-
Chương 3206-3210
Chương 3206: Trấn!
Thiên lôi tạo thành kiếm, chân anh ta đạp mây. Đây khác gì hình dáng của một vị thần tiên.
Phàm là người thường thì không thể hiểu được.
Tần Chiến, Chấn Chung cũng bàng hoàng. Vạn Kình Tùng cũng đanh mắt. Ông ta siết chặt nắm đấm, khí thế hừng hực.
“Sấm sét tới”, lúc này Lâm Chính lên tiếng. Vô số tia sét giáng xuống thiên kiêu.
“Lôi lực cũng là thứ mà tôi tu luyện được. Anh cho rằng tôi không hiểu về thiên lôi sao? Định dựa vào thiên lôi giết tôi à?”
Thiên kiêu hạng nhất cười lạnh lùng sau đó vung thanh thần kiếm trong tay.
Keng…Vô số tia sét mà Lâm Chính tấn công bị hóa giải.
“Thôi xem của tôi đi, Vạn Lôi Thiên Lao. Lạc!”, thiên kiêu hạng nhất nâng lôi kiếm chỉ về phía Lâm Chính.
Bùm! Bùm…Hàng nghìn tia sét từ trên trời lại đánh xuống học viện.
Các chiến sĩ tái mặt, vội vàng lùi lại. Lâm Chính bị nhấn chìm bên trong. Mặt đất nổ tung.
Người dân Giang Thành vội ngước nhìn rồi lấy điện thoại ra chụp. Tất cả đều bị thu hút bởi hiện tượng kỳ lạ của tự nhiên. Thế nhưng những tia sét đó vẫn không giết chết được Lâm Chính.
Hai cánh tay Lâm Chính đỏ như máu. Anh vung tay thật mạnh. Một tia sét phóng ra chém về phía thiên kiêu. Bầu không khí như bị xé rách.
Thế nhưng thiên kiêu đã chuyển lôi thành thần kiếm, tạo ra một dòng sức mạnh và chặn đứng đòn tấn công kia. Thế nhưng đòn tấn công của Lâm Chính vẫn chưa chấm dứt. Anh tiếp tục lao lên như không có ý định từ bỏ.
“Tôi đã nói rồi, sấm sét của anh không có tác dụng gì với tôi đau. Hà tất phải lãng phí thời gian như thế?”, thiên kiêu lắc đầu. Đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường. Anh ta tấn công tiếp.
Đúng lúc này…Vụt. Một luồng lửa màu trắng đột nhiên lan ra…
“Hả?”, thiên kiêu tái mặt lập tức lùi lại. Tia sét bắt lửa tạo thành khói xanh, ngọn lửa bùng lớn phóng thẳng tới chỗ đối phương.
Thiên kiêu hạng nhất lập tức siết thanh thần kiếm trong tay, phóng ra hàng nghìn tia sét và nuốt lấy ngọn lửa kia. Lửa trắng cháy rực cả đất trời.
“Dị hỏa sao?”, thiên kiêu hạng nhất nhìn tàn lửa rơi dưới đất mà thấy kinh ngạc.
“Thiên kiêu, anh cũng chỉ vậy mà thôi”, Lâm Chính thu chiêu về, lạnh lùng nhìn đối phương.
“Chỉ vậy mà thôi?”, thiên kiêu nhếch miệng cười sau lớp mặt nạ sứt mẻ, sau đó anh ta bật cười ha ha.
“Ha ha…Được, được lắm thần y Lâm. Cả đời này tôi chưa từng thấy ai dám đánh giá tôi như vậy. Chỉ tới mức đó sao? Được lắm…hahaha…”
Nói tới đây đôi mắt anh ta trở nên vô cùng dữ tợn: “Vậy tôi sẽ cho anh thấy cái mà anh gọi là cũng đến thế mà thôi có thự lực tới mức nào”.
Nói xong anh ta xoay tay trong không gian: “Trấn!”.
Cơ thể Lâm Chính đột nhiên chịu sức nặng ngàn cân, anh không thể bay lên được nữa mà cứ thế rơi xuống đất.
Rầm! Hai chân anh vừa chạm đất thì một vụ nổ lớn xảy ra.
Cả học viện bị hõm xuống, mặt đất nứt toác. Các chiến sĩ cũng loạng choạng. Sức mạnh đáng sợ quá.
Lâm Chính trố tròn mắt, tưởng chừng cả cơ thể mình đang bị ép nát. Thật không ngờ anh đã sử dụng toàn bộ sức mạnh mà vẫn không thể chịu nổi sự khống chế của thiên kiêu.
Rốt cuộc người này mà dốc hết sức thì sẽ khủng khiếp tới mức nào chứ?
Chương 3207: Ngọc đá cùng vỡ
“Vẫn chưa kết thúc đâu”, thiên kiêu hạng nhất nói bằng giọng khàn khàn sau đó cơ thể nhảy lên bổ về phía Lâm Chính. Cơ thể anh ta phóng ra thần quang, sau đó một hư ảnh lao ra từ cơ thể anh ta.
“Thiên Mã Thức”, thiên kiêu hét lớn, hư ảnh kia lao tới giống như những vệt sao quét trong không gian, lao về phía Lâm Chính.
Khí tức của thiên mã mạnh vô cùng, giống như có thể nghiến nát được mọi thứ. Đến cả gót chân của nó cũng khiến không gian trở nên méo mó.
“Chặn anh ta lại”
“Nhanh lên”, các chiến sĩ cũng đồng loạt ra tay phóng khí tức về phía đối phương.
Khí tức của hàng nghìn chiến sĩ tập trung lại một chỗ thì mạnh tới mức nào chứ? Sợ rằng đến cả bom đạn cũng không thể hóa giải được luồng sức mạnh này. Đòn tấn công của thiên kiêu như không có đối thủ, cứ thế lao thẳng về phía Lâm Chính.
“Cái gì?”
“Không thể nào”, Trần Chiến, Chấn Chung hét toáng lên.
Chiêu thức của thiên kiêu lại có thể mạnh tới như thế sao? Đòn tấn công này sợ rằng chẳng có thứ gì có thể đỡ được.
Đây chính là thủ đoạn của thiên kiêu? Lâm Chính đứng đó nhìn chăm chăm.
Thiên mã đã tới gần anh. Nó còn chưa chạm vào anh mà mặt đất đã hõm xuống. Sức tấn công của nó sợ rằng có thể khiến anh biến thành bột.
Không thể ngăn lại được đòn tấn công này. Thế nhưng anh cũng không đứng chờ chết. Nếu không đỡ được thì tấn công lại. Cùng lắm thì cùng chết hết.
Lâm Chính phun ra một ngụm máu, sau đó khởi động dị hỏa. Cơ thể của anh lập tức được bao bọc bởi dị hỏa.
Luồng dị hỏa này chỉ kéo dài chưa tới một nhịp thở đã lại nhanh chóng tập trung vào cánh tay phải của anh. Cánh tay anh bốc cháy, tạo thành một thanh kiếm lửa. Anh không hề lùi lại mà nhìn chăm chăm thiên mã. Thiên kiêu điều khiển thiên mã lao tới.
“Chết đi”, thiên kiêu gầm lên.
Đối diện với chiêu thức đáng sợ, Lâm Chính vẫn dám đáp trả? Anh chán sống rồi sao?
Người bình thường thì đã né đòn từ lâu rồi, tại sao Lâm Chính to gan thế? Đúng là đồ điên! Đúng là một kẻ điên thật sự mà.
Thiên kiêu ý thức được điều đó nhưng anh ta cũng đâu có kém. Anh ta không tin Lâm Chính không sợ chết.
“Đã muốn liều thì liều thôi. Để xem ai chết trước”, thiên kiêu gầm lên và lại tung chiêu.
Hai bên sử dụng những chiêu pháp đáng sợ nhất để đấu nhau. Họ không hề nương tay, cũng không hề phòng ngự. Họ đã bỏ mặc cái chết qua một bên.
Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc….Một bóng hình đột nhiên lao lên.
“Tướng Vạn”, Lâm Chính nín thở, thu kiếm về.
Thiên kiêu co đồng tử, không hề dừng lại. Vạn Kình Tùng cũng không hề sợ hãi, cánh tay ông ta ngáng về phía trước.
Grừ. Một luồng sáng màu vàng dội thẳng lên thiên mã. Thiên mã khẽ giảm tốc độ nhưng vẫn không dừng lại.
Vạn Kình Tùng tấn công liên tiếp, các tia sáng cũng dội tới liên tục. Mà dù không thể chặn được thiên mã nhưng cũng khiến nó yếu đi nhiều.
Lâm Chính thấy vậy lập tức dùng thanh kiếm lửa lao tới, chém xuống thiên kiêu hạng nhất.
Trước đó có thể thiên kiêu chiếm thế thượng phong nhưng giờ thì chưa chắc. Có sự giúp đỡ của Vạn Kình Tùng, uy lực của thiên mã đã giảm đi nhiều. Lâm Chính dù bị thương nhưng nếu thiên kiêu bị trúng nhát kiếm của anh thì cũng bị thương nặng.
Lúc này anh ta bị bao vây không lối thoát, không thể để bị thương được. Nếu không một khi bị vây bám sẽ khó mà thoát được.
Anh ta đanh mắt, bất đắc dĩ thu chiêu về và né đòn của Lâm Chính.
Chương 3208: Anh cũng muốn phi thăng sao?
Cả đời này anh ta chưa bao giờ bị chịu thiệt vậy mà giờ phải thoái lui. Đối với anh ta mà nói thì điều đó còn đau khổ hơn việc bị người khác tấn công. Bởi vì điều đó thể hiện sự yếu kém của anh ta.
Bị người khác tấn công tức là anh ta kém người ta, thực lực anh ta không cho phép. Còn việc đang đấu nhau mà bắt buộc phải thoái lui thì là một sự yếu kém về tâm lý.
Điều này không thể thao thứ được. Dù đòn tấn công bị thất bại do Vạn Kình Tùng và Lâm Chính liên thủ, nhưng anh ta thấy nguyên nhân gốc rễ vẫn là do anh ta không đủ mạnh.
Thiên kiêu hạng nhất đanh mặt. Anh ta tin, đây là khoảnh khắc mà cả đời anh ta không thể quên.
Thiên kiêu bị ép lùi lại. Trần Chiến, Chấn Chung và các cao thủ khác đều đổ dồn lên. Bọn họ hằm hằm sát khí, nhìn chăm chăm thiên kiêu.
“Giết”, Vạn Kình Tùng cũng không còn khách khí nữa, lập tức ra lệnh.
Các chiến sĩ xung quanh cũng lao lên không chút sợ hãi. Thiên kiêu đanh mắt, vốn định đáp trả nhưng thấy các binh sĩ lao lên như quân nguyên…
Rõ ràng là quân đội Long Tổ và phía nhà nước cùng các đội ngũ khác đã ý thức được sự việc ở đây nên đều đổ về. Dù anh ta có mạnh nhưng cũng chỉ có một mình. Nếu tiếp tục chiến đấu thì sẽ bị đánh bại vì kiệt sức.
Đành phải rút lui thôi. Thiên kiêu nín thở, nhìn Lâm Chính bằng vẻ vô cảm: “Thần y Lâm, tôi không thua bởi anh mà là thua bởi chính tôi”.
"Tôi vốn định sẽ giết chết anh hôm nay nhưng lại không đủ mạnh, không thể xử lý từng người được. Vì vậy tôi đành phải lựa chọn tha cho anh. Nhưng anh yên tâm, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ lại quay lại. Tới khi đó từng người ở đây, kể cả các chiến sĩ của Long Quốc cũng sẽ không làm gì được tôi hết. Không ai có thể bảo vệ được anh nữa”.
Nói xong thiên kiêu gầm lên. Một luồng sức mạnh khiến đất trời rung chuyển.
Ngay sau đó mặt đất nứt toác. Cả học viện điên cuồng rung lắc.
Đám đông bàng hoàng. Mặt đất nứt ra tạo thành những rãnh lớn, một lúc sau cả mất đất như được cào thành rãnh và nổ tung lên.
“Cái gì?”, Chấn Chung thất sắc: “Cậu ta định làm gì?”
“Giết, mau giết chết cậu ta”, Trần Chiến gầm lớn cùng các chiến sĩ khác lao về phía thiên kiêu.
Nhưng Lâm Chính đã lao lên trước tiên, ngọn lửa trong tay anh dội thẳng về phía trước. Lâm Chính sớm đã không còn màng sống chết nên anh chẳng có gì phải kiêng dè.
Thiên kiêu không hề phản công, chỉ lẳng lặng nhìn anh. Lúc này một nửa học viện đã bị bốc lên không trung như một hòn đảo bay.
Đây chính là thủ đoạn của thiên kiêu. Anh ta chỉ cần nhất niệm mà đã có thể xơi tung cả một vùng không gian. Nếu anh ta dồn toàn lực thì cả nửa thành phố cũng chưa là gì.
Mạnh quá. Phải giết chết anh ta. Kẻ này nhất định phải chết. Lâm Chính quyết tâm. Anh mặc kệ tất cả.
Đúng lúc này thiên kiêu lên tiếng: “Anh cũng muốn phi thăng sao?"
Phi thăng? Lâm Chính nín thở.
Thiên kiêu khẽ giơ hai tay lên. Một cánh tay khổng lồ bằng khí được tạo ra.
Nó ấn hòn đảo bay xuống đồng thời phóng ra khí tức.
“Đây là?”, Lâm Chính khựng người, bàng hoàng chứng kiến.
“Anh nói xem, tôi không giết được từng người thì giết hết cùng một lúc thế nào?”, thiên kiêu cười thản nhiên, sau đó đạp chân bay lên không chung.
Lâm Chính không hề đuổi theo. Vì không thể.
“Phòng ngự”, Trần Chiến và Chấn Chung đều hô lên. Tất cả các chiến sĩ điều động chân khí để cùng phòng ngự. Thế nhưng rõ ràng vẫn chưa đủ.
Cánh tay được tạo ra từ khí kia quá khủng khiếp. Sức hủy diệt của nó hừng hực. Đối diện với sức mạnh hủy diệt, chút sức mạnh của các chiến sĩ thật sự không là gì.
Rõ ràng là không đủ.
“Uy chấn vạn quan”, Vạn Kình Tùng hét lớn, phóng ra sức mạnh tạo thành hoa văn phủ ra xung quanh như muốn đẩy lùi luồng sức mạnh của đối phương. Thế nhưng ông ta chưa kịp làm vậy thì…
Bùm…Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Cả hòn đảo bay nổ tung. Người dân Giang Thành đồng loạt nhìn lên trời. Cứ như có pháo hoa đang được bắn ra vậy.
Cả Giang Thành như được thắp sáng. Cảnh tượng trông vô cùng đẹp mắt. Rất nhiều người bị thu hút.
“Mẹ mau xem kìa, pháo hoa đẹp quá”, cô bé vừa mới tan học, kéo tay mẹ chỉ lên trời bằng vẻ kích động.
Thế nhưng người mẹ chỉ tái mặt. Người bình thường đều có thể nhận ra đó không phải là pháo hoa vì đến cả cửa kính của các tòa nhà cũng bị vỡ nát cơ mà.
Đó là một vụ nổ.
“Thần y Lâm”, người của Dương Hoa cũng nhìn thấy. Ai nấy đều sững sờ.
Bạch Nan Ly không nói gì. Thẩm Niên Hoa rơi nước mắt, ngồi thừ ra đất khóc thút thít. Liễu Như Thi cũng tái mặt.
“Mọi người yên tâm, thần y Lâm sẽ không sao đâu”, Từ Thiên nặn ra một nụ cười và an ủi mọi người. Thế nhưng không ai trả lời.
Mặc dù thần y Lâm những lần trước đều có thể hóa hung thành cát nhưng lần này thì khác. Đó là thiên kiêu hạng nhất cơ mà. Là thiên kiêu số một trên bảng xếp hạng đấy. Thần y Lâm thật sự có thể đối phó được sao?
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Tô Nhu vừa mới rời khỏi Giang Thành nghe thấy có tiếng nổ bèn quay đầu lại.
Lạc Thiên đạp chân phanh thì ý thức ra được điều gì đó. Cô lập tức xuống xe, nhìn lên bầu trời. Một lúc sau, hai mắt cô rưng rưng.
“Tiểu Thiên sao thế?”, Tô Nhu cũng bước xuống và hỏi.
“Không…không có gì…Tô Nhu, chúng ta đi thôi”, Lạc Thiên nín khóc, bước lên xe để tránh vẻ nghi ngờ của Tô Nhu.
Lạc Thiên biết hướng đó là hướng của học viện. Cô ấy không biết hiện tại Lâm Chính thế nào. Cô ấy rất muốn gọi điện hỏi nhưng cũng biết lúc này điều cần làm là đưa Tô Nhu rời đi.
Tô Nhu nhìn Lạc Thiên không nói gì rồi lại nhìn lên trời và bặm môi: “Có phải là…thần y Lâm xảy ra chuyện rồi không?”
Chương 3209: Bảo vệ
Thấy Tô Nhu nói vậy Lạc Thiên chỉ khẽ run người. Cô ấy mỉm cười nói: “Tô Nhu, cậu đang nói linh tinh gì vậy? Thần y Lâm sao có thể xảy ra chuyện được chứ? Huống hồ dù có chuyện cũng không liên quan gì tới chúng ta mà. Anh ta có thể giải quyết được hết”.
“Vậy à?”
Đôi mắt Tô Nhu ánh lên vẻ kỳ lạ. Cô nói: “Vừa rồi hướng của vụ nổ hình như là học viện Huyền Y Phái. Có khả năng đã xảy ra chuyện gì đó rồi. Nhìn sắc mặt lúc này khi cậu xuống xe thì chắc là cậu biết tình hình. Cộng với việc cậu đột nhiên kéo mình đi du lịch thì mình đoán đây có lẽ là cách bảo vệ mình, không muốn mình ở Giang Thành vì không an toàn. Cậu đã nhận lời nhờ vả của thần y Lâm, đưa mình rời đi đúng không?”
Lạc Thiên im lặng. Một lúc lâu sau cô ấy mới thở dài: “Tô Nhu, cậu thật thông minh. Nhưng có đôi khi cậu nên giả vờ ngây ngô. Mặc dù thần y Lâm nói với bên ngoài là không có ý tứ gì với cậu nhưng thực ra anh ta…anh ta rất quan tâm tới cậu. Cũng hi vọng là cậu sẽ không phụ tấm lòng của anh ta. Tất cả những gì anh ta làm là đều vì muốn tốt cho cậu”.
Tô Nhu nghe thấy vậy thì nhìn xuống, không nói thêm gì nữa. Lạc Thiên lái xe rời khỏi Giang Thành.
Màn nổ như pháo hoa khiến tất cả đều phải chú ý. Vô số người lấy điện thoại ra chụp hoặc quay lại.
Các võ giả của Dương Hoa cũng đều lao về phía học viện. Cả các nhân viên quan chức nhà nước cũng vậy. Không ai biết tình hình đang diễn ra như thế nào.
Sau vụ nổ là tới khói bốc lên. Những người ở vị trí gần mơ hồ đoán ra được tình hình.
Tại trung tâm của vụ nổ. Các chiến sĩ từ từ mở mắt.
Lúc vụ nổ xảy ra, do ánh sáng mà nó tạo ra quá mạnh nên tất cả đều ôm đầu nhắm mắt. Đợi đến khi cơn chấn động qua đi họ mới dám nhìn xung quanh. Điều khiến họ thất kinh là hòn đảo bay bị thiên kiêu bốc lên thực ra vẫn chưa hề bị phát nổ.
Bọn họ ở trung tâm của vụ nổ mà lại không hề có thương vong.
“Chúng ta…không chết sao?”
“Chuyện gì vậy?”
“Tôi không sao…chúng ta không sao…”
“Không thể tin được, vụ nổ lớn như vậy mà tôi vẫn chưa chết?”
“Nhất định là đại soái đã bảo vệ chúng ta”.
“Đúng, nhất định là tướng Vạn”, các chiến sĩ hô vang. Họ cảm thấy vô cùng kích động. Nhưng đúng lúc này có một giọng nói vang lên.
“Không phải tôi bảo vệ mọi người…tôi không có sức mạnh lớn như thế”, các chiến sĩ giật mình nhìn lên. Họ phát hiện ra Vạn Kình Tùng mặt đầy bụi đứng đó. Ông ta không hề điều động chân khí, cũng không hề tạo thế phòng ngự gì cả, chỉ đứng đó nhìn về phía trước.
Đám đông cũng nhìn theo. Họ thấy hòn đảo bay lơ lửng trên đầu họ. Ở đó còn có một bóng hình toàn thân máu me be bét nữa.
Đó…chính là thần y Lâm. Ngực anh nát bấy nhầy, mạch máu lộ cả ra ngoài. Một luồng khí tức đang bay lơ lửng ở đó ôm trọn lấy hòn đảo. Hóa ra trong lúc nguy hiểm, anh đã đốt cháy tuổi thọ của chính mình để bảo vệ hòn đảo.
“Tướng Lâm”, đám đông run rẩy.
Phụt…Lâm Chính trong không trung nôn ra máu, cơ thể loạng choạng. Anh bắt đầu rơi xuống.
Chương 3210: Định sẵn sẽ là bá chủ
Mọi người hoảng loạn chạy về phía Lâm Chính, ai nấy tay chân luống cuống không biết phải làm sao.
"Mau lên, lập tức chữa trị cho tướng Lâm! Nhanh lên!" Trần Chiến lo lắng hét lên.
Chung Chấn ngay lập tức chỉ đạo các bác sĩ quân y chạy tới.
Tuy nhiên, Vạn Kình Tùng đã nhanh chóng tiến lên phía trước và nghiêm giọng hô lớn: "Mọi người giải tán, nhanh chóng giữ gìn trật tự tại hiện trường, xoa dịu người dân Giang Thành, đừng gây hoang mang. Tướng Lâm đây sẽ do tôi phụ trách cứu chữa!"
Sau khi nói xong, Vạn Kình Tùng dìu Lâm Chính đang bất tỉnh lên và truyền năng lượng vào các khí mạch gần như đã cạn kiệt trong lồng ngực anh, cố gắng truyền sức lực cho cơ thể đã khô héo của anh.
Dưới sự chỉ huy của Trần Chiến, Chung Chấn và những người khác, binh lính xung quanh bắt đầu duy trì trật tự tại hiện trường và xoa dịu một số người dân đang sợ hãi của Giang Thành.
Nhưng mọi người đều không có tâm trạng, ai cũng không tự chủ được nhìn về phía Lâm Chính, âm thầm cầu nguyện anh có thể bình an vô sự.
Hốc mắt của nhiều người lính đỏ hoe.
"Vào thời khắc mấu chốt, chính tướng Lâm đã hy sinh bản thân để ngăn cản vụ nổ cứu chúng ta".
"Không có anh ấy, tất cả chúng ta đã chết".
"Tướng Lâm..."
Một số binh lính lặng lẽ lẩm bẩm, vô số ánh mắt tập trung về phía Lâm Chính.
Lúc này, một lượng lớn người từ Dương Hoa đã đổ xô đến đây, bao gồm cả Tần Bách Tùng và những người khác.
Họ không dám chậm trễ một giây phút nào, lập tức đưa Lâm Chính đến bệnh viện gần đó để chẩn đoán và điều trị.
....
Vụt!
Một tia sáng rạch ngang bầu trời rồi rơi xuống cánh đồng.
Vô số bóng người lao về phía trước.
"Bái kiến chủ thượng!"
Đám người quỳ xuống và hô lớn.
"Ừm".
Người vừa tới là thiên kiêu hạng nhất. Anh ta gật đầu, sau đó tháo xuống chiếc mặt nạ màu bạc, lúc này mới phát hiện ra mặt nạ màu bạc đã vỡ thành từng mảnh, căn bản không che được mặt.
Người phụ nữ mặc áo đỏ bên cạnh cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
"Chúc mừng chủ thượng đã trừ được đại họa. Tình hình đã như vậy, sau này Thánh Sơn cũng không cần lo lắng!" một cao thủ Thánh Sơn chắp tay cười nói.
"Trừ đại họa?" thiên kiêu hạng nhất lắc đầu, mặt không biểu cảm nói: "Lần này hành động thất bại".
"Cái gì?"
"Thất bại?"
Mọi người đột nhiên thở gấp, không thể tin nổi mở to hai mắt.
Làm sao họ có thể tin thiên kiêu hạng nhất thất bại? Đối với bọn họ mà nói, anh ta giống như thần thánh, trên đời này ai có thể ngăn cản anh ta?
"Lâm thần y không phải là đối thủ của chủ thượng! Sao chủ thượng có thể thất bại?", người phụ nữ áo đỏ sốt sắng hỏi, hiển nhiên cô ta cũng không tin điều mình vừa nghe thấy.
Cô ta biết thực lực của Lâm thần y, nhưng với thực lực của thiên kiêu hạng nhất, muốn giết chết Lâm thần y thì đúng là dễ như trở bàn tay.
Vậy tại sao lần hành động này lại thất bại?
“Lâm thần y có người cứu, giết bọn chúng cũng không dễ dàng”, thiên kiêu hạng nhất lãnh đạm nói.
"Lại là quân đội Long Tổ đó sao? Nếu chủ thượng lo lắng để lại hậu họa, vậy chúng ta mở đường tiến vào Giang Thành. Đừng nói là Lâm thần y, dù chúng ta chém chết hết quân đội Long Tổ thì có vấn đề gì?" người phụ nữ áo đỏ lạnh lùng nói.
“Vậy quân đội Nam Cảnh và quân Lục Dã thì sao?”, thiên kiêu hạng nhất hờ hững hỏi.
"Cái...?"
Đồng tử của người phụ nữ áo đỏ đột nhiên co rút lại, giọng run run: "Người của Nam Cảnh, Lục Dã... cũng ở đây sao?"
"Đoán không lầm thì ngay cả Vạn Kình Tùng cũng đã tiến vào Giang Thành!"
Thiên kiêu hạng nhất khàn giọng nói.
Anh ta dứt lời, những người xung quanh đều im lặng.
Người phụ nữ mặc áo đỏ cũng im lặng.
Thật lâu sau, có người run run giọng hỏi: "Như vậy, không phải nói chính phủ Long Quốc đã chính thức... vào cuộc sao?"
"Chính phủ Long Quốc đã nhúng tay vào từ lâu".
Thiên kiêu hạng nhất khàn giọng nói.
Biểu cảm của những người Thánh Sơn vô cùng khó coi.
Không ai trong số họ ngờ tới chính phủ Long Quốc lại đứng về phía Lâm thần y.
Nếu như vậy, người của Thánh Sơn muốn động tới Lâm thần y, có lẽ sẽ phải cân nhắc.
"Bởi lẽ đó, chúng ta sẽ không thể giết được Lâm thần y. Nếu hắn ta cứu được những kẻ kia thì các quan chức của Long Quốc sẽ có thể tấn công chúng ta một cách chính đáng. Chủ thượng, việc này ... việc này phải giải quyết thế nào ?", có người lo lắng hỏi.
Thiên kiêu hạng nhất lắc đầu và nói bằng giọng vô cảm: "Đừng lo lắng, Lâm thần y không thể chữa cho những kẻ đó, đây chỉ là một cái bẫy do Lâm thần y đặt ra".
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Mặc dù chỉ là một cái bẫy, nhưng tình huống so với chúng ta tưởng tượng nghiêm trọng hơn nhiều!" thiên kiêu hạng nhất lại nói.
Đám người kia tim lại đập lỡ một nhịp.
"Chủ thượng, có chuyện gì ngoài ý muốn sao?" người phụ nữ áo đỏ lập tức hỏi.
"Tôi đã bị lộ mặt với các quan chức của Long Quốc. Ban nãy tôi muốn giết Vạn Kình Tùng và những người khác bằng một đòn, nhưng đã bị Lâm thần y lấy tính mạng ra ngăn cản. Mặc dù hiện tại sống chết của Lâm thần y chưa chắc chắn, nhưng hiện tại kẻ thù của chúng ta không còn là Lâm thần y, mà là toàn bộ chính quyền Long Quốc", thiên kiêu hạng nhất nhẹ giọng nói.
"Cái gì?? Chính...chính quyền Long Quốc???"
"Chủ thượng, chẳng lẽ chúng ta sẽ đối đầu với chính quyền Long Quốc sao?"
"Điên rồi, việc này. . . điên thật rồi sao?"
"Thánh Sơn của chúng ta dù có mạnh đến đâu, nhưng làm sao có thể chống lại chính quyền Long Quốc? Chủ thượng, chúng ta xong đời rồi!"
Mấy người kia nghe vậy, sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống mặt đất, run rẩy kêu lên.
Tuy nhiên, ngay khi họ vừa dứt lời, thiên kiêu hạng nhất lắc nhẹ ngón tay.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm...
Hàng loạt tiếng nổ vang vọng khắp nơi.
Chỉ thấy những người sợ hãi ban nãy lần lượt bị nổ tan xác, biến thành những mảnh máu thịt tung tóe.
"Á?"
Nhiều người mặt biến sắc.
Thiên kiêu hạng nhất lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người, hừ một tiếng: "Vậy nếu là chính phủ Long Quốc thì sao? Chỉ là một đám phàm nhân, phàm nhân làm sao có thể cùng thần linh tranh đoạt?"
"Thần uy của chủ thượng thiên hạ vô địch, thiên hạ vô song!"
Mọi người nhanh chóng quỳ xuống đất và hô lớn.
"Vốn tôi đã có thể tiêu diệt hết đám người đó trong ngày hôm nay, nhưng quân đội Long Quốc chi viện liên tục khiến một mình tôi không thể đánh lại cả đoàn quân, vì vậy tôi dự định tạm thời rút lui, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sợ hãi . Nghe đây, từ giờ trở đi, hãy cảnh giác cao độ, gọi mọi người trở lại Thánh Sơn, thiết lập phòng thủ. Tôi muốn bế quan, sau khi tôi xuất quan thì sẽ trở thành bất khả chiến bạii! Chính phủ Long Quốc thì sao? Bất cứ ai tôi muốn hủy diệt đều phải chết! Trên thế giới này tôi không có đối thủ!!"
Thiên kiêu hạng nhất lạnh lùng nói, sau đó phóng lên trời, biến thành ánh sáng cầu vồng và bay về phía xa.
Tất cả mọi người cúi đầu, khiếp sợ.
Người phụ nữ áo đỏ ngẩng đầu lên, ánh mắt nồng cháy nhìn về phía ánh sáng cầu vồng.
"Đây là anh hùng trong lòng ta, Long Thiên Tử! Thiên hạ sẽ phải tôn sùng vinh quang của anh, vạn vật trên đời sẽ phải kính sợ sự tồn tại của anh. Anh định sẵn sẽ trở thành bá chủ thiên hạ!!"
Thiên lôi tạo thành kiếm, chân anh ta đạp mây. Đây khác gì hình dáng của một vị thần tiên.
Phàm là người thường thì không thể hiểu được.
Tần Chiến, Chấn Chung cũng bàng hoàng. Vạn Kình Tùng cũng đanh mắt. Ông ta siết chặt nắm đấm, khí thế hừng hực.
“Sấm sét tới”, lúc này Lâm Chính lên tiếng. Vô số tia sét giáng xuống thiên kiêu.
“Lôi lực cũng là thứ mà tôi tu luyện được. Anh cho rằng tôi không hiểu về thiên lôi sao? Định dựa vào thiên lôi giết tôi à?”
Thiên kiêu hạng nhất cười lạnh lùng sau đó vung thanh thần kiếm trong tay.
Keng…Vô số tia sét mà Lâm Chính tấn công bị hóa giải.
“Thôi xem của tôi đi, Vạn Lôi Thiên Lao. Lạc!”, thiên kiêu hạng nhất nâng lôi kiếm chỉ về phía Lâm Chính.
Bùm! Bùm…Hàng nghìn tia sét từ trên trời lại đánh xuống học viện.
Các chiến sĩ tái mặt, vội vàng lùi lại. Lâm Chính bị nhấn chìm bên trong. Mặt đất nổ tung.
Người dân Giang Thành vội ngước nhìn rồi lấy điện thoại ra chụp. Tất cả đều bị thu hút bởi hiện tượng kỳ lạ của tự nhiên. Thế nhưng những tia sét đó vẫn không giết chết được Lâm Chính.
Hai cánh tay Lâm Chính đỏ như máu. Anh vung tay thật mạnh. Một tia sét phóng ra chém về phía thiên kiêu. Bầu không khí như bị xé rách.
Thế nhưng thiên kiêu đã chuyển lôi thành thần kiếm, tạo ra một dòng sức mạnh và chặn đứng đòn tấn công kia. Thế nhưng đòn tấn công của Lâm Chính vẫn chưa chấm dứt. Anh tiếp tục lao lên như không có ý định từ bỏ.
“Tôi đã nói rồi, sấm sét của anh không có tác dụng gì với tôi đau. Hà tất phải lãng phí thời gian như thế?”, thiên kiêu lắc đầu. Đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường. Anh ta tấn công tiếp.
Đúng lúc này…Vụt. Một luồng lửa màu trắng đột nhiên lan ra…
“Hả?”, thiên kiêu tái mặt lập tức lùi lại. Tia sét bắt lửa tạo thành khói xanh, ngọn lửa bùng lớn phóng thẳng tới chỗ đối phương.
Thiên kiêu hạng nhất lập tức siết thanh thần kiếm trong tay, phóng ra hàng nghìn tia sét và nuốt lấy ngọn lửa kia. Lửa trắng cháy rực cả đất trời.
“Dị hỏa sao?”, thiên kiêu hạng nhất nhìn tàn lửa rơi dưới đất mà thấy kinh ngạc.
“Thiên kiêu, anh cũng chỉ vậy mà thôi”, Lâm Chính thu chiêu về, lạnh lùng nhìn đối phương.
“Chỉ vậy mà thôi?”, thiên kiêu nhếch miệng cười sau lớp mặt nạ sứt mẻ, sau đó anh ta bật cười ha ha.
“Ha ha…Được, được lắm thần y Lâm. Cả đời này tôi chưa từng thấy ai dám đánh giá tôi như vậy. Chỉ tới mức đó sao? Được lắm…hahaha…”
Nói tới đây đôi mắt anh ta trở nên vô cùng dữ tợn: “Vậy tôi sẽ cho anh thấy cái mà anh gọi là cũng đến thế mà thôi có thự lực tới mức nào”.
Nói xong anh ta xoay tay trong không gian: “Trấn!”.
Cơ thể Lâm Chính đột nhiên chịu sức nặng ngàn cân, anh không thể bay lên được nữa mà cứ thế rơi xuống đất.
Rầm! Hai chân anh vừa chạm đất thì một vụ nổ lớn xảy ra.
Cả học viện bị hõm xuống, mặt đất nứt toác. Các chiến sĩ cũng loạng choạng. Sức mạnh đáng sợ quá.
Lâm Chính trố tròn mắt, tưởng chừng cả cơ thể mình đang bị ép nát. Thật không ngờ anh đã sử dụng toàn bộ sức mạnh mà vẫn không thể chịu nổi sự khống chế của thiên kiêu.
Rốt cuộc người này mà dốc hết sức thì sẽ khủng khiếp tới mức nào chứ?
Chương 3207: Ngọc đá cùng vỡ
“Vẫn chưa kết thúc đâu”, thiên kiêu hạng nhất nói bằng giọng khàn khàn sau đó cơ thể nhảy lên bổ về phía Lâm Chính. Cơ thể anh ta phóng ra thần quang, sau đó một hư ảnh lao ra từ cơ thể anh ta.
“Thiên Mã Thức”, thiên kiêu hét lớn, hư ảnh kia lao tới giống như những vệt sao quét trong không gian, lao về phía Lâm Chính.
Khí tức của thiên mã mạnh vô cùng, giống như có thể nghiến nát được mọi thứ. Đến cả gót chân của nó cũng khiến không gian trở nên méo mó.
“Chặn anh ta lại”
“Nhanh lên”, các chiến sĩ cũng đồng loạt ra tay phóng khí tức về phía đối phương.
Khí tức của hàng nghìn chiến sĩ tập trung lại một chỗ thì mạnh tới mức nào chứ? Sợ rằng đến cả bom đạn cũng không thể hóa giải được luồng sức mạnh này. Đòn tấn công của thiên kiêu như không có đối thủ, cứ thế lao thẳng về phía Lâm Chính.
“Cái gì?”
“Không thể nào”, Trần Chiến, Chấn Chung hét toáng lên.
Chiêu thức của thiên kiêu lại có thể mạnh tới như thế sao? Đòn tấn công này sợ rằng chẳng có thứ gì có thể đỡ được.
Đây chính là thủ đoạn của thiên kiêu? Lâm Chính đứng đó nhìn chăm chăm.
Thiên mã đã tới gần anh. Nó còn chưa chạm vào anh mà mặt đất đã hõm xuống. Sức tấn công của nó sợ rằng có thể khiến anh biến thành bột.
Không thể ngăn lại được đòn tấn công này. Thế nhưng anh cũng không đứng chờ chết. Nếu không đỡ được thì tấn công lại. Cùng lắm thì cùng chết hết.
Lâm Chính phun ra một ngụm máu, sau đó khởi động dị hỏa. Cơ thể của anh lập tức được bao bọc bởi dị hỏa.
Luồng dị hỏa này chỉ kéo dài chưa tới một nhịp thở đã lại nhanh chóng tập trung vào cánh tay phải của anh. Cánh tay anh bốc cháy, tạo thành một thanh kiếm lửa. Anh không hề lùi lại mà nhìn chăm chăm thiên mã. Thiên kiêu điều khiển thiên mã lao tới.
“Chết đi”, thiên kiêu gầm lên.
Đối diện với chiêu thức đáng sợ, Lâm Chính vẫn dám đáp trả? Anh chán sống rồi sao?
Người bình thường thì đã né đòn từ lâu rồi, tại sao Lâm Chính to gan thế? Đúng là đồ điên! Đúng là một kẻ điên thật sự mà.
Thiên kiêu ý thức được điều đó nhưng anh ta cũng đâu có kém. Anh ta không tin Lâm Chính không sợ chết.
“Đã muốn liều thì liều thôi. Để xem ai chết trước”, thiên kiêu gầm lên và lại tung chiêu.
Hai bên sử dụng những chiêu pháp đáng sợ nhất để đấu nhau. Họ không hề nương tay, cũng không hề phòng ngự. Họ đã bỏ mặc cái chết qua một bên.
Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc….Một bóng hình đột nhiên lao lên.
“Tướng Vạn”, Lâm Chính nín thở, thu kiếm về.
Thiên kiêu co đồng tử, không hề dừng lại. Vạn Kình Tùng cũng không hề sợ hãi, cánh tay ông ta ngáng về phía trước.
Grừ. Một luồng sáng màu vàng dội thẳng lên thiên mã. Thiên mã khẽ giảm tốc độ nhưng vẫn không dừng lại.
Vạn Kình Tùng tấn công liên tiếp, các tia sáng cũng dội tới liên tục. Mà dù không thể chặn được thiên mã nhưng cũng khiến nó yếu đi nhiều.
Lâm Chính thấy vậy lập tức dùng thanh kiếm lửa lao tới, chém xuống thiên kiêu hạng nhất.
Trước đó có thể thiên kiêu chiếm thế thượng phong nhưng giờ thì chưa chắc. Có sự giúp đỡ của Vạn Kình Tùng, uy lực của thiên mã đã giảm đi nhiều. Lâm Chính dù bị thương nhưng nếu thiên kiêu bị trúng nhát kiếm của anh thì cũng bị thương nặng.
Lúc này anh ta bị bao vây không lối thoát, không thể để bị thương được. Nếu không một khi bị vây bám sẽ khó mà thoát được.
Anh ta đanh mắt, bất đắc dĩ thu chiêu về và né đòn của Lâm Chính.
Chương 3208: Anh cũng muốn phi thăng sao?
Cả đời này anh ta chưa bao giờ bị chịu thiệt vậy mà giờ phải thoái lui. Đối với anh ta mà nói thì điều đó còn đau khổ hơn việc bị người khác tấn công. Bởi vì điều đó thể hiện sự yếu kém của anh ta.
Bị người khác tấn công tức là anh ta kém người ta, thực lực anh ta không cho phép. Còn việc đang đấu nhau mà bắt buộc phải thoái lui thì là một sự yếu kém về tâm lý.
Điều này không thể thao thứ được. Dù đòn tấn công bị thất bại do Vạn Kình Tùng và Lâm Chính liên thủ, nhưng anh ta thấy nguyên nhân gốc rễ vẫn là do anh ta không đủ mạnh.
Thiên kiêu hạng nhất đanh mặt. Anh ta tin, đây là khoảnh khắc mà cả đời anh ta không thể quên.
Thiên kiêu bị ép lùi lại. Trần Chiến, Chấn Chung và các cao thủ khác đều đổ dồn lên. Bọn họ hằm hằm sát khí, nhìn chăm chăm thiên kiêu.
“Giết”, Vạn Kình Tùng cũng không còn khách khí nữa, lập tức ra lệnh.
Các chiến sĩ xung quanh cũng lao lên không chút sợ hãi. Thiên kiêu đanh mắt, vốn định đáp trả nhưng thấy các binh sĩ lao lên như quân nguyên…
Rõ ràng là quân đội Long Tổ và phía nhà nước cùng các đội ngũ khác đã ý thức được sự việc ở đây nên đều đổ về. Dù anh ta có mạnh nhưng cũng chỉ có một mình. Nếu tiếp tục chiến đấu thì sẽ bị đánh bại vì kiệt sức.
Đành phải rút lui thôi. Thiên kiêu nín thở, nhìn Lâm Chính bằng vẻ vô cảm: “Thần y Lâm, tôi không thua bởi anh mà là thua bởi chính tôi”.
"Tôi vốn định sẽ giết chết anh hôm nay nhưng lại không đủ mạnh, không thể xử lý từng người được. Vì vậy tôi đành phải lựa chọn tha cho anh. Nhưng anh yên tâm, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ lại quay lại. Tới khi đó từng người ở đây, kể cả các chiến sĩ của Long Quốc cũng sẽ không làm gì được tôi hết. Không ai có thể bảo vệ được anh nữa”.
Nói xong thiên kiêu gầm lên. Một luồng sức mạnh khiến đất trời rung chuyển.
Ngay sau đó mặt đất nứt toác. Cả học viện điên cuồng rung lắc.
Đám đông bàng hoàng. Mặt đất nứt ra tạo thành những rãnh lớn, một lúc sau cả mất đất như được cào thành rãnh và nổ tung lên.
“Cái gì?”, Chấn Chung thất sắc: “Cậu ta định làm gì?”
“Giết, mau giết chết cậu ta”, Trần Chiến gầm lớn cùng các chiến sĩ khác lao về phía thiên kiêu.
Nhưng Lâm Chính đã lao lên trước tiên, ngọn lửa trong tay anh dội thẳng về phía trước. Lâm Chính sớm đã không còn màng sống chết nên anh chẳng có gì phải kiêng dè.
Thiên kiêu không hề phản công, chỉ lẳng lặng nhìn anh. Lúc này một nửa học viện đã bị bốc lên không trung như một hòn đảo bay.
Đây chính là thủ đoạn của thiên kiêu. Anh ta chỉ cần nhất niệm mà đã có thể xơi tung cả một vùng không gian. Nếu anh ta dồn toàn lực thì cả nửa thành phố cũng chưa là gì.
Mạnh quá. Phải giết chết anh ta. Kẻ này nhất định phải chết. Lâm Chính quyết tâm. Anh mặc kệ tất cả.
Đúng lúc này thiên kiêu lên tiếng: “Anh cũng muốn phi thăng sao?"
Phi thăng? Lâm Chính nín thở.
Thiên kiêu khẽ giơ hai tay lên. Một cánh tay khổng lồ bằng khí được tạo ra.
Nó ấn hòn đảo bay xuống đồng thời phóng ra khí tức.
“Đây là?”, Lâm Chính khựng người, bàng hoàng chứng kiến.
“Anh nói xem, tôi không giết được từng người thì giết hết cùng một lúc thế nào?”, thiên kiêu cười thản nhiên, sau đó đạp chân bay lên không chung.
Lâm Chính không hề đuổi theo. Vì không thể.
“Phòng ngự”, Trần Chiến và Chấn Chung đều hô lên. Tất cả các chiến sĩ điều động chân khí để cùng phòng ngự. Thế nhưng rõ ràng vẫn chưa đủ.
Cánh tay được tạo ra từ khí kia quá khủng khiếp. Sức hủy diệt của nó hừng hực. Đối diện với sức mạnh hủy diệt, chút sức mạnh của các chiến sĩ thật sự không là gì.
Rõ ràng là không đủ.
“Uy chấn vạn quan”, Vạn Kình Tùng hét lớn, phóng ra sức mạnh tạo thành hoa văn phủ ra xung quanh như muốn đẩy lùi luồng sức mạnh của đối phương. Thế nhưng ông ta chưa kịp làm vậy thì…
Bùm…Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Cả hòn đảo bay nổ tung. Người dân Giang Thành đồng loạt nhìn lên trời. Cứ như có pháo hoa đang được bắn ra vậy.
Cả Giang Thành như được thắp sáng. Cảnh tượng trông vô cùng đẹp mắt. Rất nhiều người bị thu hút.
“Mẹ mau xem kìa, pháo hoa đẹp quá”, cô bé vừa mới tan học, kéo tay mẹ chỉ lên trời bằng vẻ kích động.
Thế nhưng người mẹ chỉ tái mặt. Người bình thường đều có thể nhận ra đó không phải là pháo hoa vì đến cả cửa kính của các tòa nhà cũng bị vỡ nát cơ mà.
Đó là một vụ nổ.
“Thần y Lâm”, người của Dương Hoa cũng nhìn thấy. Ai nấy đều sững sờ.
Bạch Nan Ly không nói gì. Thẩm Niên Hoa rơi nước mắt, ngồi thừ ra đất khóc thút thít. Liễu Như Thi cũng tái mặt.
“Mọi người yên tâm, thần y Lâm sẽ không sao đâu”, Từ Thiên nặn ra một nụ cười và an ủi mọi người. Thế nhưng không ai trả lời.
Mặc dù thần y Lâm những lần trước đều có thể hóa hung thành cát nhưng lần này thì khác. Đó là thiên kiêu hạng nhất cơ mà. Là thiên kiêu số một trên bảng xếp hạng đấy. Thần y Lâm thật sự có thể đối phó được sao?
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Tô Nhu vừa mới rời khỏi Giang Thành nghe thấy có tiếng nổ bèn quay đầu lại.
Lạc Thiên đạp chân phanh thì ý thức ra được điều gì đó. Cô lập tức xuống xe, nhìn lên bầu trời. Một lúc sau, hai mắt cô rưng rưng.
“Tiểu Thiên sao thế?”, Tô Nhu cũng bước xuống và hỏi.
“Không…không có gì…Tô Nhu, chúng ta đi thôi”, Lạc Thiên nín khóc, bước lên xe để tránh vẻ nghi ngờ của Tô Nhu.
Lạc Thiên biết hướng đó là hướng của học viện. Cô ấy không biết hiện tại Lâm Chính thế nào. Cô ấy rất muốn gọi điện hỏi nhưng cũng biết lúc này điều cần làm là đưa Tô Nhu rời đi.
Tô Nhu nhìn Lạc Thiên không nói gì rồi lại nhìn lên trời và bặm môi: “Có phải là…thần y Lâm xảy ra chuyện rồi không?”
Chương 3209: Bảo vệ
Thấy Tô Nhu nói vậy Lạc Thiên chỉ khẽ run người. Cô ấy mỉm cười nói: “Tô Nhu, cậu đang nói linh tinh gì vậy? Thần y Lâm sao có thể xảy ra chuyện được chứ? Huống hồ dù có chuyện cũng không liên quan gì tới chúng ta mà. Anh ta có thể giải quyết được hết”.
“Vậy à?”
Đôi mắt Tô Nhu ánh lên vẻ kỳ lạ. Cô nói: “Vừa rồi hướng của vụ nổ hình như là học viện Huyền Y Phái. Có khả năng đã xảy ra chuyện gì đó rồi. Nhìn sắc mặt lúc này khi cậu xuống xe thì chắc là cậu biết tình hình. Cộng với việc cậu đột nhiên kéo mình đi du lịch thì mình đoán đây có lẽ là cách bảo vệ mình, không muốn mình ở Giang Thành vì không an toàn. Cậu đã nhận lời nhờ vả của thần y Lâm, đưa mình rời đi đúng không?”
Lạc Thiên im lặng. Một lúc lâu sau cô ấy mới thở dài: “Tô Nhu, cậu thật thông minh. Nhưng có đôi khi cậu nên giả vờ ngây ngô. Mặc dù thần y Lâm nói với bên ngoài là không có ý tứ gì với cậu nhưng thực ra anh ta…anh ta rất quan tâm tới cậu. Cũng hi vọng là cậu sẽ không phụ tấm lòng của anh ta. Tất cả những gì anh ta làm là đều vì muốn tốt cho cậu”.
Tô Nhu nghe thấy vậy thì nhìn xuống, không nói thêm gì nữa. Lạc Thiên lái xe rời khỏi Giang Thành.
Màn nổ như pháo hoa khiến tất cả đều phải chú ý. Vô số người lấy điện thoại ra chụp hoặc quay lại.
Các võ giả của Dương Hoa cũng đều lao về phía học viện. Cả các nhân viên quan chức nhà nước cũng vậy. Không ai biết tình hình đang diễn ra như thế nào.
Sau vụ nổ là tới khói bốc lên. Những người ở vị trí gần mơ hồ đoán ra được tình hình.
Tại trung tâm của vụ nổ. Các chiến sĩ từ từ mở mắt.
Lúc vụ nổ xảy ra, do ánh sáng mà nó tạo ra quá mạnh nên tất cả đều ôm đầu nhắm mắt. Đợi đến khi cơn chấn động qua đi họ mới dám nhìn xung quanh. Điều khiến họ thất kinh là hòn đảo bay bị thiên kiêu bốc lên thực ra vẫn chưa hề bị phát nổ.
Bọn họ ở trung tâm của vụ nổ mà lại không hề có thương vong.
“Chúng ta…không chết sao?”
“Chuyện gì vậy?”
“Tôi không sao…chúng ta không sao…”
“Không thể tin được, vụ nổ lớn như vậy mà tôi vẫn chưa chết?”
“Nhất định là đại soái đã bảo vệ chúng ta”.
“Đúng, nhất định là tướng Vạn”, các chiến sĩ hô vang. Họ cảm thấy vô cùng kích động. Nhưng đúng lúc này có một giọng nói vang lên.
“Không phải tôi bảo vệ mọi người…tôi không có sức mạnh lớn như thế”, các chiến sĩ giật mình nhìn lên. Họ phát hiện ra Vạn Kình Tùng mặt đầy bụi đứng đó. Ông ta không hề điều động chân khí, cũng không hề tạo thế phòng ngự gì cả, chỉ đứng đó nhìn về phía trước.
Đám đông cũng nhìn theo. Họ thấy hòn đảo bay lơ lửng trên đầu họ. Ở đó còn có một bóng hình toàn thân máu me be bét nữa.
Đó…chính là thần y Lâm. Ngực anh nát bấy nhầy, mạch máu lộ cả ra ngoài. Một luồng khí tức đang bay lơ lửng ở đó ôm trọn lấy hòn đảo. Hóa ra trong lúc nguy hiểm, anh đã đốt cháy tuổi thọ của chính mình để bảo vệ hòn đảo.
“Tướng Lâm”, đám đông run rẩy.
Phụt…Lâm Chính trong không trung nôn ra máu, cơ thể loạng choạng. Anh bắt đầu rơi xuống.
Chương 3210: Định sẵn sẽ là bá chủ
Mọi người hoảng loạn chạy về phía Lâm Chính, ai nấy tay chân luống cuống không biết phải làm sao.
"Mau lên, lập tức chữa trị cho tướng Lâm! Nhanh lên!" Trần Chiến lo lắng hét lên.
Chung Chấn ngay lập tức chỉ đạo các bác sĩ quân y chạy tới.
Tuy nhiên, Vạn Kình Tùng đã nhanh chóng tiến lên phía trước và nghiêm giọng hô lớn: "Mọi người giải tán, nhanh chóng giữ gìn trật tự tại hiện trường, xoa dịu người dân Giang Thành, đừng gây hoang mang. Tướng Lâm đây sẽ do tôi phụ trách cứu chữa!"
Sau khi nói xong, Vạn Kình Tùng dìu Lâm Chính đang bất tỉnh lên và truyền năng lượng vào các khí mạch gần như đã cạn kiệt trong lồng ngực anh, cố gắng truyền sức lực cho cơ thể đã khô héo của anh.
Dưới sự chỉ huy của Trần Chiến, Chung Chấn và những người khác, binh lính xung quanh bắt đầu duy trì trật tự tại hiện trường và xoa dịu một số người dân đang sợ hãi của Giang Thành.
Nhưng mọi người đều không có tâm trạng, ai cũng không tự chủ được nhìn về phía Lâm Chính, âm thầm cầu nguyện anh có thể bình an vô sự.
Hốc mắt của nhiều người lính đỏ hoe.
"Vào thời khắc mấu chốt, chính tướng Lâm đã hy sinh bản thân để ngăn cản vụ nổ cứu chúng ta".
"Không có anh ấy, tất cả chúng ta đã chết".
"Tướng Lâm..."
Một số binh lính lặng lẽ lẩm bẩm, vô số ánh mắt tập trung về phía Lâm Chính.
Lúc này, một lượng lớn người từ Dương Hoa đã đổ xô đến đây, bao gồm cả Tần Bách Tùng và những người khác.
Họ không dám chậm trễ một giây phút nào, lập tức đưa Lâm Chính đến bệnh viện gần đó để chẩn đoán và điều trị.
....
Vụt!
Một tia sáng rạch ngang bầu trời rồi rơi xuống cánh đồng.
Vô số bóng người lao về phía trước.
"Bái kiến chủ thượng!"
Đám người quỳ xuống và hô lớn.
"Ừm".
Người vừa tới là thiên kiêu hạng nhất. Anh ta gật đầu, sau đó tháo xuống chiếc mặt nạ màu bạc, lúc này mới phát hiện ra mặt nạ màu bạc đã vỡ thành từng mảnh, căn bản không che được mặt.
Người phụ nữ mặc áo đỏ bên cạnh cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
"Chúc mừng chủ thượng đã trừ được đại họa. Tình hình đã như vậy, sau này Thánh Sơn cũng không cần lo lắng!" một cao thủ Thánh Sơn chắp tay cười nói.
"Trừ đại họa?" thiên kiêu hạng nhất lắc đầu, mặt không biểu cảm nói: "Lần này hành động thất bại".
"Cái gì?"
"Thất bại?"
Mọi người đột nhiên thở gấp, không thể tin nổi mở to hai mắt.
Làm sao họ có thể tin thiên kiêu hạng nhất thất bại? Đối với bọn họ mà nói, anh ta giống như thần thánh, trên đời này ai có thể ngăn cản anh ta?
"Lâm thần y không phải là đối thủ của chủ thượng! Sao chủ thượng có thể thất bại?", người phụ nữ áo đỏ sốt sắng hỏi, hiển nhiên cô ta cũng không tin điều mình vừa nghe thấy.
Cô ta biết thực lực của Lâm thần y, nhưng với thực lực của thiên kiêu hạng nhất, muốn giết chết Lâm thần y thì đúng là dễ như trở bàn tay.
Vậy tại sao lần hành động này lại thất bại?
“Lâm thần y có người cứu, giết bọn chúng cũng không dễ dàng”, thiên kiêu hạng nhất lãnh đạm nói.
"Lại là quân đội Long Tổ đó sao? Nếu chủ thượng lo lắng để lại hậu họa, vậy chúng ta mở đường tiến vào Giang Thành. Đừng nói là Lâm thần y, dù chúng ta chém chết hết quân đội Long Tổ thì có vấn đề gì?" người phụ nữ áo đỏ lạnh lùng nói.
“Vậy quân đội Nam Cảnh và quân Lục Dã thì sao?”, thiên kiêu hạng nhất hờ hững hỏi.
"Cái...?"
Đồng tử của người phụ nữ áo đỏ đột nhiên co rút lại, giọng run run: "Người của Nam Cảnh, Lục Dã... cũng ở đây sao?"
"Đoán không lầm thì ngay cả Vạn Kình Tùng cũng đã tiến vào Giang Thành!"
Thiên kiêu hạng nhất khàn giọng nói.
Anh ta dứt lời, những người xung quanh đều im lặng.
Người phụ nữ mặc áo đỏ cũng im lặng.
Thật lâu sau, có người run run giọng hỏi: "Như vậy, không phải nói chính phủ Long Quốc đã chính thức... vào cuộc sao?"
"Chính phủ Long Quốc đã nhúng tay vào từ lâu".
Thiên kiêu hạng nhất khàn giọng nói.
Biểu cảm của những người Thánh Sơn vô cùng khó coi.
Không ai trong số họ ngờ tới chính phủ Long Quốc lại đứng về phía Lâm thần y.
Nếu như vậy, người của Thánh Sơn muốn động tới Lâm thần y, có lẽ sẽ phải cân nhắc.
"Bởi lẽ đó, chúng ta sẽ không thể giết được Lâm thần y. Nếu hắn ta cứu được những kẻ kia thì các quan chức của Long Quốc sẽ có thể tấn công chúng ta một cách chính đáng. Chủ thượng, việc này ... việc này phải giải quyết thế nào ?", có người lo lắng hỏi.
Thiên kiêu hạng nhất lắc đầu và nói bằng giọng vô cảm: "Đừng lo lắng, Lâm thần y không thể chữa cho những kẻ đó, đây chỉ là một cái bẫy do Lâm thần y đặt ra".
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Mặc dù chỉ là một cái bẫy, nhưng tình huống so với chúng ta tưởng tượng nghiêm trọng hơn nhiều!" thiên kiêu hạng nhất lại nói.
Đám người kia tim lại đập lỡ một nhịp.
"Chủ thượng, có chuyện gì ngoài ý muốn sao?" người phụ nữ áo đỏ lập tức hỏi.
"Tôi đã bị lộ mặt với các quan chức của Long Quốc. Ban nãy tôi muốn giết Vạn Kình Tùng và những người khác bằng một đòn, nhưng đã bị Lâm thần y lấy tính mạng ra ngăn cản. Mặc dù hiện tại sống chết của Lâm thần y chưa chắc chắn, nhưng hiện tại kẻ thù của chúng ta không còn là Lâm thần y, mà là toàn bộ chính quyền Long Quốc", thiên kiêu hạng nhất nhẹ giọng nói.
"Cái gì?? Chính...chính quyền Long Quốc???"
"Chủ thượng, chẳng lẽ chúng ta sẽ đối đầu với chính quyền Long Quốc sao?"
"Điên rồi, việc này. . . điên thật rồi sao?"
"Thánh Sơn của chúng ta dù có mạnh đến đâu, nhưng làm sao có thể chống lại chính quyền Long Quốc? Chủ thượng, chúng ta xong đời rồi!"
Mấy người kia nghe vậy, sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống mặt đất, run rẩy kêu lên.
Tuy nhiên, ngay khi họ vừa dứt lời, thiên kiêu hạng nhất lắc nhẹ ngón tay.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm...
Hàng loạt tiếng nổ vang vọng khắp nơi.
Chỉ thấy những người sợ hãi ban nãy lần lượt bị nổ tan xác, biến thành những mảnh máu thịt tung tóe.
"Á?"
Nhiều người mặt biến sắc.
Thiên kiêu hạng nhất lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người, hừ một tiếng: "Vậy nếu là chính phủ Long Quốc thì sao? Chỉ là một đám phàm nhân, phàm nhân làm sao có thể cùng thần linh tranh đoạt?"
"Thần uy của chủ thượng thiên hạ vô địch, thiên hạ vô song!"
Mọi người nhanh chóng quỳ xuống đất và hô lớn.
"Vốn tôi đã có thể tiêu diệt hết đám người đó trong ngày hôm nay, nhưng quân đội Long Quốc chi viện liên tục khiến một mình tôi không thể đánh lại cả đoàn quân, vì vậy tôi dự định tạm thời rút lui, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sợ hãi . Nghe đây, từ giờ trở đi, hãy cảnh giác cao độ, gọi mọi người trở lại Thánh Sơn, thiết lập phòng thủ. Tôi muốn bế quan, sau khi tôi xuất quan thì sẽ trở thành bất khả chiến bạii! Chính phủ Long Quốc thì sao? Bất cứ ai tôi muốn hủy diệt đều phải chết! Trên thế giới này tôi không có đối thủ!!"
Thiên kiêu hạng nhất lạnh lùng nói, sau đó phóng lên trời, biến thành ánh sáng cầu vồng và bay về phía xa.
Tất cả mọi người cúi đầu, khiếp sợ.
Người phụ nữ áo đỏ ngẩng đầu lên, ánh mắt nồng cháy nhìn về phía ánh sáng cầu vồng.
"Đây là anh hùng trong lòng ta, Long Thiên Tử! Thiên hạ sẽ phải tôn sùng vinh quang của anh, vạn vật trên đời sẽ phải kính sợ sự tồn tại của anh. Anh định sẵn sẽ trở thành bá chủ thiên hạ!!"