-
Chương 2891-2895
Chương 2891: Nguy cơ của nhà họ Diệp
Khách khứa vô cùng căng thẳng.
Ở hiện trường giương cung bạt kiếm.
Nhìn tình hình này dường như là sắp đánh nhau rồi.
Nhưng nhà họ Diệp rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ là đám người cậu Bùi dù bị bao vây cũng không lộ ra vẻ sợ hãi.
Anh ta cười nhạt nhìn đám đông, nheo mắt nói: “So người nhiều à? Ha ha, nếu vậy thì cứ so xem!”.
Nói xong, cậu Bùi quay đầu lại: “Gọi bọn họ vào đi!”.
“Vâng!”.
Người bên cạnh lập tức lấy điện thoại ra nói một câu.
Rầm!
Trong nháy mắt, trước cửa nhà họ Diệp vang lên tiếng động, sau đó nhiều bóng người chạy vào.
“Bà cụ! Không hay rồi! Không hay rồi! Bên ngoài có rất nhiều người! Bọn họ xông vào đây rồi!”.
Người nhà họ Diệp kinh hoàng hét lên.
“Cái gì?”.
Diệp Tuần Tinh kinh hãi.
Vô số người ùa vào.
Đây rõ ràng là cao thủ từ các gia tộc khác ở Long Xuyên.
Nhà họ Triệu, nhà họ Phó, nhà họ Trịnh, nhà họ Lệ, nhà họ Hạnh…
Người các gia tộc phái tới đều là tinh nhuệ, thực lực đã áp đảo nhà họ Diệp hoàn toàn.
Trong lúc nhất thời, cao thủ nhà họ Diệp như lâm đại địch, nhìn những người đột nhiên xuất hiện mà không tin nổi…
“Nhà họ Triệu, nhà họ Phó! Các người đang làm gì vậy? Nhà họ Diệp và các người không thù không oán, vì sao các người lại dẫn nhiều người đến nhà họ Diệp chúng tôi như vậy?”, Diệp Tuần Tinh cắn răng nói.
“Chúng tôi đến để chúc thọ”, gia chủ nhà họ Triệu bình tĩnh đáp.
“Chúc thọ? Sao không thấy quà mừng thọ? Hơn nữa, dẫn theo nhiều cao thủ như vậy đến chúc thọ? Nghĩ chúng tôi là tên ngốc sao?”, người nhà họ Diệp nói.
“Tôi thấy rõ ràng các người nhân lúc cháy nhà để hôi của, muốn chiếm chút lợi ích từ nhà họ Diệp!”, Diệp Tùng lạnh lùng nói.
“Ha ha ha, nếu đã nói đến như vậy thì chúng tôi cũng không cần giả vờ nữa. Hôm nay, Trấn Nguyệt Tiên Nhân sẽ đến nhà họ Diệp, nhà họ Diệp chắc hẳn phải cho Trấn Nguyệt Tiên Nhân một lời giải thích. Nếu Tiên Nhân đại khai sát giới ở nhà họ Diệp, đương nhiên chúng tôi phải đục nước béo cò, vớt một ít lợi ích. Diệp Tuần Tinh, ông nghe đây, nếu ông không hi vọng hôm nay nhà họ Diệp phải chết một cách khó coi thì hãy thỏa mãn yêu cầu của chúng tôi. Nếu không, chúng tôi hợp tác với Trấn Nguyệt Tiên Nhân gây khó dễ cho nhà họ Diệp, đảm bảo nhà họ Diệp các ông sẽ không còn sót lại gì cả!”, gia chủ nhà họ Phó nheo mắt nói.
“Các người…”.
Người nhà họ Diệp tức giận.
Sắc mặt Trương Tinh Vũ trắng bệch.
Bà ta đâu thể ngờ chuyện lại nghiêm trọng như vậy?
Lúc này, Khang Tuệ đi tới, nhỏ giọng nói: “Tinh Vũ, cả nhà chị hãy đi theo em!”.
“Đi đâu?”.
Trương Tinh Vũ hỏi.
“Rời khỏi nhà họ Diệp trước! Ở đây không an toàn! Mọi người ở lại đây sẽ rất nguy hiểm, đi theo em!”.
Nói xong, Khang Tuệ kéo Trương Tinh Vũ chạy ra cửa sau.
“Đợi đã A Tuệ, vậy còn mẹ nuôi và những người khác thì sao? A Tuệ? Đợi đã!”, Trương Tinh Vũ sốt ruột.
Tô Quảng, Tô Nhu cũng đi theo.
Lâm Chính lặng lẽ quan sát tình hình ở đây, cũng bước nhanh ra cửa sau.
Ra khỏi cửa, người nhà họ Diệp đã chờ sẵn từ sớm.
“Mọi người lên xe trước đi, lái xe sẽ đưa mọi người đến khách sạn gần đây nghỉ ngơi! Tinh Vũ, vốn dĩ hôm nay mẹ không định tổ chức tiệc thọ, nhưng Tuần Tinh cố chấp muốn làm. Hôm nay rõ ràng nhà họ Diệp sẽ không được bình yên, mọi người đến khách sạn nghỉ ngơi trước, đợi chúng em xử lý xong chuyện nhà họ Diệp rồi sẽ gọi cho chị”, Khang Tuệ nói.
Trương Tinh Vũ hơi thất thần.
Nhưng tình hình trước mắt hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của bà ta.
“Tinh Vũ, chúng ta đi trước đi, ở lại đây cũng không giúp được gì, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng cho bọn họ!”, Tô Quảng khuyên nhủ.
“Được… Được thôi, A Tuệ, em nhớ nhất định phải gọi điện cho chị ngay nhé!”, Trương Tinh Vũ vội nói.
“Yên tâm đi”.
Khang Tuệ cười đáp, sau đó quay vào nhà.
Chương 2892: Tức giận
Người nhà họ Diệp sắp xếp xong cho gia đình Tô Nhu bèn vội vàng rời đi. Trương Tinh Vũ tỏ ra vô cùng lo lắng, ở trong khách sạn mà bà ta đứng ngồi không yên.
“Tại sao lại thành ra thế này chứ. Một buổi mừng thọ đang yên đang lành sao mà lũ mèo mả gà đồng cũng có mặt thế, chẳng ra sao cả”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.
“Chẳng trách bà lại thiết kế hai khu vực. Khu vực phía trước là để chặn đám người đến làm loạn.Chỉ có điều đến bà cũng không ngờ, những người cháy nhà hội của lại nhiều như vậy”, Tô Nhu thở dài.
“Con gái chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được. Phải nghĩ cách thôi”. Trương Tinh Vũ kéo tay của Tô Nhu, rơi nước mắt.
Tô Nhu tỏ vẻ bất lực: “Mẹ, mẹ muốn con phải làm thế nào đây. Con không thể động vào những gia tộc đó mà. Con nào phải cao thủ gì đâu”
“Con không phải nhưng có người phải”.
“Mẹ, không phải mẹ lại bắt con nhờ thần y Lâm ra mặt đấy chứ?”, Tô Nhu tái mặt.
“Ngoài cậu ta ra chẳng ai có thể xử lý được hết”, Trương Tinh Vũ vội vàng nói.
“Đủ rồi, mẹ! Chúng ta đã nợ Lâm Chính quá nhiều rồi. Sao có thể nhờ người ta giúp đỡ được nữa. Hơn nữa giờ người ta ở Giang Thành, không phải ở Long Xuyên, sao có thể cứu giúp được. Mà dù anh ấy có ở đây thì con cũng sẽ không đi nhờ đâu. Đây khác gì là gây ra thêm phiền phức cho người khác. Thần y Lâm đủ bận rồi”, Tô Nhu đanh giọng.
Trương Tinh Vũ há miệng gào lên và ngồi phịch xuống ghế sô pha khóc thút thít. Tô Quảng lắc đầu, đứng ra cạnh cửa sổ hút thuốc.
Đúng lúc này...Rầm. Cánh cửa bị ai đó đạp mạnh, sau đó có vài người xông vào. Trương Tinh Vũ tái mặt.
“Ai?”, Tô Quảng vội chộp lấy bình hoa ở bên cạnh. Tô Nhu và Trương Tinh Vũ hết hồn.
Lâm Chính với sắc mặt lạnh như băng nhìn ra phía trước. Anh ý thức được điều gì đó: “Các người là người của cậu Bùi à?”
“Ấy, thật không ngờ dạng tiểu tử như vậy mà cũng tinh mắt gớm nhỉ”, một người đàn ông đầu trọc cười hi hi.
“Các người muốn làm gì?”, Tô Nhu bặm môi.
“Làm gì à? Sao cô ngốc thế, cậu Bùi nhà chúng tôi thích cô nên đương nhiên là tôi tới đưa cô tới chỗ cậu Bùi rồi”.
Người này cười rồi phất tay: “Đưa người đi. Những ai dám phản kháng thì đánh gãy tay chân”
“Vâng”, những tên khác để lộ vẻ dữ tợn.
“Các người to gan gớm”.
“Ban ngày ban mặt mà dám bắt người. Có tin tôi cho gọi cảnh sát không”, Trương Tinh Vũ tức giận gào lên và lấy điện thoại ra.
Bốp! Một tên trong số đó nhanh tay nhanh mắt lao tới đập cái điện thoại và tát cho bà ta một phát.
“Đồ tiện nhân này, bà chán sống rồi phải không? Có tin là ông đây xử lý luôn bà không”, người đàn ông quát.
“Các người…”, Trương Tinh Vũ tức tới mức á khẩu. Bà ta cố gắng đứng cản ngay trước mặt Tô Nhu. Tô Quảng cũng giơ bình hoa ra thế nhưng bọn họ nào phải là đối thủ của đám người này.
Đúng lúc này.
“Á á”, đối phương đột nhiên ôm bụng quỳ phụp xuống đất, chúng lăn lộn với vẻ đau đớn chưa từng có.
Cả nhà Tô Nhu giật mình.
“Chuyện gì vậy”, Tô Quảng bàng hoàng.
“Mặc kệ đi, lao lên”, Lâm Chính xách ghế, đập đối phương. Tô Quảng cũng hoàn hồn, lao lên đấm túi bụi. Một lúc sau, những tên đàn ông đã bị đập cho sưng mặt.
“Mau gọi điện báo cảnh sát”, Lâm Chính hét lớn sau đó lạnh lùng nhìn đối phương.
“Được”, Trương Tinh Vũ vội lấy điện thoại ra gọi.
“Tô Nhu, giờ Long Xuyên không được yên ổn, mọi người đừng rời khỏi cảnh sát. Anh ra ngoài một chuyến. Lâm Chính trầm giọng.
“Anh đi đâu”, Tô Nhu giật mình.
“Anh tới nhà họ Diệp tìm vài người tới bảo vệ em. Nói xong Lâm Chính vội vàng lao ra ngoài.
Chương 2893: Đại Tiên giáng thế
Tô Nhu là điểm yếu của Lâm Chính, cũng chính là điểm cấm kỵ của anh. Nếu như cậu Bùi không có ý với Tô Nhu thì anh cũng sẽ không tham gia vào chuyện của nhà họ Diệp, trừ khi bọn họ gọi điện muốn anh giúp.
Người của cậu Bùi cho người tới bắt Tô Nhu, Lâm Chính không thể chấp nhận được điều đó.
Ra khỏi khách sạn, Lâm Chính lập tức cải trang thành thần y Lâm, nhanh chóng tới nhà họ Diệp.
Lúc này nhà họ Diệp đã hỗn loạn lắm rồi. Khách khứa sợ hãi bỏ đi, không ai dám ở nhà họ Diệp nữa
Các gia tộc khác biết cậu Bùi dẫn theo tầm mười mấy gia tộc tới nhà họ Diệp thì cũng không bỏ qua cơ hội này. Tất cả cùng đổ dồn về phía nhà họ Diệp để hóng hớt.
Nhà họ Diệp bị kẻ địch bao bây, trong ngoài có hàng trăm người liên thủ. Hôm nay có thể coi như ngày tàn của nhà họ Diệp rồi. Cậu Bùi nheo mắt cười nhìn bà cụ Diệp: “Bà Diệp, bà nói xem bà ngoan ngoãn nghe lời tôi, giao ra Diệp Bồ Đề thì đâu đến nỗi thế này. Bà đưa Diệp Bồ Đề cho tôi thì chắc chắn tôi sẽ đứng về phía bà mà. Vậy thì đám người này sao dám quấy nhiễu bà nữa chứ?”, cậu Bùi cười nói.
“Cậu Bùi, chuyện tới nước này thì không còn gì để nói nữa. Nhà họ Diệp không phải kẻ thấp hèn. Nếu cậu muốn chiến thì cứ ra tay, sao chúng tôi phải sợ?”, bà cụ Diệp hừ giọng.
“Đúng là cứng đầu mà. Thôi được, những gì cần nói thì tôi cũng đã nói rồi. Giờ bà không chịu thì đừng trách tôi nhé”.
Cậu Bùi liếc nhìn rồi hét lớn: “Ra tay! Sau đó tìm Diệp Bồ Đề cho tôi. Ai cản thì giết ngay lập tức’.
“Vâng”, các cao thủ nhà họ Diệp đồng loạt lao lên. Những gia tộc khác cũng vây chặt nhà họ Diệp. Cuộc đại chiến chính thức bắt đầu.
“Dừng tay hết cho tôi”, lúc này một tiếng quát vang lên. Sau đó là một luồng khí thế kinh khủng đổ ập xuống.
Tất cả sững sờ, quay qua nhìn. Họ phát hiện có một bóng hình từ trên đáp xuống. Đó chính là Thủy Thánh Võ – Thiên kiêu thứ hai.
“Là thiên kiêu Thánh Võ”.
“Thiên kiêu số hai tới rồi”, cả hiện trường nín thở.
“Thiên kiêu Thánh Võ tới rồi à? Lẽ nào cậu cũng tới đổ thêm dầu vào lửa?”, Diệp Tuần Tinh lạnh lùng nói.
Nếu như Thủy Thánh Võ cũng muốn làm khó nhà họ Diệp thì Trấn Nguyệt Tiên Nhân cũng không cần phải tới nữa. Những người này thôi cũng đủ khiến nhà họ Diệp rơi vào thảm cảnh rồi.
“Ông không cần lo lắng, lần này tôi tới không phải làm vậy mà tới để chúc thọ, chỉ đáng tiếc là tôi tới chậm một bước khiến cho những người này làm hỏng bữa tiệc rồi”, Thủy Thánh Võ trầm giọng.
“Ồ”, ông Diệp hai mắt sáng lên.
Thủy Thánh Võ liếc nhìn một lượt, sau đó nói bằng vẻ vô cảm: ‘Mọi người nghe đây, tất cả rút khỏi nhà họ Diệp, không được phép bước vào đây nửa bước, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo”.
“Thiên kiêu Thánh Võ, ý của anh là gì? Lẽ nào anh bảo vệ nhà họ Diệp?” cậu Bùi chau mày.
“Em trai tôi làm điều ác, hại cô Diệp Tâm Ngữ, tôi nợ nhà họ Diệp nên hôm nay mừng thọ bà cụ tôi chỉ hi vọng bà cụ có một buổi chúc thọ viên mãn. Nếu ai dám làm loạn tức là đang muốn làm kẻ địch của tôi. Các người tự suy nghĩ cho kỹ”, Thủy Thánh Võ lạnh lùng nói.
Dứt lời, đám đông chau mày. Thiên kiêu Thánh Võ không phải người mà ai cũng động vào được. Dù hôm nay anh ta có không tiêu diệt được các thế lực thì với thiên phú của anh ta cũng đủ để khiến anh ta ngày một mạnh hơn và sau đó việc báo thù bọn họ là điều không có gì khó khăn cả. Những người ở đây ai có thể chạy thoát được chứ?
Đám đông do dự. Dù là cậu Bùi cũng vậy.
Nhà họ Diệp mừng lắm. Họ không ngờ nhà họ Thủy – từng là kẻ địch lại ra tay giúp đỡ họ.
“Đại ân của thiên kiêu Thánh Võ nhà họ Diệp chúng tôi khắc cốt ghi tâm. Từ ngày hôm nay, nhà họ Diệp hi vọng sẽ có thể liên minh với nhà họ Thủy”, bà cụ Diệp cảm kích nói.
“Bà cụ đừng khách sáo”, Thủy Thánh Võ khẽ gật đầu.
Biết được thái độ của anh ta, sắc mặt của đám đông trông càng khó coi hơn. Đám đông đồng loạt quay qua nhìn cậu Bùi.
Lúc này anh ta im lặng. Thế nhưng đột nhiên có một luồng khí tức huyền diệu trỗi dậy. Đám đông giật mình, trố tròn mắt.
“Khí tức này…”
Cậu Bùi mừng lắm, vội kêu lên: “Chắc chắn là Tiên Nhân. Tiên Nhân tới rồi”.
“Đại Tiên”, cả nhà họ Diệp cũng thất kinh.
“Lẽ nào…là Trấn Nguyệt Tiên Nhân?”
“Không hay rồi!”
Tất cả vội vàng lùi về gần bà cụ. Bà cụ đanh mặt.
“Cái gì cần tới cuối cùng cũng đã tới. Hầy…đây là món nợ của nhà họ Diệp, tới lúc phải trả rồi”, những người già của gia tộc thở dài.
Trên không trung, một đám mây đen bay tới. Đợi đến khi đám mây tan ra hết thì một bóng hình như tiên nhân xuất hiện. Đám đông nín thở.
Người này mặc áo màu đen, tóc dài bay trong gió. Đó là một bà cụ tầm năm, sau mươi tuổi mang cốt cách thần tiên, tay cầm phất trần, hai mắt đanh lại. Bà ta nhìn xuống giống như thần tiên đang nhìn chúng sinh.
Có không ít người nhìn bà ta bằng thái độ sùng bái: “Đây là Trần Nguyệt Tiên Nhân sao?”, có người hỏi.
“Bà…ta không phải là tiên thật đấy chứ?”, gia chủ nhà họ Triệu lầm bầm.
Cậu Bùi không dám chậm trễ, lập tức quỳ xuống: “Bùi Nguyên bái kiến Trấn Nguyệt Đại Tiên”.
“Bái kiến đại nhân”, người nhà họ Bùi lập tức hô vang.
Những người khác thấy vậy cũng không dám do dự, vội quỳ phụp xuống: “Bái kiến Trấn Nguyệt Đại Nhân”.
Trừ người nhà họ Diệp ra thì tất cả đều quỳ gối.
“Bổn Tiên hôm nay tới đây chỉ vì muốn thanh toán món nợ với nhà họ Diệp. Người nhà họ Diệp đã chuẩn bị để chết chưa?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lạnh giọng nói.
“Đại Tiên, năm đó, mọi chuyện không phải là ý của nhà họ Diệp chúng tôi. Con trai bà cũng không phải chết trog tay chúng tôi. Cậu ta bị tẩu hỏa nhập ma, không liên quan gì tới chúng tôi hết”, bà cụ Diệp chống gậy.
“Nhưng dù sao thì chuyện đó cũng đã xảy ra, tôi nguyện hi sinh để đại tiên có thể xả giận, chỉ xin đại tiên tha cho nhà họ Diệp một lần”
“Các người tính toán hay nhỉ. Tôi muốn cả nhà họ Diệp phải đền mạng. Bà phải chết, những người kia cũng phải chết”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân hừ giọng, sau đó vung tay: “Quỳ xuống”.
Ầm! Một luồng khí thế từ trong không trung bao trùm xuống khiến nhà họ Diệp phải quỳ phụp, không đứng lên được…
Chương 2894: Tới kịp
Nguồn khí thế kinh người đổ ập xuống. Nhà họ Diệp không một ai đứng dậy nổi.
Thủ đoạn này, bọn họ chưa từng thấy bao giờ. Tất cả bọn họ giống như đeo gông vào cổ, vừa sợ hãi vừa hoảng loạn.
Đây là thủ pháp của Trấn Nguyệt Tiên Nhân sao? Rõ ràng là thủ đoạn chỉ có thần tiên mới có mà.
Nhà họ Diệp cảm thấy bất lực. Diệp Tuần Tinh tuyệt vọng.
Ông ta còn định dồn toàn lực của nhà họ Diệp chống lại nhà Trấn Nguyệt Tiên Nhân, chỉ hi vọng có thể giành được chút cơ hội. Giờ xem ra cách của ông ta thật nực cười.
“Tiên Nhân thần võ” .
“Tiên nhân vạn tuế”.
Đám người cậu Bùi vội vàng hô vang. Bọn họ thật chỉ muốn Trấn Nguyệt Tiên Nhân tiêu diệt ngay nhà họ Diệp.
Chỉ cần nhà họ Diệp đổ xuống thì toàn bộ nguồn tài nguyên của họ sẽ bị chia ra. Tới khi đó ai cũng có thịt để ăn.
Dưới nguồn áp lực của tiên nhân, người nhà họ Diệp chẳng thể phán kháng. Họ không khác gì cá nằm trên thớt, đợi bị mổ ra.
“Bổn tọa không lãng phí thời gian nữa, giờ bắt đầu từ bà", Trấn Nguyệt Tiên Nhân lạnh lùng bước tới, nhìn chăm chăm bà cụ Diệp và đưa tay lên.
Vụt! Một luồng khí tức được hình thành.
“Đại Tiên xin từ từ”, Thủy Thánh Võ vội kêu lên.
“Cậu là ai?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân chau mày, lạnh lùng hỏi.
“Vãn bối là Thủy Thánh Võ, mong Đại Tiên nể tình tha cho nhà họ Diệp. Chúng tôi sẽ thực hiện theo mọi điều kiện của Đại Tiên”, Thủy Thánh Võ vội nói.
“Nếu đã vậy thì được, tôi muốn con trai tôi sống lại. Các người làm được không?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân hừ giọng.
“Điều này”, Thủy Thánh Võ để lộ sắc mặt khó coi.
“Không làm được thì cút qua một bên. Nếu còn lo chuyện bao đồng thì bổn tọa sẽ liều mạng với cả nhà họ Thủy luôn đấy”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân hừ giọng, lập tức ra tay.
Thủy Thánh Võ còn định nói gì đó nhưng bị người nhà họ Thủy giữ lại.
“Cậu chủ, đừng quản nữa, nếu không sẽ hại nhà họ Thủy mất”, có người khẽ nói.
“Nhưng tôi đã hứa với thần y Lâm, phải bảo vệ an toàn cho nhà họ Diệp”, Thủy Thánh Võ thở dài.
“Không phải là cậu không muốn mà là chuyện này đã vượt khỏi năng lực của chúng ta rồi. Cậu đã lên tiếng, đã cố gắng hết sức, hà tất phải làm khổ mình thêm nữa”.
“Điều này...”, Thủy Thánh Võ á khẩu.
Đúng lúc này bà cụ Diệp đột nhiên kêu lên đầy đau khổ. Cơ thể bà ta bị một luồng khí tức nhất bổng lên.
“Bà ơi”.
“Mẹ”.
Người nhà họ Diệp thất kinh, vội vàng chạy tới. Bọn họ định lao tới nhưng không làm được.
Khí thế của Trấn Nguyệt Tiên Nhân quá khủng khiếp. Nhà họ Diệp trố tròn mắt khi thấy luồng khí tức trấn áp bà cụ Diệp càng lúc càng tăng mạnh. Tiếp tục thế này thì bà cụ sẽ bị ép chết mất.
“Dừng tay”, Diệp Tuần Tinh hét lớn nhưng vô ích.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã quyết tâm rồi. Bà ta tới lần này là để giết người thì sao phải bận tâm tới kẻ khác chứ.
Trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc...
Một luồng khí phóng tới, đâm xuyên khoảng không gian gần bà cụ Diệp. Toàn bộ khí thế chèn ép người nhà họ Diệp tan biến. Cả luồng sức mạnh không chế bà cụ Diệp cũng biến mất. Bà ta rơi xuống.
Mọi người ngạc nhiên.
“Hả?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân rất ngạc nhiên. Bà ta quay qua nhìn.
Một bóng hình ở trên mái nhà gần đó nhảy xuống. Đó chính là thần y Lâm.
Chương 2895: Tôi phải bảo vệ
“Là thần y Lâm
“Tốt quá, chúng ta được cứu rồi”.
“Thần y Lâm tới rồi”.
Người nhà họ Diệp mừng rơn, ai cũng rơi nước mắt, quỳ lạy Lâm Chính.
“Thần y Lâm, xin cậu hãy cứu nhà họ Diệp”, Diệp Tuần Tinh điên cuồng khấu đầu, máu tươi túa ra mà ông ta vẫn không chịu dừng lại. Đây là người duy nhất có thể cứu được nhà họ Diệp
Lâm Chính nhìn Diệp Tuần Tinh, tiếp tục quay qua nhìn Trấn Nguyệt Tiên Nhân. Chỉ vậy thôi mà Lâm Chính cũng đã có thể cảm nhận được khí tức phi phàm của bà ta rồi. Quả là đáng sợ.
“Bái kiến Trấn Nguyệt Tiên Nhân”, Lâm Chính chắp tay, tỏ vẻ khách khí.
“Cậu là ai?”
“Thần y Lâm của Giang Thành”.
“Chưa từng nghe qua. Vẫn là câu nói đó, những người dám ngăn cản bản tôn thì giết chết không tha. Cậu muốn chết ở đây cùng đám người kia hay gì?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lạnh giọng.
“Tôi biết Đại Tiên có thù với nhà họ Diệp, có điều tôi nghĩ nhà họ Diệp không có chuyện vô duyên vô cớ đi đắc tội với Tiên Nhân. Có thể là có sự hiểu lầm nào đó, mong Đại Tiên bớt giận, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện, giải quyết sự việc”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Giải quyết? Hừ! Tôi nói rồi, hoặc là các người khiến con trai tôi sống lại hoặc là tôi sẽ tiêu diệt cả nhà họ Diệp. Cậu đã nói được như vậy thì tôi để cậu lựa chọn. Nếu cậu cứu sống được con trai tôi, tôi sẽ đồng ý tha cho nhà họ Diệp. Còn đồng ý liên minh với họ, bảo vệ họ tới khi tôi chết nữa. Không biết cậu làm được không?”,Trấn Nguyệt Đại Tiên cười lạnh. Cậu Bùi cũng cười theo.
“Dù y thuật của thần y Lâm cao cường thì cũng không thể nào hồi sinh người chết mà”.
“Tôi từng nghe qua về y thuật của thần y Lâm. Đúng là cậu ấy có thể làm được điều đó, nhưng là đối với những người chết chưa lâu. Còn con trai của Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã chết không biết bao nhiêu năm rồi. Cứu sống kiểu gì? Nếu cậu ta làm được thì khác gì là thần tiên?”
“Đúng vậy”, đám đông bàn tán xôn xao.
“Thần y Lâm, cậu mặc kệ chúng tôi. Kiếp nạn này tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Nhà họ Diệp cũng đã quyết tâm, chúng tôi không thể để liên lụy tới cậu được. Cậu mau rời khỏi đây đi”, bà cụ Diệp được người nhà đỡ dậy bèn nói.
“Bà đừng khách sáo. Tôi nói rồi, Tâm Ngữ là em gái tôi, chuyện của nhà họ Diệp cũng là chuyện của tôi. Hôm nay tôi đã tới thì chắc chắn là tôi phải bảo vệ nhà họ Diệp”, Lâm Chính nói.
“Khốn nạn, cậu khinh thường bổn tọa đúng không?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân tức giận, phóng ra khí tức từ khoảng không.
“Quỳ xuống! Đồ ngông cuồng”, luồng khí tức giáng xuống như núi đè người.
Phần dưới của Lâm Chính bị ép mạnh xuống. Thế nhưng anh vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích giống như không hề bị ảnh hưởng. Trấn Nguyệt Tiên Nhân chau mày: “Thật không ngờ cậu cũng có chút thực lực nhỉ”.
“Tiên Nhân hà tất phải ép người như thế?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Bổn tọa hôm nay tới đây là để ép người, cậu làm gì được?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân quát lớn, lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cảm nhận được sức mạnh như của ngàn binh vạn mã lao về phía mình mà anh không thể nào dùng từ ngữ để miêu tả được. Anh biết kẻ địch phi phàm nên lập tức lấy Hông Mông Long Châm ra ghim vào huyệt đồng thời khởi động Lạc Linh Huyết đấu lại Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
Sức mạnh gia tăng, khí tức của anh cũng tăng lên cực điểm. Trấn Nguyệt Tiên Nhân giật mình.
“Kẻ này, phải giết, Nguyệt Toái Tinh Hà”, bà ta gầm lên, hai tay tung ra chưởng ánh sáng đổ dồn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính chau mày, lập tức né đòn. Những nơi luồng ánh sáng đi qua đều biến thành cát bụi, thật khủng khiếp.
Khách khứa vô cùng căng thẳng.
Ở hiện trường giương cung bạt kiếm.
Nhìn tình hình này dường như là sắp đánh nhau rồi.
Nhưng nhà họ Diệp rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ là đám người cậu Bùi dù bị bao vây cũng không lộ ra vẻ sợ hãi.
Anh ta cười nhạt nhìn đám đông, nheo mắt nói: “So người nhiều à? Ha ha, nếu vậy thì cứ so xem!”.
Nói xong, cậu Bùi quay đầu lại: “Gọi bọn họ vào đi!”.
“Vâng!”.
Người bên cạnh lập tức lấy điện thoại ra nói một câu.
Rầm!
Trong nháy mắt, trước cửa nhà họ Diệp vang lên tiếng động, sau đó nhiều bóng người chạy vào.
“Bà cụ! Không hay rồi! Không hay rồi! Bên ngoài có rất nhiều người! Bọn họ xông vào đây rồi!”.
Người nhà họ Diệp kinh hoàng hét lên.
“Cái gì?”.
Diệp Tuần Tinh kinh hãi.
Vô số người ùa vào.
Đây rõ ràng là cao thủ từ các gia tộc khác ở Long Xuyên.
Nhà họ Triệu, nhà họ Phó, nhà họ Trịnh, nhà họ Lệ, nhà họ Hạnh…
Người các gia tộc phái tới đều là tinh nhuệ, thực lực đã áp đảo nhà họ Diệp hoàn toàn.
Trong lúc nhất thời, cao thủ nhà họ Diệp như lâm đại địch, nhìn những người đột nhiên xuất hiện mà không tin nổi…
“Nhà họ Triệu, nhà họ Phó! Các người đang làm gì vậy? Nhà họ Diệp và các người không thù không oán, vì sao các người lại dẫn nhiều người đến nhà họ Diệp chúng tôi như vậy?”, Diệp Tuần Tinh cắn răng nói.
“Chúng tôi đến để chúc thọ”, gia chủ nhà họ Triệu bình tĩnh đáp.
“Chúc thọ? Sao không thấy quà mừng thọ? Hơn nữa, dẫn theo nhiều cao thủ như vậy đến chúc thọ? Nghĩ chúng tôi là tên ngốc sao?”, người nhà họ Diệp nói.
“Tôi thấy rõ ràng các người nhân lúc cháy nhà để hôi của, muốn chiếm chút lợi ích từ nhà họ Diệp!”, Diệp Tùng lạnh lùng nói.
“Ha ha ha, nếu đã nói đến như vậy thì chúng tôi cũng không cần giả vờ nữa. Hôm nay, Trấn Nguyệt Tiên Nhân sẽ đến nhà họ Diệp, nhà họ Diệp chắc hẳn phải cho Trấn Nguyệt Tiên Nhân một lời giải thích. Nếu Tiên Nhân đại khai sát giới ở nhà họ Diệp, đương nhiên chúng tôi phải đục nước béo cò, vớt một ít lợi ích. Diệp Tuần Tinh, ông nghe đây, nếu ông không hi vọng hôm nay nhà họ Diệp phải chết một cách khó coi thì hãy thỏa mãn yêu cầu của chúng tôi. Nếu không, chúng tôi hợp tác với Trấn Nguyệt Tiên Nhân gây khó dễ cho nhà họ Diệp, đảm bảo nhà họ Diệp các ông sẽ không còn sót lại gì cả!”, gia chủ nhà họ Phó nheo mắt nói.
“Các người…”.
Người nhà họ Diệp tức giận.
Sắc mặt Trương Tinh Vũ trắng bệch.
Bà ta đâu thể ngờ chuyện lại nghiêm trọng như vậy?
Lúc này, Khang Tuệ đi tới, nhỏ giọng nói: “Tinh Vũ, cả nhà chị hãy đi theo em!”.
“Đi đâu?”.
Trương Tinh Vũ hỏi.
“Rời khỏi nhà họ Diệp trước! Ở đây không an toàn! Mọi người ở lại đây sẽ rất nguy hiểm, đi theo em!”.
Nói xong, Khang Tuệ kéo Trương Tinh Vũ chạy ra cửa sau.
“Đợi đã A Tuệ, vậy còn mẹ nuôi và những người khác thì sao? A Tuệ? Đợi đã!”, Trương Tinh Vũ sốt ruột.
Tô Quảng, Tô Nhu cũng đi theo.
Lâm Chính lặng lẽ quan sát tình hình ở đây, cũng bước nhanh ra cửa sau.
Ra khỏi cửa, người nhà họ Diệp đã chờ sẵn từ sớm.
“Mọi người lên xe trước đi, lái xe sẽ đưa mọi người đến khách sạn gần đây nghỉ ngơi! Tinh Vũ, vốn dĩ hôm nay mẹ không định tổ chức tiệc thọ, nhưng Tuần Tinh cố chấp muốn làm. Hôm nay rõ ràng nhà họ Diệp sẽ không được bình yên, mọi người đến khách sạn nghỉ ngơi trước, đợi chúng em xử lý xong chuyện nhà họ Diệp rồi sẽ gọi cho chị”, Khang Tuệ nói.
Trương Tinh Vũ hơi thất thần.
Nhưng tình hình trước mắt hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của bà ta.
“Tinh Vũ, chúng ta đi trước đi, ở lại đây cũng không giúp được gì, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng cho bọn họ!”, Tô Quảng khuyên nhủ.
“Được… Được thôi, A Tuệ, em nhớ nhất định phải gọi điện cho chị ngay nhé!”, Trương Tinh Vũ vội nói.
“Yên tâm đi”.
Khang Tuệ cười đáp, sau đó quay vào nhà.
Chương 2892: Tức giận
Người nhà họ Diệp sắp xếp xong cho gia đình Tô Nhu bèn vội vàng rời đi. Trương Tinh Vũ tỏ ra vô cùng lo lắng, ở trong khách sạn mà bà ta đứng ngồi không yên.
“Tại sao lại thành ra thế này chứ. Một buổi mừng thọ đang yên đang lành sao mà lũ mèo mả gà đồng cũng có mặt thế, chẳng ra sao cả”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.
“Chẳng trách bà lại thiết kế hai khu vực. Khu vực phía trước là để chặn đám người đến làm loạn.Chỉ có điều đến bà cũng không ngờ, những người cháy nhà hội của lại nhiều như vậy”, Tô Nhu thở dài.
“Con gái chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được. Phải nghĩ cách thôi”. Trương Tinh Vũ kéo tay của Tô Nhu, rơi nước mắt.
Tô Nhu tỏ vẻ bất lực: “Mẹ, mẹ muốn con phải làm thế nào đây. Con không thể động vào những gia tộc đó mà. Con nào phải cao thủ gì đâu”
“Con không phải nhưng có người phải”.
“Mẹ, không phải mẹ lại bắt con nhờ thần y Lâm ra mặt đấy chứ?”, Tô Nhu tái mặt.
“Ngoài cậu ta ra chẳng ai có thể xử lý được hết”, Trương Tinh Vũ vội vàng nói.
“Đủ rồi, mẹ! Chúng ta đã nợ Lâm Chính quá nhiều rồi. Sao có thể nhờ người ta giúp đỡ được nữa. Hơn nữa giờ người ta ở Giang Thành, không phải ở Long Xuyên, sao có thể cứu giúp được. Mà dù anh ấy có ở đây thì con cũng sẽ không đi nhờ đâu. Đây khác gì là gây ra thêm phiền phức cho người khác. Thần y Lâm đủ bận rồi”, Tô Nhu đanh giọng.
Trương Tinh Vũ há miệng gào lên và ngồi phịch xuống ghế sô pha khóc thút thít. Tô Quảng lắc đầu, đứng ra cạnh cửa sổ hút thuốc.
Đúng lúc này...Rầm. Cánh cửa bị ai đó đạp mạnh, sau đó có vài người xông vào. Trương Tinh Vũ tái mặt.
“Ai?”, Tô Quảng vội chộp lấy bình hoa ở bên cạnh. Tô Nhu và Trương Tinh Vũ hết hồn.
Lâm Chính với sắc mặt lạnh như băng nhìn ra phía trước. Anh ý thức được điều gì đó: “Các người là người của cậu Bùi à?”
“Ấy, thật không ngờ dạng tiểu tử như vậy mà cũng tinh mắt gớm nhỉ”, một người đàn ông đầu trọc cười hi hi.
“Các người muốn làm gì?”, Tô Nhu bặm môi.
“Làm gì à? Sao cô ngốc thế, cậu Bùi nhà chúng tôi thích cô nên đương nhiên là tôi tới đưa cô tới chỗ cậu Bùi rồi”.
Người này cười rồi phất tay: “Đưa người đi. Những ai dám phản kháng thì đánh gãy tay chân”
“Vâng”, những tên khác để lộ vẻ dữ tợn.
“Các người to gan gớm”.
“Ban ngày ban mặt mà dám bắt người. Có tin tôi cho gọi cảnh sát không”, Trương Tinh Vũ tức giận gào lên và lấy điện thoại ra.
Bốp! Một tên trong số đó nhanh tay nhanh mắt lao tới đập cái điện thoại và tát cho bà ta một phát.
“Đồ tiện nhân này, bà chán sống rồi phải không? Có tin là ông đây xử lý luôn bà không”, người đàn ông quát.
“Các người…”, Trương Tinh Vũ tức tới mức á khẩu. Bà ta cố gắng đứng cản ngay trước mặt Tô Nhu. Tô Quảng cũng giơ bình hoa ra thế nhưng bọn họ nào phải là đối thủ của đám người này.
Đúng lúc này.
“Á á”, đối phương đột nhiên ôm bụng quỳ phụp xuống đất, chúng lăn lộn với vẻ đau đớn chưa từng có.
Cả nhà Tô Nhu giật mình.
“Chuyện gì vậy”, Tô Quảng bàng hoàng.
“Mặc kệ đi, lao lên”, Lâm Chính xách ghế, đập đối phương. Tô Quảng cũng hoàn hồn, lao lên đấm túi bụi. Một lúc sau, những tên đàn ông đã bị đập cho sưng mặt.
“Mau gọi điện báo cảnh sát”, Lâm Chính hét lớn sau đó lạnh lùng nhìn đối phương.
“Được”, Trương Tinh Vũ vội lấy điện thoại ra gọi.
“Tô Nhu, giờ Long Xuyên không được yên ổn, mọi người đừng rời khỏi cảnh sát. Anh ra ngoài một chuyến. Lâm Chính trầm giọng.
“Anh đi đâu”, Tô Nhu giật mình.
“Anh tới nhà họ Diệp tìm vài người tới bảo vệ em. Nói xong Lâm Chính vội vàng lao ra ngoài.
Chương 2893: Đại Tiên giáng thế
Tô Nhu là điểm yếu của Lâm Chính, cũng chính là điểm cấm kỵ của anh. Nếu như cậu Bùi không có ý với Tô Nhu thì anh cũng sẽ không tham gia vào chuyện của nhà họ Diệp, trừ khi bọn họ gọi điện muốn anh giúp.
Người của cậu Bùi cho người tới bắt Tô Nhu, Lâm Chính không thể chấp nhận được điều đó.
Ra khỏi khách sạn, Lâm Chính lập tức cải trang thành thần y Lâm, nhanh chóng tới nhà họ Diệp.
Lúc này nhà họ Diệp đã hỗn loạn lắm rồi. Khách khứa sợ hãi bỏ đi, không ai dám ở nhà họ Diệp nữa
Các gia tộc khác biết cậu Bùi dẫn theo tầm mười mấy gia tộc tới nhà họ Diệp thì cũng không bỏ qua cơ hội này. Tất cả cùng đổ dồn về phía nhà họ Diệp để hóng hớt.
Nhà họ Diệp bị kẻ địch bao bây, trong ngoài có hàng trăm người liên thủ. Hôm nay có thể coi như ngày tàn của nhà họ Diệp rồi. Cậu Bùi nheo mắt cười nhìn bà cụ Diệp: “Bà Diệp, bà nói xem bà ngoan ngoãn nghe lời tôi, giao ra Diệp Bồ Đề thì đâu đến nỗi thế này. Bà đưa Diệp Bồ Đề cho tôi thì chắc chắn tôi sẽ đứng về phía bà mà. Vậy thì đám người này sao dám quấy nhiễu bà nữa chứ?”, cậu Bùi cười nói.
“Cậu Bùi, chuyện tới nước này thì không còn gì để nói nữa. Nhà họ Diệp không phải kẻ thấp hèn. Nếu cậu muốn chiến thì cứ ra tay, sao chúng tôi phải sợ?”, bà cụ Diệp hừ giọng.
“Đúng là cứng đầu mà. Thôi được, những gì cần nói thì tôi cũng đã nói rồi. Giờ bà không chịu thì đừng trách tôi nhé”.
Cậu Bùi liếc nhìn rồi hét lớn: “Ra tay! Sau đó tìm Diệp Bồ Đề cho tôi. Ai cản thì giết ngay lập tức’.
“Vâng”, các cao thủ nhà họ Diệp đồng loạt lao lên. Những gia tộc khác cũng vây chặt nhà họ Diệp. Cuộc đại chiến chính thức bắt đầu.
“Dừng tay hết cho tôi”, lúc này một tiếng quát vang lên. Sau đó là một luồng khí thế kinh khủng đổ ập xuống.
Tất cả sững sờ, quay qua nhìn. Họ phát hiện có một bóng hình từ trên đáp xuống. Đó chính là Thủy Thánh Võ – Thiên kiêu thứ hai.
“Là thiên kiêu Thánh Võ”.
“Thiên kiêu số hai tới rồi”, cả hiện trường nín thở.
“Thiên kiêu Thánh Võ tới rồi à? Lẽ nào cậu cũng tới đổ thêm dầu vào lửa?”, Diệp Tuần Tinh lạnh lùng nói.
Nếu như Thủy Thánh Võ cũng muốn làm khó nhà họ Diệp thì Trấn Nguyệt Tiên Nhân cũng không cần phải tới nữa. Những người này thôi cũng đủ khiến nhà họ Diệp rơi vào thảm cảnh rồi.
“Ông không cần lo lắng, lần này tôi tới không phải làm vậy mà tới để chúc thọ, chỉ đáng tiếc là tôi tới chậm một bước khiến cho những người này làm hỏng bữa tiệc rồi”, Thủy Thánh Võ trầm giọng.
“Ồ”, ông Diệp hai mắt sáng lên.
Thủy Thánh Võ liếc nhìn một lượt, sau đó nói bằng vẻ vô cảm: ‘Mọi người nghe đây, tất cả rút khỏi nhà họ Diệp, không được phép bước vào đây nửa bước, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo”.
“Thiên kiêu Thánh Võ, ý của anh là gì? Lẽ nào anh bảo vệ nhà họ Diệp?” cậu Bùi chau mày.
“Em trai tôi làm điều ác, hại cô Diệp Tâm Ngữ, tôi nợ nhà họ Diệp nên hôm nay mừng thọ bà cụ tôi chỉ hi vọng bà cụ có một buổi chúc thọ viên mãn. Nếu ai dám làm loạn tức là đang muốn làm kẻ địch của tôi. Các người tự suy nghĩ cho kỹ”, Thủy Thánh Võ lạnh lùng nói.
Dứt lời, đám đông chau mày. Thiên kiêu Thánh Võ không phải người mà ai cũng động vào được. Dù hôm nay anh ta có không tiêu diệt được các thế lực thì với thiên phú của anh ta cũng đủ để khiến anh ta ngày một mạnh hơn và sau đó việc báo thù bọn họ là điều không có gì khó khăn cả. Những người ở đây ai có thể chạy thoát được chứ?
Đám đông do dự. Dù là cậu Bùi cũng vậy.
Nhà họ Diệp mừng lắm. Họ không ngờ nhà họ Thủy – từng là kẻ địch lại ra tay giúp đỡ họ.
“Đại ân của thiên kiêu Thánh Võ nhà họ Diệp chúng tôi khắc cốt ghi tâm. Từ ngày hôm nay, nhà họ Diệp hi vọng sẽ có thể liên minh với nhà họ Thủy”, bà cụ Diệp cảm kích nói.
“Bà cụ đừng khách sáo”, Thủy Thánh Võ khẽ gật đầu.
Biết được thái độ của anh ta, sắc mặt của đám đông trông càng khó coi hơn. Đám đông đồng loạt quay qua nhìn cậu Bùi.
Lúc này anh ta im lặng. Thế nhưng đột nhiên có một luồng khí tức huyền diệu trỗi dậy. Đám đông giật mình, trố tròn mắt.
“Khí tức này…”
Cậu Bùi mừng lắm, vội kêu lên: “Chắc chắn là Tiên Nhân. Tiên Nhân tới rồi”.
“Đại Tiên”, cả nhà họ Diệp cũng thất kinh.
“Lẽ nào…là Trấn Nguyệt Tiên Nhân?”
“Không hay rồi!”
Tất cả vội vàng lùi về gần bà cụ. Bà cụ đanh mặt.
“Cái gì cần tới cuối cùng cũng đã tới. Hầy…đây là món nợ của nhà họ Diệp, tới lúc phải trả rồi”, những người già của gia tộc thở dài.
Trên không trung, một đám mây đen bay tới. Đợi đến khi đám mây tan ra hết thì một bóng hình như tiên nhân xuất hiện. Đám đông nín thở.
Người này mặc áo màu đen, tóc dài bay trong gió. Đó là một bà cụ tầm năm, sau mươi tuổi mang cốt cách thần tiên, tay cầm phất trần, hai mắt đanh lại. Bà ta nhìn xuống giống như thần tiên đang nhìn chúng sinh.
Có không ít người nhìn bà ta bằng thái độ sùng bái: “Đây là Trần Nguyệt Tiên Nhân sao?”, có người hỏi.
“Bà…ta không phải là tiên thật đấy chứ?”, gia chủ nhà họ Triệu lầm bầm.
Cậu Bùi không dám chậm trễ, lập tức quỳ xuống: “Bùi Nguyên bái kiến Trấn Nguyệt Đại Tiên”.
“Bái kiến đại nhân”, người nhà họ Bùi lập tức hô vang.
Những người khác thấy vậy cũng không dám do dự, vội quỳ phụp xuống: “Bái kiến Trấn Nguyệt Đại Nhân”.
Trừ người nhà họ Diệp ra thì tất cả đều quỳ gối.
“Bổn Tiên hôm nay tới đây chỉ vì muốn thanh toán món nợ với nhà họ Diệp. Người nhà họ Diệp đã chuẩn bị để chết chưa?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lạnh giọng nói.
“Đại Tiên, năm đó, mọi chuyện không phải là ý của nhà họ Diệp chúng tôi. Con trai bà cũng không phải chết trog tay chúng tôi. Cậu ta bị tẩu hỏa nhập ma, không liên quan gì tới chúng tôi hết”, bà cụ Diệp chống gậy.
“Nhưng dù sao thì chuyện đó cũng đã xảy ra, tôi nguyện hi sinh để đại tiên có thể xả giận, chỉ xin đại tiên tha cho nhà họ Diệp một lần”
“Các người tính toán hay nhỉ. Tôi muốn cả nhà họ Diệp phải đền mạng. Bà phải chết, những người kia cũng phải chết”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân hừ giọng, sau đó vung tay: “Quỳ xuống”.
Ầm! Một luồng khí thế từ trong không trung bao trùm xuống khiến nhà họ Diệp phải quỳ phụp, không đứng lên được…
Chương 2894: Tới kịp
Nguồn khí thế kinh người đổ ập xuống. Nhà họ Diệp không một ai đứng dậy nổi.
Thủ đoạn này, bọn họ chưa từng thấy bao giờ. Tất cả bọn họ giống như đeo gông vào cổ, vừa sợ hãi vừa hoảng loạn.
Đây là thủ pháp của Trấn Nguyệt Tiên Nhân sao? Rõ ràng là thủ đoạn chỉ có thần tiên mới có mà.
Nhà họ Diệp cảm thấy bất lực. Diệp Tuần Tinh tuyệt vọng.
Ông ta còn định dồn toàn lực của nhà họ Diệp chống lại nhà Trấn Nguyệt Tiên Nhân, chỉ hi vọng có thể giành được chút cơ hội. Giờ xem ra cách của ông ta thật nực cười.
“Tiên Nhân thần võ” .
“Tiên nhân vạn tuế”.
Đám người cậu Bùi vội vàng hô vang. Bọn họ thật chỉ muốn Trấn Nguyệt Tiên Nhân tiêu diệt ngay nhà họ Diệp.
Chỉ cần nhà họ Diệp đổ xuống thì toàn bộ nguồn tài nguyên của họ sẽ bị chia ra. Tới khi đó ai cũng có thịt để ăn.
Dưới nguồn áp lực của tiên nhân, người nhà họ Diệp chẳng thể phán kháng. Họ không khác gì cá nằm trên thớt, đợi bị mổ ra.
“Bổn tọa không lãng phí thời gian nữa, giờ bắt đầu từ bà", Trấn Nguyệt Tiên Nhân lạnh lùng bước tới, nhìn chăm chăm bà cụ Diệp và đưa tay lên.
Vụt! Một luồng khí tức được hình thành.
“Đại Tiên xin từ từ”, Thủy Thánh Võ vội kêu lên.
“Cậu là ai?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân chau mày, lạnh lùng hỏi.
“Vãn bối là Thủy Thánh Võ, mong Đại Tiên nể tình tha cho nhà họ Diệp. Chúng tôi sẽ thực hiện theo mọi điều kiện của Đại Tiên”, Thủy Thánh Võ vội nói.
“Nếu đã vậy thì được, tôi muốn con trai tôi sống lại. Các người làm được không?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân hừ giọng.
“Điều này”, Thủy Thánh Võ để lộ sắc mặt khó coi.
“Không làm được thì cút qua một bên. Nếu còn lo chuyện bao đồng thì bổn tọa sẽ liều mạng với cả nhà họ Thủy luôn đấy”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân hừ giọng, lập tức ra tay.
Thủy Thánh Võ còn định nói gì đó nhưng bị người nhà họ Thủy giữ lại.
“Cậu chủ, đừng quản nữa, nếu không sẽ hại nhà họ Thủy mất”, có người khẽ nói.
“Nhưng tôi đã hứa với thần y Lâm, phải bảo vệ an toàn cho nhà họ Diệp”, Thủy Thánh Võ thở dài.
“Không phải là cậu không muốn mà là chuyện này đã vượt khỏi năng lực của chúng ta rồi. Cậu đã lên tiếng, đã cố gắng hết sức, hà tất phải làm khổ mình thêm nữa”.
“Điều này...”, Thủy Thánh Võ á khẩu.
Đúng lúc này bà cụ Diệp đột nhiên kêu lên đầy đau khổ. Cơ thể bà ta bị một luồng khí tức nhất bổng lên.
“Bà ơi”.
“Mẹ”.
Người nhà họ Diệp thất kinh, vội vàng chạy tới. Bọn họ định lao tới nhưng không làm được.
Khí thế của Trấn Nguyệt Tiên Nhân quá khủng khiếp. Nhà họ Diệp trố tròn mắt khi thấy luồng khí tức trấn áp bà cụ Diệp càng lúc càng tăng mạnh. Tiếp tục thế này thì bà cụ sẽ bị ép chết mất.
“Dừng tay”, Diệp Tuần Tinh hét lớn nhưng vô ích.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã quyết tâm rồi. Bà ta tới lần này là để giết người thì sao phải bận tâm tới kẻ khác chứ.
Trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc...
Một luồng khí phóng tới, đâm xuyên khoảng không gian gần bà cụ Diệp. Toàn bộ khí thế chèn ép người nhà họ Diệp tan biến. Cả luồng sức mạnh không chế bà cụ Diệp cũng biến mất. Bà ta rơi xuống.
Mọi người ngạc nhiên.
“Hả?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân rất ngạc nhiên. Bà ta quay qua nhìn.
Một bóng hình ở trên mái nhà gần đó nhảy xuống. Đó chính là thần y Lâm.
Chương 2895: Tôi phải bảo vệ
“Là thần y Lâm
“Tốt quá, chúng ta được cứu rồi”.
“Thần y Lâm tới rồi”.
Người nhà họ Diệp mừng rơn, ai cũng rơi nước mắt, quỳ lạy Lâm Chính.
“Thần y Lâm, xin cậu hãy cứu nhà họ Diệp”, Diệp Tuần Tinh điên cuồng khấu đầu, máu tươi túa ra mà ông ta vẫn không chịu dừng lại. Đây là người duy nhất có thể cứu được nhà họ Diệp
Lâm Chính nhìn Diệp Tuần Tinh, tiếp tục quay qua nhìn Trấn Nguyệt Tiên Nhân. Chỉ vậy thôi mà Lâm Chính cũng đã có thể cảm nhận được khí tức phi phàm của bà ta rồi. Quả là đáng sợ.
“Bái kiến Trấn Nguyệt Tiên Nhân”, Lâm Chính chắp tay, tỏ vẻ khách khí.
“Cậu là ai?”
“Thần y Lâm của Giang Thành”.
“Chưa từng nghe qua. Vẫn là câu nói đó, những người dám ngăn cản bản tôn thì giết chết không tha. Cậu muốn chết ở đây cùng đám người kia hay gì?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lạnh giọng.
“Tôi biết Đại Tiên có thù với nhà họ Diệp, có điều tôi nghĩ nhà họ Diệp không có chuyện vô duyên vô cớ đi đắc tội với Tiên Nhân. Có thể là có sự hiểu lầm nào đó, mong Đại Tiên bớt giận, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện, giải quyết sự việc”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Giải quyết? Hừ! Tôi nói rồi, hoặc là các người khiến con trai tôi sống lại hoặc là tôi sẽ tiêu diệt cả nhà họ Diệp. Cậu đã nói được như vậy thì tôi để cậu lựa chọn. Nếu cậu cứu sống được con trai tôi, tôi sẽ đồng ý tha cho nhà họ Diệp. Còn đồng ý liên minh với họ, bảo vệ họ tới khi tôi chết nữa. Không biết cậu làm được không?”,Trấn Nguyệt Đại Tiên cười lạnh. Cậu Bùi cũng cười theo.
“Dù y thuật của thần y Lâm cao cường thì cũng không thể nào hồi sinh người chết mà”.
“Tôi từng nghe qua về y thuật của thần y Lâm. Đúng là cậu ấy có thể làm được điều đó, nhưng là đối với những người chết chưa lâu. Còn con trai của Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã chết không biết bao nhiêu năm rồi. Cứu sống kiểu gì? Nếu cậu ta làm được thì khác gì là thần tiên?”
“Đúng vậy”, đám đông bàn tán xôn xao.
“Thần y Lâm, cậu mặc kệ chúng tôi. Kiếp nạn này tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Nhà họ Diệp cũng đã quyết tâm, chúng tôi không thể để liên lụy tới cậu được. Cậu mau rời khỏi đây đi”, bà cụ Diệp được người nhà đỡ dậy bèn nói.
“Bà đừng khách sáo. Tôi nói rồi, Tâm Ngữ là em gái tôi, chuyện của nhà họ Diệp cũng là chuyện của tôi. Hôm nay tôi đã tới thì chắc chắn là tôi phải bảo vệ nhà họ Diệp”, Lâm Chính nói.
“Khốn nạn, cậu khinh thường bổn tọa đúng không?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân tức giận, phóng ra khí tức từ khoảng không.
“Quỳ xuống! Đồ ngông cuồng”, luồng khí tức giáng xuống như núi đè người.
Phần dưới của Lâm Chính bị ép mạnh xuống. Thế nhưng anh vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích giống như không hề bị ảnh hưởng. Trấn Nguyệt Tiên Nhân chau mày: “Thật không ngờ cậu cũng có chút thực lực nhỉ”.
“Tiên Nhân hà tất phải ép người như thế?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Bổn tọa hôm nay tới đây là để ép người, cậu làm gì được?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân quát lớn, lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cảm nhận được sức mạnh như của ngàn binh vạn mã lao về phía mình mà anh không thể nào dùng từ ngữ để miêu tả được. Anh biết kẻ địch phi phàm nên lập tức lấy Hông Mông Long Châm ra ghim vào huyệt đồng thời khởi động Lạc Linh Huyết đấu lại Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
Sức mạnh gia tăng, khí tức của anh cũng tăng lên cực điểm. Trấn Nguyệt Tiên Nhân giật mình.
“Kẻ này, phải giết, Nguyệt Toái Tinh Hà”, bà ta gầm lên, hai tay tung ra chưởng ánh sáng đổ dồn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính chau mày, lập tức né đòn. Những nơi luồng ánh sáng đi qua đều biến thành cát bụi, thật khủng khiếp.