-
Chương 3181-3185
Chương 3181: Ngày sau xin chỉ giáo
Lời nói của Lâm Chính toát ra sự tự tin mạnh mẽ.
Cũng không ai nghi ngờ sự tích của anh.
Trương Quân sáng mắt lên, vô cùng kích động: “Thần y Lâm có bản lĩnh như vậy thì tốt quá! Tôi từng nghe nói tới sự tích của thần y Lâm, nghe nói cậu có thể cứu sống người vừa chết không lâu! Tôi cũng nghe nhiều người nói cậu có thể khởi tử hồi sinh, vậy thì chuyện này dễ làm rồi!”.
“Trương Quân, ông cứ yên tâm giao chuyện này cho tôi đi. Ngoài ra, ông hãy đưa những chiến sĩ bị thương và hi sinh trong sự kiện này đến học viện Huyền Y Phái, tôi sẽ đích thân chữa trị cho họ, bảo đảm bọn họ có thể khỏe mạnh quay lại quân đội!”, Lâm Chính cười nói.
Nghe vậy, đừng nói là Trương Quân mà ngay cả những chiến sĩ của Long Tổ cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt nóng bỏng.
Mặc dù quân đội Long Tổ không quản hạt chuyện quốc tế hoặc biên phòng, chỉ đơn thuần xử lý sự hỗn loạn trong giới võ thuật Long Quốc, nhưng công việc này lại là nguy hiểm nhất. Dù sao người của giới võ thuật ai cũng hung ác sát phạt, thực lực mạnh mẽ, tính nguy hiểm cũng rất cao.
Lâm Chính có bản lĩnh như vậy thì một số chiến sĩ bị thương nặng chưa khỏi sẽ có hi vọng được cứu sống.
“Thật tốt quá! Thần y Lâm, lần này thật sự cảm ơn cậu!”.
Trương Quân vô cùng kích động, vội hét lên: “Thu quân! Thu quân! Mau chóng đi đến Giang Thành!”.
“Vâng, đội trưởng!”.
Các chiến sĩ đồng thanh đáp lại, bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ thu quân.
Những thi thể trên mặt đất cũng được thu dọn.
Người của Thánh Sơn đưa mắt nhìn nhau, ai cũng căng thẳng, trong mắt tràn ngập sự hoảng loạn.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn sang thiên kiêu hạng nhất.
Thiên kiêu hạng nhất không lên tiếng, vẻ mặt cũng không có thay đổi gì, chỉ lặng lẽ nhìn bọn họ.
Đợi tất cả mọi người đều chuẩn bị ổn thỏa, quân đội Long Tổ và Lâm Chính đã quyết định rời đi.
“Thái Bình An, chúng ta quay về thôi”.
Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, chỉ… chỉ thế thôi sao?”, Thái Bình An vẫn có chút không cam tâm.
Mẹ anh ta vẫn chưa được cứu, đương nhiên trong lòng anh ta rất lo lắng, sao có thể cam chịu rời đi?
Lâm Chính lại lắc đầu nói: “Có thể mẹ anh không còn ở trong Thánh Sơn cũng chưa biết chừng. Anh ở lại đây không có ích gì, chi bằng tạm thời quay về, đợi tôi cứu sống những người này, nói không chừng có thể hỏi được gì đó từ bọn họ. Có lẽ mẹ anh đã bị đám người này bắt đi!”.
“Nhưng…”.
Thái Bình An còn muốn nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt Lâm Chính hơi dao động, anh ta lập tức hiểu ra, giả vờ khó xử gật đầu: “Nếu đã như vậy thì được, thần y Lâm, mọi chuyện… nhờ vào anh rồi”.
“Yên tâm đi”.
Nói xong, mọi người chuẩn bị rời đi.
“Thiên kiêu hạng nhất, xin tạm biệt!”, Lâm Chính chắp tay, thản nhiên nói.
“Thần y Lâm ở Giang Thành? Nghe nói anh đã đánh bại Thất Thần Tướng của tôi, thực lực phi phàm, y võ vô song. Ngày sau tôi phải đến Giang Thành lĩnh giáo y võ cái thế của anh mới được”, thiên kiêu hạng nhất lên tiếng.
“Nếu chỉ là so tài bình thường thì tôi hoan nghênh anh bất cứ lúc nào. Nhưng nếu anh đến để gây sự thì dù tôi có đồng ý, Trương Quân đại nhân bên cạnh tôi đây chắc chắn cũng sẽ không đồng ý”, Lâm Chính nói.
“Thiên kiêu hạng nhất, mục đích luyện võ của võ giả các cậu là để khỏe mạnh hơn, là để bảo vệ nước nhà, chứ không phải để tranh cường háo thắng, hi vọng cậu hiểu điều đó!”.
Trương Quân lạnh lùng nói, sau đó phất tay rời đi.
Mọi người cùng nhau xuống núi.
Thiên kiêu hạng nhất hờ hững nhìn bóng lưng ấy đi xa dần, đôi mắt lóe sáng một cách kỳ dị.
Chương 3182: Dụ rắn ra khỏi hang
Đợi ra khỏi Thánh Sơn thì Từ Thiên đã sắp xếp xe xong xuôi cả.
“Lên đi Thái Bình An. Lần này cậu về cùng tôi, đừng chạy lung tung nữa”, Lâm Chính kéo cửa xe, thản nhiên nói.
Thái Bình An trên đường về cảm thấy tâm trạng vô cùng nặng nề. Cuối cùng anh ta không nhịn được nữa bèn kéo tay Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh thật sự có thể cứu sống những người đó sao? Thật sự có thể hỏi ra được tung tích của mẹ tôi sao?”
“Tung tích của mẹ cậu chẳng phải rất rõ ràng rồi sao?”
“Rất rõ ràng? Thần y Lâm, ý của anh là...”
“Mẹ của anh ở Thánh Sơn, ở trong tay của thiên kiêu hạng nhất”, Lâm Chính nói.
“Thật sao? Vậy tức là những người che mặt kia đều là người của Thánh Sơn?”, Thái Bình An hít một hơi thật sâu, run rẩy nói.
“Đó chẳng phải là chuyện quá rõ ràng rồi còn gì?”
“Vậy...tại sao anh lại cứu sống họ? Định để họ làm nhân chứng sao? Và để đội Long Tổ tới đối phó với Thánh Sơn?”, Thái Bình An vội nói.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu, nói bằng vẻ vô cảm: “Những người đó đã thành ra như vậy rồi thì dù y thuật có nghịch thiên tới mức nào cũng không thể cứu sống được họ”.
“Cái gì?", Thái Bình An cũng thất kinh, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Một lúc lâu sau anh ta mới lầm bầm: “Vậy...tại sao vừa rồi thần y Lâm lại nói như thế?”
“Cậu ngây thơ quá”, Lâm Chính cười bất lực: “Tôi không nói thế thì có dụ được rắn ra khỏi hang hay không?”
Dụ rắn ra khỏi hang? Thái Bình An giật mình suy nghĩ sau đó ý thức được điều gì đó bèn vội vàng nói: “Thần y Lâm, ý của anh là...”
“Có thể đoán ra được tất cả do thiên kiêu hạng nhất diễn kịch mà. Thế nhưng chúng ta không có chứng cứ. Anh ta còn tìm được cả kẻ thế tội. Dù là nhóm người Trương Quân biết tất cả là do thiên kiêu làm cũng không làm được gì. Nếu tôi nói có thể cứu sống được những người đó thì chắc chắn thiên kiêu sẽ trở nên lo lắng. Và như vậy anh ta sẽ tìm cách tiêu hủy toàn bộ những cái xác kia, không cho tôi cơ hội cứu sống họ. Mà khi anh ta làm vậy thì tôi có cơ hội bắt anh ta”, Lâm Chính trầm giọng.
“Thần y Lâm quả nhiên cao minh”, Thái Bình An mừng lắm, nhưng ngay sau đó anh ta chau mày: “Nếu như thiên kiêu không bị lừa, không tới thì sao?”
“Chắc chắn là sẽ tới”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thần y Lâm có thể chắc chắn như vậy sao?”
“Thiên kiêu hạng nhất là một kẻ đa nghi. Anh ta rất khinh thường tôi. Và cũng vì vậy mà không hiểu về tôi, cũng không dám cá cược với tôi. Nếu như tôi thật sự có cách cứu sống những người kia thì thực sự sẽ là rắc rối với anh ta. Ít nhất là về phía chức trách, chắc chắn họ sẽ đối phó với anh ta. Dù thiên kiêu là kẻ vô địch thì so với một quốc gia anh ta cũng sẽ gặp phiền phức”.
“Một người mạnh như vậy mà cũng không phải là đối thủ của Long Quốc sao?”, Thái Bình An cảm thán.
“Thực ra nếu như thiên kiêu có một mình thì sẽ chẳng có thứ gì có thể ràng buộc được anh ta. Thế nhưng anh ta còn Thánh Sơn, còn có cả một võ trường vô cùng quan trọng. Võ trường này là cơ hội giúp anh ta tiến vào một cảnh giới khác, nếu như Long Quốc ra tay, chắc chắn Thánh Sơn sẽ không thể giữ được. Vì vậy dù thực lực của anh ta có mạnh thế nào thì cũng không muốn đối đầu với Long Quốc đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Hóa ra là vậy...thế nhưng...thần y Lâm, còn có một vấn đề nữa. Thời gian tôi trà trộn vào Thánh Sơn dù không dài, cũng ít gặp mặt thiên kiêu nhưng tôi nghe những người khác nói rằng thực lực của anh ta có thể nói chẳng khác gì thần tiên. Nếu anh ta ra tay tiêu diệt những thi thể đó thì chúng ta...có thể đối phó nổi không?”, Thái Bình An thận trọng hỏi.
Lúc trước ở trong địa lao, thiên kiêu đã lẳng lặng ra tay và điều đó đủ để trấn áp những người khác. Đến cả Lâm Chính cũng không địch lại được. Nếu thiên kiêu mà ra tay tiêu diệt Giang Thành thì cũng chẳng ai có thể ngăn cản được.
Nói không chừng anh ta hứng lên giết cả Lâm Chính thì tới khi đó trở tay cũng không kịp.
Lâm Chính hít thật sâu: “Thực lực của thiên kiêu đúng là vô cùng khủng khiếp. Tôi không phải là đối thủ của anh ta nhưng lần này không phải chỉ có một mình tôi đối phó với anh ta mà còn có người giúp tôi nữa".
“Ai vậy?”
“Đội quân Long Tổ”.
“Trương Quân đại nhân sao? Nhưng vừa rồi đến cả ông ta cũng suýt mất mạng. Nếu không phải anh ra tay thì bọn họ sớm đã ở lại Thánh Sơn rồi”, Thái Bình An nhìn về phía đội Long Tổ và nói.
Lâm Chính lắc đầu: “Thái Bình An, anh không hiểu chút nào về đội Long Tổ hết. Thứ cậu nhìn thấy chỉ là một nhánh thôi. Không phải toàn bộ. Trương Quân, cũng chưa thể đại diện cho chiến lực mạnh nhất của Long Tổ. Nếu như 12 long tướng và đại thống soái của Long Tổ kết hợp với các chiến sĩ thì lại khác”.
“Long Tổ lợi hại như vậy sao?”, Thái Bình An há hốc miệng.
“Sức mạnh của Long Quốc thâm sâu khó lường. Cậu mau lên xe đi”.
“Được”.
Chương 3183: Giếng máu
Trên Thánh Sơn...Đám đông đang thu dọn hiện trường.
Thiên kiêu hạng nhất dẫn theo một nhóm người tới phía sau võ trường, nơi được rót năng lượng vào trước đó.
“Người đi hết rồi phải không?”, thiên kiêu khẽ hỏi.
“Đi hết rồi”.
“Vậy mở ra đi”.
“Tuân lệnh”, vài người có khí tức khủng khiếp lập tức đứng lên và lật mặt đất ra.
Ầm....Từng mảng đất được nhấc lên. Những mảng đất dày cả mét, đám đông cùng hợp lực mới nhấc được.
Khi miếng đấtn được nhấc ra thì mùi máu tanh nồng xộc lên mũi đám đông. Tất cả đều bị dọa hết hồn.
Thiên kiêu nhìn bằng vẻ vô cảm. Phía dưới lớp đất, nơi rãnh sâu là các thi thể đang nằm la liệt. Những thi thể này đều bị đập nát tạo thành một cái giếng bằng máu .Tất cả là những người từng xây dựng võ trường.
“Giết hết cả rồi sao?”, cô gái mặc áo đỏ bước tới, nhìn vô số xác chết dưới cái giếng máu và thản nhiên hỏi.
“Không, thả một nửa, giết một nữa”, thiên kiêu đáp lại.
“Tại sao không giết hết?”
“Giết hết sẽ khiến người ta biết là tôi gây ra. Nếu thả một nửa đi thì tạm thời có thể hòa hoãn tình hình. Để những người ở nhà tưởng rằng người thân của họ vẫn đang trên đường về, giúp tôi có thêm được thời gian.
“Vậy sao...rắc rối lần này lớn đấy. Thật không ngờ chỉ một thần y Lâm ở Giang Thành mà đã mang đến phiền phức lớn như vậy, đến cả đội quân Long Tổ cũng có mặt...”, cô gái mặc áo đó tỏ ra căng thẳng.
“Giờ thần y Lâm muốn cứu sống những con dê thế tội đó thì đúng là tin xấu. Một khi họ được cứu sống, trở thành nhân chứng thì Thánh Sơn sẽ không còn được yên ổn nữa”.
“Dự định của cô là gì?”, thiên kiêu nhìn cô ta.
“Một là không làm, hai là làm tới cùng, tới Giang Thành hoặc là tiêu diệt những kẻ kia hoặc là tiêu diệt thần y Lâm để diệt trừ hậu họa”, người phụ nữ lên tiếng.
“Theo như suy đoán của tôi, lần này chắc chắn là mánh khóe của thần y Lâm”.
“Mánh khóe, ý của anh là anh ta căn bản không thể cứu sống được những kẻ kia, chỉ là cố tình nói như vậy để dụ anh ra mặt?”
“Đúng vậy. Nếu như tôi đoán không nhầm thì chắc chắn thần y Lâm sau khi về Giang Thành sẽ thỉnh cầu Trương Quân mời tới 12 long tướng, thậm chí là cả đại thống soái. Nếu lực lượng đó tới Giang Thành thì dù là tôi cũng không dễ gì đối phó được”, thiên kiêu hạng nhất lên tiếng.
Cô gái tóc đỏ chau mày: “Là mánh khóe thì dễ rồi”.
Thiên kiêu lắc đầu: “Không phải tôi nói rồi sao. Tôi chỉ suy đoán được chín phần. Nói cách khác còn một phần thì có thể là thần y Lâm thật sự có y thuật thần kỳ như vậy”.
“Một phần sao...”
“Dù là một phần thì tôi cũng không muốn mạo hiểm. Vì vậy lần này vẫn phải tới Giang Thành. Thế nhưng lần hành động này không chỉ tiêu diệt những kẻ kia hay thần y Lâm mà còn một chuyện quan trọng cần làm”.
Người bên cạnh đặt tới một thứ gì đó giống như đầu lâu người phát ra ánh sáng màu lam. Thứ này trong suốt, trông rất đẹp mắt, nhưng hình thù giống như đầu lâu của nó thật đáng ghê rợn.
“Điều này...”, cô gái tóc đỏ nín thở.
Thiên kiên hạng nhất cầm món đồ lên và lẳng lặng quan sát.
“Bước cuối cùng của tôi vẫn cần phải dựa vào những người này để hoàn thành”.
Người phụ nữ mặc áo đỏ gật đầu, nhếch miệng cười: “Xem ra chuyến đi lần này là bắt buộc rồi. Vậy thì tôi lập tức sắp xếp người để tiếp ứng cho chủ thượng”.
“Không cần, lần này tôi đi một mình, người đông sẽ đánh rắn động cỏ. Mọi người canh chừng ở đây, bảo vệ võ trường, không được để nó bị phá hoại, đợi tôi quay lại Giang Thành sẽ phi thăng đắc đạo, hóa thành thần tiên".
Thiên kiêu vừa nói vừa cất cái đầu lâu và quay người rời đi. Cô gái nhìn bằng vẻ kỳ vọng.
“Hi vọng có thể phi thăng thành thần để chúng ta cùng được hưởng thiên phúc...”
Chương 3184: Bất lực
Trương Quân là người thông minh, thế nhưng ông ta vẫn tìm Lâm Chính để xác nhận lại xem có thể cứu sống được những thi thể kia hay không. Sau khi Lâm Chính phủ nhận thì ông ta lập tức hiểu ra kế hoạch của anh.
Vậy nên dù chưa tới Giang Thành thì Trương Quân đã xin tăng cường cứu viện từ cấp trên. Đồng thời đội quân của ông ta đóng quân ở gần Giang Thành để đề phòng Thánh Sơn tấn công.
Thấy Long Tổ đóng quân, Thiên Ma Đạo và Tử Vực cũng tỏ ra cảnh giác. Bọn họ đại diện cho cả Long Quốc với sức mạnh vô cùng hùng hậu nên đương nhiên là không dễ gây sự.
“Sao thần y Lâm lại mời cả Long Tổ tới rồi?”
“Không phải là cứ có mối quan hệ là mời được họ đâu. Xem ra xảy ra chuyện rồi, mau báo về Tử Vực đi”.
“Vâng”,
Đám đông lập tức hành động. Mọi sự chú ý được đổ dồn về phía Giang Thành.
Lâm Chính vừa về tới nơi đã vào phòng đan dược ngay lập tức.
“Thần y Lâm”.
“Tốt quá rồi, thần y Lâm đã bình an trở về rồi”, Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly dừng tay, lập tức bước lên đón.
Thế nhưng Lâm Chính cứ thế đi ngang qua họ tới trước bàn và lấy ra một túi bột từ trong tủ. Sau đó anh xắn ống tay áo đặt cánh tay bị gãy lên bàn và đắp bột lên.
Cánh tay máu me be bét. Có vẻ như Lâm Chính không phải đang chữa trị cho mình. Hai người kia tái mặt khi thấy vậy.
“Thần y Lâm, đây là...”, Bạch Nan Ly lầm bầm.
“Tay của tôi bị thương do thiên kiêu. Tôi cố tình không chữa khỏi nó, chỉ tẩy sạch năng lượng và phong tỏa nó thôi”
“Tại sao anh lại làm như vậy?”
“Như vậy thì tôi mới có thể hiểu được về sức mạnh của thiên kiêu”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, nhìn chăm chăm vào vết thương.
Dù anh đang cảm thấy rất đau, mặt tái mét, mồ hôi nhễ nhại thì anh vẫn cố gắng chịu đựng. Đúng lúc này có âm thanh quỷ dị vang lên. Lớp bột trên tay anh phát ra ánh sáng.
“Á", Lâm Chính không nhịn được nữa, anh hét ầm lên.
“Thần y Lâm”, Thẩm Niên Hoa vội vàng bước tới nhưng bị Bạch Nan Ly ngăn lại.
“Đừng làm loạn”, Bạch Nan Ly lên tiếng.
Thẩm Niên Hoa nhìn mà cảm thấy như thiêu như đốt. Một hồi lâu sau ánh sáng dần biến mất. Cánh tay của Lâm Chính biến thành màu đen xì. Anh lập tức lấy một gói thuốc khác rắc lên cánh tay.
Lúc này tình trạng của cánh tay đã đỡ hơn chút, nó bắt đầu hồi phục. Lâm Chính thở hắt ra như bị rút hết sức lực, suýt nữa thì ngã ra đất.
“Thần y Lâm anh vẫn ổn chứ?”, Thẩm Niên Hoa lao tới dìu anh.
"Yên tâm, tôi không sao...cánh tay này lát nữa bôi thêm thuốc và châm cứu là khỏi...”, Lâm Chính cười yếu ớt nhưng ánh mắt thì đanh lại.
Bạch Nan Ly nhận ra điều gì đó bèn hỏi: “Thần y Lâm, anh phân tích thực lực của thiên kiêu thế nào rồi?”
Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Chính dần tắt. Anh đứng lên, bước tới bên cửa sổ, trầm giọng: “Có thuốc không?”
Một câu thôi nhưng lập tức khiến hai người họ hiểu ra.
“Xin lỗi thần y Lâm, tôi không hút thuốc”, Bạch Nan Ly bặm môi.
“Vậy sao...”, Lâm Chính bước tới bên lò luyện đan, nhìn đỉnh lò và nói: “Giờ chỉ có thể đặt hi vọng vào đội Long Tổ thôi”.
Hai người nhìn nhau không nói gì. Bọn họ lần đầu thấy vẻ bất lực như vậy của Lâm Chính.
Trong ấn tượng của họ, Lâm Chính là người vô cùng tự tin. Bất kể là tình huống nào thì anh cũng đều vô cùng bình tĩnh. Vậy mà lần này đến anh cũng không thể nắm chắc.
“Thần y Lâm, nếu như vẫn còn Đại Vô Phi Thăng Đan thì có thể đối phó được với thiên kiêu đó hay không?”, Thẩm Niên Hoa lên tiếng.
“Có khả năng chống lại được nhưng nguyên liệu làm ra đan dược đó cực hiếm. Trước mắt nguyên liệu đã bòn rút hết tiền của tôi rồi. Giờ muốn luyện thêm một viên còn khó hơn lên trời nữa”, Lâm Chính lắc đầu.
Hai người không nói gì. Lâm Chính cũng rơi vào im lặng.
Đúng lúc này...Có người gõ cửa.
“Ai?”, Lâm Chính vô thức hỏi.
“Thần y Lâm là tôi – Từ Chính. Thí nghiệm có sự đột phá rồi”, Từ Chính ở bên ngoài kích động hô vang.
Lâm Chính vội vàng lao ra.
“Thí nghiệm nào?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Thiên Phương Thần Thạch”, Từ Chính mỉm cười.
Chương 3185: Tôi đợi tin tốt từ anh
Lâm Chính vội vàng chạy đến phòng thí nghiệm.
Dưới sự hướng dẫn của Từ Chính, cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy phiên bản nâng cấp của Thiên Phương Thần Thạch do phòng thí nghiệm mới phát triển.
"Chủ tịch Lâm, viên đá Thiên Phương Thần Thạch mới ra này là cải tiến của chúng tôi. Chúng tôi đã đã thêm vật liệu nano và vật liệu sợi mới, năng lượng bức xạ được tạo ra bên trong nó mạnh hơn gần gấp đôi so với phiên bản ban đầu ...", Từ Chính mỉm cười giải thích về thành quả nghiên cứu mới.
Trên thực tế, Lâm Chính đã yêu cầu Từ Chính bắt đầu nghiên cứu và phát triển Thiên Phương Thần Thạch từ lâu. Trước đây đã có một bản sao của Thiên Phương Thần Thạch, hiệu quả cũng khá tốt, nhưng Lâm Chính cảm thấy rằng như vậy là chưa đủ.
Từ Chính đã có thể phát triển một bản sao của Thiên Phương Thần Thạch, tại sao anh ta không thể phát triển thêm một phiên bản nâng cao của nó kia chứ?
Vì vậy, Lâm Chính một lần nữa phân bổ thêm ngân sách cho Từ Chính, để anh ta nhanh chóng cải thiện những đặc tính của phiên bản trước đó.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn nhiều so với dự kiến.
Hôm nay, nghiên cứu đã cho ra kết quả.
"Hiệu quả tăng gấp đôi sao?"
Lâm Chính hưng phấn vươn tay, dùng đầu ngón tay vuốt ve bản mô phỏng của Thiên Phương Thần Thạch. Sự phấn khích trong lòng anh không thể diễn tả bằng lời.
Hiệu quả tăng, dược tính đan dược của Thiên Phương Thần Thạch vốn đã đáng kinh ngạc. Nếu giờ khả năng đó tăng gấp đôi thì sẽ như thế nào?
Điều đó có nghĩa là một loại thuốc bổ máu bình thường sau khi được tinh chế bằng Thiên Phương Thần Thạch này, hiệu quả có thể so sánh với một viên thuốc thập toàn đại bổ.
Bình thường thuốc bổ máu giá vốn làm ra rất thấp, nhưng luyện chế một viên đan thập toàn đại bổ cần rất nhiều dược liệu quý hiếm.
Có Thiên Phương Thần Thạch, những dược liệu này sẽ được thay thế, giảm thiểu rất nhiều chi phí.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất không phải là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề dược liệu.
Ví dụ như một loại đan dược tăng cường khí lực cần rất nhiều dược liệu quý hiếm mới có thể luyện chế được. Một số dược liệu sở dĩ hiếm không chỉ là bởi vì đắt tiền, mà quan trọng hơn là rất khó kiếm.
Một khi thiếu dược liệu cần thiết thì không thể luyện chế được đan dược cần thiết.
Không bột thì khó mà gột nên hồ.
Nhưng bây giờ thì khác.
Nếu như bản mô phỏng Thiên Phương Thần Thạch này thật sự có hiệu quả hơn so với nguyên bản, như vậy có thể dùng để nâng cao dược tính của một số dược liệu, để những dược liệu bình thường đó thay thế dược liệu quý hiếm, như vậy có thể dễ dàng hoàn thành việc luyện đan!
"Rất tốt! Rất tốt!"
Lâm Chính mặt có chút đỏ lên, nhìn khối Thiên Phương Thần Thạch này, anh cảm giác mình như tìm được bảo vật.
"Chủ tịch Lâm, anh thấy sao? Có hài lòng không?" Từ Chính cười hỏi.
"Tôi đương nhiên hài lòng. Từ Chính, anh làm rất tốt, tôi không ngờ anh có thể làm được việc này trong thời gian ngắn như vậy! Quá tốt rồi!" Lâm Chính cười nói.
"Đó là nhờ sự lãnh đạo đúng đắn của chủ tịch Lâm và nỗ lực phối hợp của tất cả mọi người", Từ Chính khen anh một câu, sau đó do dự một lát rồi nói, "Tuy nhiên, chủ tịch Lâm, bản mô phỏng này thực sự có một nhược điểm".
"Nhược điểm gì?"
Lâm Chính nhìn Từ Chính bằng ánh mắt tò mò.
"Chính là loại Thiên Phương Thần Thạch này có tuổi thọ sử dụng. Bức xạ năng lượng bên trong nó có hạn, một viên đá chỉ có thể sử dụng năm sáu lần. Khi năng lượng cạn kiệt thì chỉ là viên đá bình thường, mà loại đá này chi phí làm ra rất cao, vì vậy nếu anh sử dụng nó để tinh chế một số loại thuốc thông thường, tôi nghĩ rằng mất nhiều hơn được", Từ Chính cười gượng.
"Cho nên, không thể sản xuất đại trà?" Lâm Chính ngơ ngác hỏi.
"Dựa vào thực lực kinh tế của Dương Hoa hiện tại, sản xuất hàng loạt gần như là không thể! Để tôi nói cho anh hay, chi phí để tạo ra Thiên Phương Thần Thạch này là năm tỷ tệ, đã tiêu tốn hết quỹ nghiên cứu và phát triển mà anh đã cho tôi. Nhưng Thiên Phương Thần Thạch này chỉ là sản phẩm thử nghiệm, tối đa chỉ có thể sử dụng một lần, nếu muốn sản xuất ra kích thước giống như Thiên Phương Thần Thạch ban đầu thì sẽ không thể làm được nếu không có hàng chục tỷ", Từ Chính đáp.
Lâm Chính lập tức nhíu mày.
Mã Hải vẫn chưa hoàn thành việc mua lại các ngành công nghiệp ở Giang Thành, Dương Hoa đang cần vốn gấp, việc lấy ra hàng chục tỷ là cực kỳ khó khăn. Hơn nữa con số hàng chục tỷ này vẫn chưa phải giá cuối, ai có thể nói trước được có chắc chỉ là chục tỉ hay không?
Nhưng kẻ thù lớn ngay trước mắt, Lâm Chính không có thời gian để suy nghĩ nhiều.
Nếu muốn có đường lui, anh ít nhất phải có một viên dự phòng.
Nhưng chỉ một viên thôi cũng chưa đủ.
Lâm Chính đứng đó nhìn chằm chằm Thiên Phương Thần Thạch, đi tới đi lui, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lập tức khàn giọng hỏi: "Từ Chính, viên đá này còn khả năng cải tiến tiếp không?"
"Tiếp tục cải tiến sao?" Từ Chính sửng sốt: "Chủ tịch Lâm, anh đang nói tới phương diện nào?"
"Hiệu suất!"
"Cái này. . . tôi cũng không biết, có thể thử một chút, nhưng vẫn sẽ cần rất nhiều vốn. Ngoài ra, cũng có khả năng sẽ thất bại. Một khi thất bại, tiền sẽ lãng phí".
"Không sao, anh cứ thử đi, tiền bạc không cần lo lắng, tôi sẽ tìm biện pháp".
"Được rồi ... Không biết anh muốn tăng hiệu suất lên bao nhiêu?" Từ Chính gật đầu và hỏi.
Lâm Chính sờ sờ cằm, nghiêm túc nói: "10 lần!"
"Cái gì? 10...10 lần?"
Từ Chính sửng sốt.
“Không làm được sao?” Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Khả năng thành công rất thấp! Việc này cần phải thử nghiệm tiêm vào nguyên liệu thô! Nếu lượng tiêm quá lớn, xác suất thất bại sẽ rất cao. Một khi thất bại, sẽ rất lãng phí thời gian! Chủ tịch Lâm, anh phải suy nghĩ cẩn thận!" Từ Chính vội vàng nói.
"Không thành vấn đề, nếu thất bại, anh có thể tiếp tục cho đến khi thành công! Tôi không cần sản xuất hàng loạt Thiên Phương Thần Thạch, tôi chỉ cần một viên! Cho nên anh hãy tiếp tục thử nghiệm cho đến khi thành công!"
"Trong trường hợp này, chi phí đầu tư sẽ rất cao" Từ Chính cười khổ nói: "Ước tính sơ bộ của tôi là số tiền ban đầu ít nhất phải một trăm tỷ. Chủ tịch Lâm, anh có đủ số vốn phục vụ nghiên cứu như vậy không? "
"Mới trăm tỷ thôi mà, không sao! Chiều nay tiền sẽ chuyển vào tài khoản, anh muốn dùng bao nhiêu cũng được, thiếu thì báo tôi! Anh chỉ cần nhanh hết sức có thể là được! " Lâm Chính trịnh trọng nói.
"Vậy thì... vậy thì chắc chắn là được rồi..."
Từ Chính vội vàng đáp, nhưng cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Anh ta đã nghe nói về tình hình hiện tại của Dương Hoa. Lâm Chính gần đây đang xây dựng công sự, đầu tư vào phòng thí nghiệm. Ngoài ra cũng phải tiêu tốn rất nhiều tiền để duy trì hoạt động của học viện Huyền Y Phái cũng như đan phòng. Vậy anh đào đâu ra hàng trăm tỷ nữa?
Nếu như anh thật sự chuyển trăm tỷ quỹ nghiên cứu cho Từ Chính, chỉ sợ nguồn vốn của Dương Hoa sẽ có vấn đề!
Nhưng nhìn thấy Lâm Chính chắc chắn như vậy, Từ Chính cũng không muốn hỏi nhiều, lập tức vỗ ngực cam đoan.
"Tôi sẽ chờ tin tốt của anh!"
Lâm Chính trầm giọng nói, sau đó lập tức xoay người rời đi..
Lời nói của Lâm Chính toát ra sự tự tin mạnh mẽ.
Cũng không ai nghi ngờ sự tích của anh.
Trương Quân sáng mắt lên, vô cùng kích động: “Thần y Lâm có bản lĩnh như vậy thì tốt quá! Tôi từng nghe nói tới sự tích của thần y Lâm, nghe nói cậu có thể cứu sống người vừa chết không lâu! Tôi cũng nghe nhiều người nói cậu có thể khởi tử hồi sinh, vậy thì chuyện này dễ làm rồi!”.
“Trương Quân, ông cứ yên tâm giao chuyện này cho tôi đi. Ngoài ra, ông hãy đưa những chiến sĩ bị thương và hi sinh trong sự kiện này đến học viện Huyền Y Phái, tôi sẽ đích thân chữa trị cho họ, bảo đảm bọn họ có thể khỏe mạnh quay lại quân đội!”, Lâm Chính cười nói.
Nghe vậy, đừng nói là Trương Quân mà ngay cả những chiến sĩ của Long Tổ cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt nóng bỏng.
Mặc dù quân đội Long Tổ không quản hạt chuyện quốc tế hoặc biên phòng, chỉ đơn thuần xử lý sự hỗn loạn trong giới võ thuật Long Quốc, nhưng công việc này lại là nguy hiểm nhất. Dù sao người của giới võ thuật ai cũng hung ác sát phạt, thực lực mạnh mẽ, tính nguy hiểm cũng rất cao.
Lâm Chính có bản lĩnh như vậy thì một số chiến sĩ bị thương nặng chưa khỏi sẽ có hi vọng được cứu sống.
“Thật tốt quá! Thần y Lâm, lần này thật sự cảm ơn cậu!”.
Trương Quân vô cùng kích động, vội hét lên: “Thu quân! Thu quân! Mau chóng đi đến Giang Thành!”.
“Vâng, đội trưởng!”.
Các chiến sĩ đồng thanh đáp lại, bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ thu quân.
Những thi thể trên mặt đất cũng được thu dọn.
Người của Thánh Sơn đưa mắt nhìn nhau, ai cũng căng thẳng, trong mắt tràn ngập sự hoảng loạn.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn sang thiên kiêu hạng nhất.
Thiên kiêu hạng nhất không lên tiếng, vẻ mặt cũng không có thay đổi gì, chỉ lặng lẽ nhìn bọn họ.
Đợi tất cả mọi người đều chuẩn bị ổn thỏa, quân đội Long Tổ và Lâm Chính đã quyết định rời đi.
“Thái Bình An, chúng ta quay về thôi”.
Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, chỉ… chỉ thế thôi sao?”, Thái Bình An vẫn có chút không cam tâm.
Mẹ anh ta vẫn chưa được cứu, đương nhiên trong lòng anh ta rất lo lắng, sao có thể cam chịu rời đi?
Lâm Chính lại lắc đầu nói: “Có thể mẹ anh không còn ở trong Thánh Sơn cũng chưa biết chừng. Anh ở lại đây không có ích gì, chi bằng tạm thời quay về, đợi tôi cứu sống những người này, nói không chừng có thể hỏi được gì đó từ bọn họ. Có lẽ mẹ anh đã bị đám người này bắt đi!”.
“Nhưng…”.
Thái Bình An còn muốn nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt Lâm Chính hơi dao động, anh ta lập tức hiểu ra, giả vờ khó xử gật đầu: “Nếu đã như vậy thì được, thần y Lâm, mọi chuyện… nhờ vào anh rồi”.
“Yên tâm đi”.
Nói xong, mọi người chuẩn bị rời đi.
“Thiên kiêu hạng nhất, xin tạm biệt!”, Lâm Chính chắp tay, thản nhiên nói.
“Thần y Lâm ở Giang Thành? Nghe nói anh đã đánh bại Thất Thần Tướng của tôi, thực lực phi phàm, y võ vô song. Ngày sau tôi phải đến Giang Thành lĩnh giáo y võ cái thế của anh mới được”, thiên kiêu hạng nhất lên tiếng.
“Nếu chỉ là so tài bình thường thì tôi hoan nghênh anh bất cứ lúc nào. Nhưng nếu anh đến để gây sự thì dù tôi có đồng ý, Trương Quân đại nhân bên cạnh tôi đây chắc chắn cũng sẽ không đồng ý”, Lâm Chính nói.
“Thiên kiêu hạng nhất, mục đích luyện võ của võ giả các cậu là để khỏe mạnh hơn, là để bảo vệ nước nhà, chứ không phải để tranh cường háo thắng, hi vọng cậu hiểu điều đó!”.
Trương Quân lạnh lùng nói, sau đó phất tay rời đi.
Mọi người cùng nhau xuống núi.
Thiên kiêu hạng nhất hờ hững nhìn bóng lưng ấy đi xa dần, đôi mắt lóe sáng một cách kỳ dị.
Chương 3182: Dụ rắn ra khỏi hang
Đợi ra khỏi Thánh Sơn thì Từ Thiên đã sắp xếp xe xong xuôi cả.
“Lên đi Thái Bình An. Lần này cậu về cùng tôi, đừng chạy lung tung nữa”, Lâm Chính kéo cửa xe, thản nhiên nói.
Thái Bình An trên đường về cảm thấy tâm trạng vô cùng nặng nề. Cuối cùng anh ta không nhịn được nữa bèn kéo tay Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh thật sự có thể cứu sống những người đó sao? Thật sự có thể hỏi ra được tung tích của mẹ tôi sao?”
“Tung tích của mẹ cậu chẳng phải rất rõ ràng rồi sao?”
“Rất rõ ràng? Thần y Lâm, ý của anh là...”
“Mẹ của anh ở Thánh Sơn, ở trong tay của thiên kiêu hạng nhất”, Lâm Chính nói.
“Thật sao? Vậy tức là những người che mặt kia đều là người của Thánh Sơn?”, Thái Bình An hít một hơi thật sâu, run rẩy nói.
“Đó chẳng phải là chuyện quá rõ ràng rồi còn gì?”
“Vậy...tại sao anh lại cứu sống họ? Định để họ làm nhân chứng sao? Và để đội Long Tổ tới đối phó với Thánh Sơn?”, Thái Bình An vội nói.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu, nói bằng vẻ vô cảm: “Những người đó đã thành ra như vậy rồi thì dù y thuật có nghịch thiên tới mức nào cũng không thể cứu sống được họ”.
“Cái gì?", Thái Bình An cũng thất kinh, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Một lúc lâu sau anh ta mới lầm bầm: “Vậy...tại sao vừa rồi thần y Lâm lại nói như thế?”
“Cậu ngây thơ quá”, Lâm Chính cười bất lực: “Tôi không nói thế thì có dụ được rắn ra khỏi hang hay không?”
Dụ rắn ra khỏi hang? Thái Bình An giật mình suy nghĩ sau đó ý thức được điều gì đó bèn vội vàng nói: “Thần y Lâm, ý của anh là...”
“Có thể đoán ra được tất cả do thiên kiêu hạng nhất diễn kịch mà. Thế nhưng chúng ta không có chứng cứ. Anh ta còn tìm được cả kẻ thế tội. Dù là nhóm người Trương Quân biết tất cả là do thiên kiêu làm cũng không làm được gì. Nếu tôi nói có thể cứu sống được những người đó thì chắc chắn thiên kiêu sẽ trở nên lo lắng. Và như vậy anh ta sẽ tìm cách tiêu hủy toàn bộ những cái xác kia, không cho tôi cơ hội cứu sống họ. Mà khi anh ta làm vậy thì tôi có cơ hội bắt anh ta”, Lâm Chính trầm giọng.
“Thần y Lâm quả nhiên cao minh”, Thái Bình An mừng lắm, nhưng ngay sau đó anh ta chau mày: “Nếu như thiên kiêu không bị lừa, không tới thì sao?”
“Chắc chắn là sẽ tới”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thần y Lâm có thể chắc chắn như vậy sao?”
“Thiên kiêu hạng nhất là một kẻ đa nghi. Anh ta rất khinh thường tôi. Và cũng vì vậy mà không hiểu về tôi, cũng không dám cá cược với tôi. Nếu như tôi thật sự có cách cứu sống những người kia thì thực sự sẽ là rắc rối với anh ta. Ít nhất là về phía chức trách, chắc chắn họ sẽ đối phó với anh ta. Dù thiên kiêu là kẻ vô địch thì so với một quốc gia anh ta cũng sẽ gặp phiền phức”.
“Một người mạnh như vậy mà cũng không phải là đối thủ của Long Quốc sao?”, Thái Bình An cảm thán.
“Thực ra nếu như thiên kiêu có một mình thì sẽ chẳng có thứ gì có thể ràng buộc được anh ta. Thế nhưng anh ta còn Thánh Sơn, còn có cả một võ trường vô cùng quan trọng. Võ trường này là cơ hội giúp anh ta tiến vào một cảnh giới khác, nếu như Long Quốc ra tay, chắc chắn Thánh Sơn sẽ không thể giữ được. Vì vậy dù thực lực của anh ta có mạnh thế nào thì cũng không muốn đối đầu với Long Quốc đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Hóa ra là vậy...thế nhưng...thần y Lâm, còn có một vấn đề nữa. Thời gian tôi trà trộn vào Thánh Sơn dù không dài, cũng ít gặp mặt thiên kiêu nhưng tôi nghe những người khác nói rằng thực lực của anh ta có thể nói chẳng khác gì thần tiên. Nếu anh ta ra tay tiêu diệt những thi thể đó thì chúng ta...có thể đối phó nổi không?”, Thái Bình An thận trọng hỏi.
Lúc trước ở trong địa lao, thiên kiêu đã lẳng lặng ra tay và điều đó đủ để trấn áp những người khác. Đến cả Lâm Chính cũng không địch lại được. Nếu thiên kiêu mà ra tay tiêu diệt Giang Thành thì cũng chẳng ai có thể ngăn cản được.
Nói không chừng anh ta hứng lên giết cả Lâm Chính thì tới khi đó trở tay cũng không kịp.
Lâm Chính hít thật sâu: “Thực lực của thiên kiêu đúng là vô cùng khủng khiếp. Tôi không phải là đối thủ của anh ta nhưng lần này không phải chỉ có một mình tôi đối phó với anh ta mà còn có người giúp tôi nữa".
“Ai vậy?”
“Đội quân Long Tổ”.
“Trương Quân đại nhân sao? Nhưng vừa rồi đến cả ông ta cũng suýt mất mạng. Nếu không phải anh ra tay thì bọn họ sớm đã ở lại Thánh Sơn rồi”, Thái Bình An nhìn về phía đội Long Tổ và nói.
Lâm Chính lắc đầu: “Thái Bình An, anh không hiểu chút nào về đội Long Tổ hết. Thứ cậu nhìn thấy chỉ là một nhánh thôi. Không phải toàn bộ. Trương Quân, cũng chưa thể đại diện cho chiến lực mạnh nhất của Long Tổ. Nếu như 12 long tướng và đại thống soái của Long Tổ kết hợp với các chiến sĩ thì lại khác”.
“Long Tổ lợi hại như vậy sao?”, Thái Bình An há hốc miệng.
“Sức mạnh của Long Quốc thâm sâu khó lường. Cậu mau lên xe đi”.
“Được”.
Chương 3183: Giếng máu
Trên Thánh Sơn...Đám đông đang thu dọn hiện trường.
Thiên kiêu hạng nhất dẫn theo một nhóm người tới phía sau võ trường, nơi được rót năng lượng vào trước đó.
“Người đi hết rồi phải không?”, thiên kiêu khẽ hỏi.
“Đi hết rồi”.
“Vậy mở ra đi”.
“Tuân lệnh”, vài người có khí tức khủng khiếp lập tức đứng lên và lật mặt đất ra.
Ầm....Từng mảng đất được nhấc lên. Những mảng đất dày cả mét, đám đông cùng hợp lực mới nhấc được.
Khi miếng đấtn được nhấc ra thì mùi máu tanh nồng xộc lên mũi đám đông. Tất cả đều bị dọa hết hồn.
Thiên kiêu nhìn bằng vẻ vô cảm. Phía dưới lớp đất, nơi rãnh sâu là các thi thể đang nằm la liệt. Những thi thể này đều bị đập nát tạo thành một cái giếng bằng máu .Tất cả là những người từng xây dựng võ trường.
“Giết hết cả rồi sao?”, cô gái mặc áo đỏ bước tới, nhìn vô số xác chết dưới cái giếng máu và thản nhiên hỏi.
“Không, thả một nửa, giết một nữa”, thiên kiêu đáp lại.
“Tại sao không giết hết?”
“Giết hết sẽ khiến người ta biết là tôi gây ra. Nếu thả một nửa đi thì tạm thời có thể hòa hoãn tình hình. Để những người ở nhà tưởng rằng người thân của họ vẫn đang trên đường về, giúp tôi có thêm được thời gian.
“Vậy sao...rắc rối lần này lớn đấy. Thật không ngờ chỉ một thần y Lâm ở Giang Thành mà đã mang đến phiền phức lớn như vậy, đến cả đội quân Long Tổ cũng có mặt...”, cô gái mặc áo đó tỏ ra căng thẳng.
“Giờ thần y Lâm muốn cứu sống những con dê thế tội đó thì đúng là tin xấu. Một khi họ được cứu sống, trở thành nhân chứng thì Thánh Sơn sẽ không còn được yên ổn nữa”.
“Dự định của cô là gì?”, thiên kiêu nhìn cô ta.
“Một là không làm, hai là làm tới cùng, tới Giang Thành hoặc là tiêu diệt những kẻ kia hoặc là tiêu diệt thần y Lâm để diệt trừ hậu họa”, người phụ nữ lên tiếng.
“Theo như suy đoán của tôi, lần này chắc chắn là mánh khóe của thần y Lâm”.
“Mánh khóe, ý của anh là anh ta căn bản không thể cứu sống được những kẻ kia, chỉ là cố tình nói như vậy để dụ anh ra mặt?”
“Đúng vậy. Nếu như tôi đoán không nhầm thì chắc chắn thần y Lâm sau khi về Giang Thành sẽ thỉnh cầu Trương Quân mời tới 12 long tướng, thậm chí là cả đại thống soái. Nếu lực lượng đó tới Giang Thành thì dù là tôi cũng không dễ gì đối phó được”, thiên kiêu hạng nhất lên tiếng.
Cô gái tóc đỏ chau mày: “Là mánh khóe thì dễ rồi”.
Thiên kiêu lắc đầu: “Không phải tôi nói rồi sao. Tôi chỉ suy đoán được chín phần. Nói cách khác còn một phần thì có thể là thần y Lâm thật sự có y thuật thần kỳ như vậy”.
“Một phần sao...”
“Dù là một phần thì tôi cũng không muốn mạo hiểm. Vì vậy lần này vẫn phải tới Giang Thành. Thế nhưng lần hành động này không chỉ tiêu diệt những kẻ kia hay thần y Lâm mà còn một chuyện quan trọng cần làm”.
Người bên cạnh đặt tới một thứ gì đó giống như đầu lâu người phát ra ánh sáng màu lam. Thứ này trong suốt, trông rất đẹp mắt, nhưng hình thù giống như đầu lâu của nó thật đáng ghê rợn.
“Điều này...”, cô gái tóc đỏ nín thở.
Thiên kiên hạng nhất cầm món đồ lên và lẳng lặng quan sát.
“Bước cuối cùng của tôi vẫn cần phải dựa vào những người này để hoàn thành”.
Người phụ nữ mặc áo đỏ gật đầu, nhếch miệng cười: “Xem ra chuyến đi lần này là bắt buộc rồi. Vậy thì tôi lập tức sắp xếp người để tiếp ứng cho chủ thượng”.
“Không cần, lần này tôi đi một mình, người đông sẽ đánh rắn động cỏ. Mọi người canh chừng ở đây, bảo vệ võ trường, không được để nó bị phá hoại, đợi tôi quay lại Giang Thành sẽ phi thăng đắc đạo, hóa thành thần tiên".
Thiên kiêu vừa nói vừa cất cái đầu lâu và quay người rời đi. Cô gái nhìn bằng vẻ kỳ vọng.
“Hi vọng có thể phi thăng thành thần để chúng ta cùng được hưởng thiên phúc...”
Chương 3184: Bất lực
Trương Quân là người thông minh, thế nhưng ông ta vẫn tìm Lâm Chính để xác nhận lại xem có thể cứu sống được những thi thể kia hay không. Sau khi Lâm Chính phủ nhận thì ông ta lập tức hiểu ra kế hoạch của anh.
Vậy nên dù chưa tới Giang Thành thì Trương Quân đã xin tăng cường cứu viện từ cấp trên. Đồng thời đội quân của ông ta đóng quân ở gần Giang Thành để đề phòng Thánh Sơn tấn công.
Thấy Long Tổ đóng quân, Thiên Ma Đạo và Tử Vực cũng tỏ ra cảnh giác. Bọn họ đại diện cho cả Long Quốc với sức mạnh vô cùng hùng hậu nên đương nhiên là không dễ gây sự.
“Sao thần y Lâm lại mời cả Long Tổ tới rồi?”
“Không phải là cứ có mối quan hệ là mời được họ đâu. Xem ra xảy ra chuyện rồi, mau báo về Tử Vực đi”.
“Vâng”,
Đám đông lập tức hành động. Mọi sự chú ý được đổ dồn về phía Giang Thành.
Lâm Chính vừa về tới nơi đã vào phòng đan dược ngay lập tức.
“Thần y Lâm”.
“Tốt quá rồi, thần y Lâm đã bình an trở về rồi”, Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly dừng tay, lập tức bước lên đón.
Thế nhưng Lâm Chính cứ thế đi ngang qua họ tới trước bàn và lấy ra một túi bột từ trong tủ. Sau đó anh xắn ống tay áo đặt cánh tay bị gãy lên bàn và đắp bột lên.
Cánh tay máu me be bét. Có vẻ như Lâm Chính không phải đang chữa trị cho mình. Hai người kia tái mặt khi thấy vậy.
“Thần y Lâm, đây là...”, Bạch Nan Ly lầm bầm.
“Tay của tôi bị thương do thiên kiêu. Tôi cố tình không chữa khỏi nó, chỉ tẩy sạch năng lượng và phong tỏa nó thôi”
“Tại sao anh lại làm như vậy?”
“Như vậy thì tôi mới có thể hiểu được về sức mạnh của thiên kiêu”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, nhìn chăm chăm vào vết thương.
Dù anh đang cảm thấy rất đau, mặt tái mét, mồ hôi nhễ nhại thì anh vẫn cố gắng chịu đựng. Đúng lúc này có âm thanh quỷ dị vang lên. Lớp bột trên tay anh phát ra ánh sáng.
“Á", Lâm Chính không nhịn được nữa, anh hét ầm lên.
“Thần y Lâm”, Thẩm Niên Hoa vội vàng bước tới nhưng bị Bạch Nan Ly ngăn lại.
“Đừng làm loạn”, Bạch Nan Ly lên tiếng.
Thẩm Niên Hoa nhìn mà cảm thấy như thiêu như đốt. Một hồi lâu sau ánh sáng dần biến mất. Cánh tay của Lâm Chính biến thành màu đen xì. Anh lập tức lấy một gói thuốc khác rắc lên cánh tay.
Lúc này tình trạng của cánh tay đã đỡ hơn chút, nó bắt đầu hồi phục. Lâm Chính thở hắt ra như bị rút hết sức lực, suýt nữa thì ngã ra đất.
“Thần y Lâm anh vẫn ổn chứ?”, Thẩm Niên Hoa lao tới dìu anh.
"Yên tâm, tôi không sao...cánh tay này lát nữa bôi thêm thuốc và châm cứu là khỏi...”, Lâm Chính cười yếu ớt nhưng ánh mắt thì đanh lại.
Bạch Nan Ly nhận ra điều gì đó bèn hỏi: “Thần y Lâm, anh phân tích thực lực của thiên kiêu thế nào rồi?”
Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Chính dần tắt. Anh đứng lên, bước tới bên cửa sổ, trầm giọng: “Có thuốc không?”
Một câu thôi nhưng lập tức khiến hai người họ hiểu ra.
“Xin lỗi thần y Lâm, tôi không hút thuốc”, Bạch Nan Ly bặm môi.
“Vậy sao...”, Lâm Chính bước tới bên lò luyện đan, nhìn đỉnh lò và nói: “Giờ chỉ có thể đặt hi vọng vào đội Long Tổ thôi”.
Hai người nhìn nhau không nói gì. Bọn họ lần đầu thấy vẻ bất lực như vậy của Lâm Chính.
Trong ấn tượng của họ, Lâm Chính là người vô cùng tự tin. Bất kể là tình huống nào thì anh cũng đều vô cùng bình tĩnh. Vậy mà lần này đến anh cũng không thể nắm chắc.
“Thần y Lâm, nếu như vẫn còn Đại Vô Phi Thăng Đan thì có thể đối phó được với thiên kiêu đó hay không?”, Thẩm Niên Hoa lên tiếng.
“Có khả năng chống lại được nhưng nguyên liệu làm ra đan dược đó cực hiếm. Trước mắt nguyên liệu đã bòn rút hết tiền của tôi rồi. Giờ muốn luyện thêm một viên còn khó hơn lên trời nữa”, Lâm Chính lắc đầu.
Hai người không nói gì. Lâm Chính cũng rơi vào im lặng.
Đúng lúc này...Có người gõ cửa.
“Ai?”, Lâm Chính vô thức hỏi.
“Thần y Lâm là tôi – Từ Chính. Thí nghiệm có sự đột phá rồi”, Từ Chính ở bên ngoài kích động hô vang.
Lâm Chính vội vàng lao ra.
“Thí nghiệm nào?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Thiên Phương Thần Thạch”, Từ Chính mỉm cười.
Chương 3185: Tôi đợi tin tốt từ anh
Lâm Chính vội vàng chạy đến phòng thí nghiệm.
Dưới sự hướng dẫn của Từ Chính, cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy phiên bản nâng cấp của Thiên Phương Thần Thạch do phòng thí nghiệm mới phát triển.
"Chủ tịch Lâm, viên đá Thiên Phương Thần Thạch mới ra này là cải tiến của chúng tôi. Chúng tôi đã đã thêm vật liệu nano và vật liệu sợi mới, năng lượng bức xạ được tạo ra bên trong nó mạnh hơn gần gấp đôi so với phiên bản ban đầu ...", Từ Chính mỉm cười giải thích về thành quả nghiên cứu mới.
Trên thực tế, Lâm Chính đã yêu cầu Từ Chính bắt đầu nghiên cứu và phát triển Thiên Phương Thần Thạch từ lâu. Trước đây đã có một bản sao của Thiên Phương Thần Thạch, hiệu quả cũng khá tốt, nhưng Lâm Chính cảm thấy rằng như vậy là chưa đủ.
Từ Chính đã có thể phát triển một bản sao của Thiên Phương Thần Thạch, tại sao anh ta không thể phát triển thêm một phiên bản nâng cao của nó kia chứ?
Vì vậy, Lâm Chính một lần nữa phân bổ thêm ngân sách cho Từ Chính, để anh ta nhanh chóng cải thiện những đặc tính của phiên bản trước đó.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn nhiều so với dự kiến.
Hôm nay, nghiên cứu đã cho ra kết quả.
"Hiệu quả tăng gấp đôi sao?"
Lâm Chính hưng phấn vươn tay, dùng đầu ngón tay vuốt ve bản mô phỏng của Thiên Phương Thần Thạch. Sự phấn khích trong lòng anh không thể diễn tả bằng lời.
Hiệu quả tăng, dược tính đan dược của Thiên Phương Thần Thạch vốn đã đáng kinh ngạc. Nếu giờ khả năng đó tăng gấp đôi thì sẽ như thế nào?
Điều đó có nghĩa là một loại thuốc bổ máu bình thường sau khi được tinh chế bằng Thiên Phương Thần Thạch này, hiệu quả có thể so sánh với một viên thuốc thập toàn đại bổ.
Bình thường thuốc bổ máu giá vốn làm ra rất thấp, nhưng luyện chế một viên đan thập toàn đại bổ cần rất nhiều dược liệu quý hiếm.
Có Thiên Phương Thần Thạch, những dược liệu này sẽ được thay thế, giảm thiểu rất nhiều chi phí.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất không phải là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề dược liệu.
Ví dụ như một loại đan dược tăng cường khí lực cần rất nhiều dược liệu quý hiếm mới có thể luyện chế được. Một số dược liệu sở dĩ hiếm không chỉ là bởi vì đắt tiền, mà quan trọng hơn là rất khó kiếm.
Một khi thiếu dược liệu cần thiết thì không thể luyện chế được đan dược cần thiết.
Không bột thì khó mà gột nên hồ.
Nhưng bây giờ thì khác.
Nếu như bản mô phỏng Thiên Phương Thần Thạch này thật sự có hiệu quả hơn so với nguyên bản, như vậy có thể dùng để nâng cao dược tính của một số dược liệu, để những dược liệu bình thường đó thay thế dược liệu quý hiếm, như vậy có thể dễ dàng hoàn thành việc luyện đan!
"Rất tốt! Rất tốt!"
Lâm Chính mặt có chút đỏ lên, nhìn khối Thiên Phương Thần Thạch này, anh cảm giác mình như tìm được bảo vật.
"Chủ tịch Lâm, anh thấy sao? Có hài lòng không?" Từ Chính cười hỏi.
"Tôi đương nhiên hài lòng. Từ Chính, anh làm rất tốt, tôi không ngờ anh có thể làm được việc này trong thời gian ngắn như vậy! Quá tốt rồi!" Lâm Chính cười nói.
"Đó là nhờ sự lãnh đạo đúng đắn của chủ tịch Lâm và nỗ lực phối hợp của tất cả mọi người", Từ Chính khen anh một câu, sau đó do dự một lát rồi nói, "Tuy nhiên, chủ tịch Lâm, bản mô phỏng này thực sự có một nhược điểm".
"Nhược điểm gì?"
Lâm Chính nhìn Từ Chính bằng ánh mắt tò mò.
"Chính là loại Thiên Phương Thần Thạch này có tuổi thọ sử dụng. Bức xạ năng lượng bên trong nó có hạn, một viên đá chỉ có thể sử dụng năm sáu lần. Khi năng lượng cạn kiệt thì chỉ là viên đá bình thường, mà loại đá này chi phí làm ra rất cao, vì vậy nếu anh sử dụng nó để tinh chế một số loại thuốc thông thường, tôi nghĩ rằng mất nhiều hơn được", Từ Chính cười gượng.
"Cho nên, không thể sản xuất đại trà?" Lâm Chính ngơ ngác hỏi.
"Dựa vào thực lực kinh tế của Dương Hoa hiện tại, sản xuất hàng loạt gần như là không thể! Để tôi nói cho anh hay, chi phí để tạo ra Thiên Phương Thần Thạch này là năm tỷ tệ, đã tiêu tốn hết quỹ nghiên cứu và phát triển mà anh đã cho tôi. Nhưng Thiên Phương Thần Thạch này chỉ là sản phẩm thử nghiệm, tối đa chỉ có thể sử dụng một lần, nếu muốn sản xuất ra kích thước giống như Thiên Phương Thần Thạch ban đầu thì sẽ không thể làm được nếu không có hàng chục tỷ", Từ Chính đáp.
Lâm Chính lập tức nhíu mày.
Mã Hải vẫn chưa hoàn thành việc mua lại các ngành công nghiệp ở Giang Thành, Dương Hoa đang cần vốn gấp, việc lấy ra hàng chục tỷ là cực kỳ khó khăn. Hơn nữa con số hàng chục tỷ này vẫn chưa phải giá cuối, ai có thể nói trước được có chắc chỉ là chục tỉ hay không?
Nhưng kẻ thù lớn ngay trước mắt, Lâm Chính không có thời gian để suy nghĩ nhiều.
Nếu muốn có đường lui, anh ít nhất phải có một viên dự phòng.
Nhưng chỉ một viên thôi cũng chưa đủ.
Lâm Chính đứng đó nhìn chằm chằm Thiên Phương Thần Thạch, đi tới đi lui, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lập tức khàn giọng hỏi: "Từ Chính, viên đá này còn khả năng cải tiến tiếp không?"
"Tiếp tục cải tiến sao?" Từ Chính sửng sốt: "Chủ tịch Lâm, anh đang nói tới phương diện nào?"
"Hiệu suất!"
"Cái này. . . tôi cũng không biết, có thể thử một chút, nhưng vẫn sẽ cần rất nhiều vốn. Ngoài ra, cũng có khả năng sẽ thất bại. Một khi thất bại, tiền sẽ lãng phí".
"Không sao, anh cứ thử đi, tiền bạc không cần lo lắng, tôi sẽ tìm biện pháp".
"Được rồi ... Không biết anh muốn tăng hiệu suất lên bao nhiêu?" Từ Chính gật đầu và hỏi.
Lâm Chính sờ sờ cằm, nghiêm túc nói: "10 lần!"
"Cái gì? 10...10 lần?"
Từ Chính sửng sốt.
“Không làm được sao?” Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Khả năng thành công rất thấp! Việc này cần phải thử nghiệm tiêm vào nguyên liệu thô! Nếu lượng tiêm quá lớn, xác suất thất bại sẽ rất cao. Một khi thất bại, sẽ rất lãng phí thời gian! Chủ tịch Lâm, anh phải suy nghĩ cẩn thận!" Từ Chính vội vàng nói.
"Không thành vấn đề, nếu thất bại, anh có thể tiếp tục cho đến khi thành công! Tôi không cần sản xuất hàng loạt Thiên Phương Thần Thạch, tôi chỉ cần một viên! Cho nên anh hãy tiếp tục thử nghiệm cho đến khi thành công!"
"Trong trường hợp này, chi phí đầu tư sẽ rất cao" Từ Chính cười khổ nói: "Ước tính sơ bộ của tôi là số tiền ban đầu ít nhất phải một trăm tỷ. Chủ tịch Lâm, anh có đủ số vốn phục vụ nghiên cứu như vậy không? "
"Mới trăm tỷ thôi mà, không sao! Chiều nay tiền sẽ chuyển vào tài khoản, anh muốn dùng bao nhiêu cũng được, thiếu thì báo tôi! Anh chỉ cần nhanh hết sức có thể là được! " Lâm Chính trịnh trọng nói.
"Vậy thì... vậy thì chắc chắn là được rồi..."
Từ Chính vội vàng đáp, nhưng cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Anh ta đã nghe nói về tình hình hiện tại của Dương Hoa. Lâm Chính gần đây đang xây dựng công sự, đầu tư vào phòng thí nghiệm. Ngoài ra cũng phải tiêu tốn rất nhiều tiền để duy trì hoạt động của học viện Huyền Y Phái cũng như đan phòng. Vậy anh đào đâu ra hàng trăm tỷ nữa?
Nếu như anh thật sự chuyển trăm tỷ quỹ nghiên cứu cho Từ Chính, chỉ sợ nguồn vốn của Dương Hoa sẽ có vấn đề!
Nhưng nhìn thấy Lâm Chính chắc chắn như vậy, Từ Chính cũng không muốn hỏi nhiều, lập tức vỗ ngực cam đoan.
"Tôi sẽ chờ tin tốt của anh!"
Lâm Chính trầm giọng nói, sau đó lập tức xoay người rời đi..