-
Chương 2856-2860
Chương 2856: Mạng của tôi giao cho anh!
“Ha ha, bà cụ Diệp, tôi biết bà trước giờ luôn vậy mà. Diệp Bồ Đề vốn là vật ngoại thân, không có thì sau lại sẽ lại có. Nhưng người không còn thì thật sự là không còn mà”, anh ta bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý.
“Người đâu, đi lấy Diệp Bồ Đề đưa cho nhà họ Thủy”, bà cụ Diệp mệt mỏi nói.
“Điều này…”, nhà họ Diệp tỏ ra do dự.
“Mau đi đi”, bà cụ Diệp đanh mặt. Đám đông không thể từ chối đành thở dài và quay người đi lấy.
“Đợi chút”, đột nhiên, Diệp Tâm Ngữ hét lớn, cầm bình trà và ném mạnh xuống đất. Cô ta lấy một mảnh vỡ ghì lên cổ mình.
“Tâm Ngữ, cháu làm gì vậy?”
“Tâm Ngữ, dừng tay, đừng làm trò ngốc nghếch”, người nhà họ Diệp cuống cả lên lập tức lao đi.
“Đứng lại, nếu không tôi sẽ tự sát”, Diệp Tâm Ngữ hét lớn. Người nhà họ Diệp quay qua nhìn.
“Tâm Ngữ, cháu đang làm gì vậy? Đừng có làm loạn, mau bỏ thứ đó xuống”, bà cụ Diệp đứng dậy, đanh mặt.
“Bà ơi, Tâm Ngữ ngu ngốc để bị người ta lừa. Chuyện này đúng ra phải để cháu chịu trách nhiệm. Diệp Bồ Đề là mệnh mạch của nhà họ Diệp, nếu như mất đi nó, thì nhà họ Diệp thật sự xong đời. Nếu vì Tâm Ngữ mà nhà họ Diệp mất đi Diệp Bồ Đề và bị diệt vong thì cháu sẽ là kẻ tội đồ. Tâm Ngữ không muốn trở thành người như vậy. Vì vậy, cháu nguyện gánh chịu mọi hậu quả”, Tâm ngữ vừa nói vừa khóc.
“Đồ ngốc này…”, bà cụ Diệp nhìn đứa cháu bằng đôi mắt đục ngầu.
“Diệp Tâm Ngữ, cô định chịu trách nhiệm kiểu gì? Lẽ nào..cô định dùng tính mạng để bồi thường. Cô đừng bồng bột, tại sao là từ bỏ mạng sống của chính mình chứ. Như vậy có đáng không?”, cậu chủ nhà họ Thủy cuống cả lên.
Mạng của Diệp Tâm Ngữ chẳng có giá trị gì với anh ta hết. Anh ta cố gắng thiết kế ra cái bẫy này là vì muốn lấy được Diệp Bồ Đề. Giờ thứ đó sắp tới tay mình mà Diệp Tâm Ngữ đột nhiên lại hành động như vậy nên anh ta không cuống sao được?
“Anh muốn lấy mạng của tôi thì tôi giao cho anh! Anh còn sợ tôi nhây sao?”, Diệp Tâm Ngữ tức giận, cô không nói nhiều chỉ cứa cổ mình.
Phụt! Máu tưới bắn ra tung tóe. Tất cả mọi người đều sững sờ. Diệp Tâm Ngữ ôm cổ từ từ ngã ra đất.
Vài giây sau, cả hiện trường im lặng như tờ.
“Tâm Ngữ”, nhà họ Diệp gào thét, lao lên. Khang Tuệ vừa tỉnh dậy, nhìn thấy thế lại ngất đi.
Bà cụ Diệp bước tới nhìn Diệp Tâm Ngữ đang bị đám đông vây lấy, khuôn mặt bà cụ tái nhợt. Bà cụ siết nắm đấm, đôi mắt hằm hằm sát ý.
Sau đó bà ta quay qua nhìn cậu chủ nhà họ Thủy. Anh ta cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội. Mặc dù bà cụ đã nhiều tuổi nhưng vô cùng mạnh mẽ. Từ sau khi được gả cho nhà họ Diệp thì bà cụ luôn giúp ông cụ phát triển sự nghiệp, cũng đã trải qua không ít sóng gió. Còn cậu chủ nhà họ Thủy dù là người thừa kế nhưng đứng trước bà cụ thì vẫn còn non lắm.
“Còn không cút”, bà cụ gầm lên.
Anh ta tái mặt, không dám phản bác chỉ khẽ nói: “Đi thôi”.
Người nhà họ Thủy lập tức rời đi. Ra tới cửa, anh ta đột nhiên khựng lại: “Nhà họ Diệp đã tới ngày mạt thế rồi. Cố gắng cầm cự cũng không đạt được kết quả gì tốt đẹp đâu. Chi bằng giao Diệp Bồ Đề cho tôi, có khi tôi còn giúp được nhà họ Thủy vượt qua kiếp nạn này”.
“Cháu gái tôi đã không còn, tôi cũng chẳng có gì để mất. Con bé đã không muốn giao Diệp Bồ Đề cho cậu thì dù nhà họ Diệp có bị diệt vong cậu cũng đừng hòng có được nó. Cậu quên nó đi, cút”, bà cụ Diệp lạnh giọng.
“Bà…hừ! Vậy thì cứ đợi mà xem”.
Bà cụ lộ vẻ âm sầm. Nhà họ Thủy rời đi. Nhà họ Diệp vội vàng tìm cách cứu chữa cho Diệp Tâm Ngư.
“Mau mời thần y An tới đây”, bà cụ Diệp gầm lên.
Có người lao ra khỏi cửa. Một lúc sau, một cô gái tầm ba mươi tuổi đeo kính gọng đen, tóc ngắn chạy vào. Khi nhìn thấy Diệp Tâm Ngữ tắt thở, nằm trên giường thì cô ta tái mặt, vội vàng chạy tới, lấy châm ra châm cứu
Mọi người đứng xung quanh cũng nín thở. Một lúc sau cô ta thu châm về, thở dài: “Xin lỗi, bệnh nhân đã qua đời rồi…Tôi không thể cứu sống được”.
Chương 2857: Đi mời thần y Lâm!
Người nhà họ Diệp không tin được, không thể chấp nhận kết quả này.
“Thần y An! Cầu xin cô hãy cứu con gái tôi! Cầu xin cô! Chỉ cần có thể chữa khỏi cho con gái tôi, cô bảo tôi làm gì cũng được!”.
Khang Tuệ từ ngoài cửa chạy vào, quỳ xuống ôm chân thần y An khóc lóc.
Người xung quanh vô cùng thương xót.
Khang Tuệ ngày trước hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền huệ thế nào, nhưng nỗi đau mất con khiến bà ta hoàn toàn suy sụp.
Bà ta không thể chịu đựng được nữa.
Bây giờ bà ta chỉ muốn con gái bà ta sống lại.
“Bà Khang! Không phải tôi không muốn cứu cô Diệp, mà thực sự là tôi đã lực bất tòng tâm. Cô Diệp đã chết, tôi kiến thức nông cạn, nào có bản lĩnh khởi tử hồi sinh? Thật sự xin lỗi”, thần y An thở dài nói.
“Tâm Ngữ, con gái tôi!”, Khang Tuệ khóc đau đớn, gần như nghẹt thở.
Những người khác cũng không khỏi lau nước mắt.
Bà cụ Diệp im lặng nhìn, không nói lời nào, khuôn mặt như già đi mấy tuổi.
“Thần y An, thật sự không có cách nào hay sao?”, bà cụ Diệp đột nhiên thở dài, khàn giọng hỏi.
“Cách… thì vẫn có một cách nhưng rất mong manh, tôi cũng không chắc có hiệu quả hay không”, thần y An nói.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngẩng đầu.
“Thần y An, là cách gì? Xin hãy nói cho chúng tôi!”, Khang Tuệ vội nói, giống như níu được cọng rơm cứu mạng.
Thần y An cười gượng: “Thật ra… chỉ cần có thể mời thần y Lâm ở Giang Thành đến đây, có lẽ cô Diệp có thể cứu được! Thần y Lâm ở Giang Thành, y thuật cao siêu, có một không hai. Nghe nói cậu ta nắm giữ nhiều bài thuốc y thuật xa xưa, hơn nữa còn có năng lực khởi tử hồi sinh. Nếu cậu ấy chịu ra tay, có lẽ cô Diệp vẫn còn cơ hội sống”.
“Thần y Lâm?”.
Mọi người sửng sốt.
“Đúng, thần y Lâm! Y thuật của cậu ta còn cao hơn tôi gấp mười lần, có lẽ cậu ta… sẽ có cách”, thần y An nói.
“Vậy thì hãy sai người đi Giang Thành mời thần y Lâm đến đây!”, Khang Tuệ run rẩy.
“Thần y Lâm đâu dễ mời như vậy. Người ta là ông trùm Giang Thành, hơn nữa nhà họ Diệp ở Long Xuyên chúng ta và thần y Lâm không có chút quan hệ nào, người ta dựa vào cái gì mà chịu cứu người giúp chúng ta?”, một người nhà họ Diệp nói.
“Nói đúng, nếu thần y Lâm cứu giúp thì vô hình trung sẽ đối đầu với nhà họ Thủy! Thần y Lâm vô duyên vô cớ lại đắc tội với nhà họ Thủy làm gì? E là sẽ không mời cậu ta tới được”, lại có người lắc đầu than thở.
Khang Tuệ mặt xám như tro.
“Bà nội, cháu nhớ bà có một người cháu nuôi ở Giang Thành không phải sao? Hình như tên là Tô Nhu phải không ạ? Lần này Tâm Ngữ đến Giang Thành cũng là tìm chị ấy!”, lúc này một vãn bối nhà họ Diệp là Diệp Ngạo tiến lên nói.
“Phải, sao? Cháu muốn bà thông qua Tô Nhu mời thần y Lâm à?”, bà cụ Diệp hỏi.
“Lúc trước cháu có nghe đồn về chị Tô Nhu và thần y Lâm, nhưng hình như gần đây bọn họ đã thanh minh rồi. Cháu nghĩ chị Tô Nhu và thần y Lâm dù thế nào cũng có quen biết, có lẽ có thể nhờ chị ấy bắt cầu”, Diệp Ngạo nói.
“Không cần đâu! Bà cũng đã nghe qua chuyện của con bé đó, nghe nói nó đã nhiều lần từ chối thần y Lâm, có lẽ nó cũng không muốn dây dưa với thần y Lâm. Hơn nữa nó cũng là phụ nữ có chồng, chúng ta cần gì phải làm khó cho nó?”.
“Chuyện đó…”.
“Để bà đích thân đi đến Giang Thành một chuyến cầu xin thần y Lâm. Cậu ta không đồng ý, dù bà già này có phải quỳ nát cả hai đầu gối cũng không tiếc!”, bà cụ Diệp nói.
“Bà nội…”.
“Mẹ…”.
…
Ầm!
Một tiếng nổ dữ dội vang lên.
Cửa dược phòng đột nhiên bị tông mở, một bóng người đen xì, mặt đầy bụi bặm chạy vọt ra.
Đó không phải ai khác mà chính là Lâm Chính!
“Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…”, anh vừa ho dữ dội vừa phủi khói bụi trên người đi, đợi đến khi người bình ổn lại mới chạy về dược phòng.
Trong dược phòng là một mớ hỗn độn, vài lò luyện ngã đổ trên đất, một trong số đó còn nổ tan tành.
“Nổ lò rồi sao?”.
Lâm Chính nhìn chiếc lò nổ làm bốn năm mảnh, vẻ mặt không tin nổi.
Anh vội vàng chạy tới, tìm kiếm trong vụn thuốc rơi vãi trên mặt đất.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng tìm được một viên đan dược đen tuyền.
“Là thứ này à?”, Lâm Chính hơi nghi hoặc.
Nổ lò luyện là hiện tượng khi uy lực và phẩm cấp của đan dược đột nhiên bùng nổ, vượt ngoài dự kiến, khiến cho năng lượng trong lò nhanh chóng bành trướng, lò không chịu nổi mà phát nổ.
Thông thường luyện đan xảy ra nổ có nghĩa chất lượng và phẩm chất của đan dược đã đạt cực hạn, có thể gọi là thần phẩm.
Nhưng từ màu sắc của viên đan dược này cho thấy… hình như nó rất bình thường.
“Không màu không mùi, không có chút dao động năng lượng nào. Thứ mình luyện chế chắc là phá hoại thần đan, đan dược này chẳng khác gì đan dược bình thường mình luyện…”.
“Chẳng lẽ… chỉ đơn thuần là ngoài y muốn, trên thực tế mình chưa hề luyện chế ra được thần dược?”.
Lâm Chính không hiểu, cất đan dược đi, chuẩn bị tiếp tục luyện chế.
Cốc cốc cốc…
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!”.
Lâm Chính nhìn ra cửa phòng, hô lên.
Từ Thiên bước tới đẩy cửa vào, cung kính hành lễ với Lâm Chính: “Chào Chủ tịch Lâm!”.
“Có chuyện gì?”.
“Chủ tịch Lâm, người của nhà họ Diệp ở Long Xuyên đến rồi!”.
…
Lâm Chính dùng dáng vẻ của thần y Lâm bước nhanh đến Dương Hoa.
Vừa vào văn phòng đã nhìn thấy bà cụ Diệp, Diệp Hoài và Diệp Tùng.
Lâm Chính hít sâu một hơi, cảm thấy có chuyện không ổn.
Bà cụ Diệp là người nắm quyền cao nhất ở nhà họ Diệp. Chuyện gì khiến bà ta đích thân đến đây?
Không đợi Lâm Chính mở lời, bà cụ Diệp đột nhiên quỳ xuống.
“Bà cụ, bà đang…”, Lâm Chính sửng sốt.
“Thần y Lâm, Diệp Thị tôi cầu xin cậu ra tay cứu giúp cháu gái tôi, nếu cậu bằng lòng, nhà họ Diệp sẵn sàng dâng lên tất cả mọi thứ! Chỉ cần cậu có thể giúp đỡ!”.
Nói xong, bà cụ dập đầu xuống đất.
Lâm Chính kinh ngạc, vội vàng tiến tới đỡ bà cụ, nghiêm túc hỏi: “Cháu gái bà là ai?”.
“Diệp Tâm Ngữ”.
“Cái gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Thần y Lâm… quen biết cháu gái tôi sao?”, bà cụ Diệp nhận ra sự thay đổi trên mặt Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lảng tránh vấn đề, hỏi: “Cháu gái bà sao rồi? Cô ấy ở đâu?”.
Bà cụ Diệp mở đôi mắt mờ đục: “Tâm Ngữ bị kẻ gian hãm hại, đã mất, bây giờ thi thể đang ở nhà họ Diệp! Nhà họ Diệp tôi van nài thần y An cứu chữa, sau thần y An cũng hết cách. Đến đường cùng, thần y An nói chúng tôi đến đây cầu xin cậu cứu giúp, nói rằng chỉ có cậu mới có thể cứu Tâm Ngữ!”.
“Mã Hải, hãy sắp xếp chuyên cơ đến Long Xuyên! Nhanh!”, Lâm Chính gọi.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Bà cụ Diệp nghe vậy, nước mắt dâng tràn.
“Thần y Lâm, cậu đồng ý rồi sao?”.
“Cứu giúp người bệnh là thiên chức của người bác sĩ, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn?”, Lâm Chính nói: “Mọi người nghỉ ngơi một lúc, đợi chuyên cơ chuẩn bị xong sẽ đi Long Xuyên”.
“Được! Được! Thần y Lâm, thật sự rất cảm ơn cậu!”, bà cụ liên tục cúi đầu, mắt đỏ lên.
Lâm Chính không nói gì, đi ra khỏi văn phòng đốt điếu thuốc. Nhưng chưa hút được bao lâu, điện thoại của Tô Nhu đã gọi tới.
Sau khi anh bắt máy thì nghe Tô Nhu vừa khóc vừa nói.
“Lâm Chính! Anh đang ở đâu? Tâm Ngữ… chết rồi!”.
Chương 2858: Đến Long Xuyên
“Vậy sao…”, Lâm Chính ngập ngừng.
“Lúc đi vẫn còn yên ổn, mới bao lâu mà đã mất rồi?”, Tô Nhu khóc thất thanh.
Lâm Chính vội vàng an ủi: “Tiểu Nhu, em đừng đau buồn quá. Thế này, anh đi tìm thần y Lâm xem có thể mời thần y Lâm chữa trị cho Tâm Ngữ không. Thần y Lâm y thuật cao siêu, có lẽ sẽ cứu sống được Tâm Ngữ!”.
“Được, Lâm Chính, anh đi trước đi, nếu thần y Lâm không chịu thì em sẽ gọi cho thần y Lâm”, Tô Nhu đau khổ nói.
Mặc dù cô không muốn gây rắc rối cho thần y Lâm thêm nữa, nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác.
“Yên tâm, thần y Lâm sẽ đồng ý”.
Lâm Chính cúp máy.
Anh nhìn điện thoại, điếu thuốc vừa mới đốt trên tay đã cháy hết.
“Chủ tịch Lâm, máy bay đã chuẩn bị xong”, Mã Hải đi đến, cung kính nói.
“Xuất phát!”.
“Vâng”.
Cả đoàn người nhanh chóng đi đến Long Xuyên.
Mặc dù Lâm Chính không tiếp xúc nhiều với Diệp Tâm Ngữ, thậm chí không tính là hiểu, nhưng dù gì cô ta cũng là em gái của Tô Nhu, cũng là em gái mình, sao có thể thấy chết không cứu?
Cô bé không xấu tính, cứ thế bị bức chết một cách không rõ ràng, Lâm Chính cũng đau lòng.
Dọc đường, anh nói bà cụ Diệp gọi điện thoại cho thần y An, để thần y An châm cứu cho Diệp Tâm Ngữ theo lời anh nói, phong tỏa mạch của cô ấy.
Chỉ cần mạch sống không tan, hơi thở vẫn còn thì sẽ có khả năng cứu được!
Nhà họ Thủy ở Long Xuyên.
Cậu Thủy để trần thân trên, thở hổn hển, đi đến tủ lạnh lấy chai bia ra, một hơi uống cạn.
Trên giường có một người không còn tri giác, đó là Liễu Chiêu Nhi.
Ánh mắt cô ta mơ màng, hơi thở mong manh nhìn cậu Thủy: “Anh, anh… anh lợi hại quá…”.
“Cô không phải người luyện võ. Trong mắt tôi, cô yếu đuối đến thế nào. Tôi còn chưa dùng hết sức đấy, nếu không, xương cốt cô đã gãy nát”, cậu Thủy lạnh lùng nói.
“Không biết người phụ nữ thế nào mới xứng với anh Thủy”, Liễu Chiêu Nhi cười nói.
Cô ta không cảm thấy mình có thể gả vào nhà họ Thủy, sở dĩ thân mật với cậu Thủy cũng chỉ vì kiếm chút lợi ích từ anh ta.
Cô ta tự hiểu mình, loại người như cậu Thủy không thể nào cưới cô ta được.
“Trên đời này phụ nữ đặc biệt nhiều vô số, sao có thể không có ai xứng với tôi? Thật ra theo lý mà nói, Diệp Tâm Ngữ cũng đủ rồi, chỉ tiếc người phụ nữ đó không biết điều. Hôm nay chết cũng đáng đời!”, cậu Thủy nói.
“Nói phải!”, Liễu Chiêu Nhi che miệng cười đáp.
Cốc cốc cốc!
Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Cậu Thủy nhíu mày, hét với ra ngoài cửa: “Ai?”.
“Cậu Thủy, tôi đây, A Tài!”, ngoài cửa vang lên tiếng nói cung kính khiêm nhường.
“Có chuyện gì?”.
“Vừa nhận được tin, bà cụ nhà họ Diệp dẫn theo Song Hùng nhà họ Diệp đến Giang Thành.
“Đến Giang Thành?”, cậu Thủy có vẻ suy tư, một lúc sau thì cười khinh bỉ: “Chẳng lẽ nhà họ Diệp muốn cứu sống Diệp Tâm Ngữ, nên đến Giang Thành mời thần y Lâm đến đây?”.
“Ha! Nhà họ Diệp không có quan hệ gì với thần y Lâm, nếu ra tay thì là đối địch với nhà họ Thủy. Sao thần y Lâm lại nể mặt nhà họ Diệp được?”, Liễu Chiêu Nhi cười nói.
“Đúng vậy!”.
Cậu Thủy gật đầu, sau đó hỏi: “Phía Giang Thành trả lời thế nào?”.
“Thần y Lâm đang trên đường đến Long Xuyên”, A Tài ở ngoài trả lời.
“Cái gì?”.
Cậu Thủy lập tức sững sờ.
“Thần y Lâm… làm vậy là có ý gì?”, Liễu Chiêu Nhi cũng cảm thấy không tin được, kêu lên.
Cậu Thủy bình phục lại, đăm chiêu suy nghĩ: “Chắc chắn là nhà họ Diệp đã dùng cái giá cao mới mời được thần y Lâm. A Tài, hãy giúp tôi tìm cách liên lạc với thần y Lâm, tôi sẽ đích thân gọi cho thần y Lâm!”.
“Vâng, cậu chủ!”.
Chương 2859: Yêu nghiệt
Mạng lưới quan hệ của nhà họ Thủy đan xen phức tạp, chắc chắn không giới hạn ở Long Xuyên, khắp Long Quốc đều có mạng lưới quan hệ của bọn họ.
Chẳng mấy chốc đã có người nhà họ Thủy liên lạc với Mã Hải.
“Nhà họ Thủy sao?”.
Tại trụ sở Dương Hoa, Mã Hải cầm điện thoại, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đợi một lát, tôi sẽ hỏi Chủ tịch Lâm, sau đó sẽ trả lời cho các người!”.
Nói xong, Mã Hải gọi cho Lâm Chính.
Biết được ý đồ của nhà họ Thủy, vẻ mặt Lâm Chính lạnh băng.
Anh liếc nhìn máy bay đáp xuống ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Ông nói cậu Thủy đến nhà họ Diệp tìm tôi!”.
“Vâng”.
Mã Hải gật đầu, lập tức chuyển lời của Lâm Chính cho nhà họ Thủy.
“Cái gì? Đến nhà họ Diệp tìm thần y Lâm?”.
Cậu Thủy nhíu mày.
“Anh Thủy, thần y Lâm có ý gì? Anh ta đồng ý với anh hay là từ chối anh?”, Liễu Chiêu Nhi mặc quần áo, nghi hoặc hỏi.
“Không rõ! Nếu đồng ý với tôi thì cần gì phải đến nhà họ Diệp? Nếu từ chối tôi, từ chối qua điện thoại là được, cần gì phải gặp tôi?”, cậu Thủy rơi vào suy tư.
Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên, hạ giọng: “Mặc kệ, cứ đến nhà họ Diệp xem thế nào. Tên họ Lâm kia biết điều thì ngoan ngoãn đồng ý yêu cầu của tôi, từ chối chữa trị cho Diệp Tâm Ngữ. Nếu anh ta không biết điều… Hừ, đây là Long Xuyên, không phải Giang Thành, anh ta chọc giận tôi, tôi sẽ khiến anh ta không ra khỏi Long Xuyên được!”.
“Thần y Lâm là con rồng qua sông, nhưng đến đây cũng khó mà đấu lại con rắn bản địa như anh!”, Liễu Chiêu Nhi cười nũng nịu.
Xuống khỏi chuyên cơ, nhà họ Diệp điều xe đến đón Lâm Chính.
Chẳng mấy chốc, xe đã lái đến trước cửa nhà họ Diệp.
Phần lớn người có vai vế trong nhà họ Diệp đều đến.
Mẹ Diệp Tâm Ngữ là Khang Tuệ và Diệp Tuần Tinh bố cô ta cũng đến.
“Tuần Tinh kính chào thần y Lâm. Lần này thần y Lâm không ngại đường xa từ Giang Thành đến Long Xuyên chỉ để cứu con gái, bất kể có cứu được con gái tôi hay không, ơn đức này Tuần Tinh sẽ luôn nhớ rõ, nhất định không dám quên. Sau này nếu có gì cần Tuần Tinh giúp đỡ, xin thần y Lâm cứ việc lên tiếng!”, Diệp Tuần Tinh lập tức tiến tới, chắp tay hành lễ.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vì cái chết đột ngột của con gái, trong một đêm mà tóc mai bạc trắng, vô cùng tiều tụy, dường như đã già đi năm sáu tuổi.
“Ông Diệp khách sáo rồi, thời gian gấp rút, mau đưa tôi đi gặp cô Diệp đi”, Lâm Chính nói.
“Được, được, thần y Lâm, mời đi bên này”.
Diệp Tuần Tinh vội vàng dẫn đường ở phía trước.
Chẳng lâu sau, Lâm Chính đã thấy Diệp Tâm Ngữ nằm trên giường, không còn hơi thở.
Rất khó tưởng tượng cô gái sáng hôm qua còn hoạt bát vui vẻ, giờ lại biến thành một cái xác.
Thần y An đang châm cứu, thấy thần y Lâm đi vào thì hai mắt sáng lên, vẻ mặt và giọng nói cũng trở nên vô cùng kích động.
“Thần… Thần y Lâm! Chào cậu! Tôi… tôi là An Viên! Rất vui được gặp cậu! Tôi… Tôi là fan của cậu…”, thần y An kích động đưa tay.
“Xin chào thần y An!”.
Lâm Chính hờ hững bắt tay cô ta, đường nhìn lại dán chặt lên người Diệp Tâm Ngữ.
“Đây là cô châm cứu?”, Lâm Chính hỏi.
“Vâng… Đúng vậy… Tôi đã châm cứu theo huyệt vị mà cậu nói”, thần y An vội nói.
“Huyệt vị thì đúng nhưng châm cứu vẫn chưa được thuần thục lắm”.
Lâm Chính vừa nói vừa rút kim châm cứu ra, châm lại lần nữa.
Thủ pháp của anh vô cùng lưu loát, tao nhã đẹp đẽ, không hề có động tác dư thừa, khiến thần y An mở to mắt, tràn đầy vẻ khó tin.
Từ nhỏ cô ta đã có thiên phú hơn người về y học. Bởi vì gia đình là thế gia Đông y, cho nên từ nhỏ cô ta đã tiếp xúc với y thuật. Học y đến nay, cô ta đã nổi tiếng khắp Long Xuyên, hơn ba mươi tuổi đã có học vị Tiến sĩ y học, y thuật đứng đầu Long Xuyên, không ai có thể sánh bằng.
Nhưng so với thần y Lâm ở Giang Thành , cô ta nhận ra dường như mình chẳng là gì cả.
Thần y Lâm chỉ mới hơn hai mươi tuổi!
Vậy mà anh đã có kỹ thuật cao siêu như vậy!
E rằng ngay cả thầy cô ta cũng không bằng thần y Lâm!
“Yêu nghiệt! Đúng là yêu nghiệt!”, thần y An nhìn Lâm Chính châm cứu, không khỏi lẩm bẩm.
Chương 2860: Báo đáp
Sau mấy châm hạ xuống, Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Từ Thiên ở bên cạnh.
Từ Thiên hiểu ý, gọi người mau chóng lấy một túi thuốc lớn tới.
Lâm Chính phân chia thuốc xong, giao cho thần y An.
“Mau đi nấu thuốc, sau đó chế nước thuốc tắm, đặt cô Diệp vào trong thùng nước thuốc để giúp cô ấy tạo máu nối mạch!”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
An Viên liếc nhìn dược liệu trong túi thuốc, hô hấp trở nên nhanh hơn.
Đây là những vị thuốc cực kỳ quý hiếm, cái nào cũng có giá trị trên trời!
Trời ạ, sao trong tay của thần y Lâm lại có nhiều bảo bối như vậy?
“Được cứu rồi! Xem ra cô Diệp được cứu rồi!”, An Viên kích động đến mức toàn thân run rẩy.
“Thần y An, thật… thật sao? Con gái tôi thật sự vẫn còn cứu được sao?”, Khang Tuệ vẫn không dám tin, mở to mắt, run rẩy hỏi.
“Đương nhiên, những vị thuốc thần y Lâm lấy ra đều là bảo vật vô giá! Có được thuốc như vậy còn lo gì không cứu được cô Diệp chứ!”, An Viên cười đáp.
Khang Tuệ nghe vậy lập tức quỳ xuống: “Thần y Lâm, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu!”.
“Hãy đứng dậy đi”, Lâm Chính vội đỡ Khang Tuệ dậy.
“Dược liệu quý hiếm như vậy mà thần y Lâm lại hào phóng tặng cho, làm sao Diệp Tuần Tinh báo đáp? Xin thần y Lâm nhận của tôi một lạy!”, Diệp Tuần Tinh cũng vội vàng quỳ xuống, nhưng bị Lâm Chính cản lại.
“Lần này tôi đến vốn là để cứu người, hai người không cần phải vậy. Huống hồ, dược liệu có quý giá chăng nữa, không dùng để chữa bệnh thì còn có giá trị gì?”, Lâm Chính cười đáp.
“Không ngờ thần y Lâm trẻ tuổi, y thuật không những cao siêu, mà y đức cũng hơn người như vậy. Tôi được mở mang kiến thức rồi. Khâm phục! Khâm phục!”, bà cụ Diệp vô cùng cảm khái, ánh mắt tràn ngập sự tán thưởng.
Lúc này, bà ta giống như nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu gọi: “A Hoài!”.
“Dì!”, Diệp Hoài khẽ cúi người.
“Đi, lấy đồ vật tới đây, dì sẽ tặng cho thần y Lâm coi như trả phí chữa bệnh lần này!”, bà cụ Diệp cười nói.
“Hả?”.
Người của nhà họ Diệp ở xung quanh đều biến sắc.
“Thế nào? Dì phải lặp lại lần nữa sao?”, bà cụ Diệp nhíu mày.
“Không dám, không dám, cháu sẽ đi lấy ngay”.
Diệp Hoài vội đáp, sau đó chạy đi.
Không lâu sau, Diệp Hoài nâng một hộp gỗ đi vào.
Ông ta mở hộp gỗ ra.
Trong nháy mắt, một quả bồ đề bằng thủy tinh óng ánh trong suốt, tỏa ra hơi lạnh trong hộp xuất hiện.
“Thần y Lâm, vật này được gọi là Diệp Bồ Đề, do tổ tiên nhà họ Diệp tôi tình cờ lấy được từ một cây Thánh Bồ Đề. Nghe nói cây Bồ Đề đó một nghìn năm mới nở hoa một lần, một nghìn năm mới ra trái một lần. Một cây chỉ có một quả bồ đề, chính là Diệp Bồ Đề này. Đây là vật gia truyền của nhà họ Diệp chúng tôi, nhưng hôm nay thần y Lâm đã có ơn với nhà họ Diệp như vậy, tôi tự chủ trương tặng vật này cho thần y Lâm, hi vọng thần y Lâm đừng từ chối”, bà cụ Diệp mỉm cười nói.
“Diệp Bồ Đề?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, ánh nhìn lập tức dán chặt lên chiếc hộp đó.
Anh từng nghe đồn về nó, cũng biết sự quý giá của nó. Vốn tưởng đó chỉ là vật trong truyền thuyết, chỉ là ai đó nhàn rỗi bịa ra một vật hư ảo, không ngờ cây bồ đề thần kỳ này lại có thật.
Lâm Chính tiến tới, lặng lẽ cảm nhận khí ý lan tỏa từ Diệp Bồ Đề.
Trong nháy mắt, Lâm Chính hít thở nhanh hơn, con ngươi co lại.
“Vật này… thật là dồi dào mạnh mẽ! Diệp Bồ Đề… đúng là vật thần thánh!”.
“Xem ra nó rất được lòng thần y Lâm”, bà cụ Diệp cười nói.
“Bà cụ, vật này quý giá như vậy ai mà không thích được chứ? Nhưng tôi đến Long Xuyên không phải vì vật này, tôi chỉ muốn đến đây cứu người, vì vậy tôi không thể nhận nó được”, Lâm Chính lắc đầu.
“Ha ha, bà cụ Diệp, tôi biết bà trước giờ luôn vậy mà. Diệp Bồ Đề vốn là vật ngoại thân, không có thì sau lại sẽ lại có. Nhưng người không còn thì thật sự là không còn mà”, anh ta bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý.
“Người đâu, đi lấy Diệp Bồ Đề đưa cho nhà họ Thủy”, bà cụ Diệp mệt mỏi nói.
“Điều này…”, nhà họ Diệp tỏ ra do dự.
“Mau đi đi”, bà cụ Diệp đanh mặt. Đám đông không thể từ chối đành thở dài và quay người đi lấy.
“Đợi chút”, đột nhiên, Diệp Tâm Ngữ hét lớn, cầm bình trà và ném mạnh xuống đất. Cô ta lấy một mảnh vỡ ghì lên cổ mình.
“Tâm Ngữ, cháu làm gì vậy?”
“Tâm Ngữ, dừng tay, đừng làm trò ngốc nghếch”, người nhà họ Diệp cuống cả lên lập tức lao đi.
“Đứng lại, nếu không tôi sẽ tự sát”, Diệp Tâm Ngữ hét lớn. Người nhà họ Diệp quay qua nhìn.
“Tâm Ngữ, cháu đang làm gì vậy? Đừng có làm loạn, mau bỏ thứ đó xuống”, bà cụ Diệp đứng dậy, đanh mặt.
“Bà ơi, Tâm Ngữ ngu ngốc để bị người ta lừa. Chuyện này đúng ra phải để cháu chịu trách nhiệm. Diệp Bồ Đề là mệnh mạch của nhà họ Diệp, nếu như mất đi nó, thì nhà họ Diệp thật sự xong đời. Nếu vì Tâm Ngữ mà nhà họ Diệp mất đi Diệp Bồ Đề và bị diệt vong thì cháu sẽ là kẻ tội đồ. Tâm Ngữ không muốn trở thành người như vậy. Vì vậy, cháu nguyện gánh chịu mọi hậu quả”, Tâm ngữ vừa nói vừa khóc.
“Đồ ngốc này…”, bà cụ Diệp nhìn đứa cháu bằng đôi mắt đục ngầu.
“Diệp Tâm Ngữ, cô định chịu trách nhiệm kiểu gì? Lẽ nào..cô định dùng tính mạng để bồi thường. Cô đừng bồng bột, tại sao là từ bỏ mạng sống của chính mình chứ. Như vậy có đáng không?”, cậu chủ nhà họ Thủy cuống cả lên.
Mạng của Diệp Tâm Ngữ chẳng có giá trị gì với anh ta hết. Anh ta cố gắng thiết kế ra cái bẫy này là vì muốn lấy được Diệp Bồ Đề. Giờ thứ đó sắp tới tay mình mà Diệp Tâm Ngữ đột nhiên lại hành động như vậy nên anh ta không cuống sao được?
“Anh muốn lấy mạng của tôi thì tôi giao cho anh! Anh còn sợ tôi nhây sao?”, Diệp Tâm Ngữ tức giận, cô không nói nhiều chỉ cứa cổ mình.
Phụt! Máu tưới bắn ra tung tóe. Tất cả mọi người đều sững sờ. Diệp Tâm Ngữ ôm cổ từ từ ngã ra đất.
Vài giây sau, cả hiện trường im lặng như tờ.
“Tâm Ngữ”, nhà họ Diệp gào thét, lao lên. Khang Tuệ vừa tỉnh dậy, nhìn thấy thế lại ngất đi.
Bà cụ Diệp bước tới nhìn Diệp Tâm Ngữ đang bị đám đông vây lấy, khuôn mặt bà cụ tái nhợt. Bà cụ siết nắm đấm, đôi mắt hằm hằm sát ý.
Sau đó bà ta quay qua nhìn cậu chủ nhà họ Thủy. Anh ta cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội. Mặc dù bà cụ đã nhiều tuổi nhưng vô cùng mạnh mẽ. Từ sau khi được gả cho nhà họ Diệp thì bà cụ luôn giúp ông cụ phát triển sự nghiệp, cũng đã trải qua không ít sóng gió. Còn cậu chủ nhà họ Thủy dù là người thừa kế nhưng đứng trước bà cụ thì vẫn còn non lắm.
“Còn không cút”, bà cụ gầm lên.
Anh ta tái mặt, không dám phản bác chỉ khẽ nói: “Đi thôi”.
Người nhà họ Thủy lập tức rời đi. Ra tới cửa, anh ta đột nhiên khựng lại: “Nhà họ Diệp đã tới ngày mạt thế rồi. Cố gắng cầm cự cũng không đạt được kết quả gì tốt đẹp đâu. Chi bằng giao Diệp Bồ Đề cho tôi, có khi tôi còn giúp được nhà họ Thủy vượt qua kiếp nạn này”.
“Cháu gái tôi đã không còn, tôi cũng chẳng có gì để mất. Con bé đã không muốn giao Diệp Bồ Đề cho cậu thì dù nhà họ Diệp có bị diệt vong cậu cũng đừng hòng có được nó. Cậu quên nó đi, cút”, bà cụ Diệp lạnh giọng.
“Bà…hừ! Vậy thì cứ đợi mà xem”.
Bà cụ lộ vẻ âm sầm. Nhà họ Thủy rời đi. Nhà họ Diệp vội vàng tìm cách cứu chữa cho Diệp Tâm Ngư.
“Mau mời thần y An tới đây”, bà cụ Diệp gầm lên.
Có người lao ra khỏi cửa. Một lúc sau, một cô gái tầm ba mươi tuổi đeo kính gọng đen, tóc ngắn chạy vào. Khi nhìn thấy Diệp Tâm Ngữ tắt thở, nằm trên giường thì cô ta tái mặt, vội vàng chạy tới, lấy châm ra châm cứu
Mọi người đứng xung quanh cũng nín thở. Một lúc sau cô ta thu châm về, thở dài: “Xin lỗi, bệnh nhân đã qua đời rồi…Tôi không thể cứu sống được”.
Chương 2857: Đi mời thần y Lâm!
Người nhà họ Diệp không tin được, không thể chấp nhận kết quả này.
“Thần y An! Cầu xin cô hãy cứu con gái tôi! Cầu xin cô! Chỉ cần có thể chữa khỏi cho con gái tôi, cô bảo tôi làm gì cũng được!”.
Khang Tuệ từ ngoài cửa chạy vào, quỳ xuống ôm chân thần y An khóc lóc.
Người xung quanh vô cùng thương xót.
Khang Tuệ ngày trước hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền huệ thế nào, nhưng nỗi đau mất con khiến bà ta hoàn toàn suy sụp.
Bà ta không thể chịu đựng được nữa.
Bây giờ bà ta chỉ muốn con gái bà ta sống lại.
“Bà Khang! Không phải tôi không muốn cứu cô Diệp, mà thực sự là tôi đã lực bất tòng tâm. Cô Diệp đã chết, tôi kiến thức nông cạn, nào có bản lĩnh khởi tử hồi sinh? Thật sự xin lỗi”, thần y An thở dài nói.
“Tâm Ngữ, con gái tôi!”, Khang Tuệ khóc đau đớn, gần như nghẹt thở.
Những người khác cũng không khỏi lau nước mắt.
Bà cụ Diệp im lặng nhìn, không nói lời nào, khuôn mặt như già đi mấy tuổi.
“Thần y An, thật sự không có cách nào hay sao?”, bà cụ Diệp đột nhiên thở dài, khàn giọng hỏi.
“Cách… thì vẫn có một cách nhưng rất mong manh, tôi cũng không chắc có hiệu quả hay không”, thần y An nói.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngẩng đầu.
“Thần y An, là cách gì? Xin hãy nói cho chúng tôi!”, Khang Tuệ vội nói, giống như níu được cọng rơm cứu mạng.
Thần y An cười gượng: “Thật ra… chỉ cần có thể mời thần y Lâm ở Giang Thành đến đây, có lẽ cô Diệp có thể cứu được! Thần y Lâm ở Giang Thành, y thuật cao siêu, có một không hai. Nghe nói cậu ta nắm giữ nhiều bài thuốc y thuật xa xưa, hơn nữa còn có năng lực khởi tử hồi sinh. Nếu cậu ấy chịu ra tay, có lẽ cô Diệp vẫn còn cơ hội sống”.
“Thần y Lâm?”.
Mọi người sửng sốt.
“Đúng, thần y Lâm! Y thuật của cậu ta còn cao hơn tôi gấp mười lần, có lẽ cậu ta… sẽ có cách”, thần y An nói.
“Vậy thì hãy sai người đi Giang Thành mời thần y Lâm đến đây!”, Khang Tuệ run rẩy.
“Thần y Lâm đâu dễ mời như vậy. Người ta là ông trùm Giang Thành, hơn nữa nhà họ Diệp ở Long Xuyên chúng ta và thần y Lâm không có chút quan hệ nào, người ta dựa vào cái gì mà chịu cứu người giúp chúng ta?”, một người nhà họ Diệp nói.
“Nói đúng, nếu thần y Lâm cứu giúp thì vô hình trung sẽ đối đầu với nhà họ Thủy! Thần y Lâm vô duyên vô cớ lại đắc tội với nhà họ Thủy làm gì? E là sẽ không mời cậu ta tới được”, lại có người lắc đầu than thở.
Khang Tuệ mặt xám như tro.
“Bà nội, cháu nhớ bà có một người cháu nuôi ở Giang Thành không phải sao? Hình như tên là Tô Nhu phải không ạ? Lần này Tâm Ngữ đến Giang Thành cũng là tìm chị ấy!”, lúc này một vãn bối nhà họ Diệp là Diệp Ngạo tiến lên nói.
“Phải, sao? Cháu muốn bà thông qua Tô Nhu mời thần y Lâm à?”, bà cụ Diệp hỏi.
“Lúc trước cháu có nghe đồn về chị Tô Nhu và thần y Lâm, nhưng hình như gần đây bọn họ đã thanh minh rồi. Cháu nghĩ chị Tô Nhu và thần y Lâm dù thế nào cũng có quen biết, có lẽ có thể nhờ chị ấy bắt cầu”, Diệp Ngạo nói.
“Không cần đâu! Bà cũng đã nghe qua chuyện của con bé đó, nghe nói nó đã nhiều lần từ chối thần y Lâm, có lẽ nó cũng không muốn dây dưa với thần y Lâm. Hơn nữa nó cũng là phụ nữ có chồng, chúng ta cần gì phải làm khó cho nó?”.
“Chuyện đó…”.
“Để bà đích thân đi đến Giang Thành một chuyến cầu xin thần y Lâm. Cậu ta không đồng ý, dù bà già này có phải quỳ nát cả hai đầu gối cũng không tiếc!”, bà cụ Diệp nói.
“Bà nội…”.
“Mẹ…”.
…
Ầm!
Một tiếng nổ dữ dội vang lên.
Cửa dược phòng đột nhiên bị tông mở, một bóng người đen xì, mặt đầy bụi bặm chạy vọt ra.
Đó không phải ai khác mà chính là Lâm Chính!
“Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…”, anh vừa ho dữ dội vừa phủi khói bụi trên người đi, đợi đến khi người bình ổn lại mới chạy về dược phòng.
Trong dược phòng là một mớ hỗn độn, vài lò luyện ngã đổ trên đất, một trong số đó còn nổ tan tành.
“Nổ lò rồi sao?”.
Lâm Chính nhìn chiếc lò nổ làm bốn năm mảnh, vẻ mặt không tin nổi.
Anh vội vàng chạy tới, tìm kiếm trong vụn thuốc rơi vãi trên mặt đất.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng tìm được một viên đan dược đen tuyền.
“Là thứ này à?”, Lâm Chính hơi nghi hoặc.
Nổ lò luyện là hiện tượng khi uy lực và phẩm cấp của đan dược đột nhiên bùng nổ, vượt ngoài dự kiến, khiến cho năng lượng trong lò nhanh chóng bành trướng, lò không chịu nổi mà phát nổ.
Thông thường luyện đan xảy ra nổ có nghĩa chất lượng và phẩm chất của đan dược đã đạt cực hạn, có thể gọi là thần phẩm.
Nhưng từ màu sắc của viên đan dược này cho thấy… hình như nó rất bình thường.
“Không màu không mùi, không có chút dao động năng lượng nào. Thứ mình luyện chế chắc là phá hoại thần đan, đan dược này chẳng khác gì đan dược bình thường mình luyện…”.
“Chẳng lẽ… chỉ đơn thuần là ngoài y muốn, trên thực tế mình chưa hề luyện chế ra được thần dược?”.
Lâm Chính không hiểu, cất đan dược đi, chuẩn bị tiếp tục luyện chế.
Cốc cốc cốc…
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!”.
Lâm Chính nhìn ra cửa phòng, hô lên.
Từ Thiên bước tới đẩy cửa vào, cung kính hành lễ với Lâm Chính: “Chào Chủ tịch Lâm!”.
“Có chuyện gì?”.
“Chủ tịch Lâm, người của nhà họ Diệp ở Long Xuyên đến rồi!”.
…
Lâm Chính dùng dáng vẻ của thần y Lâm bước nhanh đến Dương Hoa.
Vừa vào văn phòng đã nhìn thấy bà cụ Diệp, Diệp Hoài và Diệp Tùng.
Lâm Chính hít sâu một hơi, cảm thấy có chuyện không ổn.
Bà cụ Diệp là người nắm quyền cao nhất ở nhà họ Diệp. Chuyện gì khiến bà ta đích thân đến đây?
Không đợi Lâm Chính mở lời, bà cụ Diệp đột nhiên quỳ xuống.
“Bà cụ, bà đang…”, Lâm Chính sửng sốt.
“Thần y Lâm, Diệp Thị tôi cầu xin cậu ra tay cứu giúp cháu gái tôi, nếu cậu bằng lòng, nhà họ Diệp sẵn sàng dâng lên tất cả mọi thứ! Chỉ cần cậu có thể giúp đỡ!”.
Nói xong, bà cụ dập đầu xuống đất.
Lâm Chính kinh ngạc, vội vàng tiến tới đỡ bà cụ, nghiêm túc hỏi: “Cháu gái bà là ai?”.
“Diệp Tâm Ngữ”.
“Cái gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Thần y Lâm… quen biết cháu gái tôi sao?”, bà cụ Diệp nhận ra sự thay đổi trên mặt Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lảng tránh vấn đề, hỏi: “Cháu gái bà sao rồi? Cô ấy ở đâu?”.
Bà cụ Diệp mở đôi mắt mờ đục: “Tâm Ngữ bị kẻ gian hãm hại, đã mất, bây giờ thi thể đang ở nhà họ Diệp! Nhà họ Diệp tôi van nài thần y An cứu chữa, sau thần y An cũng hết cách. Đến đường cùng, thần y An nói chúng tôi đến đây cầu xin cậu cứu giúp, nói rằng chỉ có cậu mới có thể cứu Tâm Ngữ!”.
“Mã Hải, hãy sắp xếp chuyên cơ đến Long Xuyên! Nhanh!”, Lâm Chính gọi.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Bà cụ Diệp nghe vậy, nước mắt dâng tràn.
“Thần y Lâm, cậu đồng ý rồi sao?”.
“Cứu giúp người bệnh là thiên chức của người bác sĩ, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn?”, Lâm Chính nói: “Mọi người nghỉ ngơi một lúc, đợi chuyên cơ chuẩn bị xong sẽ đi Long Xuyên”.
“Được! Được! Thần y Lâm, thật sự rất cảm ơn cậu!”, bà cụ liên tục cúi đầu, mắt đỏ lên.
Lâm Chính không nói gì, đi ra khỏi văn phòng đốt điếu thuốc. Nhưng chưa hút được bao lâu, điện thoại của Tô Nhu đã gọi tới.
Sau khi anh bắt máy thì nghe Tô Nhu vừa khóc vừa nói.
“Lâm Chính! Anh đang ở đâu? Tâm Ngữ… chết rồi!”.
Chương 2858: Đến Long Xuyên
“Vậy sao…”, Lâm Chính ngập ngừng.
“Lúc đi vẫn còn yên ổn, mới bao lâu mà đã mất rồi?”, Tô Nhu khóc thất thanh.
Lâm Chính vội vàng an ủi: “Tiểu Nhu, em đừng đau buồn quá. Thế này, anh đi tìm thần y Lâm xem có thể mời thần y Lâm chữa trị cho Tâm Ngữ không. Thần y Lâm y thuật cao siêu, có lẽ sẽ cứu sống được Tâm Ngữ!”.
“Được, Lâm Chính, anh đi trước đi, nếu thần y Lâm không chịu thì em sẽ gọi cho thần y Lâm”, Tô Nhu đau khổ nói.
Mặc dù cô không muốn gây rắc rối cho thần y Lâm thêm nữa, nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác.
“Yên tâm, thần y Lâm sẽ đồng ý”.
Lâm Chính cúp máy.
Anh nhìn điện thoại, điếu thuốc vừa mới đốt trên tay đã cháy hết.
“Chủ tịch Lâm, máy bay đã chuẩn bị xong”, Mã Hải đi đến, cung kính nói.
“Xuất phát!”.
“Vâng”.
Cả đoàn người nhanh chóng đi đến Long Xuyên.
Mặc dù Lâm Chính không tiếp xúc nhiều với Diệp Tâm Ngữ, thậm chí không tính là hiểu, nhưng dù gì cô ta cũng là em gái của Tô Nhu, cũng là em gái mình, sao có thể thấy chết không cứu?
Cô bé không xấu tính, cứ thế bị bức chết một cách không rõ ràng, Lâm Chính cũng đau lòng.
Dọc đường, anh nói bà cụ Diệp gọi điện thoại cho thần y An, để thần y An châm cứu cho Diệp Tâm Ngữ theo lời anh nói, phong tỏa mạch của cô ấy.
Chỉ cần mạch sống không tan, hơi thở vẫn còn thì sẽ có khả năng cứu được!
Nhà họ Thủy ở Long Xuyên.
Cậu Thủy để trần thân trên, thở hổn hển, đi đến tủ lạnh lấy chai bia ra, một hơi uống cạn.
Trên giường có một người không còn tri giác, đó là Liễu Chiêu Nhi.
Ánh mắt cô ta mơ màng, hơi thở mong manh nhìn cậu Thủy: “Anh, anh… anh lợi hại quá…”.
“Cô không phải người luyện võ. Trong mắt tôi, cô yếu đuối đến thế nào. Tôi còn chưa dùng hết sức đấy, nếu không, xương cốt cô đã gãy nát”, cậu Thủy lạnh lùng nói.
“Không biết người phụ nữ thế nào mới xứng với anh Thủy”, Liễu Chiêu Nhi cười nói.
Cô ta không cảm thấy mình có thể gả vào nhà họ Thủy, sở dĩ thân mật với cậu Thủy cũng chỉ vì kiếm chút lợi ích từ anh ta.
Cô ta tự hiểu mình, loại người như cậu Thủy không thể nào cưới cô ta được.
“Trên đời này phụ nữ đặc biệt nhiều vô số, sao có thể không có ai xứng với tôi? Thật ra theo lý mà nói, Diệp Tâm Ngữ cũng đủ rồi, chỉ tiếc người phụ nữ đó không biết điều. Hôm nay chết cũng đáng đời!”, cậu Thủy nói.
“Nói phải!”, Liễu Chiêu Nhi che miệng cười đáp.
Cốc cốc cốc!
Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Cậu Thủy nhíu mày, hét với ra ngoài cửa: “Ai?”.
“Cậu Thủy, tôi đây, A Tài!”, ngoài cửa vang lên tiếng nói cung kính khiêm nhường.
“Có chuyện gì?”.
“Vừa nhận được tin, bà cụ nhà họ Diệp dẫn theo Song Hùng nhà họ Diệp đến Giang Thành.
“Đến Giang Thành?”, cậu Thủy có vẻ suy tư, một lúc sau thì cười khinh bỉ: “Chẳng lẽ nhà họ Diệp muốn cứu sống Diệp Tâm Ngữ, nên đến Giang Thành mời thần y Lâm đến đây?”.
“Ha! Nhà họ Diệp không có quan hệ gì với thần y Lâm, nếu ra tay thì là đối địch với nhà họ Thủy. Sao thần y Lâm lại nể mặt nhà họ Diệp được?”, Liễu Chiêu Nhi cười nói.
“Đúng vậy!”.
Cậu Thủy gật đầu, sau đó hỏi: “Phía Giang Thành trả lời thế nào?”.
“Thần y Lâm đang trên đường đến Long Xuyên”, A Tài ở ngoài trả lời.
“Cái gì?”.
Cậu Thủy lập tức sững sờ.
“Thần y Lâm… làm vậy là có ý gì?”, Liễu Chiêu Nhi cũng cảm thấy không tin được, kêu lên.
Cậu Thủy bình phục lại, đăm chiêu suy nghĩ: “Chắc chắn là nhà họ Diệp đã dùng cái giá cao mới mời được thần y Lâm. A Tài, hãy giúp tôi tìm cách liên lạc với thần y Lâm, tôi sẽ đích thân gọi cho thần y Lâm!”.
“Vâng, cậu chủ!”.
Chương 2859: Yêu nghiệt
Mạng lưới quan hệ của nhà họ Thủy đan xen phức tạp, chắc chắn không giới hạn ở Long Xuyên, khắp Long Quốc đều có mạng lưới quan hệ của bọn họ.
Chẳng mấy chốc đã có người nhà họ Thủy liên lạc với Mã Hải.
“Nhà họ Thủy sao?”.
Tại trụ sở Dương Hoa, Mã Hải cầm điện thoại, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đợi một lát, tôi sẽ hỏi Chủ tịch Lâm, sau đó sẽ trả lời cho các người!”.
Nói xong, Mã Hải gọi cho Lâm Chính.
Biết được ý đồ của nhà họ Thủy, vẻ mặt Lâm Chính lạnh băng.
Anh liếc nhìn máy bay đáp xuống ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Ông nói cậu Thủy đến nhà họ Diệp tìm tôi!”.
“Vâng”.
Mã Hải gật đầu, lập tức chuyển lời của Lâm Chính cho nhà họ Thủy.
“Cái gì? Đến nhà họ Diệp tìm thần y Lâm?”.
Cậu Thủy nhíu mày.
“Anh Thủy, thần y Lâm có ý gì? Anh ta đồng ý với anh hay là từ chối anh?”, Liễu Chiêu Nhi mặc quần áo, nghi hoặc hỏi.
“Không rõ! Nếu đồng ý với tôi thì cần gì phải đến nhà họ Diệp? Nếu từ chối tôi, từ chối qua điện thoại là được, cần gì phải gặp tôi?”, cậu Thủy rơi vào suy tư.
Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên, hạ giọng: “Mặc kệ, cứ đến nhà họ Diệp xem thế nào. Tên họ Lâm kia biết điều thì ngoan ngoãn đồng ý yêu cầu của tôi, từ chối chữa trị cho Diệp Tâm Ngữ. Nếu anh ta không biết điều… Hừ, đây là Long Xuyên, không phải Giang Thành, anh ta chọc giận tôi, tôi sẽ khiến anh ta không ra khỏi Long Xuyên được!”.
“Thần y Lâm là con rồng qua sông, nhưng đến đây cũng khó mà đấu lại con rắn bản địa như anh!”, Liễu Chiêu Nhi cười nũng nịu.
Xuống khỏi chuyên cơ, nhà họ Diệp điều xe đến đón Lâm Chính.
Chẳng mấy chốc, xe đã lái đến trước cửa nhà họ Diệp.
Phần lớn người có vai vế trong nhà họ Diệp đều đến.
Mẹ Diệp Tâm Ngữ là Khang Tuệ và Diệp Tuần Tinh bố cô ta cũng đến.
“Tuần Tinh kính chào thần y Lâm. Lần này thần y Lâm không ngại đường xa từ Giang Thành đến Long Xuyên chỉ để cứu con gái, bất kể có cứu được con gái tôi hay không, ơn đức này Tuần Tinh sẽ luôn nhớ rõ, nhất định không dám quên. Sau này nếu có gì cần Tuần Tinh giúp đỡ, xin thần y Lâm cứ việc lên tiếng!”, Diệp Tuần Tinh lập tức tiến tới, chắp tay hành lễ.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vì cái chết đột ngột của con gái, trong một đêm mà tóc mai bạc trắng, vô cùng tiều tụy, dường như đã già đi năm sáu tuổi.
“Ông Diệp khách sáo rồi, thời gian gấp rút, mau đưa tôi đi gặp cô Diệp đi”, Lâm Chính nói.
“Được, được, thần y Lâm, mời đi bên này”.
Diệp Tuần Tinh vội vàng dẫn đường ở phía trước.
Chẳng lâu sau, Lâm Chính đã thấy Diệp Tâm Ngữ nằm trên giường, không còn hơi thở.
Rất khó tưởng tượng cô gái sáng hôm qua còn hoạt bát vui vẻ, giờ lại biến thành một cái xác.
Thần y An đang châm cứu, thấy thần y Lâm đi vào thì hai mắt sáng lên, vẻ mặt và giọng nói cũng trở nên vô cùng kích động.
“Thần… Thần y Lâm! Chào cậu! Tôi… tôi là An Viên! Rất vui được gặp cậu! Tôi… Tôi là fan của cậu…”, thần y An kích động đưa tay.
“Xin chào thần y An!”.
Lâm Chính hờ hững bắt tay cô ta, đường nhìn lại dán chặt lên người Diệp Tâm Ngữ.
“Đây là cô châm cứu?”, Lâm Chính hỏi.
“Vâng… Đúng vậy… Tôi đã châm cứu theo huyệt vị mà cậu nói”, thần y An vội nói.
“Huyệt vị thì đúng nhưng châm cứu vẫn chưa được thuần thục lắm”.
Lâm Chính vừa nói vừa rút kim châm cứu ra, châm lại lần nữa.
Thủ pháp của anh vô cùng lưu loát, tao nhã đẹp đẽ, không hề có động tác dư thừa, khiến thần y An mở to mắt, tràn đầy vẻ khó tin.
Từ nhỏ cô ta đã có thiên phú hơn người về y học. Bởi vì gia đình là thế gia Đông y, cho nên từ nhỏ cô ta đã tiếp xúc với y thuật. Học y đến nay, cô ta đã nổi tiếng khắp Long Xuyên, hơn ba mươi tuổi đã có học vị Tiến sĩ y học, y thuật đứng đầu Long Xuyên, không ai có thể sánh bằng.
Nhưng so với thần y Lâm ở Giang Thành , cô ta nhận ra dường như mình chẳng là gì cả.
Thần y Lâm chỉ mới hơn hai mươi tuổi!
Vậy mà anh đã có kỹ thuật cao siêu như vậy!
E rằng ngay cả thầy cô ta cũng không bằng thần y Lâm!
“Yêu nghiệt! Đúng là yêu nghiệt!”, thần y An nhìn Lâm Chính châm cứu, không khỏi lẩm bẩm.
Chương 2860: Báo đáp
Sau mấy châm hạ xuống, Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Từ Thiên ở bên cạnh.
Từ Thiên hiểu ý, gọi người mau chóng lấy một túi thuốc lớn tới.
Lâm Chính phân chia thuốc xong, giao cho thần y An.
“Mau đi nấu thuốc, sau đó chế nước thuốc tắm, đặt cô Diệp vào trong thùng nước thuốc để giúp cô ấy tạo máu nối mạch!”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
An Viên liếc nhìn dược liệu trong túi thuốc, hô hấp trở nên nhanh hơn.
Đây là những vị thuốc cực kỳ quý hiếm, cái nào cũng có giá trị trên trời!
Trời ạ, sao trong tay của thần y Lâm lại có nhiều bảo bối như vậy?
“Được cứu rồi! Xem ra cô Diệp được cứu rồi!”, An Viên kích động đến mức toàn thân run rẩy.
“Thần y An, thật… thật sao? Con gái tôi thật sự vẫn còn cứu được sao?”, Khang Tuệ vẫn không dám tin, mở to mắt, run rẩy hỏi.
“Đương nhiên, những vị thuốc thần y Lâm lấy ra đều là bảo vật vô giá! Có được thuốc như vậy còn lo gì không cứu được cô Diệp chứ!”, An Viên cười đáp.
Khang Tuệ nghe vậy lập tức quỳ xuống: “Thần y Lâm, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu!”.
“Hãy đứng dậy đi”, Lâm Chính vội đỡ Khang Tuệ dậy.
“Dược liệu quý hiếm như vậy mà thần y Lâm lại hào phóng tặng cho, làm sao Diệp Tuần Tinh báo đáp? Xin thần y Lâm nhận của tôi một lạy!”, Diệp Tuần Tinh cũng vội vàng quỳ xuống, nhưng bị Lâm Chính cản lại.
“Lần này tôi đến vốn là để cứu người, hai người không cần phải vậy. Huống hồ, dược liệu có quý giá chăng nữa, không dùng để chữa bệnh thì còn có giá trị gì?”, Lâm Chính cười đáp.
“Không ngờ thần y Lâm trẻ tuổi, y thuật không những cao siêu, mà y đức cũng hơn người như vậy. Tôi được mở mang kiến thức rồi. Khâm phục! Khâm phục!”, bà cụ Diệp vô cùng cảm khái, ánh mắt tràn ngập sự tán thưởng.
Lúc này, bà ta giống như nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu gọi: “A Hoài!”.
“Dì!”, Diệp Hoài khẽ cúi người.
“Đi, lấy đồ vật tới đây, dì sẽ tặng cho thần y Lâm coi như trả phí chữa bệnh lần này!”, bà cụ Diệp cười nói.
“Hả?”.
Người của nhà họ Diệp ở xung quanh đều biến sắc.
“Thế nào? Dì phải lặp lại lần nữa sao?”, bà cụ Diệp nhíu mày.
“Không dám, không dám, cháu sẽ đi lấy ngay”.
Diệp Hoài vội đáp, sau đó chạy đi.
Không lâu sau, Diệp Hoài nâng một hộp gỗ đi vào.
Ông ta mở hộp gỗ ra.
Trong nháy mắt, một quả bồ đề bằng thủy tinh óng ánh trong suốt, tỏa ra hơi lạnh trong hộp xuất hiện.
“Thần y Lâm, vật này được gọi là Diệp Bồ Đề, do tổ tiên nhà họ Diệp tôi tình cờ lấy được từ một cây Thánh Bồ Đề. Nghe nói cây Bồ Đề đó một nghìn năm mới nở hoa một lần, một nghìn năm mới ra trái một lần. Một cây chỉ có một quả bồ đề, chính là Diệp Bồ Đề này. Đây là vật gia truyền của nhà họ Diệp chúng tôi, nhưng hôm nay thần y Lâm đã có ơn với nhà họ Diệp như vậy, tôi tự chủ trương tặng vật này cho thần y Lâm, hi vọng thần y Lâm đừng từ chối”, bà cụ Diệp mỉm cười nói.
“Diệp Bồ Đề?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, ánh nhìn lập tức dán chặt lên chiếc hộp đó.
Anh từng nghe đồn về nó, cũng biết sự quý giá của nó. Vốn tưởng đó chỉ là vật trong truyền thuyết, chỉ là ai đó nhàn rỗi bịa ra một vật hư ảo, không ngờ cây bồ đề thần kỳ này lại có thật.
Lâm Chính tiến tới, lặng lẽ cảm nhận khí ý lan tỏa từ Diệp Bồ Đề.
Trong nháy mắt, Lâm Chính hít thở nhanh hơn, con ngươi co lại.
“Vật này… thật là dồi dào mạnh mẽ! Diệp Bồ Đề… đúng là vật thần thánh!”.
“Xem ra nó rất được lòng thần y Lâm”, bà cụ Diệp cười nói.
“Bà cụ, vật này quý giá như vậy ai mà không thích được chứ? Nhưng tôi đến Long Xuyên không phải vì vật này, tôi chỉ muốn đến đây cứu người, vì vậy tôi không thể nhận nó được”, Lâm Chính lắc đầu.