Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 276-280
Chương 276: Cảnh cáo (2)
Trong phòng bệnh ở bệnh viện.
Tô Nhu đang cầm chiếc khăn bông lau mặt cho Tô Quảng.
Hoa Mãn Thần tươi cười đứng ở bên cạnh, nói chuyện với Tô Quảng.
Không khí vô cùng hòa hợp.
Vẻ mặt Tô Quảng vui vẻ, ánh mắt nhìn Hoa Mãn Thần càng ngày càng thích hơn.
Nhất là khi biết Hoa Mãn Thần cho Tô Nhu vay hai triệu tệ thì Tô Quảng vô cùng cảm khái.
"Mãn Thần à, nếu cháu gặp Tô Nhu nhà bác sớm hơn mấy năm, thì Tô Nhu nhà bác cũng không đến nỗi thế này", ông ta thở dài nói.
"Bác đừng nói vậy, Lâm Chính cũng rất tốt mà", Hoa Mãn Thần mỉm cười nói.
"Haizz, thực ra thằng bé Lâm Chính này cũng không tệ, lương thiện, có hiếu, nhưng dù sao cũng chỉ là một thằng ở rể, không có tài cán gì, có chút quan hệ với mấy người hiển quý, nhưng lại không dùng, đến bây giờ vẫn chẳng được tích sự gì. Có lẽ cả đời này cậu ta chỉ được thế này thôi", Tô Quảng lắc đầu thở dài.
Ngay cả Tô Quảng cũng khinh thường, không cần nghĩ cũng biết người này vô dụng đến mức nào.
Hoa Mãn Thần mỉm cười, không nói gì, nhưng sâu trong đáy mắt là vẻ đắc ý.
"Tiểu Nhu, nghe nói con định ly hôn với Lâm Chính, có thật không vậy?", đúng lúc này, Tô Quảng quay sang hỏi Tô Nhu đang bận rộn.
Tô Nhu biến sắc, nhỏ giọng nói: "Bố, chuyện này bố kệ con đi".
"Haizz, con không thể nói như vậy được, nếu con đã muốn ly hôn, thì rồi sau cũng phải kết hôn. Con còn trẻ như vậy, hơn nữa cũng chưa trải qua việc người, Tiểu Dương làm lỡ của con ba năm, lần này con không thể làm lỡ nữa", Tô Quảng nói đầy sâu xa.
"Bố, ý bố là sao?", vẻ mặt Tô Nhu trở nên khó coi, chất vấn.
"Ý của bố còn chưa đủ rõ ràng sao? Con nhìn Mãn Thần đi, người ta cũng coi như thật lòng với con, con phải biết nắm bắt cơ hội đấy", Tô Quảng nói.
"Bố...", Tô Nhu tức giận đến mức mặt đỏ bừng, tâm trạng cũng trở nên kích động.
Hoa Mãn Thần vốn dĩ còn muốn nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Tô Nhu, nhưng thấy tâm trạng cô kích động như vậy, liền biết Tô Nhu vẫn chưa chấp nhận anh ta, vội vàng nói: "Bác, những chuyện như tình cảm này không thể miễn cưỡng được, bác đừng ép Tiểu Nhu, cứ để bọn cháu tùy duyên đi".
"Haizz, đúng là cậu bé ngoan", Tô Quảng thở dài, ấn tượng về Hoa Mãn Thần lại tăng thêm.
"Con đi đóng viện phí đây, anh Hoa, tiền của anh em sẽ nhanh chóng trả lại", Tô Nhu đứng dậy, nặng nề nói, rồi đi ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, một y tá bước vào.
"Ai là người nhà của Trương Tinh Vũ?", y tá hỏi.
"Là tôi đây, sao thế chị y tá?", Tô Nhu vội hỏi.
"Ồ, đây là hóa đơn chi phí phẫu thuật lần này, cô đối chiếu đi", y tá nói xong liền đưa một tờ giấy cho Tô Nhu.
Tô Nhu đưa mắt nhìn, lập tức sửng sốt.
"Tiểu Nhu, sao vậy?", Tô Quảng ngạc nhiên hỏi.
"Có người... nộp tiền phẫu thuật cho mẹ con rồi", Tô Nhu kêu lên.
"Sao cơ?", Tô Quảng cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng ông ta nhanh chóng ý thức được gì đó, lập tức quay sang nhìn Hoa Mãn Thần.
Hoa Mãn Thần cũng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chỉ mỉm cười không nói gì.
"Là anh nộp sao?", Tô Nhu hỏi.
"Bốn triệu tệ không được coi là nhiều lắm", Hoa Mãn Thần cười đáp.
Vừa không thừa nhận, vừa không phủ nhận.
Nhưng trong lòng bố con Tô Quảng, cũng chỉ có Hoa Mãn Thần mới có thực lực kinh tế như vậy...
Tâm trạng Tô Nhu rất phức tạp.
Tô Quảng thì vô cùng mừng rỡ.
"Con gái, con phải nắm chắc cơ hội đấy!", ông ta lại nhỏ giọng nói.
Tô Nhu không nói gì.
Nhưng cô không nói gì lại là chuyện rất tốt đối với Hoa Mãn Thần.
"Cậu chủ!".
Đúng lúc Hoa Mãn Thần định lên tiếng, thì ngoài cửa vang lên tiếng gọi khẽ.
Hoa Mãn Thần nhìn người kia, chính là tài xế của mình, bèn nói với Tô Quảng: "Cháu xin phép".
"Cháu cứ đi đi", Tô Quảng vội đáp.
"Tiểu Nhu, em chăm sóc bác nhé, anh đi một lát rồi về".
"Vâng", Tô Nhu thuận miệng đáp.
Lúc này Hoa Mãn Thần mới rời khỏi phòng bệnh.
"Đã làm xong chuyện được giao chưa?", Hoa Mãn Thần cười khẩy, hỏi tài xế.
"Ừm...", tài xế do dự, ấp úng một lúc lâu vẫn không trả lời được.
"Xảy ra chuyện gì à?", Hoa Mãn Thần hơi ngạc nhiên.
"Ông Châu... nhập viện rồi", tài xế nhỏ giọng nói: "Ông ấy bị Lâm Chính đánh gãy hai tay hai chân, được tôi đưa về, lần này nhiệm vụ thất bại".
"Cái gì?".
Hoa Mãn Thần mở to mắt, da đầu tê rần.
Chương 277: Phẫu thuật thất bại
“Anh không đùa tôi đấy chứ?”, Hoa Mãn Thần mất một lúc mới phản ứng lại được, giọng nói khàn khàn hỏi.
“Cậu chủ Hoa, tôi đã bao giờ nói đùa với cậu chưa? Sư phụ Châu đang nằm ở phòng bệnh 318, cậu không tin thì qua đó xem đi”, tài xế nhăn nhó nói.
Sắc mặt Hoa Mãn Thần vô cùng âm trầm.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”, Hoa Mãn Thần thấp giọng hỏi.
Tài xế lập tức kể lại tất cả những gì mình đã chứng kiến.
Hoa Mãn Thần nghe xong, vô cùng kinh ngạc.
“Sao… sao có thể chứ? Thân thủ anh ta tốt như vậy sao?”.
“Cậu chủ Hoa, tên Lâm Chính này nhìn có vẻ không đơn giản như những gì chúng ta thấy bên ngoài, chúng ta phải cẩn thận hơn”, tài xế nói.
“Hừ, thân thủ tốt thì sao chứ? Anh tưởng đây là thời cổ đại, coi trọng công phu ai lợi hại hơn sao? Thân thủ anh ta có tốt đến đâu cũng bằng súng ống đạn dược sao? Anh ta mạnh mẽ đến đâu cũng bằng người đông thế mạnh của tôi sao?”, Hoa Mãn Thần lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cậu chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”, tài xế hỏi.
“Không ai dám đắc tội với tôi như vậy cả, nếu tên Lâm Chính này đã phản kích, thì tôi phải cho anh ta biết kết cục của việc phản kháng tôi là gì. Gọi điện về nhà, nói cho bố mẹ tôi biết chuyện của sư phụ Châu, nhất là bố tôi, ông ấy với sư phụ Châu vừa là thầy vừa là bạn, chắc chắn sẽ không thể chấp nhận việc sư phụ Châu bị như vậy. Để bố tôi xử lý tên Lâm Chính không biết trời cao đất dày này đi”.
“Ừm… cậu chủ, liệu có làm lớn chuyện không vậy?”.
“Anh yên tâm, xử lý một thằng vô dụng, có thể lớn đến đâu chứ?”, Hoa Mãn Thần cười khẩy, rồi phất tay: “Đi làm đi”.
“Được”.
Tài xế chạy đi.
“Có chuyện gì vậy?”.
Tô Nhu bước ra.
“Không có gì, chút chuyện nhỏ thôi”, Hoa Mãn Thần mỉm cười.
“Ừm”.
Tô Nhu chần chừ một lát, bỗng nhiên nói: “Anh Hoa, có chuyện này em muốn nói rõ ràng với anh”.
Hoa Mãn Thần nín thở, dường như ý thức được gì đó, vội dịu dàng nói: “Chuyện gì vậy? Em nói đi”.
“Chuyện là… anh Hoa, em hiểu ý của anh, cũng biết suy nghĩ của anh, nhưng… em dù sao cũng là gái đã có chồng, em không muốn người ta nói ra nói vào, thế nên…”, Tô Nhu có chút khó xử, không biết nên nói thế nào cho phải.
Hoa Mãn Thần sửng sốt, đáy mắt lóe lên một tia âm độc, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, dịu dàng nói: “Tiểu Nhu, anh hiểu ý của em”.
“Tóm lại em sẽ nhanh chóng trả tiền cho anh, tuy công ty em đang trong giai đoạn cất bước, nhưng tương lai rất tốt. Hơn nữa em đã bảo bên môi giới rao bán nhà rồi. Cho em ba tháng, không, một tháng, em sẽ trả hết tiền cho anh”, Tô Nhu vội nói.
“Tiểu Nhu, em tự gây áp lực quá lớn cho bản thân rồi đấy”, Hoa Mãn Thần nhẹ giọng nói.
Tô Nhu nghe thấy thế, ánh mắt hơi tối đi, không nói gì.
“Tất cả là tại thằng chồng vô dụng kia của em, nhà gặp biến cố lớn mà anh ta chẳng giúp được gì cho em. Lúc này em vẫn phải một mình gánh vác tất cả, trong khi anh ta chẳng được tích sự gì. Tiểu Nhu, thiệt thòi cho em quá, em không nên phải chịu đựng những chuyện này, em nên có một cuộc sống tốt hơn”, Hoa Mãn Thần lại nói.
Câu nào cũng nói trúng đáy lòng Tô Nhu.
Tô Nhu quay mặt đi, không nói gì.
“Tuy hiện giờ em vẫn chưa ly hôn với anh ta, nhưng anh biết, sớm muộn em cũng sẽ ly hôn. Tiểu Nhu, dù mất bao lâu anh cũng sẽ chờ em”.
Hoa Mãn Thần nói đầy thâm tình, định cầm lấy tay Tô Nhu.
Nhưng Tô Nhu khéo léo tránh được.
“Xin anh hãy tự trọng, anh Hoa”, Tô Nhu khàn giọng nói.
“À, chắc là anh nóng lòng quá, anh xin lỗi, xin lỗi…”, Hoa Mãn Thần nói vẻ áy náy.
“Anh bận gì thì đi làm đi, lần này cảm ơn anh”.
Tô Nhu nói xong, liền xoay người vào phòng bệnh.
Hoa Mãn Thần nheo mắt nhìn bóng lưng xinh đẹp của Tô Nhu, thầm liếm mép, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
“Con khốn, giả vờ thanh cao cái gì chứ? Chờ tôi có được cô, xem cô còn giả vờ kiểu gì nữa!”.
Hoa Mãn Thần nói, rồi xoay người đi về phía phòng bệnh của Châu Bác Dịch.
…
Trong viện dưỡng lão.
“Ổn rồi đấy”.
Lâm Chính rút dần châm bạc ra, nói với Trịnh Nam Thiên: “Tố chất sức khỏe của tướng quân Trịnh tốt hơn tưởng tượng của tôi nhiều, vết thương hồi phục cũng nhanh hơn dự liệu. Vốn tôi còn tưởng phải mất một tháng, bây giờ xem ra, hai tuần đã có thể hồi phục hoàn toàn. Châm cứu thêm mấy châm, chắc là không có vấn đề gì nữa”.
“Thủ trưởng, thật là tốt quá!”, Tiểu Triệu vô cùng mừng rỡ.
“Đúng vậy, tốt quá, tốt quá!”, tâm trạng Trịnh Nam Thiên cũng vô cùng kích động, cảm khái không ngừng, đôi mắt già nua lấp lánh ánh sáng.
Hiển nhiên vẫn còn hoài bão mạnh mẽ.
“Nhớ uống thuốc đúng giờ đấy”, Lâm Chính đặt thuốc đã mua ở bên cạnh, rồi định rời đi.
“Tiểu Lâm, đi vội thế? Ở lại ăn bữa cơm đi”, Trịnh Nam Thiên vội nói.
“Không cần đâu tướng quân, nhà tôi còn có chút việc”, Lâm Chính mỉm cười.
“Có chuyện gì cần tôi giúp không?”, Trịnh Nam Thiên bỗng nói.
Lâm Chính sửng sốt, sau đó lắc đầu, bước ra ngoài.
“Cậu Lâm Chính này… có tâm sự”, Trịnh Nam Thiên cảm khái.
“Tuy anh Lâm còn trẻ, nhưng bản lĩnh không nhỏ, thủ trưởng không cần lo lắng đâu”, Tiểu Triệu nói.
“Được người ta giúp đỡ, sao có thể không bận tâm chứ? Tiểu Triệu, đi điều tra xem Tiểu Lâm gặp phải rắc rối gì. Nếu là rắc rối kiểu kia thì ra tay giúp đỡ một phen đi. Cậu nhóc này về sau chắc chắn sẽ là rường cột đất nước, phải bồi dưỡng cho tốt”, Trịnh Nam Thiên nói.
“Vâng, thưa thủ trưởng!”.
…
Ra khỏi viện dưỡng lão, Lâm Chính liền quay về công ty.
Công ty không có giường, buổi tối anh liền đến ở y quán của Lạc Thiên. Nhà ở Hào Tình Thế Kỷ thì anh giao cho công ty trang trí nội thất phụ trách. Lâm Chính định tìm thời gian đi mua đồ gia dụng, chờ trang trí nhà cửa xong xuôi sẽ đón Tô Nhu đến ở.
Chờ nhìn thấy căn nhà này, chắc chắn cô sẽ không nghi ngờ những lời anh nói nữa nhỉ?
Ngày hôm sau, Lâm Chính đến cửa hàng đồ gia dụng, đặt làm một đống đồ gia dụng cao cấp.
Nhưng vừa ra khỏi cửa hàng, thì Mã Hải gọi điện thoại tới.
“Sao vậy?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi, ca phẫu thuật của Trương Tinh Vũ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tình hình hiện giờ rất nguy cấp! Có thể gặp nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào!”, Mã Hải trầm giọng nói.
“Cái gì?”.
Lâm Chính sửng sốt.
“Chủ tịch Lâm, phía bệnh viện đã đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch, hiện giờ chỉ có cậu mới có thể cứu được Trương Tinh Vũ, cậu xem…”, Mã Hải chần chừ một lúc rồi nói.
"Lập tức sắp xếp cho tôi, để tôi điều trị cho Trương Tinh Vũ, nhanh!".
Lâm Chính quát khẽ, lập tức lái xe về bệnh viện.
Mã Hải vội vàng đi sắp xếp.
Bệnh viện Nhân Dân Thành phố.
"Sao lại như vậy được? Sao phẫu thuật lại thất bại chứ?".
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, nhìn bác sĩ ở trước mặt với vẻ không dám tin.
"Bác sĩ, cậu nhất định phải cứu vợ tôi! Cầu xin cậu đấy bác sĩ! Tôi xin quỳ trước cậu!".
Tô Quảng ở trên giường kích động kêu lên, định lăn từ trên giường xuống.
"Bố!".
Tô Nhu vội vàng ngăn Tô Quảng lại, còn mình thì khóc nức nở.
"Cô Tô, ông Tô, chúng tôi cũng không ngờ kết quả lại thế này, không có ca phẫu thuật nào là đảm bảo thành công 100% cả, chúng tôi chỉ có thể đảm bảo sẽ cố gắng hết sức. Tuy tình hình của bà Trương rất không lạc quan, nhưng vẫn còn một tia hy vọng, mong các ông đừng bỏ buộc", bác sĩ khuyên nhủ.
"Rõ ràng trước khi phẫu thuật các cậu bảo nhất định sẽ thành công, bây giờ lại nói với tôi như vậy. Khốn nạn, tất cả là do các cậu hại, tất cả là tại các cậu!".
Tâm trạng Tô Quảng vô cùng kích động, điều khiến người ta kinh ngạc là người hiền lành như ông ta lại phẫn nộ đến mức nhảy dựng lên lao về phía bác sĩ.
Dù sao vết thương cũng không cho phép ông ta làm vậy, thế nên ông ta liền ngã lăn ra đất.
"Bố, bố đừng làm bừa!", Tô Nhu nghẹn ngào, đỡ Tô Quảng dậy.
Tô Quảng lau nước mắt không ngừng, bỗng chốc như già đi rất nhiều.
Đúng lúc này, một người bước vào.
"Tiểu Nhu, em đừng buồn, phía bác Trương anh có cách! Đảm bảo có thể khiến bác ấy bình an vô sự!".
Tô Nhu nghe thấy thế, vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh, mới phát hiện người lên tiếng chính là Hoa Mãn Thần...
"Anh Hoa, anh nói thật sao? Mẹ em có thể cứu được sao?", Tô Nhu gấp gáp hỏi.
"Đương nhiên", Hoa Mãn Thần cười đáp.
"Này cậu, bệnh viện chúng tôi từng hợp tác với cô Anna của Tổ chức Y tế Thế giới, các thiết bị y tế dùng trong bệnh viện cũng là loại tiên tiến nhất. Thực ra chúng tôi cũng không ôm hy vọng quá lớn, các nơi trên cả nước về cơ bản đều vậy, cậu có thể có cách gì khiến bệnh tình của bà Trương ổn định chứ?", bác sĩ kia có chút tức giận nói.
Hoa Mãn Thần mỉm cười, bình thản đáp: "Tôi chỉ cần nói ra một người là anh sẽ biết".
"Ai vậy?", bác sĩ hỏi.
"Tần Bách Tùng".
Chương 278: Tôi không cho phép ông ra mặt (1)
"Tần Bách Tùng?".
Bác sĩ kia lập tức kêu lên thất thanh.
Tô Nhu và Tô Quảng cũng sửng sốt.
Hình như Tô Nhu từng nghe thấy cái tên này, nhưng không nhớ rõ.
Tô Quảng thì lập tức trở nên hứng khởi: "Tôi từng nghe tên của người này, tôi biết người này, đây là thần y đó! Là đại thần y của tỉnh Giang Nam chúng ta"!".
Nhưng ông ta nhanh chóng ý thức được gì đó, tâm trạng kích động cũng vơi đi quá nửa, suy sụp nói: "Nhưng như vậy thì có ích gì chứ? Đại thần y như vậy sao chúng ta có thể mời nổi?".
"Chúng tôi có thể dùng danh nghĩa của bệnh viện viết thư cho bác sĩ Tần, nhưng theo tôi được biết, bác sĩ Tần đã nghỉ hưu, bình thường sẽ không ra mặt. Muốn mời ông ấy đến điều trị cho bà Trương thì khó như lên trời", bác sĩ kia cũng thở dài.
Ngay cả các bác sĩ Tây y cũng biết đến Tần Bách Tùng, đủ để thấy cụ ta nổi tiếng đến mức nào.
"Như vậy chẳng phải chờ rất lâu sao?", Tô Nhu kêu lên.
"Cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ là không biết bà Trương có trụ được đến lúc bác sĩ Tần đến hay không thôi", bác sĩ lắc đầu.
Tô Nhu mím môi, khuôn mặt tỏ vẻ thất vọng.
Nhưng Hoa Mãn Thần lại mỉm cười nói: "Tiểu Nhu, nhà họ Hoa anh có thể liên lạc với thần y Tần giúp em".
"Thật... thật sao?", Tô Nhu ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn Hoa Mãn Thần.
"Đương nhiên là thật rồi, ông Tần cũng có chút quen biết với nhà anh, bây giờ anh sẽ gọi cho ông ấy".
Nói xong, Hoa Mãn Thần liền lấy điện thoại ra.
Tô Quảng và Tô Nhu lập tức vui mừng như điên.
Ngay cả bác sĩ kia cũng tỏ vẻ không thể tin nổi.
Nhưng đúng lúc này, bỗng Hoa Mãn Thần nghĩ ra gì đó, ngón tay đang định bấm số khựng lại.
"Sao thế anh Hoa?", Tô Nhu tò mò hỏi.
"Ừm... anh xin lỗi Tiểu Nhu, em cũng biết đấy, thực ra anh mới gặp bác sĩ Tần mấy lần, sở dĩ có thể gặp được ông ấy là nhờ thể diện của bố anh, nhờ mối quan hệ của nhà anh. Nếu anh nói chuyện này với bố anh thì chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý".
"Tại sao?", Tô Nhu cuống lên.
"Chuyện nợ ân tình người khác thì anh rất sẵn lòng làm, nhưng bố anh thì chắc chắn là không muốn. Đến lúc đó ông ấy hỏi lý do mời ông Tần thì anh... anh không biết nên nói thế nào cả. Dù sao chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, hơn nữa em còn là phụ nữ đã có chồng. Nếu bố anh biết anh làm chuyện này vì một người phụ nữ đã có chồng, thì chỉ sợ ông ấy sẽ rất tức giận...", Hoa Mãn Thần tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói.
Tô Nhu nghe thấy thế cũng lập tức hiểu được nỗi băn khoăn của Hoa Mãn Thần.
Đúng vậy, cô là phụ nữ đã có chồng, lại không phải là gì của Hoa Mãn Thần. Nếu cô là bạn gái của Hoa Mãn Thần, bố anh ta biết được chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ con dâu hoặc thông gia tương lai.
Nhưng bây giờ cô chẳng là gì, người ta dựa vào đâu mà giúp chứ?
Săc mặt Tô Nhu trở nên ảm đạm, sự vui mừng khi nãy cũng biến mất tăm.
"Nếu vậy... thì đành thôi...", Tô Nhu khàn giọng nói.
"Sao có thể thôi được chứ? Tiểu Nhu, con không muốn cứu mẹ con sao?", Tô Quảng ở bên cạnh bỗng lớn tiếng quát.
Tô Nhu giật nảy mình, nhìn bố mình với ánh mắt không thể tin được.
Chỉ thấy Tô Quảng nghiêm túc nói với Hoa Mãn Thần: "Mãn Thần, nếu Tiểu Nhu đính hôn với cháu, thì liệu bố cháu có chịu mời thần y Tần đến giúp không?".
"Đương nhiên là được! 100% là được!", Hoa Mãn Thần chỉ chờ câu nói này, mừng rỡ đáp.
"Bố, bố đang nói gì vậy?", Tô Nhu biến sắc, cuống lên nói: "Con không đồng ý!".
"Không đồng ý cũng phải đồng ý! Bây giờ mẹ con đã thế này rồi, lẽ nào tính mạng của mẹ con không quan trọng sao?", Tô Quảng lớn tiếng.
Toàn thân Tô Nhu run rẩy, hơi há miệng, nhưng không thốt được lời nào.
"Bây giờ bố muốn con lập tức ly hôn với Lâm Chính, sau đó đính hôn luôn với Mãn Thần! Nghe rõ chưa? Chiều nay hãy giải quyết chuyện này cho xong, không được chậm trễ", Tô Quảng nghiêm túc nói.
Tô Nhu nghe thấy thế, nước mắt không ngừng trào ra, nhưng cô không tìm được lời nào để phản bác.
Nếu cô từ chối thì chính là không quan tâm đến sống chết của mẹ mình, nếu cơ hội sống cuối cùng của mẹ mình bị đứt, thì cô chính là hung thủ gián tiếp giết chết bà ta. Sao cô có thể làm vậy chứ?
Nhưng Tô Nhu cũng không muốn đính hôn với Hoa Mãn Thần một cách không rõ ràng như vậy, cô không muốn phản bội Lâm Chính. Tuy cô và Lâm Chính không có bao nhiêu tình cảm, nhưng dù sao cũng đã làm vợ chồng ba năm, sao có thể chia lìa một cách dễ dàng chứ? Nếu không cô cũng sẽ không làm nhiều chuyện vì Lâm Chính như vậy.
"Tiểu Nhu, em đừng buồn, anh đảm bảo sẽ đối xử tốt với em. Bây giờ anh sẽ gọi điện thoại cho bố anh, muộn nhất là tối nay, chắc chắn ông cụ Tần sẽ đến", Hoa Mãn Thần an ủi, nhìn dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của Tô Nhu, lại nhìn bộ dạng đáng thương như hoa lê dầm mưa của cô, anh ta chỉ muốn lập tức ôm cô vào lòng để yêu thương.
Tô Nhu không nói gì, chỉ đờ đẫn nhìn xuống đất.
Giờ phút này, cô có thể có lựa chọn nào khác sao?
Ánh mắt Hoa Mãn Thần đầy ý cười, đang định gọi điện thoại.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
"Bố, con và Tiểu Nhu vẫn là vợ chồng hợp pháp, sao bố có thể bảo Tiểu Nhu đính hôn với người đàn ông khác chứ? Bố muốn Tiểu Nhu phạm tội trùng hôn sao? Bố có còn coi con là con rể không vậy?".
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, thấy Lâm Chính nhanh chân bước vào.
Chương 279: Tôi không cho phép ông ra mặt (2)
"Lâm Chính?", Tô Nhu hơi ngẩng đầu, yếu ớt gọi anh.
Tô Quảng có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh lại trở nên nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Tiểu Chính, tôi biết như vậy là không công bằng với cậu, nhưng mẹ cậu... nguy trong sớm tối, tôi phải cứu bà ấy".
"Cứu mẹ con cũng không cần hi sinh Tiểu Nhu!".
"Bây giờ chỉ có thể hi sinh Tiểu Nhu thôi! Ngoài nó ra, không ai có thể cứu được Tinh Vũ cả", Tô Quảng khàn giọng nói.
"Cho dù bố hi sinh Tiểu Nhu cũng không cứu được mẹ! Bố nghĩ nhiều rồi!", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Hoa Mãn Thần cũng sửng sốt, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: "Lâm Chính, anh nói vậy là có ý gì? Anh nghĩ thần y Tần không chữa được cho bác gái sao?".
"Ý tôi không phải vậy, ý tôi là nhà họ Hoa các anh không mời nổi bác sĩ Tần", Lâm Chính cười khẩy.
Anh vừa dứt lời, cả phòng bệnh liền im phăng phắc.
Sau đó, Hoa Mãn Thần bật cười ha hả.
"Ha ha ha... Lâm Chính, câu này của anh thật là thú vị, quá thú vị, ha ha ha..."
"Có gì buồn cười sao?", Lâm Chính bình thản nói.
"Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, anh biết rõ về nhà họ Hoa tôi sao?", Hoa Mãn Thần cười hỏi.
"Ai mà biết".
"Vậy dựa vào đâu mà anh nói nhà họ Hoa chúng tôi không mời được bác sĩ Tần? Chúng tôi không mời được, lẽ nào anh mời được sao?", Hoa Mãn Thần cười nói.
Anh ta vừa nói xong, Lâm Chính đã gật đầu luôn: "Đúng, tôi có thể mời được".
Tất cả mọi người đều thấy da đầu tê rần.
Sau đó, Hoa Mãn Thần lại cười lớn.
Ngay cả bác sĩ kia cũng không không nhịn được mà phì cười.
"Lâm Chính, anh đừng gây rối nữa", tâm trạng Tô Nhu đang rất kém, trầm giọng quát.
"Tiểu Nhu, nếu em gửi gắm hy vọng lên người anh ta, thì anh sợ em sẽ lãng phí thời gian vô ích thôi. Nếu để lỡ thời gian chữa trị tốt nhất của mẹ, thì đến lúc đó hối hận cũng không kịp", Lâm Chính nói.
"Vậy anh muốn làm gì? Anh có thể làm được gì?", Tô Nhu đứng bật dậy, trừng mắt nhìn anh.
Lâm Chính nhìn thẳng vào đôi mắt cô, bình thản nói: "Anh sẽ mời một người đến chữa khỏi cho mẹ".
"Ai? Thần y Tần?".
"Không phải".
"Ha ha, em thấy chưa Tiểu Nhu? Anh ta đang đùa với em đấy! Anh ta vừa nói có thể mời được thần y Tần, bây giờ lại nói không mời ông ấy, anh thấy chồng em đầu óc không được bình thường lắm", Hoa Mãn Thần chỉ vào đầu Lâm Chính, cười nói.
Tô Nhu siết chặt nắm tay, sự kiên nhẫn dường như đã đến cực hạn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế được, chỉ run rẩy hét lên với Lâm Chính: "Lâm Chính, tôi xin anh đấy, đừng gây rối nữa. Anh có thể để tôi thoải mái chút không? Tôi xin anh đấy..."
Giọng nói của cô có chút cuồng loạn.
Cô thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Cô phát hiện bản thân mình sống thật là mệt mỏi...
Lâm Chính yên lặng đứng đó, không nói lời nào.
"Thôi thì hãy xem anh đi".
Hoa Mãn Thần nheo mắt cười nói, sau đó gọi đến một số điện thoại, còn mở loa ngoài.
"Mãn Thần à, có chuyện gì vậy?", bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Mọi người trong phòng đều im lặng, căng thẳng lắng nghe.
"Bố, bố có thể gọi điện thoại cho ông Tần, bảo ông ấy đến Giang Thành một chuyến, cứu một người giúp con không?".
"Ai vậy?".
"Mẹ của bạn gái con", Hoa Mãn Thần mỉm cười đáp.
"Bạn gái con?", người đàn ông trung niên trầm ngâm một lát, đáp: "Được, bây giờ bố sẽ gọi".
"Con cảm ơn bố", Hoa Mãn Thần cười đáp, rồi tắt điện thoại.
"Ông Tô, cô Tô, xin chúc mừng, nếu thần y Tần đến, thì chắc chắn bà Trương sẽ không sao", bác sĩ kia thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
"Tốt, tốt! Cảm ơn cháu, Mãn Thần, cảm ơn cháu", Tô Quảng cũng mừng đến phát khóc.
Tô Nhu không nói lời nào, vẻ mặt phức tạp.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính cũng lấy điện thoại ra, gọi đến một số.
Chỉ thấy bên kia tút mấy tiếng liền có người nghe.
"Thầy!".
Bên kia là giọng nói mừng rỡ của Tần Bách Tùng.
Chỉ thấy Lâm Chính lạnh lùng nói: "Tần Bách Tùng, lát nữa ông sẽ nhận được một cuộc gọi, tôi nói cho ông biết, tôi không quan tâm người đó là ai, sẽ hứa hẹn điều kiện gì với ông, tôi không cho phép ông giúp người đó cứu bất cứ ai! Rõ chưa?".
Chương 280: Tôi mời thần y Lâm (1)
Tần Bách Tùng nghe thấy thế thì lập tức sửng sốt.
Cụ ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nghe ra được sự phẫn nộ trong giọng nói của Lâm Chính lúc này.
"Thầy yên tâm đi, tôi sẽ nghe thầy", Tần Bách Tùng đáp ngay.
"Tốt!".
Lâm Chính tắt điện thoại.
Tât cả mọi người xung quanh đều nghe rõ những lời anh vừa nói.
"Anh gọi cho ai vậy?", Tô Nhu trầm giọng hỏi.
"Tần Bách Tùng!", Lâm Chính đáp.
Tô Nhu nhìn anh với vẻ kỳ lạ, không nói lời nào.
Còn Hoa Mãn Thần thì đã ôm bụng cười sằng sặc.
"Ha ha ha... Tiểu Nhu, anh nói không sai chứ? Chắc chắn đầu óc chồng em không được bình thường, anh ta mà có số điện thoại của Tần Bách Tùng sao? Thậm chí còn bảo Tần Bách Tùng đừng giúp? Em tin được không? Anh ta nghĩ mình là gì của Tần Bách Tùng chứ? Dám ra lệnh cho ông Tần? Đúng là chết cười! Ha ha ha...", Hoa Mãn Thần sắp không đứng thẳng người được nữa rồi.
Bác sĩ kia cũng lắc đầu.
Sắc mặt Tô Quảng rất khó coi.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Hoa Mãn Thần đổ chuông.
Anh ta nhìn hiển thị cuộc gọi, hai mắt sáng lên: "Đây rồi!".
Mọi người đều yên lặng, Hoa Mãn Thần ấn nút nghe, mở loa ngoài.
"Bố, thế nào rồi? Lúc nào thì ông Tần đến? Để con đến sân nay đón ông ấy", Hoa Mãn Thần cười nói.
Nhưng giọng nói bên kia ngập ngừng một lát, đáp: "Mãn Thần, có khả năng ông Tần không đến được rồi".
"Cái gì?", nụ cười của Hoa Mãn Thần cứng đờ lại.
Tô Nhu và Tô Quảng cũng sửng sốt.
"Bố, sao lại như vậy? Chẳng phải bố có mối quan hệ rất tốt với ông Tần sao? Tại sao mời ông ấy đến chữa bệnh mà không được? Có mất bao nhiêu thời gian đâu", Hoa Mãn Thần cuống lên.
Nhưng giọng nói ở phía bên kia cũng rất bất đắc dĩ: "Mãn Thần, bố và ông Tần quả thực có chút qua lại, nhưng bố cũng không biết ông ấy có chuyện gì, dù bố có nài nỉ thuyết phục kiểu gì, ông ấy đều nhất mực từ chối. Ông ấy nói hôm nay sẽ không ra khỏi nhà nửa bước, xem ra ông ấy đã quyết tâm sắt đá rồi, bố quả thực không mời nổi".
Dứt lời liền tắt điện thoại.
Sắc mặt Hoa Mãn Thần vô cùng ngạc nhiên, không nói được gì nữa.
"Sao... sao lại thế được?", Tô Quảng lắp bắp.
Tô Nhu trợn to mắt, lập tức nhìn về phía Lâm Chính: "Là... là anh? Cuộc điện thoại vừa rồi của anh?".
"Không thể nào là anh ta được!".
Hoa Mãn Thần ở bên này hét lên.
Anh ta lạnh lùng nói: "Lâm Chính anh là cái thá gì chứ? Anh có thể ra lệnh cho thần y Tần sao? Ai tin chứ? Tiểu Nhu! Đây chỉ là trùng hợp! Là trùng hợp!".
"Vậy... vậy sao?", Tô Nhu có chút không tin lắm.
Hoa Mãn Thần hít sâu một hơi, kiềm chế sự tức giận và không cam lòng, rồi lại nở nụ cười, nói: "Tiểu Nhu, em đừng lo, để anh tiếp tục bảo bố anh hỏi, cho dù hôm nay ông Tần không có thời gian, thì để mai cũng được mà".
"Nhưng sợ là tình hình của người bệnh không cầm cự được đến ngày mai", bác sĩ kia nhắc nhở.
"Không cầm cự được cũng phải cầm cự cho tôi!"
Hoa Mãn Thần lạnh lùng lườm bác sĩ kia một cái.
Ông ta nín thở, không dám nói gì nữa.
Hoa Mãn Thần cầm điện thoại, bước ra khỏi phòng bệnh, rồi gọi cho bố mình.
"Bố, thực sự không có cách nào sao?", Hoa Mãn Thần nhỏ giọng nói.
"Mãn Thần, bố nói luôn với con vậy, hình như ông Tần rất tức giận, cứ như bố đã đắc tội với ông ấy vậy. Bố nghĩ chắc chắn có người gọi cho ông ấy trước khi bố gọi, dặn ông ấy không được ra mặt giúp bố. Nếu không vô duyên vô cớ, bố cũng không chọc vào ông ấy, tại sao ông ấy lại làm như vậy chứ?".
Hơi thở của Hoa Mãn Thần run rẩy, lặng lẽ nhìn về phía phòng bệnh một cái, sắc mặt vô cùng khó coi.
Anh ta cúp máy, đảo tròng mắt, quay lại phòng bệnh.
"Anh Hoa, bố anh nói sao?", Tô Nhu vội hỏi.
"Tiểu Nhu, bố anh lại gọi cho ông Tần, tối nay ông Tần đúng là có chút chuyện, có lẽ hôm nay không đến được, nhưng ngày mai thì chưa chắc, anh sẽ cố gắng bảo ông ấy đến", Hoa Mãn Thần cười nói.
Anh ta nói là cố gắng, chứ không nói là chắc chắn, câu này nghe rất lấp lửng, Tô Nhu nghe thấy thế, chắc chắn theo bản năng sẽ nghĩ rằng ngày mai ông Tần sẽ đến. Nhưng trên thực tế, ngày mai ông Tần không đến thì anh ta cũng có thể lấy lý do khác để lấp liếm.
Bây giờ, việc duy nhất anh ta cần làm là cố gắng giữ thể diện trước mặt Tô Nhu, không để Lâm Chính chiếm được tiên cơ.
Nhưng đối với Lâm Chính, sao anh có thể không nhìn thấu trò vặt vãnh này chứ?
"Cảm ơn anh, anh Hoa", Tô Nhu nặn ra nụ cười.
"Tiểu Nhu, bác sĩ đã nói rồi, tình trạng hiện giờ của mẹ không cầm cự được đến ngày mai, huống hồ Tần Bách Tùng sẽ không đến, em còn trông chờ gì vào anh ta chứ?", Lâm Chính nói.
"Không trông chờ vào anh ấy? Lẽ nào trông chờ vào anh sao? Cuộc điện thoại vừa nãy của anh là sao? Anh nói anh quen Tần Bách Tùng, tại sao anh không gọi ông ấy đến? Còn bảo ông ấy không được đến?", Tô Nhu lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
"Anh không bảo Tần Bách Tùng đến, chỉ vì nghĩ rằng ông ấy đến cũng chưa đủ đảm bảo", Lâm Chính lắc đầu.
Trong phòng bệnh ở bệnh viện.
Tô Nhu đang cầm chiếc khăn bông lau mặt cho Tô Quảng.
Hoa Mãn Thần tươi cười đứng ở bên cạnh, nói chuyện với Tô Quảng.
Không khí vô cùng hòa hợp.
Vẻ mặt Tô Quảng vui vẻ, ánh mắt nhìn Hoa Mãn Thần càng ngày càng thích hơn.
Nhất là khi biết Hoa Mãn Thần cho Tô Nhu vay hai triệu tệ thì Tô Quảng vô cùng cảm khái.
"Mãn Thần à, nếu cháu gặp Tô Nhu nhà bác sớm hơn mấy năm, thì Tô Nhu nhà bác cũng không đến nỗi thế này", ông ta thở dài nói.
"Bác đừng nói vậy, Lâm Chính cũng rất tốt mà", Hoa Mãn Thần mỉm cười nói.
"Haizz, thực ra thằng bé Lâm Chính này cũng không tệ, lương thiện, có hiếu, nhưng dù sao cũng chỉ là một thằng ở rể, không có tài cán gì, có chút quan hệ với mấy người hiển quý, nhưng lại không dùng, đến bây giờ vẫn chẳng được tích sự gì. Có lẽ cả đời này cậu ta chỉ được thế này thôi", Tô Quảng lắc đầu thở dài.
Ngay cả Tô Quảng cũng khinh thường, không cần nghĩ cũng biết người này vô dụng đến mức nào.
Hoa Mãn Thần mỉm cười, không nói gì, nhưng sâu trong đáy mắt là vẻ đắc ý.
"Tiểu Nhu, nghe nói con định ly hôn với Lâm Chính, có thật không vậy?", đúng lúc này, Tô Quảng quay sang hỏi Tô Nhu đang bận rộn.
Tô Nhu biến sắc, nhỏ giọng nói: "Bố, chuyện này bố kệ con đi".
"Haizz, con không thể nói như vậy được, nếu con đã muốn ly hôn, thì rồi sau cũng phải kết hôn. Con còn trẻ như vậy, hơn nữa cũng chưa trải qua việc người, Tiểu Dương làm lỡ của con ba năm, lần này con không thể làm lỡ nữa", Tô Quảng nói đầy sâu xa.
"Bố, ý bố là sao?", vẻ mặt Tô Nhu trở nên khó coi, chất vấn.
"Ý của bố còn chưa đủ rõ ràng sao? Con nhìn Mãn Thần đi, người ta cũng coi như thật lòng với con, con phải biết nắm bắt cơ hội đấy", Tô Quảng nói.
"Bố...", Tô Nhu tức giận đến mức mặt đỏ bừng, tâm trạng cũng trở nên kích động.
Hoa Mãn Thần vốn dĩ còn muốn nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Tô Nhu, nhưng thấy tâm trạng cô kích động như vậy, liền biết Tô Nhu vẫn chưa chấp nhận anh ta, vội vàng nói: "Bác, những chuyện như tình cảm này không thể miễn cưỡng được, bác đừng ép Tiểu Nhu, cứ để bọn cháu tùy duyên đi".
"Haizz, đúng là cậu bé ngoan", Tô Quảng thở dài, ấn tượng về Hoa Mãn Thần lại tăng thêm.
"Con đi đóng viện phí đây, anh Hoa, tiền của anh em sẽ nhanh chóng trả lại", Tô Nhu đứng dậy, nặng nề nói, rồi đi ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, một y tá bước vào.
"Ai là người nhà của Trương Tinh Vũ?", y tá hỏi.
"Là tôi đây, sao thế chị y tá?", Tô Nhu vội hỏi.
"Ồ, đây là hóa đơn chi phí phẫu thuật lần này, cô đối chiếu đi", y tá nói xong liền đưa một tờ giấy cho Tô Nhu.
Tô Nhu đưa mắt nhìn, lập tức sửng sốt.
"Tiểu Nhu, sao vậy?", Tô Quảng ngạc nhiên hỏi.
"Có người... nộp tiền phẫu thuật cho mẹ con rồi", Tô Nhu kêu lên.
"Sao cơ?", Tô Quảng cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng ông ta nhanh chóng ý thức được gì đó, lập tức quay sang nhìn Hoa Mãn Thần.
Hoa Mãn Thần cũng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chỉ mỉm cười không nói gì.
"Là anh nộp sao?", Tô Nhu hỏi.
"Bốn triệu tệ không được coi là nhiều lắm", Hoa Mãn Thần cười đáp.
Vừa không thừa nhận, vừa không phủ nhận.
Nhưng trong lòng bố con Tô Quảng, cũng chỉ có Hoa Mãn Thần mới có thực lực kinh tế như vậy...
Tâm trạng Tô Nhu rất phức tạp.
Tô Quảng thì vô cùng mừng rỡ.
"Con gái, con phải nắm chắc cơ hội đấy!", ông ta lại nhỏ giọng nói.
Tô Nhu không nói gì.
Nhưng cô không nói gì lại là chuyện rất tốt đối với Hoa Mãn Thần.
"Cậu chủ!".
Đúng lúc Hoa Mãn Thần định lên tiếng, thì ngoài cửa vang lên tiếng gọi khẽ.
Hoa Mãn Thần nhìn người kia, chính là tài xế của mình, bèn nói với Tô Quảng: "Cháu xin phép".
"Cháu cứ đi đi", Tô Quảng vội đáp.
"Tiểu Nhu, em chăm sóc bác nhé, anh đi một lát rồi về".
"Vâng", Tô Nhu thuận miệng đáp.
Lúc này Hoa Mãn Thần mới rời khỏi phòng bệnh.
"Đã làm xong chuyện được giao chưa?", Hoa Mãn Thần cười khẩy, hỏi tài xế.
"Ừm...", tài xế do dự, ấp úng một lúc lâu vẫn không trả lời được.
"Xảy ra chuyện gì à?", Hoa Mãn Thần hơi ngạc nhiên.
"Ông Châu... nhập viện rồi", tài xế nhỏ giọng nói: "Ông ấy bị Lâm Chính đánh gãy hai tay hai chân, được tôi đưa về, lần này nhiệm vụ thất bại".
"Cái gì?".
Hoa Mãn Thần mở to mắt, da đầu tê rần.
Chương 277: Phẫu thuật thất bại
“Anh không đùa tôi đấy chứ?”, Hoa Mãn Thần mất một lúc mới phản ứng lại được, giọng nói khàn khàn hỏi.
“Cậu chủ Hoa, tôi đã bao giờ nói đùa với cậu chưa? Sư phụ Châu đang nằm ở phòng bệnh 318, cậu không tin thì qua đó xem đi”, tài xế nhăn nhó nói.
Sắc mặt Hoa Mãn Thần vô cùng âm trầm.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”, Hoa Mãn Thần thấp giọng hỏi.
Tài xế lập tức kể lại tất cả những gì mình đã chứng kiến.
Hoa Mãn Thần nghe xong, vô cùng kinh ngạc.
“Sao… sao có thể chứ? Thân thủ anh ta tốt như vậy sao?”.
“Cậu chủ Hoa, tên Lâm Chính này nhìn có vẻ không đơn giản như những gì chúng ta thấy bên ngoài, chúng ta phải cẩn thận hơn”, tài xế nói.
“Hừ, thân thủ tốt thì sao chứ? Anh tưởng đây là thời cổ đại, coi trọng công phu ai lợi hại hơn sao? Thân thủ anh ta có tốt đến đâu cũng bằng súng ống đạn dược sao? Anh ta mạnh mẽ đến đâu cũng bằng người đông thế mạnh của tôi sao?”, Hoa Mãn Thần lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cậu chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”, tài xế hỏi.
“Không ai dám đắc tội với tôi như vậy cả, nếu tên Lâm Chính này đã phản kích, thì tôi phải cho anh ta biết kết cục của việc phản kháng tôi là gì. Gọi điện về nhà, nói cho bố mẹ tôi biết chuyện của sư phụ Châu, nhất là bố tôi, ông ấy với sư phụ Châu vừa là thầy vừa là bạn, chắc chắn sẽ không thể chấp nhận việc sư phụ Châu bị như vậy. Để bố tôi xử lý tên Lâm Chính không biết trời cao đất dày này đi”.
“Ừm… cậu chủ, liệu có làm lớn chuyện không vậy?”.
“Anh yên tâm, xử lý một thằng vô dụng, có thể lớn đến đâu chứ?”, Hoa Mãn Thần cười khẩy, rồi phất tay: “Đi làm đi”.
“Được”.
Tài xế chạy đi.
“Có chuyện gì vậy?”.
Tô Nhu bước ra.
“Không có gì, chút chuyện nhỏ thôi”, Hoa Mãn Thần mỉm cười.
“Ừm”.
Tô Nhu chần chừ một lát, bỗng nhiên nói: “Anh Hoa, có chuyện này em muốn nói rõ ràng với anh”.
Hoa Mãn Thần nín thở, dường như ý thức được gì đó, vội dịu dàng nói: “Chuyện gì vậy? Em nói đi”.
“Chuyện là… anh Hoa, em hiểu ý của anh, cũng biết suy nghĩ của anh, nhưng… em dù sao cũng là gái đã có chồng, em không muốn người ta nói ra nói vào, thế nên…”, Tô Nhu có chút khó xử, không biết nên nói thế nào cho phải.
Hoa Mãn Thần sửng sốt, đáy mắt lóe lên một tia âm độc, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, dịu dàng nói: “Tiểu Nhu, anh hiểu ý của em”.
“Tóm lại em sẽ nhanh chóng trả tiền cho anh, tuy công ty em đang trong giai đoạn cất bước, nhưng tương lai rất tốt. Hơn nữa em đã bảo bên môi giới rao bán nhà rồi. Cho em ba tháng, không, một tháng, em sẽ trả hết tiền cho anh”, Tô Nhu vội nói.
“Tiểu Nhu, em tự gây áp lực quá lớn cho bản thân rồi đấy”, Hoa Mãn Thần nhẹ giọng nói.
Tô Nhu nghe thấy thế, ánh mắt hơi tối đi, không nói gì.
“Tất cả là tại thằng chồng vô dụng kia của em, nhà gặp biến cố lớn mà anh ta chẳng giúp được gì cho em. Lúc này em vẫn phải một mình gánh vác tất cả, trong khi anh ta chẳng được tích sự gì. Tiểu Nhu, thiệt thòi cho em quá, em không nên phải chịu đựng những chuyện này, em nên có một cuộc sống tốt hơn”, Hoa Mãn Thần lại nói.
Câu nào cũng nói trúng đáy lòng Tô Nhu.
Tô Nhu quay mặt đi, không nói gì.
“Tuy hiện giờ em vẫn chưa ly hôn với anh ta, nhưng anh biết, sớm muộn em cũng sẽ ly hôn. Tiểu Nhu, dù mất bao lâu anh cũng sẽ chờ em”.
Hoa Mãn Thần nói đầy thâm tình, định cầm lấy tay Tô Nhu.
Nhưng Tô Nhu khéo léo tránh được.
“Xin anh hãy tự trọng, anh Hoa”, Tô Nhu khàn giọng nói.
“À, chắc là anh nóng lòng quá, anh xin lỗi, xin lỗi…”, Hoa Mãn Thần nói vẻ áy náy.
“Anh bận gì thì đi làm đi, lần này cảm ơn anh”.
Tô Nhu nói xong, liền xoay người vào phòng bệnh.
Hoa Mãn Thần nheo mắt nhìn bóng lưng xinh đẹp của Tô Nhu, thầm liếm mép, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
“Con khốn, giả vờ thanh cao cái gì chứ? Chờ tôi có được cô, xem cô còn giả vờ kiểu gì nữa!”.
Hoa Mãn Thần nói, rồi xoay người đi về phía phòng bệnh của Châu Bác Dịch.
…
Trong viện dưỡng lão.
“Ổn rồi đấy”.
Lâm Chính rút dần châm bạc ra, nói với Trịnh Nam Thiên: “Tố chất sức khỏe của tướng quân Trịnh tốt hơn tưởng tượng của tôi nhiều, vết thương hồi phục cũng nhanh hơn dự liệu. Vốn tôi còn tưởng phải mất một tháng, bây giờ xem ra, hai tuần đã có thể hồi phục hoàn toàn. Châm cứu thêm mấy châm, chắc là không có vấn đề gì nữa”.
“Thủ trưởng, thật là tốt quá!”, Tiểu Triệu vô cùng mừng rỡ.
“Đúng vậy, tốt quá, tốt quá!”, tâm trạng Trịnh Nam Thiên cũng vô cùng kích động, cảm khái không ngừng, đôi mắt già nua lấp lánh ánh sáng.
Hiển nhiên vẫn còn hoài bão mạnh mẽ.
“Nhớ uống thuốc đúng giờ đấy”, Lâm Chính đặt thuốc đã mua ở bên cạnh, rồi định rời đi.
“Tiểu Lâm, đi vội thế? Ở lại ăn bữa cơm đi”, Trịnh Nam Thiên vội nói.
“Không cần đâu tướng quân, nhà tôi còn có chút việc”, Lâm Chính mỉm cười.
“Có chuyện gì cần tôi giúp không?”, Trịnh Nam Thiên bỗng nói.
Lâm Chính sửng sốt, sau đó lắc đầu, bước ra ngoài.
“Cậu Lâm Chính này… có tâm sự”, Trịnh Nam Thiên cảm khái.
“Tuy anh Lâm còn trẻ, nhưng bản lĩnh không nhỏ, thủ trưởng không cần lo lắng đâu”, Tiểu Triệu nói.
“Được người ta giúp đỡ, sao có thể không bận tâm chứ? Tiểu Triệu, đi điều tra xem Tiểu Lâm gặp phải rắc rối gì. Nếu là rắc rối kiểu kia thì ra tay giúp đỡ một phen đi. Cậu nhóc này về sau chắc chắn sẽ là rường cột đất nước, phải bồi dưỡng cho tốt”, Trịnh Nam Thiên nói.
“Vâng, thưa thủ trưởng!”.
…
Ra khỏi viện dưỡng lão, Lâm Chính liền quay về công ty.
Công ty không có giường, buổi tối anh liền đến ở y quán của Lạc Thiên. Nhà ở Hào Tình Thế Kỷ thì anh giao cho công ty trang trí nội thất phụ trách. Lâm Chính định tìm thời gian đi mua đồ gia dụng, chờ trang trí nhà cửa xong xuôi sẽ đón Tô Nhu đến ở.
Chờ nhìn thấy căn nhà này, chắc chắn cô sẽ không nghi ngờ những lời anh nói nữa nhỉ?
Ngày hôm sau, Lâm Chính đến cửa hàng đồ gia dụng, đặt làm một đống đồ gia dụng cao cấp.
Nhưng vừa ra khỏi cửa hàng, thì Mã Hải gọi điện thoại tới.
“Sao vậy?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi, ca phẫu thuật của Trương Tinh Vũ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tình hình hiện giờ rất nguy cấp! Có thể gặp nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào!”, Mã Hải trầm giọng nói.
“Cái gì?”.
Lâm Chính sửng sốt.
“Chủ tịch Lâm, phía bệnh viện đã đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch, hiện giờ chỉ có cậu mới có thể cứu được Trương Tinh Vũ, cậu xem…”, Mã Hải chần chừ một lúc rồi nói.
"Lập tức sắp xếp cho tôi, để tôi điều trị cho Trương Tinh Vũ, nhanh!".
Lâm Chính quát khẽ, lập tức lái xe về bệnh viện.
Mã Hải vội vàng đi sắp xếp.
Bệnh viện Nhân Dân Thành phố.
"Sao lại như vậy được? Sao phẫu thuật lại thất bại chứ?".
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, nhìn bác sĩ ở trước mặt với vẻ không dám tin.
"Bác sĩ, cậu nhất định phải cứu vợ tôi! Cầu xin cậu đấy bác sĩ! Tôi xin quỳ trước cậu!".
Tô Quảng ở trên giường kích động kêu lên, định lăn từ trên giường xuống.
"Bố!".
Tô Nhu vội vàng ngăn Tô Quảng lại, còn mình thì khóc nức nở.
"Cô Tô, ông Tô, chúng tôi cũng không ngờ kết quả lại thế này, không có ca phẫu thuật nào là đảm bảo thành công 100% cả, chúng tôi chỉ có thể đảm bảo sẽ cố gắng hết sức. Tuy tình hình của bà Trương rất không lạc quan, nhưng vẫn còn một tia hy vọng, mong các ông đừng bỏ buộc", bác sĩ khuyên nhủ.
"Rõ ràng trước khi phẫu thuật các cậu bảo nhất định sẽ thành công, bây giờ lại nói với tôi như vậy. Khốn nạn, tất cả là do các cậu hại, tất cả là tại các cậu!".
Tâm trạng Tô Quảng vô cùng kích động, điều khiến người ta kinh ngạc là người hiền lành như ông ta lại phẫn nộ đến mức nhảy dựng lên lao về phía bác sĩ.
Dù sao vết thương cũng không cho phép ông ta làm vậy, thế nên ông ta liền ngã lăn ra đất.
"Bố, bố đừng làm bừa!", Tô Nhu nghẹn ngào, đỡ Tô Quảng dậy.
Tô Quảng lau nước mắt không ngừng, bỗng chốc như già đi rất nhiều.
Đúng lúc này, một người bước vào.
"Tiểu Nhu, em đừng buồn, phía bác Trương anh có cách! Đảm bảo có thể khiến bác ấy bình an vô sự!".
Tô Nhu nghe thấy thế, vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh, mới phát hiện người lên tiếng chính là Hoa Mãn Thần...
"Anh Hoa, anh nói thật sao? Mẹ em có thể cứu được sao?", Tô Nhu gấp gáp hỏi.
"Đương nhiên", Hoa Mãn Thần cười đáp.
"Này cậu, bệnh viện chúng tôi từng hợp tác với cô Anna của Tổ chức Y tế Thế giới, các thiết bị y tế dùng trong bệnh viện cũng là loại tiên tiến nhất. Thực ra chúng tôi cũng không ôm hy vọng quá lớn, các nơi trên cả nước về cơ bản đều vậy, cậu có thể có cách gì khiến bệnh tình của bà Trương ổn định chứ?", bác sĩ kia có chút tức giận nói.
Hoa Mãn Thần mỉm cười, bình thản đáp: "Tôi chỉ cần nói ra một người là anh sẽ biết".
"Ai vậy?", bác sĩ hỏi.
"Tần Bách Tùng".
Chương 278: Tôi không cho phép ông ra mặt (1)
"Tần Bách Tùng?".
Bác sĩ kia lập tức kêu lên thất thanh.
Tô Nhu và Tô Quảng cũng sửng sốt.
Hình như Tô Nhu từng nghe thấy cái tên này, nhưng không nhớ rõ.
Tô Quảng thì lập tức trở nên hứng khởi: "Tôi từng nghe tên của người này, tôi biết người này, đây là thần y đó! Là đại thần y của tỉnh Giang Nam chúng ta"!".
Nhưng ông ta nhanh chóng ý thức được gì đó, tâm trạng kích động cũng vơi đi quá nửa, suy sụp nói: "Nhưng như vậy thì có ích gì chứ? Đại thần y như vậy sao chúng ta có thể mời nổi?".
"Chúng tôi có thể dùng danh nghĩa của bệnh viện viết thư cho bác sĩ Tần, nhưng theo tôi được biết, bác sĩ Tần đã nghỉ hưu, bình thường sẽ không ra mặt. Muốn mời ông ấy đến điều trị cho bà Trương thì khó như lên trời", bác sĩ kia cũng thở dài.
Ngay cả các bác sĩ Tây y cũng biết đến Tần Bách Tùng, đủ để thấy cụ ta nổi tiếng đến mức nào.
"Như vậy chẳng phải chờ rất lâu sao?", Tô Nhu kêu lên.
"Cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ là không biết bà Trương có trụ được đến lúc bác sĩ Tần đến hay không thôi", bác sĩ lắc đầu.
Tô Nhu mím môi, khuôn mặt tỏ vẻ thất vọng.
Nhưng Hoa Mãn Thần lại mỉm cười nói: "Tiểu Nhu, nhà họ Hoa anh có thể liên lạc với thần y Tần giúp em".
"Thật... thật sao?", Tô Nhu ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn Hoa Mãn Thần.
"Đương nhiên là thật rồi, ông Tần cũng có chút quen biết với nhà anh, bây giờ anh sẽ gọi cho ông ấy".
Nói xong, Hoa Mãn Thần liền lấy điện thoại ra.
Tô Quảng và Tô Nhu lập tức vui mừng như điên.
Ngay cả bác sĩ kia cũng tỏ vẻ không thể tin nổi.
Nhưng đúng lúc này, bỗng Hoa Mãn Thần nghĩ ra gì đó, ngón tay đang định bấm số khựng lại.
"Sao thế anh Hoa?", Tô Nhu tò mò hỏi.
"Ừm... anh xin lỗi Tiểu Nhu, em cũng biết đấy, thực ra anh mới gặp bác sĩ Tần mấy lần, sở dĩ có thể gặp được ông ấy là nhờ thể diện của bố anh, nhờ mối quan hệ của nhà anh. Nếu anh nói chuyện này với bố anh thì chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý".
"Tại sao?", Tô Nhu cuống lên.
"Chuyện nợ ân tình người khác thì anh rất sẵn lòng làm, nhưng bố anh thì chắc chắn là không muốn. Đến lúc đó ông ấy hỏi lý do mời ông Tần thì anh... anh không biết nên nói thế nào cả. Dù sao chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, hơn nữa em còn là phụ nữ đã có chồng. Nếu bố anh biết anh làm chuyện này vì một người phụ nữ đã có chồng, thì chỉ sợ ông ấy sẽ rất tức giận...", Hoa Mãn Thần tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói.
Tô Nhu nghe thấy thế cũng lập tức hiểu được nỗi băn khoăn của Hoa Mãn Thần.
Đúng vậy, cô là phụ nữ đã có chồng, lại không phải là gì của Hoa Mãn Thần. Nếu cô là bạn gái của Hoa Mãn Thần, bố anh ta biết được chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ con dâu hoặc thông gia tương lai.
Nhưng bây giờ cô chẳng là gì, người ta dựa vào đâu mà giúp chứ?
Săc mặt Tô Nhu trở nên ảm đạm, sự vui mừng khi nãy cũng biến mất tăm.
"Nếu vậy... thì đành thôi...", Tô Nhu khàn giọng nói.
"Sao có thể thôi được chứ? Tiểu Nhu, con không muốn cứu mẹ con sao?", Tô Quảng ở bên cạnh bỗng lớn tiếng quát.
Tô Nhu giật nảy mình, nhìn bố mình với ánh mắt không thể tin được.
Chỉ thấy Tô Quảng nghiêm túc nói với Hoa Mãn Thần: "Mãn Thần, nếu Tiểu Nhu đính hôn với cháu, thì liệu bố cháu có chịu mời thần y Tần đến giúp không?".
"Đương nhiên là được! 100% là được!", Hoa Mãn Thần chỉ chờ câu nói này, mừng rỡ đáp.
"Bố, bố đang nói gì vậy?", Tô Nhu biến sắc, cuống lên nói: "Con không đồng ý!".
"Không đồng ý cũng phải đồng ý! Bây giờ mẹ con đã thế này rồi, lẽ nào tính mạng của mẹ con không quan trọng sao?", Tô Quảng lớn tiếng.
Toàn thân Tô Nhu run rẩy, hơi há miệng, nhưng không thốt được lời nào.
"Bây giờ bố muốn con lập tức ly hôn với Lâm Chính, sau đó đính hôn luôn với Mãn Thần! Nghe rõ chưa? Chiều nay hãy giải quyết chuyện này cho xong, không được chậm trễ", Tô Quảng nghiêm túc nói.
Tô Nhu nghe thấy thế, nước mắt không ngừng trào ra, nhưng cô không tìm được lời nào để phản bác.
Nếu cô từ chối thì chính là không quan tâm đến sống chết của mẹ mình, nếu cơ hội sống cuối cùng của mẹ mình bị đứt, thì cô chính là hung thủ gián tiếp giết chết bà ta. Sao cô có thể làm vậy chứ?
Nhưng Tô Nhu cũng không muốn đính hôn với Hoa Mãn Thần một cách không rõ ràng như vậy, cô không muốn phản bội Lâm Chính. Tuy cô và Lâm Chính không có bao nhiêu tình cảm, nhưng dù sao cũng đã làm vợ chồng ba năm, sao có thể chia lìa một cách dễ dàng chứ? Nếu không cô cũng sẽ không làm nhiều chuyện vì Lâm Chính như vậy.
"Tiểu Nhu, em đừng buồn, anh đảm bảo sẽ đối xử tốt với em. Bây giờ anh sẽ gọi điện thoại cho bố anh, muộn nhất là tối nay, chắc chắn ông cụ Tần sẽ đến", Hoa Mãn Thần an ủi, nhìn dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của Tô Nhu, lại nhìn bộ dạng đáng thương như hoa lê dầm mưa của cô, anh ta chỉ muốn lập tức ôm cô vào lòng để yêu thương.
Tô Nhu không nói gì, chỉ đờ đẫn nhìn xuống đất.
Giờ phút này, cô có thể có lựa chọn nào khác sao?
Ánh mắt Hoa Mãn Thần đầy ý cười, đang định gọi điện thoại.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
"Bố, con và Tiểu Nhu vẫn là vợ chồng hợp pháp, sao bố có thể bảo Tiểu Nhu đính hôn với người đàn ông khác chứ? Bố muốn Tiểu Nhu phạm tội trùng hôn sao? Bố có còn coi con là con rể không vậy?".
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, thấy Lâm Chính nhanh chân bước vào.
Chương 279: Tôi không cho phép ông ra mặt (2)
"Lâm Chính?", Tô Nhu hơi ngẩng đầu, yếu ớt gọi anh.
Tô Quảng có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh lại trở nên nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Tiểu Chính, tôi biết như vậy là không công bằng với cậu, nhưng mẹ cậu... nguy trong sớm tối, tôi phải cứu bà ấy".
"Cứu mẹ con cũng không cần hi sinh Tiểu Nhu!".
"Bây giờ chỉ có thể hi sinh Tiểu Nhu thôi! Ngoài nó ra, không ai có thể cứu được Tinh Vũ cả", Tô Quảng khàn giọng nói.
"Cho dù bố hi sinh Tiểu Nhu cũng không cứu được mẹ! Bố nghĩ nhiều rồi!", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Hoa Mãn Thần cũng sửng sốt, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: "Lâm Chính, anh nói vậy là có ý gì? Anh nghĩ thần y Tần không chữa được cho bác gái sao?".
"Ý tôi không phải vậy, ý tôi là nhà họ Hoa các anh không mời nổi bác sĩ Tần", Lâm Chính cười khẩy.
Anh vừa dứt lời, cả phòng bệnh liền im phăng phắc.
Sau đó, Hoa Mãn Thần bật cười ha hả.
"Ha ha ha... Lâm Chính, câu này của anh thật là thú vị, quá thú vị, ha ha ha..."
"Có gì buồn cười sao?", Lâm Chính bình thản nói.
"Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, anh biết rõ về nhà họ Hoa tôi sao?", Hoa Mãn Thần cười hỏi.
"Ai mà biết".
"Vậy dựa vào đâu mà anh nói nhà họ Hoa chúng tôi không mời được bác sĩ Tần? Chúng tôi không mời được, lẽ nào anh mời được sao?", Hoa Mãn Thần cười nói.
Anh ta vừa nói xong, Lâm Chính đã gật đầu luôn: "Đúng, tôi có thể mời được".
Tất cả mọi người đều thấy da đầu tê rần.
Sau đó, Hoa Mãn Thần lại cười lớn.
Ngay cả bác sĩ kia cũng không không nhịn được mà phì cười.
"Lâm Chính, anh đừng gây rối nữa", tâm trạng Tô Nhu đang rất kém, trầm giọng quát.
"Tiểu Nhu, nếu em gửi gắm hy vọng lên người anh ta, thì anh sợ em sẽ lãng phí thời gian vô ích thôi. Nếu để lỡ thời gian chữa trị tốt nhất của mẹ, thì đến lúc đó hối hận cũng không kịp", Lâm Chính nói.
"Vậy anh muốn làm gì? Anh có thể làm được gì?", Tô Nhu đứng bật dậy, trừng mắt nhìn anh.
Lâm Chính nhìn thẳng vào đôi mắt cô, bình thản nói: "Anh sẽ mời một người đến chữa khỏi cho mẹ".
"Ai? Thần y Tần?".
"Không phải".
"Ha ha, em thấy chưa Tiểu Nhu? Anh ta đang đùa với em đấy! Anh ta vừa nói có thể mời được thần y Tần, bây giờ lại nói không mời ông ấy, anh thấy chồng em đầu óc không được bình thường lắm", Hoa Mãn Thần chỉ vào đầu Lâm Chính, cười nói.
Tô Nhu siết chặt nắm tay, sự kiên nhẫn dường như đã đến cực hạn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế được, chỉ run rẩy hét lên với Lâm Chính: "Lâm Chính, tôi xin anh đấy, đừng gây rối nữa. Anh có thể để tôi thoải mái chút không? Tôi xin anh đấy..."
Giọng nói của cô có chút cuồng loạn.
Cô thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Cô phát hiện bản thân mình sống thật là mệt mỏi...
Lâm Chính yên lặng đứng đó, không nói lời nào.
"Thôi thì hãy xem anh đi".
Hoa Mãn Thần nheo mắt cười nói, sau đó gọi đến một số điện thoại, còn mở loa ngoài.
"Mãn Thần à, có chuyện gì vậy?", bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Mọi người trong phòng đều im lặng, căng thẳng lắng nghe.
"Bố, bố có thể gọi điện thoại cho ông Tần, bảo ông ấy đến Giang Thành một chuyến, cứu một người giúp con không?".
"Ai vậy?".
"Mẹ của bạn gái con", Hoa Mãn Thần mỉm cười đáp.
"Bạn gái con?", người đàn ông trung niên trầm ngâm một lát, đáp: "Được, bây giờ bố sẽ gọi".
"Con cảm ơn bố", Hoa Mãn Thần cười đáp, rồi tắt điện thoại.
"Ông Tô, cô Tô, xin chúc mừng, nếu thần y Tần đến, thì chắc chắn bà Trương sẽ không sao", bác sĩ kia thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
"Tốt, tốt! Cảm ơn cháu, Mãn Thần, cảm ơn cháu", Tô Quảng cũng mừng đến phát khóc.
Tô Nhu không nói lời nào, vẻ mặt phức tạp.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính cũng lấy điện thoại ra, gọi đến một số.
Chỉ thấy bên kia tút mấy tiếng liền có người nghe.
"Thầy!".
Bên kia là giọng nói mừng rỡ của Tần Bách Tùng.
Chỉ thấy Lâm Chính lạnh lùng nói: "Tần Bách Tùng, lát nữa ông sẽ nhận được một cuộc gọi, tôi nói cho ông biết, tôi không quan tâm người đó là ai, sẽ hứa hẹn điều kiện gì với ông, tôi không cho phép ông giúp người đó cứu bất cứ ai! Rõ chưa?".
Chương 280: Tôi mời thần y Lâm (1)
Tần Bách Tùng nghe thấy thế thì lập tức sửng sốt.
Cụ ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nghe ra được sự phẫn nộ trong giọng nói của Lâm Chính lúc này.
"Thầy yên tâm đi, tôi sẽ nghe thầy", Tần Bách Tùng đáp ngay.
"Tốt!".
Lâm Chính tắt điện thoại.
Tât cả mọi người xung quanh đều nghe rõ những lời anh vừa nói.
"Anh gọi cho ai vậy?", Tô Nhu trầm giọng hỏi.
"Tần Bách Tùng!", Lâm Chính đáp.
Tô Nhu nhìn anh với vẻ kỳ lạ, không nói lời nào.
Còn Hoa Mãn Thần thì đã ôm bụng cười sằng sặc.
"Ha ha ha... Tiểu Nhu, anh nói không sai chứ? Chắc chắn đầu óc chồng em không được bình thường, anh ta mà có số điện thoại của Tần Bách Tùng sao? Thậm chí còn bảo Tần Bách Tùng đừng giúp? Em tin được không? Anh ta nghĩ mình là gì của Tần Bách Tùng chứ? Dám ra lệnh cho ông Tần? Đúng là chết cười! Ha ha ha...", Hoa Mãn Thần sắp không đứng thẳng người được nữa rồi.
Bác sĩ kia cũng lắc đầu.
Sắc mặt Tô Quảng rất khó coi.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Hoa Mãn Thần đổ chuông.
Anh ta nhìn hiển thị cuộc gọi, hai mắt sáng lên: "Đây rồi!".
Mọi người đều yên lặng, Hoa Mãn Thần ấn nút nghe, mở loa ngoài.
"Bố, thế nào rồi? Lúc nào thì ông Tần đến? Để con đến sân nay đón ông ấy", Hoa Mãn Thần cười nói.
Nhưng giọng nói bên kia ngập ngừng một lát, đáp: "Mãn Thần, có khả năng ông Tần không đến được rồi".
"Cái gì?", nụ cười của Hoa Mãn Thần cứng đờ lại.
Tô Nhu và Tô Quảng cũng sửng sốt.
"Bố, sao lại như vậy? Chẳng phải bố có mối quan hệ rất tốt với ông Tần sao? Tại sao mời ông ấy đến chữa bệnh mà không được? Có mất bao nhiêu thời gian đâu", Hoa Mãn Thần cuống lên.
Nhưng giọng nói ở phía bên kia cũng rất bất đắc dĩ: "Mãn Thần, bố và ông Tần quả thực có chút qua lại, nhưng bố cũng không biết ông ấy có chuyện gì, dù bố có nài nỉ thuyết phục kiểu gì, ông ấy đều nhất mực từ chối. Ông ấy nói hôm nay sẽ không ra khỏi nhà nửa bước, xem ra ông ấy đã quyết tâm sắt đá rồi, bố quả thực không mời nổi".
Dứt lời liền tắt điện thoại.
Sắc mặt Hoa Mãn Thần vô cùng ngạc nhiên, không nói được gì nữa.
"Sao... sao lại thế được?", Tô Quảng lắp bắp.
Tô Nhu trợn to mắt, lập tức nhìn về phía Lâm Chính: "Là... là anh? Cuộc điện thoại vừa rồi của anh?".
"Không thể nào là anh ta được!".
Hoa Mãn Thần ở bên này hét lên.
Anh ta lạnh lùng nói: "Lâm Chính anh là cái thá gì chứ? Anh có thể ra lệnh cho thần y Tần sao? Ai tin chứ? Tiểu Nhu! Đây chỉ là trùng hợp! Là trùng hợp!".
"Vậy... vậy sao?", Tô Nhu có chút không tin lắm.
Hoa Mãn Thần hít sâu một hơi, kiềm chế sự tức giận và không cam lòng, rồi lại nở nụ cười, nói: "Tiểu Nhu, em đừng lo, để anh tiếp tục bảo bố anh hỏi, cho dù hôm nay ông Tần không có thời gian, thì để mai cũng được mà".
"Nhưng sợ là tình hình của người bệnh không cầm cự được đến ngày mai", bác sĩ kia nhắc nhở.
"Không cầm cự được cũng phải cầm cự cho tôi!"
Hoa Mãn Thần lạnh lùng lườm bác sĩ kia một cái.
Ông ta nín thở, không dám nói gì nữa.
Hoa Mãn Thần cầm điện thoại, bước ra khỏi phòng bệnh, rồi gọi cho bố mình.
"Bố, thực sự không có cách nào sao?", Hoa Mãn Thần nhỏ giọng nói.
"Mãn Thần, bố nói luôn với con vậy, hình như ông Tần rất tức giận, cứ như bố đã đắc tội với ông ấy vậy. Bố nghĩ chắc chắn có người gọi cho ông ấy trước khi bố gọi, dặn ông ấy không được ra mặt giúp bố. Nếu không vô duyên vô cớ, bố cũng không chọc vào ông ấy, tại sao ông ấy lại làm như vậy chứ?".
Hơi thở của Hoa Mãn Thần run rẩy, lặng lẽ nhìn về phía phòng bệnh một cái, sắc mặt vô cùng khó coi.
Anh ta cúp máy, đảo tròng mắt, quay lại phòng bệnh.
"Anh Hoa, bố anh nói sao?", Tô Nhu vội hỏi.
"Tiểu Nhu, bố anh lại gọi cho ông Tần, tối nay ông Tần đúng là có chút chuyện, có lẽ hôm nay không đến được, nhưng ngày mai thì chưa chắc, anh sẽ cố gắng bảo ông ấy đến", Hoa Mãn Thần cười nói.
Anh ta nói là cố gắng, chứ không nói là chắc chắn, câu này nghe rất lấp lửng, Tô Nhu nghe thấy thế, chắc chắn theo bản năng sẽ nghĩ rằng ngày mai ông Tần sẽ đến. Nhưng trên thực tế, ngày mai ông Tần không đến thì anh ta cũng có thể lấy lý do khác để lấp liếm.
Bây giờ, việc duy nhất anh ta cần làm là cố gắng giữ thể diện trước mặt Tô Nhu, không để Lâm Chính chiếm được tiên cơ.
Nhưng đối với Lâm Chính, sao anh có thể không nhìn thấu trò vặt vãnh này chứ?
"Cảm ơn anh, anh Hoa", Tô Nhu nặn ra nụ cười.
"Tiểu Nhu, bác sĩ đã nói rồi, tình trạng hiện giờ của mẹ không cầm cự được đến ngày mai, huống hồ Tần Bách Tùng sẽ không đến, em còn trông chờ gì vào anh ta chứ?", Lâm Chính nói.
"Không trông chờ vào anh ấy? Lẽ nào trông chờ vào anh sao? Cuộc điện thoại vừa nãy của anh là sao? Anh nói anh quen Tần Bách Tùng, tại sao anh không gọi ông ấy đến? Còn bảo ông ấy không được đến?", Tô Nhu lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
"Anh không bảo Tần Bách Tùng đến, chỉ vì nghĩ rằng ông ấy đến cũng chưa đủ đảm bảo", Lâm Chính lắc đầu.