-
Chương 3200: Anh không giết được bất kì ai
Tất cả mọi người đều bị thủ đoạn của thiên kiêu hạng nhất làm chấn động.
Thân Ngoại Hóa Ảnh?
Đó là thủ đoạn cao cường đến mức nào.
Dù là Lâm Chính cũng phải nhíu mày.
Anh đã nghe tới Thân Ngoại Hóa Ảnh. Loại thủ đoạn này cần có khí kình đạt đến cảnh giới đại thành, đồng thời còn có công pháp bổ trợ Thân Ngoại Hóa Ảnh rất hiếm có mới tu luyện được.
Hai điều kiện này đều khó như lên trời.
Khí kình đại thành không phải tu vi đại thành. Người có tu vi đạt đến cảnh giới đại thành rất nhiều, nhưng người có khí kình đại thành lại ít ỏi vô cùng. Suy cho cùng, khí kình ảo diệu như âm dương vạn tượng, khó mà hiểu thấu, muốn đạt đến cảnh giới đại thành tuyệt đối không phải nỗ lực là có thể làm được, thiên phú mới là chủ yếu.
Công pháp Thân Ngoại Hóa Ảnh hiếm có đến mức khiến người ta nghi ngờ loại công pháp này rốt cuộc có tồn tại hay không.
Nhiều người chỉ nghe tới Thân Ngoại Hóa Ảnh mà chưa từng nhìn thấy.
Ngay cả Trần Chiến có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn cũng là lần đầu được thấy.
“Không ngờ thiên kiêu hạng nhất biết cả thủ đoạn này, cậu ta… đúng là nhân vật như sao trên trời”, Trần Chiến lẩm bẩm.
“Không được manh động!”.
Chung Chấn nhìn thấy có chiến sĩ muốn ra tay, lập tức quát lên.
Bọn họ dừng bước.
“Bày trận, dùng trận phá địch!”, Chung Chấn hô lên.
“Dùng trận pháp đối phó với tôi? Đúng là ảo tưởng! Cứ bắt tôi phải đại khai sát giới thì các người mới biết đường rút lui sao?”, thiên kiêu hạng nhất thản nhiên nói, trong giọng nói đã có vài phần sát ý dâng lên.
Hóa ra lúc trước anh ta vẫn đang nương tay!
“Thần y Lâm, nếu anh không chịu ra tay thì tôi sẽ giết ba mươi người sau đó rời đi, khiến anh phải hối hận!”.
Thấy Lâm Chính không nhúc nhích, thiên kiêu hạng nhất không kéo dài thêm nữa, bước tới mấy bước, chuẩn bị ra tay.
“Tướng Lâm, xem ra đúng như cậu nói, bàn cờ hôm nay không thể chơi nốt được rồi!”.
Vạn Kình Tùng lắc đầu mỉm cười, định đứng dậy khỏi ghế.
Trần Chiến và Chung Chấn căng thẳng, vội vàng tiến tới.
“Tướng Vạn…”.
“Sao có thể phiền đến ông ra tay?”.
“Ồ không sao, hiếm khi gặp được hậu bối ưu tú như vậy, nếu tôi không lên đấu một lúc thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”, Vạn Kình Tùng cười nói.
“Lão thủ trưởng, chúng tôi đều ở đây, sao có thể để ông ra tay được? Nếu đồn ra ngoài chẳng phải sẽ bị người ta chê cười hay sao?”.
“Chúng tôi vẫn có thể chiến đấu!”.
“Có gì phải sợ cậu ta?”.
Các chiến sĩ đều không phục, cùng nhau tiến lên, tâm trạng kích động.
“Các cậu muốn chiến đấu cũng không có cơ hội thắng, chỉ sẽ tăng thêm thương vong, không cần thiết phải hi sinh uổng phí. Tôi sẽ hoạt động gân cốt một chút”.
Vạn Kình Tùng cười nói.
Nhưng ông ta còn chưa đứng dậy, Lâm Chính đã đứng lên trước.
“Tướng Vạn, ông cứ nghỉ ngơi đi, chuyện này để tôi xử lý!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Vạn Kình Tùng sửng sốt, nhìn về phía Lâm Chính, sau đó cười nói: “Tướng Lâm, cậu tuổi trẻ nhiệt huyết, đừng trúng kế khích tướng của cậu ta. Thứ cho tôi nói thẳng, với thực lực của cậu, nếu nhất thời xung động mà sẩy chân, e là sẽ để lại sự hối tiếc nghìn đời”.
“Tướng Vạn không yên tâm về tôi sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Không phải, chỉ là…”.
Vạn Kình Tùng còn định nói gì đó.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên ngồi xuống, đặt quân cờ trong tay lên bàn cờ.
Vạn Kình Tùng liếc nhìn, đột nhiên mắt mở to, đồng tử co lại.
“Vậy tôi có thể chiến đấu hay không?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Được! Được! Được… Thật không ngờ thiên phú của tướng Lâm lại trác tuyệt như vậy, hay thật!”, Vạn Kình Tùng không nhịn được khen ngợi, mắt tỏa sáng.
Trần Chiến và Chung Chấn cùng nhìn lại, lúc này mới thấy quân cờ mà Lâm Chính đặt xuống đã phá được ván cờ mà Vạn Kình Tùng dày công bày ra.
Đúng là nước đi của thần.
Nhưng nét mặt của Vạn Kình Tùng vẫn không thả lỏng.
“Tướng Lâm, tương lai của cậu chắc chắn không thể lường được, nhưng giao đấu với người này… tôi vẫn có chút lo lắng, cứ để tôi lên đi”, Vạn Kình Tùng cười nói.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu từ chối, đi thẳng tới trước.
“Tướng Vạn quan tâm tướng sĩ, còn gọi tôi một tiếng tướng Lâm, sao tôi có thể trơ mắt nhìn những chiến sĩ này chết ở đây được?”.
Lâm Chính hạ giọng nói, nhảy vọt qua khỏi đám người, đứng ở phía trước nhất, đối diện với thiên kiêu hạng nhất, thản nhiên nói: “Hôm nay, anh sẽ không giết được bất cứ ai ở đây!”.
“Có lẽ vậy, tôi chỉ cần giết chết anh là đủ”, thiên kiêu hạng nhất bình thản nói.
Lâm Chính không lên tiếng mà lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm lên người mình.
Trong thoáng chốc, khí tức của anh đã thăng hoa.
Thiên kiêu hạng nhất cất bước đi tới, cảm giác áp bức cực hạn giáng xuống Lâm Chính.
Ầm!
Đúng lúc đó, một luồng khí tức cuồng bạo xé tan luồng khí thế của thiên kiêu hạng nhất.
Cùng lúc, tất cả mọi người đều sững sờ.
Quanh người Lâm Chính cũng xuất hiện một ảo ảnh đáng sợ.
“Lại là Thân Ngoại Hóa Ảnh?”, Chung Chấn lại kêu lên.
Thiên kiêu hạng nhất dừng bước, nhìn ảo ảnh cuồn cuộn trên người Lâm Chính, vô cùng bất ngờ…
Thân Ngoại Hóa Ảnh?
Đó là thủ đoạn cao cường đến mức nào.
Dù là Lâm Chính cũng phải nhíu mày.
Anh đã nghe tới Thân Ngoại Hóa Ảnh. Loại thủ đoạn này cần có khí kình đạt đến cảnh giới đại thành, đồng thời còn có công pháp bổ trợ Thân Ngoại Hóa Ảnh rất hiếm có mới tu luyện được.
Hai điều kiện này đều khó như lên trời.
Khí kình đại thành không phải tu vi đại thành. Người có tu vi đạt đến cảnh giới đại thành rất nhiều, nhưng người có khí kình đại thành lại ít ỏi vô cùng. Suy cho cùng, khí kình ảo diệu như âm dương vạn tượng, khó mà hiểu thấu, muốn đạt đến cảnh giới đại thành tuyệt đối không phải nỗ lực là có thể làm được, thiên phú mới là chủ yếu.
Công pháp Thân Ngoại Hóa Ảnh hiếm có đến mức khiến người ta nghi ngờ loại công pháp này rốt cuộc có tồn tại hay không.
Nhiều người chỉ nghe tới Thân Ngoại Hóa Ảnh mà chưa từng nhìn thấy.
Ngay cả Trần Chiến có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn cũng là lần đầu được thấy.
“Không ngờ thiên kiêu hạng nhất biết cả thủ đoạn này, cậu ta… đúng là nhân vật như sao trên trời”, Trần Chiến lẩm bẩm.
“Không được manh động!”.
Chung Chấn nhìn thấy có chiến sĩ muốn ra tay, lập tức quát lên.
Bọn họ dừng bước.
“Bày trận, dùng trận phá địch!”, Chung Chấn hô lên.
“Dùng trận pháp đối phó với tôi? Đúng là ảo tưởng! Cứ bắt tôi phải đại khai sát giới thì các người mới biết đường rút lui sao?”, thiên kiêu hạng nhất thản nhiên nói, trong giọng nói đã có vài phần sát ý dâng lên.
Hóa ra lúc trước anh ta vẫn đang nương tay!
“Thần y Lâm, nếu anh không chịu ra tay thì tôi sẽ giết ba mươi người sau đó rời đi, khiến anh phải hối hận!”.
Thấy Lâm Chính không nhúc nhích, thiên kiêu hạng nhất không kéo dài thêm nữa, bước tới mấy bước, chuẩn bị ra tay.
“Tướng Lâm, xem ra đúng như cậu nói, bàn cờ hôm nay không thể chơi nốt được rồi!”.
Vạn Kình Tùng lắc đầu mỉm cười, định đứng dậy khỏi ghế.
Trần Chiến và Chung Chấn căng thẳng, vội vàng tiến tới.
“Tướng Vạn…”.
“Sao có thể phiền đến ông ra tay?”.
“Ồ không sao, hiếm khi gặp được hậu bối ưu tú như vậy, nếu tôi không lên đấu một lúc thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”, Vạn Kình Tùng cười nói.
“Lão thủ trưởng, chúng tôi đều ở đây, sao có thể để ông ra tay được? Nếu đồn ra ngoài chẳng phải sẽ bị người ta chê cười hay sao?”.
“Chúng tôi vẫn có thể chiến đấu!”.
“Có gì phải sợ cậu ta?”.
Các chiến sĩ đều không phục, cùng nhau tiến lên, tâm trạng kích động.
“Các cậu muốn chiến đấu cũng không có cơ hội thắng, chỉ sẽ tăng thêm thương vong, không cần thiết phải hi sinh uổng phí. Tôi sẽ hoạt động gân cốt một chút”.
Vạn Kình Tùng cười nói.
Nhưng ông ta còn chưa đứng dậy, Lâm Chính đã đứng lên trước.
“Tướng Vạn, ông cứ nghỉ ngơi đi, chuyện này để tôi xử lý!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Vạn Kình Tùng sửng sốt, nhìn về phía Lâm Chính, sau đó cười nói: “Tướng Lâm, cậu tuổi trẻ nhiệt huyết, đừng trúng kế khích tướng của cậu ta. Thứ cho tôi nói thẳng, với thực lực của cậu, nếu nhất thời xung động mà sẩy chân, e là sẽ để lại sự hối tiếc nghìn đời”.
“Tướng Vạn không yên tâm về tôi sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Không phải, chỉ là…”.
Vạn Kình Tùng còn định nói gì đó.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên ngồi xuống, đặt quân cờ trong tay lên bàn cờ.
Vạn Kình Tùng liếc nhìn, đột nhiên mắt mở to, đồng tử co lại.
“Vậy tôi có thể chiến đấu hay không?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Được! Được! Được… Thật không ngờ thiên phú của tướng Lâm lại trác tuyệt như vậy, hay thật!”, Vạn Kình Tùng không nhịn được khen ngợi, mắt tỏa sáng.
Trần Chiến và Chung Chấn cùng nhìn lại, lúc này mới thấy quân cờ mà Lâm Chính đặt xuống đã phá được ván cờ mà Vạn Kình Tùng dày công bày ra.
Đúng là nước đi của thần.
Nhưng nét mặt của Vạn Kình Tùng vẫn không thả lỏng.
“Tướng Lâm, tương lai của cậu chắc chắn không thể lường được, nhưng giao đấu với người này… tôi vẫn có chút lo lắng, cứ để tôi lên đi”, Vạn Kình Tùng cười nói.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu từ chối, đi thẳng tới trước.
“Tướng Vạn quan tâm tướng sĩ, còn gọi tôi một tiếng tướng Lâm, sao tôi có thể trơ mắt nhìn những chiến sĩ này chết ở đây được?”.
Lâm Chính hạ giọng nói, nhảy vọt qua khỏi đám người, đứng ở phía trước nhất, đối diện với thiên kiêu hạng nhất, thản nhiên nói: “Hôm nay, anh sẽ không giết được bất cứ ai ở đây!”.
“Có lẽ vậy, tôi chỉ cần giết chết anh là đủ”, thiên kiêu hạng nhất bình thản nói.
Lâm Chính không lên tiếng mà lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm lên người mình.
Trong thoáng chốc, khí tức của anh đã thăng hoa.
Thiên kiêu hạng nhất cất bước đi tới, cảm giác áp bức cực hạn giáng xuống Lâm Chính.
Ầm!
Đúng lúc đó, một luồng khí tức cuồng bạo xé tan luồng khí thế của thiên kiêu hạng nhất.
Cùng lúc, tất cả mọi người đều sững sờ.
Quanh người Lâm Chính cũng xuất hiện một ảo ảnh đáng sợ.
“Lại là Thân Ngoại Hóa Ảnh?”, Chung Chấn lại kêu lên.
Thiên kiêu hạng nhất dừng bước, nhìn ảo ảnh cuồn cuộn trên người Lâm Chính, vô cùng bất ngờ…