-
Chương 2986-2990
Chương 2986: Bà cụ Bạch
Thiên Tính Thế Gia hay còn gọi là Thiên Tính Gia là thế tộc do rất nhiều nhóm người có họ khác nhau tạo thành. Dù vậy thì họ vẫn vô cùng đoàn kết.
Thiên Tính Ga có một chế độ giai cấp vô cùng nghiêm ngặt. Các thị tộc mà có thực lực kém thì địa vị sẽ thấp. Những thị tộc có thiên tài thì đương nhiên sẽ có địa vị rất cao trong Thiên Tính Gia.
Giống như Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly dù ở bên ngoài có chút danh tiếng và được rất nhiều người tôn trọng vì có cái mác Thiên Tính Gia chống đỡ nhưng khi về lại gia tộc thì hai người bọn họ chỉ là những người thuộc tầng lớp thấp nhất.
Tới trước cổng một thôn nhỏ, ba người xuống xe. Lâm Chính nhìn về phía tảng đá trước cổng thôn: “Thôn Vô Danh sao?”, anh lầm bầm.
“Đây là lối vào Thiên Tính Gia. Bên trong có một hộ gia đình với thực lực thấp nhất của Thiên Tính Gia. Bọn họ phụ trách canh chừng ở đây”, Bạch Nan Ly giới thiệu.
“Từ đây vào trong phải đi bộ. Ngoài những nhân vật đặc biệt ra thì những người khác đều không được phép đi xe”.
Lâm Chính gật đầu, cùng hai người bọn họ đi vào trong. Lúc này, một nhóm người là người kiểm tra bước tới.
Trong đó có một người nhận ra Bạch Nan ly và Thẩm Niên Hoa bèn bật cười.
“Ấy, đây chẳng phải là Bạch công tử sao? Mọi người mất tích lâu như vậy sao đột nhiên lại quay về thế? Còn dẫn theo cả người lạ nữa? Bạch Nan Ly không phải là cậu không biết quy tắc của gia tộc mà, mọi người không được dẫn người bên ngoài vào đâu”, người đi đầu nheo mắt, giọng điệu có phần kỳ lạ
Sắc mặt của Bạch Nan Ly trông vô cùng mất tự nhiên: “Đội trưởng Đồng, đây là thần y Lâm tới từ Giang Thành. Tôi muốn anh ấy kiểm tra sức khỏe cho bà nội, sẽ không ở lâu đâu, phiền mọi người một chút”.
“Cái gì mà thần y Lâm ở Giang Thành? Phiền thì cũng được, bảo Niên Hoa tối nay uống rượu với tôi, thế nào?”, đội trưởng Đồng cười ha ha. Dứt lời, những người phía sau anh ta cũng bật cười.
“Anh...”, Bạch Nan Ly tứ giận định phát tiết nhưng bị Thẩm Niên Hoa giữ lại. Cô ta ra hiệu rồi nói: “Anh Đồng, nếu như tôi uống rượu với anh thì lát sẽ đi gặp anh, giờ tình hình của bà nội không được lạc quan cho lắm, anh có thể để chúng tôi vào trước được không?”
“Niên Hoa dứt khoát quá, được, mọi người vào đi. Lát nữa tới Ngũ Trại, tôi đợi cô ở đó nhé”, đội trưởng Đồng cười nói, sau đó phất tay, đoàn người rời đi.
“Đúng là lũ chó má”, Bạch Nan Ly nhìn chăm chăm đối phương: “Niên Hoa, kệ họ, chúng ta hoàn thành xong việc rồi đi”.
“Không vội, thực lực của chúng ta đã đột phá rồi, tên họ Đồng đó không làm gì được đâu. Lát cứ tới chỗ hắn là được. Nếu chỉ uống rượu thì không sao, còn bọn chúng dám ra tay thì mình cũng xử chúng luôn để chúng biết thế nào là lễ hội”, Thẩm Niên Hoa hừ giọng.
“Cũng được”, Bạch Nan Ly gật đầu, tỏ vẻ ái ngại: “Thần y Lâm ngại quá, để anh phải chê cười rồi”.
“Không sao”, Lâm Chính lắc đầu.
Hai người tiếp tục đi tầm 15 phút thì dừng lại. Khu vực này là Bạch Gia Trại của Thiên Tính Gia. Bạch Gia Trại cũng là Cửu Trại, ở đây có tộc người mang họ Bạch sinh sống và Bạch Nan Ly chính là người của Bạch Gia Trại.
“Người thường không thể nào vào được vườn thuốc của Thiên Tính Gia. Vì vậy thần y Lâm muốn vào thì phải cần nhờ bà tôi ra mặt”, Bạch Nan Ly giải thích rồi đưa Lâm Chính tới bái kiến trại chủ tiền nhiệm của Bạch Gia Trại, đó chính là Bạch Hạt Tử.
Bà cụ năm nay đã 110 tuổi, cơ thể bé nhỏ, tóc bạc trắng, da nhăn nheo. Lúc này bà cụ đang nằm ở một cái ghế dài với vẻ yếu ớt.
"Bà ơi”, Bạch Nan Ly và Thẩm Thiên Hoa bước vào, đồng loạt hô vang. Bà cụ đang nghỉ ngơi, nghe thấy vậy bèn khẽ mở mắt.
“Ly Nan? Niên Hoa? Hai đứa về rồi à. Nội tộc đã cử người đi tìm hai đứa đấy. Hai đứa đi đầu mà giờ mới về?”, bà cụ nói giọng yếu ớt.
“Bọn cháu tới Giang Thành mời một người có y thuật vô cùng lợi hại tới xem bệnh cho bà đây”, Bạch Nan Ly mỉm cười.
“Xem bệnh sao? Thằng bé ngốc này, bà từng này tuổi rồi, tới lúc đi rồi chứ có bệnh gì? Thời gian còn lại là mệnh. Cháu có mời thần y thì cũng không chữa khỏi được bệnh của bà đâu”, bà cụ mỉm cười. Mặc dù đôi mắt bà cụ đã đục ngầu nhưng đầu óc vẫn vô cùng tinh tường: “Thằng bé này, nếu cháu có gì muốn nhờ bà giúp thì cứ nói. Chẳng lẽ bà lại không giúp cháu?”
Bạch Nan Ly rưng rưng nước mắt, quỳ gối xuống trước mặt bà cụ: “Bà...”
Chương 2987: Kích động
Bạch Nan Ly cũng không giấu giếm, bẩm báo sự thật là Lâm Chính đến xin thuốc.
Trừ chuyện bọn họ bị Lâm Chính cho uống thuốc độc, dù sao đó cũng không phải chuyện gì tốt.
Bà cụ ngước mắt nhìn lên quan sát Lâm Chính, chỉ một ánh nhìn, mắt bà cụ không khỏi lóe sáng.
“Đúng là một cậu nhóc đẹp trai! Cậu nhóc, lại gần đây cho tôi xem nào”, bà cụ Bạch cười nói.
“Vâng, thưa bà”, Lâm Chính đến gần hơn một chút.
Bà cụ quan sát lần nữa, nhìn Lâm Chính từ trên xuống dưới, đột nhiên hồi hộp, đôi mắt mờ đục nhìn chằm chằm cổ tay Lâm Chính, lúc sau lại bật cười, liên tục gật đầu tán thưởng: “Tốt! Tốt! Tốt! Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao! Tuổi trẻ tài cao!”.
“Bà cụ quá khen”, Lâm Chính chắp tay nói.
“Nan Ly, đến phòng bà lấy lệnh bài lại đây. Cậu nhóc, cậu mang theo lệnh bài của tôi là có thể vào được vườn thuốc. Lúc còn trẻ tôi là trại chủ của Cửu Trại này, cũng có chút địa vị, bây giờ đã có tuổi nên lui về phía sau. Nhưng thế gia vẫn phải phụng dưỡng tôi, bảo đảm tôi được khỏe mạnh, cho nên tôi có quyền phái người đến vườn thuốc hái thuốc. Cậu cầm theo lệnh bài vào vườn thuốc, thích loại nào thì cứ lấy, đừng khách sáo, hiểu chưa?”, bà cụ cười nói.
“Cảm ơn bà!”.
Lâm Chính lại chắp tay trả lời, sau đó lấy một lọ sứ đổ ra ba viên đan dược, đặt lên bàn.
“Bà cụ, đây là chút tấm lòng của tôi. Bà uống lần lượt ba viên đan dược này vào là có thể tăng thêm hai mươi năm tuổi thọ”, Lâm Chính nói.
Bạch Nan Ly mừng rỡ, vội nói: “Bà nội uống vào đi. Y thuật của thần y Lâm cực kỳ cao siêu, đan dược của anh ấy đều là thật, bà uống vào chắc chắn có thể sống thêm mấy chục năm!”.
Bà cụ lặng lẽ nhìn mấy viên đan dược, một lúc lâu sau đột nhiên cười nói: “Bà tin cậu nhóc này không phải người tầm thường, hai cháu phải đi theo học tập cậu ấy. Còn đan dược này… chắc chắn cũng là bảo bối, nhưng bà đã lớn tuổi, sống đủ lâu rồi! Bà không muốn lãng phí món đồ tốt thế này. Cậu nhóc, cậu không ngại thì có thể để tôi cất đan dược này đi, để lại cho người đời sau trong gia tộc dùng hay không?”.
Lâm Chính sửng sốt, đột nhiên hiểu được ý của bà cụ, lặng lẽ gật đầu không nói thêm nữa.
“Mọi thứ tùy vào bà”, Lâm Chính đáp.
“Cảm ơn cậu”, bà cụ khẽ cười.
“Bà”.
Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly lại khóc thành tiếng.
Bà cụ không bị bệnh tật gì, dáng vẻ như bà hiện nay là do tuổi thọ đã hết, ngoại trừ tăng thọ thì không còn cách nào khác. Nhưng bà cụ đã xem nhẹ mọi thứ, tâm nguyện duy nhất của bà là hi vọng người đời sau có cuộc sống tốt hơn.
Lâm Chính thở dài, cũng không dám nói gì nhiều.
Chiều hôm đó, Lâm Chính cầm theo lệnh bài của bà cụ đi đến vườn thuốc của Thiên Tính Gia.
Vừa bước vào trong, Lâm Chính đã kinh ngạc.
“Thiên Vĩ Thảo!”.
“Hoa Băng Hỏa!”.
“Quả vạn kiếp bất phục!”.
“Rễ sinh sôi bất diệt!”.
…
Lâm Chính không thể tin trên đời này lại có mảnh đất màu mỡ có thể trồng được nhiều loại cây thuốc siêu việt lạ thường như vậy…
Chắc chắn không phải chỉ một mảnh đất màu mỡ là có thể nuôi dưỡng được chúng.
Chắc chắn là tổ tiên Thiên Tính Gia đã dùng cách thức nuôi trồng đặc biệt mới có thể trồng được những loại dược liệu như thế này…
Lúc này, Lâm Chính đứng trong vườn thuốc, tim đập điên cuồng.
Anh chỉ muốn lấy hết vườn thuốc này, nhưng anh biết đó là chuyện không thể.
“Lấy thứ cần thiết!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, cả người kích động run rẩy, đưa tay về phía những cây thuốc đó…
Chương 2988: Tam Trại
Lâm Chính run rẩy, nhìn những dược liệu thần kỳ kia với ánh mắt nóng bỏng.
Anh biết không thể lấy hết cây thuốc đi, trước mắt chỉ cần gom đủ dược liệu cần thiết cho Đại Vô Phi Thăng Đan là được.
Mặc dù ở đây không có tất cả dược liệu để luyện chế Đại Vô Phi Thăng Đan, nhưng nhiều dược liệu có thể thay thế.
Sau một phen tìm kiếm, anh đã gom đủ hơn một nửa.
Thật đáng mừng! Xem ra viên thần đan trong truyền thuyết này có hi vọng luyện được!
Lâm Chính nhìn trái nhìn phải, lưu luyến quên về.
“Này, mày đang làm gì vậy? Mày ở trại nào? Ai cho mày vào đây?”.
Một tiếng quát hung dữ đánh thức Lâm Chính.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn, chợt thấy một người đàn ông mặc Hoa phục từ phía cửa bước nhanh tới, lạnh lùng quát lên với anh: “Mày là ai?”.
Lâm Chính giơ lệnh bài trong tay ra, lên tiếng: “Tôi là người của Cửu Trại, vâng lệnh bà cụ Bạch đến đây hái thuốc”.
“Cửu Trại?”.
Người đàn ông kia liếc nhìn lệnh bài trong tay Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Bà già đó còn chưa chết à? Người cũng già rồi, không lâu nữa là xuống lỗ, ngày nào cũng lãng phí thuốc của vườn thuốc. Tao mà là bà ta thì chết quách cho xong, khỏi lãng phí tài nguyên của Thiên Tính Gia!”.
Câu nói này thật là quá quắt.
Lâm Chính nhíu mày: “Bà cụ Bạch tốt xấu gì cũng là trưởng bối, anh ăn nói như vậy không đúng lắm nhỉ?”.
“Một lũ vô dụng ở Cửu Trại, tao muốn nói gì thì nói! Nếu không phải người trong tộc còn coi trọng tình cảm, Cửu Trại bọn mày mà xứng có chỗ đứng trong tộc hay sao? Sớm đã bị đuổi ra ngoài canh cửa thôn rồi! Một đám phế vật vô dụng! Mau lăn ra khỏi đây cho tao!”, người đàn ông mắng chửi.
Lâm Chính liếc nhìn người đó, quay người rời đi thẳng.
Anh vốn là người ngoại tộc, đến đây chỉ để hái thuốc, được thì không nên gây chuyện thị phi.
Nhưng đôi khi rắc rối không phải anh muốn tránh là có thể tránh.
“Ai bảo mày đi như vậy? Mày không nghe rõ lời tao nói sao? Tao bảo mày lăn! Không phải bảo mày đi!”, người đàn ông lớn tiếng chửi.
“Anh nói cái gì?”, Lâm Chính quay người nhìn chằm chằm người đó.
“Ô hô, mày lại còn nổi nóng nữa à? Tao nói cho mà biết, vườn thuốc này là do Tam Trại bọn tao bỏ công bỏ sức ra nuôi dưỡng, Cửu Trại bọn mày muốn lấy thuốc thì phải yên phận chút! Lăn ra khỏi vườn thuốc thì mới có thể lấy thuốc đi, nếu không thì để tất cả thuốc lại cho tao, và một cái chân nữa!”, người đàn ông lạnh lùng nói.
Lâm Chính không quan tâm đến lời hắn nói, chỉ ung dung nhìn.
“Khốn nạn!”.
Người đàn ông nổi giận, lao về phía Lâm Chính.
“Dám phớt lờ tao à? Tao cho mày biết tay!”, hắn gào lên, đánh một chưởng về phía Lâm Chính.
Khi Lâm Chính chuẩn bị ra tay đánh trả, một bóng người đã bay tới, đánh về phía người đó một chưởng.
Rầm!
Hai chưởng đối chọi nhau, người đàn ông kia bay đi.
Nhìn lại mới biết là Bạch Nan Ly.
“Thần y Lâm, anh không sao chứ?”, Bạch Nan Ly đáp xuống bên cạnh Lâm Chính, khẽ hỏi.
“Tôi không sao”.
“Vậy thì tốt”.
Bạch Nan Ly thở phào nhẹ nhõm.
“Khốn nạn! Bạch Nan Ly, mày thật to gan! Dám ra tay với người của Tam Trại?”, người đó nổi giận, liên tục gào lên.
“Người của Tam Trại thì sao? Người của Cửu Trại đến lấy thuốc, mày lại làm khó dễ người của Cửu Trại, mày có ý gì?”, Bạch Nan Ly bực tức.
“Bớt nhiều lời! Vườn thuốc này là do Tam Trại bọn này chăm sóc, hắn đến hái thuốc nhưng lại bất kính với tao, tao ra tay giáo huấn không được sao?”, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói.
“Bất kính? Ha, chỉ là cái cớ mà thôi! Mày hận Cửu Trại bọn tao, gặp ở đâu cũng gây chuyện, chỉ vì Cửu Trại đã từ chối yêu cầu chuyển đi của mấy người mà thôi! Mày tưởng tao không biết à?”, Bạch Nan Ly tức tối nói.
“Chó má! Mày cũng dám ngang ngược trước mặt tao?”, dường như người đàn ông bị Bạch Nan Ly đâm trúng tim đen, thẹn quá hóa giận, lại xông lên đánh.
Bạch Nan Ly nay đã khác xưa, dù là sức mạnh hay là tốc độ đều hơn xa người đàn ông này.
Hai bên chỉ mới giao đấu mấy chiêu, Bạch Nan Ly đánh một chưởng vào ngực người đàn ông kia, làm hắn văng ra xa.
Người đàn ông kia ngã xuống đất nôn ra máu, khí kình hộ thể trên người tan rã, không đứng dậy được.
“Thông báo cho người của Tam Trại đưa hắn đi chữa trị, chúng ta đi thôi!”.
Bạch Nan Ly khinh thường nhìn người đàn ông kia, sau đó rời khỏi vườn thuốc cùng Lâm Chính.
Chương 2989: Chuyện rắc rối
Trên đường về, Lâm Chính xem như đã biết vì sao Tam Trại lại đối xử với Cửu Trại như vậy.
Hóa ra là sau khi bà cụ Bạch đã có tuổi, nhường lại vị trí trại chủ, trại chủ mới của Cửu Trại không có tài cán gì, liên tục đưa ra quyết định sai lầm, dẫn đến thực lực của Cửu Trại không bằng trước kia.
Tam Trại nhắm đến vị trí dựng trại của Cửu Trại, cảm thấy đó là mảnh đất linh vận dồi dào, muốn Cửu Trại di dời khỏi mảnh đất ấy để Tam Trại bọn họ dọn tới ở. Nhưng Cửu Trại không chịu, thế là người của Tam Trại ghi hận Cửu Trại, chỗ nào cũng gây hấn.
Tam Trại trông coi vườn thuốc của Thiên Tính Gia, tài nguyên phong phú. Hơn nữa, những năm gần đây thiên tài trong trại ngày một nhiều, có thể gọi là cao thủ như mây, giữ địa vị vô cùng cao trong Thiên Tính Gia. Đương nhiên bọn họ không hề kiêng dè mà ức hiếp một Cửu Trại đã dần lụn bại.
Trại chủ Cửu Trại cũng không chịu được áp lực, đã suy nghĩ đến việc dọn đi.
Đổi lại là bình thường, Bạch Nan Ly sẽ không khiến mọi chuyện ra nông nỗi này. Nhưng chuyện này có liên quan đến Lâm Chính, anh ta không thể khoanh tay đứng nhìn, bất đắc dĩ mới làm chuyện lỗ mãng.
“Lần này đắc tội với Tam Trại nhất định phải nói cho bà nội biết, để bà đi bàn bạc với trại chủ. Thần y Lâm, anh tạm thời nghỉ ngơi đi, đợi yên chuyện chúng ta sẽ rời khỏi nơi này ngay lập tức”, Bạch Nan Ly hạ thấp giọng, sắc mặt không mấy tự nhiên.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
Bạch Nan Ly vội vã đi tìm bà cụ Bạch.
Quả nhiên chuyện vừa truyền ra, bầu không khí của Cửu Trại trở nên vô cùng căng thẳng.
Lâm Chính ở trong phòng nghỉ ngơi nửa ngày, nghiên cứu số cây thuốc đó.
Anh xử lý từng cây thuốc, gói thật kỹ, sợ sơ suất sẽ làm mất dược tính của chúng.
Đợi đến khi anh xử lý ổn thỏa thì đã mấy tiếng trôi qua.
“Ra ngoài đi dạo thôi!”.
Lâm Chính nghĩ, mở cửa ra ngoài đi dạo loanh quanh.
Nhưng anh chưa đi được mấy bước lại thấy nhiều người của Cửu Trại tụ tập ở trong sân.
Sân nhà lớn thế mà được lấp kín bởi mấy trăm người của Cửu Trại.
Lâm Chính hơi nghi hoặc, không khỏi tiến lại gần.
“Thần y Lâm, sao anh lại ở đây, mau về phòng nghỉ ngơi đi”.
Lúc này, Thẩm Niên Hoa nhìn thấy Lâm Chính ở phía sau đám đông, vội vàng đi tới, nói.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính hỏi.
Thẩm Niên Hoa thoáng biến sắc, sau đó nhỏ giọng nói: “Không có gì, thần y Lâm, anh về phòng trước đi, chiều nay tôi sẽ đặt vé đi Giang Thành, đến lúc đó hai ta quay về trước”.
“Bạch Nan Ly không đi cùng chúng ta sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Nan Ly… anh ấy phải ở lại xử lý chút chuyện trong trại mới có thể rời đi”.
“Có phải Tam Trại đến gây rối không?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
“Thần y Lâm, sao anh biết chuyện của Tam Trại?”, Thẩm Niên Hoa ngạc nhiên hỏi.
“Chuyện này vốn do tôi mà ra, sao tôi lại không biết?”, Lâm Chính lắc đầu, kể lại đầu đuôi sự việc.
Thẩm Niên Hoa im lặng, sau đó thở dài: “Bất kể chuyện này có liên quan đến thần y Lâm hay không thì cũng đã không thay đổi được nữa. Tam Trại luôn muốn giành đất của Cửu Trại chúng tôi, mấy năm nay, người của Cửu Trại luôn tránh Tam Trại không cho bọn họ có cơ hội gây chuyện, cuối cùng hôm nay cũng không tránh được nữa. Trại chủ quyết định sẽ xử phạt Nan Ly, đưa ra lời giải thích với người của Tam Trại. Theo quy tắc của thế gia, Nan Ly sẽ bị phạt roi, tổng cộng ba trăm cái, đợi người của Tam Trại đến thì sẽ thực hiện hình phạt”.
“Ba trăm roi?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Tránh ra cho tôi, tránh ra!”.
“Tất cả tránh ra cho tôi!”.
“Đừng cản đường, có nghe thấy không?”.
Lúc này, ngoài sân vang lên tiếng bước chân vội vã cùng tiếng la mắng.
Sau đó thì thấy một nhóm người đông nghịt bao vây ở phía ngoài sân của Cửu Trại.
Người của Tam Trại đã đến.
So với Cửu Trại, người của Tam Trại rõ ràng nhìn hoành tráng hơn, ăn mặc sang trọng hơn, khí tức cũng hùng hậu hơn.
Dù gì bọn họ cũng nắm giữ dược liệu của Thiên Tính Gia. Bọn họ có dược vật dồi dào hỗ trợ tu luyện, nâng cao thân xác, những người của Cửu Trại đã bị thế gia đẩy ra rìa này không thể so sánh được.
Đám đông tách ra, một nhóm nam nữ trẻ tuổi đi tới.
Dẫn đầu là một người đội mũ dài, trên mũ còn gắn lông vũ, trông có vẻ địa vị rất cao.
“Bạch Nan Ly đâu? Mau ra đây cho tôi!”.
Người đàn ông lạnh lùng quát lớn, giọng nói vô cùng giận dữ.
Chương 2990: Hành hình
“Lam Xung! Anh đừng có ngang tàng! Đây là Cửu Trại! Không cho phép anh làm càn!”, một người của Cửu Trại không nhịn được nữa hét lên.
Nhưng vừa lên tiếng, người đàn ông đội mũ lông vũ tên là Lam Xung đã tát người đó một cái.
Bốp!
Người của Cửu Trại không kịp đề phòng, bị tát ngã ra đất, răng cũng rụng mất hai cái.
Mọi người kinh hãi.
“Cửu Trại thì sao? Lam Xung này không quan tâm!”, Lam Xung khinh thường đáp.
“Anh nói gì?”.
“Khốn kiếp!”.
“Anh dám đánh người của Cửu Trại chúng tôi?”.
Người của Cửu Trại nổi giận, đồng loạt xông lên bắt đầu đánh nhau.
Nhưng người của Tam Trại cũng không dễ ăn hiếp, cùng nhau xông tới, lấy hết dũng khí chuẩn bị chiến đấu.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói vang lên: “Dừng tay hết cho tôi!”.
Mọi người đều dừng lại.
Một nhóm người lớn tuổi ăn mặc sang trọng đi tới.
Dẫn đầu là một người đàn ông mập mạp, mặt đầy ngấn mỡ.
Người đàn ông khoảng hơn bốn mươi, dáng vẻ khá ngờ nghệch, nhưng trang phục và lệnh bài ông ta đeo bên thắt lưng đã nói rõ địa vị cao quý của ông ta.
“Trại chủ!”.
“Trại chủ đến rồi”.
Người của Cửu Trại không dám lỗ mãng.
Nhưng đám người Lam Xung chỉ liếc nhìn ông ta mà không hành lễ, trong mắt tràn ngập sự khinh thường và giễu cợt.
"Lam Xung? Các người không xem trại chủ của Cửu Trại chúng tôi ra gì à? Sao lại không hành lễ?”, một trưởng bối của Cửu Trại lạnh lùng nói.
“Hôm nay tôi đến để đòi một lời giải thích, không phải đến để hành lễ với các ông!”, Lam Xung phất tay, người phía sau lập tức khiêng một chiếc cáng ra đặt dưới đất.
Trên cáng là kẻ đã bị Bạch Nan Ly đánh bị thương ở vườn thuốc lúc trước.
“Trại chủ Cửu Trại, em trai tôi Lam Thạch đã bị thương, chắc ông biết là ai đã ra tay độc ác chứ?”, Lam Xung lạnh lùng nói.
“Đương nhiên biết, tôi điều tra rõ ràng sự việc, lần này… quả thật là Nan Ly đã quá lỗ mãng”, trại chủ Cửu Trại do dự một lúc rồi nói.
“Vậy trại chủ Cửu Trại, ông định giải quyết thế nào?”, Lam Xung cười nhạt nói.
“Mọi chuyện xử lý theo quy tắc của thế gia!”.
Trại chủ Cửu Trại nghiêng người, cho mọi người nhìn cảnh tượng ở phía sau ông ta.
Lúc này, Bạch Nan Ly đang cởi trần quỳ trong sân, bên cạnh là một cây roi sắt đã nhúng qua nước thuốc đặc biệt.
“Bạch Nan Ly tự ý làm bị thương người trong tộc, theo quy tắc sẽ đánh ba trăm roi!”, trại chủ Cửu Trại nhìn chằm chằm Bạch Nan Ly, giọng trầm thấp: “Bạch Nan Ly, cậu có ý kiến gì không?”.
“Nan Ly… không có bất cứ ý kiến gì”, Bạch Nan Ly cúi thấp đầu, đáp.
“Vậy được”, trại chủ Cửu Trại gật đầu, nói với Lam Xung: “Mời người của Tam Trại các cậu đích thân giám sát! Bây giờ sẽ bắt đầu hành hình!”.
“Vâng!”.
Một người của Cửu Trại bước ra khỏi đám đông, nhặt roi sắt ở dưới đất lên, chuẩn bị ra tay.
Nhưng tên Lam Xung kia lại quát lên.
“Khoan đã!”.
Mọi người đều sững sờ.
“Lam Xung, cậu không hài lòng với hình phạt này sao?”, một trưởng bối của Cửu Trại tức giận quát hỏi.
“Đương nhiên là không hài lòng!”.
“Nhưng đây là quy tắc trong tộc, nếu cậu thấy bất mãn thì có thể phản ánh với gia tộc!”, trưởng bối kia nói.
“Tôi không nói tôi bất mãn với quy tắc trong tộc, tôi chỉ không hài lòng với người hành hình của các ông! Người của Cửu Trại các ông chịu phạt mà để người các ông hành hình? Làm sao tôi biết các ông có giở trò vờ đánh ba trăm cái hay không?”, Lam Xung khẽ cười đáp.
“Cậu có ý gì?”.
“Đơn giản! Ba trăm roi này để tôi đánh!”, Lam Xung cười nói.
“Cái gì?”, mọi người sửng sốt.
Nếu để Lam Xung đánh thì chẳng phải Bạch Nan Ly sẽ bị hắn đánh đến chết hay sao?
Thiên Tính Thế Gia hay còn gọi là Thiên Tính Gia là thế tộc do rất nhiều nhóm người có họ khác nhau tạo thành. Dù vậy thì họ vẫn vô cùng đoàn kết.
Thiên Tính Ga có một chế độ giai cấp vô cùng nghiêm ngặt. Các thị tộc mà có thực lực kém thì địa vị sẽ thấp. Những thị tộc có thiên tài thì đương nhiên sẽ có địa vị rất cao trong Thiên Tính Gia.
Giống như Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly dù ở bên ngoài có chút danh tiếng và được rất nhiều người tôn trọng vì có cái mác Thiên Tính Gia chống đỡ nhưng khi về lại gia tộc thì hai người bọn họ chỉ là những người thuộc tầng lớp thấp nhất.
Tới trước cổng một thôn nhỏ, ba người xuống xe. Lâm Chính nhìn về phía tảng đá trước cổng thôn: “Thôn Vô Danh sao?”, anh lầm bầm.
“Đây là lối vào Thiên Tính Gia. Bên trong có một hộ gia đình với thực lực thấp nhất của Thiên Tính Gia. Bọn họ phụ trách canh chừng ở đây”, Bạch Nan Ly giới thiệu.
“Từ đây vào trong phải đi bộ. Ngoài những nhân vật đặc biệt ra thì những người khác đều không được phép đi xe”.
Lâm Chính gật đầu, cùng hai người bọn họ đi vào trong. Lúc này, một nhóm người là người kiểm tra bước tới.
Trong đó có một người nhận ra Bạch Nan ly và Thẩm Niên Hoa bèn bật cười.
“Ấy, đây chẳng phải là Bạch công tử sao? Mọi người mất tích lâu như vậy sao đột nhiên lại quay về thế? Còn dẫn theo cả người lạ nữa? Bạch Nan Ly không phải là cậu không biết quy tắc của gia tộc mà, mọi người không được dẫn người bên ngoài vào đâu”, người đi đầu nheo mắt, giọng điệu có phần kỳ lạ
Sắc mặt của Bạch Nan Ly trông vô cùng mất tự nhiên: “Đội trưởng Đồng, đây là thần y Lâm tới từ Giang Thành. Tôi muốn anh ấy kiểm tra sức khỏe cho bà nội, sẽ không ở lâu đâu, phiền mọi người một chút”.
“Cái gì mà thần y Lâm ở Giang Thành? Phiền thì cũng được, bảo Niên Hoa tối nay uống rượu với tôi, thế nào?”, đội trưởng Đồng cười ha ha. Dứt lời, những người phía sau anh ta cũng bật cười.
“Anh...”, Bạch Nan Ly tứ giận định phát tiết nhưng bị Thẩm Niên Hoa giữ lại. Cô ta ra hiệu rồi nói: “Anh Đồng, nếu như tôi uống rượu với anh thì lát sẽ đi gặp anh, giờ tình hình của bà nội không được lạc quan cho lắm, anh có thể để chúng tôi vào trước được không?”
“Niên Hoa dứt khoát quá, được, mọi người vào đi. Lát nữa tới Ngũ Trại, tôi đợi cô ở đó nhé”, đội trưởng Đồng cười nói, sau đó phất tay, đoàn người rời đi.
“Đúng là lũ chó má”, Bạch Nan Ly nhìn chăm chăm đối phương: “Niên Hoa, kệ họ, chúng ta hoàn thành xong việc rồi đi”.
“Không vội, thực lực của chúng ta đã đột phá rồi, tên họ Đồng đó không làm gì được đâu. Lát cứ tới chỗ hắn là được. Nếu chỉ uống rượu thì không sao, còn bọn chúng dám ra tay thì mình cũng xử chúng luôn để chúng biết thế nào là lễ hội”, Thẩm Niên Hoa hừ giọng.
“Cũng được”, Bạch Nan Ly gật đầu, tỏ vẻ ái ngại: “Thần y Lâm ngại quá, để anh phải chê cười rồi”.
“Không sao”, Lâm Chính lắc đầu.
Hai người tiếp tục đi tầm 15 phút thì dừng lại. Khu vực này là Bạch Gia Trại của Thiên Tính Gia. Bạch Gia Trại cũng là Cửu Trại, ở đây có tộc người mang họ Bạch sinh sống và Bạch Nan Ly chính là người của Bạch Gia Trại.
“Người thường không thể nào vào được vườn thuốc của Thiên Tính Gia. Vì vậy thần y Lâm muốn vào thì phải cần nhờ bà tôi ra mặt”, Bạch Nan Ly giải thích rồi đưa Lâm Chính tới bái kiến trại chủ tiền nhiệm của Bạch Gia Trại, đó chính là Bạch Hạt Tử.
Bà cụ năm nay đã 110 tuổi, cơ thể bé nhỏ, tóc bạc trắng, da nhăn nheo. Lúc này bà cụ đang nằm ở một cái ghế dài với vẻ yếu ớt.
"Bà ơi”, Bạch Nan Ly và Thẩm Thiên Hoa bước vào, đồng loạt hô vang. Bà cụ đang nghỉ ngơi, nghe thấy vậy bèn khẽ mở mắt.
“Ly Nan? Niên Hoa? Hai đứa về rồi à. Nội tộc đã cử người đi tìm hai đứa đấy. Hai đứa đi đầu mà giờ mới về?”, bà cụ nói giọng yếu ớt.
“Bọn cháu tới Giang Thành mời một người có y thuật vô cùng lợi hại tới xem bệnh cho bà đây”, Bạch Nan Ly mỉm cười.
“Xem bệnh sao? Thằng bé ngốc này, bà từng này tuổi rồi, tới lúc đi rồi chứ có bệnh gì? Thời gian còn lại là mệnh. Cháu có mời thần y thì cũng không chữa khỏi được bệnh của bà đâu”, bà cụ mỉm cười. Mặc dù đôi mắt bà cụ đã đục ngầu nhưng đầu óc vẫn vô cùng tinh tường: “Thằng bé này, nếu cháu có gì muốn nhờ bà giúp thì cứ nói. Chẳng lẽ bà lại không giúp cháu?”
Bạch Nan Ly rưng rưng nước mắt, quỳ gối xuống trước mặt bà cụ: “Bà...”
Chương 2987: Kích động
Bạch Nan Ly cũng không giấu giếm, bẩm báo sự thật là Lâm Chính đến xin thuốc.
Trừ chuyện bọn họ bị Lâm Chính cho uống thuốc độc, dù sao đó cũng không phải chuyện gì tốt.
Bà cụ ngước mắt nhìn lên quan sát Lâm Chính, chỉ một ánh nhìn, mắt bà cụ không khỏi lóe sáng.
“Đúng là một cậu nhóc đẹp trai! Cậu nhóc, lại gần đây cho tôi xem nào”, bà cụ Bạch cười nói.
“Vâng, thưa bà”, Lâm Chính đến gần hơn một chút.
Bà cụ quan sát lần nữa, nhìn Lâm Chính từ trên xuống dưới, đột nhiên hồi hộp, đôi mắt mờ đục nhìn chằm chằm cổ tay Lâm Chính, lúc sau lại bật cười, liên tục gật đầu tán thưởng: “Tốt! Tốt! Tốt! Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao! Tuổi trẻ tài cao!”.
“Bà cụ quá khen”, Lâm Chính chắp tay nói.
“Nan Ly, đến phòng bà lấy lệnh bài lại đây. Cậu nhóc, cậu mang theo lệnh bài của tôi là có thể vào được vườn thuốc. Lúc còn trẻ tôi là trại chủ của Cửu Trại này, cũng có chút địa vị, bây giờ đã có tuổi nên lui về phía sau. Nhưng thế gia vẫn phải phụng dưỡng tôi, bảo đảm tôi được khỏe mạnh, cho nên tôi có quyền phái người đến vườn thuốc hái thuốc. Cậu cầm theo lệnh bài vào vườn thuốc, thích loại nào thì cứ lấy, đừng khách sáo, hiểu chưa?”, bà cụ cười nói.
“Cảm ơn bà!”.
Lâm Chính lại chắp tay trả lời, sau đó lấy một lọ sứ đổ ra ba viên đan dược, đặt lên bàn.
“Bà cụ, đây là chút tấm lòng của tôi. Bà uống lần lượt ba viên đan dược này vào là có thể tăng thêm hai mươi năm tuổi thọ”, Lâm Chính nói.
Bạch Nan Ly mừng rỡ, vội nói: “Bà nội uống vào đi. Y thuật của thần y Lâm cực kỳ cao siêu, đan dược của anh ấy đều là thật, bà uống vào chắc chắn có thể sống thêm mấy chục năm!”.
Bà cụ lặng lẽ nhìn mấy viên đan dược, một lúc lâu sau đột nhiên cười nói: “Bà tin cậu nhóc này không phải người tầm thường, hai cháu phải đi theo học tập cậu ấy. Còn đan dược này… chắc chắn cũng là bảo bối, nhưng bà đã lớn tuổi, sống đủ lâu rồi! Bà không muốn lãng phí món đồ tốt thế này. Cậu nhóc, cậu không ngại thì có thể để tôi cất đan dược này đi, để lại cho người đời sau trong gia tộc dùng hay không?”.
Lâm Chính sửng sốt, đột nhiên hiểu được ý của bà cụ, lặng lẽ gật đầu không nói thêm nữa.
“Mọi thứ tùy vào bà”, Lâm Chính đáp.
“Cảm ơn cậu”, bà cụ khẽ cười.
“Bà”.
Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly lại khóc thành tiếng.
Bà cụ không bị bệnh tật gì, dáng vẻ như bà hiện nay là do tuổi thọ đã hết, ngoại trừ tăng thọ thì không còn cách nào khác. Nhưng bà cụ đã xem nhẹ mọi thứ, tâm nguyện duy nhất của bà là hi vọng người đời sau có cuộc sống tốt hơn.
Lâm Chính thở dài, cũng không dám nói gì nhiều.
Chiều hôm đó, Lâm Chính cầm theo lệnh bài của bà cụ đi đến vườn thuốc của Thiên Tính Gia.
Vừa bước vào trong, Lâm Chính đã kinh ngạc.
“Thiên Vĩ Thảo!”.
“Hoa Băng Hỏa!”.
“Quả vạn kiếp bất phục!”.
“Rễ sinh sôi bất diệt!”.
…
Lâm Chính không thể tin trên đời này lại có mảnh đất màu mỡ có thể trồng được nhiều loại cây thuốc siêu việt lạ thường như vậy…
Chắc chắn không phải chỉ một mảnh đất màu mỡ là có thể nuôi dưỡng được chúng.
Chắc chắn là tổ tiên Thiên Tính Gia đã dùng cách thức nuôi trồng đặc biệt mới có thể trồng được những loại dược liệu như thế này…
Lúc này, Lâm Chính đứng trong vườn thuốc, tim đập điên cuồng.
Anh chỉ muốn lấy hết vườn thuốc này, nhưng anh biết đó là chuyện không thể.
“Lấy thứ cần thiết!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, cả người kích động run rẩy, đưa tay về phía những cây thuốc đó…
Chương 2988: Tam Trại
Lâm Chính run rẩy, nhìn những dược liệu thần kỳ kia với ánh mắt nóng bỏng.
Anh biết không thể lấy hết cây thuốc đi, trước mắt chỉ cần gom đủ dược liệu cần thiết cho Đại Vô Phi Thăng Đan là được.
Mặc dù ở đây không có tất cả dược liệu để luyện chế Đại Vô Phi Thăng Đan, nhưng nhiều dược liệu có thể thay thế.
Sau một phen tìm kiếm, anh đã gom đủ hơn một nửa.
Thật đáng mừng! Xem ra viên thần đan trong truyền thuyết này có hi vọng luyện được!
Lâm Chính nhìn trái nhìn phải, lưu luyến quên về.
“Này, mày đang làm gì vậy? Mày ở trại nào? Ai cho mày vào đây?”.
Một tiếng quát hung dữ đánh thức Lâm Chính.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn, chợt thấy một người đàn ông mặc Hoa phục từ phía cửa bước nhanh tới, lạnh lùng quát lên với anh: “Mày là ai?”.
Lâm Chính giơ lệnh bài trong tay ra, lên tiếng: “Tôi là người của Cửu Trại, vâng lệnh bà cụ Bạch đến đây hái thuốc”.
“Cửu Trại?”.
Người đàn ông kia liếc nhìn lệnh bài trong tay Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Bà già đó còn chưa chết à? Người cũng già rồi, không lâu nữa là xuống lỗ, ngày nào cũng lãng phí thuốc của vườn thuốc. Tao mà là bà ta thì chết quách cho xong, khỏi lãng phí tài nguyên của Thiên Tính Gia!”.
Câu nói này thật là quá quắt.
Lâm Chính nhíu mày: “Bà cụ Bạch tốt xấu gì cũng là trưởng bối, anh ăn nói như vậy không đúng lắm nhỉ?”.
“Một lũ vô dụng ở Cửu Trại, tao muốn nói gì thì nói! Nếu không phải người trong tộc còn coi trọng tình cảm, Cửu Trại bọn mày mà xứng có chỗ đứng trong tộc hay sao? Sớm đã bị đuổi ra ngoài canh cửa thôn rồi! Một đám phế vật vô dụng! Mau lăn ra khỏi đây cho tao!”, người đàn ông mắng chửi.
Lâm Chính liếc nhìn người đó, quay người rời đi thẳng.
Anh vốn là người ngoại tộc, đến đây chỉ để hái thuốc, được thì không nên gây chuyện thị phi.
Nhưng đôi khi rắc rối không phải anh muốn tránh là có thể tránh.
“Ai bảo mày đi như vậy? Mày không nghe rõ lời tao nói sao? Tao bảo mày lăn! Không phải bảo mày đi!”, người đàn ông lớn tiếng chửi.
“Anh nói cái gì?”, Lâm Chính quay người nhìn chằm chằm người đó.
“Ô hô, mày lại còn nổi nóng nữa à? Tao nói cho mà biết, vườn thuốc này là do Tam Trại bọn tao bỏ công bỏ sức ra nuôi dưỡng, Cửu Trại bọn mày muốn lấy thuốc thì phải yên phận chút! Lăn ra khỏi vườn thuốc thì mới có thể lấy thuốc đi, nếu không thì để tất cả thuốc lại cho tao, và một cái chân nữa!”, người đàn ông lạnh lùng nói.
Lâm Chính không quan tâm đến lời hắn nói, chỉ ung dung nhìn.
“Khốn nạn!”.
Người đàn ông nổi giận, lao về phía Lâm Chính.
“Dám phớt lờ tao à? Tao cho mày biết tay!”, hắn gào lên, đánh một chưởng về phía Lâm Chính.
Khi Lâm Chính chuẩn bị ra tay đánh trả, một bóng người đã bay tới, đánh về phía người đó một chưởng.
Rầm!
Hai chưởng đối chọi nhau, người đàn ông kia bay đi.
Nhìn lại mới biết là Bạch Nan Ly.
“Thần y Lâm, anh không sao chứ?”, Bạch Nan Ly đáp xuống bên cạnh Lâm Chính, khẽ hỏi.
“Tôi không sao”.
“Vậy thì tốt”.
Bạch Nan Ly thở phào nhẹ nhõm.
“Khốn nạn! Bạch Nan Ly, mày thật to gan! Dám ra tay với người của Tam Trại?”, người đó nổi giận, liên tục gào lên.
“Người của Tam Trại thì sao? Người của Cửu Trại đến lấy thuốc, mày lại làm khó dễ người của Cửu Trại, mày có ý gì?”, Bạch Nan Ly bực tức.
“Bớt nhiều lời! Vườn thuốc này là do Tam Trại bọn này chăm sóc, hắn đến hái thuốc nhưng lại bất kính với tao, tao ra tay giáo huấn không được sao?”, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói.
“Bất kính? Ha, chỉ là cái cớ mà thôi! Mày hận Cửu Trại bọn tao, gặp ở đâu cũng gây chuyện, chỉ vì Cửu Trại đã từ chối yêu cầu chuyển đi của mấy người mà thôi! Mày tưởng tao không biết à?”, Bạch Nan Ly tức tối nói.
“Chó má! Mày cũng dám ngang ngược trước mặt tao?”, dường như người đàn ông bị Bạch Nan Ly đâm trúng tim đen, thẹn quá hóa giận, lại xông lên đánh.
Bạch Nan Ly nay đã khác xưa, dù là sức mạnh hay là tốc độ đều hơn xa người đàn ông này.
Hai bên chỉ mới giao đấu mấy chiêu, Bạch Nan Ly đánh một chưởng vào ngực người đàn ông kia, làm hắn văng ra xa.
Người đàn ông kia ngã xuống đất nôn ra máu, khí kình hộ thể trên người tan rã, không đứng dậy được.
“Thông báo cho người của Tam Trại đưa hắn đi chữa trị, chúng ta đi thôi!”.
Bạch Nan Ly khinh thường nhìn người đàn ông kia, sau đó rời khỏi vườn thuốc cùng Lâm Chính.
Chương 2989: Chuyện rắc rối
Trên đường về, Lâm Chính xem như đã biết vì sao Tam Trại lại đối xử với Cửu Trại như vậy.
Hóa ra là sau khi bà cụ Bạch đã có tuổi, nhường lại vị trí trại chủ, trại chủ mới của Cửu Trại không có tài cán gì, liên tục đưa ra quyết định sai lầm, dẫn đến thực lực của Cửu Trại không bằng trước kia.
Tam Trại nhắm đến vị trí dựng trại của Cửu Trại, cảm thấy đó là mảnh đất linh vận dồi dào, muốn Cửu Trại di dời khỏi mảnh đất ấy để Tam Trại bọn họ dọn tới ở. Nhưng Cửu Trại không chịu, thế là người của Tam Trại ghi hận Cửu Trại, chỗ nào cũng gây hấn.
Tam Trại trông coi vườn thuốc của Thiên Tính Gia, tài nguyên phong phú. Hơn nữa, những năm gần đây thiên tài trong trại ngày một nhiều, có thể gọi là cao thủ như mây, giữ địa vị vô cùng cao trong Thiên Tính Gia. Đương nhiên bọn họ không hề kiêng dè mà ức hiếp một Cửu Trại đã dần lụn bại.
Trại chủ Cửu Trại cũng không chịu được áp lực, đã suy nghĩ đến việc dọn đi.
Đổi lại là bình thường, Bạch Nan Ly sẽ không khiến mọi chuyện ra nông nỗi này. Nhưng chuyện này có liên quan đến Lâm Chính, anh ta không thể khoanh tay đứng nhìn, bất đắc dĩ mới làm chuyện lỗ mãng.
“Lần này đắc tội với Tam Trại nhất định phải nói cho bà nội biết, để bà đi bàn bạc với trại chủ. Thần y Lâm, anh tạm thời nghỉ ngơi đi, đợi yên chuyện chúng ta sẽ rời khỏi nơi này ngay lập tức”, Bạch Nan Ly hạ thấp giọng, sắc mặt không mấy tự nhiên.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
Bạch Nan Ly vội vã đi tìm bà cụ Bạch.
Quả nhiên chuyện vừa truyền ra, bầu không khí của Cửu Trại trở nên vô cùng căng thẳng.
Lâm Chính ở trong phòng nghỉ ngơi nửa ngày, nghiên cứu số cây thuốc đó.
Anh xử lý từng cây thuốc, gói thật kỹ, sợ sơ suất sẽ làm mất dược tính của chúng.
Đợi đến khi anh xử lý ổn thỏa thì đã mấy tiếng trôi qua.
“Ra ngoài đi dạo thôi!”.
Lâm Chính nghĩ, mở cửa ra ngoài đi dạo loanh quanh.
Nhưng anh chưa đi được mấy bước lại thấy nhiều người của Cửu Trại tụ tập ở trong sân.
Sân nhà lớn thế mà được lấp kín bởi mấy trăm người của Cửu Trại.
Lâm Chính hơi nghi hoặc, không khỏi tiến lại gần.
“Thần y Lâm, sao anh lại ở đây, mau về phòng nghỉ ngơi đi”.
Lúc này, Thẩm Niên Hoa nhìn thấy Lâm Chính ở phía sau đám đông, vội vàng đi tới, nói.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính hỏi.
Thẩm Niên Hoa thoáng biến sắc, sau đó nhỏ giọng nói: “Không có gì, thần y Lâm, anh về phòng trước đi, chiều nay tôi sẽ đặt vé đi Giang Thành, đến lúc đó hai ta quay về trước”.
“Bạch Nan Ly không đi cùng chúng ta sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Nan Ly… anh ấy phải ở lại xử lý chút chuyện trong trại mới có thể rời đi”.
“Có phải Tam Trại đến gây rối không?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
“Thần y Lâm, sao anh biết chuyện của Tam Trại?”, Thẩm Niên Hoa ngạc nhiên hỏi.
“Chuyện này vốn do tôi mà ra, sao tôi lại không biết?”, Lâm Chính lắc đầu, kể lại đầu đuôi sự việc.
Thẩm Niên Hoa im lặng, sau đó thở dài: “Bất kể chuyện này có liên quan đến thần y Lâm hay không thì cũng đã không thay đổi được nữa. Tam Trại luôn muốn giành đất của Cửu Trại chúng tôi, mấy năm nay, người của Cửu Trại luôn tránh Tam Trại không cho bọn họ có cơ hội gây chuyện, cuối cùng hôm nay cũng không tránh được nữa. Trại chủ quyết định sẽ xử phạt Nan Ly, đưa ra lời giải thích với người của Tam Trại. Theo quy tắc của thế gia, Nan Ly sẽ bị phạt roi, tổng cộng ba trăm cái, đợi người của Tam Trại đến thì sẽ thực hiện hình phạt”.
“Ba trăm roi?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Tránh ra cho tôi, tránh ra!”.
“Tất cả tránh ra cho tôi!”.
“Đừng cản đường, có nghe thấy không?”.
Lúc này, ngoài sân vang lên tiếng bước chân vội vã cùng tiếng la mắng.
Sau đó thì thấy một nhóm người đông nghịt bao vây ở phía ngoài sân của Cửu Trại.
Người của Tam Trại đã đến.
So với Cửu Trại, người của Tam Trại rõ ràng nhìn hoành tráng hơn, ăn mặc sang trọng hơn, khí tức cũng hùng hậu hơn.
Dù gì bọn họ cũng nắm giữ dược liệu của Thiên Tính Gia. Bọn họ có dược vật dồi dào hỗ trợ tu luyện, nâng cao thân xác, những người của Cửu Trại đã bị thế gia đẩy ra rìa này không thể so sánh được.
Đám đông tách ra, một nhóm nam nữ trẻ tuổi đi tới.
Dẫn đầu là một người đội mũ dài, trên mũ còn gắn lông vũ, trông có vẻ địa vị rất cao.
“Bạch Nan Ly đâu? Mau ra đây cho tôi!”.
Người đàn ông lạnh lùng quát lớn, giọng nói vô cùng giận dữ.
Chương 2990: Hành hình
“Lam Xung! Anh đừng có ngang tàng! Đây là Cửu Trại! Không cho phép anh làm càn!”, một người của Cửu Trại không nhịn được nữa hét lên.
Nhưng vừa lên tiếng, người đàn ông đội mũ lông vũ tên là Lam Xung đã tát người đó một cái.
Bốp!
Người của Cửu Trại không kịp đề phòng, bị tát ngã ra đất, răng cũng rụng mất hai cái.
Mọi người kinh hãi.
“Cửu Trại thì sao? Lam Xung này không quan tâm!”, Lam Xung khinh thường đáp.
“Anh nói gì?”.
“Khốn kiếp!”.
“Anh dám đánh người của Cửu Trại chúng tôi?”.
Người của Cửu Trại nổi giận, đồng loạt xông lên bắt đầu đánh nhau.
Nhưng người của Tam Trại cũng không dễ ăn hiếp, cùng nhau xông tới, lấy hết dũng khí chuẩn bị chiến đấu.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói vang lên: “Dừng tay hết cho tôi!”.
Mọi người đều dừng lại.
Một nhóm người lớn tuổi ăn mặc sang trọng đi tới.
Dẫn đầu là một người đàn ông mập mạp, mặt đầy ngấn mỡ.
Người đàn ông khoảng hơn bốn mươi, dáng vẻ khá ngờ nghệch, nhưng trang phục và lệnh bài ông ta đeo bên thắt lưng đã nói rõ địa vị cao quý của ông ta.
“Trại chủ!”.
“Trại chủ đến rồi”.
Người của Cửu Trại không dám lỗ mãng.
Nhưng đám người Lam Xung chỉ liếc nhìn ông ta mà không hành lễ, trong mắt tràn ngập sự khinh thường và giễu cợt.
"Lam Xung? Các người không xem trại chủ của Cửu Trại chúng tôi ra gì à? Sao lại không hành lễ?”, một trưởng bối của Cửu Trại lạnh lùng nói.
“Hôm nay tôi đến để đòi một lời giải thích, không phải đến để hành lễ với các ông!”, Lam Xung phất tay, người phía sau lập tức khiêng một chiếc cáng ra đặt dưới đất.
Trên cáng là kẻ đã bị Bạch Nan Ly đánh bị thương ở vườn thuốc lúc trước.
“Trại chủ Cửu Trại, em trai tôi Lam Thạch đã bị thương, chắc ông biết là ai đã ra tay độc ác chứ?”, Lam Xung lạnh lùng nói.
“Đương nhiên biết, tôi điều tra rõ ràng sự việc, lần này… quả thật là Nan Ly đã quá lỗ mãng”, trại chủ Cửu Trại do dự một lúc rồi nói.
“Vậy trại chủ Cửu Trại, ông định giải quyết thế nào?”, Lam Xung cười nhạt nói.
“Mọi chuyện xử lý theo quy tắc của thế gia!”.
Trại chủ Cửu Trại nghiêng người, cho mọi người nhìn cảnh tượng ở phía sau ông ta.
Lúc này, Bạch Nan Ly đang cởi trần quỳ trong sân, bên cạnh là một cây roi sắt đã nhúng qua nước thuốc đặc biệt.
“Bạch Nan Ly tự ý làm bị thương người trong tộc, theo quy tắc sẽ đánh ba trăm roi!”, trại chủ Cửu Trại nhìn chằm chằm Bạch Nan Ly, giọng trầm thấp: “Bạch Nan Ly, cậu có ý kiến gì không?”.
“Nan Ly… không có bất cứ ý kiến gì”, Bạch Nan Ly cúi thấp đầu, đáp.
“Vậy được”, trại chủ Cửu Trại gật đầu, nói với Lam Xung: “Mời người của Tam Trại các cậu đích thân giám sát! Bây giờ sẽ bắt đầu hành hình!”.
“Vâng!”.
Một người của Cửu Trại bước ra khỏi đám đông, nhặt roi sắt ở dưới đất lên, chuẩn bị ra tay.
Nhưng tên Lam Xung kia lại quát lên.
“Khoan đã!”.
Mọi người đều sững sờ.
“Lam Xung, cậu không hài lòng với hình phạt này sao?”, một trưởng bối của Cửu Trại tức giận quát hỏi.
“Đương nhiên là không hài lòng!”.
“Nhưng đây là quy tắc trong tộc, nếu cậu thấy bất mãn thì có thể phản ánh với gia tộc!”, trưởng bối kia nói.
“Tôi không nói tôi bất mãn với quy tắc trong tộc, tôi chỉ không hài lòng với người hành hình của các ông! Người của Cửu Trại các ông chịu phạt mà để người các ông hành hình? Làm sao tôi biết các ông có giở trò vờ đánh ba trăm cái hay không?”, Lam Xung khẽ cười đáp.
“Cậu có ý gì?”.
“Đơn giản! Ba trăm roi này để tôi đánh!”, Lam Xung cười nói.
“Cái gì?”, mọi người sửng sốt.
Nếu để Lam Xung đánh thì chẳng phải Bạch Nan Ly sẽ bị hắn đánh đến chết hay sao?
Bình luận facebook