-
Chương 3136-3140
Chương 3136: Đừng manh động
Việc Tô Dư đến đây hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lâm Chính.
Chuyện này là sao?
Lâm Chính lập tức nhìn sang người phụ nữ mặc áo đỏ kia.
Chắc chắn cô ta đã gọi Tô Dư đến đây.
Chẳng lẽ cô gái này biết mối quan hệ giữa anh và Tô Dư?
Nhưng… sao Thánh Sơn lại biết được?
Đối với người ngoài, thần y Lâm ở Giang Thành và nữ diễn viên chính của phim Chiến Hổ cùng lắm chỉ là quan hệ giữa người đầu tư và diễn viên đóng phim mà thôi, không ai biết thần y Lâm chính là Lâm Chính, càng đừng nói tới mối quan hệ với Tô Dư.
“Tiểu Dư, sao cô lại chạy tới đây?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi có hẹn ở đây”.
Tô Dư chợt nhận ra gì đó, nhìn sang người phụ nữ áo đỏ cưỡi ngựa trắng, cẩn thận nói: “Xin hỏi cô là Triều Ca phải không?”.
“Đúng là tôi”, người con gái mặc áo đỏ mỉm cười đáp.
“A… Cô Triều Ca, vì sao cô lại gọi tôi đến đây? Hơn nữa… vì sao em r… thần y Lâm cũng ở đây?”, Tô Dư khó hiểu hỏi.
“Tôi muốn mời cô đóng phim mới của tôi đương nhiên là phải bàn với người em rể kiêm sếp của cô rồi, nếu không thì thất lễ lắm”, người phụ nữ áo đỏ cười đáp.
“Cô biết cậu ấy là em rể tôi?”, Tô Dư giật mình.
“Phim mới?”, Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía Tô Dư.
“Lâm Chính, quản lý của tôi nói có nhà đầu tư bí ẩn định bỏ ra ba tỷ mời tôi quay một bộ phim. Bọn họ rất hào phóng, chuyển thẳng một tỷ vào tài khoản của tôi, nên tôi đến đây xem sao”, Tô Dư nói.
“Đây là cái bẫy”, Lâm Chính lắc đầu.
“Lâm Chính, đừng sợ. Tôi biết chuyện này rất kỳ quặc nên đã dẫn mười mấy vệ sĩ theo. Bọn họ ở ngay đằng sau tôi, nếu thật sự có chuyện gì, bọn họ sẽ bảo vệ an toàn cho tôi”, Tô Dư nói.
Vệ sĩ?
Chỉ đến để chịu chết mà thôi.
Lâm Chính nhìn cô gái áo đỏ, nói: “Cô điều tra tôi rồi sao?”.
“Đương nhiên, đừng nghĩ quá đơn giản về Thánh Sơn chúng tôi, anh tưởng chúng tôi chỉ biết tu luyện mà không có thế lực ở giới thế tục sao? Tôi muốn điều tra anh thì rất dễ, chỉ cần một ngày là có thể biết sơ lược. Tô Dư vốn chỉ là một sinh viên bình thường của trường Đại học Giang Thành, sau khi tốt nghiệp lại được anh chọn làm diễn viên chính. Anh cũng nhiều lần giúp đỡ cô ta, tôi nghĩ mối quan hệ giữa anh và cô ta không đơn giản nên đã gọi cô ta đến đây. Không ngờ cô ta lại gọi anh là em rể, nếu vậy thì Tô Nhu là vợ anh nhỉ? Quan hệ giữa các người hình như không phải ai cũng biết ha?”, cô gái áo đỏ cười nói.
Tô Dư nghe vậy thì kinh ngạc biến sắc, cuối cùng cũng hiểu cô gái này muốn đối phó Lâm Chính, lập tức quát lên: “Cô làm gì Tô Nhu rồi?”.
“Yên tâm đi Tiểu Dư, Tiểu Nhu không sao hết”, Lâm Chính nói.
“Vậy sao?”, Tô Dư vẫn hơi lo lắng.
“Ồ?”.
Ánh mắt của cô gái áo đỏ dao động.
Lúc này, không biết cô ta lấy từ đâu ra một chiếc điện thoại, nhấn nút nghe, một lúc sau thì buông điện thoại xuống.
“Không ngờ anh lại phái Thần Hỏa Tôn Giả đích thân bảo vệ Tô Nhu. Đường đường là chủ nhân của đảo Thần Hỏa mà lại bị anh sai đi bảo vệ một người phụ nữ, đúng là khiến người ta không ngờ”, cô gái áo đỏ mỉm cười nói.
“Thánh Sơn các người đúng là hèn hạ, định dùng người bên cạnh tôi uy hiếp tôi, nhưng e là hôm nay cô khó mà đạt mục đích!”.
Lâm Chính vung tay, mấy cây Hồng Mông Long Châm bay đi.
Khí kính đáng sợ hóa thành đại thế, bao phủ cô gái áo đỏ.
“Cô xuống ngựa đầu hàng hay là để tôi đích thân giải quyết cô?”, Lâm Chính lạnh lùng lên tiếng.
“Thần y Lâm, tôi đề nghị anh đừng có manh động. Trong thời gian ngắn có lẽ tôi không giết được anh, nhưng tôi bảo đảm một khi anh ra tay, tôi có thể khiến đầu cô ta rơi xuống đất!”, cô gái áo đỏ không hoảng loạn đáp lại.
Chương 3137: Cưỡng ép
Vừa dứt lời, khí kình hung tợn của Lâm Chính đã tan biến không ít.
Tô Dư kinh hãi, ngay lập tức chạy theo sau lưng Lâm Chính.
"Vô dụng thôi, trong bán kính mười cây số, cô trốn chỗ nào cũng vô dụng, chỉ cần một ý nghĩ của tôi thì đầu của cô sẽ lập tức rơi xuống đất”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói: "Tôi mời cô gái này tới đây, đương nhiên là có ý đồ của tôi, thần y Lâm, khoảnh khắc cô ta đến đây, cô ta đã là của con tin của tôi, cho dù bây giờ cô ta đứng ở bên cạnh anh”.
"Cô... cô gạt người, cô lợi hại đến thế sao? Bớt dù dọa tôi đi! Quay phim cũng không dám quay như vậy!", Tô Dư không tin, cô ta biết Lâm Chính rất lợi hại, bây giờ cô ta đang đứng phía sau Lâm Chính thì còn sợ người phụ nữ này nữa sao? Càng huống hồ, người phụ nữ này đứng cách xa cô ta cả mười mét, với khoảng cách xa như vậy thì sao có thể làm cô ta bị thương được chứ?”
Tuy nhiên, vừa dứt lời.
Vèo!
Không khí như rung chuyển.
Tô Dư hơi sửng sốt, còn chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, cô ta đã nhìn thấy mấy sợi tóc của mình rơi xuống trước mặt.
Đôi mắt của cô ta đột nhiên trợn tròn, bàn tay nhỏ bé run rẩy sờ tóc mái, sau đó vội vàng lấy điện thoại ra xem, mới phát hiện tóc mái đã bị cắt mất một đoạn...
“Cái gì?”, đầu óc Tô Dư trống rỗng.
“Tôi mới chỉ chém đến đây, nếu vết chém này ở cổ họng của cô thì tay cô còn thể sờ vào đầu được nữa không?”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói.
Tô Dư run rẩy.
Cô ta là một người bình thường không biết võ thuật, đã bao giờ nhìn thấy thủ đoạn như vậy đâu?
"Nhát kiếm nhanh thật đấy”, Lâm Chính khàn giọng nói.
"Quá khen! Thần y Lâm, bây giờ có thể đi theo tôi chưa?", người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói.
“Tôi đi một mình với cô hay cả cô gái này cũng phải đi cùng?”, Lâm Chính hỏi.
"Ha ha ha ha, lần này tôi đến là để giết chết trái tim anh! Một mình anh đi với tôi thì sao có thể giết chết trái tim anh được đây? Vốn dĩ tôi muốn dẫn theo Tô Nhu, nhưng tiếc rằng anh đã sớm phòng bị! Có điều, cũng không sao cả, tôi thấy anh bảo vệ cô gái này như vậy, thì việc giết chết trái tim anh cũng sẽ thành công! Đợi sau khi tôi xử lý anh xong sẽ để Tô Nhu chôn cùng anh!", người phụ nữ mặc đồ đỏ cười to nói.
Ánh mắt Lâm Chính dữ tợn, nhưng không có lựa chọn nào khác.
Nếu anh ra tay, Tô Dư chắc chắn sẽ chết.
Nhưng đi với người phụ nữ này nhất định lành ít dữ nhiều...
“Lâm Chính, xin lỗi, là tôi hại anh”, hai mắt Tô Dư đẫm lệ, nức nở nói.
"Đừng tự trách mình, thật ra là tôi khiến cô bị liên lụy, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô”, Lâm Chính nặn ra một nụ cười.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tô Dư hỏi, lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt.
"Đi theo cô ta trước, chờ cơ hội hành động”.
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó nói: "Cô cưỡi ngựa, chẳng lẽ muốn chúng tôi đi bộ đi theo sao? Tôi thì không thành vấn đề, nhưng cô gái này không biết võ công, e là không đuổi kịp”.
"Yên tâm, tôi đã chuẩn bị xong cho các người rồi”, người phụ nữ mặc đồ đỏ mỉm cười, sau đó vung tay lên. Phía xa có hơn mười người mặc đồ đen che mặt, tất cả đều cưỡi ngựa màu nâu sẫm, sau khi tới gần, chúng đã đưa một con ngựa cho Lâm Chính.
“Mời”, người phụ nữ mặc đồ đỏ mỉm cười.
Lâm Chính cau mày, quay đầu nói: "Tiểu Du, đừng sợ!"
Nói xong anh bế Tô Dư nhảy lên lưng ngựa.
Tô Dư cực kỳ căng thẳng, đôi tay nhỏ bé của cô ta ôm chặt Lâm Chính, khuôn mặt thanh tú vô cùng nhợt nhạt.
"Đi đâu?", Lâm Chính nghiêm túc hỏi.
"Một nơi mà anh sẽ không bao giờ quên!"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ mỉm cười, sau đó nho nhã kéo dây cương đi về phía trước.
Những người áo đen còn lại bao vây Lâm Chính tiến về phía trước.
Chương 3138: Phạn Thiên Đại Thánh
Tô Dư run lẩy bẩy, cuộn tròn trong lồng ngực Lâm Chính.
Lâm Chính cảnh giác nhìn xung quanh.
Con ngựa phóng rất nhanh, chạy như điên theo sau người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Mọi người đi dọc theo các con đường mòn ở ngoại ô với tốc độ nhanh như chớp, mặc dù có một số con đường vô cùng lầy lội, nhưng đi với những con ngựa tốt này cứ có cảm giác như đang đi trên mặt đất bằng phẳng.
Mất khoảng một ngày như thế này.
Lâm Chính hoàn toàn không biết mình bị người phụ nữ mặc đồ đỏ đưa đi đâu.
Với bước chân của con ngựa tốt này, nó có thể di chuyển ít nhất bảy tám trăm cây số trong một ngày.
Đoàn người dừng lại trước một ngọn núi lớn.
Đây không phải Thánh Sơn, xung quanh hoang vắng không có bóng người, thị trấn gần nhất cũng cách đây cả trăm cây số.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ đưa mình tới đây làm gì?
Lâm Chính thầm cảnh giác, đồng thời nghĩ cách để trốn thoát.
Anh có thể không chạy, nhưng bắt buộc phải đưa Tô Dư an toàn rời khỏi đây.
"Chắc là ở chỗ này”.
Khóe miệng người phụ nữ mặc đồ đỏ nhếch lên, đôi mắt nhìn xung quanh, sau đó cưỡi ngựa tới chân núi, men theo chân núi đi về phía trước.
Chỉ chốc lát sau, cô ta phát hiện thấy một ngôi mộ.
Không chút nghĩ ngợi, người phụ nữ mặc đồ đỏ rút thanh kiếm trong tay chém vào bia mộ.
Vèo!
Lưỡi kiếm sắc bén chém vào ngôi mộ, những tia lửa bắn tung tóe.
Tuy nhiên, bia mộ chỉ xuất hiện những vết nứt chứ không bị vỡ nát.
Lâm Chính kinh hãi.
Chất liệu của tấm bia mộ này vô cùng cứng rắn! Phải biết rằng, cú đánh vừa nãy của người phụ nữ mặc đồ đỏ có thể uy hiếp cơ thể võ thần!
Thực lực của người này không thua kém Lâm Chính!
Độ cứng của bia mộ đó cũng tương đương với cơ thể võ thần!
Đây là ngôi mộ của ai?
Lâm Chính híp mắt.
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Ba nhát kiếm liên tiếp chém xuống.
Cuối cùng bia mộ cũng bị chém đứt.
Nhưng người phụ nữ không dừng lại, tiếp tục nhặt nâng kiếm.
Đoàng đoàng đoàng...
Khí kình đáng sợ phát ra từ thanh kiếm giống như thuốc nổ, làm nổ tung ngôi mộ.
Sau đó, một hang động màu đen xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
"Xem ra ghi chép trong sách là chính xác, đây quả thực là nơi chôn cất của Phạn Thiên Đại Thánh”, người phụ nữ nhìn chằm chằm vào hang động, cười lớn nói.
"Phạn Thiên Đại Thánh?"
Lâm Chính híp mắt.
"Lâm Chính, Phạn Thiên Đại Thánh là ai?", Tô Dư run giọng hỏi.
"Đó là một nhân vật trong truyền thuyết cổ xưa, nghe nói người này võ công cao cường, có câu nói một người giết trăm vạn quân, cuối cùng thành tiên bay lên trời cao. Nhưng những ghi chép này không có cơ sở, thậm chí có người cho rằng người này là nhân vật hư cấu, căn bản không tồn tại trong lịch sử! Nhưng nếu ngôi mộ này thực sự là ngôi mộ của Phạn Thiên Đại Thánh thì người này thực sự tồn tại”.
"Không phải anh nói ông ấy đã thành tiên bay lên trời sao? Tại sao còn có mộ?", Tô Dư dè dặt hỏi.
"Cô gái ngốc, trên đời này làm gì có thần tiên chứ? Lịch sử có thật có giả, ai có thể hiểu hết toàn bộ chân tướng?", Lâm Chính cười khổ nói.
“Vậy… người phụ nữ đó đưa chúng ta tới đây làm gì?”, Tô Dư lại hỏi.
Lần này Lâm Chính không trả lời.
Suy cho cùng, anh cũng không biết.
"Thần y Lâm, lại đây”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ xuống ngựa, đứng bên cạnh hang động với thanh kiếm trong tay.
"Cô muốn làm gì?", Lâm Chính hỏi.
“Anh dẫn theo cô ta vào trong đi”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói.
"Trong đó có gì?"
Lâm Chính hỏi.
Anh chỉ nghe nói về Phạn Thiên Đại Thánh, nhưng không biết gì về ngôi mộ.
"Anh không có quyền hỏi, một là anh tiến vào trong, hai là nhặt xác của cô gái này”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nhạt nói.
Chương 3139: Mộ của Đại Thánh
Lâm Chính siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy vẻ hung ác và sát khí.
Tuy nhiên, đúng như người phụ nữ mặc đồ đỏ đã nói, anh không còn lựa chọn nào khác.
Tính mạng của Tô Dư nằm trong tay cô ta.
Nếu Lâm Chính không chịu nghe theo, với thực lực của cô ta không giết được Lâm Chính, nhưng giết Tô Dư là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Lâm Chính...”, Tô Dư giàn giụa nước mắt: "Anh đừng lo cho tôi, rời khỏi đây đi!"
“Cô nói nhảm gì vậy?”, Lâm Chính đưa tay lau nước mắt cho cô ta.
"Không ai biết bên trong có nguy hiểm gì, người phụ nữ này chắc chắn muốn hại anh, tôi không thể liên lụy đến anh! Anh mau đi đi, tôi không sợ chết!", Tô Dư nghẹn ngào nói.
Cô ta rất sợ, sợ đến mức cơ thể mỏng manh không ngừng run rẩy.
Nhưng cô ta càng sợ Lâm Chính vì mình mà bị hãm hại.
Tô Dư luôn tự mắng mình, nếu cô ta không đến thì những chuyện này sẽ không xảy ra, Lâm Chính cũng sẽ không bị người khác khống chế.
Giờ phút này, cô ta chỉ hy vọng Lâm Chính có thể rời đi, cho dù cô ta có bị nghiền thành mảnh vụn cũng chẳng sao cả.
Lâm Chính ngơ ngác nhìn Tô Dư, nhìn thấy vẻ tự trách trong mắt cô ta, anh lại thêm lo lắng.
Trên thực tế, Lâm Chính vô cùng tự trách.
Nếu không phải vì anh thì Tô Dư cũng sẽ không bị cuốn vào chuyện này.
Hơn nữa anh một mực chú ý tới Tô Nhu, hoàn toàn không để tâm tới việc đối phương sẽ ra tay với Tô Dư, thậm chí là Tô Tiểu Khuynh.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Tiểu Du yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tôi sẽ đưa cô trở về bình an vô sự”.
"Anh...”
"Đừng nói nữa, cứ vào cùng tôi trước đi”.
Lâm Chính mỉm cười, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Dư đi về phía hang động.
"Xem ra anh thật sự rất quan tâm cô gái này! Tốt! Rất tốt! Tuy rằng không thể dẫn theo Tô Nhu, nhưng tôi nghĩ cô gái này cũng đủ để đày đọa anh”.
Khóe miệng người phụ nữ mặc đồ đỏ nhếch lên, đi thẳng vào trong.
Mặc dù đây là lần đầu tiên người phụ nữ mặc đồ đỏ đến lăng mộ của Phạn Thiên Đại Thánh, nhưng cô ta đã tìm hiểu thông tin ở đây, bên trong có đầy rẫy những mối nguy hiểm gì, cô ta đương nhiên cũng có thể nhận được cảnh báo từ trước.
Lâm Chính thận trọng, thần kinh căng thẳng, không ngừng nhìn xung quanh.
Vào trong hang, tầm nhìn trở nên mờ mịt.
Đập vào mắt Lâm Chính là một cầu thang dài, có vẻ như dẫn lên sườn núi.
Tuy nhiên, có rất nhiều bộ xương nằm ngổn ngang trên cầu thang.
"A!"
Tô Dư sợ hãi hét toáng lên.
Sắc mặt Lâm Chính biến đổi, lập tức lấy châm bạc đâm vào cổ Tô Dư.
“Lâm Chính, anh làm gì vậy?”, Tô Dư kinh ngạc hỏi.
"Ở đây có khí độc! Khí độc không màu không mùi! Tôi không bị khí độc này ảnh hưởng, nhưng cô thì chưa chắc”, Lâm Chính trịnh trọng nói.
"Khí độc ư?"
Tô Dư hơi sững sờ, nhìn những bộ xương đó, run rẩy hỏi: "Nói như vậy, những người đó là bị khí độc giết sao?"
"Không sai”.
Lâm Chính trầm giọng nói: "Mặc dù chỉ còn lại bộ xương, nhưng từ vị trí ngã xuống cùng vết tích trên người, chắc chắn bọn họ không phải bị ngoại vật giết chết, mà là bị khí độc đầu độc chết. Những người này có lẽ là kẻ trộm mộ, đáng tiếc bọn họ trộm nhầm mộ, người bình thường không thể tới những nơi như này được”.
"Hóa... hóa ra là như vậy...”, Tô Dư vẫn còn kinh hãi.
“Không hổ là thần y Lâm, biết không ít, nhưng các người không thể dừng ở chỗ này, mau vào đi”, người phụ nữ mặc đồ đỏ bước tới từ phía sau, cười nói.
Lâm Chính không lên tiếng, kéo Tô Dư cẩn thận đi dọc theo cầu thang.
Đi như vậy khoảng hai phút đã hết bậc thang, trước mặt xuất hiện một cánh cửa lớn.
“Mở ra”, người phụ nữ mặc đồ đỏ thờ ơ nói.
Lâm Chính do dự một lát, sau đó đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy cửa.
Cót két cót két cót két...
Một âm thanh nặng nề vang vọng khắp ngôi mộ.
Cửa mở toang.
Một cung điện to lớn trống rỗng đập vào mắt Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính chỉ liếc mắt đã sững sờ tại chỗ.
Tô Dư hét lên chói tai, suýt chút nữa ngất xỉu.
Chương 3140: Một cơ hội sống
Trong đại điện trống trải trước mặt, lúc này có từng bóng người đứng thẳng.
Những bóng người này bất động, không phải tượng, mà là xác chết.
Tuy nhiên, khoang ngực của những xác chết này đều bị mổ xẻ, nội tạng rỗng tuếch, rất đáng sợ.
Trải qua thời gian dài, những xác chết này đã được gió hong khô.
Có điều, đánh giá từ biểu cảm trên gương mặt của họ, rõ ràng lúc còn sống đã phải chịu đựng sự tra tấn vô nhân đạo.
Lâm Chính liếc nhìn, sắc mặt nghiêm túc.
"Từ vị trí của những người này, có thể thấy dường như bọn họ đã bị làm vật hiến tế”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Hiến… hiến tế ư?”, đôi chân của Tô Dư mềm nhũn, đôi môi anh đào run rẩy.
"Vị trí của bọn họ tạo thành một tà trận, có thể thấy bọn họ đã bị người bắt đi, dùng làm vật hiến tế để kích hoạt một trận pháp tà ác”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.
Tô Dư chết lặng.
Đã bao giờ cô ta thấy thứ gì đáng sợ vậy đâu?
"Tiểu Du, đây là một cơ hội!"
Đúng lúc này, giọng nói của Lâm Chính đột nhiên vang lên trong đầu Tô Dư.
Toàn thân Tô Dư run rẩy, vừa định nói gì đó, trong đầu cô ta lại nghe thấy giọng nói của Lâm Chính: "Tiểu Du, đừng căng thẳng, tôi đang cố gắng dùng khí kình truyền âm để trao đổi với cô! Như vậy người khác sẽ không nghe thấy chúng ta nói gì, cô đừng mở miệng, chỉ cần nghe tôi nói là được”.
Tim Tô Dư đập loạn xạ, vội vàng lặng lẽ gật đầu.
"Tôi không biết gì về nơi này nhưng người phụ nữ kia chắc chắn biết gì đó. Nơi này có tà trận lớn như vậy, nhất định có rất nhiều cạm bẫy. Lát nữa cô đi sát theo tôi, chúng ta xông thẳng vào trong. Nếu có cơ quan cạm bẫy có thể ngăn cách bọn họ, cô hãy tìm cơ hội rời đi, tôi sẽ giúp cô ngăn cản bọn chúng”, Lâm Chính truyền âm nói.
"Còn anh thì sao...”
Tô Dư buột miệng thốt lên, nhưng vừa nói xong, cô ta vội vàng che miệng, lặng lẽ nhìn về phía sau.
May mắn thay, người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng đang quan sát hiện trường, có vẻ như không chú ý đến lời nói của cô ta.
"Cô không cần lo lắng cho tôi! Chỉ khi cô rời đi, tôi mới không bị trói buộc”, Lâm Chính nhìn cô ta bằng ánh mắt kiên định.
Đôi mặt Tô Dư cụp xuống, không cách nào phản bác.
Quả thật, chính vì cô ta ở đây mà Lâm Chính mới bị người khác kiểm soát.
Nếu cô ta rời đi, sẽ là một sự trợ giúp lớn cho Lâm Chính.
Tô Dư dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo của Lâm Chính, không nói gì nữa.
"Bây giờ chúng tôi phải làm gì?"
Lâm Chính quay đầu lại, nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ, hỏi.
"Thấy cái hộp trên kia không?"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cầm thanh kiếm của mình chỉ vào ngai vàng trên đỉnh cung điện.
Ngồi trên ngai vàng là một bộ xương mặc quần áo lộng lẫy, bộ xương đội một chiếc vương miện, tay cầm một thanh trường kiếm, tay kia cầm một chiếc hộp kim cương tinh xảo. Mặc dù không biết trong hộp có thứ gì nhưng từ vẻ ngoài có thể thấy, thứ bên trong chắc chắn vô cùng quý giá.
"Người kia là Phạn Thiên Đại Thánh sao?", Lâm Chính hỏi.
“Đúng vậy, trong chiếc hộp trên tay là tinh hoa cả đời của Phạn Thiên Đại Thánh, anh tới đó lấy chiếc hộp đến đây cho tôi”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói.
"Chắc chắn chiếc hộp đó không dễ lấy, lấy tôi sẽ chết, không lấy cũng chết, đã như vậy, tại sao tôi phải nghe lời cô?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thần y Lâm, tôi biết anh sẽ nói như vậy, cho nên tôi sẽ cho anh một cơ hội”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ khẽ mỉm cười, sau đó giơ kiếm chém về phía vách núi đối diện.
Vèo!
Một tia kiếm khí hình lưỡi liềm bay ngang qua tà trận, đâm mạnh vào bức tường núi đối diện.
Ngay lập tức, bức tường núi vỡ vụn, một hang động xuất hiện.
"Tuy rằng đây là lần đầu tiên tôi tới, nhưng cũng có hiểu biết về nơi này. Hang động bên kia dẫn ra ngoài núi! Anh đi lấy nó đi, tôi sẽ để cô ta chạy tới hang động đó! Cho cô ta một con đường sống! Anh thấy thế nào?", người phụ nữ mặc đồ đỏ mỉm cười.
Việc Tô Dư đến đây hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lâm Chính.
Chuyện này là sao?
Lâm Chính lập tức nhìn sang người phụ nữ mặc áo đỏ kia.
Chắc chắn cô ta đã gọi Tô Dư đến đây.
Chẳng lẽ cô gái này biết mối quan hệ giữa anh và Tô Dư?
Nhưng… sao Thánh Sơn lại biết được?
Đối với người ngoài, thần y Lâm ở Giang Thành và nữ diễn viên chính của phim Chiến Hổ cùng lắm chỉ là quan hệ giữa người đầu tư và diễn viên đóng phim mà thôi, không ai biết thần y Lâm chính là Lâm Chính, càng đừng nói tới mối quan hệ với Tô Dư.
“Tiểu Dư, sao cô lại chạy tới đây?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi có hẹn ở đây”.
Tô Dư chợt nhận ra gì đó, nhìn sang người phụ nữ áo đỏ cưỡi ngựa trắng, cẩn thận nói: “Xin hỏi cô là Triều Ca phải không?”.
“Đúng là tôi”, người con gái mặc áo đỏ mỉm cười đáp.
“A… Cô Triều Ca, vì sao cô lại gọi tôi đến đây? Hơn nữa… vì sao em r… thần y Lâm cũng ở đây?”, Tô Dư khó hiểu hỏi.
“Tôi muốn mời cô đóng phim mới của tôi đương nhiên là phải bàn với người em rể kiêm sếp của cô rồi, nếu không thì thất lễ lắm”, người phụ nữ áo đỏ cười đáp.
“Cô biết cậu ấy là em rể tôi?”, Tô Dư giật mình.
“Phim mới?”, Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía Tô Dư.
“Lâm Chính, quản lý của tôi nói có nhà đầu tư bí ẩn định bỏ ra ba tỷ mời tôi quay một bộ phim. Bọn họ rất hào phóng, chuyển thẳng một tỷ vào tài khoản của tôi, nên tôi đến đây xem sao”, Tô Dư nói.
“Đây là cái bẫy”, Lâm Chính lắc đầu.
“Lâm Chính, đừng sợ. Tôi biết chuyện này rất kỳ quặc nên đã dẫn mười mấy vệ sĩ theo. Bọn họ ở ngay đằng sau tôi, nếu thật sự có chuyện gì, bọn họ sẽ bảo vệ an toàn cho tôi”, Tô Dư nói.
Vệ sĩ?
Chỉ đến để chịu chết mà thôi.
Lâm Chính nhìn cô gái áo đỏ, nói: “Cô điều tra tôi rồi sao?”.
“Đương nhiên, đừng nghĩ quá đơn giản về Thánh Sơn chúng tôi, anh tưởng chúng tôi chỉ biết tu luyện mà không có thế lực ở giới thế tục sao? Tôi muốn điều tra anh thì rất dễ, chỉ cần một ngày là có thể biết sơ lược. Tô Dư vốn chỉ là một sinh viên bình thường của trường Đại học Giang Thành, sau khi tốt nghiệp lại được anh chọn làm diễn viên chính. Anh cũng nhiều lần giúp đỡ cô ta, tôi nghĩ mối quan hệ giữa anh và cô ta không đơn giản nên đã gọi cô ta đến đây. Không ngờ cô ta lại gọi anh là em rể, nếu vậy thì Tô Nhu là vợ anh nhỉ? Quan hệ giữa các người hình như không phải ai cũng biết ha?”, cô gái áo đỏ cười nói.
Tô Dư nghe vậy thì kinh ngạc biến sắc, cuối cùng cũng hiểu cô gái này muốn đối phó Lâm Chính, lập tức quát lên: “Cô làm gì Tô Nhu rồi?”.
“Yên tâm đi Tiểu Dư, Tiểu Nhu không sao hết”, Lâm Chính nói.
“Vậy sao?”, Tô Dư vẫn hơi lo lắng.
“Ồ?”.
Ánh mắt của cô gái áo đỏ dao động.
Lúc này, không biết cô ta lấy từ đâu ra một chiếc điện thoại, nhấn nút nghe, một lúc sau thì buông điện thoại xuống.
“Không ngờ anh lại phái Thần Hỏa Tôn Giả đích thân bảo vệ Tô Nhu. Đường đường là chủ nhân của đảo Thần Hỏa mà lại bị anh sai đi bảo vệ một người phụ nữ, đúng là khiến người ta không ngờ”, cô gái áo đỏ mỉm cười nói.
“Thánh Sơn các người đúng là hèn hạ, định dùng người bên cạnh tôi uy hiếp tôi, nhưng e là hôm nay cô khó mà đạt mục đích!”.
Lâm Chính vung tay, mấy cây Hồng Mông Long Châm bay đi.
Khí kính đáng sợ hóa thành đại thế, bao phủ cô gái áo đỏ.
“Cô xuống ngựa đầu hàng hay là để tôi đích thân giải quyết cô?”, Lâm Chính lạnh lùng lên tiếng.
“Thần y Lâm, tôi đề nghị anh đừng có manh động. Trong thời gian ngắn có lẽ tôi không giết được anh, nhưng tôi bảo đảm một khi anh ra tay, tôi có thể khiến đầu cô ta rơi xuống đất!”, cô gái áo đỏ không hoảng loạn đáp lại.
Chương 3137: Cưỡng ép
Vừa dứt lời, khí kình hung tợn của Lâm Chính đã tan biến không ít.
Tô Dư kinh hãi, ngay lập tức chạy theo sau lưng Lâm Chính.
"Vô dụng thôi, trong bán kính mười cây số, cô trốn chỗ nào cũng vô dụng, chỉ cần một ý nghĩ của tôi thì đầu của cô sẽ lập tức rơi xuống đất”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói: "Tôi mời cô gái này tới đây, đương nhiên là có ý đồ của tôi, thần y Lâm, khoảnh khắc cô ta đến đây, cô ta đã là của con tin của tôi, cho dù bây giờ cô ta đứng ở bên cạnh anh”.
"Cô... cô gạt người, cô lợi hại đến thế sao? Bớt dù dọa tôi đi! Quay phim cũng không dám quay như vậy!", Tô Dư không tin, cô ta biết Lâm Chính rất lợi hại, bây giờ cô ta đang đứng phía sau Lâm Chính thì còn sợ người phụ nữ này nữa sao? Càng huống hồ, người phụ nữ này đứng cách xa cô ta cả mười mét, với khoảng cách xa như vậy thì sao có thể làm cô ta bị thương được chứ?”
Tuy nhiên, vừa dứt lời.
Vèo!
Không khí như rung chuyển.
Tô Dư hơi sửng sốt, còn chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, cô ta đã nhìn thấy mấy sợi tóc của mình rơi xuống trước mặt.
Đôi mắt của cô ta đột nhiên trợn tròn, bàn tay nhỏ bé run rẩy sờ tóc mái, sau đó vội vàng lấy điện thoại ra xem, mới phát hiện tóc mái đã bị cắt mất một đoạn...
“Cái gì?”, đầu óc Tô Dư trống rỗng.
“Tôi mới chỉ chém đến đây, nếu vết chém này ở cổ họng của cô thì tay cô còn thể sờ vào đầu được nữa không?”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói.
Tô Dư run rẩy.
Cô ta là một người bình thường không biết võ thuật, đã bao giờ nhìn thấy thủ đoạn như vậy đâu?
"Nhát kiếm nhanh thật đấy”, Lâm Chính khàn giọng nói.
"Quá khen! Thần y Lâm, bây giờ có thể đi theo tôi chưa?", người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói.
“Tôi đi một mình với cô hay cả cô gái này cũng phải đi cùng?”, Lâm Chính hỏi.
"Ha ha ha ha, lần này tôi đến là để giết chết trái tim anh! Một mình anh đi với tôi thì sao có thể giết chết trái tim anh được đây? Vốn dĩ tôi muốn dẫn theo Tô Nhu, nhưng tiếc rằng anh đã sớm phòng bị! Có điều, cũng không sao cả, tôi thấy anh bảo vệ cô gái này như vậy, thì việc giết chết trái tim anh cũng sẽ thành công! Đợi sau khi tôi xử lý anh xong sẽ để Tô Nhu chôn cùng anh!", người phụ nữ mặc đồ đỏ cười to nói.
Ánh mắt Lâm Chính dữ tợn, nhưng không có lựa chọn nào khác.
Nếu anh ra tay, Tô Dư chắc chắn sẽ chết.
Nhưng đi với người phụ nữ này nhất định lành ít dữ nhiều...
“Lâm Chính, xin lỗi, là tôi hại anh”, hai mắt Tô Dư đẫm lệ, nức nở nói.
"Đừng tự trách mình, thật ra là tôi khiến cô bị liên lụy, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô”, Lâm Chính nặn ra một nụ cười.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tô Dư hỏi, lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt.
"Đi theo cô ta trước, chờ cơ hội hành động”.
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó nói: "Cô cưỡi ngựa, chẳng lẽ muốn chúng tôi đi bộ đi theo sao? Tôi thì không thành vấn đề, nhưng cô gái này không biết võ công, e là không đuổi kịp”.
"Yên tâm, tôi đã chuẩn bị xong cho các người rồi”, người phụ nữ mặc đồ đỏ mỉm cười, sau đó vung tay lên. Phía xa có hơn mười người mặc đồ đen che mặt, tất cả đều cưỡi ngựa màu nâu sẫm, sau khi tới gần, chúng đã đưa một con ngựa cho Lâm Chính.
“Mời”, người phụ nữ mặc đồ đỏ mỉm cười.
Lâm Chính cau mày, quay đầu nói: "Tiểu Du, đừng sợ!"
Nói xong anh bế Tô Dư nhảy lên lưng ngựa.
Tô Dư cực kỳ căng thẳng, đôi tay nhỏ bé của cô ta ôm chặt Lâm Chính, khuôn mặt thanh tú vô cùng nhợt nhạt.
"Đi đâu?", Lâm Chính nghiêm túc hỏi.
"Một nơi mà anh sẽ không bao giờ quên!"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ mỉm cười, sau đó nho nhã kéo dây cương đi về phía trước.
Những người áo đen còn lại bao vây Lâm Chính tiến về phía trước.
Chương 3138: Phạn Thiên Đại Thánh
Tô Dư run lẩy bẩy, cuộn tròn trong lồng ngực Lâm Chính.
Lâm Chính cảnh giác nhìn xung quanh.
Con ngựa phóng rất nhanh, chạy như điên theo sau người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Mọi người đi dọc theo các con đường mòn ở ngoại ô với tốc độ nhanh như chớp, mặc dù có một số con đường vô cùng lầy lội, nhưng đi với những con ngựa tốt này cứ có cảm giác như đang đi trên mặt đất bằng phẳng.
Mất khoảng một ngày như thế này.
Lâm Chính hoàn toàn không biết mình bị người phụ nữ mặc đồ đỏ đưa đi đâu.
Với bước chân của con ngựa tốt này, nó có thể di chuyển ít nhất bảy tám trăm cây số trong một ngày.
Đoàn người dừng lại trước một ngọn núi lớn.
Đây không phải Thánh Sơn, xung quanh hoang vắng không có bóng người, thị trấn gần nhất cũng cách đây cả trăm cây số.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ đưa mình tới đây làm gì?
Lâm Chính thầm cảnh giác, đồng thời nghĩ cách để trốn thoát.
Anh có thể không chạy, nhưng bắt buộc phải đưa Tô Dư an toàn rời khỏi đây.
"Chắc là ở chỗ này”.
Khóe miệng người phụ nữ mặc đồ đỏ nhếch lên, đôi mắt nhìn xung quanh, sau đó cưỡi ngựa tới chân núi, men theo chân núi đi về phía trước.
Chỉ chốc lát sau, cô ta phát hiện thấy một ngôi mộ.
Không chút nghĩ ngợi, người phụ nữ mặc đồ đỏ rút thanh kiếm trong tay chém vào bia mộ.
Vèo!
Lưỡi kiếm sắc bén chém vào ngôi mộ, những tia lửa bắn tung tóe.
Tuy nhiên, bia mộ chỉ xuất hiện những vết nứt chứ không bị vỡ nát.
Lâm Chính kinh hãi.
Chất liệu của tấm bia mộ này vô cùng cứng rắn! Phải biết rằng, cú đánh vừa nãy của người phụ nữ mặc đồ đỏ có thể uy hiếp cơ thể võ thần!
Thực lực của người này không thua kém Lâm Chính!
Độ cứng của bia mộ đó cũng tương đương với cơ thể võ thần!
Đây là ngôi mộ của ai?
Lâm Chính híp mắt.
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Ba nhát kiếm liên tiếp chém xuống.
Cuối cùng bia mộ cũng bị chém đứt.
Nhưng người phụ nữ không dừng lại, tiếp tục nhặt nâng kiếm.
Đoàng đoàng đoàng...
Khí kình đáng sợ phát ra từ thanh kiếm giống như thuốc nổ, làm nổ tung ngôi mộ.
Sau đó, một hang động màu đen xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
"Xem ra ghi chép trong sách là chính xác, đây quả thực là nơi chôn cất của Phạn Thiên Đại Thánh”, người phụ nữ nhìn chằm chằm vào hang động, cười lớn nói.
"Phạn Thiên Đại Thánh?"
Lâm Chính híp mắt.
"Lâm Chính, Phạn Thiên Đại Thánh là ai?", Tô Dư run giọng hỏi.
"Đó là một nhân vật trong truyền thuyết cổ xưa, nghe nói người này võ công cao cường, có câu nói một người giết trăm vạn quân, cuối cùng thành tiên bay lên trời cao. Nhưng những ghi chép này không có cơ sở, thậm chí có người cho rằng người này là nhân vật hư cấu, căn bản không tồn tại trong lịch sử! Nhưng nếu ngôi mộ này thực sự là ngôi mộ của Phạn Thiên Đại Thánh thì người này thực sự tồn tại”.
"Không phải anh nói ông ấy đã thành tiên bay lên trời sao? Tại sao còn có mộ?", Tô Dư dè dặt hỏi.
"Cô gái ngốc, trên đời này làm gì có thần tiên chứ? Lịch sử có thật có giả, ai có thể hiểu hết toàn bộ chân tướng?", Lâm Chính cười khổ nói.
“Vậy… người phụ nữ đó đưa chúng ta tới đây làm gì?”, Tô Dư lại hỏi.
Lần này Lâm Chính không trả lời.
Suy cho cùng, anh cũng không biết.
"Thần y Lâm, lại đây”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ xuống ngựa, đứng bên cạnh hang động với thanh kiếm trong tay.
"Cô muốn làm gì?", Lâm Chính hỏi.
“Anh dẫn theo cô ta vào trong đi”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói.
"Trong đó có gì?"
Lâm Chính hỏi.
Anh chỉ nghe nói về Phạn Thiên Đại Thánh, nhưng không biết gì về ngôi mộ.
"Anh không có quyền hỏi, một là anh tiến vào trong, hai là nhặt xác của cô gái này”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nhạt nói.
Chương 3139: Mộ của Đại Thánh
Lâm Chính siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy vẻ hung ác và sát khí.
Tuy nhiên, đúng như người phụ nữ mặc đồ đỏ đã nói, anh không còn lựa chọn nào khác.
Tính mạng của Tô Dư nằm trong tay cô ta.
Nếu Lâm Chính không chịu nghe theo, với thực lực của cô ta không giết được Lâm Chính, nhưng giết Tô Dư là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Lâm Chính...”, Tô Dư giàn giụa nước mắt: "Anh đừng lo cho tôi, rời khỏi đây đi!"
“Cô nói nhảm gì vậy?”, Lâm Chính đưa tay lau nước mắt cho cô ta.
"Không ai biết bên trong có nguy hiểm gì, người phụ nữ này chắc chắn muốn hại anh, tôi không thể liên lụy đến anh! Anh mau đi đi, tôi không sợ chết!", Tô Dư nghẹn ngào nói.
Cô ta rất sợ, sợ đến mức cơ thể mỏng manh không ngừng run rẩy.
Nhưng cô ta càng sợ Lâm Chính vì mình mà bị hãm hại.
Tô Dư luôn tự mắng mình, nếu cô ta không đến thì những chuyện này sẽ không xảy ra, Lâm Chính cũng sẽ không bị người khác khống chế.
Giờ phút này, cô ta chỉ hy vọng Lâm Chính có thể rời đi, cho dù cô ta có bị nghiền thành mảnh vụn cũng chẳng sao cả.
Lâm Chính ngơ ngác nhìn Tô Dư, nhìn thấy vẻ tự trách trong mắt cô ta, anh lại thêm lo lắng.
Trên thực tế, Lâm Chính vô cùng tự trách.
Nếu không phải vì anh thì Tô Dư cũng sẽ không bị cuốn vào chuyện này.
Hơn nữa anh một mực chú ý tới Tô Nhu, hoàn toàn không để tâm tới việc đối phương sẽ ra tay với Tô Dư, thậm chí là Tô Tiểu Khuynh.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Tiểu Du yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tôi sẽ đưa cô trở về bình an vô sự”.
"Anh...”
"Đừng nói nữa, cứ vào cùng tôi trước đi”.
Lâm Chính mỉm cười, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Dư đi về phía hang động.
"Xem ra anh thật sự rất quan tâm cô gái này! Tốt! Rất tốt! Tuy rằng không thể dẫn theo Tô Nhu, nhưng tôi nghĩ cô gái này cũng đủ để đày đọa anh”.
Khóe miệng người phụ nữ mặc đồ đỏ nhếch lên, đi thẳng vào trong.
Mặc dù đây là lần đầu tiên người phụ nữ mặc đồ đỏ đến lăng mộ của Phạn Thiên Đại Thánh, nhưng cô ta đã tìm hiểu thông tin ở đây, bên trong có đầy rẫy những mối nguy hiểm gì, cô ta đương nhiên cũng có thể nhận được cảnh báo từ trước.
Lâm Chính thận trọng, thần kinh căng thẳng, không ngừng nhìn xung quanh.
Vào trong hang, tầm nhìn trở nên mờ mịt.
Đập vào mắt Lâm Chính là một cầu thang dài, có vẻ như dẫn lên sườn núi.
Tuy nhiên, có rất nhiều bộ xương nằm ngổn ngang trên cầu thang.
"A!"
Tô Dư sợ hãi hét toáng lên.
Sắc mặt Lâm Chính biến đổi, lập tức lấy châm bạc đâm vào cổ Tô Dư.
“Lâm Chính, anh làm gì vậy?”, Tô Dư kinh ngạc hỏi.
"Ở đây có khí độc! Khí độc không màu không mùi! Tôi không bị khí độc này ảnh hưởng, nhưng cô thì chưa chắc”, Lâm Chính trịnh trọng nói.
"Khí độc ư?"
Tô Dư hơi sững sờ, nhìn những bộ xương đó, run rẩy hỏi: "Nói như vậy, những người đó là bị khí độc giết sao?"
"Không sai”.
Lâm Chính trầm giọng nói: "Mặc dù chỉ còn lại bộ xương, nhưng từ vị trí ngã xuống cùng vết tích trên người, chắc chắn bọn họ không phải bị ngoại vật giết chết, mà là bị khí độc đầu độc chết. Những người này có lẽ là kẻ trộm mộ, đáng tiếc bọn họ trộm nhầm mộ, người bình thường không thể tới những nơi như này được”.
"Hóa... hóa ra là như vậy...”, Tô Dư vẫn còn kinh hãi.
“Không hổ là thần y Lâm, biết không ít, nhưng các người không thể dừng ở chỗ này, mau vào đi”, người phụ nữ mặc đồ đỏ bước tới từ phía sau, cười nói.
Lâm Chính không lên tiếng, kéo Tô Dư cẩn thận đi dọc theo cầu thang.
Đi như vậy khoảng hai phút đã hết bậc thang, trước mặt xuất hiện một cánh cửa lớn.
“Mở ra”, người phụ nữ mặc đồ đỏ thờ ơ nói.
Lâm Chính do dự một lát, sau đó đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy cửa.
Cót két cót két cót két...
Một âm thanh nặng nề vang vọng khắp ngôi mộ.
Cửa mở toang.
Một cung điện to lớn trống rỗng đập vào mắt Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính chỉ liếc mắt đã sững sờ tại chỗ.
Tô Dư hét lên chói tai, suýt chút nữa ngất xỉu.
Chương 3140: Một cơ hội sống
Trong đại điện trống trải trước mặt, lúc này có từng bóng người đứng thẳng.
Những bóng người này bất động, không phải tượng, mà là xác chết.
Tuy nhiên, khoang ngực của những xác chết này đều bị mổ xẻ, nội tạng rỗng tuếch, rất đáng sợ.
Trải qua thời gian dài, những xác chết này đã được gió hong khô.
Có điều, đánh giá từ biểu cảm trên gương mặt của họ, rõ ràng lúc còn sống đã phải chịu đựng sự tra tấn vô nhân đạo.
Lâm Chính liếc nhìn, sắc mặt nghiêm túc.
"Từ vị trí của những người này, có thể thấy dường như bọn họ đã bị làm vật hiến tế”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Hiến… hiến tế ư?”, đôi chân của Tô Dư mềm nhũn, đôi môi anh đào run rẩy.
"Vị trí của bọn họ tạo thành một tà trận, có thể thấy bọn họ đã bị người bắt đi, dùng làm vật hiến tế để kích hoạt một trận pháp tà ác”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.
Tô Dư chết lặng.
Đã bao giờ cô ta thấy thứ gì đáng sợ vậy đâu?
"Tiểu Du, đây là một cơ hội!"
Đúng lúc này, giọng nói của Lâm Chính đột nhiên vang lên trong đầu Tô Dư.
Toàn thân Tô Dư run rẩy, vừa định nói gì đó, trong đầu cô ta lại nghe thấy giọng nói của Lâm Chính: "Tiểu Du, đừng căng thẳng, tôi đang cố gắng dùng khí kình truyền âm để trao đổi với cô! Như vậy người khác sẽ không nghe thấy chúng ta nói gì, cô đừng mở miệng, chỉ cần nghe tôi nói là được”.
Tim Tô Dư đập loạn xạ, vội vàng lặng lẽ gật đầu.
"Tôi không biết gì về nơi này nhưng người phụ nữ kia chắc chắn biết gì đó. Nơi này có tà trận lớn như vậy, nhất định có rất nhiều cạm bẫy. Lát nữa cô đi sát theo tôi, chúng ta xông thẳng vào trong. Nếu có cơ quan cạm bẫy có thể ngăn cách bọn họ, cô hãy tìm cơ hội rời đi, tôi sẽ giúp cô ngăn cản bọn chúng”, Lâm Chính truyền âm nói.
"Còn anh thì sao...”
Tô Dư buột miệng thốt lên, nhưng vừa nói xong, cô ta vội vàng che miệng, lặng lẽ nhìn về phía sau.
May mắn thay, người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng đang quan sát hiện trường, có vẻ như không chú ý đến lời nói của cô ta.
"Cô không cần lo lắng cho tôi! Chỉ khi cô rời đi, tôi mới không bị trói buộc”, Lâm Chính nhìn cô ta bằng ánh mắt kiên định.
Đôi mặt Tô Dư cụp xuống, không cách nào phản bác.
Quả thật, chính vì cô ta ở đây mà Lâm Chính mới bị người khác kiểm soát.
Nếu cô ta rời đi, sẽ là một sự trợ giúp lớn cho Lâm Chính.
Tô Dư dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo của Lâm Chính, không nói gì nữa.
"Bây giờ chúng tôi phải làm gì?"
Lâm Chính quay đầu lại, nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ, hỏi.
"Thấy cái hộp trên kia không?"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cầm thanh kiếm của mình chỉ vào ngai vàng trên đỉnh cung điện.
Ngồi trên ngai vàng là một bộ xương mặc quần áo lộng lẫy, bộ xương đội một chiếc vương miện, tay cầm một thanh trường kiếm, tay kia cầm một chiếc hộp kim cương tinh xảo. Mặc dù không biết trong hộp có thứ gì nhưng từ vẻ ngoài có thể thấy, thứ bên trong chắc chắn vô cùng quý giá.
"Người kia là Phạn Thiên Đại Thánh sao?", Lâm Chính hỏi.
“Đúng vậy, trong chiếc hộp trên tay là tinh hoa cả đời của Phạn Thiên Đại Thánh, anh tới đó lấy chiếc hộp đến đây cho tôi”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói.
"Chắc chắn chiếc hộp đó không dễ lấy, lấy tôi sẽ chết, không lấy cũng chết, đã như vậy, tại sao tôi phải nghe lời cô?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thần y Lâm, tôi biết anh sẽ nói như vậy, cho nên tôi sẽ cho anh một cơ hội”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ khẽ mỉm cười, sau đó giơ kiếm chém về phía vách núi đối diện.
Vèo!
Một tia kiếm khí hình lưỡi liềm bay ngang qua tà trận, đâm mạnh vào bức tường núi đối diện.
Ngay lập tức, bức tường núi vỡ vụn, một hang động xuất hiện.
"Tuy rằng đây là lần đầu tiên tôi tới, nhưng cũng có hiểu biết về nơi này. Hang động bên kia dẫn ra ngoài núi! Anh đi lấy nó đi, tôi sẽ để cô ta chạy tới hang động đó! Cho cô ta một con đường sống! Anh thấy thế nào?", người phụ nữ mặc đồ đỏ mỉm cười.