-
Chương 2576-2580
Chương 2576: Bóng dáng của ma nhân
Cơ hội?
Ở trong phòng không làm gì cả? Vậy thì có cơ hội gì?
Dịch Quế Lâm không thể hiểu được.
Nghĩ lại nơi hung hiểm thế này, ở thêm một khắc cũng không an toàn, nhưng cơ thể ông ta không thể cử động, muốn đi cũng không phải do ông ta quyết định.
Dịch Quế Lâm chỉ đành thở dài liên tục, nằm trên giường lo lắng suông.
Rầm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ kỳ lạ đột nhiên truyền tới từ phía Đông Nam của đảo.
Dịch Quế Lâm ngạc nhiên.
Ầm ầm ầm ầm…
Một chuỗi tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên, tiếng nổ vang dội, hơn nữa còn hết đợt này đến đợt khác, vô cùng hung hãn.
Dường như cả hòn đảo đều chấn động.
Toàn bộ người của đảo Thần Hỏa kinh ngạc không thôi.
Đệ tử đảo Thần Hỏa đang canh giữ ở bên ngoài cũng không khỏi náo động.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Không biết!”.
“Chúng ta có cần đi xem sao không?”.
“Không được, Tôn Giả có lệnh chúng ta phải nghiêm ngặt canh phòng… trông chừng thần y Lâm, nhỡ cậu ấy có gì cần!”.
“Vậy được”.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, bên ngoài lại rơi vào yên lặng.
“Quế Lâm, tôi cần ông phối hợp với tôi một chút”, lúc này Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Phối hợp cái gì?”, Dịch Quế Lâm tò mò hỏi.
Lâm Chính đứng thẳng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn đệ tử bên ngoài không có ý định nhìn vào trong thì lập tức cởi áo trên người ra, ném lên giường.
Bản thân anh mặc một bộ quần áo màu đen ở bên trong, đồng thời còn có mũ trùm.
Không biết Lâm Chính lấy từ đâu ra một chiếc mặt nạ dữ tợn, anh đội mũ lên, đeo mặt nạ, che cả người kín mít.
“Thay quần áo của tôi vào”.
Lâm Chính nói, sau đó lại châm kim lên người Dịch Quế Lâm.
Trong nháy mắt, Dịch Quế Lâm phát hiện mình lại có thể động đậy.
Mặc dù rất gắng sức, nhưng tay chân đều có thể cử động.
Ông ta vừa thay quần áo vừa hỏi: “Thần y Lâm, rốt cuộc cậu định làm gì…”.
“Tôi cần ông ngụy trang thành tôi, ở lại đây!”.
Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Ngụy trang thành cậu?”.
“Đúng, nghe đây, ông hãy ngồi ở đây, đối diện với giường. Bóng lưng của ông trông rất giống của tôi, người bên ngoài sẽ không nghi ngờ. Thỉnh thoảng ông rút châm bạc ra giả vờ điều trị là được”.
Lâm Chính nói xong, vén chăn ở trước mặt lên, làm nó gồ lên giống như có người đang nằm trong đó. Sau đó nhảy vọt đi, trốn ra ngoài theo đường cửa sổ, biến mất không thấy.
Dịch Quế Lâm sửng sốt, không dám do dự, vội vàng lấy châm bạc từ trong túi châm ở cạnh ra, giả vờ thao tác.
Có lẽ là nghe được động tĩnh ở bên trong, đệ tử ở bên ngoài đều giật mình, vội vàng tiến đến gần cửa, lặng lẽ mở hé cánh cửa ra xem.
“Trong đó thế nào rồi?”.
Người bên cạnh hỏi.
“Không có gì khác thường, thần y Lâm đang chữa trị cho kẻ tàn phế đó!”, đệ tử xem trộm nói nhỏ.
“Thế à?”.
“Nhưng sao kẻ tàn phế đó lại chui vào trong chăn rồi? Không thấy người!”.
“Không cần quan tâm, thần y Lâm ở đó là được rồi!”.
“Ừ”.
Mấy người họ xì xầm, sau đó đứng về chỗ cũ.
Nhưng bọn họ không hề hay biết, lúc này Lâm Chính đã rời khỏi phòng, chạy đến điện Thần Hỏa từ lâu.
Lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả và Thần Hỏa Thánh Nữ đều đang ở đại điện.
Nghe được tiếng nổ này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Ầm ầm ầm ầm…
Lúc này, tiếng nổ lại vang lên.
Nhưng lần này không còn ở hướng Đông Nam nữa, mà hướng Tây, hướng Bắc đều có tiếng nổ, vô cùng kịch liệt khiến người ta run rẩy.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Thần Hỏa Thánh Nữ xông ra ngoài, lớn tiếng hỏi.
“Bẩm Thánh Nữ đại nhân, các nơi trên đảo đều phát nổ, trước mắt chúng tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì”, một đệ tử sợ sệt nói.
“Báo!”.
Lúc này, lại một đệ tử chạy tới.
“Bẩm Tôn Giả, trên đảo xuất hiện bóng dáng của ma nhân!”.
Chương 2577: Bí mật lớn
“Cái gì? Ma nhân?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ biến sắc.
Thần Hỏa Tôn Giả kinh ngạc, đột nhiên tiến tới, nghiêm túc hỏi: “Cậu có chắc đó là ma nhân?”.
“Chắc chắn thưa Tôn Giả, chúng tôi thật sự đã phát hiện ma nhân, nhưng số lượng bọn họ không nhiều, chúng tôi đang dốc sức truy bắt đám ma nhân đó!”, đệ tử đó vội nói.
Ánh mắt Thần Hỏa Tôn Giả lóe sáng, quay đầu nói: “Thánh Nữ!”.
“Có đệ tử!”, Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức chắp tay.
“Ta lệnh cho con không tiếc bất cứ giá nào, phải bắt được đám ma nhân đó! Nghe đây, ta muốn người sống! Nhất định phải bắt sống! Nghe rõ chưa?”, Thần Hỏa Tôn Giả quát lên.
“Vâng, sư tôn!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức đáp lại, sau đó quay lưng dẫn người rời đi.
Thần Hỏa Tôn Giả lại không đi theo mà nhìn quanh, sau đó lao vọt tới phía Bắc của đảo.
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Lâm Chính ở trong bóng tối thấy vậy cũng đuổi theo.
Nhưng khó hiểu là Thần Hỏa Tôn Giả lại hành động rất kín đáo.
Ông ta cố tình tránh những đệ tử trên đảo, đi trong bóng tối, không bay trên không trung mà chỉ chạy bằng hai chân. Hơn nữa, bước chân rất nhẹ, dường như đang cố tình che giấu gì đó.
Nhìn đến đó, vẻ mặt Lâm Chính đột nhiên kích động, trở nên nghiêm túc hơn.
Chẳng lâu sau, Thần Hỏa Tôn Giả đến một hang động trước ngọn núi lớn phía Bắc.
Ngọn núi lớn phía Bắc có hơn một trăm hang động, nhiều hang động thông xuống lòng đất.
Trong những hang động này chôn cất thi hài của một số đệ tử ưu tú, người tầm thường không được phép đến gần, chỉ có ngày tế bái mỗi năm chỗ này mới được mở ra.
Thần Hỏa Tôn Giả dừng lại trước những hang động đó, nhìn quanh một vòng, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Lâm Chính nheo mắt, lập tức nấp sau một thân cây to, che giấu khí tức, thậm chí dừng cả hô hấp, không dám lộ ra chút âm thanh nào.
Thần Hỏa Tôn Giả quan sát xung quanh ba bốn phút, thấy xung quanh không có người mới bay vọt vào trong một hang động.
Lâm Chính không vào, mà đợi ở bên ngoài.
Anh tin chắc trong hang động này có một bí mật nào đó!
Một bí mật rất lớn!
Một bí mật đủ để người Thiên Ma Đạo không dám tấn công người của đảo Thần Hỏa.
Bây giờ anh phải kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ khi nào Thần Hỏa Tôn Giả từ trong đó ra, anh mới có thể yên tâm vào trong dò xem bí mật là gì!
Khoảng mười phút sau, cuối cùng Thần Hỏa Tôn Giả cũng chui ra khỏi đó.
Rõ ràng vẻ mặt ông ta nhẹ nhõm hơn trước kia nhiều. Sau khi rời khỏi hang động, ông ta bay lên cao, lao vọt về phía phát hiện tung tích của ma nhân, nhìn dáng vẻ đó có lẽ là định đích thân ra tay bắt ma nhân!
Lâm Chính vẫn ẩn nấp sau thân cây to, dõi theo trên bầu trời xanh, nhìn bóng dáng Thần Hỏa Tôn Giả đi xa dần.
Nhưng anh vẫn chưa hiện thân.
Trong lòng anh hơi bất an, cũng hơi do dự.
Cuối cùng, anh quyết định đợi ở đây thêm năm phút nữa.
Lâm Chính nhắm mắt lại, lặng lẽ đếm trong đầu.
Vù!
Lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả vừa mới rời đi xa đột nhiên lại quay về, đáp xuống trước hang động.
Lâm Chính mở bừng mắt ra.
Quả nhiên!
Thần Hỏa Tôn Giả có tính đa nghi, cuối cùng ông ta vẫn quay về!
Nếu lúc nãy Lâm Chính hiện thân đi vào trong, chỉ sợ đã bị Thần Hỏa Tôn Giả bắt tại chỗ!
Lâm Chính hồi hộp nhìn chằm chằm Thần Hỏa Tôn Giả.
“Xem ra đám ma nhân kia chưa phát hiện ra nơi này, quả nhiên là mình đa nghi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả lẩm bẩm, sau đó cất bước bay vọt lên trời.
Lần này, ông ta đã thật sự rời đi.
Chương 2578: Ánh sáng thần
Thần Hỏa Tôn Giả quả nhiên thận trọng.
Lâm Chính thở phào một hơi, xác nhận ông ta đã rời đi, nhanh chóng chui vào trong hang động.
Lần này anh tin rằng Thần Hỏa Tôn Giả sẽ không quay lại nữa.
Nếu không thì đó không phải là thận trọng, mà là bị bệnh thần kinh.
Vào hang động, ánh sáng bên trong rất mờ mịt.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, mở chức năng đèn pin, cẩn thận đi vào trong.
Anh không biết trong này có đặt cơ quan hay lắp thiết bị cảnh báo gì không, nếu dẫn Thần Hỏa Tôn Giả đến đây thì xong đời.
Mặc dù Lâm Chính có được truyền thừa của Lưu Viêm Trũng, trên người có mấy loại dị hỏa, cũng có sức mạnh hỏa chủng hỗ trợ, nhưng muốn đấu với Thần Hỏa Tôn Giả cũng vẫn khá rắc rối.
Trong hang động toàn là lăng mộ xây đơn giản, trên mặt đất lát gạch đá, hai bên chép đầy văn tế, trông có vẻ không có gì lạ thường.
Lâm Chính bước từng bước vào trong.
Không lâu sau, trước mắt đã xuất hiện một cỗ quan tài đá, bên cạnh còn dựng một bia đá.
“Mộ Trương Chính Dũ!”.
Bia mộ rất đơn giản, phía trước đặt vài vật phẩm, xung quanh không vương bụi. Đây là kiệt tác của đệ tử đảo Thần Hỏa, mỗi tuần đều sẽ có đệ tử đảo Thần Hỏa đến đây quét dọn mộ chôn cất những người ưu tú trong đảo Thần Hỏa, đồng thời cúng bái đồ tế.
Ở đây trông có vẻ bình thường, nhưng trong mắt Lâm Chính, nơi càng không có gì đặc trưng thì lại càng mờ ám.
Lâm Chính thở phào một hơi, đi đến trước quan tài, chuẩn bị đưa tay mở quan tài.
Nhưng ngay khi vừa đưa tay đến trước quan tài, Lâm Chính lại dừng lại.
“Không! Chắc không thể nào đặt trong quan tài, vậy thì lộ quá!”.
“Quan tài này chắc chắn là một mồi nhử, nếu mở quan tài ra, có lẽ sẽ kích hoạt thiết bị cảnh cáo nào đó thông báo cho Thần Hỏa Tôn Giả! Sao ông ta có thể đặt bảo bối ở trong đó được?”.
Lâm Chính lẩm bẩm, sau đó nhìn quanh lần nữa.
Lướt quanh một vòng, anh đột nhiên nhìn sang số đồ cúng ở phía trước bia mộ.
Lâm Chính ngồi xổm xuống, kiểm tra đồ cúng.
Gà vịt ngỗng đều có, còn có vài quả táo thối rữa. Vì đã qua mấy ngày nên những thứ này đều đã bị hư.
Đồ cúng không có gì đặc biệt, xung quanh cũng không có ngăn bí mật nào.
Sau khi kiểm tra một phen, Lâm Chính trở nên bối rối.
“Chẳng lẽ là mình đa nghi? Món đồ… đúng là đặt trong quan tài thật?”.
Ánh mặt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị, hít sâu một hơi, đưa tay ra chuẩn bị mở quan tài ra lần nữa.
Nhưng khi anh chuẩn bị dùng sức, tầm mắt lại dừng trên bia mộ phía trước quan tài.
“Đợi đã, hình như mình chưa kiểm tra ở đây”.
Lâm Chính ý thức được điều gì, đột nhiên ngồi xổm xuống, kiểm tra bia mộ thật kỹ.
Chốc lát sau, cuối cùng anh cũng hiểu rõ được gì đó.
Giữa ba chữ Trương Chính Dũ có một đường rất nhỏ vô cùng khó thấy.
Đó là khe hở!
Trong bia mộ có ngăn bí mật!
“Quả nhiên!”.
Lâm Chính mừng rỡ, lập tức vung nắm đấm đánh vào bia mộ.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên trong hang động.
Nhưng… bia mộ không lay chuyển.
“Là dùng vật liệu đặc biệt chế tạo!”.
Lâm Chính kinh ngạc, không dám do dự, lập tức lấy Hồng Mông Long Châm ra, kẹp nó trong kẽ ngón tay, sau đó vỗ mạnh vào bia mộ.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm…
Mỗi một chưởng đánh xuống, Hồng Mông Long Châm trong kẽ tay đâm lút vào bia mộ.
Cứ vậy qua một phút, toàn bộ ba mươi hai cây Hồng Mông Long Châm đã đâm vào bia mộ.
Lâm Chính lùi về sau nửa bước, nhìn chằm chằm bia mộ, ngay sau đó vận dụng toàn bộ sức mạnh, hét lên một tiếng.
“Mở!”.
Ầm ầm!
Bia mộ lập tức nổ tung.
Một luồng ánh sáng thần rực rỡ tỏa ra từ trong đó, vô cùng chói mắt!
Chương 2579: Làm gì?
Quả nhiên là có bảo bối.
Lâm Chính mừng rỡ.
Nhưng vì vụ nổ dữ dội khiến cả ngọn núi lung lay.
Quan tài kia cũng rung lắc theo, nắp quan tài phía trên rơi ra, đập mạnh xuống đất.
Trong nháy mắt.
Ting!
Tiếng động kỳ lạ vang lên từ trong quan tài.
Lâm Chính biến sắc.
Quả nhiên!
Quan tài đó là thiết bị cảnh báo!
Nhưng vì chất liệu của bia mộ, nếu không biết ngăn bí mật nằm ở đâu mà phá mở, chắc chắn sẽ khiến nó cảnh báo.
Nơi này không thể ở lâu.
Lâm Chính không dám do dự, lập tức lấy bảo bối lấp lánh ánh sáng thần đó, chui ra khỏi hang động, chạy trốn.
“Khốn nạn! Tên trộm to gan, dám trộm cắp ở đảo Thần Hỏa! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”.
Thần Hỏa Tôn Giả phẫn nộ gào lên, vang vọng khắp hòn đảo.
“Nghe đây, mau phong tỏa đảo Thần Hỏa! Không cho bất cứ ai rời khỏi hòn đảo!”.
“Mau điều động tất cả mọi người truy nã, bắt lấy dư nghiệt Thiên Ma Đạo ở trên đảo!”.
“Giết! Giết! Giết!”.
“Nhất định không được để bọn họ chạy trốn!”.
“Giết! Giết! Giết!”.
Toàn bộ đảo Thần Hỏa sục sôi.
Thần Hỏa Tôn Giả vô cùng tức giận, ban lệnh cảnh giới cao nhất.
Đảo Thần Hỏa bị phong tỏa gần như ngay lập tức.
Cao thủ của đảo Thần Hỏa chia ra đứng quanh đảo, canh giữ lối ra vào hòn đảo này một cách nghiêm ngặt.
Đợi đến khi Tôn Giả đảo Thần Hỏa đến hang động thì chỉ thấy chiếc quan tài tan tác và bia đá đã nứt.
“Lật tung đảo lên cho tôi, phải tìm bằng được tên súc sinh lấy cắp thần vật của tôi! Tôi sẽ lột da rút xương hắn ra, tôi muốn khiến hắn vĩnh viễn phải chịu nỗi đau lửa đốt! A!”.
Tiếng tức giận truyền khắp hòn đảo.
Ngay cả Lâm Chính vừa quay về phòng cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của Thần Hỏa Tôn Giả.
“Thần y Lâm! Cậu về rồi sao?”.
Thấy Lâm Chính chui vào phòng như một cơn gió, Dịch Quế Lâm mừng rỡ, lại hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc có chuyện gì mà loạn như vậy?”.
Lâm Chính đầy vẻ nghiêm túc, vừa cởi quần áo của Dịch Quế Lâm ra vừa hỏi: “Dịch Quế Lâm, ông có tin tôi không?”.
“Thần y Lâm nói vậy là ý gì? Dịch Quế Lâm tôi luôn tôn cậu làm thầy, đi theo cậu, một lòng trung thành, sao tôi lại không tin cậu được?”, Dịch Quế Lâm nghiêm túc nói.
“Vậy được, nếu đã như vậy, tiếp theo tôi làm gì ông cũng đừng phát ra tiếng, cũng đừng nghi ngờ, được không?”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm cứ việc làm, tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp!”, Dịch Quế Lâm nói.
“Vậy được!”.
Lâm Chính nhanh chóng mặc áo quần của mình vào, đồng thời đặt Dịch Quế Lâm lên giường, sau đó lấy một chiếc khăn lông ra, xé một mảnh nhỏ, cuộn lại đưa đến trước mặt Dịch Quế Lâm.
“Cắn chặt vào!”.
Dịch Quế Lâm không dám do dự, lập tức cắn chặt nó.
Lâm Chính cầm kim châm đâm vào thần kinh của ông ta, nhỏ giọng nói: “Tôi dùng châm bạc làm giảm cảm giác đau của ông, nhưng không thể giảm hết toàn bộ. Lát nữa có thể ông vẫn sẽ thấy đau một chút, ông hãy chịu đựng một lúc, đừng lên tiếng!”.
Dịch Quế Lâm lập tức gật đầu.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, cầm dao phẫu thuật lên, sau đó mở áo phần bụng của Dịch Quế Lâm ra, dùng dao rạch bụng của ông ta.
Dịch Quế Lâm lập tức mở to mắt, không thể tin nổi. Cơn đau kịch liệt ập đến, đau đến mức toát mồ hôi ròng ròng, toàn thân run rẩy.
Sau đó Lâm Chính nhét thần vật mình mang về vào bụng Dịch Quế Lâm.
Dịch Quế Lâm đau suýt ngất đi.
Giờ phút này trong đầu ông ta chỉ có một ý nghĩ.
Thần y Lâm… rốt cuộc định làm gì?
Chương 2580: Không tìm được
Động tác của Lâm Chính vô cùng thuần thục. Sau khi nhét đồ vào, anh lập tức lấy châm ra may lại. May hai ba đường là xong. Lâm Chính thở phào, thần kinh dãn ra nhiều.
Dịch Quế Lâm thì khó chịu. Ông ta có cảm giác cơn đau từ vùng bụng trỗi dậy liên tiếp. Nếu không phải Lâm Chính dùng châm giảm đau thì có lẽ là ông ta đã ngất đi rồi.
Rốt cuộc thần y Lâm đã làm gì vậy? Anh đã nhét thứ gì vào trong bụng ông ta thế?
“Tôi...muốn chết quá đi”.
Dịch Quế Lâm hoảng loạn.
Thế nhưng một lúc sau...
Rầm...Cánh cửa đột nhiên bị đạp bung. Ngay sau đó người của đảo Thần Hỏa xông vào, vây chặt Lâm Chính và Dịch Quế Lâm. Thần Hỏa Tôn Giả mặt lạnh như băng.
“Các người làm gì vậy?”, Lâm Chính một tay siết châm, một tay cầm dao phẫu thuật, đứng lên hỏi.
“Thần y Lâm đừng đùa nữa, giao ra đây. Cậu giao ra thì tôi sẽ không giết cậu. Nếu không, chẳng ai cứu nổi cậu đâu”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh giọng nhìn chăm chăm Lâm Chính. “Tôn Giả, tôi đã nói rồi tôi không có truyền thừa của Lưu Viêm Trũng. Ông vu oan cho tôi rồi. Lẽ nào...ông có chứng cứ?”, Lâm Chính chau mày, nói bằng vẻ khó chịu.
“Cậu biết là không phải tôi nói về chuyện đó", Thần Hỏa Tôn Giả hừ giọng.
“Không phải chuyện đó?”, anh giả vờ không hiểu: “Vậy ông nói về chuyện gì?”
“Cậu còn giả đò à. Tôi vất vả lắm mới lấy được Thần Khí Tịnh Thế Bạch Liên. Chắc chắn là bị cậu ăn trộm rồi. Thần y Lâm cậu có giao hay không? Không giao thì tôi sẽ giết chết cậu”, Thần Hỏa Tôn Giả tức giận gầm lên, cơ thể phóng ra sát khí bao trùm Lâm Chính.
Lâm Chính vẫn không hề sợ hãi. Anh cũng nổi giận đùng đùng: “Thần Hỏa Tôn Giả, nếu ông muốn giết tôi thì cứ ra tay đi, hà tất phải vu khống cho tôi. Tôi luôn ở trong căn phòng này, không hề bước chân ra ngoài, lẽ nào cái Thần Khí Tịnh Thế Bạch Liên gì đó của ông lại ở đây?”
“Cậu không ra ngoài sao?”
“Hừ, tôi trị thương cho người của tôi, ra ngoài khi nào nổi? Xung quanh đây chẳng phải toàn là người của ông sao? Tôi ra hay không không phải ông là người rõ nhất?”, Lâm Chính cười lạnh.
“Tôn Giả, đúng là anh ta không hề rời đi. Đệ tử cứ cách 10 phút lại kiểm tra một lần, anh ta ở trong này cả”, một người đệ tử run rẩy bước tới nói.
Thần Hỏa Tôn Giả chau mày, rơi vào im lặng: “Lục soát cho tôi"
“Vâng”, vài người lao lên bắt đầu lục soát. Họ lật hòm mở tủ. Tìm một lượt nhưng vẫn không phát hiện ra thứ gì. Lúc này, Dịch Quế Lâm đã biết là Lâm Chính vừa giấu cái gì vào trong bụng mình.
Đồng thời anh cũng biết là Thần Hỏa Tôn Giả sẽ cho lục soát nên mới vội nhét vào người ông ta trước như thế.
Không ai ngờ, thứ mà bọn họ đang tìm lại nằm trong bụng của Dịch Quế Lâm. Dịch Quế Lâm nín thở, thầm cảm thấy bái phục trí thông minh của Lâm Chính. Ông ta không lo lắng cho sức khỏe của mình. Ông ta tin dù bản thân có bị nặng như thế nào thì Lâm Chính chắc chắn cũng sẽ chữa trị được cho ông ta.
Vết thương này chẳng là gì. Giờ điều quan trọng là phải để Thần Hỏa Tôn Giả hết nghi ngờ. Nếu không hai người bọn họ sẽ không thể thoát ra khỏi đảo Thần Hỏa.
Một lúc sau: “Tôn Giả, không tìm thấy ạ”.
“Bên này cũng không có ạ”.
“Tôn Giả...không có ạ...”
Đám đệ tử đồng loạt hô lên.
Cơ hội?
Ở trong phòng không làm gì cả? Vậy thì có cơ hội gì?
Dịch Quế Lâm không thể hiểu được.
Nghĩ lại nơi hung hiểm thế này, ở thêm một khắc cũng không an toàn, nhưng cơ thể ông ta không thể cử động, muốn đi cũng không phải do ông ta quyết định.
Dịch Quế Lâm chỉ đành thở dài liên tục, nằm trên giường lo lắng suông.
Rầm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ kỳ lạ đột nhiên truyền tới từ phía Đông Nam của đảo.
Dịch Quế Lâm ngạc nhiên.
Ầm ầm ầm ầm…
Một chuỗi tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên, tiếng nổ vang dội, hơn nữa còn hết đợt này đến đợt khác, vô cùng hung hãn.
Dường như cả hòn đảo đều chấn động.
Toàn bộ người của đảo Thần Hỏa kinh ngạc không thôi.
Đệ tử đảo Thần Hỏa đang canh giữ ở bên ngoài cũng không khỏi náo động.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Không biết!”.
“Chúng ta có cần đi xem sao không?”.
“Không được, Tôn Giả có lệnh chúng ta phải nghiêm ngặt canh phòng… trông chừng thần y Lâm, nhỡ cậu ấy có gì cần!”.
“Vậy được”.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, bên ngoài lại rơi vào yên lặng.
“Quế Lâm, tôi cần ông phối hợp với tôi một chút”, lúc này Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Phối hợp cái gì?”, Dịch Quế Lâm tò mò hỏi.
Lâm Chính đứng thẳng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn đệ tử bên ngoài không có ý định nhìn vào trong thì lập tức cởi áo trên người ra, ném lên giường.
Bản thân anh mặc một bộ quần áo màu đen ở bên trong, đồng thời còn có mũ trùm.
Không biết Lâm Chính lấy từ đâu ra một chiếc mặt nạ dữ tợn, anh đội mũ lên, đeo mặt nạ, che cả người kín mít.
“Thay quần áo của tôi vào”.
Lâm Chính nói, sau đó lại châm kim lên người Dịch Quế Lâm.
Trong nháy mắt, Dịch Quế Lâm phát hiện mình lại có thể động đậy.
Mặc dù rất gắng sức, nhưng tay chân đều có thể cử động.
Ông ta vừa thay quần áo vừa hỏi: “Thần y Lâm, rốt cuộc cậu định làm gì…”.
“Tôi cần ông ngụy trang thành tôi, ở lại đây!”.
Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Ngụy trang thành cậu?”.
“Đúng, nghe đây, ông hãy ngồi ở đây, đối diện với giường. Bóng lưng của ông trông rất giống của tôi, người bên ngoài sẽ không nghi ngờ. Thỉnh thoảng ông rút châm bạc ra giả vờ điều trị là được”.
Lâm Chính nói xong, vén chăn ở trước mặt lên, làm nó gồ lên giống như có người đang nằm trong đó. Sau đó nhảy vọt đi, trốn ra ngoài theo đường cửa sổ, biến mất không thấy.
Dịch Quế Lâm sửng sốt, không dám do dự, vội vàng lấy châm bạc từ trong túi châm ở cạnh ra, giả vờ thao tác.
Có lẽ là nghe được động tĩnh ở bên trong, đệ tử ở bên ngoài đều giật mình, vội vàng tiến đến gần cửa, lặng lẽ mở hé cánh cửa ra xem.
“Trong đó thế nào rồi?”.
Người bên cạnh hỏi.
“Không có gì khác thường, thần y Lâm đang chữa trị cho kẻ tàn phế đó!”, đệ tử xem trộm nói nhỏ.
“Thế à?”.
“Nhưng sao kẻ tàn phế đó lại chui vào trong chăn rồi? Không thấy người!”.
“Không cần quan tâm, thần y Lâm ở đó là được rồi!”.
“Ừ”.
Mấy người họ xì xầm, sau đó đứng về chỗ cũ.
Nhưng bọn họ không hề hay biết, lúc này Lâm Chính đã rời khỏi phòng, chạy đến điện Thần Hỏa từ lâu.
Lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả và Thần Hỏa Thánh Nữ đều đang ở đại điện.
Nghe được tiếng nổ này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Ầm ầm ầm ầm…
Lúc này, tiếng nổ lại vang lên.
Nhưng lần này không còn ở hướng Đông Nam nữa, mà hướng Tây, hướng Bắc đều có tiếng nổ, vô cùng kịch liệt khiến người ta run rẩy.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Thần Hỏa Thánh Nữ xông ra ngoài, lớn tiếng hỏi.
“Bẩm Thánh Nữ đại nhân, các nơi trên đảo đều phát nổ, trước mắt chúng tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì”, một đệ tử sợ sệt nói.
“Báo!”.
Lúc này, lại một đệ tử chạy tới.
“Bẩm Tôn Giả, trên đảo xuất hiện bóng dáng của ma nhân!”.
Chương 2577: Bí mật lớn
“Cái gì? Ma nhân?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ biến sắc.
Thần Hỏa Tôn Giả kinh ngạc, đột nhiên tiến tới, nghiêm túc hỏi: “Cậu có chắc đó là ma nhân?”.
“Chắc chắn thưa Tôn Giả, chúng tôi thật sự đã phát hiện ma nhân, nhưng số lượng bọn họ không nhiều, chúng tôi đang dốc sức truy bắt đám ma nhân đó!”, đệ tử đó vội nói.
Ánh mắt Thần Hỏa Tôn Giả lóe sáng, quay đầu nói: “Thánh Nữ!”.
“Có đệ tử!”, Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức chắp tay.
“Ta lệnh cho con không tiếc bất cứ giá nào, phải bắt được đám ma nhân đó! Nghe đây, ta muốn người sống! Nhất định phải bắt sống! Nghe rõ chưa?”, Thần Hỏa Tôn Giả quát lên.
“Vâng, sư tôn!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức đáp lại, sau đó quay lưng dẫn người rời đi.
Thần Hỏa Tôn Giả lại không đi theo mà nhìn quanh, sau đó lao vọt tới phía Bắc của đảo.
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Lâm Chính ở trong bóng tối thấy vậy cũng đuổi theo.
Nhưng khó hiểu là Thần Hỏa Tôn Giả lại hành động rất kín đáo.
Ông ta cố tình tránh những đệ tử trên đảo, đi trong bóng tối, không bay trên không trung mà chỉ chạy bằng hai chân. Hơn nữa, bước chân rất nhẹ, dường như đang cố tình che giấu gì đó.
Nhìn đến đó, vẻ mặt Lâm Chính đột nhiên kích động, trở nên nghiêm túc hơn.
Chẳng lâu sau, Thần Hỏa Tôn Giả đến một hang động trước ngọn núi lớn phía Bắc.
Ngọn núi lớn phía Bắc có hơn một trăm hang động, nhiều hang động thông xuống lòng đất.
Trong những hang động này chôn cất thi hài của một số đệ tử ưu tú, người tầm thường không được phép đến gần, chỉ có ngày tế bái mỗi năm chỗ này mới được mở ra.
Thần Hỏa Tôn Giả dừng lại trước những hang động đó, nhìn quanh một vòng, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Lâm Chính nheo mắt, lập tức nấp sau một thân cây to, che giấu khí tức, thậm chí dừng cả hô hấp, không dám lộ ra chút âm thanh nào.
Thần Hỏa Tôn Giả quan sát xung quanh ba bốn phút, thấy xung quanh không có người mới bay vọt vào trong một hang động.
Lâm Chính không vào, mà đợi ở bên ngoài.
Anh tin chắc trong hang động này có một bí mật nào đó!
Một bí mật rất lớn!
Một bí mật đủ để người Thiên Ma Đạo không dám tấn công người của đảo Thần Hỏa.
Bây giờ anh phải kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ khi nào Thần Hỏa Tôn Giả từ trong đó ra, anh mới có thể yên tâm vào trong dò xem bí mật là gì!
Khoảng mười phút sau, cuối cùng Thần Hỏa Tôn Giả cũng chui ra khỏi đó.
Rõ ràng vẻ mặt ông ta nhẹ nhõm hơn trước kia nhiều. Sau khi rời khỏi hang động, ông ta bay lên cao, lao vọt về phía phát hiện tung tích của ma nhân, nhìn dáng vẻ đó có lẽ là định đích thân ra tay bắt ma nhân!
Lâm Chính vẫn ẩn nấp sau thân cây to, dõi theo trên bầu trời xanh, nhìn bóng dáng Thần Hỏa Tôn Giả đi xa dần.
Nhưng anh vẫn chưa hiện thân.
Trong lòng anh hơi bất an, cũng hơi do dự.
Cuối cùng, anh quyết định đợi ở đây thêm năm phút nữa.
Lâm Chính nhắm mắt lại, lặng lẽ đếm trong đầu.
Vù!
Lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả vừa mới rời đi xa đột nhiên lại quay về, đáp xuống trước hang động.
Lâm Chính mở bừng mắt ra.
Quả nhiên!
Thần Hỏa Tôn Giả có tính đa nghi, cuối cùng ông ta vẫn quay về!
Nếu lúc nãy Lâm Chính hiện thân đi vào trong, chỉ sợ đã bị Thần Hỏa Tôn Giả bắt tại chỗ!
Lâm Chính hồi hộp nhìn chằm chằm Thần Hỏa Tôn Giả.
“Xem ra đám ma nhân kia chưa phát hiện ra nơi này, quả nhiên là mình đa nghi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả lẩm bẩm, sau đó cất bước bay vọt lên trời.
Lần này, ông ta đã thật sự rời đi.
Chương 2578: Ánh sáng thần
Thần Hỏa Tôn Giả quả nhiên thận trọng.
Lâm Chính thở phào một hơi, xác nhận ông ta đã rời đi, nhanh chóng chui vào trong hang động.
Lần này anh tin rằng Thần Hỏa Tôn Giả sẽ không quay lại nữa.
Nếu không thì đó không phải là thận trọng, mà là bị bệnh thần kinh.
Vào hang động, ánh sáng bên trong rất mờ mịt.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, mở chức năng đèn pin, cẩn thận đi vào trong.
Anh không biết trong này có đặt cơ quan hay lắp thiết bị cảnh báo gì không, nếu dẫn Thần Hỏa Tôn Giả đến đây thì xong đời.
Mặc dù Lâm Chính có được truyền thừa của Lưu Viêm Trũng, trên người có mấy loại dị hỏa, cũng có sức mạnh hỏa chủng hỗ trợ, nhưng muốn đấu với Thần Hỏa Tôn Giả cũng vẫn khá rắc rối.
Trong hang động toàn là lăng mộ xây đơn giản, trên mặt đất lát gạch đá, hai bên chép đầy văn tế, trông có vẻ không có gì lạ thường.
Lâm Chính bước từng bước vào trong.
Không lâu sau, trước mắt đã xuất hiện một cỗ quan tài đá, bên cạnh còn dựng một bia đá.
“Mộ Trương Chính Dũ!”.
Bia mộ rất đơn giản, phía trước đặt vài vật phẩm, xung quanh không vương bụi. Đây là kiệt tác của đệ tử đảo Thần Hỏa, mỗi tuần đều sẽ có đệ tử đảo Thần Hỏa đến đây quét dọn mộ chôn cất những người ưu tú trong đảo Thần Hỏa, đồng thời cúng bái đồ tế.
Ở đây trông có vẻ bình thường, nhưng trong mắt Lâm Chính, nơi càng không có gì đặc trưng thì lại càng mờ ám.
Lâm Chính thở phào một hơi, đi đến trước quan tài, chuẩn bị đưa tay mở quan tài.
Nhưng ngay khi vừa đưa tay đến trước quan tài, Lâm Chính lại dừng lại.
“Không! Chắc không thể nào đặt trong quan tài, vậy thì lộ quá!”.
“Quan tài này chắc chắn là một mồi nhử, nếu mở quan tài ra, có lẽ sẽ kích hoạt thiết bị cảnh cáo nào đó thông báo cho Thần Hỏa Tôn Giả! Sao ông ta có thể đặt bảo bối ở trong đó được?”.
Lâm Chính lẩm bẩm, sau đó nhìn quanh lần nữa.
Lướt quanh một vòng, anh đột nhiên nhìn sang số đồ cúng ở phía trước bia mộ.
Lâm Chính ngồi xổm xuống, kiểm tra đồ cúng.
Gà vịt ngỗng đều có, còn có vài quả táo thối rữa. Vì đã qua mấy ngày nên những thứ này đều đã bị hư.
Đồ cúng không có gì đặc biệt, xung quanh cũng không có ngăn bí mật nào.
Sau khi kiểm tra một phen, Lâm Chính trở nên bối rối.
“Chẳng lẽ là mình đa nghi? Món đồ… đúng là đặt trong quan tài thật?”.
Ánh mặt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị, hít sâu một hơi, đưa tay ra chuẩn bị mở quan tài ra lần nữa.
Nhưng khi anh chuẩn bị dùng sức, tầm mắt lại dừng trên bia mộ phía trước quan tài.
“Đợi đã, hình như mình chưa kiểm tra ở đây”.
Lâm Chính ý thức được điều gì, đột nhiên ngồi xổm xuống, kiểm tra bia mộ thật kỹ.
Chốc lát sau, cuối cùng anh cũng hiểu rõ được gì đó.
Giữa ba chữ Trương Chính Dũ có một đường rất nhỏ vô cùng khó thấy.
Đó là khe hở!
Trong bia mộ có ngăn bí mật!
“Quả nhiên!”.
Lâm Chính mừng rỡ, lập tức vung nắm đấm đánh vào bia mộ.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên trong hang động.
Nhưng… bia mộ không lay chuyển.
“Là dùng vật liệu đặc biệt chế tạo!”.
Lâm Chính kinh ngạc, không dám do dự, lập tức lấy Hồng Mông Long Châm ra, kẹp nó trong kẽ ngón tay, sau đó vỗ mạnh vào bia mộ.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm…
Mỗi một chưởng đánh xuống, Hồng Mông Long Châm trong kẽ tay đâm lút vào bia mộ.
Cứ vậy qua một phút, toàn bộ ba mươi hai cây Hồng Mông Long Châm đã đâm vào bia mộ.
Lâm Chính lùi về sau nửa bước, nhìn chằm chằm bia mộ, ngay sau đó vận dụng toàn bộ sức mạnh, hét lên một tiếng.
“Mở!”.
Ầm ầm!
Bia mộ lập tức nổ tung.
Một luồng ánh sáng thần rực rỡ tỏa ra từ trong đó, vô cùng chói mắt!
Chương 2579: Làm gì?
Quả nhiên là có bảo bối.
Lâm Chính mừng rỡ.
Nhưng vì vụ nổ dữ dội khiến cả ngọn núi lung lay.
Quan tài kia cũng rung lắc theo, nắp quan tài phía trên rơi ra, đập mạnh xuống đất.
Trong nháy mắt.
Ting!
Tiếng động kỳ lạ vang lên từ trong quan tài.
Lâm Chính biến sắc.
Quả nhiên!
Quan tài đó là thiết bị cảnh báo!
Nhưng vì chất liệu của bia mộ, nếu không biết ngăn bí mật nằm ở đâu mà phá mở, chắc chắn sẽ khiến nó cảnh báo.
Nơi này không thể ở lâu.
Lâm Chính không dám do dự, lập tức lấy bảo bối lấp lánh ánh sáng thần đó, chui ra khỏi hang động, chạy trốn.
“Khốn nạn! Tên trộm to gan, dám trộm cắp ở đảo Thần Hỏa! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”.
Thần Hỏa Tôn Giả phẫn nộ gào lên, vang vọng khắp hòn đảo.
“Nghe đây, mau phong tỏa đảo Thần Hỏa! Không cho bất cứ ai rời khỏi hòn đảo!”.
“Mau điều động tất cả mọi người truy nã, bắt lấy dư nghiệt Thiên Ma Đạo ở trên đảo!”.
“Giết! Giết! Giết!”.
“Nhất định không được để bọn họ chạy trốn!”.
“Giết! Giết! Giết!”.
Toàn bộ đảo Thần Hỏa sục sôi.
Thần Hỏa Tôn Giả vô cùng tức giận, ban lệnh cảnh giới cao nhất.
Đảo Thần Hỏa bị phong tỏa gần như ngay lập tức.
Cao thủ của đảo Thần Hỏa chia ra đứng quanh đảo, canh giữ lối ra vào hòn đảo này một cách nghiêm ngặt.
Đợi đến khi Tôn Giả đảo Thần Hỏa đến hang động thì chỉ thấy chiếc quan tài tan tác và bia đá đã nứt.
“Lật tung đảo lên cho tôi, phải tìm bằng được tên súc sinh lấy cắp thần vật của tôi! Tôi sẽ lột da rút xương hắn ra, tôi muốn khiến hắn vĩnh viễn phải chịu nỗi đau lửa đốt! A!”.
Tiếng tức giận truyền khắp hòn đảo.
Ngay cả Lâm Chính vừa quay về phòng cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của Thần Hỏa Tôn Giả.
“Thần y Lâm! Cậu về rồi sao?”.
Thấy Lâm Chính chui vào phòng như một cơn gió, Dịch Quế Lâm mừng rỡ, lại hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc có chuyện gì mà loạn như vậy?”.
Lâm Chính đầy vẻ nghiêm túc, vừa cởi quần áo của Dịch Quế Lâm ra vừa hỏi: “Dịch Quế Lâm, ông có tin tôi không?”.
“Thần y Lâm nói vậy là ý gì? Dịch Quế Lâm tôi luôn tôn cậu làm thầy, đi theo cậu, một lòng trung thành, sao tôi lại không tin cậu được?”, Dịch Quế Lâm nghiêm túc nói.
“Vậy được, nếu đã như vậy, tiếp theo tôi làm gì ông cũng đừng phát ra tiếng, cũng đừng nghi ngờ, được không?”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm cứ việc làm, tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp!”, Dịch Quế Lâm nói.
“Vậy được!”.
Lâm Chính nhanh chóng mặc áo quần của mình vào, đồng thời đặt Dịch Quế Lâm lên giường, sau đó lấy một chiếc khăn lông ra, xé một mảnh nhỏ, cuộn lại đưa đến trước mặt Dịch Quế Lâm.
“Cắn chặt vào!”.
Dịch Quế Lâm không dám do dự, lập tức cắn chặt nó.
Lâm Chính cầm kim châm đâm vào thần kinh của ông ta, nhỏ giọng nói: “Tôi dùng châm bạc làm giảm cảm giác đau của ông, nhưng không thể giảm hết toàn bộ. Lát nữa có thể ông vẫn sẽ thấy đau một chút, ông hãy chịu đựng một lúc, đừng lên tiếng!”.
Dịch Quế Lâm lập tức gật đầu.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, cầm dao phẫu thuật lên, sau đó mở áo phần bụng của Dịch Quế Lâm ra, dùng dao rạch bụng của ông ta.
Dịch Quế Lâm lập tức mở to mắt, không thể tin nổi. Cơn đau kịch liệt ập đến, đau đến mức toát mồ hôi ròng ròng, toàn thân run rẩy.
Sau đó Lâm Chính nhét thần vật mình mang về vào bụng Dịch Quế Lâm.
Dịch Quế Lâm đau suýt ngất đi.
Giờ phút này trong đầu ông ta chỉ có một ý nghĩ.
Thần y Lâm… rốt cuộc định làm gì?
Chương 2580: Không tìm được
Động tác của Lâm Chính vô cùng thuần thục. Sau khi nhét đồ vào, anh lập tức lấy châm ra may lại. May hai ba đường là xong. Lâm Chính thở phào, thần kinh dãn ra nhiều.
Dịch Quế Lâm thì khó chịu. Ông ta có cảm giác cơn đau từ vùng bụng trỗi dậy liên tiếp. Nếu không phải Lâm Chính dùng châm giảm đau thì có lẽ là ông ta đã ngất đi rồi.
Rốt cuộc thần y Lâm đã làm gì vậy? Anh đã nhét thứ gì vào trong bụng ông ta thế?
“Tôi...muốn chết quá đi”.
Dịch Quế Lâm hoảng loạn.
Thế nhưng một lúc sau...
Rầm...Cánh cửa đột nhiên bị đạp bung. Ngay sau đó người của đảo Thần Hỏa xông vào, vây chặt Lâm Chính và Dịch Quế Lâm. Thần Hỏa Tôn Giả mặt lạnh như băng.
“Các người làm gì vậy?”, Lâm Chính một tay siết châm, một tay cầm dao phẫu thuật, đứng lên hỏi.
“Thần y Lâm đừng đùa nữa, giao ra đây. Cậu giao ra thì tôi sẽ không giết cậu. Nếu không, chẳng ai cứu nổi cậu đâu”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh giọng nhìn chăm chăm Lâm Chính. “Tôn Giả, tôi đã nói rồi tôi không có truyền thừa của Lưu Viêm Trũng. Ông vu oan cho tôi rồi. Lẽ nào...ông có chứng cứ?”, Lâm Chính chau mày, nói bằng vẻ khó chịu.
“Cậu biết là không phải tôi nói về chuyện đó", Thần Hỏa Tôn Giả hừ giọng.
“Không phải chuyện đó?”, anh giả vờ không hiểu: “Vậy ông nói về chuyện gì?”
“Cậu còn giả đò à. Tôi vất vả lắm mới lấy được Thần Khí Tịnh Thế Bạch Liên. Chắc chắn là bị cậu ăn trộm rồi. Thần y Lâm cậu có giao hay không? Không giao thì tôi sẽ giết chết cậu”, Thần Hỏa Tôn Giả tức giận gầm lên, cơ thể phóng ra sát khí bao trùm Lâm Chính.
Lâm Chính vẫn không hề sợ hãi. Anh cũng nổi giận đùng đùng: “Thần Hỏa Tôn Giả, nếu ông muốn giết tôi thì cứ ra tay đi, hà tất phải vu khống cho tôi. Tôi luôn ở trong căn phòng này, không hề bước chân ra ngoài, lẽ nào cái Thần Khí Tịnh Thế Bạch Liên gì đó của ông lại ở đây?”
“Cậu không ra ngoài sao?”
“Hừ, tôi trị thương cho người của tôi, ra ngoài khi nào nổi? Xung quanh đây chẳng phải toàn là người của ông sao? Tôi ra hay không không phải ông là người rõ nhất?”, Lâm Chính cười lạnh.
“Tôn Giả, đúng là anh ta không hề rời đi. Đệ tử cứ cách 10 phút lại kiểm tra một lần, anh ta ở trong này cả”, một người đệ tử run rẩy bước tới nói.
Thần Hỏa Tôn Giả chau mày, rơi vào im lặng: “Lục soát cho tôi"
“Vâng”, vài người lao lên bắt đầu lục soát. Họ lật hòm mở tủ. Tìm một lượt nhưng vẫn không phát hiện ra thứ gì. Lúc này, Dịch Quế Lâm đã biết là Lâm Chính vừa giấu cái gì vào trong bụng mình.
Đồng thời anh cũng biết là Thần Hỏa Tôn Giả sẽ cho lục soát nên mới vội nhét vào người ông ta trước như thế.
Không ai ngờ, thứ mà bọn họ đang tìm lại nằm trong bụng của Dịch Quế Lâm. Dịch Quế Lâm nín thở, thầm cảm thấy bái phục trí thông minh của Lâm Chính. Ông ta không lo lắng cho sức khỏe của mình. Ông ta tin dù bản thân có bị nặng như thế nào thì Lâm Chính chắc chắn cũng sẽ chữa trị được cho ông ta.
Vết thương này chẳng là gì. Giờ điều quan trọng là phải để Thần Hỏa Tôn Giả hết nghi ngờ. Nếu không hai người bọn họ sẽ không thể thoát ra khỏi đảo Thần Hỏa.
Một lúc sau: “Tôn Giả, không tìm thấy ạ”.
“Bên này cũng không có ạ”.
“Tôn Giả...không có ạ...”
Đám đệ tử đồng loạt hô lên.