-
Chương 3141-3145
Chương 3141: Sống không bằng chết
“Hy vọng?”
Lâm Chính nhìn hang động kia, nhưng ánh mắt đanh lại, lòng đầy vẻ nghiêm nghị.
Với khả năng của Tô Dư, sao có thể đi xuyên qua tà trận này để chạy sang phía đối diện?
Cái gọi là hy vọng này không hề tồn tại.
Nhưng bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Con đường phía sau bị người của người phụ nữ mặc đồ đỏ trấn giữ, không thể đột phá vòng vây ra ngoài trong thời gian ngắn được.
Chuyện đến đến nước này chỉ đành liều mạng thôi.
“Vậy được, tôi sẽ đi lấy”.
Lâm Chính nói.
“Lâm Chính.
Tô Dư vội kéo Lâm Chính lại, sốt ruột nói: “Không thể đi! Người phụ nữ này không tự mình đi mà lại bảo anh đi, chắc chắn là cực kỳ nguy hiểm, anh không được đi”.
“Tiểu Dư, cô yên tâm đi, không sao đâu”.
Lâm Chính mỉm cười nói.
“Lâm Chính”.
Tô Dư bật khóc ngay tại đó.
Lâm Chính vỗ nhẹ bàn tay cô ta, sau đó xoay người sải bước đi về phía trước.
Nhưng ngay khi anh vừa đi bước đầu tiên.
Vèo!
Cánh tay Lâm Chính bỗng run lên, vung một thanh kiếm dài sắc bén, xoay người chém về phía phụ nữ áo đỏ sau lưng.
Đó là kiếm thần Kinh Hồng giành được từ trong tay Lâm Anh Hùng ở nhà họ Lâm.
Kiếm thần toát ra kiếm ý dày đặc và mạnh mẽ như thể sắp xé toạc không trung, chém vỡ luân hồi, mang theo tất cả sức mạnh của trên người Lâm Chính chém mạnh vào người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Nhưng ngay khi gần đến chỗ người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Keng!
Một thanh bảo kiếm chặn kiếm Kinh Hồng lại.
Nhìn lại, thanh kiếm trong tay người phụ nữ đã ra khỏi vỏ, chuẩn xác chặn được thế tấn công của Lâm Chính.
“Thần y Lâm, tôi biết anh sẽ ra tay vào lúc này mà, tiếc là chút kỹ năng này của anh không qua mắt được tôi đâu”, người phụ nữ mặc đồ đỏ khẽ cười nói.
“Vậy à? Vậy cô có biết nhát kiếm này của tôi chỉ là mồi nhử không?”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Mồi nhử?”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ sửng sốt.
Vèo vèo vèo...
Chỉ thấy mười mấy cây châm bạc rơi xuống trên đỉnh đầu cô ta, toàn bộ đều đâm vào huyệt chết trên người cô ta.
Châm bạc như sao băng vừa hung hãn vừa độc đoán, sức lực rất lớn.
Một khi bị trúng một cây châm bạc e là sẽ chết ngay tại đó.
Nhưng người phụ nữ mặc đồ đỏ sao có thể để mình dễ dàng bị khống chế như thế? Cô ta thầm hừ một tiếng, ngón tay hơi động đậy.
Vù!
Cương khí kiếm lực tinh thuần bao phủ lấy cả người cô ta.
Bùm bùm bùm!
Châm bạc va chạm với cương khí đó lập tức phát ra tiếng nổ.
Sức phá hủy đáng sợ khiến mấy người áo đen xung quanh đều chấn động văng ra xa.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng bị chấn động.
Đến khi sức phá hủy này tan biến, mọi người hoàn hồn lại mới nhìn thấy Lâm Chính đã đứng giữa tà trận, một người một kiếm đứng ở đó.
Còn Tô Dư đã chạy đến trước hang động, đầu chui vào trong hang định chạy trốn.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ híp mắt.
“Thần y Lâm thật xảo quyệt! Thế mà lại có thể nghĩ ra được cách này, anh muốn ngăn cản bọn tôi để tranh thủ thời gian cho cô gái đó chạy trốn?”, người phụ nữ mặc đồ đỏ mỉm cười nói.
“Nếu có thể, tôi còn muốn giết các người nữa cơ”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha ha, e là anh không làm được đâu. Thần y Lâm, trong mắt tôi anh chẳng có gì lợi hại cả, tôi giết anh thật sự quá dễ. Nhưng tôi phải nói cho anh biết, mục đích tôi dẫn anh tới đến đây là muốn giết chết trái tim anh, nếu đã giết chết trái tim thì đương nhiên là muốn xé nát tim phổi của anh, khiến anh phải đau đớn, sống không bằng chết, nên tôi sẽ giết anh dễ vậy đâu”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói.
Lâm Chính sửng sốt, cảm thấy mấy lời của người phụ nữ này hơi kỳ lạ.
“Ý cô là gì?”, anh ngờ vực hỏi.
Thế nhưng ngay sau đó.
“A!”
Tiếng hét của Tô Dư bỗng vang lên từ trong hang động đằng sau đó.
Lâm Chính kinh hãi, quay phắt lại.
Chương 3142: Hiến tế?
“Tiểu Dư!”
Lâm Chính hét lên.
Nhưng chỉ thấy một bóng người be bét máu lảo đảo bước ra từ trong hang động đó.
Đó chẳng phải là Tô Dư thì là ai đây?
Lúc này cả người cô ta đều bê bết máu, da ở nhiều chỗ đều bị nứt ra như thể bị kiếm khí cắt trúng, hai bả vai cô ta bị hai cái móc sắt đâm vào, cơn đau dữ dội khiến cô ta như sắp ngất đi.
“Anh… Lâm Chính…”
Tô Dư yếu ớt gọi, sau đó ngã phịch xuống đất.
“Tiểu Dư!”
Lâm Chính sải bước chạy đến chỗ Tô Dư.
Nhưng lúc này.
Vụt!
Một bóng kiếm lưu quang bỗng xẹt qua đầu anh, thoáng chốc đã chắn ngang trước mặt anh.
“Tránh ra!”
Lâm Chính tức giận quát, chém mạnh một nhát kiếm.
Khí kình mạnh mẽ phủ lấy thân kiếm, biến thành một luồng cương khí màu vàng đánh mạnh về phía trước.
“Tu Di Kiếm Chỉ”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nhạo, tay cầm kiếm hoa nhưng ngón tay thon dài kẹp chặt kiếm quyết, đẩy về phía trước.
Vút!
Đầu ngón tay đó tỏa ra một vòng hoa văn như hoa sen, biến thành một tấm bình phong ngăn luồng cương khí màu vàng đang ập đến đó lại.
Đòn tấn công này của Lâm Chính bị phá vỡ.
“Cái gì?”
Lâm Chính trợn tròn mắt.
Anh vẫn muốn lao đến lần nữa nhưng bỗng chốc dừng lại.
Vì người áo đen phía sau người phụ nữ mặc đồ đỏ đã lao đến bắt lấy Tô Dư.
“Các người muốn làm gì?”
Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, chẳng phải tôi đã nói rồi à? Giết người phải giết chết trái tim, chẳng lẽ anh nghĩ tôi dẫn anh đến đây là để đi du lịch à?”
Ánh mắt người phụ nữ mặc đồ đỏ đầy vẻ hung ác: “Anh giết bảy vị thần tướng mà Long Thiên Tử tốn công tốn sức rèn luyện, nếu giết anh dễ dàng như vậy thì sao có thể trút được hết hận thù trong lòng bọn tôi đây? Hôm nay, tôi sẽ để người thân, bạn bè của anh chết thảm trước mặt anh. Anh yên tâm, hôm nay tôi sẽ không giết anh đâu, ngược lại tôi sẽ thả anh đi, vì mọi chuyện sẽ không kết thúc vậy đâu. Hôm nay tôi giết cô ta, ngày mai tôi sẽ khiến vợ anh chịu đủ giày vò mà chết”.
Nói xong, người phụ nữ mặc đồ đỏ vung tay lên.
Một người áo đen lập tức rút móc sắt cắm vào trên người Tô Dư ra.
“A!”
Tô Dư gào lên thảm thiết, đau đớn đến mức khiến cô ta ngất lịm.
Cái móc sắt đó gần như kéo cả xương thịt trên vai cô ta ra, hai cánh tay như sắp gãy.
“Tiểu Dư!”
Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, gào lên đầy thê lương, sát khí ngút trời dần dâng lên.
“Anh nghĩ hang động kia là lối ra thật sao? Ha ha, tôi gạt anh đấy. Thần y Lâm, anh ngây thơ quá. Hang động đó không phải lối ra mà là cửa hiến tế”, người phụ nữ mặc đồ đỏ híp mắt cười nói.
“Cửa hiến tế?”
Lâm Chính hoảng sợ.
Thật ra anh từng nghi ngờ rốt cuộc hang động này có thể thông với bên ngoài ngôi mộ hay không, nhưng lúc này anh hoàn toàn không còn cơ hội lựa chọn, cho dù có một phần ngàn cơ hội, anh cũng chỉ có thể để Tô Dư đi thử, dù sao lối ra duy nhất đã bị người của người phụ nữ mặc đồ đỏ canh giữ, không còn đường nào nữa.
Nhưng có thế nào anh cũng không ngờ người phụ nữ mặc đồ đỏ lại lừa anh bằng cửa hiến tế.
“Khoan đã, nếu là cửa hiến tế thì chẳng phải…”, Lâm Chính bỗng nghĩ đến gì đó, hơi thở gần như ngưng lại.
“Đúng thế, hôm nay cô gái này sẽ trở thành vật tế mới trong đại trận này, đại trận này sẽ được mở ra lần nữa, anh sẽ tận mắt chứng kiến cô ta rơi vào trong đau đớn vô vàn, dần dần chìm xuống, dần dần nổi điên, cuối cùng đi đến cái chết như thế nào”, ánh mắt người phụ nữ mặc đồ đỏ hiện ra vẻ điên cuồng và phấn khích nói.
Lâm Chính trợn to mắt, đầu óc gần như nổ tung, cả người sắp mất khống chế.
Chương 3143: Anh vẫn luôn là vật tế
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng có tâm tư riêng.
Giết chết Lâm Chính chỉ là chuyện nhỏ với cô ta.
Làm sao giày vò Lâm Chính, khiến anh đau đớn không muốn sống mới là quan trọng.
Dĩ nhiên nếu có thể mở được đại trận Phạn Thiên Đại Thánh, lấy được truyền thừa trong đó rồi giao lại truyền thừa này cho Long Thiên Tử, thì tốt quá rồi còn gì.
“Phạn Thiên Đại Thánh cả đời theo đuổi con đường thăng thiên, để có thể thăng thiên trở thành tiên, ông ta đã dùng đủ mọi cách và thủ đoạn. Tuy nhiên, ông ta chưa thể thực hiện được thì đã biến mất, để lại sự hận thù vĩnh cửu. Bây giờ, tôi sẽ kế thừa sự nghiệp còn dang dở của ông ta, lấy sức mạnh thăng thiên này đi”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nhếch môi, nhìn Lâm Chính chằm chằm, sau đó lại vung tay lên.
Người áo đen đằng sau lập tức bắt Tô Dư gần như đã hôn mê đến một điểm đại trận.
“Nhập máu!”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nói.
Người đồ đen lập tức vươn tay ra lau trên cổ tay Tô Dư.
Cổ tay cô ta bị cắt đứt.
Máu như bị thứ gì đó hút đi biến thành một đường thanh mảnh, bay ra từ trong vết thương trên cổ tay rồi chảy vào đại trận dưới đất.
“A! Ư… A…”
Cơn đau đớn lại ập đến.
Cả người Tô Dư run rẩy, miệng rên rỉ.
“Khốn nạn!”
Lâm Chính nổi giận thật rồi, anh như phát điên lao đến.
Anh lấy hết châm bạc ra, sử dụng tất cả thần lực nhấc kiếm thần Kinh Hồng lên rồi lao đến chỗ người phụ nữ mặc đồ đỏ.
“Tốt lắm! Tôi muốn anh mất khống chế vậy đó, nếu anh không điên cuồng thì sao tôi có thể mở được đại trận này?”
Ánh mắt người phụ nữ mặc đồ đỏ hiện lên niềm vui, từ tốn cầm kiếm lên tung ra đòn tấn công.
Keng! Keng! Keng…
Tốc độ vung kiếm của người phụ nữ mặc đồ đỏ rất nhanh, gần như không thể nhìn thấy bóng kiếm, như thể một giây vung ra cả ngàn kiếm, tiêu diệt trời xanh, xé nát hư ảnh.
Mặc do Lâm Chính tấn công thế nào cũng không thể xuyên thủng phòng thủ của cô ta.
Châm bạc đều bị đánh rơi không thấy tung tích.
Lưỡi kiếm Lâm Chính chém ra cũng bị cô ta đỡ được, khó mà vượt qua.
Lâm Chính biết chống đỡ bằng kiếm thuật chắc chắn không có tác dụng, mình lại chẳng phải cao thủ kiếm đạo thì sao có thể đánh lại cô ta bằng kiếm chứ.
Anh lập tức thu thần kiếm Kinh Hồng lại, cánh tay giơ lên.
Ầm!
Một luồng Lôi Hỏa nổ ra, đánh thẳng vào người phụ nữ mặc áo đỏ.
Rầm!
Lôi Hỏa nổ tung, sức mạnh hủy diệt đáng sợ lan ra xung quanh.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ bị chấn động lùi về sau, bảo kiếm Thu Thủy trong tay cũng rung lên liên tục.
Cô ta hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Thảo nào bảy Thần Tướng đều sẽ bị anh đánh bại, lực phá hoại đáng sợ như vậy, bản lĩnh của anh đúng là khiến người ta ngạc nhiên đấy. Tiếc là chỉ với những thứ này thì anh không thể đánh bại được tôi đâu”.
Dứt lời, người phụ nữ mặc đồ đỏ lại cầm kiếm lên đánh.
“Nghiệp Hỏa Hồng Liên Quyết”.
Vèo!
Bảo kiếm Thu Thủy bỗng biến thành màu đỏ, kiếm quang đỏ rực biến thành hoa sen màu đỏ lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính vội tiếp chiêu.
Nhưng kiếm quyết này cực kỳ hung tàn, dù anh có phản ứng nhanh đến mấy cũng khó mà đỡ được.
Vèo vèo!
Sau một hồi đánh nhau, trên người Lâm Chính đã có thêm bảy vết kiếm, máu chảy ra nhỏ tí tách xuống đất.
Thật đáng sợ!
Thực lực của người phụ nữ này không biết mạnh hơn Thần Tướng bao nhiêu lần nữa.
“Hả?”
Lúc này Lâm Chính nhận ra có gì không đúng.
Anh cúi đầu xuống nhìn.
Phát hiện máu của mình nhỏ dưới đất lại khiến đại trận có phản ứng dữ dội.
Cả đại trận phóng ra ánh sáng đỏ rực, đại trận bắt đầu hoạt động mạnh hơn.
“Đây là…”
Hô hấp Lâm Chính căng chặt, ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ: “Hóa ra… tôi cũng trở thành vật tế?”
“Không! Anh vẫn luôn là vật tế, cô gái kia chỉ là chất dẫn mà thôi”, người phụ nữ mặc đồ đỏ mỉm cười nói.
Chương 3144: Anh đang uy hiếp tôi sao?
“Gì cơ?”
Lâm Chính biến sắc.
“Ngay từ đầu, mục tiêu của tôi là anh. Trận pháp oán hận này cần máu của người có oán khí mới có thể kích hoạt được nó. Tôi lấy máu của cô ta cũng không thể kích hoạt được đại trận. Chỉ có máu của anh mới có thể kích hoạt đại trận hoàn toàn, máu của anh tràn đầy oán hận, lúc này lòng anh cũng cực kỳ phẫn nộ. Chỉ có loại máu như vậy mới có thể cung cấp năng lượng vô hạn cho đại trận”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói.
Lâm Chính siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ ngầu.
Nhìn Tô Dư càng yếu dần, gần như bị choáng, Lâm Chính tức giận gào lên rồi lao đến lần nữa.
Anh lấy Hồng Mông Long Châm ra rồi đâm vào trên người, sức mạnh Vạn Sát, thần lực Thiên lôi và sức mạnh dị hỏa cùng được phóng ra, uy lực Lạc Linh Huyết trong tay càng được bùng nổ.
Thoáng chốc cảm giác áp bức cực lớn ập đến.
Ánh mắt người phụ nữ mặc đồ đỏ căng chặt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, vung kiếm trong tay lên, cuốn lấy sóng kiếm đánh về phía Lâm Chính.
Vèo vèo vèo...
Sức mạnh của cả hai điên cuồng lao đến, sau đó là tiếng nổ ầm ầm, sinh ra từng vòng sức mạnh hủy diệt trời đất, lan tràn ra xung quanh, cả cung điện đều bị chấn động đến mức rung lắc.
Người đồ đen xung quanh đều văng ra xa.
Sóng xung kích lan đến chỗ Tô Dư nhưng lại bị một lớp khí màu đỏ nhạt bao quanh.
Cô ta đã bị đại trận trói buộc, sắp hợp một thể với đại trận.
Lâm Chính càng lúc càng sốt ruột, nghiến răng đến mức sắp vỡ.
Thực lực của người phụ nữ mặc đồ đỏ rất hung hãn, không thể dễ dàng đột phá phòng thủ của cô ta để cứu Tô Dư.
Cứ như thế Tô Dư sẽ chết vì mất máu.
Hơn nữa không biết đại trận đó có khả năng gì, nếu giống các thi thể khác, bị đại trận lấy hết nội tạng, chỉ còn lại một lớp da, như vậy cho dù Lâm Chính có bản lĩnh nghịch thiên cũng sẽ khó mà cứu được cô ta.
Làm sao đây?
Ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh băng, hoang mang lo sợ.
Cả trận pháp dường như đã được kích hoạt, hoa văn trận pháp dưới chân đều tỏa ra ánh sáng đỏ rực, cung điện đỏ rực, không khí cũng tràn ngập mùi máu tươi.
Không thể cứ để như thế được.
Nếu không Tô Dư sẽ bị hiến tế, như vậy thì không thể cứu vãn được.
Nhưng mạnh mẽ tấn công là điều không thể.
Làm sao mới ổn đây?
Rốt cuộc giờ phải làm sao?
Lòng Lâm Chính loạn thành một mớ.
Anh cố sức hít thở để bình ổn lại sự nóng nảy và điên cuồng trong lòng.
Càng vào những lúc thế này thì càng phải bình tĩnh.
Trái tim Lâm Chính dần trở nên bình tĩnh.
Lúc này phải tìm được điểm phá vỡ cục diện.
Đối phương không muốn giết chết mình mà muốn giày vò mình, nhưng… cô ta vẫn còn mục đích khác.
Đó là truyền thừa Phạn Thiên Đại Thánh.
Nếu có thể lấy truyền thừa Phạn Thiên Đại Thánh để cưỡng ép có lẽ có cơ hội thay đổi cục diện.
Lâm Chính nghĩ rồi bỗng lùi về sau mấy bước.
“Hả?”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ sửng sốt, vẫn chưa kịp phản ứng.
Vụt!
Lâm Chính bỗng lùi về sau cực nhanh, chạy đến chỗ ngai vàng cao nhất.
Tốc độ cực kỳ nhanh khiến người khác không kịp đề phòng.
“Cái gì?”
Hơi thở người phụ nữ mặc đồ đỏ như ngừng lại, sau khi phản ứng lại thì lập tức đuổi theo tấn công.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Lâm Chính một bước đi trước lao đến trước bộ xương đó, cướp hộp đá kim cương từ tay hắn, sau đó rút thần kiếm Hồng Kinh ra đè lên hộp kim cương: “Đứng lại”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ đang lao đến dừng bước.
Cô ta nhìn Lâm Chính chằm chằm: “Anh muốn làm gì?”
“Nếu còn bước đến đây một bước thì tôi sẽ hủy cái hộp này”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, anh đang uy hiếp tôi sao?”, người phụ nữ mặc đồ đỏ đanh mặt, bỗng cười hỏi.
Chương 3145: Chạy trốn
“Đúng, tôi đang đe dọa cô đấy, thế thì sao? Có vấn đề gì không?”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.
“Nực cười, một cái hộp bỏ đi mà thôi, anh nghĩ tôi sẽ quan tâm sao? Anh muốn chém thì chém đi”, người phụ nữ mặc áo đỏ nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.
“Hộp bỏ đi? Cô nghĩ tôi bị ngu sao? Tưởng tôi không biết trong chiếc hộp này là thứ gì?”, Lâm Chính hừ một tiếng, nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì trong chiếc hộp này chứa truyền thừa một đời của Phạn Thiên Đại Thánh đúng không? Đạo phi thăng nằm trong chiếc hộp này đúng không?”.
Người phụ nữ mặc áo đỏ nghe vậy thì thay đổi nét mặt, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục bình thường: “Đoán? Nói vậy thì những điều này anh cũng chỉ đoán mò thôi?”.
“Cũng không hoàn toàn là đoán mò, tôi cũng hiểu chút trận pháp, đương nhiên có thể nhận ra được chút ít. Đại trận này trông có vẻ phức tạp, nhưng thực ra tất cả hướng đi của trận văn đều tuân theo cửu cung bát quái. Điểm tận cùng của chúng đều nằm ở trận điểm dưới chân tôi, nói cách khác là trên chiếc hộp kim cương này. Nếu tôi hủy nó đi, e rằng cả đời các người cũng đừng mơ tới chuyện phi thăng thành tiên”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Người phụ nữ mặc áo đỏ lập tức nghiêm túc hơn, lạnh lùng nói: “Phi thăng thành tiên? Đó là chuyện hư vô huyền ảo đến mức nào? Anh nghĩ chúng tôi sẽ quan tâm sao? Mất thì cứ cho nó mất! Hôm nay tôi chủ yếu chỉ muốn hủy diệt lòng tin của anh, giày vò anh, anh muốn hủy thì hủy, đừng tưởng chúng tôi sẽ quan tâm!”.
“Không quan tâm thì tùy thôi, tôi cũng không có cách nào cứu được người, cô muốn giết thì giết, muốn giày vò thì giày vò, đó là chuyện của cô. Cô giết người của cô, tôi hủy hộp của tôi, không liên quan đến nhau”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Ồ? Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh định trơ mắt nhìn chúng tôi giết người này?”, người phụ nữ mặc áo đỏ nghiêm túc hỏi.
“Không phải tôi không muốn cứu cô ấy, mà là tôi không thể cứu được, cô muốn giết cứ giết”.
“Anh nỡ lòng à? Ha, anh đừng có giả vờ không quan tâm, mấy trò này không lừa được tôi đâu!”, người phụ nữ mặc áo đỏ cười lạnh lùng, đột ngột trở tay chém một kiếm.
Trong chớp mắt, Tô Dư bị chém đứt một bàn tay, máu văng tung tóe.
Bàn tay trắng trẻo xinh đẹp đó rơi xuống đất.
Tim Lâm Chính đập thình thịch, suýt thì không kiểm soát được biểu cảm. Nhưng anh vội vàng giữ vững thần thái, trên mặt không có chút dao động nào, không hề do dự giơ kiếm trong tay lên chém về phía chiếc hộp.
“Dừng tay!”.
Người phụ nữ mặc áo đỏ thấy vậy lập tức quát lên.
“Sợ rồi à?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Anh thật sự không quan tâm đến người phụ nữ này sao?”, ánh mắt của người phụ nữ mặc áo đỏ trở nên lạnh lẽo.
“Cô phải hiểu rằng cô ta không phải vợ tôi, cô ta chỉ là chị của vợ tôi, chị họ của vợ tôi! Lẽ nào tôi phải hi sinh tính mạng mình vì cô ta? Có lẽ tôi có chút tình cảm với cô ta, nhưng không nhất thiết để cho cô lấy cô ta ra đe dọa tôi! Huống hồ, bây giờ tôi cũng không cứu được cô ta, dù cô có chém cô ta ra làm trăm mảnh, tôi cũng không có cách nào khác. Tôi nghĩ cô ta cũng sẽ hiểu cho tôi!”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Người phụ nữ mặc áo đỏ im lặng.
Một lúc sau, cô ta hít sâu một hơi, nói: “Xem ra không bắt vợ anh tới đây thì anh không biết mùi đau khổ”.
“Bây giờ người cảm thấy đau khổ nên là cô mới phải!”.
Nói xong, Lâm Chính tiếp tục nâng kiếm, chém xuống một cách dứt khoát.
Người phụ nữ mặc áo đỏ không do dự nữa, trong nháy mắt hóa thành tàn ảnh lao vụt về phía Lâm Chính.
Tốc độ của cô ta được đẩy lên đến cực hạn, lao nhanh về phía Lâm Chính, định ngăn anh lại trước khi kiếm trong tay anh chém về phía hộp.
Trong lúc nguy cấp...
Vù!
Lâm Chính đột nhiên cầm hộp lên, chạy ngược về phía người phụ nữ mặc áo đỏ.
Người phụ nữ mặc áo đỏ kinh hãi, vội vàng giơ kiếm lên, vào tư thế phòng ngự.
Nhưng Lâm Chính lại lướt qua người cô ta vòng ra phía sau.
“Cái gì?”.
Người phụ nữ mặc áo đỏ biến sắc, lúc này mới ý thức được Lâm Chính không hề muốn tấn công mình, mà là muốn cứu Tô Dư ở phía sau!
“Chặn anh ta lại!”, người phụ nữ mặc áo đỏ quay người hét lên.
Nhưng tất cả đã không kịp nữa!
Keng!
Lâm Chính vung kiếm tạo ra hàng loạt kiếm ảnh, thoáng chốc phanh thây hai người áo đen bên cạnh Tô Dư, kéo Tô Dư ra khỏi trận điểm.
Anh ôm chặt Tô Dư đã hôn mê, cấp tốc lùi về sau.
Người phụ nữ mặc áo đỏ và một nhóm người áo đen vội vàng đuổi theo.
Lâm Chính nhìn quanh, hoàn toàn không còn chỗ nào để tránh, trong lúc bất đắc dĩ chỉ đành lao vọt về phía cửa hiến tế.
“Hy vọng?”
Lâm Chính nhìn hang động kia, nhưng ánh mắt đanh lại, lòng đầy vẻ nghiêm nghị.
Với khả năng của Tô Dư, sao có thể đi xuyên qua tà trận này để chạy sang phía đối diện?
Cái gọi là hy vọng này không hề tồn tại.
Nhưng bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Con đường phía sau bị người của người phụ nữ mặc đồ đỏ trấn giữ, không thể đột phá vòng vây ra ngoài trong thời gian ngắn được.
Chuyện đến đến nước này chỉ đành liều mạng thôi.
“Vậy được, tôi sẽ đi lấy”.
Lâm Chính nói.
“Lâm Chính.
Tô Dư vội kéo Lâm Chính lại, sốt ruột nói: “Không thể đi! Người phụ nữ này không tự mình đi mà lại bảo anh đi, chắc chắn là cực kỳ nguy hiểm, anh không được đi”.
“Tiểu Dư, cô yên tâm đi, không sao đâu”.
Lâm Chính mỉm cười nói.
“Lâm Chính”.
Tô Dư bật khóc ngay tại đó.
Lâm Chính vỗ nhẹ bàn tay cô ta, sau đó xoay người sải bước đi về phía trước.
Nhưng ngay khi anh vừa đi bước đầu tiên.
Vèo!
Cánh tay Lâm Chính bỗng run lên, vung một thanh kiếm dài sắc bén, xoay người chém về phía phụ nữ áo đỏ sau lưng.
Đó là kiếm thần Kinh Hồng giành được từ trong tay Lâm Anh Hùng ở nhà họ Lâm.
Kiếm thần toát ra kiếm ý dày đặc và mạnh mẽ như thể sắp xé toạc không trung, chém vỡ luân hồi, mang theo tất cả sức mạnh của trên người Lâm Chính chém mạnh vào người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Nhưng ngay khi gần đến chỗ người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Keng!
Một thanh bảo kiếm chặn kiếm Kinh Hồng lại.
Nhìn lại, thanh kiếm trong tay người phụ nữ đã ra khỏi vỏ, chuẩn xác chặn được thế tấn công của Lâm Chính.
“Thần y Lâm, tôi biết anh sẽ ra tay vào lúc này mà, tiếc là chút kỹ năng này của anh không qua mắt được tôi đâu”, người phụ nữ mặc đồ đỏ khẽ cười nói.
“Vậy à? Vậy cô có biết nhát kiếm này của tôi chỉ là mồi nhử không?”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Mồi nhử?”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ sửng sốt.
Vèo vèo vèo...
Chỉ thấy mười mấy cây châm bạc rơi xuống trên đỉnh đầu cô ta, toàn bộ đều đâm vào huyệt chết trên người cô ta.
Châm bạc như sao băng vừa hung hãn vừa độc đoán, sức lực rất lớn.
Một khi bị trúng một cây châm bạc e là sẽ chết ngay tại đó.
Nhưng người phụ nữ mặc đồ đỏ sao có thể để mình dễ dàng bị khống chế như thế? Cô ta thầm hừ một tiếng, ngón tay hơi động đậy.
Vù!
Cương khí kiếm lực tinh thuần bao phủ lấy cả người cô ta.
Bùm bùm bùm!
Châm bạc va chạm với cương khí đó lập tức phát ra tiếng nổ.
Sức phá hủy đáng sợ khiến mấy người áo đen xung quanh đều chấn động văng ra xa.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng bị chấn động.
Đến khi sức phá hủy này tan biến, mọi người hoàn hồn lại mới nhìn thấy Lâm Chính đã đứng giữa tà trận, một người một kiếm đứng ở đó.
Còn Tô Dư đã chạy đến trước hang động, đầu chui vào trong hang định chạy trốn.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ híp mắt.
“Thần y Lâm thật xảo quyệt! Thế mà lại có thể nghĩ ra được cách này, anh muốn ngăn cản bọn tôi để tranh thủ thời gian cho cô gái đó chạy trốn?”, người phụ nữ mặc đồ đỏ mỉm cười nói.
“Nếu có thể, tôi còn muốn giết các người nữa cơ”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha ha, e là anh không làm được đâu. Thần y Lâm, trong mắt tôi anh chẳng có gì lợi hại cả, tôi giết anh thật sự quá dễ. Nhưng tôi phải nói cho anh biết, mục đích tôi dẫn anh tới đến đây là muốn giết chết trái tim anh, nếu đã giết chết trái tim thì đương nhiên là muốn xé nát tim phổi của anh, khiến anh phải đau đớn, sống không bằng chết, nên tôi sẽ giết anh dễ vậy đâu”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói.
Lâm Chính sửng sốt, cảm thấy mấy lời của người phụ nữ này hơi kỳ lạ.
“Ý cô là gì?”, anh ngờ vực hỏi.
Thế nhưng ngay sau đó.
“A!”
Tiếng hét của Tô Dư bỗng vang lên từ trong hang động đằng sau đó.
Lâm Chính kinh hãi, quay phắt lại.
Chương 3142: Hiến tế?
“Tiểu Dư!”
Lâm Chính hét lên.
Nhưng chỉ thấy một bóng người be bét máu lảo đảo bước ra từ trong hang động đó.
Đó chẳng phải là Tô Dư thì là ai đây?
Lúc này cả người cô ta đều bê bết máu, da ở nhiều chỗ đều bị nứt ra như thể bị kiếm khí cắt trúng, hai bả vai cô ta bị hai cái móc sắt đâm vào, cơn đau dữ dội khiến cô ta như sắp ngất đi.
“Anh… Lâm Chính…”
Tô Dư yếu ớt gọi, sau đó ngã phịch xuống đất.
“Tiểu Dư!”
Lâm Chính sải bước chạy đến chỗ Tô Dư.
Nhưng lúc này.
Vụt!
Một bóng kiếm lưu quang bỗng xẹt qua đầu anh, thoáng chốc đã chắn ngang trước mặt anh.
“Tránh ra!”
Lâm Chính tức giận quát, chém mạnh một nhát kiếm.
Khí kình mạnh mẽ phủ lấy thân kiếm, biến thành một luồng cương khí màu vàng đánh mạnh về phía trước.
“Tu Di Kiếm Chỉ”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nhạo, tay cầm kiếm hoa nhưng ngón tay thon dài kẹp chặt kiếm quyết, đẩy về phía trước.
Vút!
Đầu ngón tay đó tỏa ra một vòng hoa văn như hoa sen, biến thành một tấm bình phong ngăn luồng cương khí màu vàng đang ập đến đó lại.
Đòn tấn công này của Lâm Chính bị phá vỡ.
“Cái gì?”
Lâm Chính trợn tròn mắt.
Anh vẫn muốn lao đến lần nữa nhưng bỗng chốc dừng lại.
Vì người áo đen phía sau người phụ nữ mặc đồ đỏ đã lao đến bắt lấy Tô Dư.
“Các người muốn làm gì?”
Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, chẳng phải tôi đã nói rồi à? Giết người phải giết chết trái tim, chẳng lẽ anh nghĩ tôi dẫn anh đến đây là để đi du lịch à?”
Ánh mắt người phụ nữ mặc đồ đỏ đầy vẻ hung ác: “Anh giết bảy vị thần tướng mà Long Thiên Tử tốn công tốn sức rèn luyện, nếu giết anh dễ dàng như vậy thì sao có thể trút được hết hận thù trong lòng bọn tôi đây? Hôm nay, tôi sẽ để người thân, bạn bè của anh chết thảm trước mặt anh. Anh yên tâm, hôm nay tôi sẽ không giết anh đâu, ngược lại tôi sẽ thả anh đi, vì mọi chuyện sẽ không kết thúc vậy đâu. Hôm nay tôi giết cô ta, ngày mai tôi sẽ khiến vợ anh chịu đủ giày vò mà chết”.
Nói xong, người phụ nữ mặc đồ đỏ vung tay lên.
Một người áo đen lập tức rút móc sắt cắm vào trên người Tô Dư ra.
“A!”
Tô Dư gào lên thảm thiết, đau đớn đến mức khiến cô ta ngất lịm.
Cái móc sắt đó gần như kéo cả xương thịt trên vai cô ta ra, hai cánh tay như sắp gãy.
“Tiểu Dư!”
Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, gào lên đầy thê lương, sát khí ngút trời dần dâng lên.
“Anh nghĩ hang động kia là lối ra thật sao? Ha ha, tôi gạt anh đấy. Thần y Lâm, anh ngây thơ quá. Hang động đó không phải lối ra mà là cửa hiến tế”, người phụ nữ mặc đồ đỏ híp mắt cười nói.
“Cửa hiến tế?”
Lâm Chính hoảng sợ.
Thật ra anh từng nghi ngờ rốt cuộc hang động này có thể thông với bên ngoài ngôi mộ hay không, nhưng lúc này anh hoàn toàn không còn cơ hội lựa chọn, cho dù có một phần ngàn cơ hội, anh cũng chỉ có thể để Tô Dư đi thử, dù sao lối ra duy nhất đã bị người của người phụ nữ mặc đồ đỏ canh giữ, không còn đường nào nữa.
Nhưng có thế nào anh cũng không ngờ người phụ nữ mặc đồ đỏ lại lừa anh bằng cửa hiến tế.
“Khoan đã, nếu là cửa hiến tế thì chẳng phải…”, Lâm Chính bỗng nghĩ đến gì đó, hơi thở gần như ngưng lại.
“Đúng thế, hôm nay cô gái này sẽ trở thành vật tế mới trong đại trận này, đại trận này sẽ được mở ra lần nữa, anh sẽ tận mắt chứng kiến cô ta rơi vào trong đau đớn vô vàn, dần dần chìm xuống, dần dần nổi điên, cuối cùng đi đến cái chết như thế nào”, ánh mắt người phụ nữ mặc đồ đỏ hiện ra vẻ điên cuồng và phấn khích nói.
Lâm Chính trợn to mắt, đầu óc gần như nổ tung, cả người sắp mất khống chế.
Chương 3143: Anh vẫn luôn là vật tế
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng có tâm tư riêng.
Giết chết Lâm Chính chỉ là chuyện nhỏ với cô ta.
Làm sao giày vò Lâm Chính, khiến anh đau đớn không muốn sống mới là quan trọng.
Dĩ nhiên nếu có thể mở được đại trận Phạn Thiên Đại Thánh, lấy được truyền thừa trong đó rồi giao lại truyền thừa này cho Long Thiên Tử, thì tốt quá rồi còn gì.
“Phạn Thiên Đại Thánh cả đời theo đuổi con đường thăng thiên, để có thể thăng thiên trở thành tiên, ông ta đã dùng đủ mọi cách và thủ đoạn. Tuy nhiên, ông ta chưa thể thực hiện được thì đã biến mất, để lại sự hận thù vĩnh cửu. Bây giờ, tôi sẽ kế thừa sự nghiệp còn dang dở của ông ta, lấy sức mạnh thăng thiên này đi”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nhếch môi, nhìn Lâm Chính chằm chằm, sau đó lại vung tay lên.
Người áo đen đằng sau lập tức bắt Tô Dư gần như đã hôn mê đến một điểm đại trận.
“Nhập máu!”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nói.
Người đồ đen lập tức vươn tay ra lau trên cổ tay Tô Dư.
Cổ tay cô ta bị cắt đứt.
Máu như bị thứ gì đó hút đi biến thành một đường thanh mảnh, bay ra từ trong vết thương trên cổ tay rồi chảy vào đại trận dưới đất.
“A! Ư… A…”
Cơn đau đớn lại ập đến.
Cả người Tô Dư run rẩy, miệng rên rỉ.
“Khốn nạn!”
Lâm Chính nổi giận thật rồi, anh như phát điên lao đến.
Anh lấy hết châm bạc ra, sử dụng tất cả thần lực nhấc kiếm thần Kinh Hồng lên rồi lao đến chỗ người phụ nữ mặc đồ đỏ.
“Tốt lắm! Tôi muốn anh mất khống chế vậy đó, nếu anh không điên cuồng thì sao tôi có thể mở được đại trận này?”
Ánh mắt người phụ nữ mặc đồ đỏ hiện lên niềm vui, từ tốn cầm kiếm lên tung ra đòn tấn công.
Keng! Keng! Keng…
Tốc độ vung kiếm của người phụ nữ mặc đồ đỏ rất nhanh, gần như không thể nhìn thấy bóng kiếm, như thể một giây vung ra cả ngàn kiếm, tiêu diệt trời xanh, xé nát hư ảnh.
Mặc do Lâm Chính tấn công thế nào cũng không thể xuyên thủng phòng thủ của cô ta.
Châm bạc đều bị đánh rơi không thấy tung tích.
Lưỡi kiếm Lâm Chính chém ra cũng bị cô ta đỡ được, khó mà vượt qua.
Lâm Chính biết chống đỡ bằng kiếm thuật chắc chắn không có tác dụng, mình lại chẳng phải cao thủ kiếm đạo thì sao có thể đánh lại cô ta bằng kiếm chứ.
Anh lập tức thu thần kiếm Kinh Hồng lại, cánh tay giơ lên.
Ầm!
Một luồng Lôi Hỏa nổ ra, đánh thẳng vào người phụ nữ mặc áo đỏ.
Rầm!
Lôi Hỏa nổ tung, sức mạnh hủy diệt đáng sợ lan ra xung quanh.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ bị chấn động lùi về sau, bảo kiếm Thu Thủy trong tay cũng rung lên liên tục.
Cô ta hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Thảo nào bảy Thần Tướng đều sẽ bị anh đánh bại, lực phá hoại đáng sợ như vậy, bản lĩnh của anh đúng là khiến người ta ngạc nhiên đấy. Tiếc là chỉ với những thứ này thì anh không thể đánh bại được tôi đâu”.
Dứt lời, người phụ nữ mặc đồ đỏ lại cầm kiếm lên đánh.
“Nghiệp Hỏa Hồng Liên Quyết”.
Vèo!
Bảo kiếm Thu Thủy bỗng biến thành màu đỏ, kiếm quang đỏ rực biến thành hoa sen màu đỏ lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính vội tiếp chiêu.
Nhưng kiếm quyết này cực kỳ hung tàn, dù anh có phản ứng nhanh đến mấy cũng khó mà đỡ được.
Vèo vèo!
Sau một hồi đánh nhau, trên người Lâm Chính đã có thêm bảy vết kiếm, máu chảy ra nhỏ tí tách xuống đất.
Thật đáng sợ!
Thực lực của người phụ nữ này không biết mạnh hơn Thần Tướng bao nhiêu lần nữa.
“Hả?”
Lúc này Lâm Chính nhận ra có gì không đúng.
Anh cúi đầu xuống nhìn.
Phát hiện máu của mình nhỏ dưới đất lại khiến đại trận có phản ứng dữ dội.
Cả đại trận phóng ra ánh sáng đỏ rực, đại trận bắt đầu hoạt động mạnh hơn.
“Đây là…”
Hô hấp Lâm Chính căng chặt, ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ: “Hóa ra… tôi cũng trở thành vật tế?”
“Không! Anh vẫn luôn là vật tế, cô gái kia chỉ là chất dẫn mà thôi”, người phụ nữ mặc đồ đỏ mỉm cười nói.
Chương 3144: Anh đang uy hiếp tôi sao?
“Gì cơ?”
Lâm Chính biến sắc.
“Ngay từ đầu, mục tiêu của tôi là anh. Trận pháp oán hận này cần máu của người có oán khí mới có thể kích hoạt được nó. Tôi lấy máu của cô ta cũng không thể kích hoạt được đại trận. Chỉ có máu của anh mới có thể kích hoạt đại trận hoàn toàn, máu của anh tràn đầy oán hận, lúc này lòng anh cũng cực kỳ phẫn nộ. Chỉ có loại máu như vậy mới có thể cung cấp năng lượng vô hạn cho đại trận”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói.
Lâm Chính siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ ngầu.
Nhìn Tô Dư càng yếu dần, gần như bị choáng, Lâm Chính tức giận gào lên rồi lao đến lần nữa.
Anh lấy Hồng Mông Long Châm ra rồi đâm vào trên người, sức mạnh Vạn Sát, thần lực Thiên lôi và sức mạnh dị hỏa cùng được phóng ra, uy lực Lạc Linh Huyết trong tay càng được bùng nổ.
Thoáng chốc cảm giác áp bức cực lớn ập đến.
Ánh mắt người phụ nữ mặc đồ đỏ căng chặt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, vung kiếm trong tay lên, cuốn lấy sóng kiếm đánh về phía Lâm Chính.
Vèo vèo vèo...
Sức mạnh của cả hai điên cuồng lao đến, sau đó là tiếng nổ ầm ầm, sinh ra từng vòng sức mạnh hủy diệt trời đất, lan tràn ra xung quanh, cả cung điện đều bị chấn động đến mức rung lắc.
Người đồ đen xung quanh đều văng ra xa.
Sóng xung kích lan đến chỗ Tô Dư nhưng lại bị một lớp khí màu đỏ nhạt bao quanh.
Cô ta đã bị đại trận trói buộc, sắp hợp một thể với đại trận.
Lâm Chính càng lúc càng sốt ruột, nghiến răng đến mức sắp vỡ.
Thực lực của người phụ nữ mặc đồ đỏ rất hung hãn, không thể dễ dàng đột phá phòng thủ của cô ta để cứu Tô Dư.
Cứ như thế Tô Dư sẽ chết vì mất máu.
Hơn nữa không biết đại trận đó có khả năng gì, nếu giống các thi thể khác, bị đại trận lấy hết nội tạng, chỉ còn lại một lớp da, như vậy cho dù Lâm Chính có bản lĩnh nghịch thiên cũng sẽ khó mà cứu được cô ta.
Làm sao đây?
Ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh băng, hoang mang lo sợ.
Cả trận pháp dường như đã được kích hoạt, hoa văn trận pháp dưới chân đều tỏa ra ánh sáng đỏ rực, cung điện đỏ rực, không khí cũng tràn ngập mùi máu tươi.
Không thể cứ để như thế được.
Nếu không Tô Dư sẽ bị hiến tế, như vậy thì không thể cứu vãn được.
Nhưng mạnh mẽ tấn công là điều không thể.
Làm sao mới ổn đây?
Rốt cuộc giờ phải làm sao?
Lòng Lâm Chính loạn thành một mớ.
Anh cố sức hít thở để bình ổn lại sự nóng nảy và điên cuồng trong lòng.
Càng vào những lúc thế này thì càng phải bình tĩnh.
Trái tim Lâm Chính dần trở nên bình tĩnh.
Lúc này phải tìm được điểm phá vỡ cục diện.
Đối phương không muốn giết chết mình mà muốn giày vò mình, nhưng… cô ta vẫn còn mục đích khác.
Đó là truyền thừa Phạn Thiên Đại Thánh.
Nếu có thể lấy truyền thừa Phạn Thiên Đại Thánh để cưỡng ép có lẽ có cơ hội thay đổi cục diện.
Lâm Chính nghĩ rồi bỗng lùi về sau mấy bước.
“Hả?”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ sửng sốt, vẫn chưa kịp phản ứng.
Vụt!
Lâm Chính bỗng lùi về sau cực nhanh, chạy đến chỗ ngai vàng cao nhất.
Tốc độ cực kỳ nhanh khiến người khác không kịp đề phòng.
“Cái gì?”
Hơi thở người phụ nữ mặc đồ đỏ như ngừng lại, sau khi phản ứng lại thì lập tức đuổi theo tấn công.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Lâm Chính một bước đi trước lao đến trước bộ xương đó, cướp hộp đá kim cương từ tay hắn, sau đó rút thần kiếm Hồng Kinh ra đè lên hộp kim cương: “Đứng lại”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ đang lao đến dừng bước.
Cô ta nhìn Lâm Chính chằm chằm: “Anh muốn làm gì?”
“Nếu còn bước đến đây một bước thì tôi sẽ hủy cái hộp này”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, anh đang uy hiếp tôi sao?”, người phụ nữ mặc đồ đỏ đanh mặt, bỗng cười hỏi.
Chương 3145: Chạy trốn
“Đúng, tôi đang đe dọa cô đấy, thế thì sao? Có vấn đề gì không?”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.
“Nực cười, một cái hộp bỏ đi mà thôi, anh nghĩ tôi sẽ quan tâm sao? Anh muốn chém thì chém đi”, người phụ nữ mặc áo đỏ nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.
“Hộp bỏ đi? Cô nghĩ tôi bị ngu sao? Tưởng tôi không biết trong chiếc hộp này là thứ gì?”, Lâm Chính hừ một tiếng, nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì trong chiếc hộp này chứa truyền thừa một đời của Phạn Thiên Đại Thánh đúng không? Đạo phi thăng nằm trong chiếc hộp này đúng không?”.
Người phụ nữ mặc áo đỏ nghe vậy thì thay đổi nét mặt, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục bình thường: “Đoán? Nói vậy thì những điều này anh cũng chỉ đoán mò thôi?”.
“Cũng không hoàn toàn là đoán mò, tôi cũng hiểu chút trận pháp, đương nhiên có thể nhận ra được chút ít. Đại trận này trông có vẻ phức tạp, nhưng thực ra tất cả hướng đi của trận văn đều tuân theo cửu cung bát quái. Điểm tận cùng của chúng đều nằm ở trận điểm dưới chân tôi, nói cách khác là trên chiếc hộp kim cương này. Nếu tôi hủy nó đi, e rằng cả đời các người cũng đừng mơ tới chuyện phi thăng thành tiên”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Người phụ nữ mặc áo đỏ lập tức nghiêm túc hơn, lạnh lùng nói: “Phi thăng thành tiên? Đó là chuyện hư vô huyền ảo đến mức nào? Anh nghĩ chúng tôi sẽ quan tâm sao? Mất thì cứ cho nó mất! Hôm nay tôi chủ yếu chỉ muốn hủy diệt lòng tin của anh, giày vò anh, anh muốn hủy thì hủy, đừng tưởng chúng tôi sẽ quan tâm!”.
“Không quan tâm thì tùy thôi, tôi cũng không có cách nào cứu được người, cô muốn giết thì giết, muốn giày vò thì giày vò, đó là chuyện của cô. Cô giết người của cô, tôi hủy hộp của tôi, không liên quan đến nhau”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Ồ? Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh định trơ mắt nhìn chúng tôi giết người này?”, người phụ nữ mặc áo đỏ nghiêm túc hỏi.
“Không phải tôi không muốn cứu cô ấy, mà là tôi không thể cứu được, cô muốn giết cứ giết”.
“Anh nỡ lòng à? Ha, anh đừng có giả vờ không quan tâm, mấy trò này không lừa được tôi đâu!”, người phụ nữ mặc áo đỏ cười lạnh lùng, đột ngột trở tay chém một kiếm.
Trong chớp mắt, Tô Dư bị chém đứt một bàn tay, máu văng tung tóe.
Bàn tay trắng trẻo xinh đẹp đó rơi xuống đất.
Tim Lâm Chính đập thình thịch, suýt thì không kiểm soát được biểu cảm. Nhưng anh vội vàng giữ vững thần thái, trên mặt không có chút dao động nào, không hề do dự giơ kiếm trong tay lên chém về phía chiếc hộp.
“Dừng tay!”.
Người phụ nữ mặc áo đỏ thấy vậy lập tức quát lên.
“Sợ rồi à?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Anh thật sự không quan tâm đến người phụ nữ này sao?”, ánh mắt của người phụ nữ mặc áo đỏ trở nên lạnh lẽo.
“Cô phải hiểu rằng cô ta không phải vợ tôi, cô ta chỉ là chị của vợ tôi, chị họ của vợ tôi! Lẽ nào tôi phải hi sinh tính mạng mình vì cô ta? Có lẽ tôi có chút tình cảm với cô ta, nhưng không nhất thiết để cho cô lấy cô ta ra đe dọa tôi! Huống hồ, bây giờ tôi cũng không cứu được cô ta, dù cô có chém cô ta ra làm trăm mảnh, tôi cũng không có cách nào khác. Tôi nghĩ cô ta cũng sẽ hiểu cho tôi!”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Người phụ nữ mặc áo đỏ im lặng.
Một lúc sau, cô ta hít sâu một hơi, nói: “Xem ra không bắt vợ anh tới đây thì anh không biết mùi đau khổ”.
“Bây giờ người cảm thấy đau khổ nên là cô mới phải!”.
Nói xong, Lâm Chính tiếp tục nâng kiếm, chém xuống một cách dứt khoát.
Người phụ nữ mặc áo đỏ không do dự nữa, trong nháy mắt hóa thành tàn ảnh lao vụt về phía Lâm Chính.
Tốc độ của cô ta được đẩy lên đến cực hạn, lao nhanh về phía Lâm Chính, định ngăn anh lại trước khi kiếm trong tay anh chém về phía hộp.
Trong lúc nguy cấp...
Vù!
Lâm Chính đột nhiên cầm hộp lên, chạy ngược về phía người phụ nữ mặc áo đỏ.
Người phụ nữ mặc áo đỏ kinh hãi, vội vàng giơ kiếm lên, vào tư thế phòng ngự.
Nhưng Lâm Chính lại lướt qua người cô ta vòng ra phía sau.
“Cái gì?”.
Người phụ nữ mặc áo đỏ biến sắc, lúc này mới ý thức được Lâm Chính không hề muốn tấn công mình, mà là muốn cứu Tô Dư ở phía sau!
“Chặn anh ta lại!”, người phụ nữ mặc áo đỏ quay người hét lên.
Nhưng tất cả đã không kịp nữa!
Keng!
Lâm Chính vung kiếm tạo ra hàng loạt kiếm ảnh, thoáng chốc phanh thây hai người áo đen bên cạnh Tô Dư, kéo Tô Dư ra khỏi trận điểm.
Anh ôm chặt Tô Dư đã hôn mê, cấp tốc lùi về sau.
Người phụ nữ mặc áo đỏ và một nhóm người áo đen vội vàng đuổi theo.
Lâm Chính nhìn quanh, hoàn toàn không còn chỗ nào để tránh, trong lúc bất đắc dĩ chỉ đành lao vọt về phía cửa hiến tế.