-
Chương 3261-3265
Chương 3261: Tiếng bước chân
Mọi người đổ xô lao đến chỗ người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nghiến răng và kiên trì chống trả.
Nhưng cô ta đã bị thương rồi, làm sao đối phó được với nhiều người như vậy? Vậy nên, sau đó cô ta nhanh chóng rút lui.
Những người còn lại lao về phía thiên kiêu hạng nhất.
Thiên kiêu hạng nhất, người vẫn đang liều lĩnh tấn công kết giới bảo vệ võ đài, nay càng tức giận vì sự quấy rối của những người này.
"Chúng mày muốn chết sao? Được, để tao cho chúng mày lên đường!"
Thiên kiêu hạng nhất gầm lên, toàn thân rung động dữ dội, một thứ giống như gợn sóng từ trong cơ thể hắn tỏa ra, tấn công tứ phía.
Tất cả những người lính đến gần hắn đều bị sốc và giết chết bởi động lực khủng khiếp này. Cơ thể của họ đều nát vụn, tất cả đều bỏ mạng, không một ai sống sót.
Căn bản là không thể lại gần!
"Dùng bom và vũ khí....bắn phá...."
Vạn Kình Tùng ôm ngực, được đỡ đứng dậy và nhanh chóng hét lên.
Mọi người bắt đầu trấn áp thiên kiêu hạng nhất bằng hỏa lực.
Thiên kiêu hạng nhất lúc này đã rất tức giận.
Nơi phi thăng này vốn là sở hữu độc quyền của hắn, thế mà lại bị kẻ khác cướp đi. Điều đó khiến hắn cảm thấy rất tức giận. Hiện tại muốn trở lại võ trường cũng không được, lại bị đám kiến này quấy rối, hắn làm sao có thể vui vẻ đây?
"Được! Được lắm! Vạn Kình Tùng! Tôi sẽ giết ông và quân Lục Dã, Nam Cảnh của ông trước, sau đó từ từ xử lý đạo tặc bên trong! Là các người tự tìm đường chết, để tôi cho các người biến thành tro bụi!"
Sau đó, thiên kiêu hạng nhất gầm lên, đột nhiên một vòng khí tức giống như ngọn lửa nổi lên từ cơ thể hắn, giống như một chiến thần.
Hắn ta truyền chưởng qua không khí, nhắm vào những người lính đang bắn dữ dội cách đó không xa.
Đoàng!
Một cột lửa dày đặc phun ra từ trước nắm đấm của hắn, trong nháy mắt xuyên thủng đám người đằng kia, cột lửa đi qua chỗ nào, xác chết ngổn ngang đến đó.
Với chiêu này, ít nhất hàng trăm người đã chết.
Đôi mắt của Vạn Kình Tùng như sắp nứt toác ra.
Nhưng làm sao thiên kiêu hạng nhất có thể dừng tay?
Hắn ta đã nổi trận lôi đình.
"Khi các vị thần nổi giận, đám người phàm các người sao có thể chịu được?"
Người phụ nữ mặc áo đỏ nhìn cảnh tượng trước mặt bằng đôi mắt rực lửa và thì thầm.
Lúc này, thiên kiêu hạng nhất đã lao thẳng lên trời, một tay chém ngang. Một lưỡi kiếm hình lưỡi liềm dài vài thước xẻ đôi khoảng không và bay về phía trước.
Một chiếc máy bay chiến đấu đang lao tới không kịp đề phòng, bị lưỡi kiếm khí hình lưỡi liềm trực tiếp chém vỡ, nổ tung tại chỗ, tia lửa bay khắp nơi.
"Núi động!"
Thiên kiêu hạng nhất lại gầm gừ và lao xuống, nện mạnh xuống đất.
Mặt đất trong nháy mắt rung chuyển, Thánh Sơn rung chuyển dữ dội, một làn sóng xung kích từ đỉnh núi lan ra tứ phía.
Hàng chục ngàn binh lính đã bị cơn chấn động làm cho ngã lộn nhào, còn tất cả những người ở gần trung tâm của sóng xung kích đều bị giết bởi cú sốc.
Đây quả thực là một chiêu dời núi lấp biển!
Vạn Kình Tùng được một số phó tướng bảo vệ và tạm thời không sao, nhưng các phó tướng từng người một hộc máu trông vô cùng khổ sở.
Vạn Kình Tùng mở to đôi mắt già nua nhìn thiên kiêu hạng nhất trước mặt giờ đã mạnh như một vị thần, trong lòng dâng lên một loại cảm giác tuyệt vọng.
Mạnh đến mức như vậy thì quả thực có thể gọi là thần tiên.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng không tới mấy chiêu nữa, người của Nam Cảnh và Lục Dã đều sẽ chết ở chỗ này.....
"Tướng Vạn, chúng ta... nên làm gì bây giờ?"
Một phó tướng vẻ mặt đanh lại, đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng rồi hỏi.
Vạn Kình Tùng không nói.
Trên thực tế, ông ấy cũng không biết phải làm gì.
Ông ấy quay đầu nhìn về phía võ trường.
Ông ấy không biết người trong võ trường là ai, cũng không biết tình huống của người đó ra sao, càng không biết người đó có thể giúp mình hay không.
Hi vọng quá mong manh.
Người ta nói ông trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ.
Vậy mà hôm nay, quân Lục Dã và quân Nam Cảnh thực sự đã đi vào đường cụt.
Đoàng!
Lúc này, một vụ nổ dữ dội bất ngờ xảy ra trước mặt các phó tướng.
Các phó tướng đều bị đánh bay.
Vạn Kình Tùng cũng bị vấp ngã và chảy máu đầu.
Khi ông ấy định thần một chút thì đã thấy thiên kiêu hạng nhất đang đứng trước mặt mình....
"Có đường lên thiên đường ông không đi, địa ngục không có cửa ông lại muốn vào. Vạn Kình Tùng, trước tiên để tôi treo đầu ông dưới chân Thánh Sơn này, coi như làm vốn để tôi đàm phán với Long Quốc!"
Thiên kiêu hạng nhất lạnh lùng nói, sau đó giơ tay về phía Vạn Kình Tùng.
Cơ thể Vạn Kình Tùng mất kiểm soát, tự bay đến chỗ thiên kiêu hạng nhất, sau đó cổ ông ấy nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Vạn Kình Tùng dốc toàn lực chống cự, nhưng với chút sức lực của ông ấy lúc này thì chẳng khác nào không khí đối với thiên kiêu hạng nhất.
Vạn Kình Tùng mở to mắt nhìn thiên kiêu hạng nhất, nhưng đồng tử của ông ấy lại vô cùng mờ mịt.
Ông ấy đã mất hết hy vọng.
"Lên đường thôi”.
Thiên kiêu hạng nhất trong mắt hiện lên sát khí, không chút do dự muốn dùng hết sức bẻ gãy cổ ông ấy.
Nhưng vào thời điểm quan trọng này.
Bùm!
Một đạo thần quang đột nhiên tỏa ra từ võ trường.
Hơi thở của thiên kiêu hạng nhất trở nên dồn dập và hắn ta đột ngột quay đầu lại.
Chỉ thấy đạo thần quang kia đánh gãy đôi cánh, sau đó tạo thành một bức Nhật Nguyệt Sơn Hà Đồ. Cuối cùng những hình ảnh này đều giống như bị lỗ đen hấp thu, toàn bộ bị hút vào võ trường.
Vù! !
Có một cơn gió mạnh quét qua.
Những đám mây và sương mù trên bầu trời tan biến.
"Mặt trời và mặt trăng cùng xuất hiện trên bầu trời??"
Thiên kiêu hạng nhất nhìn lên bầu trời, khuôn mặt hắn ta thay đổi vì kinh ngạc.
Lúc này, trên bầu trời, mặt trời thiêu đốt và mặt trăng sáng chói xuất hiện cùng một lúc!
Sau đó, một loạt tiếng bước chân giòn giã từ võ trường truyền đến.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ ngọn núi im lặng.
Chương 3262: Những người này đều do mày giết?
Trong võ trường còn có người sao?
Và... hắn ta sắp ra ngoài?
Người phụ nữ mặc đồ đỏ sững sờ và ngây người nhìn về phía võ trường.
Những người lính cũng dừng lại.
Không phải họ muốn dừng lại, mà là khí thế tràn ra từ võ trường quá kinh người.
Đột nhiên có thứ gì đó làm dịu đi sự giận dữ, hận thù và tranh chấp trong lòng họ, khiến trái tim họ trở nên yên bình một cách khó hiểu.
Thật là kỳ diệu.
Tất cả các hiện tượng kỳ lạ lần lượt xảy ra khiến mọi người cảm thấy hơi lo sợ.
Thiên kiêu hạng nhất nhìn chằm chằm về phía đó.
Hắn ta biết rằng đối phương sắp xuất hiện.
Tiếng bước chân càng lúc càng rõ, mọi thứ bên ngoài dường như cũng đang bị người bên trong đó quan sát.
Sau đó, tiếng bước chân dừng lại.
Nhưng chỉ ba giây trôi qua.
Đoàng!
Toàn bộ võ trường đột nhiên nổ tung, sau đó một đạo thần quang phóng lên trời, hóa thành một đường vòng cung, hướng rơi về phía bên đó.
"Cẩn thận!"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ hét lên.
Thiên kiêu hạng nhất cũng giật mình và nhanh chóng rút lui.
Bùm!
Đạo thần quang rơi xuống và đáp xuống vị trí mà thiên kiêu hạng nhất vừa đứng.
Trong khoảnh khắc, đừng nói là Thánh Sơn, ngay cả mấy ngọn núi xung quanh Thánh Sơn cũng rung chuyển.
Xung quanh đầy bụi và đá, như thể một vị thần vừa xuất hiện trên thế giới.
Các binh sĩ vô cùng lo lắng, lùi lại liên tục, đầu như sắp nổ tung.
Ai đây? Tại sao anh ta có thể có sức mạnh không thua gì thiên kiêu hạng nhất?
Lẽ nào Thánh Sơn vẫn còn kẻ nào khác?
Trong lòng những người chiến sĩ như đống tro đã tàn, mặt tái nhợt vì kinh hoàng.
Một mình thiên kiêu hạng nhất đã khiến họ khổ sở, máu chảy thành sông. Nếu còn có một kẻ khác như vậy ... thì họ thà hạ vũ khí đứng yên tại chỗ chờ chết cho xong.
Mọi người nhìn chằm chằm vào đám bụi.
Thiên kiêu hạng nhất cũng đang chăm chú nhìn.
Tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào đó.
Ước chừng mười giây sau, bụi mù dần dần rơi xuống đất, một bóng người lọt vào trong tầm mắt của mọi người.
"Lâm thần y!"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ là người đầu tiên nhận ra người vừa tới và ngay lập tức la lên thất thanh.
Đôi mắt đang nheo lại của Vạn Kình Tùng đột nhiên mở to, cả người trở nên hưng phấn.
Thiên kiêu hạng nhất dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Chính, khàn giọng nói: "Kẻ cướp đoạt thiên địa linh khí của tao... chính là mày sao?"
"Cướp đoạt thiên địa linh khí? Chủ thượng, việc này. . . chuyện gì đang xảy ra vậy?", người phụ nữ áo đỏ vội vàng tiến lên, run giọng hỏi.
"Con tiện nhân vô dụng này! Vẫn không hiểu sao? Lâm thần y này nhân cơ hội lẻn vào nơi phi thăng, cũng lén lút ở trong đó tu luyện! Hắn dám hấp thụ thiên địa linh khí mà tôi dày công thu thập! Hại cho sức mạnh của tôi sau khi phi thăng bị giảm đáng kể!" thiên kiêu hạng nhất nghiến răng gầm gừ.
"Cái gì?"
Người phụ nữ áo đỏ cả kinh, sửng sốt một hồi rồi run rẩy nói: "Không thể nào! Chủ thượng! Tuyệt đối không thể nào! Thuộc hạ một mực bảo vệ tốt võ trường, tuyệt đối sẽ không có chuyện ngoài ý muốn. . . "
"Vậy giải thích thế nào về việc hắn xuất hiện ở trong võ trường?" thiên kiêu hạng nhất hừ lạnh một tiếng.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ á khẩu.
Đột nhiên, cô ta tựa hồ nghĩ ra điều gì, run giọng nói: “Chẳng lẽ... cái gọi là lựu đạn gây choáng lúc trước quân đội Long Tổ dùng để tấn công ngọn núi đã tạo thành một lỗ thủng trên kết giới của võ trường. Nhân lúc đó hắn đã lẻn vào?"
"Lựu đạn gây choáng của quân đội Long Tổ đã là cái gì? Làm sao có thể xé rách kết giới do tôi tự mình bố trí? Hắn mới là người xé rách kết giới kia, sau đó lợi dụng lúc lựu đạn làm rung chuyển cả Thánh Sơn khiến các người hoảng loạn để xé nát kết giới và lẻn vào ăn cắp thành quả tu luyện của tôi! Đây mới là sự thật!" thiên kiêu hạng nhất tức giận nói.
"Hoá ra. . . là như vậy. . . " người phụ nữ áo đỏ cả kinh, sau đó quỳ sụp xuống mặt đất, khóc nói: "Chủ thượng, thuộc hạ đáng chết, xin hãy trừng phạt tôi. . . "
"Mẹ kiếp, nếu như là lúc trước thì tôi đã lột da rút gân cô rồi. Nhưng hiện giờ là tình huống đặc biệt, tạm thời không trừng phạt cô! Đứng dậy chờ tôi giết kẻ này rồi nói tiếp!”
"Tạ ơn chủ thượng..."
Người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng dậy với vẻ mặt nhợt nhạt.
"Kỳ thực cũng không đến nỗi phiền phức như vậy, kẻ này mặc dù trộm thành quả tu luyện của tôi, nhưng hắn ở trong võ trường không lâu. Kể từ khi quân đội Long Tổ tấn công núi tới nay cũng không nổi một ngày. Nói cách khác, lần này hắn chỉ ở trong võ đài một ngày, một ngày không đủ để phi thăng, tuy rằng thực lực của hắn có tăng lên, nhưng chênh lệch với tôi vẫn quá lớn. Tôi muốn giết hắn, dễ như trở bàn tay" thiên kiêu hạng nhất bình thản nói.
“Vậy thì tốt quá”, người phụ nữ áo đỏ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Chính đưa mắt nhìn Vạn Kình Tùng bị bắt ở đằng xa, sau đó lại nhìn xung quanh.
Nhìn thấy xác chết của những người lính rải khắp nơi trên núi, đồng tử của anh đột nhiên co lại rồi lại giãn ra vô số lần.
Một lúc lâu, anh cất giọng khàn khàn hỏi:
"Những người này. . . đều do mày giết?"
Chương 3263: Ông ấy chưa chết
Câu hỏi này giống như một lời tuyên chiến.
Nhưng mà vào tai thiên kiêu hạng nhất thì lời đe doạ này chỉ như gió thoảng.
"Cái gì? Lâm thần y, mày muốn báo thù cho bọn họ sao? Tao nghĩ mày nên bỏ ý nghĩ này đi! Bây giờ thân mày còn lo chưa xong, lại còn nghĩ đến bọn họ?"
Thiên kiêu hạng nhất bình thản lắc đầu: "Người mặc kệ có bản lĩnh như thế nào, mưu tính chuyện lớn đến đâu, tại sao lại để mắt lên đỉnh đầu? Như vậy cho dù nhìn thấu cả bầu trời, vẫn không thể nhìn thấu con đường phía trước”.
"Là mày không nhìn thấu được tao thì có!" Lâm Chính bình tĩnh nói: "Thả tướng Vạn ra đi".
"Mày đang van xin tao sao? Nếu mày đang cầu xin tao, thái độ như vậy là không thể chấp nhận được. Mày phải quỳ xuống dập đầu, đầu hàng và cầu xin tao. Như vậy, nếu tâm trạng tốt, có lẽ tao sẽ để cho ông ta chết toàn thây" thiên kiêu hạng nhất cười nhạt nói.
Lâm Chính lắc đầu: "Tao không cầu xin mày! Tao đang ra lệnh cho mày!"
"Mày nói gì?"
Thiên kiêu hạng nhất hơi sửng sốt.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ thậm chí còn nghĩ rằng cô ta đã nghe nhầm.
"Ra lệnh? Anh đang nói cái gì? Anh. . . anh thật to gan! Dám sỉ nhục chủ thượng! Anh... anh phải chết!!" người phụ nữ mặc áo đỏ giận run lên, chỉ vào Lâm Chính, đôi mắt sắc bén đầy giận dữ và oán hận.
"Ra lệnh? Thật thú vị, cả đời chưa từng có kẻ nào dám ra lệnh cho tao! Tao tuyệt đối sẽ không phục tùng mệnh lệnh của bất cứ kẻ nào! Nếu Lâm thần y đã nói như vậy thì kẻ này buộc phải chết!"
Thiên kiêu hạng nhất cười nhạt, sau đó với sát khí trong mắt, hắn ta bất ngờ dùng sức siết chặt cổ Vạn Kình Tùng.
Ngay lập tức, sức mạnh mạnh mẽ lan truyền dọc theo các ngón tay của thiên kiêu hạng nhất, tác động lên cổ Vạn Kình Tùng, định xé toạc cổ ông ấy ra, khiến đầu lìa khỏi cổ.
Nhưng vào thời điểm quan trọng này.
Vút!
Lâm Dương đột nhiên giơ tay.
Một tia sáng nhỏ bắn tới như sao băng, trúng vào lưng Vạn Kình Tùng.
"Ồ?"
Thiên kiêu hạng nhất hít sâu một hơi.
Tia sáng này nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng.
Tia sáng này để làm gì?
Thiên kiêu hạng nhất cau mày, nhưng trong giây tiếp theo, hắn ta đã hiểu.
Lực tay của hắn đã phát huy sức mạnh.
Nhưng ... không thể vặn đứt cổ Vạn Kình Tùng!
Hoá ra tia sáng này là một cây kim châm phát sáng, trong nháy mắt cường hóa thân thể của Vạn Kình Tùng Tùng, khiến cho thiên kiêu hạng nhất không thể giết ông ấy!
"Thật thú vị! Nhưng nếu chỉ có như vậy, cứu không nổi ông ta!"
Đôi mắt thiên kiêu hạng nhất lộ vẻ tàn ác, hắn ta bất ngờ giơ nắm đấm lên, tập trung một lực mạnh, đánh thẳng vào đầu Vạn Kình Tùng.
Cú đấm này mạnh hơn nắm đấm của hắn ta lúc bình thường gấp mười lần!
Bây giờ Vạn Kình Tùng đã được tăng cường sức mạnh, nhưng cũng khó lòng đỡ được chiêu này!
Giây tiếp theo.
Phiu phiu....
Lâm Chính lại phóng ra mấy cây kim châm, trực tiếp tấn công thiên kiêu hạng nhất.
"Mày đang muốn giết ông ta sao?"
Thiên kiêu hạng nhất khóe miệng hơi nhếch lên, cũng không né tránh, trực tiếp lấy thân thể của Vạn Kình Tùng chặn những cây kim đó.
Phiu phiu phiu phiu...
Những cây kim đâm vào lưng Vạn Kình Tùng một cách chính xác, và sau đó ...
Bùm! !
Một loạt tiếng nổ vang lên liên tiếp.
Sức mạnh hủy diệt lan tỏa theo mọi hướng.
Thiên kiêu hạng nhất buông tay ngay lập tức và rút lui sau vụ nổ.
Về phần Vạn Kình Tùng, ông ấy đã hoàn toàn bị giết bởi vụ nổ do kim châm gây ra, toàn thân đẫm máu, trực tiếp ngã xuống đất rồi tắt thở.
“Tướng Vạn!”
Những người lính xung quanh hét lên chói tai, tất cả lao về phía trước.
Thiên kiêu hạng nhất nhìn Lâm Chính với một nụ cười chế nhạo.
"Mày muốn cứu ông ta, nhưng cuối cùng ông ta lại chết ở trong tay mày, thế nào? Cảm giác này rất tuyệt đúng không?"
"Chủ thượng, làm tốt lắm, ha ha ha ha..."
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cười lớn và nhìn Lâm Chính một cách giễu cợt.
Không có gì vui hơn thế này.
Lâm Chính đã giết nhầm Vạn Kình Tùng, e rằng tất cả những người lính có mặt tại hiện trường sẽ hận anh đến tận xương tủy.
Có điều... Lâm Chính vô cùng bình tĩnh nói: "Ông ấy không chết!"
"Mày nói cái gì?" thiên kiêu hạng nhất cau mày. Đột nhiên, tựa hồ nghĩ ra cái gì, sắc mặt hắn trở nên có chút khó coi.
Lâm Chính bước tới, đẩy lùi những người lính, lấy ra Hồng Mông Long Châm châm cứu cho Vạn Kình Tùng.
Ngay lập tức, tim của Vạn Kình Tùng bắt đầu đập trở lại...
Chương 3264: Thì đã sao?
Cơ thể của Vạn Kình Tùng bắt đầu có sự biến hóa.
Từng thớ thịt bấy nhầy của ông ta được ánh sáng thần kỳ bao quanh, trông vô cùng đặc biệt. Sau đó những vùng thịt này dẫn lành lại, cứ như được tái sinh vậy. Tất cả được hồi phục như ban đầu, thậm chí còn tốt hơn cả trước đây nữa.
Sự thần kỳ như vậy thật khiến người khác phải nín thở. Các chiến sĩ xung quanh cũng bàng hoàng.
“Chính là nhờ y thuật thần kỳ của tướng Lâm”.
“Không thể tin được”.
“Tướng Lâm quá lợi hại”, đám chiến sĩ kích động hò reo, Vạn Kình Tùng từ từ mở mắt. Ông ta rưng rưng.
“Sao có thể như vậy được?”, cô gái mặc áo đỏ trố tròn mắt, sững sờ.
Chỉ vài cây châm mà đã cứu sống được một người sao? Vậy thì khác gì tiên nhân?
“Hóa ra mấy đường châm đó không phải nhắm vào tôi mà là cho Vạn Kình Tùng”, thiên kiêu đanh mắt.
“Đúng vậy! Mấy đường châm đó là vì Vạn Kình Tùng. Anh là người chuyên ức hiếp người khác, anh coi thường tất cả đồng thời thích tấn công tâm cảnh của đối phương . Nếu tôi chẳng may bất cẩn giết chết ông ta thì chắc chắn anh sẽ muốn thấy vẻ âu sầu, bi thương của tôi. Thế nhưng trên thực tế tôi đã dùng châm pháp dể cứu ông ta từ trong tay anh. Ông ta bị tôi giết chết thì chắc chắn cũng chẳng quan tâm tới việc một nhân chứng đã chết. Vì vậy đương nhiên tôi có thể cứu được ông ta một cách dễ dàng”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Thiên kiêu nhắm mắt, trầm giọng rồi lên tiếng: “Anh nói tôi tấn công tâm cảnh mà không biết chính anh cũng giỏi về điều đó. Thần y Lâm, khả năng kiểm soát tâm cảnh của anh lợi hại hơn tôi tưởng tượng nhiều”
“Giờ không phải lúc thảo luận vấn đề đó. Thiên kiêu, anh phải chịu trách nhiệm với các chiến sĩ đã chết này”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thần y Lâm, anh không cảm thấy anh chiếm thế thượng phong một chút thì bắt đầu đối kháng với tôi đấy chứ? Trong mắt tôi anh chẳng khác gì những người này hết. Tất cả đều là đám mèo mả gà đồng, tôi muốn giết thì tôi giết thôi. Anh cũng xứng sao?”
“Vậy à, vậy chúng ta thử xem”, Lâm Chính gật đầu, quay qua nhìn các chiến sĩ: “Mọi người rời khỏi đây, đưa những thi thể của các chiến sĩ khác xuống núi. Đợi tôi xử lý xong trên này rồi tính tiếp".
“Tướng Lâm còn cậu?", nNhững người chiến sĩ vội hỏi.
“Tôi xử lý ở đây đã”.
"Không, tướng Lâm. Tôi muốn ở lại chiến đấu cùng cậu. Tôi muốn báo thù cho các anh em đã chết".
“Đúng vậy tướng Lâm, chúng tôi muốn báo thù cho những anh em đã chết. Chúng tôi không đi”.
“Kẻ này đã giết nhiều anh em của chúng tôi như vây, thậm chí cả tướng Trần và tướng Chung cũng chết trong tay hắn, sao chúng tôi có thể bỏ qua được”.
“Tướng Lâm, hãy để chúng tôi chiến đấu”
“Tướng Lâm”, các chiến sĩ hai mắt đỏ ngàu đầy vẻ oán hận.
Lâm Chính nhìn vẻ mặt của từng người mà thở dài: “Không phải tôi không muốn giúp mọi người đạt được ý nguyện, mà là cuộc chiến đấu tiếp theo không phải cuộc chiến mà mọi người có thể tham gia được nữa rồi. Giờ tôi có nhiệm vụ quan trọng hơn rất nhiều giao cho mọi người. Tôi muốn mọi người không chỉ rời khỏi đây mà còn đưa cả người dân quanh đây đi nữa. Bởi vì cuộc chiến tiếp theo sẽ vô cùng tàn khốc”.
Đám đông nín thở khi nghe thấy vậy. Nhìn ánh mắt đầy kiên quyết của Lâm Chính, đám đông đành gật đầu rời đi.
“Thần y Lâm, tôi đâu có nói là cho họ rời đi đâu. Anh khinh thường tôi đấy à?”, thiên kiêu chau mày.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn đáp lại: “Đúng vậy, thì sao?”
Chương 3265: Rút lui
Thiên kiêu nhìn chăm chăm Lâm Chính, đôi mắt sâu thẳm thâm sâu khó lường. Không ai biết tâm trạng hiện tại của anh ta như thế nào.
Tức giận? Oán hận hay là khinh thường? Có thể là tất cả. Dù sao thì trước giờ chưa co ái dám thách thức, thậm chí sỉ nhục một thiên kiêu như vậy.
Nhất là một thiên kiêu sau khi đã phi thăng. Một người giống như thần tiên thế kia thì trong mắt anh ta thần y Lâm của Giang Thành chẳng khác gì người thường. Một người thường mà dám thách thức cả thần linh sao?
“Thần y Lâm, trong mắt anh đó là sự tự tin, trong mắt tôi đó là sự ngu ngốc. Tôi không muốn lãng phí với anh nữa. Mau chấm dứt chuyện này đi”.
Thiên kiêu lên tiếng giống như đã mất đi kiên nhẫn. Anh ta giơ tay lên ấn Lâm Chính từ trong khoảng không.
Luồng sức mạnh giáng xuống như núi Thái Sơn. Trong nháy mắt, mặt đất xung quanh Lâm Chính nổ tung. Sức mạnh đáng sợ dường như có thể biến cả sắt thép trở nên méo vụn.
Các chiến sĩ vội vàng lùi lại, nhìn mặt đất xung quanh Lâm Chính. Tất cả đều cảm thấy da đầu tê dài. Họ nín thở. Nếu mà sức mạnh này nhắm vào họ thì họ sẽ nát như thịt xay mất.
Chẳng trách Lâm Chính lại muốn họ rời đi. Thủ đoạn thế này thì chắc chắn cuộc chiến giữa hai người họ sẽ kinh thiên động địa. Tới khi đó những chiến sĩ cũng vô hình trung bị thương, như thế khác gì là hi sinh công cốc. Hơn nữa vũ khi trong tay họ cũng chẳng thể uy hiếp được thiên kiêu. Bọn họ ở lại đúng là chẳng có tác dụng gì.
Rõ ràng là cuộc chiến này không thuộc về họ. Chiến lực giữa hai bên có khoảng cách quá lớn. Các chiến sĩ không dám do dự, lập tức quay người đi xuống núi.
“Khốn nạn, các người cho rằng có thể đi được sao?”, cô gái mặc áo đỏ tức giận định ngăn lại. Thế nhưng tình trạng hiện tại của cô ta cũng rất tệ, căn bản không thể ngăn cản các chiến sĩ nên cô ta đành nhìn thiên kiêu: “Chủ thượng...”
“Yên tâm, tôi nói rồi, dù là ai mà đã đến Thánh Sơn thì cũng phải ở lại đây”, anh ta điềm đạm nói sau đó đưa tay lên, nhưng không phải hướng về phía Lâm Chính mà là hướng về đám chiến sĩ.
Sức mạnh khủng khiếp giống như một quả núi đè xuống họ. Tất cả bỗng nhiên nổ tung trong không gian.
Nhiều người không thể cử động, họ chỉ cảm thấy vai mình nặng trĩu như có núi đè. Cơ thể họ như sắp nổ tung đến nơi. Các chiến sĩ ngước nhìn bằng ánh mắt tuyệt vọng.
Lâm Chính nhảy lên, tung ra một chưởng: “Mọi người có gắng rời đi, còn lại giao cho tôi".
Anh hét lên chống lại nguồn sức mạnh của đối phương.
“Để tôi xem anh mạnh tới đâu nào”, thiên kiêu cũng hét lớn và gia tăng sức mạnh.
Thế nhưng Lâm Chính cũng không hề hấn gì.
Ầm ầm...
Hai nguồn sức mạnh va chạm tạo ra những vụ nổ lên tới tận mây xanh.
Lâm Chính vẫn không sao cả, cũng không hề có dấu hiệu bị đuối sức.
“Hả?”, thiên kiêu cuối cùng cũng ý thức được điều gì đó. Thực lực mà Lâm Chính thể hiện trong lần này mạnh hơn rất nhiều.
“Lúc ở Giang Thành, thực lực của người này cũng chưa là gì.. Không ngờ sau khi có được chút lợi lạc từ nơi phi thăng thì lại có thể đối kháng được với cả thiên kiêu hạng nhất. Xem ra những gì mà anh ta có được nhiều hơn mình tưởng tượng nhiều. Kẻ này phải chết”.
Thiên kiêu lầm bầm, đôi mắt phát ra ánh sáng. Cơ thể anh ta hóa thành màu lam, khí tức hùng hậu tới kinh người. Hai tay anh ta ấn mạnh xuống trong không gian.
Bùm! Một luồng sức mạnh gia trì khiến cho luồng sức mạnh ban đầu tăng lên hàng trăm lần.
Lâm Chính vừa nãy còn cầm cự được thì lúc này đã cả người đã lún xuống, rõ ràng là anh đang sắp thua cuộc.
“Cái gì?”, Vạn Kình Tùng được đưa xuống núi trố tròn mắt nhìn bằng vẻ không dám tin.
“Tướng Vạn, sợ rằng tướng Lâm không phải là đối thủ của thiên kiêu. Chúng ta rời đi như vậy khác gì vứt bỏ cậu ấy? Nếu cậu ấy có mệnh hệ gì thì chúng ta phải làm sao?"
Một phó tướng vội lên tiếng. Vạn Kình Tùng đanh mắt suy nghĩ: “Gọi điện thoại giúp tôi”.
“Gọi cho ai ạ?”, phó trướng giật mình rồi đột nhiên ý thức được điều gì đó.
“Ý của Tướng Vạn là điện thoại chỗ thư ký Lưu?”
“Đúng vậy, gọi điện cho thư ký Lưu giúp tôi kết nối với phía bên đó. Sự việc tới nước này rồi đành phải nhờ chiến lực cao nhất tham gia thôi…”, Vạn Kình Tùng nói.
Phó tướng trông vô cùng nghiêm túc. Người này gật đầu “Thủ trưởng, tôi sẽ đi làm ngay”.
Mọi người đổ xô lao đến chỗ người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nghiến răng và kiên trì chống trả.
Nhưng cô ta đã bị thương rồi, làm sao đối phó được với nhiều người như vậy? Vậy nên, sau đó cô ta nhanh chóng rút lui.
Những người còn lại lao về phía thiên kiêu hạng nhất.
Thiên kiêu hạng nhất, người vẫn đang liều lĩnh tấn công kết giới bảo vệ võ đài, nay càng tức giận vì sự quấy rối của những người này.
"Chúng mày muốn chết sao? Được, để tao cho chúng mày lên đường!"
Thiên kiêu hạng nhất gầm lên, toàn thân rung động dữ dội, một thứ giống như gợn sóng từ trong cơ thể hắn tỏa ra, tấn công tứ phía.
Tất cả những người lính đến gần hắn đều bị sốc và giết chết bởi động lực khủng khiếp này. Cơ thể của họ đều nát vụn, tất cả đều bỏ mạng, không một ai sống sót.
Căn bản là không thể lại gần!
"Dùng bom và vũ khí....bắn phá...."
Vạn Kình Tùng ôm ngực, được đỡ đứng dậy và nhanh chóng hét lên.
Mọi người bắt đầu trấn áp thiên kiêu hạng nhất bằng hỏa lực.
Thiên kiêu hạng nhất lúc này đã rất tức giận.
Nơi phi thăng này vốn là sở hữu độc quyền của hắn, thế mà lại bị kẻ khác cướp đi. Điều đó khiến hắn cảm thấy rất tức giận. Hiện tại muốn trở lại võ trường cũng không được, lại bị đám kiến này quấy rối, hắn làm sao có thể vui vẻ đây?
"Được! Được lắm! Vạn Kình Tùng! Tôi sẽ giết ông và quân Lục Dã, Nam Cảnh của ông trước, sau đó từ từ xử lý đạo tặc bên trong! Là các người tự tìm đường chết, để tôi cho các người biến thành tro bụi!"
Sau đó, thiên kiêu hạng nhất gầm lên, đột nhiên một vòng khí tức giống như ngọn lửa nổi lên từ cơ thể hắn, giống như một chiến thần.
Hắn ta truyền chưởng qua không khí, nhắm vào những người lính đang bắn dữ dội cách đó không xa.
Đoàng!
Một cột lửa dày đặc phun ra từ trước nắm đấm của hắn, trong nháy mắt xuyên thủng đám người đằng kia, cột lửa đi qua chỗ nào, xác chết ngổn ngang đến đó.
Với chiêu này, ít nhất hàng trăm người đã chết.
Đôi mắt của Vạn Kình Tùng như sắp nứt toác ra.
Nhưng làm sao thiên kiêu hạng nhất có thể dừng tay?
Hắn ta đã nổi trận lôi đình.
"Khi các vị thần nổi giận, đám người phàm các người sao có thể chịu được?"
Người phụ nữ mặc áo đỏ nhìn cảnh tượng trước mặt bằng đôi mắt rực lửa và thì thầm.
Lúc này, thiên kiêu hạng nhất đã lao thẳng lên trời, một tay chém ngang. Một lưỡi kiếm hình lưỡi liềm dài vài thước xẻ đôi khoảng không và bay về phía trước.
Một chiếc máy bay chiến đấu đang lao tới không kịp đề phòng, bị lưỡi kiếm khí hình lưỡi liềm trực tiếp chém vỡ, nổ tung tại chỗ, tia lửa bay khắp nơi.
"Núi động!"
Thiên kiêu hạng nhất lại gầm gừ và lao xuống, nện mạnh xuống đất.
Mặt đất trong nháy mắt rung chuyển, Thánh Sơn rung chuyển dữ dội, một làn sóng xung kích từ đỉnh núi lan ra tứ phía.
Hàng chục ngàn binh lính đã bị cơn chấn động làm cho ngã lộn nhào, còn tất cả những người ở gần trung tâm của sóng xung kích đều bị giết bởi cú sốc.
Đây quả thực là một chiêu dời núi lấp biển!
Vạn Kình Tùng được một số phó tướng bảo vệ và tạm thời không sao, nhưng các phó tướng từng người một hộc máu trông vô cùng khổ sở.
Vạn Kình Tùng mở to đôi mắt già nua nhìn thiên kiêu hạng nhất trước mặt giờ đã mạnh như một vị thần, trong lòng dâng lên một loại cảm giác tuyệt vọng.
Mạnh đến mức như vậy thì quả thực có thể gọi là thần tiên.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng không tới mấy chiêu nữa, người của Nam Cảnh và Lục Dã đều sẽ chết ở chỗ này.....
"Tướng Vạn, chúng ta... nên làm gì bây giờ?"
Một phó tướng vẻ mặt đanh lại, đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng rồi hỏi.
Vạn Kình Tùng không nói.
Trên thực tế, ông ấy cũng không biết phải làm gì.
Ông ấy quay đầu nhìn về phía võ trường.
Ông ấy không biết người trong võ trường là ai, cũng không biết tình huống của người đó ra sao, càng không biết người đó có thể giúp mình hay không.
Hi vọng quá mong manh.
Người ta nói ông trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ.
Vậy mà hôm nay, quân Lục Dã và quân Nam Cảnh thực sự đã đi vào đường cụt.
Đoàng!
Lúc này, một vụ nổ dữ dội bất ngờ xảy ra trước mặt các phó tướng.
Các phó tướng đều bị đánh bay.
Vạn Kình Tùng cũng bị vấp ngã và chảy máu đầu.
Khi ông ấy định thần một chút thì đã thấy thiên kiêu hạng nhất đang đứng trước mặt mình....
"Có đường lên thiên đường ông không đi, địa ngục không có cửa ông lại muốn vào. Vạn Kình Tùng, trước tiên để tôi treo đầu ông dưới chân Thánh Sơn này, coi như làm vốn để tôi đàm phán với Long Quốc!"
Thiên kiêu hạng nhất lạnh lùng nói, sau đó giơ tay về phía Vạn Kình Tùng.
Cơ thể Vạn Kình Tùng mất kiểm soát, tự bay đến chỗ thiên kiêu hạng nhất, sau đó cổ ông ấy nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Vạn Kình Tùng dốc toàn lực chống cự, nhưng với chút sức lực của ông ấy lúc này thì chẳng khác nào không khí đối với thiên kiêu hạng nhất.
Vạn Kình Tùng mở to mắt nhìn thiên kiêu hạng nhất, nhưng đồng tử của ông ấy lại vô cùng mờ mịt.
Ông ấy đã mất hết hy vọng.
"Lên đường thôi”.
Thiên kiêu hạng nhất trong mắt hiện lên sát khí, không chút do dự muốn dùng hết sức bẻ gãy cổ ông ấy.
Nhưng vào thời điểm quan trọng này.
Bùm!
Một đạo thần quang đột nhiên tỏa ra từ võ trường.
Hơi thở của thiên kiêu hạng nhất trở nên dồn dập và hắn ta đột ngột quay đầu lại.
Chỉ thấy đạo thần quang kia đánh gãy đôi cánh, sau đó tạo thành một bức Nhật Nguyệt Sơn Hà Đồ. Cuối cùng những hình ảnh này đều giống như bị lỗ đen hấp thu, toàn bộ bị hút vào võ trường.
Vù! !
Có một cơn gió mạnh quét qua.
Những đám mây và sương mù trên bầu trời tan biến.
"Mặt trời và mặt trăng cùng xuất hiện trên bầu trời??"
Thiên kiêu hạng nhất nhìn lên bầu trời, khuôn mặt hắn ta thay đổi vì kinh ngạc.
Lúc này, trên bầu trời, mặt trời thiêu đốt và mặt trăng sáng chói xuất hiện cùng một lúc!
Sau đó, một loạt tiếng bước chân giòn giã từ võ trường truyền đến.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ ngọn núi im lặng.
Chương 3262: Những người này đều do mày giết?
Trong võ trường còn có người sao?
Và... hắn ta sắp ra ngoài?
Người phụ nữ mặc đồ đỏ sững sờ và ngây người nhìn về phía võ trường.
Những người lính cũng dừng lại.
Không phải họ muốn dừng lại, mà là khí thế tràn ra từ võ trường quá kinh người.
Đột nhiên có thứ gì đó làm dịu đi sự giận dữ, hận thù và tranh chấp trong lòng họ, khiến trái tim họ trở nên yên bình một cách khó hiểu.
Thật là kỳ diệu.
Tất cả các hiện tượng kỳ lạ lần lượt xảy ra khiến mọi người cảm thấy hơi lo sợ.
Thiên kiêu hạng nhất nhìn chằm chằm về phía đó.
Hắn ta biết rằng đối phương sắp xuất hiện.
Tiếng bước chân càng lúc càng rõ, mọi thứ bên ngoài dường như cũng đang bị người bên trong đó quan sát.
Sau đó, tiếng bước chân dừng lại.
Nhưng chỉ ba giây trôi qua.
Đoàng!
Toàn bộ võ trường đột nhiên nổ tung, sau đó một đạo thần quang phóng lên trời, hóa thành một đường vòng cung, hướng rơi về phía bên đó.
"Cẩn thận!"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ hét lên.
Thiên kiêu hạng nhất cũng giật mình và nhanh chóng rút lui.
Bùm!
Đạo thần quang rơi xuống và đáp xuống vị trí mà thiên kiêu hạng nhất vừa đứng.
Trong khoảnh khắc, đừng nói là Thánh Sơn, ngay cả mấy ngọn núi xung quanh Thánh Sơn cũng rung chuyển.
Xung quanh đầy bụi và đá, như thể một vị thần vừa xuất hiện trên thế giới.
Các binh sĩ vô cùng lo lắng, lùi lại liên tục, đầu như sắp nổ tung.
Ai đây? Tại sao anh ta có thể có sức mạnh không thua gì thiên kiêu hạng nhất?
Lẽ nào Thánh Sơn vẫn còn kẻ nào khác?
Trong lòng những người chiến sĩ như đống tro đã tàn, mặt tái nhợt vì kinh hoàng.
Một mình thiên kiêu hạng nhất đã khiến họ khổ sở, máu chảy thành sông. Nếu còn có một kẻ khác như vậy ... thì họ thà hạ vũ khí đứng yên tại chỗ chờ chết cho xong.
Mọi người nhìn chằm chằm vào đám bụi.
Thiên kiêu hạng nhất cũng đang chăm chú nhìn.
Tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào đó.
Ước chừng mười giây sau, bụi mù dần dần rơi xuống đất, một bóng người lọt vào trong tầm mắt của mọi người.
"Lâm thần y!"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ là người đầu tiên nhận ra người vừa tới và ngay lập tức la lên thất thanh.
Đôi mắt đang nheo lại của Vạn Kình Tùng đột nhiên mở to, cả người trở nên hưng phấn.
Thiên kiêu hạng nhất dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Chính, khàn giọng nói: "Kẻ cướp đoạt thiên địa linh khí của tao... chính là mày sao?"
"Cướp đoạt thiên địa linh khí? Chủ thượng, việc này. . . chuyện gì đang xảy ra vậy?", người phụ nữ áo đỏ vội vàng tiến lên, run giọng hỏi.
"Con tiện nhân vô dụng này! Vẫn không hiểu sao? Lâm thần y này nhân cơ hội lẻn vào nơi phi thăng, cũng lén lút ở trong đó tu luyện! Hắn dám hấp thụ thiên địa linh khí mà tôi dày công thu thập! Hại cho sức mạnh của tôi sau khi phi thăng bị giảm đáng kể!" thiên kiêu hạng nhất nghiến răng gầm gừ.
"Cái gì?"
Người phụ nữ áo đỏ cả kinh, sửng sốt một hồi rồi run rẩy nói: "Không thể nào! Chủ thượng! Tuyệt đối không thể nào! Thuộc hạ một mực bảo vệ tốt võ trường, tuyệt đối sẽ không có chuyện ngoài ý muốn. . . "
"Vậy giải thích thế nào về việc hắn xuất hiện ở trong võ trường?" thiên kiêu hạng nhất hừ lạnh một tiếng.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ á khẩu.
Đột nhiên, cô ta tựa hồ nghĩ ra điều gì, run giọng nói: “Chẳng lẽ... cái gọi là lựu đạn gây choáng lúc trước quân đội Long Tổ dùng để tấn công ngọn núi đã tạo thành một lỗ thủng trên kết giới của võ trường. Nhân lúc đó hắn đã lẻn vào?"
"Lựu đạn gây choáng của quân đội Long Tổ đã là cái gì? Làm sao có thể xé rách kết giới do tôi tự mình bố trí? Hắn mới là người xé rách kết giới kia, sau đó lợi dụng lúc lựu đạn làm rung chuyển cả Thánh Sơn khiến các người hoảng loạn để xé nát kết giới và lẻn vào ăn cắp thành quả tu luyện của tôi! Đây mới là sự thật!" thiên kiêu hạng nhất tức giận nói.
"Hoá ra. . . là như vậy. . . " người phụ nữ áo đỏ cả kinh, sau đó quỳ sụp xuống mặt đất, khóc nói: "Chủ thượng, thuộc hạ đáng chết, xin hãy trừng phạt tôi. . . "
"Mẹ kiếp, nếu như là lúc trước thì tôi đã lột da rút gân cô rồi. Nhưng hiện giờ là tình huống đặc biệt, tạm thời không trừng phạt cô! Đứng dậy chờ tôi giết kẻ này rồi nói tiếp!”
"Tạ ơn chủ thượng..."
Người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng dậy với vẻ mặt nhợt nhạt.
"Kỳ thực cũng không đến nỗi phiền phức như vậy, kẻ này mặc dù trộm thành quả tu luyện của tôi, nhưng hắn ở trong võ trường không lâu. Kể từ khi quân đội Long Tổ tấn công núi tới nay cũng không nổi một ngày. Nói cách khác, lần này hắn chỉ ở trong võ đài một ngày, một ngày không đủ để phi thăng, tuy rằng thực lực của hắn có tăng lên, nhưng chênh lệch với tôi vẫn quá lớn. Tôi muốn giết hắn, dễ như trở bàn tay" thiên kiêu hạng nhất bình thản nói.
“Vậy thì tốt quá”, người phụ nữ áo đỏ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Chính đưa mắt nhìn Vạn Kình Tùng bị bắt ở đằng xa, sau đó lại nhìn xung quanh.
Nhìn thấy xác chết của những người lính rải khắp nơi trên núi, đồng tử của anh đột nhiên co lại rồi lại giãn ra vô số lần.
Một lúc lâu, anh cất giọng khàn khàn hỏi:
"Những người này. . . đều do mày giết?"
Chương 3263: Ông ấy chưa chết
Câu hỏi này giống như một lời tuyên chiến.
Nhưng mà vào tai thiên kiêu hạng nhất thì lời đe doạ này chỉ như gió thoảng.
"Cái gì? Lâm thần y, mày muốn báo thù cho bọn họ sao? Tao nghĩ mày nên bỏ ý nghĩ này đi! Bây giờ thân mày còn lo chưa xong, lại còn nghĩ đến bọn họ?"
Thiên kiêu hạng nhất bình thản lắc đầu: "Người mặc kệ có bản lĩnh như thế nào, mưu tính chuyện lớn đến đâu, tại sao lại để mắt lên đỉnh đầu? Như vậy cho dù nhìn thấu cả bầu trời, vẫn không thể nhìn thấu con đường phía trước”.
"Là mày không nhìn thấu được tao thì có!" Lâm Chính bình tĩnh nói: "Thả tướng Vạn ra đi".
"Mày đang van xin tao sao? Nếu mày đang cầu xin tao, thái độ như vậy là không thể chấp nhận được. Mày phải quỳ xuống dập đầu, đầu hàng và cầu xin tao. Như vậy, nếu tâm trạng tốt, có lẽ tao sẽ để cho ông ta chết toàn thây" thiên kiêu hạng nhất cười nhạt nói.
Lâm Chính lắc đầu: "Tao không cầu xin mày! Tao đang ra lệnh cho mày!"
"Mày nói gì?"
Thiên kiêu hạng nhất hơi sửng sốt.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ thậm chí còn nghĩ rằng cô ta đã nghe nhầm.
"Ra lệnh? Anh đang nói cái gì? Anh. . . anh thật to gan! Dám sỉ nhục chủ thượng! Anh... anh phải chết!!" người phụ nữ mặc áo đỏ giận run lên, chỉ vào Lâm Chính, đôi mắt sắc bén đầy giận dữ và oán hận.
"Ra lệnh? Thật thú vị, cả đời chưa từng có kẻ nào dám ra lệnh cho tao! Tao tuyệt đối sẽ không phục tùng mệnh lệnh của bất cứ kẻ nào! Nếu Lâm thần y đã nói như vậy thì kẻ này buộc phải chết!"
Thiên kiêu hạng nhất cười nhạt, sau đó với sát khí trong mắt, hắn ta bất ngờ dùng sức siết chặt cổ Vạn Kình Tùng.
Ngay lập tức, sức mạnh mạnh mẽ lan truyền dọc theo các ngón tay của thiên kiêu hạng nhất, tác động lên cổ Vạn Kình Tùng, định xé toạc cổ ông ấy ra, khiến đầu lìa khỏi cổ.
Nhưng vào thời điểm quan trọng này.
Vút!
Lâm Dương đột nhiên giơ tay.
Một tia sáng nhỏ bắn tới như sao băng, trúng vào lưng Vạn Kình Tùng.
"Ồ?"
Thiên kiêu hạng nhất hít sâu một hơi.
Tia sáng này nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng.
Tia sáng này để làm gì?
Thiên kiêu hạng nhất cau mày, nhưng trong giây tiếp theo, hắn ta đã hiểu.
Lực tay của hắn đã phát huy sức mạnh.
Nhưng ... không thể vặn đứt cổ Vạn Kình Tùng!
Hoá ra tia sáng này là một cây kim châm phát sáng, trong nháy mắt cường hóa thân thể của Vạn Kình Tùng Tùng, khiến cho thiên kiêu hạng nhất không thể giết ông ấy!
"Thật thú vị! Nhưng nếu chỉ có như vậy, cứu không nổi ông ta!"
Đôi mắt thiên kiêu hạng nhất lộ vẻ tàn ác, hắn ta bất ngờ giơ nắm đấm lên, tập trung một lực mạnh, đánh thẳng vào đầu Vạn Kình Tùng.
Cú đấm này mạnh hơn nắm đấm của hắn ta lúc bình thường gấp mười lần!
Bây giờ Vạn Kình Tùng đã được tăng cường sức mạnh, nhưng cũng khó lòng đỡ được chiêu này!
Giây tiếp theo.
Phiu phiu....
Lâm Chính lại phóng ra mấy cây kim châm, trực tiếp tấn công thiên kiêu hạng nhất.
"Mày đang muốn giết ông ta sao?"
Thiên kiêu hạng nhất khóe miệng hơi nhếch lên, cũng không né tránh, trực tiếp lấy thân thể của Vạn Kình Tùng chặn những cây kim đó.
Phiu phiu phiu phiu...
Những cây kim đâm vào lưng Vạn Kình Tùng một cách chính xác, và sau đó ...
Bùm! !
Một loạt tiếng nổ vang lên liên tiếp.
Sức mạnh hủy diệt lan tỏa theo mọi hướng.
Thiên kiêu hạng nhất buông tay ngay lập tức và rút lui sau vụ nổ.
Về phần Vạn Kình Tùng, ông ấy đã hoàn toàn bị giết bởi vụ nổ do kim châm gây ra, toàn thân đẫm máu, trực tiếp ngã xuống đất rồi tắt thở.
“Tướng Vạn!”
Những người lính xung quanh hét lên chói tai, tất cả lao về phía trước.
Thiên kiêu hạng nhất nhìn Lâm Chính với một nụ cười chế nhạo.
"Mày muốn cứu ông ta, nhưng cuối cùng ông ta lại chết ở trong tay mày, thế nào? Cảm giác này rất tuyệt đúng không?"
"Chủ thượng, làm tốt lắm, ha ha ha ha..."
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cười lớn và nhìn Lâm Chính một cách giễu cợt.
Không có gì vui hơn thế này.
Lâm Chính đã giết nhầm Vạn Kình Tùng, e rằng tất cả những người lính có mặt tại hiện trường sẽ hận anh đến tận xương tủy.
Có điều... Lâm Chính vô cùng bình tĩnh nói: "Ông ấy không chết!"
"Mày nói cái gì?" thiên kiêu hạng nhất cau mày. Đột nhiên, tựa hồ nghĩ ra cái gì, sắc mặt hắn trở nên có chút khó coi.
Lâm Chính bước tới, đẩy lùi những người lính, lấy ra Hồng Mông Long Châm châm cứu cho Vạn Kình Tùng.
Ngay lập tức, tim của Vạn Kình Tùng bắt đầu đập trở lại...
Chương 3264: Thì đã sao?
Cơ thể của Vạn Kình Tùng bắt đầu có sự biến hóa.
Từng thớ thịt bấy nhầy của ông ta được ánh sáng thần kỳ bao quanh, trông vô cùng đặc biệt. Sau đó những vùng thịt này dẫn lành lại, cứ như được tái sinh vậy. Tất cả được hồi phục như ban đầu, thậm chí còn tốt hơn cả trước đây nữa.
Sự thần kỳ như vậy thật khiến người khác phải nín thở. Các chiến sĩ xung quanh cũng bàng hoàng.
“Chính là nhờ y thuật thần kỳ của tướng Lâm”.
“Không thể tin được”.
“Tướng Lâm quá lợi hại”, đám chiến sĩ kích động hò reo, Vạn Kình Tùng từ từ mở mắt. Ông ta rưng rưng.
“Sao có thể như vậy được?”, cô gái mặc áo đỏ trố tròn mắt, sững sờ.
Chỉ vài cây châm mà đã cứu sống được một người sao? Vậy thì khác gì tiên nhân?
“Hóa ra mấy đường châm đó không phải nhắm vào tôi mà là cho Vạn Kình Tùng”, thiên kiêu đanh mắt.
“Đúng vậy! Mấy đường châm đó là vì Vạn Kình Tùng. Anh là người chuyên ức hiếp người khác, anh coi thường tất cả đồng thời thích tấn công tâm cảnh của đối phương . Nếu tôi chẳng may bất cẩn giết chết ông ta thì chắc chắn anh sẽ muốn thấy vẻ âu sầu, bi thương của tôi. Thế nhưng trên thực tế tôi đã dùng châm pháp dể cứu ông ta từ trong tay anh. Ông ta bị tôi giết chết thì chắc chắn cũng chẳng quan tâm tới việc một nhân chứng đã chết. Vì vậy đương nhiên tôi có thể cứu được ông ta một cách dễ dàng”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Thiên kiêu nhắm mắt, trầm giọng rồi lên tiếng: “Anh nói tôi tấn công tâm cảnh mà không biết chính anh cũng giỏi về điều đó. Thần y Lâm, khả năng kiểm soát tâm cảnh của anh lợi hại hơn tôi tưởng tượng nhiều”
“Giờ không phải lúc thảo luận vấn đề đó. Thiên kiêu, anh phải chịu trách nhiệm với các chiến sĩ đã chết này”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thần y Lâm, anh không cảm thấy anh chiếm thế thượng phong một chút thì bắt đầu đối kháng với tôi đấy chứ? Trong mắt tôi anh chẳng khác gì những người này hết. Tất cả đều là đám mèo mả gà đồng, tôi muốn giết thì tôi giết thôi. Anh cũng xứng sao?”
“Vậy à, vậy chúng ta thử xem”, Lâm Chính gật đầu, quay qua nhìn các chiến sĩ: “Mọi người rời khỏi đây, đưa những thi thể của các chiến sĩ khác xuống núi. Đợi tôi xử lý xong trên này rồi tính tiếp".
“Tướng Lâm còn cậu?", nNhững người chiến sĩ vội hỏi.
“Tôi xử lý ở đây đã”.
"Không, tướng Lâm. Tôi muốn ở lại chiến đấu cùng cậu. Tôi muốn báo thù cho các anh em đã chết".
“Đúng vậy tướng Lâm, chúng tôi muốn báo thù cho những anh em đã chết. Chúng tôi không đi”.
“Kẻ này đã giết nhiều anh em của chúng tôi như vây, thậm chí cả tướng Trần và tướng Chung cũng chết trong tay hắn, sao chúng tôi có thể bỏ qua được”.
“Tướng Lâm, hãy để chúng tôi chiến đấu”
“Tướng Lâm”, các chiến sĩ hai mắt đỏ ngàu đầy vẻ oán hận.
Lâm Chính nhìn vẻ mặt của từng người mà thở dài: “Không phải tôi không muốn giúp mọi người đạt được ý nguyện, mà là cuộc chiến đấu tiếp theo không phải cuộc chiến mà mọi người có thể tham gia được nữa rồi. Giờ tôi có nhiệm vụ quan trọng hơn rất nhiều giao cho mọi người. Tôi muốn mọi người không chỉ rời khỏi đây mà còn đưa cả người dân quanh đây đi nữa. Bởi vì cuộc chiến tiếp theo sẽ vô cùng tàn khốc”.
Đám đông nín thở khi nghe thấy vậy. Nhìn ánh mắt đầy kiên quyết của Lâm Chính, đám đông đành gật đầu rời đi.
“Thần y Lâm, tôi đâu có nói là cho họ rời đi đâu. Anh khinh thường tôi đấy à?”, thiên kiêu chau mày.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn đáp lại: “Đúng vậy, thì sao?”
Chương 3265: Rút lui
Thiên kiêu nhìn chăm chăm Lâm Chính, đôi mắt sâu thẳm thâm sâu khó lường. Không ai biết tâm trạng hiện tại của anh ta như thế nào.
Tức giận? Oán hận hay là khinh thường? Có thể là tất cả. Dù sao thì trước giờ chưa co ái dám thách thức, thậm chí sỉ nhục một thiên kiêu như vậy.
Nhất là một thiên kiêu sau khi đã phi thăng. Một người giống như thần tiên thế kia thì trong mắt anh ta thần y Lâm của Giang Thành chẳng khác gì người thường. Một người thường mà dám thách thức cả thần linh sao?
“Thần y Lâm, trong mắt anh đó là sự tự tin, trong mắt tôi đó là sự ngu ngốc. Tôi không muốn lãng phí với anh nữa. Mau chấm dứt chuyện này đi”.
Thiên kiêu lên tiếng giống như đã mất đi kiên nhẫn. Anh ta giơ tay lên ấn Lâm Chính từ trong khoảng không.
Luồng sức mạnh giáng xuống như núi Thái Sơn. Trong nháy mắt, mặt đất xung quanh Lâm Chính nổ tung. Sức mạnh đáng sợ dường như có thể biến cả sắt thép trở nên méo vụn.
Các chiến sĩ vội vàng lùi lại, nhìn mặt đất xung quanh Lâm Chính. Tất cả đều cảm thấy da đầu tê dài. Họ nín thở. Nếu mà sức mạnh này nhắm vào họ thì họ sẽ nát như thịt xay mất.
Chẳng trách Lâm Chính lại muốn họ rời đi. Thủ đoạn thế này thì chắc chắn cuộc chiến giữa hai người họ sẽ kinh thiên động địa. Tới khi đó những chiến sĩ cũng vô hình trung bị thương, như thế khác gì là hi sinh công cốc. Hơn nữa vũ khi trong tay họ cũng chẳng thể uy hiếp được thiên kiêu. Bọn họ ở lại đúng là chẳng có tác dụng gì.
Rõ ràng là cuộc chiến này không thuộc về họ. Chiến lực giữa hai bên có khoảng cách quá lớn. Các chiến sĩ không dám do dự, lập tức quay người đi xuống núi.
“Khốn nạn, các người cho rằng có thể đi được sao?”, cô gái mặc áo đỏ tức giận định ngăn lại. Thế nhưng tình trạng hiện tại của cô ta cũng rất tệ, căn bản không thể ngăn cản các chiến sĩ nên cô ta đành nhìn thiên kiêu: “Chủ thượng...”
“Yên tâm, tôi nói rồi, dù là ai mà đã đến Thánh Sơn thì cũng phải ở lại đây”, anh ta điềm đạm nói sau đó đưa tay lên, nhưng không phải hướng về phía Lâm Chính mà là hướng về đám chiến sĩ.
Sức mạnh khủng khiếp giống như một quả núi đè xuống họ. Tất cả bỗng nhiên nổ tung trong không gian.
Nhiều người không thể cử động, họ chỉ cảm thấy vai mình nặng trĩu như có núi đè. Cơ thể họ như sắp nổ tung đến nơi. Các chiến sĩ ngước nhìn bằng ánh mắt tuyệt vọng.
Lâm Chính nhảy lên, tung ra một chưởng: “Mọi người có gắng rời đi, còn lại giao cho tôi".
Anh hét lên chống lại nguồn sức mạnh của đối phương.
“Để tôi xem anh mạnh tới đâu nào”, thiên kiêu cũng hét lớn và gia tăng sức mạnh.
Thế nhưng Lâm Chính cũng không hề hấn gì.
Ầm ầm...
Hai nguồn sức mạnh va chạm tạo ra những vụ nổ lên tới tận mây xanh.
Lâm Chính vẫn không sao cả, cũng không hề có dấu hiệu bị đuối sức.
“Hả?”, thiên kiêu cuối cùng cũng ý thức được điều gì đó. Thực lực mà Lâm Chính thể hiện trong lần này mạnh hơn rất nhiều.
“Lúc ở Giang Thành, thực lực của người này cũng chưa là gì.. Không ngờ sau khi có được chút lợi lạc từ nơi phi thăng thì lại có thể đối kháng được với cả thiên kiêu hạng nhất. Xem ra những gì mà anh ta có được nhiều hơn mình tưởng tượng nhiều. Kẻ này phải chết”.
Thiên kiêu lầm bầm, đôi mắt phát ra ánh sáng. Cơ thể anh ta hóa thành màu lam, khí tức hùng hậu tới kinh người. Hai tay anh ta ấn mạnh xuống trong không gian.
Bùm! Một luồng sức mạnh gia trì khiến cho luồng sức mạnh ban đầu tăng lên hàng trăm lần.
Lâm Chính vừa nãy còn cầm cự được thì lúc này đã cả người đã lún xuống, rõ ràng là anh đang sắp thua cuộc.
“Cái gì?”, Vạn Kình Tùng được đưa xuống núi trố tròn mắt nhìn bằng vẻ không dám tin.
“Tướng Vạn, sợ rằng tướng Lâm không phải là đối thủ của thiên kiêu. Chúng ta rời đi như vậy khác gì vứt bỏ cậu ấy? Nếu cậu ấy có mệnh hệ gì thì chúng ta phải làm sao?"
Một phó tướng vội lên tiếng. Vạn Kình Tùng đanh mắt suy nghĩ: “Gọi điện thoại giúp tôi”.
“Gọi cho ai ạ?”, phó trướng giật mình rồi đột nhiên ý thức được điều gì đó.
“Ý của Tướng Vạn là điện thoại chỗ thư ký Lưu?”
“Đúng vậy, gọi điện cho thư ký Lưu giúp tôi kết nối với phía bên đó. Sự việc tới nước này rồi đành phải nhờ chiến lực cao nhất tham gia thôi…”, Vạn Kình Tùng nói.
Phó tướng trông vô cùng nghiêm túc. Người này gật đầu “Thủ trưởng, tôi sẽ đi làm ngay”.