-
Chương 2931-2935
Chương 2931: Xem biểu hiện của các người
Cô gái áo trắng và cậu ấm kia đã nghe nói tới thần y Lâm từ trước.
Bọn họ biết người này y thuật siêu phàm, có thể gọi là đứng nhất đương thời.
Nhưng bọn họ không ngờ thần y Lâm không những có y thuật cao siêu, mà ngay cả bản lĩnh võ thuật cũng đáng sợ như vậy!
Người này… rốt cuộc là yêu nghiệt cấp bậc nào?
Hai người run rẩy, mặt không còn sắc máu.
Bây giờ tấn công cũng không được, lùi cũng không được, chỉ đành ngơ ngẩn đứng ngây ra tại chỗ.
Không lâu sau, cậu ấm kia mới phản ứng lại, vội nói: “Thần y Lâm, xin hãy giải độc cho chúng tôi, chúng tôi… chúng tôi sẽ không đối đầu với anh nữa”.
“Đúng đúng đúng, chúng tôi biết lỗi rồi, thần y Lâm, xin hãy tha cho chúng tôi! Chúng tôi sẽ rời đi ngay, tuyệt đối sẽ không nói chuyện của anh với thiên kiêu hạng nhất”, cô gái áo trắng cũng hét lên.
Nhưng Lâm Chính chỉ mỉm cười, đi tới chiếc xe bên đường kéo cửa xe ra, ngồi thẳng vào trong.
Hai người lập tức căng thẳng.
Cửa sổ xe hạ xuống, người bên trong thò đầu ra: “Hai người còn ngây ra đó làm gì? Lên xe đi!”.
Cô gái áo trắng và cậu ấm kia run lên, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ đành ngồi lên xe.
Lâm Chính đạp ga tiến thẳng đến sân bay.
Hai người vốn muốn vạch trần thân phận Lâm Chính, từ đó uy hiếp Lâm Chính lợi dụng cho mình.
Nhưng không ngờ bọn họ lại kéo chính mình vào.
Hai người vừa buồn phiền vừa tức giận, ngồi ở ghế sau lạnh lùng nhìn Lâm Chính, chỉ muốn lột da bẻ xương anh ra.
Nhưng giờ này bọn họ đã rơi vào tay Lâm Chính, dù có đánh lén giết chết Lâm Chính, độc trên người họ không ai giải được, sớm muộn cũng sẽ mất mạng.
Bây giờ giết cũng không được, không giết cũng không xong.
Hoàn toàn không còn đường nào để đi!
“Thần y Lâm, anh muốn thế nào? Rốt cuộc phải thế nào thì anh mới chịu giải độc trên người chúng tôi?”, cậu ấm hít sâu một hơi, hỏi.
“Chuyện này phải xem biểu hiện của hai người rồi”, Lâm Chính vừa lái xe vừa nói.
“Biểu hiện?’.
Hai người ngẩng đầu lên.
“Đúng, gần đây Dương Hoa thiếu nhân lực, hai người đi theo tôi làm việc đi. Nếu biểu hiện tốt, tâm trạng tôi tốt thì sẽ giải độc cho hai người, thả hai người đi. Còn nếu hai người vẫn muốn dùng âm mưu quỷ kế, vậy thì e là… hai người chỉ có thể chết trong tay tôi rồi!”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Một câu đơn giản lại như cọc băng đâm vào tim hai người họ.
Trong lúc nhất thời, cô gái áo trắng và cậu ấm đều cảm thấy tim mình lạnh lẽo, rất khó chịu.
Hai người nhìn nhau, có thể nhìn thấy vẻ hoảng sợ kinh hoàng trong mắt người kia.
“Tiêu rồi! Tiêu rồi!”.
Cô gái áo trắng hơi đau khổ thu mình lại.
“Đừng lo, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô thoát khỏi bàn tay của thần y Lâm”, cậu ấm kiên định nói.
Nhưng cô gái không đáp lại.
Cậu ấm kia còn khó mà bảo vệ thân mình, nói gì cứu người khác?
Lâm Chính nhìn hai người lộ vẻ tuyệt vọng qua kính chiếu hậu, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng, lập tức đạp ga, xe ô tô chạy nhanh như bay đến sân bay.
Đến sân bay, Lâm Chính mua vé cho hai người họ, sau đó cùng đi máy bay về Giang Thành.
Ngoài sân bay, Mã Hải lái xe đến chờ sẵn.
“Chủ tịch Lâm, đi đường vất vả rồi”, Mã Hải cúi người. Khi thấy hai người cực kỳ chật vật ở sau lưng Lâm Chính, ông ta không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Chủ tịch Lâm, hai người này là?”.
“À, hai người này là đồ đệ mà tôi vừa thu nhận! Ông hãy gọi điện thoại cho Tần Bách Tùng, bảo bọn họ sắp xếp phòng cho hai người này ở học viện Huyền Y Phái”, Lâm Chính cười nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải lại cúi người, đã hiểu ra gì đó.
Chương 2932: Thiên Tính Gia
Phù!
Một luồng khí tức màu vàng từ trên vách núi bay ra.
Người bên dưới lập tức ngước mắt nhìn, chăm chăm nhắm vào khí tức đó, ai nấy tập trung tinh thần, không dám chớp mắt.
Chẳng mấy chốc, khí tức màu vàng dần rơi xuống, tản ra bay về phía này.
Người bên dưới như phát điên, liều mạng tranh đoạt, không ít người dùng miệng mũi hít, muốn hít khí tức màu vàng đó vào trong cơ thể.
Cuộc tranh đoạt này giống như tranh thức ăn vậy, dưới vách núi một mảnh hỗn loạn.
Người đứng trên vách núi lạnh nhạt quan sát tất cả.
Luồng khí tức màu vàng đó chỉ là một hơi thở mà ông ta tùy tiện thở ra, không hề có tác dụng gì với ông ta, nhưng đối với người bên dưới thì lại là vật kỳ diệu có thể đột phá cảnh giới tăng cường tu vi.
“Sâu kiến vẫn hoàn sâu kiến, hai hạt gạo rơi từ kẽ tay cũng dẫn bọn chúng tới đây, khí thế như chim ưng. Đúng là đáng buồn, đáng than, đáng tiếc!”, người ở trên vách núi khẽ lắc đầu, trên mặt là vẻ ngạo nghễ và lạnh nhạt xem thường chúng sinh.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên từ sau lưng người đàn ông.
Ông ta hơi nghiêng mặt sang.
“Bái kiến chủ nhân!”, đằng sau là một người đàn ông trung niên, ông ta dán chặt trán xuống đất, không dám đứng dậy.
“Chuyện gì?”, người đàn ông lại nhìn về phía xa, bình tĩnh hỏi.
“Bẩm chủ nhân, cậu chủ đã quay về, nhưng… bây giờ cậu ấy đang ở Tĩnh Tâm Các!”, người đang quỳ dưới đất cung kính nói.
Ánh mắt người đàn ông dao động.
Tĩnh Tâm Các là nơi để làm gì, ông ta biết rất rõ.
Nếu không phải vết thương cực kỳ nghiêm trọng thì thường sẽ không tới nơi đó.
“Là ai làm?”, ông ta hờ hững cất tiếng.
“Thủy Thánh Võ ở Long Xuyên!”.
“Cậu ta có lá gan đó sao?”.
“Bị ép bất đắc dĩ, Thủy Thánh Võ vốn định cố tình thất bại nhường Thiên Kiêu Lệnh hạng hai cho cậu chủ, nhưng cậu chủ cảm thấy Thủy Thánh Võ không chết thì không đủ chứng minh sức mạnh của mình, muốn giết cả nhà Thủy Thánh Võ. Thủy Thánh Võ bị ép bất đắc dĩ phải ra tay làm cậu chủ bị thương, nhưng may là cậu ta còn kiêng dè uy thế của chủ nhân người nên không dám đánh chết”, người đang quỳ dưới đất cung kính trả lời.
“A Hằng đúng là không hiểu cách đối nhân xử thế. Dù có muốn giết cả nhà Thủy Thánh Võ thì cũng phải giết Thủy Thánh Võ trước rồi làm gì thì làm”, người đàn ông nói.
“Chủ nhân nói phải”.
“Mặc dù Thủy Thánh Võ chưa giết chết cậu chủ, nhưng cậu ta dám phản kháng đã là tội chết. Thông báo Phúc Lộc Thọ Hỉ hành động, đến Long Xuyên lấy đầu đám người nhà họ Thủy và những kẻ có liên quan về đây, treo dưới chân núi Thánh Sơn. Sau đó, lột da bẻ gãy xương Thủy Thánh Võ, xẻ làm nghìn mảnh giao cho tôi!”, người đàn ông nói.
“Tuân lệnh, chủ nhân!”.
Người đó cung kính đáp, sau đó quay người rời đi.
Người đàn ông lại chuyển tầm nhìn hướng về nơi xa xôi, khẽ thở ra một hơi, một làn khí màu vàng lại bay ra.
…
Học viện Huyền Y Phái.
Trong phòng họp tối mù, cô gái áo trắng và cậu ấm ngồi lo lắng bất an.
Cạch!
Lúc này, cửa phòng họp đẩy ra, sau đó có một bóng người bước nhanh vào trong.
Đó chính là Lâm Chính.
Anh ngậm điếu thuốc, không có biểu cảm gì nhiều, sau khi vào trong thì ngồi xuống trước mặt hai người.
“Hai người tên gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Thưa thần y Lâm, tôi… tôi tên là Bạch Nan Ly”, cậu ấm do dự một lúc rồi nói.
Cô gái áo trắng không chịu phối hợp, mặt mày dữ tợn, vừa sợ vừa giận. Cậu ấm kia không ngừng ra hiệu, cuối cùng cô ta cũng mở lời.
“Tôi là Thẩm Niên Hoa”.
“Cái tên không tệ! Hai người từ đâu đến?”, Lâm Chính rít một hơi thuốc lá, hỏi.
“Hai người chúng tôi đều đến từ Thiên Tính Gia!”.
“Thiên Tính Gia?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, cảm giác cái tên này thật quen thuộc, suy nghĩ một lúc mới nói: “Chẳng lẽ là thế tộc bao gồm hàng nghìn họ khác nhau trong truyền thuyết?”.
Chương 2933: Làm việc
“Đúng vậy”, cậu ấm gật đầu.
“Thế gia này… thực sự tồn tại sao?”, Lâm Chính nói với vẻ khó tin.
Lâm Chính chỉ từng đọc được về Thiên Tính Gia trong một số sách sử.
Nghe nói tổ tiên của Thiên Tính Gia là một đám người trốn tránh chiến loạn, mang họ khác nhau, nhưng thân như người nhà. Những người này thành lập nên thế gia Thiên Tính, hầu như người trong gia tộc đều khác họ, nhưng thân như anh em, cực kỳ đoàn kết.
Nhưng sách sử mà Lâm Chính đọc được đã là ghi chép từ mấy trăm năm trước.
Không ngờ thế gia này vẫn còn phát triển đến tận bây giờ…
“Thần y Lâm, Thiên Tính Gia cũng không phải là thế tộc có thể tùy tiện đắc tội, tôi nghĩ tốt nhất anh hãy thả chúng tôi, giải độc trên người chúng tôi đi. Chúng tôi sẽ lập tức trở về gia tộc, không vạch trần chuyện anh giúp Thủy Thánh Võ đối phó với Long Hằng! Như vậy chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chẳng phải tốt hơn sao?”, cô gái áo trắng tên Thẩm Niên Hoa trầm giọng nói.
“Cô đang uy hiếp tôi sao?”, Lâm Chính mỉm cười nhìn cô ta.
“Tôi chỉ nhắc nhở anh đừng phạm phải sai lầm lớn thôi. Nếu chuyện anh bắt chúng tôi làm tù binh truyền đến tai Thiên Tính Gia thì chắc chắn anh không có kết cục tốt đẹp đâu. Cường giả của Thiên Tính Gia không phải người mà Dương Hoa của anh có thể bì được, nếu làm kinh động đến những cao thủ đó thì Giang Thành nhỏ bé cũng chỉ là một cái tổ kiến dưới chân núi, sẽ bị vùi dập trong chớp mắt, anh hiểu chứ?”, Thẩm Niên Hoa hừ mũi nói.
“Nhưng người của Thiên Tính Gia không biết các cô đang ở chỗ tôi… Cơ mà cô nói cũng có lý, nếu người của Thiên Tính Gia ra tay với tôi thì chắc chắn tôi sẽ không chống lại được. Nếu đã vậy thì… tốt nhất là giết người diệt khẩu, dù sao người chết rồi cũng không còn chứng cứ, Thiên Tính Gia cũng không biết là tôi giết các cô!”.
Lâm Chính nói đến đây, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, ném đầu thuốc lá đi, đứng phắt dậy định ra tay.
“Hả?”.
Thẩm Niên Hoa sửng sốt.
“Dừng tay, thần y Lâm! Xin hãy nghe tôi nói đã!”, Bạch Nan Ly vội đứng dậy kêu lên.
“Các anh còn di ngôn gì sao?”, Lâm Chính nhìn anh ta.
Bạch Nan Ly đầu đầy mồ hôi, nhìn Thẩm Niên Hoa đang ngây ra như phỗng, vội nặn ra một nụ cười nói: “Thần y Lâm! Niên Hoa chỉ đang nói đùa với anh thôi! Địa vị của chúng tôi ở Thiên Tính Gia không cao, Thiên Tính Gia không thể vì chúng tôi mà khai chiến với Dương Hoa đâu, điều này thì anh yên tâm!”.
“Ồ? Địa vị của các anh thấp đến mức nào?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
Bạch Nan Ly chần chừ một lát rồi lắc đầu đáp: “Quả thực không giấu gì anh, chúng tôi sắp không thể ở lại Thiên Tính Gia được nữa, lần này cũng là tìm cớ để thoát khỏi đó thôi, nên chúng tôi sống hay chết ở ngoài, Thiên Tính Gia cũng sẽ mặc kệ. Xin thần y Lâm cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hết lòng trung thành với anh, tuyệt đối không có bất cứ hành động gì”.
“Vừa nãy cô gái này đâu có nói như vậy, tôi khó mà tin các anh được”, Lâm Chính cười đáp.
“Thần y Lâm, tính mạng của chúng tôi đang nằm trong tay anh, nếu anh xảy ra chuyện gì thì chắc chắn chúng tôi sẽ phải chôn cùng anh, thế nên cho dù không phải vì anh mà chỉ vì chúng tôi thì chúng tôi cũng không thể bán đứng anh được, anh nghĩ mà xem”, Bạch Nan Ly nặn ra nụ cười nói.
Lâm Chính không nói gì, quay sang nhìn Thẩm Niên Hoa.
“Đúng đúng đúng, thần y Lâm, tôi… vừa nãy tôi chỉ nói đùa thôi, tôi… sau này tôi sẽ không nói những lời như vậy nữa, tôi đảm bảo!”, Thẩm Niên Hoa lắp bắp kêu lên, có chút ấp a ấp úng.
Lâm Chính khẽ cười: “Được, tôi cho cô cơ hội, hi vọng sau này cô biết giữ mồm giữ miệng, nếu còn lỡ lời thì e là hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy!”.
“Vâng vâng vâng…”
Thẩm Niên Hoa run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Chỗ ở của các anh đã được sắp xếp xong xuôi, bắt đầu từ hôm nay, các anh sẽ ở lại đây. Được rồi, đi theo tôi nào!”, Lâm Chính đứng lên nói.
“Đi đâu?”, hai người ngạc nhiên đáp.
“Làm việc!”.
Lâm Chính mỉm cười.
Chương 2934: Khống chế ngọn lửa
Hai người vô cùng nghi hoặc.
Lâm Chính muốn bọn họ làm việc gì?
Mang theo tâm trạng thấp thỏm, hai người đi theo Lâm Chính đến một phòng luyện thuốc.
Vừa vào phòng, mùi thuốc thơm ngào ngạt đã bay ra.
Hai người ngước mắt lên nhìn, lập tức cả kinh.
Chỉ thấy lúc này, trong phòng đặt năm chiếc nồi khổng lồ cao tới ba mét.
Chiếc nồi nào cũng được làm từ đồng nguyên chất, rất dày và nặng.
Bên dưới nồi không dùng các loại nguyên liệu công nghiệp hóa như khí ga, khí đốt thiên nhiên, mà dùng củi gỗ nguyên thủy nhất.
Nhưng đây không phải củi gỗ thông thường mà toàn bộ đều đỏ tươi, giống như khúc than được đốt cháy, nhìn rất cổ quái.
“Chào đón các anh đến với phòng luyện đan của tôi, nói thật, nếu không phải người đáng tin nhất thì tôi sẽ không đưa đến đây đâu”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Anh muốn chúng tôi làm gì?”, Thẩm Niên Hoa trợn tròn mắt nhìn một vòng, không nhịn được hỏi.
“Rất đơn giản, giúp tôi nhóm lửa”.
“Nhóm lửa?”.
“Đúng!”.
“Đơn giản vậy thôi sao?”.
“Nếu các cô nghĩ là đơn giản thì nhầm rồi, lửa mà tôi cần không phải lửa bình thường, mà là ngọn lửa thay đổi bất cứ lúc nào!”.
Lâm Chính búng ngón tay.
Vèo!
Một cây châm bạc bay vèo ra, ma sát với đống củi màu đỏ bên dưới một chiếc nồi khổng lồ.
Đống củi màu đỏ nhanh chóng được châm lửa, một ngọn lửa đỏ tươi như máu bỗng bùng lên.
Hai người kinh ngạc kêu lên.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy ngọn lửa như vậy.
“Đây là gỗ Thán Huyết, một loại cây sinh trưởng ở vùng đầm lầy đầy chướng khí. Bọn chúng giống như hoa ăn thịt người, thu hút các loại động vật xung quanh ngủ ở dưới tán cây, sau đó dần dần ăn thịt chúng. Loại gỗ Thán Huyết này cực kỳ quý hiếm, tôi cũng phải mất rất nhiều tiền mới sưu tập được. Ngọn lửa sinh ra lúc đốt loại gỗ này là chất lượng nhất, nhưng nếu dùng để luyện đan thì tuyệt đối không được duy trì mãi ở một nhiệt độ”.
Lâm Chính nói đến đây liền cúi rạp xuống, lòng bàn tay cách ngọn lửa một khoảng, sau đó khẽ huy động khí kình.
Ngọn lửa vốn đỏ tươi như máu kia bỗng chốc trở nên trắng toát, gay gắt như ánh mặt trời ban trưa, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
“Đây là ngọn lửa hơn chục nghìn độ!”, Lâm Chính bình thản nói.
Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly đều tròn xoe mắt, tỏ vẻ khó tin.
Tuy cách hơn mười mét, nhưng bọn họ đều có thể cảm nhận được làn da toàn thân bỏng rát, dường như quần áo cũng sắp bị thiêu cháy.
Nhưng ngay sau đó, lòng bàn tay Lâm Chính bỗng khẽ động.
Ngọn lửa trắng toát kia biến thành màu lam nhạt, vô cùng hiền hòa.
“Đây là lửa lân tinh, chỉ có hai mươi, ba mươi độ”, Lâm Chính nói.
Hai người đều cảm thấy kinh ngạc.
Nhiệt độ thoắt tăng thoắt giảm.
Thủ đoạn của Lâm Chính quả thực khiến người ta kinh hãi cảm thán.
“Việc khống chế ngọn lửa tốn rất nhiều thể lực, hơn nữa phải cực kì chuẩn xác và tỉ mỉ. Tôi thấy các anh một người dùng ám khí, một người dùng nhuyễn kiếm, độ chuẩn xác tỉ mỉ chắc là thượng thừa, nên tôi muốn các anh giúp tôi khống chế ngọn lửa để luyện đan”, Lâm Chính đáp.
Thẩm Niên Hoa gật đầu.
Bạch Nan Ly lại tỏ vẻ hoài nghi, giả vờ tùy tiện hỏi: “Thần y Lâm, anh luyện đan gì mà phiền phức thế? Còn phải khống chế lửa nghiêm ngặt như vậy nữa?”.
“Anh muốn biết sao?”, Lâm Chính nhìn anh ta chằm chằm, hỏi.
Bạch Nan Ly nín thở, cười đáp: “Tôi chỉ tò mò thôi”.
“Không cần tò mò đâu, chờ luyện xong mẻ đan dược đầu tiên, tôi sẽ thưởng cho các anh một viên”.
Lâm Chính không giải thích, chỉ mỉm cười rồi đi tới một bên để chuẩn bị.
Thẩm Niên Hoa tỏ vẻ mất tự nhiên, ghé lại gần Bạch Nan Ly, nhỏ giọng nói: “Chắc không phải anh ta muốn lấy chúng ta ra để thử thuốc đấy chứ?”.
“Cũng khó nói… Việc nhóm lửa này cần gì phải để chúng ta làm chứ? Chắc là muốn lấy chúng ta ra để thử nghiệm thuốc mới của anh ta”, Bạch Nan Ly sa sầm mặt.
“Làm sao bây giờ?”, Thẩm Niên Hoa lắp bắp hỏi.
“Cứ lấy lòng tin của anh ta đã, rồi tìm cơ hội… ra tay!”.
Ánh mắt Bạch Nan Ly lóe lên tia lạnh lùng.
Chương 2935: Uống đi
Không thể không nói suy nghĩ của hai người bọn họ đúng là quá phong phú.
Lâm Chính không hề có ý định lấy người sống để thử thuốc, cho dù là thử thuốc thì anh cũng sẽ dùng chính bản thân mình.
Dù sao cũng chỉ có bản thân anh mới thực sự trải nghiệm được hiệu quả của thuốc, mới biết nhược điểm của nó nằm ở đâu.
“Được rồi!”.
Sau một phen sửa soạn, Lâm Chính ôm một đống dược liệu đi tới, sau đó tung người nhảy lên một chiếc nồi, một chân hất nắp lên, rồi ném dược liệu vào.
Xong xuôi, Lâm Chính liền ngoảnh sang nói: “Các anh có thể lại đây nhóm lửa rồi”.
“Được”.
Hai người gật đầu.
Họ đóng nắp lại, rồi bắt đầu nhóm lửa, sau đó huy động khí kình, khống chế nhiệt độ của ngọn lửa.
“Nhiệt độ của nồi thuốc này phải trải qua 137 biến hóa, tôi sẽ nói với các anh, các anh phải khống chế nghiêm ngặt theo lời tôi nói, rõ chưa? Không được sai sót dù chỉ một chút”.
Lâm Chính đi tới trước một nồi thuốc khác để chuẩn bị, nói.
“137 biến hóa?”, Thẩm Niên Hoa kinh ngạc hỏi: “Vậy nồi thuốc này phải luyện bao lâu?”.
“Năm tiếng!”.
“Cái gì? Năm… năm tiếng?”.
“Vậy tức là trong năm tiếng này, chúng tôi phải luôn huy động khí kình để điều khiển ngọn lửa?”.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Không thể được! Chúng tôi sẽ chết vì kiệt sức mất!”, Thẩm Niên Hoa gần như là gào lên.
“Dùng khí kình khống chế nhiệt độ ngọn lửa vốn là một việc tỉ mỉ chuẩn xác, với thực lực hiện giờ của chúng tôi, có thể duy trì một tiếng đã là tốt lắm rồi, duy trì tận năm tiếng? Chúng tôi không thể nào làm được!”, Bạch Nan Ly cắn răng đáp.
“Không thử sao biết? Huống hồ các anh đang ở học viện Huyền Y Phái, ở địa bàn của tôi, ở đây mà các anh muốn chết thì e là khó lắm!”.
Lâm Chính mỉm cười: “Yên tâm dùng khí đi! Cho dù kiệt sức thì tôi cũng sẽ giúp các anh khôi phục! Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho các anh, nhưng các anh phải đảm bảo luyện xong nồi thuốc này. Nếu xảy ra sai sót gì, sợ là các anh không gánh được hậu quả đâu”.
Anh nói đến đây, vẻ mặt đã trở nên vô cùng nghiêm túc.
Hai người run rẩy, không dám do dự, lập tức khống chế ngọn lửa.
Nhưng đúng như bọn họ nói, chỉ qua một tiếng, hai người đã mướt mải mồ hôi, thở phì phò, dường như không cầm cự nổi nữa.
Lâm Chính đang luyện đan một mình, thấy thế thì búng ngón tay.
Vèo vèo vèo…
Mấy cây châm bạc bay tới, đâm thẳng vào người bọn họ.
Khí mạch đang dần khô kiệt của hai người lập tức trở nên dồi dào.
“Thần kỳ quá!”.
Hai người không khỏi sáng mắt lên.
“Nan Ly, không ngờ cây châm bạc nhỏ bé này mà lại có thể khiến khí mạch của tôi không ngừng sinh ra khí kình! Thần y Lâm này quả nhiên danh bất hư truyền!”, Thẩm Niên Hoa nhỏ giọng nói.
“Đúng là rất đặc biệt, Niên Hoa, có lẽ chúng ta có thể lợi dụng châm bạc này để tu luyện khí kình, nâng cao cảnh giới!”, Bạch Nan Ly nhỏ giọng đáp.
Thẩm Niên Hoa nặng nề gật đầu: “Trước kia lúc tu luyện, một khi khí kình khô kiệt thì phải mất ít nhất một ngày để khôi phục, nhưng có châm bạc này thì lại dồi dào trong chớp mắt. Như vậy thì tốc độ tu luyện sẽ nâng cao gấp mấy lần”.
“Mau, tiếp tục huy động khí kình!”.
“Được!”.
Hai người trở nên nghiêm túc.
Năm tiếng trôi qua.
Cuối cùng hai người vẫn mệt mỏi ngã lăn ra đất.
Lúc này, cả người bọn họ ướt sũng mồ hôi, cho dù Lâm Chính dùng châm bạc cũng không thể khôi phục khí mạch của bọn họ.
Bọn họ chỉ mong bây giờ chết quách cho rồi.
Lâm Chính đứng thẳng người lên đi tới, mở nắp nồi ra.
Một mùi thơm ngào ngạt lập tức tỏa khắp phòng luyện thuốc.
“Màu sắc rất đẹp, xem ra các anh khống chế ngọn lửa rất tốt”, Lâm Chính hài lòng gật đầu.
Hai người vô lực nhìn anh, đều không nói gì.
Chỉ thấy Lâm Chính lấy hai viên đan dược trong nồi ra, ném cho bọn họ.
“Uống đi!”.
Cô gái áo trắng và cậu ấm kia đã nghe nói tới thần y Lâm từ trước.
Bọn họ biết người này y thuật siêu phàm, có thể gọi là đứng nhất đương thời.
Nhưng bọn họ không ngờ thần y Lâm không những có y thuật cao siêu, mà ngay cả bản lĩnh võ thuật cũng đáng sợ như vậy!
Người này… rốt cuộc là yêu nghiệt cấp bậc nào?
Hai người run rẩy, mặt không còn sắc máu.
Bây giờ tấn công cũng không được, lùi cũng không được, chỉ đành ngơ ngẩn đứng ngây ra tại chỗ.
Không lâu sau, cậu ấm kia mới phản ứng lại, vội nói: “Thần y Lâm, xin hãy giải độc cho chúng tôi, chúng tôi… chúng tôi sẽ không đối đầu với anh nữa”.
“Đúng đúng đúng, chúng tôi biết lỗi rồi, thần y Lâm, xin hãy tha cho chúng tôi! Chúng tôi sẽ rời đi ngay, tuyệt đối sẽ không nói chuyện của anh với thiên kiêu hạng nhất”, cô gái áo trắng cũng hét lên.
Nhưng Lâm Chính chỉ mỉm cười, đi tới chiếc xe bên đường kéo cửa xe ra, ngồi thẳng vào trong.
Hai người lập tức căng thẳng.
Cửa sổ xe hạ xuống, người bên trong thò đầu ra: “Hai người còn ngây ra đó làm gì? Lên xe đi!”.
Cô gái áo trắng và cậu ấm kia run lên, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ đành ngồi lên xe.
Lâm Chính đạp ga tiến thẳng đến sân bay.
Hai người vốn muốn vạch trần thân phận Lâm Chính, từ đó uy hiếp Lâm Chính lợi dụng cho mình.
Nhưng không ngờ bọn họ lại kéo chính mình vào.
Hai người vừa buồn phiền vừa tức giận, ngồi ở ghế sau lạnh lùng nhìn Lâm Chính, chỉ muốn lột da bẻ xương anh ra.
Nhưng giờ này bọn họ đã rơi vào tay Lâm Chính, dù có đánh lén giết chết Lâm Chính, độc trên người họ không ai giải được, sớm muộn cũng sẽ mất mạng.
Bây giờ giết cũng không được, không giết cũng không xong.
Hoàn toàn không còn đường nào để đi!
“Thần y Lâm, anh muốn thế nào? Rốt cuộc phải thế nào thì anh mới chịu giải độc trên người chúng tôi?”, cậu ấm hít sâu một hơi, hỏi.
“Chuyện này phải xem biểu hiện của hai người rồi”, Lâm Chính vừa lái xe vừa nói.
“Biểu hiện?’.
Hai người ngẩng đầu lên.
“Đúng, gần đây Dương Hoa thiếu nhân lực, hai người đi theo tôi làm việc đi. Nếu biểu hiện tốt, tâm trạng tôi tốt thì sẽ giải độc cho hai người, thả hai người đi. Còn nếu hai người vẫn muốn dùng âm mưu quỷ kế, vậy thì e là… hai người chỉ có thể chết trong tay tôi rồi!”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Một câu đơn giản lại như cọc băng đâm vào tim hai người họ.
Trong lúc nhất thời, cô gái áo trắng và cậu ấm đều cảm thấy tim mình lạnh lẽo, rất khó chịu.
Hai người nhìn nhau, có thể nhìn thấy vẻ hoảng sợ kinh hoàng trong mắt người kia.
“Tiêu rồi! Tiêu rồi!”.
Cô gái áo trắng hơi đau khổ thu mình lại.
“Đừng lo, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô thoát khỏi bàn tay của thần y Lâm”, cậu ấm kiên định nói.
Nhưng cô gái không đáp lại.
Cậu ấm kia còn khó mà bảo vệ thân mình, nói gì cứu người khác?
Lâm Chính nhìn hai người lộ vẻ tuyệt vọng qua kính chiếu hậu, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng, lập tức đạp ga, xe ô tô chạy nhanh như bay đến sân bay.
Đến sân bay, Lâm Chính mua vé cho hai người họ, sau đó cùng đi máy bay về Giang Thành.
Ngoài sân bay, Mã Hải lái xe đến chờ sẵn.
“Chủ tịch Lâm, đi đường vất vả rồi”, Mã Hải cúi người. Khi thấy hai người cực kỳ chật vật ở sau lưng Lâm Chính, ông ta không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Chủ tịch Lâm, hai người này là?”.
“À, hai người này là đồ đệ mà tôi vừa thu nhận! Ông hãy gọi điện thoại cho Tần Bách Tùng, bảo bọn họ sắp xếp phòng cho hai người này ở học viện Huyền Y Phái”, Lâm Chính cười nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải lại cúi người, đã hiểu ra gì đó.
Chương 2932: Thiên Tính Gia
Phù!
Một luồng khí tức màu vàng từ trên vách núi bay ra.
Người bên dưới lập tức ngước mắt nhìn, chăm chăm nhắm vào khí tức đó, ai nấy tập trung tinh thần, không dám chớp mắt.
Chẳng mấy chốc, khí tức màu vàng dần rơi xuống, tản ra bay về phía này.
Người bên dưới như phát điên, liều mạng tranh đoạt, không ít người dùng miệng mũi hít, muốn hít khí tức màu vàng đó vào trong cơ thể.
Cuộc tranh đoạt này giống như tranh thức ăn vậy, dưới vách núi một mảnh hỗn loạn.
Người đứng trên vách núi lạnh nhạt quan sát tất cả.
Luồng khí tức màu vàng đó chỉ là một hơi thở mà ông ta tùy tiện thở ra, không hề có tác dụng gì với ông ta, nhưng đối với người bên dưới thì lại là vật kỳ diệu có thể đột phá cảnh giới tăng cường tu vi.
“Sâu kiến vẫn hoàn sâu kiến, hai hạt gạo rơi từ kẽ tay cũng dẫn bọn chúng tới đây, khí thế như chim ưng. Đúng là đáng buồn, đáng than, đáng tiếc!”, người ở trên vách núi khẽ lắc đầu, trên mặt là vẻ ngạo nghễ và lạnh nhạt xem thường chúng sinh.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên từ sau lưng người đàn ông.
Ông ta hơi nghiêng mặt sang.
“Bái kiến chủ nhân!”, đằng sau là một người đàn ông trung niên, ông ta dán chặt trán xuống đất, không dám đứng dậy.
“Chuyện gì?”, người đàn ông lại nhìn về phía xa, bình tĩnh hỏi.
“Bẩm chủ nhân, cậu chủ đã quay về, nhưng… bây giờ cậu ấy đang ở Tĩnh Tâm Các!”, người đang quỳ dưới đất cung kính nói.
Ánh mắt người đàn ông dao động.
Tĩnh Tâm Các là nơi để làm gì, ông ta biết rất rõ.
Nếu không phải vết thương cực kỳ nghiêm trọng thì thường sẽ không tới nơi đó.
“Là ai làm?”, ông ta hờ hững cất tiếng.
“Thủy Thánh Võ ở Long Xuyên!”.
“Cậu ta có lá gan đó sao?”.
“Bị ép bất đắc dĩ, Thủy Thánh Võ vốn định cố tình thất bại nhường Thiên Kiêu Lệnh hạng hai cho cậu chủ, nhưng cậu chủ cảm thấy Thủy Thánh Võ không chết thì không đủ chứng minh sức mạnh của mình, muốn giết cả nhà Thủy Thánh Võ. Thủy Thánh Võ bị ép bất đắc dĩ phải ra tay làm cậu chủ bị thương, nhưng may là cậu ta còn kiêng dè uy thế của chủ nhân người nên không dám đánh chết”, người đang quỳ dưới đất cung kính trả lời.
“A Hằng đúng là không hiểu cách đối nhân xử thế. Dù có muốn giết cả nhà Thủy Thánh Võ thì cũng phải giết Thủy Thánh Võ trước rồi làm gì thì làm”, người đàn ông nói.
“Chủ nhân nói phải”.
“Mặc dù Thủy Thánh Võ chưa giết chết cậu chủ, nhưng cậu ta dám phản kháng đã là tội chết. Thông báo Phúc Lộc Thọ Hỉ hành động, đến Long Xuyên lấy đầu đám người nhà họ Thủy và những kẻ có liên quan về đây, treo dưới chân núi Thánh Sơn. Sau đó, lột da bẻ gãy xương Thủy Thánh Võ, xẻ làm nghìn mảnh giao cho tôi!”, người đàn ông nói.
“Tuân lệnh, chủ nhân!”.
Người đó cung kính đáp, sau đó quay người rời đi.
Người đàn ông lại chuyển tầm nhìn hướng về nơi xa xôi, khẽ thở ra một hơi, một làn khí màu vàng lại bay ra.
…
Học viện Huyền Y Phái.
Trong phòng họp tối mù, cô gái áo trắng và cậu ấm ngồi lo lắng bất an.
Cạch!
Lúc này, cửa phòng họp đẩy ra, sau đó có một bóng người bước nhanh vào trong.
Đó chính là Lâm Chính.
Anh ngậm điếu thuốc, không có biểu cảm gì nhiều, sau khi vào trong thì ngồi xuống trước mặt hai người.
“Hai người tên gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Thưa thần y Lâm, tôi… tôi tên là Bạch Nan Ly”, cậu ấm do dự một lúc rồi nói.
Cô gái áo trắng không chịu phối hợp, mặt mày dữ tợn, vừa sợ vừa giận. Cậu ấm kia không ngừng ra hiệu, cuối cùng cô ta cũng mở lời.
“Tôi là Thẩm Niên Hoa”.
“Cái tên không tệ! Hai người từ đâu đến?”, Lâm Chính rít một hơi thuốc lá, hỏi.
“Hai người chúng tôi đều đến từ Thiên Tính Gia!”.
“Thiên Tính Gia?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, cảm giác cái tên này thật quen thuộc, suy nghĩ một lúc mới nói: “Chẳng lẽ là thế tộc bao gồm hàng nghìn họ khác nhau trong truyền thuyết?”.
Chương 2933: Làm việc
“Đúng vậy”, cậu ấm gật đầu.
“Thế gia này… thực sự tồn tại sao?”, Lâm Chính nói với vẻ khó tin.
Lâm Chính chỉ từng đọc được về Thiên Tính Gia trong một số sách sử.
Nghe nói tổ tiên của Thiên Tính Gia là một đám người trốn tránh chiến loạn, mang họ khác nhau, nhưng thân như người nhà. Những người này thành lập nên thế gia Thiên Tính, hầu như người trong gia tộc đều khác họ, nhưng thân như anh em, cực kỳ đoàn kết.
Nhưng sách sử mà Lâm Chính đọc được đã là ghi chép từ mấy trăm năm trước.
Không ngờ thế gia này vẫn còn phát triển đến tận bây giờ…
“Thần y Lâm, Thiên Tính Gia cũng không phải là thế tộc có thể tùy tiện đắc tội, tôi nghĩ tốt nhất anh hãy thả chúng tôi, giải độc trên người chúng tôi đi. Chúng tôi sẽ lập tức trở về gia tộc, không vạch trần chuyện anh giúp Thủy Thánh Võ đối phó với Long Hằng! Như vậy chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chẳng phải tốt hơn sao?”, cô gái áo trắng tên Thẩm Niên Hoa trầm giọng nói.
“Cô đang uy hiếp tôi sao?”, Lâm Chính mỉm cười nhìn cô ta.
“Tôi chỉ nhắc nhở anh đừng phạm phải sai lầm lớn thôi. Nếu chuyện anh bắt chúng tôi làm tù binh truyền đến tai Thiên Tính Gia thì chắc chắn anh không có kết cục tốt đẹp đâu. Cường giả của Thiên Tính Gia không phải người mà Dương Hoa của anh có thể bì được, nếu làm kinh động đến những cao thủ đó thì Giang Thành nhỏ bé cũng chỉ là một cái tổ kiến dưới chân núi, sẽ bị vùi dập trong chớp mắt, anh hiểu chứ?”, Thẩm Niên Hoa hừ mũi nói.
“Nhưng người của Thiên Tính Gia không biết các cô đang ở chỗ tôi… Cơ mà cô nói cũng có lý, nếu người của Thiên Tính Gia ra tay với tôi thì chắc chắn tôi sẽ không chống lại được. Nếu đã vậy thì… tốt nhất là giết người diệt khẩu, dù sao người chết rồi cũng không còn chứng cứ, Thiên Tính Gia cũng không biết là tôi giết các cô!”.
Lâm Chính nói đến đây, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, ném đầu thuốc lá đi, đứng phắt dậy định ra tay.
“Hả?”.
Thẩm Niên Hoa sửng sốt.
“Dừng tay, thần y Lâm! Xin hãy nghe tôi nói đã!”, Bạch Nan Ly vội đứng dậy kêu lên.
“Các anh còn di ngôn gì sao?”, Lâm Chính nhìn anh ta.
Bạch Nan Ly đầu đầy mồ hôi, nhìn Thẩm Niên Hoa đang ngây ra như phỗng, vội nặn ra một nụ cười nói: “Thần y Lâm! Niên Hoa chỉ đang nói đùa với anh thôi! Địa vị của chúng tôi ở Thiên Tính Gia không cao, Thiên Tính Gia không thể vì chúng tôi mà khai chiến với Dương Hoa đâu, điều này thì anh yên tâm!”.
“Ồ? Địa vị của các anh thấp đến mức nào?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
Bạch Nan Ly chần chừ một lát rồi lắc đầu đáp: “Quả thực không giấu gì anh, chúng tôi sắp không thể ở lại Thiên Tính Gia được nữa, lần này cũng là tìm cớ để thoát khỏi đó thôi, nên chúng tôi sống hay chết ở ngoài, Thiên Tính Gia cũng sẽ mặc kệ. Xin thần y Lâm cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hết lòng trung thành với anh, tuyệt đối không có bất cứ hành động gì”.
“Vừa nãy cô gái này đâu có nói như vậy, tôi khó mà tin các anh được”, Lâm Chính cười đáp.
“Thần y Lâm, tính mạng của chúng tôi đang nằm trong tay anh, nếu anh xảy ra chuyện gì thì chắc chắn chúng tôi sẽ phải chôn cùng anh, thế nên cho dù không phải vì anh mà chỉ vì chúng tôi thì chúng tôi cũng không thể bán đứng anh được, anh nghĩ mà xem”, Bạch Nan Ly nặn ra nụ cười nói.
Lâm Chính không nói gì, quay sang nhìn Thẩm Niên Hoa.
“Đúng đúng đúng, thần y Lâm, tôi… vừa nãy tôi chỉ nói đùa thôi, tôi… sau này tôi sẽ không nói những lời như vậy nữa, tôi đảm bảo!”, Thẩm Niên Hoa lắp bắp kêu lên, có chút ấp a ấp úng.
Lâm Chính khẽ cười: “Được, tôi cho cô cơ hội, hi vọng sau này cô biết giữ mồm giữ miệng, nếu còn lỡ lời thì e là hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy!”.
“Vâng vâng vâng…”
Thẩm Niên Hoa run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Chỗ ở của các anh đã được sắp xếp xong xuôi, bắt đầu từ hôm nay, các anh sẽ ở lại đây. Được rồi, đi theo tôi nào!”, Lâm Chính đứng lên nói.
“Đi đâu?”, hai người ngạc nhiên đáp.
“Làm việc!”.
Lâm Chính mỉm cười.
Chương 2934: Khống chế ngọn lửa
Hai người vô cùng nghi hoặc.
Lâm Chính muốn bọn họ làm việc gì?
Mang theo tâm trạng thấp thỏm, hai người đi theo Lâm Chính đến một phòng luyện thuốc.
Vừa vào phòng, mùi thuốc thơm ngào ngạt đã bay ra.
Hai người ngước mắt lên nhìn, lập tức cả kinh.
Chỉ thấy lúc này, trong phòng đặt năm chiếc nồi khổng lồ cao tới ba mét.
Chiếc nồi nào cũng được làm từ đồng nguyên chất, rất dày và nặng.
Bên dưới nồi không dùng các loại nguyên liệu công nghiệp hóa như khí ga, khí đốt thiên nhiên, mà dùng củi gỗ nguyên thủy nhất.
Nhưng đây không phải củi gỗ thông thường mà toàn bộ đều đỏ tươi, giống như khúc than được đốt cháy, nhìn rất cổ quái.
“Chào đón các anh đến với phòng luyện đan của tôi, nói thật, nếu không phải người đáng tin nhất thì tôi sẽ không đưa đến đây đâu”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Anh muốn chúng tôi làm gì?”, Thẩm Niên Hoa trợn tròn mắt nhìn một vòng, không nhịn được hỏi.
“Rất đơn giản, giúp tôi nhóm lửa”.
“Nhóm lửa?”.
“Đúng!”.
“Đơn giản vậy thôi sao?”.
“Nếu các cô nghĩ là đơn giản thì nhầm rồi, lửa mà tôi cần không phải lửa bình thường, mà là ngọn lửa thay đổi bất cứ lúc nào!”.
Lâm Chính búng ngón tay.
Vèo!
Một cây châm bạc bay vèo ra, ma sát với đống củi màu đỏ bên dưới một chiếc nồi khổng lồ.
Đống củi màu đỏ nhanh chóng được châm lửa, một ngọn lửa đỏ tươi như máu bỗng bùng lên.
Hai người kinh ngạc kêu lên.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy ngọn lửa như vậy.
“Đây là gỗ Thán Huyết, một loại cây sinh trưởng ở vùng đầm lầy đầy chướng khí. Bọn chúng giống như hoa ăn thịt người, thu hút các loại động vật xung quanh ngủ ở dưới tán cây, sau đó dần dần ăn thịt chúng. Loại gỗ Thán Huyết này cực kỳ quý hiếm, tôi cũng phải mất rất nhiều tiền mới sưu tập được. Ngọn lửa sinh ra lúc đốt loại gỗ này là chất lượng nhất, nhưng nếu dùng để luyện đan thì tuyệt đối không được duy trì mãi ở một nhiệt độ”.
Lâm Chính nói đến đây liền cúi rạp xuống, lòng bàn tay cách ngọn lửa một khoảng, sau đó khẽ huy động khí kình.
Ngọn lửa vốn đỏ tươi như máu kia bỗng chốc trở nên trắng toát, gay gắt như ánh mặt trời ban trưa, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
“Đây là ngọn lửa hơn chục nghìn độ!”, Lâm Chính bình thản nói.
Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly đều tròn xoe mắt, tỏ vẻ khó tin.
Tuy cách hơn mười mét, nhưng bọn họ đều có thể cảm nhận được làn da toàn thân bỏng rát, dường như quần áo cũng sắp bị thiêu cháy.
Nhưng ngay sau đó, lòng bàn tay Lâm Chính bỗng khẽ động.
Ngọn lửa trắng toát kia biến thành màu lam nhạt, vô cùng hiền hòa.
“Đây là lửa lân tinh, chỉ có hai mươi, ba mươi độ”, Lâm Chính nói.
Hai người đều cảm thấy kinh ngạc.
Nhiệt độ thoắt tăng thoắt giảm.
Thủ đoạn của Lâm Chính quả thực khiến người ta kinh hãi cảm thán.
“Việc khống chế ngọn lửa tốn rất nhiều thể lực, hơn nữa phải cực kì chuẩn xác và tỉ mỉ. Tôi thấy các anh một người dùng ám khí, một người dùng nhuyễn kiếm, độ chuẩn xác tỉ mỉ chắc là thượng thừa, nên tôi muốn các anh giúp tôi khống chế ngọn lửa để luyện đan”, Lâm Chính đáp.
Thẩm Niên Hoa gật đầu.
Bạch Nan Ly lại tỏ vẻ hoài nghi, giả vờ tùy tiện hỏi: “Thần y Lâm, anh luyện đan gì mà phiền phức thế? Còn phải khống chế lửa nghiêm ngặt như vậy nữa?”.
“Anh muốn biết sao?”, Lâm Chính nhìn anh ta chằm chằm, hỏi.
Bạch Nan Ly nín thở, cười đáp: “Tôi chỉ tò mò thôi”.
“Không cần tò mò đâu, chờ luyện xong mẻ đan dược đầu tiên, tôi sẽ thưởng cho các anh một viên”.
Lâm Chính không giải thích, chỉ mỉm cười rồi đi tới một bên để chuẩn bị.
Thẩm Niên Hoa tỏ vẻ mất tự nhiên, ghé lại gần Bạch Nan Ly, nhỏ giọng nói: “Chắc không phải anh ta muốn lấy chúng ta ra để thử thuốc đấy chứ?”.
“Cũng khó nói… Việc nhóm lửa này cần gì phải để chúng ta làm chứ? Chắc là muốn lấy chúng ta ra để thử nghiệm thuốc mới của anh ta”, Bạch Nan Ly sa sầm mặt.
“Làm sao bây giờ?”, Thẩm Niên Hoa lắp bắp hỏi.
“Cứ lấy lòng tin của anh ta đã, rồi tìm cơ hội… ra tay!”.
Ánh mắt Bạch Nan Ly lóe lên tia lạnh lùng.
Chương 2935: Uống đi
Không thể không nói suy nghĩ của hai người bọn họ đúng là quá phong phú.
Lâm Chính không hề có ý định lấy người sống để thử thuốc, cho dù là thử thuốc thì anh cũng sẽ dùng chính bản thân mình.
Dù sao cũng chỉ có bản thân anh mới thực sự trải nghiệm được hiệu quả của thuốc, mới biết nhược điểm của nó nằm ở đâu.
“Được rồi!”.
Sau một phen sửa soạn, Lâm Chính ôm một đống dược liệu đi tới, sau đó tung người nhảy lên một chiếc nồi, một chân hất nắp lên, rồi ném dược liệu vào.
Xong xuôi, Lâm Chính liền ngoảnh sang nói: “Các anh có thể lại đây nhóm lửa rồi”.
“Được”.
Hai người gật đầu.
Họ đóng nắp lại, rồi bắt đầu nhóm lửa, sau đó huy động khí kình, khống chế nhiệt độ của ngọn lửa.
“Nhiệt độ của nồi thuốc này phải trải qua 137 biến hóa, tôi sẽ nói với các anh, các anh phải khống chế nghiêm ngặt theo lời tôi nói, rõ chưa? Không được sai sót dù chỉ một chút”.
Lâm Chính đi tới trước một nồi thuốc khác để chuẩn bị, nói.
“137 biến hóa?”, Thẩm Niên Hoa kinh ngạc hỏi: “Vậy nồi thuốc này phải luyện bao lâu?”.
“Năm tiếng!”.
“Cái gì? Năm… năm tiếng?”.
“Vậy tức là trong năm tiếng này, chúng tôi phải luôn huy động khí kình để điều khiển ngọn lửa?”.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Không thể được! Chúng tôi sẽ chết vì kiệt sức mất!”, Thẩm Niên Hoa gần như là gào lên.
“Dùng khí kình khống chế nhiệt độ ngọn lửa vốn là một việc tỉ mỉ chuẩn xác, với thực lực hiện giờ của chúng tôi, có thể duy trì một tiếng đã là tốt lắm rồi, duy trì tận năm tiếng? Chúng tôi không thể nào làm được!”, Bạch Nan Ly cắn răng đáp.
“Không thử sao biết? Huống hồ các anh đang ở học viện Huyền Y Phái, ở địa bàn của tôi, ở đây mà các anh muốn chết thì e là khó lắm!”.
Lâm Chính mỉm cười: “Yên tâm dùng khí đi! Cho dù kiệt sức thì tôi cũng sẽ giúp các anh khôi phục! Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho các anh, nhưng các anh phải đảm bảo luyện xong nồi thuốc này. Nếu xảy ra sai sót gì, sợ là các anh không gánh được hậu quả đâu”.
Anh nói đến đây, vẻ mặt đã trở nên vô cùng nghiêm túc.
Hai người run rẩy, không dám do dự, lập tức khống chế ngọn lửa.
Nhưng đúng như bọn họ nói, chỉ qua một tiếng, hai người đã mướt mải mồ hôi, thở phì phò, dường như không cầm cự nổi nữa.
Lâm Chính đang luyện đan một mình, thấy thế thì búng ngón tay.
Vèo vèo vèo…
Mấy cây châm bạc bay tới, đâm thẳng vào người bọn họ.
Khí mạch đang dần khô kiệt của hai người lập tức trở nên dồi dào.
“Thần kỳ quá!”.
Hai người không khỏi sáng mắt lên.
“Nan Ly, không ngờ cây châm bạc nhỏ bé này mà lại có thể khiến khí mạch của tôi không ngừng sinh ra khí kình! Thần y Lâm này quả nhiên danh bất hư truyền!”, Thẩm Niên Hoa nhỏ giọng nói.
“Đúng là rất đặc biệt, Niên Hoa, có lẽ chúng ta có thể lợi dụng châm bạc này để tu luyện khí kình, nâng cao cảnh giới!”, Bạch Nan Ly nhỏ giọng đáp.
Thẩm Niên Hoa nặng nề gật đầu: “Trước kia lúc tu luyện, một khi khí kình khô kiệt thì phải mất ít nhất một ngày để khôi phục, nhưng có châm bạc này thì lại dồi dào trong chớp mắt. Như vậy thì tốc độ tu luyện sẽ nâng cao gấp mấy lần”.
“Mau, tiếp tục huy động khí kình!”.
“Được!”.
Hai người trở nên nghiêm túc.
Năm tiếng trôi qua.
Cuối cùng hai người vẫn mệt mỏi ngã lăn ra đất.
Lúc này, cả người bọn họ ướt sũng mồ hôi, cho dù Lâm Chính dùng châm bạc cũng không thể khôi phục khí mạch của bọn họ.
Bọn họ chỉ mong bây giờ chết quách cho rồi.
Lâm Chính đứng thẳng người lên đi tới, mở nắp nồi ra.
Một mùi thơm ngào ngạt lập tức tỏa khắp phòng luyện thuốc.
“Màu sắc rất đẹp, xem ra các anh khống chế ngọn lửa rất tốt”, Lâm Chính hài lòng gật đầu.
Hai người vô lực nhìn anh, đều không nói gì.
Chỉ thấy Lâm Chính lấy hai viên đan dược trong nồi ra, ném cho bọn họ.
“Uống đi!”.