Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 326-330
Chương 327: Đại hội Y vương (2)
“Thành phố Trường Linh à?”, Lâm Chính chau mày, mở điện thoại ra và nói: “Tôi nhớ thành phố này cứ ba năm tổ chức đại hội Y vương gì đó một lần, lẽ nào là do Nam Phái tổ chức à?”
“Đúng vậy”.
Mã Hải gật đầu: “Đại hội Y vương của Nam Phái là cách để thu nạp thành viên mới. Chỉ cần hoàn thành bài kiểm tra của đội ngũ cán cốt trong đại hội thì có thể gia nhập Nam Phái rồi. Đại hội này còn nóng hơn cả thi tốt nghiệp nữa. Rất nhiều người sau khi tốt nghiệp Học viện y, có chút thành tựu thì đều tới đây thử vận may. Một khi gia nhập Nam Phái, không nhưng được phân công công việc, phân công phúc lợi mà sau này nếu có gặp chuyện gì thì Nam Phái cũng sẽ đứng ra giải quyết giúp. Nói chung gia nhập được vào Nam Phái thì cả đời không phải lo về miếng cơm manh áo nữa”.
“Vậy à?”, Lâm Chính thấy ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Phải rồi chủ tịch Lâm, vị Diêm Vương sống – Tần Bách Tùng mà cậu quen ấy cũng là người của Nam Phái”, Mã Hải vỗ đầu.
“Cái gì?”, Lâm Chính há hốc miệng.
“Chỉ là không biết địa vị của ông ta ở Nam Phái thế nào, nếu không mời ông ta ra mặt, ít nhất cũng có thể xoa dịu được mối quan hệ giữa hai bên”, Mã Hải lắc đầu.
Lâm Chính vuốt cằm một lúc rồi lại ngẩng đầu: “Mã Hải, ông đi báo danh giúp tôi!”
“Báo….báo danh gì cơ?”, Mã Hải thảng thốt.
“Đại hội Y vương chứ còn gì nữa”, Lâm Chính nói.
Mã Hải nhìn Lâm Chính với vẻ không dám tin, sau đó ông ta vui mừng nói: “Chủ tịch Lâm…cậu định gia nhập Nam Phái à? Nếu như vậy thì tốt rồi. Với y thuật của cậu, gia nhập vào đó ít nhất cũng phải là nhân vật cốt cán trở lên. Như vậy thì nguy cơ của Dương Hoa sẽ giảm đi rất nhiều. Tốt quá”, Mã Hải cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Tôi không dự định gia nhập Nam Phái”.
“Tại sao?”, nụ cười trên mặt Mã Hải tắt ngấm.
“Cốt cán sao? Đám đó chẳng qua là công cụ trong tay Nam Phái mà thôi. Nếu tôi gia nhập thì Dương Hoa cũng không còn của tôi nữa mà thuộc về Nam Phái mất rồi. Ông hiểu chứ?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Mã Hải há hốc miệng, không nói gì.
“Đương nhiên cũng không chỉ có một nguyên nhân đó mà còn có rất nhiều. Tôi không nói hết được, tóm lại là mau sắp xếp cho tôi”, Lâm Chính nói.
“Dạ”, Mã Hải cũng không khuyên nữa. Ông ta cảm thấy hoang mang, không biết Lâm Chính tham gia đại hội Y vương để làm gì.
“Đại hội Y vương tuyển người trong năm ngày. Chủ tịch Lâm, nếu như đi thì ngày mai phải đi luôn. Nếu như Tần Bách Tùng mà tiện thì có thể nhờ ông ta dẫn cậu đi. Ông ta biết nhiều, sẽ giải thích những quy tắc của Nam Phái cho cậu, như vậy sẽ không bị phạm sai lầm. Nơi đó nhiều quy định quá, một khi mắc phải sẽ không thể tham gia đại hội Y vương. Mỗi năm đều có không ít người chết vì những quy định đó…”
“Tôi sẽ gọi điện cho Tần Bách Tùng. Ông đi xử lý việc của Từ Thiên đi. Sắp xếp cho người nhà của ông ấy và bảo vệ họ an toàn”, Lâm Chính đáp lại.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi biết phải làm thế nào”, Mã Hải nói xong bèn rời khỏi phòng làm việc.
Lâm Chính lấy điện thoại gọi cho Tần Bách Tùng.
Buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Chính ngồi máy bay đi tới thành phố Trường Linh. Anh gặp Tần Bách Tùng ở sân bay.
“Sao thầy đột nhiên lại nghĩ tới Nam Phái vậy?”, Tần Bách Tùng vui mừng tiếp đón anh. Ông ta luôn khó đăm đăm, chỉ cười mỗi khi gặp Lâm Chính mà thôi.
“Nghe nói Nam Phái có đại hội Y vương nên muốn tới xem”, Lâm Chính đáp.
“Ha ha, tốt lắm! Thầy ra tay thì sẽ khiến đám cứng đầu cố chấp của Nam Phái biết thế nào là người giỏi còn có người giỏi hơn! Ha ha…”, Tần Bách Tùng trông vô cùng kỳ vọng khi nghĩ tới biểu cảm của đám người kia.
“Đừng nói nhiều nữa, đi thôi!”, Lâm Chính đi tới chiếc xe đỗ bên đường. Tần Bách Tùng cũng vội vàng lên xe.
Chiếc xe khởi động, đi thẳng tới Viện học thuật Nam Phái.
Chương 328: Tần Ngưng (1)
Viện học thuật Nam Phái nằm ở núi Trường Linh thuộc thành phố Trường Linh.
Đó là một ngọn núi cổ, diện tích rất lớn, rừng cây rậm rạp, xanh rì, là một khu vực được bảo tồn tự nhiên. Bên trong khu vực rừng có không ít động vật được bảo vệ, cũng có cả những loại linh chi, nhân sâm quý hiếm. Mỗi năm có không ít người tới đây lấy thuốc, cũng có không ít người tới thám hiểm. Thế nhưng phần lớn đều xảy ra chuyện, thậm chí có người còn bị mất tích.
Đối với Nam Phái thì núi Trường Linh chính nói một kho báu.
“Nam Phái mỗi năm đều tổ chức một tập trung một lần tại núi Trường Linh. Mỗi lần đều thu thập không ít dược liệu quý hiếm. Nghe nói lần trước còn lấy được cả nhân sâm tự nhiên bảy trăm năm, có thể nói là của trời cho đây”, Tần Bách Tùng ngồi ở tay lái phụ mỉm cười.
Nhân sâm trên thị trường lúc này cứ nói là có tuổi đời cả trăm, ngàn năm nhưng thực tế làm gì có nhiều như thế. Phần lớn đều là hàng giả. Cây nhân sâm mà Nam Phái có được mới là hàng thật.
“Núi Trường Linh đúng là một nơi tốt”, Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ gật đầu.
“Đúng vậy thầy. Mà đang yên đang lành thầy muốn gia nhập đại hội Y vương làm gì thế? Tôi nhớ thấy không thích những nơi nào nhiệt cơ mà”, Tần Bách Tùng chần chừ nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
Lâm Chính im lặng, đột nhiên hỏi lại: “Tần Bách Tùng, ông nói xem nếu tôi đối đầu với Nam Phái thì sẽ có kết quả như thế nào?”
Tần Bách Tùng nín thở. Một lúc sau ông ta lắc đầu: “Rất thảm”.
“Nam Phái thảm à?”
“Tôi nói thầy này”, Tần Bách Tùng hạ giọng: “Mạng lưới các mối quan hệ của Nam Phái quá phức tạp. Nếu như thầy chỉ đối đầu với một phần nào đó của Nam Phái thì không thành vấn đề, còn nếu muốn đối đầu với toàn bộ Nam Phái thì rất phi thực tế…”
“Vậy à…”
“Rốt cuộc thầy tới Nam Phái làm gì thế?”, Tần Bách Tùng cảm giác có gì đó không ổn.
“Lật Nam Phái”, Lâm Chính điềm nhiên trả lời. Tần Bách Tùng run rẩy.
“Nam Phái…đắc tội với thầy sao?”, Tần Bách Tùng cười khổ.
“Nam Phái đã bắt đầu ra tay với tập đoàn Dương Hoa. Nếu như tôi còn không làm gì thì sẽ bị Nam Phái nuốt gọn”, Lâm Chính lên tiếng.
Tần Bách Tùng trầm mặt: “Quả nhiên…”
“Ông biết điều gì sao?”
“Tôi cũng nghe phong phanh. Thầy cũng biết đấy, tôi rất ít khi quan tâm tới chuyện bên ngoài. Mặc dù Nam Phái đã nói nhưng nếu không có chuyện gì quan trọng thì cũng không gọi tôi về. Mấy ngày trước, tôi nhận được một tin, đó là đội ngũ cốt cán của Nam Phái rất có hứng thú với hai loại thuốc mới của thầy, muốn mượn xem. Nhưng với thứ đó sao có thể cho người khác xem được. Thế nên Nam Phái mới bắt đầu ra tay với Dương Hoa…”
“Nếu bọn họ ăn nói đàng hoàng thì có khi tôi đã đồng ý rồi. Thế nhưng lại cứ thích làm thành ra thế này. Thôi thì cá chết lưới cũng rách vậy”, Lâm Chính lắc đầu.
Tần Bách Tùng nghe thấy vậy vội vàng nói: “Thưa thầy, nếu như thầy đồng ý giao hai phương thuốc đó cho Nam Phái thì tôi có thể liên hệ ngay với họ. Tôi nghĩ họ sẽ lập tức dừng việc ra tay với tập doàn Dương Hoa thôi. Dù sao thì mục đích của họ cũng chỉ là hai phương thuốc đó thôi, chẳng ai muốn phiền phức cả”.
“Không cần nữa, vô ích thôi”, Lâm Chính vô cảm nói: “Đối phương đã ra tay thì tôi cũng sẽ không thỏa hiệp nữa. Bởi vì có một lần thì sẽ có hai lần. Chỉ có phản công mới có thể đạt tới hiệu quả của việc cảnh cáo và giải quyết vấn đề, cầu xin để đổi lại hòa bình sẽ không thể nào duy trì lâu dài được”.
“Thế nhưng…”, Tần Bách Tùng vẫn muốn khuyên can.
Nhưng Lâm Chính đã nhắm mắt lại, không nói gì thêm nữa. Tần Bách Tùng thở dài. Thầy của ông ta kích động quá.
Dù sao thì thầy vẫn còn quá trẻ. Nếu như để gây ra xung đột với Nam Phái thì có khi ông ta cũng khó mà làm gì được…
Không được, phải ngăn thầy lại. Chuyện này nhất định phải giải quyết trong hòa bình. Phải tranh thủ thôi.
Tần Bách Tùng suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra, âm thầm nhắn tin…
Khoảng một tiếng sau, chiếc xe đã đỗ ngay trước Viện học thuật Nam Phái.
Viện học thuật nằm ở sườn núi Trường Linh, bên cạnh là một trấn nhỏ, bên trong có đầy đủ thiết bị, có cả khách sạn, KTV. Nghe nói là do Nam Phái đầu tư.
Chương 329: Tần Ngưng (2)
Lâm Chính được Tần Bách Tùng sắp xếp cho một căn phòng hoa lệ bên cạnh Viện học thuật để nghỉ ngơi.
Thế nhưng xe vừa đỗ lại thì Lâm Chính đã chau mày. Anh thấy cửa xe mở ra, một cô gái mặc váy dài màu đen mỉm cười nhìn Lâm Chính: “Chào anh Lâm”.
“Sao Tần Ngưng lại tới đây vậy?”, Lâm Chính liếc nhìn Tần Bách Tùng, thản nhiên nói.
“Em cũng muốn gia nhập Nam Phái”, Tần Ngưng mỉm cười.
Tần Bách Tùng xuống xe, vội vàng giải thích: “Tần Ngưng cũng học y. Con bé cũng có chút thiên phú, tôi bảo nó báo danh. Lần này nó cũng tham gia đại hội Y vương, hi vọng có thể thông qua thuận lợi”.
Ông nội đã gia nhập thì không có lý do gì cháu gái lại không tham gia cả. Lâm Chính gật đầu. Anh có thể hiểu được. Anh không có thành kiến với thân phận của họ, vì dù sao ân oán giữa anh và Nam Phái là chuyện riêng, anh không định lôi Tần Bách Tùng vào.
“Tần Ngưng, thầy tới đây có chút chuyện, cháu dẫn thầy đi làm quen Nam Phái đi. Ông có chút bận nên đi trước đây”, Tần Bách Tùng mỉm cười.
“Dạ”, Tần Ngưng mỉm cười dịu dàng.
“Thưa thầy, tôi xin thất lễ”.
“Đi đi”.
Tần Bách Tùng lập tức rời đi.
“Anh Lâm, chúng ta có đi dạo trong học viện không? Nghe nói trước đại hội ba ngày, các giảng sư của học viên sẽ sắp xếp vài buổi hội thảo, chúng ta đi nghe đi”, Tần Ngưng cười tươi như hoa.
“Được”, Lâm Chính không hề phản đối.
Tần Ngưng lập tức kéo tay Lâm Chính đi về phía trước. Lâm Chính nhướn mày, định buông ra, nhưng cô gái giữ chặt quá.
“Anh Lâm phải nắm chắc tay em đấy nhé, nếu không sẽ lạc đường. Ở đây rộng lắm”, Tần Ngưng dịu dàng nói.
Lâm Chính thở dài không nói gì. Thực ra Tần Ngưng có ý gì anh biết hết. Thế nhưng mối thù của mẹ vẫn phải báo, anh không có hứng thú với những chuyện này.
Hai người đi vào Viện học thuật. Lúc này bên trong người đông như kiến, vô cùng náo nhiệt.
Đây đều là những người tới tham dự đại hội Y Vương, phần lớn đều là sinh viên mới tốt nghiệp. Cũng có không ít người đã làm lâu năm trong ngành Y.
Đại hội Y vương thực ra giống như thi sát hạch. Mỗi lần tổ chức, nếu ai có thể được chọn thì không cần phải lo tới cơm ăn áo mặc nữa.
Tần Ngưng mặc váy đen dài, cộng thêm mái tóc và dáng người hoản hảo khiến cô nổi bật giữa đám đông. Thế nhưng khi nhìn thấy cô cầm tay Lâm Chính thì những người khác thấy hụt hẫng.
“Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu cả rồi”, vài người lầm bầm.
Lâm Chính chau mày, đang định lấy mũ lưới trai ra đội. Đúng lúc này bên ngoài cửa lớn có âm thanh.
Tất cả đều chạy về hướng đó. Phần lớn mọi người đều giơ điện thoại lên, điên cuồng chụp ảnh và hô hào.
“Trình Thường Sinh tới rồi”.
“Trời ơi, đó chính là bác sĩ thiên tài của chúng ta đó phải không?”
“Nghe nói cũng còn trẻ lắm mà đã có phòng khám riêng rồi, còn nhận được sự khẳng định từ rất nhiều bác sĩ khác nữa, y thuật cao cường lắm”.
“Woa, anh ấy đẹp trai quá, giống y như minh tinh màn bạc vậy”, đám người hai bên không ngừng kích động bàn tán, đặc biệt là các cô gái đều nhìn anh ta bằng vẻ say mê.
“Trình Thường Sinh là ai vậy?”, Lâm Chính trông khá ngây ngô.
“Ngôi sao của đại hội Y vương, về cơ bản là đã nắm chắc một suất gia nhập Nam Phái rồi. Một trong mười bác sĩ thiên tài trẻ tuổi trong nước”, Tần Ngưng mỉm cười giải thích.
“Bác sĩ thiên tài à?”, Lâm Chính hơi bất ngờ. Anh chưa từng nghe thấy trong nước còn có bảng xếp hạng này.
Trình Thường Sinh mỉm cười bước vào giữa biển người. Anh ta vốn định đi thẳng vào trong nhưng tình cờ bắt gặp Tần Ngưng, thế là mắt anh ta sáng lên. Anh ta sải bước đi tới.
“Ha ha, Tần Ngưng, đã lâu không gặp”.
Trông Trình Thường Sinh khá hào phóng. Thế nhưng khi thấy Tần Ngưng cầm tay Lâm Chính thì ánh mắt anh ta lập tức trở nên u tối…
Lâm Chính nhận ra điều đó nhưng không có biểu cảm gì.
“Chào anh Trình”, Tần Ngưng mỉm cười.
“Ầy, Tần Ngưng, sao thế? Chúng ta đã lâu không gặp mà cô vẫn tỏ ra khách sáo như vậy với tôi sao? Gọi tôi Thường Sinh là được? Ấy…vị này là…bạn trai của cô à?”, Trình Thường Sinh mỉm cười nhìn Lâm Chính.
“Đúng vậy”, Tần Ngưng đáp lại không chút do dự.
Dứt lời, nụ cười trên khuôn mặt Trình Thường Sinh tắt ngấm. Anh ta lắc đầu cười khổ: “Vậy thì không hay rồi….không hay rồi”.
Chương 330: Bà không có tư cách dạy tôi (1)
"Không ổn? Nghĩa là sao?".
Tần Ngưng bình tĩnh hỏi.
"Tiểu Ngưng, cô cũng biết là cậu chủ Văn Nhân trước giờ đối xử rất tốt với cô, chắc cô cũng hiểu tấm lòng của anh ấy. Thực ra tôi biết có lẽ cô không có hứng thú với cậu chủ Văn Nhân lắm, nhưng có những chuyện thêm một việc không bằng bớt một việc. Cô không nên đưa bạn trai cô tới đây, làm vậy thì cả cô và anh ta đều sẽ gặp rắc rối", Trình Thường Sinh thở dài nói.
"Anh nhầm rồi, bạn trai tôi không phải do tôi đưa tới, là anh ấy tự tới, anh ấy cũng tham gia đại hội Y Vương này", Tần Ngưng đáp.
"Ồ? Bạn trai cô cũng là bác sĩ sao?", Trình Thường Sinh có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, anh Trình, nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi đi đây, chào anh", Tần Ngưng dịu dàng nói, sau đó khoác cánh tay Lâm Chính, xoay người rời đi.
Trình Thường Sinh cũng không níu kéo, chỉ nheo mắt nhìn vóc dáng kiều diễm của Tần Ngưng, sau đó lại nhìn Lâm Chính, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
Anh ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
"Chuyện gì vậy?", đầu bên kia là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
"Đoán xem tôi nhìn thấy ai?".
"Tôi không thích người khác lãng phí thời gian của tôi! Cúp máy đây!", người đàn ông bình thản nói, đang định tắt điện thoại.
“Này này này, khoan đã, khoan đã… Haizz, anh đúng là chán chết đi được”, Trình Thường Sinh nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Vậy tôi nói thẳng vậy, tôi nhìn thấy Tần Ngưng và một người đàn ông dính lấy nhau!”.
Anh ta vừa nói xong, giọng nói ở bên kia lập tức trở nên lạnh lùng.
"Ở đâu?", anh ta lại lên tiếng, tuy chỉ có hai chữ, nhưng giọng nói vô cùng kiên định.
"Còn có thể ở đâu nữa? Đương nhiên là học viện rồi!".
"Tôi đang trên đường đến học viện rồi, bảo người kéo thằng kia ra khỏi Tần Ngưng, nói với Tần Ngưng rằng cô ấy là người phụ nữ của Văn Nhân Chiếu Giang tôi thì an phận chút đi. Còn thằng đàn ông kia thì cứ để tôi, 20 phút nữa tôi tới nơi".
Anh ta nói xong liền tắt luôn điện thoại.
"Có trò vui rồi".
Trình Thường Sinh nhếch môi, rảo bước vào trong học viện.
Tần Ngưng dẫn Lâm Chính đi tham quan Viện học thuật Nam Phái, cũng bắt đầu giới thiệu cho Lâm Chính về Nam Phái.
Lâm Chính nghe rất chăm chú, không bỏ sót chữ nào.
Khi hai người đi tới một tòa nhà, Tần Ngưng thấy đèn ở giảng đường vẫn còn sáng, liền cười nói với Lâm Chính: "Hình như giảng viên đã bắt đầu giảng bài rồi, chúng ta vào trong nghe chứ?".
"Được".
Lâm Chính gật đầu, rồi cùng Tần Ngưng bước vào giảng đường.
Trong giảng đường người chật như nêm, bởi vì là giảng bài kiểu mở, nên mọi người có thể ra vào tùy ý.
Về cơ bản những người đến rồi sẽ không đi, ngược lại, rất nhiều người bị người phụ nữ trung niên nói năng trôi chảy trên bục chinh phục.
Người phụ nữ trung niên này tên là Mao Ái Cầm, cũng là một bác sĩ Đông y của Nam Phái, khá có tiếng ở trong nước, được rất nhiều người kính trọng. Bình thường bà ta sẽ không giảng bài, lần này là Nam Phái sắp xếp cho bà ta giảng một tiết công khai cho mọi người nghe. Bà ta bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể cắn răng mà làm.
Tuy Mao Ái Cầm nói thao thao bất tuyệt, nhưng ánh mắt luôn có sự chán ghét và mất kiên nhẫn.
Bà ta vốn không phải là giảng viên, đến đây chỉ để hoàn thành nhiệm vụ bên trên giao cho.
Lúc đầu cũng có mấy học sinh mới tốt nghiệp của học viện đặt câu hỏi, nhưng Mao Ái Cầm đều từ chối trả lời.
Mọi người không dám sinh lòng bất mãn, dù sao được nghe Mao Ái Cầm giảng bài là bọn họ đã vô cùng vinh hạnh rồi.
Thế là cả giảng đường chỉ có một mình Mao Ái Cầm nói.
Lâm Chính nghe một lúc liền thấy chán.
Nhưng Tần Ngưng lại nghe rất nghiêm túc.
Đúng lúc này, một tiếng hét chói tai vang lên.
"Này! Anh có ý gì hả? Cô Mao đang giảng bài, mà anh dám ngủ gật sao? Anh khinh thường cô Mao hả?".
Giọng nói này vô cùng chói tai, cắt đứt bài giảng của Mao Ái Cầm.
Vô số người xung quanh đều quay sang nhìn, mới phát hiện người lên tiếng là một chàng trai đang đứng sau Lâm Chính.
Anh ta trừng mắt nhìn Lâm Chính, dáng vẻ sục sôi căm phẫn.
Lâm Chính cau mày, nhìn anh ta đáp: "Anh đang nói với ai vậy?".
"Anh nghĩ là ai?", người kia tức giận nói.
"Nhưng tôi đâu có ngủ gật", Lâm Chính bất đắc dĩ nói.
Nhưng đúng lúc này, anh cảm giác được bên cạnh có người đang kéo áo anh.
Anh ngoảnh sang nhìn, là Tần Ngưng.
"Đây là người của Trình Thường Sinh", Tần Ngưng nhỏ giọng nói.
Lâm Chính nghe thấy thế thì lập tức hiểu ra.
Người này là Trình Thường Sinh phái tới gây sự đây mà...
"Anh mau cút ra ngoài cho tôi!", anh ta chỉ vào Lâm Chính hét lớn.
Lâm Chính vẫn ngồi bất động.
"Có chuyện gì vậy?".
Mao Ái Cầm lạnh lùng bước tới.
“Thành phố Trường Linh à?”, Lâm Chính chau mày, mở điện thoại ra và nói: “Tôi nhớ thành phố này cứ ba năm tổ chức đại hội Y vương gì đó một lần, lẽ nào là do Nam Phái tổ chức à?”
“Đúng vậy”.
Mã Hải gật đầu: “Đại hội Y vương của Nam Phái là cách để thu nạp thành viên mới. Chỉ cần hoàn thành bài kiểm tra của đội ngũ cán cốt trong đại hội thì có thể gia nhập Nam Phái rồi. Đại hội này còn nóng hơn cả thi tốt nghiệp nữa. Rất nhiều người sau khi tốt nghiệp Học viện y, có chút thành tựu thì đều tới đây thử vận may. Một khi gia nhập Nam Phái, không nhưng được phân công công việc, phân công phúc lợi mà sau này nếu có gặp chuyện gì thì Nam Phái cũng sẽ đứng ra giải quyết giúp. Nói chung gia nhập được vào Nam Phái thì cả đời không phải lo về miếng cơm manh áo nữa”.
“Vậy à?”, Lâm Chính thấy ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Phải rồi chủ tịch Lâm, vị Diêm Vương sống – Tần Bách Tùng mà cậu quen ấy cũng là người của Nam Phái”, Mã Hải vỗ đầu.
“Cái gì?”, Lâm Chính há hốc miệng.
“Chỉ là không biết địa vị của ông ta ở Nam Phái thế nào, nếu không mời ông ta ra mặt, ít nhất cũng có thể xoa dịu được mối quan hệ giữa hai bên”, Mã Hải lắc đầu.
Lâm Chính vuốt cằm một lúc rồi lại ngẩng đầu: “Mã Hải, ông đi báo danh giúp tôi!”
“Báo….báo danh gì cơ?”, Mã Hải thảng thốt.
“Đại hội Y vương chứ còn gì nữa”, Lâm Chính nói.
Mã Hải nhìn Lâm Chính với vẻ không dám tin, sau đó ông ta vui mừng nói: “Chủ tịch Lâm…cậu định gia nhập Nam Phái à? Nếu như vậy thì tốt rồi. Với y thuật của cậu, gia nhập vào đó ít nhất cũng phải là nhân vật cốt cán trở lên. Như vậy thì nguy cơ của Dương Hoa sẽ giảm đi rất nhiều. Tốt quá”, Mã Hải cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Tôi không dự định gia nhập Nam Phái”.
“Tại sao?”, nụ cười trên mặt Mã Hải tắt ngấm.
“Cốt cán sao? Đám đó chẳng qua là công cụ trong tay Nam Phái mà thôi. Nếu tôi gia nhập thì Dương Hoa cũng không còn của tôi nữa mà thuộc về Nam Phái mất rồi. Ông hiểu chứ?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Mã Hải há hốc miệng, không nói gì.
“Đương nhiên cũng không chỉ có một nguyên nhân đó mà còn có rất nhiều. Tôi không nói hết được, tóm lại là mau sắp xếp cho tôi”, Lâm Chính nói.
“Dạ”, Mã Hải cũng không khuyên nữa. Ông ta cảm thấy hoang mang, không biết Lâm Chính tham gia đại hội Y vương để làm gì.
“Đại hội Y vương tuyển người trong năm ngày. Chủ tịch Lâm, nếu như đi thì ngày mai phải đi luôn. Nếu như Tần Bách Tùng mà tiện thì có thể nhờ ông ta dẫn cậu đi. Ông ta biết nhiều, sẽ giải thích những quy tắc của Nam Phái cho cậu, như vậy sẽ không bị phạm sai lầm. Nơi đó nhiều quy định quá, một khi mắc phải sẽ không thể tham gia đại hội Y vương. Mỗi năm đều có không ít người chết vì những quy định đó…”
“Tôi sẽ gọi điện cho Tần Bách Tùng. Ông đi xử lý việc của Từ Thiên đi. Sắp xếp cho người nhà của ông ấy và bảo vệ họ an toàn”, Lâm Chính đáp lại.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi biết phải làm thế nào”, Mã Hải nói xong bèn rời khỏi phòng làm việc.
Lâm Chính lấy điện thoại gọi cho Tần Bách Tùng.
Buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Chính ngồi máy bay đi tới thành phố Trường Linh. Anh gặp Tần Bách Tùng ở sân bay.
“Sao thầy đột nhiên lại nghĩ tới Nam Phái vậy?”, Tần Bách Tùng vui mừng tiếp đón anh. Ông ta luôn khó đăm đăm, chỉ cười mỗi khi gặp Lâm Chính mà thôi.
“Nghe nói Nam Phái có đại hội Y vương nên muốn tới xem”, Lâm Chính đáp.
“Ha ha, tốt lắm! Thầy ra tay thì sẽ khiến đám cứng đầu cố chấp của Nam Phái biết thế nào là người giỏi còn có người giỏi hơn! Ha ha…”, Tần Bách Tùng trông vô cùng kỳ vọng khi nghĩ tới biểu cảm của đám người kia.
“Đừng nói nhiều nữa, đi thôi!”, Lâm Chính đi tới chiếc xe đỗ bên đường. Tần Bách Tùng cũng vội vàng lên xe.
Chiếc xe khởi động, đi thẳng tới Viện học thuật Nam Phái.
Chương 328: Tần Ngưng (1)
Viện học thuật Nam Phái nằm ở núi Trường Linh thuộc thành phố Trường Linh.
Đó là một ngọn núi cổ, diện tích rất lớn, rừng cây rậm rạp, xanh rì, là một khu vực được bảo tồn tự nhiên. Bên trong khu vực rừng có không ít động vật được bảo vệ, cũng có cả những loại linh chi, nhân sâm quý hiếm. Mỗi năm có không ít người tới đây lấy thuốc, cũng có không ít người tới thám hiểm. Thế nhưng phần lớn đều xảy ra chuyện, thậm chí có người còn bị mất tích.
Đối với Nam Phái thì núi Trường Linh chính nói một kho báu.
“Nam Phái mỗi năm đều tổ chức một tập trung một lần tại núi Trường Linh. Mỗi lần đều thu thập không ít dược liệu quý hiếm. Nghe nói lần trước còn lấy được cả nhân sâm tự nhiên bảy trăm năm, có thể nói là của trời cho đây”, Tần Bách Tùng ngồi ở tay lái phụ mỉm cười.
Nhân sâm trên thị trường lúc này cứ nói là có tuổi đời cả trăm, ngàn năm nhưng thực tế làm gì có nhiều như thế. Phần lớn đều là hàng giả. Cây nhân sâm mà Nam Phái có được mới là hàng thật.
“Núi Trường Linh đúng là một nơi tốt”, Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ gật đầu.
“Đúng vậy thầy. Mà đang yên đang lành thầy muốn gia nhập đại hội Y vương làm gì thế? Tôi nhớ thấy không thích những nơi nào nhiệt cơ mà”, Tần Bách Tùng chần chừ nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
Lâm Chính im lặng, đột nhiên hỏi lại: “Tần Bách Tùng, ông nói xem nếu tôi đối đầu với Nam Phái thì sẽ có kết quả như thế nào?”
Tần Bách Tùng nín thở. Một lúc sau ông ta lắc đầu: “Rất thảm”.
“Nam Phái thảm à?”
“Tôi nói thầy này”, Tần Bách Tùng hạ giọng: “Mạng lưới các mối quan hệ của Nam Phái quá phức tạp. Nếu như thầy chỉ đối đầu với một phần nào đó của Nam Phái thì không thành vấn đề, còn nếu muốn đối đầu với toàn bộ Nam Phái thì rất phi thực tế…”
“Vậy à…”
“Rốt cuộc thầy tới Nam Phái làm gì thế?”, Tần Bách Tùng cảm giác có gì đó không ổn.
“Lật Nam Phái”, Lâm Chính điềm nhiên trả lời. Tần Bách Tùng run rẩy.
“Nam Phái…đắc tội với thầy sao?”, Tần Bách Tùng cười khổ.
“Nam Phái đã bắt đầu ra tay với tập đoàn Dương Hoa. Nếu như tôi còn không làm gì thì sẽ bị Nam Phái nuốt gọn”, Lâm Chính lên tiếng.
Tần Bách Tùng trầm mặt: “Quả nhiên…”
“Ông biết điều gì sao?”
“Tôi cũng nghe phong phanh. Thầy cũng biết đấy, tôi rất ít khi quan tâm tới chuyện bên ngoài. Mặc dù Nam Phái đã nói nhưng nếu không có chuyện gì quan trọng thì cũng không gọi tôi về. Mấy ngày trước, tôi nhận được một tin, đó là đội ngũ cốt cán của Nam Phái rất có hứng thú với hai loại thuốc mới của thầy, muốn mượn xem. Nhưng với thứ đó sao có thể cho người khác xem được. Thế nên Nam Phái mới bắt đầu ra tay với Dương Hoa…”
“Nếu bọn họ ăn nói đàng hoàng thì có khi tôi đã đồng ý rồi. Thế nhưng lại cứ thích làm thành ra thế này. Thôi thì cá chết lưới cũng rách vậy”, Lâm Chính lắc đầu.
Tần Bách Tùng nghe thấy vậy vội vàng nói: “Thưa thầy, nếu như thầy đồng ý giao hai phương thuốc đó cho Nam Phái thì tôi có thể liên hệ ngay với họ. Tôi nghĩ họ sẽ lập tức dừng việc ra tay với tập doàn Dương Hoa thôi. Dù sao thì mục đích của họ cũng chỉ là hai phương thuốc đó thôi, chẳng ai muốn phiền phức cả”.
“Không cần nữa, vô ích thôi”, Lâm Chính vô cảm nói: “Đối phương đã ra tay thì tôi cũng sẽ không thỏa hiệp nữa. Bởi vì có một lần thì sẽ có hai lần. Chỉ có phản công mới có thể đạt tới hiệu quả của việc cảnh cáo và giải quyết vấn đề, cầu xin để đổi lại hòa bình sẽ không thể nào duy trì lâu dài được”.
“Thế nhưng…”, Tần Bách Tùng vẫn muốn khuyên can.
Nhưng Lâm Chính đã nhắm mắt lại, không nói gì thêm nữa. Tần Bách Tùng thở dài. Thầy của ông ta kích động quá.
Dù sao thì thầy vẫn còn quá trẻ. Nếu như để gây ra xung đột với Nam Phái thì có khi ông ta cũng khó mà làm gì được…
Không được, phải ngăn thầy lại. Chuyện này nhất định phải giải quyết trong hòa bình. Phải tranh thủ thôi.
Tần Bách Tùng suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra, âm thầm nhắn tin…
Khoảng một tiếng sau, chiếc xe đã đỗ ngay trước Viện học thuật Nam Phái.
Viện học thuật nằm ở sườn núi Trường Linh, bên cạnh là một trấn nhỏ, bên trong có đầy đủ thiết bị, có cả khách sạn, KTV. Nghe nói là do Nam Phái đầu tư.
Chương 329: Tần Ngưng (2)
Lâm Chính được Tần Bách Tùng sắp xếp cho một căn phòng hoa lệ bên cạnh Viện học thuật để nghỉ ngơi.
Thế nhưng xe vừa đỗ lại thì Lâm Chính đã chau mày. Anh thấy cửa xe mở ra, một cô gái mặc váy dài màu đen mỉm cười nhìn Lâm Chính: “Chào anh Lâm”.
“Sao Tần Ngưng lại tới đây vậy?”, Lâm Chính liếc nhìn Tần Bách Tùng, thản nhiên nói.
“Em cũng muốn gia nhập Nam Phái”, Tần Ngưng mỉm cười.
Tần Bách Tùng xuống xe, vội vàng giải thích: “Tần Ngưng cũng học y. Con bé cũng có chút thiên phú, tôi bảo nó báo danh. Lần này nó cũng tham gia đại hội Y vương, hi vọng có thể thông qua thuận lợi”.
Ông nội đã gia nhập thì không có lý do gì cháu gái lại không tham gia cả. Lâm Chính gật đầu. Anh có thể hiểu được. Anh không có thành kiến với thân phận của họ, vì dù sao ân oán giữa anh và Nam Phái là chuyện riêng, anh không định lôi Tần Bách Tùng vào.
“Tần Ngưng, thầy tới đây có chút chuyện, cháu dẫn thầy đi làm quen Nam Phái đi. Ông có chút bận nên đi trước đây”, Tần Bách Tùng mỉm cười.
“Dạ”, Tần Ngưng mỉm cười dịu dàng.
“Thưa thầy, tôi xin thất lễ”.
“Đi đi”.
Tần Bách Tùng lập tức rời đi.
“Anh Lâm, chúng ta có đi dạo trong học viện không? Nghe nói trước đại hội ba ngày, các giảng sư của học viên sẽ sắp xếp vài buổi hội thảo, chúng ta đi nghe đi”, Tần Ngưng cười tươi như hoa.
“Được”, Lâm Chính không hề phản đối.
Tần Ngưng lập tức kéo tay Lâm Chính đi về phía trước. Lâm Chính nhướn mày, định buông ra, nhưng cô gái giữ chặt quá.
“Anh Lâm phải nắm chắc tay em đấy nhé, nếu không sẽ lạc đường. Ở đây rộng lắm”, Tần Ngưng dịu dàng nói.
Lâm Chính thở dài không nói gì. Thực ra Tần Ngưng có ý gì anh biết hết. Thế nhưng mối thù của mẹ vẫn phải báo, anh không có hứng thú với những chuyện này.
Hai người đi vào Viện học thuật. Lúc này bên trong người đông như kiến, vô cùng náo nhiệt.
Đây đều là những người tới tham dự đại hội Y Vương, phần lớn đều là sinh viên mới tốt nghiệp. Cũng có không ít người đã làm lâu năm trong ngành Y.
Đại hội Y vương thực ra giống như thi sát hạch. Mỗi lần tổ chức, nếu ai có thể được chọn thì không cần phải lo tới cơm ăn áo mặc nữa.
Tần Ngưng mặc váy đen dài, cộng thêm mái tóc và dáng người hoản hảo khiến cô nổi bật giữa đám đông. Thế nhưng khi nhìn thấy cô cầm tay Lâm Chính thì những người khác thấy hụt hẫng.
“Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu cả rồi”, vài người lầm bầm.
Lâm Chính chau mày, đang định lấy mũ lưới trai ra đội. Đúng lúc này bên ngoài cửa lớn có âm thanh.
Tất cả đều chạy về hướng đó. Phần lớn mọi người đều giơ điện thoại lên, điên cuồng chụp ảnh và hô hào.
“Trình Thường Sinh tới rồi”.
“Trời ơi, đó chính là bác sĩ thiên tài của chúng ta đó phải không?”
“Nghe nói cũng còn trẻ lắm mà đã có phòng khám riêng rồi, còn nhận được sự khẳng định từ rất nhiều bác sĩ khác nữa, y thuật cao cường lắm”.
“Woa, anh ấy đẹp trai quá, giống y như minh tinh màn bạc vậy”, đám người hai bên không ngừng kích động bàn tán, đặc biệt là các cô gái đều nhìn anh ta bằng vẻ say mê.
“Trình Thường Sinh là ai vậy?”, Lâm Chính trông khá ngây ngô.
“Ngôi sao của đại hội Y vương, về cơ bản là đã nắm chắc một suất gia nhập Nam Phái rồi. Một trong mười bác sĩ thiên tài trẻ tuổi trong nước”, Tần Ngưng mỉm cười giải thích.
“Bác sĩ thiên tài à?”, Lâm Chính hơi bất ngờ. Anh chưa từng nghe thấy trong nước còn có bảng xếp hạng này.
Trình Thường Sinh mỉm cười bước vào giữa biển người. Anh ta vốn định đi thẳng vào trong nhưng tình cờ bắt gặp Tần Ngưng, thế là mắt anh ta sáng lên. Anh ta sải bước đi tới.
“Ha ha, Tần Ngưng, đã lâu không gặp”.
Trông Trình Thường Sinh khá hào phóng. Thế nhưng khi thấy Tần Ngưng cầm tay Lâm Chính thì ánh mắt anh ta lập tức trở nên u tối…
Lâm Chính nhận ra điều đó nhưng không có biểu cảm gì.
“Chào anh Trình”, Tần Ngưng mỉm cười.
“Ầy, Tần Ngưng, sao thế? Chúng ta đã lâu không gặp mà cô vẫn tỏ ra khách sáo như vậy với tôi sao? Gọi tôi Thường Sinh là được? Ấy…vị này là…bạn trai của cô à?”, Trình Thường Sinh mỉm cười nhìn Lâm Chính.
“Đúng vậy”, Tần Ngưng đáp lại không chút do dự.
Dứt lời, nụ cười trên khuôn mặt Trình Thường Sinh tắt ngấm. Anh ta lắc đầu cười khổ: “Vậy thì không hay rồi….không hay rồi”.
Chương 330: Bà không có tư cách dạy tôi (1)
"Không ổn? Nghĩa là sao?".
Tần Ngưng bình tĩnh hỏi.
"Tiểu Ngưng, cô cũng biết là cậu chủ Văn Nhân trước giờ đối xử rất tốt với cô, chắc cô cũng hiểu tấm lòng của anh ấy. Thực ra tôi biết có lẽ cô không có hứng thú với cậu chủ Văn Nhân lắm, nhưng có những chuyện thêm một việc không bằng bớt một việc. Cô không nên đưa bạn trai cô tới đây, làm vậy thì cả cô và anh ta đều sẽ gặp rắc rối", Trình Thường Sinh thở dài nói.
"Anh nhầm rồi, bạn trai tôi không phải do tôi đưa tới, là anh ấy tự tới, anh ấy cũng tham gia đại hội Y Vương này", Tần Ngưng đáp.
"Ồ? Bạn trai cô cũng là bác sĩ sao?", Trình Thường Sinh có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, anh Trình, nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi đi đây, chào anh", Tần Ngưng dịu dàng nói, sau đó khoác cánh tay Lâm Chính, xoay người rời đi.
Trình Thường Sinh cũng không níu kéo, chỉ nheo mắt nhìn vóc dáng kiều diễm của Tần Ngưng, sau đó lại nhìn Lâm Chính, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
Anh ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
"Chuyện gì vậy?", đầu bên kia là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
"Đoán xem tôi nhìn thấy ai?".
"Tôi không thích người khác lãng phí thời gian của tôi! Cúp máy đây!", người đàn ông bình thản nói, đang định tắt điện thoại.
“Này này này, khoan đã, khoan đã… Haizz, anh đúng là chán chết đi được”, Trình Thường Sinh nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Vậy tôi nói thẳng vậy, tôi nhìn thấy Tần Ngưng và một người đàn ông dính lấy nhau!”.
Anh ta vừa nói xong, giọng nói ở bên kia lập tức trở nên lạnh lùng.
"Ở đâu?", anh ta lại lên tiếng, tuy chỉ có hai chữ, nhưng giọng nói vô cùng kiên định.
"Còn có thể ở đâu nữa? Đương nhiên là học viện rồi!".
"Tôi đang trên đường đến học viện rồi, bảo người kéo thằng kia ra khỏi Tần Ngưng, nói với Tần Ngưng rằng cô ấy là người phụ nữ của Văn Nhân Chiếu Giang tôi thì an phận chút đi. Còn thằng đàn ông kia thì cứ để tôi, 20 phút nữa tôi tới nơi".
Anh ta nói xong liền tắt luôn điện thoại.
"Có trò vui rồi".
Trình Thường Sinh nhếch môi, rảo bước vào trong học viện.
Tần Ngưng dẫn Lâm Chính đi tham quan Viện học thuật Nam Phái, cũng bắt đầu giới thiệu cho Lâm Chính về Nam Phái.
Lâm Chính nghe rất chăm chú, không bỏ sót chữ nào.
Khi hai người đi tới một tòa nhà, Tần Ngưng thấy đèn ở giảng đường vẫn còn sáng, liền cười nói với Lâm Chính: "Hình như giảng viên đã bắt đầu giảng bài rồi, chúng ta vào trong nghe chứ?".
"Được".
Lâm Chính gật đầu, rồi cùng Tần Ngưng bước vào giảng đường.
Trong giảng đường người chật như nêm, bởi vì là giảng bài kiểu mở, nên mọi người có thể ra vào tùy ý.
Về cơ bản những người đến rồi sẽ không đi, ngược lại, rất nhiều người bị người phụ nữ trung niên nói năng trôi chảy trên bục chinh phục.
Người phụ nữ trung niên này tên là Mao Ái Cầm, cũng là một bác sĩ Đông y của Nam Phái, khá có tiếng ở trong nước, được rất nhiều người kính trọng. Bình thường bà ta sẽ không giảng bài, lần này là Nam Phái sắp xếp cho bà ta giảng một tiết công khai cho mọi người nghe. Bà ta bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể cắn răng mà làm.
Tuy Mao Ái Cầm nói thao thao bất tuyệt, nhưng ánh mắt luôn có sự chán ghét và mất kiên nhẫn.
Bà ta vốn không phải là giảng viên, đến đây chỉ để hoàn thành nhiệm vụ bên trên giao cho.
Lúc đầu cũng có mấy học sinh mới tốt nghiệp của học viện đặt câu hỏi, nhưng Mao Ái Cầm đều từ chối trả lời.
Mọi người không dám sinh lòng bất mãn, dù sao được nghe Mao Ái Cầm giảng bài là bọn họ đã vô cùng vinh hạnh rồi.
Thế là cả giảng đường chỉ có một mình Mao Ái Cầm nói.
Lâm Chính nghe một lúc liền thấy chán.
Nhưng Tần Ngưng lại nghe rất nghiêm túc.
Đúng lúc này, một tiếng hét chói tai vang lên.
"Này! Anh có ý gì hả? Cô Mao đang giảng bài, mà anh dám ngủ gật sao? Anh khinh thường cô Mao hả?".
Giọng nói này vô cùng chói tai, cắt đứt bài giảng của Mao Ái Cầm.
Vô số người xung quanh đều quay sang nhìn, mới phát hiện người lên tiếng là một chàng trai đang đứng sau Lâm Chính.
Anh ta trừng mắt nhìn Lâm Chính, dáng vẻ sục sôi căm phẫn.
Lâm Chính cau mày, nhìn anh ta đáp: "Anh đang nói với ai vậy?".
"Anh nghĩ là ai?", người kia tức giận nói.
"Nhưng tôi đâu có ngủ gật", Lâm Chính bất đắc dĩ nói.
Nhưng đúng lúc này, anh cảm giác được bên cạnh có người đang kéo áo anh.
Anh ngoảnh sang nhìn, là Tần Ngưng.
"Đây là người của Trình Thường Sinh", Tần Ngưng nhỏ giọng nói.
Lâm Chính nghe thấy thế thì lập tức hiểu ra.
Người này là Trình Thường Sinh phái tới gây sự đây mà...
"Anh mau cút ra ngoài cho tôi!", anh ta chỉ vào Lâm Chính hét lớn.
Lâm Chính vẫn ngồi bất động.
"Có chuyện gì vậy?".
Mao Ái Cầm lạnh lùng bước tới.