-
Chương 3216-3220
Chương 3216: Trần Chiến nổi giận
Người trong phòng bệnh đều sợ hãi nhưng không ai dám ho he gì.
Trần Chiến nghiến răng, mặt sa sầm lại.
Một lúc lâu sau, ông ta mới dịu đi một chút, thấp giọng nói: "Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi".
"Vâng, tướng Trần!", anh lính kia cúi chào rồi quay lưng rời đi.
"Xin lỗi tướng Lâm, ban nãy tôi hơi mất bình tĩnh".
"Không sao".
Lâm Chính lắc đầu đáp: "Xem ra thiên kiêu hạng nhất đã chuẩn bị chu toàn".
"Tôi lập tức gọi điện chất vấn tướng Vạn xem đây rốt cuộc là chuyện gì! Lẽ nào bảo quân đội Long Tổ một mình đi đánh Thánh Sơn?", Trần Chiến giận dữ.
Vốn thời gian đã gấp rút, giờ còn xảy ra chuyện như vậy thì không giận dữ mới lạ.
Nhưng Lâm Chính đã ngăn lại.
"Tướng Trần, có gọi điện cho họ cũng vô ích. Họ nhận được lệnh thì đương nhiên không dám làm trái. Hơn nữa người này cấp bậc rất cao, có lẽ ông cũng không thể thay đổi được chủ ý của ông ta".
"Vậy phải làm sao? Nếu chỉ có mình quân đội Long Tổ tiến đánh Thánh Sơn thì có chục ngày, nửa tháng cũng không xong. Đến lúc đó thì sự đã rồi", Trần Chiến vội vã nói.
"Thực ra vẫn còn một cách".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Cách gì?"
"Nếu chính quyền không cho chúng ta đủ lực lượng, vậy thì bắt đầu từ giới Võ Đạo đi! Thiên kiêu hạng nhất đi đến nước này, võ trường có lẽ đã hòan thành. Nếu đã vậy thì nghĩa là bước hiến tế cuối cùng hắn ta cũng đã làm xong. Như vậy thì những người bặt vô âm tín trên Thánh Sơn chắc chắn đã bị hắn hiến tế rồi. Ông có thể đem chuyện này đi nói cho người thân, sư môn những người mất tích, huy động họ cùng quân đội Long Tổ đến Thánh Sơn. Như vậy có lẽ vẫn còn một tia hy vọng", Lâm Chính trầm giọng nói.
Trần Chiến mắt sáng lên: "Ý hay! Tướng Lâm, tôi cho người đi làm ngay!"
"Được!"
Lâm Chính gật đầu.
Trần Chiến vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn ra xa, nét mặt vô cùng đăm chiêu.
"Lâm thần y, liệu quân đội Long Tổ có thể thành công không?", Liễu Như Thi lo lắng hỏi.
Lâm Chính lắc đầu đáp: "Có quá nhiều biến số, tôi cũng không thể biết tướng Trần liệu có thành công hay không".
"Lâm thần y, anh đừng nghĩ nhiều nữa, giờ việc anh cần làm nhất là dưỡng thương thật tốt. Đợi vết thương lành rồi tính tiếp, giờ cứ giao hết cho tướng Trần đi", Liễu Như Thi an ủi anh.
Lâm Chính mỉm cười không đáp.
Một lúc sau, đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó, nói: "Như Thi, giúp tôi gọi Mã Hải, tôi muốn gặp riêng ông ấy".
"Giám đốc Mã sao? Anh gặp ông ấy làm gì?", Liễu Như Thi nghi hoặc hỏi.
"Đừng hỏi nhiều làm gì, mau gọi điện giúp tôi".
"Được rồi..."
...
Sau khi rời khỏi học viện Huyền Y Phái đổ nát, Trần Chiến lập tức bắt tay tiến hành kế hoạch.
Sau khi xong việc, một binh lính vội vã chạy tới.
"Tướng Trần, Tân lệnh trưởng tới, ông ấy đang ở tổng bộ quân đoàn Long Huyền chờ, mời tướng Trần tới đó một chuyến", người lính cúi người nói.
"Cái gì? Tân Định? Ông ta đến làm gì?"
Trần Chiến cau mày lại, nhưng rồi cũng gật đầu đáp: "Sắp xếp xe, giờ tôi qua".
"Vâng".
Chỉ một lát sau, Trần Chiến đã ngồi trên xe chuyên dụng của quân đội Long Tổ đi về phía tổng bộ quân đoàn Long Huyền.
Quân đội Long Tổ đang hành quân về phía Thánh Sơn nên an nguy của Giang Thành lúc này giao lại cho quân đoàn Long Huyền phụ trách.
Nhưng khi đến nơi, Trần Chiến mới nhận ra quân đoàn trưởng Chu Huyền Long và những lãnh đạo cấp cao khác của quân đoàn đều ở trong phòng họp.
Ở trung tâm phòng họp có một người đàn ông đeo kính gọng vàng, mặc vest chỉn chu.
Người này cao gầy, đầu hơi hói nhưng gương mặt sáng sủa, ăn vận cũng rất chỉnh tề.
Ông ta đang ngồi xem máy tính bảng, uống cà phê trông vô cùng nhàn nhã.
"Lệnh trưởng Tân, ngọn gió nào đưa ông tới đây?"
Trần Chiến nhanh chóng rảo bước về phía đó, cất tiếng hỏi.
"Tướng Trần!"
Chu Huyền Long và những người khác vội vã chào hỏi.
"Ừm".
Trần Chiến gật đầu, mắt không rời người đàn ông ngồi giữa.
“Tướng Trần, đã lâu không gặp, dạo này vẫn tốt chứ?”
Người đàn ông mỉm cười đứng dậy, vươn tay ra bắt.
Trần Chiến bắt tay nhưng vẻ mặt âm trầm: “Lệnh trưởng Tân, ông tìm tôi có việc gì?”
“À, tôi vừa nhận được tin vùng Tây Bắc có một số phần tử Võ Đạo bất hợp pháp đang nổi loạn, số lượng khoảng một nghìn người. Bọn họ đều là cao thủ, không dễ đối phó. Cho nên tôi tới đây để thông báo cho ông dẫn quân đội Long Tổ đến đó duy trì trật tự, bắt những phần tử đó về quy án”, Tân Định cười nói.
Trần Chiến mặt sa sầm lại đáp: “Tôi sẽ phái một nhánh do Trương Quân lãnh đạo tới đó”.
“Vậy e là không được, bên trên chỉ thị ông phải đích thân đi”, Tân Định cười đáp.
“Cái gì?”, Trần Chiến sững lại, lông mày cau chặt: “Ở đây tôi còn có chuyện quan trọng hơn, không đi được!”
“Chỉ e là việc bên kia quan trọng hơn, Thánh Sơn bên này cũng không gấp lắm, tạm thời cứ để vậy đi. Đợi khi giải quyết xong việc bên kia, ông dẫn quân quay lại không phải được rồi sao?”, Tân Định cười đáp.
“Khốn nạn!”
Trần Chiến bùng nổ, lập tức hiểu ra.
Tân Định này đến là để lùa ông ta đi.
“Tướng Trần, vô duyên vô cớ nổi giận như vậy làm gì?”, Tân Định ra vẻ kinh ngạc, hỏi.
Trần Chiến tức lắm nhưng không biết nên phản bác thế nào, chỉ nghiến răng đáp: “Tân lệnh trưởng, nếu tôi không đi thì sao?”
“Vậy chỉ sợ là không được, tôi tới tận đây là để điều ông đích thân ra trận. Dù gì đây cũng là ý của cấp trên, nghĩa vụ của binh lính là tuân lệnh. Tướng Trần biết rõ đạo lý này phải không?”, Tân Định nhìn Trần Chiến thản nhiên đáp.
Trần Chiến siết chặt nắm đấm không đáp lời. Ông ta nhìn Tân Định một hồi lâu rồi đột nhiên quay lưng, đi ra khỏi phòng họp.
“Nhớ xuất phát ngay lập tức! Việc rất gấp, một phút cũng không thể chậm trễ, mong tướng Trần nhớ rõ!”, Tân Định mỉm cười nói lớn.
Chương 3217: Anh! Đừng có mơ!
Buổi chiều hôm đó, Trần Chiến dẫn quân rời khỏi Giang Thành.
Nhưng hướng hành quân không phải Thánh Sơn mà là sân bay quân dụng.
Lâm Chính nghe tin xong thì rơi vào trầm tư.
Anh chưa từng nghĩ thiên kiêu hạng nhất lại mạnh như vậy, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà có thể giải quyết được ba đội quân lớn.
Chỉ sợ người đứng đằng sau thiên kiêu hạng nhất này thủ đoạn thông thiên!
Giờ đến Trần Chiến cũng không thể tới Thánh Sơn, Thánh Sơn giờ đã không còn bị uy hiếp nữa.
Thiên kiêu hạng nhất sẽ có đủ thời gian để đột phá.
Tình cảnh của Lâm Chính hiện giờ quả thực là rất hiểm nghèo.
"Tôi biết rồi!"
Nghe Từ Thiên báo lại xong, anh hít sâu một hơi rồi nói: "Ông đi xuống trước đi".
"Vâng".
Từ Thiên nét mặt nặng nề rời khỏi đó.
"Mã Hải, tất cả làm theo kế hoạch tôi đã sắp xếp, lập tức xuất phát", Lâm Chính nghiêng đầu nói với Mã Hải đang đứng bên cạnh.
Anh không để ý Mã Hải lúc này nước mắt đã rưng rưng, nói: "Chủ tịch Lâm, làm vậy quá mạo hiểm! Một khi có chuyện gì, ai...ai có thể cứu cậu đây?"
"Mã Hải, giờ tôi đã không còn lựa chọn nào khác. Ngoại trừ việc lựa chọn phương án này, tôi cũng hết cách. Có lúc, phải đi vào chỗ chết mới có thể tái sinh. Mặc dù tỷ lệ thành công rất thấp nhưng cũng phải thử một lần", Lâm Chính giọng khàn khàn đáp.
"Nhưng có thể đợi tướng Trần, tướng Vạn quay lại mà. Nếu họ quay lại thì sẽ có cơ hội", Mã Hải vội vã nói.
"Khó... rất khó, đợi họ quay lại thì thiên kiêu hạng nhất đã đột phá thành công rồi. Đến lúc đó hắn muốn giết tôi thì mấy vị tướng kia cũng không ngăn nổi! Hắn ta sẽ trở thành kẻ đứng đầu giới Võ Đạo. Đến lúc đó, chính phủ Long Quốc cũng không trị nổi hắn. Chúng ta trong mắt hắn chẳng khác nào đàn kiến", Lâm Chính lắc đầu đáp.
"Chủ tịch Lâm!"
Mã Hải quỳ sụp xuống, không kìm được mà bật khóc nức nở.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn ông ấy, cắn môi rồi nói: "Chuyện này ông đừng để lộ ra ngoài, cứ nói với họ là tôi đi nơi khác dưỡng bệnh. Ngoài ra ông hãy bố trí chỗ trú ẩn, một khi xảy ra chuyện ông hãy sắp xếp chỗ ở cho mọi người, lánh đi một thời gian. Như vậy có lẽ sẽ an toàn hơn cho mọi người".
"Được...được..."
Mã Hải oà khóc nức nở.
"Mã Hải, ông là người tôi tin tưởng nhất. Những năm nay ông vì tôi, vì Dương Hoa mà tận tâm tận lực. Mặc dù bình thường tôi không trực tiếp đứng ra quản lý Dương Hoa, nhưng những đóng góp của ông tôi đều nhìn thấy. Tôi có một viên đan dược, là đặc biệt chuẩn bị cho ông. Uống viên đan này vào rồi, đảm bảo kiếp này sẽ không bệnh tật, có thể kéo dài tuổi thọ đến hai trăm tuổi. Ông có thể uống nó hoặc truyền lại cho hậu duệ của ông, việc đó ông toàn quyền quyết định".
Lâm Chính lấy ra một viên đan dược, đưa cho Mã Hải.
Mã Hải run rẩy nhận lấy, hai mắt đỏ ửng.
"Được rồi, ông đi làm việc đi", Lâm Chính hít sâu một hơi.
"Vâng... chủ tịch Lâm..."
Mã Hải buồn bã dập đầu với Lâm Chính một cái, sau đó lảo đảo đi ra khỏi phòng bệnh, vẻ mặt vô cùng sầu não.
Lâm Chính yên lặng nhìn cánh cửa dần đóng lại, sau đó mới cầm lấy điện thoại, ấn vào một số điện thoại quen thuộc.
"Alo! Lâm Chính? Là anh sao? Sao mấy ngày nay em gọi điện mãi mà không được. Em và Tiểu Thiên đi nước ngoài du lịch, vài ba hôm nữa mới về. Anh ở Giang Thành chú ý an toàn nhé, nghe nói dạo này tình hình bất ổn lắm".
Từ trong điện thoại vọng ra giọng nói đầy quan tâm của Tô Nhu.
Lâm Chính khẽ mỉm cười, nói: "Tiểu Nhu, cảm ơn em. Anh đúng là có phúc nên kiếp này mới được gặp em. Em có thể đồng ý với anh một chuyện này không?"
Nghe anh nói vậy, đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Một lúc lâu sau, Tô Nhu mới trầm giọng hỏi: "Lâm Chính, rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Sao anh lại nói những lời này?"
"Tiểu Nhu, thực ra cũng không có chuyện gì cả. Anh cũng sắp rời Giang Thành rồi, chắc anh sẽ phải đi đến một nơi rất xa, không biết khi nào mới quay về được, hoặc có thể sẽ không về nữa. Để không làm em lỡ dở, anh đã chuẩn bị việc ly hôn của chúng ta!", Lâm Chính bình tĩnh mỉm cười nói.
Đầu dây bên kia im lặng như tờ.
Lâm Chính không biết tâm trạng Tô Nhu lúc này. Anh yên lặng chờ đợi phản ứng của cô.
Cứ như vậy mười phút trôi qua mới nghe thấy giọng nói vừa giận dữ vừa nấc nghẹn của Tô Nhu vọng tới.
"Anh! Đừng có mơ!"
Chương 3218: Người vợ tuyệt vời
Lâm Chính sững lại, cầm điện thoại hồi lâu không nói nên lời.
Mặc dù Tô Nhu chỉ nói có vỏn vẹn mấy chữ nhưng trong lời nói bộc lộ đầy sự kiên định và quyết tâm.
Ly hôn?
Đó là chuyện không thể nào.
Lâm Chính hít sâu một hơi, sau đó mở lời: "Tiểu Nhu, anh chỉ là người chồng phải tới nhà em ở rể, chẳng có ưu điểm nào hết. Ngoài kia có nhiều người tài giỏi hơn anh nhiều, hơn nữa lần này có thể anh sẽ không quay về nữa, sao em phải..."
"Im miệng!"
Tô Nhu quát lên rồi cắt lời anh.
"Lâm Chính, anh nói đủ chưa! Ly hôn là chuyện không thể! Anh coi Tô Nhu này là cái gì? Anh muốn ly hôn là ly hôn sao! Em nói cho anh biết, em không biết có chuyện gì xảy ra! Bất luận anh gặp khó khăn gì, nhưng đó cũng không thể là lý do để anh đòi ly hôn! Huống hồ, nếu anh không quay về thì em phải tìm người đàn ông khác mới sống được sao?"
Tô Nhu giận dữ hét lên, giọng nói đã có chút nghẹn ngào.
"Tiểu Nhu..."
"Anh đừng nói nữa!", Tô Nhu lại ngắt lời anh, nghiến răng nói: "Lâm Chính, anh nghe đây, cho dù chúng ta có gặp phải đại hoạ, cũng không được phép tuỳ tiện bỏ rơi người kia. Em là vợ anh, từ ngày chúng ta ký giấy chứng nhận kết hôn đã vậy rồi! Em biết anh muốn tốt cho em nên mới làm vậy. Nhưng tốt kiểu như vậy em không cần! Giờ em về Giang Thành, đi tìm anh! Có chuyện gì chúng ta cùng nhau đối mặt!"
Nói rồi, cô cúp điện thoại luôn.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại, sau đó bất giác mỉm cười.
Có được người vợ như vậy thì người làm chồng như anh còn mong gì hơn nữa?
Có điều, anh không thể để Tô Nhu lao vào nguy hiểm.
"Em muốn về thì về đi. Có điều, anh sẽ không còn ở đây nữa".
Anh lẩm bẩm một mình, sau đó cất điện thoại đi.
Cốc cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa, sau đó giọng khàn khàn của Mã Hải vang lên:
"Chủ tịch Lâm, xe đã chuẩn bị xong rồi".
"Được".
Lâm Chính gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Rất nhanh sau, một chiếc xe màu đen đi ra khỏi Giang Thành.
Lúc này, trên một chiếc phi cơ cất cánh từ Giang Thành, Trần Chiến sắc mặt tối sầm lại gọi điện thoại.
Một lúc sau đầu dây bên kia bắt máy, là Vạn Kình Tùng.
"Tướng Trần, tôi biết chuyện rồi. Tạm thời cậu đừng kích động, cứ nghe lệnh đi làm nhiệm vụ trước đã, đừng để kẻ khác nắm được sơ hở!", Vạn Kình Tùng trầm giọng nói.
"Tướng Vạn... hiện giờ bên phía Thánh Sơn thời gian gấp rút. Hai người bị điều đi không nói, đến tôi cũng bị điều đi. Nếu chỉ dựa vào Lâm thần y thì sao đối chọi lại được với bọn chúng? Một khi thiên kiêu hạng nhất đạt được mục đích, chúng ta coi như xong!", Trần Chiến nghiến răng, siết chặt nắm đấm.
"Tôi biết, tướng Trần, cậu đừng nóng, giờ tôi lập tức đi gặp người đó để nói rõ tình hình. Người của thiên kiêu hạng nhất ở đây không phải người tầm thường, chắc cậu cũng đã biết là ai. Có người đó, chúng ta sẽ rất khó hành động, nhưng tôi đoán ông ta cũng không trụ nổi bao lâu nữa, tôi nghĩ cùng lắm là một tiếng nữa chúng ta sẽ nhận được lệnh quay lại Thánh Sơn. Cậu không cần đi về phía Tây Bắc làm gì, cứ thẳng tiến Thánh Sơn đi! Tôi cũng sẽ dẫn quân tinh nhuệ Nam Cảnh đến đó!", Vạn Kình Tùng đáp.
Trần Chiến thở gấp, như thể nghĩ ra điều gì đó, im lặng một lúc rồi đáp: "Tướng Vạn, cũng chỉ có anh mới gặp được người đó, cũng chỉ có anh mới cứu vãn được cục diện này! Những lời thừa thãi tôi không nói nữa, tôi sẽ chờ tin tốt từ anh!"
"Yên tâm, lần này không chỉ có quân Nam Cảnh, quân Lục Dã và quân đội Long Tổ mà tôi sẽ cố gắng điều động cả bốn quân đoàn lớn tiến đánh Thánh Sơn!", Vạn Kình Tùng nghiêm giọng.
"Bốn quân đoàn lớn?"
Trần Chiến sững lại: "Anh đang nói Long Huyền, Thương Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ... là bốn quân đoàn này sao?"
"Đúng vậy!"
"Việc này...việc này sao có thể điều động được? Ba quân đoàn kia ở xa làm sao có thể điều động tới đây chứ? Hơn nữa quân đoàn Long Huyền trấn thủ Giang Thành trong trường hợp có kẻ gây rối. Nếu cứ điều động đi như vậy thì Giang Thành phải làm sao? Lâm thần y và những người kia phải làm sao?", Trần Chiến vội hỏi.
"Yên tâm, tướng Trần, tôi đã có kế hoạch chu toàn, phía Giang Thành cậu không cần lo lắng. Còn ba quân đoàn kia giờ đã xuất phát về phía Thánh Sơn rồi. Giờ nhiệm vụ hàng đầu là đánh dẹp tổ chức phản động này, đập nát âm mưu và tham vọng của thiên kiêu hạng nhất!", Vạn Kình Tùng nghiêm giọng.
Trần Chiến trong lòng vô cùng kích động, lập tức đáp: "Được!"
Chương 3219: Giúp bên nào?
Trên vùng đất khô cằn và rộng lớn như biển cả.
Mấy bóng người khí tức khủng bố đang đi lại.
"Vừa nhận được tin tức, Thánh Sơn đã phòng bị chắc chắn, không cho bất cứ ai lại gần. Tất cả những binh sĩ Long Quốc cử đến đã bị đánh bay ra khỏi Thánh Sơn. Thậm chí xung đột còn khiến một số người bị thương. Chính phủ Long Quốc nổi trận lôi đình, phái binh sĩ hành quân tới Thánh Sơn. Xem ra Thánh Sơn đã hoàn toàn trở mặt với Long Quốc rồi!"
Một người đàn ông tóc dài mỉm cười nói.
Người đi đầu là một người đàn ông mặc áo bào đen nhìn không rõ mặt mũi ra sao. Người này trầm tư một lát rồi khàn giọng nói: "Thiên kiêu hạng nhất là kẻ vô cùng lý trí. Vô duyên vô cớ, hắn sẽ không làm ra chuyện lỗ mãng như vậy. Chỉ sợ... bước cuối cùng hắn đã sắp hoàn thành rồi. Đến lúc đó, người trần mắt thịt không ai là đối thủ của hắn!"
"Cái gì?"
Những người kia đều kinh ngạc.
"Thiên kiêu hạng nhất sắp hoàn thành bước cuối cùng rồi sao?"
"Nói vậy thì chẳng phải hắn sẽ thành tiên sao?"
"Việc này... việc này không thể nào? Thật sự hắn sẽ thành tiên sao? Trên đời này thực sự có tiên nhân?"
Những người kia đều không dám tin.
Người đàn ông áo đen lắc đầu: "Tôi chưa từng gặp tiên nhân, tất cả những chuyện liên quan đến thần tiên đều chỉ ghi trong sử sách hoặc truyền thuyết. Nó có thể có, cũng có thể không. Nhưng khi một người phàm có sức mạnh tuyệt đối, đến lúc đó cũng không khác gì thần tiên. Cho nên tiên, trước nay không có tiêu chuẩn để định nghĩa".
"Đại nhân, vậy chúng ta nên làm sao? Đứng bên cạnh xem bọn chúng cấu xé lẫn nhau sao? Hay là nhân cơ hội này liên thủ với Thiên Ma Đạo chiếm lấy Giang Thành, tiêu diệt Lâm thần y?", người đàn ông tóc dài vẻ mặt hung ác, nhỏ giọng nói.
"Tiêu diệt Lâm thần y?"
Người áo đen nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Tầm nhìn của anh chỉ có vậy thôi sao?"
“Xin đại nhân chỉ giáo”, người đàn ông tóc dài lập tức chắp tay đáp.
"Trong mắt người ngoài, thiên kiêu hạng nhất dường như đang bỏ tất cả trứng vào một giỏ và quá mạo hiểm. Thực ra, theo tôi, hắn ta đã nắm chắc phần thắng, nếu không hắn đã không dám trở mặt với chính phủ Long Quốc như vậy! Tôi đã từng tiếp xúc với thiên kiêu hạng nhất. Người này không chỉ có thiên phú phi thường, hắn ta còn cơ trí vô song, suy nghĩ sâu sắc. Hắn có một đặc điểm, đó là sẽ không làm những việc mà mình không nắm chắc phần thắng! Nếu hắn ta đã dám công khai thách thức chính quyền Long Quốc, nghĩa là hắn chắc chắn sẽ thành công. Vậy thì Giang Thành và thậm chí là Lâm thần y sớm muộn cũng sẽ bị tiêu diệt, chết không toàn thây. Nếu đã như vậy thì sao chúng ta phải xen vào?
"Hiện tại ở Giang Thành còn có nhiều người của chính phủ Long Quốc, nếu chúng ta ra tay thì chắc chắn sẽ xảy ra xung đột. Một khi dính vào mấy thế lực này thì chúng ta lợi bất cập hại! Cho nên lần này, cứ ngồi xem kịch hay là được rồi"
Người đàn ông áo đen bình thản nói.
Những người kia giờ đã ngộ ra.
"Cả chính quyền Long Quốc và Thánh Sơn chúng ta đều không thể đắc tội, mà giờ Long Quốc còn đang bảo vệ Lâm thần y. Nếu thiên kiêu hạng nhất muốn giết Lâm thần y thì hai con mãnh hổ sẽ đấu đá nhau. Vai trò của Lâm thần y kia lúc này đã không còn quá quan trọng! Tôi nghĩ bên phía Thiên Ma Đạo cũng đang tính toán như vậy".
"Đại nhân cao thâm uyên bác, chúng tôi xin bái phục... xin bái phục!"
Người đàn ông vội vã chắp tay nói.
"Không cần nói lời hoa mỹ, tôi dự đoán lần này thiên kiêu hạng nhất nhất định sẽ giành chiến thắng. Một khi hắn ta thực hiện được bước cuối cùng đó, thực lực sẽ vượt xa tất cả những người khác. Một người như vậy chúng ta cần cố gắng kết giao, sẽ hữu ích trong tương lai. Mặc dù lúc này chúng ta chỉ đứng ngoài quan sát, nhưng nếu tình huống đặc biệt, có thể sẽ ra tay! "
"Ra tay?"
Mọi người đột ngột thở gấp.
"Đại nhân. . . vậy chúng ta nên trợ giúp bên nào?" người đàn ông tóc dài ngơ ngác hỏi.
"Thánh Sơn!"
Người áo đen không chút do dự mà thốt ra ra hai chữ.
Chương 3220: Chân núi Thánh Sơn
Trên bầu trời, mây khói vần vũ như tiên cảnh. Thế nhưng bên ngoài ngọn núi lại xảy ra một hiện tượng kỳ lạ. Từng con chim đang bay trên trời vừa mới tiếp cận ngọn núi thì lập tức rơi xuống như bi đập phải thứ gì đó.
Nếu như nhìn kỹ thì sẽ thấy một lớp khí mỏng đao phủ lên cả ngọn núi lớn. Lớp khí này giống như một bức tường, những thứ ở bên ngoài không thể xâm nhập vào bên trong, và bên trong cũng không thể lao ra ngoài.
Dưới chân núi, các võ giả được trang bị vũ khí đang đi lên núi. Họ cảnh giác nhìn xung quanh. Những người này đã canh chừng ở đây hơn trăm ngày rồi. Ngoài đám chiến sĩ của Long Quốc ra thì không còn ai ở bên ngoài núi hết.
“Đám đó làm cái gì vậy? Sao vẫn còn đợi ở đây? Lẽ nào bọn họ không rõ là cấp trên của họ đã bị chủ thượng của chúng ta xử lý rồi sao? Còn ở lại đây theo dõi cái gì không biết?”, người của Thánh Sơn ngáp ngắn ngáp dài, nói bằng vẻ nhàm chán.
Người bên cạnh nghe thấy bèn lên tiếng: “Người anh em, ý của anh là gì? Chủ thượng đã xử lý xong rồi sao? Không phải lại có một binh đoàn lớn tới đối phó với chúng ta đấy chứ?”
“Sao thế, anh không biết gì à? Lẽ nào anh cho rằng Thánh Sơn ẩn thể nên không có liên hệ gì với bên ngoài? Vậy thì anh nhầm rồi. Chủ thượng là ai chứ, là thiên nhân đấy. Sau này chủ thượng nắm cả âm dương, sinh tử trong tay nữa. Ai mà chẳng muốn có một người tài giỏi như vậy giúp đỡ. Vậy nên có rất nhiều ông chủ đã liên hệ với chủ thượng. Cái đám kia không biết điều, dám ra tay với chủ thượng thì cứ đợi mà xem, bọn họ chỉ công cốc thôi. Chủ thượng đã liên hệ kết nối hết rồi. Cứ nhìn đi, cái đám con sâu cái kiến này cũng nhanh chóng biến mất thôi".
“Ha ha, vậy thì tốt. Tôi không muốn chém giết nữa. Tôi tới đây chỉ muốn được tu dưỡng, không muốn phải cống hiến mạng sống làm gì”.
“Ai mà chẳng thế nhưng lúc này là thời khắc quan trọng của chủ thượng, không được để người khác làm phiền. Nếu những người kia mà lên đây thì chúng ta phải liều mạng mà chặn lại”
“Liều mạng chặn gì chứ? Chúng ta chỉ là người canh cửa ghi danh, không bao giờ nhận được chỉ đạo từ chủ thượng. Mà ở đây thì cũng chỉ học được vài chiêu thức lằng nhằng, vì chút đó mà phải mất mạng có đáng không”, người kia phàn nàn.
Thế nhưng anh ta vừa dứt lời thì...Một luồng sức mạnh bùng nổ. Anh ta lập tức bị nổ tung và chết ngay tại chỗ.
“Á”, những người xung quanh sợ hết hồn, vội quay lại nhìn. Họ nhìn thấy cô gái mặc áo đỏ đứng đó.
“Phản bội chủ thượng thì phải chết”, cô gái lạnh lùng nói.
“Xin đại nhân tha tội. Xin đại nhân tha tội”, đám đông vội quỳ phụp xuống, run rẩy và bàng hoàng.
“Nghe đây, nếu như các người còn dám có thái độ đó thì đều phải chết”, cô ta lạnh lùng lên tiếng.
“Vâng vâng”,
“Chúng tôi nhất định sẽ dốc lòng vì chủ thượng, không màng sống chết”.
“Không màng sống chết”, tất cả đều run rẩy khấu đầu. Đồng thời họ cũng cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
Tại sao cô ta lại chạy tới đây? Không phải cô ta cần phải bảo vệ võ trường trên núi sao.
Cô ta quay người rời đi. Đám người kia mới dám đứng dậy. Thế nhưng họ phát hiện ra không chỉ có cô gái xuống núi mà các võ giả khác của Thánh Sơn cũng xuống theo.
Thậm chí đến cả Thanh Nha trước đó cũng xuất hiện. Nhìn thấy cảnh tượng đó đám đông mơ hồ đoán ra được…chắc chắn là sắp có một cuộc đại chiến bùng nổ rồi.
Người trong phòng bệnh đều sợ hãi nhưng không ai dám ho he gì.
Trần Chiến nghiến răng, mặt sa sầm lại.
Một lúc lâu sau, ông ta mới dịu đi một chút, thấp giọng nói: "Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi".
"Vâng, tướng Trần!", anh lính kia cúi chào rồi quay lưng rời đi.
"Xin lỗi tướng Lâm, ban nãy tôi hơi mất bình tĩnh".
"Không sao".
Lâm Chính lắc đầu đáp: "Xem ra thiên kiêu hạng nhất đã chuẩn bị chu toàn".
"Tôi lập tức gọi điện chất vấn tướng Vạn xem đây rốt cuộc là chuyện gì! Lẽ nào bảo quân đội Long Tổ một mình đi đánh Thánh Sơn?", Trần Chiến giận dữ.
Vốn thời gian đã gấp rút, giờ còn xảy ra chuyện như vậy thì không giận dữ mới lạ.
Nhưng Lâm Chính đã ngăn lại.
"Tướng Trần, có gọi điện cho họ cũng vô ích. Họ nhận được lệnh thì đương nhiên không dám làm trái. Hơn nữa người này cấp bậc rất cao, có lẽ ông cũng không thể thay đổi được chủ ý của ông ta".
"Vậy phải làm sao? Nếu chỉ có mình quân đội Long Tổ tiến đánh Thánh Sơn thì có chục ngày, nửa tháng cũng không xong. Đến lúc đó thì sự đã rồi", Trần Chiến vội vã nói.
"Thực ra vẫn còn một cách".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Cách gì?"
"Nếu chính quyền không cho chúng ta đủ lực lượng, vậy thì bắt đầu từ giới Võ Đạo đi! Thiên kiêu hạng nhất đi đến nước này, võ trường có lẽ đã hòan thành. Nếu đã vậy thì nghĩa là bước hiến tế cuối cùng hắn ta cũng đã làm xong. Như vậy thì những người bặt vô âm tín trên Thánh Sơn chắc chắn đã bị hắn hiến tế rồi. Ông có thể đem chuyện này đi nói cho người thân, sư môn những người mất tích, huy động họ cùng quân đội Long Tổ đến Thánh Sơn. Như vậy có lẽ vẫn còn một tia hy vọng", Lâm Chính trầm giọng nói.
Trần Chiến mắt sáng lên: "Ý hay! Tướng Lâm, tôi cho người đi làm ngay!"
"Được!"
Lâm Chính gật đầu.
Trần Chiến vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn ra xa, nét mặt vô cùng đăm chiêu.
"Lâm thần y, liệu quân đội Long Tổ có thể thành công không?", Liễu Như Thi lo lắng hỏi.
Lâm Chính lắc đầu đáp: "Có quá nhiều biến số, tôi cũng không thể biết tướng Trần liệu có thành công hay không".
"Lâm thần y, anh đừng nghĩ nhiều nữa, giờ việc anh cần làm nhất là dưỡng thương thật tốt. Đợi vết thương lành rồi tính tiếp, giờ cứ giao hết cho tướng Trần đi", Liễu Như Thi an ủi anh.
Lâm Chính mỉm cười không đáp.
Một lúc sau, đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó, nói: "Như Thi, giúp tôi gọi Mã Hải, tôi muốn gặp riêng ông ấy".
"Giám đốc Mã sao? Anh gặp ông ấy làm gì?", Liễu Như Thi nghi hoặc hỏi.
"Đừng hỏi nhiều làm gì, mau gọi điện giúp tôi".
"Được rồi..."
...
Sau khi rời khỏi học viện Huyền Y Phái đổ nát, Trần Chiến lập tức bắt tay tiến hành kế hoạch.
Sau khi xong việc, một binh lính vội vã chạy tới.
"Tướng Trần, Tân lệnh trưởng tới, ông ấy đang ở tổng bộ quân đoàn Long Huyền chờ, mời tướng Trần tới đó một chuyến", người lính cúi người nói.
"Cái gì? Tân Định? Ông ta đến làm gì?"
Trần Chiến cau mày lại, nhưng rồi cũng gật đầu đáp: "Sắp xếp xe, giờ tôi qua".
"Vâng".
Chỉ một lát sau, Trần Chiến đã ngồi trên xe chuyên dụng của quân đội Long Tổ đi về phía tổng bộ quân đoàn Long Huyền.
Quân đội Long Tổ đang hành quân về phía Thánh Sơn nên an nguy của Giang Thành lúc này giao lại cho quân đoàn Long Huyền phụ trách.
Nhưng khi đến nơi, Trần Chiến mới nhận ra quân đoàn trưởng Chu Huyền Long và những lãnh đạo cấp cao khác của quân đoàn đều ở trong phòng họp.
Ở trung tâm phòng họp có một người đàn ông đeo kính gọng vàng, mặc vest chỉn chu.
Người này cao gầy, đầu hơi hói nhưng gương mặt sáng sủa, ăn vận cũng rất chỉnh tề.
Ông ta đang ngồi xem máy tính bảng, uống cà phê trông vô cùng nhàn nhã.
"Lệnh trưởng Tân, ngọn gió nào đưa ông tới đây?"
Trần Chiến nhanh chóng rảo bước về phía đó, cất tiếng hỏi.
"Tướng Trần!"
Chu Huyền Long và những người khác vội vã chào hỏi.
"Ừm".
Trần Chiến gật đầu, mắt không rời người đàn ông ngồi giữa.
“Tướng Trần, đã lâu không gặp, dạo này vẫn tốt chứ?”
Người đàn ông mỉm cười đứng dậy, vươn tay ra bắt.
Trần Chiến bắt tay nhưng vẻ mặt âm trầm: “Lệnh trưởng Tân, ông tìm tôi có việc gì?”
“À, tôi vừa nhận được tin vùng Tây Bắc có một số phần tử Võ Đạo bất hợp pháp đang nổi loạn, số lượng khoảng một nghìn người. Bọn họ đều là cao thủ, không dễ đối phó. Cho nên tôi tới đây để thông báo cho ông dẫn quân đội Long Tổ đến đó duy trì trật tự, bắt những phần tử đó về quy án”, Tân Định cười nói.
Trần Chiến mặt sa sầm lại đáp: “Tôi sẽ phái một nhánh do Trương Quân lãnh đạo tới đó”.
“Vậy e là không được, bên trên chỉ thị ông phải đích thân đi”, Tân Định cười đáp.
“Cái gì?”, Trần Chiến sững lại, lông mày cau chặt: “Ở đây tôi còn có chuyện quan trọng hơn, không đi được!”
“Chỉ e là việc bên kia quan trọng hơn, Thánh Sơn bên này cũng không gấp lắm, tạm thời cứ để vậy đi. Đợi khi giải quyết xong việc bên kia, ông dẫn quân quay lại không phải được rồi sao?”, Tân Định cười đáp.
“Khốn nạn!”
Trần Chiến bùng nổ, lập tức hiểu ra.
Tân Định này đến là để lùa ông ta đi.
“Tướng Trần, vô duyên vô cớ nổi giận như vậy làm gì?”, Tân Định ra vẻ kinh ngạc, hỏi.
Trần Chiến tức lắm nhưng không biết nên phản bác thế nào, chỉ nghiến răng đáp: “Tân lệnh trưởng, nếu tôi không đi thì sao?”
“Vậy chỉ sợ là không được, tôi tới tận đây là để điều ông đích thân ra trận. Dù gì đây cũng là ý của cấp trên, nghĩa vụ của binh lính là tuân lệnh. Tướng Trần biết rõ đạo lý này phải không?”, Tân Định nhìn Trần Chiến thản nhiên đáp.
Trần Chiến siết chặt nắm đấm không đáp lời. Ông ta nhìn Tân Định một hồi lâu rồi đột nhiên quay lưng, đi ra khỏi phòng họp.
“Nhớ xuất phát ngay lập tức! Việc rất gấp, một phút cũng không thể chậm trễ, mong tướng Trần nhớ rõ!”, Tân Định mỉm cười nói lớn.
Chương 3217: Anh! Đừng có mơ!
Buổi chiều hôm đó, Trần Chiến dẫn quân rời khỏi Giang Thành.
Nhưng hướng hành quân không phải Thánh Sơn mà là sân bay quân dụng.
Lâm Chính nghe tin xong thì rơi vào trầm tư.
Anh chưa từng nghĩ thiên kiêu hạng nhất lại mạnh như vậy, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà có thể giải quyết được ba đội quân lớn.
Chỉ sợ người đứng đằng sau thiên kiêu hạng nhất này thủ đoạn thông thiên!
Giờ đến Trần Chiến cũng không thể tới Thánh Sơn, Thánh Sơn giờ đã không còn bị uy hiếp nữa.
Thiên kiêu hạng nhất sẽ có đủ thời gian để đột phá.
Tình cảnh của Lâm Chính hiện giờ quả thực là rất hiểm nghèo.
"Tôi biết rồi!"
Nghe Từ Thiên báo lại xong, anh hít sâu một hơi rồi nói: "Ông đi xuống trước đi".
"Vâng".
Từ Thiên nét mặt nặng nề rời khỏi đó.
"Mã Hải, tất cả làm theo kế hoạch tôi đã sắp xếp, lập tức xuất phát", Lâm Chính nghiêng đầu nói với Mã Hải đang đứng bên cạnh.
Anh không để ý Mã Hải lúc này nước mắt đã rưng rưng, nói: "Chủ tịch Lâm, làm vậy quá mạo hiểm! Một khi có chuyện gì, ai...ai có thể cứu cậu đây?"
"Mã Hải, giờ tôi đã không còn lựa chọn nào khác. Ngoại trừ việc lựa chọn phương án này, tôi cũng hết cách. Có lúc, phải đi vào chỗ chết mới có thể tái sinh. Mặc dù tỷ lệ thành công rất thấp nhưng cũng phải thử một lần", Lâm Chính giọng khàn khàn đáp.
"Nhưng có thể đợi tướng Trần, tướng Vạn quay lại mà. Nếu họ quay lại thì sẽ có cơ hội", Mã Hải vội vã nói.
"Khó... rất khó, đợi họ quay lại thì thiên kiêu hạng nhất đã đột phá thành công rồi. Đến lúc đó hắn muốn giết tôi thì mấy vị tướng kia cũng không ngăn nổi! Hắn ta sẽ trở thành kẻ đứng đầu giới Võ Đạo. Đến lúc đó, chính phủ Long Quốc cũng không trị nổi hắn. Chúng ta trong mắt hắn chẳng khác nào đàn kiến", Lâm Chính lắc đầu đáp.
"Chủ tịch Lâm!"
Mã Hải quỳ sụp xuống, không kìm được mà bật khóc nức nở.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn ông ấy, cắn môi rồi nói: "Chuyện này ông đừng để lộ ra ngoài, cứ nói với họ là tôi đi nơi khác dưỡng bệnh. Ngoài ra ông hãy bố trí chỗ trú ẩn, một khi xảy ra chuyện ông hãy sắp xếp chỗ ở cho mọi người, lánh đi một thời gian. Như vậy có lẽ sẽ an toàn hơn cho mọi người".
"Được...được..."
Mã Hải oà khóc nức nở.
"Mã Hải, ông là người tôi tin tưởng nhất. Những năm nay ông vì tôi, vì Dương Hoa mà tận tâm tận lực. Mặc dù bình thường tôi không trực tiếp đứng ra quản lý Dương Hoa, nhưng những đóng góp của ông tôi đều nhìn thấy. Tôi có một viên đan dược, là đặc biệt chuẩn bị cho ông. Uống viên đan này vào rồi, đảm bảo kiếp này sẽ không bệnh tật, có thể kéo dài tuổi thọ đến hai trăm tuổi. Ông có thể uống nó hoặc truyền lại cho hậu duệ của ông, việc đó ông toàn quyền quyết định".
Lâm Chính lấy ra một viên đan dược, đưa cho Mã Hải.
Mã Hải run rẩy nhận lấy, hai mắt đỏ ửng.
"Được rồi, ông đi làm việc đi", Lâm Chính hít sâu một hơi.
"Vâng... chủ tịch Lâm..."
Mã Hải buồn bã dập đầu với Lâm Chính một cái, sau đó lảo đảo đi ra khỏi phòng bệnh, vẻ mặt vô cùng sầu não.
Lâm Chính yên lặng nhìn cánh cửa dần đóng lại, sau đó mới cầm lấy điện thoại, ấn vào một số điện thoại quen thuộc.
"Alo! Lâm Chính? Là anh sao? Sao mấy ngày nay em gọi điện mãi mà không được. Em và Tiểu Thiên đi nước ngoài du lịch, vài ba hôm nữa mới về. Anh ở Giang Thành chú ý an toàn nhé, nghe nói dạo này tình hình bất ổn lắm".
Từ trong điện thoại vọng ra giọng nói đầy quan tâm của Tô Nhu.
Lâm Chính khẽ mỉm cười, nói: "Tiểu Nhu, cảm ơn em. Anh đúng là có phúc nên kiếp này mới được gặp em. Em có thể đồng ý với anh một chuyện này không?"
Nghe anh nói vậy, đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Một lúc lâu sau, Tô Nhu mới trầm giọng hỏi: "Lâm Chính, rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Sao anh lại nói những lời này?"
"Tiểu Nhu, thực ra cũng không có chuyện gì cả. Anh cũng sắp rời Giang Thành rồi, chắc anh sẽ phải đi đến một nơi rất xa, không biết khi nào mới quay về được, hoặc có thể sẽ không về nữa. Để không làm em lỡ dở, anh đã chuẩn bị việc ly hôn của chúng ta!", Lâm Chính bình tĩnh mỉm cười nói.
Đầu dây bên kia im lặng như tờ.
Lâm Chính không biết tâm trạng Tô Nhu lúc này. Anh yên lặng chờ đợi phản ứng của cô.
Cứ như vậy mười phút trôi qua mới nghe thấy giọng nói vừa giận dữ vừa nấc nghẹn của Tô Nhu vọng tới.
"Anh! Đừng có mơ!"
Chương 3218: Người vợ tuyệt vời
Lâm Chính sững lại, cầm điện thoại hồi lâu không nói nên lời.
Mặc dù Tô Nhu chỉ nói có vỏn vẹn mấy chữ nhưng trong lời nói bộc lộ đầy sự kiên định và quyết tâm.
Ly hôn?
Đó là chuyện không thể nào.
Lâm Chính hít sâu một hơi, sau đó mở lời: "Tiểu Nhu, anh chỉ là người chồng phải tới nhà em ở rể, chẳng có ưu điểm nào hết. Ngoài kia có nhiều người tài giỏi hơn anh nhiều, hơn nữa lần này có thể anh sẽ không quay về nữa, sao em phải..."
"Im miệng!"
Tô Nhu quát lên rồi cắt lời anh.
"Lâm Chính, anh nói đủ chưa! Ly hôn là chuyện không thể! Anh coi Tô Nhu này là cái gì? Anh muốn ly hôn là ly hôn sao! Em nói cho anh biết, em không biết có chuyện gì xảy ra! Bất luận anh gặp khó khăn gì, nhưng đó cũng không thể là lý do để anh đòi ly hôn! Huống hồ, nếu anh không quay về thì em phải tìm người đàn ông khác mới sống được sao?"
Tô Nhu giận dữ hét lên, giọng nói đã có chút nghẹn ngào.
"Tiểu Nhu..."
"Anh đừng nói nữa!", Tô Nhu lại ngắt lời anh, nghiến răng nói: "Lâm Chính, anh nghe đây, cho dù chúng ta có gặp phải đại hoạ, cũng không được phép tuỳ tiện bỏ rơi người kia. Em là vợ anh, từ ngày chúng ta ký giấy chứng nhận kết hôn đã vậy rồi! Em biết anh muốn tốt cho em nên mới làm vậy. Nhưng tốt kiểu như vậy em không cần! Giờ em về Giang Thành, đi tìm anh! Có chuyện gì chúng ta cùng nhau đối mặt!"
Nói rồi, cô cúp điện thoại luôn.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại, sau đó bất giác mỉm cười.
Có được người vợ như vậy thì người làm chồng như anh còn mong gì hơn nữa?
Có điều, anh không thể để Tô Nhu lao vào nguy hiểm.
"Em muốn về thì về đi. Có điều, anh sẽ không còn ở đây nữa".
Anh lẩm bẩm một mình, sau đó cất điện thoại đi.
Cốc cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa, sau đó giọng khàn khàn của Mã Hải vang lên:
"Chủ tịch Lâm, xe đã chuẩn bị xong rồi".
"Được".
Lâm Chính gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Rất nhanh sau, một chiếc xe màu đen đi ra khỏi Giang Thành.
Lúc này, trên một chiếc phi cơ cất cánh từ Giang Thành, Trần Chiến sắc mặt tối sầm lại gọi điện thoại.
Một lúc sau đầu dây bên kia bắt máy, là Vạn Kình Tùng.
"Tướng Trần, tôi biết chuyện rồi. Tạm thời cậu đừng kích động, cứ nghe lệnh đi làm nhiệm vụ trước đã, đừng để kẻ khác nắm được sơ hở!", Vạn Kình Tùng trầm giọng nói.
"Tướng Vạn... hiện giờ bên phía Thánh Sơn thời gian gấp rút. Hai người bị điều đi không nói, đến tôi cũng bị điều đi. Nếu chỉ dựa vào Lâm thần y thì sao đối chọi lại được với bọn chúng? Một khi thiên kiêu hạng nhất đạt được mục đích, chúng ta coi như xong!", Trần Chiến nghiến răng, siết chặt nắm đấm.
"Tôi biết, tướng Trần, cậu đừng nóng, giờ tôi lập tức đi gặp người đó để nói rõ tình hình. Người của thiên kiêu hạng nhất ở đây không phải người tầm thường, chắc cậu cũng đã biết là ai. Có người đó, chúng ta sẽ rất khó hành động, nhưng tôi đoán ông ta cũng không trụ nổi bao lâu nữa, tôi nghĩ cùng lắm là một tiếng nữa chúng ta sẽ nhận được lệnh quay lại Thánh Sơn. Cậu không cần đi về phía Tây Bắc làm gì, cứ thẳng tiến Thánh Sơn đi! Tôi cũng sẽ dẫn quân tinh nhuệ Nam Cảnh đến đó!", Vạn Kình Tùng đáp.
Trần Chiến thở gấp, như thể nghĩ ra điều gì đó, im lặng một lúc rồi đáp: "Tướng Vạn, cũng chỉ có anh mới gặp được người đó, cũng chỉ có anh mới cứu vãn được cục diện này! Những lời thừa thãi tôi không nói nữa, tôi sẽ chờ tin tốt từ anh!"
"Yên tâm, lần này không chỉ có quân Nam Cảnh, quân Lục Dã và quân đội Long Tổ mà tôi sẽ cố gắng điều động cả bốn quân đoàn lớn tiến đánh Thánh Sơn!", Vạn Kình Tùng nghiêm giọng.
"Bốn quân đoàn lớn?"
Trần Chiến sững lại: "Anh đang nói Long Huyền, Thương Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ... là bốn quân đoàn này sao?"
"Đúng vậy!"
"Việc này...việc này sao có thể điều động được? Ba quân đoàn kia ở xa làm sao có thể điều động tới đây chứ? Hơn nữa quân đoàn Long Huyền trấn thủ Giang Thành trong trường hợp có kẻ gây rối. Nếu cứ điều động đi như vậy thì Giang Thành phải làm sao? Lâm thần y và những người kia phải làm sao?", Trần Chiến vội hỏi.
"Yên tâm, tướng Trần, tôi đã có kế hoạch chu toàn, phía Giang Thành cậu không cần lo lắng. Còn ba quân đoàn kia giờ đã xuất phát về phía Thánh Sơn rồi. Giờ nhiệm vụ hàng đầu là đánh dẹp tổ chức phản động này, đập nát âm mưu và tham vọng của thiên kiêu hạng nhất!", Vạn Kình Tùng nghiêm giọng.
Trần Chiến trong lòng vô cùng kích động, lập tức đáp: "Được!"
Chương 3219: Giúp bên nào?
Trên vùng đất khô cằn và rộng lớn như biển cả.
Mấy bóng người khí tức khủng bố đang đi lại.
"Vừa nhận được tin tức, Thánh Sơn đã phòng bị chắc chắn, không cho bất cứ ai lại gần. Tất cả những binh sĩ Long Quốc cử đến đã bị đánh bay ra khỏi Thánh Sơn. Thậm chí xung đột còn khiến một số người bị thương. Chính phủ Long Quốc nổi trận lôi đình, phái binh sĩ hành quân tới Thánh Sơn. Xem ra Thánh Sơn đã hoàn toàn trở mặt với Long Quốc rồi!"
Một người đàn ông tóc dài mỉm cười nói.
Người đi đầu là một người đàn ông mặc áo bào đen nhìn không rõ mặt mũi ra sao. Người này trầm tư một lát rồi khàn giọng nói: "Thiên kiêu hạng nhất là kẻ vô cùng lý trí. Vô duyên vô cớ, hắn sẽ không làm ra chuyện lỗ mãng như vậy. Chỉ sợ... bước cuối cùng hắn đã sắp hoàn thành rồi. Đến lúc đó, người trần mắt thịt không ai là đối thủ của hắn!"
"Cái gì?"
Những người kia đều kinh ngạc.
"Thiên kiêu hạng nhất sắp hoàn thành bước cuối cùng rồi sao?"
"Nói vậy thì chẳng phải hắn sẽ thành tiên sao?"
"Việc này... việc này không thể nào? Thật sự hắn sẽ thành tiên sao? Trên đời này thực sự có tiên nhân?"
Những người kia đều không dám tin.
Người đàn ông áo đen lắc đầu: "Tôi chưa từng gặp tiên nhân, tất cả những chuyện liên quan đến thần tiên đều chỉ ghi trong sử sách hoặc truyền thuyết. Nó có thể có, cũng có thể không. Nhưng khi một người phàm có sức mạnh tuyệt đối, đến lúc đó cũng không khác gì thần tiên. Cho nên tiên, trước nay không có tiêu chuẩn để định nghĩa".
"Đại nhân, vậy chúng ta nên làm sao? Đứng bên cạnh xem bọn chúng cấu xé lẫn nhau sao? Hay là nhân cơ hội này liên thủ với Thiên Ma Đạo chiếm lấy Giang Thành, tiêu diệt Lâm thần y?", người đàn ông tóc dài vẻ mặt hung ác, nhỏ giọng nói.
"Tiêu diệt Lâm thần y?"
Người áo đen nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Tầm nhìn của anh chỉ có vậy thôi sao?"
“Xin đại nhân chỉ giáo”, người đàn ông tóc dài lập tức chắp tay đáp.
"Trong mắt người ngoài, thiên kiêu hạng nhất dường như đang bỏ tất cả trứng vào một giỏ và quá mạo hiểm. Thực ra, theo tôi, hắn ta đã nắm chắc phần thắng, nếu không hắn đã không dám trở mặt với chính phủ Long Quốc như vậy! Tôi đã từng tiếp xúc với thiên kiêu hạng nhất. Người này không chỉ có thiên phú phi thường, hắn ta còn cơ trí vô song, suy nghĩ sâu sắc. Hắn có một đặc điểm, đó là sẽ không làm những việc mà mình không nắm chắc phần thắng! Nếu hắn ta đã dám công khai thách thức chính quyền Long Quốc, nghĩa là hắn chắc chắn sẽ thành công. Vậy thì Giang Thành và thậm chí là Lâm thần y sớm muộn cũng sẽ bị tiêu diệt, chết không toàn thây. Nếu đã như vậy thì sao chúng ta phải xen vào?
"Hiện tại ở Giang Thành còn có nhiều người của chính phủ Long Quốc, nếu chúng ta ra tay thì chắc chắn sẽ xảy ra xung đột. Một khi dính vào mấy thế lực này thì chúng ta lợi bất cập hại! Cho nên lần này, cứ ngồi xem kịch hay là được rồi"
Người đàn ông áo đen bình thản nói.
Những người kia giờ đã ngộ ra.
"Cả chính quyền Long Quốc và Thánh Sơn chúng ta đều không thể đắc tội, mà giờ Long Quốc còn đang bảo vệ Lâm thần y. Nếu thiên kiêu hạng nhất muốn giết Lâm thần y thì hai con mãnh hổ sẽ đấu đá nhau. Vai trò của Lâm thần y kia lúc này đã không còn quá quan trọng! Tôi nghĩ bên phía Thiên Ma Đạo cũng đang tính toán như vậy".
"Đại nhân cao thâm uyên bác, chúng tôi xin bái phục... xin bái phục!"
Người đàn ông vội vã chắp tay nói.
"Không cần nói lời hoa mỹ, tôi dự đoán lần này thiên kiêu hạng nhất nhất định sẽ giành chiến thắng. Một khi hắn ta thực hiện được bước cuối cùng đó, thực lực sẽ vượt xa tất cả những người khác. Một người như vậy chúng ta cần cố gắng kết giao, sẽ hữu ích trong tương lai. Mặc dù lúc này chúng ta chỉ đứng ngoài quan sát, nhưng nếu tình huống đặc biệt, có thể sẽ ra tay! "
"Ra tay?"
Mọi người đột ngột thở gấp.
"Đại nhân. . . vậy chúng ta nên trợ giúp bên nào?" người đàn ông tóc dài ngơ ngác hỏi.
"Thánh Sơn!"
Người áo đen không chút do dự mà thốt ra ra hai chữ.
Chương 3220: Chân núi Thánh Sơn
Trên bầu trời, mây khói vần vũ như tiên cảnh. Thế nhưng bên ngoài ngọn núi lại xảy ra một hiện tượng kỳ lạ. Từng con chim đang bay trên trời vừa mới tiếp cận ngọn núi thì lập tức rơi xuống như bi đập phải thứ gì đó.
Nếu như nhìn kỹ thì sẽ thấy một lớp khí mỏng đao phủ lên cả ngọn núi lớn. Lớp khí này giống như một bức tường, những thứ ở bên ngoài không thể xâm nhập vào bên trong, và bên trong cũng không thể lao ra ngoài.
Dưới chân núi, các võ giả được trang bị vũ khí đang đi lên núi. Họ cảnh giác nhìn xung quanh. Những người này đã canh chừng ở đây hơn trăm ngày rồi. Ngoài đám chiến sĩ của Long Quốc ra thì không còn ai ở bên ngoài núi hết.
“Đám đó làm cái gì vậy? Sao vẫn còn đợi ở đây? Lẽ nào bọn họ không rõ là cấp trên của họ đã bị chủ thượng của chúng ta xử lý rồi sao? Còn ở lại đây theo dõi cái gì không biết?”, người của Thánh Sơn ngáp ngắn ngáp dài, nói bằng vẻ nhàm chán.
Người bên cạnh nghe thấy bèn lên tiếng: “Người anh em, ý của anh là gì? Chủ thượng đã xử lý xong rồi sao? Không phải lại có một binh đoàn lớn tới đối phó với chúng ta đấy chứ?”
“Sao thế, anh không biết gì à? Lẽ nào anh cho rằng Thánh Sơn ẩn thể nên không có liên hệ gì với bên ngoài? Vậy thì anh nhầm rồi. Chủ thượng là ai chứ, là thiên nhân đấy. Sau này chủ thượng nắm cả âm dương, sinh tử trong tay nữa. Ai mà chẳng muốn có một người tài giỏi như vậy giúp đỡ. Vậy nên có rất nhiều ông chủ đã liên hệ với chủ thượng. Cái đám kia không biết điều, dám ra tay với chủ thượng thì cứ đợi mà xem, bọn họ chỉ công cốc thôi. Chủ thượng đã liên hệ kết nối hết rồi. Cứ nhìn đi, cái đám con sâu cái kiến này cũng nhanh chóng biến mất thôi".
“Ha ha, vậy thì tốt. Tôi không muốn chém giết nữa. Tôi tới đây chỉ muốn được tu dưỡng, không muốn phải cống hiến mạng sống làm gì”.
“Ai mà chẳng thế nhưng lúc này là thời khắc quan trọng của chủ thượng, không được để người khác làm phiền. Nếu những người kia mà lên đây thì chúng ta phải liều mạng mà chặn lại”
“Liều mạng chặn gì chứ? Chúng ta chỉ là người canh cửa ghi danh, không bao giờ nhận được chỉ đạo từ chủ thượng. Mà ở đây thì cũng chỉ học được vài chiêu thức lằng nhằng, vì chút đó mà phải mất mạng có đáng không”, người kia phàn nàn.
Thế nhưng anh ta vừa dứt lời thì...Một luồng sức mạnh bùng nổ. Anh ta lập tức bị nổ tung và chết ngay tại chỗ.
“Á”, những người xung quanh sợ hết hồn, vội quay lại nhìn. Họ nhìn thấy cô gái mặc áo đỏ đứng đó.
“Phản bội chủ thượng thì phải chết”, cô gái lạnh lùng nói.
“Xin đại nhân tha tội. Xin đại nhân tha tội”, đám đông vội quỳ phụp xuống, run rẩy và bàng hoàng.
“Nghe đây, nếu như các người còn dám có thái độ đó thì đều phải chết”, cô ta lạnh lùng lên tiếng.
“Vâng vâng”,
“Chúng tôi nhất định sẽ dốc lòng vì chủ thượng, không màng sống chết”.
“Không màng sống chết”, tất cả đều run rẩy khấu đầu. Đồng thời họ cũng cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
Tại sao cô ta lại chạy tới đây? Không phải cô ta cần phải bảo vệ võ trường trên núi sao.
Cô ta quay người rời đi. Đám người kia mới dám đứng dậy. Thế nhưng họ phát hiện ra không chỉ có cô gái xuống núi mà các võ giả khác của Thánh Sơn cũng xuống theo.
Thậm chí đến cả Thanh Nha trước đó cũng xuất hiện. Nhìn thấy cảnh tượng đó đám đông mơ hồ đoán ra được…chắc chắn là sắp có một cuộc đại chiến bùng nổ rồi.