-
Chương 3016-3020
Chương 3016: Tôi muốn liều một phen
Chứng kiến sự thay đổi không ngừng của Thần Hỏa Tôn Giả, mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại, như gặp phải ma.
"Rốt... rốt cuộc là có chuyện gì vậy?".
Giọng nói của Nguyên Tinh cũng trở nên run rẩy.
"Chắc chắn thứ mà Tử Long Thiên ném ra có thể kích phát ma tính! Hiện giờ Thần Hỏa Tôn Giả sắp mất khống chế, mọi người hãy cẩn thận!", Lâm Chính đứng lên, khàn giọng nói.
"Kích phát ma tính?".
Ai nấy đều run lên.
Nhưng không chờ bọn họ nghĩ nhiều.
"Gào!".
Một tiếng rú vang khắp.
Sau đó liền thấy Cùng Đao lao về phía Nguyên Tinh, bổ nhào lên ông ta như một con dã thú.
Nguyên Tinh trở tay không kịp.
Cùng Đao đã há miệng cắn vào cổ ông ta.
"A!".
Nguyên Tinh hét lên thảm thiết, máu tươi ở cổ lập tức bắn ra tung tóe.
Ông ta cố gắng đẩy Cùng Đao ra, nhưng lúc này hắn bỗng khỏe lạ thường, dù ông ta dùng sức đến đâu cũng không thể đẩy được hắn ra.
Những người ở bên cạnh giật nảy mình, vội vàng xông tới kéo Cùng Đao ra.
Đến lúc khó khắn lắm mới tách được hai người ra thì cổ Nguyên Tinh đã bị giật mất một miếng thịt, máu tươi bắn ra, người cũng hấp hối.
Tào Tùng Dương vội vàng cầm máu cho Nguyên Tinh, nhưng miệng vết thương của Nguyên Tinh dính ma khí, nhất thời không thể cầm máu được.
"Mau đưa ông ta đến học viện Huyền Y Phái, những người khác giữ Cùng Đao lại! Cả Mạn Sát Hồng nữa!", Lâm Chính vội gầm lên.
"Mạn Sát Hồng?".
Ai nấy đều thót tim.
Chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé thấp lùn kia chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lúc này, khuôn mặt Mạn Sát Hồng vô cùng dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, nhìn rất đáng sợ.
Cô ta nhìn chằm chằm Thần Võ Tôn, tỏ ý thù địch rõ ràng, sau đó lao vút tới.
Thần Võ Tôn không hề khách sáo, giơ tay lên đánh cô ta.
Ầm!
Một luồng khí thế kinh thiên giáng từ trên trời xuống, nện mạnh vào người Mạn Sát Hồng.
Mạn Sát Hồng lập tức bị nện ngã lăn ra đất.
Nhưng cô ta không từ bỏ, mà điên cuồng giãy giụa, cố gắng đẩy khí thế của Thần Võ Tôn ra.
Lúc này, cô ta dường như sở hữu sức mạnh vô tận, dù là khí thế của Thần Võ Tôn mà cũng bị cô ta khẽ lay chuyển.
"Cái gì?".
Thần Võ Tôn kinh ngạc.
Mạn Sát Hồng từng bị thương, thực lực hiện giờ so với cao thủ đỉnh cao không bằng một phần mười.
Đứng trước Thần Võ Tôn, cô ta chẳng khác nào đứa con nít, tùy tiện là có thể giết chết.
Nhưng hiện giờ, cô ta còn làm rung chuyển cả sức mạnh của Thần Võ Tôn.
Thực sự khiến người ta quá kinh ngạc.
Ánh mắt của Thần Võ Tôn đanh lại, bỗng gia tăng uy lực của luồng khí thế.
Cuối cùng, Mạn Sát Hồng vẫn bị Thần Võ Tôn trấn áp được.
Nhưng ánh mắt Thần Võ Tôn không có gì là vui vẻ, mà nhìn sang bên cạnh.
Ở đó vẫn còn một bóng dáng! Lúc này đang bị Lâm Chính áp chế!
Nhưng chắc chắn anh sẽ không áp chế được bao lâu nữa.
Thần Hỏa Tôn Giả!
Mạn Sát Hồng sau khi hít phải luồng khí ý này, ma tính được kích phát còn có thể đánh tay đôi với Thần Võ Tôn.
Vậy Thần Hỏa Tôn Giả thì sao?
Sau khi hít khí ý này vào, sức mạnh của Thần Hỏa Tôn Giả cũng bắt đầu trở nên lớn hơn, tâm tính cũng dần mất khống chế.
"Thần y Lâm, tôi đề nghị cậu hãy mau rời khỏi đây đi! Chạy nhanh lên!".
Chứng kiến sự thay đổi dần dần của Thần Hỏa Tôn Giả, Thần Võ Tôn liền nhỏ giọng nói.
"Đây là Giang Thành, tôi có thể chạy đi đâu được chứ?".
Lâm Chính cắn răng đáp, sau đó ấn chặt Thần Hỏa Tôn Giả, muốn châm cứu cho ông ta để khống chế.
Đúng lúc này.
"Gào!".
Thần Hỏa Tôn Giả bất ngờ hất Lâm Chính ra, móng vuốt móc về phía tim anh.
Tốc độ và sức mạnh của móng vuốt vượt xa trước đó.
Lâm Chính thót tim, vội giơ hai cánh tay lên ngang ngực để đón đỡ.
Bốp!
Móng vuốt nặng nề va vào hai cánh tay.
Rắc!
Tiếng xương gãy bỗng vang lên.
Lâm Chính lùi lại mấy bước, suýt thì ngã nhào.
Sau khi đứng vững, hai cánh tay Lâm Chính đã gãy lìa, buông thõng bên người.
"Hả?".
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
"Thần y Lâm!".
"Không... không thể nào! Thần y Lâm là cơ thể võ thần cơ mà, sao lại bị gãy xương chỉ với một đòn như vậy chứ?".
Nếu bọn họ trúng đòn thì chẳng phải sẽ tan xác sao?
"Gào!".
Thần Hỏa Tôn Giả lại phát ra tiếng gầm rú muốn thủng màng nhĩ, trên người còn bắn ra từng vân xoáy ma hỏa đáng sợ, cả người như một quả cầu lửa xông về phía Lâm Chính.
Lâm Chính biến sắc, vội vàng lùi lại.
"Bảo vệ thần y Lâm!".
"Chặn thứ này lại!".
Các cường giả của Dương Hoa không dám khoanh tay đứng nhìn nữa, lần lượt xuất chiêu đánh về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Nhưng lúc này, chiêu pháp của bọn họ đánh vào người Thần Hỏa Tôn Giả chẳng khác nào gãi ngứa, không thể khiến ông ta xây xước chứ đừng nói là chặn lại.
"Thương Lãng Điệp!".
Thần Võ Tôn quát lớn một tiếng, nhấc chân lên giẫm mạnh xuống đất.
Vù vù vù!
Từng luồng sóng lực lan tới, vỗ mạnh vào người Thần Hỏa Tôn Giả.
Ông ta hơi chậm lại một chút, nhưng vẫn tiến về phía trước.
Lâm Chính thấy thế liền lập tức lấy châm trị thương.
"Thần y Lâm, cậu còn không đi đi? Ma tính của ông ta đã được kích phát hoàn toàn, tiềm lực đã được giải phóng toàn bộ, bây giờ cho dù là tôi cũng khó mà chống lại Thần Hỏa Tôn Giả, cậu không đi thì chỉ có chết thôi!", Thần Võ Tôn ngoảnh sang, tức giận kêu lên.
"Tôi đi để mặc ông ta phá hoại nơi này, tàn sát người dân sao? Tôi đã nói rồi, đây là Giang Thành, tôi không thể đi đâu cả", Lâm Chính cắn răng đáp.
"Vậy là cậu muốn đâm đầu vào chỗ chết?", Thần Võ Tôn tức giận nói.
"Tôi... muốn liều một phen!".
"Liều? Cậu lấy gì để liều?", Thần Võ Tôn tức quá hóa cười, bị câu nói ngây thơ của Lâm Chính chọc cho bật cười.
Lâm Chính không nói gì, sau khi hai cánh tay lấy lại cảm giác, liền lấy chiếc hộp gỗ kia, mở nó ra.
Nhưng lần này, anh không vốc bột kia lên hít, mà kề nó vào miệng, ăn luôn số bột kia.
"Cái gì?".
Thần Võ Tôn sửng sốt.
Chương 3017: Vũ Cơ giáng lâm
Lâm Chính nhanh chóng ăn hết quá nửa số bột trong hộp.
Anh vừa cất chiếc hộp đi.
"Hự..."
Cơ thể anh bỗng run rẩy, sau đó cả người quỳ sụp xuống đất, thở hổn hển, mặt túa mồ hôi.
Chẳng mấy chốc, làn da Lâm Chính trở nên đỏ tươi như bị nướng chín.
"Cậu đã ăn gì? Tại sao năng lượng trong người cậu lại hỗn loạn như vậy?".
Thần Võ Tôn ngạc nhiên.
"Đi đi, các bà... đi đi... Mau! Tất cả mau rời khỏi đây... Nhanh lên..."
Lâm Chính ôm lồng ngực, vừa thở hổn hển vừa khó nhọc kêu lên.
Ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc khó hiểu.
"Hãy nghe thần y Lâm, mau đi đi!", Thần Võ Tôn nhận ra gì đó, lập tức quát lớn.
Đám Tào Tùng Dương do dự không quyết, nhưng bị Thần Võ Tôn quở trách, cuối cùng vẫn mang theo Cùng Đao và Mạn Sát Hồng đã bị khống chế rời đi.
Nhưng Thần Võ Tôn không bỏ đi, mà đanh mắt nhìn Thần Hỏa Tôn Giả đang dần tiến về phía này, trầm giọng nói: "Thần y Lâm, tôi giúp cậu giết người này! Cậu mau ổn định năng lượng trong người đi, đừng có làm bừa, nếu không cứ tiếp tục thế này, cậu sẽ tan xác mà chết đấy! Mau dừng lại đi!".
Nhưng lời nói của Thần Võ Tôn cũng không có tác dụng gì.
Cả người Lâm Chính run lên bần bật, mồ hôi túa ra càng ngày càng nhiều, làn da cũng càng ngày càng đỏ rực, giống như bị nhúng vào nồi dầu sôi.
"A!".
Anh phát ra một tiếng gầm giận dữ chấn động bầu trời, cả người bỗng tỏa ra một luồng khí cuồn cuộn, sau đó...
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Âm thanh da thịt nứt toác vang lên.
Nhìn kĩ.
Da thịt toàn thân Lâm Chính nứt ra, từng khe máu dữ tợn lan khắp người anh, nhìn anh không khác gì tấm thủy tinh vỡ, chằng chịt các đường vân, ai nhìn cũng cảm thấy da đầu tê dại.
"Năng lượng quá mạnh, đã vượt quá sức chịu đựng của da thịt. Thần y Lâm, nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc là tôi phải lấy túi đựng các mảnh xác của cậu mất", Thần Võ Tôn trầm giọng nói.
Lâm Chính vẫn không trả lời, chỉ không ngừng run rẩy, cố gắng chìa tay ra, nhón từng cây châm bạc đâm vào các huyệt vị trên người.
"Vẫn ngoan cố sao?".
Thần Võ Tôn thầm nghiến răng, ánh mắt có chút tức giận.
Ầm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên.
Khí tức của Thần Võ Tôn lập tức hỗn loạn.
Hóa ra Thần Hỏa Tôn Giả đã xé nát khí thế của bà ta.
"Hỏng rồi!".
Thần Võ Tôn đanh mặt lại, lập tức huy động khí thế.
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả đã nhào tới.
Ngọn lửa đen sì đáng sợ quanh người ông ta cuốn về phía Thần Võ Tôn nhanh như chớp.
"Thất Tinh Điêu Linh Chưởng!".
Thần Võ Tôn lập tức có phản ứng, giang hai tay ra, chưởng ảnh như hoa, lần lượt vỗ về phía ngọn lửa kia.
Ngọn lửa bị đánh tan.
Nhưng tàn lửa bắn ra không hề biến mất, mà rơi xuống bên cạnh Thần Võ Tôn, chặn đường lui của bà ta.
Những tàn lửa này không hề bình thường, bên trong ẩn chứa ma lực nồng đậm cực kỳ đáng sợ, một khi bén vào thì khó mà dập được.
Thần Võ Tôn vô cùng e dè, suy nghĩ tìm đường lui.
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả lại bổ nhào tới, sức mạnh cuồng bạo đánh về phía bà ta như sóng dữ.
"Đồ bẩn thỉu! Tránh ra!".
Thần Võ Tôn nổi giận, tiếp tục tung chiêu, móc xuống đất rồi hất mạnh.
Ầm!
Cả con đường bị bà ta móc lên, hất về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Nhưng lúc này Thần Hỏa Tôn Giả đã hoàn toàn mất khống chế, trở thành một hung thú điên cuồng, đâu còn biết đau và dừng lại. Ông ta đánh tan con đường dày một mét kia, rồi lao về phía Thần Võ Tôn.
Sắc mặt Thần Võ Tôn lạnh lùng, điên cuồng tấn công, chưởng ảnh rợp trời và ma khí tàn bạo ập tới như cuồng phong vũ bão.
Nhưng lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả đã mất hết lý trí, không biết phòng ngự, cũng không biết tránh né, chỉ một mực tấn công.
Sau khi ma hóa, thân xác của ông ta lại càng mạnh đến mức đáng sợ, cho dù là đòn tấn công của Thần Võ Tôn cũng khó mà công phá được thân xác của ông ta.
Thần Hỏa Tôn Giả bất chấp tất cả để tấn công, móng vuốt cứa rách cánh tay của Thần Võ Tôn.
"Hự..."
Thần Võ Tôn rên lên một tiếng, vội vàng kéo giãn khoảng cách, bà ta ngoảnh sang nhìn, vết cào trên cánh tay sâu đến tận xương, hơn nữa ma khí quấn quanh, dường như muốn xâm nhập vào người...
"Ma khí của thứ này đáng sợ chẳng khác nào ma độc! Nếu cứ đánh tiếp mà bị cào mấy vết nữa, thì chắc chắn cơ thể mình sẽ dính đầy ma khí, cũng chẳng còn sống được bao lâu".
Thần Võ Tôn cảm thấy da đầu tê dại, trầm giọng nói: "Thần y Lâm, không phải là tôi không muốn giúp cậu, mà là thứ này quá khó đối phó! Tôi sẽ dùng chiêu cuối cùng, nếu vẫn không có hiệu quả đối với ông ta, thì tôi cũng chỉ đành rời đi! Tuy cậu chết ở đây thì không ai có thể chữa trị cho tôi, nhưng chết sớm không bằng chết muộn, tôi không muốn hôm nay đã phải bỏ mạng ở đây!".
Dứt lời, Thần Võ Tôn tung người nhảy lên giữa không trung, hai cánh tay múa may điên cuồng, bàn tay thon thả dường như đang đọc quyết, quanh người tỏa ra một luồng thần lực tinh thuần.
Thần Hỏa Tôn Giả rít gào xông về phía bà ta, đôi mắt trắng dã tràn ngập sát khí.
Nhưng còn chưa lại gần.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Một luồng uy áp đáng sợ giáng từ trên trời xuống, trấn áp ông ta ba lần liên tiếp.
Mặt đất dưới chân ông ta nát vụn.
Nhưng ông ta vẫn không dừng lại mà tiếp tục lao tới.
"Vũ Cơ giáng lâm!".
Thần Võ Tôn gầm lớn, thần lực quanh người bỗng hóa thành một ảo ảnh nữ chiến thần khổng lồ và trong suốt.
Nữ chiến thần giơ cao hai cánh tay, nắm đấm khổng lồ tỏa ra ánh sáng chói mắt, sau đó nện về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Rầm!
Uy lực khổng lồ không kém gì đạn đạo tỏa ra.
Chương 3018: Hoành Không Bá Liệt
Thần Võ Tôn dốc hết sức lực điều khiển ảo ảnh Vũ Cơ khổng lồ kia, nện mạnh về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên, điên cuồng xông tới.
Nhưng dưới cú đấm khủng khiếp này, cơ thể ông ta cứ dần lún xuống đất, động tác tiến về phía trước cũng chậm lại.
"Có hiệu quả rồi".
Thần Võ Tôn thầm mừng rỡ.
Tuy không thể đánh cho Thần Hỏa Tôn Giả tan xác, nhưng chỉ cần ngăn chặn được ông ta là có hi vọng rồi.
Bà ta tin rằng ma khí kích phát tiềm lực và ma tính của ông ta có thời hạn, khí kình của Thần Hỏa Tôn Giả cũng có hạn, chờ thời hạn qua đi, Thần Hỏa Tôn Giả kiệt sức thì sẽ có hi vọng đánh bại ông ta.
Thần Võ Tôn nghĩ đến đây lại gia tăng sức mạnh, ảo ảnh Vũ Cơ nện về phía Thần Hỏa Tôn Giả liên tiếp.
Mỗi cú đánh đều dùng lực đạo mạnh nhất của Thần Võ Tôn, sức phá hoại không cần nghĩ cũng biết.
Các tòa nhà xung quanh chao đảo dữ dội.
Cả con đường lún xuống.
Người Giang Thành chỉ cảm thấy mặt đất rung chuyển, giống như một vật khổng lồ đang di động.
Đất đá tung tóe, xung lực lan ra.
Nơi Vũ Cơ đánh xuống bụi bay mù mịt.
Cả người Thần Hỏa Tôn Giả lún sâu xuống bùn.
Nhưng Vũ Cơ vẫn không bỏ qua, mà chìa tay đào ông ta lên, đặt trong lòng bàn tay, tiếp tục đánh túi bụi.
Thần Hỏa Tôn Giả bị đánh cho phun ra máu tươi, lõm cả người xuống.
Thân xác ngay cả Lâm Chính cũng không phá được, giờ thì bị Thần Võ Tôn đánh cho bẹp rúm.
Nhưng Thần Võ Tôn không hề lơ là.
Mà còn căng thẳng và nghiêm túc hơn.
Nhưng sau khi bị đánh tan tác, Thần Hỏa Tôn Giả lại có vẻ điên cuồng hơn.
Ông ta rất tức giận!
Cực kì tức giận!
Thần Võ Tôn có chút hiểu biết về ma nhân.
Bà ta biết khi ma nhân cực kì tức giận sẽ có sự bùng phát không thể tin được.
Quả nhiên!
Đánh thêm mấy cái nữa, ngọn lửa trên người Thần Hỏa Tôn Giả bắt đầu trở lại, tiếng gầm trong miệng ông ta cũng vang vọng hơn, đôi mắt trắng dã dần trở nên đen sì, nước mắt Ma Huyết chảy ra.
"Hỏng rồi!".
Thần Võ Tôn biến sắc, hét lên một tiếng, biến sức mạnh toàn thân thành một khí thương, rót hết toàn bộ Vũ Cơ ảo ảnh vào khí thương này.
"Hoành Không Bá Liệt Thương!".
Thần Võ Tôn lập tức chộp lấy khí thương, uy phong lẫm liệt, anh khí ngút trời, nhằm thẳng vào Thần Hỏa Tôn Giả, rồi lao xuống.
Vèo!
Xung kình bá đạo rạch một vệt kéo dài giữa không trung như sao băng.
Uy thế cuồng bạo lại khiến mặt đất lún xuống.
Tất cả các tòa nhà xung quanh đều chấn động thành bột mịn.
Keng.
Khí thương hạ xuống, sức mạnh khủng khiếp hóa thành một đám mây hình nấm, tỏa ra xung quanh.
Các tòa nhà ở mấy con đường gần đó đều sập xuống.
Mặt đất lại lún sâu hơn.
Nhưng đám mây hình nấm này vừa tỏa ra...
Gừ!
Một tiếng rống giận dữ gần như muốn xé rách bầu trời vang lên, sau đó một luồng ma hỏa đen sì hình chữ thập lao ra, bắn thẳng lên trời xanh.
"Cứu với!".
"Mau chạy đi! Mau chạy đi!".
"Tận thế rồi! Tận thế rồi!".
Người dân Giang Thành vô cùng hoảng loạn, ai nấy liều mạng chạy khỏi thành phố, đến mức mấy con đường ra khỏi Giang Thành đều kẹt cứng.
Đương nhiên cũng có một số người vì lưu lượng không cần mạng mò đến khu vực trung tâm của vụ nổ để livestream.
Cả thành phố hỗn loạn.
Người của quân đoàn Long Huyền nhanh chóng tới nơi, bọn họ không dám ngừng nghỉ, lập tức sơ tán người dân, đồng thời đuổi hết những người không sợ chết đi.
Khi quân đoàn trưởng Chu Huyền Long dẫn các cao thủ của quân đoàn đến nơi, bọn họ lập tức bị cảnh tượng ở đây làm cho chấn động.
"Rốt cuộc... nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?", Chu Huyền Long trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói.
Chương 3019: Thần y Lâm khác thường
Bụi bay mù mịt, che rợp bầu trời.
Đất cát theo gió bay tung tóe.
Con đường vốn phồn hoa đã trở nên tan hoang.
Tất cả các tòa nhà cao tầng đều trở thành đống hoang phế.
Toàn bộ xe cộ đỗ ở ven đường đều trở thành đống sắt vụn, bốc lửa cháy nghi ngút, khói đen cuồn cuộn.
Mặt đất nứt toác, từng cái khe sâu không thấy đáy lan ra xung quanh.
Một người phụ nữ toàn thân chi chít vết thương, miệng rỉ máu tươi đang nằm ở chính giữa khu vực đổ nát này.
Cô gái bị thương khắp người, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất chỗ cô ta nằm.
Cô ta cố gắng hít thở, muốn đứng dậy, nhưng vết thương quá nặng nên thử mấy lần mà không đứng dậy nổi.
Mấy người của quân đoàn Long Huyền định đi tới cứu người phụ nữ kia.
“Đừng tới đó!”, Chu Huyền Long vội kêu lên.
Nhưng không kịp nữa.
Vèo!
Một cơn gió lạnh lẽo lướt qua.
Mấy thành viên kia của quân đoàn Long Huyền lập tức hóa thành sương máu, chết thảm tại chỗ.
“Cái gì?”.
Mọi người biến sắc.
Khi cơn gió lạnh lẽo kia đứng vững, mọi người mới nhìn thấy một bóng dáng máu tươi đầm đìa, hoàn toàn không còn nhìn ra hình người, đang đứng phía trước người phụ nữ kia.
“Hả? Ma… Có ma…”
“Đây là quái vật gì vậy?”.
“Chính là kẻ phá hoại nơi này sao?”.
Tuy các thành viên của quân đoàn Long Huyền thân kinh bách chiến, nhưng đối mặt với cảnh tượng đáng sợ này vẫn không khỏi run rẩy.
“Khí tức đáng sợ quá, tên quái vật này… không hề tầm thường! Lập tức truyền mệnh lệnh tác chiến cấp một! Ngoài ra, nhanh chóng điều Long Môn Huyền Pháo tới! Mau lên!”.
Chu Huyền Long lập tức vung tay lên quát lớn.
“Tuân lệnh!”.
Một đội chiến sĩ chạy luôn đi.
“Không có mệnh lệnh của tôi, không cho phép ai được tự ý hành động!”.
“Rõ!”.
Các chiến sĩ đồng thanh.
“Bố trí phòng ngự!”.
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền lập tức lấy bóng dáng đáng sợ kia làm trung tâm, hình thành một nửa vòng vây, đồng thời lấy vũ khí ra, chĩa vào cái bóng đó.
“Quân đoàn trưởng! Quái vật… đang đi về phía cô gái kia!”.
Đúng lúc này, một chiến sĩ gấp gáp kêu lên.
Chu Huyền Long thót tim, ngước mắt lên nhìn.
Chỉ thấy bóng dáng đáng sợ kia đang đi từng bước về phía cô gái.
Sắc mặt cô gái đanh lại, khó nhọc bò dậy, nhưng vẫn chưa đứng được…
Pặp!
Bóng dáng kia bỗng chìa tay ra, bóp lấy cổ cô gái.
“Ư…”
Cô gái tỏ vẻ đau đớn, cố gắng giãy giụa.
Nhưng lúc này cô ta đang bị thương nặng, không thể thoát khỏi tay người kia được.
Bóng dáng đáng sợ nhìn chằm chằm cô gái, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ, sau đó giơ bàn tay còn lại đã lộ cả xương trắng lên, đang định móc về phía trái tim cô gái.
“Quân đoàn trưởng!”.
Tất cả các chiến sĩ đều cuống lên, đồng loạt nhìn về phía Chu Huyền Long.
Chu Huyền Long cũng không ngồi yên được nữa, sắc mặt đanh lại, lập tức vung tay lên, định hạ lệnh cứu cô gái kia.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này.
Vèo!
Một ánh lửa màu đỏ bỗng lóe lên trước mắt mọi người.
Sau đó, bóng dáng đáng sợ bên kia biến mất.
Cô gái cũng nặng nề rơi xuống đất.
“Cái gì?”.
Chu Huyền Long nín thở: “Người đâu?”.
“Quân đoàn trưởng, ở bên kia!”.
Có người vội kêu lên.
Chu Huyền Long vội nhìn theo ánh mắt của người đó.
Mới phát hiện một bóng dáng toàn thân đỏ rực đang đứng sừng sững trên đống hoang tàn gần đó.
“Thần y Lâm!”.
Chu Huyền Long mừng rỡ.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt ông ta lại cứng đờ.
Bởi vì Lâm Chính lúc này… hình như rất khác thường.
Một tay anh bóp cổ bóng dáng đáng sợ kia, khuôn mặt đầy dữ tợn và hung ác…
Chương 3020: Còn có thể đánh như vậy sao?
Ai nấy ngây người ra nhìn, đến mức quên cả hít thở.
Chỉ thấy Lâm Chính đang đứng trên đống đổ nát, toàn thân nổi đầy vết nứt như những con giun, máu tươi không ngừng rỉ ra, nhuộm đỏ người anh.
Hóa ra ánh đỏ kia là máu trên người Lâm Chính.
Một tay anh tóm chặt lấy Thần Hỏa Tôn Giả đã ma hóa, điên cuồng dùng sức. Tuy thân xác sau khi ma hóa của Thần Hỏa Tôn Giả còn cứng hơn kim cương gấp trăm lần, nhưng dưới sức mạnh tàn bạo lúc này của Lâm Chính, cũng dần trở nên biến dạng.
“Gào!”.
Thần Hỏa Tôn Giả không vẫn không chịu từ bỏ, ông ta không hề giãy giụa, mà giơ hai bàn tay lộ cả xương trắng đáng sợ ra, đâm mạnh vào người Lâm Chính.
Phập!
Bàn tay xương xẩu nhọn hoắt lập tức đâm vào người anh.
Nhưng Lâm Chính dường như không có cảm giác, anh không hề phản ứng, mà còn gia tăng sức mạnh ở tay, khiến cổ Thần Hỏa Tôn Giả biến dạng.
Thần Hỏa Tôn Giả rít gào, định tiếp tục tấn công.
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nhấc bổng ông ta lên rồi nện mạnh xuống đất.
Rầm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Bụi bay mù mịt, mặt đất rung chuyển.
Thần Hỏa Tôn Giả khẽ gầm gừ rồi đứng dậy, định đẩy Lâm Chính ra, trên người còn bùng lên ngọn lửa đáng sợ.
Nhưng ông ta vừa đứng dậy, Lâm Chính liền phát ra một tiếng gầm giận dữ như muốn xé toạc linh hồn, nện một quyền về phía cánh tay đang giơ lên của Thần Hỏa Tôn Giả.
Vù vù vù…
Nắm đấm anh đánh tới còn tỏa ra một luồng lửa trắng toát.
Trước ngọn lửa trắng chói mắt này, ngọn lửa trên người Thần Hỏa Tôn Giả có vẻ vô cùng yếu ớt, không thể bì kịp được.
Hai ngọn lửa vừa va nhau, ngọn lửa của Thần Hỏa Tôn Giả lập tức bị nuốt chửng.
Bốp!
Một cú đấm nện xuống.
Rắc!
Một bên bả vai của Thần Hỏa Tôn Giả lập tức nát bét, ngọn lửa trên người ông ta cũng bị đánh tan.
Dường như Thần Hỏa Tôn Giả không biết đau đớn, tuy một cánh tay đã nát bét, nhưng ông ta lại lập tức giơ ngay cánh tay còn lại lên, chọc vào cổ họng Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính đang cơn điên cuồng không thèm tránh né, mà còn cắn mạnh vào cổ tay Thần Hỏa Tôn Giả rồi bất ngờ dùng sức.
Keng!
Hàm trên và hàm dưới va vào nhau còn đinh tai nhức óc hơn là sấm sét.
Sức mạnh tỏa ra từ hàm răng khiến cổ tay của Thần Hỏa Tôn Giả cũng nát bét.
“Cái gì?”.
Chu Huyền Long đứng ngây ra như phỗng.
Người của quân đoàn Long Huyền cũng há hốc miệng.
Mất đi hai cánh tay, dường như Thần Hỏa Tôn Giả không thể tiếp tục tấn công được nữa.
Còn Lâm Chính vẫn điên cuồng nện nắm đấm vào người ông ta.
Nơi cứng rắn nhất của Thần Hỏa Tôn Giả chính là cơ thể và đầu của ông ta.
Lần này, đòn tấn công của Lâm Chính không thể đánh nó nát vụn.
Ngược lại, Thần Hỏa Tôn Giả không ngừng ăn đòn của Lâm Chính nên càng ngày càng tức giận, nước mắt Ma Huyết đen sì trong đôi mắt cũng càng ngày càng nhiều.
Ông ta không ngừng gầm thét, ngọn lửa đen sì trên người cũng không ngừng sinh ra, sau đó hóa thành những hình hài như xúc tu, trói chặt lấy Lâm Chính.
Nhưng lúc này, Lâm Chính còn điên cuồng hơn cả ông ta.
Anh ra sức bóp cổ Thần Hỏa Tôn Giả, tay còn lại nắm chặt lấy những ngọn lửa xúc tu kia, kéo giật thật mạnh.
Phựt! Phựt! Phựt!
Những ngọn lửa đáng sợ này đều bị kéo đứt.
“A!”.
Thần Hỏa Tôn Giả lại gầm lên đầy giận dữ, trên người tỏa ra một ngọn lửa đen sì, định nuốt chửng Lâm Chính, thiêu anh thành tro bụi.
Nhưng Lâm Chính lại há miệng ra, nuốt chửng toàn bộ ngọn lửa này.
Dù Thần Hỏa Tôn Giả phát động ngọn lửa như thế nào cũng không làm gì được Lâm Chính.
Ngọn lửa chính là cao lương mỹ vị đối với anh.
Sự phẫn nộ trong mắt Thần Hỏa Tôn Giả càng ngày càng mãnh liệt hơn, chẳng còn chiêu pháp nào khác, ông ta liền cúi người, húc mạnh đầu mình vào đầu Lâm Chính.
Bốp!
Sức mạnh nặng tới mười vạn cân ập tới.
Lực văn rõ ràng đến mức có thể nghe thấy.
Nhưng sau khi va nhau, Lâm Chính bất ngờ lại húc mạnh đầu về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Rầm!
Sức mạnh lên tới gần trăm vạn cân bùng phát.
Đầu của Thần Hỏa Tôn Giả lập tức bật máu, phần trán cũng biến dạng, thần trí không còn tỉnh táo, suýt nữa thì ngất xỉu.
Ông ta lùi lại mấy bước, suýt nữa thì không đứng vững. Khi dừng lại được, đôi mắt đen sì nhìn về phía Lâm Chính đã lóe lên một tia hoảng hốt.
Tất cả mọi người đều ngây ra nhìn.
Thần Võ Tôn đang dựa lưng vào tảng đá cũng trố mắt ra.
“Còn có thể… đánh như vậy sao?”.
Chứng kiến sự thay đổi không ngừng của Thần Hỏa Tôn Giả, mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại, như gặp phải ma.
"Rốt... rốt cuộc là có chuyện gì vậy?".
Giọng nói của Nguyên Tinh cũng trở nên run rẩy.
"Chắc chắn thứ mà Tử Long Thiên ném ra có thể kích phát ma tính! Hiện giờ Thần Hỏa Tôn Giả sắp mất khống chế, mọi người hãy cẩn thận!", Lâm Chính đứng lên, khàn giọng nói.
"Kích phát ma tính?".
Ai nấy đều run lên.
Nhưng không chờ bọn họ nghĩ nhiều.
"Gào!".
Một tiếng rú vang khắp.
Sau đó liền thấy Cùng Đao lao về phía Nguyên Tinh, bổ nhào lên ông ta như một con dã thú.
Nguyên Tinh trở tay không kịp.
Cùng Đao đã há miệng cắn vào cổ ông ta.
"A!".
Nguyên Tinh hét lên thảm thiết, máu tươi ở cổ lập tức bắn ra tung tóe.
Ông ta cố gắng đẩy Cùng Đao ra, nhưng lúc này hắn bỗng khỏe lạ thường, dù ông ta dùng sức đến đâu cũng không thể đẩy được hắn ra.
Những người ở bên cạnh giật nảy mình, vội vàng xông tới kéo Cùng Đao ra.
Đến lúc khó khắn lắm mới tách được hai người ra thì cổ Nguyên Tinh đã bị giật mất một miếng thịt, máu tươi bắn ra, người cũng hấp hối.
Tào Tùng Dương vội vàng cầm máu cho Nguyên Tinh, nhưng miệng vết thương của Nguyên Tinh dính ma khí, nhất thời không thể cầm máu được.
"Mau đưa ông ta đến học viện Huyền Y Phái, những người khác giữ Cùng Đao lại! Cả Mạn Sát Hồng nữa!", Lâm Chính vội gầm lên.
"Mạn Sát Hồng?".
Ai nấy đều thót tim.
Chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé thấp lùn kia chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lúc này, khuôn mặt Mạn Sát Hồng vô cùng dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, nhìn rất đáng sợ.
Cô ta nhìn chằm chằm Thần Võ Tôn, tỏ ý thù địch rõ ràng, sau đó lao vút tới.
Thần Võ Tôn không hề khách sáo, giơ tay lên đánh cô ta.
Ầm!
Một luồng khí thế kinh thiên giáng từ trên trời xuống, nện mạnh vào người Mạn Sát Hồng.
Mạn Sát Hồng lập tức bị nện ngã lăn ra đất.
Nhưng cô ta không từ bỏ, mà điên cuồng giãy giụa, cố gắng đẩy khí thế của Thần Võ Tôn ra.
Lúc này, cô ta dường như sở hữu sức mạnh vô tận, dù là khí thế của Thần Võ Tôn mà cũng bị cô ta khẽ lay chuyển.
"Cái gì?".
Thần Võ Tôn kinh ngạc.
Mạn Sát Hồng từng bị thương, thực lực hiện giờ so với cao thủ đỉnh cao không bằng một phần mười.
Đứng trước Thần Võ Tôn, cô ta chẳng khác nào đứa con nít, tùy tiện là có thể giết chết.
Nhưng hiện giờ, cô ta còn làm rung chuyển cả sức mạnh của Thần Võ Tôn.
Thực sự khiến người ta quá kinh ngạc.
Ánh mắt của Thần Võ Tôn đanh lại, bỗng gia tăng uy lực của luồng khí thế.
Cuối cùng, Mạn Sát Hồng vẫn bị Thần Võ Tôn trấn áp được.
Nhưng ánh mắt Thần Võ Tôn không có gì là vui vẻ, mà nhìn sang bên cạnh.
Ở đó vẫn còn một bóng dáng! Lúc này đang bị Lâm Chính áp chế!
Nhưng chắc chắn anh sẽ không áp chế được bao lâu nữa.
Thần Hỏa Tôn Giả!
Mạn Sát Hồng sau khi hít phải luồng khí ý này, ma tính được kích phát còn có thể đánh tay đôi với Thần Võ Tôn.
Vậy Thần Hỏa Tôn Giả thì sao?
Sau khi hít khí ý này vào, sức mạnh của Thần Hỏa Tôn Giả cũng bắt đầu trở nên lớn hơn, tâm tính cũng dần mất khống chế.
"Thần y Lâm, tôi đề nghị cậu hãy mau rời khỏi đây đi! Chạy nhanh lên!".
Chứng kiến sự thay đổi dần dần của Thần Hỏa Tôn Giả, Thần Võ Tôn liền nhỏ giọng nói.
"Đây là Giang Thành, tôi có thể chạy đi đâu được chứ?".
Lâm Chính cắn răng đáp, sau đó ấn chặt Thần Hỏa Tôn Giả, muốn châm cứu cho ông ta để khống chế.
Đúng lúc này.
"Gào!".
Thần Hỏa Tôn Giả bất ngờ hất Lâm Chính ra, móng vuốt móc về phía tim anh.
Tốc độ và sức mạnh của móng vuốt vượt xa trước đó.
Lâm Chính thót tim, vội giơ hai cánh tay lên ngang ngực để đón đỡ.
Bốp!
Móng vuốt nặng nề va vào hai cánh tay.
Rắc!
Tiếng xương gãy bỗng vang lên.
Lâm Chính lùi lại mấy bước, suýt thì ngã nhào.
Sau khi đứng vững, hai cánh tay Lâm Chính đã gãy lìa, buông thõng bên người.
"Hả?".
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
"Thần y Lâm!".
"Không... không thể nào! Thần y Lâm là cơ thể võ thần cơ mà, sao lại bị gãy xương chỉ với một đòn như vậy chứ?".
Nếu bọn họ trúng đòn thì chẳng phải sẽ tan xác sao?
"Gào!".
Thần Hỏa Tôn Giả lại phát ra tiếng gầm rú muốn thủng màng nhĩ, trên người còn bắn ra từng vân xoáy ma hỏa đáng sợ, cả người như một quả cầu lửa xông về phía Lâm Chính.
Lâm Chính biến sắc, vội vàng lùi lại.
"Bảo vệ thần y Lâm!".
"Chặn thứ này lại!".
Các cường giả của Dương Hoa không dám khoanh tay đứng nhìn nữa, lần lượt xuất chiêu đánh về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Nhưng lúc này, chiêu pháp của bọn họ đánh vào người Thần Hỏa Tôn Giả chẳng khác nào gãi ngứa, không thể khiến ông ta xây xước chứ đừng nói là chặn lại.
"Thương Lãng Điệp!".
Thần Võ Tôn quát lớn một tiếng, nhấc chân lên giẫm mạnh xuống đất.
Vù vù vù!
Từng luồng sóng lực lan tới, vỗ mạnh vào người Thần Hỏa Tôn Giả.
Ông ta hơi chậm lại một chút, nhưng vẫn tiến về phía trước.
Lâm Chính thấy thế liền lập tức lấy châm trị thương.
"Thần y Lâm, cậu còn không đi đi? Ma tính của ông ta đã được kích phát hoàn toàn, tiềm lực đã được giải phóng toàn bộ, bây giờ cho dù là tôi cũng khó mà chống lại Thần Hỏa Tôn Giả, cậu không đi thì chỉ có chết thôi!", Thần Võ Tôn ngoảnh sang, tức giận kêu lên.
"Tôi đi để mặc ông ta phá hoại nơi này, tàn sát người dân sao? Tôi đã nói rồi, đây là Giang Thành, tôi không thể đi đâu cả", Lâm Chính cắn răng đáp.
"Vậy là cậu muốn đâm đầu vào chỗ chết?", Thần Võ Tôn tức giận nói.
"Tôi... muốn liều một phen!".
"Liều? Cậu lấy gì để liều?", Thần Võ Tôn tức quá hóa cười, bị câu nói ngây thơ của Lâm Chính chọc cho bật cười.
Lâm Chính không nói gì, sau khi hai cánh tay lấy lại cảm giác, liền lấy chiếc hộp gỗ kia, mở nó ra.
Nhưng lần này, anh không vốc bột kia lên hít, mà kề nó vào miệng, ăn luôn số bột kia.
"Cái gì?".
Thần Võ Tôn sửng sốt.
Chương 3017: Vũ Cơ giáng lâm
Lâm Chính nhanh chóng ăn hết quá nửa số bột trong hộp.
Anh vừa cất chiếc hộp đi.
"Hự..."
Cơ thể anh bỗng run rẩy, sau đó cả người quỳ sụp xuống đất, thở hổn hển, mặt túa mồ hôi.
Chẳng mấy chốc, làn da Lâm Chính trở nên đỏ tươi như bị nướng chín.
"Cậu đã ăn gì? Tại sao năng lượng trong người cậu lại hỗn loạn như vậy?".
Thần Võ Tôn ngạc nhiên.
"Đi đi, các bà... đi đi... Mau! Tất cả mau rời khỏi đây... Nhanh lên..."
Lâm Chính ôm lồng ngực, vừa thở hổn hển vừa khó nhọc kêu lên.
Ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc khó hiểu.
"Hãy nghe thần y Lâm, mau đi đi!", Thần Võ Tôn nhận ra gì đó, lập tức quát lớn.
Đám Tào Tùng Dương do dự không quyết, nhưng bị Thần Võ Tôn quở trách, cuối cùng vẫn mang theo Cùng Đao và Mạn Sát Hồng đã bị khống chế rời đi.
Nhưng Thần Võ Tôn không bỏ đi, mà đanh mắt nhìn Thần Hỏa Tôn Giả đang dần tiến về phía này, trầm giọng nói: "Thần y Lâm, tôi giúp cậu giết người này! Cậu mau ổn định năng lượng trong người đi, đừng có làm bừa, nếu không cứ tiếp tục thế này, cậu sẽ tan xác mà chết đấy! Mau dừng lại đi!".
Nhưng lời nói của Thần Võ Tôn cũng không có tác dụng gì.
Cả người Lâm Chính run lên bần bật, mồ hôi túa ra càng ngày càng nhiều, làn da cũng càng ngày càng đỏ rực, giống như bị nhúng vào nồi dầu sôi.
"A!".
Anh phát ra một tiếng gầm giận dữ chấn động bầu trời, cả người bỗng tỏa ra một luồng khí cuồn cuộn, sau đó...
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Âm thanh da thịt nứt toác vang lên.
Nhìn kĩ.
Da thịt toàn thân Lâm Chính nứt ra, từng khe máu dữ tợn lan khắp người anh, nhìn anh không khác gì tấm thủy tinh vỡ, chằng chịt các đường vân, ai nhìn cũng cảm thấy da đầu tê dại.
"Năng lượng quá mạnh, đã vượt quá sức chịu đựng của da thịt. Thần y Lâm, nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc là tôi phải lấy túi đựng các mảnh xác của cậu mất", Thần Võ Tôn trầm giọng nói.
Lâm Chính vẫn không trả lời, chỉ không ngừng run rẩy, cố gắng chìa tay ra, nhón từng cây châm bạc đâm vào các huyệt vị trên người.
"Vẫn ngoan cố sao?".
Thần Võ Tôn thầm nghiến răng, ánh mắt có chút tức giận.
Ầm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên.
Khí tức của Thần Võ Tôn lập tức hỗn loạn.
Hóa ra Thần Hỏa Tôn Giả đã xé nát khí thế của bà ta.
"Hỏng rồi!".
Thần Võ Tôn đanh mặt lại, lập tức huy động khí thế.
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả đã nhào tới.
Ngọn lửa đen sì đáng sợ quanh người ông ta cuốn về phía Thần Võ Tôn nhanh như chớp.
"Thất Tinh Điêu Linh Chưởng!".
Thần Võ Tôn lập tức có phản ứng, giang hai tay ra, chưởng ảnh như hoa, lần lượt vỗ về phía ngọn lửa kia.
Ngọn lửa bị đánh tan.
Nhưng tàn lửa bắn ra không hề biến mất, mà rơi xuống bên cạnh Thần Võ Tôn, chặn đường lui của bà ta.
Những tàn lửa này không hề bình thường, bên trong ẩn chứa ma lực nồng đậm cực kỳ đáng sợ, một khi bén vào thì khó mà dập được.
Thần Võ Tôn vô cùng e dè, suy nghĩ tìm đường lui.
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả lại bổ nhào tới, sức mạnh cuồng bạo đánh về phía bà ta như sóng dữ.
"Đồ bẩn thỉu! Tránh ra!".
Thần Võ Tôn nổi giận, tiếp tục tung chiêu, móc xuống đất rồi hất mạnh.
Ầm!
Cả con đường bị bà ta móc lên, hất về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Nhưng lúc này Thần Hỏa Tôn Giả đã hoàn toàn mất khống chế, trở thành một hung thú điên cuồng, đâu còn biết đau và dừng lại. Ông ta đánh tan con đường dày một mét kia, rồi lao về phía Thần Võ Tôn.
Sắc mặt Thần Võ Tôn lạnh lùng, điên cuồng tấn công, chưởng ảnh rợp trời và ma khí tàn bạo ập tới như cuồng phong vũ bão.
Nhưng lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả đã mất hết lý trí, không biết phòng ngự, cũng không biết tránh né, chỉ một mực tấn công.
Sau khi ma hóa, thân xác của ông ta lại càng mạnh đến mức đáng sợ, cho dù là đòn tấn công của Thần Võ Tôn cũng khó mà công phá được thân xác của ông ta.
Thần Hỏa Tôn Giả bất chấp tất cả để tấn công, móng vuốt cứa rách cánh tay của Thần Võ Tôn.
"Hự..."
Thần Võ Tôn rên lên một tiếng, vội vàng kéo giãn khoảng cách, bà ta ngoảnh sang nhìn, vết cào trên cánh tay sâu đến tận xương, hơn nữa ma khí quấn quanh, dường như muốn xâm nhập vào người...
"Ma khí của thứ này đáng sợ chẳng khác nào ma độc! Nếu cứ đánh tiếp mà bị cào mấy vết nữa, thì chắc chắn cơ thể mình sẽ dính đầy ma khí, cũng chẳng còn sống được bao lâu".
Thần Võ Tôn cảm thấy da đầu tê dại, trầm giọng nói: "Thần y Lâm, không phải là tôi không muốn giúp cậu, mà là thứ này quá khó đối phó! Tôi sẽ dùng chiêu cuối cùng, nếu vẫn không có hiệu quả đối với ông ta, thì tôi cũng chỉ đành rời đi! Tuy cậu chết ở đây thì không ai có thể chữa trị cho tôi, nhưng chết sớm không bằng chết muộn, tôi không muốn hôm nay đã phải bỏ mạng ở đây!".
Dứt lời, Thần Võ Tôn tung người nhảy lên giữa không trung, hai cánh tay múa may điên cuồng, bàn tay thon thả dường như đang đọc quyết, quanh người tỏa ra một luồng thần lực tinh thuần.
Thần Hỏa Tôn Giả rít gào xông về phía bà ta, đôi mắt trắng dã tràn ngập sát khí.
Nhưng còn chưa lại gần.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Một luồng uy áp đáng sợ giáng từ trên trời xuống, trấn áp ông ta ba lần liên tiếp.
Mặt đất dưới chân ông ta nát vụn.
Nhưng ông ta vẫn không dừng lại mà tiếp tục lao tới.
"Vũ Cơ giáng lâm!".
Thần Võ Tôn gầm lớn, thần lực quanh người bỗng hóa thành một ảo ảnh nữ chiến thần khổng lồ và trong suốt.
Nữ chiến thần giơ cao hai cánh tay, nắm đấm khổng lồ tỏa ra ánh sáng chói mắt, sau đó nện về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Rầm!
Uy lực khổng lồ không kém gì đạn đạo tỏa ra.
Chương 3018: Hoành Không Bá Liệt
Thần Võ Tôn dốc hết sức lực điều khiển ảo ảnh Vũ Cơ khổng lồ kia, nện mạnh về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên, điên cuồng xông tới.
Nhưng dưới cú đấm khủng khiếp này, cơ thể ông ta cứ dần lún xuống đất, động tác tiến về phía trước cũng chậm lại.
"Có hiệu quả rồi".
Thần Võ Tôn thầm mừng rỡ.
Tuy không thể đánh cho Thần Hỏa Tôn Giả tan xác, nhưng chỉ cần ngăn chặn được ông ta là có hi vọng rồi.
Bà ta tin rằng ma khí kích phát tiềm lực và ma tính của ông ta có thời hạn, khí kình của Thần Hỏa Tôn Giả cũng có hạn, chờ thời hạn qua đi, Thần Hỏa Tôn Giả kiệt sức thì sẽ có hi vọng đánh bại ông ta.
Thần Võ Tôn nghĩ đến đây lại gia tăng sức mạnh, ảo ảnh Vũ Cơ nện về phía Thần Hỏa Tôn Giả liên tiếp.
Mỗi cú đánh đều dùng lực đạo mạnh nhất của Thần Võ Tôn, sức phá hoại không cần nghĩ cũng biết.
Các tòa nhà xung quanh chao đảo dữ dội.
Cả con đường lún xuống.
Người Giang Thành chỉ cảm thấy mặt đất rung chuyển, giống như một vật khổng lồ đang di động.
Đất đá tung tóe, xung lực lan ra.
Nơi Vũ Cơ đánh xuống bụi bay mù mịt.
Cả người Thần Hỏa Tôn Giả lún sâu xuống bùn.
Nhưng Vũ Cơ vẫn không bỏ qua, mà chìa tay đào ông ta lên, đặt trong lòng bàn tay, tiếp tục đánh túi bụi.
Thần Hỏa Tôn Giả bị đánh cho phun ra máu tươi, lõm cả người xuống.
Thân xác ngay cả Lâm Chính cũng không phá được, giờ thì bị Thần Võ Tôn đánh cho bẹp rúm.
Nhưng Thần Võ Tôn không hề lơ là.
Mà còn căng thẳng và nghiêm túc hơn.
Nhưng sau khi bị đánh tan tác, Thần Hỏa Tôn Giả lại có vẻ điên cuồng hơn.
Ông ta rất tức giận!
Cực kì tức giận!
Thần Võ Tôn có chút hiểu biết về ma nhân.
Bà ta biết khi ma nhân cực kì tức giận sẽ có sự bùng phát không thể tin được.
Quả nhiên!
Đánh thêm mấy cái nữa, ngọn lửa trên người Thần Hỏa Tôn Giả bắt đầu trở lại, tiếng gầm trong miệng ông ta cũng vang vọng hơn, đôi mắt trắng dã dần trở nên đen sì, nước mắt Ma Huyết chảy ra.
"Hỏng rồi!".
Thần Võ Tôn biến sắc, hét lên một tiếng, biến sức mạnh toàn thân thành một khí thương, rót hết toàn bộ Vũ Cơ ảo ảnh vào khí thương này.
"Hoành Không Bá Liệt Thương!".
Thần Võ Tôn lập tức chộp lấy khí thương, uy phong lẫm liệt, anh khí ngút trời, nhằm thẳng vào Thần Hỏa Tôn Giả, rồi lao xuống.
Vèo!
Xung kình bá đạo rạch một vệt kéo dài giữa không trung như sao băng.
Uy thế cuồng bạo lại khiến mặt đất lún xuống.
Tất cả các tòa nhà xung quanh đều chấn động thành bột mịn.
Keng.
Khí thương hạ xuống, sức mạnh khủng khiếp hóa thành một đám mây hình nấm, tỏa ra xung quanh.
Các tòa nhà ở mấy con đường gần đó đều sập xuống.
Mặt đất lại lún sâu hơn.
Nhưng đám mây hình nấm này vừa tỏa ra...
Gừ!
Một tiếng rống giận dữ gần như muốn xé rách bầu trời vang lên, sau đó một luồng ma hỏa đen sì hình chữ thập lao ra, bắn thẳng lên trời xanh.
"Cứu với!".
"Mau chạy đi! Mau chạy đi!".
"Tận thế rồi! Tận thế rồi!".
Người dân Giang Thành vô cùng hoảng loạn, ai nấy liều mạng chạy khỏi thành phố, đến mức mấy con đường ra khỏi Giang Thành đều kẹt cứng.
Đương nhiên cũng có một số người vì lưu lượng không cần mạng mò đến khu vực trung tâm của vụ nổ để livestream.
Cả thành phố hỗn loạn.
Người của quân đoàn Long Huyền nhanh chóng tới nơi, bọn họ không dám ngừng nghỉ, lập tức sơ tán người dân, đồng thời đuổi hết những người không sợ chết đi.
Khi quân đoàn trưởng Chu Huyền Long dẫn các cao thủ của quân đoàn đến nơi, bọn họ lập tức bị cảnh tượng ở đây làm cho chấn động.
"Rốt cuộc... nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?", Chu Huyền Long trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói.
Chương 3019: Thần y Lâm khác thường
Bụi bay mù mịt, che rợp bầu trời.
Đất cát theo gió bay tung tóe.
Con đường vốn phồn hoa đã trở nên tan hoang.
Tất cả các tòa nhà cao tầng đều trở thành đống hoang phế.
Toàn bộ xe cộ đỗ ở ven đường đều trở thành đống sắt vụn, bốc lửa cháy nghi ngút, khói đen cuồn cuộn.
Mặt đất nứt toác, từng cái khe sâu không thấy đáy lan ra xung quanh.
Một người phụ nữ toàn thân chi chít vết thương, miệng rỉ máu tươi đang nằm ở chính giữa khu vực đổ nát này.
Cô gái bị thương khắp người, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất chỗ cô ta nằm.
Cô ta cố gắng hít thở, muốn đứng dậy, nhưng vết thương quá nặng nên thử mấy lần mà không đứng dậy nổi.
Mấy người của quân đoàn Long Huyền định đi tới cứu người phụ nữ kia.
“Đừng tới đó!”, Chu Huyền Long vội kêu lên.
Nhưng không kịp nữa.
Vèo!
Một cơn gió lạnh lẽo lướt qua.
Mấy thành viên kia của quân đoàn Long Huyền lập tức hóa thành sương máu, chết thảm tại chỗ.
“Cái gì?”.
Mọi người biến sắc.
Khi cơn gió lạnh lẽo kia đứng vững, mọi người mới nhìn thấy một bóng dáng máu tươi đầm đìa, hoàn toàn không còn nhìn ra hình người, đang đứng phía trước người phụ nữ kia.
“Hả? Ma… Có ma…”
“Đây là quái vật gì vậy?”.
“Chính là kẻ phá hoại nơi này sao?”.
Tuy các thành viên của quân đoàn Long Huyền thân kinh bách chiến, nhưng đối mặt với cảnh tượng đáng sợ này vẫn không khỏi run rẩy.
“Khí tức đáng sợ quá, tên quái vật này… không hề tầm thường! Lập tức truyền mệnh lệnh tác chiến cấp một! Ngoài ra, nhanh chóng điều Long Môn Huyền Pháo tới! Mau lên!”.
Chu Huyền Long lập tức vung tay lên quát lớn.
“Tuân lệnh!”.
Một đội chiến sĩ chạy luôn đi.
“Không có mệnh lệnh của tôi, không cho phép ai được tự ý hành động!”.
“Rõ!”.
Các chiến sĩ đồng thanh.
“Bố trí phòng ngự!”.
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền lập tức lấy bóng dáng đáng sợ kia làm trung tâm, hình thành một nửa vòng vây, đồng thời lấy vũ khí ra, chĩa vào cái bóng đó.
“Quân đoàn trưởng! Quái vật… đang đi về phía cô gái kia!”.
Đúng lúc này, một chiến sĩ gấp gáp kêu lên.
Chu Huyền Long thót tim, ngước mắt lên nhìn.
Chỉ thấy bóng dáng đáng sợ kia đang đi từng bước về phía cô gái.
Sắc mặt cô gái đanh lại, khó nhọc bò dậy, nhưng vẫn chưa đứng được…
Pặp!
Bóng dáng kia bỗng chìa tay ra, bóp lấy cổ cô gái.
“Ư…”
Cô gái tỏ vẻ đau đớn, cố gắng giãy giụa.
Nhưng lúc này cô ta đang bị thương nặng, không thể thoát khỏi tay người kia được.
Bóng dáng đáng sợ nhìn chằm chằm cô gái, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ, sau đó giơ bàn tay còn lại đã lộ cả xương trắng lên, đang định móc về phía trái tim cô gái.
“Quân đoàn trưởng!”.
Tất cả các chiến sĩ đều cuống lên, đồng loạt nhìn về phía Chu Huyền Long.
Chu Huyền Long cũng không ngồi yên được nữa, sắc mặt đanh lại, lập tức vung tay lên, định hạ lệnh cứu cô gái kia.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này.
Vèo!
Một ánh lửa màu đỏ bỗng lóe lên trước mắt mọi người.
Sau đó, bóng dáng đáng sợ bên kia biến mất.
Cô gái cũng nặng nề rơi xuống đất.
“Cái gì?”.
Chu Huyền Long nín thở: “Người đâu?”.
“Quân đoàn trưởng, ở bên kia!”.
Có người vội kêu lên.
Chu Huyền Long vội nhìn theo ánh mắt của người đó.
Mới phát hiện một bóng dáng toàn thân đỏ rực đang đứng sừng sững trên đống hoang tàn gần đó.
“Thần y Lâm!”.
Chu Huyền Long mừng rỡ.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt ông ta lại cứng đờ.
Bởi vì Lâm Chính lúc này… hình như rất khác thường.
Một tay anh bóp cổ bóng dáng đáng sợ kia, khuôn mặt đầy dữ tợn và hung ác…
Chương 3020: Còn có thể đánh như vậy sao?
Ai nấy ngây người ra nhìn, đến mức quên cả hít thở.
Chỉ thấy Lâm Chính đang đứng trên đống đổ nát, toàn thân nổi đầy vết nứt như những con giun, máu tươi không ngừng rỉ ra, nhuộm đỏ người anh.
Hóa ra ánh đỏ kia là máu trên người Lâm Chính.
Một tay anh tóm chặt lấy Thần Hỏa Tôn Giả đã ma hóa, điên cuồng dùng sức. Tuy thân xác sau khi ma hóa của Thần Hỏa Tôn Giả còn cứng hơn kim cương gấp trăm lần, nhưng dưới sức mạnh tàn bạo lúc này của Lâm Chính, cũng dần trở nên biến dạng.
“Gào!”.
Thần Hỏa Tôn Giả không vẫn không chịu từ bỏ, ông ta không hề giãy giụa, mà giơ hai bàn tay lộ cả xương trắng đáng sợ ra, đâm mạnh vào người Lâm Chính.
Phập!
Bàn tay xương xẩu nhọn hoắt lập tức đâm vào người anh.
Nhưng Lâm Chính dường như không có cảm giác, anh không hề phản ứng, mà còn gia tăng sức mạnh ở tay, khiến cổ Thần Hỏa Tôn Giả biến dạng.
Thần Hỏa Tôn Giả rít gào, định tiếp tục tấn công.
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nhấc bổng ông ta lên rồi nện mạnh xuống đất.
Rầm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Bụi bay mù mịt, mặt đất rung chuyển.
Thần Hỏa Tôn Giả khẽ gầm gừ rồi đứng dậy, định đẩy Lâm Chính ra, trên người còn bùng lên ngọn lửa đáng sợ.
Nhưng ông ta vừa đứng dậy, Lâm Chính liền phát ra một tiếng gầm giận dữ như muốn xé toạc linh hồn, nện một quyền về phía cánh tay đang giơ lên của Thần Hỏa Tôn Giả.
Vù vù vù…
Nắm đấm anh đánh tới còn tỏa ra một luồng lửa trắng toát.
Trước ngọn lửa trắng chói mắt này, ngọn lửa trên người Thần Hỏa Tôn Giả có vẻ vô cùng yếu ớt, không thể bì kịp được.
Hai ngọn lửa vừa va nhau, ngọn lửa của Thần Hỏa Tôn Giả lập tức bị nuốt chửng.
Bốp!
Một cú đấm nện xuống.
Rắc!
Một bên bả vai của Thần Hỏa Tôn Giả lập tức nát bét, ngọn lửa trên người ông ta cũng bị đánh tan.
Dường như Thần Hỏa Tôn Giả không biết đau đớn, tuy một cánh tay đã nát bét, nhưng ông ta lại lập tức giơ ngay cánh tay còn lại lên, chọc vào cổ họng Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính đang cơn điên cuồng không thèm tránh né, mà còn cắn mạnh vào cổ tay Thần Hỏa Tôn Giả rồi bất ngờ dùng sức.
Keng!
Hàm trên và hàm dưới va vào nhau còn đinh tai nhức óc hơn là sấm sét.
Sức mạnh tỏa ra từ hàm răng khiến cổ tay của Thần Hỏa Tôn Giả cũng nát bét.
“Cái gì?”.
Chu Huyền Long đứng ngây ra như phỗng.
Người của quân đoàn Long Huyền cũng há hốc miệng.
Mất đi hai cánh tay, dường như Thần Hỏa Tôn Giả không thể tiếp tục tấn công được nữa.
Còn Lâm Chính vẫn điên cuồng nện nắm đấm vào người ông ta.
Nơi cứng rắn nhất của Thần Hỏa Tôn Giả chính là cơ thể và đầu của ông ta.
Lần này, đòn tấn công của Lâm Chính không thể đánh nó nát vụn.
Ngược lại, Thần Hỏa Tôn Giả không ngừng ăn đòn của Lâm Chính nên càng ngày càng tức giận, nước mắt Ma Huyết đen sì trong đôi mắt cũng càng ngày càng nhiều.
Ông ta không ngừng gầm thét, ngọn lửa đen sì trên người cũng không ngừng sinh ra, sau đó hóa thành những hình hài như xúc tu, trói chặt lấy Lâm Chính.
Nhưng lúc này, Lâm Chính còn điên cuồng hơn cả ông ta.
Anh ra sức bóp cổ Thần Hỏa Tôn Giả, tay còn lại nắm chặt lấy những ngọn lửa xúc tu kia, kéo giật thật mạnh.
Phựt! Phựt! Phựt!
Những ngọn lửa đáng sợ này đều bị kéo đứt.
“A!”.
Thần Hỏa Tôn Giả lại gầm lên đầy giận dữ, trên người tỏa ra một ngọn lửa đen sì, định nuốt chửng Lâm Chính, thiêu anh thành tro bụi.
Nhưng Lâm Chính lại há miệng ra, nuốt chửng toàn bộ ngọn lửa này.
Dù Thần Hỏa Tôn Giả phát động ngọn lửa như thế nào cũng không làm gì được Lâm Chính.
Ngọn lửa chính là cao lương mỹ vị đối với anh.
Sự phẫn nộ trong mắt Thần Hỏa Tôn Giả càng ngày càng mãnh liệt hơn, chẳng còn chiêu pháp nào khác, ông ta liền cúi người, húc mạnh đầu mình vào đầu Lâm Chính.
Bốp!
Sức mạnh nặng tới mười vạn cân ập tới.
Lực văn rõ ràng đến mức có thể nghe thấy.
Nhưng sau khi va nhau, Lâm Chính bất ngờ lại húc mạnh đầu về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Rầm!
Sức mạnh lên tới gần trăm vạn cân bùng phát.
Đầu của Thần Hỏa Tôn Giả lập tức bật máu, phần trán cũng biến dạng, thần trí không còn tỉnh táo, suýt nữa thì ngất xỉu.
Ông ta lùi lại mấy bước, suýt nữa thì không đứng vững. Khi dừng lại được, đôi mắt đen sì nhìn về phía Lâm Chính đã lóe lên một tia hoảng hốt.
Tất cả mọi người đều ngây ra nhìn.
Thần Võ Tôn đang dựa lưng vào tảng đá cũng trố mắt ra.
“Còn có thể… đánh như vậy sao?”.