-
Chương 2846-2850
Chương 2846: Có cần tôi giúp không?
“Chuyện thế nào rồi?”.
Trong điện thoại vang lên tiếng nói già nua khàn khàn.
Chú Tùng lắp bắp, nhỏ giọng nói: “Có lẽ… không làm được rồi…”.
“Cái gì?”, giọng nói già nua trong điện thoại trở nên âm trầm: “Đường đường là Song Hùng nhà họ Diệp mà vô dụng đến mức ngay cả một đứa con rể cũng không đối phó được?”.
“Dì, chắc dì đã coi thường đứa con rể này rồi, có lẽ cậu ta không tầm thường”.
Chú Tùng lau mồ hôi trên trán, kể lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra trong nhà hàng.
Nghe kể xong, bà cụ cũng im lặng.
“Cháu có chắc… những người đó đều là thật, không phải diễn viên do Lâm Chính mời tới không?”.
“Dì, chúng cháu cũng đã gặp những nhân vật đó, sao có thể giả được? Chưa nói gì khác, chúng cháu từng đến nhà họ Khánh ăn cơm, sao chúng cháu lại không nhận ra ông ta được chứ?”.
“Vậy xem ra đứa con rể nhà họ Tô cũng có chút sức mạnh… Nhưng đang yên đang lành, sao một đứa con rể như cậu ta lại quen biết nhiều người quyền lực như vậy?”.
“Chúng cháu cũng không biết…”.
“Các cháu đi điều tra đi, mặc dù dì và Tiểu Nhu đã lâu không gặp, nhưng Tinh Vũ và Tiểu Nhu luôn là những đứa trẻ mà dì thương yêu nhất, dì không muốn họ gặp rắc rối phiền phức. Những năm qua dì không đến Giang Thành tìm bọn họ cũng vì lo chuyện của nhà họ Diệp sẽ làm liên lụy đến họ, haizz…”, bà cụ thở dài, cúp máy.
Chú Tùng thở phào, quay lại vị trí của mình.
Món ăn đã ăn gần hết.
Diệp Tâm Ngữ rất thỏa mãn.
Một mình cô ta ăn mười ba món!
Không thể không nói, sức ăn của cô ta khiến người ta phải kinh ngạc.
“Thoải mái rồi!”.
Diệp Tâm Ngữ sờ chiếc bụng căng tròn, thở phù một hơi, vẻ mặt vui vẻ.
“Ăn no thì tốt”, Lâm Chính mỉm cười.
“Được rồi Lâm Chính, sao anh lại quen biết nhiều nhân vật lớn như vậy?”, cuối cùng Diệp Tâm Ngữ cũng hỏi ra câu mà chú Tùng và chú Hoài vẫn luôn muốn hỏi.
“Tôi từng khám bệnh cho bọn họ, đương nhiên là quen biết rồi”.
“Anh biết y thuật sao?”, Diệp Tâm Ngữ cực kỳ ngạc nhiên.
“Chú Hoài và chú Tùng của cô cũng đã điều tra tôi làm tạp vụ ở một trạm xá Đông y mà, đương nhiên tôi biết một chút y thuật”, Lâm Chính cười nói.
Nghe vậy, mọi người không biết đáp lời thế nào.
Người làm tạp vụ ở trạm xá thì y thuật có thể tốt đến đâu?
Bình thường những nhân vật lớn đó có bệnh tật gì cũng sẽ có bác sĩ riêng chăm sóc. Dù bác sĩ riêng không chữa được, bọn họ cũng có thể mời bác sĩ nổi tiếng tới, sao đến lượt bác sĩ nửa mùa ở trạm xá đến chữa trị cơ chứ?
Bọn họ cảm thấy mọi chuyện rất ảo ma.
Xem ra anh đang che giấu điều gì đó.
“Y thuật của cậu Lâm chắc chắn là rất cao siêu, khâm phục”.
Chú Tùng nở nụ cười, mỉm cười nói.
“Bình thường thôi”.
“Được rồi cậu Lâm, lần này cảm ơn cậu đã chiêu đãi, chúng tôi cũng nên quay về rồi. Tâm Ngữ ở đây gây ra cho các cậu không ít rắc rối, tôi đại diện nhà họ Diệp cảm ơn cậu”, chú Hoài đứng dậy, khom lưng mỉm cười nói.
“Chú Tùng! Chú Hoài! Cháu không về!”, Diệp Tâm Ngữ sầm mặt, bĩu môi nói.
“Tâm Ngữ, đừng cãi! Một mình cô ở đây sao chúng tôi có thể yên tâm?”.
“Nghe lời đi, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi về! Nếu cô có mệnh hệ gì, chúng tôi làm sao ăn nói với bố cô, với bà nội cô?”.
Hai người nghiêm túc nói.
“Chú Hoài, chú Tùng, cháu nói rồi cháu không về! Cháu còn có chuyện phải làm! Đợi cháu làm xong chuyện rồi sẽ về!”, Diệp Tâm Ngữ kiên quyết.
“Làm xong chuyện?”.
Hai người nghiêm mặt, lạnh lùng quát: “Đừng nói cô thật sự muốn trộm Tịnh Thế Bạch Liên của thần y Lâm đấy nhé? Tôi nói cô biết, thứ đó không thể đụng vào được. Nếu cô thất bại, bị thần y Lâm bắt được, vậy thì xong đời. Cô chết không quan trọng, nhưng rước về cho nhà họ Diệp một kẻ địch mạnh thì chẳng phải nhà họ Diệp sẽ không ngóc đầu lên nổi?”.
“Chú Hoài, cháu sẽ cẩn thận”.
“Không được, cô nghĩ thần y Lâm là ai? Chút thủ đoạn của cô trước mặt cậu ta chẳng là gì cả!”.
“Nhưng… Nhưng cháu không làm vậy thì ai có thể hóa giải nguy cơ của nhà họ Diệp? Cháu cũng chỉ muốn góp một chút sức cho nhà họ Diệp mà thôi!”, Diệp Tâm Ngữ ngân ngấn nước mắt, nghẹn ngào nói.
Nghe vậy, hai người im lặng.
“Nhà họ Diệp xảy ra chuyện gì? Có cần tôi giúp không?”, lúc này, Lâm Chính ngồi đối diện uống ngụm trà, mỉm cười hỏi.
Chương 2847: Mời người giúp đỡ
Dứt lời, mới người họ quay qua nhìn Lâm Chính.
Diệp Tâm Ngữ hai mắt sáng rực, vội vàng nói: “Đúng vậy, chú Hoài, chú Tùng, Lâm Chính quen biết nhiều nhân vật lớn như vậy, có khi mời được họ ra mặt giải vây cho nhà họ Diệp. Phía bên Khánh Dung thì không nói, Mộc Thiên Viên – cháu của Long soái không phải dạng vừa. Nếu như có thể mời được anh ta tới thì chúng ta có thể kê cao đầu ngủ ngon rồi”.
“Nói thì vậy chứ chuyện của nhà họ Diệp đâu có đơn giản”, chú Hoài như hất ra một gáo nước lạnh.
“Đừng nói là cháu của Mộc long soái mà ngay đến cả Mộc long soái có ra mặt thì cũng chưa chắc. Giờ ông ta tuổi đã cao, chẳng khác gì đèn dầu trước gió, nghe nói trước đó còn suýt về chầu trời rồi. Nếu không được thần y Lâm cứu giúp thì đã chết từ lâu. Mộc long soái mất đi thì uy thế của nhà họ Mộc cũng sa sút, đến bản thân họ còn khó giúp chính mình thì sao có thể cứu được chúng ta?”.
“Đúng vậy, Mộc long soái đích thân ra mặt thì may ra còn có chút hi vọng. Nếu như có thể mời thêm được hai vị long soái khác ra mặt nữa thì đúng là không còn gì phải lo lắng. Có điều long soái của Long QUốc, có vị nào mà không đức cao vọng trọng? Sao họ có thể vì nhà họ Diệp chúng ta mà ra mặt đây? Cô chủ suy nghĩ đơn giản quá”, chú Tùng nói.
“Vậy....vậy nếu không được thì chúng ta đi nhờ thần y Lâm ở Giang Thành? Anh ta có Tịnh Thế Bạch Liên, hơn nữa thực lực của Dương Hoa cũng rất mạnh. Nếu mời được họ thì có khi có thể chấn nhiếp được đối phương. Đối phương sẽ không dám mạo phạm nữa", Diệp Tâm Ngữ bặm môi, vội vàng nói.
“Sao cô có thể nói như vậy được?”, chú Hoài trừng mắt: “Cô lẻn vào Huyền Y Phái lấy trộm Tịnh Thế Bạch Liên, nếu để thần y Lâm phát hiện ra thì cô còn mặt mũi đi mời cậu ấy nữa hay không? Huống hồ, nhà họ Diệp chúng ta và thần y Lâm không có giăng mắc gì, dựa vào cái gì cậu ta phải giúp chúng ta?”
“Điều này...”, Diệp Tâm Ngữ cúi đầu, không biết phải làm thế nào.
“Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như có được sự trợ giúp của thần y Lâm thì lần này nguy hiểm của nhà họ Diệp chắc chắn sẽ được hóa giải. Dù thần y Lâm không có Tịnh Thế Bạch Liên nhưng với thực lực cùng y võ vô song của cậu ta cộng thêm những cao thủ dưới cờ của Dương Hoa thì đủ để trợ giúp cho nhà họ Diệp rồi...Tâm Ngữ, tôi nghe nói chị dâu của cô và thần y Lâm có quen biết, biết đâu có thể nhờ chị ấy liên hệ với thần y Lâm, giúp nhà họ Diệp. Cô thấy thế nào?”, lúc này chú Tùng nhớ ra được điều gì đó bèn vội vàng nói.
Diệp Tâm Ngữ hai mắt sáng rực, Thế nhưng chú Hoài chỉ lắc đầu: “Mọi người không thấy tin thời sự trước đó sao? Thần y Lâm đã làm rõ mối quan hệ với Tô Nhu rồi. Tô Nhu nhiều lần từ chối tình cảm của thần y Lâm. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy không muốn gây sự với cậu ta. Vì vậy chắc là bỏ đi”.
Hai người kia thở dài.
“Xem ra chuyện nhà họ Diệp không hề đơn giản. Nhưng không sao, Tâm Ngữ, cô lưu số của tôi, cùng họ về nhà họ Diệp trước. Tình hình ở Giang Thành khá phức tạp, cô ở đây lâu cũng không an toàn. Còn về phía nhà họ Diệp, mọi người tự nghĩ cách vậy. Nếu cần giúp gì thì có thể gọi điện cho tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức, dù sao thì cô là em gái của Tô Nhu và như thế thì cũng là em gái của tôi”, Lâm Chính mỉm cười, đặt số điện thoại xuống bàn, đẩy qua cho Tâm Ngữ.
“Cảm ơn anh”.
“Thật không ngờ cậu Lâm nhiệt tình như vậy. Trước đó chúng tôi đối xử không tốt với cậu vậy mà cậu vẫn vô cùng độ lượng. Chúng tôi là kẻ tiểu nhân rồi”, chú Hoài, chú Thúc vội vàng đứng dậy, khẽ cúi người.
“Hai vị không cần khách khí”.
Chương 2848: Tôn Giả biến mất
Tịnh Thế Bạch Liên chắc chắn không thể bị ăn trộm. Mặc dù Diệp Băng Tâm có chút thực lực nhưng ở Giang Thành này, nhất cử nhất động của cô ta đều bị giám sát. Chút chiêu trò của cô ta không thể phát huy tác dụng.
Bất lực, Diệp Băng Tâm đành phải cùng nhà họ Diệp rời khỏi Giang Thành. Cô ta gọi điện chào tạm biệt Tô nhu, nói là không tìm được việc nên về nhà.
Tô Nhu khá bất ngờ, định giữ cô ta ở lại vài ngày nhưng Diệp Tâm Ngữ đã từ chối. Tô Nhu cảm thấy khó hiểu. Về tới nhà, cô hỏi Lâm Chính. Cô còn tưởng Lâm Chính đã chọc tức Tô Nhu, thế là anh lại phải giải thích một hồi.
“Tô Nhu, thật sự không phải anh khiến cô ấy tức giận bỏ đi mà. Nếu em không tin có thể đích thân gọi điện hỏi cô ấy”, Lâm Chính bất lực nói.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc và chân thành của Lâm Chính thì Tô Nhu cuối cùng phải gật đầu: “Thôi được, em tin anh. Điện thoại thì em không gọi nữa. Tâm Ngữ đã về thì chắc chắn là có lý do của cô ấy. Anh cũng chẳng thể bắt nạt một cô gái như cô ấy mà”.
“Chính xác luôn”, Lâm Chính mỉm cười.
“Anh ngoan ngoãn ngồi đó, em đi nấu cơm", Tô Nhu trừng mắt, sau đó quay người đi vào trong bếp.
Lâm Chính ung dung cầm điều khiển lên. Đúng lúc anh định bật tivi thì điện thoại đổ chuông. Lâm Chính chau mày, lấy điện thoại ra ấn nút nghe. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy gấp gáp của Từ Thiên: “Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi”.
“Xảy ra chuyện gì?”, Lâm Chính tái mặt, trầm giọng.
“Thần Hỏa Tôn Giả biến mất rồi”, Từ Thiên khóc dở mếu dở.
“Cái gì?”, Lâm Chính nín thở.
“Anh sao thế?”, Tô Nhu dường như nghe được gì đó bèn thò đầu ra hỏi.
“Tô Nhu, anh có chút việc gấp gần đi xử lý, em ăn trước đi nhé”, Lâm Chính vội vàng cầm áo khoác chạy ra ngoài. Tô Nhu cầm xẻng xào thức ăn với vẻ mặt hoang mang.
“Gã này...sao lại tỏ ra thần bí như thế nhỉ?”.
Đợi đến khi Lâm Chính tới được học viện thì mọi thứ đã hỏng bét rồi. Rất nhiều đệ tử của đảo Thần Hỏa tập trung ở trong phòng của Thần Hỏa Tôn Giả.
Vài vị trưởng lão quỳ xuống gào khóc với vẻ bi thương và tuyệt vọng. Bầu không khí tang thương bao trùm.
“Thần y Lâm tới rồi”, lúc này có tiếng hô vang lên.
Đám đông đồng loạt quay qua nhìn. Thần y Lâm đanh mặt bước tới.
Các vị trưởng lão cũng lao về phía anh: “Thần y Lâm, phiền cậu mau cho người tìm Tôn Giả!”.
“Chúng tôi cũng đã cho người tìm kiếm rồi nhưng chắc chắn là chưa đủ, xin thần y Lâm nhanh chóng ra tay tìm kiếm tung tích của ông ấy”.
“Thần y Lâm...”, đám đông vội hét lớn.
Lâm Chính bàng hoàng, nhìn căn phòng trống không và trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Thần Hỏa Tôn Giảo đang yên đang lành sao lại biến mất?”
“Chúng tôi cũng không biết nữa”.
“Sáng nay Tôn Giả uống thuốc xong bèn ngủ. Chúng tôi luôn canh chừng ở bên ngoài. Tầm một tiếng sau, trong phòng phát ra tiếng động khác thường, đợi khi chúng tôi chạy vào thì Tôn Giả đã biến mất rồi", mấy vị trưởng lão khóc dở mếu dở.
“Biến mất sao? Cả toàn nhà này đều là người của các ông, đang yên đang lành sao Thần Hỏa Tôn Giả có thể biến mất được?”, Lâm Chính chau mày.
“Lẽ nào nhảy ra khỏi cửa sổ?”
“Không thể nào, bên ngoài cửa sổ cũng có người của chúng tôi. Huống hồ, cửa sổ không hề mở ra, chúng ta đã kiểm tra, không hề có dấu vân tay”.
“Vậy Thần Hỏa Tôn Giả đi đâu được?”
Chương 2849: Bắt cóc
Đám đông im lặng không nói gì, tất cả đều tỏ ra lo lắng và sợ hãi. Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vô duyên vô cớ Thần Hỏa Tôn Giả sao lại biến mất được chứ? Biến thành người sống sao?
Lâm Chính đi vào trong phòng và quan sát xung quanh. Căn phòng ngăn nắp, không hề có dấu hiệu lộn xộn, nhìn giống như chưa từng có ai bước vào.
Cửa sổ cũng vậy. Thậm chí đến cả chăn cũng chỉ được lật qua một bên. Không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào.
Lâm Chính chau mày. Rốt cuộc là ai đã bắt Thần Hỏa Tôn Giả? Không thể nào có chuyện ông ta tự đi được mà?
Với trạng thái hiện tại của ông ta, không thể nào bước đi được. Thậm chí ông ta còn đang không có cả ý thức.
Vậy nên chỉ có một khả năng là ai đó đã đưa ông ta đi. Lâm Chính đanh mặt nhìn xung quanh. Anh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn nhìn lên trần nhà.
Trần nhà cũng không có dấu hiệu lạ thường. Lâm Chính nhìn về phía cửa thông gió. Một lúc sau anh nhảy lên, mở cửa thông gió ra.
“Thần y Lâm?”, đám đông kêu lên.
Lâm Chính nhìn đường thông gió, cuối cùng anh lấy ra được thứ gì đó.
Đám đông ngước nhìn. Đó là một sợi tóc.
“Một sợi tóc của phụ nữ”, Lâm Chính cầm sợi tóc, khẽ nói.
“Cái gì?”
“Lẽ nào có người vào từ lối thông gió và đưa Thần Hỏa Tôn Giả đi?”, một vị trưởng lão lên tiếng.
“Chắc tới bảy, tám phần”, Lâm Chính kiểm tra trong đường thông gió, đưa tay chạm vào rồi đưa lên mũi ngửi, điềm đạm nói: “Là bột dịch dung, đối phương hóa trang thành người của học viện, trà trọn vào và tiếp cận tòa nhà này sau đó đi vào qua đường thông gió bắt Thần Hỏa Tôn Giả, sau đó đưa ông ta rời khỏi đây”.
Đám đông tái mặt.
“Nhanh, kiểm tra camera xem gần đây có nhân vật nào khả nghi ra vào tòa nhà hay không?”, Từ Thiên vội ra lệnh cho thuộc hạ.
“Không cần đâu”, Lâm Chính nhảy xuống.
“Có lẽ đối phương đã giết chết người của cúng ta, sau đó giả dạng thành người đó và đột nhập vào đây. Nếu là một khuôn mặt lạ thì sớm đã bị người đảo Thần Hỏa chặn lại rồi, chẳng thể tiếp cận nổi tòa nhà này. Giờ có kiểm tra camera thì cũng chỉ thấy người của chúng ta mà thôi, chứ không thể thấy được mặt của đối phương. Từ Thiên, ông tìm xem quanh đây có giấu thi thể nào không”.
Từ Thiên tái mặt, lập tức chạy đi. Một lúc sau ông ta quay lại với sắc mặt trông vô cùng khó coi: “Chủ tịch, trong khu nhà kho phát hiện ra một cái xác của một người dọn vệ sinh...”
“Quả nhiên”, Lâm Chính nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
“Điều tra ra đối phương là ai chưa?”, Thần y Lâm vội hỏi.
“Đã điều tra rồi ạ, nhưng thủ pháp của đối phương vô cùng dứt khoát, khả năng lớn là sẽ không phát hiện ra được gì”, Từ Thiên nói.
“Điều này...”, người của đảo Thần Hỏa tỏ ra thất vọng.
“Từ Thiên, ông đi lo hậu sự cho người nhân viên đó, bồi thường nhiều tiền một chút. Ngoài ra cũng cần để ý tới người nhà của nạn nhân, nếu có người già thì nhớ lo chăm sóc, có trẻ con thì đảm bảo có thể học hết đại học. Toàn bộ chi phí y tế của gia đình đó sẽ do Dương Ho phụ trách, rõ chưa?”
“Vâng, chủ tịch”.
“Ngoài ra, đi kiểm tra toàn bộ camera của Giang Thành, tôi muốn biết đối phương rời khỏi Giang Thành từ hướng nào”.
“Tuân lệnh”, Lâm Chính không nói thêm gì nữa, cứ thể bước ra ngoài. Người của đảo Thần Hỏa nhìn nhau, không biết phải nói gì.
Chương 2850: Cậu Thủy
Thần Hỏa Tôn Giả mất tích khiến Lâm Chính có dự cảm chẳng lành. Đối phương có thể là ai? Tại sao lại bắt cóc Thần Hỏa Tôn Giả?
Mục đích của bọn họ là gì? Không phải là vì đối đầu với anh đấy chứ? Là Thiên Ma Đạo gây ra? Hay là của Tử Vực?
Tất cả đều khiến Lâm Chính cảm thấy phiền não. Kẻ địch khiến anh không kịp đề phòng...
“Xem ra phải sớm chuẩn bị mới được”, Lâm Chính lầm bầm, giao việc điều tra cho Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh, còn anh thì vùi đầu vào việc luyện chế đan dược.
Giờ có được Thiên Phương Thần Thạch, anh phải kịp thời tận dụng thần thạch này để luyện chế ra dược vật đặc biệt, phòng lúc cần dùng tới.
Anh có dự cảm, sóng gió sắp ập tới rồi Đồng thời anh cũng vẫn phải thử nghiệm các vị thuốc mới này...
Nhà họ Diệp tại Long Xuyên...
Diệp Tâm Ngữ lo lắng trở về nhà. Nhà họ Diệp lúc này vẫn giống như lúc trước, có không ít người tới.
Mọi người đều tập trung ở phòng chính, bàn công chuyện. Ai cũng tỏ ra phiền muộn và âu sầu. Dù không nghe thì Diệp Tâm Ngữ cũng biết họ đang nói chuyện gì.
“Chẳng lẽ mình không thể giúp được gì cho gia đình thật sao?”, Diệp Tâm Ngữ bất lực nằm ra giường, nhìn lên trần nhà và lầm bầm.
“Tâm Ngữ có đó không? Tâm Ngữ?”, Diệp Tâm Ngữ ngồi bật dậy, vội vàng đẩy cửa chạy ra”.
“Chiêu Nhi, cậu tới rồi à?”, Diệp Tâm Ngữ cuối cùng cũng vui lên được chút ít.
Ngoài cửa là một cô gái mặc váy ngắn màu hồng để lộ đôi chân dài miên man. Cô gái xinh đẹp, trang điểm đậm, mỉm cười tươi rói. Đây chính là bạn thân của cô ta.
Cô gái bước tới, kéo tay Diệp Ngữ Tâm, cười nói: “Tâm Ngữ, mình nghe nói cậu chạy tới Giang Thành lấy trộm Tịnh Thế Bạch Liên, sao rồi? Tịnh Thế Bạch Liên đã lấy được chưa?”
“Đừng nhắc nữa, không chỉ không lấy được Bạch Liên mà còn bị Nhạn Tề, Nhậm Niên chơi cho một vố. Nếu không phải vì anh rể của mình nhanh nhẹ thì có khi mình đã bị họ xử đẹp rồi’, Diệp Tâm Ngữ nói bằng vẻ bất lực.
“Anh rể của cậu sao?”, Liễu Chiêu Nhi nhìn Diệp Tâm Ngữ bằng vẻ không dám tin.
“Không phải anh rể của cậu là một kẻ vô dụng sao? Ở rể, chỉ biết ăn chùa, không biết làm gì cả, vậy mà anh ta có thể cứu cậu khỏi tay của Nhạn Tề và Nhậm Niên?”
“Cậu coi thường anh rể của mình rồi. Mặc dù đi ở rể nhưng anh ấy cũng có năng lực đấy”.
“Được rồi Tâm Ngữ, cậu đừng nhắc tới anh rể nữa. Anh ta dù có giỏi thì cũng chỉ là con sâu cái kiến trước mặt nhà họ Diệp mà thôi. Vậy mà cái cây lớn như nhà họ Diệp lại sắp bị con kiến nó ăn mất rồi”, Liễu Chiêu Nhi mỉm cười.
Diệp Tâm Ngữ á khẩu.
“Chiêu Nhi, cậu đừng nói bóng gió nữa, hơn nữa nhà họ Liễu có thể giúp đỡ nhà mình không?”, Diệp Tâm vội vàng hỏi.
“Mình giúp như thế nào đây? Người mà nhà họ Diệp đắc tội có phải người bình thường đâu. Nhà họ Liễu xen vào chắc chắn cũng tan tác ngay. Tới khi đó mình cũng sẽ trở thành tội đồ của nhà họ Liễu mất. Tâm Ngữ, cậu tính hại mình luôn hả?”, Liễu Chiêu Nhi vội vàng nói.
“Thế nhưng...”, Diệp Tâm Ngữ định nói thêm gì đó nhưng không biết phải nói như thế nào.
Lúc này, Liễu Chiêu Nhi đột nhiên bật cười: “Tâm Ngữ, thực ra mình có cách có thể giải vây được cho nhà họ Diệp, chỉ sợ cậu không đồng ý”.
“Có cách gì cậu mau nói đi! Sao mình có thể không đồng ý được chứ?”, Diệp Tâm Ngữ vội nói.
“Hầy! Cách này thực ra rất đơn giản, cậu chắc cũng rõ”.
“Chiêu Nhi, cậu mau nói đi, rốt cuộc là cách gì?”, Diệp Tâm vội vàng hỏi.
Liễu Chiêu Nhi nheo mắt, bật cười: “Đơn giản, cậu đi mời cậu Thủy chẳng hạn, như vậy chẳng phải là giải quyết được rồi sao?”
“Cậu Thủy”, Diệp Tâm Ngữ tái mặt.
Cậu Thủy chính là người thừa kế của nhà họ Thủy, cũng là thiên tài tuyệt thế của gia tộc này. Thế nhưng so với các huynh trưởng thì chút Thiên Phú của cậu Thủy vẫn chưa là gì.
Nhà họ Thủy có thể nói là giữ vị trí bá chủ ở Long Xuyên. Thế nhưng địa vị của họ cũng chỉ mới được nâng lên mấy chục năm qua, không ai dám gây sự với họ.
Lý do rất đơn giản. Nhà họ Thủy, có một vị chí tôn yêu nghiệt. Dựa vào vị này, nhà họ Thủy trở thành vô địch, làm chủ cả Long Xuyên. Có vị đó chẳng còn ai dám đôi kháng với nhà họ Diệp nữa.
Vị đó chính là huynh trưởng của cậu Thủy. Thế nhưng người huynh trưởng này đi ngao du khắp nơi tu luyện, rất ít khi ở nhà. Vị trí gia chủ của nhà họ Thủy liền nằm trong tay của cậu Thủy
“Nếu như có thể có được cậu Thủy trợ giúp thì có nghĩa là cũng có được sự hỗ trợ từ anh trai của anh ta. Anh trai của anh ta là người thế nào thì ai cũng biết. Cậu cũng thế đúng không? Nếu có thể nhờ vị đó đứng ra thì cả Long Quốc này ai còn dám bất kính với nhà họ Diệp nữa”, Liễu Chiêu Nhi cẩn trọng khuyên bảo.
“Chiêu Nhi, cậu biết ý tứ của cậu Thủy mà. Trước đây anh ta có ý tứ với mình, lần trước hình như còn có sắp đặt, định làm điều đó với mình. Nếu chị của mình không kịp thời có mặt...thì có lẽ là...haizz...Chiêu Nhi, người đó trong mắt mình chẳng khác gì rắn độc. Nếu mình tìm anh ta...khác gì là để anh ta nuốt sống. Cậu đang muốn mình chui vào hang cọp đấy hả?”, Diệp Tâm Ngữ tái mặt.
“Hầy, cậu không thể trách cậu Thủy được. Vụ lần trước không phải do anh ta dàn dựng. Hơn nữa cũng có thể nhận ra ý tứ của anh ta mà. Anh ta cũng đã giải thích với cậu nhưng cậu không tin”.
“Thế nhưng...”
“Được rồi Tâm Ngữ, rốt cuộc cậu có muốn cứu nhà họ Diệp hay không. Muốn thì đi tìm cậu Thủy mà, thăm dò thái độ của người ta. Nếu như cậu Thủy vẫn còn ý đồ và định lợi dụng chuyện này ép cậu thì cậu có thể bỏ đi. Dù sao cậu cũng là tiểu thư nhà họ Diệp, thanh thiên bạch nhật, anh ta dám làm gì cậu chứ. Nếu như chúng ta đi mà có thể giúp được nhà họ Diệp thì chẳng phải là chuyện vui sao?”, Liễu Chiêu Nhi vội nói.
Chỉ vậy thôi cũng khiến Diệp Tâm Ngữ cảm thấy lo lắng. Cô ta bặm môi, đôi mắt ánh lên vẻ kiên quyết: “Được, nếu đã vậy thì chúng ta đi một chuyến”.
“Phải vậy chứ! Đi thôi”, đôi mắt Liễu Chiêu Nhi ánh lên vẻ kỳ lạ.
“Chuyện thế nào rồi?”.
Trong điện thoại vang lên tiếng nói già nua khàn khàn.
Chú Tùng lắp bắp, nhỏ giọng nói: “Có lẽ… không làm được rồi…”.
“Cái gì?”, giọng nói già nua trong điện thoại trở nên âm trầm: “Đường đường là Song Hùng nhà họ Diệp mà vô dụng đến mức ngay cả một đứa con rể cũng không đối phó được?”.
“Dì, chắc dì đã coi thường đứa con rể này rồi, có lẽ cậu ta không tầm thường”.
Chú Tùng lau mồ hôi trên trán, kể lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra trong nhà hàng.
Nghe kể xong, bà cụ cũng im lặng.
“Cháu có chắc… những người đó đều là thật, không phải diễn viên do Lâm Chính mời tới không?”.
“Dì, chúng cháu cũng đã gặp những nhân vật đó, sao có thể giả được? Chưa nói gì khác, chúng cháu từng đến nhà họ Khánh ăn cơm, sao chúng cháu lại không nhận ra ông ta được chứ?”.
“Vậy xem ra đứa con rể nhà họ Tô cũng có chút sức mạnh… Nhưng đang yên đang lành, sao một đứa con rể như cậu ta lại quen biết nhiều người quyền lực như vậy?”.
“Chúng cháu cũng không biết…”.
“Các cháu đi điều tra đi, mặc dù dì và Tiểu Nhu đã lâu không gặp, nhưng Tinh Vũ và Tiểu Nhu luôn là những đứa trẻ mà dì thương yêu nhất, dì không muốn họ gặp rắc rối phiền phức. Những năm qua dì không đến Giang Thành tìm bọn họ cũng vì lo chuyện của nhà họ Diệp sẽ làm liên lụy đến họ, haizz…”, bà cụ thở dài, cúp máy.
Chú Tùng thở phào, quay lại vị trí của mình.
Món ăn đã ăn gần hết.
Diệp Tâm Ngữ rất thỏa mãn.
Một mình cô ta ăn mười ba món!
Không thể không nói, sức ăn của cô ta khiến người ta phải kinh ngạc.
“Thoải mái rồi!”.
Diệp Tâm Ngữ sờ chiếc bụng căng tròn, thở phù một hơi, vẻ mặt vui vẻ.
“Ăn no thì tốt”, Lâm Chính mỉm cười.
“Được rồi Lâm Chính, sao anh lại quen biết nhiều nhân vật lớn như vậy?”, cuối cùng Diệp Tâm Ngữ cũng hỏi ra câu mà chú Tùng và chú Hoài vẫn luôn muốn hỏi.
“Tôi từng khám bệnh cho bọn họ, đương nhiên là quen biết rồi”.
“Anh biết y thuật sao?”, Diệp Tâm Ngữ cực kỳ ngạc nhiên.
“Chú Hoài và chú Tùng của cô cũng đã điều tra tôi làm tạp vụ ở một trạm xá Đông y mà, đương nhiên tôi biết một chút y thuật”, Lâm Chính cười nói.
Nghe vậy, mọi người không biết đáp lời thế nào.
Người làm tạp vụ ở trạm xá thì y thuật có thể tốt đến đâu?
Bình thường những nhân vật lớn đó có bệnh tật gì cũng sẽ có bác sĩ riêng chăm sóc. Dù bác sĩ riêng không chữa được, bọn họ cũng có thể mời bác sĩ nổi tiếng tới, sao đến lượt bác sĩ nửa mùa ở trạm xá đến chữa trị cơ chứ?
Bọn họ cảm thấy mọi chuyện rất ảo ma.
Xem ra anh đang che giấu điều gì đó.
“Y thuật của cậu Lâm chắc chắn là rất cao siêu, khâm phục”.
Chú Tùng nở nụ cười, mỉm cười nói.
“Bình thường thôi”.
“Được rồi cậu Lâm, lần này cảm ơn cậu đã chiêu đãi, chúng tôi cũng nên quay về rồi. Tâm Ngữ ở đây gây ra cho các cậu không ít rắc rối, tôi đại diện nhà họ Diệp cảm ơn cậu”, chú Hoài đứng dậy, khom lưng mỉm cười nói.
“Chú Tùng! Chú Hoài! Cháu không về!”, Diệp Tâm Ngữ sầm mặt, bĩu môi nói.
“Tâm Ngữ, đừng cãi! Một mình cô ở đây sao chúng tôi có thể yên tâm?”.
“Nghe lời đi, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi về! Nếu cô có mệnh hệ gì, chúng tôi làm sao ăn nói với bố cô, với bà nội cô?”.
Hai người nghiêm túc nói.
“Chú Hoài, chú Tùng, cháu nói rồi cháu không về! Cháu còn có chuyện phải làm! Đợi cháu làm xong chuyện rồi sẽ về!”, Diệp Tâm Ngữ kiên quyết.
“Làm xong chuyện?”.
Hai người nghiêm mặt, lạnh lùng quát: “Đừng nói cô thật sự muốn trộm Tịnh Thế Bạch Liên của thần y Lâm đấy nhé? Tôi nói cô biết, thứ đó không thể đụng vào được. Nếu cô thất bại, bị thần y Lâm bắt được, vậy thì xong đời. Cô chết không quan trọng, nhưng rước về cho nhà họ Diệp một kẻ địch mạnh thì chẳng phải nhà họ Diệp sẽ không ngóc đầu lên nổi?”.
“Chú Hoài, cháu sẽ cẩn thận”.
“Không được, cô nghĩ thần y Lâm là ai? Chút thủ đoạn của cô trước mặt cậu ta chẳng là gì cả!”.
“Nhưng… Nhưng cháu không làm vậy thì ai có thể hóa giải nguy cơ của nhà họ Diệp? Cháu cũng chỉ muốn góp một chút sức cho nhà họ Diệp mà thôi!”, Diệp Tâm Ngữ ngân ngấn nước mắt, nghẹn ngào nói.
Nghe vậy, hai người im lặng.
“Nhà họ Diệp xảy ra chuyện gì? Có cần tôi giúp không?”, lúc này, Lâm Chính ngồi đối diện uống ngụm trà, mỉm cười hỏi.
Chương 2847: Mời người giúp đỡ
Dứt lời, mới người họ quay qua nhìn Lâm Chính.
Diệp Tâm Ngữ hai mắt sáng rực, vội vàng nói: “Đúng vậy, chú Hoài, chú Tùng, Lâm Chính quen biết nhiều nhân vật lớn như vậy, có khi mời được họ ra mặt giải vây cho nhà họ Diệp. Phía bên Khánh Dung thì không nói, Mộc Thiên Viên – cháu của Long soái không phải dạng vừa. Nếu như có thể mời được anh ta tới thì chúng ta có thể kê cao đầu ngủ ngon rồi”.
“Nói thì vậy chứ chuyện của nhà họ Diệp đâu có đơn giản”, chú Hoài như hất ra một gáo nước lạnh.
“Đừng nói là cháu của Mộc long soái mà ngay đến cả Mộc long soái có ra mặt thì cũng chưa chắc. Giờ ông ta tuổi đã cao, chẳng khác gì đèn dầu trước gió, nghe nói trước đó còn suýt về chầu trời rồi. Nếu không được thần y Lâm cứu giúp thì đã chết từ lâu. Mộc long soái mất đi thì uy thế của nhà họ Mộc cũng sa sút, đến bản thân họ còn khó giúp chính mình thì sao có thể cứu được chúng ta?”.
“Đúng vậy, Mộc long soái đích thân ra mặt thì may ra còn có chút hi vọng. Nếu như có thể mời thêm được hai vị long soái khác ra mặt nữa thì đúng là không còn gì phải lo lắng. Có điều long soái của Long QUốc, có vị nào mà không đức cao vọng trọng? Sao họ có thể vì nhà họ Diệp chúng ta mà ra mặt đây? Cô chủ suy nghĩ đơn giản quá”, chú Tùng nói.
“Vậy....vậy nếu không được thì chúng ta đi nhờ thần y Lâm ở Giang Thành? Anh ta có Tịnh Thế Bạch Liên, hơn nữa thực lực của Dương Hoa cũng rất mạnh. Nếu mời được họ thì có khi có thể chấn nhiếp được đối phương. Đối phương sẽ không dám mạo phạm nữa", Diệp Tâm Ngữ bặm môi, vội vàng nói.
“Sao cô có thể nói như vậy được?”, chú Hoài trừng mắt: “Cô lẻn vào Huyền Y Phái lấy trộm Tịnh Thế Bạch Liên, nếu để thần y Lâm phát hiện ra thì cô còn mặt mũi đi mời cậu ấy nữa hay không? Huống hồ, nhà họ Diệp chúng ta và thần y Lâm không có giăng mắc gì, dựa vào cái gì cậu ta phải giúp chúng ta?”
“Điều này...”, Diệp Tâm Ngữ cúi đầu, không biết phải làm thế nào.
“Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như có được sự trợ giúp của thần y Lâm thì lần này nguy hiểm của nhà họ Diệp chắc chắn sẽ được hóa giải. Dù thần y Lâm không có Tịnh Thế Bạch Liên nhưng với thực lực cùng y võ vô song của cậu ta cộng thêm những cao thủ dưới cờ của Dương Hoa thì đủ để trợ giúp cho nhà họ Diệp rồi...Tâm Ngữ, tôi nghe nói chị dâu của cô và thần y Lâm có quen biết, biết đâu có thể nhờ chị ấy liên hệ với thần y Lâm, giúp nhà họ Diệp. Cô thấy thế nào?”, lúc này chú Tùng nhớ ra được điều gì đó bèn vội vàng nói.
Diệp Tâm Ngữ hai mắt sáng rực, Thế nhưng chú Hoài chỉ lắc đầu: “Mọi người không thấy tin thời sự trước đó sao? Thần y Lâm đã làm rõ mối quan hệ với Tô Nhu rồi. Tô Nhu nhiều lần từ chối tình cảm của thần y Lâm. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy không muốn gây sự với cậu ta. Vì vậy chắc là bỏ đi”.
Hai người kia thở dài.
“Xem ra chuyện nhà họ Diệp không hề đơn giản. Nhưng không sao, Tâm Ngữ, cô lưu số của tôi, cùng họ về nhà họ Diệp trước. Tình hình ở Giang Thành khá phức tạp, cô ở đây lâu cũng không an toàn. Còn về phía nhà họ Diệp, mọi người tự nghĩ cách vậy. Nếu cần giúp gì thì có thể gọi điện cho tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức, dù sao thì cô là em gái của Tô Nhu và như thế thì cũng là em gái của tôi”, Lâm Chính mỉm cười, đặt số điện thoại xuống bàn, đẩy qua cho Tâm Ngữ.
“Cảm ơn anh”.
“Thật không ngờ cậu Lâm nhiệt tình như vậy. Trước đó chúng tôi đối xử không tốt với cậu vậy mà cậu vẫn vô cùng độ lượng. Chúng tôi là kẻ tiểu nhân rồi”, chú Hoài, chú Thúc vội vàng đứng dậy, khẽ cúi người.
“Hai vị không cần khách khí”.
Chương 2848: Tôn Giả biến mất
Tịnh Thế Bạch Liên chắc chắn không thể bị ăn trộm. Mặc dù Diệp Băng Tâm có chút thực lực nhưng ở Giang Thành này, nhất cử nhất động của cô ta đều bị giám sát. Chút chiêu trò của cô ta không thể phát huy tác dụng.
Bất lực, Diệp Băng Tâm đành phải cùng nhà họ Diệp rời khỏi Giang Thành. Cô ta gọi điện chào tạm biệt Tô nhu, nói là không tìm được việc nên về nhà.
Tô Nhu khá bất ngờ, định giữ cô ta ở lại vài ngày nhưng Diệp Tâm Ngữ đã từ chối. Tô Nhu cảm thấy khó hiểu. Về tới nhà, cô hỏi Lâm Chính. Cô còn tưởng Lâm Chính đã chọc tức Tô Nhu, thế là anh lại phải giải thích một hồi.
“Tô Nhu, thật sự không phải anh khiến cô ấy tức giận bỏ đi mà. Nếu em không tin có thể đích thân gọi điện hỏi cô ấy”, Lâm Chính bất lực nói.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc và chân thành của Lâm Chính thì Tô Nhu cuối cùng phải gật đầu: “Thôi được, em tin anh. Điện thoại thì em không gọi nữa. Tâm Ngữ đã về thì chắc chắn là có lý do của cô ấy. Anh cũng chẳng thể bắt nạt một cô gái như cô ấy mà”.
“Chính xác luôn”, Lâm Chính mỉm cười.
“Anh ngoan ngoãn ngồi đó, em đi nấu cơm", Tô Nhu trừng mắt, sau đó quay người đi vào trong bếp.
Lâm Chính ung dung cầm điều khiển lên. Đúng lúc anh định bật tivi thì điện thoại đổ chuông. Lâm Chính chau mày, lấy điện thoại ra ấn nút nghe. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy gấp gáp của Từ Thiên: “Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi”.
“Xảy ra chuyện gì?”, Lâm Chính tái mặt, trầm giọng.
“Thần Hỏa Tôn Giả biến mất rồi”, Từ Thiên khóc dở mếu dở.
“Cái gì?”, Lâm Chính nín thở.
“Anh sao thế?”, Tô Nhu dường như nghe được gì đó bèn thò đầu ra hỏi.
“Tô Nhu, anh có chút việc gấp gần đi xử lý, em ăn trước đi nhé”, Lâm Chính vội vàng cầm áo khoác chạy ra ngoài. Tô Nhu cầm xẻng xào thức ăn với vẻ mặt hoang mang.
“Gã này...sao lại tỏ ra thần bí như thế nhỉ?”.
Đợi đến khi Lâm Chính tới được học viện thì mọi thứ đã hỏng bét rồi. Rất nhiều đệ tử của đảo Thần Hỏa tập trung ở trong phòng của Thần Hỏa Tôn Giả.
Vài vị trưởng lão quỳ xuống gào khóc với vẻ bi thương và tuyệt vọng. Bầu không khí tang thương bao trùm.
“Thần y Lâm tới rồi”, lúc này có tiếng hô vang lên.
Đám đông đồng loạt quay qua nhìn. Thần y Lâm đanh mặt bước tới.
Các vị trưởng lão cũng lao về phía anh: “Thần y Lâm, phiền cậu mau cho người tìm Tôn Giả!”.
“Chúng tôi cũng đã cho người tìm kiếm rồi nhưng chắc chắn là chưa đủ, xin thần y Lâm nhanh chóng ra tay tìm kiếm tung tích của ông ấy”.
“Thần y Lâm...”, đám đông vội hét lớn.
Lâm Chính bàng hoàng, nhìn căn phòng trống không và trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Thần Hỏa Tôn Giảo đang yên đang lành sao lại biến mất?”
“Chúng tôi cũng không biết nữa”.
“Sáng nay Tôn Giả uống thuốc xong bèn ngủ. Chúng tôi luôn canh chừng ở bên ngoài. Tầm một tiếng sau, trong phòng phát ra tiếng động khác thường, đợi khi chúng tôi chạy vào thì Tôn Giả đã biến mất rồi", mấy vị trưởng lão khóc dở mếu dở.
“Biến mất sao? Cả toàn nhà này đều là người của các ông, đang yên đang lành sao Thần Hỏa Tôn Giả có thể biến mất được?”, Lâm Chính chau mày.
“Lẽ nào nhảy ra khỏi cửa sổ?”
“Không thể nào, bên ngoài cửa sổ cũng có người của chúng tôi. Huống hồ, cửa sổ không hề mở ra, chúng ta đã kiểm tra, không hề có dấu vân tay”.
“Vậy Thần Hỏa Tôn Giả đi đâu được?”
Chương 2849: Bắt cóc
Đám đông im lặng không nói gì, tất cả đều tỏ ra lo lắng và sợ hãi. Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vô duyên vô cớ Thần Hỏa Tôn Giả sao lại biến mất được chứ? Biến thành người sống sao?
Lâm Chính đi vào trong phòng và quan sát xung quanh. Căn phòng ngăn nắp, không hề có dấu hiệu lộn xộn, nhìn giống như chưa từng có ai bước vào.
Cửa sổ cũng vậy. Thậm chí đến cả chăn cũng chỉ được lật qua một bên. Không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào.
Lâm Chính chau mày. Rốt cuộc là ai đã bắt Thần Hỏa Tôn Giả? Không thể nào có chuyện ông ta tự đi được mà?
Với trạng thái hiện tại của ông ta, không thể nào bước đi được. Thậm chí ông ta còn đang không có cả ý thức.
Vậy nên chỉ có một khả năng là ai đó đã đưa ông ta đi. Lâm Chính đanh mặt nhìn xung quanh. Anh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn nhìn lên trần nhà.
Trần nhà cũng không có dấu hiệu lạ thường. Lâm Chính nhìn về phía cửa thông gió. Một lúc sau anh nhảy lên, mở cửa thông gió ra.
“Thần y Lâm?”, đám đông kêu lên.
Lâm Chính nhìn đường thông gió, cuối cùng anh lấy ra được thứ gì đó.
Đám đông ngước nhìn. Đó là một sợi tóc.
“Một sợi tóc của phụ nữ”, Lâm Chính cầm sợi tóc, khẽ nói.
“Cái gì?”
“Lẽ nào có người vào từ lối thông gió và đưa Thần Hỏa Tôn Giả đi?”, một vị trưởng lão lên tiếng.
“Chắc tới bảy, tám phần”, Lâm Chính kiểm tra trong đường thông gió, đưa tay chạm vào rồi đưa lên mũi ngửi, điềm đạm nói: “Là bột dịch dung, đối phương hóa trang thành người của học viện, trà trọn vào và tiếp cận tòa nhà này sau đó đi vào qua đường thông gió bắt Thần Hỏa Tôn Giả, sau đó đưa ông ta rời khỏi đây”.
Đám đông tái mặt.
“Nhanh, kiểm tra camera xem gần đây có nhân vật nào khả nghi ra vào tòa nhà hay không?”, Từ Thiên vội ra lệnh cho thuộc hạ.
“Không cần đâu”, Lâm Chính nhảy xuống.
“Có lẽ đối phương đã giết chết người của cúng ta, sau đó giả dạng thành người đó và đột nhập vào đây. Nếu là một khuôn mặt lạ thì sớm đã bị người đảo Thần Hỏa chặn lại rồi, chẳng thể tiếp cận nổi tòa nhà này. Giờ có kiểm tra camera thì cũng chỉ thấy người của chúng ta mà thôi, chứ không thể thấy được mặt của đối phương. Từ Thiên, ông tìm xem quanh đây có giấu thi thể nào không”.
Từ Thiên tái mặt, lập tức chạy đi. Một lúc sau ông ta quay lại với sắc mặt trông vô cùng khó coi: “Chủ tịch, trong khu nhà kho phát hiện ra một cái xác của một người dọn vệ sinh...”
“Quả nhiên”, Lâm Chính nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
“Điều tra ra đối phương là ai chưa?”, Thần y Lâm vội hỏi.
“Đã điều tra rồi ạ, nhưng thủ pháp của đối phương vô cùng dứt khoát, khả năng lớn là sẽ không phát hiện ra được gì”, Từ Thiên nói.
“Điều này...”, người của đảo Thần Hỏa tỏ ra thất vọng.
“Từ Thiên, ông đi lo hậu sự cho người nhân viên đó, bồi thường nhiều tiền một chút. Ngoài ra cũng cần để ý tới người nhà của nạn nhân, nếu có người già thì nhớ lo chăm sóc, có trẻ con thì đảm bảo có thể học hết đại học. Toàn bộ chi phí y tế của gia đình đó sẽ do Dương Ho phụ trách, rõ chưa?”
“Vâng, chủ tịch”.
“Ngoài ra, đi kiểm tra toàn bộ camera của Giang Thành, tôi muốn biết đối phương rời khỏi Giang Thành từ hướng nào”.
“Tuân lệnh”, Lâm Chính không nói thêm gì nữa, cứ thể bước ra ngoài. Người của đảo Thần Hỏa nhìn nhau, không biết phải nói gì.
Chương 2850: Cậu Thủy
Thần Hỏa Tôn Giả mất tích khiến Lâm Chính có dự cảm chẳng lành. Đối phương có thể là ai? Tại sao lại bắt cóc Thần Hỏa Tôn Giả?
Mục đích của bọn họ là gì? Không phải là vì đối đầu với anh đấy chứ? Là Thiên Ma Đạo gây ra? Hay là của Tử Vực?
Tất cả đều khiến Lâm Chính cảm thấy phiền não. Kẻ địch khiến anh không kịp đề phòng...
“Xem ra phải sớm chuẩn bị mới được”, Lâm Chính lầm bầm, giao việc điều tra cho Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh, còn anh thì vùi đầu vào việc luyện chế đan dược.
Giờ có được Thiên Phương Thần Thạch, anh phải kịp thời tận dụng thần thạch này để luyện chế ra dược vật đặc biệt, phòng lúc cần dùng tới.
Anh có dự cảm, sóng gió sắp ập tới rồi Đồng thời anh cũng vẫn phải thử nghiệm các vị thuốc mới này...
Nhà họ Diệp tại Long Xuyên...
Diệp Tâm Ngữ lo lắng trở về nhà. Nhà họ Diệp lúc này vẫn giống như lúc trước, có không ít người tới.
Mọi người đều tập trung ở phòng chính, bàn công chuyện. Ai cũng tỏ ra phiền muộn và âu sầu. Dù không nghe thì Diệp Tâm Ngữ cũng biết họ đang nói chuyện gì.
“Chẳng lẽ mình không thể giúp được gì cho gia đình thật sao?”, Diệp Tâm Ngữ bất lực nằm ra giường, nhìn lên trần nhà và lầm bầm.
“Tâm Ngữ có đó không? Tâm Ngữ?”, Diệp Tâm Ngữ ngồi bật dậy, vội vàng đẩy cửa chạy ra”.
“Chiêu Nhi, cậu tới rồi à?”, Diệp Tâm Ngữ cuối cùng cũng vui lên được chút ít.
Ngoài cửa là một cô gái mặc váy ngắn màu hồng để lộ đôi chân dài miên man. Cô gái xinh đẹp, trang điểm đậm, mỉm cười tươi rói. Đây chính là bạn thân của cô ta.
Cô gái bước tới, kéo tay Diệp Ngữ Tâm, cười nói: “Tâm Ngữ, mình nghe nói cậu chạy tới Giang Thành lấy trộm Tịnh Thế Bạch Liên, sao rồi? Tịnh Thế Bạch Liên đã lấy được chưa?”
“Đừng nhắc nữa, không chỉ không lấy được Bạch Liên mà còn bị Nhạn Tề, Nhậm Niên chơi cho một vố. Nếu không phải vì anh rể của mình nhanh nhẹ thì có khi mình đã bị họ xử đẹp rồi’, Diệp Tâm Ngữ nói bằng vẻ bất lực.
“Anh rể của cậu sao?”, Liễu Chiêu Nhi nhìn Diệp Tâm Ngữ bằng vẻ không dám tin.
“Không phải anh rể của cậu là một kẻ vô dụng sao? Ở rể, chỉ biết ăn chùa, không biết làm gì cả, vậy mà anh ta có thể cứu cậu khỏi tay của Nhạn Tề và Nhậm Niên?”
“Cậu coi thường anh rể của mình rồi. Mặc dù đi ở rể nhưng anh ấy cũng có năng lực đấy”.
“Được rồi Tâm Ngữ, cậu đừng nhắc tới anh rể nữa. Anh ta dù có giỏi thì cũng chỉ là con sâu cái kiến trước mặt nhà họ Diệp mà thôi. Vậy mà cái cây lớn như nhà họ Diệp lại sắp bị con kiến nó ăn mất rồi”, Liễu Chiêu Nhi mỉm cười.
Diệp Tâm Ngữ á khẩu.
“Chiêu Nhi, cậu đừng nói bóng gió nữa, hơn nữa nhà họ Liễu có thể giúp đỡ nhà mình không?”, Diệp Tâm vội vàng hỏi.
“Mình giúp như thế nào đây? Người mà nhà họ Diệp đắc tội có phải người bình thường đâu. Nhà họ Liễu xen vào chắc chắn cũng tan tác ngay. Tới khi đó mình cũng sẽ trở thành tội đồ của nhà họ Liễu mất. Tâm Ngữ, cậu tính hại mình luôn hả?”, Liễu Chiêu Nhi vội vàng nói.
“Thế nhưng...”, Diệp Tâm Ngữ định nói thêm gì đó nhưng không biết phải nói như thế nào.
Lúc này, Liễu Chiêu Nhi đột nhiên bật cười: “Tâm Ngữ, thực ra mình có cách có thể giải vây được cho nhà họ Diệp, chỉ sợ cậu không đồng ý”.
“Có cách gì cậu mau nói đi! Sao mình có thể không đồng ý được chứ?”, Diệp Tâm Ngữ vội nói.
“Hầy! Cách này thực ra rất đơn giản, cậu chắc cũng rõ”.
“Chiêu Nhi, cậu mau nói đi, rốt cuộc là cách gì?”, Diệp Tâm vội vàng hỏi.
Liễu Chiêu Nhi nheo mắt, bật cười: “Đơn giản, cậu đi mời cậu Thủy chẳng hạn, như vậy chẳng phải là giải quyết được rồi sao?”
“Cậu Thủy”, Diệp Tâm Ngữ tái mặt.
Cậu Thủy chính là người thừa kế của nhà họ Thủy, cũng là thiên tài tuyệt thế của gia tộc này. Thế nhưng so với các huynh trưởng thì chút Thiên Phú của cậu Thủy vẫn chưa là gì.
Nhà họ Thủy có thể nói là giữ vị trí bá chủ ở Long Xuyên. Thế nhưng địa vị của họ cũng chỉ mới được nâng lên mấy chục năm qua, không ai dám gây sự với họ.
Lý do rất đơn giản. Nhà họ Thủy, có một vị chí tôn yêu nghiệt. Dựa vào vị này, nhà họ Thủy trở thành vô địch, làm chủ cả Long Xuyên. Có vị đó chẳng còn ai dám đôi kháng với nhà họ Diệp nữa.
Vị đó chính là huynh trưởng của cậu Thủy. Thế nhưng người huynh trưởng này đi ngao du khắp nơi tu luyện, rất ít khi ở nhà. Vị trí gia chủ của nhà họ Thủy liền nằm trong tay của cậu Thủy
“Nếu như có thể có được cậu Thủy trợ giúp thì có nghĩa là cũng có được sự hỗ trợ từ anh trai của anh ta. Anh trai của anh ta là người thế nào thì ai cũng biết. Cậu cũng thế đúng không? Nếu có thể nhờ vị đó đứng ra thì cả Long Quốc này ai còn dám bất kính với nhà họ Diệp nữa”, Liễu Chiêu Nhi cẩn trọng khuyên bảo.
“Chiêu Nhi, cậu biết ý tứ của cậu Thủy mà. Trước đây anh ta có ý tứ với mình, lần trước hình như còn có sắp đặt, định làm điều đó với mình. Nếu chị của mình không kịp thời có mặt...thì có lẽ là...haizz...Chiêu Nhi, người đó trong mắt mình chẳng khác gì rắn độc. Nếu mình tìm anh ta...khác gì là để anh ta nuốt sống. Cậu đang muốn mình chui vào hang cọp đấy hả?”, Diệp Tâm Ngữ tái mặt.
“Hầy, cậu không thể trách cậu Thủy được. Vụ lần trước không phải do anh ta dàn dựng. Hơn nữa cũng có thể nhận ra ý tứ của anh ta mà. Anh ta cũng đã giải thích với cậu nhưng cậu không tin”.
“Thế nhưng...”
“Được rồi Tâm Ngữ, rốt cuộc cậu có muốn cứu nhà họ Diệp hay không. Muốn thì đi tìm cậu Thủy mà, thăm dò thái độ của người ta. Nếu như cậu Thủy vẫn còn ý đồ và định lợi dụng chuyện này ép cậu thì cậu có thể bỏ đi. Dù sao cậu cũng là tiểu thư nhà họ Diệp, thanh thiên bạch nhật, anh ta dám làm gì cậu chứ. Nếu như chúng ta đi mà có thể giúp được nhà họ Diệp thì chẳng phải là chuyện vui sao?”, Liễu Chiêu Nhi vội nói.
Chỉ vậy thôi cũng khiến Diệp Tâm Ngữ cảm thấy lo lắng. Cô ta bặm môi, đôi mắt ánh lên vẻ kiên quyết: “Được, nếu đã vậy thì chúng ta đi một chuyến”.
“Phải vậy chứ! Đi thôi”, đôi mắt Liễu Chiêu Nhi ánh lên vẻ kỳ lạ.