhiễm, chú đã nghe Tề Dương kể lại cả rồi. Đó không phải là lỗi của cháu. Đó là do chú không dạy dỗ tốt thuộc hạ của mình. Chú mong cháu sẽ không vì chuyện này mà giận chú", người đàn ông cười nói, trên mặt không lộ ra một tia tức giận.
“Chú Tề khách sáo rồi, là Ái Nhiễm không biết tiết chế", Ái Nhiễm đáp.
"Ha ha ha, nhà họ Dục một khi đã ra tay thì đâu có chuyện nương tay? Lần đầu tiên chú nghe nói chuyện này đó! Chuyện cũng đã xảy ra, việc chúng ta nên làm chính là giải quyết hậu quả. Chú sẽ giải quyết, việc này đến đây là kết thúc đi".
“Cám ơn chú Tề!” Ái Nhiễm lại cúi đầu nói: “Chú Tề, Ái Nhiễm còn có việc quan trọng phải xử lý, không tiện ở lâu, cháu xin phép đi trước".
"Này! Cháu đã tới đây rồi, vội vàng làm gì? Hôm nay là ngày em gái Tề Dương lại được đứng lên, cháu không muốn tận mắt chứng kiến khoảnh khắc thần kỳ này sao?" người đàn ông trung niên cười lớn.
"Sau này Thủy Tâm hồi phục, cháu sẽ đích thân đến thăm cô ấy".
Ái Nhiễm nói, nhất quyết muốn rời đi.
Người đàn ông trung niên khẽ nhíu mày.
Thực chất, ông ta nhất quyết giữ Ái Nhiễm ở lại vì muốn tạo cơ hội cho Tề Dương.
Ông ta có thể nhận ra Tề Dương thích Ái Nhiễm, có điều hoa rơi hữu ý nhưng nước chảy vô tình.
Nếu không giữ được Ái Nhiễm ở lại thì Tề Dương quả thực là hết cơ hội.
Tề Dương có chút lo lắng, vội vã nháy mắt với Tề Thuỷ Tâm, muốn Tề Thuỷ Tâm giữ Ái Nhiễm lại, nhưng Tề Thuỷ Tâm cứ nhìn chằm chằm vào bông hoa, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Tề Dương bất lực.
"Tạm biệt!"
Ái Nhiễm nói, định đưa Lâm Chính rời đi.
Nhưng khi cô ấy định kéo Lâm Chính đi, cô ấy thấy Lâm Chính đang nhìn chằm chằm vào thần hoa Côn Bằng như thể bị nó hút hồn.
"Lâm thần y, thứ này mặc dù tốt, nhưng anh chắc chắn sẽ không lấy được, trừ phi anh muốn đối phó với toàn bộ cao thủ núi Tề Phượng!" Ái Nhiễm đi tới nói.
"Tôi biết đây là thứ kỳ hoa dị thảo, nhưng không thể không nói, hoa thần Côn Bằng chưa chắc có thể chữa khỏi cho Tề Thủy Tâm", Lâm Chính lấy lại tinh thần, cười nói.
Âm thanh không quá lớn cũng không quá nhỏ, mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.
Mọi người sững sờ, đồng loạt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Đôi mắt họ như sắp bốc hoả.
Ái Nhiễm nhìn ra được Lâm Chính là một người rất say mê y thuật, hơn nữa si mê một cách điên cuồng.
Nếu không đưa cho anh, chỉ sợ anh sẽ nếm thử tất cả kì hoa dị thảo chưa thấy bao giờ dọc đường đi.
"Cảm ơn, cảm ơn".
Lâm Chính vội nhận lấy quyển sách kia, nóng lòng mở ra đọc luôn.
"Thần y Lâm, chẳng phải anh muốn giải quyết thiên kiêu hạng nhất sao? Nếu chúng ta còn chậm trễ thì sẽ bỏ lỡ thời gian tốt nhất đấy, mau lên đường thôi", Ái Nhiễm nói.
"Được, được! Chúng ta đi luôn nào!".
Lâm Chính gật đầu lia lịa, bước chân nhanh hơn, nhưng mắt vẫn không dứt ra khỏi quyển bách khoa toàn thư y dược kia.
Ái Nhiễm lắc đầu, cũng chẳng buồn khuyên nữa.
Cứ như thế, Lâm Chính vừa đi vừa đọc, nhìn chẳng giống một người sắp đi giết người chút nào, mà giống như học giả cần cù hơn.
Tuy bách khoa toàn thư kia dày cộp, nhưng chỉ không đến nửa ngày, Lâm Chính đã hài lòng gấp sách lại.
"Ủa, không đọc nữa à?", Ái Nhiễm khó hiểu hỏi.
"Không đọc nữa".
Lâm Chính mỉm cười, ánh mắt không khỏi liếc về phía cây cối ở hai bên đường. Khi nhìn thấy thảo dược nào đó, anh sẽ chạy ngay tới hái, thủ pháp không thành thạo lắm, hình như làm theo phương thức trong bách khoa toàn thư, nhưng cũng không có sai sót gì.
"Anh đúng là biết học đi đôi với hành".
Ái Nhiễm nhìn cách hái của Lâm Chính liền gật đầu, vô cùng tán thưởng.
"Ở ngoài không có những loại thảo dược này, hôm nay đã đến đây thì phải hái một ít chứ", Lâm Chính vừa hái vừa cười đáp.
"Những loại thảo dược ven đường chẳng có chút giá trị gì ở vực Diệt Vong cả, anh muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu", Ái Nhiễm nói.
Lâm Chính mỉm cười, không nói gì.
Ái Nhiễm cũng chẳng buồn khuyên nữa.
Nhưng không biết tại sao, cô ta lại cảm thấy kỳ lạ.
Cô ta lặng lẽ nhìn Lâm Chính chằm chằm một lát, bỗng bừng hiểu ra.
Là thủ pháp!
Đúng, thủ pháp của Lâm Chính trở nên kỳ lạ hơn.
Nếu trước đó hái hai ba cây, thủ pháp của anh vẫn cứng nhắc, tuy không sai nhưng nhìn rất vụng về.
Nhưng sau khi hái được hơn mười cây, thủ pháp của anh liền trở nên thành thạo tự nhiên, lúc nắm lúc ngắt lúc túm lúc vặt, không có một động tác dư thừa nào.
Ái Nhiễm hơi há miệng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chuyện này là sao đây?
Là kết quả của sự tiến bộ thần tốc sao?
"Được rồi!".
Lâm Chính cởi áo ngoài ra, bọc một đống dược liệu, hài lòng nói.
"Chúng ta đi tiếp thôi".
"Ừ, được..."
Ái Nhiễm dường như có chút suy nghĩ, khẽ gật đầu.
Trên đường đi Lâm Chính cũng không rảnh rỗi, vừa đi vừa hái dược liệu, thử tổng hợp chúng với nhau.
Ái Nhiễm không khỏi liếc nhìn anh, thấy Lâm Chính đang trộn hai loại dược liệu hoàn toàn không dung hòa được với nhau, liền bình thản nói: "Đây đều là những dược liệu bình thường nhất ở vực Diệt Vong, dược liệu của chúng đã được công bố từ lâu, ai nấy đều biết. Những loại dược liệu nào có thể kết hợp, sinh ra dược tính mới, những loại nào không thể kết hợp, trong bách khoa toàn thư y dược đều có ghi chép, sao anh còn làm mấy việc vô ích này làm gì?".
"Nghịch chơi thôi".
Lâm Chính mỉm cười, tiếp tục trộn lẫn.
Ái Nhiễm không nói gì nữa.
Nhưng đúng lúc hai người đang đi dọc theo con đường nhỏ.
Xoẹt!
Phía xa bỗng vang lên một âm thanh quỷ dị, sau đó một luồng sáng xanh ở trong khe núi phía xa lao vút lên trời, thẳng vào mây xanh.
Ái Nhiễm dừng bước, ngước mắt lên nhìn, đồng tử hơi mở to.
"Đây là... dị hoa thành hình! Hỏng rồi, chúng ta mau đi đường khác thôi!".
"Đi đường khác?".
Lâm Chính sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy mấy bóng dáng xẹt qua đỉnh đầu hai người, lao thẳng về nơi luồng sáng xanh xung thiên kia.
Ánh mắt Lâm Chính bỗng đanh lại.
Những bóng dáng này đều là y võ bất phàm có thực lực đáng sợ.
Chương 3322: Lẽ nào hắn là một cây si?
"Dị hoa thành hình, tên sao nghĩa vậy, tức là một bông kì hoa vô cùng hiếm có đã thành công đơm hoa kết trái! Có thể hái được! Thực ra loại kì hoa này từ lúc nảy mầm đã có người để mắt đến. Các đại năng của vực Diệt Vong sẽ tính toán thời gian chúng đơm hoa kết trái, và ngày đó sẽ thu hút vô số cường giả đến tranh cướp, chắc chắn đại chiến sẽ nổ ra. Thế nên chúng ta phải tránh lại gần luồng sáng xanh kia, nếu bị cuốn vào trận chiến, thì sợ là không dễ thoát thân", sắc mặt Ái Nhiễm trầm xuống, nhỏ giọng giải thích.
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính hiểu ra.
"Nơi này không tiện ở lại lâu, đi thôi".
Ái Nhiễm đi nhanh chân hơn.
Lâm Chính vội bám sát theo sau.
Nhưng dù Ái Nhiễm đã chọn đường vòng, thì vẫn bị chặn đường.
"Đứng lại!".
Hai bóng người bỗng xuất hiện trước mặt, chặn đường đi của bọn họ.
"To gan! Dám cướp dị hoa với núi Tề Phượng tao! Chán sống à? Bắt lấy! Nếu dám phản kháng, giết luôn không cần luận tội!".
Hai người quát, xung quanh lại có thêm bốn bóng dáng nữa. Sáu người lập tức bao vây Lâm Chính và Ái Nhiễm, đang định rút kiếm ra tay.
"Khoan đã! Tôi là người của nhà họ Dục! Chúng tôi chỉ đi qua đây chứ không có ý định cướp dị hoa, xin hãy cho tôi qua!", Ái Nhiễm vội sẵng giọng nói.
Nhưng dường như đối phương không định nhiều lời với cô ta, lập tức giơ tay đánh tới.
Lòng bàn tay bọn họ đều bôi một loại phấn quỷ dị, đây chắc chắn là phấn độc, chỉ sợ chạm vào không chết thì cũng bị liệt.
Ái Nhiễm cũng nổi giận, thấy mình nói rõ thân phận và ý đồ rồi mà đối phương vẫn không chịu bỏ qua, cô ta khẽ hừ một tiếng, giơ bàn tay thon nhỏ lên.
Vèo vèo vèo...
Châm bạc như hoa lê dầm mưa từ đầu ngón tay cô ta bắn ra xung quanh.
Những người xung quanh lập tức giơ kiếm lên đỡ.
Nhưng số châm bạc này lại dễ dàng xuyên qua thân kiếm rồi đâm vào người bọn họ.
Tất cả bọn họ lập tức run bắn lên, sau đó cơ thể thẳng tắp ngã xuống.
Lâm Chính thấy thế thì há hốc miệng.
Tất cả những người này đã tắt thở...
"Cái tôi học là y thuật giết người, một khi ra tay thì chắc chắn sẽ lấy mạng, thần y Lâm đừng sợ", Ái Nhiễm trầm giọng nói.
"Y thuật giết người? Cô chưa bao giờ dùng y thuật cứu người sao?", Lâm Chính sửng sốt hỏi.
"Người nhà họ Dục chúng tôi từ khi học y đến nay chưa từng cứu một người nào!", Ái Nhiễm lạnh lùng đáp.
"Ơ..."
Lâm Chính có chút không biết nên tiếp lời thế nào, một lúc lâu sau mới nói: "Nếu đã vậy thì tại sao cô không tu tập võ đạo luôn?".
"Võ đạo?", Ái Nhiễm lắc đầu: "Có những lúc giết người bằng võ đạo không tiện bằng y đạo".
Lâm Chính câm nín luôn.
"Đi thôi!".
Ái Nhiễm trầm giọng quát, nhanh chân tiến về phía trước.
Lâm Chính cũng biết tiếp tục ở lại đây sẽ chỉ gặp rắc rối, nên không nhiều lời nữa, mà đi nhanh chân hơn.
Nhưng rắc rối vẫn chưa kết thúc.
"Giết người của tao mà còn muốn đi sao? Đứng lại!".
Một tiếng quát vang lên, sau đó mấy bóng người đáng sợ lao tới, đuổi theo hai người.
Vù!
Một luồng sương độc đáng sợ như vật sống phóng ra từ một cái bóng, ập về phía bọn họ.
Ánh mắt Ái Nhiễm lạnh lẽo, xoay người lại vỗ một chưởng, lòng bàn tay phóng ra khí ý huyền diệu, xuyên qua màn sương độc này.
"Phá Độc Chưởng? Là người nhà họ Dục?".
Có người nhận ra thủ đoạn của Ái Nhiễm, lập tức kêu lên thất thanh.
Mấy bóng người hạ xuống đất, vội nhìn về phía Ái Nhiễm.
"Là cô Ái Nhiễm?".
"Dục Ái Nhiễm của nhà họ Dục?".
Những tiếng nói kinh ngạc vang lên.
Một người đàn ông ăn mặc xa hoa, khuôn mặt đẹp trai, vội bước ra khỏi đám người, khuôn mặt tỏ vẻ mừng rỡ: "Cô Ái Nhiễm, không ngờ lại gặp được cô ở đây! Trùng hợp quá!".
"Tề Dương?".
Ái Nhiễm nhíu mày, hình như không muốn nhìn thấy người này lắm.
"Cô Ái Nhiễm, chuyện này là sao? Sao cô lại xuất hiện ở đây? Mấy người vừa rồi của núi Tề Phượng chúng tôi... là do cô giết sao?", Tề Dương hỏi.
"Là do tôi giết! Bọn họ chặn đường tôi, còn muốn giết tôi, tôi nói rõ thân phận rồi mà không được, trong lúc cấp bách tôi chỉ đành ra tay", Ái Nhiễm bình thản nói.
"Nếu vậy thì bọn họ chết cũng không oan, ở vực Diệt Vong ai mà chẳng biết người nhà họ Dục không dễ chọc vào, chọc vào là chết, là người của tôi có mắt như mù thôi", Tề Dương không hề nổi giận, mà còn ôm quyền nói đầy tự trách: "Khiến cô Ái Nhiễm bị sợ rồi, mong cô bỏ qua cho".
Lâm Chính ở bên cạnh tỏ vẻ kinh ngạc.
Sao tên Tề Dương này lại có thái độ như vậy?
Lẽ nào... hắn là một cây si?
Chương 3323: Thần hoa Côn Bằng
Lâm Chính tự nhận mình vẫn có chút mắt nhìn.
Ánh sáng không thể che giấu tỏa ta từ mắt Tề Dương khi nhìn Ái Nhiễm chính là tình yêu.
Nhưng mà cũng phải, Ái Nhiễm này quả thực là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mĩ mạo như tiên. Dung mạo của cô ta không phải dựa vào khoa học kĩ thuật hiện đại hay dược vật để tạo ra, mà là vẻ đẹp trời sinh. Hơn nữa cô gái này có thể chất đặc biệt, toàn thân tràn ngập khí tức lạnh lùng.
Nếu chinh phục được người đẹp như vậy, thì bất cứ người đàn ông nào cũng có cảm giác thành tựu.
Nhưng nhìn dáng vẻ Ái Nhiễm thì hình như cô ta không thích Tề Dương.
Nên nói là kiểu phụ nữ như cô ta sẽ không có hứng thú với bất cứ người đàn ông nào.
Bởi vì Lâm Chính không nhìn thấy trong mắt Ái Nhiễm bất cứ điều gì liên quan đến tình dục. Tuy cô ta có tên là Ái Nhiễm, nhưng lại chẳng liên quan gì đến cái tên.
"Tề Dương, tôi không có ý định giết bọn họ, cũng không có lòng tranh cướp dị hoa kia. Lần này tôi chỉ đơn thuần là đi ngang qua thôi. Tôi còn có việc, để hôm khác nhà họ Dục chúng tôi sẽ phái người đến xin lỗi, chào anh".
Ái Nhiễm bình thản nói, định xoay người rời đi.
"Cô Ái Nhiễm, khoan đã!".
Tề Dương vội kêu lên.
"Còn chuyện gì sao?", Ái Nhiễm ngoảnh lại.
"Cô Ái Nhiễm, không biết người này là..."
Tề Dương liếc mắt nhìn Lâm Chính.
Hắn đã chú ý tới Lâm Chính từ lâu, chỉ là không biết nên hỏi thế nào, thấy Ái Nhiễm có vẻ vội vàng, hắn không kiềm chế được nữa liền buột miệng hỏi.
"Đây là bạn tôi, sao vậy?", Ái Nhiễm bình thản hỏi.
"Bạn của cô? Sao tôi chưa bao giờ thấy..."
"Tôi kết bạn với ai cũng phải đưa đến gặp anh sao? Tề Dương, nếu có chuyện gì thì anh nói thẳng đi, còn không thì tạm biệt", Ái Nhiễm bình thản nói.
Giọng nói vẫn lạnh tanh.
Tề Dương sửng sốt, vội cười đáp: "Cô Ái Nhiễm, cô đừng đi vội như vậy, mấy người vừa rồi đều là thân tín của chú tôi. Tôi nghĩ cô vẫn nên theo tôi lên núi, giải thích rõ ràng với chú tôi đi, nếu không một mình tôi cũng khó ăn nói..."
"Thân tín của chú anh?", Ái Nhiễm nhíu mày.
"Đúng vậy, cô cứ yên tâm, chỉ cần cô nói rõ ràng, thì chắc chắn chú tôi sẽ không trách cô, dù sao chú ấy cũng biết rõ quy tắc của nhà họ Dục. Lần này là chúng tôi mạo phạm tới cô trước", Tề Dương vội giải thích.
Ái Nhiễm sa sầm mặt, không nói gì.
"Hay là cứ đi đi, nơi này cách chỗ dị hoa thành hình không xa, đi một chuyến cũng không mất nhiều thời gian", Lâm Chính liếc nhìn luồng sáng xanh ở phía xa, lên tiếng.
"Nếu chỉ là giải thích đơn thuần thì không vấn đề gì, nhưng tên Tề Dương này từ trước đến giờ vẫn có ý với tôi. Anh ta bảo tôi đi giải thích với ông chú chỉ là cái cớ, mục đích là muốn tiếp cận tôi. Tôi sợ đến đó anh ta sẽ quấn lấy tôi không buông, làm lỡ chuyện của chúng ta", Ái Nhiễm nhỏ giọng nói.
"Thế à...", Lâm Chính hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Nhưng một mực rời đi thì chắc chắn đối phương sẽ dùng biện pháp mạnh, như vậy sẽ càng rắc rối hơn".
"Tôi cũng đau đầu vì chuyện đó đây".
Ái Nhiễm lắc đầu, bình thản nói: "Thôi được rồi, cứ đi xem sao".
Dứt lời, cô ta nói với Tề Dương: "Tôi nói với chú anh một tiếng rồi sẽ đi ngay, Tề Dương, anh có đồng ý không?".
"Đương nhiên, đương nhiên là đồng ý rồi, cô Ái Nhiễm, mời đi bên này. Hôm nay cũng vừa khéo được chứng kiến sự ra đời của "thần hoa Côn Bằng", ha ha...", Tề Dương mừng rỡ, vội vàng nói.
"Thần hoa Côn Bằng?".
Ái Nhiễm sửng sốt.
Hơi thở của Lâm Chính cũng không khỏi ngừng lại.
Đây chính là loài cây trong truyền thuyết.
Trong bách khoa toàn thư y dược mà Ái Nhiễm đưa cho anh có ghi chép về thần hoa Côn Bằng, nhưng cực kì ít thông tin, chỉ biết loại thảo dược này 500 năm mới thành hình một lần, hơn nữa cực kì hiếm gặp, gần như chưa ai từng thấy. Không ngờ dị hoa thành hình ở đây lại là thần hoa Côn Bằng trong truyền thuyết...
Nhất thời Ái Nhiễm và Lâm Chính đều sáng mắt lên, vô cùng có hứng thú với dị hoa này.
"Nếu thế thì ở thêm một lát cũng được, đi thôi".
"Được được, cô Ái Nhiễm, mời bên này".
Tề Dương cười nói, lập tức đi trước dẫn đường.
Hai người đi theo Tề Dương lên núi.
Lúc này, trên dưới núi xuất hiện không ít bóng dáng có khí tức đáng sợ, những người này mặc quần áo giống nhau, có thể nhìn ra được họ đều là người của núi Tề Phượng.
"Lần này núi Tề Phượng các anh huy động tất cả lực lượng sao?".
Ái Nhiễm liếc mắt nhìn trên dưới núi, bình thản hỏi.
"Đương nhiên rồi! Dù sao thần hoa Côn Bằng này cũng có quá nhiều người nhòm ngó, để có thể thuận lợi lấy được thảo dược này, núi Tề Phượng chúng tôi đã huy động tất cả lực lượng để đảm bảo thần hoa Côn Bằng được an toàn", Tề Dương đáp.
"Hừ, cho dù các anh hái được thần hoa Côn Bằng thì sao chứ? Các đại năng muốn có nó vẫn có thể đến thẳng núi Tề Phượng các anh để lấy. Lấy được mà không giữ được thì bông hoa này vẫn trở lại tay của các cường giả, thậm chí còn mang lại tai họa cho núi Tề Phượng, lẽ nào các anh không biết sao?", Ái Nhiễm lạnh lùng hừ một tiếng.
"Tôi biết chứ, nhưng chúng tôi không định mang thứ này về", Tề Dương mỉm cười đáp.
"Là sao?", Ái Nhiễm sửng sốt, lập tức hỏi.
"Em gái tôi cũng đến rồi, thần hoa Côn Bằng này... là để chuẩn bị cho nó", Tề Dương cười nói, đôi mắt ánh lên một tia phức tạp.
Chương 3324: Bảy thiên tài của vực Diệt Vong
"Em gái anh?”
Ái Nhiễm hơi sững lại, thấp giọng hỏi: “Cô Thuỷ Tâm cũng tới sao? Lẽ nào nói… mọi người đang định dùng thần hoa Côn Bằng này để chữa trị vết thương trên người cô ấy?”
“Không sai”, Tề Dương trong mắt loé lên một tia hy vọng: “Tôi tin … thần hoa nhất định có thể khiến tình hình của em gái chuyển biến tốt. Chỉ cần em gái tôi được chữa khỏi, núi Tề Phượng này cũng có thể một bước lên tiên”.
“Vậy thì phải chúc mừng mọi người rồi!”, Ái Nhiễm bình tĩnh đáp
“Ha ha, cô Ái Nhiễm yên tâm, núi Từ Phượng và nhà họ Dục trước nay đều có quan hệ tốt. Núi Từ Phượng ổn rồi thì nhà họ Dục cũng sẽ như cá gặp nước, ngày một phát triển!”, Tề Dương cười lớn đáp.
Ái Nhiễm không nói lời nào.
"Nào, cô Ái Nhiễm, mời đi lối này”.
Tề Dương liếc nhìn Lâm Chính, khẽ mỉm cười, dẫn đầu đi thẳng về phía trước.
Hai người không còn cách nào khác đành phải đi theo Tề Dương lên núi.
Lâm Chính nhìn Tề Dương trước mặt, thấp giọng hỏi: "Hoa thần Côn Bằng, tại sao lại dùng để chữa bệnh cho người? Dùng để luyện đan không phải càng tốt sao? Mà anh nói có rất nhiều thầy thuốc ở vực Diệt Vong, chẳng lẽ vẫn có bệnh họ không chữa được sao?"
"Sao lại không có kia chứ? Trên đời có quá nhiều chuyện kỳ quái, bệnh khó chữa cũng vô số kể, người ở vực Diệt Vong cũng không thể chữa hết bệnh. Hơn nữa, người ở vực Diệt Vong rất thích mày mò chế thuốc. Việc dung hợp các độc tố trong cơ thể sinh ra độc tố mới cũng không phải là hiếm, hơn nữa những độc tố mới này có thể là độc nhất vô nhị trên thế giới. Đối với những bệnh này, làm sao có thể nói chữa khỏi là có thể chữa khỏi?" Ái Nhiễm bình tĩnh nói.
“Cho nên, bệnh của em gái Tề Dương là một trong những chứng bệnh kỳ lạ này?” Lâm Chính hỏi.
“Đúng vậy!” Ái Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu: “Lúc cô ấy bào chế độc dược đã thử trên người mình, khiến cho kinh mạch toàn thân bị hao tổn, gân cốt dập nát, khiến cả người như nhũn ra, bị liệt từ đầu trở xuống, không cử động được, chỉ có thể dựa vào xe lăn, ăn uống sinh hoạt đều phải nhờ người khác. Độc tố trong người không đào thải thì cơ thể không thể phục hồi được”.
"Thì ra là như vậy. . . Xem ra thần hoa Côn Bằng có thể cứu cô ấy?"
“Thần hoa Côn Bằng là một loại thuốc giải độc cực mạnh, nó có tác dụng kỳ diệu đối với căn bệnh này”.
"Thật sao?" Lâm Chính gật đầu, nhưng anh như thể lại nghĩ tới cái gì, vội vàng hỏi: "Đúng rồi, tôi vừa mới nghe Tề Dương nói nếu em gái anh ấy có thể khôi phục, núi Tề Phượng có thể một bước lên tiên? Việc này là sao? "
Ái Nhiễm liếc nhìn Lâm Chính, thấp giọng nói: "Rất đơn giản! Em gái của Tề Dương là Tề Thủy Tâm! Cô ấy là một trong bảy thiên tài kiệt xuất của vực Diệt Vong!"
"Bảy thiên tài của vực Diệt Vong?"
Lâm Chính ngạc nhiên.
"Đúng vậy, họ là bảy người tài giỏi nhất ở vực Diệt Vong, đáng tiếc Tề Thuỷ Tâm trúng độc, kinh mạch và gân cốt đều đứt đoạn, mất đi khả năng của mình. Vì vậy, cô ấy đã bị loại khỏi danh sách bảy thiên tài. Mọi người đều muốn chữa lành vết thương cho cô ấy và giúp cô ấy giành lại vị trí của mình. Đó là lý do tại sao Tề Dương lại nói như vậy”.
“Ra là vậy..."
Lâm Chính lúc này mới vỡ lẽ.
Chẳng mấy chốc, mấy người họ đã đến ngọn núi và đứng trước hoa thần Côn Bằng.
Lúc này, hoa thần Côn Bằng đã bị mọi người vây quanh.
Họ đều là người của núi Tề Phượng.
Nhưng hoa thần Côn Bằng vẫn chưa nở hết, vì vậy các cao thủ núi Tề Phượng chỉ vây quanh nó, đợi cho hoa nở xong mới bắt đầu hái.
Lâm Chính liếc nhìn cảnh tượng đó, sau đó ánh mắt anh ngay lập tức dừng lại ở một cô gái ngồi trên xe lăn trước bông hoa thần.
Cô gái trông mới chừng mười tám đôi mươi, mặc một bộ váy màu lam đang ngồi trên chiếc xe lăn làm bằng gỗ, mái tóc dài xõa xuống vai như thác nước, nhìn cô xinh đẹp ngọt ngào, gương mặt ôn hòa.
Đây là Tề Thuỷ Tâm, một trong bảy thiên tài của vực Diệt Vong sao?
Chương 3325: Chưa chắc đã chữa được
Tề Thuỷ Tâm chăm chú nhìn thần hoa Côn Bằng, đôi mắt không hề rời khỏi bông hoa như thể đang quan sát gì đó.
"Nếu so với cô ấy thì y thuật của cô ở mức nào?", Lâm Chính nhìn Tề Thuỷ Tâm rồi hỏi Ái Nhiễm.
"Thứ tôi tu luyện là y thuật để giết người, chưa từng tự đem mình so với cô ấy. Nhưng nếu có thể được phong là một trong bảy thiên tài thì chắc chắn cả thiên phú và tài năng của cô ấy đều là tuyệt thế! Tôi không dám so sánh như vậy", Ái Nhiễm lắc đầu.
"Cô thật khiêm tốn, Ái Nhiễm. Mặc dù cô lớn hơn cô ấy, nhưng cô chỉ mới ngoài hai mươi. Cô còn rất trẻ, nhưng y thuật của cô đã rất thành thạo. Tu luyện đến trình độ đó không dễ dàng. Ngay cả khi cô không nằm trong top bảy thiên tài của vực Diệt Vong, tôi vẫn cảm thấy cô rất giỏi" Lâm Chính cười nói.
Ái Nhiễm nghe vậy thì tò mò nhìn Lâm Chính: "Anh chưa từng chứng kiến y thuật của tôi, làm sao anh biết y thuật của tôi không tệ?"
"Tôi muốn nhìn rõ một người y thuật có tốt hay không, không cần đối phương trực tiếp ra tay. Chỉ cần quan sát đặc điểm của đối phương là tôi có thể biết được" Lâm Chính cười nói.
"Thật sao? Xem ra tôi đánh giá thấp anh rồi" Ái Nhiễm khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời nữa.
Lúc này, Tề Dương đi tới bên cạnh một người đàn ông trung niên, nhỏ giọng nói vài câu.
Người đàn ông trung niên lập tức liếc nhìn Lâm Chính và Ái Nhiễm rồi đi về phía họ.
“Hân hạnh được gặp chú Tề!” Ái Nhiễm hơi cúi đầu, vẻ mặt lãnh đạm.
"Ái Nhiễm, chú đã nghe Tề Dương kể lại cả rồi. Đó không phải là lỗi của cháu. Đó là do chú không dạy dỗ tốt thuộc hạ của mình. Chú mong cháu sẽ không vì chuyện này mà giận chú", người đàn ông cười nói, trên mặt không lộ ra một tia tức giận.
“Chú Tề khách sáo rồi, là Ái Nhiễm không biết tiết chế", Ái Nhiễm đáp.
"Ha ha ha, nhà họ Dục một khi đã ra tay thì đâu có chuyện nương tay? Lần đầu tiên chú nghe nói chuyện này đó! Chuyện cũng đã xảy ra, việc chúng ta nên làm chính là giải quyết hậu quả. Chú sẽ giải quyết, việc này đến đây là kết thúc đi".
“Cám ơn chú Tề!” Ái Nhiễm lại cúi đầu nói: “Chú Tề, Ái Nhiễm còn có việc quan trọng phải xử lý, không tiện ở lâu, cháu xin phép đi trước".
"Này! Cháu đã tới đây rồi, vội vàng làm gì? Hôm nay là ngày em gái Tề Dương lại được đứng lên, cháu không muốn tận mắt chứng kiến khoảnh khắc thần kỳ này sao?" người đàn ông trung niên cười lớn.
"Sau này Thủy Tâm hồi phục, cháu sẽ đích thân đến thăm cô ấy".
Ái Nhiễm nói, nhất quyết muốn rời đi.
Người đàn ông trung niên khẽ nhíu mày.
Thực chất, ông ta nhất quyết giữ Ái Nhiễm ở lại vì muốn tạo cơ hội cho Tề Dương.
Ông ta có thể nhận ra Tề Dương thích Ái Nhiễm, có điều hoa rơi hữu ý nhưng nước chảy vô tình.
Nếu không giữ được Ái Nhiễm ở lại thì Tề Dương quả thực là hết cơ hội.
Tề Dương có chút lo lắng, vội vã nháy mắt với Tề Thuỷ Tâm, muốn Tề Thuỷ Tâm giữ Ái Nhiễm lại, nhưng Tề Thuỷ Tâm cứ nhìn chằm chằm vào bông hoa, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Tề Dương bất lực.
"Tạm biệt!"
Ái Nhiễm nói, định đưa Lâm Chính rời đi.
Nhưng khi cô ấy định kéo Lâm Chính đi, cô ấy thấy Lâm Chính đang nhìn chằm chằm vào thần hoa Côn Bằng như thể bị nó hút hồn.
"Lâm thần y, thứ này mặc dù tốt, nhưng anh chắc chắn sẽ không lấy được, trừ phi anh muốn đối phó với toàn bộ cao thủ núi Tề Phượng!" Ái Nhiễm đi tới nói.
"Tôi biết đây là thứ kỳ hoa dị thảo, nhưng không thể không nói, hoa thần Côn Bằng chưa chắc có thể chữa khỏi cho Tề Thủy Tâm", Lâm Chính lấy lại tinh thần, cười nói.
Âm thanh không quá lớn cũng không quá nhỏ, mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.
Mọi người sững sờ, đồng loạt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Đôi mắt họ như sắp bốc hoả.