• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (123 Viewers)

  • Chương 3161-3165

Chương 3161: Uy hiếp Thánh Sơn?

Cao thủ của Thánh Sơn trên đường núi đã đưa ra tối hậu thư.

Không ai thắc mắc về quyết định của bọn chúng.

Suy cho cùng, Thánh Sơn cao ngạo, thực lực phi thường vượt bậc, sao có thể quan tâm đến cảm xúc của những người này?

Nhưng chỉ với một tiếng hét lớn, đám người này sao có thể ngoan ngoãn rời đi?

Suy cho cùng, người thân và bạn bè của họ vẫn ở trên Thánh Sơn, hơn nữa còn có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

"Thưa đại nhân, chúng tôi chỉ hy vọng người thân và bạn bè có thể bình an trở về, không có ý đắc tội với Thánh Sơn, càng không có ý đắc tội với Long Thiên Tử! Mong đại nhân cho phép chúng tôi gặp Long Thiên Tử, nói rõ chuyện này, nếu Long Thiên Tử chịu thả người của chúng tôi thì chúng tôi sẽ rời đi ngay, không bao giờ bước vào Thánh Sơn nửa bước!”, Cổ Dịch Mộng vội vàng ôm quyền hành lễ, lời nói và hành động đều rất cung kính.

“Mày không nghe thấy tao nói gì sao?”, sắc mặt người đàn ông lạnh như băng, lập tức trầm giọng nói.

“Đại nhân!”

“Một!”người đàn ông lập tức đếm số, thanh âm lạnh lùng không chút khách khí.

Dường như không muốn nói thêm lời nào nữa.

“Đại nhân! Hà tất gì phải như vậy? Hãy cho chúng tôi một cơ hội!", Cố Dịch Mộng lại vội vàng hét lên.

“Hai!”, người đó lại tiếp tục đếm, có một người đàn ông đứng trên sườn núi, từ trên cao nhìn xuống đám người bên dưới.

Biểu hiện kiêu căng và ngạo mạn, như thể những người trước mặt anh ta là con kiến bò trên mặt đất, bị anh ta khinh bỉ và coi thường.

Cố Dịch Mộng cau mày, không còn kêu lên nữa, chỉ nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào người đó.

Những người ở phía sau cũng từ từ tiến đến, nhìn chằm chằm vào người đó.

“Còn không chịu đi sao? Đếm đến ba rồi kìa!”

Đôi mắt của người đàn ông bắt đầu đằng đằng sát khí, một vài cao thủ của Thánh Sơn đứng bên cạnh hắn cũng bước lên phía trước, tay cầm lấy vũ khí đang đặt ở thắt lưng .

Nhìn bộ dạng này, e rằng sắp đánh nhau tới nơi.

Đúng lúc này, vô số bóng người xuất hiện từ bốn phương tám hướng.

Bọn họ chẳng khác nào biển người, nhao nhao lao đến từ khu rừng và con đường nhỏ bên cạnh.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm những cường giả của Thánh Sơn, trên mặt mỗi người mang theo vẻ coi thường cái chết, không chịu bỏ cuộc.

Những cao thủ của Thánh Sơn sững sờ.

Chỉ thấy xung quanh càng lúc càng đông người hơn, không bao lâu, người tụ tập ở dưới chân núi đã lên đến mấy chục nghìn người.

Bấy giờ đám cao thủ của Thánh Sơn đều cảm thấy sợ hãi.

Bọn chúng kinh ngạc nhìn xung quanh, trong đầu kêu ong ong.

Bọn chúng không ngờ những người xung quanh đã đến đông như vậy.

Mấy chục nghìn người biết võ thuật, trong đó không thiếu cường giả, toàn bộ đều đổ về đây.

Họ muốn làm gì?

Muốn khiêu chiến với Thánh Sơn sao?

Chỉ dựa vào mấy người bọn chúng, e rằng không đủ sức để cản mấy người này.

“Các người... các người muốn làm gì? Mau lùi ra cho tôi! Lùi ra!”

Một cường giả Thánh Sơn lập tức rút kiếm từ trong thắt lưng, chỉ vào đám người đang bao quanh và hét lớn.

Nhưng đám người xung quanh không có bất kì động tĩnh nào, ngược lại cứ như không nghe thấy lời hắn nói.

"Lũ khốn! Chẳng lẽ các người định đối địch với Thánh Sơn sao? Tôi nói cho các người biết! Làm kẻ địch của Thánh Sơn không ai có kết cục tốt đẹp đâu! Nếu các người trở thành kẻ thù của Thánh Sơn, tôi đảm bảo rằng các người sẽ chết không có đất chôn thân!", người đó hét lên.

Nhưng đám người xung quanh vẫn như vậy không hề cảm thấy bị uy hiếp.

Cổ Dịch Mộng lại tiến lên một bước, nắm chặt tay, trầm giọng nói: "Đại nhân, tôi đã nói rất rõ ràng ý của chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn đưa người thân và bạn bè trở về. Nếu đại nhân không quyết định được, thì mời Long Thiên Tử đến làm chủ, nếu không, chúng tôi sẽ không từ bỏ ý định, nếu chúng tôi thật muốn khai chiến, tôi nghĩ tất cả mọi người ở nơi này đều sẽ không sợ hãi!"

“Mày!”

Sắc mặt người đó tái xanh, vô cùng kinh hãi.

Cố Dịch Mộng đang uy hiếp Thánh Sơn sao?
Chương 3162: Đại chiến bùng nổ

To gan quá nhỉ?

Thế mà lại dám uy hiếp Thánh Sơn?

Không thể tha thứ!

Đám cường giả Thánh Sơn đang run rẩy vì tức giận, tay cầm kiếm cũng run lẩy bẩy.

Nhưng chúng cũng không hành động bốc đồng, chúng biết, chỉ dựa vào bản thân thì không thể đối phó với nhiều người như vậy, thế là người đàn ông quay đầu nháy mắt với người của mình.

Đồng bọn lập tức quay lại, chạy lên núi.

Không bao lâu sau, một lượng lớn cường giả Thánh Sơn nhảy vọt lên.

Khoảng hơn trăm người, bọn chúng tụ tập trên đường núi, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào hàng chục nghìn người đang có mặt ở đó.

“Xem ra Thánh Sơn không chịu đáp ứng yêu cầu của chúng ta”, Cổ Dịch Mộng thở dài, hơi thất vọng.

“Thánh Sơn là nơi thánh địa, đâu phải là nơi mà đám khốn kiếp các người muốn làm gì thì làm? Nghe cho rõ đây, bắt đầu từ bây giờ, bất kỳ người nào to gan dám bước lên trước một bước thì giết không tha!”, cường giả Thánh Sơn nâng thanh kiếm, cao giọng hét lớn.

Gần trăm cao thủ Thánh Sơn lập tức xếp thành một hàng, tạo thành đội hình chiến đấu, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm đám người ở bên ngoài.

Sát khí tràn lan.

Đây là đội hình tinh nhuệ nhất của Thánh Sơn, thực lực của bọn chúng vô cùng mạnh mẽ không ai sánh bằng, mỗi người trong số chúng có thể một chọi một trăm.

Nếu như hai bên xảy ra xô xát, dù Cổ Dịch Mộng có thể giành chiến thắng thì e rằng cũng sẽ phải trả giá rất đắt.

Cố Dịch Mộng trầm ngâm.

Cố Dịch Mộng thật sự không muốn nhìn thấy cảnh tượng này xảy ra.

Tuy nhiên, sự lo lắng trong lòng mọi người rõ ràng vượt quá sức tưởng tượng của Cố Dịch Mộng.

"Này! Cho tôi hỏi! Có phải Long Thiên Tử của các người sẽ giết anh trai tôi và người của các tông phái ở trong võ trường mới được xây dựng, dùng họ làm vật hiến tế không?", một thanh niên tóc ngắn trong đám người, lớn tiếng hỏi.

“To gan!”

Cao thủ Thánh Sơn vô cùng tức giận, dùng kiếm chém ngang không trung, phóng ra một đạo kiếm khí, đánh về phía người thanh niên.

Tuy nhiên, ngay khi kiếm khí lao đến đã bị phá vỡ bởi một cây thương dài vung ra từ đám đông.

Rõ ràng là một cao thủ trong đám người đã ra tay.

“Khốn kiếp!”

Cao thủ Thánh Sơn càng thêm tức giận.

“Cảm ơn tiền bối!”

Người đàn ông ôm quyền với người đàn ông trung niên, sau đó xoay người hét lớn: "Người thân và bạn bè của chúng tôi đang ở trên Thánh Sơn, không rõ sống chết, các người lại ở đây ngăn cản chúng tôi lên núi! Các người đang có ý gì? Rõ ràng võ trường đã xây dựng xong, các người vẫn không chịu thả người! Chẳng lẽ sự thật như lời đồn đại bên ngoài, các người muốn giết người thân và bạn bè của chúng tôi, sau đó hiến tế võ trường?”

Những lời này như đốm lửa nhỏ nhen nhóm tất cả mọi người .

“Người Thánh Sơn, các người độc ác như vậy sao?”

“Tôi nói cho các người biết, nếu sư huynh và sư phụ của tôi xảy ra chuyện gì! Cho dù liều cái mạng này, tôi cũng nhất định không buông tha cho các người!"

"Tôi muốn gặp con trai tôi, thằng bé và người của Vạn Tùng Phái bị các người bắt đưa về Thánh Sơn! Con trai tôi đâu?"

“Tông phái chỉ điều tôi đi chấp hành nhiệm vụ, khi trở về, toàn bộ tông phái đã bị Thánh Sơn các người ép buộc đến đây xây dựng võ trường! Mau thả sư phụ và đồng môn của tôi ra!”

“Thả người! Lập tức thả người!”

“Đúng vậy! Thả người!”

“Thả người đi!”

Đám người phấn khích, cùng nhau hô lớn.

Âm thanh giống như một làn sóng, lan rộng và vang vọng ra khắp Thánh Sơn.

Một vài cường giả Thánh Sơn trợn to mắt, nhìn xung quanh, hơi hoảng sợ.

Đám người cũng dần dần mất kiểm soát.

“Các vị, tôi thấy không cần ở đây phí lời với đám người này! Chúng ta cứ giết lên Thánh Sơn, cứu người!”, thanh niên tóc ngắn lúc này đột nhiên rút hung khí bên hông ra, hô hào.

“Nói đúng lắm! Nếu còn chần chừ, lãng phí thời gian ở đây thì nói không chừng người thân của chúng ta đều bị sát hại!”

“Các vị, giết lên Thánh Sơn!”

“Giết!”

Cùng với tiếng hét vang lên, cả đám đông náo loạn.

Người từ bốn phương tám hướng không chút kiêng dè, tiến thẳng lên Thánh Sơn

Như lũ tràn bờ đê.

“Đứng lại hết cho tôi! Đứng lại!”

“Ai dám đến gần! Giết không tha!”

“Toàn bộ đều cút hết cho tôi!”

Các cường giả của Thánh Sơn hét lên.

Nhưng vào thời khắc này, tiếng hét của bọn chúng không có tác dụng gì cả.

Mọi người điên cuồng xông lên núi.

Tất cả mọi người đều đã hoảng loạn.

“Đại nhân, phải làm sao đây?”, một người run rẩy hỏi cường giả Thánh Sơn đang đứng ở phía trước.

Cường giả Thánh Sơn nghiến răng, hung ác nói: "Đây là do bọn chúng tự chuốc lấy, không giết bọn chúng thì chẳng phải sẽ mất đi uy nghiêm của Thánh Sơn sao? Giết!"

“Giết”.

Cường giả Thánh Sơn không có đường lui, chỉ có thể nhấc kiếm lên chiến đấu.

Một trận đại chiến bùng nổ dưới chân núi Thánh Sơn.
Chương 3163: Đưa xuống núi?

Tiếng chém giết rung trời vang lên.

Kiếm khí, huyết khí lan tràn dưới chân núi Thánh Sơn.

Cùng lúc đó, trong võ trường mới xây, rất nhiều người tham gia xây dựng võ trường được gọi đến nơi này.

Mọi người khoanh chân ngồi xuống đất, nghi hoặc nhìn quanh.

Lúc này, cả võ trường đã bị cao thủ của Thánh Sơn vây kín.

Bọn họ không biết tiếp theo mình sẽ đối mặt với cái gì, chỉ thấy vài cao thủ siêu cấp của Thánh Sơn đang gánh những thùng sơn đỏ như máu tạt xuống rìa võ trường.

Chốc lát sau, hoa văn giống như trận pháp xuất hiện.

Cảnh tượng này xuất hiện, mọi người cảm thấy cực kỳ bất ổn.

Có người không ngồi yên được nữa, đứng dậy hét lên: “Võ trường đã xây xong, vì sao còn chưa thả chúng tôi đi?”.

Nhưng người của Thánh Sơn trong võ trường chỉ liếc hắn một cái, hoàn toàn không quan tâm, tiếp tục bận rộn chuyện của mình.

Nhìn thấy cảnh tượng này, càng lúc càng có nhiều người đứng ngồi không yên.

Cùng lúc đó, tiếng la hét dưới chân núi truyền đến võ trường.

Nhiều người đang ngồi thiền chợt mở mắt ra, đứng dậy nhìn xuống núi.

“Tiếng gì thế?”.

“Hình như là tiếng chém giết, chuyện gì xảy ra thế? Chẳng lẽ có người gây chuyện ở Thánh Sơn?”.

“Tiếng động dày đặc thế này hình như có rất nhiều người tới đây! Thế lực nào to gan dám ra tay ở Thánh Sơn vậy?”.

Người trong võ trường xôn xao.

Lúc này, một người của Thánh Sơn chạy vào võ trường, nói nhỏ vài câu bên tai cao thủ siêu cấp. Cao thủ đó lập tức phất tay, dẫn theo những cao thủ khác rời đi một cách vội vã.

Mọi người nghi hoặc.

Lúc này, người báo tin đi tới, mỉm cười nói với mọi người: “Mọi người đừng vội, bây giờ võ trường còn chưa xây xong, còn công đoạn cuối cùng phải nhờ mọi người giúp đỡ. Mọi người yên tâm, thiên kiêu hạng nhất đã dặn chỉ cần mọi người có thể trợ giúp Thánh Sơn chúng tôi hoàn thành việc xây dựng võ trường, không những Thánh Sơn sẽ đưa các vị rời khỏi, mà còn tặng cho các vị những lợi ích không thể tưởng tượng được. Những lợi ích đó xem như thù lao, chúng tôi sẽ không để mọi người bỏ công bỏ sức mà ra về tay không. Ngoài ra, mọi người cũng sẽ trở thành những người bạn của Thánh Sơn mãi mãi!”.

Vừa nghe những lời này, mọi người đều ngạc nhiên.

Vừa có lợi ích vừa có thể trở thành những người bạn của Thánh Sơn?

Chuyện này là sao?

Nên biết khi xưa Thánh Sơn đến uy hiếp bọn họ hoàn toàn không hề dùng thái độ này, vì sao đột nhiên hứa hẹn cho bọn họ lợi ích?

Bọn họ vô cùng nghi hoặc, vô cùng khó hiểu, nhưng không ai lên tiếng hỏi.

Người báo tin ra hiệu cho người của Thánh Sơn ở bên cạnh.

Ngay sau đó, vài người của Thánh Sơn đi tới dẫn theo người của một tông môn ra khỏi võ trường.

“Đại nhân, người của Quảng Lai Tông đi đâu vậy?”, có người lên tiếng hỏi.

“À, chẳng phải bảo sẽ hoàn thành bước cuối cùng xây dựng võ trường hay sao? Bước cuối cùng thật ra rất đơn giản, đó là yêu cầu mọi người rót sức mạnh cho võ trường. Bởi vì thời gian cấp bách nên bây giờ phải bắt đầu ngay. Người của Quảng Lai Tông sẽ đi trước, đợi người của Quảng Lai Tông làm xong sẽ cho tông môn tiếp theo đi. Sau khi mọi người làm xong thì có thể rời đi”, người đó cười nói.

“Hóa ra là vậy!”.

“Rót sức mạnh, nghĩa là truyền khí kình cho đá nền của võ trường sao?”.

“Đá nền của võ trường đều được làm từ linh thạch, có thể hấp thu khí kình!”.

“Vậy thì cũng đơn giản”.

“Phải”.

Mọi người gật đầu.

Khoảng mười phút sau, những người đưa Quảng Lai Tông đi đã trở về.

“Nhóm tiếp theo, Thiên Hoành Các!”.

“Người của Quảng Lai Tông đâu? Sao không thấy bọn họ?”.

“À, người của Quảng Lai Tông làm xong thì đã được sắp xếp đi nhận lợi ích, chuẩn bị đưa xuống núi rồi”.

“Vậy à, vậy thì tốt quá, tốt quá!”.

“Cuối cùng cũng có thể đi rồi”.

“Tốt quá rồi!”.

Mọi người vui mừng không thôi, mừng rỡ hoan hô.

“Người của Thiên Hoành Các xin hãy đi theo tôi”.

“Được! Được! Các đồ đệ, chúng ta đi!”.


Chương 3164: Cứu người

Trong nhà lao u ám ẩm ướt.

Một bóng người lặng lẽ lần mò vào bên trong.

Người đó hết sức thận trọng, nín thở tập trung, mỗi một bước đều vô cùng cẩn thận.

Người canh giữ trong địa lao không nhiều.

Dù sao bây giờ cả Thánh Sơn đã rất loạn, khắp nơi đều cần người, do đó thủ vệ nơi này cũng bị điều đi phần lớn, chỉ có một số ít người dựa vào tường ngáp ngắn ngáp dài.

Bóng người lặng lẽ xuyên qua nơi thủ vệ đứng, chậm rãi tiến vào sâu trong địa lao.

Ở phía cuối địa lao có một cánh cửa sắt khổng lồ.

Cánh cửa sắt không giống cửa bình thường.

Bề ngoài nó có màu tím xanh, trên đầu cửa sắt đầy những ký hiệu quỷ dị, vô cùng kỳ quái.

Người đó thận trọng đưa tay chạm vào, nhưng chỉ chạm vào được một chút đã rụt ngón tay về.

Nhìn nơi ngón tay thì phát hiện nó đã bị đóng băng.

Xem ra nhiệt độ của cửa rất thấp, vật gì chạm vào cũng sẽ đóng băng.

Người đó không hoảng loạn, đây không phải lần đầu anh ta đến đây, đương nhiên cũng biết sự lợi hại của cửa sắt, anh ta lập tức lấy dây thép đã chuẩn bị sẵn sàng từ trong túi ra, cắm chìa khóa vào, xoay chìa.

Mặc dù là dây thép nhưng sau khi cắm vào, nhiệt độ cũng hạ xuống nhanh chóng, nhiệt độ đáng sợ lan tràn đến ngón tay nắm dây thép của người đó.

Trong nháy mắt, người đó cảm thấy ngón tay mình giống như đã mất cảm giác.

Nhưng người đó vẫn không dừng lại, nghiến chặt răng tiếp tục xoay dây thép.

Cách!

Cuối cùng, một tiếng động nhẹ vang lên, cánh cửa mở ra.

Người đó mừng rỡ, đợi đến khi anh ta buông tay, hai ngón tay cầm dây thép lại rời khỏi bàn tay anh ta, lăn xuống đất.

Ngón tay đã bị đóng băng hoàn toàn.

Nhưng người đó lại không biết đau, nhanh chóng mở cửa lớn chạy vào trong.

“Tiếng gì vậy?”.

Tiếng động nhẹ lọt vào tai một thủ vệ đang nghỉ ngơi, hắn mở mắt ra, nghiêm nghị hỏi.

“Làm gì có tiếng gì? Mày có nghe lầm không?”.

“Tao bị ảo giác sao?”.

Thủ vệ kia nhíu mày, giọng trầm khàn: “Tao qua đó xem sao”.

“Mày thích đi thì đi”.

Người bên cạnh phất tay, tiếp tục ngáy khò khò.

Phía sau cánh cửa màu tím xanh là những lồng giam với song sắt màu đỏ máu.

Phần lớn lồng giam đều trống, trong đó có vài lồng giam chất đống những bộ xương đen thui.

Bóng người vừa chạy vào đưa mắt nhìn quanh một vòng.

Cuối cùng, đợi khi chạy đến lồng giam cuối cùng, anh ta lập tức khựng lại.

Trong lồng giam có một người đầu bù tóc rối.

Người này quần áo lam lũ, trên người đầy vết sẹo, không thể động đậy. Tay chân người này đều bị chặt đứt, tai cũng bị chém mất một cái, mắt bị móc mất một con, giống như lợn rừng treo trên giá, chỉ giữ được chút hơi tàn.

Anh ta mở to mắt, kinh ngạc nhìn người trong lồng giam, không nhịn được nữa bất lực quỳ xuống đất, run rẩy khóc lóc: “Mẹ!”.

Người trong lồng giam rùng mình, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, khi nhìn thấy người bên ngoài lồng giam, nước mắt lăn xuống như vỡ đê.

“A a! A a a…”.

Bà ta mở miệng muốn hét lên gì đó, nhưng dù có hét thế nào cũng không thể thành lời.

Hóa ra đầu lưỡi bà ta cũng đã bị cắt.

“Mẹ!”.

Bóng người vừa chạy vào cũng chính là Thái Bình An, anh ta quỳ trước lồng giam, đau đớn gào khóc.

Anh ta không ngờ người của Thánh Sơn lại hành hạ mẹ mình, hủy hoại một người sống sờ sờ thành bộ dạng thế này…

Người trong lồng giam duỗi cánh tay còn lại xuyên qua song sắt, nhẹ nhàng chạm vào Thái Bình An ở bên ngoài lồng giam.

Khi sờ vào gương mặt ấm áp của anh ta, nước mắt ngừng rơi, trên mặt hiện lên nụ cười.

Thái Bình An lau nước mắt, nghiến răng: “Mẹ, mẹ hãy đợi thêm một chút, con sắp cứu được mẹ ra rồi. Con dẫn mẹ đi tìm thần y Lâm, thần y Lâm nhất định sẽ chữa khỏi cho mẹ, mẹ hãy đợi con!”.

Nói xong, Thái Bình An lại dùng sợi dây thép đã đóng băng tra vào ổ khóa của lồng giam.

Nhưng dây thép đã bị đóng băng, chỉ hơi dùng sức, sợi dây thép đã gãy vụn.

“Cái gì?”.

Thái Bình An sửng sốt.

Anh ta vội vàng nhặt dây thép đã đứt ở dưới đất lên, tiếp tục tra vào lỗ khóa.

Nhưng vì quá lạnh nên dây thép không được cứng cho lắm, dù anh ta có sử dụng thế nào cũng bị gãy.

Sao lại như vậy?

Thái Bình An hơi hoảng hốt, vội vàng lần mò trên người, muốn tìm thứ gì đó có thể thay thế cho dây thép. Nhưng tìm một hồi vẫn không có gì cả.

Lúc này, hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Thái Bình An và người trong lồng giam nhìn về nơi phát ra tiếng, cả hai đều biến sắc.

“A a! A a a a…”.

Người trong lồng giam vội vàng hét lên, dường như muốn khuyên Thái Bình An rời đi.

Nhưng Thái Bình An sao có thể cam chịu từ bỏ ở đây?

“Mẹ! Con sẽ không để mẹ phải khổ nữa! Con sẽ cứu mẹ ra ngoài!”.

Thái Bình An cắn răng nói.

“A a… A a a…”.

Người trong lồng giam lại rơi nước mắt, không ngừng la hét, nhưng không có tác dụng gì.

“Tiếng gì vậy?”.

Tiếng bước chân trên hành lang trở nên gấp gáp hơn, chạy về phía này.

Tốc độ rất nhanh, chỉ một thoáng đã xông vào trong nhà lao này.

Nhưng khi hắn chạy tới thì không còn thấy bóng dáng của Thái Bình An đâu, chỉ thấy người trong lồng giam.

“Đồ khốn! Hóa ra mày ở đây khóc lóc om sòm! Tao nói cho mày biết! Mày đã đắc tội với Thánh Sơn bọn tao, giết người của Thánh Sơn, mày sẽ phải chết trong đau khổ và giày vò!”.

Người đó mắng chửi, tích lũy khí kình, không ngừng đánh đấm người trong lồng giam.

“A! A…”.

Người trong lồng giam đau đớn la lên, không ngừng rên rỉ.

Nhưng giây sau, Thái Bình An đột nhiên chui ra từ trong chỗ tối, xuất hiện ở trước mặt thủ vệ đó, đấm vào sau đầu hắn ta một cú.

Rầm!

Thủ vệ không kịp đề phòng ngã xuống đất, choáng váng ngất đi.

Thái Bình An mừng rỡ, lập tức tìm chìa khóa từ trên người thủ vệ kia, mở cửa lồng giam, ôm mẹ mình lên rời đi.

Nhưng anh ta vừa ôm mẹ mình quay người lại thì chợt sững cả người.

Ở cuối hành lang có hai thủ vệ đang cầm chiến đao lạnh lùng nhìn anh ta…
Chương 3165: Tuyệt vọng và hi vọng

“Cái gì?”.

Thái Bình An vô cùng ngạc nhiên.

Anh ta còn không biết hai thủ vệ đó đến từ lúc nào.

“Quả nhiên có chuột chui vào đây”.

“Đúng là to gan, ngay cả khổ ngục cũng dám cướp, xem ra mày cũng muốn chịu đủ giày vò ở đây giống bà ta!”.

Vẻ mặt hai người lạnh băng, cầm chiến đao đi về phía Thái Bình An.

Thái Bình An kinh ngạc, liên tục lùi về sau.

Võ kỹ của anh ta không cao, đối phó với một thủ vệ cũng không có phần thắng, đừng nói tới ở đây có hai tên.

Bây giờ anh ta bị chặn đường ở đây có thể nói là không còn lối thoát.

Phải làm sao đây?

Thái Bình An nghiến răng, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, suy nghĩ kế sách.

Lúc này, người phụ nữ trong lòng anh ta cũng là Trấn Nguyệt Tiên Nhân ú ớ hét lên, sau đó toàn thân phóng ra khí kình đáng sợ.

“Không hay! Người phụ nữ này muốn phá hủy xiềng xích tu vi!”.

“Mau ngăn bà ta lại!”.

Hai thủ vệ không dám chần chừ, xông tới trước.

Xiềng xích tu vi?

Thái Bình An sửng sốt, lúc này mới phát hiện xương tỳ bà của mẹ mình bị hai thứ giống như đinh đâm vào.

Anh ta lập tức nhổ nó ra.

Ầm!

Trong nháy mắt, khắp người Trấn Nguyệt Tiên Nhân tỏa ra khí kình mạnh mẽ, giống như nước lũ tuôn trào.

Hai thủ vệ đó vội vàng chống đỡ nhưng không chống đỡ nổi, bị luồng khí kình đó đánh bật ra.

Thái Bình An không dám do dự, ôm mẹ mình chạy ra ngoài.

Mặc dù Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã gãy hai tay hai chân, thương tích đầy mình, nhưng tu vi của bà ta vẫn chưa bị phế. Dù sao nếu phế tu vi, bà ta sẽ không chịu nổi giày vò, Thánh Sơn định sẽ phong tỏa tu vi bà ta rồi từ từ hành hạ giày vò.

Không ngờ lần này lại trở thành mầm họa.

Nhưng rốt cuộc vết thương của Trấn Nguyệt Tiên Nhân quá nặng, lần vận khí này dường như đã làm tổn thương đến lục phủ ngũ tạng của bà ta, dẫn đến bà ta không ngừng nôn ra máu, khí tức càng lúc càng yếu đi.

“Mẹ! Mẹ hãy kiên trì! Con sẽ đưa mẹ ra ngoài, con sẽ chữa khỏi cho mẹ!”.

Thái Bình An vô cùng sốt ruột, chạy đi như điên.

Tiếng chuông cảnh báo của khổ ngục đã vang lên, nhiều thủ vệ đã tập trung ở nơi này.

Thái Bình An kinh hãi biến sắc, lập tức lao ra khỏi địa lao, chạy ra ngoài Thánh Sơn.

“Bắt thằng nhóc đó lại!”.

“Đừng hòng chạy!”.

Đám thủ vệ nhanh chóng phát hiện ra Thái Bình An, lập tức đuổi theo anh ta.

Thái Bình An chạy một mạch, thở hổn hển, mồ hôi không ngừng tuôn rơi.

Sức chân của anh ta hoàn toàn không thể so sánh với đám thủ vệ, lại còn ôm theo một người trên tay, bị đuổi kịp là chuyện sớm muộn.

“Con… trai… con… chạy… nhanh… đi…”.

Lúc này, Trấn Nguyệt Tiên Nhân dùng khí kình thốt ra từng chữ đinh tai nhức óc.

“Mẹ, con không thể bỏ mẹ lại…”, Thái Bình An ngân ngấn nước mắt, đau đớn nói.

“Cứ… như… vậy… thì… chúng… ta… ai… cũng… không… thoát… được…”.

“Không thoát được thì không thoát được, dù hôm nay con chết, con cũng sẽ chết cùng mẹ!”, Thái Bình An kiên định nói.

Trấn Nguyệt Tiên Nhân không nói gì, con mắt còn sót lại mở to nhìn con trai mình.

Trong thoáng chốc, bà ta đột nhiên mở miệng phát ra tiếng gào thét đau đớn, sau đó toàn thân tỏa ra khí kình đáng sợ.

Ầm!

Thái Bình An không kịp đề phòng bị đánh bay ra ngoài.

Anh ta không bị thương gì, lập tức bò dậy.

Trấn Nguyệt Tiên Nhân nằm sõng soài trên đất, dùng tứ chi đã cụt di chuyển cơ thể, phóng ra tất cả khí kình trong cơ thể, lao về phía đám người đó.

“Đi…”.

Bà ta thốt ra tiếng nói khô khốc đầy đau khổ, sau đó dùng khí kình làm vách ngăn, biến nó thành một bức tường khí, ngăn chặn đám người đang đuổi đến.

“Mẹ!”.

Thái Bình An gào lên.

Trấn Nguyệt Tiên Nhân vẫn không dừng lại.

Bà ta vừa nôn ra máu vừa phóng ra khí kình, đã đến cực hạn.

Hai mắt Thái Bình An như muốn nứt ra, muốn xông tới ngăn mẹ mình lại.

Ngay lúc này, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lại nôn ra máu, đánh một luồng khí kình nhẹ nhàng về phía này.

Ầm!

Thái Bình An bị đánh vào ngực, nhưng không đau, bay ngược ra xa hơn trăm mét, lăn mấy vòng mới dừng lại.

Thái Bình An hoảng loạn bò dậy, nhìn bức tường khí bên đó đã bị người của Thánh Sơn xé ra. Trấn Nguyệt Tiên Nhân cũng bị nhiều thủ vệ bao vây, khó mà nhìn thấy bóng dáng.

“Không!”.

Thái Bình An hét lên thảm thiết, chỉ muốn chạy tới liều mạng với đám thủ vệ.

Nhưng anh ta biết nếu mình xông lên thì cũng chỉ chịu chết, vậy thì sẽ phụ cơ hội mà mẹ mình bất chấp mọi thứ ngăn thủ vệ lại.

“Người của Thánh Sơn, tôi khuyên các người tốt nhất đừng làm hại mẹ tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ khiến các người nợ máu phải trả bằng máu!”.

Thái Bình An gào lên một cách dữ tợn đau đớn, quay người chạy xuống núi.

Anh ta biết mình sống thì mới có cơ hội đi cứu mẹ mình.

Bây giờ phải sống sót.

Nhất định phải sống sót!

Thái Bình An điên cuồng chạy trốn, không hề dừng chân.

Anh ta biết dưới núi có rất nhiều người của võ đạo đến Thánh Sơn giành công đạo.

Chỉ cần mình có thể gặp được người của võ đạo là có cơ hội sống.

Rầm!

Lúc này, một luồng khí kình bay ra từ đằng sau, đánh mạnh vào lưng Thái Bình An.

“A…”.

Thái Bình An không kịp đề phòng bị đánh nôn ra máu, ngã xuống đất, sau lưng đau đớn giống như bị xé rách, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn.

Nhưng anh ta không dám nằm lâu trên đất, nghiến răng bò dậy, tiếp tục lết xuống núi.

Lúc này, tốc độ di chuyển của anh ta cực kỳ chậm.

Không chạy thoát được nữa!

Thái Bình An mở to mắt, tiếp tục tiến tới phía trước một cách gian nan, không bỏ cuộc.

Tiếng bước chân hỗn loạn dày đặc càng lúc càng rõ ràng.

Các thủ vệ đều đã đuổi tới.

Phải làm sao đây?

Chẳng lẽ cuối cùng mình cũng không thoát khỏi được sao?

Chẳng lẽ mình cũng sẽ bị ném vào khổ ngục, bị chặt tay chặt chân sao?

Thái Bình An không cam tâm.

Nhưng giờ đây anh ta không còn lựa chọn nào khác.

Anh ta chỉ có thể kiên trì đi về phía trước, dù không nhìn thấy bất cứ hi vọng gì.

Lộp cộp...

Lúc này, ở con đường phía trước đột nhiên xuất hiện vài bóng người.

Thái Bình An mừng rỡ, khó khăn chạy về phía trước, không ngừng hét lên: “Cứu mạng…. Cứu… Mạng…”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom