-
Chương 3266-3270
Chương 3266: Thủ đoạn bất ngờ
Lâm Chính cố gắng hết sức để chống lại nguồn sức mạnh kia. Thế nhưng sức mạnh của anh có vẻ không mạnh hơn của thiên kiêu là bao. Dù anh đã dồn toàn lực nhưng vẫn đang dần rơi vào thế hạ phong.
Các chiến sĩ có thể cảm nhận được khí thế uy hiếp vô cùng khủng khiếp. Họ nhanh chóng chạy xuống núi.
Người của Thánh Sơn cũng chạy tán loạn. Thiên kiêu chau chặt mày.
Mặc dù nhìn có vẻ như Lâm Chính không phải là đối thủ của anh ta nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng kịp để cho những người kia chạy thoát hết. Và như vậy thì thực ra thiên kiêu mới là kẻ bại trận.
Đôi mắt anh ta đanh lại. Anh ta thấy không thể giết chết được đám người kia thì bèn chuyển đối tượng tấn công qua Lâm Chính. Anh ta khẽ cử động đầu ngón tay.
Vụt…vụt…
Luồng sức mạnh tấn công đám chiến sĩ dần được thu lại, cuối cùng tập trung hết lên người Lâm Chính, tạo thành một điểm, đối kháng trực diện với chướng đánh của anh, khiến cho sức nạnh đè lên vai anh tăng thêm hàng nghìn lần.
Trong nháy mắt Lâm Chính không thể nào đỡ được, cả người anh rơi tự do.
Bùm…Anh bị đập mạnh xuống đất, hõm sâu bên trong Thánh Sơn, không thấy bóng dáng đâu.
Thế nhưng chỉ ba giây sau…
Bùm bùm…Cả vùng thánh địa bỗng nổ bùm…Cứ như dưới lòng đất có máy móc hạng nặng đang hoạt động vậy. Mặt đất cộm lên như có thứ gì đó đang di chuyển.
“Chủ thượng, cẩn thận”, cô gái mặc áo đỏ hét lớn.
“Trò nhãi! Có gì mà phải cẩn thận? Ra đây cho tôi”, thiên kiêu gầm lên sau đó lao tới.
Mặt đất bị anh ta xới tung. Thế nhưng…bên dưới chẳng có thứ gì cả.
“Cái gì?”, cô gái mặc áo đỏ nín thở.
Lúc này, cả Thánh Sơn rung chuyển, đỉnh núi dần tách ra khỏi thân núi và bay lơ lưng lên trên. Lâm Chính đang đẩy đỉnh núi lên không trung.
“Cái gì?”, thiên kiêu nín thở.
“Long Thiên Tử, có còn nhớ lúc ở Giang Thành thì anh đã đối phó với tôi như thế nào không?”, Lâm Chính hỏi.
Thiên kiêu đột nhiên ý thức ra được điều gì đó bèn nhìn lên trời. Thế nhưng đã muộn mất rồi. Một luồng khí lưu từ cơ thể Lâm Chính phóng ra giống như bông hoa sen bao trùm lấy thiên kiêu.
Thiên kiêu đang định chạy đi thì lập tức bị ngăn lại, nhốt thẳng trong khoảnh núi. Ngay sau đó một luồng khí hình chữ thập từ lòng bàn tay Lâm Chính phóng ra.
Cả không gian như bị xé toạc. Mặt đất rung chuyển. Các chiến sĩ ở bên dưới ngước nhìn. Họ há hốc miệng khi thấy cảnh tượng đó. Ngay cả đến cô gái mặc áo đỏ lúc này cũng phải bàng hoàng.
“Đây…là sức mạnh của thần y Lâm sao?”, cô ta lầm bầm với vẻ mặt không dám tin.
Thần y Lâm là ai chứ, cô ta là người biết rất rõ. Dù sao thì trước đó cô ta cũng từng giao đấu với anh rồi.
Người này chẳng khác gì con sâu cái kiến trước mặt cô ta. Vậy mà bây giờ anh lại có thể đấu lại được cả thiên kiêu.
Không thể nào. Chắc chắn là có vấn đề gì đó.
Cô ta cảm thấy da đầu tê dại và không khỏi rùng mình khi cảm nhận được sức công phá. Nguồn sức mạnh như thế rõ ràng là của kẻ mà cô ta không thể đấu lại được.
Chương 3267: Sự thật
Vụ nổ kéo dài tầm 30 giây mới bình thường trở lại. Cả quả núi như muốn nổ vụn.
Đất đá bay tứ tung. Lâm Chính rơi xuống đất.
Cô gái mặc áo đỏ sững sờ nhìn theo. Lúc này, cô ta mới ý thức được tại sao trước đó Lâm Chính lại bảo đám chiến sĩ kia rời đi.
Nếu không, với thủ đoạn đáng sợ như thế này thì các chiến sĩ kia sẽ tan thành mây khói ngay.
Thế nhưng Lâm Chính sau khi rơi xuống thì không hề dừng lại. Anh tiếp tục tập trung sức mạnh và nhìn chăm chăm về phía trước. Vùng khói trước mặt lập tức lao ra một bóng hình. Không phải ai khác mà đó chính là thiên kiêu. Lúc này trông anh ta vô cùng chật vật. Bộ quần áo đẹp đẽ trước đó đã bị nhuốm máu.
“Chủ thượng", cô gái mặc áo đỏ vui mừng hét lên. Thế nhưng thiên kiêu mặc kệ, anh ta chỉ hằm hằm nhìn Lâm Chính.
“Thái Ất Thần Chưởng”, thiên kiêu hét lớn, tung ra một chưởng.
Một đường sáng từ lòng bàn tay hóa thành chưởng bổ về phía Lâm Chính. Lâm Chính đạp chân.
“Cương Thân”.
Vụt. Cơ thể anh phát sáng, chưởng đánh chạm tới người anh mà không hề hấn gì. Khoảnh khắc thiên kiêu tiếp cận, anh ta đã chộp tay như muốn xe rách cơ thể anh. Tay còn lại tạo thành vô số chưởng đánh tấn công liên tiếp.
Lâm Chính lùi về sau, anh khởi động Lạc Linh Huyết, lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm lên người.
Với sự gia trì của Hồng Mông Long Châm, sức mạnh của anh tăng nhanh, anh tung hai cú đấm ra đỡ đòn.
Pằng...pằng...Hai bên giao đấu, mỗi một đòn tấn công đều chứa đựng sức công phá vô cùng đáng sợ.
Sau một hồi, thiên kiêu đột nhiên hét lên, tạo ra một bàn tay bằng khí chưởng về phía ngực của Lâm Chính.
Rầm! Lâm Chính bị đánh lui mười mét mới dừng lại. Khí tức trên người anh bị tản ra.
“Hay lắm”, cô gái mặc áo đỏ mừng lắm, vội vỗ tay liên tục.
Lâm Chính nhìn bàn tay bằng khí được tạo ra từ thiên kiêu và suy nghĩ. Một lúc sau anh bật cười: “Thiên kiêu hạng nhất, chiêu thức của anh phi phàm thật đấy. Chắc là anh cũng tu luyện không ít những chiêu thức cổ quái nhỉ?”
“Chẳng qua anh là kẻ tiện nhân ăn cắp thành quả tu luyện của tôi mà thôi. Dù y thuật của anh đạt được những thành tựu không nhỏ nhưng không có nghĩa là anh cũng giỏi về võ đạo. So với tôi, anh không xứng”, thiên kiêu lạnh giọng.
“Thực lực của anh cũng chỉ đến vậy mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thần y Lâm, tôi biết anh là kẻ cứng miệng rồi. Nếu anh còn lắm lời thì chờ chết đi”.
Thiên kiêu khẽ quát rồi lao lên. Bàn tay khí biến mất. Anh ta giơ tay lên tạo thành hai bàn tay khác, thế là bốn tay đồng loạt tấn công Lâm Chính.
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu, nói giọng khàn khàn.
“Vậy thì để sự thật chứng minh mọi thứ đi”,
Thiên kiêu gầm lên, hai tay thật và hai tay khí kết hợp, sức mạnh được tập trung đổ về phía Lâm Chính. Trước khi chúng chạm được vào người Lâm Chính thì lập tức biến thành luồng sáng hình chữ thập chém về phía Lâm Chính.
Chương 3268: Hạ màn
Lâm Chính tập trung, đầu ngón tay khẽ cử động, sức mạnh của cơ thể cùng luồng sáng đặc biệt đổ dồn về phía cánh tay gia tăng sức mạnh phòng ngự sau đó đưa lên chặn đòn tấn công của đối phương.
Vụt...Đòn tấn công và cánh tay va chạm, một vụ nổ được hình thành. Sóng sức mạnh phóng ra giống như bảy sắc cầu vồng. Tất cả nhưng nơi nó đi qua đều bị vỡ tung. Sức phá hoại thật sự kinh người.
Đòn tấn công chỉ dừng lại ở cánh tay của anh không thể tiến sâu hơn được. Lâm Chính nhìn thiên kiêu đang dồn sức và cố gắng đối kháng lại. Bốn cánh tay của anh ta đang tập trung rót sức mạnh và ghì xuống tay của Lâm Chính.
Hai bên giằng co. Cô gái mặc áo đỏ ở bên cạnh định chạy lên giúp đỡ nhưng khi cô ta vừa bước được hai bước thì đã bị bắn bật ra và nôn ra máu. Hóa ra sức mạnh được tạo ra tư hai người đã kiểm soát cả một vùng không gian.
Cô ta không thể nào phá vỡ được vùng không gian đó, càng không thể can dự vào cuộc chiến đấu của hai người.
“Tôi nói rồi, thực lực của anh chỉ đến vậy mà thôi”, Lâm Chính nhìn chăm chăm thiên kiêu.
“Vậy là bởi vì anh không hiểu rõ về thực lực của tôi. Thần y Lâm, anh cho rằng anh thật sự có thể đỡ được chiêu của tôi sao”, đôi mắt thiên kiêu ánh lên vẻ quyết tâm. Anh ta lại gầm lên.
Bụp...
Bụp...
Từ ngực và lưng anh ta mỗi bên mọc ra thêm hai cánh tay bằng khí nữa. Vậy là tổng cộng có tám cánh tay. Mỗi cánh tay đều hừng hực khí tức. Luồng ánh sáng được tạo ra nhưng thanh kiếm với sức mạnh khủng khiếp.
Lâm Chính chau chặt mày, đột nhiên buông tay ra, cả người áp sát vào đường sáng như thanh kiếm kia và đẩy thiên kiêu.
Phụp...Đường sáng chém đứt một cánh tay của Lâm Chính. Lâm Chính cũng nhân cơ hội này áp sát đối phương, dùng châm ghim lên tử huyệt của anh ta.
Thiên kiêu biết Lâm Chính có y thuật cao mình, không thể để bản thân bị trúng châm được nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm. Thế là anh ta phải lùi lại. Lâm Chính thuận thế tung một chưởng về phía đối phương.
Bụp...Thiên kiêu bật lùi hơn 2 0 mét. Khi anh ta đứng vững lại thì phát hiện ngực mình đã bị ghim châm.
“Nếu bị đâm trúng tử huyệt thì tôi không chết cũng bị giảm sức chiến đấu rồi”, thiên kiêu mỉm cười, nhìn Lâm Chính bằng vẻ tự tin.
“Đúng vậy, thế nhưng dù sao anh cũng bị trúng châm. Tóm lại là tôi chiếm ưu thế rồi”, Lâm Chính nói.
“Chiếm ưu thế sao? Ha ha, thần y Lâm, để có thể ghim trúng tôi mà anh mất đi một cánh tay, thế mà gọi là chiếm ưu thế sao? Cơ thể tôi có rất nhiều vị trí có thể trúng châm nhưng anh có bao nhiêu cánh tay để chịu được những nhát chém của tôi đây?”, thiên kiêu hạng nhất mỉm cười.
“Cánh tay thôi mà, chém một cái thì mọc thêm một cái, có gì khó đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cái gì?”, thiên kiêu chau mày.
Lâm Chính lại dùng châm quang bao trùm lên cánh tay của mình. Cánh tay bị đứt động đậy giống như đang mọc ra. Cứ thế này thì chẳng bao lâu nữa xuong của Lâm Chính sẽ lại mọc ra và tạo thành một cánh tay mới.
Thiên kiêu hạng nhất không dám do dự. Anh ta lao tới như điện xẹt, không cho cánh tay của Lâm Chính có cơ hội mọc ra.
Thế nhưng khi anh ta vừa làm vậy thì. Bầu không khí đột nhiên truyền tới những làn sóng.
“Cái gì?”, thiên kiêu nín thở, tim đập thình thịch.
“Trúng kế rồi...”, hóa ra việc tay của Lâm Chính mọc ra là giả, còn anh ấy dụ anh ta vào cái bẫy của mình là thật.
Không gian bốn phía xuất hiện một lượng lớn khí châm. Mỗi một cây châm đều chĩa thẳng về phía thiên kiêu. Thiên kiêu lập tức thu chiêu về, thúc giục chân khí để bảo vệ cơ thể không để châm khí đâm vào người.
Thế nhưng anh ta còn chưa kịp hoàn thiện chiêu thức thì Lâm CHính đã túm chặt tay của anh ta không cho anh ta hành động.
“Cút”.
Thiên kiêu tức giận gầm lên. Khí tức bùng phát từ cơ thể anh ta phóng về phía Lâm Chính với mục đích ép anh ta phải lùi lại.
Nhưng dù có thế nào thì Lâm Chính vẫn không chịu lùi về sau.Từng luồng sức mạnh phóng ra khiến Thánh Sơn bị phá nát thêm một lần nữa.
Cho tới khi Lâm Chính nôn ra máu. Toàn bộ châm khí đều ghim vào cơ thể của thiên kiêu. Lúc này anh ta như sắp bùng nổ tới nơi. Anh ta ghi Lâm Chính như một kẻ điên loạn.
Lâm Chính cũng không cầm cự được lâu hơn, cứ thế ngã ra đất. Thiên kiêu định kết liễu Lâm Chính.Nhưng đúng lúc này anh ta phải khựng người.
Anh ta chau mà nhìn xuống thì thấy cơ thể mình bị ghi châm dày đặc. Châm khí đâm khắp cơ anh ta, đâm vào tất cả các huyệt vị. Nếu giờ anh ta mà điều động khí tức thì sẽ chết ngay.
“Chủ thượng”, cô gái mặc áo đỏ thất kinh, vội gầm lên. Không ngờ thiên kiêu cũng bị trúng châm, hơn nữa....còn bị đâm nhiều như vậy. Thật sự không thể tưởng tượng được.
“Khụ khụ...”, lúc này, Lâm Chính chật vật bò dậy.
Miệng anh rớm máu, ngực bị nứt ra nhưng anh vẫn chưa chết. Anh chậm rãi ghim châm lên cơ thể.
“Long Thiên Tử, không phải tôi nói rồi sao...anh cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Chương 3269: Thủ đoạn dự phòng
Tuy Lâm Chính bị thương rất nặng, nhưng thiên kiêu hạng nhất hay người phụ nữ áo đỏ kia đều hiểu rõ, chút thương thế trên người Lâm Chính chẳng là gì đối với anh.
Ngay cả Vạn Kình Tùng bị thương nghiêm trọng như vậy mà anh vẫn có thể chữa được trong nháy mắt, chỉ e những vết thương này chớp mắt là có thể lành lại.
Còn muốn loại bỏ châm khí trên người thiên kiêu hạng nhất thì e là không đơn giản như vậy.
Người phụ nữ áo đỏ nằm tê liệt trên đất, ngây ngốc mở to mắt, đầu óc trống rỗng, khó mà suy nghĩ được gì.
Cô ta không ngờ kết cục lại thành thế này.
“Chủ… Chủ thượng…”.
Người phụ nữ áo đỏ run rẩy, mắt mở to.
Vẻ mặt của thiên kiêu hạng nhất vô cùng bình tĩnh, im lặng trong chốc lát, nhìn về phía Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính đã khôi phục được bảy tám phần.
Vết thương trên người đã biến mất.
Vết máu nơi miệng cũng được lau đi.
Khí kình tan rã đã ngưng tụ lại, sức mạnh dồi dào lại bao trùm toàn thân anh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Không còn nghi ngờ gì, Lâm Chính đã khôi phục sức chiến đấu.
Thiên kiêu hạng nhất trúng phải khí châm đã rơi vào thế yếu, Lâm Chính đã nắm giữ toàn bộ quyền chủ động trong trận chiến này. Nếu còn tiếp tục như vậy, thiên kiêu hạng nhất thất bại tử vong là chuyện sớm muộn.
Lâm Chính hít sâu một hơi, cất bước đi tới, nhìn thiên kiêu hạng nhất với ánh mắt hờ hững, sát khí dâng trào.
Anh cần phải nắm lấy mỗi một cơ hội đánh bại thiên kiêu hạng nhất, cần phải giết hắn ở ngay đây.
Người này không chết thì cả đời anh sẽ không được an toàn.
Đối diện với Lâm Chính đang đi đến, trên mặt thiên kiêu hạng nhất không có vẻ gì hoảng loạn, ngược lại vẻ mặt hắn rất thản nhiên. Dường như Lâm Chính không thể mang lại bất cứ sự uy hiếp nào cho hắn.
Lâm Chính nhíu mày.
Vẻ mặt của thiên kiêu hạng nhất khiến anh nghi ngờ.
Rõ ràng đối thủ đã trúng châm, vì sao còn có vẻ mặt như vậy?
Chẳng lẽ châm của mình không còn tác dụng gì với hắn?
Kẻ này chắc chắn còn có chiêu gì đó.
Nghĩ đến đó, Lâm Chính tăng tốc, thoáng chốc lao đến trước mặt thiên kiêu hạng nhất, ngón tay cầm châm bạc, châm về phía tử huyệt trên trán thiên kiêu hạng nhất.
Chỉ cần đâm trúng tử huyệt đó thì có thể ngưng sinh mạch của thiên kiêu hạng nhất, bất kể thực lực hắn có mạnh thế nào đi nữa cũng sẽ chết chắc!
“Chủ thượng!”.
Người phụ nữ áo đỏ gào lên, theo bản năng chạy tới hỗ trợ.
Nhưng khí trường của hai người họ quá phi phàm, cô ta khó mà đến gần được, chỉ đành trơ mắt nhìn cây châm bạc đó dần dần đến gần tử huyệt giữa trán của thiên kiêu hạng nhất.
Hắn sắp sửa bị giết!
Người phụ nữ áo đỏ cảm giác tim mình như ngừng đập.
Thiên kiêu hạng nhất giống như thần linh trong lòng mình lại bị giết như thế sao?
Mọi chuyện phải kết thúc rồi sao?
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Vù!
Thiên kiêu hạng nhất vốn không thể chuyển động cơ thể đột nhiên ra tay, giống như tia chớp đánh bảy cái vào người Lâm Chính.
Lâm Chính không kịp đề phòng bị đánh lùi lại mười mấy bước. Đợi đến khi dừng lại, trên người không ngừng vang lên tiếng răng rắc, sau đó cả người ngã xuống đất, liên tục nôn ra máu.
“Cái gì?”.
Người phụ nữ áo đỏ vô cùng ngạc nhiên, cứ ngỡ mình nhìn lầm.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc, đợi dừng nôn máu mới nhanh chóng nhìn vào trong cơ thể, phát hiện gân mạch và khí mạch toàn thân mình đã đứt.
Anh vội vàng dùng khả năng tái sinh của bản thân khôi phục khí mạch và gân mạch trong cơ thể, nhưng hiển nhiên không thể hồi phục ngay được.
“Chuyện này là sao?”.
Lâm Chính quay đầu lại, nhìn về phía thiên kiêu hạng nhất.
Sau vài lượt quan sát, con ngươi Lâm Chính lập tức mở lớn.
“Chuyện này… không thể nào!”.
Chương 3270: Huyết Linh Đan
Trên người thiên kiêu hạng nhất vẫn cắm đầy châm khí.
Chỉ là… số châm khí đó lại thiếu mất một cây!
Hơn nữa… còn là cây quan trọng nhất.
Bởi vì thiếu mất cây châm khí đó nên thiên kiêu hạng nhất mới có thể sử dụng một cánh tay, thậm chí có thể sử dụng cả khí kình cũng.
Lâm Chính không cảm thấy đây là trùng hợp, nhất định thiên kiêu hạng nhất cố tình làm vậy.
Hơn nữa, vừa rồi hắn lặng lẽ giấu đi cây châm bạc đó, Lâm Chính không phát hiện ra nên mới bị thiên kiêu hạng nhất đánh lén thành công.
“Anh… biết châm pháp?”.
Lâm Chính mở to mắt, hỏi.
“Ai nói tôi không biết châm pháp?”.
Thiên kiêu hạng nhất bình tĩnh đáp, sau đó đưa tay xoay những châm khí trên người.
Đợi khi xoay châm khí xong, hắn nhẹ nhàng rút nó ra khỏi cơ thể từng chút một.
Mặc dù thủ pháp rút châm không bằng Lâm Chính, nhưng cũng rất thành thạo.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng.
“Thần y Lâm, vừa rồi anh đặt bẫy lừa tôi, bây giờ tôi cũng đặt bẫy lại anh, chúng ta hòa”, thiên kiêu hạng nhất bình thản nói: “Tiếc là uy lực của những chiếc châm khí này vẫn còn, nếu không bảy cú đánh vừa rồi đủ để tiêu diệt anh!”.
“Không giết được là không giết được, nếu vừa rồi tôi châm thêm một châm nữa trên người anh, anh cũng phải chết ở đây! Không phải sao?”.
Lâm Chính hạ giọng nói.
“Cũng phải, thật đáng tiếc, bây giờ anh không còn cơ hội nữa!”.
Thiên kiêu hạng nhất bình thản nói, sau đó đưa tay tiếp tục loại bỏ châm khí trên người.
Chỉ cần tất cả châm khí đều được loại bỏ, sức chiến đấu của hắn sẽ khôi phục lại.
Đương nhiên Lâm Chính cũng vậy, chỉ cần khôi phục khí mạch và gân mạch, khôi phục năng lực hành động thì có thể giết chết thiên kiêu hạng nhất.
Bây giờ giữa hai người đã biến thành tranh đua tốc độ khôi phục sức chiến đấu của ai nhanh hơn, phải nhân lúc đối thủ chưa khôi phục mà giết chết đối thủ.
Thế là Lâm Chính thúc đẩy sức mạnh tự chữa lành trong cơ thể.
Tốc độ rút châm của thiên kiêu hạng nhất cũng nhanh hơn.
Hai người không nói gì, tranh thủ từng phút từng giây.
Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.
Soạt! Soạt! Soạt…
Lúc này, trên người Lâm Chính hiện lên những vầng sáng màu xanh ngọc bích.
Sức sống dồi dào, tỏa ra sinh cơ tràn trề.
Thiên kiêu hạng nhất khựng lại, cảm giác có gì đó không ổn.
Trong sự bao bọc của luồng sinh cơ này, vết thương của Lâm Chính nhanh chóng lành lại, tứ chi anh đã có thể hoạt động, cơ thể cũng có thể cử động nhẹ.
Cứ tiếp tục như vậy e là không bao lâu nữa anh sẽ hồi phục hoàn toàn.
Ngược lại nhìn thiên kiêu hạng nhất, châm khí mới chỉ rút được một nửa.
Không thể tiếp tục như vậy!
Thiên kiêu hạng nhất nghiêm mặt, quay đầu lại quát lên: “Thành Mị!”.
“Chủ… Chủ thượng!”.
Người phụ nữ áo đỏ ngẩng đầu lên, vội đáp.
“Nghe đây, tốc độ tự chữa lành của hắn nhanh hơn tưởng tượng của tôi, e rằng tôi không thể rút hết châm khí ra trước khhi hắn khôi phục. Cô hãy đi quấy nhiễu hắn, làm gián đoạn hắn, rõ chưa?”, thiên kiêu hạng nhất nói.
“Nhưng chủ thượng… Tôi hoàn toàn không thể đến gần hắn, khí trường của hắn quá mạnh, hơn nữa tôi… còn bị thương trên người, sức lực không bằng trước kia…”, người phụ nữ áo đỏ khó xử nói.
“Khốn nạn! Cô không nghe lệnh tôi sao?”.
“Chủ thượng, tôi… tôi không có ý đó, thực sự là thuộc hạ lực bất tòng tâm. Nếu không phải thực lực thuộc hạ không đủ thì sao còn đợi chủ thượng lên tiếng, thuộc hạ đã ra tay từ lâu”, người phụ nữ áo đỏ vội vàng giải thích.
“Hừ, nếu đã như vậy, cô hãy dùng Huyết Linh Đan đi! Dùng nó cô sẽ vào được khí trường đó!”, thiên kiêu hạng nhất lạnh lùng nói.
“Cái gì? Huyết… Huyết Linh Đan?”.
Người phụ nữ áo đỏ kinh hãi, không tin nổi nhìn thiên kiêu hạng nhất.
Lâm Chính cố gắng hết sức để chống lại nguồn sức mạnh kia. Thế nhưng sức mạnh của anh có vẻ không mạnh hơn của thiên kiêu là bao. Dù anh đã dồn toàn lực nhưng vẫn đang dần rơi vào thế hạ phong.
Các chiến sĩ có thể cảm nhận được khí thế uy hiếp vô cùng khủng khiếp. Họ nhanh chóng chạy xuống núi.
Người của Thánh Sơn cũng chạy tán loạn. Thiên kiêu chau chặt mày.
Mặc dù nhìn có vẻ như Lâm Chính không phải là đối thủ của anh ta nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng kịp để cho những người kia chạy thoát hết. Và như vậy thì thực ra thiên kiêu mới là kẻ bại trận.
Đôi mắt anh ta đanh lại. Anh ta thấy không thể giết chết được đám người kia thì bèn chuyển đối tượng tấn công qua Lâm Chính. Anh ta khẽ cử động đầu ngón tay.
Vụt…vụt…
Luồng sức mạnh tấn công đám chiến sĩ dần được thu lại, cuối cùng tập trung hết lên người Lâm Chính, tạo thành một điểm, đối kháng trực diện với chướng đánh của anh, khiến cho sức nạnh đè lên vai anh tăng thêm hàng nghìn lần.
Trong nháy mắt Lâm Chính không thể nào đỡ được, cả người anh rơi tự do.
Bùm…Anh bị đập mạnh xuống đất, hõm sâu bên trong Thánh Sơn, không thấy bóng dáng đâu.
Thế nhưng chỉ ba giây sau…
Bùm bùm…Cả vùng thánh địa bỗng nổ bùm…Cứ như dưới lòng đất có máy móc hạng nặng đang hoạt động vậy. Mặt đất cộm lên như có thứ gì đó đang di chuyển.
“Chủ thượng, cẩn thận”, cô gái mặc áo đỏ hét lớn.
“Trò nhãi! Có gì mà phải cẩn thận? Ra đây cho tôi”, thiên kiêu gầm lên sau đó lao tới.
Mặt đất bị anh ta xới tung. Thế nhưng…bên dưới chẳng có thứ gì cả.
“Cái gì?”, cô gái mặc áo đỏ nín thở.
Lúc này, cả Thánh Sơn rung chuyển, đỉnh núi dần tách ra khỏi thân núi và bay lơ lưng lên trên. Lâm Chính đang đẩy đỉnh núi lên không trung.
“Cái gì?”, thiên kiêu nín thở.
“Long Thiên Tử, có còn nhớ lúc ở Giang Thành thì anh đã đối phó với tôi như thế nào không?”, Lâm Chính hỏi.
Thiên kiêu đột nhiên ý thức ra được điều gì đó bèn nhìn lên trời. Thế nhưng đã muộn mất rồi. Một luồng khí lưu từ cơ thể Lâm Chính phóng ra giống như bông hoa sen bao trùm lấy thiên kiêu.
Thiên kiêu đang định chạy đi thì lập tức bị ngăn lại, nhốt thẳng trong khoảnh núi. Ngay sau đó một luồng khí hình chữ thập từ lòng bàn tay Lâm Chính phóng ra.
Cả không gian như bị xé toạc. Mặt đất rung chuyển. Các chiến sĩ ở bên dưới ngước nhìn. Họ há hốc miệng khi thấy cảnh tượng đó. Ngay cả đến cô gái mặc áo đỏ lúc này cũng phải bàng hoàng.
“Đây…là sức mạnh của thần y Lâm sao?”, cô ta lầm bầm với vẻ mặt không dám tin.
Thần y Lâm là ai chứ, cô ta là người biết rất rõ. Dù sao thì trước đó cô ta cũng từng giao đấu với anh rồi.
Người này chẳng khác gì con sâu cái kiến trước mặt cô ta. Vậy mà bây giờ anh lại có thể đấu lại được cả thiên kiêu.
Không thể nào. Chắc chắn là có vấn đề gì đó.
Cô ta cảm thấy da đầu tê dại và không khỏi rùng mình khi cảm nhận được sức công phá. Nguồn sức mạnh như thế rõ ràng là của kẻ mà cô ta không thể đấu lại được.
Chương 3267: Sự thật
Vụ nổ kéo dài tầm 30 giây mới bình thường trở lại. Cả quả núi như muốn nổ vụn.
Đất đá bay tứ tung. Lâm Chính rơi xuống đất.
Cô gái mặc áo đỏ sững sờ nhìn theo. Lúc này, cô ta mới ý thức được tại sao trước đó Lâm Chính lại bảo đám chiến sĩ kia rời đi.
Nếu không, với thủ đoạn đáng sợ như thế này thì các chiến sĩ kia sẽ tan thành mây khói ngay.
Thế nhưng Lâm Chính sau khi rơi xuống thì không hề dừng lại. Anh tiếp tục tập trung sức mạnh và nhìn chăm chăm về phía trước. Vùng khói trước mặt lập tức lao ra một bóng hình. Không phải ai khác mà đó chính là thiên kiêu. Lúc này trông anh ta vô cùng chật vật. Bộ quần áo đẹp đẽ trước đó đã bị nhuốm máu.
“Chủ thượng", cô gái mặc áo đỏ vui mừng hét lên. Thế nhưng thiên kiêu mặc kệ, anh ta chỉ hằm hằm nhìn Lâm Chính.
“Thái Ất Thần Chưởng”, thiên kiêu hét lớn, tung ra một chưởng.
Một đường sáng từ lòng bàn tay hóa thành chưởng bổ về phía Lâm Chính. Lâm Chính đạp chân.
“Cương Thân”.
Vụt. Cơ thể anh phát sáng, chưởng đánh chạm tới người anh mà không hề hấn gì. Khoảnh khắc thiên kiêu tiếp cận, anh ta đã chộp tay như muốn xe rách cơ thể anh. Tay còn lại tạo thành vô số chưởng đánh tấn công liên tiếp.
Lâm Chính lùi về sau, anh khởi động Lạc Linh Huyết, lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm lên người.
Với sự gia trì của Hồng Mông Long Châm, sức mạnh của anh tăng nhanh, anh tung hai cú đấm ra đỡ đòn.
Pằng...pằng...Hai bên giao đấu, mỗi một đòn tấn công đều chứa đựng sức công phá vô cùng đáng sợ.
Sau một hồi, thiên kiêu đột nhiên hét lên, tạo ra một bàn tay bằng khí chưởng về phía ngực của Lâm Chính.
Rầm! Lâm Chính bị đánh lui mười mét mới dừng lại. Khí tức trên người anh bị tản ra.
“Hay lắm”, cô gái mặc áo đỏ mừng lắm, vội vỗ tay liên tục.
Lâm Chính nhìn bàn tay bằng khí được tạo ra từ thiên kiêu và suy nghĩ. Một lúc sau anh bật cười: “Thiên kiêu hạng nhất, chiêu thức của anh phi phàm thật đấy. Chắc là anh cũng tu luyện không ít những chiêu thức cổ quái nhỉ?”
“Chẳng qua anh là kẻ tiện nhân ăn cắp thành quả tu luyện của tôi mà thôi. Dù y thuật của anh đạt được những thành tựu không nhỏ nhưng không có nghĩa là anh cũng giỏi về võ đạo. So với tôi, anh không xứng”, thiên kiêu lạnh giọng.
“Thực lực của anh cũng chỉ đến vậy mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thần y Lâm, tôi biết anh là kẻ cứng miệng rồi. Nếu anh còn lắm lời thì chờ chết đi”.
Thiên kiêu khẽ quát rồi lao lên. Bàn tay khí biến mất. Anh ta giơ tay lên tạo thành hai bàn tay khác, thế là bốn tay đồng loạt tấn công Lâm Chính.
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu, nói giọng khàn khàn.
“Vậy thì để sự thật chứng minh mọi thứ đi”,
Thiên kiêu gầm lên, hai tay thật và hai tay khí kết hợp, sức mạnh được tập trung đổ về phía Lâm Chính. Trước khi chúng chạm được vào người Lâm Chính thì lập tức biến thành luồng sáng hình chữ thập chém về phía Lâm Chính.
Chương 3268: Hạ màn
Lâm Chính tập trung, đầu ngón tay khẽ cử động, sức mạnh của cơ thể cùng luồng sáng đặc biệt đổ dồn về phía cánh tay gia tăng sức mạnh phòng ngự sau đó đưa lên chặn đòn tấn công của đối phương.
Vụt...Đòn tấn công và cánh tay va chạm, một vụ nổ được hình thành. Sóng sức mạnh phóng ra giống như bảy sắc cầu vồng. Tất cả nhưng nơi nó đi qua đều bị vỡ tung. Sức phá hoại thật sự kinh người.
Đòn tấn công chỉ dừng lại ở cánh tay của anh không thể tiến sâu hơn được. Lâm Chính nhìn thiên kiêu đang dồn sức và cố gắng đối kháng lại. Bốn cánh tay của anh ta đang tập trung rót sức mạnh và ghì xuống tay của Lâm Chính.
Hai bên giằng co. Cô gái mặc áo đỏ ở bên cạnh định chạy lên giúp đỡ nhưng khi cô ta vừa bước được hai bước thì đã bị bắn bật ra và nôn ra máu. Hóa ra sức mạnh được tạo ra tư hai người đã kiểm soát cả một vùng không gian.
Cô ta không thể nào phá vỡ được vùng không gian đó, càng không thể can dự vào cuộc chiến đấu của hai người.
“Tôi nói rồi, thực lực của anh chỉ đến vậy mà thôi”, Lâm Chính nhìn chăm chăm thiên kiêu.
“Vậy là bởi vì anh không hiểu rõ về thực lực của tôi. Thần y Lâm, anh cho rằng anh thật sự có thể đỡ được chiêu của tôi sao”, đôi mắt thiên kiêu ánh lên vẻ quyết tâm. Anh ta lại gầm lên.
Bụp...
Bụp...
Từ ngực và lưng anh ta mỗi bên mọc ra thêm hai cánh tay bằng khí nữa. Vậy là tổng cộng có tám cánh tay. Mỗi cánh tay đều hừng hực khí tức. Luồng ánh sáng được tạo ra nhưng thanh kiếm với sức mạnh khủng khiếp.
Lâm Chính chau chặt mày, đột nhiên buông tay ra, cả người áp sát vào đường sáng như thanh kiếm kia và đẩy thiên kiêu.
Phụp...Đường sáng chém đứt một cánh tay của Lâm Chính. Lâm Chính cũng nhân cơ hội này áp sát đối phương, dùng châm ghim lên tử huyệt của anh ta.
Thiên kiêu biết Lâm Chính có y thuật cao mình, không thể để bản thân bị trúng châm được nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm. Thế là anh ta phải lùi lại. Lâm Chính thuận thế tung một chưởng về phía đối phương.
Bụp...Thiên kiêu bật lùi hơn 2 0 mét. Khi anh ta đứng vững lại thì phát hiện ngực mình đã bị ghim châm.
“Nếu bị đâm trúng tử huyệt thì tôi không chết cũng bị giảm sức chiến đấu rồi”, thiên kiêu mỉm cười, nhìn Lâm Chính bằng vẻ tự tin.
“Đúng vậy, thế nhưng dù sao anh cũng bị trúng châm. Tóm lại là tôi chiếm ưu thế rồi”, Lâm Chính nói.
“Chiếm ưu thế sao? Ha ha, thần y Lâm, để có thể ghim trúng tôi mà anh mất đi một cánh tay, thế mà gọi là chiếm ưu thế sao? Cơ thể tôi có rất nhiều vị trí có thể trúng châm nhưng anh có bao nhiêu cánh tay để chịu được những nhát chém của tôi đây?”, thiên kiêu hạng nhất mỉm cười.
“Cánh tay thôi mà, chém một cái thì mọc thêm một cái, có gì khó đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cái gì?”, thiên kiêu chau mày.
Lâm Chính lại dùng châm quang bao trùm lên cánh tay của mình. Cánh tay bị đứt động đậy giống như đang mọc ra. Cứ thế này thì chẳng bao lâu nữa xuong của Lâm Chính sẽ lại mọc ra và tạo thành một cánh tay mới.
Thiên kiêu hạng nhất không dám do dự. Anh ta lao tới như điện xẹt, không cho cánh tay của Lâm Chính có cơ hội mọc ra.
Thế nhưng khi anh ta vừa làm vậy thì. Bầu không khí đột nhiên truyền tới những làn sóng.
“Cái gì?”, thiên kiêu nín thở, tim đập thình thịch.
“Trúng kế rồi...”, hóa ra việc tay của Lâm Chính mọc ra là giả, còn anh ấy dụ anh ta vào cái bẫy của mình là thật.
Không gian bốn phía xuất hiện một lượng lớn khí châm. Mỗi một cây châm đều chĩa thẳng về phía thiên kiêu. Thiên kiêu lập tức thu chiêu về, thúc giục chân khí để bảo vệ cơ thể không để châm khí đâm vào người.
Thế nhưng anh ta còn chưa kịp hoàn thiện chiêu thức thì Lâm CHính đã túm chặt tay của anh ta không cho anh ta hành động.
“Cút”.
Thiên kiêu tức giận gầm lên. Khí tức bùng phát từ cơ thể anh ta phóng về phía Lâm Chính với mục đích ép anh ta phải lùi lại.
Nhưng dù có thế nào thì Lâm Chính vẫn không chịu lùi về sau.Từng luồng sức mạnh phóng ra khiến Thánh Sơn bị phá nát thêm một lần nữa.
Cho tới khi Lâm Chính nôn ra máu. Toàn bộ châm khí đều ghim vào cơ thể của thiên kiêu. Lúc này anh ta như sắp bùng nổ tới nơi. Anh ta ghi Lâm Chính như một kẻ điên loạn.
Lâm Chính cũng không cầm cự được lâu hơn, cứ thế ngã ra đất. Thiên kiêu định kết liễu Lâm Chính.Nhưng đúng lúc này anh ta phải khựng người.
Anh ta chau mà nhìn xuống thì thấy cơ thể mình bị ghi châm dày đặc. Châm khí đâm khắp cơ anh ta, đâm vào tất cả các huyệt vị. Nếu giờ anh ta mà điều động khí tức thì sẽ chết ngay.
“Chủ thượng”, cô gái mặc áo đỏ thất kinh, vội gầm lên. Không ngờ thiên kiêu cũng bị trúng châm, hơn nữa....còn bị đâm nhiều như vậy. Thật sự không thể tưởng tượng được.
“Khụ khụ...”, lúc này, Lâm Chính chật vật bò dậy.
Miệng anh rớm máu, ngực bị nứt ra nhưng anh vẫn chưa chết. Anh chậm rãi ghim châm lên cơ thể.
“Long Thiên Tử, không phải tôi nói rồi sao...anh cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Chương 3269: Thủ đoạn dự phòng
Tuy Lâm Chính bị thương rất nặng, nhưng thiên kiêu hạng nhất hay người phụ nữ áo đỏ kia đều hiểu rõ, chút thương thế trên người Lâm Chính chẳng là gì đối với anh.
Ngay cả Vạn Kình Tùng bị thương nghiêm trọng như vậy mà anh vẫn có thể chữa được trong nháy mắt, chỉ e những vết thương này chớp mắt là có thể lành lại.
Còn muốn loại bỏ châm khí trên người thiên kiêu hạng nhất thì e là không đơn giản như vậy.
Người phụ nữ áo đỏ nằm tê liệt trên đất, ngây ngốc mở to mắt, đầu óc trống rỗng, khó mà suy nghĩ được gì.
Cô ta không ngờ kết cục lại thành thế này.
“Chủ… Chủ thượng…”.
Người phụ nữ áo đỏ run rẩy, mắt mở to.
Vẻ mặt của thiên kiêu hạng nhất vô cùng bình tĩnh, im lặng trong chốc lát, nhìn về phía Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính đã khôi phục được bảy tám phần.
Vết thương trên người đã biến mất.
Vết máu nơi miệng cũng được lau đi.
Khí kình tan rã đã ngưng tụ lại, sức mạnh dồi dào lại bao trùm toàn thân anh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Không còn nghi ngờ gì, Lâm Chính đã khôi phục sức chiến đấu.
Thiên kiêu hạng nhất trúng phải khí châm đã rơi vào thế yếu, Lâm Chính đã nắm giữ toàn bộ quyền chủ động trong trận chiến này. Nếu còn tiếp tục như vậy, thiên kiêu hạng nhất thất bại tử vong là chuyện sớm muộn.
Lâm Chính hít sâu một hơi, cất bước đi tới, nhìn thiên kiêu hạng nhất với ánh mắt hờ hững, sát khí dâng trào.
Anh cần phải nắm lấy mỗi một cơ hội đánh bại thiên kiêu hạng nhất, cần phải giết hắn ở ngay đây.
Người này không chết thì cả đời anh sẽ không được an toàn.
Đối diện với Lâm Chính đang đi đến, trên mặt thiên kiêu hạng nhất không có vẻ gì hoảng loạn, ngược lại vẻ mặt hắn rất thản nhiên. Dường như Lâm Chính không thể mang lại bất cứ sự uy hiếp nào cho hắn.
Lâm Chính nhíu mày.
Vẻ mặt của thiên kiêu hạng nhất khiến anh nghi ngờ.
Rõ ràng đối thủ đã trúng châm, vì sao còn có vẻ mặt như vậy?
Chẳng lẽ châm của mình không còn tác dụng gì với hắn?
Kẻ này chắc chắn còn có chiêu gì đó.
Nghĩ đến đó, Lâm Chính tăng tốc, thoáng chốc lao đến trước mặt thiên kiêu hạng nhất, ngón tay cầm châm bạc, châm về phía tử huyệt trên trán thiên kiêu hạng nhất.
Chỉ cần đâm trúng tử huyệt đó thì có thể ngưng sinh mạch của thiên kiêu hạng nhất, bất kể thực lực hắn có mạnh thế nào đi nữa cũng sẽ chết chắc!
“Chủ thượng!”.
Người phụ nữ áo đỏ gào lên, theo bản năng chạy tới hỗ trợ.
Nhưng khí trường của hai người họ quá phi phàm, cô ta khó mà đến gần được, chỉ đành trơ mắt nhìn cây châm bạc đó dần dần đến gần tử huyệt giữa trán của thiên kiêu hạng nhất.
Hắn sắp sửa bị giết!
Người phụ nữ áo đỏ cảm giác tim mình như ngừng đập.
Thiên kiêu hạng nhất giống như thần linh trong lòng mình lại bị giết như thế sao?
Mọi chuyện phải kết thúc rồi sao?
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Vù!
Thiên kiêu hạng nhất vốn không thể chuyển động cơ thể đột nhiên ra tay, giống như tia chớp đánh bảy cái vào người Lâm Chính.
Lâm Chính không kịp đề phòng bị đánh lùi lại mười mấy bước. Đợi đến khi dừng lại, trên người không ngừng vang lên tiếng răng rắc, sau đó cả người ngã xuống đất, liên tục nôn ra máu.
“Cái gì?”.
Người phụ nữ áo đỏ vô cùng ngạc nhiên, cứ ngỡ mình nhìn lầm.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc, đợi dừng nôn máu mới nhanh chóng nhìn vào trong cơ thể, phát hiện gân mạch và khí mạch toàn thân mình đã đứt.
Anh vội vàng dùng khả năng tái sinh của bản thân khôi phục khí mạch và gân mạch trong cơ thể, nhưng hiển nhiên không thể hồi phục ngay được.
“Chuyện này là sao?”.
Lâm Chính quay đầu lại, nhìn về phía thiên kiêu hạng nhất.
Sau vài lượt quan sát, con ngươi Lâm Chính lập tức mở lớn.
“Chuyện này… không thể nào!”.
Chương 3270: Huyết Linh Đan
Trên người thiên kiêu hạng nhất vẫn cắm đầy châm khí.
Chỉ là… số châm khí đó lại thiếu mất một cây!
Hơn nữa… còn là cây quan trọng nhất.
Bởi vì thiếu mất cây châm khí đó nên thiên kiêu hạng nhất mới có thể sử dụng một cánh tay, thậm chí có thể sử dụng cả khí kình cũng.
Lâm Chính không cảm thấy đây là trùng hợp, nhất định thiên kiêu hạng nhất cố tình làm vậy.
Hơn nữa, vừa rồi hắn lặng lẽ giấu đi cây châm bạc đó, Lâm Chính không phát hiện ra nên mới bị thiên kiêu hạng nhất đánh lén thành công.
“Anh… biết châm pháp?”.
Lâm Chính mở to mắt, hỏi.
“Ai nói tôi không biết châm pháp?”.
Thiên kiêu hạng nhất bình tĩnh đáp, sau đó đưa tay xoay những châm khí trên người.
Đợi khi xoay châm khí xong, hắn nhẹ nhàng rút nó ra khỏi cơ thể từng chút một.
Mặc dù thủ pháp rút châm không bằng Lâm Chính, nhưng cũng rất thành thạo.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng.
“Thần y Lâm, vừa rồi anh đặt bẫy lừa tôi, bây giờ tôi cũng đặt bẫy lại anh, chúng ta hòa”, thiên kiêu hạng nhất bình thản nói: “Tiếc là uy lực của những chiếc châm khí này vẫn còn, nếu không bảy cú đánh vừa rồi đủ để tiêu diệt anh!”.
“Không giết được là không giết được, nếu vừa rồi tôi châm thêm một châm nữa trên người anh, anh cũng phải chết ở đây! Không phải sao?”.
Lâm Chính hạ giọng nói.
“Cũng phải, thật đáng tiếc, bây giờ anh không còn cơ hội nữa!”.
Thiên kiêu hạng nhất bình thản nói, sau đó đưa tay tiếp tục loại bỏ châm khí trên người.
Chỉ cần tất cả châm khí đều được loại bỏ, sức chiến đấu của hắn sẽ khôi phục lại.
Đương nhiên Lâm Chính cũng vậy, chỉ cần khôi phục khí mạch và gân mạch, khôi phục năng lực hành động thì có thể giết chết thiên kiêu hạng nhất.
Bây giờ giữa hai người đã biến thành tranh đua tốc độ khôi phục sức chiến đấu của ai nhanh hơn, phải nhân lúc đối thủ chưa khôi phục mà giết chết đối thủ.
Thế là Lâm Chính thúc đẩy sức mạnh tự chữa lành trong cơ thể.
Tốc độ rút châm của thiên kiêu hạng nhất cũng nhanh hơn.
Hai người không nói gì, tranh thủ từng phút từng giây.
Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.
Soạt! Soạt! Soạt…
Lúc này, trên người Lâm Chính hiện lên những vầng sáng màu xanh ngọc bích.
Sức sống dồi dào, tỏa ra sinh cơ tràn trề.
Thiên kiêu hạng nhất khựng lại, cảm giác có gì đó không ổn.
Trong sự bao bọc của luồng sinh cơ này, vết thương của Lâm Chính nhanh chóng lành lại, tứ chi anh đã có thể hoạt động, cơ thể cũng có thể cử động nhẹ.
Cứ tiếp tục như vậy e là không bao lâu nữa anh sẽ hồi phục hoàn toàn.
Ngược lại nhìn thiên kiêu hạng nhất, châm khí mới chỉ rút được một nửa.
Không thể tiếp tục như vậy!
Thiên kiêu hạng nhất nghiêm mặt, quay đầu lại quát lên: “Thành Mị!”.
“Chủ… Chủ thượng!”.
Người phụ nữ áo đỏ ngẩng đầu lên, vội đáp.
“Nghe đây, tốc độ tự chữa lành của hắn nhanh hơn tưởng tượng của tôi, e rằng tôi không thể rút hết châm khí ra trước khhi hắn khôi phục. Cô hãy đi quấy nhiễu hắn, làm gián đoạn hắn, rõ chưa?”, thiên kiêu hạng nhất nói.
“Nhưng chủ thượng… Tôi hoàn toàn không thể đến gần hắn, khí trường của hắn quá mạnh, hơn nữa tôi… còn bị thương trên người, sức lực không bằng trước kia…”, người phụ nữ áo đỏ khó xử nói.
“Khốn nạn! Cô không nghe lệnh tôi sao?”.
“Chủ thượng, tôi… tôi không có ý đó, thực sự là thuộc hạ lực bất tòng tâm. Nếu không phải thực lực thuộc hạ không đủ thì sao còn đợi chủ thượng lên tiếng, thuộc hạ đã ra tay từ lâu”, người phụ nữ áo đỏ vội vàng giải thích.
“Hừ, nếu đã như vậy, cô hãy dùng Huyết Linh Đan đi! Dùng nó cô sẽ vào được khí trường đó!”, thiên kiêu hạng nhất lạnh lùng nói.
“Cái gì? Huyết… Huyết Linh Đan?”.
Người phụ nữ áo đỏ kinh hãi, không tin nổi nhìn thiên kiêu hạng nhất.