-
Chương 2741-2745
Chương 2741: Truy kích
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ma khí vô tận bắn ra từ người những ma nhân này.
Giống như gió lốc, tản ra xung quanh.
Sau đó, vẻ mặt các ma nhân đều có sự thay đổi.
Ánh mắt của bọn họ trở nên hung ác hơn, đồng tử đỏ ngầu, mặt mày dữ tợn.
Giống như… mãnh thú hóa điên!
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền đều thót tim, cảm thấy không đúng lắm.
“Rút lui! Phòng thủ! Phòng thủ!”.
Một người cao giọng hô lên.
Mọi người vội vàng lùi lại.
Nhưng người của Thiên Ma Đạo đã xông tới như điên.
Lần này, bọn họ phớt lờ súng đạn, phớt lờ đao thương, dường như không cảm nhận được đau đớn.
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền cố gắng chống trả, nhưng không ngăn cản nổi.
Lúc này, các ma nhân không chỉ có thực lực tăng vọt, thậm chí… còn mất cả lý trí, giống như những cỗ máy giết người.
Cổng chính nhanh chóng bị công phá.
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền không thể không xây dựng phòng tuyến ở phía sau.
Nhưng phòng tuyến này có thể cầm cự được bao lâu chứ?
Bộ chỉ huy của quân đoàn Long Huyền.
Quân đoàn trưởng của quân đoàn Long Huyền và các lãnh đạo cấp cao đang bàn bạc gì đó trong phòng họp.
Nhận được tin đối phương đã tấn công vào trong quân đoàn, Chu Huyền Long nổi trận lôi đình.
“Nhục nhã! Quá nhục nhã! Nghe đây, lập tức tổ chức lực lượng, đánh lũ hèn hạ bẩn thỉu này ra ngoài cho tôi!”, Chu Huyền Long tức giận đập bàn, gầm lên.
“Vâng, tướng quân!”.
Một chiến sĩ chạy đi.
Người bên cạnh nhìn chiến sĩ kia, sau đó đứng lên nói: “Quân đoàn trưởng Chu, chắc chắn đối phương tấn công quân đoàn Long Huyền không phải để đối phó với chúng ta, mà là vì cô Tô Nhu. Nếu bọn chúng đã tấn công vào nơi đóng quân, thì nội bộ quân đoàn ta cũng không còn an toàn nữa rồi. Tôi đề nghị phái ngay một đội quân tinh nhuệ di chuyển cô Tô Nhu đến nơi an toàn, không được ở lại đây nữa!”.
“Đúng! Mục đích của đối phương là cô Tô Nhu!”, ánh mắt Chu Huyền Long dao động, siết chặt nắm tay: “Quân đoàn Long Huyền lớn như vậy mà không bảo vệ nổi một cô gái. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì đám người của mấy binh đoàn kia sẽ cười nhạo chúng ta thế nào đây?”.
“Quân đoàn trưởng, kẻ địch lần này khác mà…”
“Tất cả chỉ là cái cớ! Nghe đây, phái người của tiểu đoàn 1 đưa cô Tô Nhu ra khỏi quân đoàn, những người còn lại đi theo tôi. Hôm nay tôi phải đích thân ra trận, cho lũ súc sinh này biết tay!”.
Chu Huyền Long tức giận nói, sau đó xoay người rời khỏi phòng họp.
Một đám người đi sát theo sau.
Quân đoàn trưởng của quân đoàn Long Huyền xuất hiện ở chiến trường, đương nhiên là khiến sĩ khí tăng vọt.
Dưới sự dẫn dắt của quân đoàn trưởng, mọi người bắt đầu phản kích, chống lại thế công của người Thiên Ma Đạo.
Dù sao tính theo số lượng thì quân đoàn Long Huyền cũng chiếm ưu thế tuyệt đối.
Thấy không tấn công vào được nữa, Tử Long Thiên cũng đanh mắt lại.
“Chu Huyền Long đã đích thân tham chiến! Đại nhân, chuyện này chắc là gặp rắc rối rồi”, người bên cạnh khàn giọng nói.
“Không sao! Đến mức này là đủ rồi, lần này vội vàng nên chỉ mang theo mấy trăm chiến sĩ, trong khi quân đoàn Long Huyền có gần chục nghìn người, chúng ta vốn không thể làm gì được bọn họ!”.
Tử Long Thiên phất tay: “Phân phó xuống dưới, bảo bọn họ lập tức chia ra đi tìm Tô Nhu, tìm được thì lập tức truyền tín hiệu, tôi sẽ lập tức tiếp ứng!”.
“Vâng!”.
Sau khi phát tín hiệu, người của Thiên Ma Đạo vốn đang tấn công quân đoàn Long Huyền mãnh liệt bỗng tản ra, xông vào các hướng khác nhau ở trong quân đoàn.
Cùng lúc đó, ở phía sau quân đoàn Long Huyền xuất hiện năm chiếc xe quân dụng, lần lượt lái về năm hướng.
“Đại nhân!”, Trương Thất Dạ vội kêu lên.
“Định rút sao? Phái người đuổi theo cho tôi, mỗi người đuổi theo một xe!”.
Tử Long Thiên khẽ quát, rồi tung người nhảy tới.
Chương 2742: Tôi có sứ mệnh của riêng mình
Tô Nhu ngồi trong xe với tâm trạng thấp thỏm bất an.
Cô không biết rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy những tiếng nổ không ngừng vang lên bên tai, cùng với các chiến sĩ đang xông pha ở bên ngoài.
Chẳng bao lâu, cô được đưa lên chiếc xe này, rời khỏi quân đoàn Long Huyền.
Mấy nữ chiến sĩ đi cùng đều vũ trang đầy đủ, vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Các cô muốn đưa tôi đi đâu?”, Tô Nhu không nhịn được hỏi nữ chiến sĩ ở bên cạnh.
“Cô Tô, chúng tôi nhận được lệnh của cấp trên, phải đưa cô rời khỏi Giang Thành, đến nơi đóng quân ở gần đây”.
“Giang Thành cũng không còn an toàn sao?”.
“Đúng vậy”.
Tô Nhu nghe thấy thế thì cụp mắt xuống, vẻ mặt đầy ủ rũ.
Nữ chiến sĩ ở bên cạnh tò mò nhìn cô: “Cô Tô, cô sao thế? Tâm trạng không tốt sao?”.
“Đối phương tấn công đến rồi đúng không?”, Tô Nhu khẽ lau giọt nước mắt.
“Ừ”, nữ chiến sĩ chần chừ một lát rồi gật đầu.
“Đó đều là những kẻ giết người không chớp mắt, vì một người vô dụng như tôi mà phải hi sinh bao nhiêu chiến sĩ, không đáng, không đáng…”, Tô Nhu thì thào, vành mắt đỏ hoe.
Nữ chiến sĩ sửng sốt, sau đó bật cười: “Cô Tô, cô nhầm rồi! Cô là người Long Quốc, còn chúng tôi là lính của Long Quốc, bảo vệ các cô là chức trách của chúng tôi, cô không cần tự trách! Dù sao chúng tôi không đứng ra thì phải là ai đứng ra chứ?”.
Tô Nhu không nói gì, bàn tay nắm chặt lại.
Bỗng dưng.
Rầm!
Hình như xe con va vào thứ gì đó, phát ra âm thanh rất lớn, xe lắc lư rồi dừng lại.
Các chiến sĩ trên xe lập tức cầm súng nhảy xuống xe.
“Cô Tô, mau xuống xe đi”.
Nữ chiến sĩ kia vội kéo Tô Nhu xuống.
Bọn họ vừa xuống xe.
Ầm!
Cả chiếc xe con bỗng phát nổ, sóng xung kích hất bay Tô Nhu, khiến cô nặng nề ngã xuống đất, toạc đầu chảy máu, nổ đóm đóm mắt.
“Cô Tô, cô không sao chứ?”, nữ chiến sĩ lập tức đỡ cô dậy.
“Tôi không sao…”, Tô Nhu ôm cái trán đang chảy máu, vất vả đứng lên.
Nữ chiến sĩ gật đầu, nhìn về phía trước.
Liền phát hiện mấy ma nhân có khí tức đáng sợ đứng bên cạnh chiếc xe con đang bốc cháy.
Trong đó có Trương Thất Dạ.
Bọn họ đanh mặt lại, xếp thành hàng, giơ súng chĩa về phía những người này.
“Tất cả đứng lại cho tôi!”, nữ chiến sĩ gầm lên.
Nhưng đối phương vẫn phớt lờ, mỉm cười đi tới.
“Xem ra tôi gặp may rồi! Cô Tô, cô ở trong đúng chiếc xe tôi chọn, thế là tôi lập công lớn rồi!”, Trương Thất Dạ mỉm cười nói.
“Ông Trương, tại sao? Thần y Lâm đâu có bạc đãi ông? Tại sao ông lại phản bội anh ấy? Tại sao?”, Tô Nhu vừa khóc vừa hỏi.
“Thần y Lâm đối xử với tôi rất tốt! Tôi nhìn ra được! Cậu ta là người rất đáng để đi theo!”.
“Vậy ông… tại sao lại làm vậy?”.
“Rất đơn giản, vì sức mạnh! Vì ma đạo vô thượng! Để chấn hưng Ám Ma Đạo của tôi, tôi bắt buộc phải làm vậy!”, ánh mắt Trương Thất Dạ trở nên đỏ ngầu.
“Cái gì?”, Tô Nhu sửng sốt.
“Thiên Ma Đạo cũng tu luyện ma đạo, tuy hơi khác Ám Ma Đạo, nhưng những gì đạo chủ dạy giúp ích rất nhiều cho tôi. Nếu tôi có thể giúp Thiên Ma Đạo giải quyết mối họa thần y Lâm này, thì có thể trở thành tân Ma Quân, được đạo chủ chỉ bảo. Đến lúc đó, chắc chắn thực lực của tôi sẽ tăng vọt, tiếu ngạo Long Quốc! Cũng có hi vọng chấn hưng được Ám Ma Đạo!”.
Trương Thất Dạ khàn giọng nói: “Thần y Lâm quả thực là người rất đáng để đi theo, nhưng không đáng để tôi đi theo! Cái tôi theo đuổi là Ám Ma Đạo vô thượng! Thân là Ma Quân của Ám Ma Đạo, tôi có sứ mệnh của riêng mình!”.
Chương 2743: Thiêu thân lao vào lửa
Trương Thất Dạ bình tĩnh nói, sắc mặt lạnh tanh.
Tô Nhu cũng rơi vào trầm mặc.
Lập trường khác nhau đã định trước là không thể đi cùng nhau.
Tuy Lâm Chính đối xử không bạc với Trương Thất Dạ, nhưng Trương Thất Dạ tự cho rằng mình đã cống hiến hết mình cho Lâm Chính, coi như đã báo đáp ơn huệ của anh, thế nên ông ta làm việc hoàn toàn không còn bất cứ kiêng dè gì nữa.
Chuyện đến nước này là điều mà không ai nghĩ tới.
“Cô Tô Nhu, nể tình chúng ta quen biết, cũng nể mặt thần y Lâm, thế này đi, cô tự qua đây, tôi sẽ không làm cô bị thương, đồng thời cũng có thể để các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền bên cạnh cô rời đi! Được không?”, Trương Thất Dạ lại lên tiếng.
“Đừng hòng!”.
Không chờ Tô Nhu lên tiếng, nữ chiến sĩ kia đã hừ mũi nói: “Quân đoàn Long Huyền là hạng người tham sống sợ chết sao? Các ông muốn đưa cô Tô đi? E là không được rồi! Tú Lan!”.
“Có!”, một nữ chiến sĩ lên tiếng.
“Đưa cô Tô đi, những người khác cùng tôi chặn người này lại!”.
“Rõ!”.
Mọi người lớn tiếng đáp.
Nữ chiến sĩ tên Tú Lan lập tức đi tới kéo Tô Nhu.
“Cô Tô, chúng ta mau đi thôi!”.
“Không, các cô không phải là đối thủ của ông ta đâu, các cô đi đi, tôi đi cùng ông ta!”, Tô Nhu cắn răng, khẽ quát.
Tuy cô không phải là người biết võ nhưng đã từng được thấy thủ đoạn của Trương Thất Dạ.
Ngay cả đám người Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh cũng không phải là đối thủ của Trương Thất Dạ, dựa vào mấy chiến sĩ này sao có thể đối phó với ông ta được?
“Cô Tô! Bây giờ không phải lúc cậy mạnh đâu, mau đi theo tôi!”, Tú Lan kêu lên.
“Tôi không đi!”.
Tô Nhu cũng lớn tiếng hét lên, sau đó quát Trương Thất Dạ: “Trương Thất Dạ, tôi không cho phép ông khiến bọn họ bị thương, nếu không tôi sẽ tự sát!”.
“Cô Tô Nhu!”.
Nữ chiến sĩ dẫn đầu cắn răng kêu lên, thấy Tô Nhu không chịu đi, dứt khoát ngoảnh lại quát: “A Tuệ! Cô và Tú Lan khiêng cô Tô Nhu đi!”.
“Vâng, đội trưởng!”.
Lại một nữ chiến sĩ nữa đi tới, khiêng Tô Nhu lên.
“Thả tôi ra! Mau thả tôi ra! Các cô sẽ chết đấy! Thả tôi ra!”.
Tô Nhu cố gắng giãy giụa, nhưng vô ích.
Một cô gái yếu đuối như cô sao có thể khỏe bằng những người này chứ? Liền cứ thế bị hai người khiêng lên.
“Chán sống à?”.
Trương Thất Dạ nổi giận xông tới.
“Bắn!”.
Nữ đội trưởng hét to.
Mọi người lập tức bóp cò súng, bắn pằng pằng về phía Trương Thất Dạ.
Ma khí của Trương Thất Dạ bắn ra, ngưng tụ thành thuẫn.
Đạn va vào thuẫn khí, không thể xuyên qua mà đều bị cản lại.
“Khốn kiếp!”.
Nữ đội trưởng đanh mặt lại, vứt khẩu súng đi, rút dao quân đội ra xông tới, định đánh tay đôi.
Nhưng thực lực của Trương Thất Dạ đáng sợ đến mức nào chứ?
Bàn tay ông ta nhanh như chớp, chộp lấy cổ tay cầm dao của nữ đội trưởng, bẻ mạnh.
Rắc!
Tay cô ta gãy lìa.
Nỗi đau đớn dữ dội khiến nữ đội trưởng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, khuôn mặt vặn vẹo.
Nhưng cô ta không hé răng kêu lên tiếng nào, mà há miệng cắn vào cánh tay Trương Thất Dạ, bất ngờ dùng sức.
Trương Thất Dạ trở tay không kịp, bị đối phương giật mất một miếng thịt.
“Cút!”.
Trương Thất Dạ tức đến mức lồng ngực như muốn nổ tung, đánh mạnh một chưởng vào đỉnh đầu nữ đội trưởng.
Bốp!
Cơ thể nữ đội trưởng run bắn lên, sau đó thất khiếu chảy máu, ngã xuống đất, tắt thở.
“Đội trưởng!”.
Mọi người gào lên, ai nấy nổi giận đùng đùng, tất cả cùng xông tới.
Nhưng sự ngăn cản của bọn họ chỉ là đâm đầu vào chỗ chết.
Giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, hết người này đến người khác…
Tô Nhu ngây người chứng kiến cảnh tượng này, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, cứ như bị bắt mất hồn.
Hai nữ chiến sĩ kia nước mắt đầm đìa khiêng cô chạy về phía trước, không dám nhìn cảnh tượng bi tráng này.
Chương 2744: Đe dọa?
Tô Nhu vô cùng đau khổ.
Cô bỗng dưng cảm thấy rất hận bản thân.
Tại sao cô lại là một kẻ phiền toái như vậy?
Tại sao…
Nghĩ đến Cung Hỉ Vân, nghĩ đến những nữ chiến sĩ kia, Tô Nhu chỉ hận không thể tự sát ngay bây giờ.
“Tôi xin các cô đấy… Thả tôi xuống đi…”, Tô Nhu gào lên.
Nhưng hai nữ chiến sĩ phớt lờ cô, chỉ dốc sức chạy về phía trước.
“Thả tôi xuống!”.
Tô Nhu lại gào lên, ra sức giãy giụa.
Nhưng ngay sau đó, một nữ chiến sĩ bỗng gầm lên: “Câm miệng!”.
Tô Nhu rùng mình.
Mới phát hiện đôi mắt của nữ chiến sĩ kia đã đỏ hoe.
“Cô tưởng chúng tôi không muốn thả cô xuống sao? Nhưng nếu thả cô thì chúng tôi sẽ vi phạm quân lệnh, thả cô thì đám đội trưởng sẽ chết uổng phí! Thế nên dù thế nào chúng tôi cũng sẽ không thả cô! Cô im đi cho tôi nhờ, hiểu chưa?”, nữ chiến sĩ kia hét lên, tiếp tục chạy về phía trước.
Tô Nhu hơi há miệng, một lúc sau không thốt được câu nào, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Nhưng chưa chạy được bao lâu.
Vù vù vù…
Mấy cái bóng đen sì xẹt qua đỉnh đầu bọn họ như tia chớp, rồi hạ xuống ở phía trước, chặn đường đi của hai người.
Hai nữ chiến sĩ vội vàng đặt Tô Nhu xuống, giơ súng lên chĩa về phía trước.
Là Trương Thất Dạ!
Ông ta bình thản đứng đó, hai bàn tay dính đầy máu tươi…
“Cô Tô! Mau đi đi!”, hai nữ chiến sĩ khẽ gầm lên.
Nước mắt Tô Nhu trào ra như đê vỡ, đau khổ nhìn hai người, cuối cùng cũng quay đầu rời đi.
Cô không còn lựa chọn nào khác.
Nếu không đi thì tức là những nữ chiến sĩ này sẽ hi sinh một cách vô ích.
Thế nên cô phải chạy.
Dốc hết sức để chạy.
“Không biết tốt xấu! Tô Nhu! Chính cô muốn gây rắc rối cho tôi, nếu đã vậy thì đừng trách tôi!”.
Trương Thất Dạ bình thản nói, sau đó cơ thể chợt động, hóa thành tia chớp lao về phía hai nữ chiến sĩ kia.
Bọn họ vội nổ súng.
Nhưng giống như trước đó, viên đạn không thể uy hiếp đến Trương Thất Dạ.
Bốp bốp!
Trương Thất Dạ giơ chân lên đạp.
Hai nữ chiến sĩ trúng đòn vào bụng, lập tức bay đi, nặng nề ngã xuống đất, phun ra máu tươi.
Tô Nhu biến sắc, lập tức ngoảnh đầu lại.
Nhưng ngay sau đó, cánh tay cô bị một bàn tay kéo lại, sau đó ném mạnh một cái. Tô Nhu ngã chúi xuống đất, đầu tóc rũ rượi, vô cùng chật vật.
Tô Nhu vội vàng định bò dậy.
Nhưng các ma nhân xung quanh đã xúm lại.
Vẻ mặt Tô Nhu đầy hoảng sợ, đúng lúc này, cô nhìn thấy một khẩu súng rơi ở bên cạnh, liền lập tức nhặt lên, dí vào huyệt Thái Dương, lớn tiếng kêu lên: “Không được lại đây!”.
“Cô Tô Nhu, cô không có chút lý trí gì cả”, Trương Thất Dạ lắc đầu nói.
“Đừng nhiều lời, ai dám lại đây tôi sẽ tự sát!”.
“Mỗi người chỉ có một mạng, cô không trân trọng thì chỉ có hối hận thôi”.
“Đến nước này rồi thì tôi cũng chẳng sợ chết nữa! Nghe đây Trương Thất Dạ, ông muốn tôi bỏ súng xuống cũng được, nhưng tôi muốn ông thả ngay bọn họ ra, nếu không tôi sẽ nổ súng!”, Tô Nhu nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo!
Một trận gió thổi qua.
Trương Thất Dạ ở trước mặt lập tức biến mất.
Tô Nhu ngừng thở, lập tức định bóp cò súng, nhưng lại phát hiện khẩu súng trong tay không biết đã biến mất từ lúc nào.
Trương Thất Dạ xuất hiện trở lại, đứng ngay trước mặt cô, trong tay còn cầm một khẩu súng.
“Cái gì?”, Tô Nhu sửng sốt.
Bốp!
Trương Thất Dạ giơ tay tát cho Tô Nhu một cái, khiến cô phải lùi lại mấy bước, khóe môi bật máu.
“Muốn lấy tự sát để đe dọa tôi? Nực cười, người bình thường như các cô có thể giở được trò gì trước mặt những võ sĩ cấp cao như chúng tôi chứ? Tô Nhu, tôi đã khách sáo với cô lắm rồi, nhưng sự không phối hợp của cô đã khiến tôi mất hết kiên nhẫn!”.
Dứt lời, Trương Thất Dạ phất tay: “Xử lý hai cô gái kia trước mặt cô ta cho tôi!”.
“Vâng!”.
“Không!”.
Tô Nhu hét lên.
Chương 2745: Giáng thế
Trương Thất Dạ ra lệnh, đám ma nhân đương nhiên không dám phản bác, lập tức kéo hai binh nữ bị thương tới.
Hai cô gái điên cuồng giãy giụa. Nhưng lúc này họ đã bị thương nặng, căn bản không còn sức. Mà họ có còn sức thì cũng giãy giụa mất công.
“Đừng”.
Tô Nhu hét lớn: “Trương Thất Dạ, xin ông đừng làm hại họ, ông muốn tôi làm gì cũng được, chỉ xin đừng làm hại họ…”
“Không phải do cô quyết. Tô Nhu, tôi đã cho cô cơ hội nhưng cô không biết quý trọng. Giờ tới nước này thì cô hết cơ hội rồi”, Trương Thất Dạ thản nhiên nói sau đó đưa tay lên ra hiệu cho đám ma nhân kết liễu hai kẻ này.
Ma nhân lập tức rút ra ma đao, chuẩn bị chặt đầu họ.
“Đừng”, Tô Nhu nôn ra một ngụm máu. Thế nhưng cô không thể làm gì được.
Khi cây đao sắp chém xuống thì…
Vụt…Một bóng hình từ trên trời đáp xuống, đập mạnh lên người đám ma nhân.
Ầm! Mặt đất rung chuyển và xuất hiện những vết nứt như gặp phải động đất. Tất cả đều bàng hoàng.
“Ái?”, Trương Thất Dạ tái mặt, sau khi đứng vững ông ta hét lớn thì thấy ở phía xa là một người đàn ông tóc trắng với cơ thể đầy những đường vân màu đen.
Nhìn thấy người đàn ông này, Trương Thất Dạ tái mặt. Ông ta loạng choạng.
“Thần…y Lâm?”, ông ta thốt lên.
Đám ma nhân cũng hết hồn, ai cũng nhìn anh bằng vẻ mặt sợ hãi. Sự sợ hãi quá rõ ràng. Không thể tưởng tượng được người của Thiên Ma Đạo vốn không sợ trời, không sợ đất lại sợ con người này.
Dù sao thì trước đó không lâu người này đã xử lý tới nửa số Ma Quân và Ma Nữ của bọn họ. Thậm chí Đại Ma Quân còn phải chịu thiệt khi đứng trước mặt anh. Nếu không phải Đạo Chủ có mặt kịp thời thì có lẽ Tử Long Thiên cũng đã không biết phải làm như thế nào rồi.
“Thần y Lâm”, Tô Nhu ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ lấp lánh. Cô kêu lên vì vui mừng. Hai binh nữ thấy vậy cũng tràn trề hi vọng.
“Trương Thất Dạ, ông thật có lỗi với tôi đấy”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Không cùng chí hướng thì vậy thôi. Thần y Lâm, khi đó tôi đi theo cậu chẳng qua vì cậu có thể chữa khỏi bệnh trên người tôi. Giờ bệnh của tôi khỏi rồi, tôi có dự định của mình. Tôi cũng có sự mệnh cần hoàn thành, vì vậy đứng trách tôi phản bội cậu. Dù sao cậu cũng là người còn tôi là ma”, Trương Thất Dạ lạnh lùng nói.
“Người? Ma? Thì có gì khác nhau, chỉ là cách xưng hôi mà thôi. Chúng ta vẫn cùng một loại cả”
“Sao mà cùng được. Tôi là Ma Quân của Ám Ma Đạo, tôi mang theo sứ mệnh phục hồi Ám Ma Đạo, chỉ có gia nhập vào Thiên Ma Đạo, mượn sức mạnh của họ thì tôi mới có thể khiến Ám Ma Đạo hưng thịnh trở lại”, Trương Thất Dạ gầm lên.
“Tôi không muốn nhiều lời với ông. Nghe đây, Lập tức thả Tô Nhu ra, tôi có thể để ông rời đi”, Lâm Chính trầm giọng.
“Thả Tô Nhu? Cũng được nhưng cậu phải giao Tịnh Thế Bạch Liên ra. Chỉ cần cậu đưa nó cho tôi thì tôi giao Tô Nhu cho cậu, cả Cung Hỉ Vân nữa?”, ông ta đáp lại.
“Vì vậy ông không chịu thả?”
“Cậu cũng không chịu đưa đúng không?”, Trương Thất Dạ hỏi
Lâm Chính gật đầu: “Được, được lắm. Trương Thất Dạ, ông không biết là ông đã chạm vào giới hạn của tôi rồi đấy. Ông biết tôi là người thế nào. Ông lấy cô ấy ra uy hiếp thôi thì ông sẽ không có đường sống đâu”.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ma khí vô tận bắn ra từ người những ma nhân này.
Giống như gió lốc, tản ra xung quanh.
Sau đó, vẻ mặt các ma nhân đều có sự thay đổi.
Ánh mắt của bọn họ trở nên hung ác hơn, đồng tử đỏ ngầu, mặt mày dữ tợn.
Giống như… mãnh thú hóa điên!
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền đều thót tim, cảm thấy không đúng lắm.
“Rút lui! Phòng thủ! Phòng thủ!”.
Một người cao giọng hô lên.
Mọi người vội vàng lùi lại.
Nhưng người của Thiên Ma Đạo đã xông tới như điên.
Lần này, bọn họ phớt lờ súng đạn, phớt lờ đao thương, dường như không cảm nhận được đau đớn.
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền cố gắng chống trả, nhưng không ngăn cản nổi.
Lúc này, các ma nhân không chỉ có thực lực tăng vọt, thậm chí… còn mất cả lý trí, giống như những cỗ máy giết người.
Cổng chính nhanh chóng bị công phá.
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền không thể không xây dựng phòng tuyến ở phía sau.
Nhưng phòng tuyến này có thể cầm cự được bao lâu chứ?
Bộ chỉ huy của quân đoàn Long Huyền.
Quân đoàn trưởng của quân đoàn Long Huyền và các lãnh đạo cấp cao đang bàn bạc gì đó trong phòng họp.
Nhận được tin đối phương đã tấn công vào trong quân đoàn, Chu Huyền Long nổi trận lôi đình.
“Nhục nhã! Quá nhục nhã! Nghe đây, lập tức tổ chức lực lượng, đánh lũ hèn hạ bẩn thỉu này ra ngoài cho tôi!”, Chu Huyền Long tức giận đập bàn, gầm lên.
“Vâng, tướng quân!”.
Một chiến sĩ chạy đi.
Người bên cạnh nhìn chiến sĩ kia, sau đó đứng lên nói: “Quân đoàn trưởng Chu, chắc chắn đối phương tấn công quân đoàn Long Huyền không phải để đối phó với chúng ta, mà là vì cô Tô Nhu. Nếu bọn chúng đã tấn công vào nơi đóng quân, thì nội bộ quân đoàn ta cũng không còn an toàn nữa rồi. Tôi đề nghị phái ngay một đội quân tinh nhuệ di chuyển cô Tô Nhu đến nơi an toàn, không được ở lại đây nữa!”.
“Đúng! Mục đích của đối phương là cô Tô Nhu!”, ánh mắt Chu Huyền Long dao động, siết chặt nắm tay: “Quân đoàn Long Huyền lớn như vậy mà không bảo vệ nổi một cô gái. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì đám người của mấy binh đoàn kia sẽ cười nhạo chúng ta thế nào đây?”.
“Quân đoàn trưởng, kẻ địch lần này khác mà…”
“Tất cả chỉ là cái cớ! Nghe đây, phái người của tiểu đoàn 1 đưa cô Tô Nhu ra khỏi quân đoàn, những người còn lại đi theo tôi. Hôm nay tôi phải đích thân ra trận, cho lũ súc sinh này biết tay!”.
Chu Huyền Long tức giận nói, sau đó xoay người rời khỏi phòng họp.
Một đám người đi sát theo sau.
Quân đoàn trưởng của quân đoàn Long Huyền xuất hiện ở chiến trường, đương nhiên là khiến sĩ khí tăng vọt.
Dưới sự dẫn dắt của quân đoàn trưởng, mọi người bắt đầu phản kích, chống lại thế công của người Thiên Ma Đạo.
Dù sao tính theo số lượng thì quân đoàn Long Huyền cũng chiếm ưu thế tuyệt đối.
Thấy không tấn công vào được nữa, Tử Long Thiên cũng đanh mắt lại.
“Chu Huyền Long đã đích thân tham chiến! Đại nhân, chuyện này chắc là gặp rắc rối rồi”, người bên cạnh khàn giọng nói.
“Không sao! Đến mức này là đủ rồi, lần này vội vàng nên chỉ mang theo mấy trăm chiến sĩ, trong khi quân đoàn Long Huyền có gần chục nghìn người, chúng ta vốn không thể làm gì được bọn họ!”.
Tử Long Thiên phất tay: “Phân phó xuống dưới, bảo bọn họ lập tức chia ra đi tìm Tô Nhu, tìm được thì lập tức truyền tín hiệu, tôi sẽ lập tức tiếp ứng!”.
“Vâng!”.
Sau khi phát tín hiệu, người của Thiên Ma Đạo vốn đang tấn công quân đoàn Long Huyền mãnh liệt bỗng tản ra, xông vào các hướng khác nhau ở trong quân đoàn.
Cùng lúc đó, ở phía sau quân đoàn Long Huyền xuất hiện năm chiếc xe quân dụng, lần lượt lái về năm hướng.
“Đại nhân!”, Trương Thất Dạ vội kêu lên.
“Định rút sao? Phái người đuổi theo cho tôi, mỗi người đuổi theo một xe!”.
Tử Long Thiên khẽ quát, rồi tung người nhảy tới.
Chương 2742: Tôi có sứ mệnh của riêng mình
Tô Nhu ngồi trong xe với tâm trạng thấp thỏm bất an.
Cô không biết rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy những tiếng nổ không ngừng vang lên bên tai, cùng với các chiến sĩ đang xông pha ở bên ngoài.
Chẳng bao lâu, cô được đưa lên chiếc xe này, rời khỏi quân đoàn Long Huyền.
Mấy nữ chiến sĩ đi cùng đều vũ trang đầy đủ, vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Các cô muốn đưa tôi đi đâu?”, Tô Nhu không nhịn được hỏi nữ chiến sĩ ở bên cạnh.
“Cô Tô, chúng tôi nhận được lệnh của cấp trên, phải đưa cô rời khỏi Giang Thành, đến nơi đóng quân ở gần đây”.
“Giang Thành cũng không còn an toàn sao?”.
“Đúng vậy”.
Tô Nhu nghe thấy thế thì cụp mắt xuống, vẻ mặt đầy ủ rũ.
Nữ chiến sĩ ở bên cạnh tò mò nhìn cô: “Cô Tô, cô sao thế? Tâm trạng không tốt sao?”.
“Đối phương tấn công đến rồi đúng không?”, Tô Nhu khẽ lau giọt nước mắt.
“Ừ”, nữ chiến sĩ chần chừ một lát rồi gật đầu.
“Đó đều là những kẻ giết người không chớp mắt, vì một người vô dụng như tôi mà phải hi sinh bao nhiêu chiến sĩ, không đáng, không đáng…”, Tô Nhu thì thào, vành mắt đỏ hoe.
Nữ chiến sĩ sửng sốt, sau đó bật cười: “Cô Tô, cô nhầm rồi! Cô là người Long Quốc, còn chúng tôi là lính của Long Quốc, bảo vệ các cô là chức trách của chúng tôi, cô không cần tự trách! Dù sao chúng tôi không đứng ra thì phải là ai đứng ra chứ?”.
Tô Nhu không nói gì, bàn tay nắm chặt lại.
Bỗng dưng.
Rầm!
Hình như xe con va vào thứ gì đó, phát ra âm thanh rất lớn, xe lắc lư rồi dừng lại.
Các chiến sĩ trên xe lập tức cầm súng nhảy xuống xe.
“Cô Tô, mau xuống xe đi”.
Nữ chiến sĩ kia vội kéo Tô Nhu xuống.
Bọn họ vừa xuống xe.
Ầm!
Cả chiếc xe con bỗng phát nổ, sóng xung kích hất bay Tô Nhu, khiến cô nặng nề ngã xuống đất, toạc đầu chảy máu, nổ đóm đóm mắt.
“Cô Tô, cô không sao chứ?”, nữ chiến sĩ lập tức đỡ cô dậy.
“Tôi không sao…”, Tô Nhu ôm cái trán đang chảy máu, vất vả đứng lên.
Nữ chiến sĩ gật đầu, nhìn về phía trước.
Liền phát hiện mấy ma nhân có khí tức đáng sợ đứng bên cạnh chiếc xe con đang bốc cháy.
Trong đó có Trương Thất Dạ.
Bọn họ đanh mặt lại, xếp thành hàng, giơ súng chĩa về phía những người này.
“Tất cả đứng lại cho tôi!”, nữ chiến sĩ gầm lên.
Nhưng đối phương vẫn phớt lờ, mỉm cười đi tới.
“Xem ra tôi gặp may rồi! Cô Tô, cô ở trong đúng chiếc xe tôi chọn, thế là tôi lập công lớn rồi!”, Trương Thất Dạ mỉm cười nói.
“Ông Trương, tại sao? Thần y Lâm đâu có bạc đãi ông? Tại sao ông lại phản bội anh ấy? Tại sao?”, Tô Nhu vừa khóc vừa hỏi.
“Thần y Lâm đối xử với tôi rất tốt! Tôi nhìn ra được! Cậu ta là người rất đáng để đi theo!”.
“Vậy ông… tại sao lại làm vậy?”.
“Rất đơn giản, vì sức mạnh! Vì ma đạo vô thượng! Để chấn hưng Ám Ma Đạo của tôi, tôi bắt buộc phải làm vậy!”, ánh mắt Trương Thất Dạ trở nên đỏ ngầu.
“Cái gì?”, Tô Nhu sửng sốt.
“Thiên Ma Đạo cũng tu luyện ma đạo, tuy hơi khác Ám Ma Đạo, nhưng những gì đạo chủ dạy giúp ích rất nhiều cho tôi. Nếu tôi có thể giúp Thiên Ma Đạo giải quyết mối họa thần y Lâm này, thì có thể trở thành tân Ma Quân, được đạo chủ chỉ bảo. Đến lúc đó, chắc chắn thực lực của tôi sẽ tăng vọt, tiếu ngạo Long Quốc! Cũng có hi vọng chấn hưng được Ám Ma Đạo!”.
Trương Thất Dạ khàn giọng nói: “Thần y Lâm quả thực là người rất đáng để đi theo, nhưng không đáng để tôi đi theo! Cái tôi theo đuổi là Ám Ma Đạo vô thượng! Thân là Ma Quân của Ám Ma Đạo, tôi có sứ mệnh của riêng mình!”.
Chương 2743: Thiêu thân lao vào lửa
Trương Thất Dạ bình tĩnh nói, sắc mặt lạnh tanh.
Tô Nhu cũng rơi vào trầm mặc.
Lập trường khác nhau đã định trước là không thể đi cùng nhau.
Tuy Lâm Chính đối xử không bạc với Trương Thất Dạ, nhưng Trương Thất Dạ tự cho rằng mình đã cống hiến hết mình cho Lâm Chính, coi như đã báo đáp ơn huệ của anh, thế nên ông ta làm việc hoàn toàn không còn bất cứ kiêng dè gì nữa.
Chuyện đến nước này là điều mà không ai nghĩ tới.
“Cô Tô Nhu, nể tình chúng ta quen biết, cũng nể mặt thần y Lâm, thế này đi, cô tự qua đây, tôi sẽ không làm cô bị thương, đồng thời cũng có thể để các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền bên cạnh cô rời đi! Được không?”, Trương Thất Dạ lại lên tiếng.
“Đừng hòng!”.
Không chờ Tô Nhu lên tiếng, nữ chiến sĩ kia đã hừ mũi nói: “Quân đoàn Long Huyền là hạng người tham sống sợ chết sao? Các ông muốn đưa cô Tô đi? E là không được rồi! Tú Lan!”.
“Có!”, một nữ chiến sĩ lên tiếng.
“Đưa cô Tô đi, những người khác cùng tôi chặn người này lại!”.
“Rõ!”.
Mọi người lớn tiếng đáp.
Nữ chiến sĩ tên Tú Lan lập tức đi tới kéo Tô Nhu.
“Cô Tô, chúng ta mau đi thôi!”.
“Không, các cô không phải là đối thủ của ông ta đâu, các cô đi đi, tôi đi cùng ông ta!”, Tô Nhu cắn răng, khẽ quát.
Tuy cô không phải là người biết võ nhưng đã từng được thấy thủ đoạn của Trương Thất Dạ.
Ngay cả đám người Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh cũng không phải là đối thủ của Trương Thất Dạ, dựa vào mấy chiến sĩ này sao có thể đối phó với ông ta được?
“Cô Tô! Bây giờ không phải lúc cậy mạnh đâu, mau đi theo tôi!”, Tú Lan kêu lên.
“Tôi không đi!”.
Tô Nhu cũng lớn tiếng hét lên, sau đó quát Trương Thất Dạ: “Trương Thất Dạ, tôi không cho phép ông khiến bọn họ bị thương, nếu không tôi sẽ tự sát!”.
“Cô Tô Nhu!”.
Nữ chiến sĩ dẫn đầu cắn răng kêu lên, thấy Tô Nhu không chịu đi, dứt khoát ngoảnh lại quát: “A Tuệ! Cô và Tú Lan khiêng cô Tô Nhu đi!”.
“Vâng, đội trưởng!”.
Lại một nữ chiến sĩ nữa đi tới, khiêng Tô Nhu lên.
“Thả tôi ra! Mau thả tôi ra! Các cô sẽ chết đấy! Thả tôi ra!”.
Tô Nhu cố gắng giãy giụa, nhưng vô ích.
Một cô gái yếu đuối như cô sao có thể khỏe bằng những người này chứ? Liền cứ thế bị hai người khiêng lên.
“Chán sống à?”.
Trương Thất Dạ nổi giận xông tới.
“Bắn!”.
Nữ đội trưởng hét to.
Mọi người lập tức bóp cò súng, bắn pằng pằng về phía Trương Thất Dạ.
Ma khí của Trương Thất Dạ bắn ra, ngưng tụ thành thuẫn.
Đạn va vào thuẫn khí, không thể xuyên qua mà đều bị cản lại.
“Khốn kiếp!”.
Nữ đội trưởng đanh mặt lại, vứt khẩu súng đi, rút dao quân đội ra xông tới, định đánh tay đôi.
Nhưng thực lực của Trương Thất Dạ đáng sợ đến mức nào chứ?
Bàn tay ông ta nhanh như chớp, chộp lấy cổ tay cầm dao của nữ đội trưởng, bẻ mạnh.
Rắc!
Tay cô ta gãy lìa.
Nỗi đau đớn dữ dội khiến nữ đội trưởng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, khuôn mặt vặn vẹo.
Nhưng cô ta không hé răng kêu lên tiếng nào, mà há miệng cắn vào cánh tay Trương Thất Dạ, bất ngờ dùng sức.
Trương Thất Dạ trở tay không kịp, bị đối phương giật mất một miếng thịt.
“Cút!”.
Trương Thất Dạ tức đến mức lồng ngực như muốn nổ tung, đánh mạnh một chưởng vào đỉnh đầu nữ đội trưởng.
Bốp!
Cơ thể nữ đội trưởng run bắn lên, sau đó thất khiếu chảy máu, ngã xuống đất, tắt thở.
“Đội trưởng!”.
Mọi người gào lên, ai nấy nổi giận đùng đùng, tất cả cùng xông tới.
Nhưng sự ngăn cản của bọn họ chỉ là đâm đầu vào chỗ chết.
Giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, hết người này đến người khác…
Tô Nhu ngây người chứng kiến cảnh tượng này, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, cứ như bị bắt mất hồn.
Hai nữ chiến sĩ kia nước mắt đầm đìa khiêng cô chạy về phía trước, không dám nhìn cảnh tượng bi tráng này.
Chương 2744: Đe dọa?
Tô Nhu vô cùng đau khổ.
Cô bỗng dưng cảm thấy rất hận bản thân.
Tại sao cô lại là một kẻ phiền toái như vậy?
Tại sao…
Nghĩ đến Cung Hỉ Vân, nghĩ đến những nữ chiến sĩ kia, Tô Nhu chỉ hận không thể tự sát ngay bây giờ.
“Tôi xin các cô đấy… Thả tôi xuống đi…”, Tô Nhu gào lên.
Nhưng hai nữ chiến sĩ phớt lờ cô, chỉ dốc sức chạy về phía trước.
“Thả tôi xuống!”.
Tô Nhu lại gào lên, ra sức giãy giụa.
Nhưng ngay sau đó, một nữ chiến sĩ bỗng gầm lên: “Câm miệng!”.
Tô Nhu rùng mình.
Mới phát hiện đôi mắt của nữ chiến sĩ kia đã đỏ hoe.
“Cô tưởng chúng tôi không muốn thả cô xuống sao? Nhưng nếu thả cô thì chúng tôi sẽ vi phạm quân lệnh, thả cô thì đám đội trưởng sẽ chết uổng phí! Thế nên dù thế nào chúng tôi cũng sẽ không thả cô! Cô im đi cho tôi nhờ, hiểu chưa?”, nữ chiến sĩ kia hét lên, tiếp tục chạy về phía trước.
Tô Nhu hơi há miệng, một lúc sau không thốt được câu nào, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Nhưng chưa chạy được bao lâu.
Vù vù vù…
Mấy cái bóng đen sì xẹt qua đỉnh đầu bọn họ như tia chớp, rồi hạ xuống ở phía trước, chặn đường đi của hai người.
Hai nữ chiến sĩ vội vàng đặt Tô Nhu xuống, giơ súng lên chĩa về phía trước.
Là Trương Thất Dạ!
Ông ta bình thản đứng đó, hai bàn tay dính đầy máu tươi…
“Cô Tô! Mau đi đi!”, hai nữ chiến sĩ khẽ gầm lên.
Nước mắt Tô Nhu trào ra như đê vỡ, đau khổ nhìn hai người, cuối cùng cũng quay đầu rời đi.
Cô không còn lựa chọn nào khác.
Nếu không đi thì tức là những nữ chiến sĩ này sẽ hi sinh một cách vô ích.
Thế nên cô phải chạy.
Dốc hết sức để chạy.
“Không biết tốt xấu! Tô Nhu! Chính cô muốn gây rắc rối cho tôi, nếu đã vậy thì đừng trách tôi!”.
Trương Thất Dạ bình thản nói, sau đó cơ thể chợt động, hóa thành tia chớp lao về phía hai nữ chiến sĩ kia.
Bọn họ vội nổ súng.
Nhưng giống như trước đó, viên đạn không thể uy hiếp đến Trương Thất Dạ.
Bốp bốp!
Trương Thất Dạ giơ chân lên đạp.
Hai nữ chiến sĩ trúng đòn vào bụng, lập tức bay đi, nặng nề ngã xuống đất, phun ra máu tươi.
Tô Nhu biến sắc, lập tức ngoảnh đầu lại.
Nhưng ngay sau đó, cánh tay cô bị một bàn tay kéo lại, sau đó ném mạnh một cái. Tô Nhu ngã chúi xuống đất, đầu tóc rũ rượi, vô cùng chật vật.
Tô Nhu vội vàng định bò dậy.
Nhưng các ma nhân xung quanh đã xúm lại.
Vẻ mặt Tô Nhu đầy hoảng sợ, đúng lúc này, cô nhìn thấy một khẩu súng rơi ở bên cạnh, liền lập tức nhặt lên, dí vào huyệt Thái Dương, lớn tiếng kêu lên: “Không được lại đây!”.
“Cô Tô Nhu, cô không có chút lý trí gì cả”, Trương Thất Dạ lắc đầu nói.
“Đừng nhiều lời, ai dám lại đây tôi sẽ tự sát!”.
“Mỗi người chỉ có một mạng, cô không trân trọng thì chỉ có hối hận thôi”.
“Đến nước này rồi thì tôi cũng chẳng sợ chết nữa! Nghe đây Trương Thất Dạ, ông muốn tôi bỏ súng xuống cũng được, nhưng tôi muốn ông thả ngay bọn họ ra, nếu không tôi sẽ nổ súng!”, Tô Nhu nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo!
Một trận gió thổi qua.
Trương Thất Dạ ở trước mặt lập tức biến mất.
Tô Nhu ngừng thở, lập tức định bóp cò súng, nhưng lại phát hiện khẩu súng trong tay không biết đã biến mất từ lúc nào.
Trương Thất Dạ xuất hiện trở lại, đứng ngay trước mặt cô, trong tay còn cầm một khẩu súng.
“Cái gì?”, Tô Nhu sửng sốt.
Bốp!
Trương Thất Dạ giơ tay tát cho Tô Nhu một cái, khiến cô phải lùi lại mấy bước, khóe môi bật máu.
“Muốn lấy tự sát để đe dọa tôi? Nực cười, người bình thường như các cô có thể giở được trò gì trước mặt những võ sĩ cấp cao như chúng tôi chứ? Tô Nhu, tôi đã khách sáo với cô lắm rồi, nhưng sự không phối hợp của cô đã khiến tôi mất hết kiên nhẫn!”.
Dứt lời, Trương Thất Dạ phất tay: “Xử lý hai cô gái kia trước mặt cô ta cho tôi!”.
“Vâng!”.
“Không!”.
Tô Nhu hét lên.
Chương 2745: Giáng thế
Trương Thất Dạ ra lệnh, đám ma nhân đương nhiên không dám phản bác, lập tức kéo hai binh nữ bị thương tới.
Hai cô gái điên cuồng giãy giụa. Nhưng lúc này họ đã bị thương nặng, căn bản không còn sức. Mà họ có còn sức thì cũng giãy giụa mất công.
“Đừng”.
Tô Nhu hét lớn: “Trương Thất Dạ, xin ông đừng làm hại họ, ông muốn tôi làm gì cũng được, chỉ xin đừng làm hại họ…”
“Không phải do cô quyết. Tô Nhu, tôi đã cho cô cơ hội nhưng cô không biết quý trọng. Giờ tới nước này thì cô hết cơ hội rồi”, Trương Thất Dạ thản nhiên nói sau đó đưa tay lên ra hiệu cho đám ma nhân kết liễu hai kẻ này.
Ma nhân lập tức rút ra ma đao, chuẩn bị chặt đầu họ.
“Đừng”, Tô Nhu nôn ra một ngụm máu. Thế nhưng cô không thể làm gì được.
Khi cây đao sắp chém xuống thì…
Vụt…Một bóng hình từ trên trời đáp xuống, đập mạnh lên người đám ma nhân.
Ầm! Mặt đất rung chuyển và xuất hiện những vết nứt như gặp phải động đất. Tất cả đều bàng hoàng.
“Ái?”, Trương Thất Dạ tái mặt, sau khi đứng vững ông ta hét lớn thì thấy ở phía xa là một người đàn ông tóc trắng với cơ thể đầy những đường vân màu đen.
Nhìn thấy người đàn ông này, Trương Thất Dạ tái mặt. Ông ta loạng choạng.
“Thần…y Lâm?”, ông ta thốt lên.
Đám ma nhân cũng hết hồn, ai cũng nhìn anh bằng vẻ mặt sợ hãi. Sự sợ hãi quá rõ ràng. Không thể tưởng tượng được người của Thiên Ma Đạo vốn không sợ trời, không sợ đất lại sợ con người này.
Dù sao thì trước đó không lâu người này đã xử lý tới nửa số Ma Quân và Ma Nữ của bọn họ. Thậm chí Đại Ma Quân còn phải chịu thiệt khi đứng trước mặt anh. Nếu không phải Đạo Chủ có mặt kịp thời thì có lẽ Tử Long Thiên cũng đã không biết phải làm như thế nào rồi.
“Thần y Lâm”, Tô Nhu ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ lấp lánh. Cô kêu lên vì vui mừng. Hai binh nữ thấy vậy cũng tràn trề hi vọng.
“Trương Thất Dạ, ông thật có lỗi với tôi đấy”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Không cùng chí hướng thì vậy thôi. Thần y Lâm, khi đó tôi đi theo cậu chẳng qua vì cậu có thể chữa khỏi bệnh trên người tôi. Giờ bệnh của tôi khỏi rồi, tôi có dự định của mình. Tôi cũng có sự mệnh cần hoàn thành, vì vậy đứng trách tôi phản bội cậu. Dù sao cậu cũng là người còn tôi là ma”, Trương Thất Dạ lạnh lùng nói.
“Người? Ma? Thì có gì khác nhau, chỉ là cách xưng hôi mà thôi. Chúng ta vẫn cùng một loại cả”
“Sao mà cùng được. Tôi là Ma Quân của Ám Ma Đạo, tôi mang theo sứ mệnh phục hồi Ám Ma Đạo, chỉ có gia nhập vào Thiên Ma Đạo, mượn sức mạnh của họ thì tôi mới có thể khiến Ám Ma Đạo hưng thịnh trở lại”, Trương Thất Dạ gầm lên.
“Tôi không muốn nhiều lời với ông. Nghe đây, Lập tức thả Tô Nhu ra, tôi có thể để ông rời đi”, Lâm Chính trầm giọng.
“Thả Tô Nhu? Cũng được nhưng cậu phải giao Tịnh Thế Bạch Liên ra. Chỉ cần cậu đưa nó cho tôi thì tôi giao Tô Nhu cho cậu, cả Cung Hỉ Vân nữa?”, ông ta đáp lại.
“Vì vậy ông không chịu thả?”
“Cậu cũng không chịu đưa đúng không?”, Trương Thất Dạ hỏi
Lâm Chính gật đầu: “Được, được lắm. Trương Thất Dạ, ông không biết là ông đã chạm vào giới hạn của tôi rồi đấy. Ông biết tôi là người thế nào. Ông lấy cô ấy ra uy hiếp thôi thì ông sẽ không có đường sống đâu”.