-
Chương 2996-3000
Chương 2996: Tôi sẽ không cho anh cơ hội thứ hai
Một chiêu!
Chỉ cần một chiêu!
Là đã đủ hạ gục Công Thâu Kỳ Lân, người được xếp hạng thứ hai trong số mười ba anh hùng của Thiên Tính thế gia!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cảnh này, ai dám tin?
Mọi người chết lặng, choáng váng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Hiện trường vô cùng yên tĩnh, đến một chiếc lá rơi cũng có thể nghe thấy..
Một lúc lâu sau.
"Anh rể!"
Lam Xung hét lên và chạy đến đỡ Công Thâu Kỳ Lân dậy.
Những người Tam Trại khác mặt đều tái nhợt, lần lượt lao về phía trước, tất cả đều luống cuống tay chân, không biết làm thế nào.
Công Thâu Kỳ Lân khó nhọc đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng.
Trong mắt hắn lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, có lẽ hắn không thể tin được sức mạnh của Lâm Chính lại kinh khủng như vậy.
"Tôi muốn giết anh, nhưng tôi nghĩ anh là người đồng tộc của Nan Ly và Niên Hoa, vì vậy tôi không thể làm điều đó vì sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến vị trí của họ ở Thiên Tính thế gia. Anh tự lượng sức mình đi, đưa người của anh cút khỏi nơi này", Lâm Chính khoát tay, thờ ơ nói.
Nghe xong, trong ánh mắt Công Thâu Kỳ Lân lóe lên một tia lạnh lùng.
Người này không dám giết hắn, chắc chắn là không dám đắc tội với Thiên Tính thế gia.
Hắn hừ lạnh một cái, nói: "Không nên đắc ý sớm như vậy! Lần này chỉ là tôi chưa kịp chuẩn bị, anh lại cho rằng mình thắng sao?"
"Không chuẩn bị?"
Lâm Chính nhìn chằm chằm Công Thâu Kỳ Lân, lạnh lùng nói: "Công Thâu Kỳ Lân, đừng tưởng rằng tôi không dám giết anh! Tôi sẽ không cho anh cơ hội thứ hai! Nếu anh còn muốn đánh nữa, thì hãy sẵn sàng chết đi!"
Tim Công Thâu Kỳ Lân đột nhiên thắt lại, nhưng hắn làm sao có thể lùi bước bây giờ? Hắn lập tức hừ một tiếng: "Ai chết bây giờ còn chưa biết được đâu!"
Nói rồi, hắn ta dùng hết sức bình sinh lao về phía Lâm Chính.
Vút vù vù...
Cùng với chuyển động của hắn, một luồng lực mạnh mẽ cuộn lên như một màn sương lao tới.
Mà cơ thể Công Thâu Kỳ Lân lúc này cũng phản ứng lại, một lượng lớn khí to bằng ngón tay cái bắn ra từ cơ thể hắn.
Có hàng trăm luồng không khí giống như vậy, chúng như những xúc tu. Một đầu của nó được nối với Công Thâu Kỳ Lân, đầu kia biến thành một lưỡi kiếm sắc bén không màu, không mùi, hoàn toàn trong suốt.
Mặc dù không nhìn rõ hình dạng của nó, nhưng Lâm Chính có thể cảm nhận được góc cạnh sắc bén của nó.
Thật bất ngờ, thứ mạnh nhất của Công Thâu Kỳ Lân là khí!
Hắn tập trung cao độ, khi đến gần Lâm Chính, hắn đột nhiên tăng tốc rồi biến mất trong nháy mắt.
Mọi người choáng váng.
Nhanh quá!
Công Thâu Kỳ Lân lần này đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình!
Mọi người dáo dác nhìn quanh, tìm kiếm thân ảnh của hắn.
Đúng lúc này.
Bùm!
Công Thâu Kỳ Lân đột nhiên từ trong hư không lao ra, sau đó số lượng lớn xúc tu kiếm khí trên người đều biến thành màu trắng xám, như thể đó không phải khí mà là một thực thể. Những xúc tu này lao về phía Lâm Chính như gió táp mưa sa.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm....
Cuộc oanh tạc dữ dội trực tiếp xé toạc mặt đất và phá hủy mọi thứ xung quanh nó.
Mọi người cuống cuồng lùi lại trong sợ hãi, khiếp đảm.
"Giết!!!"
Công Thâu Kỳ Lân gầm lên.
Lưỡi kiếm khí trên người hắn điên cuồng lao lên.
Mặt đất tan tành.
Bụi bặm.
Khung cảnh đáng sợ khiến người ta sởn gai ốc.
Đừng nói là một người, cho dù đặt một cái xe tăng ở trong đó cũng sẽ bị nghiền thành mảnh vụn.
Vô số ánh mắt xung quanh run lên, không biết người bên trong còn sống hay không.
Công Thâu Kỳ Lân không dừng lại, vẫn điên cuồng bắn phá mà không màng đến sự an toàn của bản thân và những người xung quanh.
Không ngừng lại dù chỉ một giây!
Toàn bộ Cửu Trại đều bị phá nát.
Mọi người đã phải rời khỏi khu nhà, ai nấy đều hoảng sợ.
"Chết rồi! Tên đó nhất định xong đời rồi! Hahaha..." Lam Xung vui mừng khôn xiết, vỗ tay liên hồi.
"Đánh với nhị phẩm Ảnh Kỳ Lân? Anh ta thật đúng là không biết sợ! Người này đáng chết!"
"Lần này anh ta có hối hận cũng không kịp rồi nhỉ?"
Tất cả mọi người cười lạnh nhìn tro bụi trong không trung rồi đùa giỡn. Theo họ thấy, gã đàn ông cao ngạo kia giờ phút này có lẽ đã hóa thành vũng máu, chết rất thảm.
Nhưng vào lúc này.
Vù!
Trong đống khói bụi mịt mù, một bàn tay đột nhiên thò ra, tóm lấy Công Thâu Kỳ Lân vẫn đang điên cuồng tấn công.
Vụt!
Toàn thân Công Thâu Kỳ Lân đột nhiên bị nhấc lên, đòn tấn công như vũ bão của hắn buộc phải dừng lại ngay lập tức.
"Cái gì?"
Lúc này mọi người như ngừng thở.
Chương 2997: Tộc trưởng Thiên Tính
Cảnh tượng trước mắt vô cùng quỷ dị!
Chỉ thấy khói bụi mờ mịt dần tan đi, Lâm Chính không hề hấn gì xuất hiện trước mắt mọi người.
Anh đứng trên mặt đất vỡ nát, một tay chắp sau lưng, tay còn lại giơ cao bóp chặt lấy cổ Công Thâu Kỳ Lân.
Công Thâu Kỳ Lân ban nãy còn khí thế ngút trời nhưng giờ chẳng khác nào gà mắc tóc nằm trong tay Lâm Chính.
Toàn bộ khí tức của hắn đã bị áp chế, hoàn toàn không thể bộc phát ra được nữa.
Mọi người trợn mắt há hốc miệng, ai nấy không thể tin nổi, con ngươi như muốn rớt ra ngoài.
Đây là Công Thâu Kỳ Lân sao?
Đây là thiên tài kiệt xuất của Thiên Tính thế gia sao?
Hiện giờ… lại bị người ta xách cổ lên như gà…
“Không thể nào… không thể nào… chắc chắn đây là ảo giác, nhất định là như vậy!”, Lam Xung ngồi phịch xuống đất, mặt trắng bệch ra lẩm bẩm một mình.
“Anh Kỳ Lân… không phải đối thủ của người này sao?”
“Sao có thể như vậy? Rốt cuộc là có vấn đề gì?”
Ai nấy đứng như trời trồng như mất hồn.
Người Cửu Trại đã như vậy.
Cửu Trại chủ còn há hốc miệng, như thể có thể nuốt được quả trứng gà.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa cũng như mất hồn.
“Nan Ly, Niên Hoa, chàng thanh niên này đúng là phi thường. Đi theo cậu ấy có khi cuộc đời sẽ có nhiều khởi sắc hơn so với ở lại đây”, lúc này bà cụ Bạch cười ha ha nói.
Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly khẽ gật đầu, ánh mắt càng trở nên kiên định.
Công Thâu Kỳ Lân lúc này đã không còn sức để chiến đấu nữa.
Cổ của Công Thâu Kỳ Lân bị bóp mạnh đến mức biến dạng, khí công và khí mạch trên cơ thể đều bị áp chế. Giờ hắn chẳng khác nào động cơ bị rút khỏi nguồn điện, không thể xoay chuyển được gì nữa.
Hắn hô hấp khó khăn, trợn tròn mắt nhìn người đàn ông vẻ mặt đang vô cùng bình thản trước mặt mình.
“Anh… anh rốt cuộc là ai…”, Công Thâu Kỳ Lân lắp bắp chất vấn.
“Tôi đã cho anh cơ hội! Là anh không chịu nghe lời! Công Thâu Kỳ Lân! Anh hết lần này đến lần khác xúc phạm tôi! Anh thực sự cho rằng đây là Thiên Tính thế gia thì tôi sẽ không dám giết anh sao?”, nói rồi vẻ mặt Lâm Chính thêm phần lạnh lẽo, đột nhiên dùng lực mạnh hơn.
Cổ Công Thâu Kỳ Lân giờ đã bị bẻ gãy.
Cửu Trại chủ thấy điềm không lành thì mặt thất sắc, vội vã quát lên: “Cậu làm gì vậy? Mau thả Anh Kỳ Lân ra!”
Nói rồi ông ta vội vã lao lên, giáng một chưởng vào Lâm Chính.
Lâm Chính cau mày, đưa tay phản chưởng.
Đoàng!
Cửu Trại chủ bị đánh bay ra ngoài.
Mặc dù thân là trại chủ nhưng tu vi của ông ta không cao, có khi còn chẳng mạnh bằng Bạch Nan Ly.
Thế nhưng Cửu Trại chủ vẫn chưa bỏ cuộc, lồm cồm bò dậy rồi chỉ vào Lâm Chính mà gầm lên: “Người của Tam Trại và Cửu Trại nghe lệnh, bắt hắn ta lại cho tôi! Bắt lại mau!”
Mọi người bàng hoàng giật mình, sau đó mới phản ứng lại. Người của Tam Trại lao về phía Lâm Chính, bao vây xung quanh.
“Còn đứng đực ra đó làm gì? Lên! Bắt tên khốn ngoại tộc đó lại!”, Cửu Trại chủ lườm đám người kia, giận dữ gầm thét.
“Trại chủ! Người này ban nãy cứu bà nội Bạch, sao chúng tôi có thể lấy oán báo ân mà xuống tay với anh ấy?”, một người thanh niên Cửu Trại trầm giọng nói.
“Nhưng giờ hắn ta hại tộc nhân của chúng ta! Các người mù hết rồi hả?”
“Trại chủ! Là Công Thâu Kỳ Lân muốn tỷ thí với người anh em này. Nếu đã là một cuộc tỷ thí, sống chết phải dựa vào bản lĩnh mỗi người. Hơn nữa, người anh em này trước đó đã cho Công Thâu Kỳ Lân cơ hội, nhưng anh ta lại chọn đánh tiếp, vậy thì trách ai được nữa? Nếu không có người anh em này thì Cửu Trại chúng ta hôm nay đã mất hết danh dự rồi! Ông bảo giờ chúng tôi sao ra tay với người anh em này được?”
Một trưởng bối Cửu Trại bước lên trước, giận dữ nhìn trại chủ.
“Các người… làm phản rồi! Làm phản rồi! Đến mệnh lệnh của trại chủ các người cũng không nghe! Đúng là một lũ khốn! Khốn nạn!!”
Cửu Trại chủ tức muốn xì khói nhưng cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành nghiến răng: “Bỏ đi, các người không nghe lệnh, lát nữa tôi sẽ báo lại với bên trên, đợi bị trừng phạt đi”.
Nói rồi, ông ta lại một mình lao về phía Lâm Chính.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa không thể ngồi yên được nữa, hét lên một tiếng rồi lao tới giúp đỡ Lâm Chính.
“Hai chúng mày muốn chết rồi phải không?”, đám người Tam Trại giận dữ.
“Nếu không phải vì tôi thì anh ấy cũng không ra tay. Hiện giờ các người bao vây một mình anh ấy, làm sao bọn tôi có thể khoanh tay đứng nhìn?”, Bạch Nan Ly nghiến răng quát.
“Vậy được, hôm nay ba chúng mày chết chùm luôn đi!”
Người Tam Trại rít lên, lao về phía ba người họ.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn!”
“Dừng cả lại!”
Đúng lúc này, một giọng nói trầm đục vang lên.
Sau đó rất nhiều người của Thiên Tính thế gia lao tới.
Trên bầu trời cũng dập dờn những luồng khí tức khủng bố, hạ xuống bên ngoài Cửu Trại.
Mọi người run lên, vội vã dừng tay.
Đưa mắt nhìn ra xa xong, tất cả mọi người đều quỳ xuống lễ bái.
“Bái kiến tộc trưởng!”
Người đứng đầu Thiên Tính thế gia xuất hiện rồi!
Chương 2998: Hãy nghĩ cho mình đi
Ngay khi bảy cao thủ trên trời đáp xuống, gần một nghìn người của Thiên Tính thế gia lao tới từ phía sau.
Người đi đầu là một ông già cao gần hai mét, mặc áo choàng vàng.
Ông già vóc người cao và cân đối, để tóc dài và không có râu, da hồng hào, đôi mắt sắc bén và bình thản như mặt hồ.
Khí thế và hào quang rực rỡ này đủ để khiến mọi người không dám nhìn thẳng vào ông ta.
"Tộc trưởng!!"
Thấy cứu viện, Cửu Trại chủ liền hét lên rồi chạy tới, quỳ rạp xuống đất, chắp tay hành lễ: "Tộc trưởng! Trại của tôi có gian tặc! Hắn ta kích động người trong trại nổi loạn, tước mất quyền trại chủ của tôi, giờ không ai chịu nghe lời tôi cả!"
Nói đến đây, Cửu Trại chủ bật khóc, thân thể mập mạp khẽ run lên.
Lời này vừa dứt, tộc trưởng sắc mặt trầm xuống. Ông ta quét mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Lâm Chính.
"Đứng dậy nói chuyện đi”.
"Tạ tộc trưởng!"
Mọi người đứng lên.
"Cậu là ai?", tộc trưởng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính hỏi.
"Khởi bẩm tộc trưởng, đây là bằng hữu của tôi. Lần này anh ấy được tôi mời tới giúp xem bệnh cho bà nội. Bởi vì bà nội tôi tình trạng nguy kịch nên tôi không kịp thời báo cáo gia tộc, xin thứ lỗi!"
Bạch Nan Ly vội vàng tiến lên và nói.
“Bổn tộc trưởng đang hỏi cậu sao?”, tộc trưởng hừ lạnh một tiếng: “Tránh sang một bên”.
Bạch Nan Ly giật mình, liếc nhìn Lâm Chính rồi đành lùi lại.
"Nói cho tôi biết, cậu là ai!", tộc trưởng nhắc lại, trong giọng nói đầy sự tức giận.
“Giang Thành, Lâm thần y!” Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Lâm thần y?"
Mọi người đều sửng sốt.
Rõ ràng, một số người trong Thiên Tính thế gia đã nghe nói về cái tên này.
"Thì ra là Lâm thần y. Thiên Tính thế gia và cậu nước sông không phạm nước giếng! Sao cậu lại tới đây gây sự?", tộc trưởng trầm giọng hỏi.
"Như tôi đã nói trước đó, Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa là bạn của tôi! Tôi không quan tâm nơi này ở đâu! Chỉ cần có ai dám bắt nạt bạn tôi thì tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn!", Lâm Chính nói bằng giọng vô cảm.
"Thật to gan! Xem ra cậu không coi người của Thiên Tính thế gia ra gì?", một vị trưởng lão hừ lạnh.
"Lâm thần y, đừng nói những thứ vô dụng đó, mau thả Anh Kỳ Lân ra! Bằng không, cậu cũng đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này!", một người đàn ông trung niên râu dài mặt hằm hằm hét lên.
"Chuyện này chỉ sợ là không được! Tôi đã sớm nói với anh ta, anh ta không phải đối thủ của tôi, nhưng anh ta mê muội, còn muốn cùng tôi tỷ thí. Nếu như vậy, tôi làm sao có thể tha cho anh ta? Người này nên bị giết, nếu không người khác sẽ cảm thấy Lâm Chính tôi rất dễ bắt nạt!"
Nói xong, Lâm Chính chuẩn bị động thủ.
"Lâm thần y! Sao cậu dám?"
"Dừng lại!"
"Nếu cậu dám làm cho Anh Kỳ Lân bị thương dù chỉ một chút! Tôi nhất định sẽ xé xác cậu!"
Những người trong Thiên Tính thế gia vội vàng gầm lên.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa cũng sắp phát điên, họ vội vàng quỳ xuống để thuyết phục Lâm Chính.
"Lâm thần y! Đừng!"
"Người này không thể giết!"
Hai người cùng van lạy Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày: "Yên tâm, giết người này xong, tôi sẽ đưa hai người rời khỏi nơi này!"
"Lâm thần y, chúng tôi có thể lập tức rời đi, nhưng người thân của chúng tôi ở Cửu Trại thì sao? Bọn họ nhất định sẽ bị liên lụy! Chúng tôi biết anh rất tức giận, nhưng xin hãy giơ cao đánh khẽ, đừng giết người này. Chỉ cần anh bằng lòng thả người này đi, Bạch Nan Ly nguyện ý luyện chế thuốc cho anh cả đời”, Bạch Nan Ly run rẩy hét lên, sau đó đập mạnh đầu xuống đất.
Lâm Chính trầm mặc một hồi, cuối cùng thở dài một tiếng: "Thôi được!"
Rồi anh phất tay.
Bịch!
Cơ thể Công Thâu Kỳ Lân nặng nề rơi xuống đất, hắn còn chưa kịp hét lên một tiếng đã ngất đi.
"Anh rể!"
"Anh Kỳ Lân!"
Những người trong tộc Thiên Tính chạy tới và khiêng Công Thâu Kỳ Lân đi chữa trị.
"Cám ơn Lâm thần y!"
Thấy vậy, Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa lập tức vui mừng khôn xiết và chắp tay cảm ơn anh.
"Cảm ơn thì khỏi đi, có điều hai người nên nghĩ cho chính mình đi. Tôi không nghĩ rằng những người trong Thiên Tính thế gia sẽ bỏ qua cho hai người", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Hai người sững lại.
Quả không ngoài dự đoán.
Bảy cao thủ của Thiên Tính thế gia đã tới gần.
Ai nấy sát khí đằng đằng.
Chương 2999: Đừng trách tôi đại khai sát giới
"Cũng thức thời đấy!"
Ông già kia nhìn chằm chằm Lâm Chính, hừ lạnh một tiếng.
Lâm Chính cau mày.
"Chàng trai trẻ, mặc dù cậu chịu thả Công Thâu Kỳ Lân đi, nhưng vẫn là cậu đả thương cậu ấy, hơn nữa còn chạy tới đây làm càn. Việc này bổn tộc trưởng nhất định phải truy cứu! Cậu định giải thích với tôi như thế nào?", tộc trưởng Thiên Tính hỏi bằng giọng vô cảm.
"Tộc trưởng, chuyện này không liên quan đến Lâm thần y, đều là do tôi gây nên! Nếu ngài muốn xả giận, xin hãy trừng phạt Nan Ly!" Bạch Nan Ly quỳ xuống kêu to.
"Bạch Nan Ly, ở đây không có chỗ cho cậu nói! Câm miệng! Cậu đúng là nỗi nhục của tộc chúng ta!" Cửu Trại chủ tức giận mắng.
Thẩm Niên Hoa không thể tiếp tục nhìn cảnh này nữa, đột nhiên đứng dậy chỉ vào Cửu Trại chủ quát: "Ông còn có mặt mũi nói Nan Ly sao? Thân là trại chủ mà ông không hề suy nghĩ cho người trong trại, chỉ chăm chăm lấy lòng người trại khác! Ai mới là nỗi nhục?”
"Ranh con, cô dám sỉ nhục trại chủ sao? Tôi là trưởng bối của cô đấy!" Cửu Trại chủ cả giận quát.
"Tôi cảm thấy xấu hổ khi có một trưởng lão như ông! Chỉ vì ông là trại chủ Cửu Trại của chúng ta mà Cửu Trại chúng ta trong tộc không thể ngẩng cao đầu! Người Cửu Trại của chúng ta có gì thua kém bọn họ? Tại sao chúng ta phải nhẫn nhịn? Chúng ta cứ phải chịu bất công như vậy sao? Tại sao?", Thẩm Niên Hoa hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng giận dữ hét lên.
Khi cô ấy nói những lời này, vô số người ở Cửu Trại đã cảm động.
"Được rồi! Hổ không giương oai lại tưởng mèo bệnh phải không? Tộc trưởng, con ranh này phải bị trừng phạt nghiêm khắc! Nó phải bị trừng phạt nghiêm khắc! Xin hãy hạ lệnh và cho phép tôi đưa tộc nhân hỗn láo này vào nhà tù của tộc!", Cửu Trại chủ hét lên.
"Thẩm Niên Hoa, côthật là tự phụ! Cửu Trại chủ dù sao cũng là trại trưởng, là trưởng bối của cô, tộc trưởng như tôi sao có thể dung thứ khi cô sỉ nhục trưởng bối như vậy? Đến bắt Thẩm Niên Hoa, tạm thời nhốt vào trong ngục, chờ trừng phạt!", tộc trưởng trầm giọng nói.
"Vâng".
Một vài người trong Thiên Tính thế gia đi về phía Thẩm Niên Hoa.
Nhưng trước khi họ đến gần, một nhóm người đột nhiên đi đến, chặn trước mặt Thẩm Niên Hoa và ngăn những cao thủ đó lại.
Mọi người sửng sốt.
Đó là người của Cửu Trại.
“Lưu Kỳ, Vương Bưu, các người. . . Các người muốn làm gì?” Cửu Trại chủ trợn to hai mắt hỏi.
"Trại chủ, tộc trưởng, Niên Hoa nói đúng. Chuyện này lỗi không phải ở Cửu Trại của chúng tôi. Ngay cả người bạn này của chúng tôi cũng chưa từng chủ động gây sự, tất cả đều là do đám người Lam Xung. Tại sao người dân Cửu Trại lại bị trừng phạt vì chuyện hôm nay? Còn những kẻ tới gây sự thì vẫn sông yên bình?", một trưởng lão Cửu Trại lạnh lùng hỏi.
"Cho nên, cậu dự định làm phản?" tộc trưởng lạnh lùng nói.
"Chúng tôi không có ý định phản nghịch, chúng tôi chỉ muốn công lý!"
"Tôi chính là công lý!", tộc trưởng sắc mặt lạnh lùng nói: "Nghe đây, tôi muốn các người lập tức trở về nhà, không cho phép ở lại nơi này. Nếu như vậy, tôi sẽ không bắt các người chịu trách nhiệm cho việc không vâng lời. Còn nếu ở lại đây, các người sẽ trở thành kẻ phản bội! Các người cũng biết tộc Thiên Tính đối xử với kẻ phản bội như thế nào! Các người có muốn chết ở đây không?"
Lời này vừa nói ra, tất cả người ở Cửu Trại đều thở gấp, sắc mặt tái nhợt vì kinh ngạc.
Tuy nhiên.... không ai trong số họ rời đi.
"To gan!!"
Tộc trưởng cả giận, trực tiếp vung tay: "Bắt hết cho tôi!!"
"Tộc trưởng, xin bình tĩnh, để tôi được nói đã!"
Bà cụ Bạch được dìu lên phía trước và khẽ chào hỏi.
"Bạch Phi Yên! Nhìn đám người của bà đi!", tộc trưởng cả giận nói.
"Tộc trưởng, tôi đã không còn là Cửu Trại chủ! Sở dĩ bọn họ như vậy không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi vẫn phải đứng ra nói một câu công bằng!
"Những đứa trẻ này là những người trung thực và có trách nhiệm trong tộc, nhưng trung thực ở Cửu Trại không có nghĩa là chúng tôi sẵn sàng bị bắt nạt! Chuyện xảy ra hôm nay không phải ngẫu nhiên! Bởi vì không ai có thể chịu đựng sự áp bức lâu dài như vậy! Tộc trưởng, tôi không có ý gì khác! Chỉ muốn xin một điều này, hy vọng tộc trưởng có thể tăng gấp đôi số tài nguyên được phân bổ cho Cửu Trại mỗi tháng và bỏ qua chuyện này để mọi chuyện có thể yên ổn".
“Nếu tôi không đáp ứng yêu cầu đó thì sao?”, tộc trưởng lạnh lùng hỏi.
“Vậy e rằng từ hôm nay trở đi, Thiên Tính thế gia… sẽ không còn Cửu Trại”, bà cụ Bạch khàn giọng nói.
Mọi người có mặt đều sững sờ.
Người Cửu Trại cũng sửng sốt, nhưng trong mắt rất nhanh hiện ra sự kiên định.
"Chúng cháu nghe bà nội!"
"Nếu như quý tộc không có chỗ cho chúng tôi, cùng lắm là rời đi!"
"Được, không ở chỗ này, ắt sẽ tìm được chỗ khác!"
"Ở lại đây làm gì để phải khom lưng sống hèn?"
Người dân Cửu Trại nối tiếp nhau reo hò, tất cả đều xúc động.
"Phản nghịch! Phản nghịch!"
Cửu Trại chủ run lên vì tức giận.
Ánh mắt của tộc trưởng Thiên Tính vô cùng lạnh lùng.
“Tộc trưởng, chuyện này nếu như không muốn bỏ qua, tiếp tục bức bách người Cửu Trại, sự tình sẽ càng thêm tồi tệ”, trưởng lão của một gia tộc tiến lên, cẩn trọng nói.
"Muốn đi thì đi thôi, chẳng lẽ không có đám người này, Thiên Tính thế gia ta không thể tồn tại được sao?", tộc trưởng hừ lạnh một tiếng.
"Tôi cũng không phải có ý như vậy, chỉ là ảnh hưởng không tốt. Nếu như chuyện này xảy ra, chỉ sợ người của các trại khác cũng sẽ…”, trưởng lão cẩn trọng nói.
Tộc trưởng có chút suy nghĩ, suy nghĩ một lúc, ông ta nhìn những người khác, lạnh lùng nói: "Là tộc trưởng, đối mặt với tộc nhân phản nghịch, chẳng lẽ nhất định phải lùi bước sao? Nếu như vậy, cái chức tộc trưởng của tôi có nghĩa lý gì?"
"Tộc trưởng. . ."
"Không cần nói nữa! Nghe mệnh lệnh. Cửu Trại phản loạn là việc không thể dung thứ! Tôi lệnh cho các người nhanh chóng bắt lấy người của Cửu Trại! Các trưởng lão khác, theo tôi đi hạ tên Lâm thần y Giang Thành này trước đã! Bổn tộc trưởng muốn băm kẻ gây rối này thành trăm ngàn mảnh!"
Nói rồi, tộc trưởng dẫn đầu một đám người và lao thẳng về phía Lâm Chính.
"Tôi nãy giờ vẫn đang nhẫn nhịn. Không phải tôi sợ ông, mà là tôi không muốn ảnh hưởng đến Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa, vậy mà ông lại hung hăng như vậy, vậy thì đừng trách tôi đại khai sát giới!"
Lâm Chính cũng đã sôi máu, anh lập tức gầm lên, lấy ra Hồng Mông Long Châm, châm vào cơ thể rồi lao về phía trước.
Sát khí nồng đậm toả ra tứ phía.
Chương 3000: Vật đổi sao dời
Một khi đã trở mặt thì cũng chẳng cần kiêng kỵ gì nữa.
Lâm Chính bật nhảy lên, giống như một dòng nước lũ, trực tiếp tấn công lão tộc trưởng.
"Ranh con! Nghĩ Thiên Tính thế gia này không có cao thủ sao?"
Tộc trưởng vô cùng tức giận, bắn vào không trung một luồng năng lượng mạnh mẽ.
Năng lượng mạnh đến mức có thể tạo ra lực tương đương với hàng vạn cân, vô cùng đáng sợ, đủ để nghiền nát người bình thường thành bột.
Nhưng Lâm Chính lại không sợ hãi chút nào. Anh lao thẳng tới, đột ngột đánh vỡ khí tức đáng sợ rồi áp sát tộc trưởng. Anh vung tay tấn công sang ngang, uy thế bá đạo như sóng biển.
"Thằng nhóc miệng còn hôi sữa, cậu chưa biết thực lực của tôi rồi! Nhìn Thiên Ảnh Huyễn chưởng của tôi đây!", tộc trưởng lại rống to một tiếng, hai tay cuộn lên ngàn vạn tàn ảnh, lao tới bóp cổ Lâm Chính.
Ngay lập tức, Lâm Chính bị bao quanh bởi hàng ngàn huyễn ảnh, như thể chúng sắp nhấn chìm anh.
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng, không để ý đến những huyễn ảnh này. Anh tung một cú đấm mạnh, trực tiếp đánh trúng vị trí tim của tộc trưởng.
"Ồ?"
Tộc trưởng có chút kinh ngạc, không hiểu tại sao Lâm Chính lại can đảm không chút sợ hãi như vậy.
Mãi cho đến khi quyền của ông ta đánh vào người Lâm Chính, ông ta mới hiểu ra mọi chuyện.
"Cơ thể võ thần?"
Ông ta khẽ kêu lên một tiếng.
"Bây giờ ông mới biết sao? Đã muộn rồi!" Lâm Chính hét lớn một tiếng, nắm đấm của anh đã nặng nề đánh trúng vào lồng ngực của tộc trưởng. Sức mạnh kinh hoàng kia dường như muốn nghiền nát ông ta.
Lâm Chính không hề nhẹ tay, anh ra đòn với quyết tâm giết chết ông ta.
Tuy nhiên ... sau một quyền này, tộc trưởng không hề bị thổi bay, thân thể ông ta chỉ khẽ rung lên. Không khí xung quanh thậm chí còn quay cuồng một cách kỳ lạ, sau đó tất cả đều bị hút vào trong cơ thể ông ta.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, cảm thấy không ổn.
Đột nhiên, bụng của tộc trưởng Thiên Tính phình to rồi phát ra tiếng nổ.
Bùm!
Một cỗ lực lượng bá đạo và kỳ dị đột nhiên bộc phát ra từ nắm đấm của Lâm Chính, trực tiếp đánh bay anh.
Bịch!
Lâm Chính bay ra xa rồi đập mạnh vào một căn nhà, cả căn nhà sụp đổ tan tành, người ngã xuống đất, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển.
Những người đang đánh nhau kịch liệt xung quanh cũng bị một đòn này làm cho run rẩy, suýt chút nữa không đứng vững được.
Sức mạnh này quá đáng sợ!
Nếu là người khác thì có lẽ đã trở thành một vũng máu.
Lâm Chính khó nhọc đứng dậy, cảm thấy đại bộ phận năng lượng trong cơ thể đều bị đánh bay ra ngoài. Nếu lại phải chịu thêm một chưởng như vậy, thân thể rất có thể sẽ nổ tung.
"Sức mạnh của ông ta dường như được tái tạo lại từ sức ra đòn của mình!" Lâm Chính thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm lão tộc trưởng.
"Thế nào? Chiêu thức của bổn tộc trưởng mùi vị thế nào?", tộc trưởng Thiên Tính hừ lạnh một tiếng.
"Có chút kỳ quái, nhưng chỉ dựa vào những thứ này, sợ là không làm gì được tôi”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
"Không biết sống chết! Tiếp chiêu!"
Tộc trưởng Thiên Tính gầm gừ một tiếng, tấn công Lâm Chính bằng một đòn hiểm.
Rào rào rào!
Sức mạnh tựa như biển khơi toả ra từ tộc trưởng Thiên Tính, ông ta nhảy lên không trung với độ cao bảy tám thước rồi giáng đòn xuống phía Lâm Chính như thể một ngọn núi Thái Sơn đang ép xuống.
Những người xung quanh vô cùng sợ hãi và vội vã rút lui.
Lâm Chính ánh mắt lạnh lẽo, trực tiếp nâng cánh tay huy động sức mạnh của Lạc Linh Huyết, sau đó tay còn lại vung ra mấy trăm cây kim bạc, dùng toàn bộ kim đâm vào cánh tay còn lại của anh.
Phiu! Phiu! Phiu! Phiu! Phiu...
Những chiếc kim bạc rơi xuống cánh tay, tỏa ra ánh sáng bạc chói lọi. Nhìn từ xa, trông như cánh tay Lâm Chính đang đeo một chiếc giáp tay màu bạc.
Sức mạnh kinh hoàng chảy qua từng tấc da thịt và từng mạch máu trên cánh tay anh.
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào ngực của tộc trưởng Thiên Tính, rồi lại tung nắm đấm
Vù! !
Cùng với tốc độ kinh người, quyền của anh rít lên, mang theo một ngọn lửa màu đỏ đậm!
Ngay cả không gian xung quanh cũng bị đốt cháy!
"Đúng là tự tìm đường chết! Vật đổi sao dời!!"
Tộc trưởng Thiên Tính gầm lên một tiếng, trực tiếp giang hai tay ra, đưa lồng ngực ra đỡ nắm đấm của Lâm Chính, lại định thi triển chiêu thức kỳ dị mà ông ta vừa sử dụng!
Nếu sức mạnh quyền này của Lâm Chính bị phản lại, nó sẽ đủ để phá vỡ cơ thể anh và giết chết anh!
Nhưng.... Lâm Chính không hề nao núng, anh tấn công một cách quyết đoán bằng một cú đấm.
Cánh tay bừng bừng lửa đỏ hung hăng giáng vào ngực tộc trưởng Thiên Tính.
Bùm!
Một vòng xoáy đáng sợ bùng lên từ nắm đấm và phân tán ra xung quanh.
Tất cả tộc nhân Thiên Tính đang đánh nhau xung quanh đều bị vòng xoáy này làm c ho ngã úp xuống đất, những người ở gần hơn thậm chí còn bay ra ngoài, ngã xuống đất phun máu.
Sức mạnh của cú đấm này đáng sợ làm sao!
Mọi người vội nhổm dậy nhìn theo sợ hãi.
Ở phía bên kia, Lâm Chính và tộc trưởng Thiên Tính vẫn chưa tách nhau ra.
Nắm đấm của Lâm Chính vẫn ở trong lồng ngực tộc trưởng Thiên Tính, anh nghiến răng như thể vẫn đang gắng sức.
Còn trên mặt tộc trưởng Thiên Tính là vẻ chế nhạo.
Luồng khí lưu xung quanh ông ta bắt đầu xoay chuyển rồi bị hút vào trong cơ thể ông ta, sau đó bụng ông ta phồng lên và phát ra tiếng nổ dữ dội.
Chiêu thức dùng phản lực để chiến đấu lại được tung ra!
"Chết đi!"
Theo tiếng hét của tộc trưởng Thiên Tính, cơ thể ông ta đột nhiên rung lên, cố gắng đánh trả sức mạnh của Lâm Chính.
Nhưng vào thời điểm khi ông ta chuẩn bị đánh trả.
Bùm!
Nắm đấm trên ngực của Lâm Chính đột nhiên nổi gân xanh, hắc khí tràn ngập không trung. Một luồng sức mạnh cuồng bạo đáng sợ đột nhiên dâng lên.
"Cái gì?"
Sắc mặt của tộc trưởng Thiên Tính đột nhiên biến sắc, ông ta vội vàng muốn ổn định chiêu thức, đánh trả lại sức mạnh của Lâm Chính!
Nhưng quá trễ rồi!
Thực lực của Lâm Chính tăng vọt đột ngột, hoàn toàn vượt quá khả năng mà ông ta có thể đánh trả.
Như thể một tấn nước đột ngột đổ vào một bình nước lẽ ra chỉ có thể chứa được một lít nước.
Phần còn lại của sức mạnh đã hoàn toàn tràn ra và lan rộng...
"Không hay rồi!"
Tộc trưởng Thiên Tính tái mặt vì sợ hãi và muốn rút lui.
Nhưng rút lui lúc này là không thể.
"Ông trả lại được sức mạnh này chứ?"
Lâm Chính gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ lên, nắm đấm lao về phía trước.
Bùm!
Sức mạnh đột nhiên biến thành một tia khí, trực tiếp xuyên qua người tộc trưởng Thiên Tính.
Chiêu thức lấy lực phản lực của ông ta còn chưa kịp thi triển thì đã bị sức mạnh dâng trào của Lâm Chính cưỡng ép dừng lại. Lồng ngực ông ta đột nhiên nổ tung, bay ngược ra ngoài, đánh bay cả mấy cao thủ của tộc Thiên Tính, sau đó nặng nề ngã xuống. Ông ta bất tỉnh nhân sự, lồng ngực be bét máu.
Đột nhiên, những người xung quanh dừng lại, tất cả đều mở to mắt, ngơ ngác nhìn tộc trưởng Thiên Tính nằm trên mặt đất...
Một chiêu!
Chỉ cần một chiêu!
Là đã đủ hạ gục Công Thâu Kỳ Lân, người được xếp hạng thứ hai trong số mười ba anh hùng của Thiên Tính thế gia!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cảnh này, ai dám tin?
Mọi người chết lặng, choáng váng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Hiện trường vô cùng yên tĩnh, đến một chiếc lá rơi cũng có thể nghe thấy..
Một lúc lâu sau.
"Anh rể!"
Lam Xung hét lên và chạy đến đỡ Công Thâu Kỳ Lân dậy.
Những người Tam Trại khác mặt đều tái nhợt, lần lượt lao về phía trước, tất cả đều luống cuống tay chân, không biết làm thế nào.
Công Thâu Kỳ Lân khó nhọc đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng.
Trong mắt hắn lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, có lẽ hắn không thể tin được sức mạnh của Lâm Chính lại kinh khủng như vậy.
"Tôi muốn giết anh, nhưng tôi nghĩ anh là người đồng tộc của Nan Ly và Niên Hoa, vì vậy tôi không thể làm điều đó vì sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến vị trí của họ ở Thiên Tính thế gia. Anh tự lượng sức mình đi, đưa người của anh cút khỏi nơi này", Lâm Chính khoát tay, thờ ơ nói.
Nghe xong, trong ánh mắt Công Thâu Kỳ Lân lóe lên một tia lạnh lùng.
Người này không dám giết hắn, chắc chắn là không dám đắc tội với Thiên Tính thế gia.
Hắn hừ lạnh một cái, nói: "Không nên đắc ý sớm như vậy! Lần này chỉ là tôi chưa kịp chuẩn bị, anh lại cho rằng mình thắng sao?"
"Không chuẩn bị?"
Lâm Chính nhìn chằm chằm Công Thâu Kỳ Lân, lạnh lùng nói: "Công Thâu Kỳ Lân, đừng tưởng rằng tôi không dám giết anh! Tôi sẽ không cho anh cơ hội thứ hai! Nếu anh còn muốn đánh nữa, thì hãy sẵn sàng chết đi!"
Tim Công Thâu Kỳ Lân đột nhiên thắt lại, nhưng hắn làm sao có thể lùi bước bây giờ? Hắn lập tức hừ một tiếng: "Ai chết bây giờ còn chưa biết được đâu!"
Nói rồi, hắn ta dùng hết sức bình sinh lao về phía Lâm Chính.
Vút vù vù...
Cùng với chuyển động của hắn, một luồng lực mạnh mẽ cuộn lên như một màn sương lao tới.
Mà cơ thể Công Thâu Kỳ Lân lúc này cũng phản ứng lại, một lượng lớn khí to bằng ngón tay cái bắn ra từ cơ thể hắn.
Có hàng trăm luồng không khí giống như vậy, chúng như những xúc tu. Một đầu của nó được nối với Công Thâu Kỳ Lân, đầu kia biến thành một lưỡi kiếm sắc bén không màu, không mùi, hoàn toàn trong suốt.
Mặc dù không nhìn rõ hình dạng của nó, nhưng Lâm Chính có thể cảm nhận được góc cạnh sắc bén của nó.
Thật bất ngờ, thứ mạnh nhất của Công Thâu Kỳ Lân là khí!
Hắn tập trung cao độ, khi đến gần Lâm Chính, hắn đột nhiên tăng tốc rồi biến mất trong nháy mắt.
Mọi người choáng váng.
Nhanh quá!
Công Thâu Kỳ Lân lần này đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình!
Mọi người dáo dác nhìn quanh, tìm kiếm thân ảnh của hắn.
Đúng lúc này.
Bùm!
Công Thâu Kỳ Lân đột nhiên từ trong hư không lao ra, sau đó số lượng lớn xúc tu kiếm khí trên người đều biến thành màu trắng xám, như thể đó không phải khí mà là một thực thể. Những xúc tu này lao về phía Lâm Chính như gió táp mưa sa.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm....
Cuộc oanh tạc dữ dội trực tiếp xé toạc mặt đất và phá hủy mọi thứ xung quanh nó.
Mọi người cuống cuồng lùi lại trong sợ hãi, khiếp đảm.
"Giết!!!"
Công Thâu Kỳ Lân gầm lên.
Lưỡi kiếm khí trên người hắn điên cuồng lao lên.
Mặt đất tan tành.
Bụi bặm.
Khung cảnh đáng sợ khiến người ta sởn gai ốc.
Đừng nói là một người, cho dù đặt một cái xe tăng ở trong đó cũng sẽ bị nghiền thành mảnh vụn.
Vô số ánh mắt xung quanh run lên, không biết người bên trong còn sống hay không.
Công Thâu Kỳ Lân không dừng lại, vẫn điên cuồng bắn phá mà không màng đến sự an toàn của bản thân và những người xung quanh.
Không ngừng lại dù chỉ một giây!
Toàn bộ Cửu Trại đều bị phá nát.
Mọi người đã phải rời khỏi khu nhà, ai nấy đều hoảng sợ.
"Chết rồi! Tên đó nhất định xong đời rồi! Hahaha..." Lam Xung vui mừng khôn xiết, vỗ tay liên hồi.
"Đánh với nhị phẩm Ảnh Kỳ Lân? Anh ta thật đúng là không biết sợ! Người này đáng chết!"
"Lần này anh ta có hối hận cũng không kịp rồi nhỉ?"
Tất cả mọi người cười lạnh nhìn tro bụi trong không trung rồi đùa giỡn. Theo họ thấy, gã đàn ông cao ngạo kia giờ phút này có lẽ đã hóa thành vũng máu, chết rất thảm.
Nhưng vào lúc này.
Vù!
Trong đống khói bụi mịt mù, một bàn tay đột nhiên thò ra, tóm lấy Công Thâu Kỳ Lân vẫn đang điên cuồng tấn công.
Vụt!
Toàn thân Công Thâu Kỳ Lân đột nhiên bị nhấc lên, đòn tấn công như vũ bão của hắn buộc phải dừng lại ngay lập tức.
"Cái gì?"
Lúc này mọi người như ngừng thở.
Chương 2997: Tộc trưởng Thiên Tính
Cảnh tượng trước mắt vô cùng quỷ dị!
Chỉ thấy khói bụi mờ mịt dần tan đi, Lâm Chính không hề hấn gì xuất hiện trước mắt mọi người.
Anh đứng trên mặt đất vỡ nát, một tay chắp sau lưng, tay còn lại giơ cao bóp chặt lấy cổ Công Thâu Kỳ Lân.
Công Thâu Kỳ Lân ban nãy còn khí thế ngút trời nhưng giờ chẳng khác nào gà mắc tóc nằm trong tay Lâm Chính.
Toàn bộ khí tức của hắn đã bị áp chế, hoàn toàn không thể bộc phát ra được nữa.
Mọi người trợn mắt há hốc miệng, ai nấy không thể tin nổi, con ngươi như muốn rớt ra ngoài.
Đây là Công Thâu Kỳ Lân sao?
Đây là thiên tài kiệt xuất của Thiên Tính thế gia sao?
Hiện giờ… lại bị người ta xách cổ lên như gà…
“Không thể nào… không thể nào… chắc chắn đây là ảo giác, nhất định là như vậy!”, Lam Xung ngồi phịch xuống đất, mặt trắng bệch ra lẩm bẩm một mình.
“Anh Kỳ Lân… không phải đối thủ của người này sao?”
“Sao có thể như vậy? Rốt cuộc là có vấn đề gì?”
Ai nấy đứng như trời trồng như mất hồn.
Người Cửu Trại đã như vậy.
Cửu Trại chủ còn há hốc miệng, như thể có thể nuốt được quả trứng gà.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa cũng như mất hồn.
“Nan Ly, Niên Hoa, chàng thanh niên này đúng là phi thường. Đi theo cậu ấy có khi cuộc đời sẽ có nhiều khởi sắc hơn so với ở lại đây”, lúc này bà cụ Bạch cười ha ha nói.
Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly khẽ gật đầu, ánh mắt càng trở nên kiên định.
Công Thâu Kỳ Lân lúc này đã không còn sức để chiến đấu nữa.
Cổ của Công Thâu Kỳ Lân bị bóp mạnh đến mức biến dạng, khí công và khí mạch trên cơ thể đều bị áp chế. Giờ hắn chẳng khác nào động cơ bị rút khỏi nguồn điện, không thể xoay chuyển được gì nữa.
Hắn hô hấp khó khăn, trợn tròn mắt nhìn người đàn ông vẻ mặt đang vô cùng bình thản trước mặt mình.
“Anh… anh rốt cuộc là ai…”, Công Thâu Kỳ Lân lắp bắp chất vấn.
“Tôi đã cho anh cơ hội! Là anh không chịu nghe lời! Công Thâu Kỳ Lân! Anh hết lần này đến lần khác xúc phạm tôi! Anh thực sự cho rằng đây là Thiên Tính thế gia thì tôi sẽ không dám giết anh sao?”, nói rồi vẻ mặt Lâm Chính thêm phần lạnh lẽo, đột nhiên dùng lực mạnh hơn.
Cổ Công Thâu Kỳ Lân giờ đã bị bẻ gãy.
Cửu Trại chủ thấy điềm không lành thì mặt thất sắc, vội vã quát lên: “Cậu làm gì vậy? Mau thả Anh Kỳ Lân ra!”
Nói rồi ông ta vội vã lao lên, giáng một chưởng vào Lâm Chính.
Lâm Chính cau mày, đưa tay phản chưởng.
Đoàng!
Cửu Trại chủ bị đánh bay ra ngoài.
Mặc dù thân là trại chủ nhưng tu vi của ông ta không cao, có khi còn chẳng mạnh bằng Bạch Nan Ly.
Thế nhưng Cửu Trại chủ vẫn chưa bỏ cuộc, lồm cồm bò dậy rồi chỉ vào Lâm Chính mà gầm lên: “Người của Tam Trại và Cửu Trại nghe lệnh, bắt hắn ta lại cho tôi! Bắt lại mau!”
Mọi người bàng hoàng giật mình, sau đó mới phản ứng lại. Người của Tam Trại lao về phía Lâm Chính, bao vây xung quanh.
“Còn đứng đực ra đó làm gì? Lên! Bắt tên khốn ngoại tộc đó lại!”, Cửu Trại chủ lườm đám người kia, giận dữ gầm thét.
“Trại chủ! Người này ban nãy cứu bà nội Bạch, sao chúng tôi có thể lấy oán báo ân mà xuống tay với anh ấy?”, một người thanh niên Cửu Trại trầm giọng nói.
“Nhưng giờ hắn ta hại tộc nhân của chúng ta! Các người mù hết rồi hả?”
“Trại chủ! Là Công Thâu Kỳ Lân muốn tỷ thí với người anh em này. Nếu đã là một cuộc tỷ thí, sống chết phải dựa vào bản lĩnh mỗi người. Hơn nữa, người anh em này trước đó đã cho Công Thâu Kỳ Lân cơ hội, nhưng anh ta lại chọn đánh tiếp, vậy thì trách ai được nữa? Nếu không có người anh em này thì Cửu Trại chúng ta hôm nay đã mất hết danh dự rồi! Ông bảo giờ chúng tôi sao ra tay với người anh em này được?”
Một trưởng bối Cửu Trại bước lên trước, giận dữ nhìn trại chủ.
“Các người… làm phản rồi! Làm phản rồi! Đến mệnh lệnh của trại chủ các người cũng không nghe! Đúng là một lũ khốn! Khốn nạn!!”
Cửu Trại chủ tức muốn xì khói nhưng cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành nghiến răng: “Bỏ đi, các người không nghe lệnh, lát nữa tôi sẽ báo lại với bên trên, đợi bị trừng phạt đi”.
Nói rồi, ông ta lại một mình lao về phía Lâm Chính.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa không thể ngồi yên được nữa, hét lên một tiếng rồi lao tới giúp đỡ Lâm Chính.
“Hai chúng mày muốn chết rồi phải không?”, đám người Tam Trại giận dữ.
“Nếu không phải vì tôi thì anh ấy cũng không ra tay. Hiện giờ các người bao vây một mình anh ấy, làm sao bọn tôi có thể khoanh tay đứng nhìn?”, Bạch Nan Ly nghiến răng quát.
“Vậy được, hôm nay ba chúng mày chết chùm luôn đi!”
Người Tam Trại rít lên, lao về phía ba người họ.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn!”
“Dừng cả lại!”
Đúng lúc này, một giọng nói trầm đục vang lên.
Sau đó rất nhiều người của Thiên Tính thế gia lao tới.
Trên bầu trời cũng dập dờn những luồng khí tức khủng bố, hạ xuống bên ngoài Cửu Trại.
Mọi người run lên, vội vã dừng tay.
Đưa mắt nhìn ra xa xong, tất cả mọi người đều quỳ xuống lễ bái.
“Bái kiến tộc trưởng!”
Người đứng đầu Thiên Tính thế gia xuất hiện rồi!
Chương 2998: Hãy nghĩ cho mình đi
Ngay khi bảy cao thủ trên trời đáp xuống, gần một nghìn người của Thiên Tính thế gia lao tới từ phía sau.
Người đi đầu là một ông già cao gần hai mét, mặc áo choàng vàng.
Ông già vóc người cao và cân đối, để tóc dài và không có râu, da hồng hào, đôi mắt sắc bén và bình thản như mặt hồ.
Khí thế và hào quang rực rỡ này đủ để khiến mọi người không dám nhìn thẳng vào ông ta.
"Tộc trưởng!!"
Thấy cứu viện, Cửu Trại chủ liền hét lên rồi chạy tới, quỳ rạp xuống đất, chắp tay hành lễ: "Tộc trưởng! Trại của tôi có gian tặc! Hắn ta kích động người trong trại nổi loạn, tước mất quyền trại chủ của tôi, giờ không ai chịu nghe lời tôi cả!"
Nói đến đây, Cửu Trại chủ bật khóc, thân thể mập mạp khẽ run lên.
Lời này vừa dứt, tộc trưởng sắc mặt trầm xuống. Ông ta quét mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Lâm Chính.
"Đứng dậy nói chuyện đi”.
"Tạ tộc trưởng!"
Mọi người đứng lên.
"Cậu là ai?", tộc trưởng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính hỏi.
"Khởi bẩm tộc trưởng, đây là bằng hữu của tôi. Lần này anh ấy được tôi mời tới giúp xem bệnh cho bà nội. Bởi vì bà nội tôi tình trạng nguy kịch nên tôi không kịp thời báo cáo gia tộc, xin thứ lỗi!"
Bạch Nan Ly vội vàng tiến lên và nói.
“Bổn tộc trưởng đang hỏi cậu sao?”, tộc trưởng hừ lạnh một tiếng: “Tránh sang một bên”.
Bạch Nan Ly giật mình, liếc nhìn Lâm Chính rồi đành lùi lại.
"Nói cho tôi biết, cậu là ai!", tộc trưởng nhắc lại, trong giọng nói đầy sự tức giận.
“Giang Thành, Lâm thần y!” Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Lâm thần y?"
Mọi người đều sửng sốt.
Rõ ràng, một số người trong Thiên Tính thế gia đã nghe nói về cái tên này.
"Thì ra là Lâm thần y. Thiên Tính thế gia và cậu nước sông không phạm nước giếng! Sao cậu lại tới đây gây sự?", tộc trưởng trầm giọng hỏi.
"Như tôi đã nói trước đó, Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa là bạn của tôi! Tôi không quan tâm nơi này ở đâu! Chỉ cần có ai dám bắt nạt bạn tôi thì tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn!", Lâm Chính nói bằng giọng vô cảm.
"Thật to gan! Xem ra cậu không coi người của Thiên Tính thế gia ra gì?", một vị trưởng lão hừ lạnh.
"Lâm thần y, đừng nói những thứ vô dụng đó, mau thả Anh Kỳ Lân ra! Bằng không, cậu cũng đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này!", một người đàn ông trung niên râu dài mặt hằm hằm hét lên.
"Chuyện này chỉ sợ là không được! Tôi đã sớm nói với anh ta, anh ta không phải đối thủ của tôi, nhưng anh ta mê muội, còn muốn cùng tôi tỷ thí. Nếu như vậy, tôi làm sao có thể tha cho anh ta? Người này nên bị giết, nếu không người khác sẽ cảm thấy Lâm Chính tôi rất dễ bắt nạt!"
Nói xong, Lâm Chính chuẩn bị động thủ.
"Lâm thần y! Sao cậu dám?"
"Dừng lại!"
"Nếu cậu dám làm cho Anh Kỳ Lân bị thương dù chỉ một chút! Tôi nhất định sẽ xé xác cậu!"
Những người trong Thiên Tính thế gia vội vàng gầm lên.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa cũng sắp phát điên, họ vội vàng quỳ xuống để thuyết phục Lâm Chính.
"Lâm thần y! Đừng!"
"Người này không thể giết!"
Hai người cùng van lạy Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày: "Yên tâm, giết người này xong, tôi sẽ đưa hai người rời khỏi nơi này!"
"Lâm thần y, chúng tôi có thể lập tức rời đi, nhưng người thân của chúng tôi ở Cửu Trại thì sao? Bọn họ nhất định sẽ bị liên lụy! Chúng tôi biết anh rất tức giận, nhưng xin hãy giơ cao đánh khẽ, đừng giết người này. Chỉ cần anh bằng lòng thả người này đi, Bạch Nan Ly nguyện ý luyện chế thuốc cho anh cả đời”, Bạch Nan Ly run rẩy hét lên, sau đó đập mạnh đầu xuống đất.
Lâm Chính trầm mặc một hồi, cuối cùng thở dài một tiếng: "Thôi được!"
Rồi anh phất tay.
Bịch!
Cơ thể Công Thâu Kỳ Lân nặng nề rơi xuống đất, hắn còn chưa kịp hét lên một tiếng đã ngất đi.
"Anh rể!"
"Anh Kỳ Lân!"
Những người trong tộc Thiên Tính chạy tới và khiêng Công Thâu Kỳ Lân đi chữa trị.
"Cám ơn Lâm thần y!"
Thấy vậy, Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa lập tức vui mừng khôn xiết và chắp tay cảm ơn anh.
"Cảm ơn thì khỏi đi, có điều hai người nên nghĩ cho chính mình đi. Tôi không nghĩ rằng những người trong Thiên Tính thế gia sẽ bỏ qua cho hai người", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Hai người sững lại.
Quả không ngoài dự đoán.
Bảy cao thủ của Thiên Tính thế gia đã tới gần.
Ai nấy sát khí đằng đằng.
Chương 2999: Đừng trách tôi đại khai sát giới
"Cũng thức thời đấy!"
Ông già kia nhìn chằm chằm Lâm Chính, hừ lạnh một tiếng.
Lâm Chính cau mày.
"Chàng trai trẻ, mặc dù cậu chịu thả Công Thâu Kỳ Lân đi, nhưng vẫn là cậu đả thương cậu ấy, hơn nữa còn chạy tới đây làm càn. Việc này bổn tộc trưởng nhất định phải truy cứu! Cậu định giải thích với tôi như thế nào?", tộc trưởng Thiên Tính hỏi bằng giọng vô cảm.
"Tộc trưởng, chuyện này không liên quan đến Lâm thần y, đều là do tôi gây nên! Nếu ngài muốn xả giận, xin hãy trừng phạt Nan Ly!" Bạch Nan Ly quỳ xuống kêu to.
"Bạch Nan Ly, ở đây không có chỗ cho cậu nói! Câm miệng! Cậu đúng là nỗi nhục của tộc chúng ta!" Cửu Trại chủ tức giận mắng.
Thẩm Niên Hoa không thể tiếp tục nhìn cảnh này nữa, đột nhiên đứng dậy chỉ vào Cửu Trại chủ quát: "Ông còn có mặt mũi nói Nan Ly sao? Thân là trại chủ mà ông không hề suy nghĩ cho người trong trại, chỉ chăm chăm lấy lòng người trại khác! Ai mới là nỗi nhục?”
"Ranh con, cô dám sỉ nhục trại chủ sao? Tôi là trưởng bối của cô đấy!" Cửu Trại chủ cả giận quát.
"Tôi cảm thấy xấu hổ khi có một trưởng lão như ông! Chỉ vì ông là trại chủ Cửu Trại của chúng ta mà Cửu Trại chúng ta trong tộc không thể ngẩng cao đầu! Người Cửu Trại của chúng ta có gì thua kém bọn họ? Tại sao chúng ta phải nhẫn nhịn? Chúng ta cứ phải chịu bất công như vậy sao? Tại sao?", Thẩm Niên Hoa hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng giận dữ hét lên.
Khi cô ấy nói những lời này, vô số người ở Cửu Trại đã cảm động.
"Được rồi! Hổ không giương oai lại tưởng mèo bệnh phải không? Tộc trưởng, con ranh này phải bị trừng phạt nghiêm khắc! Nó phải bị trừng phạt nghiêm khắc! Xin hãy hạ lệnh và cho phép tôi đưa tộc nhân hỗn láo này vào nhà tù của tộc!", Cửu Trại chủ hét lên.
"Thẩm Niên Hoa, côthật là tự phụ! Cửu Trại chủ dù sao cũng là trại trưởng, là trưởng bối của cô, tộc trưởng như tôi sao có thể dung thứ khi cô sỉ nhục trưởng bối như vậy? Đến bắt Thẩm Niên Hoa, tạm thời nhốt vào trong ngục, chờ trừng phạt!", tộc trưởng trầm giọng nói.
"Vâng".
Một vài người trong Thiên Tính thế gia đi về phía Thẩm Niên Hoa.
Nhưng trước khi họ đến gần, một nhóm người đột nhiên đi đến, chặn trước mặt Thẩm Niên Hoa và ngăn những cao thủ đó lại.
Mọi người sửng sốt.
Đó là người của Cửu Trại.
“Lưu Kỳ, Vương Bưu, các người. . . Các người muốn làm gì?” Cửu Trại chủ trợn to hai mắt hỏi.
"Trại chủ, tộc trưởng, Niên Hoa nói đúng. Chuyện này lỗi không phải ở Cửu Trại của chúng tôi. Ngay cả người bạn này của chúng tôi cũng chưa từng chủ động gây sự, tất cả đều là do đám người Lam Xung. Tại sao người dân Cửu Trại lại bị trừng phạt vì chuyện hôm nay? Còn những kẻ tới gây sự thì vẫn sông yên bình?", một trưởng lão Cửu Trại lạnh lùng hỏi.
"Cho nên, cậu dự định làm phản?" tộc trưởng lạnh lùng nói.
"Chúng tôi không có ý định phản nghịch, chúng tôi chỉ muốn công lý!"
"Tôi chính là công lý!", tộc trưởng sắc mặt lạnh lùng nói: "Nghe đây, tôi muốn các người lập tức trở về nhà, không cho phép ở lại nơi này. Nếu như vậy, tôi sẽ không bắt các người chịu trách nhiệm cho việc không vâng lời. Còn nếu ở lại đây, các người sẽ trở thành kẻ phản bội! Các người cũng biết tộc Thiên Tính đối xử với kẻ phản bội như thế nào! Các người có muốn chết ở đây không?"
Lời này vừa nói ra, tất cả người ở Cửu Trại đều thở gấp, sắc mặt tái nhợt vì kinh ngạc.
Tuy nhiên.... không ai trong số họ rời đi.
"To gan!!"
Tộc trưởng cả giận, trực tiếp vung tay: "Bắt hết cho tôi!!"
"Tộc trưởng, xin bình tĩnh, để tôi được nói đã!"
Bà cụ Bạch được dìu lên phía trước và khẽ chào hỏi.
"Bạch Phi Yên! Nhìn đám người của bà đi!", tộc trưởng cả giận nói.
"Tộc trưởng, tôi đã không còn là Cửu Trại chủ! Sở dĩ bọn họ như vậy không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi vẫn phải đứng ra nói một câu công bằng!
"Những đứa trẻ này là những người trung thực và có trách nhiệm trong tộc, nhưng trung thực ở Cửu Trại không có nghĩa là chúng tôi sẵn sàng bị bắt nạt! Chuyện xảy ra hôm nay không phải ngẫu nhiên! Bởi vì không ai có thể chịu đựng sự áp bức lâu dài như vậy! Tộc trưởng, tôi không có ý gì khác! Chỉ muốn xin một điều này, hy vọng tộc trưởng có thể tăng gấp đôi số tài nguyên được phân bổ cho Cửu Trại mỗi tháng và bỏ qua chuyện này để mọi chuyện có thể yên ổn".
“Nếu tôi không đáp ứng yêu cầu đó thì sao?”, tộc trưởng lạnh lùng hỏi.
“Vậy e rằng từ hôm nay trở đi, Thiên Tính thế gia… sẽ không còn Cửu Trại”, bà cụ Bạch khàn giọng nói.
Mọi người có mặt đều sững sờ.
Người Cửu Trại cũng sửng sốt, nhưng trong mắt rất nhanh hiện ra sự kiên định.
"Chúng cháu nghe bà nội!"
"Nếu như quý tộc không có chỗ cho chúng tôi, cùng lắm là rời đi!"
"Được, không ở chỗ này, ắt sẽ tìm được chỗ khác!"
"Ở lại đây làm gì để phải khom lưng sống hèn?"
Người dân Cửu Trại nối tiếp nhau reo hò, tất cả đều xúc động.
"Phản nghịch! Phản nghịch!"
Cửu Trại chủ run lên vì tức giận.
Ánh mắt của tộc trưởng Thiên Tính vô cùng lạnh lùng.
“Tộc trưởng, chuyện này nếu như không muốn bỏ qua, tiếp tục bức bách người Cửu Trại, sự tình sẽ càng thêm tồi tệ”, trưởng lão của một gia tộc tiến lên, cẩn trọng nói.
"Muốn đi thì đi thôi, chẳng lẽ không có đám người này, Thiên Tính thế gia ta không thể tồn tại được sao?", tộc trưởng hừ lạnh một tiếng.
"Tôi cũng không phải có ý như vậy, chỉ là ảnh hưởng không tốt. Nếu như chuyện này xảy ra, chỉ sợ người của các trại khác cũng sẽ…”, trưởng lão cẩn trọng nói.
Tộc trưởng có chút suy nghĩ, suy nghĩ một lúc, ông ta nhìn những người khác, lạnh lùng nói: "Là tộc trưởng, đối mặt với tộc nhân phản nghịch, chẳng lẽ nhất định phải lùi bước sao? Nếu như vậy, cái chức tộc trưởng của tôi có nghĩa lý gì?"
"Tộc trưởng. . ."
"Không cần nói nữa! Nghe mệnh lệnh. Cửu Trại phản loạn là việc không thể dung thứ! Tôi lệnh cho các người nhanh chóng bắt lấy người của Cửu Trại! Các trưởng lão khác, theo tôi đi hạ tên Lâm thần y Giang Thành này trước đã! Bổn tộc trưởng muốn băm kẻ gây rối này thành trăm ngàn mảnh!"
Nói rồi, tộc trưởng dẫn đầu một đám người và lao thẳng về phía Lâm Chính.
"Tôi nãy giờ vẫn đang nhẫn nhịn. Không phải tôi sợ ông, mà là tôi không muốn ảnh hưởng đến Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa, vậy mà ông lại hung hăng như vậy, vậy thì đừng trách tôi đại khai sát giới!"
Lâm Chính cũng đã sôi máu, anh lập tức gầm lên, lấy ra Hồng Mông Long Châm, châm vào cơ thể rồi lao về phía trước.
Sát khí nồng đậm toả ra tứ phía.
Chương 3000: Vật đổi sao dời
Một khi đã trở mặt thì cũng chẳng cần kiêng kỵ gì nữa.
Lâm Chính bật nhảy lên, giống như một dòng nước lũ, trực tiếp tấn công lão tộc trưởng.
"Ranh con! Nghĩ Thiên Tính thế gia này không có cao thủ sao?"
Tộc trưởng vô cùng tức giận, bắn vào không trung một luồng năng lượng mạnh mẽ.
Năng lượng mạnh đến mức có thể tạo ra lực tương đương với hàng vạn cân, vô cùng đáng sợ, đủ để nghiền nát người bình thường thành bột.
Nhưng Lâm Chính lại không sợ hãi chút nào. Anh lao thẳng tới, đột ngột đánh vỡ khí tức đáng sợ rồi áp sát tộc trưởng. Anh vung tay tấn công sang ngang, uy thế bá đạo như sóng biển.
"Thằng nhóc miệng còn hôi sữa, cậu chưa biết thực lực của tôi rồi! Nhìn Thiên Ảnh Huyễn chưởng của tôi đây!", tộc trưởng lại rống to một tiếng, hai tay cuộn lên ngàn vạn tàn ảnh, lao tới bóp cổ Lâm Chính.
Ngay lập tức, Lâm Chính bị bao quanh bởi hàng ngàn huyễn ảnh, như thể chúng sắp nhấn chìm anh.
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng, không để ý đến những huyễn ảnh này. Anh tung một cú đấm mạnh, trực tiếp đánh trúng vị trí tim của tộc trưởng.
"Ồ?"
Tộc trưởng có chút kinh ngạc, không hiểu tại sao Lâm Chính lại can đảm không chút sợ hãi như vậy.
Mãi cho đến khi quyền của ông ta đánh vào người Lâm Chính, ông ta mới hiểu ra mọi chuyện.
"Cơ thể võ thần?"
Ông ta khẽ kêu lên một tiếng.
"Bây giờ ông mới biết sao? Đã muộn rồi!" Lâm Chính hét lớn một tiếng, nắm đấm của anh đã nặng nề đánh trúng vào lồng ngực của tộc trưởng. Sức mạnh kinh hoàng kia dường như muốn nghiền nát ông ta.
Lâm Chính không hề nhẹ tay, anh ra đòn với quyết tâm giết chết ông ta.
Tuy nhiên ... sau một quyền này, tộc trưởng không hề bị thổi bay, thân thể ông ta chỉ khẽ rung lên. Không khí xung quanh thậm chí còn quay cuồng một cách kỳ lạ, sau đó tất cả đều bị hút vào trong cơ thể ông ta.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, cảm thấy không ổn.
Đột nhiên, bụng của tộc trưởng Thiên Tính phình to rồi phát ra tiếng nổ.
Bùm!
Một cỗ lực lượng bá đạo và kỳ dị đột nhiên bộc phát ra từ nắm đấm của Lâm Chính, trực tiếp đánh bay anh.
Bịch!
Lâm Chính bay ra xa rồi đập mạnh vào một căn nhà, cả căn nhà sụp đổ tan tành, người ngã xuống đất, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển.
Những người đang đánh nhau kịch liệt xung quanh cũng bị một đòn này làm cho run rẩy, suýt chút nữa không đứng vững được.
Sức mạnh này quá đáng sợ!
Nếu là người khác thì có lẽ đã trở thành một vũng máu.
Lâm Chính khó nhọc đứng dậy, cảm thấy đại bộ phận năng lượng trong cơ thể đều bị đánh bay ra ngoài. Nếu lại phải chịu thêm một chưởng như vậy, thân thể rất có thể sẽ nổ tung.
"Sức mạnh của ông ta dường như được tái tạo lại từ sức ra đòn của mình!" Lâm Chính thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm lão tộc trưởng.
"Thế nào? Chiêu thức của bổn tộc trưởng mùi vị thế nào?", tộc trưởng Thiên Tính hừ lạnh một tiếng.
"Có chút kỳ quái, nhưng chỉ dựa vào những thứ này, sợ là không làm gì được tôi”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
"Không biết sống chết! Tiếp chiêu!"
Tộc trưởng Thiên Tính gầm gừ một tiếng, tấn công Lâm Chính bằng một đòn hiểm.
Rào rào rào!
Sức mạnh tựa như biển khơi toả ra từ tộc trưởng Thiên Tính, ông ta nhảy lên không trung với độ cao bảy tám thước rồi giáng đòn xuống phía Lâm Chính như thể một ngọn núi Thái Sơn đang ép xuống.
Những người xung quanh vô cùng sợ hãi và vội vã rút lui.
Lâm Chính ánh mắt lạnh lẽo, trực tiếp nâng cánh tay huy động sức mạnh của Lạc Linh Huyết, sau đó tay còn lại vung ra mấy trăm cây kim bạc, dùng toàn bộ kim đâm vào cánh tay còn lại của anh.
Phiu! Phiu! Phiu! Phiu! Phiu...
Những chiếc kim bạc rơi xuống cánh tay, tỏa ra ánh sáng bạc chói lọi. Nhìn từ xa, trông như cánh tay Lâm Chính đang đeo một chiếc giáp tay màu bạc.
Sức mạnh kinh hoàng chảy qua từng tấc da thịt và từng mạch máu trên cánh tay anh.
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào ngực của tộc trưởng Thiên Tính, rồi lại tung nắm đấm
Vù! !
Cùng với tốc độ kinh người, quyền của anh rít lên, mang theo một ngọn lửa màu đỏ đậm!
Ngay cả không gian xung quanh cũng bị đốt cháy!
"Đúng là tự tìm đường chết! Vật đổi sao dời!!"
Tộc trưởng Thiên Tính gầm lên một tiếng, trực tiếp giang hai tay ra, đưa lồng ngực ra đỡ nắm đấm của Lâm Chính, lại định thi triển chiêu thức kỳ dị mà ông ta vừa sử dụng!
Nếu sức mạnh quyền này của Lâm Chính bị phản lại, nó sẽ đủ để phá vỡ cơ thể anh và giết chết anh!
Nhưng.... Lâm Chính không hề nao núng, anh tấn công một cách quyết đoán bằng một cú đấm.
Cánh tay bừng bừng lửa đỏ hung hăng giáng vào ngực tộc trưởng Thiên Tính.
Bùm!
Một vòng xoáy đáng sợ bùng lên từ nắm đấm và phân tán ra xung quanh.
Tất cả tộc nhân Thiên Tính đang đánh nhau xung quanh đều bị vòng xoáy này làm c ho ngã úp xuống đất, những người ở gần hơn thậm chí còn bay ra ngoài, ngã xuống đất phun máu.
Sức mạnh của cú đấm này đáng sợ làm sao!
Mọi người vội nhổm dậy nhìn theo sợ hãi.
Ở phía bên kia, Lâm Chính và tộc trưởng Thiên Tính vẫn chưa tách nhau ra.
Nắm đấm của Lâm Chính vẫn ở trong lồng ngực tộc trưởng Thiên Tính, anh nghiến răng như thể vẫn đang gắng sức.
Còn trên mặt tộc trưởng Thiên Tính là vẻ chế nhạo.
Luồng khí lưu xung quanh ông ta bắt đầu xoay chuyển rồi bị hút vào trong cơ thể ông ta, sau đó bụng ông ta phồng lên và phát ra tiếng nổ dữ dội.
Chiêu thức dùng phản lực để chiến đấu lại được tung ra!
"Chết đi!"
Theo tiếng hét của tộc trưởng Thiên Tính, cơ thể ông ta đột nhiên rung lên, cố gắng đánh trả sức mạnh của Lâm Chính.
Nhưng vào thời điểm khi ông ta chuẩn bị đánh trả.
Bùm!
Nắm đấm trên ngực của Lâm Chính đột nhiên nổi gân xanh, hắc khí tràn ngập không trung. Một luồng sức mạnh cuồng bạo đáng sợ đột nhiên dâng lên.
"Cái gì?"
Sắc mặt của tộc trưởng Thiên Tính đột nhiên biến sắc, ông ta vội vàng muốn ổn định chiêu thức, đánh trả lại sức mạnh của Lâm Chính!
Nhưng quá trễ rồi!
Thực lực của Lâm Chính tăng vọt đột ngột, hoàn toàn vượt quá khả năng mà ông ta có thể đánh trả.
Như thể một tấn nước đột ngột đổ vào một bình nước lẽ ra chỉ có thể chứa được một lít nước.
Phần còn lại của sức mạnh đã hoàn toàn tràn ra và lan rộng...
"Không hay rồi!"
Tộc trưởng Thiên Tính tái mặt vì sợ hãi và muốn rút lui.
Nhưng rút lui lúc này là không thể.
"Ông trả lại được sức mạnh này chứ?"
Lâm Chính gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ lên, nắm đấm lao về phía trước.
Bùm!
Sức mạnh đột nhiên biến thành một tia khí, trực tiếp xuyên qua người tộc trưởng Thiên Tính.
Chiêu thức lấy lực phản lực của ông ta còn chưa kịp thi triển thì đã bị sức mạnh dâng trào của Lâm Chính cưỡng ép dừng lại. Lồng ngực ông ta đột nhiên nổ tung, bay ngược ra ngoài, đánh bay cả mấy cao thủ của tộc Thiên Tính, sau đó nặng nề ngã xuống. Ông ta bất tỉnh nhân sự, lồng ngực be bét máu.
Đột nhiên, những người xung quanh dừng lại, tất cả đều mở to mắt, ngơ ngác nhìn tộc trưởng Thiên Tính nằm trên mặt đất...