• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (138 Viewers)

  • Chương 3171-3175

Chương 3171: Lục soát

Phó tướng tên là Trương Quân, là một nhân vật lão làng của quân đội Long Tổ. Quân đội Long Tổ là đội quân thần bí nhất của Long Quốc.

Bình thường đội quân này sẽ không dễ gì ra mặt. Bọn họ cũng không xử lý những chuyện mang tính chất quốc tế hay tham gia các vấn đề của nhà nước. Sự tồn tại của họ chỉ có một mục đích duy nhất.

Đó là duy trì ổn định thế cục của giới võ đạo trong nước. Vì vậy vụ việc ở nước Anh Hoa lúc trước họ không can dự vào, dù ai cũng cảm thấy sốt ruột như thiêu như đốt và muốn cứu giúp cho đội quân võ đạo của Long Quốc. Thế nhưng họ chỉ biết trân trân đứng nhìn.

May mà có thần y Lâm ra tay khiến họ có thể thở phào nhẹ nhõm. Lần này nhận được mệnh lệnh, biết được nghi thức vô nhân đạo, tàn nhẫn của Thánh Sơn thì đội quân Long Tổ đã lập tức tới Giang Thành.

Trong giới võ đạo có rất nhiều cấm thuật, cấm pháp liên quan tới mạng người. Những cấm thuật cấm pháp này bị xã hội nghiêm cấm. Nên một khi chúng xuất hiện ở đâu thì đội quân Long Tổ sẽ nhanh chóng xuất hiện.

Theo thông tin lần này thì có tới hàng chục nghìn người bị hiến tế. Trên thực tế bọn họ cũng chưa đối diện với tình hình như thế này bao giờ. Vì vậy lần này hành động, dường như toàn bộ lực lực của Long Tổ được điều động. Ngoài tổng chỉ huy ở lại tổng bộ ra thì phó tướng cùng với các chiến sĩ đều có mặt ở Thánh Sơn.

Đám đông lục soát theo cách cuốn chiếu. Phó tướng dẫn theo đội cận vệ tinh nhuệ nhất xông thẳng vào võ trường. Bọn họ lục soát không ngừng nghỉ.

Để thuận tiện bọn họ giữ lại một ít người tu luyện trước đó làm đại diện đi cùng họ và trong Thánh Sơn để nhận diện.

Bọn họ nhanh chóng tới được khu võ trường mới xây dựng. Khu võ trường này chiếm diện tích cực lớn, gần như chiếm trọn cả đỉnh núi. Tường thành bao vây bên ngoài cao cả gần trăm mét. Hơn nữa mỗi một viên đá đều là linh thạch, chứa đựng sức mạnh vô cùng lớn. Dù là kim tự tháp thì cũng khó có thể sánh bằng.

Một công trình kiến trúc như vậy thì chỉ có thể mời những kẻ có võ hoàn thành mà thôi. Thế nhưng Trương Quân không có thời gian mà chiêm ngưỡng kiến trúc. Ông ta nhìn chăm chăm cửa lớn và bước tới.

“Mở cửa ra”, Trương Quân hét lên.

Người canh cửa bàng hoàng, nhìn thiên kiêu hạng nhất ở bên cạnh rồi lập tức mở ra không chút chần chừ. Quân đội Long Tổ lũ lượt lao vào trong. Thế nhưng bọn họ chỉ nhìn thấy hàng trăm người đang ngồi đó, khác hoàn toàn với hàng chục nghìn người trước đó.

Những người ở bên trong sợ hết hồn: “Đây là ai vậy?”

“Nhìn có vẻ giống người của nhà nước”.

“Người của nhà nước tại sao lại tới đây?”

“Các người định làm gì vậy?”, đám đông túm lại, tỏ ra sợ hãi.

“Chưởng môn”, một người phụ nữ bên cạnh Trương Quân vội lao ra.

“Tứ trưởng lão?”

Một người đàn ông tầm năm mươi tuổi giật mình nhìn người phụ nữ rồi hét lên: “Sao bà lại tới đây”.

“Chưởng môn, tôi phụng mệnh của chưởng môn làm nhiệm vụ bên ngoài. Không ngờ sau khi trở về thì biết mọi người đã bị người của Thánh Sơn ép tới đây xây dựng võ trường. Sau đó tôi biết là người của Thánh Sơn định để mọi người sau khi xây dựng xong sẽ dùng mọi người làm vật hiến tế nên tới để hỏi cho ra nhẽ. Vừa hay người của nhà nước cũng có mặt nên tôi cùng họ lên đây”, người phụ nữ kích động nói.

“Cái gì? Hiến tế sao?”, người đàn ông trung niên tái mặt.

“Đó chỉ là tin đồn thôi, Thánh Sơn chừa từng hiến tế ai cả, cũng chưa bao giờ làm chuyện như thế”.

“Vậy những người trước đó thì sao?”

“Bọn họ à? Bọn họ làm xong việc cần làm nên xuống núi về nhà rồi”, thiên kiêu hạng nhất thản nhiên đáp lại.
Chương 3172: Thấy tiền mắt sáng lên

“Vậy sao?”, Trương Quân nhìn chăm chăm người đàn ông.

Người đàn ông do dự sau đó nói: “Là như thế này. Chúng tôi giờ đợi bước cuối cùng, đó là rót năng lượng và khu vực nền. Vì không gian để rót năng lượng rất nhỏ nên phải phân nhóm ra tiến hành. Nhóm người trước đó rót xong năng lượng, rời đi rồi, giờ chúng tôi là nhóm cuối cùng”.

“Ông chắc là bọn họ còn sống và rời đi chứ?”, Trương Quân hỏi.

“Tôi không rõ, tôi luôn ở đây, không biết nhiều về những chuyện ở bên ngoài. Có điều trước đó đúng là có vài người có chào cả chúng tôi rồi cầm bảo bối rời đi rồi”, người đàn ông trung niên vội nói.

“Đúng vậy! Sao đại nhân thiên kiêu hạng nhất có thể hiến tế chúng tôi được chứ? Đây rõ ràng là vu khống mà”.

“Các người đừng làm loạn. Đại nhân thiên kiêu làm việc theo nguyên tắc, giờ tới lượt chúng tôi rót năng lượng rồi. Đại nhân mau sắp xếp, làm xong việc nhớ chia cho chúng tôi chút lợi lạc đấy”.

Vài người vội vàng lao lên với bộ dạng sốt ruột. Trương Quân thấy vậy bèn chau mày. Ông ta có thể nhận ra có lẽ thiên kiêu hạng nhất đã cho đám người rời đi trước đó thứ gì đó hậu hĩnh lắm thế nên đám người này cũng lại muốn có được phần thưởng như thế.

Lẽ nào họ đã lầm? Những thông tin bên ngoài chỉ là tin đồn sao?

“Mọi người đã cần rót năng lượng vào thì để thiên kiêu sắp xếp đi, vừa hay chúng tôi có thể quan sát”, Trương Quân thản nhiên nói.

Thiên kiêu hạng nhất không nó gì, chỉ nhìn người bên cạnh và ra hiệu. Người bên cạnh lập tức đưa người đàn ông trung niên cùng người của các tông môn khác đi ra ngoài võ trường.

Những người khác cũng vội đi theo. Một lúc sau, họ tới phía bên ngoài võ trường. Ở đó có một cái hố được đào. Trong hố đó có đèn phát sáng, nhìn vào trong thì phát hiện móng của tòa kiến trúc được làm toàn bộ bằng linh thạch thượng cấp.

Trương Quân nghe thấy vậy thì kinh ngạc lắm. Sức mạnh mà số linh thạch này sở hữu bằng một cao thủ khổ luyện tu hành 20 năm liên tục.

Mỗi một viên linh thạch như thế đều là vật tu luyện tuyệt với dành cho kẻ luyện võ. Thế mà ở đây chúng được dùng để làm móng. Thánh Sơn quả thật là giàu mà.

“Đây là nơi rót năng lượng, vì võ trường này do tôi sử dụng nên bình thường tôi tu luyện ở bên trong. Nhiều khi không kiểm soát được khí tức nên lớp bảo vệ của võ trường phải được làm tốt nhất. Nếu không sẽ rất dễ biến Thánh Sơn thành bình địa. Vì vậy sức mạnh ở khu vực này cũng phải ổn định”, thiên kiêu hạng nhất khẽ nói.

Người đàn ông trung niên ở bên cạnh hiểu ý. Bọn họ lập tức phát ra khí tức.

Tòan bộ mọi người phát ra khí tức từ lòng bàn tay giống như một mạng lưới và rót vào khu vực được đào lên. Cảnh tượng trông thật thần kỳ. Đám đông xung quanh lẳng lặng quan sát.

Tầm hơn 10 phút sau người đàn ông trung niên bỗng thở hồng hộc, mồ hôi túa ra.

“Được rồi”, người của Thánh Sơn hét lên. Đám đông lập tức dừng lại.

“Năng lượng cũng tương đối rồi, mọi người vất vả quá”, người này nói xong bèn phất tay, một nhóm người kéo bản gỗ tới trước mặt họ. Trên bản gỗ là thiên tài địa bảo, vật khí quý giá và những thứ mà có tiền cũng không mua được. Những thứ này xuất hiện khiến những người kia trố tròn mắt.

“Các vị, đây là thù lao, cảm ơn các vị những ngày qua đã xây dựng võ trường cho Thánh Sơn", người này vừa mỉm cười và cúi người trước đám người đàn ông trung niên.

Đám người đàn ông trung niên vội vàng nhận lấy bảo vật, mắt họ ánh lên vẻ tham lam.

“Đại nhân khách sáo rồi. Chỉ cần cậu cần là chúng tôi sẽ dốc hết sức ngay. Chuyện nhỏ như vậy có gì đáng bận tâm chứ?”, người đàn ông trung niên mỉm cười.

Đến cả người phụ nữ trước đó tới đây cũng sáng rực hai mắt, cảm ơn không ngớt thiên kiêu hạng nhất.

“Mọi người nhận đồ của tôi vậy thì mối quan hệ giữa chúng ta là người chủ thuê và người làm thuê đúng không?”, thiên kiêu hỏi.

“Đúng vậy, đương nhiên rồi”, người đàn ông trung niên gật đầu.

“Nếu đã là vậy thì cái gọi là giam giữ không hề tồn tại. Xin hỏi ông đây, ông đã tìm ra được thứ gì chưa?”, thiên kiêu quay qua hỏi Trương Quân.

Trương Quân tái mặt nhìn người bên cạnh mình. Người bên cạnh nói vào bộ đàm vài câu sau đó lắc đầu với Trương Quân.

“Tìm khắp rồi chứ?”

“Tìm khắp rồi nhưng không phát hiện được gì?”

“Sao có thể?”, Trương Quân tỏ ra không cam tâm.

“Tôi nói rồi. Bọn họ đã rời đi rồi, nếu như đại nhân muốn ở lại Thánh Sơn tham quan thì tôi cũng không phản đối. Người đâu, chuẩn bị tiệc rượu mời đội quân Long Tổ”, thiên kêu lên tiếng.

“Không cần nữa”, Trương Quân bặm môi: “Thu quân”.

“Vâng”, đám động định rời đi.

Thiên kiêu lẳng lặng nhìn theo, khuôn mặt ánh lên vẻ kì quái. Những người khác của Thánh Sơn thì nở nụ cười đắc ý.

“Từ từ đã”, lúc này có tiếng hô vang lên.
Chương 3173: Đòi công bằng

Nghe thấy giọng nói này, tất cả đều ngoái lại nhìn. Họ thấy một nhóm người bước tới.

Đám người thiên kiêu hạng nhất đương nhiên cũng chưa từng gặp qua những người này. Họ chỉ biết người đi đầu tiên là Thái Bình An.

“Đây là ai vậy?”, có người chau mày hỏi.

“Bẩm thiên kiêu, thanh niên đó là nhân công gần đây Thánh Sơn thuê, tên Thái Bình An”, một người có vẻ như quản lý lên tiếng: “Thái Bình An, những người này là ai, tại sao cậu lại đi cùng với họ”.

Thái Bình An mặt đỏ tía tai, lập tức hét lớn: “Thiên kiêu, mau thả mẹ tôi ra, nếu không tôi quyết không bỏ qua”

“Mẹ của cậu ta?”

Đám đông bàng hoàng.

“Thái Bình An! Cậu to gan lắm, dám dùng giọng điệu đó để ăn nói với thiên kiêu. Cậu chán sống rồi phải không?”, người bên cạnh lập tức hét lên.

Thế nhưng Thái Bình An chẳng buồn quan tâm. Anh ta chỉ gào lên: “Các người hành hạ mẹ tôi thành ra như thế mà còn bắt tôi phải khách khí sao? Tôi nói cho các người biết, hôm nay mà không thả mẹ tôi ra thì tôi quyết không từ bỏ”.

“Cậu...”, người kia tức lắm định ra tay nhưng nhìn thấy đám người Trương Quân thì lại do dự.

Lúc này thiên kiêu vỗ vai người kia và nói: “Mẹ của anh là ai?”

“Trấn Nguyệt Tiên Nhân”, Thái Bình An gào lên.

“Trấn Nguyệt Tiên Nhân? Hóa ra anh là con trai của bà ta à?”, thiên kiêu bừng tỉnh và khẽ gật đầu: “Nhưng mẹ của anh không có ở đây. Tôi thấy anh vẫn nên tìm hiểu rõ thì hơn”.

“Mẹ của cậu bị bọn họ giam giữ sao?”, Trương Quân cảm thấy có cơ hội bèn lập tức hỏi.

“Đúng vậy, mẹ tôi nhiều tháng trước đã bị bắt lên núi Thánh Sơn. Những người này chặt chân tay của mẹ tôi, móc mắt và cắt một tai của mẹ tôi, đến cả lưỡi của bà ấy cũng rút. Quá tàn nhẫn. Đúng là một lũ súc sinh”, Thái Bình An cảm thấy kích động bèn bặm môi.

“Thật sao?”

“Trước đây không lâu tôi trà trộn vào Thánh Sơn làm nô bộc. Những gì tôi nói đều do tôi tận mắt chứng kiến. Tôi định vào cứu mẹ tôi nhưng bị bọn họ phát hiện. Mẹ tôi đã liều mạng mới có thể giúp tôi thoát ra được. Mẹ tôi thì bị bắt lại giờ không biết sống chết như thế nào. Đại nhân, xin ông hãy giúp tôi”, Thái Bình An rơi nước mắt.

“Thật sao? Vậy các người mau giao người ra đây”, Trương Quân tức giận, không ngờ còn có sự việc tàn nhẫn như vậy, sao ông ta có thể khoanh tay đứng nhìn.

“Trương Quân đại nhân, đây chỉ là lời nói từ miệng của anh ta, sao ông có thể tin như vậy được?”, thiên kiêu điềm đạm nói.

“Lời của mình tôi thôi sao? Ông theo tôi, tôi biết địa lao và khổ ngục của họ ở đâu. Trong đó còn nhốt những người bị họ giày vò tới mức sống không bằng chết. Ông tới đó sẽ biết tất cả”, Thái Bình An lên tiếng.

“Được, lập tức dẫn đường đi”.

Trương Quân trầm giọng, đồng thời nói với đám người thiên kiêu: “Tất cả những người khác không được phép rời khỏi phạm vi tôi quan sát, không được gọi điện thoại, không được liên hệ với bên ngoài”.

Nói xong, đội quân bèn đi theo Thái Bình Phát tới khổ ngục.

Còn Lâm Chính thì chỉ đứng bên cạnh quan sát thiên kiêu. Anh đã bắt đầu phóng ra sát khí. Bởi vì lúc này là lúc mà thiên kiêu không hề phòng vệ.

Nếu giết chết anh ta vào lúc này thì dù có là Long Quốc cũng sẽ không trách móc anh. Dù sao thì người này đang là mối nguy quá lớn.
Chương 3174: Dọn dẹp sạch sẽ

Lâm Chính rất muốn ra tay nhưng nói thật là anh không nắm bắt được thực lực của thiên kiêu. Thực lực của người này chắc chắn là cao hơn của Lâm Chính.

Mặc dù Lâm Chính đứng gần anh ta nhưng không dám chắc là có thể giết được anh ta hay không.

Dù là đánh lén cũng không thể.

Có điều Lâm Chính cũng vẫn muốn thử xem sao. Anh siết chặt nắm đấm, sát khi dần dần chuyển động. Đúng lúc này, thiên kiêu đột nhiên quay lại nhìn Lâm Chính.

Cái gì? Lâm Chính giật mình, thu lại sát khí.

Thiên kiên cũng không chú ý nhiều, chỉ nhìn Lâm Chính rồi sau đó lại nhìn về phía trước.

Lực cảm nhận quá mạnh!Lâm Chính cảm thấy căng thẳng.

Vừa rồi anh mới điều động một chút khí tức mà đã bị phát hiện. Vậy thì chắc là không thể đánh lén được rồi. Lâm Chính đanh mắt nhưng vẫn không định từ bỏ.

Đám người Trương Quân nhanh chóng tới cửa vào địa lao. Trương Quân nhanh chóng cho người kiểm soát đám người canh lối vào.

“Thánh Sơn là một tổ chức võ đạo. Địa lao như thế này dùng để bắt những kẻ không nghe lời, điều này đương nhiên là không phạm pháp chứ?”, thiên kiêu thản nhiên nói.

“Thế nhưng nếu có người chết bên trong thì làm phạm pháp đấy”, Trương Quân hừ giọng, cho người đi vào trong.

Thái Bình An điên cuồng lao vào. Thế nhưng khi anh ta vào trong thì khuôn mặt bàng hoàng không dám tin.

Cả địa lao sạch sẽ đến đáng ngờ, những vết máu cũng không còn. Tất cả những loại công cụ cực hình đều hoàn toàn biến mất, thậm chí ngay cả không khí cũng được khử trùng sạch sẽ, không thể ngửi thấy mùi máu tanh.

“Sao có thể?”, Thái Bình An trố tròn mắt, hóa đá. Trương Quân cũng cảm thấy nghi ngờ.

“Nơi này có vấn đề gì nữa không?”, thiên kiêu hạng nhất bước tới, điềm đạm nói.

“Không có vấn đề gì cả”, Trương Quân lên tiếng.

“Không thể nào! Không thể nào! Nhất định là có chiêu trò”, Thái Bình An kích động, gào lên. Rõ ràng là anh ta không tin vào những gì mình nhìn thấy.

Từ lúc anh ta rời đi đến lúc quay lại chưa tới một tiếng đồng hồ. Tại sao trong một tiếng mà địa lao đã trở nên thế này?

“Thái Bình An, tôi thuê anh tới làm việc cho Thánh Sơn, cung cấp chỗ ăn chỗ ở cho anh mà anh lại vu oan cho chúng tôi. Anh lấy ơn báo oán, vậy có khác gì súc sinh?”, thiên kiêu lắc đầu.

“Bớt nói nhảm lại, tôi không tin đến cả khổ ngục mà các người cũng dọn dẹp sạch được”.

Thái Bình An tức giận lao lên: “Trương Quân đại nhân, địa lao Thánh Sơn có hai bộ phận. Một bộ phận chính là nơi các vị đang đứng. Còn một bộ phận khác chuyên dùng để hành hạ kẻ địch của Thánh Sơn. Nơi đó được gọi là khổ ngục. Vào đó thì dù là ai cũng sống không bằng chết. Hãy đi theo tôi. Tôi không tin là trong thời gian ngắn như vậy họ có thể dọn sạch được khổ ngục”.

“Được, mau dẫn đường đi”, Trương Quân trầm giọng. Thái Bình An lập tức dẫn đường.

Thế nhưng khi bọn họ đang vội tới khổ ngục thì...

Rầm...Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Tất cả đều bàng hoàng.

“Cẩn thận”, Trương Quân hét lớn, các chiến sĩ lập tức lao lên điều động khí tức tạo hàng phòng ngự.

Ầm...Cơn tấn công ập tới khiến cho mặt tường trong địa lao nứt toác, các thanh chắn cũng bị méo mó.

May mà các chiến sĩ của Long Tổ có thực lực hùng mạnh có thể chống đỡ được đợt tấn công và cố gắng chống đỡ. Đợi đến khi đợt tấn công kết thúc thì cả địa lao đã trở thành một vùng hoang tàn.

“Mọi người không sao chứ?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, có tiếng nói vang lên.

Lúc này Thái Bình An mới ý thức được điều gì đó bèn lao vào sâu bên trong địa lao.

“Thái Bình An”, có người hô lên.

Trương Quân cũng nhận thức được bèn hét lớn: “Đi theo”.

Đoàn người rầm rộ chạy vào bên trong. Thế nhưng chưa chạy được mấy bước thì họ đã dừng lại.

hái Bình An nhìn phía trước đã không còn đường nữa. Trước mặt anh ta là một đống đổ nát.

Tất cả lập tức hiểu ra.
Chương 3175: Đột nhiên bị đánh úp

"Đây là đâu?"

Trương Quân lạnh lùng hỏi.

“Đây chính là khổ ngục!” Thái Bình An ngơ ngác nói.

"Cái gì?"

Sắc mặt Trương Quân trở nên u ám, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Long Thiên Tử, trầm giọng nói: "Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao khổ ngục lại bị cháy nổ?"

"Trương Quân đại nhân, tôi phải đính chính với ông trước. Đây không phải là khổ ngục, ở chỗ Thánh Sơn chúng tôi không có nơi nào có tên là khổ ngục, đây chỉ là nơi mà các võ giả Thánh Sơn chúng tôi cất giữ những viên đá năng lượng để tu luyện. Vụ nổ vừa rồi chắc là đá năng lượng tự phát nổ, có lẽ là chuyện ngoài ý muốn”, Long Thiên Tử bình tĩnh nói.

"Nói bậy! Nơi này là khổ ngục! Rõ ràng anh đã bảo người phá hủy nơi này để che đậy sự thật!", Thái Bình An vô cùng kích động lao lên trước, túm lấy cổ áo của Long Thiên Tử hét lên: "Nói đi! Anh làm gì mẹ tôi rồi? Anh trả mẹ tôi lại đây! Trả mẹ lại cho tôi”.

"Khốn nạn!"

"Buông chủ thượng ra!"

"Cút sang một bên!"

Đám người Thánh Sơn bên cạnh lập tức lao tới kéo Thái Bình An rời đi.

Thái Bình An gần như gục ngã, vùng vẫy như điên, muốn liều mạng với Long Thiên Tử.

Nhưng người của Trương Quân ở đây đã kéo anh ta lại.

"Được rồi, cậu Thái, chuyện đã đến nước này, mong cậu hãy bình tĩnh. Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, về phần mẹ cậu, lát nữa phiền cậu hãy giải thích cặn kẽ cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cho cậu một câu trả lời thích đáng”, Trương Quân nói.

"Vậy ý của các người là gì? Muốn ở lại Thánh Sơn sao?", một người Thánh Sơn lên tiếng.

"Trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng, người của chúng tôi sẽ luôn túc trực ở đây”, Trương Quân nhẹ nhàng nói.

"Vậy nếu các ông điều tra không có kết quả thì chẳng phải chúng tôi sẽ luôn bị các ông quấy rầy sao? Võ giả chúng tôi coi trọng sự thanh tịnh, các ông ở đây khuấy nhiễu thì sao chúng tôi tu luyện được chứ?", người đàn ông giận dữ nói.

Trương Quân cau mày, suy nghĩ rồi nói: "Yên tâm, chúng tôi sẽ không phái quá nhiều người để điều tra, chúng tôi sẽ đặt ra một thời hạn, nếu chúng tôi không có bất kỳ kết quả nào trong thời hạn này, chúng tôi sẽ tự rời khỏi Thánh Sơn”.

"Thời hạn bao lâu?", Long Thiên Tử nhẹ nhàng hỏi.

"Một tháng”.

"Được, chúng tôi sẽ phối hợp với ông một tháng, nhưng Trương đại nhân, tôi nói trước nhé, tôi cả đời tu hành, kết thù không ít, mặc dù các ông ở trong Thánh Sơn, nhưng tôi không thể bảo đảm sự an toàn cho người của ông. Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở đây thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm!" Long Thiên Tử bình tĩnh nói.

Nghe vậy, ánh mắt Trương Quân bừng bừng lửa giận, đột nhiên tiến lên trừng mắt nhìn anh ta: "Cậu đang uy hiếp tôi à?"

“Tôi chỉ cảnh cáo thôi”, ánh mắt Long Thiên Tử hờ hững, trong con ngươi không chút gợn sóng.

Trương Quân oán hận, nhưng không cách nào phát tiết, chỉ có thể thấp giọng gầm gừ: "Rút quân!"

"Rõ!"

Một nhóm binh lính tập trung xung quanh xếp hàng, chuẩn bị rút lui.

Nhưng đúng lúc này.

Vèo!

Một đạo kiếm quang đột nhiên chém ra từ bên cạnh, đâm về hướng Trương Quân!

"Đội trưởng, cẩn thận!"

Đám binh lính sửng sốt, rống to xông tới.

Một binh lính đứng chắn ngay trước mặt Trương Quân.

"Mau tránh ra!"

Trương Quân kinh hãi, ngay lập tức đẩy binh lính trước mặt ra.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Xoẹt!

Thanh kiếm sắc bén xuyên qua cơ thể của binh lính, khiến anh ta chết ngay tại chỗ.

"Ai?"

Long Thiên Tử thờ ơ hỏi.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, một đám đông người đeo mặt nạ với những thanh kiếm sắc bén xuất hiện ở mọi hướng.

Bọn chúng không nói lời nào, thẳng thừng tấn công chém giết mọi người.

Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom