-
Chương 2711-2715
Chương 2711: Dọn sạch
“Cái gì?”, Từ Chính nghe như sét đánh ngang tai, đứng sững sờ.
Là...
“Tôi hi vọng trong hai ngày ôngcó thể giúp tôi tạo ra được một thứ như súng lazer ion. Đương nhiên tôi sẽ cung cấp những điều kiện tốt nhất cho ông. Ông Tiết, không biết ông có làm được không?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi cần một lượng lớn nguyên vật liệu và máy móc, tôi sẽ liệt kê danh sách cho cậu, cậu chuẩn bị nhanh giúp tôi”.
“Yên tâm, những thứ ông cần tôi đều có. Nếu như ông đồng ý giúp tôi thì mời ông tới học viện hoặc là ông báo địa chỉ, tôi cửa người đi đón ông”.
“Thời gian hai ngày rất gấp gáp, tôi không ở Giang Thành, nếu mọi người tới đón thì sẽ chậm trễ mất. Để tôi tới Giang Thành. Vừa hay con gái tôi cũng cứ muốn gặp cậu. Lần này coi như tôi đưa con bé đi du lịch vậy”, Tiết Cường mỉm cười.
“Được, vậy thì xin được nghênh đón ông Tiết tới Giang Thành”, Lâm Chính mỉm cười.
“Tôi lập tức sửa soạn xuất phát”, Tiết Cường nói xong bèn tắt máy.
“Done!”, Lâm Chính cũng mỉm cười.
“Chủ tịch Lâm, anh thật sự quen Tiết Cường à? Điều này không phải là do quá may mắn đấy chứ...”, Từ Chính cảm thấy kích động.
“Sao thế? Tiết Cường lợi hại lắm à?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh không biết sao. Người đó là thiên tài đấy. Ông ấy ở nước ngoài từng đạt giải Nobel về vật lý, hơn nữa về lĩnh vực lượng tử cũng là người có chỗ đứng. Mặc dù đã tầm 40 nhưng, thành tựu của ông ấy đã đủ vang danh lịch sử rồi. Đây là một nhân tài mà nhiều tổ chức trong nước sứt đầu mẻ trán cũng không mời được đấy".
“Xem ra tôi vớ được vàng rồi”.
“Chủ tịch Lâm, anh thật may mắn. Hơn nữa tôi cũng may mắn, có thể cùng làm việc với người như vậy. Tôi tin rằng đội của tôi sẽ gặt hái được rất nhiều điều”, Từ Chính kích động, đôi mắt ánh lên vẻ kì vọng. Với một người như anh ta, thứ quan trọng nhất chính là tri thức.
“Nếu đã vậy thì tôi hi vọng anh có thể mau chóng chuẩn bị. Đợi Tiết Cường tới thì các anh hãy lập tức làm việc. Thời gian của chúng ta rất gấp, không được chậm trễ”, Lâm Chính trầm giọng.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ngay”, Từ Chính chạy ra khỏi phòng họp.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Mọi thứ đã sẵn sáng, giờ chỉ còn đợi xem hiệu quả của súng lazer đối với Thần Hỏa Tôn Giả mà thôi.
Trên một tảng băng. Một bóng hình đang ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần. Nhìn thì tưởng người này đã bị đông cứng.
Lông thiên nga rơi xung quanh người này giống như tạo thành một lớp áo giáp phủ lên cơ thể. Lúc này có một người mặc áo bào đỏ lao tới.
“Bái kiến sư tôn”, người này quỳ xuống.
“Sao rồi?”, người đang ngồi từ từ mở mắt.
“Bẩm sư tôn, người của chúng ta đã thăm dò thì biết thần y Lâm đã bí mật thành lập một đội, tiến quân tới đây. Cậu ta cũng đi theo. Tầm năm tiếng là sẽ tới thôi”.
“Vậy sao? Rất tốt”.
Người đang ngồi cũng chính là Thần Hỏa Tôn Giả. Đôi mắt ông ta lấp lánh, ông ta nói giọng khàn khàn: “Nếu có thể dụ cậu ta tới đây thì là điều tốt nhất. Còn nếu ra tay ở Giang Thành sẽ rất dễ liên đới tới người dân. Tôi không phải quan tâm tới bách tính mà như vậy thì sẽ dễ gây ra động tĩnh, đánh động phía nhà nước. Như vậy sẽ bất lợi cho tôi”.
“Có điều, tên Lâm Chính này cũng biết điều đấy. Cậu ta chịu tới thì tiện cho tôi. Nếu cậu ta không tới, chỉ rụt cổ ở Giang Thành thì tôi cũng sẽ tiêu diệt Giang Thành bằng mọi giá".
Thần Hỏa Tôn Giả chờ đợi. Thế nhưng…Lâm Chính không thực sự tới vùng cực hàn.
Đội quân mà anh cử đi cùng với “anh” thực ra chỉ là bức bình phong. Lâm Chính cải trang cho một người cực giống mình đi tới vùng cực hàn để lừa Thần Hỏa Tôn Giả và giúp anh kéo dài thời gian.
Còn anh thì đội mũ lưỡi trai, tới sân bay Giang Thành đi đón hai bố con Tiết Cường. Sau khi đón được họ, Lâm Chính lập tức đưa họ tới nơi ở tạm thời ở Huyền Y Phái, đồng thời đưa Tiết Cường tới phòng thí nghiệm của Từ Chính.
“Ông Tiết, nghe danh đã lâu”, Từ Chính chạy tới nắm lấy tay Tiết Cường với vẻ kích động. Những thành viên khác cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy sự sùng bái
“Chào cậu”, Tiết Cường chào hỏi, sắc mặt trông khá điềm đạm. Có vẻ ông ta chỉ nhiệt tình với mỗi Lâm Chính. Thế nhưng Từ Chính không hề tức giận, vẫn nhìn ông ta đầy vẻ tôn kính.
“Chúng ta nên bắt đầu việc chính thôi”, Tiết Cường thay sang đồ làm việc, đeo kính bảo vệ mắt và lên tiếng.
“Được”, Từ Chính chạy tới giúp đỡ.
“Nếu hai vị làm xong thì lập tức liên hệ với Mã Hải nhé”, Lâm Chính nói xong quay người rời đi.
Trương Thất Dạ, Từ Thiên, Mạn Sát Hồng, Thần Hỏa Thánh Nữ và Nguyên Tinh đều đứng ngoài đợi anh.
“Bên đó thế nào rồi?”
“Đã vào vị trí rồi, đang tăng ca làm việc rồi ạ”.
“Chúng ta cũng tới đó thôi”.
“Chủ tịch Lâm, vậy ai bảo vệ Giang Thành?”, Từ Thiên hỏi.
Cao thủ không thể nào điều đi hết được. Mặc dù Thiên Ma Đạo đã bị tổn thương nguyên khí nhưng chẳng ai dám đảm bảo họ không làm gì.
“Thần y Lâm, tôi ở lại giúp cậu bảo vệ Giang Thành”, Trương Thất Dạ nói.
Lâm Chính nhìn ông ta một lúc rồi gật đầu: “Được, Trương Thất Dạ, nhờ cả vào ông vậy”.
“Cậu yên tâm, có tôi ở đây, Giang Thành sẽ không sao hết?”, Trương Thất Dạ vỗ ngực.
“Chúng ta đi thôi”, Lâm Chính phất tay, dẫn đoàn người lên xe tới sân bay.
Mã Hải đã sắp xếp chuyên cơ đi tới vùng cực hàn. Sau hai tiếng đồng hồ, máy bay đã đáp xuống một thành phố cách vùng cực hàn tầm 500km. Mọi người ra khỏi sân bay, ngồi xe vào khu vực nằm giữa thành phố và vùng cực hàn.
Bên ngoài thôn, Lâm Chính cũng đang cử người bày binh bố trận. Người dân thôn được Mã Hải cho rời đi, cả thôn này giờ là người của Dương Hoa hóa trang thành.
Lâm Chính đội mũ, tới khu vực phòng ngự. Lúc này, có vài chiếc máy móc cỡ lớn đang làm việc. Một cái hố cực lớn được đào lên.
“Cần bao lâu nữa mới xong?”, Lâm Chính hỏi.
“Chủ tịch lâm, với tiến độ hiện tại thì hai ngày là xong”.
“Vậy sao? Vậy hai ngày sau cũng là lúc tính toán với Thần Hỏa Tôn Giả rồi”.
Chương 2712: Tu La Huyết Vệ
Vùng cực hàn...Thần Hỏa Tôn Giả vẫn đang ngồi chờ đợi. Từng lớp tuyết phủ dày như nhấn chìm ông ta vào bên trong.
Cuối cùng thì ông ta cũng đứng dậy và hét lớn: “Tại sao thần y Lâm vẫn chưa tới?”
Một người đệ tử ở phía xa giật bắn mình, vội vàng chạy tới và quỳ xuống: “Bẩm tôn giả...đệ tử...không biết...”
“Không phải là cậu ta đang trên đường tới đây sao? Tới đâu rồi? Nói cho tôi biết cậu ta tới đâu rồi?”, Thần Hỏa Tôn Giả chất vấn.
Ông ta đã ngồi đây đợi một ngày rồi. Theo lý mà nói Lâm Chính phải tới đây rồi mới đúng. Vậy mà đến giờ vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì. Thần Hỏa Tôn Giả bỗng có dự cảm chẳng lành.
Thần y Lâm chẳng phải loại tốt đẹp gì, ông ta đã được trải nghiệm điều đó.
“Có lẽ mình phải đích thân tới Giang Thành rồi”, Thần Hỏa Tôn Giả lầm bầm. Ông ta cảm thấy không thể kéo dài thời gian thêm được nữa.
“Tôn Giả, không được đâu ạ, nếu tới Giang Thành mà bị lớn chuyện thì sẽ bị bên nhà nước để ý...lúc đó e rằng sẽ rất khó kiểm soát cục diện”, người đệ tử vội nói.
“Đó không còn là điều cần cân nhắc nữa. Tôi vốn định giết chết thần y Lâm ở đây nhưng tên đó quá giảo hoạt lại nhiều mưu kế, tôi lo là tình hình sẽ lại có sự thay đổi. Chỉ cần giết chết được cậu ta, đoạt lại Tịnh Thế Bạch Liên thì việc hi sinh đám người ở Giang Thành cũng chẳng là gì. Chẳng ai hưởng gì tới tôi hết”, Thần Hỏa Tôn Giả hừ giọng, sau đó quay người rời đi.
“Tôn Giả”, lúc này có một giọng nói khác vang lên. Thần Hỏa Tôn Giả khựng bước. Một bóng hình chạy như bay đáp xuống ngay trước mặt ông ta.
“Bẩm Tôn Giả, đệ tử phát hiện ra tung tích của thần y Lâm”.
“Thật sao? Cậu ta ở đâu?”, Thần Hỏa Tôn Giả lập tức hỏi.
“Ở hồ băng cách đây 30km”.
“Nói vậy tức là cậu ta sắp đến đây rồi. Dặn xuống dưới, lập tức kích hoạt bẫy, đợi cậu ta sa lưới”, Thần Hỏa Tôn Giả khẽ quát, khuôn mặt để lộ vẻ vui mừng.
Thế nhưng người kia chỉ lắc đầu liên tục: “Tôn Giả, sợ rằng vẫn chưa thể kích hoạt”.
“Tại sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả chau mày.
“Đám người thần y Lâm tới hồ băng thì không hề đi tiếp nữa mà đóng quân ở đó”.
“Cái gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả giật mình.
Đóng quân ở đó sao? Chuyện quái gì vậy? Theo lý mà nói, bọn họ phải tức tốc lao tới đây ngăn cản ông ta đào thứ khắc chế với Tịnh Thế Bạch Liên mới đúng chứ? Tại sao lại kéo dài thời gian?
“Rốt cuộc thần y Lâm đang nghĩ gì vậy?”
“Tôn Giả, đệ tử cũng không biết nhưng những người mà thần y Lâm đưa tới lần này rất kỳ lạ”.
“Kỳ lạ thế nào?”
“Cậu ta dẫn theo bảy người, mà bảy người này đều mặc áo giáp màu đỏ máu, tay cầm trường thương, trước ngực đều có hình mặt trăng đỏ. Đệ tử cho người đi thăm dò thực lực của bọn họ nhưng không phát hiện ra được gì. Trên người họ không thể cảm nhận được khí tức. Rõ ràng là giống người bình thường, căn bản không thể đoán được thực lực”, người này nói tiếp.
Thần Hỏa Tôn Giả nín thở, sắc mặt trông vô cùng khó coi.
“Những người đó có phải trên vai đeo phù hiệu rồng, đầu cũng đội mũ giáp, cao tầm hai mét, thương trường trong tay cũng phát ra hỏa diễm màu đỏ?”, Thần Hỏa Tôn Giả vội hỏi.
“Đúng vậy...Tôn Giả...sao Tôn Giả biết”, người đệ tử ngạc nhiên.
“Vậy thì đúng rồi”, Thần Hỏa Tôn Giả siết chặt nắm đấm và bặm môi: "Thật không ngờ thần y Lâm lại tìm được Tu La Huyết Vệ...”
Chương 2713: Giám sát
“Tu La Huyết Vệ sao?”
Người đệ tử cảm thấy hoang mang: “Tôn Giả, đó là gì vậy ạ?”
“Là những xác sống bảo vệ mộ Tu La Vương”.
“Xác sống sao?”
“Đúng, nghe nói bảy người này đã tồn tại hơn 400 năm rồi, Tu La Vương là sát thần nổi tiếng, ông ta sở hữu rất nhiều cấm thuật, dùng cấm thuật để tạo ra bảy thuộc hạ vô cùng trung thành, tu luyện họ thành Tu La Huyết Vệ để canh mộ cho ông ta. Bảy người này nằm trong bảy cỗ quan tài. Bên ngoài quan tài được đắp đất, số đất này giống như băng đá có thể đóng băng cơ thể họ. Khi không ai làm phiền lăng mộ của Tu La Vương thì họ sẽ ngủ đông trong quan tài, nếu có ai thâm nhập vào khu mộ sẽ kích hoạt cơ quan khiến cho những người đang ngủ đông này tỉnh giấc, bảo vệ Tu La Vương. Theo lý mà nói Tu La Huyết Vệ không thể nào làm việc cho người khác được. Tại sao lần này thần y Lâm lại có thể mời được họ đối phó với tôi chứ?”
Thần Hỏa Tôn Giả đanh mặt, ánh mắt trông vô cùng kỳ lạ. Hai người đệ tử ở bên cạnh cũng tái mặt.
“Tôn Giả...Tu La Huyết Vệ so với Tôn Giả thì thế nào ạ?”, một người đệ tử thận trọng hỏi.
“Nếu một chọi hai thì tôi giết họ sẽ dễ như trở bàn tay, một chọi bốn, năm cũng không sợ nhưng một chọi bảy thì...Đám Huyết Vệ này giỏi về trận pháp. Bảy thể hợp nhất, cùng đối phó sẽ khó nhằn. Muốn giết họ sẽ tốn rất nhiều sức lực”, Thần Hỏa Tôn Giả suy nghĩ.
“Nói vậy thì Tôn Giả vẫn xử lý được họ. Như vậy thì đệ tử yên tâm rồi”, người đệ tử mỉm cười thở phào.
“Đồ ngốc này” Thần Hỏa Tôn Giả hừ giọng: “Các người quên ai dẫn Tu La Huyết Vệ tới à?”
“Thần y Lâm...”
“Đúng vậy, các người còn không biết thần y Lâm giỏi nhất là gì sao? Đó là châm thuật. Cậu ta là y võ, hơn nữa còn là y võ bậc nhất thế giới, là một kẻ kỳ tài, yêu nghiệt. Nếu như cậu ta sử dụng châm thuật gia tăng sức mạnh của đám Tu La Huyết Vệ thì dù là tôi cũng khó mà làm gì nổi bảy người đó, thậm chí có khi còn thua...”, Thần Hỏa Tôn Giả trầm giọng.
“Hả?”, người đệ tử trước mặt mặt cắt không ra máu. Bọn họ không thể tưởng tượng được trên đời này có người đối phó được với Thần Hỏa Tôn Giả. Dù sao thì đối với họ ông ta chẳng khác gì thần linh mà.
“Thần y Lâm đã có sự chuẩn bị khi tới đây. Nếu như có Tu La Huyết Vệ trợ giúp thì đúng là cậu ta có đủ tư cách đối phó với bản tôn rồi đấy. Nhưng các người cũng không phả lo lắng, bản tôn đã tạo bẫy trước rồi, chỉ cần chúng rơi vào bẫy thì dù có là Tu La Vương sống lại cũng chẳng làm gì được”, Thần Hỏa Tôn Giả hừ giọng.
Người đệ tử vội quỳ phụp xuống: “Tôn Giả anh minh”.
“Nghe đây, lập tức truyền lệnh, điều động toàn bộ người của đảo Thần Hỏa tới đây, mai phục bốn phía, đợi đám người đó bước vào vùng bẫy thì sẽ khiến chúng thịt nát xương tan. Không để một ai sống sót. Tôi chỉ muốn nhìn thấy một đống bấy nhầy”.
“Tuân lệnh”, người đệ tử lập tức chạy đi.
Thần Hỏa Tôn Giả nheo mắt nhìn về hồ băng phía trước. Ông ta cười lạnh lùng sau đó lại ngồi xuống, nhắm mắt đợi cá cắn câu.
Thế nhưng ông ta không ý thức được rằng tại một ngọn núi băng ở cực xa, một người đàn ông đang nhìn kính viễn vọng về hướng này.
Chương 2714: Tiến lại gần hơn
Công sự tiến triển rất nhanh.
Cho dù là ở Phục Quốc, thì Lâm Chính cũng có không ít thế lực.
Dù sao Dương Hoa cũng khởi nghiệp từ y dược, và thuốc do Dương Hoa sản xuất đã cứu được rất nhiều người bệnh của Phục Quốc. Mã Hải liền nhân cơ hội này phát triển thị trường nước ngoài, thành lập công ty chi nhánh ở đây.
Và trong công ty chi nhánh ở Phục Quốc cũng có rất nhiều người Phục Quốc trở thành nhân viên của Dương Hoa.
"Chủ tịch Lâm, bên này đã gần xong rồi, bây giờ chỉ chờ thứ kia được vận chuyển đến và lắp đặt", Từ Thiên chạy bước nhỏ tới nói.
"Được, vất vả cho ông rồi!".
Lâm Chính ngồi trên một tảng đá lớn ở ngoại ô, đanh mắt nhìn cái hố khổng lồ kia và các loại máy móc bày đầy trong hố, rơi vào trầm tư.
"Chủ tịch Lâm, cậu không giục sao?", Từ Thiên thấy Lâm Chính có vẻ không sốt ruột liền hỏi.
"Nghiên cứu khoa học kĩ thuật không thể giục được, việc chúng ta có thể làm chỉ là chờ đợi", Lâm Chính bình thản đáp.
"Thôi được rồi".
Từ Thiên chỉ đành mặc kệ.
Một đêm bình lặng.
Sáng sớm hôm sau, ở vùng đất cực hàn, trong lòng Thần Hỏa Tôn Giả bất giác dâng lên cảm giác bất an, đến mức trong lòng lại càng nôn nao sốt ruột.
"Người đâu!", Thần Hỏa Tôn Giả gọi.
Một đệ tử vội chạy tới.
"Tôn Giả có gì phân phó ạ?".
"Phía hồ băng thế nào rồi?".
"Bẩm Tôn Giả, sau khi hạ trại, đám thần y Lâm không có bất cứ hành động gì, tất cả bảy tên Tu La Huyết Vệ đều đứng bất động ven hồ băng, còn thần y Lâm vẫn ở trong lều, không hề ra ngoài", đệ tử kia đáp.
"Rốt cuộc thần y Lâm muốn làm gì?", Thần Hỏa Tôn Giả đanh mắt suy nghĩ, sau đó lại hỏi: "Bây giờ người của chúng ta đang theo dõi bọn họ ở khoảng cách bao xa?".
"Ngoài 15 dặm, nếu gần quá thì sợ là sẽ bị những Tu La Huyết Vệ kia phát hiện".
"Tiến gần hơn năm dặm nữa!".
"Hả? Việc này... Tôn Giả, những Tu La Huyết Vệ kia mạnh như vậy, nếu lại quá gần mà để bọn họ phát hiện ra, thì e là người của chúng ta... sẽ không giữ được mạng...", đệ tử kia biến sắc, vội vàng nói.
"Đừng nhiều lời, các cậu muốn làm trái mệnh lệnh của tôi sao? Tôi đã nói rồi, tiến gần hơn năm dặm, lập tức chấp hành!", Thần Hỏa Tôn Giả quát lớn.
Đệ tử kia do dự một lát, chỉ có thể làm theo.
Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền xuống.
Tuy các đệ tử của đảo Thần Hỏa vô cùng sợ hãi, không muốn tiến tới chút nào, nhưng Thần Hỏa Tôn Giả có thái độ rất kiên quyết, bọn họ không thể chống lại, nên chỉ có thể dè dặt nhích về phía trước.
Đương nhiên nhất cử nhất động của người đảo Thần Hỏa đều nằm trong sự giám sát của đám người Từ Thiên. Biết bọn họ tiến về phía trước năm dặm, Từ Thiên lập tức báo với Lâm Chính.
"Nói với người ở ven hồ băng, bảo bọn họ đợi. Hãy nhớ, không được hành động khinh suất, không được có bất cứ hành động, lời nói dư thừa nào", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Được".
Từ Thiên gật đầu, lập tức gọi cho Lâm Chính giả trong căn lều ở hồ băng.
Người ở hồ băng vẫn giữ nguyên trạng thái như cũ, án binh bất động.
Cứ như vậy, mấy tiếng trôi qua.
"Tiến thêm năm dặm nữa".
Thần Hỏa Tôn Giả lại truyền lệnh.
Người của đảo Thần Hỏa nghĩ Thần Hỏa Tôn Giả điên rồi.
Đây chính là đâm đầu vào chỗ chết!
Nhưng nếu làm trái mệnh lệnh của Thần Hỏa Tôn Giả thì e là sẽ sống không bằng chết.
Bọn họ chỉ có thể to gan hơn, tiếp tục tiến về phía trước.
Từ Thiên cuống lên.
Đối với người bình thường thì năm dặm được coi là một khoảng cách khá xa, nhưng đối với những cao thủ võ thuật có tu vi thông thiên thì chỉ là một cú nhảy.
"Chủ tịch Lâm, nếu còn để bọn họ lại gần, thì người của chúng ta sẽ rất nguy hiểm, sợ là kế hoạch của chúng ta cũng bị lộ", Từ Thiên vội chạy tới kêu lên với Lâm Chính.
Chương 2715: Ván cược
Lúc này, Từ Thiên như kiến bò chảo nóng, sốt ruột đến nỗi xoay như chong chóng.
Nhưng Lâm Chính vẫn bất động như núi, ngồi im trên tảng đá, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Vũ khí xung điện từ chùm ion chưa nghiên cứu chế tạo ra, thì lúc này chúng ta không thể làm được gì cả, việc có thể làm chỉ là chờ đợi thôi”, một lúc lâu sau, Lâm Chính mới khàn giọng nói.
“Nhưng… cứ lại gần như vậy thì chỉ sợ sẽ bị lộ. Nếu để Thần Hỏa Tôn Giả biết kế hoạch của chúng ta thì chắc chắn ông ta sẽ lập tức tấn công. Đồ chưa được mang đến, chúng ta không thể chống lại được Thần Hỏa Tôn Giả, lúc đó thì sẽ tiêu đời! Chủ tịch Lâm, cậu gọi điện thoại giục đám Từ Chính Tiết Cường đi”, Từ Thiên muốn khóc mà không có nước mắt.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
Anh biết, đây là một ván cược!
Thực ra Thần Hỏa Tôn Giả cũng bắt đầu nghi ngờ liệu những người này có phải là Tu La Huyết Vệ thực sự hay không.
Vì vậy ông ta không ngừng tiến tới để thăm dò Lâm Chính.
Nhưng những người này chỉ là diễn viên Lâm Chính mời đến, chứ anh nào có bản lĩnh mời được bảy Tu La Huyết Vệ trung thành với Tu La Vương đến đây chứ? Huống hồ chuyện về Tu La Vương chỉ là truyền thuyết, mọi người chỉ từng nghe chứ chưa từng thấy, anh đi đâu tìm Tu La Huyết Vệ?
Anh chỉ cố ý hóa trang bảy người này như vậy để dọa Thần Hỏa Tôn Giả, cho ông ta biết Lâm Chính mang đủ lực lượng đến để cướp thần vật khắc chế Tịnh Thế Bạch Liên kia.
Nếu thực sự ra tay thì sợ là những người này còn không đối phó nổi một đệ tử của đảo Thần Hỏa.
Nhưng nếu bây giờ bảo bọn họ rút lui, thì rõ ràng là không đánh tự khai.
Thế nên việc Lâm Chính có thể làm chỉ là chờ đợi.
Thực ra lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả cũng vô cùng lo lắng.
Ông ta không thể hiểu được suy nghĩ của Lâm Chính.
Người của ông ta đã di chuyển thêm năm dặm về phía hồ băng, nhưng đối phương vẫn không có phản ứng gì, chuyện này nghĩa là sao?
“Lẽ nào… những Tu La Huyết Vệ này là giả?”.
Ánh mắt Thần Hỏa Tôn Giả đanh lại.
Ông ta rất muốn lập tức hạ lệnh xông tới tấn công.
Nhưng nếu cứ thế phát động tấn công thì chỉ khiến Lâm Chính biết ông ta đã lấy được thần vật. Nếu Lâm Chính lập tức rút lui, thì chẳng phải cái bẫy ông ta dày công lập ra sẽ uổng phí sao? Đến lúc đó khó tránh vẫn phải khai chiến với Giang Thành!
Thần Hỏa Tôn Giả rất không muốn nhìn thấy kết quả này.
Nhưng ông ta quả thực có chút không đợi được nữa.
“Tiến thêm ba dặm về phía trước!”.
Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, lại hạ lệnh.
“Sư phụ! Hay là sư phụ cho các đệ tử xông lên một lần đi!”.
Đệ tử truyền lệnh quỳ sụp xuống đất, vừa khóc vừa nói: “Các sư huynh sư đệ khác không thể chịu nổi sự sợ hãi này nữa rồi! Bọn họ thà chiến đấu với đối phương một trận, còn hơn là chịu sự giày vò như thế này! Sư phụ, để bọn con xông lên đi!”.
“Cứ làm theo đi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả phớt lờ, tức giận, quát lớn.
Đệ tử kia bất đắc dĩ, chỉ có thể run rẩy chạy về truyền lệnh.
Các đệ tử tiếp tục tiến về phía trước.
Nơi này chỉ còn cách đối phương hai dặm.
Bọn họ phát hiện, dường như mình có thể nghe thấy tiếng tim đập của bảy Tu La Huyết Vệ ở ven hồ băng.
Gần lắm rồi!
Nếu là võ sĩ bình thường thì đã có thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ rồi.
Thế nên người của đảo Thần Hỏa đều cho rằng đối phương đã phát hiện ra mình.
Nhưng tại sao đối phương vẫn chưa ra tay?
Lẽ nào… bọn họ không coi mình ra gì?
Ai nấy cảm thấy da đầu tê dại, thần kinh căng như dây đàn.
Càng quỷ dị thì mọi người lại càng sợ hãi.
Còn một người nữa cũng đang sợ hãi cực độ, chính là Từ Thiên.
“Chủ tịch Lâm, bọn họ chỉ còn cách hồ băng hai dặm thôi!”, Từ Thiên xông tới gào lên.
“Cái gì?”, Từ Chính nghe như sét đánh ngang tai, đứng sững sờ.
Là...
“Tôi hi vọng trong hai ngày ôngcó thể giúp tôi tạo ra được một thứ như súng lazer ion. Đương nhiên tôi sẽ cung cấp những điều kiện tốt nhất cho ông. Ông Tiết, không biết ông có làm được không?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi cần một lượng lớn nguyên vật liệu và máy móc, tôi sẽ liệt kê danh sách cho cậu, cậu chuẩn bị nhanh giúp tôi”.
“Yên tâm, những thứ ông cần tôi đều có. Nếu như ông đồng ý giúp tôi thì mời ông tới học viện hoặc là ông báo địa chỉ, tôi cửa người đi đón ông”.
“Thời gian hai ngày rất gấp gáp, tôi không ở Giang Thành, nếu mọi người tới đón thì sẽ chậm trễ mất. Để tôi tới Giang Thành. Vừa hay con gái tôi cũng cứ muốn gặp cậu. Lần này coi như tôi đưa con bé đi du lịch vậy”, Tiết Cường mỉm cười.
“Được, vậy thì xin được nghênh đón ông Tiết tới Giang Thành”, Lâm Chính mỉm cười.
“Tôi lập tức sửa soạn xuất phát”, Tiết Cường nói xong bèn tắt máy.
“Done!”, Lâm Chính cũng mỉm cười.
“Chủ tịch Lâm, anh thật sự quen Tiết Cường à? Điều này không phải là do quá may mắn đấy chứ...”, Từ Chính cảm thấy kích động.
“Sao thế? Tiết Cường lợi hại lắm à?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh không biết sao. Người đó là thiên tài đấy. Ông ấy ở nước ngoài từng đạt giải Nobel về vật lý, hơn nữa về lĩnh vực lượng tử cũng là người có chỗ đứng. Mặc dù đã tầm 40 nhưng, thành tựu của ông ấy đã đủ vang danh lịch sử rồi. Đây là một nhân tài mà nhiều tổ chức trong nước sứt đầu mẻ trán cũng không mời được đấy".
“Xem ra tôi vớ được vàng rồi”.
“Chủ tịch Lâm, anh thật may mắn. Hơn nữa tôi cũng may mắn, có thể cùng làm việc với người như vậy. Tôi tin rằng đội của tôi sẽ gặt hái được rất nhiều điều”, Từ Chính kích động, đôi mắt ánh lên vẻ kì vọng. Với một người như anh ta, thứ quan trọng nhất chính là tri thức.
“Nếu đã vậy thì tôi hi vọng anh có thể mau chóng chuẩn bị. Đợi Tiết Cường tới thì các anh hãy lập tức làm việc. Thời gian của chúng ta rất gấp, không được chậm trễ”, Lâm Chính trầm giọng.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ngay”, Từ Chính chạy ra khỏi phòng họp.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Mọi thứ đã sẵn sáng, giờ chỉ còn đợi xem hiệu quả của súng lazer đối với Thần Hỏa Tôn Giả mà thôi.
Trên một tảng băng. Một bóng hình đang ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần. Nhìn thì tưởng người này đã bị đông cứng.
Lông thiên nga rơi xung quanh người này giống như tạo thành một lớp áo giáp phủ lên cơ thể. Lúc này có một người mặc áo bào đỏ lao tới.
“Bái kiến sư tôn”, người này quỳ xuống.
“Sao rồi?”, người đang ngồi từ từ mở mắt.
“Bẩm sư tôn, người của chúng ta đã thăm dò thì biết thần y Lâm đã bí mật thành lập một đội, tiến quân tới đây. Cậu ta cũng đi theo. Tầm năm tiếng là sẽ tới thôi”.
“Vậy sao? Rất tốt”.
Người đang ngồi cũng chính là Thần Hỏa Tôn Giả. Đôi mắt ông ta lấp lánh, ông ta nói giọng khàn khàn: “Nếu có thể dụ cậu ta tới đây thì là điều tốt nhất. Còn nếu ra tay ở Giang Thành sẽ rất dễ liên đới tới người dân. Tôi không phải quan tâm tới bách tính mà như vậy thì sẽ dễ gây ra động tĩnh, đánh động phía nhà nước. Như vậy sẽ bất lợi cho tôi”.
“Có điều, tên Lâm Chính này cũng biết điều đấy. Cậu ta chịu tới thì tiện cho tôi. Nếu cậu ta không tới, chỉ rụt cổ ở Giang Thành thì tôi cũng sẽ tiêu diệt Giang Thành bằng mọi giá".
Thần Hỏa Tôn Giả chờ đợi. Thế nhưng…Lâm Chính không thực sự tới vùng cực hàn.
Đội quân mà anh cử đi cùng với “anh” thực ra chỉ là bức bình phong. Lâm Chính cải trang cho một người cực giống mình đi tới vùng cực hàn để lừa Thần Hỏa Tôn Giả và giúp anh kéo dài thời gian.
Còn anh thì đội mũ lưỡi trai, tới sân bay Giang Thành đi đón hai bố con Tiết Cường. Sau khi đón được họ, Lâm Chính lập tức đưa họ tới nơi ở tạm thời ở Huyền Y Phái, đồng thời đưa Tiết Cường tới phòng thí nghiệm của Từ Chính.
“Ông Tiết, nghe danh đã lâu”, Từ Chính chạy tới nắm lấy tay Tiết Cường với vẻ kích động. Những thành viên khác cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy sự sùng bái
“Chào cậu”, Tiết Cường chào hỏi, sắc mặt trông khá điềm đạm. Có vẻ ông ta chỉ nhiệt tình với mỗi Lâm Chính. Thế nhưng Từ Chính không hề tức giận, vẫn nhìn ông ta đầy vẻ tôn kính.
“Chúng ta nên bắt đầu việc chính thôi”, Tiết Cường thay sang đồ làm việc, đeo kính bảo vệ mắt và lên tiếng.
“Được”, Từ Chính chạy tới giúp đỡ.
“Nếu hai vị làm xong thì lập tức liên hệ với Mã Hải nhé”, Lâm Chính nói xong quay người rời đi.
Trương Thất Dạ, Từ Thiên, Mạn Sát Hồng, Thần Hỏa Thánh Nữ và Nguyên Tinh đều đứng ngoài đợi anh.
“Bên đó thế nào rồi?”
“Đã vào vị trí rồi, đang tăng ca làm việc rồi ạ”.
“Chúng ta cũng tới đó thôi”.
“Chủ tịch Lâm, vậy ai bảo vệ Giang Thành?”, Từ Thiên hỏi.
Cao thủ không thể nào điều đi hết được. Mặc dù Thiên Ma Đạo đã bị tổn thương nguyên khí nhưng chẳng ai dám đảm bảo họ không làm gì.
“Thần y Lâm, tôi ở lại giúp cậu bảo vệ Giang Thành”, Trương Thất Dạ nói.
Lâm Chính nhìn ông ta một lúc rồi gật đầu: “Được, Trương Thất Dạ, nhờ cả vào ông vậy”.
“Cậu yên tâm, có tôi ở đây, Giang Thành sẽ không sao hết?”, Trương Thất Dạ vỗ ngực.
“Chúng ta đi thôi”, Lâm Chính phất tay, dẫn đoàn người lên xe tới sân bay.
Mã Hải đã sắp xếp chuyên cơ đi tới vùng cực hàn. Sau hai tiếng đồng hồ, máy bay đã đáp xuống một thành phố cách vùng cực hàn tầm 500km. Mọi người ra khỏi sân bay, ngồi xe vào khu vực nằm giữa thành phố và vùng cực hàn.
Bên ngoài thôn, Lâm Chính cũng đang cử người bày binh bố trận. Người dân thôn được Mã Hải cho rời đi, cả thôn này giờ là người của Dương Hoa hóa trang thành.
Lâm Chính đội mũ, tới khu vực phòng ngự. Lúc này, có vài chiếc máy móc cỡ lớn đang làm việc. Một cái hố cực lớn được đào lên.
“Cần bao lâu nữa mới xong?”, Lâm Chính hỏi.
“Chủ tịch lâm, với tiến độ hiện tại thì hai ngày là xong”.
“Vậy sao? Vậy hai ngày sau cũng là lúc tính toán với Thần Hỏa Tôn Giả rồi”.
Chương 2712: Tu La Huyết Vệ
Vùng cực hàn...Thần Hỏa Tôn Giả vẫn đang ngồi chờ đợi. Từng lớp tuyết phủ dày như nhấn chìm ông ta vào bên trong.
Cuối cùng thì ông ta cũng đứng dậy và hét lớn: “Tại sao thần y Lâm vẫn chưa tới?”
Một người đệ tử ở phía xa giật bắn mình, vội vàng chạy tới và quỳ xuống: “Bẩm tôn giả...đệ tử...không biết...”
“Không phải là cậu ta đang trên đường tới đây sao? Tới đâu rồi? Nói cho tôi biết cậu ta tới đâu rồi?”, Thần Hỏa Tôn Giả chất vấn.
Ông ta đã ngồi đây đợi một ngày rồi. Theo lý mà nói Lâm Chính phải tới đây rồi mới đúng. Vậy mà đến giờ vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì. Thần Hỏa Tôn Giả bỗng có dự cảm chẳng lành.
Thần y Lâm chẳng phải loại tốt đẹp gì, ông ta đã được trải nghiệm điều đó.
“Có lẽ mình phải đích thân tới Giang Thành rồi”, Thần Hỏa Tôn Giả lầm bầm. Ông ta cảm thấy không thể kéo dài thời gian thêm được nữa.
“Tôn Giả, không được đâu ạ, nếu tới Giang Thành mà bị lớn chuyện thì sẽ bị bên nhà nước để ý...lúc đó e rằng sẽ rất khó kiểm soát cục diện”, người đệ tử vội nói.
“Đó không còn là điều cần cân nhắc nữa. Tôi vốn định giết chết thần y Lâm ở đây nhưng tên đó quá giảo hoạt lại nhiều mưu kế, tôi lo là tình hình sẽ lại có sự thay đổi. Chỉ cần giết chết được cậu ta, đoạt lại Tịnh Thế Bạch Liên thì việc hi sinh đám người ở Giang Thành cũng chẳng là gì. Chẳng ai hưởng gì tới tôi hết”, Thần Hỏa Tôn Giả hừ giọng, sau đó quay người rời đi.
“Tôn Giả”, lúc này có một giọng nói khác vang lên. Thần Hỏa Tôn Giả khựng bước. Một bóng hình chạy như bay đáp xuống ngay trước mặt ông ta.
“Bẩm Tôn Giả, đệ tử phát hiện ra tung tích của thần y Lâm”.
“Thật sao? Cậu ta ở đâu?”, Thần Hỏa Tôn Giả lập tức hỏi.
“Ở hồ băng cách đây 30km”.
“Nói vậy tức là cậu ta sắp đến đây rồi. Dặn xuống dưới, lập tức kích hoạt bẫy, đợi cậu ta sa lưới”, Thần Hỏa Tôn Giả khẽ quát, khuôn mặt để lộ vẻ vui mừng.
Thế nhưng người kia chỉ lắc đầu liên tục: “Tôn Giả, sợ rằng vẫn chưa thể kích hoạt”.
“Tại sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả chau mày.
“Đám người thần y Lâm tới hồ băng thì không hề đi tiếp nữa mà đóng quân ở đó”.
“Cái gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả giật mình.
Đóng quân ở đó sao? Chuyện quái gì vậy? Theo lý mà nói, bọn họ phải tức tốc lao tới đây ngăn cản ông ta đào thứ khắc chế với Tịnh Thế Bạch Liên mới đúng chứ? Tại sao lại kéo dài thời gian?
“Rốt cuộc thần y Lâm đang nghĩ gì vậy?”
“Tôn Giả, đệ tử cũng không biết nhưng những người mà thần y Lâm đưa tới lần này rất kỳ lạ”.
“Kỳ lạ thế nào?”
“Cậu ta dẫn theo bảy người, mà bảy người này đều mặc áo giáp màu đỏ máu, tay cầm trường thương, trước ngực đều có hình mặt trăng đỏ. Đệ tử cho người đi thăm dò thực lực của bọn họ nhưng không phát hiện ra được gì. Trên người họ không thể cảm nhận được khí tức. Rõ ràng là giống người bình thường, căn bản không thể đoán được thực lực”, người này nói tiếp.
Thần Hỏa Tôn Giả nín thở, sắc mặt trông vô cùng khó coi.
“Những người đó có phải trên vai đeo phù hiệu rồng, đầu cũng đội mũ giáp, cao tầm hai mét, thương trường trong tay cũng phát ra hỏa diễm màu đỏ?”, Thần Hỏa Tôn Giả vội hỏi.
“Đúng vậy...Tôn Giả...sao Tôn Giả biết”, người đệ tử ngạc nhiên.
“Vậy thì đúng rồi”, Thần Hỏa Tôn Giả siết chặt nắm đấm và bặm môi: "Thật không ngờ thần y Lâm lại tìm được Tu La Huyết Vệ...”
Chương 2713: Giám sát
“Tu La Huyết Vệ sao?”
Người đệ tử cảm thấy hoang mang: “Tôn Giả, đó là gì vậy ạ?”
“Là những xác sống bảo vệ mộ Tu La Vương”.
“Xác sống sao?”
“Đúng, nghe nói bảy người này đã tồn tại hơn 400 năm rồi, Tu La Vương là sát thần nổi tiếng, ông ta sở hữu rất nhiều cấm thuật, dùng cấm thuật để tạo ra bảy thuộc hạ vô cùng trung thành, tu luyện họ thành Tu La Huyết Vệ để canh mộ cho ông ta. Bảy người này nằm trong bảy cỗ quan tài. Bên ngoài quan tài được đắp đất, số đất này giống như băng đá có thể đóng băng cơ thể họ. Khi không ai làm phiền lăng mộ của Tu La Vương thì họ sẽ ngủ đông trong quan tài, nếu có ai thâm nhập vào khu mộ sẽ kích hoạt cơ quan khiến cho những người đang ngủ đông này tỉnh giấc, bảo vệ Tu La Vương. Theo lý mà nói Tu La Huyết Vệ không thể nào làm việc cho người khác được. Tại sao lần này thần y Lâm lại có thể mời được họ đối phó với tôi chứ?”
Thần Hỏa Tôn Giả đanh mặt, ánh mắt trông vô cùng kỳ lạ. Hai người đệ tử ở bên cạnh cũng tái mặt.
“Tôn Giả...Tu La Huyết Vệ so với Tôn Giả thì thế nào ạ?”, một người đệ tử thận trọng hỏi.
“Nếu một chọi hai thì tôi giết họ sẽ dễ như trở bàn tay, một chọi bốn, năm cũng không sợ nhưng một chọi bảy thì...Đám Huyết Vệ này giỏi về trận pháp. Bảy thể hợp nhất, cùng đối phó sẽ khó nhằn. Muốn giết họ sẽ tốn rất nhiều sức lực”, Thần Hỏa Tôn Giả suy nghĩ.
“Nói vậy thì Tôn Giả vẫn xử lý được họ. Như vậy thì đệ tử yên tâm rồi”, người đệ tử mỉm cười thở phào.
“Đồ ngốc này” Thần Hỏa Tôn Giả hừ giọng: “Các người quên ai dẫn Tu La Huyết Vệ tới à?”
“Thần y Lâm...”
“Đúng vậy, các người còn không biết thần y Lâm giỏi nhất là gì sao? Đó là châm thuật. Cậu ta là y võ, hơn nữa còn là y võ bậc nhất thế giới, là một kẻ kỳ tài, yêu nghiệt. Nếu như cậu ta sử dụng châm thuật gia tăng sức mạnh của đám Tu La Huyết Vệ thì dù là tôi cũng khó mà làm gì nổi bảy người đó, thậm chí có khi còn thua...”, Thần Hỏa Tôn Giả trầm giọng.
“Hả?”, người đệ tử trước mặt mặt cắt không ra máu. Bọn họ không thể tưởng tượng được trên đời này có người đối phó được với Thần Hỏa Tôn Giả. Dù sao thì đối với họ ông ta chẳng khác gì thần linh mà.
“Thần y Lâm đã có sự chuẩn bị khi tới đây. Nếu như có Tu La Huyết Vệ trợ giúp thì đúng là cậu ta có đủ tư cách đối phó với bản tôn rồi đấy. Nhưng các người cũng không phả lo lắng, bản tôn đã tạo bẫy trước rồi, chỉ cần chúng rơi vào bẫy thì dù có là Tu La Vương sống lại cũng chẳng làm gì được”, Thần Hỏa Tôn Giả hừ giọng.
Người đệ tử vội quỳ phụp xuống: “Tôn Giả anh minh”.
“Nghe đây, lập tức truyền lệnh, điều động toàn bộ người của đảo Thần Hỏa tới đây, mai phục bốn phía, đợi đám người đó bước vào vùng bẫy thì sẽ khiến chúng thịt nát xương tan. Không để một ai sống sót. Tôi chỉ muốn nhìn thấy một đống bấy nhầy”.
“Tuân lệnh”, người đệ tử lập tức chạy đi.
Thần Hỏa Tôn Giả nheo mắt nhìn về hồ băng phía trước. Ông ta cười lạnh lùng sau đó lại ngồi xuống, nhắm mắt đợi cá cắn câu.
Thế nhưng ông ta không ý thức được rằng tại một ngọn núi băng ở cực xa, một người đàn ông đang nhìn kính viễn vọng về hướng này.
Chương 2714: Tiến lại gần hơn
Công sự tiến triển rất nhanh.
Cho dù là ở Phục Quốc, thì Lâm Chính cũng có không ít thế lực.
Dù sao Dương Hoa cũng khởi nghiệp từ y dược, và thuốc do Dương Hoa sản xuất đã cứu được rất nhiều người bệnh của Phục Quốc. Mã Hải liền nhân cơ hội này phát triển thị trường nước ngoài, thành lập công ty chi nhánh ở đây.
Và trong công ty chi nhánh ở Phục Quốc cũng có rất nhiều người Phục Quốc trở thành nhân viên của Dương Hoa.
"Chủ tịch Lâm, bên này đã gần xong rồi, bây giờ chỉ chờ thứ kia được vận chuyển đến và lắp đặt", Từ Thiên chạy bước nhỏ tới nói.
"Được, vất vả cho ông rồi!".
Lâm Chính ngồi trên một tảng đá lớn ở ngoại ô, đanh mắt nhìn cái hố khổng lồ kia và các loại máy móc bày đầy trong hố, rơi vào trầm tư.
"Chủ tịch Lâm, cậu không giục sao?", Từ Thiên thấy Lâm Chính có vẻ không sốt ruột liền hỏi.
"Nghiên cứu khoa học kĩ thuật không thể giục được, việc chúng ta có thể làm chỉ là chờ đợi", Lâm Chính bình thản đáp.
"Thôi được rồi".
Từ Thiên chỉ đành mặc kệ.
Một đêm bình lặng.
Sáng sớm hôm sau, ở vùng đất cực hàn, trong lòng Thần Hỏa Tôn Giả bất giác dâng lên cảm giác bất an, đến mức trong lòng lại càng nôn nao sốt ruột.
"Người đâu!", Thần Hỏa Tôn Giả gọi.
Một đệ tử vội chạy tới.
"Tôn Giả có gì phân phó ạ?".
"Phía hồ băng thế nào rồi?".
"Bẩm Tôn Giả, sau khi hạ trại, đám thần y Lâm không có bất cứ hành động gì, tất cả bảy tên Tu La Huyết Vệ đều đứng bất động ven hồ băng, còn thần y Lâm vẫn ở trong lều, không hề ra ngoài", đệ tử kia đáp.
"Rốt cuộc thần y Lâm muốn làm gì?", Thần Hỏa Tôn Giả đanh mắt suy nghĩ, sau đó lại hỏi: "Bây giờ người của chúng ta đang theo dõi bọn họ ở khoảng cách bao xa?".
"Ngoài 15 dặm, nếu gần quá thì sợ là sẽ bị những Tu La Huyết Vệ kia phát hiện".
"Tiến gần hơn năm dặm nữa!".
"Hả? Việc này... Tôn Giả, những Tu La Huyết Vệ kia mạnh như vậy, nếu lại quá gần mà để bọn họ phát hiện ra, thì e là người của chúng ta... sẽ không giữ được mạng...", đệ tử kia biến sắc, vội vàng nói.
"Đừng nhiều lời, các cậu muốn làm trái mệnh lệnh của tôi sao? Tôi đã nói rồi, tiến gần hơn năm dặm, lập tức chấp hành!", Thần Hỏa Tôn Giả quát lớn.
Đệ tử kia do dự một lát, chỉ có thể làm theo.
Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền xuống.
Tuy các đệ tử của đảo Thần Hỏa vô cùng sợ hãi, không muốn tiến tới chút nào, nhưng Thần Hỏa Tôn Giả có thái độ rất kiên quyết, bọn họ không thể chống lại, nên chỉ có thể dè dặt nhích về phía trước.
Đương nhiên nhất cử nhất động của người đảo Thần Hỏa đều nằm trong sự giám sát của đám người Từ Thiên. Biết bọn họ tiến về phía trước năm dặm, Từ Thiên lập tức báo với Lâm Chính.
"Nói với người ở ven hồ băng, bảo bọn họ đợi. Hãy nhớ, không được hành động khinh suất, không được có bất cứ hành động, lời nói dư thừa nào", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Được".
Từ Thiên gật đầu, lập tức gọi cho Lâm Chính giả trong căn lều ở hồ băng.
Người ở hồ băng vẫn giữ nguyên trạng thái như cũ, án binh bất động.
Cứ như vậy, mấy tiếng trôi qua.
"Tiến thêm năm dặm nữa".
Thần Hỏa Tôn Giả lại truyền lệnh.
Người của đảo Thần Hỏa nghĩ Thần Hỏa Tôn Giả điên rồi.
Đây chính là đâm đầu vào chỗ chết!
Nhưng nếu làm trái mệnh lệnh của Thần Hỏa Tôn Giả thì e là sẽ sống không bằng chết.
Bọn họ chỉ có thể to gan hơn, tiếp tục tiến về phía trước.
Từ Thiên cuống lên.
Đối với người bình thường thì năm dặm được coi là một khoảng cách khá xa, nhưng đối với những cao thủ võ thuật có tu vi thông thiên thì chỉ là một cú nhảy.
"Chủ tịch Lâm, nếu còn để bọn họ lại gần, thì người của chúng ta sẽ rất nguy hiểm, sợ là kế hoạch của chúng ta cũng bị lộ", Từ Thiên vội chạy tới kêu lên với Lâm Chính.
Chương 2715: Ván cược
Lúc này, Từ Thiên như kiến bò chảo nóng, sốt ruột đến nỗi xoay như chong chóng.
Nhưng Lâm Chính vẫn bất động như núi, ngồi im trên tảng đá, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Vũ khí xung điện từ chùm ion chưa nghiên cứu chế tạo ra, thì lúc này chúng ta không thể làm được gì cả, việc có thể làm chỉ là chờ đợi thôi”, một lúc lâu sau, Lâm Chính mới khàn giọng nói.
“Nhưng… cứ lại gần như vậy thì chỉ sợ sẽ bị lộ. Nếu để Thần Hỏa Tôn Giả biết kế hoạch của chúng ta thì chắc chắn ông ta sẽ lập tức tấn công. Đồ chưa được mang đến, chúng ta không thể chống lại được Thần Hỏa Tôn Giả, lúc đó thì sẽ tiêu đời! Chủ tịch Lâm, cậu gọi điện thoại giục đám Từ Chính Tiết Cường đi”, Từ Thiên muốn khóc mà không có nước mắt.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
Anh biết, đây là một ván cược!
Thực ra Thần Hỏa Tôn Giả cũng bắt đầu nghi ngờ liệu những người này có phải là Tu La Huyết Vệ thực sự hay không.
Vì vậy ông ta không ngừng tiến tới để thăm dò Lâm Chính.
Nhưng những người này chỉ là diễn viên Lâm Chính mời đến, chứ anh nào có bản lĩnh mời được bảy Tu La Huyết Vệ trung thành với Tu La Vương đến đây chứ? Huống hồ chuyện về Tu La Vương chỉ là truyền thuyết, mọi người chỉ từng nghe chứ chưa từng thấy, anh đi đâu tìm Tu La Huyết Vệ?
Anh chỉ cố ý hóa trang bảy người này như vậy để dọa Thần Hỏa Tôn Giả, cho ông ta biết Lâm Chính mang đủ lực lượng đến để cướp thần vật khắc chế Tịnh Thế Bạch Liên kia.
Nếu thực sự ra tay thì sợ là những người này còn không đối phó nổi một đệ tử của đảo Thần Hỏa.
Nhưng nếu bây giờ bảo bọn họ rút lui, thì rõ ràng là không đánh tự khai.
Thế nên việc Lâm Chính có thể làm chỉ là chờ đợi.
Thực ra lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả cũng vô cùng lo lắng.
Ông ta không thể hiểu được suy nghĩ của Lâm Chính.
Người của ông ta đã di chuyển thêm năm dặm về phía hồ băng, nhưng đối phương vẫn không có phản ứng gì, chuyện này nghĩa là sao?
“Lẽ nào… những Tu La Huyết Vệ này là giả?”.
Ánh mắt Thần Hỏa Tôn Giả đanh lại.
Ông ta rất muốn lập tức hạ lệnh xông tới tấn công.
Nhưng nếu cứ thế phát động tấn công thì chỉ khiến Lâm Chính biết ông ta đã lấy được thần vật. Nếu Lâm Chính lập tức rút lui, thì chẳng phải cái bẫy ông ta dày công lập ra sẽ uổng phí sao? Đến lúc đó khó tránh vẫn phải khai chiến với Giang Thành!
Thần Hỏa Tôn Giả rất không muốn nhìn thấy kết quả này.
Nhưng ông ta quả thực có chút không đợi được nữa.
“Tiến thêm ba dặm về phía trước!”.
Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, lại hạ lệnh.
“Sư phụ! Hay là sư phụ cho các đệ tử xông lên một lần đi!”.
Đệ tử truyền lệnh quỳ sụp xuống đất, vừa khóc vừa nói: “Các sư huynh sư đệ khác không thể chịu nổi sự sợ hãi này nữa rồi! Bọn họ thà chiến đấu với đối phương một trận, còn hơn là chịu sự giày vò như thế này! Sư phụ, để bọn con xông lên đi!”.
“Cứ làm theo đi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả phớt lờ, tức giận, quát lớn.
Đệ tử kia bất đắc dĩ, chỉ có thể run rẩy chạy về truyền lệnh.
Các đệ tử tiếp tục tiến về phía trước.
Nơi này chỉ còn cách đối phương hai dặm.
Bọn họ phát hiện, dường như mình có thể nghe thấy tiếng tim đập của bảy Tu La Huyết Vệ ở ven hồ băng.
Gần lắm rồi!
Nếu là võ sĩ bình thường thì đã có thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ rồi.
Thế nên người của đảo Thần Hỏa đều cho rằng đối phương đã phát hiện ra mình.
Nhưng tại sao đối phương vẫn chưa ra tay?
Lẽ nào… bọn họ không coi mình ra gì?
Ai nấy cảm thấy da đầu tê dại, thần kinh căng như dây đàn.
Càng quỷ dị thì mọi người lại càng sợ hãi.
Còn một người nữa cũng đang sợ hãi cực độ, chính là Từ Thiên.
“Chủ tịch Lâm, bọn họ chỉ còn cách hồ băng hai dặm thôi!”, Từ Thiên xông tới gào lên.