-
Chương 3126-3130
Chương 3126: Hỗn độn
Các vị thần tướng trợn tròn mắt và kinh ngạc nhìn bức tường lửa xung quanh.
"Chuyện gì thế này? Tại sao Lâm thần y Giang Thành này lại biết Hoả Diễm thuật?" Người phụ nữ tóc xanh Thuỷ Ban Lan kêu lên.
"Mà hoả thuật của hắn... hình như còn đáng sợ hơn của Viêm Chân! Điều này không thể nào...", người đàn ông tóc vàng xám da đầu tê dại.
"Xem ra chúng ta đều tính sai rồi! Lâm thần y này không dễ đối phó như vậy! Hắn dám đối nghịch với Thánh Sơn thì ắt cũng phải có đôi phần bản lĩnh”, Quy Nhất trầm giọng nói.
"Lâm thần y, thú vị lắm!"
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Mọi người đều sững sờ, đổ dồn ánh mắt về nơi phát ra âm thanh.
Có rất nhiều bóng người đen thui đáp xuống từ giữa không trung.
Đó đều là những người đến từ Thánh Sơn.
Sau đó, một người mặc áo choàng đỏ rực đáp xuống. Người này không sợ bức tường lửa mà điềm nhiên đáp xuống đứng bên cạnh Lâm Chính.
Khi Thần Võ Tôn nhìn thấy người vừa đến, đôi mắt bà ta như ngưng đọng lại.
“Ông là ai?”, thần tướng Thuỷ Ban Lan quát hỏi.
"Thật là có mắt không tròng, ngay cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng không nhận ra sao?" Nguyên Tinh ở bên ngoài hừ một tiếng.
"Cái gì? Đây là Thần Hỏa Tôn Giả?"
Sắc mặt các vị thần tướng đều thay đổi.
Quy Nhất ánh mắt ngưng trọng: "Khó trách Lâm thần y biết Hoả Diễm thuật lợi hại như vậy, ra là được tôn giả Thần Hoả đảo truyền dạy!"
"Chớ hiểu lầm, Hoả Diễm thuật của Lâm thần y không phải tôi truyền dạy, mà là cậu ấy tự mình lĩnh ngộ, được tạo hóa ban tặng. Hoả Diễm thuật cao cấp đến mức này, tôi còn phải thua xa", Thần Hoả Tôn Giả đưa mắt nhìn bức tường lửa, không biết là đang khen hay là đang cảm thán.
Nghe xong, vẻ mặt của các vị thần tướng cực kỳ khó coi.
Mọi người đều đưa mắt nhìn Quy Nhất, cuối cùng cũng nhận ra sự nguy hiểm của tình hình hiện tại.
Một mình Thần Võ Tôn không nói, bây giờ còn có thêm một Thần Hoả Tôn!
Nơi nhỏ bé như Giang Thành này lại là chốn long hổ ẩn mình như vậy sao?
"Lâm thần y, Thánh Sơn mặc dù mạnh, nhưng không phải là vô địch. Tôi sẽ hợp sức với cậu để chôn cất những vị thần tướng của Thánh Sơn này trước”, Thần Hoả Tôn bịn thản nói, sau đó hét lên một tiếng.
Phừng!
Một ngọn lửa đỏ đáng sợ nổi lên từ cơ thể ông ta.
Các vị thần tướng lập tức cảnh giác, tạm thời không dám động thủ nữa.
"Tôn giả không cần động thủ. Tôi đã nói rồi, chuyện hôm nay tôi sẽ tự mình giải quyết!"
Lâm Chính bình thản nói.
"Có điều, Lâm thần y, những thần tướng này đều có sức mạnh phi phàm. Một mình cậu chống lại bọn họ... e rằng sẽ bị thiệt" Thần Hỏa Tôn Giả cau mày nói.
"Cái đó thì chưa chắc".
Lâm Chính lắc đầu, giơ tay lên. Một ngọn lửa màu xanh lam bùng ra từ lòng bàn tay anh.
Nhìn thấy ngọn lửa, Thần Hỏa Tôn Giả đồng tử đột nhiên co rút lại: "Đây là. . ."
"Như vậy, có thể chiến đấu với họ chưa?" Lâm Chính dập tắt ngọn lửa màu lam, nhàn nhạt nói.
"Cậu. . . quả thực khó đoán!"
Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, lui về phía sau mấy bước, chắp tay sau lưng nói: "Đã như vậy, tôi sẽ đứng đây thưởng thức trận đấu hôm nay của cậu".
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói với mấy người trước mặt: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Đại sư huynh!"
Mọi người nhìn người đàn ông tóc trắng.
"Không có đường lui, chúng ta cùng nhau kề vai sát cánh giết chết Lâm thần y, sau đó tìm đường lui!"
Người đàn ông tóc trắng gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt hung ác. Hắn không ngừng lao tới, trực diện tấn công Lâm Chính!
"Giết!"
Ba người còn lại cũng nhất loạt lao tới, dùng chiêu thức mạnh nhất của mình đánh thẳng vào Lâm Chính.
Những cơn cuồng phong vô tận, những con sóng xanh sắc nhọn, những cột đá dày mọc lên từ mặt đất.
Khung cảnh như ngày tận thế.
Cơ thể của người đàn ông tóc trắng phát ra ánh sáng rực rỡ, con ngươi của hắn biến thành hai cực âm dương giống như một vị thần, áp sát Lâm Chính.
"Lâm thần y! Chưa từng có ai khiến thần tướng phải chịu áp lực lớn như vậy. Hôm nay, tao sẽ dùng chiêu mạnh nhất, hoặc là mày chết, hoặc là tao chết!"
Người đàn ông tóc trắng gầm gừ, rồi đột nhiên giơ tay vẫy về phía không trung.
"Thần giáng! !"
Bùm!
Từ trong bầu trời mờ tối, một chùm sáng trắng như tuyết đột nhiên bắn xuống, chiếu thẳng vào người Lâm Chính.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn.
Khi ánh sáng chiếu xuống, sinh khí xung quanh anh tan rã nhanh chóng và rất khó ngưng tụ lại.
Ngọn lửa đáng sợ do anh tạo ra cũng biến mất không tăm tích.
Thật là một chiêu thức kỳ lạ.
Lâm Chính không dám lơ là, giơ cao hai tay.
"Sấm chớp!"
Bùm!
Năm tia sét tách ra từ những đám mây dày đặc và đánh thẳng vào cơ thể Lâm Chính. Sấm sét giống như xiềng xích, quấn lấy cơ thể anh và biến thành áo giáp của anh.
Mưa gió dữ dội, những cột đá dày đều bị tia sét xé toạc khi nó đến gần Lâm Chính.
Ba người kia đều bị thổi bay, nôn ra máu, nặng nề ngã xuống đất.
Người đàn ông áo trắng tay cầm thần quang tiến đến gần Lâm Chính, tấn công với khí thế hủy diệt vạn vật.
Tại thời điểm này, thế giới dường như dừng lại.
Nhưng Lâm Chính không có dừng lại.
Anh cũng ra một chưởng đối kháng.
Tà khí, lôi lực, hỏa lực, năng lượng hội tụ ở trong lòng bàn tay anh, như thể ngưng tụ thành một lực hỗn độn, thần bí và vĩnh hằng.
"Sức mạnh này. . ."
Đôi mắt của người đàn ông tóc trắng mở to, không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Đoàng!
Hai nắm đấm va vào nhau.
Hai luồng sức mạnh giao thoa!
Một sự im lặng bao trùm toàn bộ khu vực xung quanh ...
Chương 3127: Quy Nhất
Đột nhiên bức tường lửa trắng tan tành.
Những cột đá nhô cao bị gãy.
Gió lặng dần.
Mưa ngớt và bầu trời dần quang đãng.
Toàn cảnh chẳng khác gì khung cảnh hoang tàn sau thảm họa.
Mặt đất nứt ra từng tấc.
Một nửa công viên đã biến thành đống đổ nát.
Mọi người xung quanh đều lùi ra ngoài, không dám tới gần, chỉ có Thần Võ Tôn và Thần Hỏa Tôn còn đứng ở hiện trường.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Chính.
Lúc này, anh vẫn đứng ở phía xa không nhúc nhích, duy trì tư thế tấn công.
Còn người đàn ông tóc trắng Quy Nhất đã bị đánh lùi ra xa trăm mét.
Hai chân hắn phanh lại trên mặt đất tạo thành hai cái rãnh sâu, đồng thời cũng duy trì tư thế tấn công, nhưng không trụ được đến ba giây.
"Phụt!"
Quy Nhất đột nhiên há miệng, phun ra một ngụm máu lớn. Hai tay giơ lên cũng vô lực thõng xuống, thân thể run lên, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
"Sư huynh..."
Cách đó không xa, Viêm Chân - người vừa mới hồi phục một chút, hét lên bằng giọng yếu ớt.
"Sư huynh!"
Thuỷ Ban Lan và những người khác cũng cố gắng hết sức mở mắt ra, khó nhọc hét lên.
Bại rồi!
Mọi người xung quanh đều im lặng.
Thần Võ Tôn hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng Lâm Chính.
Bà ta không bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này.
Không thể tin được bảy vị thần tướng Thánh Sơn sẽ thua thảm như vậy!
"Sức mạnh vừa rồi không chỉ có khí lực, còn có Thiên Lôi Thần Lực, tà lực, lực dị hoả... Tất cả những sức mạnh này đều do Lâm thần y nắm giữ? Một người làm sao có thể khống chế nhiều sức mạnh như vậy? Không thể nào! Làm thế nào cậu ta làm được?"
Thần Võ Tôn cảm thấy suy nghĩ của mình vô cùng hỗn loạn.
Cú sốc mà Lâm Chính mang đến nằm ngoài sức tưởng tượng của bà ta.
Dưới đòn tấn công hỗn độn nhiều sức mạnh thần thánh như vậy, Quy Nhất hoàn toàn không thể là đối thủ.
Thất bại là không thể tránh khỏi!
"Lâm thần y, đây là lý do khiến cậu tự tin như vậy?"
Thần Võ Tôn khẽ run lên.
Tất cả năm vị thần tướng đã bị đánh bại.
Đương nhiên, kế hoạch của họ không thể thành công.
Thực lực của Dương Hoa đã vượt xa dự đoán của bọn họ. Chỉ sợ bảy vị thần tướng cũng không hạ được Giang Thành, nơi Thần Võ Tôn và Thần Hỏa Tôn trấn thủ.
Hơn nữa, còn có một Lâm thần y thâm sâu khó dò!
Nên càng không thể chiếm được Giang Thành!
Quy Nhất khó khăn giơ tay lên, lau vết máu trên khóe miệng.
Lâm Chính đã đang đi về phía đó.
Không còn đường lui.
Khi năm vị thần tướng tới đây, họ đã xác định hoặc Lâm Chính bỏ mạng, hoặc họ bỏ mạng ở nơi đây.
Kẻ thất bại không đáng sống trên đời này.
"Mọi người, hôm nay chỉ e chúng ta không thể rời khỏi Giang Thành”.
Quy Nhất thở hổn hển và gằn từng chữ.
Bốn người còn lại toàn thân run lên, sững sờ nhìn Quy Nhất.
"Đại sư huynh..."
"Nếu đã không thể sống sót, thì ít nhất cũng có thể vinh dự chết đi, không phụ lòng mong đợi của chủ thượng. Hãy hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của mình, sau đó rời khỏi thế giới này..." Quy Nhất khàn giọng nói, con ngươi dần dần chuyển sang màu đỏ.
Bốn người lập tức hiểu ý của sư huynh, đồng tử co rút lại, ngây người nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, Thủy Ban Lan mới lên tiếng trước tiên. Cô ta cười khổ, nói: “Không ngờ vận mệnh của chúng ta lại như thế này…”
“Do chủ quan, là do chúng ta chủ quan”, người đàn ông tóc vàng xám khàn giọng nói, trên mặt nước mắt đã chảy ròng ròng.
"Có thể hy sinh cùng sư huynh, có chết cũng không hối hận!" Viêm Chân gầm lên.
Người còn lại không nói gì, trực tiếp cắn đứt một ngón tay của hắn, đem đoạn đứt gãy ấn xuống đất.
Thấy vậy, những người khác cũng làm theo.
Ngay lập tức, rất nhiều máu chảy ra từ những ngón tay bị cắt đứt của tất cả mọi người.
Họ đang dùng hết sức lực để ép máu ra khỏi cơ thể, dòng máu chảy dọc theo mặt đất về phía Quy Nhất ở đằng xa.
Khi Thần Hoả Tôn và Thần Võ Tôn thấy cảnh này, vẻ mặt của họ lập tức thay đổi.
“Lâm thần y! Nhanh lên, ngăn hắn lại!”, Thần Hoả Tôn ngay lập tức hét lớn.
Lâm Chính ánh mắt trở nên lạnh lùng, lập tức hướng lên trời vẫy tay.
Đoàng!
Một tia sét xuyên qua bầu trời và đánh về phía Quy Nhất đằng kia.
Nhưng trong giây tiếp theo, một luồng năng lượng máu từ cơ thể Quy Nhất bốc lên, biến thành một tấm khiên khí, ngăn chặn sấm sét.
Chương 3128: Cậu là người ngu ngốc nhất tôi từng gặp
"Đây là?"
Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, lao thẳng về phía Quy Nhất.
Năm vị thần tướng mặc dù giờ phút này đã bị dồn vào chân tường, nhưng xem ra bọn họ còn có thủ đoạn gì đó. Dường như họ đang tính kế tung ra một chiêu với sức mạnh kinh người!
Máu chảy ra từ những ngón tay bị chặt đứt của bốn vị thần tướng đều dồn về phía Quy Nhất đang đứng ở giữa.
Dòng máu chảy cực nhanh rồi hợp lại thành một, nơi nó đi qua giống như một trận pháp. Nhìn từ trên xuống, hình trận trông vô cùng thống nhất.
Cơ thể của Quy Nhất có thể hấp thụ dòng máu đã lan rộng một cách hoàn hảo.
Máu chảy xuống chân lan dần lên cơ thể Quy Nhất, hai cánh tay hắn bắt đầu chảy máu thành dòng trông như những con rắn độc. Sắc mặt Quy Nhất tái nhợt, mái tóc bạc trắng cũng dần dài ra, xõa xuống đất...
Lâm Chính không dừng lại, vút lên không trung rồi bay về phía đó.
Thần lực dâng trào trong lòng bàn tay. Anh vung cánh tay, phá tan hào quang đỏ như máu bao phủ Quy Nhất, đánh vào đầu hắn.
Tuy nhiên, giây tiếp theo.
Bịch!
Một bàn tay tái nhợt đột nhiên siết chặt nắm đấm đang giáng xuống của Lâm Chính.
"Cái gì?"
Thần Võ Tôn kêu lên thất thanh.
Khuôn mặt của Thần Hỏa Tôn đông cứng lại.
Đó là tay của Quy Nhất.
Hắn giơ tay lên, trực tiếp đỡ đòn!
Lâm Chính rất kinh ngạc.
Quy Nhất vừa rồi không thể chịu được chưởng của anh, vậy tại sao giờ hắn lại có thể chịu được nó sau khi bị thương?
"Ngạc nhiên lắm phải không?"
Quy Nhất ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm máu bùng lên ý chí chiến đấu vô tận: "Lâm thần y, mày không cần phải ngạc nhiên, bởi vì những gì tao có bây giờ là tất cả những gì mà năm vị thần tướng có! Bọn tao đã từ bỏ tất cả, kể cả mạng sống của mình để quyết đấu với mày đến cuối cùng! Dù chỉ còn một phút thôi nhưng vậy cũng đủ rồi!!"
Sau khi nói xong, Quy Nhất đột nhiên dùng lực và gầm lên một tiếng.
Bùm!
Nắm đấm đang giữ tay Lâm Chính bộc phát sức mạnh kinh hoàng.
Lâm Chính ngay lập tức bị đánh bay, đâm sầm vào hai ngôi nhà trước khi dừng lại.
"Sức mạnh đáng sợ quá! Đây là sức mạnh của các nguyên tố!"
Thần Võ Tôn thất thanh.
Thần Hỏa Tôn nhảy vào đống đổ nát, kéo Lâm Chính ra khỏi đó và nghiêm nghị nói: “Lâm thần y, năm vị thần tướng này đã tự đốt cháy mạng sống của mình và hợp nhất sức mạnh của những nguyên tố mạnh nhất. Hiện giờ, họ cực kỳ khó bị đánh bại. Tôi khuyên cậu nên nhanh chóng rời đi và thoát khỏi đây! Trạng thái hợp nhất này sẽ không kéo dài lâu, và khi mạng sống của họ bị đốt cháy, họ sẽ chết mà cậu không cần ra tay! Bây giờ chúng ta phải mềm nắn rắn buông".
"Ông nói có lý!"
Lâm Chính đứng dậy nhìn nắm đấm của mình lúc này đã bị cháy đen, da bị xé toạc thật đáng sợ.
Nhưng anh cũng không lập tức chạy trốn, mà thấp giọng hỏi: "Tôi chạy rồi, còn những người ở đây thì sao? Giang Thành thì sao? Một phút đồng hồ, đủ để Quy Nhất hủy diệt một nửa Giang Thành!"
"Đã đến lúc này, cậu còn lo tới việc sống chết của kẻ khác, cậu không cần mạng nữa sao?" Thần Hỏa Tôn Giả quát.
"Tôi đương nhiên muốn sống! Nhưng tôi cũng muốn bảo toàn tính mạng của tất cả mọi người!", Lâm Chính khẽ mỉm cười: "Nếu tôi muốn chạy trốn thì sao giờ lại đứng ở chỗ này? Tôn giả, tôi và ông quen biết lâu như vậy, ông vẫn không hiểu chút nào về tôi sao?"
Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt.
Nhưng Lâm Chính đã hiên ngang bước về phía Quy Nhất.
"Có lẽ tôi sẽ thất bại, nhưng vào lúc này, tôi không thể lùi bước!"
Lâm Chính bình tĩnh nói, không chút do dự đi về phía trước.
"Cậu là người ngu ngốc nhất mà tôi từng gặp!"
Thần Hỏa Tôn im lặng nhìn anh với vẻ mặt phức tạp.
Chương 3129: Bi thương
Thần Hỏa Tôn Giả tu luyện đến nay trước giờ luôn coi nhẹ sinh tử.
Theo ông ta thấy, chỉ cần mình bình yên vô sự, chỉ cần mình có thể kiếm được lợi ích, những thứ khác đều có thể hi sinh.
Con đường tu đạo vô cùng gian nan, lòng người khó đoán, để bảo đảm mình không bị tổn thương, Thần Hỏa Tôn Giả luôn tin theo một lý niệm: chỉ tin vào bản thân!
Ông ta không tín nhiệm bất kì ai, cũng không cảm thấy người tốt trên đời đều xuất phát từ đáy lòng.
Theo ông ta thấy, cái gọi là tốt cũng chỉ xuất phát từ mục đích nào đó.
Quan niệm này lâu dần đã khiến Thần Hỏa Tôn Giả càng ngày càng tư lợi.
Dù Lâm Chính nhiều lần cứu vớt ông ta, quan niệm này vẫn không thay đổi, nhưng sâu trong nội tâm cũng có chút gì đó chống đối.
Ông ta muốn tin Lâm Chính nhưng cũng chỉ giới hạn ở Lâm Chính, những người khác thì không đáng tin.
Bây giờ ông ta phát hiện, hình như quan niệm của mình có vấn đề.
Hóa ra trên thế giới này thật sự có người sẵn sàng bất chấp tất cả vì người khác…
Thần Hỏa Tôn Giả lặng lẽ nhìn anh.
Lâm Chính đã đứng ở trước mặt Quy Nhất.
Tấ cả mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Lúc này, Quy Nhất đã hút hết toàn bộ sức mạnh của bốn Thần Tướng kia.
Sinh khí của bốn vị Thần Tướng kia bắt đầu tán loạn.
Mạch của bọn họ đã vỡ nát, sinh mệnh bị thiêu đốt cạn kiệt, dù y thuật cao siêu cũng không thể cứu sống được nữa.
Bọn họ gian nan mở mắt ra, mang theo chút hơi tàn nhìn về phía Quy Nhất.
“Các sư đệ sư muội yên tâm, tôi sẽ mang theo ý chí của mọi người chiến đấu đến thời khắc cuối cùng. Dù thời gian chỉ còn lại một phút, nhưng chủ thượng đã giao sứ mệnh cho chúng ta, chúng ta nhất định phải hoàn thành!”.
Quy Nhất nói, giọng khàn đặc, sau đó giơ hai tay lên, lòng bàn tay có con sóng xanh biếc và ngọn lửa vô tận đang lay động.
Lâm Chính kinh ngạc.
“Bây giờ hãy hứng chịu sức mạnh của Thánh Sơn bọn tao đi!”.
Vẻ mặt Quy Nhất trở nên dữ tợn, đạp chân xuống đất.
Ầm!
Mặt đất mênh mông nứt ra, một bàn tay bằng đất khổng lồ vươn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhảy vọt lên trời cao, cách mặt đất nghìn trượng, tránh khỏi bàn tay đáng sợ đó.
Nhưng anh còn chưa kịp nghỉ lấy hơi.
Gào!
Một tiếng rồng gầm lại vang lên.
Khi nhìn lại.
Trên bầu trời u ám, một con rồng thần với năm móng vuốt được ngưng tụ bởi gió ập về phía anh.
“Thiên Lôi!”.
Lâm Chính hô lớn, thần lôi ập tới, nhưng lại xuyên thẳng qua con rồng bằng gió mà đánh vào tòa nhà ở phía xa.
Bản chất của gió là khí, không phải thực chất, sao có thể đánh tan cho được?
Ầm!
Rồng gió đáng sợ đánh mạnh lên người Lâm Chính.
Lâm Chính nôn ra máu, cảm giác ngực mình như sắp nổ tung, rơi từ trên cao xuống.
Ngay khi anh rơi xuống, Quy Nhất lại tung chiêu.
“Thần y Lâm, hãy cùng bọn tao xuống địa ngục, chôn chung với bọn tao đi!”.
Quy Nhất giận dữ gào lên, hai tay cùng vung ra.
Vù vù vù vù!
Mặt đất nứt ra, nơi vực sâu dâng lên ngọn lửa nóng cháy cùng sóng xanh lạnh lẽo.
Chúng một trái một phải tạo thành chiếc quan tài to lớn, nhốt Lâm Chính vào trong.
Lâm Chính vội vàng dùng dị hỏa bao bọc cơ thể đang rơi xuống của mình.
Ngọn lửa và sóng xanh này không phải nước và lửa của Thủy Ban Lan và Viêm Chân có thể so sánh. Nó là năng lượng được dung hòa từ toàn bộ sức mạnh của năm vị Thần Tướng, sức phá hoại lớn hơn sức mạnh của mỗi người bọn họ không biết bao nhiêu lần.
Một khi Lâm Chính rơi vào trong quan tài tạo thành từ nước và lửa, nhất định sẽ bị Quy Nhất luyện đến chết.
Phải làm sao đây?
Lâm Chính lo lắng.
Quan tài nước lửa càng đến gần, Lâm Chính cảm thấy uy lực của dị hỏa trên người anh càng trở nên yếu ớt, hoàn toàn không thể chống đỡ.
“Thần y Lâm, để tôi giúp cậu!”.
Thần Hỏa Tôn Giả đứng ngồi không yên, hét lên, sau đó chạy về phía này.
Lần này Lâm Chính không phản đối.
Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, anh đột nhiên nhận ra điều gì đó, hét lên: “Tôn Giả dừng lại đi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt.
Lâm Chính đột nhiên cắn vào ngón tay của mình, nặn ra một lượng lớn máu, dùng sát lực bao bọc lấy nó rồi vẩy về phía nước và lửa.
“Hỏng bét!”.
Quy Nhất biến sắc.
Khi máu của Lâm Chính chạm vào nước và lửa, chiếc quan tài nước lửa trở nên mất ổn định, dường như sắp nổ tung.
Nhân lúc đó Lâm Chính hét lên điên cuồng, trên bầu trời một tia sét kinh thiên động địa bổ xuống, đánh thẳng lên người anh, đồng thời tất cả dị hỏa, sát lực và khí kình trong cơ thể cùng phóng ra.
Bốn loại thần lực bao bọc quanh người, ập về phía quan tài nước và lửa.
Ầm!
Một đám khói hình chữ thập lan ra.
Giang Thành chấn động.
Thần Hỏa Tôn Giả và Thần Võ Tôn đứng gần đó che mặt lùi lại, chống đỡ qua vụ nổ.
Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ánh sáng trắng lóa chiếu rọi khiến mọi người không mở nổi mắt.
Cứ kéo dài như vậy khoảng bảy tám giây mới biến mất.
Sau đó, trên bầu trời trút xuống trận mưa lớn.
Thần Võ Tôn và Thần Hỏa Tôn Giả khôi phục lại trước tiên, vội vàng nhìn về phía phát nổ.
Bấy giờ mới nhìn thấy cả công viên đã bị san bằng.
Lâm Chính ngã xuống đống đất đá, áo quần rách tả tơi.
Xương cốt trên người anh đã nứt gãy, khó mà di chuyển, nhưng anh vẫn còn thở, còn chưa chết.
Năm người đám Quy Nhất ở xa xa nhìn về phía này.
Mỗi một gương mặt đều tràn ngập tuyệt vọng và bi thương…
Chương 3130: Hắn đến thì đấu
Lâm Chính chưa chết cũng đồng nghĩa các Thần Tướng đã thất bại.
Bốn vị Thần Tướng dùng cái giá thiêu đốt sinh mạng của mình, chuyển hết tất cả sức mạnh lên người đại sư huynh Quy Nhất giúp hắn trở thành Thần Tướng mạnh nhất trong lịch sử, thế nhưng vẫn không thể giết chết Lâm Chính.
Với năng lực chữa lành cơ thể của Lâm Chính, không bao lâu nữa anh sẽ khôi phục trở lại.
Ngược lại, bọn họ thì đã không còn đường sống nào khác.
Sức mạnh trên người Quy Nhất chỉ có thể duy trì chưa tới một phút. Trong thời gian này không thể giết chết Lâm Chính, bọn họ sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội.
Dù gì những vị Thần Tướng khác cũng không còn mạng sống thứ hai để giúp Quy Nhất tăng cường thực lực.
Non nửa phút sau, Lâm Chính nằm dưới đất đã có thể động đậy.
Khí tức sinh mệnh không ngừng lưu chuyển trên người anh bắt đầu chữa lành vết thương.
Không lâu sau, Lâm Chính đã có thể đứng dậy.
Mấy vị Thần Tướng bất lực nhìn anh, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm hơn.
Thần Hỏa Tôn Giả và Thần Võ Tôn đều cảm thấy phức tạp.
Bọn họ đã biết y thuật của Lâm Chính đáng kinh ngạc đến thế nào, cũng hiểu rõ một đối thủ không thể giết chết thì đáng sợ đến thế nào.
“Tôi thắng rồi…”.
Lâm Chính đứng dậy, yếu ớt đi tới.
“Phải”.
Quy Nhất nhìn anh, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt trở nên khó coi, hô hấp cũng trở nên rất khó khăn hơn.
Sức sống trong cơ thể hắn đang suy yếu dần, giống như ngọn đèn lay lắt trước gió, có thể bị tắt bất cứ lúc nào.
Quy Nhất nhìn về phía sau.
Người đàn ông tóc màu vàng khói đã cúi đầu tắt thở, ý thức của ba người còn lại cũng đã mơ hồ, sắp chết.
“Thần y Lâm, đây chưa phải là kết thúc, đây… mới chỉ là bắt đầu”, Quy Nhất hít thở khó khăn.
“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nhưng không sao, tuy tôi không muốn gặp rắc rối, nhưng không có nghĩa tôi sợ rắc rối. Thánh Sơn muốn chém muốn giết, tôi sẽ chơi tới cùng, nhưng cái giá chỉ có một, hoặc tôi chết, hoặc các người chết. Cuộc đời tôi chưa bao giờ có chuyện hòa giải”, Lâm Chính hạ thấp giọng nói.
Quy Nhất lặng lẽ gật đầu, trên gương mặt lộ ra ý cười.
“Tôi nghĩ chủ thượng sẽ rất vui lòng… Bao nhiêu năm qua, cuối cùng người cũng có được đối thú”.
Phịch!
Vừa dứt lời, chân Quy Nhất nhũn ra quỳ xuống đất, sau đó tự tay vỗ vào trán mình, dập tắt hơi thở cuối cùng.
Ba vị Thần Tướng khác cũng đã tắt thở.
Bảy Thần Tướng của Thánh Sơn trừ Thích Hàn Sương mà Lâm Chính bắt sống, sáu người còn lại đều chết trận.
Lâm Chính hít sâu một hơi, nói: “Thu dọn xác bọn họ, liệm đàng hoàng, sau đó gửi đến Thánh Sơn”.
“Vâng, thần y Lâm!”.
Tào Tùng Dương ở phía sau tiến tới chắp tay đáp, sau đó phất tay ra hiệu cho người phía sau.
“Để hai vị chê cười rồi”.
Lâm Chính quay người chắp tay với Thần Hỏa Tôn Giả và Thần Võ Tôn.
“Thần y Lâm khách sáo rồi, không ngờ mới có ba ngày mà thực lực của thần y Lâm đã tiến bộ nhiều như vậy, thật khiến người ta không thể tưởng tượng được”, Thần Hỏa Tôn Giả vô cùng ngạc nhiên, nói.
Sát lực vô tận và thần lôi, bất cứ thứ nào cũng là thần công cái thế vô địch thiên hạ, thế mà Lâm Chính lại khống chế được chúng trong thời gian ngắn, thật là siêu phàm.
“Tôn Giả đại nhân quá khen”, Lâm Chính cười thản nhiên.
“Thần y Lâm, cậu đừng vội mừng. Bảy vị Thần Tướng đều chết ở Giang Thành, từ giờ trở đi cậu sẽ là tử địch của thiên kiêu hạng nhất. Thiên kiêu hạng nhất chắc chắn sẽ đến Giang Thành tìm cậu, cậu đừng xem thường”.
Thần Võ Tôn đi tới, lạnh nhạt nói.
“Hắn đến thì đến, đấu thì đấu”, Lâm Chính cười đáp.
“Xem ra trận chiến này đã giúp cậu có lòng tin rất nhiều. Tốt lắm, hi vọng cậu có thể giữ vững như vậy, đừng để đến khi gặp thiên kiêu hạng nhất lại mất hết ý chí chiến đấu”, Thần Võ Tôn nói.
Câu nói này cũng khiến mấy người Từ Thiên, Nguyên Tinh ở phía sau bật cười.
“Thánh Sơn Thất Thần Tướng đến, Chủ tịch Lâm có thể một mình giải quyết tất cả bọn họ. Thiên kiêu hạng nhất của Thánh Sơn có đến đây thì đã sao? Chúng ta còn không đối phó nổi hay sao?”, Từ Thiên không khỏi cười nói.
Trận chiến này không những cho Lâm Chính lòng tin mà còn cho người của Dương Hoa sự tự tin cực lớn.
Ban đầu Thất Thần Tướng được thổi phồng lên tận trời, không phải cũng bị Chủ tịch Lâm xử lý hay sao?
Từ đó có thể thấy, một thiên kiêu hạng nhất nhỏ nhoi chẳng là gì cả.
Nhưng lần này Thần Võ Tôn lại không lên tiếng, hình như không muốn giải thích cho Từ Thiên, chỉ nói: “Thần y Lâm, tôi vẫn nói câu đó, cậu đi được thì đi, đừng ở lại đây. Người chết không phải thiên kiêu hạng nhất, chuyện này cũng không tính là kết thúc, đợi khi cậu ta đến đây thì mọi thứ đã muộn”.
Nói xong, Thần Võ Tôn quay người rời đi, biến mất ở cuối con đường.
Mọi người rất bất ngờ.
“Bà ta đi đâu vậy? Rời khỏi Giang Thành luôn sao?”.
“Không ngờ Thần Võ Tôn được mọi người tâng bốc lên tận mây xanh, vô địch thiên hạ, thế mà lại sợ thiên kiêu hạng nhất? Đúng là nực cười”.
Mạn Sát Hồng cười khinh bỉ.
Nhưng vẻ mặt Lâm Chính lại trở nên nghiêm nghị, có dự cảm chẳng lành.
Thần Võ Tôn từng gặp thiên kiêu hạng nhất, nay năm vị Thần Tướng ngã xuống tại đây, bà ta cũng tận mắt chứng kiến.
Thế nhưng, ngay cả khi Lâm Chính lấy một chọi năm đánh bại bọn họ, Thần Võ Tôn vẫn không có vẻ gì vui mừng, ngược lại đầy vẻ lo lắng, có thể thấy thực lực mà Lâm Chính thể hiện ra vẫn chưa đủ để đánh thắng thiên kiêu hạng nhất.
“Vị thiên kiêu hạng nhất này rốt cuộc có thực lực thế nào?”.
Lâm Chính lẩm bẩm, ánh mắt dần trở nên sâu lắng.
Các vị thần tướng trợn tròn mắt và kinh ngạc nhìn bức tường lửa xung quanh.
"Chuyện gì thế này? Tại sao Lâm thần y Giang Thành này lại biết Hoả Diễm thuật?" Người phụ nữ tóc xanh Thuỷ Ban Lan kêu lên.
"Mà hoả thuật của hắn... hình như còn đáng sợ hơn của Viêm Chân! Điều này không thể nào...", người đàn ông tóc vàng xám da đầu tê dại.
"Xem ra chúng ta đều tính sai rồi! Lâm thần y này không dễ đối phó như vậy! Hắn dám đối nghịch với Thánh Sơn thì ắt cũng phải có đôi phần bản lĩnh”, Quy Nhất trầm giọng nói.
"Lâm thần y, thú vị lắm!"
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Mọi người đều sững sờ, đổ dồn ánh mắt về nơi phát ra âm thanh.
Có rất nhiều bóng người đen thui đáp xuống từ giữa không trung.
Đó đều là những người đến từ Thánh Sơn.
Sau đó, một người mặc áo choàng đỏ rực đáp xuống. Người này không sợ bức tường lửa mà điềm nhiên đáp xuống đứng bên cạnh Lâm Chính.
Khi Thần Võ Tôn nhìn thấy người vừa đến, đôi mắt bà ta như ngưng đọng lại.
“Ông là ai?”, thần tướng Thuỷ Ban Lan quát hỏi.
"Thật là có mắt không tròng, ngay cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng không nhận ra sao?" Nguyên Tinh ở bên ngoài hừ một tiếng.
"Cái gì? Đây là Thần Hỏa Tôn Giả?"
Sắc mặt các vị thần tướng đều thay đổi.
Quy Nhất ánh mắt ngưng trọng: "Khó trách Lâm thần y biết Hoả Diễm thuật lợi hại như vậy, ra là được tôn giả Thần Hoả đảo truyền dạy!"
"Chớ hiểu lầm, Hoả Diễm thuật của Lâm thần y không phải tôi truyền dạy, mà là cậu ấy tự mình lĩnh ngộ, được tạo hóa ban tặng. Hoả Diễm thuật cao cấp đến mức này, tôi còn phải thua xa", Thần Hoả Tôn Giả đưa mắt nhìn bức tường lửa, không biết là đang khen hay là đang cảm thán.
Nghe xong, vẻ mặt của các vị thần tướng cực kỳ khó coi.
Mọi người đều đưa mắt nhìn Quy Nhất, cuối cùng cũng nhận ra sự nguy hiểm của tình hình hiện tại.
Một mình Thần Võ Tôn không nói, bây giờ còn có thêm một Thần Hoả Tôn!
Nơi nhỏ bé như Giang Thành này lại là chốn long hổ ẩn mình như vậy sao?
"Lâm thần y, Thánh Sơn mặc dù mạnh, nhưng không phải là vô địch. Tôi sẽ hợp sức với cậu để chôn cất những vị thần tướng của Thánh Sơn này trước”, Thần Hoả Tôn bịn thản nói, sau đó hét lên một tiếng.
Phừng!
Một ngọn lửa đỏ đáng sợ nổi lên từ cơ thể ông ta.
Các vị thần tướng lập tức cảnh giác, tạm thời không dám động thủ nữa.
"Tôn giả không cần động thủ. Tôi đã nói rồi, chuyện hôm nay tôi sẽ tự mình giải quyết!"
Lâm Chính bình thản nói.
"Có điều, Lâm thần y, những thần tướng này đều có sức mạnh phi phàm. Một mình cậu chống lại bọn họ... e rằng sẽ bị thiệt" Thần Hỏa Tôn Giả cau mày nói.
"Cái đó thì chưa chắc".
Lâm Chính lắc đầu, giơ tay lên. Một ngọn lửa màu xanh lam bùng ra từ lòng bàn tay anh.
Nhìn thấy ngọn lửa, Thần Hỏa Tôn Giả đồng tử đột nhiên co rút lại: "Đây là. . ."
"Như vậy, có thể chiến đấu với họ chưa?" Lâm Chính dập tắt ngọn lửa màu lam, nhàn nhạt nói.
"Cậu. . . quả thực khó đoán!"
Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, lui về phía sau mấy bước, chắp tay sau lưng nói: "Đã như vậy, tôi sẽ đứng đây thưởng thức trận đấu hôm nay của cậu".
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói với mấy người trước mặt: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Đại sư huynh!"
Mọi người nhìn người đàn ông tóc trắng.
"Không có đường lui, chúng ta cùng nhau kề vai sát cánh giết chết Lâm thần y, sau đó tìm đường lui!"
Người đàn ông tóc trắng gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt hung ác. Hắn không ngừng lao tới, trực diện tấn công Lâm Chính!
"Giết!"
Ba người còn lại cũng nhất loạt lao tới, dùng chiêu thức mạnh nhất của mình đánh thẳng vào Lâm Chính.
Những cơn cuồng phong vô tận, những con sóng xanh sắc nhọn, những cột đá dày mọc lên từ mặt đất.
Khung cảnh như ngày tận thế.
Cơ thể của người đàn ông tóc trắng phát ra ánh sáng rực rỡ, con ngươi của hắn biến thành hai cực âm dương giống như một vị thần, áp sát Lâm Chính.
"Lâm thần y! Chưa từng có ai khiến thần tướng phải chịu áp lực lớn như vậy. Hôm nay, tao sẽ dùng chiêu mạnh nhất, hoặc là mày chết, hoặc là tao chết!"
Người đàn ông tóc trắng gầm gừ, rồi đột nhiên giơ tay vẫy về phía không trung.
"Thần giáng! !"
Bùm!
Từ trong bầu trời mờ tối, một chùm sáng trắng như tuyết đột nhiên bắn xuống, chiếu thẳng vào người Lâm Chính.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn.
Khi ánh sáng chiếu xuống, sinh khí xung quanh anh tan rã nhanh chóng và rất khó ngưng tụ lại.
Ngọn lửa đáng sợ do anh tạo ra cũng biến mất không tăm tích.
Thật là một chiêu thức kỳ lạ.
Lâm Chính không dám lơ là, giơ cao hai tay.
"Sấm chớp!"
Bùm!
Năm tia sét tách ra từ những đám mây dày đặc và đánh thẳng vào cơ thể Lâm Chính. Sấm sét giống như xiềng xích, quấn lấy cơ thể anh và biến thành áo giáp của anh.
Mưa gió dữ dội, những cột đá dày đều bị tia sét xé toạc khi nó đến gần Lâm Chính.
Ba người kia đều bị thổi bay, nôn ra máu, nặng nề ngã xuống đất.
Người đàn ông áo trắng tay cầm thần quang tiến đến gần Lâm Chính, tấn công với khí thế hủy diệt vạn vật.
Tại thời điểm này, thế giới dường như dừng lại.
Nhưng Lâm Chính không có dừng lại.
Anh cũng ra một chưởng đối kháng.
Tà khí, lôi lực, hỏa lực, năng lượng hội tụ ở trong lòng bàn tay anh, như thể ngưng tụ thành một lực hỗn độn, thần bí và vĩnh hằng.
"Sức mạnh này. . ."
Đôi mắt của người đàn ông tóc trắng mở to, không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Đoàng!
Hai nắm đấm va vào nhau.
Hai luồng sức mạnh giao thoa!
Một sự im lặng bao trùm toàn bộ khu vực xung quanh ...
Chương 3127: Quy Nhất
Đột nhiên bức tường lửa trắng tan tành.
Những cột đá nhô cao bị gãy.
Gió lặng dần.
Mưa ngớt và bầu trời dần quang đãng.
Toàn cảnh chẳng khác gì khung cảnh hoang tàn sau thảm họa.
Mặt đất nứt ra từng tấc.
Một nửa công viên đã biến thành đống đổ nát.
Mọi người xung quanh đều lùi ra ngoài, không dám tới gần, chỉ có Thần Võ Tôn và Thần Hỏa Tôn còn đứng ở hiện trường.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Chính.
Lúc này, anh vẫn đứng ở phía xa không nhúc nhích, duy trì tư thế tấn công.
Còn người đàn ông tóc trắng Quy Nhất đã bị đánh lùi ra xa trăm mét.
Hai chân hắn phanh lại trên mặt đất tạo thành hai cái rãnh sâu, đồng thời cũng duy trì tư thế tấn công, nhưng không trụ được đến ba giây.
"Phụt!"
Quy Nhất đột nhiên há miệng, phun ra một ngụm máu lớn. Hai tay giơ lên cũng vô lực thõng xuống, thân thể run lên, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
"Sư huynh..."
Cách đó không xa, Viêm Chân - người vừa mới hồi phục một chút, hét lên bằng giọng yếu ớt.
"Sư huynh!"
Thuỷ Ban Lan và những người khác cũng cố gắng hết sức mở mắt ra, khó nhọc hét lên.
Bại rồi!
Mọi người xung quanh đều im lặng.
Thần Võ Tôn hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng Lâm Chính.
Bà ta không bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này.
Không thể tin được bảy vị thần tướng Thánh Sơn sẽ thua thảm như vậy!
"Sức mạnh vừa rồi không chỉ có khí lực, còn có Thiên Lôi Thần Lực, tà lực, lực dị hoả... Tất cả những sức mạnh này đều do Lâm thần y nắm giữ? Một người làm sao có thể khống chế nhiều sức mạnh như vậy? Không thể nào! Làm thế nào cậu ta làm được?"
Thần Võ Tôn cảm thấy suy nghĩ của mình vô cùng hỗn loạn.
Cú sốc mà Lâm Chính mang đến nằm ngoài sức tưởng tượng của bà ta.
Dưới đòn tấn công hỗn độn nhiều sức mạnh thần thánh như vậy, Quy Nhất hoàn toàn không thể là đối thủ.
Thất bại là không thể tránh khỏi!
"Lâm thần y, đây là lý do khiến cậu tự tin như vậy?"
Thần Võ Tôn khẽ run lên.
Tất cả năm vị thần tướng đã bị đánh bại.
Đương nhiên, kế hoạch của họ không thể thành công.
Thực lực của Dương Hoa đã vượt xa dự đoán của bọn họ. Chỉ sợ bảy vị thần tướng cũng không hạ được Giang Thành, nơi Thần Võ Tôn và Thần Hỏa Tôn trấn thủ.
Hơn nữa, còn có một Lâm thần y thâm sâu khó dò!
Nên càng không thể chiếm được Giang Thành!
Quy Nhất khó khăn giơ tay lên, lau vết máu trên khóe miệng.
Lâm Chính đã đang đi về phía đó.
Không còn đường lui.
Khi năm vị thần tướng tới đây, họ đã xác định hoặc Lâm Chính bỏ mạng, hoặc họ bỏ mạng ở nơi đây.
Kẻ thất bại không đáng sống trên đời này.
"Mọi người, hôm nay chỉ e chúng ta không thể rời khỏi Giang Thành”.
Quy Nhất thở hổn hển và gằn từng chữ.
Bốn người còn lại toàn thân run lên, sững sờ nhìn Quy Nhất.
"Đại sư huynh..."
"Nếu đã không thể sống sót, thì ít nhất cũng có thể vinh dự chết đi, không phụ lòng mong đợi của chủ thượng. Hãy hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của mình, sau đó rời khỏi thế giới này..." Quy Nhất khàn giọng nói, con ngươi dần dần chuyển sang màu đỏ.
Bốn người lập tức hiểu ý của sư huynh, đồng tử co rút lại, ngây người nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, Thủy Ban Lan mới lên tiếng trước tiên. Cô ta cười khổ, nói: “Không ngờ vận mệnh của chúng ta lại như thế này…”
“Do chủ quan, là do chúng ta chủ quan”, người đàn ông tóc vàng xám khàn giọng nói, trên mặt nước mắt đã chảy ròng ròng.
"Có thể hy sinh cùng sư huynh, có chết cũng không hối hận!" Viêm Chân gầm lên.
Người còn lại không nói gì, trực tiếp cắn đứt một ngón tay của hắn, đem đoạn đứt gãy ấn xuống đất.
Thấy vậy, những người khác cũng làm theo.
Ngay lập tức, rất nhiều máu chảy ra từ những ngón tay bị cắt đứt của tất cả mọi người.
Họ đang dùng hết sức lực để ép máu ra khỏi cơ thể, dòng máu chảy dọc theo mặt đất về phía Quy Nhất ở đằng xa.
Khi Thần Hoả Tôn và Thần Võ Tôn thấy cảnh này, vẻ mặt của họ lập tức thay đổi.
“Lâm thần y! Nhanh lên, ngăn hắn lại!”, Thần Hoả Tôn ngay lập tức hét lớn.
Lâm Chính ánh mắt trở nên lạnh lùng, lập tức hướng lên trời vẫy tay.
Đoàng!
Một tia sét xuyên qua bầu trời và đánh về phía Quy Nhất đằng kia.
Nhưng trong giây tiếp theo, một luồng năng lượng máu từ cơ thể Quy Nhất bốc lên, biến thành một tấm khiên khí, ngăn chặn sấm sét.
Chương 3128: Cậu là người ngu ngốc nhất tôi từng gặp
"Đây là?"
Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, lao thẳng về phía Quy Nhất.
Năm vị thần tướng mặc dù giờ phút này đã bị dồn vào chân tường, nhưng xem ra bọn họ còn có thủ đoạn gì đó. Dường như họ đang tính kế tung ra một chiêu với sức mạnh kinh người!
Máu chảy ra từ những ngón tay bị chặt đứt của bốn vị thần tướng đều dồn về phía Quy Nhất đang đứng ở giữa.
Dòng máu chảy cực nhanh rồi hợp lại thành một, nơi nó đi qua giống như một trận pháp. Nhìn từ trên xuống, hình trận trông vô cùng thống nhất.
Cơ thể của Quy Nhất có thể hấp thụ dòng máu đã lan rộng một cách hoàn hảo.
Máu chảy xuống chân lan dần lên cơ thể Quy Nhất, hai cánh tay hắn bắt đầu chảy máu thành dòng trông như những con rắn độc. Sắc mặt Quy Nhất tái nhợt, mái tóc bạc trắng cũng dần dài ra, xõa xuống đất...
Lâm Chính không dừng lại, vút lên không trung rồi bay về phía đó.
Thần lực dâng trào trong lòng bàn tay. Anh vung cánh tay, phá tan hào quang đỏ như máu bao phủ Quy Nhất, đánh vào đầu hắn.
Tuy nhiên, giây tiếp theo.
Bịch!
Một bàn tay tái nhợt đột nhiên siết chặt nắm đấm đang giáng xuống của Lâm Chính.
"Cái gì?"
Thần Võ Tôn kêu lên thất thanh.
Khuôn mặt của Thần Hỏa Tôn đông cứng lại.
Đó là tay của Quy Nhất.
Hắn giơ tay lên, trực tiếp đỡ đòn!
Lâm Chính rất kinh ngạc.
Quy Nhất vừa rồi không thể chịu được chưởng của anh, vậy tại sao giờ hắn lại có thể chịu được nó sau khi bị thương?
"Ngạc nhiên lắm phải không?"
Quy Nhất ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm máu bùng lên ý chí chiến đấu vô tận: "Lâm thần y, mày không cần phải ngạc nhiên, bởi vì những gì tao có bây giờ là tất cả những gì mà năm vị thần tướng có! Bọn tao đã từ bỏ tất cả, kể cả mạng sống của mình để quyết đấu với mày đến cuối cùng! Dù chỉ còn một phút thôi nhưng vậy cũng đủ rồi!!"
Sau khi nói xong, Quy Nhất đột nhiên dùng lực và gầm lên một tiếng.
Bùm!
Nắm đấm đang giữ tay Lâm Chính bộc phát sức mạnh kinh hoàng.
Lâm Chính ngay lập tức bị đánh bay, đâm sầm vào hai ngôi nhà trước khi dừng lại.
"Sức mạnh đáng sợ quá! Đây là sức mạnh của các nguyên tố!"
Thần Võ Tôn thất thanh.
Thần Hỏa Tôn nhảy vào đống đổ nát, kéo Lâm Chính ra khỏi đó và nghiêm nghị nói: “Lâm thần y, năm vị thần tướng này đã tự đốt cháy mạng sống của mình và hợp nhất sức mạnh của những nguyên tố mạnh nhất. Hiện giờ, họ cực kỳ khó bị đánh bại. Tôi khuyên cậu nên nhanh chóng rời đi và thoát khỏi đây! Trạng thái hợp nhất này sẽ không kéo dài lâu, và khi mạng sống của họ bị đốt cháy, họ sẽ chết mà cậu không cần ra tay! Bây giờ chúng ta phải mềm nắn rắn buông".
"Ông nói có lý!"
Lâm Chính đứng dậy nhìn nắm đấm của mình lúc này đã bị cháy đen, da bị xé toạc thật đáng sợ.
Nhưng anh cũng không lập tức chạy trốn, mà thấp giọng hỏi: "Tôi chạy rồi, còn những người ở đây thì sao? Giang Thành thì sao? Một phút đồng hồ, đủ để Quy Nhất hủy diệt một nửa Giang Thành!"
"Đã đến lúc này, cậu còn lo tới việc sống chết của kẻ khác, cậu không cần mạng nữa sao?" Thần Hỏa Tôn Giả quát.
"Tôi đương nhiên muốn sống! Nhưng tôi cũng muốn bảo toàn tính mạng của tất cả mọi người!", Lâm Chính khẽ mỉm cười: "Nếu tôi muốn chạy trốn thì sao giờ lại đứng ở chỗ này? Tôn giả, tôi và ông quen biết lâu như vậy, ông vẫn không hiểu chút nào về tôi sao?"
Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt.
Nhưng Lâm Chính đã hiên ngang bước về phía Quy Nhất.
"Có lẽ tôi sẽ thất bại, nhưng vào lúc này, tôi không thể lùi bước!"
Lâm Chính bình tĩnh nói, không chút do dự đi về phía trước.
"Cậu là người ngu ngốc nhất mà tôi từng gặp!"
Thần Hỏa Tôn im lặng nhìn anh với vẻ mặt phức tạp.
Chương 3129: Bi thương
Thần Hỏa Tôn Giả tu luyện đến nay trước giờ luôn coi nhẹ sinh tử.
Theo ông ta thấy, chỉ cần mình bình yên vô sự, chỉ cần mình có thể kiếm được lợi ích, những thứ khác đều có thể hi sinh.
Con đường tu đạo vô cùng gian nan, lòng người khó đoán, để bảo đảm mình không bị tổn thương, Thần Hỏa Tôn Giả luôn tin theo một lý niệm: chỉ tin vào bản thân!
Ông ta không tín nhiệm bất kì ai, cũng không cảm thấy người tốt trên đời đều xuất phát từ đáy lòng.
Theo ông ta thấy, cái gọi là tốt cũng chỉ xuất phát từ mục đích nào đó.
Quan niệm này lâu dần đã khiến Thần Hỏa Tôn Giả càng ngày càng tư lợi.
Dù Lâm Chính nhiều lần cứu vớt ông ta, quan niệm này vẫn không thay đổi, nhưng sâu trong nội tâm cũng có chút gì đó chống đối.
Ông ta muốn tin Lâm Chính nhưng cũng chỉ giới hạn ở Lâm Chính, những người khác thì không đáng tin.
Bây giờ ông ta phát hiện, hình như quan niệm của mình có vấn đề.
Hóa ra trên thế giới này thật sự có người sẵn sàng bất chấp tất cả vì người khác…
Thần Hỏa Tôn Giả lặng lẽ nhìn anh.
Lâm Chính đã đứng ở trước mặt Quy Nhất.
Tấ cả mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Lúc này, Quy Nhất đã hút hết toàn bộ sức mạnh của bốn Thần Tướng kia.
Sinh khí của bốn vị Thần Tướng kia bắt đầu tán loạn.
Mạch của bọn họ đã vỡ nát, sinh mệnh bị thiêu đốt cạn kiệt, dù y thuật cao siêu cũng không thể cứu sống được nữa.
Bọn họ gian nan mở mắt ra, mang theo chút hơi tàn nhìn về phía Quy Nhất.
“Các sư đệ sư muội yên tâm, tôi sẽ mang theo ý chí của mọi người chiến đấu đến thời khắc cuối cùng. Dù thời gian chỉ còn lại một phút, nhưng chủ thượng đã giao sứ mệnh cho chúng ta, chúng ta nhất định phải hoàn thành!”.
Quy Nhất nói, giọng khàn đặc, sau đó giơ hai tay lên, lòng bàn tay có con sóng xanh biếc và ngọn lửa vô tận đang lay động.
Lâm Chính kinh ngạc.
“Bây giờ hãy hứng chịu sức mạnh của Thánh Sơn bọn tao đi!”.
Vẻ mặt Quy Nhất trở nên dữ tợn, đạp chân xuống đất.
Ầm!
Mặt đất mênh mông nứt ra, một bàn tay bằng đất khổng lồ vươn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhảy vọt lên trời cao, cách mặt đất nghìn trượng, tránh khỏi bàn tay đáng sợ đó.
Nhưng anh còn chưa kịp nghỉ lấy hơi.
Gào!
Một tiếng rồng gầm lại vang lên.
Khi nhìn lại.
Trên bầu trời u ám, một con rồng thần với năm móng vuốt được ngưng tụ bởi gió ập về phía anh.
“Thiên Lôi!”.
Lâm Chính hô lớn, thần lôi ập tới, nhưng lại xuyên thẳng qua con rồng bằng gió mà đánh vào tòa nhà ở phía xa.
Bản chất của gió là khí, không phải thực chất, sao có thể đánh tan cho được?
Ầm!
Rồng gió đáng sợ đánh mạnh lên người Lâm Chính.
Lâm Chính nôn ra máu, cảm giác ngực mình như sắp nổ tung, rơi từ trên cao xuống.
Ngay khi anh rơi xuống, Quy Nhất lại tung chiêu.
“Thần y Lâm, hãy cùng bọn tao xuống địa ngục, chôn chung với bọn tao đi!”.
Quy Nhất giận dữ gào lên, hai tay cùng vung ra.
Vù vù vù vù!
Mặt đất nứt ra, nơi vực sâu dâng lên ngọn lửa nóng cháy cùng sóng xanh lạnh lẽo.
Chúng một trái một phải tạo thành chiếc quan tài to lớn, nhốt Lâm Chính vào trong.
Lâm Chính vội vàng dùng dị hỏa bao bọc cơ thể đang rơi xuống của mình.
Ngọn lửa và sóng xanh này không phải nước và lửa của Thủy Ban Lan và Viêm Chân có thể so sánh. Nó là năng lượng được dung hòa từ toàn bộ sức mạnh của năm vị Thần Tướng, sức phá hoại lớn hơn sức mạnh của mỗi người bọn họ không biết bao nhiêu lần.
Một khi Lâm Chính rơi vào trong quan tài tạo thành từ nước và lửa, nhất định sẽ bị Quy Nhất luyện đến chết.
Phải làm sao đây?
Lâm Chính lo lắng.
Quan tài nước lửa càng đến gần, Lâm Chính cảm thấy uy lực của dị hỏa trên người anh càng trở nên yếu ớt, hoàn toàn không thể chống đỡ.
“Thần y Lâm, để tôi giúp cậu!”.
Thần Hỏa Tôn Giả đứng ngồi không yên, hét lên, sau đó chạy về phía này.
Lần này Lâm Chính không phản đối.
Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, anh đột nhiên nhận ra điều gì đó, hét lên: “Tôn Giả dừng lại đi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt.
Lâm Chính đột nhiên cắn vào ngón tay của mình, nặn ra một lượng lớn máu, dùng sát lực bao bọc lấy nó rồi vẩy về phía nước và lửa.
“Hỏng bét!”.
Quy Nhất biến sắc.
Khi máu của Lâm Chính chạm vào nước và lửa, chiếc quan tài nước lửa trở nên mất ổn định, dường như sắp nổ tung.
Nhân lúc đó Lâm Chính hét lên điên cuồng, trên bầu trời một tia sét kinh thiên động địa bổ xuống, đánh thẳng lên người anh, đồng thời tất cả dị hỏa, sát lực và khí kình trong cơ thể cùng phóng ra.
Bốn loại thần lực bao bọc quanh người, ập về phía quan tài nước và lửa.
Ầm!
Một đám khói hình chữ thập lan ra.
Giang Thành chấn động.
Thần Hỏa Tôn Giả và Thần Võ Tôn đứng gần đó che mặt lùi lại, chống đỡ qua vụ nổ.
Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ánh sáng trắng lóa chiếu rọi khiến mọi người không mở nổi mắt.
Cứ kéo dài như vậy khoảng bảy tám giây mới biến mất.
Sau đó, trên bầu trời trút xuống trận mưa lớn.
Thần Võ Tôn và Thần Hỏa Tôn Giả khôi phục lại trước tiên, vội vàng nhìn về phía phát nổ.
Bấy giờ mới nhìn thấy cả công viên đã bị san bằng.
Lâm Chính ngã xuống đống đất đá, áo quần rách tả tơi.
Xương cốt trên người anh đã nứt gãy, khó mà di chuyển, nhưng anh vẫn còn thở, còn chưa chết.
Năm người đám Quy Nhất ở xa xa nhìn về phía này.
Mỗi một gương mặt đều tràn ngập tuyệt vọng và bi thương…
Chương 3130: Hắn đến thì đấu
Lâm Chính chưa chết cũng đồng nghĩa các Thần Tướng đã thất bại.
Bốn vị Thần Tướng dùng cái giá thiêu đốt sinh mạng của mình, chuyển hết tất cả sức mạnh lên người đại sư huynh Quy Nhất giúp hắn trở thành Thần Tướng mạnh nhất trong lịch sử, thế nhưng vẫn không thể giết chết Lâm Chính.
Với năng lực chữa lành cơ thể của Lâm Chính, không bao lâu nữa anh sẽ khôi phục trở lại.
Ngược lại, bọn họ thì đã không còn đường sống nào khác.
Sức mạnh trên người Quy Nhất chỉ có thể duy trì chưa tới một phút. Trong thời gian này không thể giết chết Lâm Chính, bọn họ sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội.
Dù gì những vị Thần Tướng khác cũng không còn mạng sống thứ hai để giúp Quy Nhất tăng cường thực lực.
Non nửa phút sau, Lâm Chính nằm dưới đất đã có thể động đậy.
Khí tức sinh mệnh không ngừng lưu chuyển trên người anh bắt đầu chữa lành vết thương.
Không lâu sau, Lâm Chính đã có thể đứng dậy.
Mấy vị Thần Tướng bất lực nhìn anh, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm hơn.
Thần Hỏa Tôn Giả và Thần Võ Tôn đều cảm thấy phức tạp.
Bọn họ đã biết y thuật của Lâm Chính đáng kinh ngạc đến thế nào, cũng hiểu rõ một đối thủ không thể giết chết thì đáng sợ đến thế nào.
“Tôi thắng rồi…”.
Lâm Chính đứng dậy, yếu ớt đi tới.
“Phải”.
Quy Nhất nhìn anh, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt trở nên khó coi, hô hấp cũng trở nên rất khó khăn hơn.
Sức sống trong cơ thể hắn đang suy yếu dần, giống như ngọn đèn lay lắt trước gió, có thể bị tắt bất cứ lúc nào.
Quy Nhất nhìn về phía sau.
Người đàn ông tóc màu vàng khói đã cúi đầu tắt thở, ý thức của ba người còn lại cũng đã mơ hồ, sắp chết.
“Thần y Lâm, đây chưa phải là kết thúc, đây… mới chỉ là bắt đầu”, Quy Nhất hít thở khó khăn.
“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nhưng không sao, tuy tôi không muốn gặp rắc rối, nhưng không có nghĩa tôi sợ rắc rối. Thánh Sơn muốn chém muốn giết, tôi sẽ chơi tới cùng, nhưng cái giá chỉ có một, hoặc tôi chết, hoặc các người chết. Cuộc đời tôi chưa bao giờ có chuyện hòa giải”, Lâm Chính hạ thấp giọng nói.
Quy Nhất lặng lẽ gật đầu, trên gương mặt lộ ra ý cười.
“Tôi nghĩ chủ thượng sẽ rất vui lòng… Bao nhiêu năm qua, cuối cùng người cũng có được đối thú”.
Phịch!
Vừa dứt lời, chân Quy Nhất nhũn ra quỳ xuống đất, sau đó tự tay vỗ vào trán mình, dập tắt hơi thở cuối cùng.
Ba vị Thần Tướng khác cũng đã tắt thở.
Bảy Thần Tướng của Thánh Sơn trừ Thích Hàn Sương mà Lâm Chính bắt sống, sáu người còn lại đều chết trận.
Lâm Chính hít sâu một hơi, nói: “Thu dọn xác bọn họ, liệm đàng hoàng, sau đó gửi đến Thánh Sơn”.
“Vâng, thần y Lâm!”.
Tào Tùng Dương ở phía sau tiến tới chắp tay đáp, sau đó phất tay ra hiệu cho người phía sau.
“Để hai vị chê cười rồi”.
Lâm Chính quay người chắp tay với Thần Hỏa Tôn Giả và Thần Võ Tôn.
“Thần y Lâm khách sáo rồi, không ngờ mới có ba ngày mà thực lực của thần y Lâm đã tiến bộ nhiều như vậy, thật khiến người ta không thể tưởng tượng được”, Thần Hỏa Tôn Giả vô cùng ngạc nhiên, nói.
Sát lực vô tận và thần lôi, bất cứ thứ nào cũng là thần công cái thế vô địch thiên hạ, thế mà Lâm Chính lại khống chế được chúng trong thời gian ngắn, thật là siêu phàm.
“Tôn Giả đại nhân quá khen”, Lâm Chính cười thản nhiên.
“Thần y Lâm, cậu đừng vội mừng. Bảy vị Thần Tướng đều chết ở Giang Thành, từ giờ trở đi cậu sẽ là tử địch của thiên kiêu hạng nhất. Thiên kiêu hạng nhất chắc chắn sẽ đến Giang Thành tìm cậu, cậu đừng xem thường”.
Thần Võ Tôn đi tới, lạnh nhạt nói.
“Hắn đến thì đến, đấu thì đấu”, Lâm Chính cười đáp.
“Xem ra trận chiến này đã giúp cậu có lòng tin rất nhiều. Tốt lắm, hi vọng cậu có thể giữ vững như vậy, đừng để đến khi gặp thiên kiêu hạng nhất lại mất hết ý chí chiến đấu”, Thần Võ Tôn nói.
Câu nói này cũng khiến mấy người Từ Thiên, Nguyên Tinh ở phía sau bật cười.
“Thánh Sơn Thất Thần Tướng đến, Chủ tịch Lâm có thể một mình giải quyết tất cả bọn họ. Thiên kiêu hạng nhất của Thánh Sơn có đến đây thì đã sao? Chúng ta còn không đối phó nổi hay sao?”, Từ Thiên không khỏi cười nói.
Trận chiến này không những cho Lâm Chính lòng tin mà còn cho người của Dương Hoa sự tự tin cực lớn.
Ban đầu Thất Thần Tướng được thổi phồng lên tận trời, không phải cũng bị Chủ tịch Lâm xử lý hay sao?
Từ đó có thể thấy, một thiên kiêu hạng nhất nhỏ nhoi chẳng là gì cả.
Nhưng lần này Thần Võ Tôn lại không lên tiếng, hình như không muốn giải thích cho Từ Thiên, chỉ nói: “Thần y Lâm, tôi vẫn nói câu đó, cậu đi được thì đi, đừng ở lại đây. Người chết không phải thiên kiêu hạng nhất, chuyện này cũng không tính là kết thúc, đợi khi cậu ta đến đây thì mọi thứ đã muộn”.
Nói xong, Thần Võ Tôn quay người rời đi, biến mất ở cuối con đường.
Mọi người rất bất ngờ.
“Bà ta đi đâu vậy? Rời khỏi Giang Thành luôn sao?”.
“Không ngờ Thần Võ Tôn được mọi người tâng bốc lên tận mây xanh, vô địch thiên hạ, thế mà lại sợ thiên kiêu hạng nhất? Đúng là nực cười”.
Mạn Sát Hồng cười khinh bỉ.
Nhưng vẻ mặt Lâm Chính lại trở nên nghiêm nghị, có dự cảm chẳng lành.
Thần Võ Tôn từng gặp thiên kiêu hạng nhất, nay năm vị Thần Tướng ngã xuống tại đây, bà ta cũng tận mắt chứng kiến.
Thế nhưng, ngay cả khi Lâm Chính lấy một chọi năm đánh bại bọn họ, Thần Võ Tôn vẫn không có vẻ gì vui mừng, ngược lại đầy vẻ lo lắng, có thể thấy thực lực mà Lâm Chính thể hiện ra vẫn chưa đủ để đánh thắng thiên kiêu hạng nhất.
“Vị thiên kiêu hạng nhất này rốt cuộc có thực lực thế nào?”.
Lâm Chính lẩm bẩm, ánh mắt dần trở nên sâu lắng.