Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 301-305
Chương 301: Đến nhà họ Khai
Thành phố Hoàng Đào, thành phố nổi tiếng ở Quảng Liễu. Tuy không phải tỉnh lỵ, nhưng kinh tế của thành phố Hoàng Đào không thua kém gì so với tỉnh lỵ.
Huống hồ, phong cảnh nơi đây dễ chịu, môi trường trong sạch, khí hậu ôn hòa, thích hợp sinh sống, dân số nơi đây từng vượt cả tỉnh lỵ.
Chiếc 918 của Lâm Chính chạy băng băng vào thành phố Hoàng Đào, dừng ở một ngôi nhà ở vùng ngoại ô.
Ngôi nhà này vừa được xây mới, chính là nơi ở của nhà họ Khai.
Nghe nói nhà họ Khai đã đầu tư tròn năm trăm triệu mới xây dựng được, diện tích rất lớn, thiết bị trong đó tất cả đều có. Tất cả kiến trúc đều xây dựng phỏng theo phong cách thời kỳ Dân Quốc, tràn đầy khí phách.
Hôm nay, nhà họ Khai giống như có khách đến, ngoài cửa có rất nhiều siêu xe, nơi cửa cũng có người giúp việc đón tiếp khách.
Lâm Chính dừng xe trước cửa, bước nhanh vào trong.
Người giúp việc ở trước cửa sửng sốt, có lẽ là cảm thấy Lâm Chính lạ mặt, vốn định ngăn lại, nhưng nhìn thấy chiếc 918 sau lưng Lâm Chính thì lập tức nở nụ cười, vội vã nói: “Chào anh, mời đi bên này”.
Lâm Chính hơi tò mò liếc nhìn người đó, cũng không nói gì, đi vào theo dòng người.
Lúc này, vài người đàn ông trung niên đang ở trong nhà đi ra. Bọn họ đều mặc vest, trông có vẻ nho nhã, khí chất cao quý, ai nấy đều tươi cười, bắt tay chào đón.
“Hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh những người bạn từ xa đến đây, hoan nghênh!”.
Khai Kỳ, gia chủ nhà họ Khai, cười ha ha đi tới, bắt tay với một người ở trước nhất.
Khai Giang, Khai Hoành cũng ở đây, nhưng lại đứng sau người này.
“Chào chú Khai Kỳ, từ lâu đã nghe nói chú Khai Kỳ là trí giả hàng đầu ở thành phố Hoàng Đào, hôm nay nhìn thấy quả là không phải nói suông. Sự sáng suốt của chú khiến người khác cảm thấy vô cùng kính nể!”, một người đàn ông vuốt ngược tóc ra sau tươi cười nói.
“Ha ha ha, cháu thật biết nói đùa. Nào nào, chú Khai của cháu đã chuẩn bị sẵn món ngon rượu quý, chúng ta ngồi xuống vừa uống vừa nói chuyện”, Khai Kỳ cười nói.
“Chú Khai, cháu không biết uống rượu cho lắm”.
“Haizz, chỉ uống vài ly thôi”, Khai Kỳ cười nói.
Người đàn ông đó tỏ ra bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn đi vào nhà trong theo người nhà họ Khai.
Ngay khi mọi người sắp vào nhà trong, Lâm Chính hét lên.
“Ai là gia chủ của nhà họ Khai?”.
Anh vừa nói xong, ai nấy đều kinh ngạc.
Tất cả mọi người cùng nhìn sang.
Người nhà họ Khai âm thầm nhíu mày, còn tưởng người lên tiếng nằm trong số khách khứa nên không nói gì.
Nhưng Khai Giang thì khác.
Ông ta đã từng gặp Lâm Chính, cũng nhận ra Lâm Chính ngay lập tức.
“Là cậu?”.
Khai Giang hô lên.
“Chú hai, đó là ai?”, Khai Kỳ nhíu mày hỏi.
“Lâm Chính! Cháu rể của Trương Trung Hoa nhà họ Trương”, Khai Giang nói, trong mắt lóe lên vẻ hung ác: “Chính cậu ta đã đánh Khai Mạc bị thương nặng”.
Người xung quanh nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc.
Khai Kỳ cũng hiểu ra.
“Hóa ra là cậu ta? Anh nghe chú ba nói hình như cậu ta còn là hội trưởng của Hiệp hội Đông y Giang Thành?”.
“Không sai”, Khai Hoành lạnh lùng nói.
Ông ta đã kể chuyện lúc trước cho Khai Kỳ nghe, Khai Kỳ có thể hiểu được.
Nhưng lần này thì khác.
Đây là nhà họ Khai! Không phải nhà họ Trương!
Sao cậu ta lại chạy đến đây?
Lẽ nào cậu ta đến tìm chết? Hay là cậu ta đại diện cho ai đến đây để chuyển lời?
Nhưng hình như phía sau Lâm Chính không có thế lực gì cả, chỉ dựa vào chức vụ hội trưởng Hiệp hội Đông y của cậu ta? Hội trưởng Hiệp hội Đông y cũng không thể xen vào chuyện nhà họ Khai…
“Lâm Chính, sao cậu lại đến đây?”, Khai Kỳ thản nhiên hỏi.
Mặc dù rất nhiều người của nhà họ Khai chỉ muốn băm vằm người này ra, nhưng có khách ở đây, bọn họ không thể lỗ mãng như vậy.
Lâm Chính lại không quan tâm.
Anh bước thẳng tới trước.
Những vị khách đó đều nhường đường, người nhà họ Khai sa sầm mặt, định chặn Lâm Chính lại.
Nhưng Khai Kỳ lại vung tay, tỏ ý bọn họ đừng làm loạn.
Người nhà họ Khai thấy vậy mới tản ra.
Lâm Chính lại không đi về phía nhóm Khai Kỳ, mà là đi thẳng vào nhà trong, tìm một chỗ ngồi xuống, cầm đũa gắp món ngon trên bàn lên, bắt đầu ăn uống không hề khách sáo.
“Khốn nạn!”.
Người nhà họ Khai phẫn nộ, định xông tới đánh anh.
“A Minh, để cậu ta ăn”.
Khai Kỳ quát lên ngăn người nhà họ Khai đó lại.
“Gia chủ!”, người tên A Minh sốt ruột.
“Người đến là khách, chẳng lẽ người nhà họ Khai chúng ta ngay cả bữa cơm no cũng không cho khách được sao?”, Khai Kỳ mỉm cười nói.
Chương 301: Đến nhà họ Khai
Thành phố Hoàng Đào, thành phố nổi tiếng ở Quảng Liễu. Tuy không phải tỉnh lỵ, nhưng kinh tế của thành phố Hoàng Đào không thua kém gì so với tỉnh lỵ.
Huống hồ, phong cảnh nơi đây dễ chịu, môi trường trong sạch, khí hậu ôn hòa, thích hợp sinh sống, dân số nơi đây từng vượt cả tỉnh lỵ.
Chiếc 918 của Lâm Chính chạy băng băng vào thành phố Hoàng Đào, dừng ở một ngôi nhà ở vùng ngoại ô.
Ngôi nhà này vừa được xây mới, chính là nơi ở của nhà họ Khai.
Nghe nói nhà họ Khai đã đầu tư tròn năm trăm triệu mới xây dựng được, diện tích rất lớn, thiết bị trong đó tất cả đều có. Tất cả kiến trúc đều xây dựng phỏng theo phong cách thời kỳ Dân Quốc, tràn đầy khí phách.
Hôm nay, nhà họ Khai giống như có khách đến, ngoài cửa có rất nhiều siêu xe, nơi cửa cũng có người giúp việc đón tiếp khách.
Lâm Chính dừng xe trước cửa, bước nhanh vào trong.
Người giúp việc ở trước cửa sửng sốt, có lẽ là cảm thấy Lâm Chính lạ mặt, vốn định ngăn lại, nhưng nhìn thấy chiếc 918 sau lưng Lâm Chính thì lập tức nở nụ cười, vội vã nói: “Chào anh, mời đi bên này”.
Lâm Chính hơi tò mò liếc nhìn người đó, cũng không nói gì, đi vào theo dòng người.
Lúc này, vài người đàn ông trung niên đang ở trong nhà đi ra. Bọn họ đều mặc vest, trông có vẻ nho nhã, khí chất cao quý, ai nấy đều tươi cười, bắt tay chào đón.
“Hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh những người bạn từ xa đến đây, hoan nghênh!”.
Khai Kỳ, gia chủ nhà họ Khai, cười ha ha đi tới, bắt tay với một người ở trước nhất.
Khai Giang, Khai Hoành cũng ở đây, nhưng lại đứng sau người này.
“Chào chú Khai Kỳ, từ lâu đã nghe nói chú Khai Kỳ là trí giả hàng đầu ở thành phố Hoàng Đào, hôm nay nhìn thấy quả là không phải nói suông. Sự sáng suốt của chú khiến người khác cảm thấy vô cùng kính nể!”, một người đàn ông vuốt ngược tóc ra sau tươi cười nói.
“Ha ha ha, cháu thật biết nói đùa. Nào nào, chú Khai của cháu đã chuẩn bị sẵn món ngon rượu quý, chúng ta ngồi xuống vừa uống vừa nói chuyện”, Khai Kỳ cười nói.
“Chú Khai, cháu không biết uống rượu cho lắm”.
“Haizz, chỉ uống vài ly thôi”, Khai Kỳ cười nói.
Người đàn ông đó tỏ ra bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn đi vào nhà trong theo người nhà họ Khai.
Ngay khi mọi người sắp vào nhà trong, Lâm Chính hét lên.
“Ai là gia chủ của nhà họ Khai?”.
Anh vừa nói xong, ai nấy đều kinh ngạc.
Tất cả mọi người cùng nhìn sang.
Người nhà họ Khai âm thầm nhíu mày, còn tưởng người lên tiếng nằm trong số khách khứa nên không nói gì.
Nhưng Khai Giang thì khác.
Ông ta đã từng gặp Lâm Chính, cũng nhận ra Lâm Chính ngay lập tức.
“Là cậu?”.
Khai Giang hô lên.
“Chú hai, đó là ai?”, Khai Kỳ nhíu mày hỏi.
“Lâm Chính! Cháu rể của Trương Trung Hoa nhà họ Trương”, Khai Giang nói, trong mắt lóe lên vẻ hung ác: “Chính cậu ta đã đánh Khai Mạc bị thương nặng”.
Người xung quanh nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc.
Khai Kỳ cũng hiểu ra.
“Hóa ra là cậu ta? Anh nghe chú ba nói hình như cậu ta còn là hội trưởng của Hiệp hội Đông y Giang Thành?”.
“Không sai”, Khai Hoành lạnh lùng nói.
Ông ta đã kể chuyện lúc trước cho Khai Kỳ nghe, Khai Kỳ có thể hiểu được.
Nhưng lần này thì khác.
Đây là nhà họ Khai! Không phải nhà họ Trương!
Sao cậu ta lại chạy đến đây?
Lẽ nào cậu ta đến tìm chết? Hay là cậu ta đại diện cho ai đến đây để chuyển lời?
Nhưng hình như phía sau Lâm Chính không có thế lực gì cả, chỉ dựa vào chức vụ hội trưởng Hiệp hội Đông y của cậu ta? Hội trưởng Hiệp hội Đông y cũng không thể xen vào chuyện nhà họ Khai…
“Lâm Chính, sao cậu lại đến đây?”, Khai Kỳ thản nhiên hỏi.
Mặc dù rất nhiều người của nhà họ Khai chỉ muốn băm vằm người này ra, nhưng có khách ở đây, bọn họ không thể lỗ mãng như vậy.
Lâm Chính lại không quan tâm.
Anh bước thẳng tới trước.
Những vị khách đó đều nhường đường, người nhà họ Khai sa sầm mặt, định chặn Lâm Chính lại.
Nhưng Khai Kỳ lại vung tay, tỏ ý bọn họ đừng làm loạn.
Người nhà họ Khai thấy vậy mới tản ra.
Lâm Chính lại không đi về phía nhóm Khai Kỳ, mà là đi thẳng vào nhà trong, tìm một chỗ ngồi xuống, cầm đũa gắp món ngon trên bàn lên, bắt đầu ăn uống không hề khách sáo.
“Khốn nạn!”.
Người nhà họ Khai phẫn nộ, định xông tới đánh anh.
“A Minh, để cậu ta ăn”.
Khai Kỳ quát lên ngăn người nhà họ Khai đó lại.
“Gia chủ!”, người tên A Minh sốt ruột.
“Người đến là khách, chẳng lẽ người nhà họ Khai chúng ta ngay cả bữa cơm no cũng không cho khách được sao?”, Khai Kỳ mỉm cười nói.
Đang tải...
Chương 303: Phong Huyền Châm Quyết (1)
Ai có thể ngờ hội trưởng Hiệp hội Đông y Giang Thành lại mạnh bạo đến vậy. Ai mà ngờ, người này từng là chàng rể hèn của nhà họ Tô chứ?
Người nhà họ Trương ai nấy đều run bần bật, hoàn toàn không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt. Lâm Chính vẩy tay, đi về phía Khai Kỳ.
“Người đâu, bảo vệ gia chủ, mau tới bảo vệ gia chủ”, Khai Kỳ hoảng loạng gào lên, mắt trố tròn nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, cậu dừng lại cho tôi, cậu đang phạm tội đấy biết không? Phải ngồi tù đấy! Cậu có biết mình đang làm gì không vậy?”
“Tôi biết chứ, biết hết”, Lâm Chính lạnh lùng đáp lại: “Nhưng các người hại bố mẹ vợ, hại cả vợ tôi, hơn nữa nạn nhân tiếp theo lại chính là tôi, các người có ý đồ tiêu diệt cả nhà tôi cơ mà. Nếu đã vậy thì tại sao tôi phải nương tay? Các người không cho tôi đường sống mà còn hi vọng tôi dừng tay, hi vọng tôi tha cho các người à?”
“Cậu điên rồi”, Khai Hoành trố mắt.
“Khai Kỳ, tôi cho một cơ hội cuối cùng, nghe đây, lần cuối, lập tức gọi điện bảo nhà họ Khai từ Giang Thành rút về đi, nếu không…tôi sẽ khiến các người mất tất cả đấy”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.
Giọng của anh vừa dữ dằn và đáng sợ. Khai Kỳ khựng người, nhưng không thể hiện biểu cảm gì, chỉ chắp tay sau lưng nhìn Lâm Chính.
Biểu hiện của Lâm Chính thật đáng sợ, hạ gục Khai Giang dễ như trở bàn tay, hơn nữa trong nháy mắt còn xử lý gọn cả ba thế lực lớn. Rõ ràng là Lâm Chính là kẻ có võ.
Thế nhưng dù là như vậy thì Khai Kỳ cũng không sợ, vì dù có giỏi võ đến mấy cũng không thể nào đỡ được súng đạn.
Khai Kỳ không nói gì, càng không định làm gì, chỉ im lặng từ chối mệnh lệnh của Lâm Chính. Ông ta không thể đồng ý được. Bởi vì theo lý mà nói, chẳng có gì phải sợ Lâm Chính hết.
“Thôi được”, Lâm Chính gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá: “Nếu đã như vậy thì đừng trách sao tôi không cho nhà họ Khai cơ hội nhé”.
“Băm nó cho chó ăn đi”, Khai Kỳ quát lớn.
Mười mấy người của nhà họ Khai từ bốn phương tám hướng đồng loạt giơ dao trong tay lên và lao về phía Lâm Chính. Tên nào tên nấy đều muốn băm vằm anh ra.
Đúng lúc bọn chúng sắp tiếp cận anh thì anh bèn hành động. Anh đưa tay lên, chộp hai cây đũa trên bàn phóng về phía người nhà họ Khai.
Phụp!
Phụp!
Hai cây đũa giống như hai con dao đâm phập vào ngực của hai tên. Bọn chúng lập tức đổ rầm xuống đất.
“Á!”
“Chém nó”, tiếng gào thét, gầm rú lẫn lộn vang lên. Những đường dao sáng loang loáng giao nhau trong không gian. Nhưng Lâm Chính đã nhanh luồn tay tới vị trí cầm dao của đối thủ.
Anh chộp chặt cổ tay hắn, vặn ngược lại. Động tác nhanh tới kinh người.
Á! Á!Á! Những âm thanh rợn người vang lên. Cả đám lao lên trong nháy mắt đổ đồng loạt ra đất.
Tay cầm dao của chúng đồng loạt bị vặn gãy…
“Cái gì?”, đám đông thất kinh.
Chương 304: Phong Huyền Châm Quyết (2)
Không ai dám tin những gì xảy ra trước mặt. Rõ ràng những người đó không hề nhìn thấy Lâm Chính hành động…Thế nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc, đám đàn ông bị gãy tay nhưng Lâm CHính vẫn lao về phía họ.
Động tác của anh vô cùng lanh lẹ và thuần thục. Mỗi gã đàn ông đều bị anh đâm thẳng vào ngực, máu tươi xối ra, bất động. Trong khoảnh khắc, mười mấy tên đàn ông đã bị Lâm Chính hạ gục hết.
Dễ như bỡn! Đòn này đúng là đánh nhanh thắng gọn! Những kẻ sống sót đang lao lên bỗng phải khựng lại, sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Là người luyện võ”, một ông cụ đứng bên cạnh cậu Đỗ khàn khàn lên tiếng: “Hơn nữa còn vô cùng cao cường”.
“Còn trẻ mà đã vậy rồi thì đúng là Lâm Chính không hề đơn giản! Ông! Nhà họ Khai gây rắc rối lớn rồi”, một người đàn ông thấp bé, gầy gò để râu dê với cái lưng gù trông tầm 45 tuổi bước ra. Dù vậy thì trông ông ta vẫn có khí chất ngời ngời của một đấng nam nhi.
“Nếu người khác không thể làm gì được nó thì chúng ta đành phải cho nó ra bã thôi”, Khai Kỳ thản nhiên lên tiếng, sắc mặt tối sầm lại.
“Ông yên tâm, sẽ không để ông thất vọng đâu ạ. Có điều ông cũng cần chuẩn bị một chút vì có khi nó sẽ bỏ chạy”.
“Làm người của nhà họ Khai bị thương nhiều như vậy, nếu mà để nó chạy mất thì sau này nhà họ Khai làm gì còn chỗ đứng nữa”, Khai Kỳ phất tay, Khai Hoành ở phía sau bèn lui ra.
Một lúc sau, người nhà họ Khai lũ lượt xông ra, ai nấy đều mặc áo khoác, giấu tay bên trong áo và nhìn Lâm Chính chăm chăm như đang đợi mệnh lệnh.
Đám người cậu chủ Đỗ được đưa tới phòng bên cạnh để tránh bị thương. Lâm Chính đã bị vây chặt, không khác gì con cá mắc cạn.
“Nhóc con, đỡ đòn đi”, lúc này người đàn ông gầy gò hét lên.
“Người luyện võ mà trông thế này à? Đút lót để được gọi là kẻ luyện võ chắc?”
Lâm Chính liếc nhìn người đàn ông.
“Công phu mà có thể đút lo sao, chỉ cần hạ gục được người khác là sẽ chứng minh được cả thôi. Để tôi xem cậu thế nào”.
Người đàn ông gầy gò thản nhiên lên tiếng. Đột nhiên, kẻ này ngẩng đầu, hai chân đạp mạnh, lao về phía Lâm Chính. Tay kẻ này hóa thành vuốt chim ưng vồ thỏ, nhắm thẳng vào vùng bụng của anh.
Nếu mà chiêu thức này thành công thì ruột của Lâm Chính không khác gì bị lòi ra ngoài. Thế nhưng Lâm Chính không hề sợ, anh chỉ lật bàn tay, anh vung chưởng đỡ đòn tấn công.
Đúng lúc này, người đàn ông bất chợt thu tay về, dùng bàn tay còn lại đấm về phía ngực Lâm Chính. Chiêu này càng nhanh và mạnh hơn, lại bất ngờ như điện xẹt.
Rõ ràng đây mới là chiêu thức chết người. Đòn vừa rồi chỉ là chiêu che mắt. Nhà họ Khai mừng lắm, tất cả đều bị thu hút.
Thế nhưng…
Đúng lúc này...
Rắc! Tiếng xương gãy vang lên.
Người đàn ông kia nín thở, nhìn xuống thì thấy bàn tay Lâm Chính không biết từ lúc nào đã chộp chặt lấy bàn tay mình.
“Cái gì?”, người đàn ông thốt lên, cả cơ thể bỗng bật mạnh, tung chân định đá vào vùng dưới của Lâm Chính.
Thế nhưng vô ích. Lâm Chính lúc này cũng đã cử động chân, ghim chặt chân đối phương.
“Thú vị đấy”, người đàn ông nghiến răng, lập tức đập đầu về phía trước.
Lần này, Lâm Chính không hề phòng ngự. Hay nói cách khác là anh không có ý định phòng ngự.
Bụp!
Đầu của người đàn này quá đáng sợ, lúc đập vào ngực của Lâm Chính mọi người đều có thể nghe thấy âm thanh vô cùng nặng nề vang lên.
Nếu là người khác thì e rằng xương đã nát nhừ rồi. Thế nhưng Lâm Chính vẫn chẳng hề hấn gì.
Người đàn ông gầy còm ngẩng đầu nhìn với vẻ không dám tin. Còn Lâm Chính thì đang nhìn xuống kẻ này bằng vẻ vô cùng điềm đạm.
Ánh mắt đó giống như đang nhìn con dĩn vậy.
“Có vậy thôi à?”, giọng nói khàn đặc vang lên.
“Không hay rồi! Súng! Bắn ngay lập tức!”, người đàn ông nhận ra điều gì đó bất ổn nên hét lên.
Thế nhưng đã không kịp nữa rồi. Rắc. Chỉ nghe thấy âm thanh giòn giã vang lên.
Cổ tay người đàn ông bị Lâm Chính chộp chặt vặn gãy răng rắc, ngay sau đó là nhấc cả cơ thể người này lên và quăng.
Ầm. Âm thanh như bom nổ vang lên. Cả căn phong rúng chuyển.
Đám người mặc đồ đen xung quanh rút súng ra định bóp cò nhưng do cơn chấn động nên đứng không vững. Đợi khi bọn họ đứng vững lại thì một cảnh tượng khủng khiếp đã hiện ra trước mặt…
Người đàn ông lưng gù giống như một con chó giãy chết bị Lâm Chính bóp chặt. Cả cơ thể nhuốm máu, da bắt đầu bục ra. Trước mặt người này là một cái hố sâm hoắm, mặt đất nứt toác. Không còn nghi ngờ gì nữa, cơ thể của người này đập xuống đã tạo ra những vết nứt này…
Thật khủng khiếp. Tất cả đều không dám tin vào những gì xảy ra trước mặt.
“Nổ súng”, Khai Hoành không chịu được nữa bèn gầm lên. Nhưng vừa dứt lời thì.
“Phong Huyền Châm Quyết”, tiếng hô vang vọng không gian.
Lâm Chính vươn thẳng hai tay rồi thu lại xoay một vòng, từ lòng bàn tay một loạn châm bạc phóng ra như mưa bay ra bốn phía.
Những cây châm bạc đâm thẳng vào người mặc đồ đen. Trong nháy mắt, tất cả những người này đều bất động, kể cả những kẻ sắp bóp cò cũng không thể nhúc nhích.
“Các người còn đứng ngây ra làm gì? Không mau nổ súng”, Khai Hoành cuống cuồng.
Nhưng không ai phản hồi. Tất cả đều như bị đóng băng, bất động.
Chuyện quái quỷ gì vậy? Nhà họ Khai sốc toàn tập.
Cậu chủ Đỗ cũng đanh mặt. Lúc này Lâm Chính phủi tay đi về phía Khai Kỳ.
Chương 305: Không ai cản được (1)
Cảnh tượng thần kỳ khiến người nhà họ Khai sửng sốt.
Nhất là Khai Hoành, miệng há to dường như có thể nuốt cả quả trứng gà.
Khai Kỳ lại càng kinh ngạc.
Đây là gì?
Ảo thuật sao?
Sao có thể?
Nhưng nếu không phải ảo thuật, vì sao những người nhà họ Khai đứng xung quanh đều không động đậy?
Hơi thở ông ta nặng nề, da dầu tê dại, đầu óc đã trở nên trống rỗng.
“Ông Nhiếp, chuyện này làm sao làm được?”.
Cậu Đỗ ở phòng bên cũng kinh ngạc, bỗng nhiên quay đầu hỏi ông lão ở bên cạnh.
Ông lão cũng vừa mới hoàn hồn, ông ta im lặng vài phút, hạ giọng nói: “Là châm!”.
“Châm?”.
“Cậu chủ, mắt nhìn của cậu không cao, không thể hiểu rõ phương pháp của người đó. Lúc nãy người đó xoay tròn, tôi nhìn thấy rõ ràng châm bạc bay ra từ tay cậu ta. Nếu tôi đoán không lầm, đây là thủ đoạn châm bạc điểm huyệt của Đông y thời xưa”.
“Tôi thấy ông điên rồi, lại còn châm bạc điểm huyệt? Ông nghĩ đang quay phim đánh võ à?”, cậu Đỗ bật cười, có vẻ không tin, nhưng hơi thở lại trở nên gấp gáp hơn.
Ông Nhiếp này là cao thủ siêu phàm, là thế ngoại cao nhân mà bố anh ta dùng số tiền rất lớn thuê về. Nghe nói đệ tử của ông ta ai nấy đều có võ công trác tuyệt, thực lực yếu nhất cũng là quán quân võ thuật toàn quốc. Với trình độ của ông ta, mắt nhìn đương nhiên sẽ không sai được.
Nhưng gì mà dùng châm bạc điểm huyệt, chuyện này cũng thật hoang đường!
Cậu Đỗ không thể chấp nhận được.
“Ông Nhiếp, ông có thể giải quyết người đó không?”, cậu Đỗ nghiêm túc hỏi.
“Tôi không nắm chắc, dù người này rất trẻ tuổi, nhưng cậu ta có trình độ như vậy chắc chắn không phải người bình thường. Cậu chủ, cậu rời khỏi đây đi, đợi tôi xử lý xong chuyện nơi này sẽ gọi cho cậu”, ông lão nói.
Cậu Đỗ cân nhắc, cuối cùng không kiên trì nữa, chỉ gật đầu: “Ông hãy cẩn thận”.
Nói xong thì dẫn người rời đi.
Ông lão cũng đi ra khỏi phòng, bước về phía bên kia.
“Dừng tay, người trẻ tuổi!”.
Ông ta hô lên.
Lâm Chính hơi nghiêng đầu, liếc nhìn ông lão: “Tôi biết ông sẽ ra tay”.
“Ồ?”, ông lão cảm thấy bất ngờ, sau đó liếc nhìn Lâm Chính, nghiêm túc gật đầu: “Cậu lại có thể chú ý đến tôi, rõ ràng tôi đã che giấu rất kỹ, xem ra cậu không phải người tầm thường”.
“Ông sai rồi, không phải vì trình độ võ công của ông rất cao mà tôi chú ý đến ông. Thật ra tôi không biết võ, sở dĩ tôi có thể chú ý đến ông là vì trước kia tôi từng gặp ông”.
“Từng gặp tôi?”, ông Nhiếp sửng sốt: “Ở đâu?”.
“Yên Kinh”.
Thật ra là ở nhà họ Lâm.
Khi đó Lâm Chính còn rất nhỏ, ông Nhiếp cũng chỉ đến nhà họ Lâm học tập một vài ngày, không ở quá lâu. Nhưng Lâm Chính từng gặp người nào ở nhà họ Lâm, anh đều có ấn tượng.
“Xem ra lai lịch của cậu không đơn giản”.
Ông Nhiếp nhíu mày, vẻ mặt nặng nề hơn nhiều.
Ông ta đột nhiên có chút hối hận, nếu rời khỏi cùng với cậu chủ, có lẽ sẽ bớt đi không ít rắc rối.
“Nhà họ Đỗ các người muốn ra mặt giúp nhà họ Khai sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Nhà họ Khai là bạn của nhà họ Đỗ, nếu cậu đồng ý kết bạn với nhà họ Đỗ, chuyện này xem như bỏ đi, thế nào?”, ông Nhiếp nghiêm túc nói.
“Chuyện này e là không thể”.
Lâm Chính bật cười: “Nhà họ Khai muốn giết cả nhà tôi, đổi lại là nhà họ Đỗ các người, các người có từ bỏ không?”.
“Nghiêm trọng đến vậy sao?”, ông Nhiếp nhíu mày, nhìn sang Khai Kỳ: “Gia chủ Khai, rốt cuộc ông và cậu ta có thù oán gì? Đến mức như vậy?”.
“Chuyện này…”.
Khai Kỳ cũng không biết nên nói từ đâu.
Thật ra nếu chỉ là chuyện ghen tuông giữa Khai Mạc và Lâm Chính, ông ta không có tâm tư đi quản. Nhưng chuyện nhà họ Trương, làm ảnh hưởng đến thể diện của nhà họ Khai, ông ta không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu không, uy tín của nhà họ Khai để ở đâu?
“Bây giờ nói gì cũng vô dụng!”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó mắt toát ra sát ý, lao vọt về phía Khai Kỳ.
“Anh cả cẩn thận!”.
Khai Hoành hét lên, lập tức nhảy tới chặn Lâm Chính lại.
Nhưng ông Nhiếp lại nhanh hơn ông ta, lập tức xuất hiện trước mặt hai người, cánh tay gầy gò già nua đánh mạnh về phía Lâm Chính.
Sức mạnh một quyền này cực kỳ lớn, dường như mang ý vị của võ công nội gia, e rằng có thể đánh xuyên đá cẩm thạch như chọc thủng đậu phụ.
Ông Nhiếp là đại sư võ thuật chính thống, còn Lâm Chính thật ra lại không có võ. Thời gian của anh đã dành hết cho việc nghiên cứu y thuật, sở dĩ anh có năng lực như vậy cũng chỉ là dựa vào thuật châm cứu.
Do đó, đối mặt với một quyền này, Lâm Chính rất thức thời tránh đi.
Thành phố Hoàng Đào, thành phố nổi tiếng ở Quảng Liễu. Tuy không phải tỉnh lỵ, nhưng kinh tế của thành phố Hoàng Đào không thua kém gì so với tỉnh lỵ.
Huống hồ, phong cảnh nơi đây dễ chịu, môi trường trong sạch, khí hậu ôn hòa, thích hợp sinh sống, dân số nơi đây từng vượt cả tỉnh lỵ.
Chiếc 918 của Lâm Chính chạy băng băng vào thành phố Hoàng Đào, dừng ở một ngôi nhà ở vùng ngoại ô.
Ngôi nhà này vừa được xây mới, chính là nơi ở của nhà họ Khai.
Nghe nói nhà họ Khai đã đầu tư tròn năm trăm triệu mới xây dựng được, diện tích rất lớn, thiết bị trong đó tất cả đều có. Tất cả kiến trúc đều xây dựng phỏng theo phong cách thời kỳ Dân Quốc, tràn đầy khí phách.
Hôm nay, nhà họ Khai giống như có khách đến, ngoài cửa có rất nhiều siêu xe, nơi cửa cũng có người giúp việc đón tiếp khách.
Lâm Chính dừng xe trước cửa, bước nhanh vào trong.
Người giúp việc ở trước cửa sửng sốt, có lẽ là cảm thấy Lâm Chính lạ mặt, vốn định ngăn lại, nhưng nhìn thấy chiếc 918 sau lưng Lâm Chính thì lập tức nở nụ cười, vội vã nói: “Chào anh, mời đi bên này”.
Lâm Chính hơi tò mò liếc nhìn người đó, cũng không nói gì, đi vào theo dòng người.
Lúc này, vài người đàn ông trung niên đang ở trong nhà đi ra. Bọn họ đều mặc vest, trông có vẻ nho nhã, khí chất cao quý, ai nấy đều tươi cười, bắt tay chào đón.
“Hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh những người bạn từ xa đến đây, hoan nghênh!”.
Khai Kỳ, gia chủ nhà họ Khai, cười ha ha đi tới, bắt tay với một người ở trước nhất.
Khai Giang, Khai Hoành cũng ở đây, nhưng lại đứng sau người này.
“Chào chú Khai Kỳ, từ lâu đã nghe nói chú Khai Kỳ là trí giả hàng đầu ở thành phố Hoàng Đào, hôm nay nhìn thấy quả là không phải nói suông. Sự sáng suốt của chú khiến người khác cảm thấy vô cùng kính nể!”, một người đàn ông vuốt ngược tóc ra sau tươi cười nói.
“Ha ha ha, cháu thật biết nói đùa. Nào nào, chú Khai của cháu đã chuẩn bị sẵn món ngon rượu quý, chúng ta ngồi xuống vừa uống vừa nói chuyện”, Khai Kỳ cười nói.
“Chú Khai, cháu không biết uống rượu cho lắm”.
“Haizz, chỉ uống vài ly thôi”, Khai Kỳ cười nói.
Người đàn ông đó tỏ ra bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn đi vào nhà trong theo người nhà họ Khai.
Ngay khi mọi người sắp vào nhà trong, Lâm Chính hét lên.
“Ai là gia chủ của nhà họ Khai?”.
Anh vừa nói xong, ai nấy đều kinh ngạc.
Tất cả mọi người cùng nhìn sang.
Người nhà họ Khai âm thầm nhíu mày, còn tưởng người lên tiếng nằm trong số khách khứa nên không nói gì.
Nhưng Khai Giang thì khác.
Ông ta đã từng gặp Lâm Chính, cũng nhận ra Lâm Chính ngay lập tức.
“Là cậu?”.
Khai Giang hô lên.
“Chú hai, đó là ai?”, Khai Kỳ nhíu mày hỏi.
“Lâm Chính! Cháu rể của Trương Trung Hoa nhà họ Trương”, Khai Giang nói, trong mắt lóe lên vẻ hung ác: “Chính cậu ta đã đánh Khai Mạc bị thương nặng”.
Người xung quanh nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc.
Khai Kỳ cũng hiểu ra.
“Hóa ra là cậu ta? Anh nghe chú ba nói hình như cậu ta còn là hội trưởng của Hiệp hội Đông y Giang Thành?”.
“Không sai”, Khai Hoành lạnh lùng nói.
Ông ta đã kể chuyện lúc trước cho Khai Kỳ nghe, Khai Kỳ có thể hiểu được.
Nhưng lần này thì khác.
Đây là nhà họ Khai! Không phải nhà họ Trương!
Sao cậu ta lại chạy đến đây?
Lẽ nào cậu ta đến tìm chết? Hay là cậu ta đại diện cho ai đến đây để chuyển lời?
Nhưng hình như phía sau Lâm Chính không có thế lực gì cả, chỉ dựa vào chức vụ hội trưởng Hiệp hội Đông y của cậu ta? Hội trưởng Hiệp hội Đông y cũng không thể xen vào chuyện nhà họ Khai…
“Lâm Chính, sao cậu lại đến đây?”, Khai Kỳ thản nhiên hỏi.
Mặc dù rất nhiều người của nhà họ Khai chỉ muốn băm vằm người này ra, nhưng có khách ở đây, bọn họ không thể lỗ mãng như vậy.
Lâm Chính lại không quan tâm.
Anh bước thẳng tới trước.
Những vị khách đó đều nhường đường, người nhà họ Khai sa sầm mặt, định chặn Lâm Chính lại.
Nhưng Khai Kỳ lại vung tay, tỏ ý bọn họ đừng làm loạn.
Người nhà họ Khai thấy vậy mới tản ra.
Lâm Chính lại không đi về phía nhóm Khai Kỳ, mà là đi thẳng vào nhà trong, tìm một chỗ ngồi xuống, cầm đũa gắp món ngon trên bàn lên, bắt đầu ăn uống không hề khách sáo.
“Khốn nạn!”.
Người nhà họ Khai phẫn nộ, định xông tới đánh anh.
“A Minh, để cậu ta ăn”.
Khai Kỳ quát lên ngăn người nhà họ Khai đó lại.
“Gia chủ!”, người tên A Minh sốt ruột.
“Người đến là khách, chẳng lẽ người nhà họ Khai chúng ta ngay cả bữa cơm no cũng không cho khách được sao?”, Khai Kỳ mỉm cười nói.
Chương 301: Đến nhà họ Khai
Thành phố Hoàng Đào, thành phố nổi tiếng ở Quảng Liễu. Tuy không phải tỉnh lỵ, nhưng kinh tế của thành phố Hoàng Đào không thua kém gì so với tỉnh lỵ.
Huống hồ, phong cảnh nơi đây dễ chịu, môi trường trong sạch, khí hậu ôn hòa, thích hợp sinh sống, dân số nơi đây từng vượt cả tỉnh lỵ.
Chiếc 918 của Lâm Chính chạy băng băng vào thành phố Hoàng Đào, dừng ở một ngôi nhà ở vùng ngoại ô.
Ngôi nhà này vừa được xây mới, chính là nơi ở của nhà họ Khai.
Nghe nói nhà họ Khai đã đầu tư tròn năm trăm triệu mới xây dựng được, diện tích rất lớn, thiết bị trong đó tất cả đều có. Tất cả kiến trúc đều xây dựng phỏng theo phong cách thời kỳ Dân Quốc, tràn đầy khí phách.
Hôm nay, nhà họ Khai giống như có khách đến, ngoài cửa có rất nhiều siêu xe, nơi cửa cũng có người giúp việc đón tiếp khách.
Lâm Chính dừng xe trước cửa, bước nhanh vào trong.
Người giúp việc ở trước cửa sửng sốt, có lẽ là cảm thấy Lâm Chính lạ mặt, vốn định ngăn lại, nhưng nhìn thấy chiếc 918 sau lưng Lâm Chính thì lập tức nở nụ cười, vội vã nói: “Chào anh, mời đi bên này”.
Lâm Chính hơi tò mò liếc nhìn người đó, cũng không nói gì, đi vào theo dòng người.
Lúc này, vài người đàn ông trung niên đang ở trong nhà đi ra. Bọn họ đều mặc vest, trông có vẻ nho nhã, khí chất cao quý, ai nấy đều tươi cười, bắt tay chào đón.
“Hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh những người bạn từ xa đến đây, hoan nghênh!”.
Khai Kỳ, gia chủ nhà họ Khai, cười ha ha đi tới, bắt tay với một người ở trước nhất.
Khai Giang, Khai Hoành cũng ở đây, nhưng lại đứng sau người này.
“Chào chú Khai Kỳ, từ lâu đã nghe nói chú Khai Kỳ là trí giả hàng đầu ở thành phố Hoàng Đào, hôm nay nhìn thấy quả là không phải nói suông. Sự sáng suốt của chú khiến người khác cảm thấy vô cùng kính nể!”, một người đàn ông vuốt ngược tóc ra sau tươi cười nói.
“Ha ha ha, cháu thật biết nói đùa. Nào nào, chú Khai của cháu đã chuẩn bị sẵn món ngon rượu quý, chúng ta ngồi xuống vừa uống vừa nói chuyện”, Khai Kỳ cười nói.
“Chú Khai, cháu không biết uống rượu cho lắm”.
“Haizz, chỉ uống vài ly thôi”, Khai Kỳ cười nói.
Người đàn ông đó tỏ ra bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn đi vào nhà trong theo người nhà họ Khai.
Ngay khi mọi người sắp vào nhà trong, Lâm Chính hét lên.
“Ai là gia chủ của nhà họ Khai?”.
Anh vừa nói xong, ai nấy đều kinh ngạc.
Tất cả mọi người cùng nhìn sang.
Người nhà họ Khai âm thầm nhíu mày, còn tưởng người lên tiếng nằm trong số khách khứa nên không nói gì.
Nhưng Khai Giang thì khác.
Ông ta đã từng gặp Lâm Chính, cũng nhận ra Lâm Chính ngay lập tức.
“Là cậu?”.
Khai Giang hô lên.
“Chú hai, đó là ai?”, Khai Kỳ nhíu mày hỏi.
“Lâm Chính! Cháu rể của Trương Trung Hoa nhà họ Trương”, Khai Giang nói, trong mắt lóe lên vẻ hung ác: “Chính cậu ta đã đánh Khai Mạc bị thương nặng”.
Người xung quanh nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc.
Khai Kỳ cũng hiểu ra.
“Hóa ra là cậu ta? Anh nghe chú ba nói hình như cậu ta còn là hội trưởng của Hiệp hội Đông y Giang Thành?”.
“Không sai”, Khai Hoành lạnh lùng nói.
Ông ta đã kể chuyện lúc trước cho Khai Kỳ nghe, Khai Kỳ có thể hiểu được.
Nhưng lần này thì khác.
Đây là nhà họ Khai! Không phải nhà họ Trương!
Sao cậu ta lại chạy đến đây?
Lẽ nào cậu ta đến tìm chết? Hay là cậu ta đại diện cho ai đến đây để chuyển lời?
Nhưng hình như phía sau Lâm Chính không có thế lực gì cả, chỉ dựa vào chức vụ hội trưởng Hiệp hội Đông y của cậu ta? Hội trưởng Hiệp hội Đông y cũng không thể xen vào chuyện nhà họ Khai…
“Lâm Chính, sao cậu lại đến đây?”, Khai Kỳ thản nhiên hỏi.
Mặc dù rất nhiều người của nhà họ Khai chỉ muốn băm vằm người này ra, nhưng có khách ở đây, bọn họ không thể lỗ mãng như vậy.
Lâm Chính lại không quan tâm.
Anh bước thẳng tới trước.
Những vị khách đó đều nhường đường, người nhà họ Khai sa sầm mặt, định chặn Lâm Chính lại.
Nhưng Khai Kỳ lại vung tay, tỏ ý bọn họ đừng làm loạn.
Người nhà họ Khai thấy vậy mới tản ra.
Lâm Chính lại không đi về phía nhóm Khai Kỳ, mà là đi thẳng vào nhà trong, tìm một chỗ ngồi xuống, cầm đũa gắp món ngon trên bàn lên, bắt đầu ăn uống không hề khách sáo.
“Khốn nạn!”.
Người nhà họ Khai phẫn nộ, định xông tới đánh anh.
“A Minh, để cậu ta ăn”.
Khai Kỳ quát lên ngăn người nhà họ Khai đó lại.
“Gia chủ!”, người tên A Minh sốt ruột.
“Người đến là khách, chẳng lẽ người nhà họ Khai chúng ta ngay cả bữa cơm no cũng không cho khách được sao?”, Khai Kỳ mỉm cười nói.
Đang tải...
Chương 303: Phong Huyền Châm Quyết (1)
Ai có thể ngờ hội trưởng Hiệp hội Đông y Giang Thành lại mạnh bạo đến vậy. Ai mà ngờ, người này từng là chàng rể hèn của nhà họ Tô chứ?
Người nhà họ Trương ai nấy đều run bần bật, hoàn toàn không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt. Lâm Chính vẩy tay, đi về phía Khai Kỳ.
“Người đâu, bảo vệ gia chủ, mau tới bảo vệ gia chủ”, Khai Kỳ hoảng loạng gào lên, mắt trố tròn nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, cậu dừng lại cho tôi, cậu đang phạm tội đấy biết không? Phải ngồi tù đấy! Cậu có biết mình đang làm gì không vậy?”
“Tôi biết chứ, biết hết”, Lâm Chính lạnh lùng đáp lại: “Nhưng các người hại bố mẹ vợ, hại cả vợ tôi, hơn nữa nạn nhân tiếp theo lại chính là tôi, các người có ý đồ tiêu diệt cả nhà tôi cơ mà. Nếu đã vậy thì tại sao tôi phải nương tay? Các người không cho tôi đường sống mà còn hi vọng tôi dừng tay, hi vọng tôi tha cho các người à?”
“Cậu điên rồi”, Khai Hoành trố mắt.
“Khai Kỳ, tôi cho một cơ hội cuối cùng, nghe đây, lần cuối, lập tức gọi điện bảo nhà họ Khai từ Giang Thành rút về đi, nếu không…tôi sẽ khiến các người mất tất cả đấy”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.
Giọng của anh vừa dữ dằn và đáng sợ. Khai Kỳ khựng người, nhưng không thể hiện biểu cảm gì, chỉ chắp tay sau lưng nhìn Lâm Chính.
Biểu hiện của Lâm Chính thật đáng sợ, hạ gục Khai Giang dễ như trở bàn tay, hơn nữa trong nháy mắt còn xử lý gọn cả ba thế lực lớn. Rõ ràng là Lâm Chính là kẻ có võ.
Thế nhưng dù là như vậy thì Khai Kỳ cũng không sợ, vì dù có giỏi võ đến mấy cũng không thể nào đỡ được súng đạn.
Khai Kỳ không nói gì, càng không định làm gì, chỉ im lặng từ chối mệnh lệnh của Lâm Chính. Ông ta không thể đồng ý được. Bởi vì theo lý mà nói, chẳng có gì phải sợ Lâm Chính hết.
“Thôi được”, Lâm Chính gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá: “Nếu đã như vậy thì đừng trách sao tôi không cho nhà họ Khai cơ hội nhé”.
“Băm nó cho chó ăn đi”, Khai Kỳ quát lớn.
Mười mấy người của nhà họ Khai từ bốn phương tám hướng đồng loạt giơ dao trong tay lên và lao về phía Lâm Chính. Tên nào tên nấy đều muốn băm vằm anh ra.
Đúng lúc bọn chúng sắp tiếp cận anh thì anh bèn hành động. Anh đưa tay lên, chộp hai cây đũa trên bàn phóng về phía người nhà họ Khai.
Phụp!
Phụp!
Hai cây đũa giống như hai con dao đâm phập vào ngực của hai tên. Bọn chúng lập tức đổ rầm xuống đất.
“Á!”
“Chém nó”, tiếng gào thét, gầm rú lẫn lộn vang lên. Những đường dao sáng loang loáng giao nhau trong không gian. Nhưng Lâm Chính đã nhanh luồn tay tới vị trí cầm dao của đối thủ.
Anh chộp chặt cổ tay hắn, vặn ngược lại. Động tác nhanh tới kinh người.
Á! Á!Á! Những âm thanh rợn người vang lên. Cả đám lao lên trong nháy mắt đổ đồng loạt ra đất.
Tay cầm dao của chúng đồng loạt bị vặn gãy…
“Cái gì?”, đám đông thất kinh.
Chương 304: Phong Huyền Châm Quyết (2)
Không ai dám tin những gì xảy ra trước mặt. Rõ ràng những người đó không hề nhìn thấy Lâm Chính hành động…Thế nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc, đám đàn ông bị gãy tay nhưng Lâm CHính vẫn lao về phía họ.
Động tác của anh vô cùng lanh lẹ và thuần thục. Mỗi gã đàn ông đều bị anh đâm thẳng vào ngực, máu tươi xối ra, bất động. Trong khoảnh khắc, mười mấy tên đàn ông đã bị Lâm Chính hạ gục hết.
Dễ như bỡn! Đòn này đúng là đánh nhanh thắng gọn! Những kẻ sống sót đang lao lên bỗng phải khựng lại, sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Là người luyện võ”, một ông cụ đứng bên cạnh cậu Đỗ khàn khàn lên tiếng: “Hơn nữa còn vô cùng cao cường”.
“Còn trẻ mà đã vậy rồi thì đúng là Lâm Chính không hề đơn giản! Ông! Nhà họ Khai gây rắc rối lớn rồi”, một người đàn ông thấp bé, gầy gò để râu dê với cái lưng gù trông tầm 45 tuổi bước ra. Dù vậy thì trông ông ta vẫn có khí chất ngời ngời của một đấng nam nhi.
“Nếu người khác không thể làm gì được nó thì chúng ta đành phải cho nó ra bã thôi”, Khai Kỳ thản nhiên lên tiếng, sắc mặt tối sầm lại.
“Ông yên tâm, sẽ không để ông thất vọng đâu ạ. Có điều ông cũng cần chuẩn bị một chút vì có khi nó sẽ bỏ chạy”.
“Làm người của nhà họ Khai bị thương nhiều như vậy, nếu mà để nó chạy mất thì sau này nhà họ Khai làm gì còn chỗ đứng nữa”, Khai Kỳ phất tay, Khai Hoành ở phía sau bèn lui ra.
Một lúc sau, người nhà họ Khai lũ lượt xông ra, ai nấy đều mặc áo khoác, giấu tay bên trong áo và nhìn Lâm Chính chăm chăm như đang đợi mệnh lệnh.
Đám người cậu chủ Đỗ được đưa tới phòng bên cạnh để tránh bị thương. Lâm Chính đã bị vây chặt, không khác gì con cá mắc cạn.
“Nhóc con, đỡ đòn đi”, lúc này người đàn ông gầy gò hét lên.
“Người luyện võ mà trông thế này à? Đút lót để được gọi là kẻ luyện võ chắc?”
Lâm Chính liếc nhìn người đàn ông.
“Công phu mà có thể đút lo sao, chỉ cần hạ gục được người khác là sẽ chứng minh được cả thôi. Để tôi xem cậu thế nào”.
Người đàn ông gầy gò thản nhiên lên tiếng. Đột nhiên, kẻ này ngẩng đầu, hai chân đạp mạnh, lao về phía Lâm Chính. Tay kẻ này hóa thành vuốt chim ưng vồ thỏ, nhắm thẳng vào vùng bụng của anh.
Nếu mà chiêu thức này thành công thì ruột của Lâm Chính không khác gì bị lòi ra ngoài. Thế nhưng Lâm Chính không hề sợ, anh chỉ lật bàn tay, anh vung chưởng đỡ đòn tấn công.
Đúng lúc này, người đàn ông bất chợt thu tay về, dùng bàn tay còn lại đấm về phía ngực Lâm Chính. Chiêu này càng nhanh và mạnh hơn, lại bất ngờ như điện xẹt.
Rõ ràng đây mới là chiêu thức chết người. Đòn vừa rồi chỉ là chiêu che mắt. Nhà họ Khai mừng lắm, tất cả đều bị thu hút.
Thế nhưng…
Đúng lúc này...
Rắc! Tiếng xương gãy vang lên.
Người đàn ông kia nín thở, nhìn xuống thì thấy bàn tay Lâm Chính không biết từ lúc nào đã chộp chặt lấy bàn tay mình.
“Cái gì?”, người đàn ông thốt lên, cả cơ thể bỗng bật mạnh, tung chân định đá vào vùng dưới của Lâm Chính.
Thế nhưng vô ích. Lâm Chính lúc này cũng đã cử động chân, ghim chặt chân đối phương.
“Thú vị đấy”, người đàn ông nghiến răng, lập tức đập đầu về phía trước.
Lần này, Lâm Chính không hề phòng ngự. Hay nói cách khác là anh không có ý định phòng ngự.
Bụp!
Đầu của người đàn này quá đáng sợ, lúc đập vào ngực của Lâm Chính mọi người đều có thể nghe thấy âm thanh vô cùng nặng nề vang lên.
Nếu là người khác thì e rằng xương đã nát nhừ rồi. Thế nhưng Lâm Chính vẫn chẳng hề hấn gì.
Người đàn ông gầy còm ngẩng đầu nhìn với vẻ không dám tin. Còn Lâm Chính thì đang nhìn xuống kẻ này bằng vẻ vô cùng điềm đạm.
Ánh mắt đó giống như đang nhìn con dĩn vậy.
“Có vậy thôi à?”, giọng nói khàn đặc vang lên.
“Không hay rồi! Súng! Bắn ngay lập tức!”, người đàn ông nhận ra điều gì đó bất ổn nên hét lên.
Thế nhưng đã không kịp nữa rồi. Rắc. Chỉ nghe thấy âm thanh giòn giã vang lên.
Cổ tay người đàn ông bị Lâm Chính chộp chặt vặn gãy răng rắc, ngay sau đó là nhấc cả cơ thể người này lên và quăng.
Ầm. Âm thanh như bom nổ vang lên. Cả căn phong rúng chuyển.
Đám người mặc đồ đen xung quanh rút súng ra định bóp cò nhưng do cơn chấn động nên đứng không vững. Đợi khi bọn họ đứng vững lại thì một cảnh tượng khủng khiếp đã hiện ra trước mặt…
Người đàn ông lưng gù giống như một con chó giãy chết bị Lâm Chính bóp chặt. Cả cơ thể nhuốm máu, da bắt đầu bục ra. Trước mặt người này là một cái hố sâm hoắm, mặt đất nứt toác. Không còn nghi ngờ gì nữa, cơ thể của người này đập xuống đã tạo ra những vết nứt này…
Thật khủng khiếp. Tất cả đều không dám tin vào những gì xảy ra trước mặt.
“Nổ súng”, Khai Hoành không chịu được nữa bèn gầm lên. Nhưng vừa dứt lời thì.
“Phong Huyền Châm Quyết”, tiếng hô vang vọng không gian.
Lâm Chính vươn thẳng hai tay rồi thu lại xoay một vòng, từ lòng bàn tay một loạn châm bạc phóng ra như mưa bay ra bốn phía.
Những cây châm bạc đâm thẳng vào người mặc đồ đen. Trong nháy mắt, tất cả những người này đều bất động, kể cả những kẻ sắp bóp cò cũng không thể nhúc nhích.
“Các người còn đứng ngây ra làm gì? Không mau nổ súng”, Khai Hoành cuống cuồng.
Nhưng không ai phản hồi. Tất cả đều như bị đóng băng, bất động.
Chuyện quái quỷ gì vậy? Nhà họ Khai sốc toàn tập.
Cậu chủ Đỗ cũng đanh mặt. Lúc này Lâm Chính phủi tay đi về phía Khai Kỳ.
Chương 305: Không ai cản được (1)
Cảnh tượng thần kỳ khiến người nhà họ Khai sửng sốt.
Nhất là Khai Hoành, miệng há to dường như có thể nuốt cả quả trứng gà.
Khai Kỳ lại càng kinh ngạc.
Đây là gì?
Ảo thuật sao?
Sao có thể?
Nhưng nếu không phải ảo thuật, vì sao những người nhà họ Khai đứng xung quanh đều không động đậy?
Hơi thở ông ta nặng nề, da dầu tê dại, đầu óc đã trở nên trống rỗng.
“Ông Nhiếp, chuyện này làm sao làm được?”.
Cậu Đỗ ở phòng bên cũng kinh ngạc, bỗng nhiên quay đầu hỏi ông lão ở bên cạnh.
Ông lão cũng vừa mới hoàn hồn, ông ta im lặng vài phút, hạ giọng nói: “Là châm!”.
“Châm?”.
“Cậu chủ, mắt nhìn của cậu không cao, không thể hiểu rõ phương pháp của người đó. Lúc nãy người đó xoay tròn, tôi nhìn thấy rõ ràng châm bạc bay ra từ tay cậu ta. Nếu tôi đoán không lầm, đây là thủ đoạn châm bạc điểm huyệt của Đông y thời xưa”.
“Tôi thấy ông điên rồi, lại còn châm bạc điểm huyệt? Ông nghĩ đang quay phim đánh võ à?”, cậu Đỗ bật cười, có vẻ không tin, nhưng hơi thở lại trở nên gấp gáp hơn.
Ông Nhiếp này là cao thủ siêu phàm, là thế ngoại cao nhân mà bố anh ta dùng số tiền rất lớn thuê về. Nghe nói đệ tử của ông ta ai nấy đều có võ công trác tuyệt, thực lực yếu nhất cũng là quán quân võ thuật toàn quốc. Với trình độ của ông ta, mắt nhìn đương nhiên sẽ không sai được.
Nhưng gì mà dùng châm bạc điểm huyệt, chuyện này cũng thật hoang đường!
Cậu Đỗ không thể chấp nhận được.
“Ông Nhiếp, ông có thể giải quyết người đó không?”, cậu Đỗ nghiêm túc hỏi.
“Tôi không nắm chắc, dù người này rất trẻ tuổi, nhưng cậu ta có trình độ như vậy chắc chắn không phải người bình thường. Cậu chủ, cậu rời khỏi đây đi, đợi tôi xử lý xong chuyện nơi này sẽ gọi cho cậu”, ông lão nói.
Cậu Đỗ cân nhắc, cuối cùng không kiên trì nữa, chỉ gật đầu: “Ông hãy cẩn thận”.
Nói xong thì dẫn người rời đi.
Ông lão cũng đi ra khỏi phòng, bước về phía bên kia.
“Dừng tay, người trẻ tuổi!”.
Ông ta hô lên.
Lâm Chính hơi nghiêng đầu, liếc nhìn ông lão: “Tôi biết ông sẽ ra tay”.
“Ồ?”, ông lão cảm thấy bất ngờ, sau đó liếc nhìn Lâm Chính, nghiêm túc gật đầu: “Cậu lại có thể chú ý đến tôi, rõ ràng tôi đã che giấu rất kỹ, xem ra cậu không phải người tầm thường”.
“Ông sai rồi, không phải vì trình độ võ công của ông rất cao mà tôi chú ý đến ông. Thật ra tôi không biết võ, sở dĩ tôi có thể chú ý đến ông là vì trước kia tôi từng gặp ông”.
“Từng gặp tôi?”, ông Nhiếp sửng sốt: “Ở đâu?”.
“Yên Kinh”.
Thật ra là ở nhà họ Lâm.
Khi đó Lâm Chính còn rất nhỏ, ông Nhiếp cũng chỉ đến nhà họ Lâm học tập một vài ngày, không ở quá lâu. Nhưng Lâm Chính từng gặp người nào ở nhà họ Lâm, anh đều có ấn tượng.
“Xem ra lai lịch của cậu không đơn giản”.
Ông Nhiếp nhíu mày, vẻ mặt nặng nề hơn nhiều.
Ông ta đột nhiên có chút hối hận, nếu rời khỏi cùng với cậu chủ, có lẽ sẽ bớt đi không ít rắc rối.
“Nhà họ Đỗ các người muốn ra mặt giúp nhà họ Khai sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Nhà họ Khai là bạn của nhà họ Đỗ, nếu cậu đồng ý kết bạn với nhà họ Đỗ, chuyện này xem như bỏ đi, thế nào?”, ông Nhiếp nghiêm túc nói.
“Chuyện này e là không thể”.
Lâm Chính bật cười: “Nhà họ Khai muốn giết cả nhà tôi, đổi lại là nhà họ Đỗ các người, các người có từ bỏ không?”.
“Nghiêm trọng đến vậy sao?”, ông Nhiếp nhíu mày, nhìn sang Khai Kỳ: “Gia chủ Khai, rốt cuộc ông và cậu ta có thù oán gì? Đến mức như vậy?”.
“Chuyện này…”.
Khai Kỳ cũng không biết nên nói từ đâu.
Thật ra nếu chỉ là chuyện ghen tuông giữa Khai Mạc và Lâm Chính, ông ta không có tâm tư đi quản. Nhưng chuyện nhà họ Trương, làm ảnh hưởng đến thể diện của nhà họ Khai, ông ta không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu không, uy tín của nhà họ Khai để ở đâu?
“Bây giờ nói gì cũng vô dụng!”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó mắt toát ra sát ý, lao vọt về phía Khai Kỳ.
“Anh cả cẩn thận!”.
Khai Hoành hét lên, lập tức nhảy tới chặn Lâm Chính lại.
Nhưng ông Nhiếp lại nhanh hơn ông ta, lập tức xuất hiện trước mặt hai người, cánh tay gầy gò già nua đánh mạnh về phía Lâm Chính.
Sức mạnh một quyền này cực kỳ lớn, dường như mang ý vị của võ công nội gia, e rằng có thể đánh xuyên đá cẩm thạch như chọc thủng đậu phụ.
Ông Nhiếp là đại sư võ thuật chính thống, còn Lâm Chính thật ra lại không có võ. Thời gian của anh đã dành hết cho việc nghiên cứu y thuật, sở dĩ anh có năng lực như vậy cũng chỉ là dựa vào thuật châm cứu.
Do đó, đối mặt với một quyền này, Lâm Chính rất thức thời tránh đi.