-
Chương 2696-2700
Chương 2696: Cho các người biết Tịnh Thế Bạch Liên chân chính
Mạn Sát Hồng đứng ở sườn dốc không xa.
Cô ta thở hổn hển, sợ hãi vô cùng, trên mặt không còn sắc máu.
Bên cạnh cô ta có một người đàn ông tóc trắng.
Người đàn ông trông rất tuấn tú, giống như thiên thần, người mặc áo dài trắng, nơi thắt lưng đeo một chiếc hộp và một thanh trường kiếm.
Trên tay anh lại cầm một đóa sen tinh xảo tuyệt đẹp.
Đó là Tịnh Thế Bạch Liên vừa mới biến mất.
“Đó là thần y Lâm!”.
Một Ma Quân nhận ra bóng người bên cạnh Mạn Sát Hồng, lập tức hô lên.
“Thần y Lâm?”.
Bỉ Ngạn Hoa nhếch miệng cười nhạt, nói: “Tôi hiểu rồi, Mạn Sát Hồng quả nhiên đến đây giả vờ đầu hàng! Cô ta đem Tịnh Thế Bạch Liên bị hỏng tới, dùng vật này khơi lên tranh đấu và chém giết nội bộ người Thiên Ma Đạo, lấy đó để làm suy yếu thực lực tổng thể của Thiên Ma Đạo. Có đúng không?”.
“Cái gì? Hóa ra là vậy sao?”.
“Ha, không ngờ thần y Lâm này lại còn giỏi chơi chiêu âm mưu quỷ kế!”.
“Cậu ta là hạt giống tốt để trở thành ma nhân!”.
“Chỉ tiếc cậu ta không biết tự lượng sức, dựa vào Tịnh Thế Bạch Liên mà muốn phân hóa Thiên Ma Đạo? Mơ tưởng hão huyền!”.
Đám Ma Quân đồng loạt đứng dậy, mở to đôi mắt đỏ máu nhìn Lâm Chính, sát ý đã lan tràn.
Ma nhân ở phía xa cũng vây lại, chặn đứng đường lui của Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẫn tiếp tục mày mò Tịnh Thế Bạch Liên trong tay, vẻ mặt vô cùng chăm chú, đồng thời lấy một vật nhỏ ra nhét vào trong Bạch Liên.
Nhìn thấy vậy, Bỉ Ngạn Hoa tỏ ra nghi hoặc.
“Thật ra cô nói đúng một nửa”.
Lúc này, Lâm Chính bỗng nhiên lên tiếng.
“Cái gì?”, Bỉ Ngạn Hoa sửng sốt.
“Mục đích của tôi không phải dựa vào thứ này khơi lên nội loạn giữa các người, khiến các người tự tàn sát lẫn nhau. Vì điều này không thực tế. Có lẽ các người sẽ tàn sát lẫn nhau vì lợi ích, nhưng phía trên chắc chắn sẽ ra mặt ngăn cản! Ví dụ như Đạo Chủ, ông ta không thể nào ngồi yên không quan tâm”, Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Vậy… vì sao cậu lại làm vậy?”, Bỉ Ngạn Hoa nghiêm túc hỏi.
“Tôi chỉ muốn tập trung các người lại một chỗ”, Lâm Chính đột nhiên nói.
Vừa dứt lời, tim bọn họ đều run bắn, cảm giác không ổn.
“Tập trung lại một chỗ?”.
Bỉ Ngạn Hoa sửng sốt, đột nhiên ý thức được điều gì đó, mắt mở lớn, kinh hãi nhìn Lâm Chính.
“Chẳng… Chẳng lẽ…”.
“Bây giờ đến lúc cho các người biết uy lực chân chính của Tịnh Thế Bạch Liên rồi!”.
Lâm Chính nói, sau đó đột nhiên đưa cao tay lên, kéo theo Bạch Liên thôi thúc khí kình.
“A!”.
Bỉ Ngạn Hoa lại hét lên, đột nhiên gào thét: “Giết! Giết cho tôi! Giết cậu ta!”.
Ma nhân ở xung quanh lập tức xông lên.
Một vài Ma Quân cũng chạy tới như bay.
Nhưng Bỉ Ngạn Hoa lại quay đầu chạy đi mất.
“Ma Nữ đại nhân?”.
Đám Ma Quân sửng sốt.
Văn Bạch Cốt Ma Quân thứ tư, Giải Vũ Ma Quân thứ ba cũng quay đầu bỏ chạy.
Hoàn toàn không định đánh với Lâm Chính.
Lần này những Ma Quân khác cũng hoảng hốt, không biết có nên tiếp tục ra tay hay không.
Đúng lúc này…
Keng!
Một luồng sáng màu trắng lan tỏa từ Tịnh Thế Bạch Liên.
Sau đó, một sức mạnh còn dồi dào, còn hùng mạnh, còn chấn động hơn lúc Ngạo Ma khởi động Bạch Liên trước kia tuôn thẳng lên trời.
Trong chớp mắt, đám ma nhân lao về phía Lâm Chính đều quỳ xuống đất, bị luồng sức mạnh dồi dào bùng phát ra dọa sợ.
“Thật đáng sợ!”.
“Cứu mạng!”.
“Cứu mạng!”.
Bọn họ gào khóc, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
Ngay cả Mạn Sát Hồng ở cạnh Lâm Chính cũng điên cuồng run rẩy.
Chương 2697: Theo tôi đi giết
“Đây là… sức mạnh gì?”.
Mạn Sát Hồng ngã ngồi xuống đất, ngơ ngác nhìn hoa sen tuyệt đẹp trong tay Lâm Chính.
Lâm Chính không trả lời, không hề khách sáo quăng Tịnh Thế Bạch Liên về phía trước.
Trong nháy mắt, Mạn Sát Hồng cảm thấy trước mắt bị một luồng sáng trắng tràn ngập, không nhìn thấy gì cả.
Tất cả chỉ còn lại màu trắng xóa!
Trắng tinh khôi!
Trắng thuần khiết!
Trắng không tì vết!
Sau đó, tiếng khóc la, tiếng xin tha, tiếng rên rỉ đều im bặt.
Thế giới như được thanh lọc.
Sau đó dường như biến thành sự im lặng chết chóc.
Toàn bộ Thiên Ma Đạo… chấn động.
Phía trước đồi núi ở khu vực trung tâm Thiên Ma Đạo.
Ầm ầm!
Trên đồi núi, một cánh cửa động phủ to lớn được mở ra.
Sau đó, một người để trần thân trên, toàn thân đầy ma văn lao vọt ra ngoài, nhìn về phía xa xa!
Phương hướng Bình Ma Nguyên xa xôi, một đóa hoa sen màu trắng thuần vẫn đang nở rộ.
Hoa sen giống như vực sâu, nuốt chửng tất cả.
Tất cả núi, cây, sông… đều bị nó che phủ, bị nó nhấn chìm.
Mặt đất nứt ra.
Thiên Ma Đạo điên cuồng rung chuyển.
Đến nỗi ma nhân ở xung quanh động phủ đều sợ đến mức nằm rạp xuống đất, không dám động đậy.
“Đó là… Bạch Liên?”.
Người đàn ông sửng sốt nhìn đóa hoa sen khổng lồ, lắp bắp.
Tịnh Thế Bạch Liên duy mỹ và sục sôi tỏa ra làn gió hủy diệt vô tận, thổi khắp bốn phương.
Khi cảm nhận được làn gió hủy diệt đó, vẻ mặt người đàn ông cũng trở nên sa sầm.
“Mau chóng triệu tập tất cả Ma Quân, đi đến Bình Ma Nguyên cùng tôi!”.
Người đàn ông quay đầu hô lên.
“Bẩm đại nhân, ngài quên rồi sao? Phần lớn Ma Quân đại nhân và Bỉ Ngạn Hoa Ma Nữ đại nhân đều đang ở Bình Ma Nguyên!”.
Người quỳ dưới đất ngay bên cạnh run rẩy nói.
“Cái gì?”.
Người đàn ông kinh ngạc.
Lúc này, vài ma nhân chạy hết tốc lực về phía này.
Bọn họ khiêng theo một cái cáng, trên cáng là một người máu me be bét.
Người đàn ông đỏ mắt lên, lập tức lao vọt tới.
Nhìn kỹ thì người máu me be bét đó chính là Bỉ Ngạn Hoa!
Hóa ra cô ta chạy nhanh nhất nên chỉ bị ảnh hưởng nhẹ, vẫn chưa chết.
Nhưng dù là vậy, bây giờ cô ta cũng đã không ra hình người, vô cùng thê thảm.
Người đàn ông lập tức lấy ma đan từ trên người ra nhét vào miệng Bỉ Ngạn Hoa.
Bỉ Ngạn Hoa mới khôi phục được chút ít, nhưng vẫn không thể động đậy, toàn thân vô cùng đau đớn.
“Là Ngạo Ma làm sao?”, người đàn ông nói một cách dữ tợn, giọng lạnh băng: “Yên tâm, tôi sẽ khiến Ngạo Ma nếm mùi đau khổ, sau đó phải mang theo nỗi ân hận rời khỏi thế gian!”.
“Không… Đại nhân… Không phải Ngạo Ma, Ngạo Ma đã bị chúng tôi giết chết… là… thần y Lâm! Là thần y Lâm ở Giang Thành… là cậu ta làm!”, Bỉ Ngạn Hoa đau đớn nói.
“Cái gì? Thần y Lâm ở Giang Thành?”.
Người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Mọi chuyện… đều là mưu kế của thần y Lâm… Cậu ta khiến Mạn Sát Hồng mang Tịnh Thế Bạch Liên đến đầu hàng, lợi dụng Ngạo Ma… xui khiến tất cả Ma Quân… đến Bình Ma Nguyên, sau đó bắt gọn một mẻ! Tịnh Thế Bạch Liên mà Mạn Sát Hồng mang đến thiếu mất linh kiện, không thể vận hành bình thường, đợi khi chúng tôi giết Ngạo Ma… cậu ta mới sửa lại Tịnh Thế Bạch Liên, nhân cơ hội khởi động… Xong hết rồi! Tất cả tiêu tùng rồi… Đại nhân, hãy đi mời Đạo Chủ… Hãy đi mời Đạo Chủ!”, Bỉ Ngạn Hoa kích động, gào lên.
Hai mắt người đàn ông đỏ như máu, dường như nước mắt máu sắp tràn ra, nhìn Bạch Liên dần thu nhỏ ở phía xa, như phát cuồng gào lên: “Hai mươi bốn ma tướng đâu?”.
“Có chúng tôi!”.
“Theo tôi đi diệt trừ kẻ ngoại giáo!”.
“Tuân lệnh!”.
Chương 2698: Đại Ma Quân
Vù!
Gió mát nhẹ nhàng thổi qua, phả vào mặt Mạn Sát Hồng.
Thật dịu dàng, giống như bàn tay của mẹ.
Kết thúc rồi sao?
Mạn Sát Hồng thầm nghĩ, chậm rãi mở mắt ra.
Nhưng chỉ một ánh nhìn, cô ta đã cảm thấy tim mình như dừng đập, đại não dừng vận chuyển.
Bình Ma Nguyên vốn xanh rì rậm rạp đã hóa thành một vực sâu khổng lồ.
Trừ sườn đồi nơi cô ta và Lâm Chính đứng, mặt đất và mọi thứ xung quanh đều đã biến mất hoàn toàn.
Đập vào mắt cô ta là một cái hố khổng lồ sâu mười mét!
Không còn thấy đồng bằng đâu nữa.
Thậm chí ngay cả rừng cây, sông suối ở xa xa cũng đã biến mất.
Núi cao xung quanh sụp đổ.
Vô số khe nứt khổng lồ giống như mạng nhện lan ra phía xa.
Còn đám Ma Quân và Ma Nữ e là cũng đã hóa thành tro bụi, tan tành mây khói!
Mọi thứ đều trở về yên lặng.
Mọi thứ đều hóa thành cát bụi…
Không còn bất cứ thứ gì.
Cái gì cũng không tồn tại nữa!
“Đây chính là… uy lực của Tịnh Thế Bạch Liên đấy à?”.
Mạn Sát Hồng ngây ngốc nhìn quanh, lẩm bẩm.
“Phải… Hơn nữa… còn là uy lực của Tịnh Thế Bạch Liên phiên bản tăng cường!”.
Lâm Chính thở dốc, trên mặt mồ hôi ròng ròng.
“Thần y Lâm, cậu còn ổn chứ?”, Mạn Sát Hồng hỏi.
“Yên tâm, tôi không sao, chỉ là dùng Tịnh Thế Bạch Liên khiến thể lực tiêu hao mà thôi! Không có gì đáng ngại!”, Lâm Chính thở dốc, nói.
“Vũ khí giết người đáng sợ như vậy, nếu muốn sử dụng đương nhiên không dễ dàng gì, tiêu hao nhiều thể lực cũng là lẽ thường tình…”.
“Chỉ là, không thể sử dụng vật này liên tục. Tôi có thể cảm nhận được, các loại linh kiện bên trong nó có quá trình tạm hoãn, nếu gượng ép sử dụng, linh kiện bên trong nó sẽ bị hư hại, có lẽ lúc trước Tịnh Thế Bạch Liên bị hỏng cũng là vì có người cố sử dụng nó liên tục!”, Lâm Chính nói.
“Thế à? Nếu vậy, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây thôi! Đại Ma Quân kia còn chưa tới Bình Ma Nguyên. Nếu Đại Ma Quân đến, chúng ta sẽ tiêu đời!”.
Mạn Sát Hồng nói.
Cô ta còn tưởng Tịnh Thế Bạch Liên có thể sử dụng liên tục, không ngờ chỉ có thể dùng một lần.
Nếu vậy thì phải nhân lúc bọn họ chưa phản ứng lại mà mau chóng rời khỏi đây.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Bây giờ có chạy cũng không kịp nữa, huống hồ, nhiệm vụ của tôi vẫn chưa xong, cứ vậy rời đi thì chẳng phải đổ sông đổ bể?”.
“Nhiệm vụ?”.
Mạn Sát Hồng sửng sốt, còn chưa kịp nói gì thêm.
Vèo vèo vèo vèo…
Ở phía xa đột nhiên có mấy bóng đen bay thẳng tới phía này.
Mạn Sát Hồng biến sắc, ngước mắt nhìn lên.
Hai mươi mấy bóng người đứng giữa không trung, cách không xa hai người họ.
“Đại Ma Quân! Tử Long Thiên!”.
Mạn Sát Hồng la lên.
Lâm Chính cũng đưa mắt nhìn.
Dẫn đầu hai mươi mấy người giữa không trung là một người đàn ông cởi trần, cũng có mái tóc trắng.
Người đàn ông để tóc dài quá eo, vóc người vạm vỡ, cơ bắp cân đối, toàn thân được che phủ bởi ma văn, trông tràn đầy khí thế.
Đại Ma Quân mở đôi mắt đỏ như máu, lạnh nhạt nhìn Lâm Chính.
Sau lưng Đại Ma Quân còn có hai mươi bốn vị chiến sĩ mặc áo giáp đen như mực.
Những chiến sĩ đó đều nắm cự kiếm dài hai mét, toàn thân toát ra ma khí, khiến người ta không rét mà run.
“Cậu là thần y Lâm ở Giang Thành?”.
Đại Ma Quân Tử Long Thiên lạnh lùng lên tiếng.
“Là tôi”.
“Cậu đã nghĩ xong mình sẽ chết như thế nào chưa?”.
Giọng nói rét lạnh lại vang lên.
Chương 2699: Tự đại
Đại Ma Quân đúng là Đại Ma Quân, uy lực mà ông ta phóng ra là thứ mà đối thủ không thể so sánh được. Vài câu nói đơn giản thôi mà Mạn Sát Hồng đã cảm thấy đến hơi thở cũng trở nên khó khăn rồi. Một nguồn áp lực đè xuống khiến cô ta đứng không vững.
Sự sợ hãi này không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả. Cô ta cảm giác mình sẽ bị xé toạc.
“Cô đi trước đi”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó vung tay.
Vụt...Một luồng gió phát ra từ tay của Lâm Chính, đập lên người Mạn Sát Hồng. Trong nháy mắt áp lực bao trùm lấy cô ta biến mất.
Cô ta không dám do dự, vội vàng lùi về sau, định rời đi trước. Thế nhưng chưa đi được bao xa thì cô ta đã phải dừng lại, nhìn chăm chăm về phía trước.
Lâm Chính cũng quay qua nhìn. Anh phát hiên ma nhân từ bốn phương tám hương đang đổ tới. Có tới hàng chục nghìn tên.
Mỗii một ma nhân đều có đôi mắt đỏ như máu, sát khí hừng hực, vô cùng hung ác. Mạn Sát Hồng nuốt nước bọt, sững sờ nhìn: “Thần y Lâm, e rằng tôi phải đi cùng cậu rồi”.
“Ừ, vậy thì đi cùng tôi. Cô đứng qua một bên. Đám ma nhân đó không tùy tiện tiếp cận chúng ta đâu”, Lâm Chính nói.
“Tại sao?”, Mạn Sát Hồng cảm thấy nghi ngờ.
Tử Long Thiên đột nhiên rút ra một ma đao rất dài, chém về phía Lâm Chính.
Keng...Một đường kiếm khí bay ra.
“Hả?”, Mạn Sát Hồng tái mặt: “Thần y Lâm cẩn thận”.
Lâm Chính không hề hoang mang, lấy châm bạc từ eo ra và phóng ra bốn phía. Mạn Sát Hồng khựng người.
Lâm Chính đang làm gì vậy? Tại sao lại không chặn đòn tấn công chính diện kia mà lại tiến hành phòng ngự với xung quanh.
Khi cô ta đang cảm thấy khó hiểu thì...
Ầm...Nguyệt Nha Đao trước mặt đột nhiên bị nổ, hình thành lên một hình bán nguyệt xung quanh Lâm Chính. Sau đó tất cả đao khí đều đổ dồn về phía anh. Những cái hố sâu hoắm một lần nữa bị nứt toác bởi đao khí.
Đao khí dù mạnh nhưng vẫn bị châm bạc mà Lâm Chính phóng ra trước đó chặn lại. Sau khi tiếp xúc châm bạc, đao khí bùng nổ.
Khí tức hủy diệt phóng ra bốn phía. Mạn Sát Hồng bị ngã ra đất, lăn mấy vòng mới dừng lại được, trông vô cùng chật vật.
Giờ cô ta đã hiểu ra rồi. Lâm Chính đã nhìn thấu chiêu thức của Đại Ma Quân nên đã có sự chuẩn bị từ trước.
Có điều, thủ đoạn của Đại Ma Quân cũng đáng sợ quá. Thế nhưng Lâm Chính vẫn đỡ được. Chiêu thức vừa rồi mà là cô ta thì chịu chết.
“Lâm Chính không còn là người giống như lần đầu gặp mặt nữa. Thực lực của cậu ta đã gia tăng gấp bội...người này...thật đáng sợ”, Mạn Sát Hồng nhìn bóng hình trước mặt và khẽ lầm bầm.
“Thú vị đấy”, Đại Ma Quân gật đầu, một tay giơ đao lên, nhìn Lâm Chính bằng vẻ trịch thượng: “Thật không ngờ cậu lại đỡ được chiêu thức của tôi. Xem ra cậu dám đến đây thì đó không phải là điều ngu ngốc rồi”.
“Ngu ngốc sao?”
Mạn Sát Hồng lồm cồm bò dậy, hừ giọng: “Tử Long Thiên, tôi cảnh cáo ông, lập tức bảo người của ông lui ra, để chúng tôi đi. Nếu không, thần y Lâm mà khởi động Tịnh Thế Bạch Liên thì tới khi đó ông chết không toàn thây đấy”.
“Mạn Sát Hồng?”
Tử Long Thiên nhìn cô ta bằng vẻ vô cảm: “Cô chỉ là một con chó cái phản bội Thiên Ma Đạo mà thôi. Đợi lát nữa tôi xử lý xong thần y Lâm thì người tiếp theo sẽ là cô. Tôi sẽ cho cô nếm đủ sự dằn vặt của 50 năm, rồi để cô chết. Cả đời sau của cô sẽ vô cùng đặc sắc đấy”.
Mạn Sát Hồng tái mặt, tưởng chừng như hồn bay phách tán.
Chương 2700: Hạ quyết tâm
Đại Ma Quân có thủ đoạn gì Mạn Sát Hồng chưa từng được chứng kiến nhưng đã từng được nghe qua. Nếu thật sự rơi vào tay của Đại Ma Quân thì chỉ có cái chết mới là sự giải thoát.
Có điều hiện tại mọi thứ vẫn chưa định đoạt. Cô ta cố gắng đè nén nỗi sợ hãi, bặm môi nhìn Đại Ma Quân và hừ giọng: “Xem ra ông chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Thần y Lâm, ra tay thôi, đừng nhiều lời với ông ta nữa. Dùng Tịnh Thế Bạch Liên để giết ông ta”.
“Cần gì phải khua chiêng gõ trống như thế?”, Đại Ma Quân nói tiếp: “Tưởng rằng bản tôn giống tên vô dụng đó bị cô lừa sao? Dù bản tôn chưa từng tiếp xúc với Tịnh Thế Bạch Liên thì cũng biết sức mạnh của sát khí này. Nó là thứ mà không thể nào khởi động liên tục được. Dù người khởi động nó có đủ sức mạnh. Nó không thể phóng ra hai lần sức mạnh liên tiếp, vì việc tích lũy sức mạnh bên trong nó cần phải có một quá trình, cần có thời gian”.
Mạn Sát Hồng trố tròn mắt, không dám lên tiếng.
“Thần y Lâm, tôi thấy cậu là một hạt giống tốt. Sự tàn nhẫn, lạnh lùng, quyết đoán của cậu đều chứng tỏ cậu rất có thiên phú để trở thành một ma nhân. Giờ tôi cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu giao Tịnh Thế Bạch Liên và Mạn Sát Hồng cho tôi thì tôi không những không giết cậu mà còn để cậu trở thành Ma Quân thứ hai của Thiên Ma Đạo. Để cậu có đủ tư cách gặp đạo chủ, giúp cậu trở thành đại ma vô thượng. Ý cậu thế nào?”, Đại Ma Quân Tử Long Thiên nói.
“Tôi thấy vẫn nên thôi đi”.
“Những điều kiện đó vẫn không đủ hấp dẫn sao?”
“Đúng vậy. Hơn nữa ông lại còn không có thành ý”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Tôi chỉ thấy sự oán hận, bất cam, tức giận trong mắt ông. Dù ông cố giấu nó đi thì vẫn bại lộ. Ông căn bản không hề có ý tha cho tôi, sao có thể đối xử tốt với tôi được. Ông nói thế chẳng qua là vì muốn đoạt lấy TỊnh Thế Bạch liên của tôi. Đợi tôi giao đồ xong thì chắc chắn ông sẽ ra tay giết tôi thôi”.
Dứt lời, Đại Ma Quân khẽ lắc đầu: “Đây là lý do tôi không thích người thông minh. Bởi vì não của người thông minh thường phá hỏng suy nghĩ của tôi”.
Nói xong Đại Ma Quân khẽ phất tay. 14 Ma Quân lập tức tách ra, bao vây lấy Lâm Chính. Bọn họ cầm ma đao, bước về phía anh.
Vụt...Ma khí bùng nổ từ người họ, khiến cho mái tóc của anh bay loạn xạ.
Ma Khí khiến không gian tối mịt. Giống như ngày tận thế đang tới. Uy lực này khiến bất kỳ ai cũng phải sợ hãi, không dám chiến đấu.
“Cô lùi về sau một chút”, Lâm Chính đanh mặt, lấy ra Hồng Mông Long Châm ghim lên người mình. Long Châm được ghim vào cơ thể, trong nháy mắt sức lực của Lâm Chính tăng vọt.
Cả người anh trở nên vô cùng huyền diệu. Mạn Sát Hồng trố măt: “Thần y Lâm, tôi biết cậu có đủ thực lực để giao đấu với Đại Ma Quân, nhưng...đây là Thiên Ma Đạo, nếu cậu giao chiến mà khiến vị đó ra mặt thì phải làm sao?”
Là một Ma Nữ từng có danh tiếng nên Mạn Sát Hồng từng có cơ hội gặp đạo chủ. Trong ấn tượng của cô ta, đó chính là ác ma thật sự, kẻ có thể đối kháng được với thần linh.
Nếu vị đó xuất hiện thì đến cả Tịnh Thế Bạch Liên của Lâm Chính cũng trở nên vô tác dụng. Thực lực của đạo chủ có khi đối kháng được cả với Bạch Liên...
Mạn Sát Hồng run rẩy. Thế nhưng có vẻ Lâm Chính đã hạ quyết tâm
Mạn Sát Hồng đứng ở sườn dốc không xa.
Cô ta thở hổn hển, sợ hãi vô cùng, trên mặt không còn sắc máu.
Bên cạnh cô ta có một người đàn ông tóc trắng.
Người đàn ông trông rất tuấn tú, giống như thiên thần, người mặc áo dài trắng, nơi thắt lưng đeo một chiếc hộp và một thanh trường kiếm.
Trên tay anh lại cầm một đóa sen tinh xảo tuyệt đẹp.
Đó là Tịnh Thế Bạch Liên vừa mới biến mất.
“Đó là thần y Lâm!”.
Một Ma Quân nhận ra bóng người bên cạnh Mạn Sát Hồng, lập tức hô lên.
“Thần y Lâm?”.
Bỉ Ngạn Hoa nhếch miệng cười nhạt, nói: “Tôi hiểu rồi, Mạn Sát Hồng quả nhiên đến đây giả vờ đầu hàng! Cô ta đem Tịnh Thế Bạch Liên bị hỏng tới, dùng vật này khơi lên tranh đấu và chém giết nội bộ người Thiên Ma Đạo, lấy đó để làm suy yếu thực lực tổng thể của Thiên Ma Đạo. Có đúng không?”.
“Cái gì? Hóa ra là vậy sao?”.
“Ha, không ngờ thần y Lâm này lại còn giỏi chơi chiêu âm mưu quỷ kế!”.
“Cậu ta là hạt giống tốt để trở thành ma nhân!”.
“Chỉ tiếc cậu ta không biết tự lượng sức, dựa vào Tịnh Thế Bạch Liên mà muốn phân hóa Thiên Ma Đạo? Mơ tưởng hão huyền!”.
Đám Ma Quân đồng loạt đứng dậy, mở to đôi mắt đỏ máu nhìn Lâm Chính, sát ý đã lan tràn.
Ma nhân ở phía xa cũng vây lại, chặn đứng đường lui của Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẫn tiếp tục mày mò Tịnh Thế Bạch Liên trong tay, vẻ mặt vô cùng chăm chú, đồng thời lấy một vật nhỏ ra nhét vào trong Bạch Liên.
Nhìn thấy vậy, Bỉ Ngạn Hoa tỏ ra nghi hoặc.
“Thật ra cô nói đúng một nửa”.
Lúc này, Lâm Chính bỗng nhiên lên tiếng.
“Cái gì?”, Bỉ Ngạn Hoa sửng sốt.
“Mục đích của tôi không phải dựa vào thứ này khơi lên nội loạn giữa các người, khiến các người tự tàn sát lẫn nhau. Vì điều này không thực tế. Có lẽ các người sẽ tàn sát lẫn nhau vì lợi ích, nhưng phía trên chắc chắn sẽ ra mặt ngăn cản! Ví dụ như Đạo Chủ, ông ta không thể nào ngồi yên không quan tâm”, Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Vậy… vì sao cậu lại làm vậy?”, Bỉ Ngạn Hoa nghiêm túc hỏi.
“Tôi chỉ muốn tập trung các người lại một chỗ”, Lâm Chính đột nhiên nói.
Vừa dứt lời, tim bọn họ đều run bắn, cảm giác không ổn.
“Tập trung lại một chỗ?”.
Bỉ Ngạn Hoa sửng sốt, đột nhiên ý thức được điều gì đó, mắt mở lớn, kinh hãi nhìn Lâm Chính.
“Chẳng… Chẳng lẽ…”.
“Bây giờ đến lúc cho các người biết uy lực chân chính của Tịnh Thế Bạch Liên rồi!”.
Lâm Chính nói, sau đó đột nhiên đưa cao tay lên, kéo theo Bạch Liên thôi thúc khí kình.
“A!”.
Bỉ Ngạn Hoa lại hét lên, đột nhiên gào thét: “Giết! Giết cho tôi! Giết cậu ta!”.
Ma nhân ở xung quanh lập tức xông lên.
Một vài Ma Quân cũng chạy tới như bay.
Nhưng Bỉ Ngạn Hoa lại quay đầu chạy đi mất.
“Ma Nữ đại nhân?”.
Đám Ma Quân sửng sốt.
Văn Bạch Cốt Ma Quân thứ tư, Giải Vũ Ma Quân thứ ba cũng quay đầu bỏ chạy.
Hoàn toàn không định đánh với Lâm Chính.
Lần này những Ma Quân khác cũng hoảng hốt, không biết có nên tiếp tục ra tay hay không.
Đúng lúc này…
Keng!
Một luồng sáng màu trắng lan tỏa từ Tịnh Thế Bạch Liên.
Sau đó, một sức mạnh còn dồi dào, còn hùng mạnh, còn chấn động hơn lúc Ngạo Ma khởi động Bạch Liên trước kia tuôn thẳng lên trời.
Trong chớp mắt, đám ma nhân lao về phía Lâm Chính đều quỳ xuống đất, bị luồng sức mạnh dồi dào bùng phát ra dọa sợ.
“Thật đáng sợ!”.
“Cứu mạng!”.
“Cứu mạng!”.
Bọn họ gào khóc, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
Ngay cả Mạn Sát Hồng ở cạnh Lâm Chính cũng điên cuồng run rẩy.
Chương 2697: Theo tôi đi giết
“Đây là… sức mạnh gì?”.
Mạn Sát Hồng ngã ngồi xuống đất, ngơ ngác nhìn hoa sen tuyệt đẹp trong tay Lâm Chính.
Lâm Chính không trả lời, không hề khách sáo quăng Tịnh Thế Bạch Liên về phía trước.
Trong nháy mắt, Mạn Sát Hồng cảm thấy trước mắt bị một luồng sáng trắng tràn ngập, không nhìn thấy gì cả.
Tất cả chỉ còn lại màu trắng xóa!
Trắng tinh khôi!
Trắng thuần khiết!
Trắng không tì vết!
Sau đó, tiếng khóc la, tiếng xin tha, tiếng rên rỉ đều im bặt.
Thế giới như được thanh lọc.
Sau đó dường như biến thành sự im lặng chết chóc.
Toàn bộ Thiên Ma Đạo… chấn động.
Phía trước đồi núi ở khu vực trung tâm Thiên Ma Đạo.
Ầm ầm!
Trên đồi núi, một cánh cửa động phủ to lớn được mở ra.
Sau đó, một người để trần thân trên, toàn thân đầy ma văn lao vọt ra ngoài, nhìn về phía xa xa!
Phương hướng Bình Ma Nguyên xa xôi, một đóa hoa sen màu trắng thuần vẫn đang nở rộ.
Hoa sen giống như vực sâu, nuốt chửng tất cả.
Tất cả núi, cây, sông… đều bị nó che phủ, bị nó nhấn chìm.
Mặt đất nứt ra.
Thiên Ma Đạo điên cuồng rung chuyển.
Đến nỗi ma nhân ở xung quanh động phủ đều sợ đến mức nằm rạp xuống đất, không dám động đậy.
“Đó là… Bạch Liên?”.
Người đàn ông sửng sốt nhìn đóa hoa sen khổng lồ, lắp bắp.
Tịnh Thế Bạch Liên duy mỹ và sục sôi tỏa ra làn gió hủy diệt vô tận, thổi khắp bốn phương.
Khi cảm nhận được làn gió hủy diệt đó, vẻ mặt người đàn ông cũng trở nên sa sầm.
“Mau chóng triệu tập tất cả Ma Quân, đi đến Bình Ma Nguyên cùng tôi!”.
Người đàn ông quay đầu hô lên.
“Bẩm đại nhân, ngài quên rồi sao? Phần lớn Ma Quân đại nhân và Bỉ Ngạn Hoa Ma Nữ đại nhân đều đang ở Bình Ma Nguyên!”.
Người quỳ dưới đất ngay bên cạnh run rẩy nói.
“Cái gì?”.
Người đàn ông kinh ngạc.
Lúc này, vài ma nhân chạy hết tốc lực về phía này.
Bọn họ khiêng theo một cái cáng, trên cáng là một người máu me be bét.
Người đàn ông đỏ mắt lên, lập tức lao vọt tới.
Nhìn kỹ thì người máu me be bét đó chính là Bỉ Ngạn Hoa!
Hóa ra cô ta chạy nhanh nhất nên chỉ bị ảnh hưởng nhẹ, vẫn chưa chết.
Nhưng dù là vậy, bây giờ cô ta cũng đã không ra hình người, vô cùng thê thảm.
Người đàn ông lập tức lấy ma đan từ trên người ra nhét vào miệng Bỉ Ngạn Hoa.
Bỉ Ngạn Hoa mới khôi phục được chút ít, nhưng vẫn không thể động đậy, toàn thân vô cùng đau đớn.
“Là Ngạo Ma làm sao?”, người đàn ông nói một cách dữ tợn, giọng lạnh băng: “Yên tâm, tôi sẽ khiến Ngạo Ma nếm mùi đau khổ, sau đó phải mang theo nỗi ân hận rời khỏi thế gian!”.
“Không… Đại nhân… Không phải Ngạo Ma, Ngạo Ma đã bị chúng tôi giết chết… là… thần y Lâm! Là thần y Lâm ở Giang Thành… là cậu ta làm!”, Bỉ Ngạn Hoa đau đớn nói.
“Cái gì? Thần y Lâm ở Giang Thành?”.
Người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Mọi chuyện… đều là mưu kế của thần y Lâm… Cậu ta khiến Mạn Sát Hồng mang Tịnh Thế Bạch Liên đến đầu hàng, lợi dụng Ngạo Ma… xui khiến tất cả Ma Quân… đến Bình Ma Nguyên, sau đó bắt gọn một mẻ! Tịnh Thế Bạch Liên mà Mạn Sát Hồng mang đến thiếu mất linh kiện, không thể vận hành bình thường, đợi khi chúng tôi giết Ngạo Ma… cậu ta mới sửa lại Tịnh Thế Bạch Liên, nhân cơ hội khởi động… Xong hết rồi! Tất cả tiêu tùng rồi… Đại nhân, hãy đi mời Đạo Chủ… Hãy đi mời Đạo Chủ!”, Bỉ Ngạn Hoa kích động, gào lên.
Hai mắt người đàn ông đỏ như máu, dường như nước mắt máu sắp tràn ra, nhìn Bạch Liên dần thu nhỏ ở phía xa, như phát cuồng gào lên: “Hai mươi bốn ma tướng đâu?”.
“Có chúng tôi!”.
“Theo tôi đi diệt trừ kẻ ngoại giáo!”.
“Tuân lệnh!”.
Chương 2698: Đại Ma Quân
Vù!
Gió mát nhẹ nhàng thổi qua, phả vào mặt Mạn Sát Hồng.
Thật dịu dàng, giống như bàn tay của mẹ.
Kết thúc rồi sao?
Mạn Sát Hồng thầm nghĩ, chậm rãi mở mắt ra.
Nhưng chỉ một ánh nhìn, cô ta đã cảm thấy tim mình như dừng đập, đại não dừng vận chuyển.
Bình Ma Nguyên vốn xanh rì rậm rạp đã hóa thành một vực sâu khổng lồ.
Trừ sườn đồi nơi cô ta và Lâm Chính đứng, mặt đất và mọi thứ xung quanh đều đã biến mất hoàn toàn.
Đập vào mắt cô ta là một cái hố khổng lồ sâu mười mét!
Không còn thấy đồng bằng đâu nữa.
Thậm chí ngay cả rừng cây, sông suối ở xa xa cũng đã biến mất.
Núi cao xung quanh sụp đổ.
Vô số khe nứt khổng lồ giống như mạng nhện lan ra phía xa.
Còn đám Ma Quân và Ma Nữ e là cũng đã hóa thành tro bụi, tan tành mây khói!
Mọi thứ đều trở về yên lặng.
Mọi thứ đều hóa thành cát bụi…
Không còn bất cứ thứ gì.
Cái gì cũng không tồn tại nữa!
“Đây chính là… uy lực của Tịnh Thế Bạch Liên đấy à?”.
Mạn Sát Hồng ngây ngốc nhìn quanh, lẩm bẩm.
“Phải… Hơn nữa… còn là uy lực của Tịnh Thế Bạch Liên phiên bản tăng cường!”.
Lâm Chính thở dốc, trên mặt mồ hôi ròng ròng.
“Thần y Lâm, cậu còn ổn chứ?”, Mạn Sát Hồng hỏi.
“Yên tâm, tôi không sao, chỉ là dùng Tịnh Thế Bạch Liên khiến thể lực tiêu hao mà thôi! Không có gì đáng ngại!”, Lâm Chính thở dốc, nói.
“Vũ khí giết người đáng sợ như vậy, nếu muốn sử dụng đương nhiên không dễ dàng gì, tiêu hao nhiều thể lực cũng là lẽ thường tình…”.
“Chỉ là, không thể sử dụng vật này liên tục. Tôi có thể cảm nhận được, các loại linh kiện bên trong nó có quá trình tạm hoãn, nếu gượng ép sử dụng, linh kiện bên trong nó sẽ bị hư hại, có lẽ lúc trước Tịnh Thế Bạch Liên bị hỏng cũng là vì có người cố sử dụng nó liên tục!”, Lâm Chính nói.
“Thế à? Nếu vậy, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây thôi! Đại Ma Quân kia còn chưa tới Bình Ma Nguyên. Nếu Đại Ma Quân đến, chúng ta sẽ tiêu đời!”.
Mạn Sát Hồng nói.
Cô ta còn tưởng Tịnh Thế Bạch Liên có thể sử dụng liên tục, không ngờ chỉ có thể dùng một lần.
Nếu vậy thì phải nhân lúc bọn họ chưa phản ứng lại mà mau chóng rời khỏi đây.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Bây giờ có chạy cũng không kịp nữa, huống hồ, nhiệm vụ của tôi vẫn chưa xong, cứ vậy rời đi thì chẳng phải đổ sông đổ bể?”.
“Nhiệm vụ?”.
Mạn Sát Hồng sửng sốt, còn chưa kịp nói gì thêm.
Vèo vèo vèo vèo…
Ở phía xa đột nhiên có mấy bóng đen bay thẳng tới phía này.
Mạn Sát Hồng biến sắc, ngước mắt nhìn lên.
Hai mươi mấy bóng người đứng giữa không trung, cách không xa hai người họ.
“Đại Ma Quân! Tử Long Thiên!”.
Mạn Sát Hồng la lên.
Lâm Chính cũng đưa mắt nhìn.
Dẫn đầu hai mươi mấy người giữa không trung là một người đàn ông cởi trần, cũng có mái tóc trắng.
Người đàn ông để tóc dài quá eo, vóc người vạm vỡ, cơ bắp cân đối, toàn thân được che phủ bởi ma văn, trông tràn đầy khí thế.
Đại Ma Quân mở đôi mắt đỏ như máu, lạnh nhạt nhìn Lâm Chính.
Sau lưng Đại Ma Quân còn có hai mươi bốn vị chiến sĩ mặc áo giáp đen như mực.
Những chiến sĩ đó đều nắm cự kiếm dài hai mét, toàn thân toát ra ma khí, khiến người ta không rét mà run.
“Cậu là thần y Lâm ở Giang Thành?”.
Đại Ma Quân Tử Long Thiên lạnh lùng lên tiếng.
“Là tôi”.
“Cậu đã nghĩ xong mình sẽ chết như thế nào chưa?”.
Giọng nói rét lạnh lại vang lên.
Chương 2699: Tự đại
Đại Ma Quân đúng là Đại Ma Quân, uy lực mà ông ta phóng ra là thứ mà đối thủ không thể so sánh được. Vài câu nói đơn giản thôi mà Mạn Sát Hồng đã cảm thấy đến hơi thở cũng trở nên khó khăn rồi. Một nguồn áp lực đè xuống khiến cô ta đứng không vững.
Sự sợ hãi này không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả. Cô ta cảm giác mình sẽ bị xé toạc.
“Cô đi trước đi”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó vung tay.
Vụt...Một luồng gió phát ra từ tay của Lâm Chính, đập lên người Mạn Sát Hồng. Trong nháy mắt áp lực bao trùm lấy cô ta biến mất.
Cô ta không dám do dự, vội vàng lùi về sau, định rời đi trước. Thế nhưng chưa đi được bao xa thì cô ta đã phải dừng lại, nhìn chăm chăm về phía trước.
Lâm Chính cũng quay qua nhìn. Anh phát hiên ma nhân từ bốn phương tám hương đang đổ tới. Có tới hàng chục nghìn tên.
Mỗii một ma nhân đều có đôi mắt đỏ như máu, sát khí hừng hực, vô cùng hung ác. Mạn Sát Hồng nuốt nước bọt, sững sờ nhìn: “Thần y Lâm, e rằng tôi phải đi cùng cậu rồi”.
“Ừ, vậy thì đi cùng tôi. Cô đứng qua một bên. Đám ma nhân đó không tùy tiện tiếp cận chúng ta đâu”, Lâm Chính nói.
“Tại sao?”, Mạn Sát Hồng cảm thấy nghi ngờ.
Tử Long Thiên đột nhiên rút ra một ma đao rất dài, chém về phía Lâm Chính.
Keng...Một đường kiếm khí bay ra.
“Hả?”, Mạn Sát Hồng tái mặt: “Thần y Lâm cẩn thận”.
Lâm Chính không hề hoang mang, lấy châm bạc từ eo ra và phóng ra bốn phía. Mạn Sát Hồng khựng người.
Lâm Chính đang làm gì vậy? Tại sao lại không chặn đòn tấn công chính diện kia mà lại tiến hành phòng ngự với xung quanh.
Khi cô ta đang cảm thấy khó hiểu thì...
Ầm...Nguyệt Nha Đao trước mặt đột nhiên bị nổ, hình thành lên một hình bán nguyệt xung quanh Lâm Chính. Sau đó tất cả đao khí đều đổ dồn về phía anh. Những cái hố sâu hoắm một lần nữa bị nứt toác bởi đao khí.
Đao khí dù mạnh nhưng vẫn bị châm bạc mà Lâm Chính phóng ra trước đó chặn lại. Sau khi tiếp xúc châm bạc, đao khí bùng nổ.
Khí tức hủy diệt phóng ra bốn phía. Mạn Sát Hồng bị ngã ra đất, lăn mấy vòng mới dừng lại được, trông vô cùng chật vật.
Giờ cô ta đã hiểu ra rồi. Lâm Chính đã nhìn thấu chiêu thức của Đại Ma Quân nên đã có sự chuẩn bị từ trước.
Có điều, thủ đoạn của Đại Ma Quân cũng đáng sợ quá. Thế nhưng Lâm Chính vẫn đỡ được. Chiêu thức vừa rồi mà là cô ta thì chịu chết.
“Lâm Chính không còn là người giống như lần đầu gặp mặt nữa. Thực lực của cậu ta đã gia tăng gấp bội...người này...thật đáng sợ”, Mạn Sát Hồng nhìn bóng hình trước mặt và khẽ lầm bầm.
“Thú vị đấy”, Đại Ma Quân gật đầu, một tay giơ đao lên, nhìn Lâm Chính bằng vẻ trịch thượng: “Thật không ngờ cậu lại đỡ được chiêu thức của tôi. Xem ra cậu dám đến đây thì đó không phải là điều ngu ngốc rồi”.
“Ngu ngốc sao?”
Mạn Sát Hồng lồm cồm bò dậy, hừ giọng: “Tử Long Thiên, tôi cảnh cáo ông, lập tức bảo người của ông lui ra, để chúng tôi đi. Nếu không, thần y Lâm mà khởi động Tịnh Thế Bạch Liên thì tới khi đó ông chết không toàn thây đấy”.
“Mạn Sát Hồng?”
Tử Long Thiên nhìn cô ta bằng vẻ vô cảm: “Cô chỉ là một con chó cái phản bội Thiên Ma Đạo mà thôi. Đợi lát nữa tôi xử lý xong thần y Lâm thì người tiếp theo sẽ là cô. Tôi sẽ cho cô nếm đủ sự dằn vặt của 50 năm, rồi để cô chết. Cả đời sau của cô sẽ vô cùng đặc sắc đấy”.
Mạn Sát Hồng tái mặt, tưởng chừng như hồn bay phách tán.
Chương 2700: Hạ quyết tâm
Đại Ma Quân có thủ đoạn gì Mạn Sát Hồng chưa từng được chứng kiến nhưng đã từng được nghe qua. Nếu thật sự rơi vào tay của Đại Ma Quân thì chỉ có cái chết mới là sự giải thoát.
Có điều hiện tại mọi thứ vẫn chưa định đoạt. Cô ta cố gắng đè nén nỗi sợ hãi, bặm môi nhìn Đại Ma Quân và hừ giọng: “Xem ra ông chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Thần y Lâm, ra tay thôi, đừng nhiều lời với ông ta nữa. Dùng Tịnh Thế Bạch Liên để giết ông ta”.
“Cần gì phải khua chiêng gõ trống như thế?”, Đại Ma Quân nói tiếp: “Tưởng rằng bản tôn giống tên vô dụng đó bị cô lừa sao? Dù bản tôn chưa từng tiếp xúc với Tịnh Thế Bạch Liên thì cũng biết sức mạnh của sát khí này. Nó là thứ mà không thể nào khởi động liên tục được. Dù người khởi động nó có đủ sức mạnh. Nó không thể phóng ra hai lần sức mạnh liên tiếp, vì việc tích lũy sức mạnh bên trong nó cần phải có một quá trình, cần có thời gian”.
Mạn Sát Hồng trố tròn mắt, không dám lên tiếng.
“Thần y Lâm, tôi thấy cậu là một hạt giống tốt. Sự tàn nhẫn, lạnh lùng, quyết đoán của cậu đều chứng tỏ cậu rất có thiên phú để trở thành một ma nhân. Giờ tôi cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu giao Tịnh Thế Bạch Liên và Mạn Sát Hồng cho tôi thì tôi không những không giết cậu mà còn để cậu trở thành Ma Quân thứ hai của Thiên Ma Đạo. Để cậu có đủ tư cách gặp đạo chủ, giúp cậu trở thành đại ma vô thượng. Ý cậu thế nào?”, Đại Ma Quân Tử Long Thiên nói.
“Tôi thấy vẫn nên thôi đi”.
“Những điều kiện đó vẫn không đủ hấp dẫn sao?”
“Đúng vậy. Hơn nữa ông lại còn không có thành ý”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Tôi chỉ thấy sự oán hận, bất cam, tức giận trong mắt ông. Dù ông cố giấu nó đi thì vẫn bại lộ. Ông căn bản không hề có ý tha cho tôi, sao có thể đối xử tốt với tôi được. Ông nói thế chẳng qua là vì muốn đoạt lấy TỊnh Thế Bạch liên của tôi. Đợi tôi giao đồ xong thì chắc chắn ông sẽ ra tay giết tôi thôi”.
Dứt lời, Đại Ma Quân khẽ lắc đầu: “Đây là lý do tôi không thích người thông minh. Bởi vì não của người thông minh thường phá hỏng suy nghĩ của tôi”.
Nói xong Đại Ma Quân khẽ phất tay. 14 Ma Quân lập tức tách ra, bao vây lấy Lâm Chính. Bọn họ cầm ma đao, bước về phía anh.
Vụt...Ma khí bùng nổ từ người họ, khiến cho mái tóc của anh bay loạn xạ.
Ma Khí khiến không gian tối mịt. Giống như ngày tận thế đang tới. Uy lực này khiến bất kỳ ai cũng phải sợ hãi, không dám chiến đấu.
“Cô lùi về sau một chút”, Lâm Chính đanh mặt, lấy ra Hồng Mông Long Châm ghim lên người mình. Long Châm được ghim vào cơ thể, trong nháy mắt sức lực của Lâm Chính tăng vọt.
Cả người anh trở nên vô cùng huyền diệu. Mạn Sát Hồng trố măt: “Thần y Lâm, tôi biết cậu có đủ thực lực để giao đấu với Đại Ma Quân, nhưng...đây là Thiên Ma Đạo, nếu cậu giao chiến mà khiến vị đó ra mặt thì phải làm sao?”
Là một Ma Nữ từng có danh tiếng nên Mạn Sát Hồng từng có cơ hội gặp đạo chủ. Trong ấn tượng của cô ta, đó chính là ác ma thật sự, kẻ có thể đối kháng được với thần linh.
Nếu vị đó xuất hiện thì đến cả Tịnh Thế Bạch Liên của Lâm Chính cũng trở nên vô tác dụng. Thực lực của đạo chủ có khi đối kháng được cả với Bạch Liên...
Mạn Sát Hồng run rẩy. Thế nhưng có vẻ Lâm Chính đã hạ quyết tâm