-
Chương 3076-3080
Chương 3076: Sức mạnh của tôi không giết được ông à?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Câu nói này có nghĩa gì?
Không ai hiểu được.
Nhưng dường như đã không còn quan trọng nữa.
"Cho nên, thứ mà tao đang chống lại là sức mạnh của tổ tiên tộc Ẩn Ma... là sức mạnh của con người đã được tăng lên vô hạn? Dù sao cuối cùng tao cũng đã thất bại trong tay người của tộc Ẩn Ma”, Tàn Ma khàn giọng nói, khuôn mặt đầy vẻ không cam lòng.
Có vẻ như ông ta không thể chấp nhận được kết quả như vậy.
Tuy nhiên, Lâm Chính lại lắc đầu.
"Sát lực chỉ là một công cụ với tôi mà thôi, thứ tôi thực sự dựa vào không phải là sát lực này, mà là sức mạnh của bản thân tôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Sức mạnh của bản thân mày sao?"
Tàn Ma mở to hai mắt, sau đó cười lớn, trong nụ cười mang theo vẻ khinh thường: “Thần y Lâm, nếu không phải dựa vào sức mạnh của tổ tiên tộc Ẩn Ma, chỉ dựa vào một mình mày thì không thể chống lại được một người ma tính đã bộc phát hết như tao... Tao không cho rằng với sức mạnh của mày... mà có thể tiếp được một chiêu của tao!"
"Thật sao?"
Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu, giơ hai tay lên, làm động tác tóm gọn về phía bầu trời.
Khoảnh khắc đó.
Bùm!
Trên bầu trời, dường như có tiếng rồng gầm, đinh tai nhức óc.
Ngay sau đó, bầu trời trong xanh bao la bỗng tối sầm lại, những vết nứt như mạng nhện bao trùm cả bầu trời.
Áp lực!
Áp lực vô tận ập xuống đè nặng lên trái tim của mọi người bên dưới.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Cuồng phong như lưỡi hái tử thần, quét quanh thôn Ẩn Ma.
Mặt trời và mặt trăng lúc ẩn lúc hiện trên đầu Lâm Chính.
Sức mạnh trời đất vô tận đang quanh quẩn đọng lại trong lòng bàn tay anh.
Không ai biết đây là loại sức mạnh gì!
Cũng không ai biết uy lực của loại sức mạnh này thế nào!
Nhưng trước thần lực này, tất cả mọi người đều kinh hãi, thần phục, linh hồn run rẩy.
Tàn Ma ngơ ngác nhìn bầu trời đầy vết nứt giống như bị phá vỡ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Ngày tận thế đến rồi sao?
Nhưng lúc này, ông ta đột nhiên nhìn thấy một hiện tượng chấn động hơn.
Là tay của Lâm Chính!
Một chùm ánh sáng trong suốt tràn ra từ lòng bàn tay anh.
Chùm sáng giống như một sợi tơ, nối liền Lâm Chính và bầu trời.
Cứ như thể anh có thể kéo bầu trời xuống chỉ bằng một cú kéo nhẹ, phá vỡ vũ trụ, nhấn chìm thế giới vào ngày tận thế.
Đây là thần lực vô thượng tối cao!
Sức mạnh như vậy, không biết mạnh hơn sát lực bao nhiêu lần.
Đây chính là thực lực của thần y Lâm ở Giang Thành sao?
Đây là mới là thủ đoạn thật sự của anh à?
Cả người Tàn Ma đờ đẫn, khó khăn há miệng, suýt nữa quên cả hô hấp.
"Ông nói chút thực lực này của tôi không giết được ông sao?"
Lâm Chính hờ hững nói, sau đó nắm chặt tay.
Rầm!
Một âm thanh đinh tai nhức óc như bầu trời nổ tung vang lên.
Sau đó, bầu trời đen kịt đột nhiên rực sáng, những đám mây xung quanh tan biến, mọi thứ biến mất không còn dấu vết.
Tất cả đã trở lại bình thường.
Không còn sương mù.
Mọi chuyện cứ như chưa từng xảy ra.
Nhưng mãi lâu sau, sự chấn động mà bàn tay của Lâm Chính mang đến cho mọi người vẫn không thể khôi phục.
"Chẳng trách... một mình mày có thể đối phó với cả Thiên Ma Đạo lâu như vậy, chẳng trách... mày dám đối kháng với đạo chủ cường đại. Thần y Lâm, tao đã đánh giá thấp mày rồi, Thiên Ma Đạo đã xem thường mày rồi!", Tàn Ma trợn to hai mắt, kích động gầm lên, còn chưa nói được mấy câu, ông ta đã ho khan kịch liệt, phun ra mấy ngụm máu.
"Có thể chết trong tay loại người như mày thì tao cũng không oán than, ha ha ha ha...”
Tàn Ma lau vết máu trên khóe miệng, đột nhiên cười ha hả nói.
“Phụt...”
Toàn thân ông ta run bần bật, thở không ra hơi, sau đó cơ thể chao đảo, ngã mạnh xuống đất, kiệt sức mà chết.
Thấy vậy, Lâm Chính tung người nhảy vọt, đuổi giết những tên ma nhân đang tháo chạy tán loạn ở phía xa.
Anh xuyên qua bầu trời, tất cả những nơi anh đi qua, không gian đều trở nên méo mó, không biết tốc độ đã nhanh đến mức nào.
Đám người tộc Ẩn Ma trố mắt nhìn, cứ như nhìn thấy một vị thần.
Chương 3077: Cứu người
Lâm Chính đi qua đi về, chỉ tốn mất vài phút.
Khi anh trở lại, toàn thân be bét máu, đằng đằng sát khí.
Đám ma nhân bỏ chạy tán loạn đều đã chết trong tay anh.
Nhìn Lâm Chính từ trên trời giáng xuống, ánh mắt của mỗi người trong tộc Ẩn Ma đều trở nên cực kỳ phức tạp.
Họ không ngờ được rằng người mà họ lầm tưởng là người của Thiên Ma Đạo lại cứu sống họ, càng không ngờ một người phàm tục lại có thể mạnh mẽ như vậy.
Trên thực tế, họ không biết rằng tất cả đều nhờ vào hiệu quả của Đại Vô Phi Thăng Đan.
Lâm Chính đang phải chịu đựng Vạn Sát Quy Nhất, thân xác đã đạt đến cực hạn, nếu không sử dụng Đại Vô Phi Thăng Đan thì anh sẽ bị sát lực vô tận trong cấm địa xé thành từng mảnh vụn.
Sau khi đạt được công dụng mạnh mẽ của Đại Vô Phi Thăng Đan, Lâm Chính không chỉ dễ dàng chống lại sát lực, mà còn hấp thụ sát lực, khiến bản thân đạt được sự thăng hoa.
Cùng lúc hấp thu sức mạnh Vạn Sát cộng thêm sự trợ lực của Đại Võ Phi Thánh Đan, lúc này Lâm Chính có thể coi là vô địch, cho dù là đạo chủ đến thì anh cũng đủ sức đấu một trận, đối phó với một Tàn Ma cỏn con thì có là gì?
Lâm Chính thu hồi sát lực trên người, điều chỉnh hơi thở, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Tần Linh đang hấp hối nằm trên mặt đất, dùng kim đâm vào người Tần Linh.
Một lúc sau, Tần Linh khẽ rùng mình, khôi phục được một chút.
“Anh Lâm… anh không sao chứ…” cô ta yếu ớt gọi.
"Yên tâm, tôi không sao, cô nằm xuống trước đi, tôi lập tức chữa trị cho cô”, Lâm Chính cười nói.
"Vâng... Cám ơn anh...”, Tần Linh khàn giọng nói, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ bi thương.
Cô ta nhìn thấy xác của những người tộc Ẩn Ma xung quanh, bao gồm cả xác của bố cô ta, trái tim quặn thắt, nước mắt không ngừng trào ra.
Đám người trong thôn Ẩn Ma bắt đầu công việc cấp cứu.
Trưởng thôn được người khác dìu tới, cúi đầu sâu với Lâm Chính.
"Lâm ân nhân, may mà nhờ có cậu, lần này thôn Ẩn Ma mới tránh được họa diệt tộc. Tôi thay mặt người dân già trẻ thôn Ẩn Ma gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến cậu”, trưởng thôn yếu ớt nói.
“Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, ông bị thương cũng không nhẹ, mau đi chữa trị đi!” Lâm Chính nói.
"Được, được... sau khi xử lý xong vết thương, chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu đàng hoàng”.
Trưởng thôn gật đầu, sau đó được người dìu ra ngoài.
Tần Linh nằm trên mặt đất nhắm mắt lại, cảm nhận châm khí mà Lâm Chính đâm vào người, cảm giác vô cùng thoải mái, vô thức chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu Tần Linh mới tỉnh lại.
Lúc này cô ta nhận ra rằng mình được đặt trên một bệ đá.
Vết thương trên người đã được chữa trị, tay chân cũng được băng bó, sức lực hồi phục rất nhiều.
Cô ta khó khăn ngồi dậy nhìn quanh.
Bây giờ mới thấy rằng hầu hết người của tộc Ẩn Ma đều đã được chữa trị.
Mọi người nằm trên loại bệ đá này để nghỉ ngơi.
"Tiểu Linh, cô tỉnh rồi à?"
Lúc này, một cô gái đi tới, cười nói.
“Chị Chu, anh Lâm đâu?”, Tần Linh vội vàng hỏi.
"Thần y Lâm... đang cứu người ở phía sau...”
"Thật à? Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
"Mười lăm tiếng đồng hồ”.
"Lâu như vậy à?", Tần Linh sửng sốt, đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng hỏi: "Còn anh Lâm thì sao, anh ấy đã nghỉ ngơi chưa?"
Cô gái tên chị Chu lắc đầu: "Thần y Lâm vẫn luôn cứu người từ lúc đó đến tận bây giờ...”
"Cái gì? Đến tận bây giờ hả? Vậy chẳng phải sẽ mệt chết sao?"
Tần Linh vội vàng muốn đứng dậy.
"Ôi ôi ôi, Tiểu Linh, cô đừng làm loạn, cô bị thương nặng như vậy, cần phải nghỉ ngơi thật tốt”.
"Tôi phải đi tìm anh Lâm!"
Tần Linh kiên quyết nói.
"Cô... haizz, cô nhóc nhà cô, tính tình ương bướng, thôi vậy, để tôi đưa cô đi”.
Chị Chu bất đắc dĩ nói, rồi đỡ Tần Linh đi về phía sau.
Chưa tới mười phút sau, họ đã đến hiện trường nơi Lâm Chính chữa bệnh cứu người.
Tuy nhiên, chỉ liếc mắt nhìn một lượt, Tần Linh đã trợn mắt há mồm.
Chương 3078: Hái hoa Thất Sắc
Hiện trường nơi cứu người có thể nói là nhà xác.
Trước mắt Tần Linh là vô số xác chết.
Đây đều là những người trong tộc Ẩn Ma đã chết.
Ở giữa những xác chết này, Lâm Chính đang đầm đìa mồ hôi, vất vả khám bệnh chữa trị.
Nếu không có cách nào cứu chữa, anh sẽ liếc nhìn rồi bảo người đưa xác chết đi chôn cất.
Nhưng hầu hết trong số họ đã được Lâm Chính chữa trị thành công.
Tuy nhiên, vì không có châm bạc nên các phương pháp chữa trị của Lâm Chính đều dựa vào châm khí, tiêu tốn rất nhiều khí kình, cộng với khối lượng công việc khổng lồ, lúc này Lâm Chính đang thở hổn hển, toàn thân run rẩy.
"Anh Lâm...”, Tần Linh há hốc miệng.
"Y thuật của thần y Lâm quả thật kinh người, hơn một nửa số người vừa mới chết lúc nãy đã được anh ấy cứu sống. Mặc dù vẫn có một số người không cứu được, nhưng đây đã là phúc lớn rồi”, chị Chu bật cười nói: "Thậm chí ngay cả bố của cô cũng được thần y Lâm chữa khỏi, bây giờ ông ấy đã không còn nguy hiểm nữa”.
"Bố tôi sao?"
Tần Linh đột nhiên quay đầu lại, lo lắng hỏi: "Bố tôi đâu? Ông ấy ở đâu?"
“Bên kia, ông ấy đang nghỉ ngơi bên kia kìa”, chị Chu chỉ vào một khoảng đất trống cách đó không xa bên phải.
Lúc này, Tần Trác đang nằm trên một mảnh vải xám, một người trong thôn Ẩn Ma đang băng bó cho ông ta.
Tần Linh vội vàng chạy tới, cho dù lảo đảo ngã xuống, cô ta cũng lập tức đứng dậy, loạng choạng lao đến bên cạnh Tần Trác.
Nhìn Tần Trác đã ngủ say, hơi thở ổn định, Tần Linh lại không kiềm chế được mà bật khóc.
Cô ta quay đầu, nhìn bóng dáng bận rộn trong núi thi thể, cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy.
"Thần y Lâm!"
Lúc này, một tiếng kêu vang lên.
Mọi người lần lượt nghiêng đầu.
Chỉ thấy Du Dật vội vã chạy tới.
Lúc này anh ta cũng bị thương, một tay bị băng bó mấy vòng, thoạt nhìn cũng không tốt lắm.
Du Dật không nói nhiều lời, quỳ xuống đất dập đầu ba lần với Lâm Chính.
"Thần y Lâm, Du Dật tôi là đồ khốn kiếp, trước đây đã nhiều lần đắc tội với cậu, Du Dật đáng chết! Bây giờ cậu cứu cả thôn, cứu cả tộc người, còn cứu sống bố tôi. Du Dật thề rằng kiếp này sẽ báo đáp ân tình của cậu!"
Nói xong anh ta lại dập đầu thật mạnh xuống đất.
Lâm Chính ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn anh ta, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Ừ!"
Anh tiếp tục tập trung vào quá trình chữa trị.
Du Dật cũng không nhiều lời, có vẻ như trong lòng đã đưa ra quyết định gì đó, lập tức đứng bật dậy, nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Chính, xoay người chạy đi.
Tần Linh vô cùng cảm động.
Bây giờ Lâm Chính là ân nhân của toàn bộ thôn Ẩn Ma.
Nghĩ đến cảnh ban đầu anh Lâm lao vào Đầm Lầy Chết để cứu mình, Tần Linh khẽ rùng mình.
"A?"
"Thần y Lâm! Thần y Lâm!"
Lúc này, một tiếng hét vang lên.
Đám người Tần Linh sững sờ, vội vàng nhìn sang.
Mới phát hiện Lâm Chính đã ngã xuống đất bất tỉnh.
"Anh Lâm!"
Hai mắt Tần Linh đỏ hoe, điên cuồng lao tới.
Toàn bộ người tộc Ẩn Ma xung quanh bao gồm cả trưởng thôn cũng chạy đến.
Bác sĩ của thôn vội vàng kiểm tra.
“Chú Thạch, anh Lâm thế nào rồi?”, Tần Linh sốt sắng hỏi.
"Kiệt sức! Dù sao số lượng bệnh nhân phải chữa trị lớn như vậy, sức lực của cậu ấy đã cạn kiệt, cho nên mới ngất lịm”, bác sĩ đứng dậy trịnh trọng nói.
"Nói cách khác, nghỉ ngơi một lát thì thần y Lâm sẽ không sao nữa đúng không?", người bên cạnh vội vàng hỏi.
"E rằng... không đơn giản như vậy”, bác sĩ đó do dự lắc đầu.
"Cái gì? Có gì không hay sao?", trưởng thôn ngơ ngác hỏi.
"Năng lượng trong cơ thể của thần y Lâm rất không ổn định. Cậu ấy đã hấp thụ sát lực của tổ tiên tộc Ẩn Ma chúng ta, nhưng trước đó, có lẽ cậu còn tiếp nhận một luồng năng lượng khác. Luồng năng lượng đó cường đại đến mức khiến người ta không dám tưởng tượng, lại còn khó khống chế. Nếu không xử lý hết luồng năng lượng còn sót lại thì sẽ tạo thành tổn hại không thể đo đếm được cho cơ thể của thần y Lâm. Dù cậu ấy tỉnh lại e rằng cơ thể cũng không bằng trước kia được nữa”, bác sĩ trầm giọng nói.
"Cái gì?"
Tất cả mọi người sửng sốt, trố mắt nhìn nhau, không thể tin được.
Thần y Lâm vừa nãy còn mạnh mẽ như một vị thần giờ lại đang ở trong tình trạng tồi tệ như vậy.
“Y thuật của thần y Lâm cao siêu như vậy, chắc hẳn cậu ấy biết rõ tình trạng cơ thể của mình, nhưng cậu ấy đã không chữa trị ngay cho mình mà ngược lại đã cố gắng hết sức, dốc hết tâm huyết vì tộc Ẩn Ma… Chúng ta phải báo đáp ân tình này", trưởng thôn nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ, nói: "Bây giờ, phải chữa trị cho thần y Lâm thế nào?"
"Khó trị”, bác sĩ trong thôn thở dài: "Năng lượng trong cơ thể cậu ấy quá mạnh, với năng lực của tôi, căn bản không có cách nào đẩy nó ra, e rằng... không chữa trị được!"
“Ngay cả ông cũng không còn cách nào sao?”, trưởng thôn trợn tròn mắt hỏi.
"Trưởng thôn đại nhân, quả thật tôi đã hết cách, à đúng rồi, bây giờ chỉ có một cách có thể cứu thần y Lâm!", bác sĩ vội vàng nói, có vẻ như đã nghĩ ra cách nào đó.
“Cách gì?”, mọi người lo lắng hỏi.
"Hoa Thất Sắc”.
Bác sĩ cho biết.
"Cái gì?"
Mọi người đều kinh ngạc.
"Chỉ có hoa Thất Sắc mới có thể chữa khỏi bệnh cho Thần y Lâm! Năng lượng của hoa Thất Sắc vô cùng lớn, dược lực kinh người, nếu có thể cho thần y Lâm dùng hoa Thất Sắc thì năng lượng trong cơ thể của cậu ấy sẽ được hoa Thất Sắc tổng hợp. Như vậy, cơ thể của thần y Lâm sẽ bình an vô sự! Chỉ đáng tiếc hoa Thất Sắc được sinh ra ở giữa Đầm Lầy Chết, muốn hái được thì khó như lên trời”, bác sĩ bất đắc dĩ nói.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, tất cả đều không nói nên lời.
Trưởng thôn cũng im lặng.
Đầm Lầy Chết không phải là một nơi bình thường, muốn hái thảo dược ở đó thì sẽ chết người, đặc biệt là hoa Thất Sắc, chướng khí dày đặc xung quanh nó đủ để giết bất cứ ai.
"Trưởng thôn, chúng ta có thể đi hái hoa Thất Sắc!"
Lúc này, Du Dật đột nhiên đứng ra, lớn tiếng nói.
"Du Dật, đừng làm loạn! Cậu đang muốn chúng tôi đi nộp mạng ở Đầm Lầy Chết sao? Cậu còn chê người trong tộc chết chưa đủ nhiều à?”, một vị trưởng bối nghiêm khắc khiển trách.
Du Dật không lùi bước, tiếp tục nói: "Trưởng thôn, mọi người đi đến Đầm Lầy Chết thì sẽ biết, bây giờ là thời điểm tốt nhất để hái hoa Thất Sắc!"
"Ồ?"
Trưởng thôn giật mình, chợt ý thức được điều gì, chạy nhanh ra khỏi thôn.
Mọi người đều khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Một lúc sau, mấy người trưởng thôn đã đến Đầm Lầy Chết, tất cả họ đều kinh hãi.
Lúc này, Đầm Lầy Chết lại bị chia làm hai! Hoàn toàn bị chia cắt.
Ngay cả chướng khí phía trên đầm lầy cũng bị pha loãng...
"Lợi thế tự nhiên của Đầm Lầy Chết đã bị phá vỡ!"
"Dường như nó được tạo ra bởi đòn tấn công mạnh nhất của Tàn Ma sau khi ma tính được giải phóng...”
"Trưởng thôn, chúng ta có thể men theo vết nứt này để hái hoa Thất Sắc!"
"Đúng vậy, trưởng thôn, đây là một cơ hội tốt!"
Mọi người rối rít nói, nhìn về phía trưởng thôn.
Trưởng thôn không chút do dự, lập tức vung tay hô to: "Hái hoa Thất Sắc! Nấu thuốc cho thần y Lâm!"
"Vâng!"
Chương 3079: Phí của trời
“Ồ...”
Lâm Chính từ từ mở mắt ra.
Một tia sáng trắng như tuyết chiếu rọi vào khóe mắt, thức tỉnh ý thức của anh.
Mình đang ở đâu?
Mình bị làm sao vậy?
Lâm Chính hơi bối rối.
Anh chỉ nhớ hình như mình vẫn đang chữa trị cho những người tộc Ẩn Ma đã chết, sau đó trước mắt tối sầm lại, không nhớ được gì nữa.
Lâm Chính vừa muốn đứng dậy, đột nhiên cảm thấy toàn thân đau nhức.
Tuy nhiên, cơn đau nhức này chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn, sau đó được thay thế bằng một dòng nước ấm kỳ diệu.
Dòng nước ấm áp này giống như một làn gió xuân còn sót lại, len lỏi trong từng tấc da thịt của Lâm Chính, vuốt ve cơ thể, thổi lất phất linh hồn anh.
Rất dễ chịu!
Lâm Chính không khỏi rên rỉ, lập tức mở to hai mắt.
Dòng ấm áp này là gì?
Anh vội vàng vận khí, thăm dò cơ thể, bỗng nhiên kinh ngạc.
"Một loại năng lượng thuần túy! Đây dường như là dược lực... sao có thể chứ? Tại sao trong cơ thể mình lại có loại dược lực có một không hai này?"
Lâm Chính vô cùng nghi hoặc, tiếp tục vận khí, anh lại phát hiện ra những nơi luồng năng lượng này đi qua, không chỉ chữa lành máu thịt bị tổn thương mệt mỏi của anh, mà còn nuôi dưỡng những máu thịt này, thăng hoa và tăng cường sức mạnh cho chúng.
Năng lượng này thực sự đang cải tạo cơ thể anh!
Quá thần kỳ!
Lâm Chính thầm cảm khái, vội vàng khoanh chân ngồi dậy, điều chỉnh hơi thở.
"Ơ? Anh Lâm? Anh tỉnh rồi à?"
Tần Linh bưng chậu nước đi vào phòng, lập tức kinh ngạc thốt lên.
Lâm Chính mở mắt ra, vội vàng nói: "Cô Tần, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Tần Linh lập tức kể lại chuyện đã xảy ra.
Khi biết kết quả, Lâm Chính chợt sửng sốt.
"Cái gì? Mọi người cho tôi dùng hoa Thất Sắc hả?"
"Đúng vậy, nếu không, sao anh Lâm có thể khôi phục nhanh như vậy chứ? Chú Thạch nói chỉ có hoa thất sắc mới có thể chữa khỏi cơ thể của anh! Vừa hay lợi thế thiên nhiên của Đầm Lầy Chết bị phá vỡ, chúng tôi dễ dàng hái được hoa Thất Sắc, đưa cho anh dùng”, Tần Linh cười nói.
Không ngờ, Lâm Chính lại đấm ngực giậm chân.
"Lãng phí! Lãng phí! Lãng phí quá! Trời ơi! Thật lãng phí!"
Tần Linh sợ hết hồn: "Anh Lâm, anh không sao chứ?"
"Chú Thạch của cô đúng là một tên lang băm! Năng lượng trong cơ thể tôi căn bản chẳng là gì cả! Cho dù nó làm tôi bị thương thì tôi cũng có thể tự mình chữa trị! Nhưng ông ta lại dùng hoa Thất Sắc để chữa thương cho tôi! Đây không phải là lãng phí sao?”, Lâm Chính vừa sốt sắng vừa tức giận, vẻ tiếc nuối lộ rõ trên khuôn mặt.
Tần Linh sững sờ nhìn anh, rõ ràng cô ta không hiểu, một lúc sau mới lắp bắp nói: "Anh Lâm, thật ra... vẫn còn có một ít hoa Thất Sắc... anh... có cần không?"
"Cái gì?"
Lâm Chính bỗng nhiên định thần lại, ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm cô ta: "Vẫn còn hoa Thất Sắc sao?"
"Đúng... đúng vậy... chỉ cho anh dùng một ít cánh hoa. Chú Thạch nói dược lực của những cánh hoa này đã đủ rồi nên vẫn còn hơn nửa cây...”, Tần Linh rụt cổ nói, dè dặt nói.
“Mau, lấy số hoa Thất Sắc còn lại cho tôi, nhanh lên!”, Lâm Chính sốt sắng nói.
"Được! Được, anh Lâm, anh chờ một chút, tôi lập tức đi nói với chú Thạch, bảo chú ấy đi lấy ngay!"
Tần Linh vội vàng nói rồi bước nhanh ra ngoài.
Một lúc sau, rất nhiều người trong thôn Ẩn Ma đổ xô đến ngôi nhà gỗ tạm thời được xây dựng cho Lâm Chính, trong số đó có cả Thạch Chính Quân - bác sĩ trong thôn, hai tay ông ta nâng một tấm vải đỏ, đi về phía trước.
Thứ được đặt trên tấm vải đỏ chính là nửa bông hoa Thất Sắc.
Chương 3080: Nơi này không ở thêm được nữa
Nhìn nửa đóa hoa Thất Sắc ở trên tấm vải đỏ, Lâm Chính gần như là lộn người xuống giường, suýt chút nữa thì ngã lăn.
“Anh Lâm, cẩn thận!”, Tần Linh vội vàng tiến tới đỡ.
“Tôi không sao!”.
Lâm Chính vội vã nói, tay đã sờ tới hoa Thất Sắc.
Anh cẩn thận nâng hoa trên tay quan sát, sau đó lại ngửi ngửi, giống như đang kiểm tra dược tính của hoa Thất Sắc.
Thạch Chính Quân cười nhẹ: “Thần y Lâm, cậu nên về giường nghỉ ngơi đi. Tôi đã kiểm tra dược tính của hoa Thất Sắc, lát nữa tôi sẽ giao tài liệu cho cậu, cậu có thể từ từ xem, cần gì phải xuống giường? Vết thương của cậu cũng mới lành!”.
Lâm Chính nghe vậy lại nhướng mày, ngẩng đầu nói: “Ông đã kiểm tra dược tính của hoa Thất Sắc, sao không cất nó trong môi trường chân không?”.
“Cất trong môi trường chân không?”, bác sĩ thôn Thạch Chính Quân sửng sốt: “Vì sao?”.
“Ông không cảm nhận được trong khí tức mà hoa Thất Sắc tỏa ra có một tia Huỳnh Quang Huyền Khí sao?”, Lâm Chính nói.
“Huỳnh Quang Huyền Khí?”.
Thạch Chính Quân biến sắc, lập tức tiến tới ngửi ngửi.
Chốc lát sau, ông ta kinh ngạc quay đầu lại ra lệnh: “Mau đi lấy hộp chân không của tôi tới đây! Mau!”.
“Vâng… Vâng…”.
Một người của thôn Ẩn Ma vội vã chạy đi.
“Xem ra y thuật của ông cũng chẳng ra làm sao, Huỳnh Quang Huyền Khí mà cũng không phát hiện ra! Qua lâu vậy rồi, e là Huỳnh Quang Huyền Khí của hoa Thất Sắc cũng đã bốc hơi đi hết!”, Lâm Chính nói.
Thạch Chính Quân vô cùng áy náy, hối hận không thôi, buồn bã đứng ở bên cạnh.
Tần Linh hoang mang: “Anh Lâm, Huỳnh Quang Huyền Khí là gì vậy?”.
“Huỳnh Quang Huyền Khí là một loại tinh hoa sinh ra từ nhật nguyệt thiên địa, là năng lượng đặc biệt chỉ có ở những cây thuốc cực kỳ quý hiếm. Dùng cây thuốc có Huỳnh Quang Huyền Khí để luyện chế đan dược có thể phát huy đến ít nhất 90% dược hiệu, hơn nữa xác suất 50% có thể khiến đan dược luyện chế ra biến dị, trở thành linh đan diệu dược có dược hiệu mạnh hơn, công năng toàn diện hơn!
"Hoa Thất Sắc chính là cây thuốc có Huỳnh Quang Huyền Khí, nó sinh trưởng ở trung tâm Đầm Lầy Chết không biết bao nhiêu năm, hấp thu không biết bao nhiêu tinh hoa nhật nguyệt thiên địa, vô cùng khủng khiếp, có thể gọi là dược liệu quý hiếm nghìn năm có một! Khi nó được hái xuống, rời khỏi rễ cây, Huỳnh Quang Huyền Khí sẽ bắt đầu tiết ra ngoài. Chỉ khi nào đặt nó vào chân không mới giữ được huyền khí, nếu không, không bao lâu sau tất cả huyền khí sẽ chảy cạn”, Lâm Chính nói.
Tần Linh hít sâu một hơi: “Hóa ra là vậy…”.
Không lâu sau, hộp chân không đã được mang tới, Thạch Chính Quân vội vàng đặt hoa Thất Sắc vào trong đó.
Đợi đóng nắp hộp lại, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Huỳnh Quang Huyền Khí kỳ diệu như vậy, thần y Lâm lại có thể nhìn thấu, tôi rất khâm phục y thuật của cậu! Khâm phục!”, Thạch Chính Quân chắp tay.
“Tôi chỉ biết nhiều hơn ông một chút, không có gì đáng để khâm phục”.
Lâm Chính lại ngồi xuống giường, lắc đầu nói: “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”.
“Hai ngày rồi”.
“Hai ngày cơ à?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, sau đó lắc đầu thở dài: “Nói vậy thì những người khác không cứu được rồi”.
Nơi này khí hậu đặc biệt, đừng nói là hai ngày, hai tiếng cũng đủ làm thi thể thối rữa, không thể điều trị tiếp nữa.
Mọi người nghe vậy đều thẫn thờ nhìn anh, sau đó ai nấy ngửa đầu lên trời thở dài, nhiều người đã rơi nước mắt.
“Xin lỗi”.
“Thần y Lâm không cần tự trách, cậu đã tận lực rồi. Chính cậu đã cứu thôn Ẩn Ma chúng tôi, cứu tộc Ẩn Ma chúng tôi, cứu nhiều người như vậy. Nếu không có cậu, tộc Ẩn Ma chúng tôi đã bị diệt tộc từ lâu”, trưởng thôn đi tới, nói.
Sau đó, ông ta quỳ một gối xuống hành lễ với Lâm Chính.
Những người khác lập tức làm theo.
“Thần y Lâm, tôi và tất cả mọi người trong thôn Ẩn Ma xin bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến cậu!”.
“Mọi người làm gì vậy? Mau đứng dậy đi, tôi không nhận nổi đâu”.
Lâm Chính vội vàng đỡ mọi người dậy.
“Thần y Lâm, cậu xứng được nhận đại lễ này. Cậu không những đã cứu chúng tôi, mà cậu còn có được truyền thừa của tổ tiên tộc Ẩn Ma chúng tôi, cậu chính là người của tộc Ẩn Ma chúng tôi!”, trưởng thôn thở than.
“Đó chỉ là trùng hợp, tôi chỉ chữa trị Ma Độc trên người tôi, bây giờ Ma Độc đã được giải, tôi cũng nên rời đi rồi”.
Lâm Chính nói, sau đó lại ho khẽ mấy tiếng.
“Anh Lâm, anh vẫn chưa khỏi hẳn, nghỉ ngơi mấy ngày rồi hẵng đi”, Tần Linh vội nói.
“Tôi đã ở tộc Ẩn Ma lâu quá rồi, không thể tiếp tục ở lại đây nữa, tôi phải quay về”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Nhưng vết thương trên người anh…”.
“Chút vết thương này không tính là gì”, Lâm Chính cười đáp: “Thế nào? Chẳng lẽ cô không tin vào y thuật của tôi?”.
Tần Linh há miệng, không biết nên phản bác thế nào.
“Nếu thần y Lâm muốn về, chúng tôi cũng không miễn cưỡng. Thôn Ẩn Ma sụp đổ đợi ngày phục hưng, chúng tôi cũng không có gì chiêu đãi. Thần y Lâm, hoa Thất Sắc này coi như chút tâm ý của tộc Ẩn Ma chúng tôi, xin cậu hãy nhận cho”, trưởng thôn lấy hộp chân không từ tay Thạch Chính Quân, đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính hít sâu một hơi, nhận lấy hộp, giả vờ khách sáo: “Trưởng thôn, vậy có được không?”.
“Bảo kiếm phải xứng với anh hùng, y thuật của thần y Lâm hơn xa của tôi, vật này tôi cũng không dùng đến, tặng cho thần y Lâm thì hơn!”, Thạch Chính Quân mỉm cười đáp.
“Nói phải, ân đức của thần y Lâm, tộc Ẩn Ma chúng tôi suốt đời khó quên, đây chỉ là một vật bình thường mà thôi, chúng tôi có gì mà không nỡ?”, trưởng thôn cũng lên tiếng.
Lâm Chính thấy vậy thì thở phào: “Vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa”.
Anh cất hộp chân không đi, suy nghĩ một lúc lại nói: “Trưởng thôn, tôi đề nghị tộc Ẩn Ma nên di dời đi nơi khác đi, nơi này không ở thêm được nữa”.
Nghe vậy, vẻ mặt trưởng thôn chợt trở nên khó coi.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Câu nói này có nghĩa gì?
Không ai hiểu được.
Nhưng dường như đã không còn quan trọng nữa.
"Cho nên, thứ mà tao đang chống lại là sức mạnh của tổ tiên tộc Ẩn Ma... là sức mạnh của con người đã được tăng lên vô hạn? Dù sao cuối cùng tao cũng đã thất bại trong tay người của tộc Ẩn Ma”, Tàn Ma khàn giọng nói, khuôn mặt đầy vẻ không cam lòng.
Có vẻ như ông ta không thể chấp nhận được kết quả như vậy.
Tuy nhiên, Lâm Chính lại lắc đầu.
"Sát lực chỉ là một công cụ với tôi mà thôi, thứ tôi thực sự dựa vào không phải là sát lực này, mà là sức mạnh của bản thân tôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Sức mạnh của bản thân mày sao?"
Tàn Ma mở to hai mắt, sau đó cười lớn, trong nụ cười mang theo vẻ khinh thường: “Thần y Lâm, nếu không phải dựa vào sức mạnh của tổ tiên tộc Ẩn Ma, chỉ dựa vào một mình mày thì không thể chống lại được một người ma tính đã bộc phát hết như tao... Tao không cho rằng với sức mạnh của mày... mà có thể tiếp được một chiêu của tao!"
"Thật sao?"
Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu, giơ hai tay lên, làm động tác tóm gọn về phía bầu trời.
Khoảnh khắc đó.
Bùm!
Trên bầu trời, dường như có tiếng rồng gầm, đinh tai nhức óc.
Ngay sau đó, bầu trời trong xanh bao la bỗng tối sầm lại, những vết nứt như mạng nhện bao trùm cả bầu trời.
Áp lực!
Áp lực vô tận ập xuống đè nặng lên trái tim của mọi người bên dưới.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Cuồng phong như lưỡi hái tử thần, quét quanh thôn Ẩn Ma.
Mặt trời và mặt trăng lúc ẩn lúc hiện trên đầu Lâm Chính.
Sức mạnh trời đất vô tận đang quanh quẩn đọng lại trong lòng bàn tay anh.
Không ai biết đây là loại sức mạnh gì!
Cũng không ai biết uy lực của loại sức mạnh này thế nào!
Nhưng trước thần lực này, tất cả mọi người đều kinh hãi, thần phục, linh hồn run rẩy.
Tàn Ma ngơ ngác nhìn bầu trời đầy vết nứt giống như bị phá vỡ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Ngày tận thế đến rồi sao?
Nhưng lúc này, ông ta đột nhiên nhìn thấy một hiện tượng chấn động hơn.
Là tay của Lâm Chính!
Một chùm ánh sáng trong suốt tràn ra từ lòng bàn tay anh.
Chùm sáng giống như một sợi tơ, nối liền Lâm Chính và bầu trời.
Cứ như thể anh có thể kéo bầu trời xuống chỉ bằng một cú kéo nhẹ, phá vỡ vũ trụ, nhấn chìm thế giới vào ngày tận thế.
Đây là thần lực vô thượng tối cao!
Sức mạnh như vậy, không biết mạnh hơn sát lực bao nhiêu lần.
Đây chính là thực lực của thần y Lâm ở Giang Thành sao?
Đây là mới là thủ đoạn thật sự của anh à?
Cả người Tàn Ma đờ đẫn, khó khăn há miệng, suýt nữa quên cả hô hấp.
"Ông nói chút thực lực này của tôi không giết được ông sao?"
Lâm Chính hờ hững nói, sau đó nắm chặt tay.
Rầm!
Một âm thanh đinh tai nhức óc như bầu trời nổ tung vang lên.
Sau đó, bầu trời đen kịt đột nhiên rực sáng, những đám mây xung quanh tan biến, mọi thứ biến mất không còn dấu vết.
Tất cả đã trở lại bình thường.
Không còn sương mù.
Mọi chuyện cứ như chưa từng xảy ra.
Nhưng mãi lâu sau, sự chấn động mà bàn tay của Lâm Chính mang đến cho mọi người vẫn không thể khôi phục.
"Chẳng trách... một mình mày có thể đối phó với cả Thiên Ma Đạo lâu như vậy, chẳng trách... mày dám đối kháng với đạo chủ cường đại. Thần y Lâm, tao đã đánh giá thấp mày rồi, Thiên Ma Đạo đã xem thường mày rồi!", Tàn Ma trợn to hai mắt, kích động gầm lên, còn chưa nói được mấy câu, ông ta đã ho khan kịch liệt, phun ra mấy ngụm máu.
"Có thể chết trong tay loại người như mày thì tao cũng không oán than, ha ha ha ha...”
Tàn Ma lau vết máu trên khóe miệng, đột nhiên cười ha hả nói.
“Phụt...”
Toàn thân ông ta run bần bật, thở không ra hơi, sau đó cơ thể chao đảo, ngã mạnh xuống đất, kiệt sức mà chết.
Thấy vậy, Lâm Chính tung người nhảy vọt, đuổi giết những tên ma nhân đang tháo chạy tán loạn ở phía xa.
Anh xuyên qua bầu trời, tất cả những nơi anh đi qua, không gian đều trở nên méo mó, không biết tốc độ đã nhanh đến mức nào.
Đám người tộc Ẩn Ma trố mắt nhìn, cứ như nhìn thấy một vị thần.
Chương 3077: Cứu người
Lâm Chính đi qua đi về, chỉ tốn mất vài phút.
Khi anh trở lại, toàn thân be bét máu, đằng đằng sát khí.
Đám ma nhân bỏ chạy tán loạn đều đã chết trong tay anh.
Nhìn Lâm Chính từ trên trời giáng xuống, ánh mắt của mỗi người trong tộc Ẩn Ma đều trở nên cực kỳ phức tạp.
Họ không ngờ được rằng người mà họ lầm tưởng là người của Thiên Ma Đạo lại cứu sống họ, càng không ngờ một người phàm tục lại có thể mạnh mẽ như vậy.
Trên thực tế, họ không biết rằng tất cả đều nhờ vào hiệu quả của Đại Vô Phi Thăng Đan.
Lâm Chính đang phải chịu đựng Vạn Sát Quy Nhất, thân xác đã đạt đến cực hạn, nếu không sử dụng Đại Vô Phi Thăng Đan thì anh sẽ bị sát lực vô tận trong cấm địa xé thành từng mảnh vụn.
Sau khi đạt được công dụng mạnh mẽ của Đại Vô Phi Thăng Đan, Lâm Chính không chỉ dễ dàng chống lại sát lực, mà còn hấp thụ sát lực, khiến bản thân đạt được sự thăng hoa.
Cùng lúc hấp thu sức mạnh Vạn Sát cộng thêm sự trợ lực của Đại Võ Phi Thánh Đan, lúc này Lâm Chính có thể coi là vô địch, cho dù là đạo chủ đến thì anh cũng đủ sức đấu một trận, đối phó với một Tàn Ma cỏn con thì có là gì?
Lâm Chính thu hồi sát lực trên người, điều chỉnh hơi thở, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Tần Linh đang hấp hối nằm trên mặt đất, dùng kim đâm vào người Tần Linh.
Một lúc sau, Tần Linh khẽ rùng mình, khôi phục được một chút.
“Anh Lâm… anh không sao chứ…” cô ta yếu ớt gọi.
"Yên tâm, tôi không sao, cô nằm xuống trước đi, tôi lập tức chữa trị cho cô”, Lâm Chính cười nói.
"Vâng... Cám ơn anh...”, Tần Linh khàn giọng nói, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ bi thương.
Cô ta nhìn thấy xác của những người tộc Ẩn Ma xung quanh, bao gồm cả xác của bố cô ta, trái tim quặn thắt, nước mắt không ngừng trào ra.
Đám người trong thôn Ẩn Ma bắt đầu công việc cấp cứu.
Trưởng thôn được người khác dìu tới, cúi đầu sâu với Lâm Chính.
"Lâm ân nhân, may mà nhờ có cậu, lần này thôn Ẩn Ma mới tránh được họa diệt tộc. Tôi thay mặt người dân già trẻ thôn Ẩn Ma gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến cậu”, trưởng thôn yếu ớt nói.
“Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, ông bị thương cũng không nhẹ, mau đi chữa trị đi!” Lâm Chính nói.
"Được, được... sau khi xử lý xong vết thương, chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu đàng hoàng”.
Trưởng thôn gật đầu, sau đó được người dìu ra ngoài.
Tần Linh nằm trên mặt đất nhắm mắt lại, cảm nhận châm khí mà Lâm Chính đâm vào người, cảm giác vô cùng thoải mái, vô thức chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu Tần Linh mới tỉnh lại.
Lúc này cô ta nhận ra rằng mình được đặt trên một bệ đá.
Vết thương trên người đã được chữa trị, tay chân cũng được băng bó, sức lực hồi phục rất nhiều.
Cô ta khó khăn ngồi dậy nhìn quanh.
Bây giờ mới thấy rằng hầu hết người của tộc Ẩn Ma đều đã được chữa trị.
Mọi người nằm trên loại bệ đá này để nghỉ ngơi.
"Tiểu Linh, cô tỉnh rồi à?"
Lúc này, một cô gái đi tới, cười nói.
“Chị Chu, anh Lâm đâu?”, Tần Linh vội vàng hỏi.
"Thần y Lâm... đang cứu người ở phía sau...”
"Thật à? Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
"Mười lăm tiếng đồng hồ”.
"Lâu như vậy à?", Tần Linh sửng sốt, đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng hỏi: "Còn anh Lâm thì sao, anh ấy đã nghỉ ngơi chưa?"
Cô gái tên chị Chu lắc đầu: "Thần y Lâm vẫn luôn cứu người từ lúc đó đến tận bây giờ...”
"Cái gì? Đến tận bây giờ hả? Vậy chẳng phải sẽ mệt chết sao?"
Tần Linh vội vàng muốn đứng dậy.
"Ôi ôi ôi, Tiểu Linh, cô đừng làm loạn, cô bị thương nặng như vậy, cần phải nghỉ ngơi thật tốt”.
"Tôi phải đi tìm anh Lâm!"
Tần Linh kiên quyết nói.
"Cô... haizz, cô nhóc nhà cô, tính tình ương bướng, thôi vậy, để tôi đưa cô đi”.
Chị Chu bất đắc dĩ nói, rồi đỡ Tần Linh đi về phía sau.
Chưa tới mười phút sau, họ đã đến hiện trường nơi Lâm Chính chữa bệnh cứu người.
Tuy nhiên, chỉ liếc mắt nhìn một lượt, Tần Linh đã trợn mắt há mồm.
Chương 3078: Hái hoa Thất Sắc
Hiện trường nơi cứu người có thể nói là nhà xác.
Trước mắt Tần Linh là vô số xác chết.
Đây đều là những người trong tộc Ẩn Ma đã chết.
Ở giữa những xác chết này, Lâm Chính đang đầm đìa mồ hôi, vất vả khám bệnh chữa trị.
Nếu không có cách nào cứu chữa, anh sẽ liếc nhìn rồi bảo người đưa xác chết đi chôn cất.
Nhưng hầu hết trong số họ đã được Lâm Chính chữa trị thành công.
Tuy nhiên, vì không có châm bạc nên các phương pháp chữa trị của Lâm Chính đều dựa vào châm khí, tiêu tốn rất nhiều khí kình, cộng với khối lượng công việc khổng lồ, lúc này Lâm Chính đang thở hổn hển, toàn thân run rẩy.
"Anh Lâm...”, Tần Linh há hốc miệng.
"Y thuật của thần y Lâm quả thật kinh người, hơn một nửa số người vừa mới chết lúc nãy đã được anh ấy cứu sống. Mặc dù vẫn có một số người không cứu được, nhưng đây đã là phúc lớn rồi”, chị Chu bật cười nói: "Thậm chí ngay cả bố của cô cũng được thần y Lâm chữa khỏi, bây giờ ông ấy đã không còn nguy hiểm nữa”.
"Bố tôi sao?"
Tần Linh đột nhiên quay đầu lại, lo lắng hỏi: "Bố tôi đâu? Ông ấy ở đâu?"
“Bên kia, ông ấy đang nghỉ ngơi bên kia kìa”, chị Chu chỉ vào một khoảng đất trống cách đó không xa bên phải.
Lúc này, Tần Trác đang nằm trên một mảnh vải xám, một người trong thôn Ẩn Ma đang băng bó cho ông ta.
Tần Linh vội vàng chạy tới, cho dù lảo đảo ngã xuống, cô ta cũng lập tức đứng dậy, loạng choạng lao đến bên cạnh Tần Trác.
Nhìn Tần Trác đã ngủ say, hơi thở ổn định, Tần Linh lại không kiềm chế được mà bật khóc.
Cô ta quay đầu, nhìn bóng dáng bận rộn trong núi thi thể, cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy.
"Thần y Lâm!"
Lúc này, một tiếng kêu vang lên.
Mọi người lần lượt nghiêng đầu.
Chỉ thấy Du Dật vội vã chạy tới.
Lúc này anh ta cũng bị thương, một tay bị băng bó mấy vòng, thoạt nhìn cũng không tốt lắm.
Du Dật không nói nhiều lời, quỳ xuống đất dập đầu ba lần với Lâm Chính.
"Thần y Lâm, Du Dật tôi là đồ khốn kiếp, trước đây đã nhiều lần đắc tội với cậu, Du Dật đáng chết! Bây giờ cậu cứu cả thôn, cứu cả tộc người, còn cứu sống bố tôi. Du Dật thề rằng kiếp này sẽ báo đáp ân tình của cậu!"
Nói xong anh ta lại dập đầu thật mạnh xuống đất.
Lâm Chính ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn anh ta, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Ừ!"
Anh tiếp tục tập trung vào quá trình chữa trị.
Du Dật cũng không nhiều lời, có vẻ như trong lòng đã đưa ra quyết định gì đó, lập tức đứng bật dậy, nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Chính, xoay người chạy đi.
Tần Linh vô cùng cảm động.
Bây giờ Lâm Chính là ân nhân của toàn bộ thôn Ẩn Ma.
Nghĩ đến cảnh ban đầu anh Lâm lao vào Đầm Lầy Chết để cứu mình, Tần Linh khẽ rùng mình.
"A?"
"Thần y Lâm! Thần y Lâm!"
Lúc này, một tiếng hét vang lên.
Đám người Tần Linh sững sờ, vội vàng nhìn sang.
Mới phát hiện Lâm Chính đã ngã xuống đất bất tỉnh.
"Anh Lâm!"
Hai mắt Tần Linh đỏ hoe, điên cuồng lao tới.
Toàn bộ người tộc Ẩn Ma xung quanh bao gồm cả trưởng thôn cũng chạy đến.
Bác sĩ của thôn vội vàng kiểm tra.
“Chú Thạch, anh Lâm thế nào rồi?”, Tần Linh sốt sắng hỏi.
"Kiệt sức! Dù sao số lượng bệnh nhân phải chữa trị lớn như vậy, sức lực của cậu ấy đã cạn kiệt, cho nên mới ngất lịm”, bác sĩ đứng dậy trịnh trọng nói.
"Nói cách khác, nghỉ ngơi một lát thì thần y Lâm sẽ không sao nữa đúng không?", người bên cạnh vội vàng hỏi.
"E rằng... không đơn giản như vậy”, bác sĩ đó do dự lắc đầu.
"Cái gì? Có gì không hay sao?", trưởng thôn ngơ ngác hỏi.
"Năng lượng trong cơ thể của thần y Lâm rất không ổn định. Cậu ấy đã hấp thụ sát lực của tổ tiên tộc Ẩn Ma chúng ta, nhưng trước đó, có lẽ cậu còn tiếp nhận một luồng năng lượng khác. Luồng năng lượng đó cường đại đến mức khiến người ta không dám tưởng tượng, lại còn khó khống chế. Nếu không xử lý hết luồng năng lượng còn sót lại thì sẽ tạo thành tổn hại không thể đo đếm được cho cơ thể của thần y Lâm. Dù cậu ấy tỉnh lại e rằng cơ thể cũng không bằng trước kia được nữa”, bác sĩ trầm giọng nói.
"Cái gì?"
Tất cả mọi người sửng sốt, trố mắt nhìn nhau, không thể tin được.
Thần y Lâm vừa nãy còn mạnh mẽ như một vị thần giờ lại đang ở trong tình trạng tồi tệ như vậy.
“Y thuật của thần y Lâm cao siêu như vậy, chắc hẳn cậu ấy biết rõ tình trạng cơ thể của mình, nhưng cậu ấy đã không chữa trị ngay cho mình mà ngược lại đã cố gắng hết sức, dốc hết tâm huyết vì tộc Ẩn Ma… Chúng ta phải báo đáp ân tình này", trưởng thôn nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ, nói: "Bây giờ, phải chữa trị cho thần y Lâm thế nào?"
"Khó trị”, bác sĩ trong thôn thở dài: "Năng lượng trong cơ thể cậu ấy quá mạnh, với năng lực của tôi, căn bản không có cách nào đẩy nó ra, e rằng... không chữa trị được!"
“Ngay cả ông cũng không còn cách nào sao?”, trưởng thôn trợn tròn mắt hỏi.
"Trưởng thôn đại nhân, quả thật tôi đã hết cách, à đúng rồi, bây giờ chỉ có một cách có thể cứu thần y Lâm!", bác sĩ vội vàng nói, có vẻ như đã nghĩ ra cách nào đó.
“Cách gì?”, mọi người lo lắng hỏi.
"Hoa Thất Sắc”.
Bác sĩ cho biết.
"Cái gì?"
Mọi người đều kinh ngạc.
"Chỉ có hoa Thất Sắc mới có thể chữa khỏi bệnh cho Thần y Lâm! Năng lượng của hoa Thất Sắc vô cùng lớn, dược lực kinh người, nếu có thể cho thần y Lâm dùng hoa Thất Sắc thì năng lượng trong cơ thể của cậu ấy sẽ được hoa Thất Sắc tổng hợp. Như vậy, cơ thể của thần y Lâm sẽ bình an vô sự! Chỉ đáng tiếc hoa Thất Sắc được sinh ra ở giữa Đầm Lầy Chết, muốn hái được thì khó như lên trời”, bác sĩ bất đắc dĩ nói.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, tất cả đều không nói nên lời.
Trưởng thôn cũng im lặng.
Đầm Lầy Chết không phải là một nơi bình thường, muốn hái thảo dược ở đó thì sẽ chết người, đặc biệt là hoa Thất Sắc, chướng khí dày đặc xung quanh nó đủ để giết bất cứ ai.
"Trưởng thôn, chúng ta có thể đi hái hoa Thất Sắc!"
Lúc này, Du Dật đột nhiên đứng ra, lớn tiếng nói.
"Du Dật, đừng làm loạn! Cậu đang muốn chúng tôi đi nộp mạng ở Đầm Lầy Chết sao? Cậu còn chê người trong tộc chết chưa đủ nhiều à?”, một vị trưởng bối nghiêm khắc khiển trách.
Du Dật không lùi bước, tiếp tục nói: "Trưởng thôn, mọi người đi đến Đầm Lầy Chết thì sẽ biết, bây giờ là thời điểm tốt nhất để hái hoa Thất Sắc!"
"Ồ?"
Trưởng thôn giật mình, chợt ý thức được điều gì, chạy nhanh ra khỏi thôn.
Mọi người đều khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Một lúc sau, mấy người trưởng thôn đã đến Đầm Lầy Chết, tất cả họ đều kinh hãi.
Lúc này, Đầm Lầy Chết lại bị chia làm hai! Hoàn toàn bị chia cắt.
Ngay cả chướng khí phía trên đầm lầy cũng bị pha loãng...
"Lợi thế tự nhiên của Đầm Lầy Chết đã bị phá vỡ!"
"Dường như nó được tạo ra bởi đòn tấn công mạnh nhất của Tàn Ma sau khi ma tính được giải phóng...”
"Trưởng thôn, chúng ta có thể men theo vết nứt này để hái hoa Thất Sắc!"
"Đúng vậy, trưởng thôn, đây là một cơ hội tốt!"
Mọi người rối rít nói, nhìn về phía trưởng thôn.
Trưởng thôn không chút do dự, lập tức vung tay hô to: "Hái hoa Thất Sắc! Nấu thuốc cho thần y Lâm!"
"Vâng!"
Chương 3079: Phí của trời
“Ồ...”
Lâm Chính từ từ mở mắt ra.
Một tia sáng trắng như tuyết chiếu rọi vào khóe mắt, thức tỉnh ý thức của anh.
Mình đang ở đâu?
Mình bị làm sao vậy?
Lâm Chính hơi bối rối.
Anh chỉ nhớ hình như mình vẫn đang chữa trị cho những người tộc Ẩn Ma đã chết, sau đó trước mắt tối sầm lại, không nhớ được gì nữa.
Lâm Chính vừa muốn đứng dậy, đột nhiên cảm thấy toàn thân đau nhức.
Tuy nhiên, cơn đau nhức này chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn, sau đó được thay thế bằng một dòng nước ấm kỳ diệu.
Dòng nước ấm áp này giống như một làn gió xuân còn sót lại, len lỏi trong từng tấc da thịt của Lâm Chính, vuốt ve cơ thể, thổi lất phất linh hồn anh.
Rất dễ chịu!
Lâm Chính không khỏi rên rỉ, lập tức mở to hai mắt.
Dòng ấm áp này là gì?
Anh vội vàng vận khí, thăm dò cơ thể, bỗng nhiên kinh ngạc.
"Một loại năng lượng thuần túy! Đây dường như là dược lực... sao có thể chứ? Tại sao trong cơ thể mình lại có loại dược lực có một không hai này?"
Lâm Chính vô cùng nghi hoặc, tiếp tục vận khí, anh lại phát hiện ra những nơi luồng năng lượng này đi qua, không chỉ chữa lành máu thịt bị tổn thương mệt mỏi của anh, mà còn nuôi dưỡng những máu thịt này, thăng hoa và tăng cường sức mạnh cho chúng.
Năng lượng này thực sự đang cải tạo cơ thể anh!
Quá thần kỳ!
Lâm Chính thầm cảm khái, vội vàng khoanh chân ngồi dậy, điều chỉnh hơi thở.
"Ơ? Anh Lâm? Anh tỉnh rồi à?"
Tần Linh bưng chậu nước đi vào phòng, lập tức kinh ngạc thốt lên.
Lâm Chính mở mắt ra, vội vàng nói: "Cô Tần, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Tần Linh lập tức kể lại chuyện đã xảy ra.
Khi biết kết quả, Lâm Chính chợt sửng sốt.
"Cái gì? Mọi người cho tôi dùng hoa Thất Sắc hả?"
"Đúng vậy, nếu không, sao anh Lâm có thể khôi phục nhanh như vậy chứ? Chú Thạch nói chỉ có hoa thất sắc mới có thể chữa khỏi cơ thể của anh! Vừa hay lợi thế thiên nhiên của Đầm Lầy Chết bị phá vỡ, chúng tôi dễ dàng hái được hoa Thất Sắc, đưa cho anh dùng”, Tần Linh cười nói.
Không ngờ, Lâm Chính lại đấm ngực giậm chân.
"Lãng phí! Lãng phí! Lãng phí quá! Trời ơi! Thật lãng phí!"
Tần Linh sợ hết hồn: "Anh Lâm, anh không sao chứ?"
"Chú Thạch của cô đúng là một tên lang băm! Năng lượng trong cơ thể tôi căn bản chẳng là gì cả! Cho dù nó làm tôi bị thương thì tôi cũng có thể tự mình chữa trị! Nhưng ông ta lại dùng hoa Thất Sắc để chữa thương cho tôi! Đây không phải là lãng phí sao?”, Lâm Chính vừa sốt sắng vừa tức giận, vẻ tiếc nuối lộ rõ trên khuôn mặt.
Tần Linh sững sờ nhìn anh, rõ ràng cô ta không hiểu, một lúc sau mới lắp bắp nói: "Anh Lâm, thật ra... vẫn còn có một ít hoa Thất Sắc... anh... có cần không?"
"Cái gì?"
Lâm Chính bỗng nhiên định thần lại, ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm cô ta: "Vẫn còn hoa Thất Sắc sao?"
"Đúng... đúng vậy... chỉ cho anh dùng một ít cánh hoa. Chú Thạch nói dược lực của những cánh hoa này đã đủ rồi nên vẫn còn hơn nửa cây...”, Tần Linh rụt cổ nói, dè dặt nói.
“Mau, lấy số hoa Thất Sắc còn lại cho tôi, nhanh lên!”, Lâm Chính sốt sắng nói.
"Được! Được, anh Lâm, anh chờ một chút, tôi lập tức đi nói với chú Thạch, bảo chú ấy đi lấy ngay!"
Tần Linh vội vàng nói rồi bước nhanh ra ngoài.
Một lúc sau, rất nhiều người trong thôn Ẩn Ma đổ xô đến ngôi nhà gỗ tạm thời được xây dựng cho Lâm Chính, trong số đó có cả Thạch Chính Quân - bác sĩ trong thôn, hai tay ông ta nâng một tấm vải đỏ, đi về phía trước.
Thứ được đặt trên tấm vải đỏ chính là nửa bông hoa Thất Sắc.
Chương 3080: Nơi này không ở thêm được nữa
Nhìn nửa đóa hoa Thất Sắc ở trên tấm vải đỏ, Lâm Chính gần như là lộn người xuống giường, suýt chút nữa thì ngã lăn.
“Anh Lâm, cẩn thận!”, Tần Linh vội vàng tiến tới đỡ.
“Tôi không sao!”.
Lâm Chính vội vã nói, tay đã sờ tới hoa Thất Sắc.
Anh cẩn thận nâng hoa trên tay quan sát, sau đó lại ngửi ngửi, giống như đang kiểm tra dược tính của hoa Thất Sắc.
Thạch Chính Quân cười nhẹ: “Thần y Lâm, cậu nên về giường nghỉ ngơi đi. Tôi đã kiểm tra dược tính của hoa Thất Sắc, lát nữa tôi sẽ giao tài liệu cho cậu, cậu có thể từ từ xem, cần gì phải xuống giường? Vết thương của cậu cũng mới lành!”.
Lâm Chính nghe vậy lại nhướng mày, ngẩng đầu nói: “Ông đã kiểm tra dược tính của hoa Thất Sắc, sao không cất nó trong môi trường chân không?”.
“Cất trong môi trường chân không?”, bác sĩ thôn Thạch Chính Quân sửng sốt: “Vì sao?”.
“Ông không cảm nhận được trong khí tức mà hoa Thất Sắc tỏa ra có một tia Huỳnh Quang Huyền Khí sao?”, Lâm Chính nói.
“Huỳnh Quang Huyền Khí?”.
Thạch Chính Quân biến sắc, lập tức tiến tới ngửi ngửi.
Chốc lát sau, ông ta kinh ngạc quay đầu lại ra lệnh: “Mau đi lấy hộp chân không của tôi tới đây! Mau!”.
“Vâng… Vâng…”.
Một người của thôn Ẩn Ma vội vã chạy đi.
“Xem ra y thuật của ông cũng chẳng ra làm sao, Huỳnh Quang Huyền Khí mà cũng không phát hiện ra! Qua lâu vậy rồi, e là Huỳnh Quang Huyền Khí của hoa Thất Sắc cũng đã bốc hơi đi hết!”, Lâm Chính nói.
Thạch Chính Quân vô cùng áy náy, hối hận không thôi, buồn bã đứng ở bên cạnh.
Tần Linh hoang mang: “Anh Lâm, Huỳnh Quang Huyền Khí là gì vậy?”.
“Huỳnh Quang Huyền Khí là một loại tinh hoa sinh ra từ nhật nguyệt thiên địa, là năng lượng đặc biệt chỉ có ở những cây thuốc cực kỳ quý hiếm. Dùng cây thuốc có Huỳnh Quang Huyền Khí để luyện chế đan dược có thể phát huy đến ít nhất 90% dược hiệu, hơn nữa xác suất 50% có thể khiến đan dược luyện chế ra biến dị, trở thành linh đan diệu dược có dược hiệu mạnh hơn, công năng toàn diện hơn!
"Hoa Thất Sắc chính là cây thuốc có Huỳnh Quang Huyền Khí, nó sinh trưởng ở trung tâm Đầm Lầy Chết không biết bao nhiêu năm, hấp thu không biết bao nhiêu tinh hoa nhật nguyệt thiên địa, vô cùng khủng khiếp, có thể gọi là dược liệu quý hiếm nghìn năm có một! Khi nó được hái xuống, rời khỏi rễ cây, Huỳnh Quang Huyền Khí sẽ bắt đầu tiết ra ngoài. Chỉ khi nào đặt nó vào chân không mới giữ được huyền khí, nếu không, không bao lâu sau tất cả huyền khí sẽ chảy cạn”, Lâm Chính nói.
Tần Linh hít sâu một hơi: “Hóa ra là vậy…”.
Không lâu sau, hộp chân không đã được mang tới, Thạch Chính Quân vội vàng đặt hoa Thất Sắc vào trong đó.
Đợi đóng nắp hộp lại, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Huỳnh Quang Huyền Khí kỳ diệu như vậy, thần y Lâm lại có thể nhìn thấu, tôi rất khâm phục y thuật của cậu! Khâm phục!”, Thạch Chính Quân chắp tay.
“Tôi chỉ biết nhiều hơn ông một chút, không có gì đáng để khâm phục”.
Lâm Chính lại ngồi xuống giường, lắc đầu nói: “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”.
“Hai ngày rồi”.
“Hai ngày cơ à?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, sau đó lắc đầu thở dài: “Nói vậy thì những người khác không cứu được rồi”.
Nơi này khí hậu đặc biệt, đừng nói là hai ngày, hai tiếng cũng đủ làm thi thể thối rữa, không thể điều trị tiếp nữa.
Mọi người nghe vậy đều thẫn thờ nhìn anh, sau đó ai nấy ngửa đầu lên trời thở dài, nhiều người đã rơi nước mắt.
“Xin lỗi”.
“Thần y Lâm không cần tự trách, cậu đã tận lực rồi. Chính cậu đã cứu thôn Ẩn Ma chúng tôi, cứu tộc Ẩn Ma chúng tôi, cứu nhiều người như vậy. Nếu không có cậu, tộc Ẩn Ma chúng tôi đã bị diệt tộc từ lâu”, trưởng thôn đi tới, nói.
Sau đó, ông ta quỳ một gối xuống hành lễ với Lâm Chính.
Những người khác lập tức làm theo.
“Thần y Lâm, tôi và tất cả mọi người trong thôn Ẩn Ma xin bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến cậu!”.
“Mọi người làm gì vậy? Mau đứng dậy đi, tôi không nhận nổi đâu”.
Lâm Chính vội vàng đỡ mọi người dậy.
“Thần y Lâm, cậu xứng được nhận đại lễ này. Cậu không những đã cứu chúng tôi, mà cậu còn có được truyền thừa của tổ tiên tộc Ẩn Ma chúng tôi, cậu chính là người của tộc Ẩn Ma chúng tôi!”, trưởng thôn thở than.
“Đó chỉ là trùng hợp, tôi chỉ chữa trị Ma Độc trên người tôi, bây giờ Ma Độc đã được giải, tôi cũng nên rời đi rồi”.
Lâm Chính nói, sau đó lại ho khẽ mấy tiếng.
“Anh Lâm, anh vẫn chưa khỏi hẳn, nghỉ ngơi mấy ngày rồi hẵng đi”, Tần Linh vội nói.
“Tôi đã ở tộc Ẩn Ma lâu quá rồi, không thể tiếp tục ở lại đây nữa, tôi phải quay về”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Nhưng vết thương trên người anh…”.
“Chút vết thương này không tính là gì”, Lâm Chính cười đáp: “Thế nào? Chẳng lẽ cô không tin vào y thuật của tôi?”.
Tần Linh há miệng, không biết nên phản bác thế nào.
“Nếu thần y Lâm muốn về, chúng tôi cũng không miễn cưỡng. Thôn Ẩn Ma sụp đổ đợi ngày phục hưng, chúng tôi cũng không có gì chiêu đãi. Thần y Lâm, hoa Thất Sắc này coi như chút tâm ý của tộc Ẩn Ma chúng tôi, xin cậu hãy nhận cho”, trưởng thôn lấy hộp chân không từ tay Thạch Chính Quân, đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính hít sâu một hơi, nhận lấy hộp, giả vờ khách sáo: “Trưởng thôn, vậy có được không?”.
“Bảo kiếm phải xứng với anh hùng, y thuật của thần y Lâm hơn xa của tôi, vật này tôi cũng không dùng đến, tặng cho thần y Lâm thì hơn!”, Thạch Chính Quân mỉm cười đáp.
“Nói phải, ân đức của thần y Lâm, tộc Ẩn Ma chúng tôi suốt đời khó quên, đây chỉ là một vật bình thường mà thôi, chúng tôi có gì mà không nỡ?”, trưởng thôn cũng lên tiếng.
Lâm Chính thấy vậy thì thở phào: “Vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa”.
Anh cất hộp chân không đi, suy nghĩ một lúc lại nói: “Trưởng thôn, tôi đề nghị tộc Ẩn Ma nên di dời đi nơi khác đi, nơi này không ở thêm được nữa”.
Nghe vậy, vẻ mặt trưởng thôn chợt trở nên khó coi.