-
Chương 2976-2980
Chương 2976: Trường Sinh Đan
Trong căn phòng dưới tầng hầm.
Lâm Chính nhanh chân đi vào phòng nghỉ.
Lúc này, Bạch Họa Thủy đang nằm trên ghế đọc sách.
Bà ta còn đeo một chiếc kính gọng vàng, ăn mặc thoải mái, thoạt nhìn đầy lười biếng và tri thức.
Tuy đã bị nhốt ở đây khá lâu, nhưng bà ta không hề tỏ ra sốt ruột, mà ngày nào cũng sống rất đầy đủ.
Bởi vì bà ta biết, chỉ cần đại hội diễn ra, là bà ta có thể lấy lại sự tự do.
Huống hồ bà ta cũng không nóng lòng muốn rời khỏi đây.
Bởi vì lợi ích bà ta có được khi ở lại đây sẽ không bao giờ có được khi ở Thương Minh.
Ví dụ như tuổi thọ.
Ví dụ như thanh xuân.
So với bà ta thì người tuyệt phạt và người phán quyết cũng nhận được không ít lợi ích, thực lực và thân xác của bọn họ trở nên mạng mẽ hơn, cảnh giới cũng được nâng cao không ít, ai nấy đều nảy sinh cảm giác lưu luyến với nơi này.
"Xem ra bà đã quen với việc sống ở nơi này rồi".
Lâm Chính đi tới, đặt mông ngồi xuống, bảo người hầu ở đây rót cà phê, rồi mỉm cười hỏi.
"Cũng tạm được, tháng này nhớ đưa thuốc đấy".
Bạch Họa Thủy vừa đọc sách vừa nói, đầu cũng không ngẩng lên: "Sao cậu lại rảnh rỗi đến đây thế? Lại bắt được ai sao?".
"Đúng là bắt được mấy người, chắc là tôi phải mở rộng chỗ này thôi, nếu không không đủ cho các bà ở mất", Lâm Chính cười nói.
"Thế thì cậu phải sắp xếp bọn họ đến phía Bắc, ở cùng đám người tuyệt phạt, phía Nam tôi ở một mình là đủ rồi", Bạch Họa Thủy bình thản đáp.
"Được".
Lâm Chính gật đầu.
"Thần y Lâm, người đã tỉnh rồi".
Đúng lúc này, Tào Tùng Dương đi tới, cung kính nói.
"Đưa tới đây", Lâm Chính vung tay lên nói.
Chẳng mấy chốc, mấy người đàn ông yếu ớt được khiêng vào.
Bạch Họa Thủy nghi hoặc nhìn những người này, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
"Tôi còn tưởng là ma nhân nữa".
"Lần này không phải là ma nhân".
"Vậy bọn họ là ai? Chắc không phải... lại là người của đại hội đấy chứ?", sắc mặt Bạch Họa Thủy đanh lại, nói: "Thần y Lâm, tôi phải cảnh cáo cậu, nếu cậu còn bắt người của đại hội, một khi đại hội phát hiện ra và dùng tới lực lượng kia, thì cậu và thậm chí là cả Giang Thành sẽ thịt nát xương tan, cậu hiểu không?".
"Không không không, mấy người tôi bắt được cũng không phải là người của đại hội, bà cứ yên tâm đi", Lâm Chính vội giải thích.
Bạch Họa Thủy thở phào nhẹ nhõm rồi mới hỏi: "Vậy bọn họ là ai?".
"Người của Tử Vực", Lâm Chính đáp.
"Cái gì?".
Bạch Họa Thủy gần như nhảy dựng lên khỏi ghế, kêu lên thất thanh.
Bà ta mở to hai mắt, khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc đầy đáng yêu, đôi mắt như đá quý nhìn Lâm Chính chằm chằm, không thể tưởng tượng nổi.
"Sao vậy?", Lâm Chính tò mò hỏi.
"Cậu... cậu... cậu..."
Bạch Họa Thủy lắp bắp chỉ vào anh, một lúc lâu sau mới ngồi xuống, mỉm cười bất lực: "Tôi chưa gặp người nào chán sống như cậu cả, chọc vào đại hội, chọc vào Thiên Ma Đạo, bây giờ còn chọc vào cả Tử Vực! Cậu có thể sống được đến bây giờ... đúng là kỳ tích!".
"Chắc là bà hơi coi thường tôi rồi".
Lâm Chính nói.
Bạch Họa Thủy chẳng buồn nói nữa, lại cầm quyển sách lên, nhưng tâm hồn vẫn treo ngược cành cây.
Lâm Chính đặt cốc cà phê xuống, nhìn về phía mấy người kia.
"Cậu là... thần y Lâm?".
"Chuyện này là sao? Chúng tôi chưa chết sao?".
"Tôi nhớ hình như chúng tôi bị ma nhân tập kích... Sao chúng tôi lại ở đây?".
"Lẽ nào những ma nhân kia... là người của thần y Lâm? Cậu cấu kết với Thiên Ma Đạo?".
Mấy người đều tỏ vẻ khó hiểu và kinh ngạc.
"Tôi không bao giờ cấu kết với Thiên Ma Đạo, mấy ma nhân kia là người của tôi", Lâm Chính bình thản đáp.
"Không thể nào, những ma nhân trong tay cậu đều là hạng binh tôm tướng tép, sao có thể đánh bại chúng tôi được chứ?", một người trong số đó tỏ vẻ không phục, tức giận nói.
"Võ kĩ của bọn họ quả thực không bằng các anh, nhưng có tôi ở đây, tôi có thể dùng đan dược tốt nhất, châm bạc tốt nhất để nâng cao thực lực của bọn họ, sao lại không đánh bại được các anh chứ?", Lâm Chính cười đáp.
Mấy người kia liền á khẩu.
"Hóa ra tất cả đều là mưu mô của cậu... Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tại sao lại không giết chúng tôi?", người kia tức giận chất vấn.
"Đơn giản thôi, tôi không biết gì về Tử Vực, nên muốn moi chút tin tức về Tử Vực từ các anh, mong các anh có thể phối hợp với tôi", Lâm Chính nói.
"Phì! Thần y Lâm, cậu muốn chúng tôi bán đứng Tử Vực sao? Đừng có mơ!".
"Cậu muốn giết cứ giết! Đừng hòng biến chúng tôi thành kẻ phản bội!".
"Đúng!".
Bọn họ đều tỏ vẻ quyết tuyệt.
Lâm Chính không nói gì, chỉ lấy một bình sứ nhỏ trong người ra, đặt lên bàn.
"Đây là gì vậy?", Bạch Họa Thủy lập tức nhìn chằm chằm vào nó, hỏi.
"Từng nghe tới Trường Sinh Đan chưa?", Lâm Chính cười hỏi.
Chương 2977: Tôi chỉ là kính trọng các anh
"Trường Sinh Đan?".
Bạch Họa Thủy nín thở, đôi mắt trợn tròn: "Lẽ nào là đan dược trường sinh bất lão?".
"Không không không, không phải là loại đan dược đó, tôi vẫn chưa có bản lĩnh nghịch thiên cải mệnh", Lâm Chính lắc đầu.
"Vậy thì sao lại gọi là Trường Sinh Đan?", Bạch Họa Thủy mất hết hứng thú.
"Loại đan này có thể tăng 30 năm tuổi thọ cho người bình thường, là mẻ đan có chất lượng tốt nhất trong số thuốc tăng thọ mà tôi luyện chế, hơn nữa dược hiệu không hề gây phản ứng với thuốc tăng thọ", Lâm Chính đáp.
"Thật không? Cho tôi một viên đi!".
Bạch Họa Thủy không nghĩ ngợi nhiều, nhanh tay nhanh mắt vớ lấy chiếc bình đổ một viên ra, rồi nhét luôn vào miệng.
"Bà... Aizz, thôi bỏ đi, coi như người chứng kiến cũng có phần! Tào Tùng Dương, ông cũng nhận một viên đi!", Lâm Chính lắc đầu nói.
"Cảm ơn thần y Lâm".
Tào Tùng Dương mừng rỡ, kích động đi tới, cũng đổ một viên ra rồi dè dặt nhét vào miệng.
Người của Tử Vực đanh mắt lại, dường như không có hứng thú lắm.
"Các anh không muốn sao?", Lâm Chính hỏi bọn họ.
"Hừ, loại đan dược tầm thường này cũng muốn chúng tôi cúi đầu sao? Thần y Lâm, cậu coi thường người của Tử Vực chúng tôi quá!".
"Phải đấy, đừng nói là tăng 30 năm tuổi thọ, cho dù tăng 300 chúng tôi cũng không quan tâm".
"Chết chúng tôi cũng không sợ thì còn tham sống sao?".
Ai nấy đều rất cứng rắn, thái độ kiên quyết, giơ cao cổ chờ chết.
"Cũng có khí phách đấy", Bạch Họa Thủy nhếch môi, nheo mắt nhìn Lâm Chính, dường như muốn xem anh có thủ đoạn gì khiến những người sắt đá này phải thần phục.
Lâm Chính lắc đầu: "Không phải các anh không sợ chết, mà là không sợ chết trong tay tôi. Nếu tôi đoán không nhầm thì cho dù tôi không giết các anh, các anh cũng chẳng sống được bao lâu nữa nhỉ?".
"Thần y Lâm, cậu nói vậy là sao?", Bạch Họa Thủy sửng sốt.
"Bởi vì trước khi tôi đến, bọn họ đã uống thuốc độc, chắc là không bao lâu nữa thuốc độc sẽ phát tác, độc tính cực mạnh, người thường khó mà giải được. Bọn họ đều nghĩ mình đã là người chết rồi, tăng thêm tuổi thọ cũng có ích gì chứ?", Lâm Chính lắc đầu nói.
"Đúng như vậy sao?", Bạch Họa Thủy kinh ngạc.
"Đúng là thần y Lâm, y thuật quả nhiên cao minh! Đúng vậy, người của Tử Vực chúng tôi khi chấp hành nhiệm vụ đều giấu thuốc độc ở kẽ răng, nếu nhiệm vụ thất bại, bị người ta bắt được thì sẽ cắn nát thuốc độc tự vẫn, để tránh bị người ta dùng nghiêm hình bức cung, nói ra bí mật của Tử Vực. Chúng tôi đều là tinh nhuệ được lựa chọn ở Tử Vực, sớm đã coi cái chết nhẹ tựa lông hồng rồi", người kia lạnh lùng hừ một tiếng.
"Các anh quả nhiên đều là đấng nam nhi, nhưng nếu tôi nói cho các anh biết, đan dược này không những có thể tăng tuổi thọ, mà còn có thể giải được trăm loại độc, bao gồm cả độc trên người các anh, thì các anh còn muốn chết không?", Lâm Chính hỏi.
Mọi người nghe thấy thế đều lấy làm kinh ngạc.
Nếu có thể sống thì ai lại muốn chết chứ?
Nhưng sự trung thành đối với Tử Vực khiến bọn họ không dám gật đầu, ai nấy tỏ vẻ do dự.
"Chúng tôi đã uống thuốc độc thì làm gì có chuyện hối hận? Cậu đừng sỉ nhục chúng tôi!", ánh mắt người kia đầy vẻ dữ tợn, tức giận nói.
"Anh đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ý sỉ nhục các anh, cá nhân tôi chỉ cảm thấy thà sống nhục còn hơn chết vinh! Tôi có thể hiểu cho sự trung thành của các anh đối với Tử Vực, nhưng tôi nghĩ các anh hãy giữ lại thân xác hữu ích này để tương lai cống hiến cho Tử Vực đi, ngu gì mà chết ở đây?", Lâm Chính cười nói.
"Hừ, chúng tôi có thể giữ lại thân xác hữu ích để cống hiến cho Tử Vực, nhưng tuyệt đối sẽ không bán đứng Tử Vực! Nếu cậu muốn dùng đan dược này để ép chúng tôi vào khuôn khổ thì nhầm to rồi!", người kia cười khẩy.
"Tôi không có ý này".
Lâm Chính lắc đầu nói: "Các anh cứ uống thuốc này đi, tôi sẽ không hỏi gì về chuyện của Tử Vực".
"Cái gì?".
Mấy người đều ngạc nhiên.
"Cậu muốn làm gì?", người kia cảnh giác hỏi.
"Aizz, không giấu gì các anh, tôi mời các anh đến đây cũng là muốn hỏi một số thông tin hữu ích, nhưng bây giờ xem ra các anh đều là nam tử hán đại trượng phu, nặng tình nặng nghĩa. Muốn cạy miệng các anh e là khó hơn lên trời, nên tôi bỏ cuộc. Bản thân tôi cực kỳ kính trọng những người có khí phách như các anh, nên tôi không định giết mà còn muốn cứu các anh. Các anh đừng lo lắng kiêng dè gì, hãy uống thuốc để tạm thời bảo toàn tính mạng đi", Lâm Chính thở dài nói.
Những lời nói của anh khiến bọn họ rất hoài nghi.
Bạch Họa Thủy và Tào Tùng Dương cũng ngây người.
Lâm Chính muốn làm gì vậy?
Dâng hẳn loại thuốc tốt như vậy mà không cần gì sao?
Đầu óc anh có vấn đề chắc?
Không ai biết Lâm Chính có ý đồ gì.
Đám người của Tử Vực cũng sinh lòng nghi ngờ, cảnh giác nhìn Lâm Chính chằm chằm.
"Nói vậy là cậu định thả chúng tôi đi?".
"Thả các anh thì chắc chắn là không được rồi, tôi cho người đóng giả Thiên Ma Đạo đuổi giết Phong Tiếu Thủy là muốn quay mũi giáo về phía Thiên Ma Đạo. Nếu thả các anh đi thì kế hoạch của tôi sẽ đổ bể, Giang Thành cũng không được yên bình, nên các anh cứ tạm thời ở chỗ tôi đi, chờ mâu thuẫn giữa tôi và Tử Vực được hóa giải, thì các anh hãy trở về".
"Việc này..."
Người kia nhíu mày.
"A!".
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Một người của Tử Vực bỗng rùng mình một cái, rồi ngã lăn ra đất, hai tay bóp chặt lấy cổ, dáng vẻ như không thể thở nổi, không ngừng lăn lộn, cực kỳ đau đớn.
"Hỏng rồi, thuốc độc trong người anh ta đã phát tác!".
"Đại ca, mau quyết định đi!".
Những người còn lại của Tử Vực biến sắc, đồng loạt quay sang nhìn người đàn ông dẫn đầu.
Sắc mặt người đàn ông âm trầm, nghiến răng rồi dứt khoát chộp lấy bình sứ, vội vàng đổ đan dược ra nhét vào miệng người kia.
Lâm Chính thấy thế liền thầm thở phào, ánh mắt cũng lóe lên vẻ mong chờ.
Đã thành công rồi...
Chương 2978: Được tôi cứu sống rồi
Những người này thuộc tiểu đội tinh nhuệ số 7 của Tử Vực, người cầm đầu tên là Kỷ Bằng.
Sau khi uống thuốc, Tào Tùng Dương đưa bọn họ đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.
Lâm Chính đứng lên định rời đi, nhưng bị Bạch Họa Thủy gọi giật lại.
"Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy? Bọn họ cứng đầu, không chịu khai thì cậu giết quách cho xong, tôi không nhớ cậu trở nên nhân từ nương tay như vậy từ lúc nào đấy, cần gì phải giữ lại hậu họa?", Bạch Họa Thủy đặt quyển sách xuống, không nhịn được hỏi.
"Chà, bà đang dạy tôi cách làm việc sao?", Lâm Chính dừng bước mỉm cười.
"Cậu chọc vào nhiều thế lực như vậy, bây giờ khác gì chơi với lửa không? Tôi bị cậu bắt giữ, nếu cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì tôi còn được yên thân sao? Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết! Cậu đừng có làm liên lụy đến tôi!", Bạch Họa Thủy hừ mũi nói.
"Yên tâm đi, sao tôi lại không biết đạo lý này chứ? Nhưng Tử Vực quá thần bí, hơn nữa cao thủ như mây, tôi muốn phái người đi dò la, nhưng đều bị đối phương phát giác. Bây giờ tôi không biết tý gì về Tử Vực, nếu không nghĩ cách moi được chút tin tức về nó, thì sau này đối phó kiểu gì? Thế nên tôi không thể giết mấy người này được!".
"Nhưng cậu đã thấy thái độ của bọn họ rồi đấy, vịt chết còn không cứng miệng bằng bọn họ, cậu moi tin từ miệng bọn họ kiểu gì?".
"Việc này bà không cần lo, bọn họ sẽ nhanh chóng nói cho tôi biết tất cả những gì mình biết".
Lâm Chính xua tay rồi rời khỏi tầng hầm.
Bạch Họa Thủy đanh mắt lại, vẻ mặt vẫn tỏ vẻ lo lắng.
"Hãy nhớ Trú Nhan Đan của tháng này đấy!".
Bà ta bỗng nghĩ ra gì đó, vội vàng kêu lên.
…
Đối với Lâm Chính, việc loại bỏ lòng trung thành của một người không hề khó.
Huống hồ những người này cũng không thật lòng trung thành với Tử Vực, sở dĩ bọn họ cắn nát thuốc độc là vì nghĩ rằng nếu không chết, thì sẽ bị hành hạ và sỉ nhục, không bằng chết quách cho xong.
Nếu là người thực sự trung thành với Tử Vực, thì nhất định sẽ lập tức tự vẫn, không còn mặt mũi gặp phụ lão của Tử Vực nữa.
Nếu bọn họ đã không trung thành tuyệt đối thì dễ giải quyết hơn nhiều.
Lâm Chính quyết định cho bọn họ thư thả hai ngày rồi sẽ thực hiện kế hoạch.
Trở về học viện Huyền Y Phái, anh lập tức chữa trị cho Thần Võ Tôn.
Thực ra vết thương của Thần Võ Tôn không hề nghiêm trọng, muốn trị tận gốc không mất bao nhiêu thời gian.
Nhưng để có thể giữ vị Phật này ở lại bảo vệ sự an toàn cho học viện Huyền Y Phái, Lâm Chính không thể không giở chút thủ đoạn.
Phù!
Thần Võ Tôn mở mắt ra, bước xuống giường, vô cùng mừng rỡ nói: "Thần y Lâm, không ngờ vị thuốc này của cậu lại có công hiệu đặc biệt như vậy, tôi phát hiện ra những bệnh vặt trên người mình không những lần lượt biến mất, mà xương cốt cũng cứng rắn hơn nhiều, tu vi cũng có hiện tượng đột phá! Tốt lắm! Tốt lắm!".
"Chỉ cần Thần Võ Tôn đại nhân kiên trì phối hợp với tôi, tôi đảm bảo bà có thể rời khỏi học viện Huyền Y Phái trong trạng thái khỏe mạnh nhất", Lâm Chính cười đáp.
Thần Võ Tôn gật đầu, nở nụ cười bình thản.
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng chữa bệnh.
"Mời vào", Lâm Chính lên tiếng.
Một thanh niên tiến vào phòng.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
Đây chính là con trai của Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
"Thái Bình An, sao anh lại đến đây?", Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
"Thần y Lâm, tôi cảm giác sức khỏe của mình đã hồi phục rồi, nên muốn xin anh sắp xếp cho tôi một công việc, nếu không tôi rảnh rỗi cả ngày cũng chán", chàng trai có chút chán nản nói.
Lâm Chính gật đầu: "Vậy được, lát nữa tôi sẽ sắp xếp cho anh đến phòng thuốc giúp đỡ, tiện thể bảo người hướng dẫn anh. Anh rảnh rỗi thì hãy đọc nhiều sách, tranh thủ lấy chứng chỉ, đến lúc đó thì ở lại học viện làm việc".
"Được, cảm ơn anh, thần y Lâm", chàng trai gật đầu.
Thần Võ Tôn nhíu mày, nghi hoặc nhìn chàng trai, sau đó hỏi: "Thần y Lâm, cậu bé này tên là gì cơ?".
"Thái Bình An, sao vậy?".
"Mẹ của cậu... là Trấn Nguyệt Tiên Nhân đúng không?", Thần Võ Tôn nhận ra gì đó, nhìn chằm chằm chàng trai.
Chàng trai nghe thấy cái tên này thì bỗng dưng đau đầu, ôm đầu khuỵu xuống, khổ sở nói: "Tôi... tôi không biết... tôi không biết..."
Lâm Chính đanh mặt lại, bước mấy bước tới, rút châm ra đâm vào cổ Thái Bình An.
Lúc đó anh ta mới bình tĩnh lại, nhưng túa đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
"Thái Bình An, anh về nghỉ ngơi đi", Lâm Chính nói.
"Vâng, thần y Lâm", Thái Bình An có chút yếu ớt gật đầu, sau đó rời khỏi phòng chữa bệnh.
Chờ anh ta đi rồi, Lâm Chính mới ngoảnh sang nói: "Thần kinh của anh ta bị tổn thương, trí nhớ mất quá nửa, còn mẹ của anh ta thì đúng là Trấn Nguyệt Tiên Nhân".
"Quả nhiên... Nhưng... tôi nhớ con trai của Trấn Nguyệt Tiên Nhân... chẳng phải đã chết rồi sao?", Thần Võ Tôn kinh ngạc hỏi.
"Được tôi cứu sống rồi", Lâm Chính thuận miệng đáp.
Chương 2979: Đừng có nương tay
Vẻ mặt Thần Võ Tôn có chút phức tạp, ánh mắt nhìn Lâm Chính cũng trở nên kỳ quái.
Một câu nói bình thản nhẹ bẫng.
Nhưng đối với người nghe lại như sét đánh ngang tai.
"Người chết... mà cậu cũng cứu sống được?", bà ta hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh hỏi.
"Chỉ cần không phải chết quá lâu thì đều cứu được".
"Nhưng Thái Bình An..."
"Anh ta quả thực đã chết rất lâu, nhưng Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã dùng đá lạnh để bảo quản thi thể của con trai mình, khiến thi thể không bị phân hủy, sinh cơ vẫn còn nên mới có thể cứu sống. Nhưng dù sao vẫn có di chứng, tôi khó mà khiến thần kinh của anh ta hồi phục hoàn toàn", Lâm Chính lắc đầu thở dài.
Thần Võ Tôn vô cùng kinh ngạc.
Giờ phút này, cuối cùng bà ta cũng ý thức được y thuật bất phàm của thần y Lâm.
Vị thần y này của Giang Thành có thể nhận được sự kính ngưỡng của người đời thì tuyệt đối không phải là hư danh.
Ánh mắt Thần Võ Tôn nhất thời lóe lên sự khâm phục khó nắm bắt.
"Thần Võ Tôn đại nhân quen biết với Trấn Nguyệt Tiên Nhân sao?", Lâm Chính hỏi.
"Chúng tôi là bạn thân, đã quen biết hơn 30 năm, tôi từng gặp con trai của bà ấy mấy lần, nhưng lần gặp trước đã là 10 năm, nên nhất thời không nhận ra".
"Hóa ra là vậy".
"Đúng rồi, Trấn Nguyệt Tiên Nhân đâu? Tại sao con trai bà ấy lại ở chỗ cậu?", Thần Võ Tôn hỏi.
Lâm Chính im lặng một lát rồi lắc đầu thở dài: "Chuyện kể ra thì dài lắm..."
Chờ Lâm Chính kể xong mọi việc thì sắc mặt Thần Võ Tôn đã đanh lại, ánh mắt ngập tràn lửa giận.
"Thiên kiêu hạng nhất đúng là ức hiếp người quá đáng! Một lũ khốn nạn! Khốn kiếp!".
"Chắc là Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã bị thiên kiêu hạng nhất bắt nhốt, nhưng thực lực hiện giờ của tôi không phải là đối thủ của anh ta, nên tôi chỉ có thể bảo vệ con trai bà ấy bình an", Lâm Chính lắc đầu đáp.
"Rơi vào tay người đó chỉ e không sống được lâu, có lẽ người chị em đáng thương này của tôi đã mất mạng rồi. Cũng may bà ấy gặp được người tốt bụng như cậu, nếu không Thái Bình An sao có thể được cứu sống chứ?", Thần Võ Tôn kiềm chế cơn giận, thở dài nói.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Lâm Chính nhíu mày, khẽ quát: "Ai?".
"Thần y Lâm, là tôi".
Giọng nói của Thái Bình An vang lên ngoài cửa.
Lâm Chính và Thần Võ Tôn đưa mắt nhìn nhau.
"Sao vậy?".
"À, vừa nãy tôi gặp viện trưởng Tần, vừa khéo ông ấy muốn đưa giấy tờ cho anh, nên tôi mang tới giúp ông ấy".
"Anh cầm vào đi".
Dứt lời, cửa được đẩy ra, Thái Bình An cầm giấy tờ đi vào.
Lâm Chính nhận lấy giấy tờ, liếc mắt nhìn Thái Bình An.
Thấy vẻ mặt anh ta bình thường, không có gì thay đổi, Lâm Chính liền thở phào nhẹ nhõm.
Chắc là anh ta vẫn chưa nghe được gì.
Lâm Chính nhận được lợi ích của Trấn Nguyệt Tiên Nhân, đã hứa với bà ta là sẽ bảo vệ Thái Bình An chu toàn, nên anh định chôn giấu bí mật này. Nếu không phải Thần Võ Tôn nhận ra, thì anh sẽ không kể lại mọi chuyện. Mong là Thái Bình An không biết gì, nếu không giải thích sẽ rất phiền phức.
Thái Bình An trở về phòng thuốc.
Lâm Chính chào Thần Võ Tôn rồi về phòng làm việc xử lý giấy tờ.
Hai ngày bình yên trôi qua, Lâm Chính tính toán thời gian, thấy cũng chín muồi liền gọi Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh đến, hóa trang cho hai người trong phòng luyện thuốc ở học viện Huyền Y Phái.
Một lát sau, hai người đã giống hệt Phong Tiếu Thủy và Phục Sinh Quái Thủ.
"Đã biết nên làm thế nào chưa?", Lâm Chính hóa trang xong liền đưa đan dược cho hai người, trầm giọng hỏi.
"Biết ạ".
"Thế thì tốt, xuất phát đi! Hãy nhớ là đừng có nương tay!".
"Yên tâm đi thần y Lâm, cứ giao cho chúng tôi!".
Hai người trầm giọng đáp rồi đi ra cửa, vội vã lái xe đến trang viên dưới tầng hầm.
Chương 2980: Tại sao lại đầu hàng?
Đám người Kỷ Bằng sau khi dùng xong đan dược bèn ngồi xuống. Bọn họ không muốn chia phòng mà lựa chọn ở chung một chỗ để tránh việc Lâm Chính ra tay với từng người một. Nhưng rõ ràng đó là hành động dư thừa. Nếu như Lâm Chính thật sự muốn đối phó với họ thì họ đã chết từ lâu rồi.
“Đội trưởng, hiệu quả của Trường Sinh Đan quả thật phi phàm. Tôi có cảm giác toàn thân mình đạt trạng thái tốt cực kỳ mà trước đó chưa bao giờ có”, một người cảm thán.
“Tôi cũng thấy vậy, khí mạch trở nên mạnh mẽ, có vẻ như sắp đột phá cảnh giới rồi”.
“Trường Sinh Đan dù có ở Tử Vực thì cũng là loại đan dược tuyệt vời. Đan dược cỡ này chỉ có các vị quý nhân mới được dùng. Chúng ta làm gì đến lượt”.
“Đúng vậy...Thần y Lâm đúng là người hào phóng mà”.
Bọn họ lên tiếng. Kỷ Bằng chỉ hừ giọng: “Mọi người sao thế? Chút lòng tốt của người ta mà đã coi như đại ân đại đức thế à, quên luôn việc thần y Lâm giết người của gia tộc chúng ta sao? Mọi người là người của Tử Vực đấy, là đội quân tinh nhuệ của Tử Vực thì phải có cái uy của nó chứ! Rõ chưa!”
Đám đông không dám nói gì nữa.
“Đội trưởng, vậy giờ chúng ta phải làm sao?", có người thận trọng hỏi
“Làm sao à, đương nhiên phải nghĩ cách rời khỏi đây rồi. Lẽ nào mọi người định ở đây cả đời sao?”, Kỷ Bằng lạnh giọng: “Thần y Lâm cho người đóng giả làm ma nhân để dụ Thiên Ma Đạo và Tử Vực chém giết lẫn nhau. Hành động mượn dao giết người của anh ta phải báo cho nội tộc biết để nội tộc còn phòng bị. Chúng ta không thể ngồi đây chờ chết được. Phải nghĩ cách”.
“Được”.
“Nhưng ở đây được phòng vệ nghiêm ngặt quá, hơn nữa cửa lối ra cũng được làm bằng chất liệu đặc biệt, muốn thoát khỏi đây không dễ”.
“Nghĩ cách đi”.
Đám đông chau mày. Đúng lúc này có tiếng động cắt đứt mạch suy nghĩ của họ.
“Các người là ai? Làm gì vậy?”
“Hả, Mã Tổng? Mau thả Mã Tổng ra, nếu không tôi sẽ khiến các người chết không toàn thây đấy”.
“Không được làm loạn", tiếng hò hét vang lên. Đám người Kỷ Bằng bàng hoàng, đồng loạt tới nhìn ra ngoài cửa sổ. Bọn họ thấy một người của Tử Vực siết cổ Mã Hải. Xung quanh đều là cao thủ của Dương Hoa, nhưng do Mã Hải đã bị bắt làm con tin nên bọn họ không dám làm loạn.
“Là cậu Phong”.
“Tốt quá rồi. Cậu Phong tới cứu chúng ta rồi”.
“Tôi biết là cậu Phong sẽ không từ bỏ chúng ta mà”.
“Chúng ta được cứu rồi”.
Đám đông kích động, rưng rưng nước mắt.
Bùm...Cửa lớn bị đạp mạnh. Đám người Kỷ Bằng lập tức lao ra.
“Mọi người vẫn ổn chứ”, Phong Tiếu Thủy liếc mắt, lạnh lùng hỏi.
“Chúng tôi không sao”.
“Cậu Phong tới kịp thời quá”, Kỷ Bằng cảm động nói.
“Đúng vậy, tôi tới đúng lúc quá”, Phong Tiếu Thủy nhìn bọn họ bằng ánh mắt ý vị sau đó trầm giọng: “Rời khỏi đây, mau!”
Đám đông lập tức chạy ra ngoài. Phong Tiếu Thủy lôi Mã Hải rời khỏi trang viên, đưa theo đám người Kỷ Bằng rời khỏi Giang Thành.
Ra khỏi Giang Thành Phong Tiếu Thủy vứt Mã Hải xuống xe.
“Cậu Phong tại sao lại thả ông ta ra, không đưa ông ta về Tử Vực, chúng ta có thể mọi được nhiều thông tin từ ông ta mà”, Kỷ Bằng cảm thấy khó hiểu.
“Địa vị của Mã Hải ở Dương Hoa không hề thấp. Nếu như không thả ông ta ra thần y Lâm nhất định sẽ dồn toàn lực truy sát chúng ta. Như vậy chúng ta càng khó thoát khỏi Giang Thành. Thả ông ta ra, thần y Lâm sẽ không đuổi theo chúng ta nữa”, Phong Tiếu Thủy nói bằng vẻ vô cảm.
Kỷ Bằng gật đầu: “Cậu Phong anh minh”.
Phong Tiếu Thủy mỉm cười, không nói thêm gì. Đúng lúc này, chiếc xe đột nhiên rời khỏi đường quốc lộ, tiến vào một đoạn đường làng, cuối cùng dừng lại trước một khu nhà kho bỏ hoang.
Đám người Kỷ Bằng cảm thấy nghi ngờ: “Cậu Phong, chúng ta tới đây làm gì vậy? Không về Tử Vực sao?”
“Về chứ nhưng phải đợi chút. Hơn nữa, là chúng tôi về còn mấy người các người thì...không cần phải về đâu”, Phong Tiếu Thủy nhếch miệng cười
“Chúng tôi không về?”, Kỷ Bằng chắp tay: “Cậu Phong, lẽ nào nội tộc có nhiệm vụ gì đó yêu cầu chúng tôi phải hoàn thành sao?”
“Đúng vậy, đúng là các người có nhiệm vụ nhưng không phải là do nội tộc đưa ra mà là do tôi đưa ra”, Phong Tiếu Thủy cười nói.
“Cậu Phong có gì dặn dò xin cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ dồn toàn lực hoàn thành”.
“Nếu đã vậy thì tôi cũng không khách khí nữa, tôi hi vọng mọi người có thể đưa đầu của mọi người cho tôi, như vậy tôi cũng dễ giải thích với nội tộc”, Phong Tiếu Thủy nheo mắt. Anh ta phóng ra sát khí hừng hực.
“Cái gì?”, đám người Kỷ Bằng bàng hoàng.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng thì tất cả đã mềm nhũn người, ngã ra đất. Đó là Phục Sinh Quái Thủ. Trên tay ông ta là một bọc thuốc.
“Sao? Uy lực của Nhuyễn Cân Tán cũng không tệ đúng không?”, Phục Sinh Quái Thủ mỉm cười.
“Cậu Phong, Phục Sinh Quái Thủ, các người...định làm gì vậy? Tại sao lại hạ độc chúng tôi?”, Kỷ Bằng trố tròn mắt, sợ hãi hỏi.
“Làm gì à? Chúng tôi nhận được tin, nghe là các người đã đầu hàng thần y Lâm rồi, vì vậy nội tộc cử chúng tôi tới xử lý các người để tránh bại lộ ra cơ mật của nội tộc”.
“Oan uổng cho chúng tôi, cậu Phong, chúng tôi không hề đầu hàng thần y Lâm”, Kỷ Bằng hét lên.
“Vậy tại sao các người vẫn còn sống sờ sờ thế?”, Phong Tiếu Thủy gầm lên.
Đám người kia á khẩu.
Trong căn phòng dưới tầng hầm.
Lâm Chính nhanh chân đi vào phòng nghỉ.
Lúc này, Bạch Họa Thủy đang nằm trên ghế đọc sách.
Bà ta còn đeo một chiếc kính gọng vàng, ăn mặc thoải mái, thoạt nhìn đầy lười biếng và tri thức.
Tuy đã bị nhốt ở đây khá lâu, nhưng bà ta không hề tỏ ra sốt ruột, mà ngày nào cũng sống rất đầy đủ.
Bởi vì bà ta biết, chỉ cần đại hội diễn ra, là bà ta có thể lấy lại sự tự do.
Huống hồ bà ta cũng không nóng lòng muốn rời khỏi đây.
Bởi vì lợi ích bà ta có được khi ở lại đây sẽ không bao giờ có được khi ở Thương Minh.
Ví dụ như tuổi thọ.
Ví dụ như thanh xuân.
So với bà ta thì người tuyệt phạt và người phán quyết cũng nhận được không ít lợi ích, thực lực và thân xác của bọn họ trở nên mạng mẽ hơn, cảnh giới cũng được nâng cao không ít, ai nấy đều nảy sinh cảm giác lưu luyến với nơi này.
"Xem ra bà đã quen với việc sống ở nơi này rồi".
Lâm Chính đi tới, đặt mông ngồi xuống, bảo người hầu ở đây rót cà phê, rồi mỉm cười hỏi.
"Cũng tạm được, tháng này nhớ đưa thuốc đấy".
Bạch Họa Thủy vừa đọc sách vừa nói, đầu cũng không ngẩng lên: "Sao cậu lại rảnh rỗi đến đây thế? Lại bắt được ai sao?".
"Đúng là bắt được mấy người, chắc là tôi phải mở rộng chỗ này thôi, nếu không không đủ cho các bà ở mất", Lâm Chính cười nói.
"Thế thì cậu phải sắp xếp bọn họ đến phía Bắc, ở cùng đám người tuyệt phạt, phía Nam tôi ở một mình là đủ rồi", Bạch Họa Thủy bình thản đáp.
"Được".
Lâm Chính gật đầu.
"Thần y Lâm, người đã tỉnh rồi".
Đúng lúc này, Tào Tùng Dương đi tới, cung kính nói.
"Đưa tới đây", Lâm Chính vung tay lên nói.
Chẳng mấy chốc, mấy người đàn ông yếu ớt được khiêng vào.
Bạch Họa Thủy nghi hoặc nhìn những người này, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
"Tôi còn tưởng là ma nhân nữa".
"Lần này không phải là ma nhân".
"Vậy bọn họ là ai? Chắc không phải... lại là người của đại hội đấy chứ?", sắc mặt Bạch Họa Thủy đanh lại, nói: "Thần y Lâm, tôi phải cảnh cáo cậu, nếu cậu còn bắt người của đại hội, một khi đại hội phát hiện ra và dùng tới lực lượng kia, thì cậu và thậm chí là cả Giang Thành sẽ thịt nát xương tan, cậu hiểu không?".
"Không không không, mấy người tôi bắt được cũng không phải là người của đại hội, bà cứ yên tâm đi", Lâm Chính vội giải thích.
Bạch Họa Thủy thở phào nhẹ nhõm rồi mới hỏi: "Vậy bọn họ là ai?".
"Người của Tử Vực", Lâm Chính đáp.
"Cái gì?".
Bạch Họa Thủy gần như nhảy dựng lên khỏi ghế, kêu lên thất thanh.
Bà ta mở to hai mắt, khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc đầy đáng yêu, đôi mắt như đá quý nhìn Lâm Chính chằm chằm, không thể tưởng tượng nổi.
"Sao vậy?", Lâm Chính tò mò hỏi.
"Cậu... cậu... cậu..."
Bạch Họa Thủy lắp bắp chỉ vào anh, một lúc lâu sau mới ngồi xuống, mỉm cười bất lực: "Tôi chưa gặp người nào chán sống như cậu cả, chọc vào đại hội, chọc vào Thiên Ma Đạo, bây giờ còn chọc vào cả Tử Vực! Cậu có thể sống được đến bây giờ... đúng là kỳ tích!".
"Chắc là bà hơi coi thường tôi rồi".
Lâm Chính nói.
Bạch Họa Thủy chẳng buồn nói nữa, lại cầm quyển sách lên, nhưng tâm hồn vẫn treo ngược cành cây.
Lâm Chính đặt cốc cà phê xuống, nhìn về phía mấy người kia.
"Cậu là... thần y Lâm?".
"Chuyện này là sao? Chúng tôi chưa chết sao?".
"Tôi nhớ hình như chúng tôi bị ma nhân tập kích... Sao chúng tôi lại ở đây?".
"Lẽ nào những ma nhân kia... là người của thần y Lâm? Cậu cấu kết với Thiên Ma Đạo?".
Mấy người đều tỏ vẻ khó hiểu và kinh ngạc.
"Tôi không bao giờ cấu kết với Thiên Ma Đạo, mấy ma nhân kia là người của tôi", Lâm Chính bình thản đáp.
"Không thể nào, những ma nhân trong tay cậu đều là hạng binh tôm tướng tép, sao có thể đánh bại chúng tôi được chứ?", một người trong số đó tỏ vẻ không phục, tức giận nói.
"Võ kĩ của bọn họ quả thực không bằng các anh, nhưng có tôi ở đây, tôi có thể dùng đan dược tốt nhất, châm bạc tốt nhất để nâng cao thực lực của bọn họ, sao lại không đánh bại được các anh chứ?", Lâm Chính cười đáp.
Mấy người kia liền á khẩu.
"Hóa ra tất cả đều là mưu mô của cậu... Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tại sao lại không giết chúng tôi?", người kia tức giận chất vấn.
"Đơn giản thôi, tôi không biết gì về Tử Vực, nên muốn moi chút tin tức về Tử Vực từ các anh, mong các anh có thể phối hợp với tôi", Lâm Chính nói.
"Phì! Thần y Lâm, cậu muốn chúng tôi bán đứng Tử Vực sao? Đừng có mơ!".
"Cậu muốn giết cứ giết! Đừng hòng biến chúng tôi thành kẻ phản bội!".
"Đúng!".
Bọn họ đều tỏ vẻ quyết tuyệt.
Lâm Chính không nói gì, chỉ lấy một bình sứ nhỏ trong người ra, đặt lên bàn.
"Đây là gì vậy?", Bạch Họa Thủy lập tức nhìn chằm chằm vào nó, hỏi.
"Từng nghe tới Trường Sinh Đan chưa?", Lâm Chính cười hỏi.
Chương 2977: Tôi chỉ là kính trọng các anh
"Trường Sinh Đan?".
Bạch Họa Thủy nín thở, đôi mắt trợn tròn: "Lẽ nào là đan dược trường sinh bất lão?".
"Không không không, không phải là loại đan dược đó, tôi vẫn chưa có bản lĩnh nghịch thiên cải mệnh", Lâm Chính lắc đầu.
"Vậy thì sao lại gọi là Trường Sinh Đan?", Bạch Họa Thủy mất hết hứng thú.
"Loại đan này có thể tăng 30 năm tuổi thọ cho người bình thường, là mẻ đan có chất lượng tốt nhất trong số thuốc tăng thọ mà tôi luyện chế, hơn nữa dược hiệu không hề gây phản ứng với thuốc tăng thọ", Lâm Chính đáp.
"Thật không? Cho tôi một viên đi!".
Bạch Họa Thủy không nghĩ ngợi nhiều, nhanh tay nhanh mắt vớ lấy chiếc bình đổ một viên ra, rồi nhét luôn vào miệng.
"Bà... Aizz, thôi bỏ đi, coi như người chứng kiến cũng có phần! Tào Tùng Dương, ông cũng nhận một viên đi!", Lâm Chính lắc đầu nói.
"Cảm ơn thần y Lâm".
Tào Tùng Dương mừng rỡ, kích động đi tới, cũng đổ một viên ra rồi dè dặt nhét vào miệng.
Người của Tử Vực đanh mắt lại, dường như không có hứng thú lắm.
"Các anh không muốn sao?", Lâm Chính hỏi bọn họ.
"Hừ, loại đan dược tầm thường này cũng muốn chúng tôi cúi đầu sao? Thần y Lâm, cậu coi thường người của Tử Vực chúng tôi quá!".
"Phải đấy, đừng nói là tăng 30 năm tuổi thọ, cho dù tăng 300 chúng tôi cũng không quan tâm".
"Chết chúng tôi cũng không sợ thì còn tham sống sao?".
Ai nấy đều rất cứng rắn, thái độ kiên quyết, giơ cao cổ chờ chết.
"Cũng có khí phách đấy", Bạch Họa Thủy nhếch môi, nheo mắt nhìn Lâm Chính, dường như muốn xem anh có thủ đoạn gì khiến những người sắt đá này phải thần phục.
Lâm Chính lắc đầu: "Không phải các anh không sợ chết, mà là không sợ chết trong tay tôi. Nếu tôi đoán không nhầm thì cho dù tôi không giết các anh, các anh cũng chẳng sống được bao lâu nữa nhỉ?".
"Thần y Lâm, cậu nói vậy là sao?", Bạch Họa Thủy sửng sốt.
"Bởi vì trước khi tôi đến, bọn họ đã uống thuốc độc, chắc là không bao lâu nữa thuốc độc sẽ phát tác, độc tính cực mạnh, người thường khó mà giải được. Bọn họ đều nghĩ mình đã là người chết rồi, tăng thêm tuổi thọ cũng có ích gì chứ?", Lâm Chính lắc đầu nói.
"Đúng như vậy sao?", Bạch Họa Thủy kinh ngạc.
"Đúng là thần y Lâm, y thuật quả nhiên cao minh! Đúng vậy, người của Tử Vực chúng tôi khi chấp hành nhiệm vụ đều giấu thuốc độc ở kẽ răng, nếu nhiệm vụ thất bại, bị người ta bắt được thì sẽ cắn nát thuốc độc tự vẫn, để tránh bị người ta dùng nghiêm hình bức cung, nói ra bí mật của Tử Vực. Chúng tôi đều là tinh nhuệ được lựa chọn ở Tử Vực, sớm đã coi cái chết nhẹ tựa lông hồng rồi", người kia lạnh lùng hừ một tiếng.
"Các anh quả nhiên đều là đấng nam nhi, nhưng nếu tôi nói cho các anh biết, đan dược này không những có thể tăng tuổi thọ, mà còn có thể giải được trăm loại độc, bao gồm cả độc trên người các anh, thì các anh còn muốn chết không?", Lâm Chính hỏi.
Mọi người nghe thấy thế đều lấy làm kinh ngạc.
Nếu có thể sống thì ai lại muốn chết chứ?
Nhưng sự trung thành đối với Tử Vực khiến bọn họ không dám gật đầu, ai nấy tỏ vẻ do dự.
"Chúng tôi đã uống thuốc độc thì làm gì có chuyện hối hận? Cậu đừng sỉ nhục chúng tôi!", ánh mắt người kia đầy vẻ dữ tợn, tức giận nói.
"Anh đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ý sỉ nhục các anh, cá nhân tôi chỉ cảm thấy thà sống nhục còn hơn chết vinh! Tôi có thể hiểu cho sự trung thành của các anh đối với Tử Vực, nhưng tôi nghĩ các anh hãy giữ lại thân xác hữu ích này để tương lai cống hiến cho Tử Vực đi, ngu gì mà chết ở đây?", Lâm Chính cười nói.
"Hừ, chúng tôi có thể giữ lại thân xác hữu ích để cống hiến cho Tử Vực, nhưng tuyệt đối sẽ không bán đứng Tử Vực! Nếu cậu muốn dùng đan dược này để ép chúng tôi vào khuôn khổ thì nhầm to rồi!", người kia cười khẩy.
"Tôi không có ý này".
Lâm Chính lắc đầu nói: "Các anh cứ uống thuốc này đi, tôi sẽ không hỏi gì về chuyện của Tử Vực".
"Cái gì?".
Mấy người đều ngạc nhiên.
"Cậu muốn làm gì?", người kia cảnh giác hỏi.
"Aizz, không giấu gì các anh, tôi mời các anh đến đây cũng là muốn hỏi một số thông tin hữu ích, nhưng bây giờ xem ra các anh đều là nam tử hán đại trượng phu, nặng tình nặng nghĩa. Muốn cạy miệng các anh e là khó hơn lên trời, nên tôi bỏ cuộc. Bản thân tôi cực kỳ kính trọng những người có khí phách như các anh, nên tôi không định giết mà còn muốn cứu các anh. Các anh đừng lo lắng kiêng dè gì, hãy uống thuốc để tạm thời bảo toàn tính mạng đi", Lâm Chính thở dài nói.
Những lời nói của anh khiến bọn họ rất hoài nghi.
Bạch Họa Thủy và Tào Tùng Dương cũng ngây người.
Lâm Chính muốn làm gì vậy?
Dâng hẳn loại thuốc tốt như vậy mà không cần gì sao?
Đầu óc anh có vấn đề chắc?
Không ai biết Lâm Chính có ý đồ gì.
Đám người của Tử Vực cũng sinh lòng nghi ngờ, cảnh giác nhìn Lâm Chính chằm chằm.
"Nói vậy là cậu định thả chúng tôi đi?".
"Thả các anh thì chắc chắn là không được rồi, tôi cho người đóng giả Thiên Ma Đạo đuổi giết Phong Tiếu Thủy là muốn quay mũi giáo về phía Thiên Ma Đạo. Nếu thả các anh đi thì kế hoạch của tôi sẽ đổ bể, Giang Thành cũng không được yên bình, nên các anh cứ tạm thời ở chỗ tôi đi, chờ mâu thuẫn giữa tôi và Tử Vực được hóa giải, thì các anh hãy trở về".
"Việc này..."
Người kia nhíu mày.
"A!".
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Một người của Tử Vực bỗng rùng mình một cái, rồi ngã lăn ra đất, hai tay bóp chặt lấy cổ, dáng vẻ như không thể thở nổi, không ngừng lăn lộn, cực kỳ đau đớn.
"Hỏng rồi, thuốc độc trong người anh ta đã phát tác!".
"Đại ca, mau quyết định đi!".
Những người còn lại của Tử Vực biến sắc, đồng loạt quay sang nhìn người đàn ông dẫn đầu.
Sắc mặt người đàn ông âm trầm, nghiến răng rồi dứt khoát chộp lấy bình sứ, vội vàng đổ đan dược ra nhét vào miệng người kia.
Lâm Chính thấy thế liền thầm thở phào, ánh mắt cũng lóe lên vẻ mong chờ.
Đã thành công rồi...
Chương 2978: Được tôi cứu sống rồi
Những người này thuộc tiểu đội tinh nhuệ số 7 của Tử Vực, người cầm đầu tên là Kỷ Bằng.
Sau khi uống thuốc, Tào Tùng Dương đưa bọn họ đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.
Lâm Chính đứng lên định rời đi, nhưng bị Bạch Họa Thủy gọi giật lại.
"Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy? Bọn họ cứng đầu, không chịu khai thì cậu giết quách cho xong, tôi không nhớ cậu trở nên nhân từ nương tay như vậy từ lúc nào đấy, cần gì phải giữ lại hậu họa?", Bạch Họa Thủy đặt quyển sách xuống, không nhịn được hỏi.
"Chà, bà đang dạy tôi cách làm việc sao?", Lâm Chính dừng bước mỉm cười.
"Cậu chọc vào nhiều thế lực như vậy, bây giờ khác gì chơi với lửa không? Tôi bị cậu bắt giữ, nếu cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì tôi còn được yên thân sao? Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết! Cậu đừng có làm liên lụy đến tôi!", Bạch Họa Thủy hừ mũi nói.
"Yên tâm đi, sao tôi lại không biết đạo lý này chứ? Nhưng Tử Vực quá thần bí, hơn nữa cao thủ như mây, tôi muốn phái người đi dò la, nhưng đều bị đối phương phát giác. Bây giờ tôi không biết tý gì về Tử Vực, nếu không nghĩ cách moi được chút tin tức về nó, thì sau này đối phó kiểu gì? Thế nên tôi không thể giết mấy người này được!".
"Nhưng cậu đã thấy thái độ của bọn họ rồi đấy, vịt chết còn không cứng miệng bằng bọn họ, cậu moi tin từ miệng bọn họ kiểu gì?".
"Việc này bà không cần lo, bọn họ sẽ nhanh chóng nói cho tôi biết tất cả những gì mình biết".
Lâm Chính xua tay rồi rời khỏi tầng hầm.
Bạch Họa Thủy đanh mắt lại, vẻ mặt vẫn tỏ vẻ lo lắng.
"Hãy nhớ Trú Nhan Đan của tháng này đấy!".
Bà ta bỗng nghĩ ra gì đó, vội vàng kêu lên.
…
Đối với Lâm Chính, việc loại bỏ lòng trung thành của một người không hề khó.
Huống hồ những người này cũng không thật lòng trung thành với Tử Vực, sở dĩ bọn họ cắn nát thuốc độc là vì nghĩ rằng nếu không chết, thì sẽ bị hành hạ và sỉ nhục, không bằng chết quách cho xong.
Nếu là người thực sự trung thành với Tử Vực, thì nhất định sẽ lập tức tự vẫn, không còn mặt mũi gặp phụ lão của Tử Vực nữa.
Nếu bọn họ đã không trung thành tuyệt đối thì dễ giải quyết hơn nhiều.
Lâm Chính quyết định cho bọn họ thư thả hai ngày rồi sẽ thực hiện kế hoạch.
Trở về học viện Huyền Y Phái, anh lập tức chữa trị cho Thần Võ Tôn.
Thực ra vết thương của Thần Võ Tôn không hề nghiêm trọng, muốn trị tận gốc không mất bao nhiêu thời gian.
Nhưng để có thể giữ vị Phật này ở lại bảo vệ sự an toàn cho học viện Huyền Y Phái, Lâm Chính không thể không giở chút thủ đoạn.
Phù!
Thần Võ Tôn mở mắt ra, bước xuống giường, vô cùng mừng rỡ nói: "Thần y Lâm, không ngờ vị thuốc này của cậu lại có công hiệu đặc biệt như vậy, tôi phát hiện ra những bệnh vặt trên người mình không những lần lượt biến mất, mà xương cốt cũng cứng rắn hơn nhiều, tu vi cũng có hiện tượng đột phá! Tốt lắm! Tốt lắm!".
"Chỉ cần Thần Võ Tôn đại nhân kiên trì phối hợp với tôi, tôi đảm bảo bà có thể rời khỏi học viện Huyền Y Phái trong trạng thái khỏe mạnh nhất", Lâm Chính cười đáp.
Thần Võ Tôn gật đầu, nở nụ cười bình thản.
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng chữa bệnh.
"Mời vào", Lâm Chính lên tiếng.
Một thanh niên tiến vào phòng.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
Đây chính là con trai của Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
"Thái Bình An, sao anh lại đến đây?", Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
"Thần y Lâm, tôi cảm giác sức khỏe của mình đã hồi phục rồi, nên muốn xin anh sắp xếp cho tôi một công việc, nếu không tôi rảnh rỗi cả ngày cũng chán", chàng trai có chút chán nản nói.
Lâm Chính gật đầu: "Vậy được, lát nữa tôi sẽ sắp xếp cho anh đến phòng thuốc giúp đỡ, tiện thể bảo người hướng dẫn anh. Anh rảnh rỗi thì hãy đọc nhiều sách, tranh thủ lấy chứng chỉ, đến lúc đó thì ở lại học viện làm việc".
"Được, cảm ơn anh, thần y Lâm", chàng trai gật đầu.
Thần Võ Tôn nhíu mày, nghi hoặc nhìn chàng trai, sau đó hỏi: "Thần y Lâm, cậu bé này tên là gì cơ?".
"Thái Bình An, sao vậy?".
"Mẹ của cậu... là Trấn Nguyệt Tiên Nhân đúng không?", Thần Võ Tôn nhận ra gì đó, nhìn chằm chằm chàng trai.
Chàng trai nghe thấy cái tên này thì bỗng dưng đau đầu, ôm đầu khuỵu xuống, khổ sở nói: "Tôi... tôi không biết... tôi không biết..."
Lâm Chính đanh mặt lại, bước mấy bước tới, rút châm ra đâm vào cổ Thái Bình An.
Lúc đó anh ta mới bình tĩnh lại, nhưng túa đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
"Thái Bình An, anh về nghỉ ngơi đi", Lâm Chính nói.
"Vâng, thần y Lâm", Thái Bình An có chút yếu ớt gật đầu, sau đó rời khỏi phòng chữa bệnh.
Chờ anh ta đi rồi, Lâm Chính mới ngoảnh sang nói: "Thần kinh của anh ta bị tổn thương, trí nhớ mất quá nửa, còn mẹ của anh ta thì đúng là Trấn Nguyệt Tiên Nhân".
"Quả nhiên... Nhưng... tôi nhớ con trai của Trấn Nguyệt Tiên Nhân... chẳng phải đã chết rồi sao?", Thần Võ Tôn kinh ngạc hỏi.
"Được tôi cứu sống rồi", Lâm Chính thuận miệng đáp.
Chương 2979: Đừng có nương tay
Vẻ mặt Thần Võ Tôn có chút phức tạp, ánh mắt nhìn Lâm Chính cũng trở nên kỳ quái.
Một câu nói bình thản nhẹ bẫng.
Nhưng đối với người nghe lại như sét đánh ngang tai.
"Người chết... mà cậu cũng cứu sống được?", bà ta hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh hỏi.
"Chỉ cần không phải chết quá lâu thì đều cứu được".
"Nhưng Thái Bình An..."
"Anh ta quả thực đã chết rất lâu, nhưng Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã dùng đá lạnh để bảo quản thi thể của con trai mình, khiến thi thể không bị phân hủy, sinh cơ vẫn còn nên mới có thể cứu sống. Nhưng dù sao vẫn có di chứng, tôi khó mà khiến thần kinh của anh ta hồi phục hoàn toàn", Lâm Chính lắc đầu thở dài.
Thần Võ Tôn vô cùng kinh ngạc.
Giờ phút này, cuối cùng bà ta cũng ý thức được y thuật bất phàm của thần y Lâm.
Vị thần y này của Giang Thành có thể nhận được sự kính ngưỡng của người đời thì tuyệt đối không phải là hư danh.
Ánh mắt Thần Võ Tôn nhất thời lóe lên sự khâm phục khó nắm bắt.
"Thần Võ Tôn đại nhân quen biết với Trấn Nguyệt Tiên Nhân sao?", Lâm Chính hỏi.
"Chúng tôi là bạn thân, đã quen biết hơn 30 năm, tôi từng gặp con trai của bà ấy mấy lần, nhưng lần gặp trước đã là 10 năm, nên nhất thời không nhận ra".
"Hóa ra là vậy".
"Đúng rồi, Trấn Nguyệt Tiên Nhân đâu? Tại sao con trai bà ấy lại ở chỗ cậu?", Thần Võ Tôn hỏi.
Lâm Chính im lặng một lát rồi lắc đầu thở dài: "Chuyện kể ra thì dài lắm..."
Chờ Lâm Chính kể xong mọi việc thì sắc mặt Thần Võ Tôn đã đanh lại, ánh mắt ngập tràn lửa giận.
"Thiên kiêu hạng nhất đúng là ức hiếp người quá đáng! Một lũ khốn nạn! Khốn kiếp!".
"Chắc là Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã bị thiên kiêu hạng nhất bắt nhốt, nhưng thực lực hiện giờ của tôi không phải là đối thủ của anh ta, nên tôi chỉ có thể bảo vệ con trai bà ấy bình an", Lâm Chính lắc đầu đáp.
"Rơi vào tay người đó chỉ e không sống được lâu, có lẽ người chị em đáng thương này của tôi đã mất mạng rồi. Cũng may bà ấy gặp được người tốt bụng như cậu, nếu không Thái Bình An sao có thể được cứu sống chứ?", Thần Võ Tôn kiềm chế cơn giận, thở dài nói.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Lâm Chính nhíu mày, khẽ quát: "Ai?".
"Thần y Lâm, là tôi".
Giọng nói của Thái Bình An vang lên ngoài cửa.
Lâm Chính và Thần Võ Tôn đưa mắt nhìn nhau.
"Sao vậy?".
"À, vừa nãy tôi gặp viện trưởng Tần, vừa khéo ông ấy muốn đưa giấy tờ cho anh, nên tôi mang tới giúp ông ấy".
"Anh cầm vào đi".
Dứt lời, cửa được đẩy ra, Thái Bình An cầm giấy tờ đi vào.
Lâm Chính nhận lấy giấy tờ, liếc mắt nhìn Thái Bình An.
Thấy vẻ mặt anh ta bình thường, không có gì thay đổi, Lâm Chính liền thở phào nhẹ nhõm.
Chắc là anh ta vẫn chưa nghe được gì.
Lâm Chính nhận được lợi ích của Trấn Nguyệt Tiên Nhân, đã hứa với bà ta là sẽ bảo vệ Thái Bình An chu toàn, nên anh định chôn giấu bí mật này. Nếu không phải Thần Võ Tôn nhận ra, thì anh sẽ không kể lại mọi chuyện. Mong là Thái Bình An không biết gì, nếu không giải thích sẽ rất phiền phức.
Thái Bình An trở về phòng thuốc.
Lâm Chính chào Thần Võ Tôn rồi về phòng làm việc xử lý giấy tờ.
Hai ngày bình yên trôi qua, Lâm Chính tính toán thời gian, thấy cũng chín muồi liền gọi Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh đến, hóa trang cho hai người trong phòng luyện thuốc ở học viện Huyền Y Phái.
Một lát sau, hai người đã giống hệt Phong Tiếu Thủy và Phục Sinh Quái Thủ.
"Đã biết nên làm thế nào chưa?", Lâm Chính hóa trang xong liền đưa đan dược cho hai người, trầm giọng hỏi.
"Biết ạ".
"Thế thì tốt, xuất phát đi! Hãy nhớ là đừng có nương tay!".
"Yên tâm đi thần y Lâm, cứ giao cho chúng tôi!".
Hai người trầm giọng đáp rồi đi ra cửa, vội vã lái xe đến trang viên dưới tầng hầm.
Chương 2980: Tại sao lại đầu hàng?
Đám người Kỷ Bằng sau khi dùng xong đan dược bèn ngồi xuống. Bọn họ không muốn chia phòng mà lựa chọn ở chung một chỗ để tránh việc Lâm Chính ra tay với từng người một. Nhưng rõ ràng đó là hành động dư thừa. Nếu như Lâm Chính thật sự muốn đối phó với họ thì họ đã chết từ lâu rồi.
“Đội trưởng, hiệu quả của Trường Sinh Đan quả thật phi phàm. Tôi có cảm giác toàn thân mình đạt trạng thái tốt cực kỳ mà trước đó chưa bao giờ có”, một người cảm thán.
“Tôi cũng thấy vậy, khí mạch trở nên mạnh mẽ, có vẻ như sắp đột phá cảnh giới rồi”.
“Trường Sinh Đan dù có ở Tử Vực thì cũng là loại đan dược tuyệt vời. Đan dược cỡ này chỉ có các vị quý nhân mới được dùng. Chúng ta làm gì đến lượt”.
“Đúng vậy...Thần y Lâm đúng là người hào phóng mà”.
Bọn họ lên tiếng. Kỷ Bằng chỉ hừ giọng: “Mọi người sao thế? Chút lòng tốt của người ta mà đã coi như đại ân đại đức thế à, quên luôn việc thần y Lâm giết người của gia tộc chúng ta sao? Mọi người là người của Tử Vực đấy, là đội quân tinh nhuệ của Tử Vực thì phải có cái uy của nó chứ! Rõ chưa!”
Đám đông không dám nói gì nữa.
“Đội trưởng, vậy giờ chúng ta phải làm sao?", có người thận trọng hỏi
“Làm sao à, đương nhiên phải nghĩ cách rời khỏi đây rồi. Lẽ nào mọi người định ở đây cả đời sao?”, Kỷ Bằng lạnh giọng: “Thần y Lâm cho người đóng giả làm ma nhân để dụ Thiên Ma Đạo và Tử Vực chém giết lẫn nhau. Hành động mượn dao giết người của anh ta phải báo cho nội tộc biết để nội tộc còn phòng bị. Chúng ta không thể ngồi đây chờ chết được. Phải nghĩ cách”.
“Được”.
“Nhưng ở đây được phòng vệ nghiêm ngặt quá, hơn nữa cửa lối ra cũng được làm bằng chất liệu đặc biệt, muốn thoát khỏi đây không dễ”.
“Nghĩ cách đi”.
Đám đông chau mày. Đúng lúc này có tiếng động cắt đứt mạch suy nghĩ của họ.
“Các người là ai? Làm gì vậy?”
“Hả, Mã Tổng? Mau thả Mã Tổng ra, nếu không tôi sẽ khiến các người chết không toàn thây đấy”.
“Không được làm loạn", tiếng hò hét vang lên. Đám người Kỷ Bằng bàng hoàng, đồng loạt tới nhìn ra ngoài cửa sổ. Bọn họ thấy một người của Tử Vực siết cổ Mã Hải. Xung quanh đều là cao thủ của Dương Hoa, nhưng do Mã Hải đã bị bắt làm con tin nên bọn họ không dám làm loạn.
“Là cậu Phong”.
“Tốt quá rồi. Cậu Phong tới cứu chúng ta rồi”.
“Tôi biết là cậu Phong sẽ không từ bỏ chúng ta mà”.
“Chúng ta được cứu rồi”.
Đám đông kích động, rưng rưng nước mắt.
Bùm...Cửa lớn bị đạp mạnh. Đám người Kỷ Bằng lập tức lao ra.
“Mọi người vẫn ổn chứ”, Phong Tiếu Thủy liếc mắt, lạnh lùng hỏi.
“Chúng tôi không sao”.
“Cậu Phong tới kịp thời quá”, Kỷ Bằng cảm động nói.
“Đúng vậy, tôi tới đúng lúc quá”, Phong Tiếu Thủy nhìn bọn họ bằng ánh mắt ý vị sau đó trầm giọng: “Rời khỏi đây, mau!”
Đám đông lập tức chạy ra ngoài. Phong Tiếu Thủy lôi Mã Hải rời khỏi trang viên, đưa theo đám người Kỷ Bằng rời khỏi Giang Thành.
Ra khỏi Giang Thành Phong Tiếu Thủy vứt Mã Hải xuống xe.
“Cậu Phong tại sao lại thả ông ta ra, không đưa ông ta về Tử Vực, chúng ta có thể mọi được nhiều thông tin từ ông ta mà”, Kỷ Bằng cảm thấy khó hiểu.
“Địa vị của Mã Hải ở Dương Hoa không hề thấp. Nếu như không thả ông ta ra thần y Lâm nhất định sẽ dồn toàn lực truy sát chúng ta. Như vậy chúng ta càng khó thoát khỏi Giang Thành. Thả ông ta ra, thần y Lâm sẽ không đuổi theo chúng ta nữa”, Phong Tiếu Thủy nói bằng vẻ vô cảm.
Kỷ Bằng gật đầu: “Cậu Phong anh minh”.
Phong Tiếu Thủy mỉm cười, không nói thêm gì. Đúng lúc này, chiếc xe đột nhiên rời khỏi đường quốc lộ, tiến vào một đoạn đường làng, cuối cùng dừng lại trước một khu nhà kho bỏ hoang.
Đám người Kỷ Bằng cảm thấy nghi ngờ: “Cậu Phong, chúng ta tới đây làm gì vậy? Không về Tử Vực sao?”
“Về chứ nhưng phải đợi chút. Hơn nữa, là chúng tôi về còn mấy người các người thì...không cần phải về đâu”, Phong Tiếu Thủy nhếch miệng cười
“Chúng tôi không về?”, Kỷ Bằng chắp tay: “Cậu Phong, lẽ nào nội tộc có nhiệm vụ gì đó yêu cầu chúng tôi phải hoàn thành sao?”
“Đúng vậy, đúng là các người có nhiệm vụ nhưng không phải là do nội tộc đưa ra mà là do tôi đưa ra”, Phong Tiếu Thủy cười nói.
“Cậu Phong có gì dặn dò xin cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ dồn toàn lực hoàn thành”.
“Nếu đã vậy thì tôi cũng không khách khí nữa, tôi hi vọng mọi người có thể đưa đầu của mọi người cho tôi, như vậy tôi cũng dễ giải thích với nội tộc”, Phong Tiếu Thủy nheo mắt. Anh ta phóng ra sát khí hừng hực.
“Cái gì?”, đám người Kỷ Bằng bàng hoàng.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng thì tất cả đã mềm nhũn người, ngã ra đất. Đó là Phục Sinh Quái Thủ. Trên tay ông ta là một bọc thuốc.
“Sao? Uy lực của Nhuyễn Cân Tán cũng không tệ đúng không?”, Phục Sinh Quái Thủ mỉm cười.
“Cậu Phong, Phục Sinh Quái Thủ, các người...định làm gì vậy? Tại sao lại hạ độc chúng tôi?”, Kỷ Bằng trố tròn mắt, sợ hãi hỏi.
“Làm gì à? Chúng tôi nhận được tin, nghe là các người đã đầu hàng thần y Lâm rồi, vì vậy nội tộc cử chúng tôi tới xử lý các người để tránh bại lộ ra cơ mật của nội tộc”.
“Oan uổng cho chúng tôi, cậu Phong, chúng tôi không hề đầu hàng thần y Lâm”, Kỷ Bằng hét lên.
“Vậy tại sao các người vẫn còn sống sờ sờ thế?”, Phong Tiếu Thủy gầm lên.
Đám người kia á khẩu.