-
Chương 2551-2555
Chương 2551: Anh che giấu quá kĩ
Trương Mina vô cùng buồn bực.
Cô ta không thể ngờ được mọi chuyện lại hỏng bét.
Chắc chắn lần này cậu chủ sẽ không vui.
Hắn mà không vui thì cô ta gặp xui xẻo rồi.
Mong là thế gia Công Thâu có thể giúp đỡ xử lý tên ở rể vướng víu kia.
Trương Mina đứng trong nhà vệ sinh thở dài, vỗ nước sạch lên mặt, người hơi tỉnh táo chút mới bắt đầu dặm phấn, chuẩn bị tham gia hội nghị.
Là người dẫn đầu các xu hướng thời trang, cô ta không thể trang điểm qua loa được.
Nhưng đúng lúc này, Trương Mina phát hiện một cái bóng bỗng xuất hiện trong chiếc gương trước mặt.
Cái bóng đó đứng sau lưng cô ta.
Lâm Chính?
Trương Mina biến sắc, ngoảnh phắt lại, còn chưa kịp mở miệng.
Pặp!
Lâm Chính đã dùng một tay bóp cổ cô ta, dí cả người cô ta lên gương.
"A!".
Trương Mina đang định hét lớn, đã bị Lâm Chính tát một cái rất mạnh.
Bốp!
Cái tát khiến đầu óc cô ta choáng váng, nổ đom đóm mắt.
"Không muốn chết thì câm miệng, nếu không tôi sẽ đánh nát đầu cô", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Ánh mắt của Trương Mina run rẩy, trái tim như muốn vọt lên tận cổ họng.
Đây là ánh mắt gì?
Đây rõ ràng là ánh mắt muốn giết người!
Cô ta hoàn toàn không hiểu, tại sao tên ở rể Lâm Chính bị cả Giang Thành cười nhạo này lại có ánh mắt đáng sợ như vậy?
Anh ta chẳng phải là đồ vô dụng sao? Chẳng phải là kẻ ăn bám chỉ biết dựa vào phụ nữ sao?
Tại sao... lại mạnh mẽ như vậy? Lại khiến người ta run sợ như vậy?
Trương Mina vội ngậm miệng lại, bất giác gật đầu, không dám ho he tiếng nào.
"Nói cho tôi biết, là ai sai khiến cô làm vậy?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Anh... anh Lâm, tôi không biết anh đang nói gì cả", Trương Mina run rẩy nói.
“Còn muốn lừa tôi sao? Tôi biết trong phòng thử đồ đó có giấu người”.
“Giấu người? Giấu… giấu người cái gì? Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?”, Trương Mina giả vờ không hiểu, nhìn có vẻ đánh chết cũng không muốn thừa nhận.
Lâm Chính không nói gì, lấy một cây châm bạc từ túi châm giấu bên hông ra, đâm nhẹ vào cổ anh.
Khuôn mặt anh lập tức có sự thay đổi.
Chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt vốn là của Lâm Chính đã biến thành thần y Lâm.
“Cái gì?”.
Trương Mina trố mắt ra: “Thần… y… Lâm…”
“Còn muốn lừa tôi nữa sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Trương Mina cảm thấy da đầu tê dại.
Cô ta không thể ngờ… tên ở rể vô dụng của nhà họ Tô lại là thần y Lâm nổi tiếng cả Long Quốc.
Anh… che giấu quá kĩ!
…
Trong phòng hội nghị lớn nhất khách sạn của Thiên Hải.
Lúc này, không ít ông trùm trong giới thời trang có tiếng tăm hiển hách đang ngồi trước các bàn tròn trong phòng.
Có người ăn mặc trang trọng, áo vest giày da, có người ăn mặc rất thời trang, thu hút ánh nhìn. Cả phòng hội nghị có cả nam lẫn nữ, nhưng hầu hết đều đã có tuổi, chỉ có duy nhất Tô Nhu là ngoại lệ.
Cô đi tới vị trí có gắn tên của mình rồi ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Tuy không ngẩng đầu lên, nhưng Tô Nhu có thể cảm nhận được không ít ánh mắt đang nhìn về phía mình.
“Tô Nhu? Là người của công ty Quốc tế Duyệt Nhan ở Giang Thành sao? Không ngờ cô ta cũng đến đây!”.
“Đúng là hậu sinh khả úy, còn trẻ như vậy mà đã ngồi được đến vị trí này! Không tầm thường, không tầm thường!”.
“Thêm thời gian nữa thì sẽ là thiên hạ của những vãn bối như bọn họ rồi!”.
Mấy ông trùm cười nói.
Nhưng ở chỗ ngồi mé Tây Nam, một người phụ nữ 30 tuổi đeo kính gọng vàng đẩy gọng kính, ngoảnh sang nói: “Cậu Tần, cô gái này chính là Tô Nhu sao? Quả thực xinh đẹp, tôi nghe nói nhân tình của cô ta là thần y Lâm đã hại chết em trai anh, đúng không?”.
Người đàn ông bên cạnh mặc vest, vẻ mặt ốm yếu bệnh tật, ánh mắt để lộ sự căm hờn, khàn giọng đáp: “Phải”.
“Ha ha, thế thì thú vị thật, tôi nhận được tin rằng hình như thế gia Công Tôn cũng không chào đón Tô Nhu này lắm. Không biết tại sao thế gia Công Tôn mời cô ta đến, hơn nữa cô ta còn đến thật! Xem ra hôm nay sẽ có kịch hay để xem đây!”, cô gái đeo kính cười nói.
“Kịch hay sẽ có, hơn nữa không chỉ có một”, người đàn ông mặc không cảm xúc nói.
Cô gái đeo kính sửng sốt, sau đó nhếch môi.
“Thú vị, thú vị, vậy tôi sẽ chống mắt lên để xem”.
Cạch!
Đúng lúc này, cửa được mở ra, sau đó một đám người đi vào phòng hội nghị.
Tất cả mọi người đều đứng dậy, lần lượt đưa mắt nhìn những người mới vào.
Người của nhà họ Công Thâu đã đến!
Chương 2552: Xin lỗi
“Mọi người đừng câu nệ, ngồi đi, tất cả ngồi đi!”.
Người dẫn đầu là gia chủ nhà họ Công Thâu, Công Thâu Kinh đi tới chỗ ngồi của mình, mỉm cười nói.
Mọi người đều ngồi xuống.
Công Thâu Kinh nở nụ cười rạng rỡ, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, còn dừng lại mấy giây ở chỗ Tô Nhu.
Tô Nhu nặn ra một nụ cười.
Công Thâu Kinh cũng gật đầu đáp lại theo phép lịch sự, sau đó mở micro.
Nội dung của hội nghị thượng đỉnh chủ yếu xoay quanh vấn đề thị trường.
Tuy phạm vi kinh doanh chủ yếu của mọi người không giống nhau, nhưng khi thực lực bản thân lớn mạnh hơn, rất nhiều người sẽ bắt đầu không hài lòng với thị trường hiện giờ, và bắt đầu tiến quân vào các thị trường khác.
Điều này đã tạo ra sự hỗn loạn thị trường, các cuộc cạnh tranh không lành mạnh cũng xảy ra thường xuyên.
Công Thâu Kinh không hổ là người đứng đầu giới thời trang, ăn nói đâu ra đấy, khiến mọi người nghe rất say mê.
Nhưng Tô Nhu lại thấp thỏm không yên, dù sao mục đích cô đến đây cũng không phải là tham gia hội nghị cấp cao mà là xin lỗi, là để giải quyết việc riêng.
Cô đang rất mâu thuẫn, không biết nên xin lỗi sau hội nghị hay là nói luôn trong hội nghị.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Nhu quyết định vẫn xin lỗi luôn trong hội nghị.
Dù sao như vậy cũng có thành ý hơn, cũng cho nhà họ Công Thâu thể diện hơn.
Còn thể diện của mình thì Tô Nhu không quan tâm.
Chỉ cần người một nhà bình an là được.
“Đây chính là kế hoạch đại khái của tôi, nhưng đây cũng chỉ là những ý kiến bảo thủ, chưa chắc là lựa chọn đúng đắn, thế nên tôi nghĩ vẫn nên lắng nghe ý kiến của mọi người. Đương nhiên, tốt nhất là nghe kiến giải của những nhà doanh nghiệp thế hệ trẻ”, Công Thâu Kinh mỉm cười nói: “Mọi người hãy phát biểu ý kiến và kế hoạch của mình về thị trường tương lai đi. Thế này nhé, chúng ta sẽ bắt đầu từ người trẻ nhất, cô Tô Nhu, cô là nhà doanh nghiệp trẻ có tài nhất ở đây, mời cô nói mấy câu trước”.
Tô Nhu nghe thấy thế, cả người run lên.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Tô Nhu có chút căng thẳng, nhưng vẫn lập tức đứng lên.
Cô ngập ngừng một lát, rồi hít sâu một hơi, nói: “Ông Công Thâu… tôi chỉ là một vãn bối còn trẻ, kinh nghiệm còn ít, tầm nhìn hạn hẹp, sao có thể phát biểu ý kiến trước mặt những tiền bối ở đây chứ?”.
“Ấy! Chủ tịch Tô khiêm tốn rồi, cô có thể phát triển công ty Quốc tế Duyệt nhan đến quy mô như ngày hôm nay, không ai có thể phủ nhận thành tích của cô cả”, Công Thâu Kinh cười nói: “Cô hãy chia sẻ một chút kinh nghiệm của mình đi”.
Tô Nhu nghe thấy thế, chỉ đành cắn răng, nhỏ giọng nói: “Thực ra tôi cũng không có kinh nghiệm gì cả, để có thể đi được đến ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ ông trời sắp đặt. Hơn nữa tôi phát hiện rất nhiều con đường tôi đi là sai lầm, là vô nghĩa. Ngay cả dự án mới mà tôi đang khai thác cũng là một sai lầm lớn. Hôm nay các vị tiền bối đều có mặt ở đây, tôi muốn nhờ thể diện của các vị tuyên bố một việc. Tôi định chuyển nhượng vô điều kiện dự án mới trong tay tôi cho ông Công Thâu Kinh. Tôi tin dưới sự nghiên cứu phát triển của ông Công Thâu Kinh, thì dự án mới này chắc chắn sẽ có thành tựu vượt bậc, tạo phúc cho người dân Long Quốc! Mong ông Công Thâu Kinh đừng từ chối!”.
Cô vừa dứt lời, cả phòng hội nghị xôn xao.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Ai nấy trợn mắt há mồm, cảm thấy không thể tin được.
Công Thâu Kinh cũng trố mắt ra, nhìn Tô Nhu với ánh mắt ngạc nhiên tột độ.
Mọi người đều từng nghe nói đến dự án mới của công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
Dù sao thế gia Công Thâu cũng nhúng tay vào chuyện này, gây động tĩnh không nhỏ.
Nhưng Tô Nhu đang làm gì vậy? Một dự án có tiền đồ như vậy, đủ để khiến công ty Quốc tế Duyệt Nhan lên như diều gặp gió, vậy mà cô lại chuyển nhượng vô điều kiện cho thế gia Công Thâu?
Đây chẳng phải là tự cắt đứt tương lai sao?
Công Thâu Kinh đứng phắt dậy: “Chủ tịch Tô, những lời cô nói… là thật sao?”.
Tô Nhu lập tức lấy hợp đồng từ túi xách ra, nghiêm túc nói: “Hợp đồng chuyển nhượng ở ngay đây, chỉ cần ông Công Thâu Kinh đồng ý là có thể ký tên luôn”.
Công Thâu Kinh mừng rỡ như điên.
Mọi người trong phòng hội nghị đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu.
Mang cả hợp đồng theo luôn.
Tô Nhu có ý gì?
Đúng lúc này, người đàn ông vẻ mặt ốm yếu ở bên kia bỗng đứng dậy, đi tới bên cạnh Công Thâu Kinh, nhỏ giọng nói mấy câu.
Khuôn mặt vốn tươi cười của Công Thâu Kinh bỗng chốc cứng đờ.
“Hóa ra là vậy, hừ, xem ra tôi đúng là già rồi, bị một con oắt vắt mũi chưa sạch đùa giỡn! Già rồi! Tôi già rồi!”.
Công Thâu Kinh chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt nhìn Tô Nhu càng lạnh lẽo hơn.
Tô Nhu sửng sốt: “Ông Công Thâu, ông nói vậy là có ý gì?”.
Chương 2553: Chiếc xe trước mặt em
“Ý gì? Chủ tịch Tô! Cô cần gì biết rõ còn hỏi? Uổng cho tôi coi trọng cô như vậy, cô lại đặt bẫy hại tôi! Cô có dụng ý gì?”, Công Thâu Kinh đập bàn quát lên.
“Tôi hại ông? Tôi… Tôi không có, lần này tôi đến Thiên Hải là để xin lỗi ông, muốn hóa giải hiểu lầm với ông!”, Tô Nhu nói.
“Vậy vì sao chồng cô lại tạo tin đồn nói tôi ép buộc cô đến Thiên Hải, chuyển nhượng dự án mới của cô cho nhà Công Thâu chúng tôi?”, Công Thâu Kinh lạnh lùng nói.
“Cái gì?”.
Tô Nhu ngạc nhiên.
Người đàn ông bệnh tật lạnh lùng nói: “Tôi vừa nhận được tin, nói là người của tôi phát hiện chồng cô đã liên lạc mấy phóng viên, định vạch trần ông Công Thâu lừa cô tham gia hội nghị thượng đỉnh, ép buộc cô chuyển nhượng dự án mới theo phương thức hợp đồng cho nhà Công Thâu. Cô Tô, cô cũng biết hội nghị thượng đỉnh không có máy quay, không thể ghi âm, cho nên chỉ cần ông Công Thâu ký tên, chồng cô lại tung tin đồn thì nhà Công Thâu có nhảy xuống Hoàng Hà cũng khó rửa sạch nỗi oan! Cô muốn vu khống ông Công Thâu khiến ông Công Thâu thân bại danh liệt, để thế gia Công Thâu bị người người chỉ trích sao?”.
Ầm!
Tô Nhu giống như bị sét đánh, liên tục lùi về sau, suýt chút nữa đụng vào ghế té ngã.
Cô trợn tròn mắt, khó tin nhìn người đàn ông kia, run giọng nói: “Tôi không có, tôi… tôi thật sự không có, đây là hiểu lầm, đều là giả…”.
“Không quan trọng nữa!”.
Công Thâu Kinh đột nhiên đứng dậy, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi hiện trường hội nghị.
Xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên ông ta không còn tâm trạng tham gia hội nghị nữa.
“Ông Công Thâu, ông chờ một chút, xin hãy chờ một chút!”, Tô Nhu vội vàng ngăn cản Công Thâu Kinh.
Nhưng ông ta không quan tâm đến cô, chỉ lạnh lùng nói: “Cô Tô Nhu, phen này mời cô đến Thiên Hải, tôi cũng có lòng muốn hợp tác, nhưng không ngờ cô lại đối xử với tôi như vậy. Tôi khuyên cô một câu, cô và chồng cô mau cút ra khỏi Thiên Hải đi, nếu không, muộn chút nữa tôi sợ các người không rời khỏi đây được!”.
Nói xong, ông ta bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
“Ông Công Thâu! Ông nghe tôi giải thích!”.
Tô Nhu hét lớn, nhưng không ích gì.
Các ông lớn cũng lắc đầu cười, quay người rời đi.
Tô Nhu ngây ngốc nhìn theo, đầu óc trống rỗng.
Cô không ngờ chuyện lại thành như vậy…
“Cô Tô Nhu, sao cô lại ngu xuẩn vậy? Lại dám làm ra chuyện như thế?”.
Lúc này, người đàn ông bệnh tật đi đến, thản nhiên nói.
“Vì sao lại vu khống tôi?”, Tô Nhu đột nhiên quay đầu, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Tôi không vu khống, tôi chỉ trần thuật sự thật!”, người đàn ông bệnh tật nói.
“Chồng tôi luôn ở cùng tôi, anh ấy hoàn toàn không liên hệ phòng viên tung tin đồn! Ông Công Thâu chỉ cần điều tra là có thể biết ngay!”.
“Nhưng tôi e rằng ông ta không những không điều tra, mà còn sẽ ra tay với các cô trút giận! E là các cô không ra khỏi thành phố Thiên Hải được nữa”, người đàn ông bệnh tật cười nói.
“Anh… Anh rốt cuộc có ý đồ gì?”, Tô Nhu phẫn nộ không thôi.
“Tôi không có ý gì khác, cô Tô, cô có hi vọng cô và chồng cô bình an vô sự rời khỏi Thiên Hải không?”, người đàn ông cười hỏi.
“Anh muốn thế nào?”, Tô Nhu cảnh giác hỏi.
“Không muốn thế nào cả! Cô chỉ cần làm theo lời tôi nói là được”, người đàn ông bệnh tật cười nói: “Bây giờ tôi muốn cô theo tôi xuống lầu, lên chiếc xe Mercedes màu đen dừng bên đường! Cô chỉ cần làm theo, tôi có thể bảo đảm cô và chồng cô an toàn!”.
Vẻ mặt Tô Nhu không được tự nhiên.
Cô biết chắc chắn người này không có ý tốt.
Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
Trong lúc bất đắc dĩ, Tô Nhu chỉ đành nhắm mắt làm liều đi xuống khách sạn với người đàn ông bệnh tật.
Ra khỏi cửa khách sạn, quả nhiên có một chiếc xe màu đen dừng ở bên đường.
Người đàn ông bệnh tật mỉm cười, đi tới kéo cửa xe ra, ngồi vào.
“Đây là định đi đâu?”, Tô Nhu hỏi.
“Lên đi là được”, người đàn ông bệnh tật nhếch khóe miệng, trong mắt lộ ra nụ cười dữ tợn.
Tô Nhu do dự một lúc lâu, khẽ nói: “Tôi muốn gọi điện cho chồng tôi”.
“Lên đây rồi gọi!”.
“Không được, tôi phải cho anh ấy biết tôi đang ở đâu!”.
Tô Nhu kiên trì.
Người đàn ông cũng không vội, nói: “Vậy được, cô gọi đi”.
Tô Nhu lập tức gọi vào số Lâm Chính.
Nhưng cô vừa gọi, người đàn ông lại nghe thấy ghế ngồi sau xe vang lên tiếng chuông điện thoại.
Hắn hơi ngẩn ra, đột nhiên quay đầu.
Trong khoảnh khắc, người đàn ông mở to mắt, đầu óc trống rỗng.
Điện thoại được kết nối.
“Alo, Lâm Chính, anh đang ở đâu?”, Tô Nhu vội hỏi.
“Trên xe!”.
“Xe? Xe nào?”.
“Là chiếc xe ở trước mặt em đấy”, Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc, nói.
Chương 2554: Tìm bọn họ tính sổ
“Cái gì?”.
Tô Nhu sửng sốt, vội vàng nhìn ra ghế sau.
Lúc này mới phát hiện Lâm Chính đã ngồi trên đó từ lúc nào không hay.
Trừ anh ra, bên cạnh còn có một người phụ nữ mặt mũi sưng vù dính đầy máu.
Đó không phải Trương Mina thì là ai?
“Lâm Chính, anh… anh làm gì vậy?”.
Tô Nhu ngạc nhiên hô lên, cực kỳ kinh hãi.
“Đừng nhiều lời, người ở đây rất phức tạp, lên đây trước đi”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu nhìn các phóng viên ở không xa đang chuẩn bị đến phỏng vấn các ông lớn ở đại hội thượng đỉnh, vội vàng chui vào xe ô tô, xe lái ra ngoài.
“Đi đâu?”.
Người đàn ông bệnh tật ngồi ở ghế lái phụ hỏi.
“Anh chuẩn bị đưa vợ tôi đi đâu?”, Lâm Chính hỏi.
Người đàn ông im lặng không nói.
Lâm Chính hừ một tiếng, nói với tài xế: “Đến nhà họ Tần!”.
Nghe vậy, sắc mặt của người đàn ông biến đổi.
Chẳng lâu sau, hắn lại khôi phục bình tĩnh, nói: “Lâm Chính, xem ra anh đã hỏi được điều gì đó từ người phụ nữ này đúng không? Anh giỏi lắm, dám đi đến nhà họ Tần! Đúng là đàn ông!”.
“Cậu chủ, tôi không có, tôi không nói gì cả! Cậu chủ, cậu hãy tha thứ cho tôi!”, Trương Mina sốt ruột, liên tục hét lên, sốt ruột đến mức nước mắt tuôn rơi.
“Con ả đê tiện! Ngậm miệng vào! Đợi chuyện này qua đi, xem tôi xử lý cô thế nào!”, người đàn ông phẫn nộ quát.
Trương Mina mặt trắng bệch, sợ đến mức toàn thân run rẩy.
“Anh vẫn nên nghĩ cho mình đi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thế à? Nếu anh muốn đến nhà họ Tần, tôi nghĩ câu nói này thích hợp với anh hơn”, người đàn ông cười nói.
Tô Nhu nghe ra điều bất thường, nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, anh đừng lỗ mãng, chúng ta mau mau đi tìm cảnh sát giúp đi!”.
“Tìm cảnh sát? Em muốn báo cảnh sát bắt bọn họ hay bắt chúng ta? Đừng quên đây không phải Giang Thành, mà là Thiên Hải!”, Lâm Chính liếc cô, nói.
Tô Nhu sững người, nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta rời khỏi đây, mau mau về Giang Thành”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Anh còn muốn thế nào?”.
“Bọn họ ức hiếp vợ tôi, dám nhắm vào vợ tôi, chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy!”.
“Anh điên rồi sao? Một mình anh làm sao tính sổ với bọn họ? Anh muốn chết hay sao?”, Tô Nhu sốt ruột, vội vàng nói.
“Yên tâm đi Tiểu Nhu, anh tự có chừng mực”, Lâm Chính nói.
“Anh…”, Tô Nhu sốt ruột đến mức trào nước mắt.
Cô biết Lâm Chính thay đổi rất lớn.
Cô đã không nhìn thấu người chồng của mình nữa.
Cô phát hiện người chồng luôn bị cô coi thường này không những y thuật càng lúc càng giỏi, mà cũng càng lúc càng giỏi đánh đấm.
Nhưng lần này người Lâm Chính phải đối phó không phải là đám lưu manh ngoài đường xó chợ gì đó, mà là người của thế gia có thể trò chuyện cùng Công Thâu Kinh trên hội nghị thượng đỉnh.
Người này dám ngông cuồng như vậy, tất nhiên thế tộc đằng sau hắn không phải tầm thường!
Người như vậy dựa vào một mình Lâm Chính thì có thể làm được gì?
Tô Nhu biết mình không khuyên được, bèn cắn răng, dứt khoát hét lên với tài xế: “Anh hãy mau lái ra quốc lộ 320”.
“Ra quốc lộ?”, tài xế ngạc nhiên, cũng vô cùng khẩn trương.
“Ra đến quốc lộ, các người cút xuống xe cho tôi!”, Tô Nhu nghiêm túc nói.
Cô định thả những người này trên quốc lộ, sau đó cô và Lâm Chính sẽ lái xe về Giang Thành.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu cười nhẹ: “Tiểu Nhu, em định cướp xe bỏ chạy sao? Như vậy người ta chắc chắn sẽ tìm cảnh sát bắt chúng ta! Anh mau đưa chúng tôi đến nhà họ Tần đi! Anh phải dùng tốc độ nhanh nhất lái đến đó, nếu không, tôi sẽ cắt lưỡi của cậu chủ anh xuống trước, sau đó lột da anh!”.
Tài xế nghe vậy sợ đến mức bay mất hồn, đạp ga thẳng tiến đến nhà họ Tần.
Xe đột nhiên tăng tốc làm Tô Nhu suýt chút nữa ngã nhào. Đợi đến khi cô hoàn hồn, xe đã gần đến nhà họ Tần…
“Anh sẽ phải hối hận vì quyết định của anh!”.
Người đàn ông nghiến răng, dữ tợn nói.
Chương 2555: Chúng ta có thể nói chuyện
Chiếc xe đỗ trước của nhà họ Tần.
Không thể phủ nhận sự hùng hậu của nhà họ Tần. Cửa lớn tường cao, kiến trúc sừng sững gây choáng ngợp cả một khoảng không gian. Điều đặc biệt nhất có lẽ nằm ở trung tâm của khu biệt thự. Khu trung tâm được thiết kế theo phong cách phương Đông với những tòa lầu cổ xưa.
Lâm Chính và Tô Nhu bước xuống. Trương Mina cũng người đàn ông kia cũng bước xuống theo.
“Quản gia”, người đàn ông hét lớn.
Một lúc sau cánh cửa được mở ra, một ông cụ tầm 70 tuổi dẫn theo một nhóm bảo vệ vạm vỡ lao ra. Đây đều là thuộc hạ của nhà họ Tần. Họ đều sở hữu thực lực phi phàm.
Bọn họ bao vây nhóm người Lâm Chính Đã bước vào phạm vi nhà họ Tần thì đương nhiên là nhất cử nhất động của họ đều bị theo dõi.
“Cậu chủ, cậu không sao chứ?”, người quản gia vội hỏi.
“Tôi không sao".
Người đàn ông nhìn Lâm Chính: “Giờ người có sao không phải là tôi. Lâm Chính, anh có gì muốn nói không?”
Tô Nhu bị dọa tới tái mặt. Cô vội vàng kéo tay Lâm Chính: “Đi thôi, nghĩ cách rời đi thôi”.
“Tô Nhu, em không tin anh sao? Một năm qua, anh từng để em thất vọng hả?”, Lâm Chính quay lại hỏi.
Tô Nhu rưng rưng nước mắt, không biết phải nói như thế nào.
Đúng vậy! Một năm qua Lâm Chính chưa từng để cô phải thất vọng. Nhưng mấy năm trước Tô Nhu đã bị Lâm Chính làm tổn thương. Cô rất muốn tin anh nhưng rất khó. Cô lo rằng những gì mà mình kỳ vọng đều là ảo tưởng và sẽ tan biến như bọt xà phòng.
“Xin lỗi Lâm Chính, em...”, Tô Nhu cúi đầu, định nói gì đó nhưng nói không nên lời.
“Không sao Tô Nhu. Anh thề, chỉ cần em tin anh thì anh sẽ không để em phải thất vọng nữa”, Lâm Chính khẽ nói.
Tô Nhu chỉ im lặng. Lâm Chính cũng biết Tô Nhu khó mà tin tưởng được anh ngay: “Gia chủ của nhà họ Tần đâu. Gọi ra đây”.
“Anh xứng gặp gia chủ nhà chúng tôi à? Hừ, Lâm Chính anh cũng không tự xem lại mình là ai. Trước đó tôi nằm trong tay anh, bị anh kiểm soát còn bây giờ khác rồi. Đây là nhà họ Tần, mọi chuyện không phải do anh quyết”, người đàn ông cười lạnh, phất tay: “Đánh phế anh ta cho tôi”.
“Đánh phế tôi? Anh chắc chứ?”, Lâm Chính hỏi.
Người đàn ông chẳng buồn để ý, cứ thế phất tay. Toàn bộ đám thuộc hạ giơ nắm đấm về phía Lâm Chính. Bọn họ giống như phát điên, muốn anh chết ngay tức khắc.
Tô Nhu tái mặt, sợ hãi vô cùng. Lâm Chính siết chặt tay cô, khẽ nói: “Tôi Nhu, em luôn không tin anh, vậy thì hôm nay anh sẽ cho em thấy chồng của em ưu tú tới mức nào”.
“Lâm Chính, đừng làm loạn”, Tô Nhu hét lớn. Thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Lâm Chính đã ra tay. Anh giơ nắm đấm, tấn công về phía người nhà họ Tần. Tiếng đấm đá vang lên. Cơn mưa những cú đấm và những cú đá xuất hiện.
Bụp...bụp...Đám thuộc hạ nhà họ Tần không kịp phòng ngự, bị Lâm Chính đấm bay. Tất cả ngã ngay ra trước mặt người đàn ông. Người đàn ông trước đó còn cười, giờ thì tắt ngúm. Hắn đã cảm nhận được điều bất ổn.
Sao lại thế này? Thằng rể này lại biết đánh nhau như vậy sao? Lẽ nào tin đồn là giả...
Người đàn ông như muốn phát điên: "Nhanh quả gian, mau gọi cao thủ nội các tới đây” người đàn ông run rẩy.
Người quản gia không dám chần chừ, lập tức lấy bộ đàm ra gọi. Lâm Chính bước tới gần người đàn ông như một chiến thần.
Tô Nhu nín thở: “Lâm Chính từ khi nào lại giỏi như vậy chứ”.
Lúc này, có bốn bóng hình từ trong nhà họ Tần lao ra như mũi tên bao vây Lâm Chính. Luồng khí tức khủng khiếp bao trùm lên người anh.
“Phong! Hỏa! Lôi !Điện”, người quản gia vui mừng
“Tốt quá rồi. Phong Hỏa Lôi Điện, bốn cao thủ đã có mặt. Tên họ Lâm kia, anh chết chắc rồi”, người đàn ông cũng mừng lắm.
Tô Nhu giật mình. Phong Hỏa Lôi Điện sao?
Cô không biết thực lực của họ tới mức nào nhưng nhìn đối phương được tín nhiệm thế kia thì cô cũng biết họ không phải là người thường.
“Cậu Tần, chúng ta có thể nói chuyện mà”, Tô Nhu kêu lên.
Trương Mina vô cùng buồn bực.
Cô ta không thể ngờ được mọi chuyện lại hỏng bét.
Chắc chắn lần này cậu chủ sẽ không vui.
Hắn mà không vui thì cô ta gặp xui xẻo rồi.
Mong là thế gia Công Thâu có thể giúp đỡ xử lý tên ở rể vướng víu kia.
Trương Mina đứng trong nhà vệ sinh thở dài, vỗ nước sạch lên mặt, người hơi tỉnh táo chút mới bắt đầu dặm phấn, chuẩn bị tham gia hội nghị.
Là người dẫn đầu các xu hướng thời trang, cô ta không thể trang điểm qua loa được.
Nhưng đúng lúc này, Trương Mina phát hiện một cái bóng bỗng xuất hiện trong chiếc gương trước mặt.
Cái bóng đó đứng sau lưng cô ta.
Lâm Chính?
Trương Mina biến sắc, ngoảnh phắt lại, còn chưa kịp mở miệng.
Pặp!
Lâm Chính đã dùng một tay bóp cổ cô ta, dí cả người cô ta lên gương.
"A!".
Trương Mina đang định hét lớn, đã bị Lâm Chính tát một cái rất mạnh.
Bốp!
Cái tát khiến đầu óc cô ta choáng váng, nổ đom đóm mắt.
"Không muốn chết thì câm miệng, nếu không tôi sẽ đánh nát đầu cô", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Ánh mắt của Trương Mina run rẩy, trái tim như muốn vọt lên tận cổ họng.
Đây là ánh mắt gì?
Đây rõ ràng là ánh mắt muốn giết người!
Cô ta hoàn toàn không hiểu, tại sao tên ở rể Lâm Chính bị cả Giang Thành cười nhạo này lại có ánh mắt đáng sợ như vậy?
Anh ta chẳng phải là đồ vô dụng sao? Chẳng phải là kẻ ăn bám chỉ biết dựa vào phụ nữ sao?
Tại sao... lại mạnh mẽ như vậy? Lại khiến người ta run sợ như vậy?
Trương Mina vội ngậm miệng lại, bất giác gật đầu, không dám ho he tiếng nào.
"Nói cho tôi biết, là ai sai khiến cô làm vậy?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Anh... anh Lâm, tôi không biết anh đang nói gì cả", Trương Mina run rẩy nói.
“Còn muốn lừa tôi sao? Tôi biết trong phòng thử đồ đó có giấu người”.
“Giấu người? Giấu… giấu người cái gì? Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?”, Trương Mina giả vờ không hiểu, nhìn có vẻ đánh chết cũng không muốn thừa nhận.
Lâm Chính không nói gì, lấy một cây châm bạc từ túi châm giấu bên hông ra, đâm nhẹ vào cổ anh.
Khuôn mặt anh lập tức có sự thay đổi.
Chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt vốn là của Lâm Chính đã biến thành thần y Lâm.
“Cái gì?”.
Trương Mina trố mắt ra: “Thần… y… Lâm…”
“Còn muốn lừa tôi nữa sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Trương Mina cảm thấy da đầu tê dại.
Cô ta không thể ngờ… tên ở rể vô dụng của nhà họ Tô lại là thần y Lâm nổi tiếng cả Long Quốc.
Anh… che giấu quá kĩ!
…
Trong phòng hội nghị lớn nhất khách sạn của Thiên Hải.
Lúc này, không ít ông trùm trong giới thời trang có tiếng tăm hiển hách đang ngồi trước các bàn tròn trong phòng.
Có người ăn mặc trang trọng, áo vest giày da, có người ăn mặc rất thời trang, thu hút ánh nhìn. Cả phòng hội nghị có cả nam lẫn nữ, nhưng hầu hết đều đã có tuổi, chỉ có duy nhất Tô Nhu là ngoại lệ.
Cô đi tới vị trí có gắn tên của mình rồi ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Tuy không ngẩng đầu lên, nhưng Tô Nhu có thể cảm nhận được không ít ánh mắt đang nhìn về phía mình.
“Tô Nhu? Là người của công ty Quốc tế Duyệt Nhan ở Giang Thành sao? Không ngờ cô ta cũng đến đây!”.
“Đúng là hậu sinh khả úy, còn trẻ như vậy mà đã ngồi được đến vị trí này! Không tầm thường, không tầm thường!”.
“Thêm thời gian nữa thì sẽ là thiên hạ của những vãn bối như bọn họ rồi!”.
Mấy ông trùm cười nói.
Nhưng ở chỗ ngồi mé Tây Nam, một người phụ nữ 30 tuổi đeo kính gọng vàng đẩy gọng kính, ngoảnh sang nói: “Cậu Tần, cô gái này chính là Tô Nhu sao? Quả thực xinh đẹp, tôi nghe nói nhân tình của cô ta là thần y Lâm đã hại chết em trai anh, đúng không?”.
Người đàn ông bên cạnh mặc vest, vẻ mặt ốm yếu bệnh tật, ánh mắt để lộ sự căm hờn, khàn giọng đáp: “Phải”.
“Ha ha, thế thì thú vị thật, tôi nhận được tin rằng hình như thế gia Công Tôn cũng không chào đón Tô Nhu này lắm. Không biết tại sao thế gia Công Tôn mời cô ta đến, hơn nữa cô ta còn đến thật! Xem ra hôm nay sẽ có kịch hay để xem đây!”, cô gái đeo kính cười nói.
“Kịch hay sẽ có, hơn nữa không chỉ có một”, người đàn ông mặc không cảm xúc nói.
Cô gái đeo kính sửng sốt, sau đó nhếch môi.
“Thú vị, thú vị, vậy tôi sẽ chống mắt lên để xem”.
Cạch!
Đúng lúc này, cửa được mở ra, sau đó một đám người đi vào phòng hội nghị.
Tất cả mọi người đều đứng dậy, lần lượt đưa mắt nhìn những người mới vào.
Người của nhà họ Công Thâu đã đến!
Chương 2552: Xin lỗi
“Mọi người đừng câu nệ, ngồi đi, tất cả ngồi đi!”.
Người dẫn đầu là gia chủ nhà họ Công Thâu, Công Thâu Kinh đi tới chỗ ngồi của mình, mỉm cười nói.
Mọi người đều ngồi xuống.
Công Thâu Kinh nở nụ cười rạng rỡ, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, còn dừng lại mấy giây ở chỗ Tô Nhu.
Tô Nhu nặn ra một nụ cười.
Công Thâu Kinh cũng gật đầu đáp lại theo phép lịch sự, sau đó mở micro.
Nội dung của hội nghị thượng đỉnh chủ yếu xoay quanh vấn đề thị trường.
Tuy phạm vi kinh doanh chủ yếu của mọi người không giống nhau, nhưng khi thực lực bản thân lớn mạnh hơn, rất nhiều người sẽ bắt đầu không hài lòng với thị trường hiện giờ, và bắt đầu tiến quân vào các thị trường khác.
Điều này đã tạo ra sự hỗn loạn thị trường, các cuộc cạnh tranh không lành mạnh cũng xảy ra thường xuyên.
Công Thâu Kinh không hổ là người đứng đầu giới thời trang, ăn nói đâu ra đấy, khiến mọi người nghe rất say mê.
Nhưng Tô Nhu lại thấp thỏm không yên, dù sao mục đích cô đến đây cũng không phải là tham gia hội nghị cấp cao mà là xin lỗi, là để giải quyết việc riêng.
Cô đang rất mâu thuẫn, không biết nên xin lỗi sau hội nghị hay là nói luôn trong hội nghị.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Nhu quyết định vẫn xin lỗi luôn trong hội nghị.
Dù sao như vậy cũng có thành ý hơn, cũng cho nhà họ Công Thâu thể diện hơn.
Còn thể diện của mình thì Tô Nhu không quan tâm.
Chỉ cần người một nhà bình an là được.
“Đây chính là kế hoạch đại khái của tôi, nhưng đây cũng chỉ là những ý kiến bảo thủ, chưa chắc là lựa chọn đúng đắn, thế nên tôi nghĩ vẫn nên lắng nghe ý kiến của mọi người. Đương nhiên, tốt nhất là nghe kiến giải của những nhà doanh nghiệp thế hệ trẻ”, Công Thâu Kinh mỉm cười nói: “Mọi người hãy phát biểu ý kiến và kế hoạch của mình về thị trường tương lai đi. Thế này nhé, chúng ta sẽ bắt đầu từ người trẻ nhất, cô Tô Nhu, cô là nhà doanh nghiệp trẻ có tài nhất ở đây, mời cô nói mấy câu trước”.
Tô Nhu nghe thấy thế, cả người run lên.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Tô Nhu có chút căng thẳng, nhưng vẫn lập tức đứng lên.
Cô ngập ngừng một lát, rồi hít sâu một hơi, nói: “Ông Công Thâu… tôi chỉ là một vãn bối còn trẻ, kinh nghiệm còn ít, tầm nhìn hạn hẹp, sao có thể phát biểu ý kiến trước mặt những tiền bối ở đây chứ?”.
“Ấy! Chủ tịch Tô khiêm tốn rồi, cô có thể phát triển công ty Quốc tế Duyệt nhan đến quy mô như ngày hôm nay, không ai có thể phủ nhận thành tích của cô cả”, Công Thâu Kinh cười nói: “Cô hãy chia sẻ một chút kinh nghiệm của mình đi”.
Tô Nhu nghe thấy thế, chỉ đành cắn răng, nhỏ giọng nói: “Thực ra tôi cũng không có kinh nghiệm gì cả, để có thể đi được đến ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ ông trời sắp đặt. Hơn nữa tôi phát hiện rất nhiều con đường tôi đi là sai lầm, là vô nghĩa. Ngay cả dự án mới mà tôi đang khai thác cũng là một sai lầm lớn. Hôm nay các vị tiền bối đều có mặt ở đây, tôi muốn nhờ thể diện của các vị tuyên bố một việc. Tôi định chuyển nhượng vô điều kiện dự án mới trong tay tôi cho ông Công Thâu Kinh. Tôi tin dưới sự nghiên cứu phát triển của ông Công Thâu Kinh, thì dự án mới này chắc chắn sẽ có thành tựu vượt bậc, tạo phúc cho người dân Long Quốc! Mong ông Công Thâu Kinh đừng từ chối!”.
Cô vừa dứt lời, cả phòng hội nghị xôn xao.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Ai nấy trợn mắt há mồm, cảm thấy không thể tin được.
Công Thâu Kinh cũng trố mắt ra, nhìn Tô Nhu với ánh mắt ngạc nhiên tột độ.
Mọi người đều từng nghe nói đến dự án mới của công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
Dù sao thế gia Công Thâu cũng nhúng tay vào chuyện này, gây động tĩnh không nhỏ.
Nhưng Tô Nhu đang làm gì vậy? Một dự án có tiền đồ như vậy, đủ để khiến công ty Quốc tế Duyệt Nhan lên như diều gặp gió, vậy mà cô lại chuyển nhượng vô điều kiện cho thế gia Công Thâu?
Đây chẳng phải là tự cắt đứt tương lai sao?
Công Thâu Kinh đứng phắt dậy: “Chủ tịch Tô, những lời cô nói… là thật sao?”.
Tô Nhu lập tức lấy hợp đồng từ túi xách ra, nghiêm túc nói: “Hợp đồng chuyển nhượng ở ngay đây, chỉ cần ông Công Thâu Kinh đồng ý là có thể ký tên luôn”.
Công Thâu Kinh mừng rỡ như điên.
Mọi người trong phòng hội nghị đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu.
Mang cả hợp đồng theo luôn.
Tô Nhu có ý gì?
Đúng lúc này, người đàn ông vẻ mặt ốm yếu ở bên kia bỗng đứng dậy, đi tới bên cạnh Công Thâu Kinh, nhỏ giọng nói mấy câu.
Khuôn mặt vốn tươi cười của Công Thâu Kinh bỗng chốc cứng đờ.
“Hóa ra là vậy, hừ, xem ra tôi đúng là già rồi, bị một con oắt vắt mũi chưa sạch đùa giỡn! Già rồi! Tôi già rồi!”.
Công Thâu Kinh chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt nhìn Tô Nhu càng lạnh lẽo hơn.
Tô Nhu sửng sốt: “Ông Công Thâu, ông nói vậy là có ý gì?”.
Chương 2553: Chiếc xe trước mặt em
“Ý gì? Chủ tịch Tô! Cô cần gì biết rõ còn hỏi? Uổng cho tôi coi trọng cô như vậy, cô lại đặt bẫy hại tôi! Cô có dụng ý gì?”, Công Thâu Kinh đập bàn quát lên.
“Tôi hại ông? Tôi… Tôi không có, lần này tôi đến Thiên Hải là để xin lỗi ông, muốn hóa giải hiểu lầm với ông!”, Tô Nhu nói.
“Vậy vì sao chồng cô lại tạo tin đồn nói tôi ép buộc cô đến Thiên Hải, chuyển nhượng dự án mới của cô cho nhà Công Thâu chúng tôi?”, Công Thâu Kinh lạnh lùng nói.
“Cái gì?”.
Tô Nhu ngạc nhiên.
Người đàn ông bệnh tật lạnh lùng nói: “Tôi vừa nhận được tin, nói là người của tôi phát hiện chồng cô đã liên lạc mấy phóng viên, định vạch trần ông Công Thâu lừa cô tham gia hội nghị thượng đỉnh, ép buộc cô chuyển nhượng dự án mới theo phương thức hợp đồng cho nhà Công Thâu. Cô Tô, cô cũng biết hội nghị thượng đỉnh không có máy quay, không thể ghi âm, cho nên chỉ cần ông Công Thâu ký tên, chồng cô lại tung tin đồn thì nhà Công Thâu có nhảy xuống Hoàng Hà cũng khó rửa sạch nỗi oan! Cô muốn vu khống ông Công Thâu khiến ông Công Thâu thân bại danh liệt, để thế gia Công Thâu bị người người chỉ trích sao?”.
Ầm!
Tô Nhu giống như bị sét đánh, liên tục lùi về sau, suýt chút nữa đụng vào ghế té ngã.
Cô trợn tròn mắt, khó tin nhìn người đàn ông kia, run giọng nói: “Tôi không có, tôi… tôi thật sự không có, đây là hiểu lầm, đều là giả…”.
“Không quan trọng nữa!”.
Công Thâu Kinh đột nhiên đứng dậy, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi hiện trường hội nghị.
Xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên ông ta không còn tâm trạng tham gia hội nghị nữa.
“Ông Công Thâu, ông chờ một chút, xin hãy chờ một chút!”, Tô Nhu vội vàng ngăn cản Công Thâu Kinh.
Nhưng ông ta không quan tâm đến cô, chỉ lạnh lùng nói: “Cô Tô Nhu, phen này mời cô đến Thiên Hải, tôi cũng có lòng muốn hợp tác, nhưng không ngờ cô lại đối xử với tôi như vậy. Tôi khuyên cô một câu, cô và chồng cô mau cút ra khỏi Thiên Hải đi, nếu không, muộn chút nữa tôi sợ các người không rời khỏi đây được!”.
Nói xong, ông ta bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
“Ông Công Thâu! Ông nghe tôi giải thích!”.
Tô Nhu hét lớn, nhưng không ích gì.
Các ông lớn cũng lắc đầu cười, quay người rời đi.
Tô Nhu ngây ngốc nhìn theo, đầu óc trống rỗng.
Cô không ngờ chuyện lại thành như vậy…
“Cô Tô Nhu, sao cô lại ngu xuẩn vậy? Lại dám làm ra chuyện như thế?”.
Lúc này, người đàn ông bệnh tật đi đến, thản nhiên nói.
“Vì sao lại vu khống tôi?”, Tô Nhu đột nhiên quay đầu, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Tôi không vu khống, tôi chỉ trần thuật sự thật!”, người đàn ông bệnh tật nói.
“Chồng tôi luôn ở cùng tôi, anh ấy hoàn toàn không liên hệ phòng viên tung tin đồn! Ông Công Thâu chỉ cần điều tra là có thể biết ngay!”.
“Nhưng tôi e rằng ông ta không những không điều tra, mà còn sẽ ra tay với các cô trút giận! E là các cô không ra khỏi thành phố Thiên Hải được nữa”, người đàn ông bệnh tật cười nói.
“Anh… Anh rốt cuộc có ý đồ gì?”, Tô Nhu phẫn nộ không thôi.
“Tôi không có ý gì khác, cô Tô, cô có hi vọng cô và chồng cô bình an vô sự rời khỏi Thiên Hải không?”, người đàn ông cười hỏi.
“Anh muốn thế nào?”, Tô Nhu cảnh giác hỏi.
“Không muốn thế nào cả! Cô chỉ cần làm theo lời tôi nói là được”, người đàn ông bệnh tật cười nói: “Bây giờ tôi muốn cô theo tôi xuống lầu, lên chiếc xe Mercedes màu đen dừng bên đường! Cô chỉ cần làm theo, tôi có thể bảo đảm cô và chồng cô an toàn!”.
Vẻ mặt Tô Nhu không được tự nhiên.
Cô biết chắc chắn người này không có ý tốt.
Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
Trong lúc bất đắc dĩ, Tô Nhu chỉ đành nhắm mắt làm liều đi xuống khách sạn với người đàn ông bệnh tật.
Ra khỏi cửa khách sạn, quả nhiên có một chiếc xe màu đen dừng ở bên đường.
Người đàn ông bệnh tật mỉm cười, đi tới kéo cửa xe ra, ngồi vào.
“Đây là định đi đâu?”, Tô Nhu hỏi.
“Lên đi là được”, người đàn ông bệnh tật nhếch khóe miệng, trong mắt lộ ra nụ cười dữ tợn.
Tô Nhu do dự một lúc lâu, khẽ nói: “Tôi muốn gọi điện cho chồng tôi”.
“Lên đây rồi gọi!”.
“Không được, tôi phải cho anh ấy biết tôi đang ở đâu!”.
Tô Nhu kiên trì.
Người đàn ông cũng không vội, nói: “Vậy được, cô gọi đi”.
Tô Nhu lập tức gọi vào số Lâm Chính.
Nhưng cô vừa gọi, người đàn ông lại nghe thấy ghế ngồi sau xe vang lên tiếng chuông điện thoại.
Hắn hơi ngẩn ra, đột nhiên quay đầu.
Trong khoảnh khắc, người đàn ông mở to mắt, đầu óc trống rỗng.
Điện thoại được kết nối.
“Alo, Lâm Chính, anh đang ở đâu?”, Tô Nhu vội hỏi.
“Trên xe!”.
“Xe? Xe nào?”.
“Là chiếc xe ở trước mặt em đấy”, Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc, nói.
Chương 2554: Tìm bọn họ tính sổ
“Cái gì?”.
Tô Nhu sửng sốt, vội vàng nhìn ra ghế sau.
Lúc này mới phát hiện Lâm Chính đã ngồi trên đó từ lúc nào không hay.
Trừ anh ra, bên cạnh còn có một người phụ nữ mặt mũi sưng vù dính đầy máu.
Đó không phải Trương Mina thì là ai?
“Lâm Chính, anh… anh làm gì vậy?”.
Tô Nhu ngạc nhiên hô lên, cực kỳ kinh hãi.
“Đừng nhiều lời, người ở đây rất phức tạp, lên đây trước đi”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu nhìn các phóng viên ở không xa đang chuẩn bị đến phỏng vấn các ông lớn ở đại hội thượng đỉnh, vội vàng chui vào xe ô tô, xe lái ra ngoài.
“Đi đâu?”.
Người đàn ông bệnh tật ngồi ở ghế lái phụ hỏi.
“Anh chuẩn bị đưa vợ tôi đi đâu?”, Lâm Chính hỏi.
Người đàn ông im lặng không nói.
Lâm Chính hừ một tiếng, nói với tài xế: “Đến nhà họ Tần!”.
Nghe vậy, sắc mặt của người đàn ông biến đổi.
Chẳng lâu sau, hắn lại khôi phục bình tĩnh, nói: “Lâm Chính, xem ra anh đã hỏi được điều gì đó từ người phụ nữ này đúng không? Anh giỏi lắm, dám đi đến nhà họ Tần! Đúng là đàn ông!”.
“Cậu chủ, tôi không có, tôi không nói gì cả! Cậu chủ, cậu hãy tha thứ cho tôi!”, Trương Mina sốt ruột, liên tục hét lên, sốt ruột đến mức nước mắt tuôn rơi.
“Con ả đê tiện! Ngậm miệng vào! Đợi chuyện này qua đi, xem tôi xử lý cô thế nào!”, người đàn ông phẫn nộ quát.
Trương Mina mặt trắng bệch, sợ đến mức toàn thân run rẩy.
“Anh vẫn nên nghĩ cho mình đi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thế à? Nếu anh muốn đến nhà họ Tần, tôi nghĩ câu nói này thích hợp với anh hơn”, người đàn ông cười nói.
Tô Nhu nghe ra điều bất thường, nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, anh đừng lỗ mãng, chúng ta mau mau đi tìm cảnh sát giúp đi!”.
“Tìm cảnh sát? Em muốn báo cảnh sát bắt bọn họ hay bắt chúng ta? Đừng quên đây không phải Giang Thành, mà là Thiên Hải!”, Lâm Chính liếc cô, nói.
Tô Nhu sững người, nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta rời khỏi đây, mau mau về Giang Thành”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Anh còn muốn thế nào?”.
“Bọn họ ức hiếp vợ tôi, dám nhắm vào vợ tôi, chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy!”.
“Anh điên rồi sao? Một mình anh làm sao tính sổ với bọn họ? Anh muốn chết hay sao?”, Tô Nhu sốt ruột, vội vàng nói.
“Yên tâm đi Tiểu Nhu, anh tự có chừng mực”, Lâm Chính nói.
“Anh…”, Tô Nhu sốt ruột đến mức trào nước mắt.
Cô biết Lâm Chính thay đổi rất lớn.
Cô đã không nhìn thấu người chồng của mình nữa.
Cô phát hiện người chồng luôn bị cô coi thường này không những y thuật càng lúc càng giỏi, mà cũng càng lúc càng giỏi đánh đấm.
Nhưng lần này người Lâm Chính phải đối phó không phải là đám lưu manh ngoài đường xó chợ gì đó, mà là người của thế gia có thể trò chuyện cùng Công Thâu Kinh trên hội nghị thượng đỉnh.
Người này dám ngông cuồng như vậy, tất nhiên thế tộc đằng sau hắn không phải tầm thường!
Người như vậy dựa vào một mình Lâm Chính thì có thể làm được gì?
Tô Nhu biết mình không khuyên được, bèn cắn răng, dứt khoát hét lên với tài xế: “Anh hãy mau lái ra quốc lộ 320”.
“Ra quốc lộ?”, tài xế ngạc nhiên, cũng vô cùng khẩn trương.
“Ra đến quốc lộ, các người cút xuống xe cho tôi!”, Tô Nhu nghiêm túc nói.
Cô định thả những người này trên quốc lộ, sau đó cô và Lâm Chính sẽ lái xe về Giang Thành.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu cười nhẹ: “Tiểu Nhu, em định cướp xe bỏ chạy sao? Như vậy người ta chắc chắn sẽ tìm cảnh sát bắt chúng ta! Anh mau đưa chúng tôi đến nhà họ Tần đi! Anh phải dùng tốc độ nhanh nhất lái đến đó, nếu không, tôi sẽ cắt lưỡi của cậu chủ anh xuống trước, sau đó lột da anh!”.
Tài xế nghe vậy sợ đến mức bay mất hồn, đạp ga thẳng tiến đến nhà họ Tần.
Xe đột nhiên tăng tốc làm Tô Nhu suýt chút nữa ngã nhào. Đợi đến khi cô hoàn hồn, xe đã gần đến nhà họ Tần…
“Anh sẽ phải hối hận vì quyết định của anh!”.
Người đàn ông nghiến răng, dữ tợn nói.
Chương 2555: Chúng ta có thể nói chuyện
Chiếc xe đỗ trước của nhà họ Tần.
Không thể phủ nhận sự hùng hậu của nhà họ Tần. Cửa lớn tường cao, kiến trúc sừng sững gây choáng ngợp cả một khoảng không gian. Điều đặc biệt nhất có lẽ nằm ở trung tâm của khu biệt thự. Khu trung tâm được thiết kế theo phong cách phương Đông với những tòa lầu cổ xưa.
Lâm Chính và Tô Nhu bước xuống. Trương Mina cũng người đàn ông kia cũng bước xuống theo.
“Quản gia”, người đàn ông hét lớn.
Một lúc sau cánh cửa được mở ra, một ông cụ tầm 70 tuổi dẫn theo một nhóm bảo vệ vạm vỡ lao ra. Đây đều là thuộc hạ của nhà họ Tần. Họ đều sở hữu thực lực phi phàm.
Bọn họ bao vây nhóm người Lâm Chính Đã bước vào phạm vi nhà họ Tần thì đương nhiên là nhất cử nhất động của họ đều bị theo dõi.
“Cậu chủ, cậu không sao chứ?”, người quản gia vội hỏi.
“Tôi không sao".
Người đàn ông nhìn Lâm Chính: “Giờ người có sao không phải là tôi. Lâm Chính, anh có gì muốn nói không?”
Tô Nhu bị dọa tới tái mặt. Cô vội vàng kéo tay Lâm Chính: “Đi thôi, nghĩ cách rời đi thôi”.
“Tô Nhu, em không tin anh sao? Một năm qua, anh từng để em thất vọng hả?”, Lâm Chính quay lại hỏi.
Tô Nhu rưng rưng nước mắt, không biết phải nói như thế nào.
Đúng vậy! Một năm qua Lâm Chính chưa từng để cô phải thất vọng. Nhưng mấy năm trước Tô Nhu đã bị Lâm Chính làm tổn thương. Cô rất muốn tin anh nhưng rất khó. Cô lo rằng những gì mà mình kỳ vọng đều là ảo tưởng và sẽ tan biến như bọt xà phòng.
“Xin lỗi Lâm Chính, em...”, Tô Nhu cúi đầu, định nói gì đó nhưng nói không nên lời.
“Không sao Tô Nhu. Anh thề, chỉ cần em tin anh thì anh sẽ không để em phải thất vọng nữa”, Lâm Chính khẽ nói.
Tô Nhu chỉ im lặng. Lâm Chính cũng biết Tô Nhu khó mà tin tưởng được anh ngay: “Gia chủ của nhà họ Tần đâu. Gọi ra đây”.
“Anh xứng gặp gia chủ nhà chúng tôi à? Hừ, Lâm Chính anh cũng không tự xem lại mình là ai. Trước đó tôi nằm trong tay anh, bị anh kiểm soát còn bây giờ khác rồi. Đây là nhà họ Tần, mọi chuyện không phải do anh quyết”, người đàn ông cười lạnh, phất tay: “Đánh phế anh ta cho tôi”.
“Đánh phế tôi? Anh chắc chứ?”, Lâm Chính hỏi.
Người đàn ông chẳng buồn để ý, cứ thế phất tay. Toàn bộ đám thuộc hạ giơ nắm đấm về phía Lâm Chính. Bọn họ giống như phát điên, muốn anh chết ngay tức khắc.
Tô Nhu tái mặt, sợ hãi vô cùng. Lâm Chính siết chặt tay cô, khẽ nói: “Tôi Nhu, em luôn không tin anh, vậy thì hôm nay anh sẽ cho em thấy chồng của em ưu tú tới mức nào”.
“Lâm Chính, đừng làm loạn”, Tô Nhu hét lớn. Thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Lâm Chính đã ra tay. Anh giơ nắm đấm, tấn công về phía người nhà họ Tần. Tiếng đấm đá vang lên. Cơn mưa những cú đấm và những cú đá xuất hiện.
Bụp...bụp...Đám thuộc hạ nhà họ Tần không kịp phòng ngự, bị Lâm Chính đấm bay. Tất cả ngã ngay ra trước mặt người đàn ông. Người đàn ông trước đó còn cười, giờ thì tắt ngúm. Hắn đã cảm nhận được điều bất ổn.
Sao lại thế này? Thằng rể này lại biết đánh nhau như vậy sao? Lẽ nào tin đồn là giả...
Người đàn ông như muốn phát điên: "Nhanh quả gian, mau gọi cao thủ nội các tới đây” người đàn ông run rẩy.
Người quản gia không dám chần chừ, lập tức lấy bộ đàm ra gọi. Lâm Chính bước tới gần người đàn ông như một chiến thần.
Tô Nhu nín thở: “Lâm Chính từ khi nào lại giỏi như vậy chứ”.
Lúc này, có bốn bóng hình từ trong nhà họ Tần lao ra như mũi tên bao vây Lâm Chính. Luồng khí tức khủng khiếp bao trùm lên người anh.
“Phong! Hỏa! Lôi !Điện”, người quản gia vui mừng
“Tốt quá rồi. Phong Hỏa Lôi Điện, bốn cao thủ đã có mặt. Tên họ Lâm kia, anh chết chắc rồi”, người đàn ông cũng mừng lắm.
Tô Nhu giật mình. Phong Hỏa Lôi Điện sao?
Cô không biết thực lực của họ tới mức nào nhưng nhìn đối phương được tín nhiệm thế kia thì cô cũng biết họ không phải là người thường.
“Cậu Tần, chúng ta có thể nói chuyện mà”, Tô Nhu kêu lên.